Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Thì ra cari có vị ngọt đó

Vốn là 5 người đã hẹn cùng nhau mở quà giáng sinh, nhưng trước mắt chỉ có 4 người là đúng giờ đứng ngay trước cây thông Noel.

Cũng ở nơi này mấy giờ trước, Lee Se Jin lấy thân phận chủ nhà, đến đây sớm nhất.

"Se Jin xi chào buổi sáng, sao thấy thấy giám đốc vậy?"

Trưởng phòng Jo là người đầu tiên lễ phép cất tiếng hỏi thăm.

"Se Jin xi, chào buổi sáng, không khí của Nhật Bản quả nhiên trong lành, chỉ ngủ có một đêm mà da mặt của chị đẹp lên trông thấy, ủa mà giám đốc của chúng ta đâu rồi?"

Tiếp theo sao đó là đến lượt Kim tác gia hỏi han.

" Chổ ở của Lee Se Jin và giám đốc thật đẹp quá, thảo nào có kêu như thế nào hai người cũng không chịu quay trở về Hàn Quốc, à mà giám đốc đâu rồi.?"

Người cuối cùng là Tak đánh lên vai cô một cái rõ đau cũng không quên ân cần hỏi thăm giám đốc.

Nhưng mà Lee Se Jin thật sự không thể trả lời được câu hỏi của bọn họ.

Chỉ dành lộ nụ cười xấu hổ trên gương mặt, không ngừng tìm cớ thoái thác

"Ai ya, nhiều quà quá đi. Chúng ta mở quà trước thôi."

Có thể do tối qua, cô "làm" hơi quá tay.

Nhưng mà, chỉ do Yi Kyung đáng yêu quá thôi, cô cũng không biết phải làm sao bây giờ.

Lúc nãy

"Em đi ra ngoài đi, chị muốn ngủ"

Lee Se Jin vốn dĩ đang xếp chăn, bèn cuối người hôn lên trán Seo Yi Kyung nhẹ giọng năn nỉ.

"Hôm qua đã hẹn với mọi người cùng nhau mở quà mà."

Seo Yi Kyung đang đưa lưng về phía Lee Se Jin chợt xoay người sang, sắc mặt cô quả thật không tốt lắm.

"Chị thấy không được khỏe."

Giọng nói trầm thấp khàn khàn.

Lee Se Jin cảm giác dây thần kinhcủa mình giống như nhảy nhảy lên.

Tầm mắt Lee Se Jin lướt nhìn từ đôi mắt đang nhắm của Seo Yi Kyung xuống bả vai đang lộ ra trước mắt, xương quai xanh cùng bả vai đều lộ ra mấy vết hồng hồng, nếu đã như vậy không ra ngoài cũng hay.

Lee Se Jin gần như là quỳ xuống bên cạnh giường.

Lee Se Jin xoa xoa mái tóc của Seo Yi Kyung, kiên nhẫn chờ đợi đến khi chị cố gắng mở đôi mắt đang nhắm chặt, ngón tay mơn trớn điểm giữa hai chân mày của chị.

Yi Kyung của cô, sao lại đáng yêu như vậy chứ.

"Không đi cũng không sao cả. Nhưng mà Yi Kyung không tò mò em tặng gì cho chị sao?"

"Chị biết rồi."

"Hả, tại sao chị có thể nhìn lén quà em tặng chứ."

Lee Se Jin có chút ảo não nhìn ánh mắt đang mơ màng của Seo Yi Kyung.

Yi Kyung của cô dù ánh mắt nhập nhèm như vậy cũng thực đáng yêu, ngay cả bộ dạng khóc kêu tối qua nữa cũng cực kì đáng yêu luôn.

"Vì em ngốc quá thôi, quà em muốn tặng cho chị từ tuần trước bắt đầu ghi ra lung tung khắp nơi, cũng chưa phát hiện đã lỡ ghi lên quyển sổ ghi chú chung của chúng ta nữa]

"Vậy, chị có thích không"

"uhm"

Vì sao ngay cả khi gật đầu chị cũng đáng yêu vậy nhỉ.

Lee Se Jin cảm thấy phải làm gì đó để biểu đạt tâm tình của cô lúc này mới được. Bàn tay lại nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay chị, môi lại hôn lên đôi môi chị, cho dù hôn thế nào đối với cô cũng không đủ cả.

Nếu không phải sợ chị tức giận đuổi thẳng cổ ra ngoài, cô cũng không đi ra đây sớm thế đâu.

Lee Se Jin có chút phiền não đi vòng cây thông noel, lấy các hộp quà được viết tên của cô.

Nghĩ đến vừa nãy Yi Kyung không chịu thức dậy, Lee Se Jin cũng muốn thật nhanh trở lại phòng ngủ, tại sao phải dậy sớm như vậy chứ, còn phải đến đến cây thông tìm quà, làm cái trò ngu ngốc này. Rốt cuộc là ai đưa ra chủ ý này vậy chứ?

Quà Seo Yi Kyung tặng cho Lee Se Jin để ở góc khuất nhất dưới cây thông noel.

Một chiếc hộp màu trắng.

Bởi vì trừ chiếc hộp lớn đựng máy hơi game mà cô tặng cho Tak, chiếc hộp của giám đốc nim tặng cho cô rất bắt mắt cho nên mọi người đều dồn ánh mắt vào nó.

Lee Se Jin cực kì tín nhiệm Seo Yi Kyung.

Yi Kyung chắc chắn sẽ không tặng cô thứ gì đó kì quái mà người khác không thể nhìn đến. Cho nên Lee Se Jin mở quà ở trước mặt mọi người vô cùng thong dong. Trong lòng cô lại nghĩ, may mắn Yi Kyung không đến đây mở quà, nếu không quà cô tặng chị bị người khác nhìn đến, thì thật sự là...

Vừa mở nắp hộp ra, Kim tác gia liền bị chiếc nồi hầm tráng men đỏ bên trong hấp dẫn, vội vàng đem chiếc nồi ấy cầm trên tay ngó tới ngó lui miệng thì không ngừng xuýt xoa, còn thuận tiện lấy luôn tấm thiệp bên trong ra đọc lên.

[My dear.

Cooking is an enjoyable task and I want curry today. Heart Heart Heart. Yours Yi]

Mọi người đang bận rộn xem quà của mình vừa nghe Kim tác gia đọc lên tất cả đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Lee Se Jin, mà Lee Se Jin thì...

My dear? Yours Yi?

Mặt của Lee Se Jin, dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn được, biến hồng từ cổ lên mặt lan đến sau tai.

Lee Se Jin xúc động vội vàng đoạt lấy chiếc nồi lẫn tấm thiệp trên tay Kim tác gia. Cẩn thận đọc lại một lần nội dung trên tấm thiệp.

[My dear.
Cooking is an enjoyable task and I want curry today(^-^)❤️❤️❤️. Yours Yi]

Xác định xong nội dung mặt Lee Se Jin càng hồng. Yi Kyung từ khi nào thì biết xài emoj thế?

" Se Jin à, chúng tôi về trước nha, lần sau sẽ đến ăn cari nhoa~~, heart heart"

"Kim tác gia.............."

Sau khi, vừa ôm lấy chiếc nồi vừa tiễn ba người bọn họ trở về, Lee Se Jin nhanh chóng nhìn về hướng phòng ngủ của cô và chị.

Là...... my dear sao? My dear??!!

Lại tỉ mỉ đọc lại mấy lần.

Làm sao bây giờ!!!

Thật vui quá đi mất!!!

Tuy có lúc ngẫu nhiên, hoặc khi "tiến vào", à ừm, "lúc cảm xúc dâng trào" ấy, cô cũng nghe được chị gọi như thế. Nhưng mà, aaaaaaaaaaaa!!!!! Đây là lần đầu tiên chị viết trên giấy!! Là viết trên tấm thiệp tặng cho cô đó !!!

Thật muốn chạy ngay vào phòng ngủ tìm chị ngay lúc này để biểu đạt tâm tình của cô, nhưng mà không được, chị đang ngủ, không nên đánh thức.

Bình tĩnh một chút nào, à đúng rồi, phải đi rửa đồ nấu cari, còn phải rửa khoai tây và cà rốt nữa, phải bình tĩnh phải bình tĩnh. Đúng đúng phải bình tĩnh.

Không ngừng trấn tĩnh bản thân, Lee Se Jin dùng tư thế vô cùng kì hoặc chạy đến nhà bếp.

Mấy tiếng sau.

"Thơm quá"

"Yi, Yi Kyung ngủ đã chưa?"

"Uhm, mùi thật thơm."

Tuy rằng đã qua cả buổi, nhưng Lee Se Jin vẫn còn chìm trong cảm xúc vui vẻ của lúc sáng. Nhìn Seo Yi Kyung mặc quần áo ở nhà tóc xõa tùy ý trên vai, đi đến bên cạnh mình, cô vẫn cảm thấy vô cùng xúc động. Đợi cho đến khi Seo Yi Kyung cầm lấy chiếc vá trong tay cô nhẹ vào múc một vá nhỏ cà ri nếm vào miệng, biểu tình thỏa mãn hiện trên gương mặt, Lee Se Jin rốt cuộc nhìn không được

"Yi Kyung a.."

"Hửm?..."

"Vị của cari, như thế nào"

"Em chưa nếm sao....ngô..................................................................................................

.............................................................................................................................."

"Lee Se Jin................................................................................................"

"Là ngọt đó, My dear."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro