Chap 1: Tai nạn
Nó hốt hoảng lao đi trên con xe với tốc độ chóng mặt. Tiếng chân nó dậm mạnh trên hành lang, tiếng va chạm. Dừng lại ở phòng cấp cứu...
Ngồi ở hàng ghế ngoài phòng là ba mẹ hắn. Cùng lúc đó, cửa phòng cấp cứu mở, băng ca đk đẩy ra, tấm vải trắng che kín. Ông bác sĩ kéo khẩu trang xuống lắc đầu thở dài thểu não mặc cho ba mẹ hắn gào khóc van xin ông.
Hết thật rồi... Nó đứng lặng ở đó, người lạnh toát, hai hàng nước mắt chảy dài.
Rồi nó không còn ý thức được những j diễn ra tiếp theo nữa...
Mẹ hắn ngất...
Tiếng ba hắn hốt hoảng...
Rồi tiếng bác sĩ, y tá...
Hình như mẹ hắn lại lên huyết áp...
.
.
Người nó mất hết lực... Nó ngồi phịch xuống mắt thẩn thờ nhìn tấm vải trắng phủ khắp người hắn.
Tại sao? Tại sao vậy?
Tại sao vậy hả tên đần này?
Lại không chịu cẩn thận?
Nó đang học bài trong phòng. Tiếng mẹ nó và hàng xóm nháo nhào dưới lầu.
- Chết rồi! Thằng Đông nhà bà Tư Mây bị đụng xe kìa!
- Hả?
- Giờ thằng nhỏ sao rồi?
- Ai biết? Nó được chở vô bệnh viện X! Chắc đang cấp cứu!
...
Nó vớ vội chìa khóa xe của mẹ nó, lao đến đây, lòng không ngừng cầu mong hắn không sao, mà giờ đã...
Ba ngày sau, hắn được đem đi chôn. Trong những ngày đó, nhà hắn người người ra vào, người thân, hàng xóm, cả ba mẹ nó. Có thầy cô và những cô bạn nữ cùng khối của hắn nh tuyệt nhiên không có nó.
Nó ngồi co ro góc phòng, khóc nấc lên.
Nó ôm con gấu bông hắn tặng vào sinh nhật lần thứ 10, ôm chặt.
Thấm mệt nó lăn ra ngủ...
Nó mơ màng...
Có j đó xa xôi lắm
.
.
.
Như mọi ngày, sau khi làm việc mẹ nó giao một cách miễn cưỡng với bộ mặt " bị bóc lột sức lao động", nó chạy ù té ra công viên gần nhà- nơi nó và đám bạn hay chơi cùng. Về việc mẹ nó giao, ko có j ghê gớm, chỉ là bắt nó dọn đống đồ chơi bầy hầy của nó. Chiều hôm đó trời rất đẹp, nó nheo mắt nhìn mây trôi. Con bé 9 tuổi như nó, biết quái gì về thời tiết nhưng nếu nó thấy thoải mái tức trời đẹp. Đến công viên, nó thấy đám bạn đang chơi u nhưng chẳng buồn réo í ới xin chơi cùng. Nó ra đây chỉ để trốn việc nhà thôi. Nó đi loanh quanh công viên rồi dừng chân trước một cảnh tượng mà nó cho là kì lạ. Trên cái xích đu, một đứa con trai ngồi thẫn thờ nhìn xa xăm đâu đó. Dáng cậu nhóc trạc tuổi nó, tóc đen mượt, da trắng nõn, trắng hơn da nó, nó ganh tỵ nghĩ.
Gió thổi nhẹ qua làm tà váy trắng của nó đung đưa nhẹ. Nó chẳng biết nó đứng như vậy bao lâu. Thằng nhóc ấy như nhận thấy sự hiện diện của nó, xoay đầu qua nhìn. Nó nở nụ cười rồi chạy te te lại ngồi lên nốt cái xích đu còn lại.
_ Sao bạn ngồi đây một mình vậy? Lại chơi với đám bạn tui đi! Vui lắm!
_ Không! Mình đâu có quen! Kì lắm!_ Cậu nhóc lắc đầu ngoái nhìn đám trẻ đằng sau.
_ Ừ mà bây giờ mới để ý, trông cậu lạ hoắc, tui hình như chưa thấy bạn bao giờ!_ nó ngúc ngắc nhẹ cái đầu, cố tìm ra khuôn mặt thằng nhóc này trong cả tá khuôn mặt người quen nó lưu trong trí nhớ.
_ Ừ! Mình mới chuyển đến mà! Nhà mình kia kìa!_ rồi chỉ về căn nhà ba tầng màu trắng xa xa.
_ Oa! Thiệt hả? Vậy cách nhà mình một căn hà! Nhà mình là cái màu xanh đó!_ mắt nó sáng lên, phấn khởi chỉ về hướng đó._ vậy là hàng xóm rồi!
Nó cười tít mắt. Thằng nhóc ấy mặt mày buồn sượi cũng cười theo.
_ Tui tên Lam. Bạn tên gì?
_ Mình tên Đông.
_ Bạn mấy tuổi?
_ Mình 7 tuổi.
.
.
.
Một con quạ bay ngang để lại hàng dấu chấm...
Nó nhảy xuống đất đánh phịch, ngửa mặt cười: " Muahahahahaaaaa!!!" Làm nhóc kia hoảng sợ. Nó ngoắt mắt lại nhìn thằng nhóc đó, cười tươi:
_ Vậy Đông phải gọi tui là chị rồi! Hí hí!!!!
Nó khoái chí như vậy cũng dễ hiểu thôi.Cái đám mà nó gọi là "bạn cùng xóm" đó! Nó bé nhất, giờ lại có đứa nhỏ hơn nó, nó được dịp vênh mặt làm chị.
_ Chị Lam!
Thằng nhóc chẳng lấy gì làm khó chịu, tít mắt cười nhìn nó, gọi nó một tiếng chị.
Nó đứng bất động. Nó thấy ngực nó có gì lạ lắm! Xung quanh thằng nhóc đó có gì đó rất sáng.
Ấm áp...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro