Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 9: After that

"TRỜI ĐẤT ƠI SEUNGMIN DẬY MAU CHANGBIN MẤT TÍCH RỒI!" - Tiếng la thất thanh của người bạn chồn sương kia vang khắp cả căn phòng mặc dù người mà cậu tìm kia ngay phía trước mặt cậu luôn.

Lý do Hyunjin hoảng hốt như thế đơn giản là hôm qua đến giờ cậu không hề thấy bóng dáng của người anh của mình đâu cả, đương nhiên lúc đầu cậu chỉ đơn giản nghĩ là anh đi chơi đâu đó mà chưa về thôi, nhưng với tâm trí lo lắng thì sáng hôm nay cậu đã gọi mấy cuộc để kêu anh về mà vẫn không thấy Changbin nhấc máy trả lời lại cả, thứ cậu nhận lại là tiếng im lặng của đầu dây bên kia thế nên sáng mới có khung cảnh hét toáng một cách dramatic như vậy từ phía Hyunjin.

Sáng ai cũng chả cọc, Seungmin cũng thế, bản thân Seungmin cọc thì lựa chọn hành động hơn lời nói.

Sau khi nghe thấy tiếng hét của Hyunjin vang vẳng bên tai mình chỉ vì một việc cỏn con như thế khiến cậu tức lên, hai cặp lông mày nhíu lại thành một đường, chúng ta chỉ biết Seungmin chả nói gì cả mà chỉ nhẹ nhàng luồn bàn tay lười biếng của mình xuống dưới cái gối mà cậu đang nằm, rút ra một khẩu súng lục đã nạp đạn sẵn, không ngần ngại mà chỉa thẳng đầu súng ấy vào mặt Hyunjin với ngầm ý cảnh cáo cậu nhanh chóng im mồm không thì ăn đạn thay cho buổi sáng.

Hyunjin thấy súng trước mắt mình thì tự dưng im lặng hẳn bình thường, câm nín luôn như một chú chồn cụp đuôi lại mà chả làm gì ngoài đứng đờ đó thôi.

Lúc ấy Seungmin mới từ từ mở hai đôi mắt mình ra, lờ đờ nửa tỉnh nửa mơ mà với lấy cái mắt kính tròn bên đầu giường đeo vào và nhìn thẳng lên phía giường ở trên, cậu và mọi người đều ở giường tầng cả, chia ra thì Seungmin Changbin lần lượt ở dưới - trên, và còn lại hai mẻ kia thì tự phân ra nằm đâu thì nằm. Cậu tối qua cũng từ lâu để ý Changbin không có đây vì cậu biết anh thường ngày lui tới phòng tập gym và phòng ngủ thôi nhưng mà lạ rằng tìm mãi cũng chả thấy đâu nên cũng nghĩ anh ra ngoài lén phén với cô chị phụ nữ đứng đường khiêu gợi, chân dài nào đó nên bình tĩnh lạ thường như vậy, vốn cậu hiểu tính cách anh thế nào mà.

"Chắc anh ấy đang có đêm với ai đó ở khách sạn thôi.. bình tĩnh đi, mày biết tính anh Bin mà.."

Seungmin cuối cùng cũng thả súng xuống, tay còn lại thì đặt lên trán đang cố quay lại giấc ngủ tiếp thì lại bị kéo ra bởi câu giục của Hyunjin.

"Thôi đi Seungmin, mày gọi anh ấy đi, không thì có ai mà tập với anh Minho cơ chứ? Đi mà Seung kêu anh ấy về đii" - Hyunjin cuối xuống ôm lấy cánh tay đang cầm súng của cậu mà mè nheo kêu cậu thúc giục anh ấy mau về với vô vàn lý do xàm vãi cứt.

"Anh tự tập được, đừng lôi anh mày vào" - Minho từ lâu đã thức sớm nên nãy giờ anh đang đắp mặt nạ với hai miếng dưa leo để có thể tận hưởng ngày nghỉ hiếm hoi chút thay vì đi làm nhiệm vụ.

"Ông im đi" - Hyunjin lườm Minho - "Đi mà Seung~, Seung~ Seungmo ơi~ đi mà cún con kêu anh Changbinnie về đi cún con"

"Mày nói nữa tao bắn thật đấy.." - Seungmin lại giơ súng một lần nữa nhưng lần này chĩa vào cuống họng của Hyunjin để cho cậu ngậm miệng lại, cậu lừ đừ thả tay xuống mặt mình rồi đưa mắt nhìn Hyunjin ra lệnh cho cậu

"Đưa tao cái điện thoại"

Hyunjin cuối cùng đã đạt được nguyện vọng của mình mà cười tươi, nhanh nhảu chạy đi lấy điện thoại của Seungmin rồi đặt lên lòng bàn tay của cậu. Bực mình thật chứ, sáng ngày nghỉ mà chả yên với thằng chồn này - chả biết nó nghĩ là do nó đẹp trai mà có quyền nũng cậu như thế nữa, Seungmin di chuyển hai ngón cái một cách lười biếng, còn chả thèm mở to mắt để nhìn thẳng vào điện thoại nữa cơ nên là cũng lâu lâu bấm loạn xạ, nhầm ứng dụng các thứ do vẫn còn mơ mảng sau cơn ngủ.

Mất mấy phút thì cậu cũng tìm được số điện thoại của Changbin và bấm gọi, từ tốn đưa lên bên tai mình, nhắm mắt lại lợi dụng thời cơ để ngủ một chút.

Ring...Ring...Ring...

"Alo?" - Đầu dây bên kia cũng bắt đầu nhấc máy trả lời, nhưng mà xét theo cái giọng điệu thì chắc anh ấy mới dậy

"Changbin à? Anh tối hôm qua đi đâu mà không có ở đơn vị vậy?" - Seungmin thấy đầu dây bên kia cất tiếng thì nhanh chóng hỏi luôn cho lẹ để cho người bên cạnh khỏi dí đầu vào bụng cậu.

"... À à anh đi ra ngoà-" - người đầu dây bên kia im lặng mấy giây đầu thì đủ biết anh ấy đã làm gì mà cố giấu rồi nhưng may buổi sáng Seungmin không mấy bận tâm mấy cái chi tiết đó lắm, cho đến khi chờ Changbin giải thích thì cậu nghe tiếng nào đó lạ lắm khiến hai mắt cậu bừng tỉnh luôn.

"Changbin huyng? Ai gọi anh đấy.." - Giọng của một nam thanh niên, khá non, trẻ, trong, đích thị là một cậu nhóc bé hơn Changbin rất rất nhiều.

Thôi rồi

Seungmin đánh giá thầm Changbin mất rồi.

"...Huyng.. em biết anh hay nứng vào những lúc nó không được quan trọng cho lắm và đương nhiên em biết trai gái anh không quan tâm, có lỗ là đủ tiêu chí anh rồi nhưng mà... em không nghĩ anh lại có thể.. mở rộng và làm vậy với một đứa con trai non nớt tuổi trẻ như vậy.. bất ngờ quá anh à, kiểu em không nghĩ anh làm mất trinh nhỏ luôn á.."

Nghe Seungmin nói xong thì cả Minho và Hyunjin đều hướng mắt nhìn về phía vị thủ lĩnh kia. Người anh tóc tim nãy giờ đang đắp dưa leo kia thì cũng không chần chừ mà hóng chuyện, giơ một lát dưa lên liếc nhìn về Seungmin với vẻ mặt không thể nào khinh bỉ hơn.

Còn Hyunjin nghe xong thì lại bắt đầu đưa tay lên miệng che lại, bất ngờ không thốt lên lời nào về tính cách thực sự của người anh mình yêu quý đến vậy.

"Hả!? Chú bị điên à anh làm gì có, anh chưa nói gì.. má ơi hông anh đau quá.. được rồi anh không làm gì cả anh thề với em luôn ấy" - Changbin lúc này lại cho thêm manh mối cho cậu em nghi ngờ thì lại càng phát sinh cái bất lực lẫn khinh khinh hơn hẳn bình thường.

"..Anh à, biết là bị đút nó đau nhưng anh nỡ lòng nào.. lại quyến rũ một thằng nhóc chứ hả" - Seungmin thở dài - "Ôi anh tô-"

"YAH! ANH KHÔNG CÓ!"

"Không có mà chú mày lại đi ngủ ở giường trai lạ là sao? Thôi thích bị đụ thì nói đại đi" - Minho ở phía bên giường nâng giọng lên trêu Changbin từ xa.

"Minho em thề em về thứ đầu tiên em làm sẽ bóp cổ anh" - Changbin nghe xong thì cũng chả giấu nỗi cục tức trong người mà doạ sẽ tác động vật lý.

"Hah, anh bóp lại chú chứ, tuổi gì chú bóp lại anh" - Minho cười nhếch mép không thể nào khinh bỉ hơn

Lại thêm tiếng hét thất thanh hoà huyện vào tiếng khúc khích của các thành viên lần nữa tại giữa căn phòng. Thứ đầu tiên ta có thể miêu tả chính là từ "hỗn loạn", nó tràn ngập tiếng cười của ba người và tiếng cãi vã của một người bị oan tạo nên khung cảnh khá buồn cười để bắt đầu cho một buổi sáng mệt mỏi này.

================================
"Changbin, em có thể cho anh thông tin thủ lĩnh của bọn em được không?" - Chan ngồi xuống phía ghế đối diện với cặp đôi "tình một đêm" vẫn thoải mái ôm đó nhau trước mặt mình kia, tay chống cằm và mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào chú thỏ pha lẫn chút loài heo đang liên tục nhai mấy chiếc bánh macaroon nhỏ do Felix làm tặng kia.

"Thủ lĩnh bọn em ấy hả? Em ấy tên là Kim Seungmin ấy" - Đương nhiên Changbin đã được phe Phản Thiên thuần phục mang về bên mình với vai trò cung cấp thông tin quan trọng chạy bằng đồ ăn thay vì điện như máy tính của Jisung.

"Kim Seungmin, còn gì nữa không?" - Biết mỗi cái tên thì cũng chả khác gì mấy vì thông tin của bên Bi Quan mọi người trong đội cũng nắm rõ hết rồi nên Chan cần đi sâu vào hơn nữa cơ.

".. Em chỉ nói với anh câu thôi chắc anh tự hiểu ha, nó khá bướng và nguy hiểm lắm đấy, chả trách nó được quân đội phong làm thủ lĩnh quan trọng" - Changbin vừa ăn, nhún vai rồi sau đó kể tiếp - "Kim Seungmin, người nó tuy nhỏ và thon thon với cái eo nhỏ đó, nhưng em ấy có bộ óc nhanh nhẹn và siêu phàm, kiểu các kế hoạch của đội ấy, đều được Seungmin vạch sẵn ra cả và chỉ cần làm theo lời em ấy chỉ thôi, em ấy chả ngại chỉa súng vào đồng đội lắm đâu"

"Một vị thủ lĩnh... khá táo bạo nhỉ?"

" Táo bạo chứ, nói vậy thôi chứ em ấy chăm mọi người tốt lắm, kể cả một cái chi tiết nhỏ thôi Seungmin cũng để ý à, nếu Jeongin mà cải trang lẻn vào như vậy mà gặp Seungmin thay vì em á, là chỉ có đường bị tống vào ngục tối là vừa, nên là em nghĩ anh Chan hạn chế gặp em ấy là vừa, không mạnh nhưng nhanh nhẹn" - Changbin cuối cùng thì người nhai lại, đưa mắt nhìn về phía Chan cảnh cáo

"Nếu em ấy không mạnh thì chắc cũng đỡ hơn phần nào về cơ bắp chứ nhỉ?"

"Không" - Changbin nghe xong mà không nghĩ gì nhiều mà liền phủ định luôn - "có một thứ sẽ khiến anh sốc về Seungmin cho xem"

"Thứ gì?" - Chan liền ngả người lên bàn, mắt nhìn thẳng vào cậu trai nhỏ tuổi trước mặt kia.

"Seungmin, từng đột nhập vào phòng kín của kẻ lớn nhất trong bộ máy nhà nước, kề dao vào cổ ổng và đe doạ cả đất nước, thách thức chính quyền địa phương các tỉnh chỉ để thả tự do cho cả quân đoàn bị bắt vào ngục oan đó, đội em có một người tên Minho, là một trong những người lính trong quân đoàn bị giải oan đấy, nên anh ấy kể lại cho em" - Changbin nhún vai - "Chả trách người chịu nghe lời Seungmin nhất và chăm cậu em nhiều nhất thì cũng là Minho thôi"

"... Thú vị rồi đây" - Nghe xong thì ta có thể dễ dàng thấy một đường cong trên khoé môi nhìn về phía cửa sổ nhìn ra ngoài đường đơn sơ ấy.

Chan muốn gặp Seungmin.

================================================================

Mà thú thật chứ, liệu ta cũng phải tự đặt ra một hỏi cho những điều mà không biết sẽ tồn tại lâu dài hay không nhưng mà, một sự thật rằng chính phủ từ lâu đã điều hành phòng thí nghiệm ở dưới lòng đất tại Chaotique Country, ngay giữa trung tâm thành phố để xây nên một căn phòng cách phóng xạ, điện năng áp suất lớn và chỗ đấy hiện đang chứa đựng một cái máy lõi nhân tạo, một cái máy mà được người đời đời truyền tai nhau gọi là "kế hoạch vĩ đại của bộ máy nhà nước" với mục tiêu trở thành kẻ đứng đầu thế giới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro