Chương 3: Em thật gợi cảm
Hoàn cảnh xa lạ, rất khó để ngủ được an tâm. Hàn Tử Dạ thật ra đã sớm mở mắt ra, nhưng Mạch Lạc tựa hồ còn thức dậy sớm hơn.
Quần áo của cô đã xếp xong chỉnh tề, đặt ở mép giường.
Mặc quần áo tử tế, Hàn Tử Dạ đi ra phòng ngủ, Mạch Lạc đang làm bữa sáng ở bên ngoài.
Anh nghe thấy tiếng động, quay đầu dùng tiếng Anh hỏi: "Sớm vậy, em có thể ăn bơ không ?"
Hàn Tử Dạ gật đầu một cái, đi vào phòng vệ sinh.
Đêm trước, Mạch Lạc đã tìm bàn chải đánh răng mới cho cô, được đặt trong một cái cốc đựng cà phê. Cô không mang theo nước tẩy trang, qua một đêm, vành mắt bị bẩn một chút nên có thể thấy hôm qua trên mặt không tẩy sạch sẽ.
Mạch Lạc làm xong bữa sáng, ngồi bên bàn ăn, nhìn về phía phòng vệ sinh nhìn một cách tỉ mỉ. Cô gái đang đứng trong gương, chải sạch răng, rửa mặt sạch, đang lấy từ trong túi mấy cái bình lọ , một lần rồi một lần vỗ nhẹ lên mặt.
Vừa nghĩ tới đêm hôm qua, mái tóc dài mềm mại kia phủ trên người anh, đôi chân dài cuốn thật chặt vào eo của anh, Mạch Lạc đột nhiên cảm thấy miệng lưỡi khô nóng. Anh thu tầm mắt, từ trên bàn với lấy bao thuốc lá, rút một điếu, cúi đầu hút.
Trên bàn đã đặt sẵn miếng sandwich phết bơ hoa quả cuùng hai quả trứng chiên, 2 chén sữa bò.
Hàn Tử Dạ ngồi đối diện Mạch Lạc, hai người đều yên lặng dùng bữa sáng.
Ngừng một lát, Mạch Lạc nói: "Hôm nay, tôi có việc có thể phải đi sớm một chút."
Hàn Tử Dạ bỏ ly sữa bò xuống, noi: "Tôi ăn xong rồi. Bây giờ đi luôn." Cô xoa miệng, "Anh nếu không có nhiều thời gian thì cũng không cần đưa tôi đi, tự tôi gọi điện bắt taxi về."
Mạch Lạc vẫn kiên trì: "Không, tôi đưa em đi. Em về nhà hay về trường ?"
"Về nhà, tôi muốn thay quần áo khác."
Mạch Lạc đứng dậy, đem ly cùng đĩa bỏ vào bồn rửa trong bếp, nói: "Vậy đi thôi."
Trên đường hai người đều trầm lặng.
Hàn Tử Dạ cảm giác được Mạch Lạc cực kỳ nghiêm túc, ngay cả biểu hiện buổi sáng cũng vô cùng khách khí, biểu tình hờ hững, còn có chút cự tuyệt.
Thái độ của anh với Hàn Tử Dạ, không cần nói cũng biết.
Nhà của Hàn Tử Dạ là một biệt thự nằm ở bên cạnh bờ biển, mực dù cách trường học hơi xa nhưng hoàn cảnh xung quanh vô cùng tốt. Một người ở không an toàn nên cô còn có một người bạn ở cùng nhà, tên là Khương Tân.
Lại nói, Khương Tân cũng không thể coi như là con nhà giàu. Mặc dù trong nhà kinh dopanh bất động sản nhưng quy mô không lớn. Vì cô quen sống ở New York khá tốt, Khương ba đã bán nhà, sản nghiệp thứ hai của họ ở Thượng Hải.
Vì vậy Khương Tân có mục đích rất rõ ràng. Có đầu tư thì phải có sản phâm. Cô lăn lộn cả ngày với những anh chàng nhà giàu đẹp trai, chính là muốn câu một chàng rể vàng, thành công bước vào tầng lớp xã hội thượng lưu, đi lên đỉnh cao cuộc đời.
Thấy Hàn Tử Dạ đẩy cửa đi vào, Khương Tân đang ngồi trên ghế salon, đang trang điểm liền chế nhạo: "Đạo lý trên đời này, vật chất đúng là vĩnh cửu. Cô gái không có tiền cũng muốn gả cho người có tiền, ngược lại cậu là loại người không thiếu tiền mới dám đụng đến qủy nghèo này. Tối hôm qua, ngồi Aston Martin đi, sáng nay thì ngồi Ford về, cũng là không có ai rồi."
Càng nói càng hăng, cô nằm dựa vào ghế salon cười: "Ài, cái xe kia cũng phải chín năm rồi ấy, có thể qua năm mới kiểm tra đi?"
Khuôn mặt Hàn Tử Dạ đen lại, không phản ứng với cô nàng, đi thẳng vào phòng để tẩy trang.
Khương Tân theo vào tới cửa, nói tiếp: "Mặt mũi của cậu này, ấn đường biến thành màu đen, tối hôm qua thải âm bổ dương rồi hả?"
Tâm tình của Hàn Tử Dạ không tốt: "Có thể để tớ một mình yên tĩnh được không?"
"Muốn yên tĩnh? Anh ta bảo yên lặng?"
Hàn Tử Dạ không thể chịu được nữa, đóng cửa lại.
Cũng như hít thuốc phiện vậy, vui vè ngắn ngủi nhưng mang tới nhiều hơn là buồn rầu. Lúc đưa cô về đến nhà, ngay cả số điện thoại liên lạc, Mạch Lạc cũng không muốn đưa.
Hàn Tử Dạ mở vòi nước, cảm thấy lòng tự trọng của mình cũng như dòng nước bị rửa trôi đi.
...
Mạch Lạc là hướng dẫn viên du lịch kiêm lái xe, cuối tuần ở nhà hàng làm thêm.
Ngày hôm nay của anh là đi một đường dài phải hướng đến chỗ khai trương thác nước lớn.
Nửa đường, điện thoại rung lên, anh tìm một chỗ nghỉ ngơi, thừa dịp lữ khách đi WC, quay lại gọi điện.
Đầu kia là giọng nói của một người đàn ông lớn tuổi: "William, ba cháu lại gây chuyện rồi."
Mạch Lạc cuống cuồng : "Ông ấy thế nào ?"
Người nọ ở bên đầu điện thoại bên kia mở ra công ty đòi nợ, ba Mạch Lạc có lúc bị hắn đòi nợ, có lúc đi theo hắn mượn tiền, thường xuyên qua lại trở thành người quen. Những năm này, ba Mạch thích đáng cược ở sòng bạc, có lúc số lượng không nhỏ, căn bản không trả nổi, người kia dần dẫn cũng không muốn cho ba Mạch mượn tiền nữa.
Thường thấy loại chuyện như thế này, Mạch Lạc tâm trạng ở bên này thật lo lắng, người kia nói chuyện không nhanh không chậm: "Hay vẫn là bệnh cũ, lại đi đánh bạc. Chú thấy ba cháu thấy lúc nãy đang xếp hàng trên xe bus, chắc lại đến ngồi ở sòng bac nào đó, chú còn khuyên cậu ta không nên đi, ba cháu còn nói là đi ăn cơm."
Nước Mỹ không ít sòng bạc, vì khuyến khích mọi người đi chơi, sẽ phát chõ mỗi người chơi khi vào sân 20 đồng tiền đề ăn trưa. Ba Mạch không có công việc, có lúc sẽ cược luôn cả tiền bữa trưa miễn phí.
Mạch Lạc cau mày: "Lần này thiếu bao nhiêu?"
Người kia hơi cân nhác một chút: "Lần này có hơi khó khăn, số lượng quá lớn, thiếu một trăm ngàn, bên kia không chịu buông người ra. Tuy nói là nước Mỹ, con cái không có nghĩa vụ vì cha mẹ trả nợ, nhưng chúng ta cũng đều là người nhà, rốt cuộc cũng phải quản."
Mạch Lạc do dự: "Chú"
Đầu kia không đợi anh nói xong đã cắt ngang: "Vẫn là câu nói đó, chúng ta cùng là người trong nhà phải giúp đỡ nhau. Chú nói cháu nghe, ở chỗ chú lúc này mượn tiền thì lãi cao quá. Hay cháu thử tìm xem, hỏi thử bạn bè có tiền không. Những người kia từ trong nước đến đây, trong tay chắc cũng đem theo nhiều tiền mặt."
Mạch Lạc trầm mặc.
Đầu kia lại dặn dò mấy câu rồi cúp máy.
Cả ngày, tâm trí Mạch Lạc không yên, nghĩ tới ba, liền xoắn lại.
Cả cuộc đời ba Mạch đã là dân di cư, sang nước Mỹ đã từ hơn ba mươi năm trước. Khi đó, xuất ngoại trong những lời bàn tán là chuyện tài giỏi, ba Mạch mỗi lần trở về nước, cũng phải đi đến trường học cùng những học sinh để diễn giảng, một thời rạng rỡ vô cùng.
Thật ra thì, ba Mạch ở bên này rất khổ. Hai năm sau thất nghiệp, không có trợ cấp thất nghiệp, cùng người ta làm ăn thì thường thua lỗ hết sạch, nhất là sau khi mẹ Mạch qua đời, cả người ông cũng suy sụp.
Vì nuôi ba Mạch, còn phải giúp ông không ngừng trả nợ, Mạch Lạc nhiều lúc phải làm tới bốn công việc.
Có lúc Mạch Lạc cực kỳ tức giận, cũng muốn rời nhà, đổi điện thoại, cùng ba Mạch đoạn tuyệt quan hệ cha con, thế nhưng đến lúc cuối cùng lại không dằn lòng nổi.
Ba Mạch ở trên đời này chỉ còn mỗi Mạch Lạc là người thân duy nhất. Mạch Lạc bỏ mặc ông, ông sẽ chết.
Mạch Lạc cùng người ta thương lượng, gia hạn thêm mấy ngày. Mấy ngày này, anh lật khắp danh bạ điện thoại nhưng không tìm được người cho mượn tiền.
Anh từ chỗ du lịch trở về nhà, từ nơi để hành lý, chỗ kín nhất, lấy ra một cái hộp màu đen.
Anh đem cái hộp đặt ngay ngắn trên bàn, nhìn về cái hộp, rầu rĩ hút điếu thuốc, nhưng cuối cùng vẫn không có mở ra.
Trong đó là di vật cuối cùng mà mẹ Mạch để lại cho anh.
Ống sáo bằng vàng trắng 24k thủ công toàn bộ, là lễ vật ông ngoại để lại cho mẹ Mạch. Ống sáo dài như thế, yêu cầu đối với người thổi sao rất cao, âm thanh cũng không thích hợp với tất cả thể loại nhạc. Vì thế, mẹ Mạch rất ít khi chính thức cầm nó diễn xướng.
Đây là vật cuối cùng của Mạch Lạc đáng giá.
Anh tắt điếu thuốc, xoa xoa tay lên quần áo, mới dè dặt mở chiếc hộp kia ra, bên trong ánh sáng chợt lóe, anh không thấy rõ liền nhanh chóng đậy chiếc hộp lại.
Trong lòng anh chua xót, nhớ tới cô gái kia mấy ngày trước xuất hiện trong phòng này. Trang điểm tinh xảo, quần áo mặc toàn nhãn hiệu lớn, Hàn Tử Dạ trong mắt anh, hết thảy đều xa lạ đối với nơi này. Ở trong tâm khảm, cô cũng giống chiếc sáo kia vô cũng đắt đỏ.
...
Bởi vì từ nhỏ đến lớn bên cạnh luôn có người gây vài chuyện nên lòng Hàn Tử Dạ vô cùng rộng rãi. Chuyện kia với Mạch Lạc, cô mấy ngày nay đã không còn để ý.
Hôm nay cô đang ở trong phòng thể hình cùng huấn luyện viên tư nhân tập boxing trước võ đài, lại nghe nói có người tìm.
Cô đi lên nhìn một cái, Mạch Lạc đang đứng ở cửa.
Thân hình anh cao lớn, bắp thịt rắn chắc, mặc áo T-shirt màu trắng, quần jean, con ngươi đen nhánh, bên cằm nổi lên một ít râu, cực kỳ đẹp trai. Điều đó làm Hàn Tử Dạ nhớ tới chuyện ngày đó, càng không cách nào quên được.
Hàn Tử Dạ liếc anh một cái, hỏi: "Tìm tôi có chuyện ?"
Mạch Lạc gật đầu.
Cô không nói một lời, đem đich đã chân trực tiếp ném lên cho anh: "Đeo cái này lên."
Mạch Lạc đi tới, hít sâu một lần, đem đích đã chân buộc trên cánh tay, làm như cái bia bằng người, chuẩn bị xong tư thế.
*Đích đá: dụng cụ trong boxing.
Hàn Tử Dạ đá nhanh một cước. Ánh mắt tàn bạo, chân dài có lực vô cùng.
Mạch Lạc biết vì sao cô lại xúc động như vậy, chờ cô đá đến nghiện rồi mới mở miệng: "Có thể nói chuyện riêng với em một chút không ?"
Hàn Tử Dạ cởi xuống mũ bảo hộ, từ quầy bar cầm ly nước ép rau quả, đứng tại chỗ từ từ uống.
Mặt rời gay gắt. Hai gnuwoif vẫn không nhúc nhích.
Không biết qua bao lâu, Mạch Lạc rốt cuộc mở miệng: " Muốn kết hôn sao?"
Hàn Tử Dạ bị sặc.
Cô ho khan khiến mặt đỏ bừng. Nguyện vọng sinh nhật nhiều năm như vậy đã được thực hiện. Có điều cũng không biết thần tiên nào nghe thiếu chữ, cô hy vọng mẹ cô kết hôn chứ không phải mình.
Bình tĩnh lại, Hàn Tử Dạ nhìn về phía Mạch Lạc. Anh từ đầu đến cuối chỉ cúi đầu.
Cô không hiểu hỏi: "Có ý gì?"
Giọng nói Mạch Lạc nặng nề: " Mười vạn. Tôi nghe nói cũng nhiều người làm như vậy. Cùng tôi kết hôn, cô rất nhanh có thẻ xanh, có thẻ xanh có thể tìm việc làm, hỗ trợ cuộc sống tốt, đều có lợi."
* Thẻ xanh: thẻ sử dụng cho những người muốn định cư ở nước ngoài.
Anh bứt rứt, dùng tiếng Anh nói xong lại bổ sung: "Cô không cần có áp lực, có thể từ chối, nhưng tôi muốn cô có câu trả lời sớm cho tôi."
Hóa ra là như vật, Hàn Tử Dạ nhàn nhạt, nhìn anh.
Rất rõ ràng, Mạch Lạc cần mười vạn. Có lẽ là trong chốc lát không trả nổi. Hoặc là giao tình giữa hai người không sâu, trực tiếp mượn tiền Hàn Tử Dạ sẽ không đáp ứng, hoặc giả như là muốn bảo vệ một chút tồn nghiêm của đàn ông, anh muốn dùng phương thức này coi như trao đổi lợi ích.
Dù sao, ngoại trừ thân phận, anh cũng không thể lấy ra bất kỳ thức đồ gì ra có thể cho Hàn Tử Dạ.
Thật ra thì, anh cũng không nhất thiết tìm phiền phức như thế. Bạn trai cũ của Hàn Tử Dạ lúc cần tiền sẽ hết sức thảm thương. Phụ nữ ít nhiều sẽ mang tính bản năng giống như người mẹ đồng cảm, cho nên bạn trai cũ nhiều lần thuận lợi.
Mắt cúi xuống, cô thấp giọng noi: "Tôi nhìn ra được, anh đang cần một khoản tiền, rất gấp, rất gấp. Hơn nữa, anh đã hỏi mượn nhiều người, cuối cùng hết cách mới tìm đến tôi. Lần sau nhớ kỹ, lúc nhờ vả người khác, ngàn vạn lần không được để lộ nhược điểm cho đôi phương, vì khiến đối phương cảm thấy có quyền lực rất lớn."
Ngực Mạch Lạc run run, đứng tại chỗ siết chặt tay thành quả đấm.
"Thật xin lỗi. Công việc, cuộc sống, đối với tôi mà nói cũng không phải vấn đề. Hơn nữa tôi cũng không cần ở lại chỗ này, càng không tùy tiện gả cho người từng trên giường chán ghét tôi, thậm chí cũng không muốn chỉ để xin số điện thoại của đàn ông."
Đủ rồi, Mạch Lạc hối hận bản thân đã tự tìm Hàn Tử Dạ, hối hận đến mức ruột đều xanh cả rồi.
Anh khoát tay Hàn Tử Dạ, không nói gì, quay đầu bước đi.
Đi mấy bước, anh dừng lại, khẽ gọi cô: "Tử Dạ."
Tiếng phổ thông vô cùng tiêu chuẩn.
Tựa như Mạch Lạc chưa bao giờ dùng tên tiếng Trung vậy. Hàn Tử Dạ không giống những người khác, gọi mình bằng tên tiếng Anh. Bởi vì nếu như giấy chứng nhận bên trên đều là tên tiếng Trung mà lời nói ra lại bắt đầu bằng tên tiếng Anh, sẽ khiến cho người khác cảm thấy phức tạp. Nhưng nói tiếng Trung đối với loại người nói tiếng Anh như Mạch Lạc quả thực là ác mộng.
Có thể trong miệng Mạch Lạc, hai chữ "Tử Dạ" này lại nằm ngoài dự đoán, khiến Hàn Tử Dạ thở dốc vì kinh ngạc.
"Tử Dạ, đêm đó em thật gợi cảm. Chúng ta đều cảm thấy vô cùng thích thú hưởng thụ. Tôi không muốn số điện thoại của em, là vì tôi biết rõ tôi có thể tìm thấy em ở nơi nào. Hơn nữa tôi cũng không xác định được, em có cần liên lạc với tôi không."
Hàn Tử Dạ sửng sốt.
Thật lâu, cô mới lấy lại được tâm trí, giọng nói có chút run rẩy: "Mạch Lạc, nếu như với những lời này, buổi sáng hôm ấy, anh có thể nói với tôi, có thể bây giờ còn có sức thuyết phục."
Nói xong, cô xoay người trở lại phòng tập thể hình trong câu lạc bộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro