Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

BONUS

Tiếng chuông báo thức vang vọng cả căn phòng. Một thân ảnh đột nhiên ngồi bật dậy. Mồ hôi ướt cả một mảng lưng, cô gái cứ ngồi đó với đôi mắt đỏ hoe.

Cô vừa trải qua một giấc mơ rất kinh khủng, vội với tay tắt chuông báo thức. Đã gần 7h sáng...hoá ra cô chỉ mới chợp mắt được 1 tiếng 20 phút, vậy mà cô lại có cảm giác như mới vừa trải qua 12 năm dài đằng đẵng.

Vội vã bước vào phòng vệ sinh, nhìn thấy mình ở trong gương, đôi mắt vẫn còn vương lại một vài giọt nước mắt. Thật không thể hiểu nổi, chắc là do cả tháng nay bận bịu với những chuyên án hóc búa.

Vừa thay quần áo, cô vừa lơ đễnh nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong giấc mơ. Mọi thứ đều quá mơ hồ, cô chỉ nhớ trong giấc mơ cô đã đau khổ dằn vặt bản thân thế nào. Nhưng nguyên do là gì thì cô không thể nào nhớ được.

Còn một đoạn trí nhớ sót lại.... Cô nhớ hình dáng của một người con gái, cô chỉ biết rằng cô yêu người đó rất nhiều nhưng nghĩ tới đây, tay bỗng đặt lên ngực trái...nơi này đau quá, tại sao lại như vậy???

Cô lại không tài nào nhớ nổi tên của cô gái ấy, cũng chẳng nhớ rõ vóc dáng ra làm sao. Mọi thứ về cô ấy cứ mờ mờ ảo ảo. Điều duy nhất để lại ấn tượng trong cô chính là giọng nói trong trẻo, ngọt ngào...

Vừa xuống phòng khách, thấy ba mẹ của mình đang ngồi ăn sáng. Cô vội chạy đến, dang tay ôm lấy cả hai người.

"Ba, mẹ"

"Có chuyện gì sao con, sao lại hớt hãi như vậy?!" Bà Waraha vừa vuốt ve tấm lưng của cô, vừa hỏi.

"Không có gì, chỉ là con nhớ ba mẹ" cô dụi dụi vào người bà Waraha.

"Hôm nay mặt trời mọc ở đằng Tây à, con bé này có khi đi tận 1-2 tháng mới về nhà một lần. Bữa nay bày đặt nhớ ba mẹ" Ông Waraha trêu ghẹo.

"Thôi. Nhanh vào ăn sáng còn đi làm nữa con"

"Dạ thôi.. Hôm nay con phải đến Sở sớm, con sẽ ăn sau. Con đi nhé ba mẹ"

"Engfa" Ông gọi.

"Dạ?!"

"Ngày mai ba có hẹn với chú Nawat dùng cơm, con trai chú ấy vừa mới du học nước ngoài về. Tuổi cũng trạc tuổi con đấy, ngày mai con đi cùng ba nhé?!"

"Ba à, con biết ý đồ của ba với chú rồi nhé. Nhưng mà con nghĩ giờ chưa phải lúc, con cũng còn trẻ nên giờ chỉ muốn tập trung cho sự nghiệp. Chuyện này mình bàn sau đi ba" Cô thở dài.

"Con cũng đã 29 rồi, nên nghĩ tới việc lập gia đình đi con gái." Bà Waraha nói.

"Con biết rồi, ba mẹ cho con thêm chút ít thời gian nữa nhé."

"Được rồi, mọi việc tùy ở con. Ba mẹ cũng mong có rể có cháu lắm rồi đấy" bà nói.

"Thôi con đi đây..." Tay cầm chìa khoá xe, cô nhanh chân bước về phía cửa lớn.

"Mà có dâu cũng được" Ông Waraha bỗng nhiên lên tiếng.

"Ba này...." Cô trợn mắt, quay sang lém lĩnh liếc ông một cái.

"Haha, thôi mau đi làm đi. Lái xe cẩn thận nhé con"

"Vâng ạ"

Bước vào nơi làm việc. Cô thật không giấu nổi sự xúc động. Thoáng nhìn thấy Heidi, cô nhớ lại... Dù chỉ là giấc mơ, nhưng người bạn này đã vì cô mà khóc rất nhiều, cũng vì cô làm rất nhiều việc.

"Nè he...hôm nay Thượng Tá nhà ta đến trễ. Trừ lương...  người đâu... trừ lương người này cho tôi" Heidi trêu ghẹo.

"Trưa nay tôi mời cậu ăn cơm là được chứ gì" Cô nói, nở một nụ cười ấm áp với Heidi.

"Trời má ơi, hôm nay ai nhập cậu vậy Engfa... sao tự nhiên lại tử tế dữ vậy. Nói mau, ngươi là ai, trả bạn ta lại cho ta" Bởi vì bình thường cô sẽ trả lời những câu như "trừ cái đầu của cậu" hay đại khái như vậy nhưng mà hôm nay... thật làm cho người ta sợ hãi 😱

"Bớt nói nhảm đi, hôm nay có vụ nào nữa không ?!" Đưa tay chỉnh lại bâu áo, cô nghiêm giọng hỏi, trở về dáng vẻ thường ngày.

"Thưa Thượng Tá, hôm nay chúng ta sẽ khởi tố vụ mua bán chất cấm ở thành phố Krungthep. Tên đầu sỏ cùng với mấy tên đàn em đêm qua đã bị anh em phục kích và bắt trọn ổ cùng với số lượng lớn ma tuý. Nhưng mà chuyện này để tôi giải quyết. Vì Đại Tướng vừa mới thông báo hôm nay có 3 người đến từ Phuket được điều về đây gia nhập đội của chúng ta, nghe đâu là hai nam một nữ. Và....ừm....." Nói tới đây, Heidi ngập ngừng. Cả hai đang cùng nhau bước đến phòng làm việc của cô.

"Và....." Cô lặp lại.

"Đại Tướng còn nhấn mạnh... Tuy là lính mới nhưng ba người họ mỗi người đều có điểm mạnh riêng nên phía trên đề nghị họ theo Thượng Tá Engfa học tập. Đến khi nào bọn họ được công nhận là thành viên chuyên nghiệp của đội 3 mới thôi"

"Haizzz...theo tôi làm gì, vướng víu tay chân. Tôi cần phải gặp riêng Đại Tướng, tôi không đồng ý" Cô bực dọc nói, tự nhiên có 3 cái đuôi... ai mà chịu.

"Không được đâu Engfa, chuyện này đã được duyệt rồi. 8h30 bọn họ sẽ có mặt trình diện"

"Thôi được rồi... Khi nào họ đến bảo họ vào phòng gặp tôi"  Nói rồi cô đẩy cửa bước vào phòng làm việc.

Đứng nhìn dòng xe tấp nập qua khung cửa kính, trên tay nghi ngút khói từ ly Espresso vừa mới pha. Hớp nhẹ một ngụm, vị đắng lan toả cả khuôn miệng. Đây là thứ cần thiết nhất cho một buổi sáng của cô.

*Cốc cốc*

"Mời vào" Cô nói.

"Engfa... chị đã ăn gì chưa, em có mua bữa sáng cho chị nè" Cô gái bước vào với hộp thức ăn trên tay.

"Cảm ơn, nhưng tôi có rồi" Cô nói, tay khẽ đưa ly cafe ra hiệu.

"Vậy trưa nay chúng ta cùng đi ăn trưa nhé?" Cô gái hỏi.

"Xin lỗi, trưa nay tôi có hẹn với Trung Tá Heidi rồi" Cô từ chối.

"Vậy tối nay Engfa, chị có thể...."

"Thiếu Uý Pichy, tôi với cô dù sao cũng chỉ là đồng nghiệp, tôi biết cô đang muốn điều gì. Tôi lặp lại một lần nữa, cô nên từ bỏ việc muốn hẹn hò cùng tôi đi. Còn nữa... từ nay về sau khi gặp tôi, vui lòng gọi tôi là Thượng Tá Engfa. Chúng ta không thân tới mức cô có thể gọi thẳng tên tôi như vậy. Giờ thì mời cô ra ngoài, tôi còn rất nhiều việc phải làm" Cô nghiêm giọng.

"Nhưng em thật sự thích chị. Em đã chủ động theo đuổi chị gần 2 năm rồi, không lẽ chị không hề có tình cảm với em dù là một chút sao? "

"Không... Ngày trước không... Bây giờ không... Sau này cũng sẽ không. Dù cho cô có làm gì thì câu trả lời của tôi vẫn sẽ như vậy. Tôi còn có việc... Cửa ở đằng kia."

Bị tạt một gáo nước lạnh như vậy, cô gái tên Pichy vùa tức giận vừa xấu hổ, nhưng cũng không thể làm gì hơn, đành phải ôm sự bực tức bước ra khỏi phòng.

Đây không phải là lần đầu tiên. Nhưng lần nào cũng vậy, cô đều từ chối. Có lẽ cô chưa sẵn sàng cho mối quan hệ với bất cứ ai, hoặc là do những người đó không phải mẫu người cô yêu. Nghĩ đến đây, cô bỗng dưng tự nhớ lại người con gái trong giấc mơ mờ ảo.

"Phải chi cô ấy có tồn tại nhỉ?!" Cô lẩm nhẩm.

*Cốc Cốc*

"Mời vào" Cô nói, ngồi trên ghế, tay khẽ lật những tập hồ sơ trước mặt.

"Thượng Tá, lính mới đã đến" Heidi bước vào dõng dạc nói.

"Cho họ vào".

Tiếng giày lộp cộp ngày một gần...cô vẫn giữ nguyên tư thế làm việc cũ.

"Thưa Thượng Tá, em là Trung Sĩ Win Metawin đến trình diện."

"Thưa Thượng Tá, em là Hạ Sĩ James Jirayu đế trình diện."

Cô không trả lời, chỉ nhẹ đưa mắt nhìn họ thay cho lời chào.

"Chào Thượng Tá, em là Thượng Sĩ Charlotte Austin" Cô gái từ phía sau bước lên nói.

Cây bút trên tay cô bỗng khựng lại.

Giọng nói này.....

Vội ngước mắt lên, khoảnh khắc hai đôi mắt chạm nhau, trái tim gần 30 năm chưa từng lỗi nhịp vì ai của cô nay bỗng đập loạn xạ cả lên.

Đúng là em rồi....

"E hèm...Thượng Tá..." Heidi khẽ lên tiếng khi thấy người anh em của mình cứ ngồi thừ ra đó, đôi mắt thì cứ nhìn con gái nhà người ta không rời.

Nhanh chóng lấy lại phong độ, rời khỏi bàn làm việc, chân bước đến trước mặt người con gái đó. Cô khẽ đưa tay.

"Chào em, Charlotte. Chào mừng em đến với đội 3. Từ nay hãy gọi tôi là Engfa." Cô nói.

*Chào mừng em lần nữa đến với cuộc sống của tôi*

"Chào chị, Engfa" nàng khẽ nói. Đưa tay nắm lấy bàn tay trước mặt.

Tay chạm tay, giống như có một luồng điện chạy dọc sống lưng. Cả hai nhìn nhau nở nụ cười, một nụ cười mở đầu cho tất cả......

**Nếu ông trời cho chị 10 lần may mắn. Chị sẽ cho em 8 lần, chỉ xin giữ lại 2 lần.
1 lần được gặp em và...
1 lần được đi cùng em đến hết cuộc đời❤️**

___________________

END thiệt rồi nha mấy bà😁

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro