
Chương 41 :
Sân bay, 6 giờ sáng.
"Bạn trai của chị sẽ ra sân bay đón chúng ta sao?"
"Ừ, Thạch Thảo nói thế." Đồng Hiểu Hiểu và Đan Linh kéo vali ra khỏi sân bay. Đang yên đang lành lại bị bắt cóc còn mang thai nữa.
"Hiểu Hiểu." Cố Mĩ Yên chạy lại ôm lấy Đồng Hiểu Hiểu, tối hôm qua nghe tin chị em của mình đến Bắc Kinh vui đến mức thức trắng đêm.
Đan Linh choáng váng, người ở vì sao nào vừa đáp xuống trái đất vậy trời.
"Ai vậy mẹ?" Cố Mĩ Yên buông Đồng Hiểu Hiểu ra nhìn khắp người Đan Linh cho đến khi cả người Đan Linh nổi đầy da gà.
"Đây là con gái cậu?"
"Ừ, Đan Linh chào dì đi." À, là bạn của mẹ hồi còn ở Bắc Kinh.
"Chào dì."
"Xinh đẹp rất giống cậu." Lâm Thiên Vũ đứng từ xa nhìn thấy màn gặp lại thắm thiết tâm hồn tựa như hoa nở, mẹ hắn và mẹ Đan Tâm có quen biết nhau.
Thế này dễ tính hơn rồi.
Lâm Thiên Vũ đi đến chỗ ba người đang đứng chỉ cười với mẹ hắn rồi quay sang ra mắt mẹ vợ và em vợ.
"Chào dì con là Lâm Thiên Vũ." Đồng Hiểu Hiểu lắp bắp, liệu đây có phải....
"Cậu...cậu là Lâm...Thiên...Vũ?" Đan Linh vẫn còn ở trong mộng, người này chính là bạn trai của chị sao còn đẹp hơn so với tưởng tượng của cô.
Cố Mĩ Yên chẳng hiểu trời trăng mây gió là gì, từ khi nào tên của con trai bà gây sốc tới mức này.
"Cậu biết con trai tớ?" Đồng Hiểu Hiểu càng sốc hơn, là con của Mĩ Yên. Thảo nào Thạch Thảo nói mẹ của Lâm Thiên Vũ phản đối Đan Tâm.
Từ nhỏ Mĩ Yên đã theo chủ nghĩa hoàn mĩ, Đan Tâm có một vết nhơ trong quá khứ nên bà có thể hiểu tại sao Mĩ Yên phản đối.
"Tớ không biết, tớ không biết con trai cậu chính là bạn trai của Đan Tâm."
"Đan Tâm?" Cố Mĩ Yên không hiểu, tại sao Hiểu Hiểu lại biết Thiên Vũ là bạn trai của Đan Tâm. Thời cơ đã đến, Lâm Thiên Vũ cười nói với mẹ.
"Đan Tâm là con của dì." Cố Mĩ Yên ngây ra.
"Không thể nào, Chí Viễn nói hai người chỉ có một đứa con gái." Trên mặt Đồng Hiểu Hiểu thoáng ưu thương, chỉ vì một câu nói của chồng bà mà một người còn sống khỏe mạnh như Đan Tâm bị coi là đã chết.
"Tớ có hai đứa con gái, Đan Tâm là con đầu của tớ. Năm đó do tớ sinh khó nên Chí Viễn đã đưa Đan Tâm vào cô nhi viện rồi nói nó đã chết." Cố Mĩ Yên không thể tin được, không lẽ người cha vô lương tâm muốn giết cả con gái mình mà Thiên Vũ nói chính là Chí Viễn.
"Dì, chị Đan Tâm đúng là chị của con những gì ba con nói không phải là sự thật."
"Mọi người về nhà rồi nói, chuyện cần lo bây giờ là tìm ra Đan Tâm." Lâm Thiên Vũ xách vali ra xe để Đồng Hiểu Hiểu và Đan Linh ngồi ở phía sau quay lại nói khẽ với Cố Mĩ Yên.
"Con đã nói với mẹ rồi còn gì, ông ta không xứng đáng làm ba của Đan Tâm. Những gì ông ta làm mẹ sẽ không tưởng tượng được đâu." Cố Mĩ Yên im lặng bước lên xe, Lâm Thiên Vũ cũng lên theo.
Biệt thự Lâm gia.
Đan Linh nhìn những gương mặt thân quen cũng có xa lạ khẽ cúi chào.
"Chào mọi người." Cố Mĩ Yên đi đến cạnh Lâm Thiên Vân.
"Đây là con gái của Hiểu Hiểu tên là Đan Linh, Đan Tâm... cũng là con gái của Hiểu Hiểu còn vì sao thì em sẽ giải thích sau." Đồng Hiểu Hiểu nhìn lướt một lượt, trừ cô gái có mái tóc hạt dẻ ngời cạnh Thiếu Phong những người còn lại bà đều biết.
Thấy Đồng Hiểu Hiểu nhìn mình Uyên Uyên mỉm cười, nếu để ý một chút thì chị nhìn rất giống mẹ.
"Con có thể giống mọi người gọi là dì không?" Đồng Hiểu Hiểu gật đầu.
"Con là Lý Nhã Uyên, chắc chị đã nhắc đến con với dì rồi."
"Đúng là có nhắc, Đan Tâm nói nó nhận con làm em gái nuôi."
"Thì ra mọi người đều quen biết cả." Thạch Thảo xích qua một bên cho Đan Linh ngồi xuống, a...trái đất tròn đi đâu cũng gặp người quen.
"Ừ, trừ Thiên Vũ và Uyên Uyên là lần đầu gặp mặt còn lại cô đã gặp hết rồi. Bên phía cảnh sát nói sao, từ chiếc xe bắt cóc Đan Tâm có điều tra được gì không?" Lâm Thiên Vũ ngồi xuống cạnh Lâm Thiên Bình, thở dài.
"Chiếc xe đó bị bỏ lại, không có chút manh mối nào để tiếp tục điều tra." Mọi chuyện cứ như thế đi vào bế tắc nhưng ông trời không tuyệt đường sống của con người bao giờ rồi cũng sẽ có cách tìm ra Đan Tâm trước thời hạn ba ngày.
"Thiếu Phong nói anh có bản sao đoạn băng ghi hình hiện trường vụ án đúng không?"
"Ừ, tôi đã xem suốt cả tối hôm qua nhưng không tìm thấy được gì." Có lẽ những người sống trong sạch như Lâm Thiên Vũ không thấy được gì nhưng cô thì khác, mỗi tổ chức hắc đạo hay băng nhóm mafia đều có một dấu hiệu nhận biết riêng.
Dù sao đi nữa cô phải xem một lần biết đâu lại tìm được gì.
"Cho tôi xem thử."
"Chờ một chút tôi đi lấy." Lâm Thiên Vũ đứng dậy đi ra xe lấy, lát sau mang vào một chiếc laptop mầu đen tuyền.
Mở đoạn băng ghi hình lên cho Uyên Uyên, Đồng Hiểu Hiểu và Đan Linh cùng xem.
Uyên Uyên tập trung vào đoạn băng ghi hình, chỉ xem lướt qua một lượt cô đã biết vấn đề ở đâu.
Sát khí cố công giấu bao năm nay một lần nữa bộc phát lần này còn nặng hơn cả lần trước.
"Vấn đề là ở đây." Lâm Thiên Vũ nhìn kĩ vào màn hình.
"Tôi không thấy gì cả."
"Nhìn như vậy tất nhiên là không thấy." Cả nhóm chụm đầu lại xem, đích thực là không thấy gì.
"Chúng ta cứ ngồi yên để chúng nó muốn làm gì thì làm đừng quấy rầy tụi nó." Ba người lớn tuổi nhất ngồi yên tại chỗ dù trong lòng thấp thỏm không yên nhưng không thể làm gì ngoài đợi.
Mười ngón tay Uyên Uyên lướt trên bàn phím, thao tác nhanh gấp mấy lần người bình thường.
Âu Dương Thiếu Phong kinh ngạc, người suốt ngày ngồi trước máy tính như hắn còn không đạt đựơc trình độ này.
"Anh không biết em giỏi máy tính đến vậy."
"Còn nhiều điều mà anh không biết lắm." Lúc còn ở X-LAO thứ cô học không chỉ có giết người.
Vũ khí, đạn dược, máy tính, cách sinh tồn,... đều là những thứ cô phải học. Nhấn vào phím enter , vùng anh được khoanh tròn trên màn hình được phong to ra.
Trên tay cầm chiếc khăn tẩm thuốc mê của người đàn ông mặc áo đen có một hình xăm thần chết cầm lưỡi hái.
Lúc cô nhìn vào những người đàn ông đó có cái gì rất quen thuộc cho đến khi cô nhìn thấy hình xăm thần chết cô mới ngộ ra thì ra bọn họ với cô là người cùng một nhà. Càng nhìn thì càng không hiểu.
Tất cả quay về chỗ ngồi, Uyên Uyên biết vấn đề ở đâu thì chắc hiểu hình xăm này nói lên điều gì.
"Thiếu Phong, anh biết X-LAO không?" Âu Dương Thiếu Phong ngẩn ra cái này thì liên quan tới tổ chức hắc đạo đó.
"Biết nhưng không rõ lắm."
"Vậy thì em nói rõ cho anh biết. X-LAO là tổ chức sát thủ lớn nhất thế giới, đứng đầu Châu Á về buôn bán vũ khí và ma túy. Hơn một nửa người trong chính phủ các nước nơi có người của tổ chức này đều cam lòng làm con chó trung thành để được hưởng lợi, bọn họ nhìn thấy người của X-LAO cả lên tiếng cũng không dám chứ nói gì đến cứu người. Chị Tâm bị X-LAO bắt cóc." Lâm Thiên Vũ nhíu mày, Nghi Anh làm sao có thể liên quan đến tổ chức hắc đạo đó.
"Làm sao cô biết Đan Tâm bị X-LAO bắt cóc nhỡ không phải thì sao?"
"Biểu tượng của sát thủ X-LAO là hình thần chết cầm lưỡi hái, chỉ có những sát thủ cấp thấp của X-LAO mới xăm lên người mình biểu tượng đó." Hình như Âu Dương Thiếu Phong lại thấy Uyên Uyên của hôm ở bênh viện, lạnh lẽo sát khí đầy mình.
Uyên Uyên nhếch môi cười, lấy điện thoại gọi cho Lý Vĩnh Kỳ gọi đến lần thứ năm vẫn không được.
Giỏi lắm, bây giờ mới biết sợ thì đã quá trễ rồi.
"Khốn nạn, anh dám lừa tôi." Anh nghĩ không nghe máy là thoát nạn sao, Uyên Uyên nhấn số khác gọi cho chú Lý.
Bật loa ngoài để trên bàn, có những chuyện không thể nói trực tiếp thì dùng cách gián tiếp mà nói Thiếu Phong đủ thông minh để nhìn ra cô là ai.
"Uyên Uyên, em làm gì vậy?"
"Anh không phải muốn biết em là ai sao? Em sẽ cho anh biết, có chuyện gì cũng đừng ai lên tiếng." Hắn vẫn luôn muốn biết nhưng đến lúc được biết thì không muốn nữa, biết rồi có phải hắn sẽ mất Uyên Uyên.
Chuông đổ lần thứ hai thì có người nghe máy.
"Tiểu thư." Uyên Uyên không màng tới người xung quanh chú tâm vào cuộc điện thoại.
"Lý Vĩnh Kỳ đâu?"
"Ông chủ còn đang ngủ, tối hôm qua ông chủ không ngủ được." Người đàn ông trung niên đứng ngoài phòng ngủ của Lý Vĩnh Kỳ nhỏ giọng nghe điện thoại.
"Không ngủ được, anh ta không làm chuyện gì có lỗi với tôi thì làm gì có chuyện không ngủ được. Chú Lý gọi anh ta dậy."
"Nhưng..." Nếu chú Lý có mặt ở Lâm gia lúc này sẽ không thể nào giữ cho giọng nói tiếp tục bình thường bởi gương mặt của Uyên Uyên lúc này lạnh gấp mười lần gương mặt mà Lý Vĩnh Kỳ dùng để nói chuyện với Nghi Anh.
"Chú Lý tôi không có thời gian nhưng nhị với chú, tôi cho chú ba phút không cần biết chú dùng cách gì thứ tôi muốn là Lý Vĩnh Kỳ nghe điện thoại." Chú Lý rùng mình, không thể làm trái ý của tiểu thư lẫn ông chủ, ông đứng ở giữa rất khó xử.
"Nhưng ông chủ đang..."
"Tôi mặc kệ anh ta đang làm gì, dù anh ta có đang cùng người phụ nữ nào đó lăn lộn trên giường thì cũng bắt anh ta nghe điện thoại cho tôi." Hai cánh cửa nặng nề mở ra, chú Lý hiểu ý mang điện thoại vào.
"Là điện thoại của tiểu thư." Lý Vĩnh Kỳ nhận lấy điện thoại, hắn đang ở trên giường nhưng bên cạnh không hề có người phụ nữ nào.
"Em có cần tức giận với chú Lý không?"
"À...vậy người tôi nên tức giận là con rùa rụt đầu nhà anh phải không. Tại sao anh lại bắt cóc chị Tâm chị ấy làm gì cản trở anh sao?" Lý Vĩnh Kỳ im lặng không nói gì.
"Anh câm hả, trước khi tôi ném anh vào hồ làm mồi cho cá mập thì tốt nhất anh hãy cho tôi một lời giải thích . Tôi rời khỏi X-LAO lâu như vậy chắc lũ các mập tôi nuôi trong hồ ít khi được nếm mùi vị của thịt người, nếu tôi ném anh vào đó chúng hẳn sẽ rất vui dù sau đó cũng là thịt của lão đại mà." Lý Vĩnh Kỳ bóp trán ảo não, không ngờ em gái hắn tức giận đến mức này.
Có một lần khi hắn nhỡ tay giết chết con mồi của Uyên Uyên trong lúc hắn không để ý đã bị đứa em gái duy nhất tóm gọn vứt xuống hồ, lúc đó hắn mười tuổi còn Uyên Uyên chỉ có năm. Nếu không phải ba hắn đi qua cứu hắn lên thì hắn đã thành oan hồn trong bụng cá từ lâu rồi, người trong X-LAO nếu chẳng may đắc tội với Uyên Uyên đều được vinh dự làm điểm tâm cho cá.
Nhờ khả năng thiên phú và cả huấn luyện của ba mười năm sau đó Uyên Uyên nhiễm nhiên trở thành sát thủ gỏi nhất, tàn nhẫn nhất của X-LAO.
"Cô ta đúng là cản trở anh, nếu cô ta còn ở bên cạnh Lâm Thiên Vũ thì làm sao Nghi Anh có thể trở về làm phó tổng phu nhân của DL." Chỉ nói chừng đó Uyên Uyên đã hiểu rõ mọi chuyện.
"Thứ anh muốn là DL?"
"Đúng." "Lý Vĩnh Kỳ anh có nhớ trước khi ba bị người ta sát hại đã nói gì không. Ba nói tham vọng càng lớn thì ngu xuẩn càng nhiều việc làm của anh rất ngu xuẩn anh có biết không hả. Quên chuyện lấy DL ra khỏi tay Lâm gia và nói cho tôi biết chị Tâm đang ở đâu." Ba cô vì có quá nhiều tham vọng mà tự đào mồ chôn mình, ngày hôm ba bị người ta hại chết cô cũng có mặt nhưng cô không thể làm gì ngoài việc ôm lấy cơ thể đầy máu của ba.
Sau khi đám tang ba cô ra biển, lúc đầu cô không có ý định tự tử nhưng khi bơi ra xa cô mới thấy thế giới này thật mệt mỏi rồi dần dần không muốn sống nữa trầm mình xuống biển.
Là chị cứu cô lên nói cho cô biết thế giới này vẫn còn có rất nhiều điều đáng để cô tiếp tục sống và chị nói đúng, Thiếu Phong yêu cô đó là việc có ý nghĩa nhất mà cô có.
Lý Vĩnh Kỳ rời khỏi giường, hắn biết tham vọng luôn song hành cùng ngu xuẩn nhưng hắn sẽ không giống như ba, hắn biết cách sử dụng tham vọng của mình như thế nào là tốt nhất.
"Chừng nào chưa lấy được DL thì anh sẽ không dừng lại, Trần Đan Tâm không có ở X-LAO sáng sớm hôm nay Nghi Anh đã đưa cô ta đi rồi."
"Đưa đi đâu?"
"Đó không phải là điều anh quan tâm. Em biết mọi chuyện thì cô ta đã không còn giá trị gì với anh nữa rồi." Hai tay Uyên Uyên nắm chặt móng tay đâm vào da thịt rỉ máu.
"Tốt hơn hết anh hãy cầu mong chị tôi không xảy ra chuyện gì nếu không anh và cả X-LAO sẽ phải chôn cùng. Trả lại điện thoại cho chú Lý, tôi không muốn nghe anh nói nữa." Hắn hiểu rõ Uyên Uyên còn hơn hiểu chính bản thân mình, nó nói được thì sẽ làm được vì thế Nghi Anh chính là con dê thế mạng tốt nhất.
Chú Lý nhận lấy điện thoại rồi đi ra ngoài.
"Nghi Anh đưa chị tôi đi đâu?"
"Tôi..."
"Chú nói đi tôi không muốn phải làm gì chú đâu." Chú Lý thở dài, chọc giận ông chủ nhiều nhất là nhìn sắc mặt tồi tệ của ông chủ mấy ngày còn chọc giận tiểu thư thì cả X-LAO đều gặp đại nạn. Suy nghĩ nặng nhẹ, thiệt hơn một hồi lâu chú Lý quyết định nói cho Uyên Uyên biết.
"Tôi chỉ biết Nghi Anh đưa cô Đan Tâm vào rừng còn cụ thể là chỗ nào trong rừng thì tôi không biết."
"Đi theo có bao nhiêu người?"
"Hai mươi người, bọn họ đều là sát thủ hàng đầu chỉ nghe theo lời của ông chủ." Xem ra trong thời gian cô vắng nhà anh trai cô đã xây dựng được không ít thế lực.
"Nói những người đi theo tôi trước đây đến bìa rừng, tôi sẽ đến đó ngay."
"Tiểu thư không được làm như vậy, dù ông chủ có yêu thương tiểu thư như thế nào thì cũng không chấp nhận được việc tiểu thư làm."
"Tôi biết nhưng tôi không thể không làm, chú cứ làm theo lời tôi nói đi. Chú chăm sóc hai anh em tôi từ nhỏ không lẽ không hiểu tôi." Uyên Uyên với tay tắt điện thoại trên bàn. Tất cả người xung quanh cô bây giờ đều nhìn cô với ánh mắt khiếp sợ lẫn xa lạ ngay cả Thiếu Phong cũng thế, trên thế giới này chấp nhận được người như cô cũng chỉ có mình chị.
"Thiếu Phong, anh nghe thấy hết rồi đó em là em gái của ông trùm hắc đạo, là sát thủ giết người, rất rất nhiều vụ huyết án năm năm trước là tác phẩm của em. Em nói có sai không, so với em quá khứ của chị Tâm chẳng là gì." Âu Dương Thiếu Phong sững sờ, hai tai tê ù không còn nghe thấy được gì nữa.
Là em gái của ông trùm hắc đạo, là sát thủ giết người, có ai nói cho hắn biết đây không phải là sự thật không.
Cô nói không sai, nói ra cô sẽ không còn mặc cảm tội lỗi khi đứng trước mặt anh nhưng nói ra cũng làm cô đau rất nhiều, đau đến tê dại không còn cảm giác gì nữa rồi. Uyên Uyên đứng dậy tay liền bị Âu Dương Thiếu Phong bắt lấy rồi thả ra rất nhanh, giọng của hắn lạc đi.
"Em đi đâu?"
"Đến bìa rừng, đối với anh trai em thứ không còn giá trị thì không cần tồn tại nữa em không muốn thấy cảnh một xác mà hai mạng." Lâm Thiên Vũ đứng dậy đi theo Uyên Uyên, quá khứ hãy để nó qua đi.
Sống là để cho hiện tại, cho tương lai, cái gì tha thứ được thì nên tha thứ. Chỉ sợ Thiếu Phong...
"Tôi đi cùng cô."
"Không được." Cố Mĩ Yên đứng bật dậy, đi cùng một sát thủ là chuyện thế nào nguy hiểm hơn nữa ở đó không chỉ có một hai sát thủ.
"Mẹ, con không thể không đi. Vì con, vì DL mà Đan Tâm bị bắt cóc cô ấy còn đang mang thai con của con dù có xảy ra chuyện gì con cũng không thể nào bỏ mặc cô ấy ở đó một mình." Lâm Thiên Vũ không nói nhiều, bước nhanh ra khỏi biệt thự lên xe mà Uyên Uyên đang chờ lao vút đi.
Âu Dương Thiếu Phong cũng đi theo, bỗng nhiên hắn muốn thấy con người của cô trước đây.
Bảo hắn làm sao có thể chấp nhận được bản thân yêu một sát thủ.
"Thiếu Phong..."
"Cứ để cậu ấy yên tìm một nơi yên tĩnh để suy nghĩ lại." Dương Thừa Văn ngăn lại hành động không đáng có của những người còn lại.
Người ta nói quá tam ba bận, Thiếu Phong đã quá tam rồi mà vẫn không thành sao.
Lúc Lâm Thiên Vũ và Uyên Uyên đến bìa rừng đã có hơn hai mươi người mặc tây trang màu đen đứng đó, cảnh tượng rất hoành tráng.
Uyên Uyên nhìn nhóm người áo đen mỉm cười, đây là những anh em đã từng cùng cô vào sinh ra tử nhớ lại lúc đó cô đúng là lấy máu để rửa tay.
"Tiểu thư." Hơn hai mươi người áo đen dẫn đầu là một người đàn ông con lai có đôi mắt màu xanh lục thủy cung kính cúi người chuẩn một góc bốn mươi lăm độ trước mặt Uyên Uyên.
"Jâysơn người đã đến đủ chưa?"
"Đã đủ."
"Đi tìm đi, dù xảy ra chuyện gì cũng không được để chị tôi bị thương."
"Vâng." Nhóm người tản ra đi vào rừng, khu rừng này hơi rộng phải mất một chút thời gian mới có thể tìm được người.
Trời vừa mới mưa đất trong rừng nhớp nháp, lầy lội khiến tốc độ tìm kiếm càng chậm. Jâysơn ở lại đi đến cạnh Uyên Uyên, liếc nhìn Lâm Thiên Vũ ánh mắt dày nghi hoặc.
"Là anh rể của tôi." Ra là thế, Jâysơn lấy khẩu súng đưa cho Uyên Uyên, toàn thân màu bạc ánh kim đây là quà của ba khi cô mười tuổi đã bao lâu rồi cô không nhìn thấy nó.
Lúc trước cũng không hay sử dụng thứ cô chuyên dùng để giết người là kiếm Nhật.
"Kít.... ....." Tiếng phanh gấp chói tai vang lên sau lưng, cả ba người quay lưng lại nhìn người vừa mở cửa xuống xe.
Súng trên tay Jâysơn chĩa thẳng vào người lạ mặt vừa đến chỉ cần người đó có hành động gây nguy hiểm cho tiểu thư hắn sẽ lập tức bóp cò.
" Jâysơn bỏ súng xuống đó là người quen của tôi." Uyên Uyên bước lại gần người đành ông lạ mặt vừa bước xuống xe.
"Sao anh lại đến đây?" Âu Dương Thiếu Phong bỏ hai tay vào túi quần, người dựa vào cửa xe không quan tâm tới việc mình vừa bị người ta chĩa súng vào người.
"Bỗng nhiên tôi muốn biết lúc em giết người sẽ trông như thế nào?"
"Không muốn." Cô có thể giết người trước mặt tất cả người cô quen biết riêng anh cô không thể, đúng hơn là không muốn cho anh thấy cảnh cô giết người. Âu Dương Thiếu Phong không nói gì lạnh lùng lướt qua người Uyên Uyên, hắn cũng chẳng thấy thoải mái gì khi đối xử thế này với cô.
Jâysơn nhìn người đàn ông đang tiến về phía mình quay mặt sang hỏi Lâm Thiên Vũ.
"Đó là ai?"
"Nếu tôi nói đó là người Uyên Uyên yêu anh có tin không?"
"Tôi tin." Nhìn không khí thì rất giống nhưng xem ra người đàn ông đó không chấp nhận được tiểu thư. Uyên Uyên bước theo sau, cứu người quan trọng hơn.
"Đi thôi." Cả bốn người cùng đi vào rừng, khoảng ba mươi phút sau có người tới báo đã tìm ra Đan Tâm.
"Tiểu thư."
"Ở hướng nào?"
"Hướng ba giờ."
"Được rồi, báo cho mọi người đến đó đi." Cả bốn người một lần nữa chuyển hướng. Một đáng người vây quanh Đan Tâm và Nghi Anh vừa trong chừng người vừa cảnh giác quan sát kĩ lưỡng xung quanh, có người đang tiến về phía họ.
Đan Tâm ngồi bên gốc cây tay cầm nhánh củi khô vẽ loạn lên đất, tự do tự tại không giống như đang bị bắt cóc.
"Đan Tâm..." Nghe có người gọi mình còn là giọng nói quen thuộc này, Đan Tâm vui muốn khóc.
Cô biết anh nhất định sẽ đến tìm cô.
"Thiên Vũ..."
"Em không sao chứ?"
"Em không sao, anh không cần lo cho em." Đan Tâm nhìn xung quanh chép miệng, trong rừng đã u ám cộng thêm hơn bốn mươi tên áo đen lại càng âm u hơn. Nghi Anh chĩa súng lên một bên huyệt thái dương của Đan Tâm, tươi cười.
"Thiên Vũ, anh có mang giấy đăng kí kết hôn của chúng ta đến đây hay không tuy mới hai ngày nhưng anh phải chuẩn bị rồi chứ nhỉ." Lâm Thiên Vũ mặt mày nổi bảo, muốn tiến lên phía trước thì Uyên Uyên ngăn lại.
"Hai người ngoại đạo các người đứng yên một chút có được không, làm vậy không những không cứu được người mà còn tự làm mình bị thương rất phiền phức." Uyên Uyên bước lên phía trước một bước, nhìn kĩ từ trên xuống dưới Nghi Anh một lượt.
"Chị muốn kết hôn? Rất đơn giản, xuống âm tào đại phủ tìm Diêm Vương mà kết hôn với nhan sắc có hạn của chị nếu may mắn cũng có thể làm được tiểu thiếp." Đan Tâm phụt cười, xoay mặt qua liền bắt gặp họng súng đen ngòm đang dí sát vào đầu mình mặt lập tức bí xị.
Cảm giác bị người ta chĩa súng vào đầu rất không thoải mái. Nghi Anh chỉ là một cô gái tay trói gà không chặt ngay cả cách cầm súng cũng không có lấy một chút chuyên nghiệp đối phó với Nghi Anh rất dễ dàng, nếu không có mấy tên áo đen kia thì súng trên tay Nghi Anh có thể đổi chủ rồi.
Hừ... càng nghĩ càng tức nếu không phải lúc đó cô đang có chuyện vui không để ý xung quanh thì đám sát thủ cấp thấp đó còn lâu mới bắt được cô.
Ở bên này Đan Tâm hằng học thì bên kia Uyên Uyên và nhóm áo đen bắt giữ Đan Tâm đang chơi trò khẩu phật tâm xà.
"Tiểu thư." Nhóm áo đen cúi người chuẩn một góc bốn mươi lăm độ trước mặt Uyên Uyên dù không muốn nhưng tiểu thư vẫn là em gái của ông chủ.
"Vĩ Tín, có cần phải làm vậy không. Cúi chào cũng không cần phải miễn cưỡng thế chứ. Thả chị tôi ra." Người đàn ông đứng đầu nhóm áo đen tên là Vĩ Tín nhếch môi cười cuồng ngạo.
"Xin lỗi tiểu thư, không có lệnh của ông chủ Vĩ Tín không dám thả người."
"Vậy thì hết cách rồi tôi chỉ có thể cướp người thôi."
"Tiểu thư đừng làm chúng tôi khó xử, tiểu thư như vậy chỉ khiến bản thân mình bị thương." Uyên Uyên cười lên thích thú, ai bị thương còn chưa biết đâu.
"Hình như anh đề cao bản thân mình quá rồi, tôi nhớ không nhầm thì lúc trước suýt chút nữa là anh thành điểm tâm cho thú cưng của tôi. Tự cao quá sẽ rất dễ chết."
"Pằng....." Viên đạn từ súng của Uyên Uyên lao vút trong không khí nhắm thẳng chân trái của Vĩ Tín.
Là sát thủ hàng đầu của X-LAO việc né được đạn đang lao về phía mình không khó, Vĩ Tín may mắn thoát nạn nhưng người sau lưng anh ta lại không được may mắn lãnh trọn viên đạn vào chân trái, đau đớn khụy chân hành đại lễ tại chỗ.
Bị trúng đạn từ súng của Uyên Uyên nhẹ nhất là tàn phế, cuộc đời sát thủ của người đàn ông này chấm dứt từ đây.
Hai phía dí những họng súng đen ngòm vào nhau, bầu không khí tràn ngập mùi thuốc súng căng thẳng đến cực điểm.
Không ai để ý trong hai nhóm người Lâm Thiên Vũ, Đan Tâm và Nghi Anh đã biến mất.
"Các người đang làm gì thế hả?" Lý Vĩnh Kỳ âm trầm phẫn nộ, gà nhà đá nhau sao? Thật buồn cười, hắn làm lão đại rốt cuộc thất bại đến mức nào mới để xảy ra chuyện này. Nhóm người Uyên Uyên hạ súng xuống tự động tách ra hai hàng cho Lý Vĩnh Kỳ đi vào, bên cạnh anh ta chỉ có mình chú Lý.
Trừ Uyên Uyên và Âu Dương Thiếu Phong ra tất cả những người còn lại một lần nữa cúi người trước mặt Lý Vĩnh Kỳ.
"Ông chủ." Lý Vĩnh Kỳ dừng lại trước mặt Uyên Uyên, đôi mắt chim ưng sắc bén vô tình hữu ý liếc nhìn Âu Dương Thiếu Phong.
"Em đi quá giới hạn rồi."
"Là anh ép em phải làm thế, thả chị Tâm ra."
"Tiểu thư..." Jâysơn chần chừ nhưng vẫn cắt ngang cuộc đối thoại của hai anh em nhà họ Lý, biến mất rồi.
Uyên Uyên nhìn theo ánh mắt của Jâysơn, Lâm Thiên Vũ, chị Tâm và cả Nghi Anh đâu mất rồi. Lý Vĩnh Kỳ chuyển ánh mắt sang nhìn Vĩ Tín, đòi người. Vĩ Tín nuốt nước bọt, lúc nãy hắn không để ý.
"Bọn họ chắc chưa đi xa, thuộc hạ sẽ đi tìm ngay." Lập tức cùng người trong nhóm mình tỏa ra tìm kiếm .
"Lý Vĩnh Kỳ chuyện của chúng ta tính sau, hôm nay tôi không tìm được Lâm Thiên Vũ và chị Tâm thì ngày mai là ngày anh chầu Diêm Vương." Uyên Uyên kéo tay Âu Dương Thiếu Phong đi tìm người, lúc này là lúc nào rồi mà anh còn có thời gian cùng anh trai cô đấu mắt.
Dừng chân cách con dốc một mét, Nghi Anh vẫn chĩa súng vào đầu Đan Tâm. Cô không ngờ được mọi chuyện lại thành ra thế này.
"Nghi Anh bỏ súng xuống."
"Anh sợ tôi sẽ ghim vào cái đầu bé nhỏ của cô ta một viên đạn? Anh lo lắng cho cô ta còn hơn lo lắng cho tôi trước đây, vì cái gì mà một người như cô ta lại may mắn như vậy. Được anh yêu thương, lúc bị bắt cóc thì có biết bao nhiêu người lo lắng đi tìm còn tôi thì sao. Lúc tôi đau đớn thống khổ nhất chỉ có thể gặp được con ác quỷ Lý Vĩnh Kỳ. Tôi thành ra như thế này là do bị các người ép đến đường cùng." Nước mắt rơi xuống như mưa, cô cũng muốn có người yêu thương, lo lắng cho cô như Đan Tâm.
Người khác có được thật dễ dàng sao cô muốn có lại khó đến vậy.
"Chị đừng đổ lỗi cho người, chị thành ra như thế này là do chị không biết quý trọng những thứ chị có."
"Cô im miệng, ở đây không có chỗ cho cô nói." Nghi Anh cừ động ngón tay trên cò súng, chỉ cần Đan Tâm mở miệng nói thêm câu nào nữa cô sẽ lập tức bóp cò.
Khóe môi Đan Tâm ẩn hiện ý cười, cơ thể khẽ động nghiêng người đá văng khẩu súng trên tay Nghi Anh xuống con dốc nhanh chân chạy về phía Lâm Thiên Vũ. Lâm Thiên Vũ thở phào nhẹ nhõm ôm lấy Đan Tâm.
Lúc hắn nhìn thấy ý đồ của cô cả hít thở cũng không dám, sơ sảy một chút thôi thì giống như Uyên Uyên nói một xác mà hai mạng.
"Sao em liều lĩnh như vậy, em đang có thai có biết không hả."
"Em biết." Đan Tâm gật gật đầu ôm chặt Lâm Thiên Vũ, vòng tay này còn ấm áp hơn cả lần đầu tiên anh ôm cô. Thật bình yên.
"Ha...ha...ha..." Nghi Anh cười lên điên loạn không có giấy kết hôn, không bắt được Đan Tâm, không còn gì cả chỉ có cái chết thống khổ mà Lý Vĩnh Kỳ tặng riêng cho cô là vẫn còn. Vẫn cứ nghĩ là hai người nhưng lại thành ba, hạnh phúc đến nỗi người ta phải ghen tị, vòng tay đó trước đây là của cô cơ mà.
Nghi Anh chầm chậm bước về phía hai người đang ôm nhau đến quên cả trời đất, ra tay bất ngờ.
"Yêu nhau như vậy thì xuống địa ngục mà làm một đôi vợ chồng ma rồi sinh con ma luôn đi, đừng ở đây diễn trò làm chướng mắt tôi." Kết thúc câu nói Nghi Anh đẩy mạnh Lâm Thiên Vũ và Đan Tâm.
Hai người bị tấn công bất ngờ không kịp xoay chuyển tình thế cùng nhau lăn xuống dốc núi, vòng ôm kia vẫn không rời nhau.
"Pằng...." Máu từ mi tâm tuôn ra xối xả Nghi Anh trợn tròn mắt ngã xuống bãi đất đày lá rụng, máu nhuộm đỏ cả một vùng chết mà không nhắm mắt.
"Uyên Uyên..." Âu Dương Thiếu Phong nói không thành tiếng, Uyên Uyên giết người mà không cần suy nghĩ. Nhìn đến thi thể Nghi Anh nằm trên đống lá khô cả người lạnh toát.
"Anh đã vừa lòng chưa, anh muốn thấy em giết người thì em giết cho anh xem. Buông tay em ra em cần đi tìm chị, Jâysơn xuống dưới tìm người." Tay Âu Dương Thiếu Phong buông lỏng để cho Uyên Uyên đi, hắn và cô từ nay không thể nào nữa rồi.
Âu Dương Thiếu Phong vẫn đứng yên một chỗ không nhúc nhích cho đến khi Uyên Uyên tìm thấy Lâm Thiên Vũ và Đan Tâm. Bệnh viện.
"Bác sĩ, con tôi thế nào?" Cùng một câu hỏi Cố Mĩ Yên và Đồng Hiểu Hiểu hỏi hai người bác sĩ vừa đi tà hai phòng cấp cứu. Thời gian như quay trở về bảy năm trước khi bác sĩ phẫu thuật cho Lâm Thiên Vũ vừa ra khỏi phòng cấp cứu Cố Mĩ Yên cũng đã hỏi câu này.
"Cả hai người họ đều ổn, cơ thể chỉ bị chấn thương nhẹ rất may là dốc núi không cao." Không sao thì tốt nhưng còn đứa nhỏ, Đồng Hiểu Hiểu vọi hỏi bác sĩ phẫu thuật cho Đan Tâm. "Vậy còn đứa nhỏ?"
"Tạm thời không sao, do lúc lăn xuống dốc bụng con gái bà bị va đập nhẹ nên có hiện tượng động thai chúng tôi phải quan sát thêm vài ngày nữa mới có thể kết luận." Cửa phòng phẫu thuật mở ra, Lâm Thiên Vũ và Đan Tâm được đẩy về phòng bệnh đặc biệt.
Dương Thừa Văn đi tới ngồi xuống ghế đá, từ khi đưa Thiên Vũ vào bệnh viễn đến giờ Thiếu Phong không hề nói lời nào. Ngẩn đầu nhìn lên sân thượng, Uyên Uyên đang đứng ở đó lặng lẽ nhìn Thiếu Phong.
"Đã xảy ra chuyện gì sao Thiên Vũ và Đan Tâm lại bị đẩy xuống dốc núi." Âu Dương Thiếu Phong thở dài, vò đầu bứt tóc.
"Bị Nghi Anh đẩy xuống."
"Vậy còn Nghi Anh đâu?"
"Bị Uyên Uyên giết rồi, một phát đạn trúng mi tâm. Lúc đó tớ thật sự không thể nhận ra đó có phải là Uyên Uyên hay không." Dương Thừa Văn chẳng biết làm thế nào để an ủi Âu Dương Thiếu Phong. Tuy Thiếu Phong trăng hoa thành tính nhưng hắn biết một khi Thiếu Phong yêu ai sẽ lấy hết tình cảm của mình để yêu người đó. Muốn Thiếu Phong quên Uyên Uyên thật sự rất khó.
"Về nhà ngủ một giấc đi." Dương Thừa Văn đứng dậy vỗ vai Âu Dương Thiếu Phong rồi trở về phòng bệnh. Âu Dương Thiếu Phong đưa tay mở hai cúc áo trên cùng, phải về nhà ngủ thôi mệt mỏi quá rồi.
Uyên Uyên bước đi trên đường gió đêm thổi loạn mái tóc dài, chiếc bóng cô độc in trên mặt đường. Miệng nhẩm đếm theo từng bước chân, dù cô có đếm thế nào cũng không thể khiến cho bản thân không nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc ở sau lưng. Từ khi ra khỏi bệnh viện anh vẫn đi theo cô.
Âu Dương Thiếu Phong không biết mình đang làm cái gì nữa, lí trí hắn nói hãy về nhà đi nhưng đôi chân không chịu nghe lời cứ đi theo cô.
Uyên Uyên dừng chân trước lối đi vào khu chung cư, quay mặt lại nhìn Âu Dương Thiếu Phong đang đứng dựa lưng vào thân cây nhìn cô.
Trên ngón tay kép thêm điếu thuốc lá vừa mới châm lửa, lúc trước anh hút thuốc rất nhiều vì cô không thích nên rất lâu rồi cô không thấy anh hút nữa vậy mà bây giờ...
Nhấc chân tiến về phía Âu Dương Thiếu Phong. Thấy Uyên Uyên lại gần Âu Dương Thiếu Phong vứt điếu thuốc cháy tàn trên tay xuống đất.
Hắn châm thuốc chỉ để nhìn những làn khói trắng lượn lờ trong không khí.
"Anh hút thuốc?"
"Không." Nhìn Âu Dương Thiếu Phong thật lâu, không thấy anh nói gì Uyên Uyên lặng lẽ quay lưng bước đi.
Còn có thể nói gì đây, tiếc nuối rất nhiều nhưng cô không thể làm gì để cứu vãng. Hơi ấm lan tỏa khắp mọi ngóc ngách tế bào trong cơ thể, Uyên Uyên ngây người nhìn đôi tay đang vòng qua eo mình cô cứ nghĩ vậy là hết vậy mà anh lại đuổi theo ôm lấy cô ở phía sau.
Thiếu Phong cảm ơn anh, cảm ơn anh trong suốt thời gian qua đã yêu em nhiều như vậy. Lừa dối anh là điều em không muốn làm nhất nhưng em không còn cách nào khác, chừng đó thời gian được anh yêu em đã mãn nguyện lắm rồi.
Có thật nhiều điều muốn nói nhưng lại không nói được lời nào, cô sợ anh sẽ buông cô ra.
"Cứ kết thúc như vậy anh không cam tâm. Như thế này một lát thôi, chỉ một lát anh mới có thể buông bỏ được." Đến lúc này hắn vẫn không thể hiểu được bản thân mình đang buông bỏ hay chìm đắm vào nữa.
"Là lần cuối phải không anh?"
"Ừ, lần cuối." Cho một lần cuối để hắn có thể lưu giữ được chút hơi ấm thuộc về cô. Đối với tình yêu hắn đã không còn chút hi vọng hay niềm tin nào. Uyên Uyên quay người lại ôm lấy Âu Dương Thiếu Phong chỉ một lát nhưng đối với cô như thế là đủ rồi.
Sau ngày hôm nay cô và anh sẽ xem nhau như người xa lạ, có lẽ... Âu Dương Thiếu Phong đi rồi, Uyên Uyên lại một mình bước tiếp nước mắt vô thức rơi xuống. Cảm giác được trên mặt ươn ướt Uyên Uyên đưa tay sờ lên mặt tâm tư rối bời cô đang khóc sao, một sát thủ máu lạnh cũng có thể rơi nước mắt. Nước tràn mi lăn dài trên gò má thấm dần vào khóe môi vừa chát vừa mặn thì ra nước mắt có vị này, lần cuối cô khóc là lúc nào cô cũng không nhớ nữa lâu đến mất bản thân cô cũng quên mất mình cũng có nước mắt.
"Thiếu Phong, thì ra em cũng có nước mắt." Vừa khóc lại vừa cười, Uyên Uyên chạy nhanh về nhà.
Cả bệnh viện chìm trong yên tĩnh ngoài kia gió đêm trêu đùa mấy chiếc lá khô phát ra âm thanh xào xạc, mọi thứ đã ngủ yên chỉ còn chiếc đồng hồ vẫn nhấc từng chiếc kim một cho đến khi ba chiếc kim cùng điểm đúng 12 giờ.
Đôi mắt ngủ say của Lâm Thiên Vũ nặng nề mở ra mọi thứ chỉ là một màu trắng mờ nhạt hắn đang ở bênh viện sao? Đan Tâm đâu rồi, hắn phải tìm Đan Tâm.
Lâm Thiên Vũ gỡ kim truyền dịch trên tay ra loạn choạng bước xuống giường, lúc lăn xuống dốc đầu hắn bị va đập nhẹ đến bây giờ vẫn còn đau.
Tiếng hít thở nhẹ nhàng, đều đều truyền vào tai Lâm Thiên Vũ đưa mắt nhìn quanh. Đúng thật là hắn cuống cuồng như vậy để làm gì chẳng phải Đan Tâm đang ở cạnh hắn hay sao, chỉ là nằm trên giường bệnh khác thôi.
Nhẹ tay hết sức có thể kéo ghế ngồi cạnh giường Đan Tâm, hắn thích nhìn cô ngủ.
Vuốt lại mấy sợi tóc lào xòa trên trán cô, mọi chuyện đều qua rồi từ nay sẽ không còn gì có thể ngăn cản hắn ở cạnh cô nữa.
"Ưm..." Đan Tâm bị quấy rầy nhăn mặt trở mình nhưng không tỉnh lại, hắn làm sao có thể quên cô là heo lười lúc trước để gọi được cô dậy hắn không biết phải tốn bao nhiêu công sức nhưng không sao dù cô có lười cũng chỉ mình tôi thấy. Sáng hôm sau Lâm Thiên Vân, Cố Mĩ Yên, Đồng Hiểu Hiểu và Đan Linh cùng tới bệnh viện.
Lâm Thiên Vân mở cửa định bước vào đã đứng yên như tượng, con trai ông tỉnh từ lúc nào nhưng thế này thì...
Cố Mĩ Yên khó chịu, vào thì không vào cứ đứng ở cửa choáng đường.
"Sao không vào?"
"Tự xem đi." Lâm Thiên Vũ gục đầu ngủ bên mép giường, một tay làm gối còn một tay đan vào năm ngón tay của Đan Tâm ngủ ngon lành.
"Ưm..." Đan Tâm chậm rãi mở mắt ra mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi làm cô hơi khó chịu, muốn nôn.
Cử động mới biết tay mình bị nắm lấy, anh có giường không ngủ đi qua ngủ gục bên giường của cô làm gì chứ.
Người đã bị thương thế kia mà còn không biết lo cho bản thân, theo kinh nghiệm ngủ gục trong lớp của cô thì anh tỉnh dậy sẽ rất đau lưng.
Đan Tâm lấy bàn tay vẫn còn tự do lướt qua hàng mi của Lâm Thiên Vũ, vẫn như năm đó muốn nhỏ sợi dài nhất.
"A..." Lâm Thiên Vũ choàng tỉnh giấc bắt lấy tay thủ phạm nhưng đã quá trễ. Đan Tâm tươi cười như hoa cầm sợi lông mi bé nhỏ phe phẩy trước mặt Lâm Thiên Vũ.
"Lần này thì được rồi." Lâm Thiên Vũ đen mặt, nhân lúc quân địch không để ý ngồi lên giường giữ lấy gáy cô tùy tiện vừa hôn vừa cắn, để xem lần sau em có dám nghịch hay không.
Lâm Thiên Vũ buông Đan Tâm ra vừa lòng nhìn đôi môi hơi sưng đỏ của cô, cười có chút sở khanh.
"Anh...anh... anh..." Đan Tâm vừa nói vừa thở, rất không cam lòng không lẽ cô cứ bị anh cưỡng hôn mãi sao.
Lão thiên sao ngài lại bất công như thế... con ghét ngài. Gương mặt của Lâm Thiên Vũ một lần nữa áp sát mặt Đan Tâm, cô có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của anh đang chiếm lấy từng tế bào trên mặt cô bất giác mặt cũng đỏ theo.
Hai gương mặt chỉ còn cách nhau vài mi li mét.
"Anh làm sao hả?"
"Anh bỉ ổi, vô liên sỉ. Anh đánh lén em." Cô thật sự rất muốn hét lên như thế nhưng cô biết nói ra sẽ có chuyện gì đang đợi cô ở phía trước. Biết làm sao được số trời đã định cô chỉ có thể bị anh bắt nạt.
"Mẹ, chúng ta trở thành người vô hình rồi." Lâm Thiên Vũ nhìn ra cửa, trong phòng có thêm người từ lúc nào.
Đan Tâm ngượng chín mặt, cô tỉnh dậy trước nhưng không phát hiện có người đi vào thật mất mặt mà.
Cô rất muốn tìm một cái lỗ để chui xuống. Lâm Thiên Vũ khẽ ho vài tiếng quay mặt sang nhìn gương mặt đỏ như cà chua chín của Đan Tâm không khỏi buồn cười, em ngượng ngùng cái gì chứ.
"Mọi người đến sao không lên tiếng." Cả bốn người ngồi xuống ghế ghế trong phòng ánh mắt tập trung hết trên người Đan Tâm.
Đan Linh che miệng cười khúc khích, hạnh phúc quá đi mất.
"Tại thấy hai người như vậy nên..." Nói chưa hết câu lại cười, không ngờ chị dễ bị bắt nạt như vậy.
"Nhìn hai đứa như thế này ai mà nghĩ hai đứa vừa đi dạo ở chỗ Diêm Vương về chứ." Sau mọi chuyện Cố Mĩ Yên đã không còn phản đối nữa, không chỉ vì Đan Tâm là con của Hiểu Hiểu mà còn vì con trai bà đã yêu Đan Tâm đến mức si mê tuyệt đối đến cả mạng cũng không cần nữa rồi. Đan Tâm vuốt lại mái tóc hơi rối muốn bước chân xuống giường.
"Con ngồi yên đi, bác sĩ nói con bị động thai phải nghỉ ngơi nhiều." Động thai...Đan Tâm ngoan ngoãn ngồi trên giường. Hai tay đặt lên bụng, chỉ mới ba tuần thôi cô không muốn mất đứa nhỏ.
"Mẹ và Đan Linh đến Bắc Kinh khi nào?"
"Ngay sau hôm con bị bắt cóc." Đan Linh mon men lại gần ngồi xuống giường bệnh của Đan Tâm.
"Chị, em có chuyện này rất thú vị chị có muốn nghe không?" Nhìn gương mặt thần thần bí của Đan Linh, Đan Tâm có chút tò mò muốn biết.
"Muốn."
"Chị bị bắt cóc nên chưa biết mẹ và ba mẹ anh Thiên Vũ có quen biết từ trước đúng không?" Có quen biết, cô làn đầu tiên nghe nói chuyện này khẽ liếc mắt sang nhìn Lâm Thiên Vũ thấy anh gật đầu mới tin hoàn toàn.
Trùng hợp thật.
"Hơn nữa..." Đan Linh cười thầm, đây mới là chuyện thú vị.
"Hơn nửa sao em nói nhanh đi, úp úp mở mở."
"Chị à, em phát hiện chị ngày càng thiếu kiên nhẫn nha." Đan Tâm đen mặt, đây có phải là muốn đùa với cô.
Nhìn gương mặt đã đen đi trông thấy của Đan Tâm trái tim bé nhỏ của Đan Linh không khỏi nhảy nhót vài cái, phụ nữ có thai rất dễ cáu giận xem ra là thật. Đồng Hiểu Hiểu lắc đầu lại chuyện đó chứ gì. Im lặng uống trà do con rể tương lai rót.
"Đừng nóng em sẽ nói ngay mà."
"Mối tình đầu của cả ba và mẹ là ba mẹ của anh Thiên Vũ." Sốc toàn tập, không chỉ có Đan Tâm cả Lâm Thiên Vũ cũng không tài nào tin được.
Ba hắn trước đây yêu mẹ của Đan Tâm, còn mẹ hắn lại yêu ba của Đan Tâm sao. Đây là loại duyên phận gì.
"Mẹ... là thật sao?" Đồng Hiểu Hiểu gật đầu, đã là chuyện ngày xưa rồi, có lẽ hai đứa đang tiếp tục duyên phận mà trước đây bà và Mĩ Yên đã bỏ qua . Đan Linh quay đầu lại nhìn Lâm Thiên Vũ, dây mơ rễ má thế này hai người còn lo nghĩ gì nữa.
"Em có thể gọi anh là anh rể được không?" Lâm Thiên Vũ gật đầu, thật ra trên phương diện pháp luật hắn đã là chồng hợp pháp của Đan Tâm rồi.
(Thật ra anh Vũ mới là hồ ly giả trang thỏ trắng chỉ có chị Tâm ngây thơ bị lừa bán mà không hay biết.)
"Em giao chị em cho anh, anh không được bắt nạt chị em đâu đó."
"Em không cần lo điều đó, làm gì có ai bắt nạt được chị của em." Tất nhiên phải ngoại trừ hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro