Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

HNBK - CHƯƠNG 3

Chương 3
Editor: Trứng Rán

Hà Hoan nằm trên long sàng, giương mắt nhìn gương đồng, trầm mặc.

BẢN DỊCH VỚI MỤC ĐÍCH PHI THƯƠNG MẠI!

Gương đồng có chút mơ hồ, cơ bản chỉ có thể xem đại khái.

Người trong gương, ngoại trừ giữa hai hàng lông mày, có chút tinh xảo quá mức, về cơ bản dáng dấp gần như sinh đôi, thậm chí có phần trẻ hơn.

Chứng tỏ điều gì?

KHÔNG CHUYỂN VER, TÔN TRỌNG TÁC GIẢ!

Linh hồn hắn nhập vào thân thể này là có nguyên nhân?

Được rồi, sự việc đã thành, ngoài trừ việc chấp nhận nó, cũng không còn cách nào khác.

Có điều, Hà Hoan thật sự không hiểu, rõ ràng thân thể này bị thương ở sau lưng tại sao lại nằm ngửa?

Chẳng lẽ, tên này là kẻ ngốc?! Đến kẻ ngu si cũng biết bản thân không thể nằm ngửa.

MANG ĐI ĐÂU PHẢI XIN PHÉP VÀ GHI NGUỒN!

Hà Hoan xoay đầu sang một bên, không muốn nhìn phế vật trong gương.

Hơn nữa, hắn vẫn là hắn, không phải thần tiên, cũng không phải pháp sư âm dương, vì vậy cứ tùy ngộ nhi an thôi.

Huống hồ, hiện giờ hắn là hoàng thượng!

Hoàng thượng, cùng với tổng tài của công ty hơn 300 người, có lẽ là giống nhau chứ? Hà Hoan nghĩ.

Hà Hoan muốn biết rất nhiều chuyện, nhưng hắn không thể để lộ bản thân đã 'thay hồn'.

Trong vòng một canh giờ sau khi hắn tỉnh dậy, không ngừng có các đại thần tới thỉnh an.

Tướng quân cùng thị lang, quan văn cùng cùng quan võ, chúng sinh bách thái, bất nhất nhi túc(?).

Hà Hoan dùng ánh mắt so với tia X quang nhìn đám thần tử, mặt ngoài luôn mồm cung kính 'Hoàng thượng cát tường', nhưng lại không hề thật lòng.

Nói cách khác, nguyên chủ không hề có một người đáng tin cậy, không có một ai.

Hà Hoan không thể không bội phục nguyên chủ, quả thật sống cũng không dễ dàng gì!

Sau đám thần tử kia, Hà Hoan liền gặp một đám người trang điểm lộng lẫy, đây có lẽ là 'lão bà' của nguyên chủ đi.

Không khoa trương để nói những phi tử kia quá lòe loẹt.

Lui tới nửa canh giờ, nhìn oanh oanh yến yến hờn dỗi, Hà Hoan không khỏi híp mắt, nhìn các nàng hoặc xinh đẹp, hoặc thanh thuần, hoặc kiêu ngạo, tất cả đều đang diễn một vở kịch cung đấu hạng nhất.

Điều Hà Hoan bận tâm nhất, hoàng hậu không tới sao?

Nhìn các phi tử kia tuổi tác không lớn, nhưng, nguyên chủ cũng đã hai tam hai chín rồi, có vẻ như bản thân có lời nha.

Vì vậy, nguyên chủ phải có con rồi chứ? Cổ nhân đều trưởng thành rất sớm, mười mấy tuổi làm cha mẹ không phải rất bình thường.

Theo đạo lý, chẳng phải hoàng hậu cùng nhi tử nên tới thỉnh an đầu tiên sao?

Chẳng lẽ tên hoàng đế này đã thất bại đến mức thê ly tử tán rồi hả?

Ngẫm lại, hiền thần cùng hiền quân, lại có câu 'gần vua như gần cọp', nhìn hiện trạng của nguyên chủ, chắc hẳn là một hôn quân rồi, đi đâu cầu được trung thần a!

Hà Hoan ai oán một tiếng, nguyên chủ ngoài thân phận cao quý ra, cũng chẳng có gì —— chết cũng đáng!

Hầu hạ hắn là hai tỳ nữ sinh đôi, một người tên Tiểu Thúy, còn lại là Tiểu Liễu, Hà Hoan nghe các nàng xưng hô mới biết.

Mỹ nam tử mới gặp kia, là Hữu Tể tướng đương triều, Hà Hoan cũng chỉ biết hắn họ Vu, còn lại, cái gì cũng không biết.

Hắn không biết liệu có ai có thể nhìn ra, hắn và nguyên chủ trước đây không giống nhau, nhưng dù sao, thao túng thân thể này cũng là Hà Hoan hắn, cho dù nhìn ra thì thế nào.

Hà Hoan nhìn dung mạo trong gương đồng, hắn thờ ơ cười, nhìn ra thì làm sao? Đã chết một lần, còn sợ chết lần hai sao?

Huống hồ, dù thật sự có kẻ dựa vào chỗ bất đồng của hắn và nguyên chủ tố văn chương(*), chẳng lẽ không bận tâm đến thân phận này sao? Thần tử dù lớn mật đến đâu, trừ phi muốn tạo phản, cũng sẽ không nổi lên tâm tư 'tróc yêu'.

Tố văn chương: dựa vào việc nào đó để rêu rao, thổi phồng.

Thần tử đối với thiên tử, khác hoàn toàn cấp dưới đối với tổng tài, điều này Hà Hoan biết rất rõ.

Hà Hoan chậm rãi ngồi dậy, sau lưng đau thấu xương.

Dựa nửa người vào chăn gấm, Hà Hoan sờ trán đầy mồ hôi, nhe răng, khoan hãy nói thân thể này là hoàng đế, chỉ sợ một nhát đao cũng đủ chết rồi.

"Người đâu!"

Thanh âm dần trở nên trong trẻo, thay đổi thân thể, có động lực sống tiếp, tự khắc sẽ tốt thôi.

"Có nô tài."

Sau bức bình phong lộ ra hai người, đều là những thái giám hầu hạ, một người là Tiểu Thu, người còn lại là Tiểu Xuân, đều là những cái tên thông dụng.

Hà Hoan lấy hơi, thật mẹ nó đau, "Để Hình bộ... Mang thích khách tới, ta... Cô vương muốn đích thân hỏi cung."

Hà Hoan cảm thấy, 'Cô vương' có lẽ tốt hơn 'trẫm'.

Tiểu Thu không dám nhiều lời, cho dù gã không hiểu vẫn cúi đầu cung kính mà lui ra.

Gã mãi mãi không bao giờ dám ngẩng đầu, gã sợ một khi hoàng đế không cao hứng, không phân tốt xấu liền đánh chết gã, giống như Tiểu Hạ mới chết mấy ngày trước.

Hà Hoan đợi rất lâu, đến mức hắn sắp ngủ gập rồi, mới gặp được thích khách kia.

Bốn tên thị vệ mạnh mẽ lôi thích khách trước mắt Hà Hoan, đi một bên là Hình bộ thị lang Tư Mã Sam, còn có, Hữu tướng Vu đại nhân trẻ tuổi tuấn mỹ.

Tư Mã Sam nhìn thích khách quỳ xuống, mới cúi người nói: "Bệ hạ, thích khách đã được dẫn tới."

Hà Hoan lơ đãng quét mắt Vu tướng, hôm nay, y vẫn mặc một thân hắc bào, bên trên thêu chim hạc tượng trưng cho thân phận, tóc dài đen như mực được vấn trên ngọc quan, phong thần như ngọc, tuấn mỹ vô song, lãnh đạm vô cùng.

"Ngẩng đầu."

Hà Hoan muốn biết vì sao nữ nhân lại có gan lớn như vậy.

Hà Hoan càng muốn biết dáng dấp 'ân nhân' của hắn ra sao.

Thị vệ túm lấy tóc dài của nữ tử kia, thô lỗ kéo lên.

Khuôn mặt nữ tử tái nhợt nhu nhược, một đôi mắt tràn đầy oán độc, môi anh đào trắng xám xuất hiện tơ máu, nhìn thấy mà giật mình.

Hà Hoan liếc nhìn Tư Mã Sam, nói: "Cho nàng ta nói."

Ánh mắt nữ nhân tràn đầy oán độc, chắc hẳn lúc mở miệng phải mắng to mới đúng, có lẽ cổ nhân thật sự đã điểm huyệt.

Thị vệ ấn nhẹ lưng nữ nhân, không phụ sự kỳ vọng của Hà Hoan, nữ tử há mồm, oán độc hét, "Dạ Hợp Hoan, ngươi là hôn quân! Ngươi nhất đinh không chết tử tế! Ngươi nhất định sẽ bị báo ứng! Ngươi... A..."

Tư Mã Sam liếc mắt, thị vệ liền bịt miệng nữ tử lại.

Nữ nhân liền nhe răng, cắn một ngụm trên tay thị vệ, tên thị vệ bị đau, liền một cước đạp nàng xuống, nàng ta vô lực nằm sát trên đất, thở dốc không ngừng, ánh mắt vẫn như cũ oán độc nhìn Hà Hoan.

Quả nhiên, hắn cùng nguyên chủ có mối liên hệ, Dạ Hợp Hoan a, có phải người rất vui vẻ khi Hà Hoan ta thay người nhận tất cả oán hận không?

Hà Hoan trào phúng câu khóe môi bên phải, đây là động tác thường thấy của hắn, Hiểu Sâm từng nói bộ dạng lúc này của hắn là đẹp trai nhất.

"Tư Mã khanh, tra được gì?"

Nếu Hà Hoan ta giờ là Dạ Hợp Hoan, vậy ta không cần phải để ý xưng hô với cái ngươi rồi.

"Bẩm," Tư Mã Sam dường như không chú ý được hoàng đế trở nên khác lạ, vẫn cung kính nói, "Thích khách vẫn không khai ra thân phận thật sự, có điều, theo điều tra của Hình bộ, nữ tử này có lẽ là nữ nhi của Lại bộ thị lang Thôi Trang."

Mặc kệ thị làng nào, ta vẫn không biết!

Hà Hoan, giờ là Dạ Hợp Hoan, chỉ có thể giả ngu, "Nữ nhi của Lại bộ thị lang, vì sao lại thành thích khách?"

Vu Long Ngâm lẳng lặng nhìn sườn mặt của Dạ Hợp Hoan, chẳng lẽ, lời người kia là thật?

Hoàng đế này, túi da anh tuấn không thay đổi, nhưng bên trong lại không phải là kẻ ban đầu.

Bởi vì đôi mắt kia, mất đi sự cố chấp hỉ nộ vô thường, giờ lại trong veo như nước, anh mắt như thế, vĩnh viễn sẽ không bao giờ xuất hiên trên tên hoàng đế trước kia.

Tư Mã Sam trả lời: "Bệ hạ không nhớ sao, ba ngày trước, Tả tướng phát hiện trong phủ thị lang Thôi Trang ra một quyển thơ, bên trong có một bài thơ ám chỉ giang sơn Đại Dạ đoản mệnh, ám chỉ bệ hạ mê muội, bệ hạ đã hạ chỉ —— liên tọa chi tội(*)!

Liên tọa chi tội: một kẻ phạm tội, cả nhà bị vạ lây.

Cái từ này, khiến Dạ Hợp Hoan chấn động, sau lưng đau đớn, dường như ngay cả hô hấp cũng ngừng lại, mồ hôi lạnh thi nhau chảy xuống.

Hắn thật sự không nghĩ tới, Dạ Hợp Hoan này không những là hôn quân, còn là một bạo quân!

Ôm lấy một tia hi vọng, nhẹ giọng nói: "Như vậy, đã hành hình rồi sao?"

Ấn tượng mơ hồ trong lịch sử, thi hành liên tọa chi tội, cũng không thể lập tức hành hình, dù sao, cũng liên quan tới ngũ tộc hoặc cửu tộc, không nói tới gốc rễ khác, chỉ tập trung đám người đó, đấy cũng là một công trình vĩ đại.

Ánh mắt hi vọng của Dạ Hợp Hoan, Vu Long Ngâm nhìn thấy rất rõ, như thu thủy kia tựa tinh mâu lấp lánh, trong lòng y không hiểu sao hơi nhúc nhích, đúng là không giống trước kia thật sao?

Sau đó, 'bịch' một tiếng, Tư Mã Sam quỳ xuống, đột nhiên khuôn mặt chữ quốc cương trực ngẩng lên, viền mắt đỏ bừng, một thân chính nghĩa không màng thứ gì, mắt hổ kiên định mà khẩn thiết nhìn Dạ Hợp Hoan.

Tiếp đó, 'cốp' một tiếng, trán chạm đất, "Hoàng thượng, xin người cân nhắc, Thôi thị lang bản tính trung hậu, làm người luôn ôn hòa, chắc chắn sẽ không làm ra chuyện đại nghịch bất đạo này! Cần xin hoàng thượng cân nhắc!"

Dạ Hợp Hoan thở dài một hơi, nghe lời này, hẳn là có thể cứu vãn được.

"Tư Mã, đứng lên đi, Tiểu Thúy, nâng nàng ta dậy."

Tiểu Thúy ngơ ngác chưa kịp phản ứng lại, Tiểu Liễu lanh lợi đã đem nữ tử nằm dưới đất đỡ dậy.

Hơi hơi dịch người, dựa như thế, cả người rất đau, hắn thực sự muốn nằm sấp.

Mồ hôi thuận theo thái dương trượt xuống gò má, Dạ Hợp Hoan cố hết sức muốn dùng đầu ngón tay lau đi.

Nhưng lập tức có một bàn tay thon dài trắng nõn, cầm khăn tay màu trắng, nhanh hơn hắn một bước, lướt qua cằm.

Dạ Hợp Hoan liếc nhìn khuôn mặt lãnh đạm của Vu Long Ngâm, y đứng đằng sau không biểu tình nhìn hắn, phẳng phất như bàn tay khẽ lướt qua cằm hắn vừa rồi không phải là y.

Y đã nhìn ra? Dạ Hợp Hoan đảo mắt chú ý tới, đôi mắt xinh đẹp của Vu đại nhân, đã không còn sự mất kiên nhẫn như ngày hôm qua.

Kỳ thật y đã biết đi, bản thân có nên lo lắng chuyện bị 'tróc yêu' không.

Thế nhưng, nếu như bản thân, không hay biết gì về thế giới này, bất luận là địch hay bạn, trong nội tâm đều có bí mật, có nên, tính là chuyện tốt?

Hắn thực sự không chịu được đau đớn ở phía sau lưng, phất tay một cái, giọng nói khàn khàn, "Chuyện của Thôi thị lang, Cô vương tự có định đoạt, tất cả lui xuống đi, nàng ta, Tư Mã, khanh tự dàn xếp đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro