Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 39 (tiếp) :

"Đội trưởng Trình." Âu Dương Thiếu Phong gọi người đang chăm chú xem đi xem lại đoạn băng ghi hình. Người được gọi là đội trưởng Trình quay mặt lại liền đứng dậy bắt tay với Âu Dương Thiếu Phong.

 "Sao cậu lại ở đây?" Tuyệt đối không thể xem thường Âu Dương Thiếu Phong, tuy hắn trăng hoa thành tính nhưng thân phận không hề nhỏ chút nào từ ông cố, ông nội cho đến ba hắn đều làm trông quân đội hơn nữa chức vụ không hề nhỏ.

Hắn suýt nữa bị đuổi ra khỏi nhà khi không tiếp nối truyền thông quân nhân của gia đình. Những chuyện có liên quan đến quân đội hay cảnh sát cứ để hắn lo là ổn.

"Người bị bắt cóc là..."

"Là vợ chưa cưới của tôi." Lâm Thiên Vũ chen ngang, hắn có biết sơ qua người trong cục cảnh sát. Vào cái thời có quyền có tiền mới làm được việc này muốn kinh doanh tốt phải xây dựng một chút quan hệ với người của cục cảnh sát, quân đội và cả chính phủ.

"Nếu là vợ chưa cưới của Lâm phó tổng thì chúng tôi phải cố gắng hơn rồi."

"Tất cả nhờ vào đội trưởng Trình." Lâm Thiên Vũ nói nhỏ vào tai Âu Dương Thiếu Phong.

"Lấy bản sao đoạn băng ghi hình này cho tớ." Hắn không thể ngồi chờ người của cục cảnh sát, dám bắt cóc Đan Tâm giữa thanh thiên bạch nhật một cách lộ liễu như thế thì thân phận có điểm hơn người.

"Cứ để tớ lo ba người ra ngoài trước đi." Ba người vừa bước ra khỏi phòng điều khiển thì cô y tá lúc nãy cầm điện thoại của Đan Tâm đến tìm Thạch Thảo.

"Hình như người nhà bệnh nhân gọi." Thạch Thảo nhận lấy điện thoại rồi cảm ơn cô y tá nhìn tới tên người gọi biểu hiện có chút cứng nhắc.

"Là cô Hiểu Hiểu gọi."

"Đưa tôi."

"Không cần để tôi tự nghe." Thạch Thảo đi ra chỗ khác nghe điện thoại phải nói cho mẹ Đan Tâm biết thôi. Đã không còn ai Dương Thừa Văn hỏi Lâm Thiên Vũ.

"Cậu không định giải thích sao, bảy năm trước cậu vẫn còn đang hôn mê làm sao có thể yêu Đan Tâm?"

"Tớ giờ còn tâm trạng nào mà giải thích nếu không tìm ra Đan Tâm tất cả chỉ là vô nghĩa." Lâm Thiên Vũ đấm tay vào cửa kính hắn chỉ muốn sống yên ổn bên cô mông ước đó có gì sai tại sao cứ muốn tách cô ra khỏi hắn.

Để hắn tìm ra kẻ nào bắt cóc Đan Tâm nhất định hắn sẽ băm kẻ đó ra làm trăm mảnh vứt cho chó nhai.

Âu Dương Thiếu Phong đưa bản sao đoạn băng cho Lâm Thiên Vũ, chỉ cần hắn muốn lấy một bản sao có gì khó.

"Thạch Thảo đâu rồi?"

"Tôi đây." Thạch Thảo nghe điện thoại xong lù lù xuất hiện sau lưng Âu Dương Thiếu Phong.

"Mẹ Đan Tâm sao rồi."

"Còn có thể thế nào nghe Đan Tâm bị bắt cóc hơn nữa đang mang thai con của anh làm cô gần như muốn ngất rồi. Đan Tâm nó không nói cho cô biết nó đã gặp lại anh, hai người cũng lạ thật hai người yêu nhau thì có gì sai mà phải giấu mọi người."

"Tôi và Đan Tâm có nỗi khổ riêng có những chuyện không phải muốn nói là được." Thạch Thảo chán nản giọng điệu này y hệt Đan Tâm, có nỗi khổ mà không nói thì ai nết được.

"Sáng mai cô sẽ đến đây, anh ra sân bay đón cô đi."

"Sao rồi?" Lâm Thiên Bình đi quanh bệnh viện tìm Lâm Thiên Vũ, cuối cùng cũng tìm ra.

"Chẳng có tiến triển gì cả, người bắt cóc không nhận diện được. Sao anh biết mà tới đây?"

"Gọi lại vào số vừa gọi cho em là biết ngay mà." Lâm Thiên Bình đưa trả điện thoại cho Lâm Thiên Vũ.

"Thư kí Trần có thai mẹ không cần phản đối nữa em cũng không cần hao tổn tâm trí tìm cách để mẹ chấp nhận..."

"Tít...tít." Tiếng báo có tin nhắn vang lên làm giáng đoạn câu nói của Lâm Thiên Bình.

"Là tin nhắn của em mở ra xem đi." Lâm Thiên Vũ chỉ mở cho có lệ nhưng khi nhìn thấy tấm ảnh thì cả người như chìm trong băng, gương mặt tái đi.

Người trong ảnh bị trói hết chân tay, miệng bị băng keo bản to dán lại.

Xung quanh rất tối chỉ có ánh sáng mờ mờ từ chiếc đèn ngủ chiếu lên gương mặt Đan Tâm, trông cô không ổn lắm.

Lâm Thiên Vũ tức giận nắm chặt tay, nhấn nút gọi đi bật luôn cả loa ngoài.

"Em biết anh sẽ gọi cho em mà."

"Nghi Anh cô làm trò gì thế hả, thả Đan Tâm ra." Nghi Anh cười lên thích thú.

"Em tốn công bắt cô ta về đây sao có thể chưa được lợi gì đã thả ra."

"Cô muốn gì?"

"Lúc trước anh cũng hỏi em câu này, giá như lúc đó anh đồng ý rời xa cô ta thì hôm nay cô ta vẫn còn đang tự do nhưng bây giờ em không cần anh phải rời xa cô ta nữa. Em cho anh ba ngày, ba ngày sau em muốn anh mang giấy đăng kí kết hôn của chúng ta đến gặp em, em sẽ trao trả lại Đan Tâm nguyên vẹn cho anh còn không em sẽ vứt Đan Tâm vào nhà chứa với thân hình kiều diễm của cô ta nhất định sẽ làm cho đàn ông điên cuồng." Lâm Thiên Vũ rít lên, hắn lúc này không khác gì Tula vương.

Con người khi bị chạm vào cực hạn của chịu đựng họ sẽ không còn là họ nữa.

"Cô câm miệng, cô thử động vào một sợi tóc của Đan Tâm xem tôi sẽ làm gì cô. Giấy đăng kí kết hôn, cô đừng nằm mơ nữa."

"Em nghĩ anh nên suy nghĩ kĩ, em chỉ cần làm vợ của anh còn anh yêu ai, có yêu em hay không em không quan tâm. Ba ngày sau em sẽ đến tìm anh đừng nghĩ tới chuyện cảnh sát sẽ tìm được Đan Tâm cho anh mà bọn họ có tìm được nơi này thì em dám đảm bảo với anh có cho bọn họ thêm mười lá gan bọn họ cũng không dám bén mảng đến đây đâu. Tin tưởng bọn họ không bằng anh đồng ý yêu cầu của em, Đan Tâm như thế nào đều phụ thuộc cả vào anh." Lâm Thiên Vũ tắt điện thoại, tay đấm vào cửa kính lần này cả cửa kính cũng vỡ nát.

Sự giận giữ của hắn đã lên đến đỉnh điểm, từng mảnh thủy tinh sắc nhọn đâm vào tay nhưng hắn không thấy đau, máu dọc theo cánh tay nhỏ giọt xuống nền gạch trắng bóng.

"Thiên Vũ..." Cả bốn người đồng loạt kêu lên. Dương Thừa Văn cầm lấy tay Lâm Thiên Vũ xem vết thương, chưa bao giờ hắn thấy Thiên Vũ đáng sợ như lúc này cả người đằng đằng sát khí, mắt cũng hằn cả tơ máu nhỏ li ti.

Lâm Thiên Vũ giật tay mình ra khỏi tay Dương Thừa Văn, lúc này là lúc nào rồi mà còn chú ý tới vết thương nhỏ xíu này.

Vì hắn mà Đan Tâm bị bắt cóc, lúc nghe cô y tá nói hắn không phải không nghĩ qua Nghi Anh là người đứng sau chuyện này nhưng sau đó lại phủ định đi không ngờ lại chính là Nghi Anh.

"Lâm Thiên Vũ anh tính làm sao nếu Nghi Anh thật vứt nó vào nhà chứa cả nó và đứa nhỏ đều không có đường sống."

"Sẽ không có chuyện đó dù có phải lật tung cả Bắc Kinh tôi cũng phải tìm được Đan Tâm với bất cứ giá nào."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro