Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Oneshot

**Hôn Ước Chưa Trọn**


Giới thiệu nhân vật:

1. **Mỹ Linh** (26 tuổi): Xuất thân từ gia tộc Đỗ thị, một gia tộc danh giá bậc nhất nước D. Mỹ Linh nổi tiếng với sự thông minh và bản lĩnh trong kinh doanh, nhưng cuộc sống của cô luôn cô độc. Từ nhỏ, cô đã phải sống trong môi trường đầy toan tính, không cảm nhận được tình cảm thật sự từ gia đình. Vẻ ngoài lạnh lùng và điềm tĩnh của cô là vỏ bọc cho khao khát tự do và tình yêu.

   

2. **Minh Tuyết** (24 tuổi): Xuất thân từ gia tộc Trần thị, một gia tộc lớn khác chuyên về chính trị. Minh Tuyết mang vẻ ngoài quyến rũ nhưng rất đáng yêu, ẩn chứa bên trong là sự kiên cường và mạnh mẽ. Dù bị ràng buộc bởi cuộc hôn nhân chính trị với Mỹ Linh, Minh Tuyết luôn cảm thấy cô đơn và mong muốn thoát khỏi những áp lực gia tộc.

---


Trong cuộc hôn nhân giữa **Mỹ Linh** và **Minh Tuyết**, cả hai đều biết rằng đó chỉ là một thỏa thuận chính trị. Họ không yêu nhau và cũng chẳng tìm cách hiểu nhau. Minh Tuyết luôn giữ vẻ bề ngoài hoàn hảo trong mắt mọi người, nhưng lại cảm thấy trống rỗng trong cuộc sống chung với Mỹ Linh, người lúc nào cũng giữ vẻ xa cách, lạnh lùng.

---


**Tại bữa tiệc lớn...**


Tối nay là bữa tiệc mừng sinh nhật của một người thân trong gia tộc họ Trần. Không khí tiệc tùng sôi động, tiếng cười nói vang khắp nơi. Tuy nhiên, Minh Tuyết lại cảm thấy ngột ngạt giữa đám đông. Cô rời khỏi khán phòng, bước ra khu vườn sau để hít thở không khí.


Bên kia căn phòng, Mỹ Linh vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng thường thấy, đứng giữa đám đông nhưng không thực sự tham gia vào cuộc vui. Trong lòng cô cũng chất chứa nỗi trống trải không kém Minh Tuyết. Cô hiểu rằng cuộc hôn nhân này chẳng có ý nghĩa gì ngoài việc duy trì quyền lực giữa hai gia tộc.


**Ngoài khu vườn...**


Minh Tuyết lặng lẽ rời khỏi bữa tiệc, cô cảm thấy cần một chút không khí trong lành. Đi qua khu vườn phía sau, cô dừng chân bên bể bơi, nơi ánh trăng sáng chiếu rọi mặt nước. Cảnh tượng yên tĩnh và bình lặng này trái ngược hoàn toàn với sự ồn ào trong phòng tiệc. Minh Tuyết nhắm mắt lại, hít thở sâu, thả hồn theo làn gió mát. Cô thầm mong muốn có thể thoát khỏi cuộc sống gò bó và lạnh lùng mà cô đang sống.


Bỗng nhiên, cô cảm thấy một lực mạnh bất ngờ đẩy từ phía sau. Chưa kịp phản ứng, Minh Tuyết ngã nhào xuống hồ. Cảm giác lạnh buốt của nước bủa vây cơ thể khiến cô hoảng loạn, vẫy vùng trong vô vọng. Cô không biết bơi, và càng cố thoát khỏi dòng nước, cô càng chìm dần.


Trong giây phút ngạt thở ấy, Minh Tuyết cảm thấy sự hoảng loạn bao trùm. "Mình sẽ chết ở đây..." – cô nghĩ, nước tràn vào phổi, làm mọi thứ trở nên mờ nhạt dần. 


**Ở đâu đó trong bữa tiệc**, Mỹ Linh, cảm thấy bữa tiệc đã quá nhàm chán, quyết định ra ngoài tìm chút tĩnh lặng. Khi vừa bước ra đến khu vườn, cô nhìn thấy bóng người vẫy vùng dưới làn nước hồ bơi. Trong tích tắc, Mỹ Linh nhận ra đó là Minh Tuyết và không chút do dự, cô lao xuống hồ. 


Mỹ Linh kéo Minh Tuyết lên khỏi mặt nước, đôi tay mạnh mẽ của cô ôm chặt lấy cơ thể ướt đẫm lạnh buốt của Minh Tuyết, đưa nàng lên bờ. Mỹ Linh lập tức thực hiện hô hấp nhân tạo, lo lắng nhìn vào khuôn mặt tái nhợt của Minh Tuyết.


Sau vài giây căng thẳng, Minh Tuyết ho mạnh, nước tràn ra khỏi miệng. Cô từ từ mở mắt, lờ mờ nhìn thấy Mỹ Linh đang ngồi sát bên cạnh mình. Đôi mắt Mỹ Linh ánh lên sự lo lắng không giấu nổi. Minh Tuyết nhận ra, Mỹ Linh đã cứu mình, người vợ lạnh lùng xa cách kia đã cứu cô khỏi cái chết.


Minh Tuyết cảm nhận được hơi ấm từ vòng tay Mỹ Linh, cô được ôm chặt trong lòng, thân thể nhỏ bé của nàng được bảo bọc như thể người kia sợ sẽ mất nàng mãi mãi. Trái tim Minh Tuyết đập mạnh, một cảm giác ấm áp kỳ lạ len lỏi vào lòng.


- "Cô... sao vậy?" – Minh Tuyết ngại ngùng, đôi mắt lấp lánh dưới ánh trăng nhìn Mỹ Linh. Giọng nói khẽ khàng nhưng không che giấu nổi sự bối rối khi nhận ra mình đang ở trong vòng tay của Mỹ Linh.


Mỹ Linh vội vàng buông Minh Tuyết ra, lúng túng khi nhận ra tình huống nhạy cảm này.


- "Tôi chỉ... chỉ lo lắng cho cô. Cô ổn chứ?" – Giọng Mỹ Linh vẫn lạnh lùng như mọi khi, nhưng ánh mắt lại không thể che giấu sự quan tâm chân thành.


Minh Tuyết ngồi dậy, gượng cười, dù tim nàng vẫn còn đập mạnh vì nỗi sợ vừa qua lẫn sự bối rối khó tả.


- "Tôi ổn... cảm ơn cô... Nếu không có cô, tôi..." – Lời nói ngập ngừng, không thể diễn tả hết cảm xúc trong lòng.


Mỹ Linh không nói gì thêm, chỉ nhẹ gật đầu. Cô nhìn Minh Tuyết thật kỹ, lần đầu tiên kể từ khi họ kết hôn, Mỹ Linh nhận ra người vợ này không chỉ là một phần của cuộc hôn nhân chính trị. Cô bắt đầu nhìn Minh Tuyết dưới một góc độ khác, và trái tim cô cũng rung động nhẹ nhàng.


---


Từ sự kiện đêm đó, khoảng cách giữa họ dần thay đổi. Những buổi tối sau đó, cả hai bắt đầu trò chuyện nhiều hơn, không chỉ là những câu xã giao hời hợt. Mỹ Linh và Minh Tuyết dần nhận ra rằng, giữa họ không chỉ có sự ràng buộc của gia tộc mà còn là những cảm xúc chân thật, nảy sinh từ sự gần gũi và quan tâm mà họ từng lãng quên.

Sau đêm định mệnh bên bể bơi, một sự thay đổi tinh tế bắt đầu len lỏi vào cuộc sống của Mỹ Linh và Minh Tuyết. Những cuộc gặp gỡ không còn bị bó buộc bởi trách nhiệm hay sự gượng ép. Họ bắt đầu chia sẻ nhiều hơn, những khoảnh khắc trầm lặng mà trước đây cả hai đều né tránh nay trở thành nơi an toàn để mở lòng.


**Một buổi chiều cuối tuần...**


Mỹ Linh vừa trở về nhà sau một cuộc họp dài với đối tác. Cô tháo bỏ chiếc áo khoác và bước vào phòng khách, nơi Minh Tuyết đang ngồi bên cửa sổ, đọc sách. Cảnh tượng này khiến Mỹ Linh chợt cảm thấy bình yên. Trước đây, sự có mặt của Minh Tuyết chỉ là một phần trong cuộc sống thường ngày, nhưng giờ đây, hình ảnh đó dường như đã khác. Nàng không còn là người vợ chỉ hiện diện vì nghĩa vụ gia tộc, mà là một người bạn đồng hành thật sự, gần gũi và quen thuộc hơn.


Mỹ Linh khẽ bước đến gần Minh Tuyết, giọng nói trầm ấm pha chút bông đùa: 


- "Cuốn sách đó có gì thú vị mà khiến cô không rời mắt thế?"


Minh Tuyết ngước mắt lên, đôi môi khẽ mỉm cười. Đây là nụ cười mà Mỹ Linh chưa từng thấy trước kia – chân thật, nhẹ nhàng mà đầy ấm áp.


- "Chỉ là một câu chuyện tình yêu đơn giản thôi," Minh Tuyết đáp, nhẹ nhàng đặt cuốn sách xuống. "Một câu chuyện về hai người yêu nhau nhưng lại bị ngăn cách bởi hoàn cảnh. Cuối cùng, họ nhận ra điều quan trọng nhất là tình cảm họ dành cho nhau, chứ không phải những gì bên ngoài áp đặt."


Mỹ Linh ngồi xuống bên cạnh Minh Tuyết, ánh mắt thoáng chút trầm tư. Cô biết rằng cuộc hôn nhân của họ cũng bắt đầu từ hoàn cảnh tương tự – một sự ép buộc từ gia đình, không phải từ tình yêu. Nhưng điều gì đó bên trong cô đang thay đổi, giống như sợi dây vô hình giữa cô và Minh Tuyết ngày một thắt chặt hơn.


- "Cô nghĩ, liệu chúng ta có giống họ không?" – Mỹ Linh hỏi, đôi mắt hướng thẳng vào Minh Tuyết, như muốn tìm kiếm một câu trả lời sâu xa hơn.


Minh Tuyết hơi ngạc nhiên trước câu hỏi của Mỹ Linh, nhưng rồi cô mỉm cười, đôi mắt nàng ánh lên sự dịu dàng.


- "Có lẽ... chúng ta đang bắt đầu thay đổi, giống như họ đã làm. Nhưng khác biệt là, chúng ta có thể lựa chọn."


Một khoảng lặng bao trùm lấy hai người. Cả Mỹ Linh và Minh Tuyết đều cảm nhận được rằng giữa họ không chỉ còn là một sự ràng buộc bởi trách nhiệm gia tộc. Những khoảnh khắc gần gũi, sự chia sẻ và quan tâm lẫn nhau đã tạo nên một mối liên kết mới, sâu sắc hơn. 


---


**Thời gian trôi qua...**


Mối quan hệ giữa Mỹ Linh và Minh Tuyết dần trở nên thân thiết hơn. Những buổi sáng uống cà phê cùng nhau, những buổi chiều yên tĩnh đọc sách, hay cả những đêm ngồi bên nhau trong im lặng, tất cả đã thay thế cho sự lạnh lùng trước đây. Mỹ Linh bắt đầu chú ý đến những chi tiết nhỏ về Minh Tuyết – cách nàng hay lơ đãng nhìn ra cửa sổ khi suy nghĩ, cách nàng khẽ mỉm cười khi đọc một đoạn sách hài hước. Mỗi điều nhỏ bé ấy dần làm trái tim Mỹ Linh rung động theo cách mà cô chưa từng nghĩ đến.


Minh Tuyết cũng nhận ra sự thay đổi nơi Mỹ Linh. Người vợ trước đây luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng giờ đã trở nên ấm áp hơn, dù vẫn không nói nhiều, nhưng mỗi ánh nhìn, mỗi cử chỉ đều khiến Minh Tuyết cảm thấy được quan tâm, được yêu thương.


Một buổi tối, khi cả hai cùng ngồi bên nhau trong phòng khách, Mỹ Linh bất ngờ cất giọng:


- "Tôi đã từng nghĩ rằng, cuộc hôn nhân này chỉ là một trách nhiệm. Nhưng bây giờ... tôi cảm thấy chúng ta có thể tạo ra điều gì đó khác. Cô nghĩ sao, Minh Tuyết?"


Minh Tuyết lặng im một lúc, rồi nhìn vào mắt Mỹ Linh, đôi mắt nàng chứa đựng cả sự xúc động và niềm hy vọng:


- "Tôi cũng cảm thấy như vậy. Có lẽ, chúng ta đã bắt đầu hiểu nhau hơn. Nếu chúng ta có thể vượt qua những rào cản ban đầu, thì có lẽ... chúng ta cũng có thể tìm thấy hạnh phúc thực sự."


Lời nói của Minh Tuyết như mở ra một cánh cửa mới trong lòng Mỹ Linh. Cô nhẹ nhàng cầm tay Minh Tuyết, nắm lấy bàn tay nhỏ bé ấy trong tay mình.


- "Vậy thì, hãy cho chúng ta một cơ hội. Một cơ hội để làm lại từ đầu, không phải vì gia tộc, mà vì chính chúng ta."


Minh Tuyết mỉm cười, khẽ gật đầu. Và từ đó, họ bắt đầu xây dựng lại mối quan hệ, không còn là sự gượng ép từ hoàn cảnh, mà là sự lựa chọn của chính trái tim họ.


---

Mỹ Linh và Minh Tuyết không thể ngay lập tức vượt qua mọi khó khăn, nhưng họ đã quyết định bắt đầu lại từ đầu. Họ sẽ cùng nhau đối diện với những thử thách mới, không còn là hai người xa lạ bị ép buộc vào một cuộc hôn nhân chính trị, mà là hai con người thật sự quan tâm và yêu thương nhau. Và với mỗi ngày trôi qua, khoảng cách giữa họ ngày càng thu hẹp, mở ra một tương lai mà chính họ tự định hình.

Mọi người thấy kết này đc hk,hay thik kết j tui chiềuuu;))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #mlxmt