Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành 224-232

Chương 224 - Phong Lưu Giải Độc (2)

"Phải rồi Ngô Lai, sao chàng lại tìm đến nơi này?"

Ngây người yên lặng trong chốc lát, Lương Mị đột nhiên tò mò hỏi Ngô Lai.

Ngô Lai cười nói: "Ta dĩ nhiên là đã đi theo phu nhân thân ái nàng rồi, nếu không thì ta sao lại có thể tìm được khuê phòng của phu nhân nàng chứ!"

Lương Mị càng lạ lùng, hỏi: "Chàng luôn luôn đi theo sau lưng ta, sao ta lại không biết?"

Ngô Lai nói: "Nàng dĩ nhiên không biết, nàng một mực nghĩ ngợi về tâm sự bản thân, đâu có tâm tư chú ý tới cái khác."

Lương Mị như có điều suy nghĩ, gật gật đầu, không nói gì.

"Mị nhi, nàng có biết liên lạc với người của Sát Thủ minh thế nào không?"

"Sát Thủ minh?" Lương Mị kì quái nói: "Chàng tìm người của Sát Thủ minh làm gì? Lẽ nào người của Sát Thủ minh tối hôm qua đã thực sự ra tay với bọn chàng ư?"

Ngô Lai gật đầu, nói: "Người của Sát Thủ minh đã sát tử Xuân Nhi, còn hại chết cả Nguyệt Nhi. Ta muốn tìm kiếm người của Sát Thủ minh, tra ra hung thủ ở đứng phía sau, đồng thời, ta cũng muốn bắt Sát Thủ minh trả một cái giá nặng nề." Nhắc tới cái chết của hai nàng Xuân Nhi, Nguyệt Nhi, trong lòng Ngô Lai lại đau đớn một hồi, trong mắt chớp động sát khí mãnh liệt.

"Cái gì? Xuân Nhi và Nguyệt Nhi đã chết sao?" Lương Mị toàn thân chấn động, vội vàng hỏi: "Trương tỷ tỷ các nàng ấy không việc gì chứ?"

Ngô Lai nói: "Hãy yên tâm! Oánh tỷ các nàng ấy không việc gì."

Lương Mị lúc này mới yên tâm nói: "Oánh tỷ các nàng ấy không việc gì là tốt rồi." Tiếp đó trầm ngâm nói: "Ta cũng không biết muốn liên lạc với người của Sát Thủ minh thì phải làm thế nào, nên muốn tìm chúng để báo thù cũng rất khó. Bọn họ ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, vả lại bọn Sát Thủ minh xuất hiện giang hồ đã mấy trăm năm, thế lực cường đại, không dễ đối phó. Chỉ dựa vào sức lực của một mình chàng, sợ rằng căn bản không có cách nào đối đầu cùng bọn chúng. Hơn nữa, bọn chúng là sát thủ, đạo của sát thủ khiến cho chúng ta khó lòng phòng bị."

Ngô Lai nói: "Yên tâm đi! Ta tự có phương pháp đối phó với Sát Thủ minh bọn chúng. Đối phó với Sát Thủ Minh không nhất định phải tự mình xuất thủ, vẫn còn có rất nhiều phương pháp có thể phá hoại Sát Thủ minh bọn chúng."

Lương Mị như hiểu rõ ý nghĩ của Ngô Lai, suy nghĩ đôi chút, gật đầu, nói: "Được rồi! Ngày mai ta cùng chàng đi tìm người của Sát Thủ minh."

Nghe vậy, Ngô Lai cực kỳ mừng rỡ, rốt cuộc có thể tìm được người của Sát Thủ minh, vì các nàng Xuân Nhi và Nguyệt Nhi báo thù, chính vì vậy, một đại thủ lại không hiền lành du tẩu khắp trên người Lương Mị.

Nơi bị ma thủ của Ngô Lai lướt qua đều tán phát một cỗ nhiệt khí, khiến cho Lương Mị vô cùng khoan khoái, không nhịn được thốt ra tiếng rên rỉ, hơn nữa, mị nhãn như tơ nhìn Ngô Lai chăm chú.

Ngô Lai cảm nhận được cảm giác mà thân thể phong mãn của Lương Mị mang đến, dục hỏa bùng lên mãnh liệt, đặc tính của nam nhân sớm đã bộc phát, áp sát vào tiểu phúc của nàng, cùng tiểu phúc của nàng không ngừng ma sát, trêu chọc tình dục của nàng.

Hai tay của Ngô Lai càng không ngừng du tẩu trên phần ngực cùng đồn bộ phong mãn của Lương Mị, kích thích từng rễ thần kinh của nàng, khiến nàng rên rỉ mãnh liệt. Đồng thời nàng không ngừng vặn vẹo thân thể phong mãn, cùng thân thể Ngô Lai cọ sát với nhau, lại càng khuấy động dục hỏa của Ngô Lai, khiến cho hỏa nhiệt của Ngô Lai tăng vọt.

"Mị nhi, phu quân muốn tiến vào trong rồi." Ngô Lai cuối cùng không nhịn được dục hỏa trong lòng nói.

"Ân!"

Lương Mị lúc này đã bị Ngô Lai trêu chọc đến ý loạn tình mê, dục hỏa trong lòng khó nhịn được, nghe thấy lời Ngô Lai, chỉ có thể nhẹ 'ân' một tiếng, còn đôi cánh tay càng ôm chặt lấy Ngô Lai, hai chân kẹp lấy bàn tay Ngô Lai đang tác loạn trong hoa viên sâu kín của nàng. Thấy Lương Mị đồng ý, Ngô Lai cũng không do dự, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, phân khai đôi chân nàng, để nàng lên trên hai đùi, "hỏa nhiệt" sớm đã căng đầy nhẹ nhàng ưỡn thẳng, thăm dò khu vực hoa viên thần bí đó của Lương Mị.

"Ân!"

Khi "hỏa nhiệt" thô đại đó của Ngô Lai tiến vào thân thể nàng, Lương Mị không nhịn được khoái cảm, nhẹ thốt ra tiếng rên rỉ.

Ngô Lai cảm thụ được sự dụ hoặc trong thanh âm của Lương Mị, hai tay không nhịn được nâng nhẹ đồn bộ của nàng lên, từ từ xung kích, tốc độ càng lúc càng nhanh, làm cho Lương Mị không chỉ kêu lên sung sướng khoái lạc, mà còn chủ động uốn éo đồn bộ, khiến cho thân thể nàng chuyển động lên lên xuống xuống, phối hợp với động tác của Ngô Lai.

"A!"

Cũng không biết qua bao lâu, Lương Mị cuối cùng không nhịn được kêu to lên một tiếng hoan lạc, toàn thân co giật một hồi, đã đạt tới cao trào. Tinh hoa sinh mệnh theo hai đùi nàng chảy xuống, tới trên "hỏa nhiệt" của Ngô Lai, kích thích Ngô Lai không nhịn được đem tinh hoa cường đại vô bì trong cơ thể phun xạ vào trong cơ thể nàng.

Ngô Lai nhẹ nhàng ôm lấy Lương Mị đã mồ hôi đầm đìa, yếu ớt ngã vào trong ngực mình, hôn một cái lên khuôn mặt thanh tú của nàng, tịnh không có ý định đem "hỏa nhiệt" của mình ra khỏi thân thể Lương Mị, mà càng làm cho bản thân cùng Lương Mị gắn với nhau chặt chẽ hơn. Hai người lúc này như đã hòa thành một thể.

Ngô Lai đưa bàn tay, nhẹ nhàng xoa nặn nhũ phong đầy đặn đến mức không thể đầy đặn hơn nữa đó của Lương Mị, "hỏa nhiệt" thô tráng cũng không hiền lành loạn động lung tung trong cơ thể nàng, trêu chọc nàng lại rên rỉ liên tục. Chỉ tiếc là lúc này nàng đã vô lực tái chiến, nếu không phải vậy, có thể lại không nhịn được cùng Ngô Lai tiếp tục phong cuồng.

"Ngô Lai, không được loạn động nữa, người ta thực sự đã không thể, người ta đã bị chàng làm cho toàn thân vô lực rồi."

Lương Mị bị Ngô Lai trêu chọc một hồi, dục hỏa trong cơ thể lại bùng lên, nhưng lại vô lực ứng phó với Ngô Lai cường hãn, đành phải ngăn cản nói.

Nghe vậy, Ngô Lai đành phải ngừng hai bàn tay đang tiếp tục giở trò xấu trên người Lương Mị, lặng lẽ ôm lấy nàng.

"Cốc! Cốc!"

Ngay lúc này, tiếng gõ cửa truyền đến, không đợi cho Lương Mị cùng Ngô Lai có bất luận lời đối đáp lại nào, ngoài cửa đã truyền đến thanh âm một người.

"Lương cô nương, ta là Thạch Vân, nàng không việc gì chứ?"

Nghe vậy, Lương Mị đờ ra, nhìn về phía Ngô Lai.

Ngô Lai trong lòng cũng kinh hãi, không tưởng tượng được với công lực bản thân mà lại bị đối phương nhẹ đi đến bên cạnh mà không biết gì cả. Cho dù là bản thân đang cùng Lương Mị phong lưu, không chú ý đến động tĩnh bốn phía xung quanh, nhưng mà cao thủ bình thường cũng không có khả năng tiếp cận chàng mà không để cho chàng phát hiện ra. Đủ thấy võ công của đối phương cực kỳ lợi hại.

Kiến Lương Mị nhìn về phía mình, Ngô Lai đành lắc đầu cười khổ, hai người lăn qua lăn lại quá nửa đêm, lúc này đã sắp sáng, bầu trời bên ngoài đã màu bàng bạc.

"Nguyên lai là Thạch đại ca." Lương Mị vội vàng hỏi: "Thạch đại ca, huynh có việc gì vậy?"

Thạch Vân ở bên ngoài nói: "Ta cảm thấy Liên sứ giả đó trong lòng có ý nghĩ xấu xa, với lại còn phát hiện Liên sứ giả đó lại không có ở trong phòng, nghe hạ nhân nói thấy có bóng người bay lướt về phía hướng nơi đây của nàng, ta lo lắng Liên sứ giả đó có thể làm điều bất lợi đối với nàng, cho nên liền đến xem xem."

Lương Mị nói: "Thạch đại ca, hãy yên tâm, ta không việc gì."

Thạch Vân ngoài cửa trầm mặc giây lát, nói: "Lương cô nương, nàng đã không việc gì, ta trở về đây." Nói xong, tiếng bước chân đi xa vang lên.

"Mị nhi, Thạch Vân này là ai thế?"

Chờ sau khi Thạch Vân đi, Ngô Lai kì quái hỏi.

Lương Mị nhìn Ngô Lai một cái, nói: "Thạch Vân là một trong những người yêu thích ta, cũng chính vì vậy, anh ta cam tâm làm hạ nhân ở nhà ta."

Ngô Lai cũng hiểu rõ, mỹ nữ như Lương Mị, hơn nữa lại có thế lực hùng mạnh, nhất định là đối tượng theo đuổi của nhiều tài tử anh tuấn trên giang hồ, bèn hỏi: "Thế nàng có yêu thích Thạch Vân đó hay không?"

"Có một chút yêu thích, có điều là ta chủ yếu đối đãi với anh ta giống như là thân đại ca." Lương Mị cảm giác được chút ghen tuông trong ngữ khí của Ngô Lai, trong lòng rất cao hứng, nói: "Người ta hiện tại đã là người của chàng rồi, làm sao có thể đi yêu thích người khác chứ?"

Cảm giác được chân tình của Lương Mị đối với mình, Ngô Lai càng xiết chặt lấy nàng.

"Mị nhi, xử lý cái thi thể của tên Liên sứ giả đó thế nào?"

Ngừng lại giây lát, Ngô Lai chợt hỏi.

Lương Mị lạnh lùng đưa mắt nhìn thi thể của Liên sứ giả một cái, nói: "Tất nhiên là hủy thi diệt tích rồi, nếu mà để cho lão phụ thân của hắn biết được, phiền phức của chúng ta sẽ không nhỏ đâu."

"Mị nhi, Liên sứ giả này rốt cuộc là ai vậy?" Ngô Lai hỏi: "Mà lại khiến cho người của Lương gia các nàng sợ sệt hắn như thế?"

Lương Mị thở dài nói: "Kỳ thực Lương gia chúng ta chỉ là một cứ điểm thiết lập tại Lâm Châu thành của Thiên Ma môn mà thôi, bất luận nhiệm vụ, chỉ thị gì của Thiên Ma môn, Lương gia chúng ta đều phải tiếp nhận. Ngô Lai, chàng có từng nghe nói đến Thiên Ma môn chưa?"

Ngô Lai gật đầu, khi đó hắn quả thực từng nghe Phong Vân đề cập đến Thiên Ma môn.

"Thiên Ma môn chính là môn phái tồn tại trên giang hồ cũng không biết đã bao nhiêu năm, bên trong cao thủ như mây. Nhưng do mọi người trong Thiên Ma môn trước sau không thể đồng tâm, chia bè kết phái đối chọi với nhau thường xuyên, mặt khác, lại còn bị một môn phái cực kỳ lợi hại - Bách Thánh môn áp chế, cho nên cao thủ Thiên Ma môn đều rất ít đi lại trong giang hồ, mà dù có đi lại trên giang hồ, cũng không dám xằng bậy. Nếu mà mỗi khi bọn họ gây loạn, sẽ dẫn xuất người của Bách Thánh Môn."

Dừng lại một chút, nàng nói tiếp: "Nếu mà không phải mọi người trong Thiên Ma môn ôm ấp mưu mô riêng trong lòng thì ngay cả người của Bách Thánh môn cũng vị tất đã là đối thủ của Thiên Ma môn. Nếu không phải vậy, Thiên Ma môn sớm đã xưng bá giang hồ từ lâu rồi, nhưng cũng bởi vì như vậy, trên giang hồ mới có nhiều năm yên bình thế này, nếu không thì, đã sớm nổi gió tanh mưa máu."

Ngô Lai chỉ yên lặng lắng nghe lời kể của Lương Mị, tịnh không nói gì.

"Ài!" Lương Mị thở dài, tiếp tục nói: "Lần này cũng bởi vì sự xuất hiện của Tử kiếm, Huyền Thiên thạch, Hổ Phách thần châu mà đã dẫn khởi rất nhiều người có dã tâm trong Thiên Ma môn. Bọn họ liền muốn nhân cơ hội đoạt được những tuyệt thế bảo vật này để xưng bá giang hồ. Bất kể bọn họ có đoạt được những bảo vật này hay không, đều có thể làm dấy lên gió tanh mưa máu trên giang hồ."

"Liên sứ giả chính là tôn tử của Đại trưởng lão trong Thiên Ma môn tứ đại trưởng lão, mà Đại trưởng lão chính là kẻ nắm trong tay thực lực của Thiên Ma môn. Nếu như bị lão biết là chàng giết chết tôn tử duy nhất, lão không thể không đem chàng ra phân thây." Lương Mị lo lắng nói.

Ngô Lai ôm lấy thân thể phong mãn của Lương Mị, có thể cảm nhận được thân thể nàng đang run lên nhè nhẹ, đồng thời cũng minh bạch sự lo lắng trong lòng nàng.

Ngô Lai nhẹ giọng nói: "Mị nhi, nàng hãy yên tâm. Từ nay về sau phu quân sẽ bảo vệ các nàng, cũng sẽ giữ gìn bản thân tốt, sẽ không cho phép bất luận người nào trong chúng ta nhận phải bất kỳ thương tổn nào."

Chương 225 - Phong Lưu Giải Độc (3)

Ngô Lai nhẹ giọng nói: "Mị nhi, nàng hãy yên tâm. Từ nay về sau phu quân sẽ bảo vệ các nàng, cũng sẽ giữ gìn bản thân thật tốt, sẽ không cho phép bất luận người nào trong chúng ta phải nhận bất kỳ thương tổn nào."

Lương Mị ngả vào trong ngực Ngô Lai, nhẹ gật đầu, cảm nhận được chân tâm của hắn.

Hai người đều ngừng lời, cứ yên lặng, ôm chặt lấy nhau, hưởng thụ khoảnh khắc yên tĩnh lúc sáng sớm.

Khi ánh dương quang đầu tiên chiếu vào trong phòng Lương Mị, trêu đùa trên thân thể xích lõa của hai người, Lương Mị đang bị Ngô Lai ôm rất chặt nhẹ nhàng cử động, cơ hồ thân thể đã ngứa ran.

Cảm nhận được động tác của Lương Mị, Ngô Lai nói: "Mị nhi, sao vậy? Có phải là phu quân đã ôm quá chặt không?" Nói xong liền nới lỏng hai cánh tay đang ôm lấy thân thể phong mãn động nhân của nàng ra.

Lương Mị nói: "Ngô Lai, ta phải dậy thôi. Thi thể của Liên sứ giả chúng ta cũng phải xử lý, nếu để chậm, bị người phát hiện thì sẽ rất phiền phức."

Nghe vậy, Ngô Lai đờ ra, lúc này mới nhớ ra thi thể của Liên sứ giả đó vẫn còn chưa xử lý, ngoan ngoãn buông hai tay đang ôm lấy Lương Mị ra. Lúc rời bỏ vẫn còn không nhịn được, một tay vò nặn trên nhũ phong đầy đặn của Lương Mị trong giây lát, còn tay kia thì nhẹ vỗ mấy cái xuống đồn bộ phong mãn và tròn lẳn của nàng, làm cho nàng rên rỉ một trận, đôi mắt kiều mị liếc ngang Ngô Lai một cái.

Lương Mị rời khỏi ngực Ngô Lai, một thân thể phong mãn càng không chút giấu diếm hiện ra trước mặt hắn, khiến cho nước miếng của Ngô Lai như muốn chảy hết ra.

Ngô Lai cất tiếng khen ngợi tự đáy lòng: "Mị nhi, thân thể nàng thực sự là rất đẹp, khiến cho phu quân mỗi khi nhìn thấy đều kích động ham muốn nàng."

Nghe vậy, Lương Mị quay đầu về phía Ngô Lai cười xinh đẹp, sức quyến rũ này khiến cho dục hỏa Ngô Lai đại thăng.

"A!"

Bỗng nhiên, Lương Mị toàn thân run lên, kêu một tiếng rên rỉ, quay đầu liếc ngang Ngô Lai một cái, một bàn tay tìm về phía đồn bộ bản thân, hung hãn véo một cái lên "hỏa nhiệt" thô tráng của Ngô Lai, khiến cho khuôn mặt hắn lộ đầy vẻ đau đớn, nhưng không dám mở miệng, chỉ có cười khổ nhìn nàng.

Nguyên lai Lương Mị rời khỏi ngực Ngô Lai, thay đổi thành tư thế nằm sấp trên giường. Kiều đồn tuyết bạch, tròn trịa chính đang áp sát vào hạ thân Ngô Lai, khiến cho hắn liên tưởng nhanh nhẹn, lại thêm vào nụ cười quyến rũ lúc nàng quay đầu lại, khiến cho Ngô Lai không kiềm chế được "hỏa nhiệt" thô tráng của bản thân, xung kích một cái vào chính giữa nơi khe rãnh kiều đồn của Lương Mị.

"Xuỵt!"

Khi Lương Mị chuyển thân chuẩn bị rời ra Ngô Lai, Ngô Lai đột nhiên ôm lấy thân thể phong mãn vào trong lòng, đồng thời một tiếng "xuỵt" nhẹ vang lên, ngăn cản Lương Mị nói.

"Mị nhi, đừng nói gì cả, có người đến."

Trong lúc Lương Mị khó hiểu nhìn Ngô Lai, định hỏi, thì tiếng truyền âm của Ngô Lai đã truyền đến trong tai nàng.

Lương Mị nghe vậy ngẩn người ra, không nói gì.

Trong chốc lát, một loạt tiếng bước chân vang lên, quả nhiên giống như lời Ngô Lai, Lương Mị không khỏi nhìn hắn ta với vẻ sùng bái.

"Cốc! Cốc!"

Lúc này, ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ cửa, tiếp đó thanh âm của một nha hoàn vang lên.

"Tiểu thư, xin hãy thức dậy, lão gia cho người đến gọi, nói là có việc quan trọng tìm tiểu thư."

"Ừ, ta biết rồi." Lương Mị nghe vậy tịnh không quá kinh ngạc, giống như sớm đã biết Lương Quân trở lại gọi nàng.

"Vâng, tiểu thư." Nha hoàn nói xong liền rời đi.

Lắng nghe tiếng bước chân của nha hoàn đi xa, Ngô Lai lúc này mới buông Lương Mị ra, hai tay khó tránh lại chiếm tiện nghi trên thân thể phong mãn của nàng.

Lương Mị vùng thoát khỏi vòng tay ôm ấp của Ngô Lai, cấp tốc vơ lấy y phục ở bên cạnh, mặc lên người.

Ngô Lai có chút kinh ngạc nhìn tốc độ mặc quần áo của Lương Mị, không tưởng được tốc độ mà nàng mặc quần áo lại nhanh như vậy, trong chớp mắt mặc xong, khiến cho Ngô Lai vốn định nhân cơ hội chiếm tiện nghi, liền bị thất bại ngay, ngẩn ngơ nhìn nàng mặc quần áo.

"Ngốc tử, chàng làm sao vậy?"

Nhìn bộ dạng ngây ngốc của Ngô Lai, Lương Mị không nhịn được nhẹ nhàng chí một cái lên mũi hắn.

"Không có gì, không có gì. Chỉ là Mị nhi quá đẹp, khiến cho phu quân nhìn đến ngây ngốc." Ngô Lai vừa tỉnh lại, vội vàng nói.

"Thật không?" Lương Mị không nhịn được hôn nhẹ lên hai má Ngô Lai, cười nói: "Tạ ơn lời khen ngợi của phu quân, chẳng trách nào Trương tỷ tỷ, Lãnh tỷ tỷ các nàng ấy lại yêu thích chàng. Nguyên lai là mồm mép của phu quân ngọt ngào vô cùng, có thể dễ dàng lấy lòng người ta."

"Đâu có?" Ngô Lai đột nhiên đưa tay kéo Lương Mị vào trong lòng, hai tay tìm đến song nhũ của nàng, trong miệng lại nói: "Ta thực sự là từ trước tới giờ đều chưa từng nịnh hót lấy lòng người khác."

Song nhũ Lương Mị bị tập kích, một trận khoái cảm khiến nàng không nhịn được thốt ra tiếng rên rỉ, vội vàng nắm lấy, đẩy hai bàn tay Ngô Lai đang giở trò xấu ra, nói: "Ngô Lai, đừng ồn ào nữa, chúng ta cần mau mau xử lý thi thể của Liên sứ giả đó, nếu như để cho người khác phát hiện, chúng ta sẽ có phiền phức ngay."

Nghe vậy, Ngô Lai vội vàng buông hai bàn tay đang tiếp tục làm loạn, bởi vì chàng cũng biết tính nghiêm trọng của việc này. Huống chi lúc này thi thể của Liên sứ giả đó đã hơi có mùi lạ, nếu mà lập tức xử lý, người khác cũng có thể dựa vào mùi lạ của thi thể đó để hoài nghi Lương Mị.

Thấy Ngô Lai buông mình ra, Lương Mị bèn lấy từ trong ngực ra một chiếc lọ sứ, sau đó rút nút bình ra, đổ vài giọt lên thi thể của Liên sứ giả. Tiếp đó một cảnh tượng kì quái liền xảy ra.

Khi những giọt dược chất đó nhỏ xuống người Liên sứ giả, y phục trên người hắn ta ngay lập tức bốc khói. Tiếp đó y phục liền hóa thành chất lỏng màu vàng đen. Mà khi những chất lỏng này chảy đến nơi khác trên người Liên sứ giả, thì nơi đó liền nhanh chóng hóa thành một bãi chất lỏng màu vàng đen, chảy sang chỗ khác, ăn mòn thân thể Liên sứ giả.

Bãi chất lỏng màu vàng đen đó chảy rất nhanh. Không đến một khắc, chất lỏng đó đã chảy khắp toàn thân Liên sứ giả, và thân thể của Liên sứ giả cũng không ngừng thối rữa. Chẳng mấy chốc, thân thể của hắn ta đã hóa thành một bãi chất lỏng màu vàng đen, còn lại tán phát ra mùi khó ngửi.

Ngô Lai nhìn biến hóa trong chớp mắt này, sắc mặt đại biến, không tưởng tượng được dược thủy trong bình sứ đó lại lợi hại như thế. Nếu như dược thủy đó dính lên thân thể người sống, thì người đó sẽ rất nguy hiểm.

"Mị nhi, dược chất kỳ quái đó thực ra là thuốc gì vậy? Sao lại lợi hại như thế?" Ngô Lai hơi giật mình nhìn bãi chất lỏng vàng đen trên mặt đất, kinh ngạc hỏi.

Lương Mị nói: "Đây là Hóa Thi Dược thủy, chuyên dùng để làm mục nát thi thể, là dược thủy phối chế mà trên giang hồ chuyên dùng để hủy thi diệt tích."

Ngô Lai nhẹ gật đầu, minh bạch dụng tâm của Lương Mị, cũng chỉ có sử dụng Hóa Thi Dược thủy này hủy thi diệt tích, mới có thể không bị người khác phát hiện ra thi thể của Liên sứ giả đó, rồi hoài nghi bọn họ.

"Ngô Lai, ta phải ra ngoài đi gặp phụ thân đây." Lương Mị đột nhiên nói: "Chàng ở đây nghỉ ngơi cho tốt, không nên tùy tiện đi lại. Chờ đến tối, ta lại cùng chàng đi tìm người của Sát Thủ minh."

Ngô Lai thoáng chút chần chừ, nhẹ gật đầu, không nói gì. Nhưng trong mắt lại chứa đựng một chút lo lắng không che giấu được.

"Có phải chàng lo lắng bị người khác bắt gặp?" Lương Mị vừa trông thấy biểu tình của Ngô Lai, liền minh bạch ngay lo lắng trong lòng hắn, nói: "Chàng cứ yên tâm nán lại nơi này, không có sự cho phép của ta, bất luận kẻ nào cũng đều không dám tiến vào gian phòng này."

Nghe vậy, Ngô Lai lúc này mới yên tâm, nhẹ gật đầu, nói: "Ta chờ nàng tại đây, buổi tối chúng ta đi ra ngoài tìm kiếm người của Sát Thủ minh."

"Ngô Lai ngoan." Nghe vậy, Lương Mị bất chợt hôn lên đôi má của Ngô Lai một cái, giống như đang dỗ dành một tiểu hài tử, nói: "Đây là thưởng cho chàng." Nói xong, không chú ý tới Ngô Lai đang ngây ngốc lặng đi ở đó, đi về phía cửa, trong chớp mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của Ngô Lai.

Nhìn theo bóng Lương Mị đi xa, Ngô Lai bất giác lắc đầu cười khổ. Tiếp đó ngã xuống giường ngủ mê mệt.

Khi Lương Mị đến phòng Lương Quân, liền cảm thấy bầu không khí có phần quái dị. Bởi vì Lương Quân giống như trong một đêm đã già nua đi rất nhiều. Mà trong phòng đã có mặt Lương Huy cùng Thạch Vân, sắc mặt của hai người đều không thật tốt.

Thấy Lương Mị đi đến, Lương Quân nhẹ gật đầu, ra hiệu cho nàng ngồi xuống.

Lương Mị lúc này có thể nói là diễm quang phát xạ rực rỡ. Với sự lão luyện của hai người Lương Mị, Lương Huy, nhất định có thể nhìn ra tấm thân xử nữ của Lương Mị đã bị phá. Nhưng do hai người đang có tâm sự, chỉ hờ hững liếc nhìn nàng một cái, cho nên hai người tịnh không thể phát hiện sự khác thường của nàng. Chỉ có Thạch Vân ở bên cạnh luôn luôn nhìn chăm chú vào Lương Mị, trong mắt chớp động quang mang dị dạng.

"Mị nhi, không thấy Liên sứ giả đâu nữa." Lương Quân đột nhiên nói.

"Cái gì? Liên sứ giả không thấy đâu nữa ư?" Lương Mị giả bộ kinh ngạc nói: "Liên sứ giả sao có thể không thấy đâu? Ông ta đã được nhị thúc đưa đến khách phòng nghỉ ngơi mà?"

"Đúng vậy, ta đã dẫn Liên sứ giả đến khách phòng nghỉ ngơi." Lương Huy tiếp lời, nói: "Buổi sáng thức dậy, ta đi gặp Liên sứ giả, nhưng mà phát hiện ra Liên sứ giả tịnh không có trong phòng, mà đồ đạc trong phòng đều không có dấu vết đã từng bị động qua, hiển nhiên là Liên sứ giả căn bản đã chưa từng nghỉ ngơi trong phòng."

"Mị nhi, nghe hạ nhân nói, tối hôm qua có bóng người bay lướt về phía chỗ của con." Lương Quân nói: "Ta đoán người đó chính là Liên sứ giả, không biết đêm qua, con có gặp qua Liên sứ giả hay không?"

Chương 226: Bách Biến Thần Công (1)

"Mị nhi, nghe hạ nhân nói có bóng người phi thân về hướng phòng con." Lương Quân nói: "Chúng ta ngờ rằng bóng người đó chính là Liên sứ giả, không biết con có nhìn thấy Liên sứ giả không?"

Lương Quân lúc trước điều tra về Liên sứ giả, cũng biết rằng sứ giả cũng là đồ háo sắc, mà bản thân chỉ có Lương Mị này là nữ nhi, nên ngay khi nghe nói không tìm thấy Liên sứ giả, hắn đương nhiên hoài nghi sứ giả có thể gây bất lợi cho nhi nữ của mình. Đến khi nghe Thạch Vân nói Lương Mị bình an vô sự, Lương Quân mới yên tâm.

Lương Mị lắc lắc đầu, nói: "Không có, con chẳng nhìn thấy ai, kể cả Liên sứ giả."

"Vậy thì kì quái thật."Lương Quân nói: "Nhị đệ, ngươi xác định Liên sứ giả thật sự tiến vào khách phòng chứ?"

Lương Huy gật đầu nói: "Không sai! Chính đệ đã tự thân đưa Liên sứ giả vào phòng." Lương Huy đương nhiên đã không nói rõ đã chính mắt nhìn thấy Liên sứ giả đi về hướng đình viện của Lương Mị, bằng không hắn khó có thể giải trình với Lương Quân.

"Ai!"Dừng lại một chút, Lương Quân cảm thán thở dài: "Hi vọng Liên sứ giả không có vấn đề gì, nếu không Lương gia chúng ta sẽ gặp phải phiền phức, không thể giải trình được với Liên đại trưởng lão."

Nghe vậy, Lương Huy sắc mặt đại biến. Hắn cũng biết rằng Liên sứ giả đó chính là tôn tử duy nhất của Liên đại trưởng lão. Nếu như quả là Liên sứ giả xảy ra sự tình gì, hậu quả không phải là thứ Lương gia có thể đảm nhận nổi, rất có thể Liên đại trưởng lão trong cơn giận dữ sẽ hạ độc thủ với chính mấy người bọn họ. Dù sao thì Liên đại trưởng lão cũng nắm quyền lực to lớn ở Thiên Ma môn.

"Cha, Nhị thúc, mọi người không cần lo lắng." Nhìn thấy cha mình và nhị thúc vẻ mặt lo lắng,Lương Mị vội an ủi: "Có lẽ là Liên sứ giả có việc phải đi ra ngoài, không kịp thông tri cho chúng, nói không chừng một hồi nữa sẽ quay về."

"Cũng hi vọng là như thế." Lương Quân nghe vậy,cũng thở dài đáp: "Hi vọng là Liên sứ giả thật sự chỉ có việc phải đi, nếu không Lương gia chúng ta thật sự là gặp nạn rồi."

"Được rồi, mọi người trước tiên cứ trở về đã!" Lương Quân đột nhiên nói: "Mặt khác, Nhị đệ, ngươi bảo mọi người chú ý một chút, xem thử Liên sứ giả có phải đang ở trong Lâm Châu thành hay không."

Lương Huy gật nhẹ đầu, Lương Mị cùng Thạch Vân nhìn nhau, sau đó thì ra khỏi phòng Lương Quân, để lại Lương Quân với vẻ mặt bất lực.

Thời gian trôi nhanh như chớp, chẳng mấy chốc mà đã đến giữa ngọ, nhưng không hề có một tin tức nào của Liên sứ giả như hai người Lương Quân, Lương Huy đã nghĩ. Hai người Lương Quân, Lương Huy lại đứng trước mặt mọi người.

Không có tin tức nào của sứ giả, Lương Quân dường như trông già đi nhiều. Nhưng Lương Huy trong lòng càng bất an hơn, hắn mặc dù tận mắt thấy Liên sứ giả nhằm hướng phòng Lương Mị mà tiến đến, hiểu rõ mục đích của Liên sứ giả, vì dục vọng của bản thân mình, hắn đành hi sinh cháu gái. Nhưng khi nhìn thấy Lương Mị bình an vô sự, còn Liên sứ giả thì không thấy tung tích, trong lòng hắn dấy lên một cảm giác bất an, có vẻ như sứ giả đã gặp chuyện, nhưng trong lòng hắn cũng không dám khẳng định, bởi vì hắn không tin nổi Lương Mị có khả năng đối phó với Liên sứ giả. Hắn hiểu rõ võ công của Thiên Ma môn vô cùng quỷ dị, ngay cả khi chính hắn phải đối địch với Liên sứ giả, dù là có võ công cao hơn thì chưa chắc đã là đối thủ của sứ giả này.

Lúc này có thể nói tâm tình Lương Huy cực kì phức tạp, nếu quả thật Liên sứ giả đã chết thì Liên đại trưởng lão của Thiên Ma môn sẽ trút cơn thịnh nộ xuống đầu Lương gia, dù sao thì Liên sứ giả cũng mất tích tại Lương gia mà, khi Lương gia giải trình sự tình bất hảo này cho Liên đại trưởng lão, có thể sẽ bị Đại trưởng lão tức giận mà diệt toàn gia họ Lương. Lương gia mà bị diệt, hắn chắc chắn cũng sẽ bị giết, nhưng biết đâu, nếu sứ giả thật sự chỉ là có việc đi ra ngoài, thì Lương gia vẫn còn hy vọng được an toàn.

Lương Mị không có thời gian nghĩ nhiều như vậy. Lần đầu tiên được nếm tư vị là một thê tử lại cùng Ngô Lai trong phòng triền miên, đương nhiên điểm tâm và ăn trưa đều là do Lương Mị mang cho Ngô Lai, nhưng việc phục dịch của Lương Mị lại làm cho nha hoàn cảm thấy kì quái, không biết từ khi nào tiểu thư mình lại hay thèm ăn như vậy.

Đem tối dần xuống, lẳng lặng nằm im trong lòng Ngô Lai để bị Ngô Lai chiếm tiện nghi, Lương Mị đột nhiên nói: "Ngô Lai, đã không còn sớm nữa, chàng không phải muốn đi tìm người của Sát Thủ minh sao? Bây giờ ta sẽ dẫn chàng đi."

Nghe vậy, Ngô Lai toàn thân chấn động, lúc này mới nhớ tới mục đích mình đến tìm Lương Mị, vội vàng buông Lương Mị ra, trong mắt hiện lên một tia sát khí.

Lương Mị nhìn biến hóa của Ngô Lai mà kinh ngạc, không nghĩ mình nhắc đến Sát Thủ minh, trong mắt Ngô Lai lại lóe lên sát khí, loại sát khí của sự phẫn nộ mang đến.

Ngô Lai thu lại sát khí đang tán phát ra xung quanh rồi gật đầu nói: "Mị nhi, bây giờ chúng ta đi."Nói xong liền muốn kéo Lương Mị đi điều tra về Sát Thủ minh, nhưng đã bị Lương Mị cản lại.

"Ngô Lai, chàng đừng gấp quá, chúng ta đầu tiên phải chuẩn bị một chút đã."

Nghe vậy, Ngô Lai ngơ ngác, kì quái hỏi: "Mị nhi, chúng ta còn phải chuẩn bị gì nữa, cứ thế này mà đi thôi."

Lương Mị liếc Ngô Lai, đoạn nói: "Ngốc tử, chàng bây giờ đang sở hữu Tử kiếm, đã sớm trở thành mục tiêu của giang hồ, nếu chúng ta cứ như vậy mà đi, không những không tìm được người của Sát Thủ minh, mà còn bị người giang hồ vì thanh kiếm này mà công kích. Ta thật không muốn vừa xuất môn đã bị người ta công kích."

Ngô Lai nghe vậy, mới nhớ tới nguy hiểm của hắn lúc này. Nếu như cứ nghênh ngang như thế này đi ra ngoài, có lẽ không đến vài bước, đã bị người trong giang hồ vì Tử kiếm mà đến công kích. Tuy bản thân có Thiểm Thiên Quyết, có thể dễ dàng đào tẩu, nhưng Lương Mị thì không như vậy. Võ công nàng chỉ mới đạt tới một cảnh giới nhất định, huống chi sau lưng nàng còn có cả một Lương gia, nếu nàng và hắn ở cùng một chỗ, sẽ có người hoài nghi mối liên hệ giữa hắn và Lương gia, có khả năng Lương gia sẽ trở thành đối tượng công kích của người giang hồ.

Nghĩ vậy, Ngô Lai không khỏi cười khổ, thầm nghĩ: "Bản thân ta từ nay về sau phải động nhiều cân não, nếu không hậu quả thật sự rất nghiêm trọng."

Không chờ Ngô Lai đáp lời, Lương Mị đã lắc mình ra khỏi phòng, Ngô Lai lưu lại với nụ cười khổ.

Một lát sau, Lương Mị lại xuất hiện trước mặt Ngô Lai, bất quá lúc này nàng đã thay đổi y phục toàn thân, đích thực là dạ hành y màu đen tuyền. Bộ dạ hành y bó sát làm thân thể phong mãn của nàng như càng thêm phong mãn, trong tay nàng còn một bộ dạ hành y nữa, chắc là chuẩn bị cho Ngô Lai.

Ngô Lai có chút kinh ngạc khi nhìn thấy Lương Mị, đặc biệt khi Lương Mị đi lại càng làm tăng thêm vẻ phong mãn của thân thể, làm Ngô Lai bất ngờ đến mức quên cả quay đi, hai mắt mở to, ngây ngốc nhìn vào ngực của Lương Mị.

Nhìn vẻ ngây ngốc của Ngô Lai, Lương Mị trong tâm vô cùng cao hứng, nhẹ nhàng đứng tại chỗ mà gọi: "Ngốc tử, nhìn đủ chưa?"

Không đợi Ngô Lai tỉnh lại nói, Lương Mị lại nói: "Lần này ta đã chuẩn bị trước y phục, có thể có chút không thích hợp với chàng. Ta nhất thời cũng không thể tìm thấy quần áo phù hợp, chàng cứ mặc tạm trước vậy." Nói xong đưa gói y phục trong tay cho Ngô Lai.

Ngô Lai nhận lấy y phục, liền mang so lên thân mình, quả nhiên là rất nhỏ, xem độ dài thì đây là đồ nữ tử hay sử dụng, với thân thể cường tráng của Ngô Lai, căn bản là không thể nào mặc vào được.

Ngô Lai cười khổ nhìn thoáng qua bộ y phục, lại cũng nhìn về phía Lương Mị, nói: "Y phục này quá không vừa, ta làm sao để mặc được đây?"

Lương Mị cũng không nghĩ rằng y phục này lại có thể nhỏ như thế, chỉ đành cười khổ nói: "Nơi đây ta chỉ có bộ y phục này, nếu chàng không mặc được, ta chỉ có thể lại đi tìm bộ y phục khác."

"Mị nhi, không cần, ta không thể mặc mấy bộ y phục này."

Ngay khi Lương Mị định chạy đi, Ngô Lai đột nhiên ngăn trở Lương Mị.

"Nhưng làm sao mà đi được?" Nghe vậy, Lương Mị hỏi: "Nếu chàng không mặc dạ hành y, làm sao để che dấu thân phận, một khi bị người giang hồ phát hiện, chúng ta khó lòng mà đi được nửa bước, lại còn có khả năng gặp nguy hiểm, khi chúng ta đến đó không thể không bị thương tổn." Nói xong giận dữ nhìn trừng trừng Ngô Lai.

"Không cần lo lắng." Nghe vậy, Ngô Lai liền ôm Lương Mị vào lòng rồi nói: "Phu quân tự nhiên sẽ có biện pháp." Ngô Lai nói trong khi song thủ đặt tại song phong đầy phong mãn của Lương Mị nắn bóp không ngớt, bỏ qua cái nhìn đầy tức giận của Lương Mị.

"Chàng có biện pháp? Chàng có thể có được biện pháp gì?" Lương Mị liếc Ngô Lai một cái sắc lẻm, kỳ quái hỏi, thân mình cũng không có ý định rời khỏi đôi ma thủ hắn.

"Nàng hãy nhìn vào khuôn mặt của phu quân đây này." Ngô Lai đột nhiên nói.

Nghe vậy, Lương Mị không khỏi nhìn về phía Ngô Lai, nhưng vừa nhìn về hướng Ngô Lai, trong mắt Lương Mị liền ánh lên vẻ kinh ngạc, sợ hãi, và thần sắc không thể tin được.

Chỉ thấy lúc này khuôn mặt của Ngô Lai thay đổi liên tục, một lúc biến thành một đại hán đầy râu, một hồi lại biến thành một ông lão tóc bạc trắng, một hồi lại biến thành một nam tử anh tuấn, một hồi lại trở lại diện mạo chân thực của Ngô Lai, bốn khuôn mặt khác nhau tuần tự thay đổi, quỷ dị vô cùng.

Ngừng lại một lát, Ngô Lai khôi phục lại diện mạo của chính mình, vừa cười vừa nhìn Lương Mị một cách quái dị.

"Ngô Lai, thật sự là chàng sao? Chàng dọa ta sợ đến chết mất."

Chương 227: Bách Biến Thần Công (2)

"Ngô Lai, thật sự là chàng sao? Chàng dọa ta sợ đến chết mất."

Nhìn thấy Ngô Lai khôi phục lại diện mạo, Lương Mị nhịn không được, trong lòng đầy kinh ngạc và sợ hãi, vuốt vuốt ngực mình.

Ngô Lai nhẹ nhàng ôm Lương Mị trong lòng nói: "Mị nhi, lần sau ta sẽ không để nàng lo lắng nữa."

Lương Mị nhẹ nhàng gật đầu. Khi nhìn thấy biến hóa quỉ dị của Ngô Lai, trong lòng nàng vừa kinh ngạc, vừa sợ hãi, nếu không phải là trên người Ngô Lai có khí tức quen thuộc, nàng thậm chí còn hoài nghi mình đang ôm một người lạ, không phải là hắn.

"Ngô Lai, chuyện vừa rồi là sao vậy?" Đang trong lòng Ngô Lai, Lương Mị đột nhiên hỏi: "Khuôn mặt chàng sao có thể biến thành khuôn mặt của những người khác vậy, ta thiếu chút nữa là không nhận ra được chàng."

Nghe vậy, Ngô Lai cười nói: "Đây là một loại võ công kì quái, sau khi luyện thành có thể biến thành những khuôn mặt khác nhau, bất luận là già trẻ, nam nữ gì cũng đều được, lại còn có thể thay đổi cả thân hình."

"Thật không? "Lương Mị càng thêm kì quái nói: "Đây là loại võ công gì vậy?"

Ngô Lai nói: "Võ công này gọi là Bách Biến Thần công, còn sự lợi hại của nó thì ta cũng không biết."

Ngô Lai đích thực là không biết được sự lợi hại của Bách Biến Thần công. Bách Biến Thần công là do Ngô Lai vô tình tìm được ở Tử Thiên Động phủ, trên bìa da dê đã nát ghi là quyển thượng, có ghi tên của môn võ công và biến hóa của nó khi luyện đến cảnh giới tối cao. Ngô Lai cũng chỉ là tò mò mà luyện, đây cũng là lần đầu tiên sử dụng đến, ngay cả bản thân Ngô Lai cũng kinh ngạc vạn phần, thật khổng tưởng nổi Bách Biến Thần công lại thần kì như vậy.

Bách Biến Thần công chính là một loại võ công kì dị đã thất truyền trong giang hồ, Lương Mị đương nhiên chưa bao giờ nghe qua, ngay cả trên giang hồ bây giờ cũng không có được một người biết đến Bách Biến Thần công.

"Bách Biến Thần công? "Lương Mị nghi hoặc hỏi lại: "Sao ta lại chưa từng nghe qua?"

"Nàng bây giờ không phải đã nghe qua rồi sao? Lại còn thấy qua nữa mà? "Ngô Lai nói, rồi không nhịn được hôn nhẹ lên mặt Lương Mị.

"Ngô Lai, chàng có thể dạy Bách Biến Thần công cho ta được không?" Lương Mị nhìn Ngô Lai với vẻ ánh mắt đầy hy vọng, nói.

Ngô Lai gật đầu nói: "Được mà! Sau khi chúng ta đi tìm Sát Thủ minh về, ta sẽ truyền khẩu quyết cho nàng."

Lương Mị gật nhẹ đầu, lặng lẽ nằm im trong lòng Ngô Lai.

"Mị nhi, chúng ta còn phải đi tìm người của Sát Thủ minh?"Ngừng một lát, Ngô Lai đột nhiên nói, rồi liền ôm Lương Mị hướng ra ngoài phòng, nhưng Lương Mị đã ngăn lại.

"Phu quân, chàng không thể cứ như vậy mà đi ra ngoài. Trước tiên chàng hãy dùng Bách Biến Thần công thay đổi diện mạo một chút đi đã, đừng để người trong giang hồ nhận ra."

Ngô Lai tự vỗ lên đầu mình, cười nói: "Mị nhi mà không nhắc nhở phu quân, có lẽ phu quân đã quên mất."

Ngô Lai nghe lời vội vận tâm pháp Bách Biến Thần công, lập tức thay đổi dung mạo của mình, biến thành một đại hán với thân thể uy mãnh.

Đôi chân không thô tráng lắm lúc này cũng đã thay đổi, vô cùng cường tráng, chỉ một lát đã biến thành một người khác, cho dù người thân cận nhất với Ngô Lai như Trương Ngọc Oánh chúng nữ cũng không thể nhận ra hắn được.

Lương Mị với vẻ mặt kinh ngạc nhìn người vô cùng thân thuộc trước mặt, đã biến thành một đại hán xa lạ, nếu không phải do chính mắt nàng nhìn thấy, nói gì nàng cũng sẽ không tin người trước mặt mình chính là Ngô Lai, cũng không thể tin nổi thế gian lại có một loại võ công quỷ dị như vậy.

"Mị nhi, chúng ta đi được rồi?" Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Lương Mị, Ngô Lai không nhịn được cười nói, bất quá lúc này dung mạo của hắn đã thay đổi, khi cười lên thấy có chút cổ quái.

Sau khi tận mắt nhìn thấy sự thay đổi của Ngô Lai, Lương Mị nhẹ nhàng nói: "Ngô Lai, Bách Biến Thần công này quả thật là bất khả tư nghị, làm ta bây giờ không dám nhận chàng."

"Thật không? Khi nào chúng ta trở về ta sẽ dạy cho nàng khẩu quyết." Ngô Lai nói: "Chúng ta trước tiên phải đi tìm người của Sát Thủ minh!"

Lương Mị gật nhẹ đầu, hai người cẩn thận nhẹ nhàng rời khỏi Lương phủ.

Ngô Lai, Lương Mị hai người rời khỏi Lương phủ, nhằm địa điểm liên lạc của Sát Thủ minh ở trong Lâm Châu thành phi hành đến.

Tuy nhiên địa điểm liên lạc của Sát Thủ minh bên trong Lâm Châu thành, cách rất xa với Lương phủ, nhưng hai người đều là cao thủ, chỉ trong chốc lát hai người đã tới địa điểm liên lạc cũng là nơi tiếp nhận sinh ý của Sát Thủ minh.

Điểm liên lạc của Sát Thủ minh lại chính là ở Hỗn Hỗn nhai, nơi Ngô Lai sống từ nhỏ đến lớn. Nơi này vốn là ngư long hỗn tạp, ẩn dấu rất nhiều điều bí mật, nhiều thế lực thần bí. Ở nơi càng hỗn tạp thì càng dễ che dấu, chính vì thế nơi đây không biết có bao nhiêu thế lực ẩn tàng?.

Ngay khi Lương Mị dẫn theo Ngô Lai tiến đến Hỗn Hỗn nhai, Ngô Lai hiện rõ vẻ mặt kinh ngạc và hoài nghi. Hắn không thể nào nghĩ được nơi tiếp nhận sinh ý của Sát Thủ minh lại nằm ở Hỗn Hỗn nhai. Đây là một nơi mà hầu như chỗ nào cũng đã từng có dấu chân của hắn, mặc dù cảm thấy một số người có chút quái dị, nhưng đều không làm người bình thường phải hoài nghi.

Lúc này đã là buổi tối, Hỗn Hỗn nhai đầy người đi lại, nhiệt náo cực kì. Lúc bình thường trên đường vốn đã có rất nhiều người, đều là bọn hỗn đản hoặc lưu manh, bây giờ thêm một số lớn người giang hồ gia nhập, càng làm tăng thêm sự nhiệt náo, ở đâu cũng toàn thấy bóng dáng người đi lại. Hai bên đường là các tửu lâu truyền lại thanh âm của những người giang hồ lớn tiếng đàm luận, ánh đèn rực sáng chiếu rọi khắp nơi.

"Mị nhi, nàng đưa ta đến đây làm gì? Có phải địa điểm liên lạc của Sát Thủ minh trong Lâm Châu thành ở đây không?" Ngô Lai nhìn lại con đường quen mà không quen này, vẻ mặt không chút tin tưởng. Hắn không thể nghĩ là địa điểm liên lạc của Sát Thủ minh lại ở địa phương nơi mình đã từng sống.

"Ân!" Lương Mị gật gật đầu nói: "Địa điểm liên lạc của Sát Thủ minh ở Lâm Châu thành thật sự là nằm trên con đường này. Trước đây khá lâu ta và cha đã đến đây một lần rồi."

Ngô Lai nghe vậy, gật nhẹ đầu, không nói gì, chỉ là hai mắt yên lặng đánh giá lại địa phương vừa quen vừa lạ này.

"Ngô Lai, chúng ta đi." Nhìn thấy vẻ yên lặng trầm tư của Ngô Lai, Lương Mị nói: "Ta dẫn chàng đi tìm người của Sát Thủ minh." Mặc dù không nhìn thấu được tâm tư của Ngô Lai, nhưng Lương Mị có thể cảm giác được những đau thương trong lòng Ngô Lai.

Ngô Lai gật gật đầu, cùng với Lương Mị theo hướng Hỗn Hỗn nhai đi đến.

Lúc này Ngô Lai đã biến thành một đại hán khoảng ba mươi tuổi, không có một điểm anh tuấn nào, so với một phổ thông đại hán thì không có gì khác nhau. Lương Mị đã yêu cầu Ngô Lai bỏ những quần áo dạ hành đi, thay bằng những quần áo bình thường, đề phòng trên đường đi lộ ra các thói quen cũ.

Ngô Lai cùng Lương Mị thành một nhóm, tiến vào Hỗn Hỗn nhai khiến khiến cho mọi người ở đây đều chú ý. Dù sao thì một đại hán và một mĩ nữ ở cùng một chỗ, trông quan hệ của hai người rất thân mật, hơn nữa Lương Mị đích thực là một tuyệt thế mĩ nữ, có thể nào không dẫn đến sự chú ý của những người xung quanh, huống chi trên Hỗn Hỗn nhai đều là lưu manh cùng với người giang hồ, bọn họ đều chưa từng thấy qua mĩ nữ như thế.

Lương Mị mặc dù là một trong Lâm Châu tứ đại mĩ nhân, nhưng nàng lại rất ít xuất hiện trong thành, vì thế người được nhìn qua dung mạo của nàng rất ít. Đi cùng với Ngô Lai ở chỗ này, người đã nhìn thấy nàng cũng không thể nhớ ra thân phận của nàng được.

Từng bước đi của Ngô Lai và Lương Mị đều hấp dẫn ánh mắt của người đi đường, tia tò mò trong mắt họ không hẹn mà cùng lóe lên, nhưng bọn họ cũng tự giác nhường đường cho hai người.

"Mị nhi, xem ra sức hấp dẫn của nàng là vô cùng lớn, nên mới có thể hấp dẫn nhiều ánh mắt của người đi đường như vậy." Nhìn thấy mục quang của một người đầy háo sắc hướng tới Lương Mị, Ngô Lai không khỏi có chút hối hận khi để cho Lương Mị mặc đồ dạ hành mà đi, trong ngữ khí cũng đã có chút vị chua.

"Đương nhiên rồi! Chàng quên mất ta vốn là một trong Lâm Châu tứ đại mĩ nhân à." Không thèm để ý thần sắc tò mò kinh ngạc của mọi người, thậm chí cả những ánh mắt háo sắc, Lương Mị chun mũi, khả ái nói.

"Sao mà thế được? "Ngô Lai nói nhỏ vào tai Lương Mị: "Phu quân sao có thể quên được nàng là một trong tứ đại mĩ nhân của Lâm Châu thành, chỉ là phu quân không vui khi thấy có quá nhiều người giương mắt nhìn nàng như vậy thôi."

"Phu quân có phải đã ăn nhầm cái gì không?" Lương Mị buồn cười liếc nhìn Ngô Lai nói: "Thật không nghĩ đến phu quân cũng biết ghen tỵ, lần sau ra ngoài, Mị nhi sẽ lại mang diện sa, không để cho người ta nhìn, chỉ để cho mình phu quân nhìn thôi."

"Chủ ý này cũng không tệ."Nghe thấy vậy, Ngô Lai nghiêm chỉnh nói.

"Hay lắm, đã đến rồi."

Chương 228: Sát Thủ Minh Nhân

"Hay lắm, đã đến nơi rồi."

Ngô Lai vừa dứt lời, thanh âm của Lương Mị đột nhiên truyền đến tai hắn, và thân ảnh của nàng cũng đã ngừng lại.

Ngô Lai nghe vậy, cũng vội vàng dừng lại, quan sát xung quanh.

"Đây là đâu vậy?" Ngô Lai nhìn căn phòng trước mặt, có chút khó tin nói.

"Không sai!" Lương Mị gật đầu, nói: "Đây chính là nơi tiếp nhận sinh ý của Sát Thủ minh."

Ở trước mặt hai người là một cửa tiệm, bên cạnh cũng có vài tiệm, vài bóng người qua lại, ở trên Hỗn Hỗn nhai thì đây là nơi yên tĩnh nhất.

Mấy cửa tiệm bên cạnh cũng rất kỳ quái, không giống như làm sinh ý, bởi vì trước mặt hai người là một cái cửa hàng bán quan tài. Cho dù bên cạnh có vị trí địa lý tốt như thế nào, cũng không có người nguyện ý mở sinh ý bên cạnh tiệm quan tài, bởi họ sợ ở đây việc buôn bán sẽ gặp xui xẻo.

Tiệm quan tài trước mặt có một cái biển, trên đó có vài chữ viết không còn rõ nét nữa.

Toàn Hữu quan tài điếm. Ý của Toàn Hữu đương nhiên là nói chỉ cần ngươi muốn quan tài, bọn họ ở đây sẽ bán, mà chữ viết trên biển cũng có thể do thời gian quá lâu, trải qua gió thổi mưa sa, đã trở nên mờ, nếu không nhìn kỹ, căn bản sẽ không thấy được mấy chữ đó.

Ngô Lai ngơ ngác nhìn quan tài điếm, không nói gì, trong mắt hiện ra vẻ khó hiểu.

"Ngô Lai, chàng làm sao vậy?"

Thấy Ngô Lai nhìn tiệm bán quan tài tới ngẩn người, Lương Mị hỏi khẽ.

Ngô Lai quay lại nhìn Lương Mị liếc mắt nói: "Đừng lo, ta không sao, chỉ là không nghĩ tới quan tài điếm này lại là nơi tiếp nhân sinh ý của Sát Thủ Minh, nên ta khó tiếp nhận được."

Không đợi cho Lương Mị nói tiếp, Ngô Lai lại nói: "Ta từ nhỏ lớn lên ở đây, mỗi một thước đất, một ngõ ngách ta đều đã đi qua, lúc đó chỉ nghĩ bọn họ và ta đều là người bình thường, không nghĩ ra là lại có một thân phận khác nữa."

Lương Mị vẫn chưa hỏi đến thân phận của Ngô Lai, lúc này nghe chính Ngô Lai nhắc đến chuyện khi còn nhỏ đã sống tại Hỗn Hỗn nhai, trong mắt nàng hiện ra nét ngạc nhiên, nhưng không hề nghĩ đến chỗ sâu xa, chỉ nhẹ nhàng nói: "Ngô Lai, nếu như chàng đã lớn lên tại Hỗn Hỗn nhai, vậy thì cũng nên làm quen việc tiếp nhận những sự đột biến mới phải. Nơi đây chính là nơi tàng long ngọa hổ, tàng ẩn rất nhiều kỳ nhân dị sĩ, lại cũng có rất nhiều người có thế lực. Nói không chừng là chàng có thể không nhận biết được kẻ nào là địch nhân của mình."

Ngô Lai gật đầu, nói: "Mị Nhi, yên tâm đi, ta biết nên làm thế nào rồi."

"Nếu đã như vậy, chúng ta đi vào thôi!" Nghe vậy, Lương Mị nói.

Cửa hàng quan tài này bề ngoài không phải là lớn, nhưng bên trong lại có vẻ rất lớn, có mấy chục cỗ quan tài. Trong phong vốn tối tăm, mà lúc này lại là ban đêm, nên vốn đã tối lại càng tối hơn. Trừ một ngọn đèn đang leo lét, trong phòng không có ánh sáng nào khác.

Dưới ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn, không khí nơi đây có chút âm u, xung quanh càng thêm quỷ dị. Đương nhiên trong căn phòng gian tối tăm này, với võ công của Ngô Lai và Lương Mị có thể nhìn thấy phần lớn đồ vật trong phòng. Riêng với Ngô Lai, trong gian phòng này dù không có ánh đèn thì cũng có thể nhìn rõ như dưới ánh sáng ban ngày.

Ngô Lai lạnh lùng nhìn căn phòng một lần, nhẹ giọng nói: "Mị nhi, nơi này sao lại không có người?"

Lương Mị nhìn một chút bốn phía nói: "Ta cũng không biết, lần trước ta cùng cha tới là ban ngày, lúc đó ở đây có một lão đầu."

Đột nhiên, một trận âm phong thổi qua, Lương Mị sợ hãi nắm chặt tay Ngô Lai.

"Mị nhi, nàng làm sao vậy?" Cảm nhận được vẻ khác thường của Lương Mị, Ngô Lai vội vàng hỏi, đồng thời cũng nắm chặt tay nàng.

"Nơi này có điểm quỷ dị, tử khí trầm trầm. Lần trước ta cùng cha tới đây thì không có cảm giác này." Lương Mị khẽ nói với Ngô Lai.

"Không có gì đâu, nơi này là quan tài điếm, nếu không khí không quỷ dị mới là lạ."

Nghe vậy, Ngô Lai nhẹ nhàng an ủi.

Lương Mị gật đầu, không nói gì, không khí quỷ dị ở đây làm nàng thấy sợ hãi.

"Mị nhi, chúng ta vào bên trong xem có người không." Ngô Lai đột nhiên nói.

"Cọt kẹt! Cọt kẹt!"

Khi hai người chuẩn bị tiến vào trong phòng, một loạt âm thanh quái dị "cọt kẹt" vang lên, hai người hướng về phía thanh âm đi tới. Có một cái quan tài cũ nát đang rung động, thanh âm chính là từ trong quan tài phát ra.

Ngô Lai lạnh lùng nhìn chằm chằm cỗ quan tài kia, chân khí trong cơ thể vào lúc thanh âm quái dị kia vang lên cũng bắt đầu vận hành, chỉ cần bên trong quan tài kia xuất hiện gì đó bất minh hướng tới hai người công kích, hắn sẽ không chút do dự mà toàn lực đáp trả. Nỗi sợ hãi nhất thời vừa rồi của Lương Mị cũng biến mất, hai mắt khẩn trương nhìn chằm chằm cỗ quan tài đang không ngừng phát ra tiếng vang kia.

Một lúc sau, cỗ quan tài kia đột nhiên chậm rãi mở ra, một bóng người chậm rãi từ trong quan tài đi ra.

Khi người nọ từ bên trong quan tài đi ra, cả hai lại càng hoảng sợ. Tới khi hai người chứng kiến diện mạo của người nọ, nỗi sợ hãi trong lòng mới được dỡ bỏ, bởi vì biết đối phương là người sống.

''Ngô Lai, người này chính là lão giả lần trước ta đã gặp."

Lúc này, đột nhiên Lương Mị nói khẽ bên tai Ngô Lai, bởi vì nàng đã nhận ra đối phương chính là lão giả mà mình và Lương Quân đã gặp qua mấy lần.

Nghe xong Ngô Lai gật gật đầu không nói gì, chỉ lãnh đạm nhìn chăm chú vào lão giả đột nhiên xuất hiện. Lão giả này hình như tuổi đã rất cao, đang chống một quải trượng bước ra khỏi quan tài.

"Hai vị đến đây mua quan tài à?"

Lão giả đi lại phía hai người Ngô Lai, khẽ giọng hỏi. Thanh âm của lão trầm thấp, diện mạo lại không có biểu tình gì, nếu như không phải Ngô Lai và Lương Mị còn cảm nhận được khí tức và tiếng tim của lão, hai người đã tưởng rằng đối phương là một người chết.

"Có lẽ vì làm loại công việc này trong một thời gian dài, nên lão giả này mới biến thành người như vậy."

Ngô Lai cùng Lương Mi nhìn lão giả trong lòng đồng thời thầm nghĩ.

"Ta tới chính là tìm người của Sát Thủ minh các ngươi!" Ngô Lai đột nhiên lạnh lùng nói với lão giả kia.

"Người của Sát Thủ minh?" Lão giả không nhìn Ngô Lai, liếc mắt, lạnh lùng nói: "Ai là Sát Thủ minh? Ta không biết cũng chưa từng nghe qua, nơi đây chỉ kinh doanh những gì mà người chết muốn!"

"Có thật không?" Ngô Lai lạnh lùng thốt: "Nhưng ta lại nghe kể, nơi này chính là chỗ tiếp nhận sinh ý của Sát Thủ minh."

Ngô Lai nói, hai mắt lóe lên tức giận, chằm chằm nhìn lão giả, muốn từ những thay đổi trên vẻ mặt lão giả tìm ra chút manh mối gì đó nhưng hắn thất vọng. Lão giả vẻ mặt không biểu lộ tình cảm, cương ngạnh nhìn, không một chút biến hóa.

"Xin lỗi hai vị khách quan, nếu các ngươi không mua đồ vật gì, mời các ngươi rời đi, đừng quấy rầy sinh ý của ta!" Lão giả không nhìn Ngô Lai, lạnh lùng thốt.

"Ngô Lai, chàng không nên hỏi nữa. Hỏi như vậy không được đâu, hắn sẽ không nói cho chàng thông tin gì, hãy nhìn ta đây này"

Khi Ngô Lai tức giận vì nghe những lời như vậy, Lương Mị truyền âm tới khuyên hắn.

"Chúng ta quả thật muốn mua một thứ ở chỗ ngươi, hơn nữa các ngươi còn cực kỳ nguyện ý buôn bán với chúng ta."

Không đợi Ngô Lai phản ứng, Lương Mị đã nói với lão giả.

Nghe vậy, lão giả nói: "Các ngươi muốn mua vật gì vậy?" Lương Mị không nói gì, quay đầu nhìn về phía Ngô Lai, đồng thời gật đầu.

Thấy vậy, Ngô Lai tự nhiên hiểu ý của Lương Mị, vì vậy nhìn lão giả nói: "Chúng ta muốn mua chính là đầu người."

"Đầu người?" Lão giả nói: "Đầu của người nào?"

Nghe vậy, Ngô Lai trong lòng mừng rỡ, lão giả như vậy chưa đánh đã khai, tự mình thừa nhận thân phận.

Ngô Lai nói: "Có phải vài ngày trước đây, các ngươi nhận được một thương vụ? Có người đề nghị trả tiền để các ngươi ám sát người của Trương phủ." Hai mắt chằm chằm nhìn lão giả.

Lão giả bình tĩnh ngồi yên chỉ nhìn Ngô Lai đứng đó, không nói gì, nhưng quải trượng trong tay lại phát ra nhưng âm thanh quái dị rất nhỏ.

Ngô Lai tiếp tục nói: "Đầu người ta muốn chính là đầu của những người đã xuất tiền cho các ngươi ám sát người của Trương phủ."

"Xin lỗi, nhiệm vụ này của các ngươi, chúng ta e rằng không có cách nào tiếp nhận." Trầm mặc chốc lát, nghe vậy lão giả nói.

"Tại sao các ngươi không thể tiếp nhận?" Ngô Lai lạnh lùng thốt: "Bất kể tốn bao nhiêu bạc ta đều có thể đáp ứng, chỉ cần đầu những người kia."

"Xin lỗi hai vị!" lão giả nói: "Nhiệm vụ của các ngươi ta không thể làm chủ được. Mời các ngươi về trước, hai giờ sau, các ngươi lại đến đây, đến lúc đó ta sẽ cho các ngươi câu trả lời rõ ràng."

Ngô Lai và Lương Mị cùng nhìn nhau, gật đầu nói: "Nếu đã như vậy, chúng ta hai giờ sau sẽ quay lại." Ngô Lai nói xong đưa Lương Mị rời khỏi phòng quan tài.

Lạnh lùng nhìn theo bóng Ngô Lai và Lương Mị biến mất, lão giả kia đột nhiên nhấc quải trượng vốn để chống lên, ở tay vỗ nhẹ mấy cái, bộ giạng lão giả vừa rồi rõ ràng chỉ là giả trang để lừa Ngô Lai và Lương Mị.

Chính lúc này, cửa một quan tài bên cạnh lão giả đột nhiên mở ra, một hắc y nhân từ trong quan tài loé lên đã đến trước mặt lão giả.

Lão giả nhìn hắc y nhân nói: "Ngươi đi đem sự tình ở nơi này bẩm báo cho Đường chủ, đồng thời phái người điều tra thân phận của hai người này."

Hắc y nhân cũng không nói gì, lắc mình bay ra khỏi điếm.

Chương 229: Sát Thủ Minh Nhân (2)

Sau khi hắc y nhân rời khỏi cửa hàng quan tài, gã lao nhanh về hướng xa. Từ góc bên cạnh, thân ảnh Ngô Lai cùng Lương Mị xuất hiện.

"Mị Nhi, chúng ta hãy đuổi theo." Nhìn theo hướng hắc y nhân đã đi xa, Ngô Lai đột nhiên nói.

Nghe vậy, Lương Mị gật đầu, cùng Ngô Lai đồng thời phi thân hướng theo hướng hắc y nhân vừa rời đi.

Hắc y nhân này rất tinh minh, vừa bay đồng thời gã vừa thỉnh thoảng quay đầu quan sát bốn phía như sợ có người theo dõi, điệu bộ có vẻ đúng là hành động của một sát thủ đầy thận trọng. Nếu không phải Ngô Lai có võ công cùng khinh công phi thường lợi hại, thì không thể có khả năng sử dụng Thiêm Thiên Quyết mang theo Lương Mị trốn được ánh mắt cảnh giác của gã, bằng không hai người bọn họ chắc chắn đã bị hắc y nhân phát hiện.

Ngô Lai cùng Lương Mị hai người đều có chút kinh ngạc khi nhìn phía trước thấy hắc y nhân như vậy, không thể không nghĩ rằng hắc y nhân này thật là tinh minh. Tuy thân ảnh hắc y nhân không nhanh lắm nhưng bước chân không ngừng phi đi lòng vòng theo những con đường nhỏ và hẹp làm hai người Ngô Lai và Lương Mị vô cùng giận dữ. Hai người bọn họ đều cho rằng đây không phải là một sát thủ bình thường được vì thế trở nên thận trọng hơn, trong thâm tâm càng thêm cảnh giác đối với gã sát thủ này.

"Hắc y nhân đó đã dừng lại, dường như gã đã đến nơi rồi."

Lúc này, đang bay hướng về phía trước, Ngô Lai đột nhiên nói, đồng thời kéo Lương Mị đang tiếp tục phi thân, lánh sang một bên.

Xuyên qua mười hai con đường, vòng vòng vài lần, hắc y nhân lúc này đột nhiên ngừng lại tại một trang viện trông rất hoa lệ.

Lúc này đêm đã khuya, sân trang viện thời khắc này khá yên tĩnh, chỉ thấy thấp thoáng ánh sáng còn căn bản là không có bất cứ người nào đi lại. Trang viện này rất to lớn vậy mà không có một bóng người, làm cho người ta nhìn thấy sẽ nghĩ rằng rất cổ quái.

Hắc y nhân dừng lại nhưng không lập tức tiến vào trong trang viện mà là lách mình vào một ngôi nhà nhỏ ở đối diện. Dò xét bốn phía một chốc lát, thấy không có bóng người nào theo dõi mình, lúc này gã mới thận trọng phi thân vào bên trong trang viện.

Lương Mị hoàn toàn không có phản ứng sự việc xảy ra, nàng đã bị Ngô Lai kéo vào một góc bên cạnh, ẩn tránh tầm mắt hắc y nhân, nên không bị gã phát hiện.

Lương Mị nghe thế, rất tự nhiên cùng Ngô Lai ẩn núp vào góc đó, nhìn thấy hắc y nhân phi thân tiến vào ngôi trang viện.

Ngô Lai cùng Lương Mị chăm chú nhìn thấy hắc y nhân biến mất trong ngôi trang viện, nhưng không xuất hiện ngay lập tức, bởi vì bọn họ hai người đã biết rằng kẻ này rất là thận trọng, cho nên hai người không dám hiện thân ngay, sợ rằng hắc y nhân quay lại phát hiện được, đến lúc đó những cố gắng theo dõi này sẽ biến mất.

Đã đợi một lát không thấy hắc y nhân quay lại, Ngô Lai kéo Lương Mị ra khỏi nơi ẩn nấp, nhìn vào trang viện nơi mà hắc y nhân đã tiến vào.

"Mị nhi, nàng có biết đây là nơi nào không vậy?"

Nhìn vào sự trang hoàng lộng lẫy của trang viện này Ngô Lai có một chút kỳ quái hướng về Lương Mị hỏi.

Lương Mị nhìn qua nhìn lại trang viện, rồi nhìn bốn phía, trả lời: "Thiếp chưa có qua tới nơi này, cũng không biết đây là chỗ nào?"

"Không sao đâu." Ngô Lai nói: "Ta đoán, nơi này phải là một trong địa điểm liên lạc của Sát Thủ minh. Mặc dù nhìn bề ngoài trang viện giống như là phủ đệ của một viên ngoại, kỳ thật, nó là chính là địa điểm của Sát Thủ minh."

Lương Mị gật gật đầu, hỏi: "Ngô Lai, chàng định thế nào với bọn Sát Thủ minh này?"

Ngô Lai trả lời: "Trước tiên không cần lo lắng, chúng ta lúc này hãy đợi một lát đã. Hắc y nhân kia chỉ là người truyền tin thôi, chẳng bao lâu gã sẽ trở lại cửa hàng quan tài, tùy theo lúc đó bọn chúng phúc đáp thế nào sẽ quyết định sau."

"Hắc y nhân này rất là thận trọng." Lương Mị nói: "Chúng ta đã bị hắn hại đi vòng vòng nhiều nơi mới tới đây. Có thể đây chỉ là nơi để gã cắt đuôi thôi còn mục đích thật của gã có thể lại là một nơi khác."

Ngô Lai lắc lắc đầu, trả lời: "Không có khả năng này. Mặc dù Hắc y nhân này rất thận trọng, cũng không có thể phát hiện sự theo dõi của chúng ta. Ta nghĩ nơi này đúng là địa phương của Sát Thủ minh."

Lương Mị có một chút lo lắng nói: "Chỉ mong những điều chàng nói là đúng, hắc y nhân đó không thể phát hiện được sự theo dõi của chúng ta."

Ngô Lai an ủi: "Mị nhi yên tâm đi! Nơi này đúng là một điểm liên lạc của Sát Thủ minh, chúng ta ở đây chờ một lát sẽ biết suy đoán của chúng ta đúng hay sai."

Lương Mị gật đầu không nói gì, đến gần Ngô Lai cùng nhìn tại trang viện trước mắt.

Thời gian như điện, đảo mắt đã một thời thần qua, nhưng vẫn không thấy hắc y nhân từ bên trong trang viện đi ra như Ngô Lai và Lương Mị đã hy vọng.

"Ngô Lai, lâu lắm rồi không thấy hắc y nhân quay lại, có thể chúng ta đoán sai chăng?"

Đã đợi khá lâu mà vẫn không thấy hắc y nhân đi ra, Lương Mị không nhịn được hỏi.

Không đợi Ngô Lai trả lời, Lương Mị lại nói: "Thiếp đã nói rồi mà. Hắc y nhân kia đã đi rồi, nơi này không phải là địa điểm liên lạc của Sát Thủ mình mà chỉ là gã đã phát hiện ra chúng ta nên tạm lánh vào đây, rồi thoát khỏi sự theo dõi của chúng ta."

Nghe vậy, Ngô Lai cười khổ nói: "Mị nhi, có lẽ nàng nói đúng. Xem ra chúng ta quá tự tin, không có nghĩ đến bị đối phương đùa bỡn mà không biết."

Ngô Lai lúc này cũng cảm giác được có thể lúc hai người theo dõi hắc y nhân, đã bị gã phát hiện.

"Mị nhi, chúng ta vào bên trong trang viện này xem thử. Ta không tin trang viện này không có quan hệ gì với Sát Thủ minh." Ngô Lai nhìn vào trang viện phía trước, đột nhiên lạnh lùng nói.

Nghe vậy, Lương Mị gật gật đầu, bởi vì nàng trong lòng cũng có một chút không cam lòng, căn bản là không mong muốn công lao theo dõi của hai người thành công cốc.

Ngô Lai và Lương Mị nhìn nhau, đồng thời phi thân tiến vào trang viện.

Lúc này đã là lúc canh ba, trong trang viện ngoại trừ nhiều điểm có ánh đèn, không có một động tĩnh. Ngô Lai và Lương Mị trong viện vòng vo nửa ngày cũng không thấy võ công cao thủ, hai người không khỏi cười khổ trong lòng, càng thêm khẳng định chính mình đã bị đối phương đùa bỡn. Kỳ thật lúc Ngô Lai và Lương Mị đang đợi ở bên ngoài, hắc y nhân kia đã theo một hướng khác ly khai trang viện, chỉ có điều Ngô Lai hai người không có phát hiện mà thôi.

"Ôi chao!" Ngô Lai thở dài nói: "Mị nhi, không nghĩ được là chúng ta tự nhiên bị hắc y nhân đó đùa bỡn, lần sau gặp lại gã, ta nhất định sẽ chế trụ hắn, sau đó nghiêm hình hạch hỏi."

Lương Mị vẻ mặt cổ quái, liếc mắt nhìn Ngô Lai, nói: "Trước hết chúng ta hãy về cửa hàng quan tài đã! Người của Sát Thủ minh đúng là sát thủ được huấn luyện đặc biệt, muốn từ bọn họ moi ra tin tức thật là khó khăn."

Ngô Lai cười khổ, liền cùng Lương Mị phi thân về hướng cửa hàng quan tài điếm.

"Hai vị khách quan, các người lại đến."

Khi Ngô Lai cùng Lương Mị bước vào trong quan tài điếm, lão già kia trầm thấp âm thanh khàn khàn đột nhiên vọng lại.

Ngô Lai cùng Lương Mị nghe thấy giật mình, nhìn về hướng âm thanh xuất ra, chỉ thấy lão già đó đã đứng trong một góc khuất, bên cạnh, không biết khi nào đã có một cái bàn và một cái ghế, trên bàn có một cây đèn, không được sáng lắm, nhưng lúc này lại có vẻ chói mắt. Lão già nghe được tiếng bước chân hai người liền đứng dậy.

"Vô cùng xin lỗi hai vị, nhiệm vụ của các người chúng ta không thể tiếp nhận."

Không cần đợi Ngô Lai và Lương Mị tiến vào trong gian phòng nói chuyện, lão già kia đã mở miệng nói.

Nghe vậy, Ngô Lai lạnh lùng thốt: "Các ngươi vì sao lại không tiếp nhận chuyện làm ăn của chúng ta?"

"Chính là luật làm ăn mà." Lão già đi đến trước mặt Ngô Lai và Lương Mị trả lời: "Không chỉ có Sát Thủ minh không tiếp nhận mà các tổ chức sát thủ khác cũng sẽ không nhận kiểu làm ăn này của các người đâu."

"Nếu đã không thể tiếp nhận chuyện làm ăn này thì các ngươi có thể nói cho chúng ta biết ai đã trả tiền để các người ám sát bọn Ngô Lai được không? Bất luận là yêu cầu bao nhiêu tiền đều, ta đều có thể đáp ứng." Nghe vậy, Ngô Lai không can tâm hỏi lại.

Ngô Lai căn bản là không biết về quy tắc giá cả của sát thủ, nếu như biết hắn sẽ không nói như vậy.

"Thật xin lỗi, chuyện làm ăn này chúng tôi không thể tiếp nhận, người trả tiền là một người khách qua đường, hết thảy tin tức về người khách này, sát thủ chúng tôi bảo mật. Mặc kệ ngươi ra bao nhiêu tiền bạc sát thủ chúng tôi đều sẽ không nhận chuyện làm ăn này của các người."

Chương 230: Sát Thủ Minh Nhân (3)

Xin lỗi, chuyện làm ăn này của các người, chúng ta không thể tiếp nhận. Người xuất tiền đều là khách hàng của chúng ra, tất cả những thông tin về khách hàng đều là tối mật của sát thủ. Mặc kệ ngươi đưa ra bao nhiêu tiền, chúng ta sẽ không tiếp nhận sinh ý này của ngươi."

Nghe vậy, lão già đột nhiên lạnh lùng thốt.

"Nhị vị, mời các vị ra về! Sinh ý của các người, sát thủ chúng ta không nhận, và cũng không thể tiếp nhận. Nếu là sinh ý khác, chúng ta có thể thảo luận, lập tức tiến hành giao dịch."

Không đợi Ngô Lai nói, lão già đã hạ lệnh trục khách.

"Ngô Lai, không cần nói nữa. Trước hết chúng ta hãy rời khỏi đây, chàng muốn tin tức đó chính là việc tối kị của sát thủ, dù chàng giết bọn họ, bọn họ cũng sẽ không nói đâu."

Khi Ngô Lại đang rất tức giận khi nghe lão già nói thế, Lương Mị đột nhiên truyền âm đến tai hắn.

Ngô Lai liếc nhìn Lương Mị, rồi lạnh lùng nhìn lão già kia, xoay người cùng Lương Mị ly khai cửa hàng quan tài.

Nhìn hai người ra khỏi cửa, lão già chống gậy, đi đến đóng cửa lại, rồi quay trở lại quan tài ở giữa phòng. Có lẽ quan tài đó đúng là chỗ nghỉ ngơi của lão.

"Ngô Lai, câu hỏi vừa rồi của chàng chính là điều tối kị của sát thủ đó. Có những quy tắc mà sát thủ phải tuân theo, cho dù chàng giết bọn họ, bọn họ cũng sẽ không nói những chuyện như vậy đâu."

Đi theo bên cạnh thấy Ngô Lai tức giận, Lương Mị nhẹ nhàng an ủi.

Ngô Lai gật gật đầu, không nói gì, nhưng trong mắt ẩn hiện một tia sát khí.

"Ngô Lai, chàng định đối phó thế nào với Sát Thủ minh?" Thấy Ngô Lai không nói, Lương Mị hỏi.

Nghe vậy, Ngô Lai lạnh lùng thốt: "Sát Thủ minh bọn họ đã không muốn nói cho ta biết cái ta cần, vậy thì đừng trách ta không khách khí, Xuân Nhi trực tiếp bị Sát Thủ minh bọn họ giết chết, ta muốn bọn họ phải trả một cái giá thật đắt." Khi nói chuyện, sát khí trong mắt hắn càng đậm.

Thấy thế, Lương Mị vội hỏi: "Ngô Lai, chàng không thể hành động như vậy, Sát Thủ minh thế lực rất mạnh, cao thủ như mây, chàng cùng Trương tỷ tỷ mấy người võ công căn bản không phải là đối thủ của Sát Thủ minh đâu."

Ngô Lai nói: "Mị nhi không cần lo lắng, ta đã có biện pháp. Bọn họ đã không tiếp thu sinh ý của ta, thì ta sẽ làm cho Sát Thủ minh bọn họ chủ động đến tìm ta."

Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Ngô Lai, cảm giác được hắn đột nhiên có biến hóa, Lương Mị bất đắc dĩ lắc đầu. Nàng hiểu được cảm giác trong lòng Ngô Lai, nhưng không thể tìm được lời nào để an ủi hắn.

"Mị nhi, nàng đợi ở đây một lát, ta đi sẽ quay lại nhanh thôi."

Khi Lương Mị đang nghĩ nên mở miệng an ủi hắn thế nào, thì Ngô Lai đột nhiên nói.

"Ngô Lai ..."

Sau khi nói xong, Ngô Lai đã như thiểm điện hướng cửa hàng quan tài lao đi. Khi Lương Mị kêu Ngô Lai một tiếng, thì thân ảnh Ngô Lai đã biến mất trước mắt nàng. Nàng vốn muốn hỏi Ngô Lai định làm gì, nhưng thật sự không có cơ hội để hỏi.

Nhìn theo hướng Ngô Lai biến mất, Lương Mị bất đắc dĩ lắc đầu. Nàng hiểu với khinh công của hắn thì nàng căn bản không thể ngăn cản, mà chỉ có thể đợi ở đây.

Thật sự thì Ngô Lai không đợi Lương Mị nói, đã sử Thiểm Thiên Quyết, tốc độ như thiểm điện hướng phía xa bay đi, phương hướng chính là đến cửa hàng quan tài.

Ngô Lai ngầm vận công lực, đẩy mạnh cửa mà vào. Lúc này Ngô Lai không sử dụng Bách Biến thần công mà khôi phục lại chân diện mạo.

"Phành! Phành!"

Khi Ngô Lai đẩy cửa bước vào, tiếng động đã kinh động lão già đang ẩn trong quan tài, người phát ra khí thế có thể làm lạnh lòng người khác.

"Ra đi, không cần phải giả thần lộng quỷ." Ngô Lai nhìn quan tài không ngừng rung động quát lên.

"Bình!"

Khi Ngô Lai vừa dứt lời, quan tài đã rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang. Cùng lúc đó, lão già từ trong quan tài bước ra.

"Bằng hữu, xin lỗi, lúc này đã khuya, bổn điếm đã đóng cửa, nếu bằng hữu đến mua quan tài thì nói, nếu không, xin mời người rời đi."

Lão già liếc mắt nhìn Ngô Lai, lạnh lùng thốt. Lão mặc dù không biết thân phận Ngô Lai, nhưng có thể cảm giác được khí thế của hắn đang đè nặng lên mình, huống chi lão cũng biết lai giả bất thiện, hơn nữa đối phương đã phá cửa mà vào.

"Ta không phải đến mua quan tài, ta cũng không phải đến để thuê Sát Thủ minh giết người." Nghe vậy, Ngô Lai lạnh lùng nói: "Ta chính là muốn biết là ai đã xuất tiền để Sát Thủ minh các ngươi ám sát người của Trương phủ."

Nghe vậy, lão già biến sắc mặt, nói: "Ngươi là ai? Như thế nào mà biết?"

"Ta là ai ư?" Ngô Lai cười lạnh nói: "Ta chính là người mà các ngươi phải ám sát."

"Ngươi là Ngô Lai?" Lão già biến sắc mặt. Lão đã đoán được thân phận Ngô Lai, cũng hiểu được sự lợi hại của hắn. Người có thể giết chết bốn Trưởng lão của Độc môn, thì lão sao có thể đối phó được. Ngay cả một trong tứ Đại trưởng lão, lão cũng không phải là đối thủ.

"Đúng." Ngô Lai lạnh lùng nói: "Các ngươi chỉ cần nói cho ta biết người chủ sự phía sau là ai, thì ân oán giữa chúng ta và Sát Thủ minh sẽ không còn, bằng không, đừng trách ta đối với Sát Thủ minh các ngươi tàn nhẫn."

"Ngươi đang uy hiếp ta sao?" Lão già đột nhiên lạnh lùng thốt: "Sát Thủ minh chúng ta sẽ không chấp nhận uy hiếp của bất cứ kẻ nào, huống chi thông tin về khách hàng chính là điều tối mật của một tổ chức sát thủ. Chúng ta sẽ không nói cho ngươi biết, nếu nói cho ngươi, chúng ta Sát Thủ minh còn mặt mũi gì, sao còn có thể hành nghề sát thủ nữa."

"Đã như vậy, đừng trách ta không khách khí nữa." Ngô Lai lạnh lùng nói: "Ta tin rằng Sát Thủ minh các ngươi cũng có người sợ chết, sẽ nói cho ta biết tin tức thôi." Ngô Lai nói xong, người như thiểm điện đánh về phía lão già.

Khi Ngô Lai vừa động, lão già cũng động, bất quá không phải nghênh tiếp Ngô Lai, mà là như thiểm điện lui về phía sau.

Cùng lúc đó, bên cạnh đó đống những quan tài đột nhiên bay tứ tung, hướng về phía Ngô Lai.

Ngô Lai cả kinh, không nghĩ đến những cỗ quan tài lại đột nhiên bay đến công kích mình.

"Binh! Binh!"

Khi hàng loạt cỗ quan tài bay về phía Ngô Lai, hai chưởng của hắn đột nhiên phách ra liên hồi, đánh đến những quan tài đó. Khi chưởng kình và quan tài đụng nhau, phát ra một tiếng thật lớn, những cỗ quan tài tức thời vỡ tan bắn tung tóe, nhưng bên trong liền xuất hiện mấy hắc y nhân. Binh khí trong tay hắc y nhân này cơ hồ đồng thời chém về phía Ngô Lai đang rơi xuống.

Ngô Lai lạnh lùng nhìn mấy người công kích, không lập tức ra tay. Khi binh khí của mấy người đó lao nhanh đến trước mặt, thì Ngô Lai đột nhiên chuyển động, lắc mình tới giữa không trung, một chưởng đánh tới ngực hắc y nhân bên cạnh, đồng thời đoạt lấy trường kiếm trong tay hắc y nhân, nhanh chóng hướng đến những hắc y nhân khác.

"Bịch! Bịch! Bịch!"

Cũng một loạt tiếng vang lên, nhưng lần này không phải âm thanh quan tài rơi xuống đất, mà chính là thanh âm các hắc y nhân kia rơi xuống đất. Một vài hắc y nhân bị Ngô Lai một kiếm chém đứt yết hầu mà chết, một hắc y nhân thì bị một chưởng của Ngô Lai, thất khiếu đổ máu mà vong mạng.

Lão già hoảng sợ nhìn Ngô Lai, không nghĩ đến thủ hạ của mình trong nháy mắt đã bị hắn giết chết. Lúc này lão đã lui đến góc nhà, phía sau là bức tường, muốn lui cũng không lui được, hai mắt lén nhìn cái quan tài là chỗ ẩn thân của mình.

Ngô Lai lạnh lùng nhìn lão giả, từng bước từng bước bức đến lão, mỗi một bước một khí thế cường đại bức đến lão càng tăng, làm lão kinh hãi vội vàng vận công kháng cự.

Khoảng cách giữa hai người còn ba bốn trượng, nhưng cước bộ Ngô Lai không chậm lại chút nào, mỗi bước xuất ra thì khoảng cách càng ngắn lại. Ngô Lai mặc dù đã đi hơn mười bước, nhưng vẫn còn khoảng cách hai trượng, lúc này áp lực hắn gây cho lão giả càng lúc càng lớn. Lão già hai mắt hoảng sợ nhìn Ngô Lai, mồ hôi xuất hiện trên trán.

Đột nhiên, lão già cắn răng, lắc mình đánh về phía Ngô Lai, quải trượng trong tay nhắm ngay ngực Ngô Lai. Quải trượng hiển nhiên là vũ khí của lão giả. Kỳ thật lão già cũng hiểu được, mình tịnh không phải là đối thủ của Ngô Lai, nhưng lão không thể không ra tay, nếu không phòng tuyến trong lòng lão sẽ bị cường đại khí thế của Ngô Lai công phá.

Ngô Lai dừng bước, lạnh lùng nhìn công kích của lão giả, không lập tức ra tay nghênh kích.

Khi quải trượng của lão già đến cách ngực Ngô Lai khoảng một thước, thì Ngô Lai mới động, theo công kích của lão giả mà không ngừng lui về phía sau, nhưng thủy chung bảo trì khoảng cách như cũ, không để lão già công kích đến.

Lúc này, đại bộ phận quan tài đã bị Ngô Lai phá tan, không gian cũng tăng thêm không ít, đảo mắt hai người đã đi hết một vòng trong phòng.

"Beng!"

Lúc này, đột nhiên một âm thanh vang lên, quải trượng trong tay lão già trong nháy mắt bung ra, biến thành một thanh trường kiếm hướng đến Ngô Lai. Thanh kiếm này chính là vũ khí bí mật của lão, thanh kiếm giấu trong quải trượng đột nhiên xuất ra cực nhanh làm khoảng cách với Ngô Lai gần hơn.

Ngô Lai nghe thấy âm thanh kia, thì không khỏi ngẩn người, tiếp theo là cảm giác nguy hiểm tới gần. Lúc này nhìn thấy quải trượng trong tay lão giả đột nhiên biến thành kiếm, hơn nữa gia tăng khoảng cách đến mình, thì Ngô Lai giận dữ, không nghĩ đến binh khí đối phương còn ẩn tàng binh khi bên trong.

Thanh trường kiếm lúc này đã biến ra có chút không giống với kiếm, bởi vì chuôi kiếm chính là một bộ phận của quải trượng, so với trường kiếm bình thường thì dài hơn rất nhiều, nên gọi là ám khí chứ không phải trường kiếm, cái này vốn là vũ khí bí mật mà lão già che giấu.

Khi Ngô Lai cảm giác được mũi kiếm chạm vào y phục ở ngực, thì hắn đột nhiên nghiêng người, đồng thời đánh một chưởng vào bả vai lão già.

Chương 231: Sát Thủ Minh Nhân (4)

Khi Ngô Lai cảm giác được mũi kiếm đang sắp chạm vào ngực áo mình, hắn đột nhiên nghiêng người qua một bên, đồng thời một chưởng đánh vào bả vai lão già.

"Keng!"

Một chưởng của Ngô Lai đánh trúng bả vai lão già, thân ảnh lão bị một kích của Ngô Lai bay qua một bên, kiếm trong tay lão cũng vì một chưởng vào bả vai này của Ngô Lai, mà rơi xuống đất.

"Phịch!"

Một tiếng động lớn do thân thể lão già rơi xuống đất vang lên. Lão há miệng phun ra máu tươi.

"Nếu ngươi nói cho ta biết người đứng sau lưng ngươi là ai, ta có thể cho ngươi một sinh lộ, bằng không, ta sẽ cho ngươi nếm mùi khốc hình trong truyền thuyết."

Ngô Lai vừa nói vừa tiến lại gần lão.

"Muốn ta nói người đứng phía sau ư?" Nghe vậy, lão giả cười lạnh nói: "Đừng có mơ!"

"Nếu vậy thì đừng trách ta không khách khí." Nghe thế, Ngô Lai lạnh lùng nói.

Đột nhiên, lão giả cười quỷ dị, tiếp theo đột nhiên từ mặt đất nhảy lên, ném nắp quan tài bên cạnh về phía Ngô Lai, đồng thời nhảy vào bên trong quan tài.

Ngô Lai thấy nụ cười quỷ dị của lão giả, hiểu là không ổn, biết lão muốn chạy trốn, còn chưa kịp tiến đến truy kích, thì nắp quan tài đã hướng đến trước mặt hắn, Ngô Lai bất đắc dĩ một chưởng đánh nát cái nắp quan tài đó, chờ cho bụi tan đi, thân ảnh lão già đã biết mất.

Ngô Lai lắc mình tiến đến quan tài mà lão già đã nhảy vào, chỉ thấy một cái động, chắc đây chính là ám đạo.

Nguyên lai, khi bị Ngô Lai một chưởng đánh văng đến bên cạnh quan tài, mà quan tài này chính là một ám đạo, lão già đã muốn đào tẩu, nhưng đau khổ vì không có cơ hội. Nếu lão phóng về phía quan tài ngay, chắc chắn sẽ bị Ngô Lai phát hiện, cho nên lão đành nhằm vào Ngô Lai công kích để tùy cơ chạy trốn, không ngờ đến một chưởng kia của Ngô Lai lại vừa vặn đưa lão đến bên quan tài đó, vì vậy lão già nhân cơ hội liền đào thoát.

"Ngô Lai, không cần đuổi, coi chừng có cạm bẫy."

Khi Ngô Lai chuẩn bị phóng theo truy kích, thì thanh âm Lương Mị đột nhiên truyền đến. Thanh âm còn chưa dứt, Lương Mị đã lắc mình đến bên Ngô Lai.

"Mị nhi, sao nàng lại đến đây?" Nhìn Lương Mị, Ngô Lai kinh ngạc hỏi.

Lương Mị buồn cười nhìn Ngô Lai, nói: "Ngốc tử, chẳng lẽ ta không thể đến đây? Đã biết chàng không có biện pháp gì hay để đối phó với Sát Thủ minh, nhưng không nghĩ đến việc chàng lại dùng biện pháp này đối phó bọn họ." Lương Mị lắc lắc đầu nói.

Ngô Lai thật thà nói: "Biện pháp này ta nghĩ là cách đối phó tốt nhất với Sát Thủ minh. Sát thủ bọn họ hoạt động bí mật, bọn họ đã không muốn cho ta biết điều ta muốn, thì ta phải làm cho bọn họ chủ động đến tìm ta, từ miệng bọn họ bức người đứng phía sau phải hiện thân."

Lương Mị suy nghĩ, cũng thấy đây là biện pháp tốt nhất để đối phó với Sát Thủ minh. Dù sao thì Sát Thủ minh cũng ở trong tối, còn bọn họ ở ngoài sáng, nếu không bức người của Sát Thủ minh đến, có lẽ bọn họ vĩnh viễn cũng không tìm được người của Sát Thủ minh, và không biết được người đạo diễn mọi chuyện phía sau. Nàng lo lắng nói: "Ngô Lai, Sát Thủ minh bọn họ cao thủ như mây, hơn nữa đều là cao thủ nhất lưu ám sát ẩn tàng, chúng ta khó lòng phòng bị. Công lực của bọn ta căn bản là không thể đối phó với Sát Thủ minh bọn họ."

Ngô Lai an ủi nói: "Mị nhi, không cần lo lắng. Bọn họ đến một người ta giết một người, cho đến khi bọn họ nói cho ta biết người đứng phía sau. Bọn chúng không thể ám sát chúng ta được." Khi nói, hai mắt hắn chợt lóe lên sát khí mãnh liệt, đồng thời một cỗ khí thế cường đại từ trên người phát ra, ngay cả những mảnh vụn của quan tài cũng bay tán loạn ra tứ phía.

Lượng Mị kinh ngạc, không biết phải nói gì khi nhìn thấy Ngô Lai đột nhiên phát ra khí thế mãnh liệt như vậy. Loại khí phách này làm nàng cảm thấy xúc động, muốn tế bái.

"Mị nhi, nàng làm sao vậy?"

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lương Mị, Ngô Lai vội hỏi, khí phách trên người cũng tự nhiên biến mất.

Nghe vậy, Lương Mị vội nói: "Không có gì, chúng ta trước tiên hãy rời khỏi đây đã." Lương Mị vừa nói vừa liếc nhìn bốn phía.

Ngô Lai gật đầu, nói: "Tốt, chúng ta trước hết quay về đi." Nói xong kéo Lương Mị đi ra ngoài.

Mới đi được mấy bước Ngô Lai đột nhiên ngừng lại, bởi vì hắn nghe được một thứ âm thanh rất nhỏ vang lên.

"Ngô Lai, chàng làm sao vậy?" Thấy Ngô Lai dừng lại, Lương Mị không khỏi tò mò hỏi.

Ngô Lai nói: "Trước hết không cần lo lắng, quét sạch một ít người rồi nói sau."

Sau khi Ngô Lai nói, thân mình đột nhiên như tia chớp đánh về hướng bên trong phòng chứa mấy cỗ quan tài, bởi vì hắn cảm giác được trong một quan tài có một thanh âm như tiếng tim đập. Thanh âm này rất nhẹ, nếu không phải công lực của hắn đã đạt đến đỉnh cao, mà bốn phía lại yên tĩnh thì hắn căn bản không phát hiện ra trong quan tài có người.

Khi Ngô Lai đánh về phía mấy cỗ quan tài, thì mấy cỗ quan tài đó đột nhiên bay lên, hướng đến Ngô Lai. Đồng thời, bốn năm hắc y nhân từ trong quan tài đánh về phía hắn.

Ngô Lai lắc mình qua mấy cổ quan tài, tốc độ như tia chớp đánh về phía những hắc y nhân từ trong quan tài vô số chưởng.

Mấy hắc y nhân chỉ cảm thấy hoa mắt, Ngô Lai đã tới trước mặt bọn họ, không đợi bọn họ ra chiêu, chưởng kình Ngô Lai đã tới ngực bọn chúng. Mấy kẻ này dù sao cũng chỉ là sát thủ bình thường trong Sát Thủ minh, làm sao có khả năng tránh được công kích của Ngô Lai.

"Phịch! Phịch! Phịch!"

Một loạt tiếng động lớn cơ hồ đồng thời vang lên, thân thể mấy hắc y nhân cơ hồ đồng thời rơi xuống đất, đã bị kình khí cường đại của Ngô Lai chấn cho thất khiếu chảy máu mà chết.

"Mị nhi, chúng ta đi!"

Ngô Lai đứng ở bên cạnh Lương Mị không thèm nhìn đến những tên hắc y nhân đã chết, kéo tay Lương Mị hướng ra ngoài.

"Ngô Lai, chàng lần sau không được như vậy, người ta đã là người của chàng, cho dù là việc gì thì chúng ta cũng nên chia sẻ với nhau." Sau khi đi ra ngoài cửa hàng quan tài, Lương Mị có chút bất mãn nói.

Nghe vậy, Ngô Lai vội nói: "Mị nhi, không cho nàng đi cùng chỉ là vì ta sợ nàng bị thương tổn thôi."

Cảm nhận được sự quan tâm của Ngô Lai, Lương Mị nói: "Người ta biết chàng vì muốn tốt cho ta, nhưng chàng cũng không thể bỏ ta lại một mình. Người của Sát Thủ minh quỷ kế đa đoan, vừa rồi có thể khẳng định bên trong cơ quan tầng tầng lớp lớp, nếu người ta không đoán được mục đích của chàng, còn không biết sẽ xuất hiện sự tình gì nữa." Khi nói hai mắt nàng đỏ lên, rõ ràng là lo lắng cho Ngô Lai.

Nguyên lai, Lương Mị thấy sát khí chớp động trong mắt Ngô Lai hướng về cửa hàng quan tài thì đoán được mục đích của hắn, cũng vội vàng chạy đến, ngăn chặn Ngô Lai truy kích lão già kia.

Thấy vậy, Ngô Lai vội nói: "Mị nhi, yên tâm, phu quân từ nay về sau sẽ không làm nàng phải lo lắng như vậy nữa."

Lương Mị lúc này mới cười nói: "Cái này là chàng nói đó nhé, mặc kệ chàng quyết định chuyện gì, đều phải cho ta biết."

Nghe vậy, Ngô Lai gật gật đầu, vẻ mặt cười khổ, không có nghĩ đến Lượng Mị vừa rồi còn suýt rơi lệ, bây giờ đã cười được.

"Mị nhi, ta đã ra ngoài một ngày rồi chưa về, Oanh tỷ bọn họ chắc cũng rất lo lắng. Ta nghĩ bây giờ nên quay về thôi, nàng có muốn cùng đi không?"

Dừng trong chốc lát, Ngô Lai đột nhiên nói. Một ngày không thấy bọn Trương Ngọc Oánh các nàng, trong lòng hắn cũng có chút nhớ nhung, tuy nhiên phần lo lắng còn nhiều hơn. Trương phủ bây giờ đã trở thành địa điểm chú ý của số đông người giang hồ, mà mấy người bọn họ có lẽ chỉ cần vừa ra khỏi Trương phủ, sẽ bị người giang hồ bên ngoài vây công. Mặc dù nói trong phủ có Diệt Thần trận, nhưng hắn cũng hiểu Diệt Thần trận kia không phải thật sự không có người phá giải. Trong chốn giang hồ, kỳ nhân dị sĩ rất nhiều, đã có người phát minh ra Diệt Thần trận pháp, thì nhất định sẽ có người biết phương pháp phá giải, cho nên trong lòng hắn lo lắng vô cùng cho Trương Ngọc Oánh, Lãnh Ngưng Vũ và Tuyết Nhi ba người, thầm mong sớm nhìn thấy tam nữ.

Lương Mị nghe vậy, gật đầu nói: "Ngô Lai, đã như vậy, chàng về trước đi xem Trương tỷ tỷ các nàng ra sao. Ta không đi đâu. Bây giờ cha ta chắc cũng đang phiền não vì chuyện Liên sứ giả mất tích, ta phải về xem cha ta thế nào."

Ngô Lai gật đầu nói: "Mị nhị, ta đưa nàng về."

Không đợi Lương Mị có phản ứng, Ngô Lai đột nhiên ôm lấy Lương Mị, tốc độ như tia chớp hướng về Lương phủ chạy đi. Đương nhiên, trong lúc ôm thân thể động lòng của Lương Mị, hắn cũng đã tranh thủ chiếm rất nhiều tiện nghi.

Lương Mị bị Ngô Lai ôm, để mặc cho hắn chiếm tiện nghi, ánh mắt thâm tình, ôn nhu nhìn hắn.

Khoảng cách đến Lương gia cũng không phải là quá xa, với tốc độ như thiểm điện của Ngô Lai, không đến một lát đã tới Lương phủ.

Chương 232: Sát Thủ Minh Nhân (5)

"Mị Nhi, nàng trở về đi."

Vừa đến trước cổng Lương phủ, Ngô Lai liền buông Lương Mị ở trong lòng ra, nhẹ nhàng nói. Ngô Lai đương nhiên không bỏ qua cơ hội chiếm tiện nghi rất tốt này.

Đối với việc Ngô Lai chiếm tiện nghi của mình, Lương Mị tuyệt không có ngăn cản, chỉ kiều mị liếc xéo Ngô Lai một cái, nói: "Ngô Lai, chàng cũng trở về gặp Trương tỷ tỷ các nàng đi! Nói không chừng các nàng ấy đang rất mong chàng trở về đó." Nói xong đột nhiên hôn một cái trên mặt hắn.

Ngô Lai lại thừa cơ kéo Lương Mị vào lòng, hôn lên đôi môi nàng. Miệng lưỡi giao nhau, Lương Mị nhiệt tình đáp lại hắn, cho tới khi cả hai đều cảm thấy hô hấp có chút khó khăn mới tách nhau ra.

"Mị Nhi, nàng đi vào đi!" Thâm tình nhìn chăm chú Lương Mị trong giây lát, Ngô Lai nhẹ nhàng nói.

Lương Mị gật gật đầu, nói: "Ngô Lai, ta vào đây, chàng phải cẩn thận ám toán của Sát Thủ minh và Độc môn đấy." Nói xong liền tung người bay vào trong phủ, trước khi hạ vào trong phủ còn không quên quay đầu nhìn Ngô Lai với ánh mắt đầy tình cảm.

Ngơ ngác nhìn Lương Mị phi thân tiến vào Lương phủ, Ngô Lai lắc đầu cười khổ rồi xoay người bay vụt về hướng Trương phủ. Bởi vì trong lòng hiểu rõ giờ phút này trách nhiệm của hắn càng nặng hơn, vì bảo vệ an toàn cho Trương Ngọc Oánh mấy người và chính mình, hắn sẽ không tiếc bất cứ giá nào diệt trừ bất kỳ người nào hoặc thế lực nào muốn thương tổn đến bọn họ.

Thật ra người bị Ngô Lai đả thương chính là lão giả ở tiệm bán quan tài, sau khi tiến vào bí đạo, vội vàng khởi động cơ quan bên trong, chỉ cần Ngô Lai nhảy xuống, lập tức sẽ bị bị cả ngàn vạn mũi tên bắn thành con nhím. Tuy nhiên lão giả đó không hề nghĩ đến việc Ngô Lai không đi xuống, mà đuổi theo chặn Lương Mị lại.

Lão giả chờ một hồi, không thấy động tĩnh gì, liền nhanh chóng phóng ra khỏi bí đạo, nhưng cửa ra thật sự của bí đạo cách quan tài hơn trăm trượng, ở một gian phòng hoang phế.

Lão giả sau khi rời khỏi liền nhanh chóng hướng về phía xa phi thân mà đi. Tốc độ của lão giả không quá nhanh nhưng cũng không chậm. Không phải lão không muốn đi nhanh, mà là khoé miệng lão hiện giờ đang có vết máu. Nội thương đã làm cho tốc độ của lão giảm đi rất nhiều.

Một lúc sau, lão giả dừng lại phía trước một trang viện hoa lệ, chần chờ nhìn quét qua bốn phía một lát, lúc này mới phi thân tiến vào. Tuy nhiên lão giả không lập tức tiến vào bên trong trang viện, mà núp vào một góc tối quan sát, lẳng lặng cố nén thương thế một lát, rồi mới tiếp tục hướng vào bên trong.

Lúc này, trong mật thất của trang viện, có một trung niên nhân đang lặng lẽ ngồi suy nghĩ một mình, trên bàn là một ngọn đèn tỏa ra ánh sáng lờ mờ.

"Ai đó?"

Đột nhiên, người trung niên hét lớn, như tia chớp đánh về phía ngoài. Chưởng thế mang theo kình phong cường đại đánh ra phía ngoài cửa.

"Lăng Đường chủ, là ta!"

Khi Lăng Đường chủ đánh về phía ngoài cửa thì đồng thời một âm thanh nhanh chóng truyền đến.

Người trung niên nghe vậy vội vàng hướng chưởng thế về phía bên cạnh, vì hắn đã nhận ra đối phương là ai.

Trong khi người trung niên triệt chưởng thì đồng thời một bóng người đã đẩy cửa mà vào, chính là lão già ở cửa hiệu quan tài.

Lão giả rơi xuống đất, cước bộ lướt nhẹ như gió, rồi đột nhiên há mồm ói ra máu, liền vội vàng khoanh chân ngồi xuống vận nội công tâm pháp tiến hành chữa thương.

Người trung niên kêu to, ngay lập tức tiến lên, ngồi sau lưng giúp lão giả, tống chân khí trợ giúp lão chữa thương.

Một lúc sau, người trung niên thu công, trên mặt có chút vết máu, vẻ mặt âm trầm nhìn lão giả đang chữa thương.

"Hoàng huynh, rốt cục có chuyện gì? Sao người lại bị trọng thương như vậy?"

Lão giả vừa mở hai mắt, người trung niên đã vội hỏi.

Nghe vậy,lão giả cười khổ nói: "Lăng Đường chủ, chúng ta bị tập kích." Lão nói xong rồi từ từ đứng lên.

"Cái gì? Các ngươi bị người tập kích?" Người trung niên được xưng là Đường chủ nổi giận nói: "Ai mà to gan, dám ngang nhiên tìm tới Sát Thủ minh chúng ta thế?"

Quả thật, Sát Thủ minh có danh tiếng rất lớn trong giang hồ, các môn phái thế lực cường đại cũng không dám trêu chọc bọn họ, bởi vì tất cả đều e ngại Sát Thủ minh. Nếu chọc giận bọn họ rất có thể sẽ dẫn đến họa sát thân."

Lão giả nói: "Là Ngô Lai đột nhiên hướng chúng ta mà ra tay. Tiểu tử này võ công phi thường lợi hại, chúng ta căn bản không phải địch thủ của hắn."

"Ngô Lai là ai?" Lăng Đường chủ nghi hoặc hỏi.

Lão giả ngẩn người ra, sau đó nói: "Đường chủ, Ngô Lai chính là sinh ý chúng ta mới tiếp nhận phải ám sát mà."

Lăng Đường chủ nghĩ rồi gật gật đầu, lúc này mới nhớ lúc trước nhận cái sinh ý này thì chính mình không có để ý, chỉ giao lại cho lão giả.

"Chúng ta không ám sát thành công hắn, thế nhưng hắn lại tự tìm đến chúng ta, xem ra ta hôm nay lại phải tự mình ra tay rồi." Trầm mặc một lát, Lăng Đường chủ đột nhiên hừ lạnh nói: "Ta muốn cho hắn biết hậu quả của việc dám giết người của Sát Thủ minh."

"Hoàng huynh, thương thế của ngươi thế nào? Còn có thể đánh tiếp một trận không?"

Không đợi lão giả nói, Lăng Đường chủ lại hỏi.

Lão giả gật gật đầu nói: "Thương thế của ta bây giờ không nặng lắm. Chỉ là ta đã đánh mất binh khí, có lẽ không thế phát huy toàn bộ công lực."

Lăng Đường chủ nói: "Đã như vậy, chúng ta cùng xuất thủ." Nói xong đột nhiên hướng ra ngoài quát: "Vô Ảnh, ngươi chọn những sát thủ tốt nhất mai phục bên ngoài Trương phủ trước, chúng ta sẽ tới sau."

"Dạ, Đường chủ." Bên ngoài vang lên thanh âm của một hắc y nhân. Hắc y nhân này lùi lại, rồi nhanh chóng biến mất vào màn đêm.

"Lăng Đường chủ, chúng ta không nên hành động tuỳ tiện, dù sao võ công của đối phương phi thường lợi hại, lại có Tử kiếm trong truyền thuyết, với thực lực của chúng ta bây giờ có lẽ thật không đối phó được Ngô Lai."

Lão giả nhìn Lăng đường chủ tức giận, nhịn không được ngăn cản.

"Hoàng huynh, có phải là ngươi sợ rồi chăng?" Lăng đường chủ lạnh lùng thốt: "Sát thủ chúng ta không thể có sự sợ hãi trong mắt." Nói rồi lắc mình ra cửa phòng.

Lão giả lắc đầu cười khổ, ngây người một lát, rồi cũng lắc mình đi theo. Lão giả quả thật đối với Ngô Lai đã phát sinh sợ hãi trong lòng, vì khí thế cường đại của Ngô Lai.

Ngô Lai dùng tốc độ như thiểm điện hướng Trương phủ quay về, trong lòng không ngừng nghĩ tới Trương Ngọc Oánh, Lãnh Ngưng Vũ cùng Tuyết nhi tam nữ. Nghĩ đến nụ cười động nhân của các nàng, lòng hắn lại càng muốn sớm gặp tam nữ. Đột nhiên trong đầu Ngô Lai xuất hiện một thân ảnh, đúng là Ngô Lai đã rất lâu không có nhìn thấy Trữ Thanh Sương.

"Sương nhi, không biết bây giờ nàng có khỏe không, có nghĩ đến ta hay không?" Ngô Lai nghĩ đến Trữ Thanh Sương, trong lòng tình cảm khó phân, nhịn không được lẩm bẩm.

Đột nhiên, Ngô Lai vốn đang phi hành rất nhanh về phía trước, dừng lại cách cửa Trương Phủ mười trượng, hai mắt sắc bén quét tứ phía. Bởi vì hắn cảm nhận được hơn mười cỗ sát khí theo gió mà tới.

Cơ hồ đồng thời lúc Ngô Lai dừng lại, hơn mười đạo nhân ảnh từ bóng tối với tốc độ như thiểm điện vô thanh vô tức đánh về phía Ngô Lai.

Nhanh, nhanh không thể tả, trong nháy mắt hơn mười đạo nhân ảnh đã tới cách Ngô Lai không tới một thước, cầm trên tay binh khí linh xà giống nhau từ bốn phương tám hướng đánh về phía hắn, sát khí trên binh khí truyền ra làm quần áo trên người Ngô Lai lay động.

Ngô Lai lạnh lùng nhìn mười hắc y nhân không ngừng tiếp cận chính mình, khi binh khí của chúng còn cách hắn không đến một thước thì Ngô Lai chợt động, lắc mình một cái phóng lên cao, nhảy lên giữa không trung, như đại bàng dương cánh bay qua mười hắc y nhân, rơi trên mặt đất.

Mười tên hắc y nhân chỉ cảm thấy trước mắt bóng người chợt loé lên, thân hình Ngô Lai chợt biến mất, nhất thời cả mười tên hắc y nhân đều nghiêng người về phía trước và thay đổi vị trí.

Đám hắc y nhân ngẩn ngơ, cơ hồ tất cả đồng thời hướng Ngô Lai đánh tới.

Ngô Lai thân vừa đứng tại mặt đất trước mặt đột nhiên xuất hiện một bóng người, chính là Sát Thủ minh Lăng Đường chủ.

"Các ngươi là ai? Vì sao lại tập kích ta?"

Ngô Lai đột nhiên xuất hiện trước mặt trung niên nhân, lạnh lùng thốt. Hắn đã từ thân pháp cùng võ công của đối phương nhận ra hắc y nhân này là thủ lĩnh của nhóm người mới đến.

Trong lúc Ngô Lai nói, mười tên hắc y nhân đã tiến đến vây quanh hắn, đồng thời Lăng Đường chủ ở bên cạnh cũng phi thân tới, cùng với một người chính là lão giả ở cửa hiệu quan tài.

Ngô Lai lạnh lùng nhìn lướt qua mười tên hắc y nhân đang vây quanh mình, ánh mắt sắc lạnh nhìn lão giả, đột nhiên cười lạnh nói: "Nguyên lai các ngươi đều là người của Sát Thủ minh, xem ra lần này nhất chiêu của ta bức các ngươi hiện thân, hiệu quả này cũng không tệ lắm. Các ngươi tiến lên đi".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #htt