Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

giang sơn tống đế (102-end)

Chương 102

Nguồn: EbookTruyen.VN

Chu Tử Thư dùng thanh âm gần như không thể nghe thấy, nói: "Mặc dù ta không muốn, nhưng... nhưng cũng không nguyện nhìn ngươi đi chịu chết a."

Giọng Chu Tử Thư quá nhỏ, Cung Tuấn căn bản nghe không rõ, hỏi: "Cái gì?"

Chu Tử Thư trừng Cung Tuấn, cũng không muốn nói lại lần thứ hai.

Chu Cấu, Chu Tử Thư, Cung Tuấn cùng Tri phủ Trần Quy, cùng những quan viên lớn nhỏ khác trongthành, đồng thời đến trước phủ nha, hơn một trăm binh sĩ Cung Tuấn dẫn đến, cầm trong tay trườngthương canh gác bên ngoài, Chu Cấu tận mắt nhìn thấy một binh sĩ bị binh sĩ phẫn nộ khác chémmột đao, trên vai còn đang chảy máu cũng không đánh lại, nhịn không được tán thưởng: "Cung khanh, lúc trước trẫm chỉ nghe nói ngươi đánh trận dũng mãnh, không nghĩ tới binh sĩ ngươi mang rangoài lại có kỷ luật như vậy."

Cung Tuấn oán thầm: Ông đây không phải là đang nói lời thừa thãi sao?

Lúc này hắn cũng không chấp nhiều như vậy, sau khi Lưu Kỹ chết, tướng lĩnh trong thành đã loạn thành một đống, còn có một số lòng mang bất mãn với Chu Cấu, dung túng thủ hạ làm bậy.Lúc này không có ai nguyện ý đi ra trấn áp tình thế, Chu Cấu cũng trốn sau lưng mọi người không chịu ló đầu ra, Chu Tử Thư chuẩn bị tiếp nhận ngôi vị hoàng đế tất nhiên không thích hợp ra ngoài. Hắn liền tiến lên một bước, lớn tiếng nói: "Người Kim đang ở ngoài thành, bọn ngươi ăn bổng lộc triều đình, không ra trận giết địch, nhưng lại muốn gây khó khăn cho huynh đệ của mình, là có đạo lý gì?"

Binh sĩ thành Tương Dương nhận ra Cung Tuấn cũng không có mấy người, chỉ cho rằng hắn là tay sai* bên cạnh Chu Cấu, căn bản không phản ứng với hắn, thậm chí có người còn nhục mạ Cung Tuấn, "Cút đi!"

(*Nguyên văn là 走狗 tẩu cẩu: dùng để chỉ những người xấu chuyên nịnh hót, giúp kẻ khác làm điều ác.)

Cung Tuấn lạnh lùng nói: "Ta liều chết cướp thi thể Lưu Kỹ từ tay người Kim mang về, lại không nghĩ đến sẽ khiến ông ấy phải nhìn thấy cảnh sau khi mình chết lại xảy ra hỗn loạn thế này! Sớm biết nhưthế, chẳng bằng để cho quân Kim cướp đi, tránh cho ông ấy chết không nhắm mắt!"

Lập tức có người hướng về phía Cung Tuấn, kêu lên: "Cung tướng quân, Lưu đại nhân chết oan uổng! Triều đình chỉ lo cho bản thân, cũng không để ý đến sống chết của bọn ta, cũng không phải là muốn làm phản, chúng ta chỉ là muốn nhận được một lời giải thích!"

Cung Tuấn quay đầu, nhìn Chu Cấu, khom người nói: "Bệ hạ."

Hai chân Chu Cấu đều đã phát run, Trần Quy ở phía sau đẩy ông một cái, Chu Cấu đành phảitiến lên, một bộ dạng vô cùng đau đớn, nói: "Lưu đại nhân đã chết, đau lòng nhất chính là trẫm. Y đi theo trẫm nhiều năm, nhưng bởi vì trẫm một lần tính sai mà chết trận, thật sự là khiến người nghe phải rơi lệ." Thời điểm nói tới chỗ này, Chu cấu rốt cuộc nặn ra mấy giọt nước mắt, đổi lấy sự yên tĩnh của mọi người.

Chu cấu dừng lại một chút, vẫn ngắm nhìn xung quanh, khoảng sân rộng trước phủ nha, đứng đầy binh sĩ, mỗi người đều mang theo thần sắc bi phẫn. Lưu Kỹ là chết như thế nào, sớm đã có người truyền ra, lúc này mặc dù Chu cấu vừa nói vừa rơi lệ, vẫn khó có thể dập tắt được lửa giận.

Chu Cấu cũng thấy được điều này, cảm thấy cơ hội đã đến, ông hắng giọng một cái, nói: "Trẫm tại vị nhiều năm, tự biết có chỗ sai.

Hôm nay Lưu khanh chết trận, lòng trẫm đau như cắt, không thể đảm nhận việc lớn, quyết định nhường ngôi cho Thái tử, bản thân bế môn nghiền ngẫm, không màng đến sự tình."

Thanh âm huyên náo lập tức nổi lên, Chu Cấu quay đầu lại gọi: "Thư Thư, con qua đây."

Chu Tử Thư đi tới, quỳ gối trước mặt Chu Cấu, dập đầu bái lạy Chu Cấu.

Chu Cấu gỡ xuống miện quan của mình, hai tay nâng lên, đội lên cho Chu Tử Thư, đỡ y dậy, nói: "Lảohũ tuổi đã cao, trong lòng vừa đau buồn, thật sự là không thể ứng phó với người Kim. Chuyện saunày, phải làm phiền con rồi."

Chu Tử Thư chậm rãi đứng dậy, hành lễ với Chu Cấu, nào có thể đoán được một cái lễ còn chưa xong,Chu Cấu đã vội vã nói: "Thật sự là vì Lưu Kỹ đã mất, trong lòng đau đớn, ta đi trước." Nói xong liềnlật đật chạy tới hậu viện, cũng không dám đi ra nữa.

Mọi người tuyệt đối không thể ngờ được, nghi lễ nhường ngôi của Chu Cấu, hoàn toàn xem như trò đùa, tất cả mọi người đều sững sờ tại chỗ, trợn mắt há mồm.

Cung Tuấn thấy thế, quỳ xuống trước, dập đầu với Chu

Viện: "Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

Đám người Trần Quy cũng bị Chu Cấu làm cho bối rối, lúc này mới kịp phản ứng lại, đều đồng loạt quỳ xuống dập đầu.

Binh sĩ bên ngoài phủ nha mấy ngày qua đều nghe theo Chu Tử Thư an bài, lúc này thấy y thay ngôi Hoàng đế, tuy rằng cảm thấy chuyện vội vàng hệt như đùa, nhưng đều cảm thấy so với Chu Cấu thì tốt hơn nhiều, cũng đều nhao nhao quỳ xuống.

Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế, tiếng hô vang dội một tiếng so với một tiếng lại càng lớn hơn,Chu Cấu trốn trong phòng của mình, nghe tiếng tung hô rung trời, trong lòng có chút khó chịu.Chỉ tại thời điểm bản thân chín tuổi năm đó, hoàng thất Chu Tống đều bị bắt đi, mình đăng cơtrong lúc nguy nan, thề muốn đoạt lại quê hương, mới nghe được loại tung hô thế này.

Hiện tại, tiếng hô này lại xuất hiện, nhưng lại không phải đối với mình. Ban đầu ông vốn cho là mình không quan tâm, nhưng vào giờ khắc này, một loại cảm giác mất mát trước đây chưa từng có, tràn đầy trái tim ông.

Không biết đã qua bao lâu, tiếng tung hô mới dần dần dừng lại, Chu Tử Thư giơ lên hai tay, cất cao giọng: "Hãy bình thân."

Như trước là Cung Tuấn dẫn đầu đứng lên, hiện tại Chu Tử Thư là hoàng đế, tuy rằng nghi thức vội vàng, cũng không được chính quy, quan viên lễ bộ đều không có một ai, nhưng lời nói ra đã làthánh chỉ, không thể cãi lại, cũng không muốn cãi lại.

Mọi người cũng chậm rãi đứng lên, Chu Tử Thư nói: "Người Kim vây thành cũng không có gì đáng sợ, thành Tương Dương vững chắc vô

cùng, lương thảo dư dả, đại quân các nơi đang được điều động đến Tương Dương, lần này Hoàn Nhan Lượng thừa dịp yếu mà đến, chuẩn bị vội vàng tất nhiên không thể kéo dài. Tất cả chư quân, trên dưới một lòng, nhất định có thể chống địch thắng lợi. Thi thể Lưu tướng sẽ an táng ngay tại đây, chờ người Kim lui binh, sau khi thành Tương Dương chuyển nguy thành an, sẽ đại táng lần nữa. Chư tướng còn lại, tất cả dẫn đội ngũ của mình quay về chỗ đóng quân, không được tự ý đi loạn. Cung khanh, Trần khanh, hai người các ngươi đi theo ta."

Chu Tử Thư an bài thỏa đáng, chỉ chốc lát sau phần đông binh sĩ đã dần dần tản đi, nhưng y vừa mới đăng cơ, còn không quen xưng 'trẫm', nhất thời chưa sửa được.

Ba người lại trở về phủ nha, Chu Cấu ngồi trên chính vị, lòng đang có tâm sự, nhìn thấy Chu Tử Thư đến cũng không động.

Chu Tử Thư tiến lên một bước nói: "Cha, bọn họ đã tản đi, không cần lo lắng nữa."

Chu Cấu nhẹ gật đầu, cũng không nói mình phải đi, Chu Tử Thư dĩ nhiên không tiện thảo luậnchuyện mình mới đăng cơ với Chu Cấu. Cung Tuấn cùng Trần Quy cũng không tiện xen vào cuộc nóichuyện giữa hai cha con bọn họ.

Chu Cấu mở miệng trước tiên: "Trẫm vừa rồi đã nghĩ... lão hủ vừa rồi đã nghĩ rất lâu, hiện tại Lưu Kỹ đã chết, thành như rắn mất đầu, nên tìm một người có thể tin được để trấn áp mọi người!" Ông vẫnchưa quen mình đã làm Thái thượng hoàng, nói được một nửa mới nhớ tới cần phải cho Chu Tử Thưmặt mũi, cứng rắn nuốt xuống chữ 'trẫm' đổi thành 'lão hủ'.

Trần Quy nói: "Thái thượng hoàng nói phải, nhưng hai vị thủ hạ của Lưu Kỹ – Đại tướng Hứa Thanh, Diêm Sung đều không hài lòng nhau, mặc dù Tào Thành đã chinh chiến nhiều năm, nhưng năng lực có hạn, chỉ sợ khó có thể đảm đương được việc lớn. Nếu như vạn nhất xử lý không đúng cách, tướng soái bất hòa là điều tối kỵ."

Chu Cấu gật đầu, hai mắt của ông đều không ngừng quét tới

quét lui trên người Cung Tuấn, Cung Tuấn bị Chu Cấu nhìn đến nổi da gà, nhìn về phía Chu Tử Thư, chỉ thấy Chu Tử Thư nhìn không chớpmắt, mặt không biểu tình.

Một lúc sau, Chu Cấu nói: "Cung Tuấn, bây giờ ngươi đang giữ chức vị gì?"

Cung Tuấn nói: "Bẩm Thượng Quan gia, thần hiện là Ngũ phẩm Định Viễn Tướng quân, chỉ huy quân Tín Dương."

Chu Cấu nói: "Lúc trước ngươi có công cứu giá, thăng một cấp, làm Tứ phẩm Trung Vũ Tướng Quân, lại đoạt được thi thể của Lưu

Kỹ, ủng hộ lập tân đế, lập được công lớn. Ngươi vốn không ở tại Tương Dương, cũng không có gì liên quan với

bọn họ, trẫm cho ngươi tạm thời thay thế Lưu Kỹ, đảmnhiệm Trấn phủ sứ Tương Dương là thích hợp nhất."

Cung Tuấn lại càng hoảng sợ, tuyệt đối không thể ngờ được Chu

Cấu lại như thế này. Bản thân vậy màlà người đáng tin cậy trong miệng Chu Cấu, nhưng liên tục thăng cấp như vậy, chỉ sợ sẽ dẫn tới bấtmãn của những người còn lại, khi đó còn không phải càng khó nói hơn sao?

Cung Tuấn nói: "Chuyện này... thần không có công, không dám nhận."

Chu cấu nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, nói: "Ngày ấy lão hủ bị vây, ngươi tới cứu, thấy ngươi dụng binh tác chiến linh hoạt, lại là một nhân tài. Quyết định như vậy đi, ánh mắt trẫm tuyệt đối không sai,năm đó Nhạc..." Nói tới chỗ này Chu Cấu ngừng lại, ông rất không muốn đề cập đến Nhạc Phi.Tương Dương vốn là khu vực phòng thủ của Nhạc Phi trước kia, nếu như Nhạc Phi còn, ông căn bản không sợ tới mức chạy khắp nơi.

Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, người người đều biết ông muốn nói gì, rút lại cũng không kịp nữa rồi, liền nói: "Nhạc Phi cũng là trẫm đề bạt, cũng không thấy ba hoa* chỗ nào. Về sau Cung khanh chỉ cần không cần giống như y, mưu nghịch phản quốc vi (*trái) chiếu kháng chỉ là được rồi."

(*Lâu tử – 篓子 (cái sọt): đây là từ mạng, ý chỉ người ba hoa, người lắm mồm, người nói nhiều, người không ngừng thích nói chuyện, hình dung người kia nói nhiều. Người có tài ăn nói như thế cũng không tệ, nói đơn giản, có thể dùng ngôn từ phức tạp để diễn tả, khoe khoang mồn mép.)

Ba người Cung Tuấn, Chu Tử Thư cùng Trần Quy đều âm thầm lau mồ hôi, chuyện này Chu Cấu cũng có thể bẻ cong cũng quá tự nhiên rồi, quả nhiên là làm Hoàng đế đã lâu da mặt cũng có thể luyện dày.

Cung Tuấn nghe thấy Chu Cấu nói như vậy, chợt nhớ tới một chuyện, liền nói:"Thần không dám lenlút làm bậy, nếu Bệ hạ có lệnh, thần vạn tử bất từ." (*vạn lần chết cũng không chối từ.)

Chu Cấu vừa muốn mở miệng nói 'Không sao, ta xem trọng ngươi', chợt ý thức được, Bệ hạ trongmiệng Cung Tuấn căn bản không phải mình!

Nãy giờ Chu Tử Thư vẫn luôn im lặng, lúc này mới rốt cuộc mở miệng: "Cung Tuấn, ngươi phải cẩnthận một chút. Gặp chuyện phải khiêm tốn cẩn thận, phải nghe ý kiến của ba vị tướng lĩnh khác."

Cung Tuấn gật đầu nói: "Vâng!"

Chu Cấu có chút khó chịu, chỉ cảm thấy thăng chức cho Cung Tuấn, như thế nào Cung Tuấn không bày tỏ lòng trung thành với mình, rồi lại chạy đi bám đùi Chu Tử Thư?

Ông cau mày nhìn Chu Tử Thư, dùng khẩu khí trách móc nói: "Cung khanh hiện là trọng thần quốc gia, ngươi há có thể gọi thẳng tên họ? Không có nửa bộ dạng của Quan gia!" Nói xong, rồi lại cười ôn hòa nhìn Cung Tuấn, hỏi: "Cung khanh ở nhà có tên Tự không?"

Cung Tuấn nói: "Gia phụ là thương nhân, không đọc nhiều sách, thần quanh năm trong quân đội, cũng không chú trọng cái này, còn không có."

Chu Cấu rốt cuộc tìm được chỗ mình có thể dụng võ, nói:

"Là thế này, lão hủ ban thưởng một mìnhngươi. Tên ngươi một chữ Tuấn, tiên triều Mạnh Giao đã có câu 'Tuấn trung nhân tự chính, lộ hiểm tâm diệc bình.', ngươi hiện tại nhận mệnh trong nguy nan, làm người ngay thẳng, lại gọi thành Cung Chính Bình đi."

Cung Tuấn thầm mắng: Tên mẹ nó khó nghe, giỡn mặt ông à! Nhưng vẫn hành lễ tạ ơn: "Tạ Thái thượng hoàng ban Tự."

Chu Cấu thấy vậy, liền hài lòng gật đầu, lại nói:

"Hiện tại tình hình trong thành đã như vậy, mười vạn đại quân của Hoàn Nhan Lượng đang vây thành, khanh hãy đưa ra đề xuất, nhanh chóng phá địchmới là thượng sách."

Cung Tuấn thật sự là nhịn không được Chu Cấu đã thoái vị rồi vậy mà vẫn không ngừng ở chỗ này khoa tay múa chân, hắn và Trần Quy hai mắt nhìn nhau, nói: "Bẩm thượng quan gia, thần mới vào thành, cũng chưa hiểu lắm công việc cụ thể, chuẩn bị để cho Trần tri phủ dẫn đi bốn phía nhìn xem, sau đó gặp mặt chư tướng trong quân, rồi mới cùng nhau bàn bạc."

Cung Tuấn biết chỉ cần mình nói ra muốn đi thành lâu khảo sát, Chu Cấu nhất định sẽ lập tức thảngười, liền cố ý nói như vậy.

Quả nhiên, Chu cấu vừa nghe xong liền nói liên tục không ngừng: "Đây mới là cách làm việc, cácngươi mau đi đi!"

Cung Tuấn vừa chuẩn bị đi, liền nghe Chu Tử Thư nói: "Cha, nhi tử cũng muốn đi nhìn thử, có chuyện gì có thể trở về nói cho người nghe."

Chu Cấu suy nghĩ một lúc, Chu Tử Thư càng biểu hiện tốt ở chỗ này, có nghĩa là mình càng được antoàn, tuy rằng trong lòng không quá cao hứng để y quá thân cận cùng Cung Tuấn và Trần Quy, nhưng sau khi cân nhắc, liền nói: "Ngươi vừa đăng cơ, cũng nên đi an ủi tướng sĩ, đi nhanh về nhanh."

Ba người dây dưa cùng Chu Cấu một lúc sau đó mới rời đi, lúc ra khỏi gian phòng của Chu Cấu chợt cảm thấy tinh thần sảng khoái, Chu Tử Thư mở lời: "Tuy rằng tường thành Tương Dương cao không dễ công phá, nhưng cũng không thể thật sự bị nhốt ở đây nửa năm một năm, bằng không tin thiên tử bị nhốt ở đây, sẽ khiến thiên hạ đại loạn, Hoàn Nhan Lượng vốn là chủ động lại càng chiếm cứ vị trí chủ động."

Cung Tuấn cùng Trần Quy đều gật đầu nói phải, Cung Tuấn nói: "Bệ hạ thật sự muốn đi khảo sát thànhlâu? Chỗ đó e rằng có chút nguy hiểm."

Chu Tử Thư mỉm cười nhìn Cung Tuấn, nói: "Tân đế đăng cơ, cũng nên ra dáng một chút, bằng không thì thế nào ủng hộ sĩ khí? Trần tri phủ, phiền ngươi gọi đến Ba vị tướng lĩnh còn lại trong thành, trẫm có lời muốn nói với bọn họ."

Trần Quy đi rồi, bên cạnh Chu Tử Thư chỉ còn một mình Cung Tuấn, hai thám giám đi theo hai người cách một khoảng xa, phía trước là đội thị vệ dẫn đường, Cung Tuấn thoáng cái lùi về phía sau Chu Tử Thư nửa bước, thể hiện sự tôn trọng.

Chu Tử Thư có chút không quen, xoay đầu, nói: "Ngươi đi xa như vậy làm gì, tới đây, nói chuyện bất tiện."

Cung Tuấn nói: "Bệ hạ mới đăng cơ, nếu như thần không giữ lễ, chỉ sợ đám người còn lại cũng khôngtuân thủ, như vậy khó có thể tạo lập được uy tín cho Bệ hạ."

Chu Tử Thư lộ ra vẻ phiền muộn, một lúc sau mới gật đầu, nói: "Vậy thì cứ như thế đi. Ngươi từ Tín Dương tới, là nhận được chiếu thư cần vương?"

Cung Tuấn nói: "Vốn vừa nghe được tin đã muốn chạy tới, nhưng không có chiếu thư không dám lộn xộn. Hiện tại bệ hạ đã đăng cơ, có chiếu cáo thiên hạ lần nữa hay không, có cần Chu tập quân cần vương đến đây nữa không?"

Chu Tử Thư hơi nhíu mày, nhìn Cung Tuấn một lúc, nói: "Hiện tại không cần vội, người ngoài sẽ bàn tán." Chu Tử Thư chính là đang nghĩ, nếu như gióng trống khua chiêng chiêu cáo thiên hạ mình đăng cơ, sẽ ảnh hưởng không tốt đến Chu Cấu đang bị đóng đinh ở vị trí Thái thượng hoàng. Chu Cấu đây là đang ở Tương Dương, binh tướng ai cũng chưa quen thuộc, nếu là trở về Lâm An, chỉ e rằng lời nói sẽ khác.

Cung Tuấn nói: "Cũng không phải có ý tứ gì khác, chính là lo lắng Hoàn

Nhan Lượng mang tin tức này đến Tuyên

Dương chọc cho lòng người hoang mang, chẳng bằng Bệ hạ đích thân đi nói."

Chu Tử Thư trầm ngâm một lúc, nói: "Ngươi nói không sai, chuyện này về sau hẵn nói, ngươi xem, Trần tri phủ bọn họ tới rồi."

Cung Tuấn nhìn về phía ngón tay Chu Tử Thư chỉ đến, quả nhiên sau lưng Trần Quy, đi theo ba vị tướnglĩnh, ba người này Cung Tuấn đã gặp qua, dáng người hơi mập chính là Hứa Thanh, cao gầy chính là Diêm Sung, mặt mũi hung hãn chính là Tào Thành.

Ba người tới trước mặt, đều làm lễ nghi quân thần với Chu Tử Thư, nghe Chu Tử Thư muốn đi khảo sát bốn vách, liền đưa ra rất nhiều lời đề nghị, lại sai người đi nấu không ít canh nóng, để Chu Tử Thư tự tay đưa canh nóng cho tướng sĩ thủ thành để khích lệ.

Một đoàn người một bên đi, Cung Tuấn một bên đặt câu hỏi, lúc biết được trong xưởng chế tạo vũ khí trong thành, Cung thạch cùng lưu huỳnh dư dả, lương thực cũng tích trữ đủ dùng đến nửa năm, trong lòng an tâm một chút.

Ba người nói với Chu Tử Thư, thủ thành Tương Dương nửa năm không thành vấn đề, Chu Tử Thư cứ an tâm ở lại. Hẳn là ba người này sợ hãi Chu Tử Thư học theo cha y, cũng sẽ lâm trận bỏ chạy.

Chu Tử Thư khẽ cười cười, nhìn về phía Cung Tuấn.

Cung Tuấn liền nói ra suy nghĩ của mình, tuy rằng thủ thành không là vấn đề, nhưng Chu Tử Thư với tưcách Tống Đế, không thể bị vây ở chỗ này lâu dài được, Hoàng đế không ở Kinh thành, hơn nữa gặpchuyện bị vây khốn không thể trở về, nhất định sẽ dẫn đến khủng hoảng rộng rãi, địa phương trêncũng sẽ hỗn loạn theo.

Nếu như đến lúc đó lưu dân nổi lên bốn phía, loạn binh hoành hành, thành Lâm An hỗn loạn, cho dù thành Tương Dương có kiên cố đến mấy cũng vô ích.

Sau khi ba người nghe Cung Tuấn nói ra ý nguyện hy vọng tốc chiến tốc thắng, đều nhao nhao lắc đầu,mặc dù ba người biết rõ chiến tích xuất binh qua biên giới Kim của Cung Tuấn, cũng biết hắn dũngmãnh, nhưng quân Kim ngoài thành Tương Dương tuyệt không thể so với lần đầu tiên, quân thủthành Tương Dương chỉ có một vạn, Hoàn Nhan Lượng chính là không bắt được Chu Cấu không bỏ

qua, hoặc hiện tại là muốn bắt Chu Tử Thư, nếu dùng một vạn người, dựa vào thành trì chống cự lạimười vạn quân Kim ngược lại còn có khả năng. Nhưng nếu muốn đánh lui

bọn chúng, còn muốn tốcchiến tốc thắng, không khác gì người si nói mộng.

Cung Tuấn nói: "Cũng không phải là không được, ta vừa nhìn thấy xưởng binh khí trong thành, có rất nhiều vũ khí chưa được chế tạo hoàn thành, nếu như cải tiến thêm chút nữa, nguyên liệu lại đầy đủ mà nói, không còn là vấn đề."

Ba vị tướng lĩnh đều không để ý, chỉ có Trần Quy tinh thần chấn động, hỏi: "Cung tướng quân lời này là có ý gì?"

Cung Tuấn nói: "Trước kia ta đã từng học qua cách cấu tạo và chế tác của một số loại hỏa khí, theo như ta nhớ thì uy lực của nó so với hỏa khí của hiện tại mạnh hơn nhiều. Hơn nữa trong thành Tương Dương còn có Đột hỏa thương* cùng Hỏa pháo*, nếu như vận dụng, có thể khiến cho những vật này tăng uy lực gấp mười lần, đánh đến Hoàn Nhan Lượng trở tay không kịp!"

------oOo------

Chương 103: Gia tăng

Nguồn: EbookTruyen.VN

Nói xong, lập tức trình bày ý tưởng của mình, công nghệ chế tạo binh khí trong thành quả thật Tín Dương không thể so sánh nổi, không chỉ có thể chế tạo thuốc nổ kiểu mới, còn có đủ gang, chế tạo mũi tên cùng súng ống. Hiện tại tỉ lệ điều chế thuốc nổ của Tống Triều so với uy lực cực lớn của thuốc nổ đen* thời đại sau vẫn còn khác biệt, chỉ cần thêm chút cải tiến, vậy lực công phá liền có thể mạnh hơn gấp mười lần. Tuy rằng Cung Tuấn chưa từng học chuyên sâu về chế tạo binh khí, nhưng được huấn luyện những thứ cơ bản, tháo dỡ súng đạn, chế tạo ngòi nổ đơn giản, pháo đá, lựu đạn, những thứ này ngược lại không thành vấn đề.

(*黑火药 hắc hỏa dược: là thuốc nổ đầu tiên, do người Trung Hoa tạo ra, thuốc nổ đen được dùng làm thuốc nổ,: thuốc súng,. nhiên liệu cho tên lửa (rocket) vàí thuốc cháy chủ yếu cho đến tận giữa thế kỷ 19.)

Học Viện Quân Sĩ đào tạo ra một số nhân tài ưu tú, thậm chí có thể dùng những thứ như khí ga (* 汽油), lon coca, tạo ra được vũ khí nổ có lực sát thương cực lớn, trước kia Cung Tuấn là quân nhân cấp thấp, căn bản không được tiếp xúc với những vũ khí này, vả lại điều kiện kỹ thuật hiện tại căn bản không có khả năng khai thác dầu mỏ cùng các nguyên liệu hóa chất, dùng vật phẩm đơn giản chế tạo thuốc nổ có uy lực tuy rằng không có khả năng, nhưng lợi dụng tất cả những thứ có trong Tương Dương thành, lại có thể để cho hắn thể hiện được bản lĩnh.

Ba vị tướng lĩnh còn lại bình thường chỉ chú trọng dẫn binh đánh giặc, ra trận giết địch, diễn tậptrận pháp, còn cải biến binh khí thì rất ít khi hỏi đến, ngược lại là Trần Quy đối với phương diện này lại nghiên cứu rất nhiều, nghe Cung Tuấn nói rõ ràng mạch lạc, cũng không chỉ gật đầu, lập tức nói: "Đã như vậy, ngại gì không thử một lần?"

Chu Tử Thư vẫn đứng ở một bên nghe, thỉnh thoảng hỏi ra nghi vấn của mình, y nhớ ngày trước Cung Tuấn chỉ đi học cùng một chỗ với mình, nghe Cung Tuấn nói cái gì mà sư phụ dạy, không khỏi lộ ra ánhmắt kinh ngạc, nhưng cũng không đi vạch trần.

Chu Tử Thư ngược lại không vội vã tuyên bố rộng rãi, chỉ để Cung

Tuấn tạm thời tiếp nhận việc quântrong thành, bởi vì Cung Tuấn không có bất kỳ công tích gì (*công lao thành tích) lại đi đoạt bát cơmcủa người khác, sẽ khiến cho Tam tướng còn lại càng thêm

bất mãn, y cũng muốn nhìn thử xem Cung Tuấn rốt cuộc có bản lĩnh gì có thể thuyết phục Tam tướng trong thành.

Thẳng đến ba ngày sau, dưới sự chỉ đạo của Cung Tuấn, đội chế tạo binh khí đã làm ra được binh khí cổ quái đầu tiên, Chu Tử Thư cùng Trần Quy và ba người Hứa Thanh, Diêm Sung, Tào Thành cùng đến xem, Chu Cấu đã nghe được chuyện này từ chỗ Chu Tử Thư, cũng chạy tới góp vui.

Cung Tuấn cũng không quá nguyện ý làm ra động tĩnh lớn như vậy, thứ nhất, bởi vì không biết trong thành có mật thám của Hoàn Nhan Lượng hay không, nếu như bị thám thính rồi lại để cho Hoàn Nhan Lượng có chuẩn bị thì phiền toái; thứ hai, vị trí trong thành không tốt, thử chỗ đất trống trải sẽ không làm thương người vô tội, mà cư dân trong thành rất nhiều, không khỏi ảnh hưởng đến dân.

Nhưng hiện tại ra ngoài thành lại không an toàn, cũng không thể kéo tất

cả mọi người ra ngoài thành, không đợi cho vật này đi ra, đã bị Hoàn Nhan Lượng chém sạch rồi.

Cung Tuấn có lòng tin tuyệt đối với vật này, không có bất kỳ vấn đề gì. Cũng không phải là lần đầu tiên hắn làm ra thứ này, nhưng những người còn lại không cho bọn họ nhìn thấy uy lực thì không được.

Cung Tuấn chỉ có thể chọn ban ngày, một bãi đất tương đối trống trải, tìm lý do đuổi hết toàn bộ dân chúng xung quanh đi, rồi mới từ giỏ tre lấy ra vật mình đã làm ra —- — –– một quả lựu đạn.

Sử dụng lựu đạn vừa thuận tiện, lại vừa an toàn, chính mình nắm chặt chốt đuôi. Đã qua nhiều năm hắn không ném thứ này rồi, lúc này cầm trong tay, trong lòng không khỏi dâng lên một hồi cảm khái.

Cung Tuấn lệnh cho mọi người đứng cách xa, sau khi ngừng một giây, mới ném ra ngoài. Đây cũng là thói quen được huấn luyện ra, ném sớm tuy an toàn, nhưng dễ dàng bị kẻ địch ném trở lại.Ngày xưa, thời điểm diễn tập quân sự có kẻ địch ném lựu đạn trước mặt, lại bị Cung Tuấn cầm lấy ném trở về.

Chờ là vì cam đoan thứ này chạm đất liền nổ tung, không cho bất luận kẻ nào có cơ hội chạy thoát.

Cung Tuấn vừa ném ra ngoài, lập tức phản xạ có điều kiện nằm rạp xuống, cho dù trước đó Cung Tuấn đã liên tục nhắc qua, khi thấy mình ném ra ngoài thì tất cả mọi người phải nằm xuống,nhưng năm người xung quanh căn bản không nhận thức được, chỉ cảm thấy hoa mắt, một vật xẹt qua không trung tạo thành một hình vòng cung, sau đó nổ tung, bụi đất bay tung tóe khắp nơi, xộc vào phổi, Chu Cấu không ngừng ho khan.

Chốc lát sau, sương mù Cung tan, lúc này Cung Tuấn mới đứng dậy, nói: "Nằm xuống phải nhanh, phạm vi vật này nổ chỉ vẻn vẹn ba mươi bước, vô cùng nguy hiểm, may mắn lớp ngoài vỏ đạn là dùng gốmchế ra, uy lực nhỏ, nếu như làm bằng sắt mà nói, hôm nay chỉ sợ sẽ có người phải chảy máu rồi."

Chu Cấu hiển nhiên bị dọa sợ, phải một lúc lâu mới bước lên trước, nhìn vị trí phát nổ, trên mặt đấtcòn lại một cái hố lớn, cục gốm trong quá trình phát nổ đã vỡ nát thành từng mảnh, nhưng vẫn còn cóthể nhìn thấy một

số mảnh vỡ ghim trên thân cây cùng vách tường, thậm chí còn có một mảnh cắtngang một nhánh cây to bằng cánh tay trẻ con, rơi xuống mặt đất, lá cây cũng thành tổ ong.

Ba vị tướng lĩnh còn lại cũng tiến lên, Cung Tuấn đi ở sau cùng, đều bị uy lực khổng lồ của hỏa khí này làm cho kinh hãi.

Cung Tuấn nói: "Trong thành chỉ có thể diễn tập tối đa như vậy thôi, lớn hơn nữa mà nói rất nguyhiểm, nói không chừng còn gây ra tai nạn chết người."

Trần Quy suy nghĩ một chút, nói: "Cung tướng quân, người dùng loại vũ khí này, thể lực nhất định phải rất lớn mới được đi?"

Cung Tuấn nói: "Yêu cầu cơ bản là, nếu có thể ném ra ngoài sáu mươi bước, tốt nhất là có thể ngoài trăm bước. Vẫn phải trải qua huấn luyện nghiêm khắc, bằng không thì rất dễ làm thương chính mình."

Trần Quy tặc lưỡi, một lúc sau nói: "Cái này chỉ là một viên thuốc nho nhỏ, nếu như làm thành những vật khác..."

Cung Tuấn nói: "Ta thấy trong thành có Đột Hỏa Thương, chỉ dùng để trên ngựa. Có thể cải tiến một chút, cho bộ binh sử dụng. Lập tức lắp đầy đạn quá phiền toái, hơn nữa bị ảnh hưởng rất nhiều bởi thời tiết, vừa gặp phải trời mưa liền vô dụng. Tốt nhất là có đủ thiết hoặc thép tạothành ống."

Chu Cấu lắc đầu: "Thành Tương Dương dĩ nhiên là không thể nào, tại Lâm An nói không chừng cóthể thử một lần."

Cung Tuấn cười cười: "Có thể trở về Lâm An rồi hãy nói sau. Loại vũ khí này thích hợp với các loại chiến hào, đào hố dựng tường chắn, ngoài Tương Dương thành có rất nhiều gò đất, vô cùngthuận tiện."

Chu Tử Thư nãy giờ vẫn luôn lặng im không nói gì, lúc này mới chậm rãi mở miệng, nói: "Huấn luyệnnhân thủ không phải một thời gian ngắn là có thể thành công. Giao chiến nơi đồng cỏ cũng không cótác dụng quá lớn, tiện lợi ở chỗ công thành. Cung khanh, ngươi định đối phó với mười vạn quân Kimngoài thành thế nào?"

Cung Tuấn nói: "Có thể thử nghiệm đội hình bộ binh trang bị hỏa khí loại này, tiến hành huấn luyện, uy hiếp kẻ địch, thừa dịp kẻ địch chưa chuẩn bị, kỵ binh đánh ra."

Chu Tử Thư trầm ngâm một lúc lâu, nói: "Cái này cần phải có một vị tướng lĩnh am hiểu để chỉ huy huấnluyện." Y nói đến đây, nhìn thoáng qua ba bị tướng lĩnh khác, nói: "Ở đây chỉ có Cung khanh am hiểu chỉhuy, liền do hắn tạm thời tiếp nhận

Lưu tướng, thống lĩnh quân sự trong thành, chư vị nghĩ như thếnào?"

Ba người Hứa Thanh, Diêm Sung, Tào Thành thấy Chu Tử Thư chậm chạp không mở miệng chuyện để cho ai tiếp nhận vị trí Lưu Kỹ, trong lòng đã sớm cân nhắc tính toán, lúc này thấy Chu Tử Thư bỗng nhiên mở miệng, cũng không có lý do phản bác, liền nói: "Bọn thần tuân chỉ."

Đến lúc này, Chu Tử Thư mới liếc mắt ra hiệu cho Trần Quy, nói: "Cung Tuấn tiếp chỉ."

Trần Quy móc ra thánh chỉ đã sớm chuẩn bị, mở ra, đọc liền mạch dứt khoát: "Trẫm nghe nói Cung khanh trung hiếu nhân dũng*, phát chiếu thư cần vương, khanh dẫn binh cứu viện

đầu tiên, có côngcứu giá Thái thượng hoàng, thăng làm Tứ Phẩm Trung Dũng Tướng Quân. Lệnh khanh tạm thờilàm Chỉ Huy Sử Tương Dương, khanh phải có bổn phận dốc sức cống hiến cho triều đình, báo đáp quốc ân."

(*Trung thành hiếu thuận, nhân dũng: Có lòng yêu: thương người khác và không sợ sệt trước nguy hiểm.)

Cung Tuấn tuyệt đối không nghĩ tới Chu Tử Thư sẽ chọn thời điểm này để tuyên chỉ, hắn duỗi haitay, tiếp nhận thánh chỉ, trầm giọng nói: "Thần tiếp chỉ, trên báo đáp quốc ân, dưới nghĩ cho dân chúng bá tánh, không phụ sự kỳ vọng của Bệ hạ."

Chu Tử Thư nhẹ gật đầu, ý bảo Cung Tuấn đứng dậy, mọi người lần lượt rời đi.

Cung Tuấn được sự đồng ý của mọi người, liền dựa theo nội dung trong trí nhứ, sau khi thảo luận với Trần Quy, chế tạo ra rất nhiều bản mẫu vũ khí. Trình độ thợ thủ công trong thành có hạn,Cung Tuấn dĩ nhiên không có khả năng tạo ra súng máy, nhưng những thứ như mô hình đại pháo (*đại. bác), ống nhắm lắp đặt trên thành lâu, lại có thể y hình mà vẽ hồ lô. (*làm từ những thứ đã có sẵn, theo rập khuôn, k có gì thay đổi.)

Bởi vì đã qua rất lâu rồi, hắn cũng không nhớ rõ lắm, liền nói ra suy nghĩ

của mình cho Trần Quy nghe, có đôi khi Trần Quy sẽ giúp hắn hoàn thiện, có đôi khi thợ thủ công trong thành tự mìnhhoàn thiện, nhưng mà hơn một tháng trôi qua, cũng đã tạo ra được ba nòng pháo sắt, sắt trongthành đã dùng gần hết không sai biệt lắm.

Hắn lại lựa ra hơn một trăm binh sĩ có thể lực khỏe mạnh tiến hành huấn luyện ném, lại dạy bọn họ nhưthế nào tìm chỗ né tránh, như thế nào nhảy vào hố bom trong đồng cỏ để bảo vệ mình. Loại hình tácchiến này cùng với cách huấn luyện bình thường hoàn toàn không giống nhau, nhưng cũng may tốchất cơ thể của bọn họ đều tốt, cũng chỉ cần huấn luyện cho thành thạo mà thôi.

Chỉ dựa vào cái loại hỏa khí này hiển nhiên không thể đánh bại địch giành chiến thắng, trong thànhcòn có ba vị tướng lĩnh, còn phải phối hợp với Cung Tuấn tiến hành huấn luyện tiến công cùng diễn tập bày trận bộ binh.

Chu Tử Thư cũng chiêu cáo thiên hạ, phát chiếu thư cần vương với danh nghĩa Tân Đế, chiếu lệnh thiênhạ đến đây giúp đỡ triều đình.

Đại quân đóng tại châu huyện bốn phía, sau khi nhận được chiếu cần vương, đều dẫn binh xuất phát, Lý Đạo của Ngạc Châu, Thiệu Hoành Uyên của Trấn Giang, Vương Ngạn Đẳng của Kiến Khang, đều xuất phát về phía Tương Dương, binh lực dần dần tập trung lại.

Để hành động bất ngờ, một lần thu được thắng lợi, triệt để xóa bỏ ngạo khí của Hoàn Nhan Lượng,đội quân Cung Tuấn huấn luyện cùng binh khí hắn tạo ra, ở nơi này gần một tháng căn bản chưa dùng qua lần nào.

Chu Cấu vô cùng sợ hãi, đã mấy lần hỏi Cung Tuấn: "Chính

Bình, ngươi có chắc chắn không?"

Lúc đầu Cung Tuấn vô cùng không quen tên Tự mới này của mình, nhưng

sau khi bị gọi khá nhiều lần cũng dần dần thích ứng, hắn biết trong lòng Chu Cấu nghĩ gì, liền nói: "Yên tâm, mặc dù không thể đánh bại quân Kim, nhưng vẫn dư sức hộ tống Thái thượng hoàng về Lâm An."

Lúc này Chu Cấu mới thoáng an tâm, nhưng vẫn rất bất an, gần như là mỗi ngày đều gọi Cung

Tuấn đến, hỏi tình hình quân Kim, thời điểm nghe đến chỗ hôm nay quân Kim thiếu chút nữa trèo lên thành lâu, ngày kia gần như công phá cửa thành, Chu Cấu liền biến sắc.

Mấy ngày qua Chu Tử Thư gần như ăn ở đều cùng một chỗ với Cung Tuấn, hai người cũng không có thời gian ở riêng với nhau, cho dù có cũng là thảo luận chiến sự, cùng với tính toán thời gian phản công.

Tuy rằng Chu Tử Thư bị vây trong thành, không biết bên ngoài thế nào, nhưng có thể nghĩ, khẳng định không khá hơn là bao.

Nửa tháng sau khi Tương Dương thành bị bao vây, binh mã Cần Vương các nơi đã tụ tập lại Tín Dương, khoảng chừng mười vạn người, không ít người là nhân cơ hội đến kiến công lập nghiệp, cũng có một số ra ngoài càn quét dân chúng, nhưng cũng không dẫn đến hỗn loạn gì.

Căn cứ vào tin tức Trương Hiếu Tường đưa tin từ Tín Dương thành, tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng,chỉ đợi Tương Dương thành phản công, binh mã Cần Vương xung quanh sẽ lập tức phối hợp.

Chu Cấu đích thân xem quẻ, chọn được một ngày coi như là ngày tốt, ba ngày sau có thể ra trận.

Nhưng Cung Tuấn cũng không tính nghe theo lời hoang đường của Chu Cấu, ban đêm lúc hắn và Trần Quy ngồi trên tường thành, thời điểm nhìn bầu trời đầy sao, Trần Quy nói: "E rằng ba ngày sau sẽ có mưa. Đến lúc đó mưa to hạ xuống, chỉ sợ hỏa khí không

tiện dùng. Kéo dài càng lâu lại càng bất lợi, thời tiết tối nay ngược lại rất tốt."

Cung Tuấn cũng nhìn lên trời, ánh trăng le lói, nhưng coi như rõ ràng. Thời tiết đêm nay hiển nhiên không tệ, nhưng ngày mai thì khó nói.

Hoàn Nhan Lượng công thành hơn một tháng, mỗi ngày đều thay đổi phương pháp khác nhau, gần đây đã mất đi chút nhiệt tình ban đầu, trở nên đơn điệu. Sáng nay mới trải qua một trận huyết chiến, trên tường thành còn có vết máu đỏ sậm, Cung Tuấn chỉ thỉnh thoảng xuất binh quấy rối về đêm, rất ít có quy mô lớn.

Cung Tuấn có chút bồn chồn, tác chiến ban đêm rất bất lợi, nhưng đồng thời, bên địch cũng sẽ càng thêm bất lợi.

Cung Tuấn cùng Trần Quy ngồi trên thành lâu nói chuyện, Chu Tử Thư vẫn đứng sau lưng hắn, lúc nghe được hai người chuẩn bị tối nay hành động, bỗng mở miệng: "Cung Tuấn, ngươi muốn đíchthân đi sao?"

Cung Tuấn giật mình quay đầu lại, lúc trước hắn chỉ cho rằng sau lưng mình là một binh sĩ bìnhthường, đến khi nhìn thấy Chu Tử Thư thì sợ hết hồn, cuống quýt nhảy xuống khỏi tường thành,nói: "Sao lại là Bệ hạ?"

Chu Tử Thư không trả lời, chỉ nói: "Ngươi đi cùng trẫm." Nói xong liền quay người đi về phía thành lâu.

Bên trong thành lâu có binh sĩ canh gác, nhìn thấy Chu Tử Thư đến thì khom mình hành lễ, cũng không lên tiếng, để ngừa kinh động người khác.

Thành lâu có hai tầng, Chu Tử Thư dẫn Cung Tuấn lên tầng thứ hai, lại đuổi binh sĩ canh gác trên tầng thứ hai xuống dưới.

Cung Tuấn thật sự không biết Chu Tử Thư rốt cuộc muốn làm gì, hỏi y: "Bệ hạ muốn nói gì?"

Chu Tử Thư đột nhiên quay đầy, giọng nói mang theo nôn nóng:

"Nơi này chỉ có hai chúng ta, ngươi không cần gọi ta là Bệ hạ."

Cung Tuấn không biết vì cái gì ngữ khí của Chu Tử Thư trở nên không tốt, hắn cẩn thận nhớ lại,dường như mình không làm chuyện gì mạo phạm đến Chu Tử Thư, hơn nữa bề bộn nhiều việc,mấy ngày qua hắn ít khi được chung một chỗ với Chu Tử Thư, càng chưa nói đến bản thân nói sai cái gì hoặc làm sai chuyện gì.

Chu Tử Thư lặng im không nói gì, một lúc sau mới nói tiếp: "Ta vừa nghe được chuyện các ngươi bàn bạc. Đại

pháo mới tạo ra trên thành lâu, tuy rằng ta chưa thấy qua uy lực của nó, nhưng... nhưng thời điểm ngươi sử dụng những thứ dạng này lần đầu tiên, chỉ một cục nhỏ, có thể sát thương trong phạm vi ba mươi bước. Uy lực của đại pháo này, khẳng định càng lớn."

Cung Tuấn khó hiểu, nói: "Đó là đương nhiên, phạm vi ảnh hưởng hẳn là trên trăm bước, bằng không thì như thế nào khiến quân Kim khiếp sợ? Điện hạ là lo lắng đại pháo không hoạt động sao? Cái này thần và Trần tri phủ cùng với thợ thủ công trong thành đã bàn bạc nhiều lần rồi,tính toán kiểm tra cũng rất nhiều, không sai được."

Cung Tuấn thấy lông mày Chu Tử Thư vẫn không giãn ra, liền tiếp tục trấn an: "Kỳ thật không hoạt động cũng không sao, binh mã Cần Vương của các nơi đã đến, dùng hỏa khí chỉ là muốn giải quyết mau mau, lỡ như không thành cũng không biến thành thua được, tối đa là kéo dài thêmhai tháng nữa mà thôi. Hiện tại đã tháng năm, một số quân Kim không chịu được nắng gắt, đợi đến tháng bảy quân Kim tuyệt đối chịu đựng không nổi a."

Chu Tử Thư có chút tức giận: "Ngươi ngay cả ta đang lo lắng cái gì cũng không biết sao?"

Cung Tuấn mờ mịt: "Không phải lo lắng cái này? Là lo lắng chuyện sau khi trở về Lâm An...a.."

Hắn còn chưa dứt lời, Chu Tử Thư chợt quay đầu, hung hăng hôn hắn.

Cung Tuấn vốn sững sờ, hắn còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận tại sao Chu Tử Thư bỗng nhiên hôn mình, nhưng cũng không cần nghĩ nhiều như vậy, hắn vòng tay ôm lại Chu Tử Thư, hôn đối phương thật sâu.

Chu Tử Thư mang theo tức giận, lúc đầu còn hung hăng cắn môi Cung Tuấn, nhưng theo nụ hôn của Cung Tuấn, y chậm rãi ngoan ngoãn lại, cũng vòng qua hông Cung Tuấn, từ mũi phát ra một tiếng than nhẹ.

Qua một lúc lâu, hai người tách ra, Cung Tuấn vẫn còn choáng váng, Chu Tử Thư nhỏ giọng nói: "Ta không lo lắng cái khác, ta chỉ là... chỉ là đang lo lắng cho ngươi. Đồ ngốc!"

Vào lúc này, loại hành động này của Chu Tử Thư, chẳng khác nào nói cho Cung Tuấn: Ta nguyện ý chongươi, giao trái tim ta cho ngươi.

Cung Tuấn không tự chủ được ôm chặt Chu Tử Thư, thậm chí còn vòng một vòng, siết Chu Tử Thưthiếu chút nữa muốn sặc khí.

Đây là lần đầu tiên Chu Tử Thư thổ lộ tiếng lòng, Cung Tuấn nghe được câu này, cảm thấy cho dù có đi vàochỗ chết, cũng đáng.

"Lúc này, so với bất luận cuộc chiến nào lúc trước đều muốn

nguy hiểm hơn. Cho dù ngươi nói ngươi sẽ tránh được đạn pháo, nhưng... nhưng..."

Cung Tuấn ngơ ngác nhìn Chu Tử Thư, không bỏ sót biểu hiện lo lắng ánh lên trong mắt Chu Tử Thư,phần nhiều trong đó là những lời không cách nào nói ra khỏi miệng. Cung Tuấn nói: "Ta không sợ chết!"

Chu Tử Thư chậm rãi vươn tay, vuốt ve vết sẹo gần như không còn nhìn ra dấu vết bên má Cung Tuấn,bất chợt kéo hắn gần mình: "Ta sợ! Còn sống trở về, bởi vì... ta thích ngươi."

Hai người lại lần nữa hôn môi nhau, tuy rằng trong bóng tối không nhìn thấy rõ mặt đối phương,nhưng lại có thể cảm nhận được độ nóng mà thân thể đối phương mang lại, thân thể dán chặt tuy rằng đồng thời xảy ra biến hóa, nhưng hai bên không có ý định tiến thêm một bước.

Sau một lúc Cung Tuấn mới buông tay ra, chậm rãi quỳ xuống trước mặt Chu Tử Thư, cầm một tay Chu Tử Thư, đặt bên môi nhẹ nhàng hôn một cái, dùng phương thức của mình để tỏ lòng trung thành với Chu Tử Thư: "Người yên tâm, thần nhất định sẽ trở về, còn sống trở về, giành thắng lợi trở về!"

Trong thành lâu đang lẳng lặng bày biện hỏa pháo, trên thành lâu là binh sĩ tuần tra đi tới đi lui, ngoàithành, là mười vạn đại quân của Hoàn Nhan Lượng.

Đêm đã khuya, gió không ngừng, một trận đại chiến, sắp bắt đầu. ------oOo------

Chương 104: Tuấn Dương

Nguồn: EbookTruyen.VN

Đêm đã khuya, mà một trận đại chiến, sắp diễn ra.

Chu Tử Thư đứng trên thành lâu nhìn xuống, Cung Tuấn dẫn theo ba trăm binh sĩ hắn huấn luyện, đang đợi mệnh lệnh của mình.

Bọn họ đồng loạt làm theo Cung Tuấn, đều quỳ một chân trên đất, thề cống hiến sức lực cho Quân vương của mình.

Máu trong người Chu Tử Thư cũng đang sôi trào, đây là lần đầu tiên y ra lệnh cho binh sĩ của mình tiến ra chiến trường. Y không khỏi nắm chặt bàn tay khuất trong ống tay áo, ngắn gọn nói ra mệnh lệnh của mình: "Thắng lợi trở về, bình an trở về!"

Cổng thành trong đêm chậm rãi mở ra, trên người mỗi binh sĩ, đều mang theo hai quả lựu đạn, lưng đeo trường cung, hông đeo trọng kiếm. Để dễ dàng hành động, tất cả mọi người đều mặc giáp giấy, Cung Tuấn cũng không ngoại lệ.

Đội ngũ im lặng không tiếng động nối đuôi nhau ra khỏi thành, nhanh chóng biến mất ở gò núi ngoài thành.

Sau khi những binh sĩ đặc chủng (*được huấn luyện đặc biệt) này rời đi, còn lại là bốn trăm kỵ binh, sau nửa canh giờ, những kỵ binh này bắt đầu ra khỏi thành, xuất phát về phía đại doanh của người Kim. Nhiệm vụ của bọn họ, chính là dẫn dắt quân Kim, đưa đến chỗ Tuấn cốc Cung Tuấn đã mai phục trước đó.

Sau khi những người này đều ra ngoài, Tào Thành lại làm nhiệm vụ lãnh đạo bộ binh bày trận, tùy thời chờ phân phó.

Đây là một trận chiến hoàn toàn không giống với dĩ vãng, trong bóng đêm tĩnh mịch, Chu Tử Thư đứng trên thành lâu lẳng lặng chờ đợi. Mà vô số đạn pháo, đang vận chuyển về phía thành lâu, liên tục không ngừng.

Sau một canh giờ, trận chiến khai hỏa.

Bốn trăm kỵ binh tập kích trại địch, sau khi người Kim hỗn loạn trong giây lát, Hoàn Nhan Lượng liền đích thân dẫn sáu quân, bắt đầu truy kích.

Dưới bóng đêm, bụi mù cuồn cuộn bao quanh toàn bộ thành trì, Trần Quy đứng trên thành lâu cũng khẩn trương đến độ lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, Cung Tuấn mai phục không động, chém giết trong màn đêm, là máu và kim loại giao hòa, màu sắc khác nhau của đèn tín hiệu liên tục nhấp nháy, binh lực của Hoàn Nhan Lượng đang không ngừng gia nhập vào trận chiến.

Lúc trời sắp sáng, hỏa pháo trên cổng thành phát ra một tiếng nổ rung trời.

Chu Cấu trốn ở phủ nha Tương Dương, cũng bị chấn động rung chuyển, dân chúng trong thành đều nhận được lệnh giới nghiêm, đóng cửa không ra ngoài, Chu Cấu chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, ngói trên nóc nhà cũng rơi xuống mặt đất, chạm vào sàn đá, phát ra tiếng kêu thanh thúy. Nhưng tiếng động này so với tiếng nổ vang đội của hỏa pháo, rồi lại biến thành so với muỗi kêu còn nhỏ hơn, hầu như không nghe thấy nữa rồi.

Phát pháo đầu tiên bắn vào giữa trận kỵ binh của người Kim, phạm vi pháo nổ khoảng chừng hơn một trăm mét, mảnh đạn văng tứ phía, phạm vi bắn giết càng thêm xa. Ngựa trúng đạn đếm không xuể, ngã quỵ xuống đất, đội hình binh sĩ ngoài thành bỗng nhiên biến hóa, phân tán ra, mười người một tổ, nhảy vào hố hom, theo đạn pháo nổ tung, những người kia đang mượn hố bom để tránh né mảnh vỡ của đạn pháo, hơn nữa dùng chân đạp ngạnh nỏ nhắm về phía kẻ địch, căn bản nghe không được tiếng mũi tên bắn ra, thậm chí ngay cả tiếng kèn lệnh của người Kim cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.

Dưới tiếng nổ vang trời, binh sĩ truyền lệnh bên cạnh Hoàn Nhan Lượng đã không còn cách nào truyền lại mệnh lệnh chính xác của chủ soái, đã muốn lui binh, nhưng hiện tại thanh âm đã sớm biến mất trong tiếng nổ của hỏa pháo.

Uy lực của hỏa pháo này đã hoàn toàn làm người Kim khiếp sợ, Hoàn Nhan Lượng vội vã lui binh chạy trốn.

Nhưng vào lúc này, đội quân đã mai phục sẵn ngoài thành của Cung Tuấn, bắt đầu đánh ra.

Không có Trát Ma Đao, không có gào thét cùng xông lên đánh giết, mỗi một binh sĩ chỉ dựa theo huấn luyện trước đó, bỏ thêm thuốc nổ vào Đột Hỏa Thương, sau đó nhắm bắn. Chờ đến khi nhìn thấy vị trí có kẻ địch tụ tập, sẽ ném ra một quả lựu đạn.

Người Kim chưa bao giờ được huấn luyện đối mặt với loại hỏa khí này, thậm chí rất nhiều người cũng không biết nằm xuống né lựu đạn, trong chớp mắt, máu thịt văng tung tóe, khắp nơi hoang tàn, miệng vết thương từ phần còn lại của chân tay bị cụt đã không còn chảy ra máu tươi, rất nhiều binh sĩ đều hoảng sợ nhìn đoạn cánh tay hoặc đùi mình bị mất đi, lớn tiếng kêu thảm thiết.

Binh bộ phía sau cũng theo đội hình đi tới, Tào Thành dẫn theo kỵ binh không theo kiểu xông lên tác chiến, mà có nhiệm vụ yểm trợ hai bên, giết chết một vài quân Kim có ý đồ trốn chạy, dồn vào một chỗ.

Cung Tuấn vung tay lên, binh truyền lệnh bên cạnh lấy ra kèn đồng hắn mới chế tạo.

Tiếng kèn hiệu lệnh vang lên trên mặt đất trăm ngàn năm trước, thanh âm vang dội giống như ẩn trong tiếng sấm còn có tiếng rồng gào thét, mỗi người đều nghe đến nhất thanh nhị sở. Cung Tuấn dẫn đầu nhảy ra khỏi Tuấn cốc, binh lính phía sau hắn cũng nhảy ra ngoài.

Lúc này đã không có biện pháp lấp đầy thuốc nổ vào Đột Hỏa Thương, chỉ có thể lấy ra trường cung, một bên tăng tốc độ, một bên bắn tên.

Pháo binh trên thành lâu, nhờ vào ống ngắm lắp trên miệng pháo để canh vị trí nổ pháo, mỗi khi nhìn thấy ánh lửa chớp động trên thành lâu, tất cả bộ binh sẽ lập tức nằm xuống, tạm dừng tấn công, sau đó liền có tiếng pháo vang lên, mảnh đạn bắn ra.

Hỏa lực không tính dày đặc, không thể nào đem so với chiến tranh đời sau, nhưng hiện tại hỏa pháo đầy trời cùng mảnh đạn văng tứ phía, rồi lại đủ để khiến cho tất cả mọi người sợ mất mật.

Người Kim dùng kỵ binh để rong ruổi thiên hạ, lúc này đã trở thành mục Cung công kích lớn nhất, mỗi khi pháo vang, chắc chắn sẽ có vài chục kỵ binh thương vong. Cho tới lúc này, Hoàn Nhan Lượng rốt cuộc đã nhìn ra chiêu thức, hạ lệnh cho kỵ binh phân tán, hơn nữa cố gắng xuống ngựa nằm rạp xuống để tránh né mảnh đạn, nhưng tiếng hiệu lệnh của y, chỉ có thể phát ra sau tiếng pháo.

Một vài quân Kim tới gần thành lâu, bởi vì không có bất kỳ chuẩn bị, phần lớn chỉ cảm thấy hai lỗ tai ong ong, căn bản không nghe được bất cứ mệnh lệnh gì, đi loạn giống như ruồi không đầu.

Giằng co hơn nửa canh giờ, vũ khí phá thành của Hoàn Nhan Lượng chậm rãi chạy tới chiến trường, nhưng máy ném đá chưa lắp xong, đã bị hỏa pháo của quân Tống trên thành lâu bắn nát. Khói lửa rợp trời, giống như địa ngục.

Chiến đấu vẫn liên tục cho đến tận hoàng hôn, mười vạn tinh binh của Hoàn Nhan Lượng, đưa đến hơn nửa, dưới sự yểm hộ của tử sĩ, từng người chạy trốn. Quân Kim còn sót lại nhao nhao vứt bỏ vũ khí, quỳ gối xuống đất, hai tay ôm sau gáy, ý bảo mình đầu hàng.

Đây là thắng lợi trước nay chưa từng có!

Thời điểm Chu cấu nghe nói quân Tống đại thắng, ban đầu vẫn không tin vào tai mình, thẳng đến khi nhìn thấy chuỗi tù binh người Kim bị áp giải vào thành, ông mới vui sướng vạn phần, dưới sự che chắn của thị vệ thái giám, đi đến cổng thành.

Chu Cấu vội vã leo lên thành lâu, nhìn ra xa. Cây cối đằng xa vẫn đang bốc cháy, đồng cỏ ngoài thành, chất đầy thi thể ngổn ngang, binh sĩ thu dọn chiến trường khiêng về những binh sĩ bị thương đang không ngừng kêu rên, giáp sắt trên người bọn họ đều bị mảnh đạn đâm thủng. Áp giáp đao thương bất nhập ngày xưa, trước vũ khí kiểu mới do Cung Tuấn tạo ra, so với vải rách còn không bằng.

Chu Cấu cảm thấy vừa hưng phấn vừa sợ hãi, ông vừa chuyển mắt, liền nhìn thấy Chu Tử Thư đứng trước cổng thành, không biết đang lo lắng cùng chờ đợi cái gì.

Chu Cấu bước nhanh xuống thành lâu, bày ra vẻ mặt hớn hở với Chu Tử Thư: "Thực không ngờ, Cung Chính đánh một trận này lại có thể uy lực như vậy!"

Chu Tử Thư thân là Tân đế, sau khi lên ngôi liền có được thắng lợi như vậy, hẳn là người cao hứng nhất trong giờ khắc này, nhưng ánh mắt rồi lại dõi theo binh sĩ bị thương nằm trên cáng, lông mày càng lúc càng nhíu chặt, cuối cùng không thể kiềm chế được mà kéo người qua hỏi: "Cung tướng quân đâu? Hắn ở đâu?"

Binh sĩ bị thương nằm trên cáng mờ mịt lắc đầu: "Không biết, lúc tỉnh dậy khắp nơi toàn là bụi đất, căn bản nhìn không thấy Tướng quân."

Chu Tử Thư chạy ra khỏi thành, Chu Cấu ở phía sau gọi lại: "Thư Thư, về đi, bên ngoài nguy hiểm!"

Chu Tử Thư mắt điếc tai ngơ, một đường chạy gấp, thời điểm chạy tới binh sĩ nằm trên mặt đất, không đợi thị vệ thái giám bên cạnh ra tay, đã tự mình lật những người kia qua.

Không phải Cung Tuấn, không phải hắn.

Trái tim Chu Tử Thư càng lúc càng chìm xuống, ánh tà dương như máu, ánh trăng và mặt trời cùng xuất hiện ở một khoảng trời, biến bầu trời thành một nửa xanh, một nửa đỏ.

Mặt đất đã sớm bị pháo nổ thành những hố mấp mô, Chu Tử Thư đứng không vững, vấp té rồi lại đứng lên, bào tử trên người đã sớm dính đầy bụi đất.

Bất chợt, ánh mắt của y rơi vào một người trẻ tuổi mặc áo vải phía trước, mặt người nọ hướng dưới đất, quần áo trên người đã bị lửa bén hơn phân nửa, lộ ra vết thương chỗ chân.

Chu Tử Thư xông lên, lật người qua.

Gương mặt quen thuộc của Cung Tuấn đột ngột xuất hiện trước mắt Chu Tử Thư, trên mặt hắn bám đầu tro bụi, trán còn có vết máu tụ, hai mắt nhắm ngiền, đã ngất đi.

Chu Tử Thư nhào vào người Cung Tuấn, ôm nửa người trên của hắn, rống lên: "Cung Tuấn, Cung Tuấn! Ngươi sống lại, sống lại!"

Cung Tuấn căn bản không có bất cứ phản ứng gì, Chu Tử Thư chỉ cảm thấy trong ngực mình có thứ gì đó vỡ tan, lần đầu tiên y cảm thấy, nếu như người này không còn, cho dù trận này có thắng, cũng không còn ý nghĩa gì nữa.

Bên cạnh Chu Tử Thư đã tụ tập không ít binh sĩ, cáng cứu thương đang được di chuyển về phía này, Chu Tử Thư đã hoàn toàn quên mất tôn nghiêm của một vị đế vương, nhịn không được nghẹn ngào khóc nức nở.

Một y quan tiến lên, kéo Chu Tử Thư ra, đưa tay thăm dò hơi thở của Cung Tuấn, lại sờ lên mạch đập của hắn, cuối cùng ghé vào ngực Cung Tuấn, nghe tiếng tim đập.

Một lát sau, y quan ngồi dậy, nói lớn: "Nhanh, đưa Cung tướng quân trở về, còn chưa chết!"

Binh lính xung quanh ba chân bốn cẳng nâng Cung Tuấn lên cáng, Chu Tử Thư theo sát bên cạnh, nắm bàn tay rũ ra ngoài của Cung Tuấn, một khắc cũng không chịu buông lỏng.

Cung Tuấn được nâng vào phòng của hắn trong phủ nha, y quan ra ra vào vào, sắc trời đã tối, tiếng kêu rên thống khổ của binh sĩ bị thương không ngừng truyền đến từ bốn phía.

Một trận này tuy đánh bại người Kim, khiến Hoàn Nhan Lượng vội vàng lui binh ngay trong đêm, nhưng quân Tống cũng bị thiệt hại không ít.

Ngày xưa, vết đao trúng tên đều có thể chữa trị tốt, nhưng còn lần này, mảnh đạn bay vào trong cơ thể con người, không cách nào lấy ra.

Lại không ít binh sĩ bị thương, bởi vì không cách nào nhận được chữa trị kịp thời phù hợp, chết ngay trong đêm giành được thắng lợi.

Chu Tử Thư biết rõ chuyện mình nên làm ngay lúc này, chính là đi nhìn những binh sĩ bị thương kia, an ủi bọn họ, cổ vũ bọn họ. Nhưng y không làm được những thứ này, chỉ canh giữ trước giường Cung Tuấn.

Cho dù y quan đã nói, Cung Tuấn không bị vết thương nguy hiểm đến tín mạng, chỉ là kiệt sức mà hôn mê, Chu Tử Thư vẫn không cách nào nhấc chân đi đến nơi khác. Chu Cấu cũng một mực ở bên Chu Tử Thư, lúc này nhìn thấy, nhịn không được, nói: "Thư Thư, cha biết con lo lắng cho Cung Tuấn, nhưng con là Hoàng đế, vẫn là nên đi những chỗ khác nhìn một chút, nơi này để ta giúp con để ý."

Chu Tử Thư ngẩng đầu, y đã tận lực khống chế, làm cho mình không quá mức thất thố, nhưng Chu Cấu vẫn thấy được hai mắt của y đỏ bừng.

Giọng Chu Tử Thư cũng có chút nghẹn ngào: "Cha, đã thắng rồi, để cho con tùy hứng một lần đi!"

Chu Cấu có chút nghĩ không ra, cho dù Chu Tử Thư là đang lo lắng cho Cung Tuấn, nhưng mà quan tâm tới một thần tử, biểu hiện này cũng quá mức thất thố rồi. Bởi vì đại thắng, tâm tình của ông tốt hơn nhiều, khuyên Chu Tử Thư mấy lần, nhưng căn bản khuyên không nổi, liền nói: "Được rồi, ta thay con thăm hỏi những binh sĩ bị thương khác."

Chu Tử Thư mắt điếc tai ngơ, Chu Cấu ra khỏi cửa, lúc quay đầu lại nhìn, Chu Tử Thư vẫn nắm chặt tay Cung Tuấn như trước, không nhúc nhích ngồi bên giường Cung Tuấn. Chu Cấu nhíu mày, thầm thở dài một hơi.

Trong phòng, ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt đậu, thời điểm xung quanh không có một bóng người, Chu Tử Thư nhẹ nhàng gỡ từng ngón tay Cung Tuấn, hai người mười ngón đan xen, mạch đập nhảy lên theo đầu ngón tay rơi vào đáy lòng Chu Tử Thư. Dường như chỉ có như vậy, Chu Tử Thư mới có thể cảm nhận được chút xíu an tâm.

Một lúc sau, có thái giám tiến đến, bưng canh nóng, Chu Tử Thư liền buông tay Cung Tuấn ra, chỉ nhẹ nhàng ghé sát vào Cung Tuấn, mắt chớp cũng không chớp một cái nhìn chằm chằm khuôn mặt Cung Tuấn.

Môi Cung Tuấn khô nứt, hai mắt không ngừng di động, Chu Tử Thư thậm chí không biết rốt cuộc hắn là đang nằm mơ, hay là do vết thương trên người đau đến khó chịu. Y ở bên tai Cung Tuấn không ngừng thấp giọng gọi: "Tuấn Tuấn, Cung Tuấn, Tuấn Tuấn..."

Một tiếng hừ trầm thấp phát ra từ mũi Cung Tuấn, Chu Tử Thư chấn động toàn bộ cơ thể cùng tinh thần, nắm chặt tay Cung Tuấn.

Đôi mắt đóng chặt đã lâu rốt cuộc chậm rãi mở ra, lúc đầu ánh mắt còn có chút mờ mịt, sau đó liền dừng lại trên mặt Chu Tử Thư.

Giọng Chu Tử Thư có chút nghẹn ngào: "Ngươi đã tỉnh..."

Thái giám Cam Biện bên cạnh tiến lên, nói với Cung Tuấn: "Tướng quân rốt cuộc người cũng tỉnh, Bệ hạ đã lo lắng gần chết, người vẫn một mực ngồi chỗ này, động cũng không động!"

Chu Tử Thư nhíu mày, nhìn về phía Cam Biện, thấp giọng quát: "Đi ra ngoài! Không có lệnh của trẫm, ai cũng không được phép đi vào!"

Cam Biện biết điều lui ra ngoài, gọi luôn y quan bên cạnh ra theo, đóng lại cửa phòng.

Hai mắt Cung Tuấn, đã rơi xuống bàn tay nắm chặt của hai người, khóe miệng lộ ra nụ cười: "Thần còn sống trở về, chiến thắng trở về!"

Chu Tử Thư liên tục gật đầu, hai người nhìn nhau một lát, Cung Tuấn bỗng dùng sức, kéo Chu Tử Thư vào trong ngực của mình.

Chu Tử Thư hơi giương mắt, hơi thở của hai người dây dưa, tiếng tim đập cùng hô hấp, đều có thể nghe thấy rõ ràng.

Cung Tuấn hung hăng hôn Chu Tử Thư, cạy mở môi của y, công thành đoạt đất bên trong. Chu Tử Thư nhu thuận trước nay chưa từng có, tùy ý Cung Tuấn đòi hỏi, lại còn nhẹ nhàng vươn tay, cũng ôm chặt lấy hắn.

Động tác này khiến cho Cung Tuấn đột nhiên trở mình, kéo Chu Tử Thư nằm lên giường, nụ hôn giống như cơn mưa xối xả điên cuồng trút xuống, từ giữa lông mày đến bên môi, từ môi đến vành tai, sau đó lại chậm rãi trượt xuống.

Cung Tuấn thở dồn dập, mang theo một chút thô bạo, gỡ bỏ ngoại bào của Chu Tử Thư.

Chu Tử Thư bắt đầy giãy giụa, hô hấp có chút nôn nóng: "Ngươi.... trên người ngươi... còn có vết thương..."

Cung Tuấn dùng chân chặn lại cơ thể Chu Tử Thư, nhìn chằm chằm vào mắt y, gằn từng chữ: "Thư Thư, ta yêu ngươi..."

Không tiếp tục giải thích nhiều, tay Cung Tuấn đã chạm đến đai lưng của Chu Tử Thư, không chút do dự nào liền kéo xuống.

Chu Tử Thư có chút nóng nảy, giọng nói đã mang theo ức chế: "Ngươi dừng tay!"

Cung Tuấn dứt khoát dùng môi ngăn lại lời Chu Tử Thư, đưa tay mò vào.

Trong khoảnh khắc da thịt hai người chạm vào nhau, Chu Tử Thư bỗng nhiên ngừng giãy giụa, y sững sờ nhìn Cung Tuấn, Cung Tuấn cũng nhìn Chu Tử Thư.

Chu Tử Thư thấp giọng nói: "Ngươi, không phải là ngươi thật sự muốn..."

Cung Tuấn nhẹ gật đầu, đưa tay tìm hộp thuốc mỡ mình giấu trên tủ đầu giường, tay có chút vội vàng, phịch một tiếng, chụp đèn nhỏ ở đầu giường bị Cung Tuấn gạt xuống đất, ánh lửa lóe lên một cái, sau đó liền tắt ngóm.

Trong bóng tối, Cung Tuấn tìm ra thuốc mỡ, hôn vành tai Chu Tử Thư, giọng nói đầy ôn nhu trước đây chưa từng có: "Trên mông ta có vết thương, phải ủy khuất ngươi rồi..."

Cơ thể Chu Tử Thư hơi run rẩy, y không nói gì, cũng không lên tiếng, bởi vì lo lắng chỉ cần mới mở miệng, sẽ không chịu được mà phát ra tiếng rên rỉ.

Cung Tuấn kéo Chu Tử Thư đến gần mình hơn, hai người dán lại không còn chỗ hở, cách khố tử, đã có thể cảm nhận được cứng rắn của đối phương.

Tay Cung Tuấn có chút run rẩy, cởi khố tử của Chu Tử Thư xuống, khoảnh khắc môi hắn đụng vào da thịt Chu Tử Thư, hắn không nhịn được hôn xuống, cơ thể đối phương không có mùi thơm, nhưng sạch sẽ.

Cung Tuấn hôn lên bụng đối phương, sau đó dần dần trượt xuống, lúc đụng tới vật cứng kia, Cung Tuấn cảm thấy toàn bộ máu trong người đều chảy xuống dưới thân, thiếu chút nữa bắn ra.

Thân thể Chu Tử Thư kéo căng, trong bóng đêm không phát ra nửa điểm thanh âm, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở ồ ồ.

Cung Tuấn đã nhận ra đối phương khẩn trương, bắt đầu ôn nhu vuốt ve đối phương. Bàn tay thô ráp, chợt cầm lấy thứ đang dần biến lớn của Chu Tử Thư.

Một tiếng rên rỉ cực thấp, phát ra từ mũi Chu Tử Thư, Cung Tuấn hôn môi Chu Tử Thư, tay kia chậm rãi lên xuống.

Chu Tử Thư muốn đẩy Cung Tuấn ra, nhưng căn bản không có chút lực nào, chỉ nhỏ giọng nói: "Đừng, đừng như vậy..."

Cung Tuấn mơ hồ ừ một tiếng, lúc này hắn đang nắm phía đỉnh của Chu Tử Thư, ngón tay vòng quanh lỗ nhỏ, khiến cho cơ thể Chu Tử Thư run rẩy không ngừng, đầu đỉnh tiết ra rất nhiều dịch nhờn.

Cung Tuấn thấp giọng nói: "Ôm ta..."

Chu Tử Thư vươn tay, vòng qua cổ Cung Tuấn.

Cung Tuấn tách ra hai chân kẹp chặt của Chu Tử Thư, thừa cơ chen tay vào.

Hắn vốn chuẩn bị thuốc mỡ, nhưng lúc này trên tay đầy dịch nhờn, căn bản không cần nữa.

Thời điểm ngón tay Cung Tuấn đưa vào, thân thể Chu Tử Thư đột nhiên cong lên, kêu một tiếng.

Cung Tuấn thấp giọng hỏi: "Đau?"

Chu Tử Thư lắc đầu, trong bóng tối Cung Tuấn căn bản nhìn không thấy động tác của Chu Tử Thư, chỉ có thể thấp giọng an ủi: "Ta sẽ nhẹ nhàng, sẽ cẩn thận. Ngươi thả lỏng..."

Thân thể Chu Tử Thư chậm rãi giãn ra, ngón tay Cung Tuấn ở trong đó mở rộng, chỉ là nhẹ nhàng xoay chuyển mấy vòng, là có thể cảm nhận được bốn vách tường ấm áp thít chặt, loại cảm giác này thiếu chút nữa khiến Cung Tuấn rên lên, hắn dời thân thể của mình xa Chu Tử Thư một chút, sợ mình còn chưa tiến vào đã bắn ra sẽ bị cười nhạo.

Sau khi lại xoay thêm hai vòng nữa, Cung Tuấn cảm thấy thân thể Chu Tử Thư ngày càng nóng, hơi thở nóng rực đều phả trên cổ mình, nhẫn nại của hắn, lúc này đã đến hồi cuối.

Cung Tuấn đưa tay nắm lấy lưỡi dao sắc bén đã sớm cứng rắn đến phát đau của mình, đặt trước ngõ vào của đối phương, phần eo dùng sức, tiến lên phía trước.

Dường như có thứ gì đó bị xé rách, Chu Tử Thư đau đến nhịn không được kêu lên, thời điểm tiếng kêu còn ở trong cổ họng, đã bị Cung Tuấn chặn lại.

Mu bàn tay Cung Tuấn bị Chu Tử Thư cắn đến đau nhức, máu nóng chảy từ miệng vết thương xuống dưới, mà đau đớn kích thích, khiến cho thành ruột cấp tốc co rút, Cung Tuấn cảm thấy bản thân như được lửa nóng vây quanh, thít chặt, vào lúc này thần trí đã bay đi đâu mất tăm.

Hắn bắt đầu chuyển động, đầu tiên vẫn là chậm rãi rút ra đâm vào, nhưng theo mỗi một lần động, vách tường bên trong lại một lần bao bọc sít sao, dường như vĩnh viễn sẽ không chia lìa. Cung Tuấn có chút không thể kiềm chế được, dùng sức ra vào.

Theo từng lần ra vào, có thứ gì đó trong lòng Cung Tuấn dần nảy nở, hắn không ngừng hôn Chu Tử Thư, không ngừng thấp giọng thổ lộ bên tai Chu Tử Thư: "Ta yêu ngươi, ta yêu ngươi... ta yêu ngươi..."

Tiếng rên rỉ trầm thấp của Chu Tử Thư, mang theo thống khổ, phát ra từ xoang mũi.

Lúc đầu Cung Tuấn còn tưởng rằng Chu Tử Thư nhịn không được rên rỉ, nhưng qua một lúc lâu, mới đột nhiên cảm thấy có chỗ không thích hợp.

Lúc mới bắt đầu, hắn còn có thể ngẫu nhiên chạm đụng phải cứng rắn của Chu Tử Thư, nhưng bây giờ...

Cung Tuấn đưa tay sờ xuống dưới, nơi đó đã hoàn toàn mềm nhũn, Cung Tuấn dùng má cọ cọ mặt Chu Tử Thư, phát hiện trên mặt của y có nước mắt.

Cung Tuấn lại lại càng hoảng sợ: "Thư Thư... ta..."

Giọng Chu Tử Thư mang theo một tia uy khuất: "Đau..."

Cung Tuấn ôm chặt Chu Tử Thư vào ngực, không ngừng hôn lên nước mắt bởi vì đau mà chảy ra, không dám tiếp tục động.

Giọng Cung Tuấn mang theo áy náy: "Ta... ta quá nhớ ngươi..."

Hắn ôn nhu vuốt ve đối phương, khẽ động, lại không ngừng hôn Chu Tử Thư. Sau một lát, hắn rốt cuộc cảm thấy được đối phương đang dần cứng rắn trở lại. Cung Tuấn không dám thô lỗ nữa, hắn khống chế lực eo của mình, nhẹ nhàng đâm vào, khuấy động bên trong.

Làm được một lúc, bỗng nhiên cảm thấy Chu Tử Thư trong ngực chợt buột chặt. Cung Tuấn thấp giọng hỏi: "Đau?"

Chu Tử Thư khó khăn mở miệng: "Không phải..."

Giọng nói này có chút run rẩy, lại giống như lưỡi câu, câu luôn ba hồn bảy vía của Cung Tuấn. Cung Tuấn bắt đầu tiến công, mỗi khi đâm vào, sẽ đè thấp thân thể, dùng sức nghiền ép.

Thân thể Chu Tử Thư ngày càng kéo căng, theo mỗi cử động của Cung Tuấn, y không thể kiềm chế được mà hung hăng cắn lên vai Cung Tuấn.

Cung Tuấn ra sức xỏ xuyên qua thân thể Chu Tử Thư, chỉ cảm thấy bên trong đối phương co rút từng trận, thứ hắn đã sớm nhẫn nại đến giờ khắc này không còn cách nào nhẫn nại nữa, đều bắn ra.

Cả người Chu Tử Thư run lên một cái, rên một tiếng thật thấp, Cung Tuấn cho là y bắn, thời điểm sờ xuống, mới phát hiện đối phương cũng không tận hứng như mình. Cung Tuấn chậm rãi rút ra, cúi đầu xuống, ngậm lấy phía trước của Chu Tử Thư.

Động tác của hắn có chút ngốc, nhưng làm chăm chú, Chu Tử Thư bắt đầu phát ra tiếng rên rỉ, Cung Tuấn liền dùng thêm sức.

Một luồng dịch nhờn nồng đặc, bắn vào cổ Cung Tuấn, có chút tanh nồng, thậm chí có một chút khiến cho người ta buồn nôn, nhưng so với cái này, Cung Tuấn lại cảm thấy thỏa mãn cùng hạnh phúc trước nay chưa từng có.

Chu Tử Thư nói: "Ngươi.. ngươi không chê bẩn sao?"

Cung Tuấn nghiêm túc lắc đầu, ánh mắt trong đêm tối như phát ra ánh sáng: "Chỉ cần ngươi thích, ta cái gì cũng nguyện ý làm... Chết cũng được, làm những thứ này cũng được, chỉ cần ngươi thích..."

Trong lòng Chu Tử Thư dâng lên một trận ấm áp, Cung Tuấn mở ra cánh tay, hai người ôm chặt lấy nhau. Tại thời khắc này, trái tim hai người chỉ cách nhau một làn da, đều có thể cảm nhận được nhịp đập của nhau, trái tim gần hơn bao giờ hết.

Những bất an, lo lắng, nghi kỵ lúc trước, đều tan biến, chỉ còn lại bầu không khí ngọt ngào ấm áp là không thay đổi.

------oOo------

Chương 105: Phiên ngoại: Chu Tử Thư

Nguồn: EbookTruyen.VN

Tại lần đầu tiên gặp gỡ, Chu Tử Thư có nằm mơ cũng chẳng ngờ cuối cùng hai người sẽ biến thành loại quan hệ này.

Rốt cuộc là lúc nào đã động tâm với người này? Chu Tử Thư cũng không nhớ rõ, có lẽ là những đêm ngày chung đụng tại Vương phủ, có lẽ là lúc Cung Tuấn chắp tay sau lưng, nghiêm khắc huấn luyện mình, cũng có lẽ là vào đêm ấy, vì che dấu hanh tung của Cung Tuấn, để cho hắn trốn trên giường mình, thời điểm đối phương làm ra hành động lớn mật.

Lần đầu tiên hai người kề vai sát cánh, tại Cửu Hoàng Tuấn đầy tuyết, đối mặt với kẻ địch đông gấp mấy lần, thời điểm khó có thể chạy trốn, Chu Tử Thư nhìn Cung Tuấn cầm kiếm giết địch, trong lòng tự nhủ: Nếu có thể sống sót xuống núi, ta nhất định không nghi ngờ ngươi lần nào nữa, nhất định sẽ xem ngươi như chiến hữu gần gũi nhất, vĩnh viễn không bao giờ phụ ngươi.

Nhưng sau đó mọi chuyện lại trở nên không kiểm soát được, đêm tân hôn vốn phải là thời khắc ngọt ngào hưng phấn, nhưng khi Chu Tử Thư ôm nữ nhân trong ngực, trước mắt đều xuất hiện bóng dáng của một người không nên xuất hiện.

Thẳng đến khách điếm nơi hoang vu ngoài Trấn Giang thành, thời điểm người kia mặc khôi giáp, dáng người cao lớn cưỡi trên lưng ngựa, đột ngột xuất hiện trong tầm mắt của mình, Chu Tử Thư bỗng nhiên ý thức được, Cung Tuấn trước mắt, so với tưởng tượng của y còn muốn oai hùng cao ngất hơn.

Trái tim tại giờ khắc này không tự chủ được mà bắt đầu đập loạn, chỉ cảm thấy vui mừng, đủ loại sầu tư cùng phiền muộn suốt ba năm giữ đạo hiếu, tại giờ khắc này liền Cung tán. Đi theo Cung Tuấn thẳng đến nơi dẹp loạn, nhìn thấy người kia trưởng thành không trận chiến, đặc biệt là thời điểm ban đêm, ánh mắt người kia cứ nhìn mình chăm chú không di chuyển nửa điểm, Chu Tử Thư chợt phát hiện, mình thích được hắn nhìn như vậy, mặc dù có chút vô lễ, nhưng mang theo tình cảm chân thành tha thiết.

Người kia rõ ràng không say, nhưng tay hắn lại nắm thật chặt tay của mình, bàn tay có chút thô ráp, động tác này vô cùng không ổn, hẳn là nên quát lớn, hẳn là nên cự tuyệt. Nhưng giống như ma xui quỷ khiến, Chu Tử Thư lại mở miệng chấp nhận lời mời của hắn —— cùng hắn đến Trấn Giang.

Cái này dường như là một loại mê hoặc, biết rõ là cạm bẫy, nhưng lại khiến cho người ta không nhịn được mà nhảy vào.

Mỗi một ngày trôi qua, trong lòng Chu Tử Thư đều có hai người đang không ngừng cãi lộn, một người nói phải về nhà, một người nói đi xem thì thế nào.

Lúc nhận được tin con út bị đuổi về, hai người kia vẫn tiếp tục tranh cãi, Chu Tử Thư đi đến doanh trướng của Cung Tuấn, cũng muốn hỏi ý kiến đối phương.

Nhưng đập vào mắt, lại là một hình ảnh không thể chịu đựng được, thiếu niên toàn thân trần trụi ôm cổ người nọ, đang dâng lên đôi môi mọng đỏ của mình.

Phẫn nộ, kỳ quái là khi đối mặt với cảnh tượng này, phẫn nộ trước đó chưa từng có ùn ùn kéo đến vùi lấp Chu Tử Thư, Chu Tử Thư cũng không biết rốt cuộc bản thân mình là làm sao vậy, do dự lúc trước bị quét sạch, chưa lúc nào muốn nhanh chóng trở về nhà như lúc này.

Nhìn thấy Cung Tuấn chạy đến, vẻ mặt lo lắng, nói năng lộn xộn giải thích, thậm chí tỏ thái độ cứng rắn không cho phép mình rời đi, Chu Tử Thư có chút thống khoái, có lẽ chính là muốn nhìn thấy trong lòng đối phương có mình, đặt mình ở nơi quan trọng hơn so với bất luận kẻ nào.

Nhưng lúc vừa nghĩ tới, người như vậy, trên đường hành quân lại dám ngang nhiên cùng nam nhân của hắn cùng một chỗ, trong lòng Chu Tử Thư dâng lên một trận tức giận, lời nói ra không hề có chút suy nghĩ: "Ngươi nhớ rõ cho ta, quần áo Vương gia không phải người nào cũng có thể chạm vào, ngươi gọi kỹ hay là ôn chuyện không có quan hệ gì với ta, nhưng nếu còn dám vô lễ với ta, không tha cho ngươi!"

Đây gần như là lời nói nặng nhất từ khi sinh ra đến giờ của Chu Tử Thư, nhưng đối phương chẳng những không lùi bước, còn cứng rắn áp tới. Phẫn nộ trong lòng tại một khắc tứ chi hai người chạm nhau đã không thể kiềm chế được nữa, dường như chỉ có thể dùng nắm đấm mới có thể phát tiết phiền muộn cùng nôn nóng trong lòng.

Nhưng thời điểm Chu Tử Thư bị Cung Tuấn đè dưới thân, y nhìn thấy trong mắt đối phương lộ ra ánh mắt của mãnh thú, bên trong không chỉ có lo lắng cùng tức giận, còn mang theo dục vọng, một loại ánh mắt khiến người ta sợ hãi.

Một giây sau, nụ hôn bá đạo của đối phương rơi xuống, trong khoảnh khắc ấy, đầu óc Chu Tử Thư trống rỗng, thậm chí còn không rõ chuyện gì đang xảy ra, sau khoảng trống đó, chính là càng thêm phẫn nộ, y bắt đầu giãy giụa, nhưng khiến cho y không ngờ tới là, cục diện ngang sức ngang tài khi hai người giao đấu tại Vương phủ ngày xưa, đã không còn tồn tại. Y giãy giụa càng lợi hại, đối phương lại càng mãnh liệt, dường như đang chứng minh cái gì.

Nụ hôn này xem như là nụ hôn đầu đúng nghĩa của Chu Tử Thư, lại không nghĩ rằng sẽ có được bằng phương thức này, trong nụ hôn của đối phương, dường như cảm nhận được tâm tình của Cung Tuấn, là muốn vội vàng phân trần, nôn nóng khi bị hiểu lầm, cùng với tình ý đã ẩn giấu thật lâu.

Đặc biệt là khi Cung Tuấn nhìn thẳng vào mắt mình, trịnh trọng nói ra lời kia: "Đây là là đời này, không kiếp trước cộng đời này, là lần đầu tiên hôn người khác." Chu Tử Thư không hoài nghi tính chân thật của lời này chút nào, nhưng loại quan hệ này, lại khiến y không thể nào tiếp thu được, y sợ hãi nếu như mình tỏ ra mềm yếu, đối phương sẽ làm ra hành động khó xử.

Khoảnh khắc Cung Tuấn buông Chu Tử Thư ra, Chu Tử Thư không chút do dự ra tay tàn nhẫn, cho đối phương hai cái tát.

Thanh âm thanh thúy vang lên trong đêm, Chu Tử Thư quay ngươi rời đi, trong nháy mắt rời đi, Chu Tử Thư bỗng nhiên ý thức được, người này, trong lòng mình, đã chiếm cứ một vị trí quan trọng nhất.

Tháng ngày ở lại Tú Châu, Chu Tử Thư có chút lo lắng không yên, con út lại có thể khiến cho trái tim của y nhận được chút an ủi, thời điểm Chu Tử Thư ôm hài tử, sẽ kể lại cho nó nghe ít chuyện xưa. Thẳng đến một ngày, hài tử bé nhỏ bỗng nhiên đặt câu hỏi: "Cha, Cung Tuấn là ai? Có phải dung mạo rất đẹp không, hắn có phải là mẹ kế của con?" Chu Tử Thư bị những lời của đứa con dọa sặc, không ngừng ho khan, kỳ quái hỏi lại: "Làm sao con nghĩ như vậy? Hắn là nam." Chu Du khó hiểu: "Nam thì không thể làm mẹ kế sao? Mấy ngày qua cha kể chuyện, nhiều nhất chính là về hắn, có phải dung mạo của hắn rất đẹp mắt? So với tiên nữ còn xinh đẹp hơn?"

Chu Tử Thư đột nhiên bừng tỉnh, bản thân thật sự bất tri bất giác, nơi nơi nhắc tới người này sao?

Thẳng đến khi Cung Tuấn đến nhà thăm hỏi, tâm tình Chu Tử Thư mới rơi xuống đáy vực. Dường như thời điểm mình nhìn thấy người này, lập tức những tối tăm phiền muộn trong lòng, toàn bộ bay sạch. Đây là một đoạn tình cảm căn bản không nên phát sinh, bóp chết tại trong trứng mới là lựa chọn tốt nhất.

Đưa lưng về phía Cung Tuấn, Chu Tử Thư hy vọng có thể tìm cho mình một lý do tốt nhất: "Cung Tuấn, ta cũng rất coi trọng ngươi, cho nên không hy vọng ngươi đi nhầm nửa bước." Những lời này, nói cho đối phương, cũng là nói cho mình nghe."

Nhưng theo thời gian trôi qua, rồi lại càng ngày càng mong nhớ đối phương, thời điểm tại Tú Châu cũng vậy, thời điểm tại Lâm An cũng thế. Đêm chính đán pháo hoa rợp trời, trong màn đêm yên tĩnh, lúc Chu Tử Thư đối mặt với nhiệt tình của Cung Tuấn, phát hiện phòng tuyến trong lòng mình vỡ vụn từng chút một.

Thẳng đến buổi tối tại Tín Dương thành, hành động thân mật của hai người bên bờ suối, Chu Tử Thư rốt cuộc phát hiện, kỳ thật, thứ mình vẫn luôn cự tuyệt không phải Cung Tuấn, mà là bản thân. Quyết tâm là vào thời điểm Ngũ Loan tìm đến mình, lời nói của Ngũ Loan, Chu Tử Thư đã sớm biết đạo lý trong đó, nhưng một khắc này, y mở ra lòng mình, phát hiện người này, đã mọc rễ sâu trong đáy lòng, chặt đứt cũng không đi.

Rốt cuộc hắn tốt ở chỗ nào? Chu Tử Thư nhìn Cung Tuấn trước mắt, bởi vì kiệt sức mà hôn mê, trong lòng không ngừng hỏi: Tướng mạo không tốt, tính cách không biết nịnh nọt, động tác cũng không đủ ôn nhu, ngoại trừ bên ngoài tác chiến dũng mãnh không sợ chết, dường như từ đầu đến chân là một kẻ vô dụng, nhưng mà một người như vậy, rồi lại khiến cho mình động tâm, không đành lòng cự tuyệt bất cứ yêu cầu gì của hắn.

Trong khoảnh khắc Cung Tuấn kéo Chu Tử Thư vào ngực, tiếp sau đó lúc hai người hôn môi, Chu Tử Thư biết rõ một số thứ sẽ đến. Y không có ý định tránh né, có lẽ đây là vận mệnh an bài, là người thì ai tránh né được vận mệnh của mình?

"Thư Thư, mông của ta có vết thương, phải ủy khuất ngươi rồi..."

Thời điểm Chu Tử Thư nghe được câu này, hơi giương mắt, trong bóng tối căn bản không nhìn thấy vẻ mặt đối phương, cũng không biết trong lòng đối phương nghĩ gì, nói ra lời nói dối. Thời điểm y quan chữa thương cho Cung Tuấn, chính mình ở ngay bên cạnh, vết thương trên người hắn cũng không quá sâu, chỉ là sau đùi có có một mảng vết thương, nhưng... có lẽ vừa giành thắng lợi trở về, lại dạo quỷ môn quan một vòng, thoáng dung túng cũng không ảnh hưởng chút nào.

Bên tai Chu Tử Thư vang lên câu nói kia của Ngũ Loan: Cầu Điện hạ đừng biến Cung tướng quân thành nam sủng.

Tư thế như vậy, đối phương có lẽ không tính là nam sủng đi?

Thời điểm làm cũng không vui thích như trong tưởng tượng, đau, ngoại trừ đau vẫn là đau, nhưng Chu Tử Thư rồi lại không nỡ đẩy ra cái người đang cùng hợp nhất với mình, chỉ có lúc hai người tiếp xúc chặt chẽ, kết hợp với nhau, trong lòng y rồi lại cảm nhận một loại cảm xúc trái ngược với thân thể, đó là ngọt ngào cùng an tâm.

"Chỉ cần ngươi thích, ta cái gì cũng nguyện ý làm, cho dù đi chịu chết, hay là làm cái này..."

Tay Chu Tử Thư vuốt qua môi Cung Tuấn, bên môi đối phương vẫn còn dịch thể của mình, loại chuyện này Chu Tử Thư không phải không biết, nhưng lại hoàn toàn không nghĩ tới, vì để cho mình cao hứng, người thường ngày không chịu cúi đầu, lại biết làm những thứ này.

Chu Tử Thư đưa tay ôm Cung Tuấn, trái tim rung động từng nhịp, nụ hôn ôn nhu của đối phương, từng lời âu yếm trầm thấp đều khiến người ta say mê, mặc dù đã không có gì, hiện tại lại tăng thêm một câu "Động tác thô lỗ vụng về, lại không biết cách lấy lòng người", nhưng mái tóc đen quấn quanh, bện chặt của hai người rồi lại không thể nào cắt đứt.

------oOo------

Chương 106: Mân Côi Cao

Nguồn: EbookTruyen.VN

Những bất an, lo lắng, nghi kỵ lúc trước, đều tan biến, chỉ còn lại bầu không khí ngọt ngào ấm áp là không thay đổi.

Hai người cứ ôm nhau như vậy, Cung Tuấn gần như dùng hết tất cả khí lực toàn thân, gắt gao ôm Chu Tử Thư vào ngực, dường như chỉ có phương thức này, mới có thể khiến cho huyết dịch đang sôi trào thoáng yên tĩnh.

Hắn từng nghe qua, nam nhân sau khi làm xong sẽ cảm thấy mệt mỏi, cảm thấy không đủ kích tình, nhưng hiện tại hắn lại hoàn toàn không cảm thấy nửa điểm mệt mỏi, trong lồng ngực chỉ tràn đầy cảm giác yêu thương, người trong ngực chính là trân bảo quý giá nhất trên thế giới này, là người duy nhất.

Cung Tuấn thấp giọng nói: "Thư Thư, ta yêu ngươi!"

Chu Tử Thư khẽ cười: "Ta biết, vừa rồi ngươi nói rất nhiều rồi."

"Nhưng ta cảm thấy chưa đủ, một ngàn lần, một vạn lần cũng không đủ."

"Vậy ngươi nói đi, ta nghe."

Cung Tuấn chưa từng nghĩ tới, những lời đường mật buồn nôn của kiếp trước, dùng vào lúc này lại có thể biểu đạt chính xác được tâm ý, Chu Tử Thư quả nhiên theo lời y nói, nằm trong ngực Cung Tuấn, an tĩnh nghe hắn lải nhải.

Nhưng dường như lải nhải một hồi cũng không đủ để Cung Tuấn thỏa mãn, hắn bắt đầu động tay động chân, sau đó phía dưới có xu thế ngóc đầu.

Cung Tuấn dịch cơ thể mình cách xa Chu Tử Thư một chút, bởi vì Chu Tử Thư cũng không phản ứng về phương diện này, hắn thử thăm dò: "Có thể đốt đèn lên không? Ta sợ vừa rồi làm ngươi bị thương.."

Chu Tử Thư không lên tiếng, vì vậy Cung Tuấn liền đứng dậy, hắn ngây người một lúc lâu, làm quen với bóng tối.

Hắn đến dưới giường, mò tìm đèn dầu, dầu bên trong đã bị đổ hết xuống đất, không còn cách nào đốt lên.

Cung Tuấn lại lục lọi trong ngăn tủ tìm ra một cây nến, đốt lên đặt ở đầu giường.

Trong phòng đã có chút ánh sáng, Cung Tuấn không thể chờ được nữa quay lại nhìn Chu Tử Thư, chỉ thấy Chu Tử Thư tựa ở đầu giường, chăn mỏng tùy ý phủ trên hông y, quần áo khố tử ném đầy giường, bị vò đến nhăn nhúm, mà Chu Tử Thư nửa người trên trần trụi, tóc đen rủ xuống đầu vai, mặt như hoa đào, mi nhãn ngập xuân, đang nhìn mình.

Chỉ một cái nhìn này, khiến cho huyết dịch vừa rồi Cung Tuấn cố gắng áp chế lại lần nữa chạy thẳng xuống dưới thân, hắn đột nhiên cứng lên ở trước mặt Chu Tử Thư, lưỡi dao thô như cánh tay trẻ con, mặt trên còn có gân xanh vòng quanh, phần lông rậm dưới gốc, vẫn còn dính dịch nhờn màu trắng.

Cung Tuấn vô cùng ngại ngùng, đưa tay che lại phía dưới, thấy Chu Tử Thư vẫn còn nhìn, liền xoay người người sang chỗ khác, có chút thẹn quá hóa giận: "Đừng nhìn, thật ngại quá..."

Giọng Chu Tử Thư vang lên sau lưng: "Trên mông bị thương ở đâu vậy? Lá gan của ngươi càng lúc càng lớn, đây chính là tội khi quân."

Cung Tuấn có chút ảo nảo gãi gãi đầu, vội vàng tìm quần mặc vào, qua loa buộc lại đai lưng, lúc này mới trở lại giường. Nhưng cho dù ngồi xuống, vẫn có thể nhìn thấy túp lều nhô lên có phần uy vũ của hắn.

Cung Tuấn đỏ bừng cả mặt, nói: "Ta... ta bị ngươi nhìn, ta cũng muốn nhìn ngươi..."

Chu Tử Thư hơi nhíu mày, Cung Tuấn vội giải thích: "Không phải, là ta lo lắng cho vết thương của ngươi, hơn nữa ta nghe nói vật kia phải lấy ra, bằng không sẽ đau bụng..." Chu Tử Thư nhưng vẫn không nhúc nhích, Cung Tuấn hít một hơi thật sâu, mặt dày xích lại gần, dùng giọng nói ôn nhu hết mức có thể: "Xoay người sang chỗ khác, chỉ nhìn một chút thôi, lại không làm cái gì...."

Chu Tử Thư vẫn bất động, nhưng ngay cả cổ cũng chuyển sang hồng, Cung Tuấn mượn ánh nến yếu ớt, thấy được trên người y bị mình để lại dấu vết hoan ái sâu cạn không đồng nhất, trong lòng lại xúc động một trận, thầm nghĩ cứ như vậy đè xuống tiếp tục ba trăm hiệp. Hắn thấy Chu Tử Thư bất động, lật Chu Tử Thư qua. Chu Tử Thư cũng không giãy giụa, chỉ ngoan ngoãn mặc kệ hắn loay hoay.

Ánh mắt Cung Tuấn rơi xuống chỗ chính mình vừa mới ra ra vào vào, bờ mông căng tròn xuất hiện trước mắt hắn, mà lỗ nhỏ trong khe mông, thịt hồng lộ ra ngoài, vết máu còn chưa đông, một chút chất lỏng ái muội vẫn còn đang chậm rãi chảy từ bên trong ra.

Quả nhiên, vẫn làm y bị thương, nhất định rất đau. Cung Tuấn chỉ vừa nghĩ tới phía sau của mình bị biến thành cái dạng này, đã cảm thấy rét lạnh, trong lòng hối tiếc không thôi, sớm biết như vậy, tình nguyện chịu đựng cũng sẽ không xăng bậy.

Chu Tử Thư vùi đầu trong gối, căn bản không dám nâng lên, chỉ buồn bực hỏi: "Có bị thương không? Lúc đó ta cảm thấy hơi đau một chút..."

Cung Tuấn hôn vào vết thương của Chu Tử Thư, Chu Tử Thư đột nhiên quay người, đẩy hắn ra, trong giọng nói mang theo phiền muộn, mặt lại đỏ giống tôm luộc: "Ngươi làm gì vậy!?"

Cung Tuấn đau lòng vô cùng, nhẹ nhàng ôm lấy Chu Tử Thư: "Ta đáng chết... ta... ta chỉ chú ý chính mình thoải mái, không nghĩ tới ngươi sẽ đau như vậy... Thư Thư ngươi... trong lòng có phải thực chán ghét ta không?"

Chu Tử Thư trừng mắt Cung Tuấn, Cung Tuấn vội vàng nhìn quanh phòng, chậu đồng cùng khăn mặt dùng để lau vết thương cho hắn vẫn còn, nước trong chậu đều đã đổi sạch sẽ, hắn rất muốn ra ngoài gọi người đun một thùng nước nóng, nhưng sợ động tĩnh quá lớn, chỉ có thể như vậy thôi.

Cung Tuấn nhúng ướt khăn, nhẹ nhàng lau sạch bên ngoài, lại luồn tay đi vào, một khắc ngón tay duỗi vào trong, lông mày Chu Tử Thư đã nhăn lại cùng một chỗ, cắn môi, Cung Tuấn cố nhịn, nhưng vẫn nhịn không được mà hôn lên.

Dịch nhờn bên trong theo ngón tay khuấy động chậm rãi chảy ra, lại được rửa sạch sẽ, Cung Tuấn lấy ra Kim Sang Dược* có sẵn trong phòng, bôi cả trong lẫn ngoài.

(*Trị vết thương do đao kiếm gây ra.)

Sau khi làm xong đâu đó, ánh mắt Chu Tử Thư khẽ dời, nhìn thấy quần Cung Tuấn gần như muốn nứt ra, phía trước đã ướt một mảng lớn, hiển nhiên là đang cố gắng áp chế bản năng nguyên thủy trong mình.

Chu Tử Thư thấp giọng hỏi: "Ngươi rất muốn sao?"

Cung Tuấn lắc đầu nguầy nguậy, mặc dù hắn rất muốn, nhưng dưới tình huống này hắn căn bản không dám làm Chu Tử Thư thêm lần nữa, chỉ dám ôm chặt y, dùng mũi cọ cọ. Cơ thể Chu Tử Thư có một hương vị nhàn nhạt, khiến Cung Tuấn vô cùng trầm mê.

Cũng không biết đã qua bao lâu, Chu Tử Thư mới đột nhiên mở miệng: "Ta... không thể qua đêm ở chỗ này."

Cung Tuấn nhẹ gật đầu, giúp Chu Tử Thư mặc quần áo, lý y, trung y, ngoại y. Hôm nay Chu Tử Thư mặc một bộ thường phục, ngoại bào màu đỏ được chỉ thêu kim tuyến màu tối điểm xuyến, dưới ánh nến lại càng làm nổi bật khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của y.

Chờ sau khi mặc xong quần áo tử tế, Cung Tuấn gấp gọn khăn trải giường đã bị mình làm bẩn, nhét vào trong tủ, lại lấy ra một cái sạch sẽ khác trải lên, thời điểm đang chuẩn bị tiễn Chu Tử Thư, Chu Tử Thư nói: "Hôm nay... ngươi đã hôn mê hơn nửa ngày, vừa tỉnh lại đã..." Nói tới đây mặt y ửng hồng, sau đó khôi phục lại bình thường, "Ngươi khẳng định cũng rất mệt mỏi, sớm nghỉ ngơi đi, ngày mai ta lại tới thăm ngươi."

Cung Tuấn nhìn theo bóng lưng rời đi của Chu Tử Thư, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy thất lạc dị thường, khẩu khí này, sắc mặt này, rõ ràng là bộ dạng nên có của một vị Hoàng đế sau khi sủng hạnh qua phi tần.

Cung Tuấn đứng trước cửa, có chút do dự, sau đó liền đuổi theo Chu Tử Thư, trong lòng đang có một giọng nói không ngừng gào thét: Ta không phải là phi tần sau khi được Hoàng đế sủng hạnh liền bị vứt qua một bên....

Bước chân Cung Tuấn có chút nặng nề, lúc hắn chạy đụng tới vết thương trên đùi đau đớn vô cùng, nhưng vẫn cắn răng chạy theo.

Chu Tử Thư đi được hai bước, quay đầu đã nhìn thấy Cung Tuấn khập khễnh chạy về phía mình, liền trách cứ: "Ngươi đi đường đã cái dạng này rồi, nằm nghỉ ngơi dưỡng thương cho tốt đã."

Cung Tuấn không ngừng lắc đầu, lập tức bịa ra một lý do: "Ta muốn đến xem những binh sĩ bị thương kia, làm chủ soái, nhất định phải vậy!"

Chu Tử Thư có chút bất đắc dĩ, nhẹ gật đầu, duỗi tay đỡ Cung Tuấn, ra ngoài viện.

Bên ngoài cũng không có ai khác, chỉ có thái giám Cam Biện đang chờ, Chu Tử Thư nói: "Cung tướng quân bị thương, đi đứng bất tiện, ngươi kiếm cái cáng, để cho hắn nằm đi cùng trẫm."

Cung Tuấn nhìn thấy Cam Biện nhìn mình nở nụ cười, nụ cười kia thấy thế nào cũng cực quỷ dị, kiểu như thần 'hiểu' rồi.

Cam Biện đi một lúc, liền mang về hai binh sĩ nâng cáng, Cung Tuấn cho dù vô cùng không tình nguyện, nhưng mỗi khi bước đi chỗ đùi quả thực rất đau, vừa rồi chỉ vì kích động, căn bản không có cảm giác, hiện tại ra ngoài bị gió đêm thổi qua, đã cảm thấy lỗ chân lông trên người đều muốn co lại. Dưới ánh mắt uy hiếp của Chu Tử Thư hắn đành ngoan ngoãn nằm trên cáng, được hai binh sĩ nâng đi.

Dọc đường đi, Cam Biện vẫn luôn theo sát Cung Tuấn, thấy xung quanh không có ai để ý, liền lặng lẽ nhìn Cung Tuấn cười cười: "Cung tướng quân thật gần gũi với Bệ hạ nha, ngày sau hẳn sẽ được thăng chức rất nhanh, đến lúc đó cũng đừng quên nô tài!" Nói xong liền móc một vật từ trong ngực nhét vào tay Cung Tuấn.

Cung Tuấn nằm trên cáng mở ra nắp lọ, chỉ ngửi thấy bên trong lọ giống như thuốc mỡ có mùi hoa hồng thoang thoảng, không phải gì khác, chính là Mân Côi Cao* chuyên dùng cho chuyện ấy của nam nam....

(*玫瑰膏 thuốc mỡ hoa hồng thôi, để zị đọc cho hay.)

Hắn phiền muộn vô cùng, ngẩng đầu nhìn Chu Tử Thư, cũng không biết đây là chủ ý của Chu Tử Thư, hay là tên thái giám Cam Biện chết bầm này đang tính toán muốn vuốt mông ngựa mình.

Chu Tử Thư rồi lại căn bản không nhìn hắn, chỉ đi ở phía trước, bước chân không tính là nhanh, động tác thỉnh thoáng có chút không được tự nhiên, Cung Tuấn thầm nghĩ: Sớm biết trên người tên này có thứ này, cũng sẽ không khiến ngươi thảm như vậy rồi.

Đường phố ban đêm đầy những binh sĩ và người qua lại, có một số người đang ôm người thân tàn phế của mình thút thít nỉ non, có người đang bàn luận về thắng lợi hôm nay, đều không ngoại lệ, khi tất cả mọi người nhìn thấy Chu Tử Thư cùng Cung Tuấn, đều nhao nhao đứng dậy hành lễ, dùng tiếng hô xuất phát từ tận đáy lòng: "Vạn tuế! Vạn tuế!"

Đám người Cung Tuấn cùng Chu Tử Thư, trong tiếng hô cùng tiếng thút thít nỉ non, đi vào lều tập trung binh sĩ bị thương.

Chu Cấu vẫn còn ở đây, đang nói chuyện cùng mấy binh sĩ, những binh sĩ kia đối với Chu Cấu, trên mặt lộ ra thần sắc cung kính, không phải e ngại uy quyền của Hoàng đế, mà là sự yêu mến xuất phát từ nội tâm.

Chu Cấu dường như rất hưởng thụ bầu không khí này, khuôn mặt lộ ra tươi cười, hết sức hưởng thụ với đủ loại tâng bốc xung quanh. Loại cảm giác được người yêu mến thật tốt, trong nháy mắt, Chu Cấu thậm chí còn cảm thấy trận này là tự mình dẫn sáu quân ra chiến trường chém giết.

Nhưng tình cảnh này lại bị Chu Tử Thư cùng Cung Tuấn hoàn toàn phá vỡ, trong lều có khoảng ba bốn trăm binh sĩ bị thương nặng, bên ngoài cũng tụ tập hơn một nghìn binh sĩ bị thương nhẹ, nhìn thấy Chu Tử Thư đến, đều đồng loạt hô to: "Bệ hạ tới, Bệ hạ tới!"

Thậm chí có một vài binh sĩ trong lều đang nằm rên hừ hừ, lúc này cũng giãy giụa ngồi dậy, muốn bò ra ngoài lều. Có một số binh sĩ không cách nào nhúc nhích, cũng nhao nhao ngưỡng cổ, hướng ra ngoài.

Tình cảnh này so với thời điểm Chu Cấu xuất hiện còn muốn nhiệt tình hơn gấp mười lần, sau khi nghe những binh sĩ kia phát ra tiếng tung hô từ trong nội tâm, Chu Cấu rốt cuộc cũng nhận ra: Uy vọng của Chu Tử Thư, đã vượt qua mình rồi, ít nhất, tại Tương Dương thành, đã vượt xa chính mình.

------oOo------

Chương 107: Đăng cơ

Nguồn: EbookTruyen.VN

Chu Cấu rốt cuộc cũng nhận ra: Uy vọng của Chu Tử Thư, đã vượt qua mình rồi, ít nhất, tại Tương Dương thành, đã vượt xa chính mình.

Sau khi Cung Tuấn đến chỗ này, liền không nguyện ý nằm trên cáng nữa rồi, hắn khăng khăng đi xuống, lập tức có binh sĩ đi qua đỡ hắn.

Chu Tử Thư đi phía trước Cung Tuấn, y đi đến đâu, thần sắc trở nên ngưng trọng đến đó.

Tiếng kêu rên trong lều, đứt quãng truyền vào tai y, còn một số binh sĩ bị thương không không cách nào chữa trị đang hấp hối, được mang ra ngoài. Nhưng vào lúc này, làm một thủ lĩnh, không có khả năng để lộ ra nửa điểm cảm xúc.

Chu Tử Thư mang vẻ mặt phấn khởi, cổ vũ những binh sĩ này một trận, lại còn lần lượt đến hỏi thăm từng người.

Cung Tuấn cũng không giống như Chu Tử Thư đưa thuốc cho những binh sĩ này, đây là Hoàng đế đang mua nhân tâm, bản thân chỉ cần làm vật trang trí là đủ rồi.

Chu Tử Thư ở lại chỗ này một hồi sau đó liền rời đi, Chu Cấu cũng cảm thấy mình ở chỗ này chả còn ý nghĩa gì, huống hồ đã nửa đêm, ông phấn chấn hơn nửa đêm cũng đã mệt rồi.

Chờ đến khi Chu Tử Thư cùng Chu Cấu đi khỏi, binh sĩ trong lều cũng không cố gắng nhẫn nại nữa, tiếng rên rỉ thống khổ đứt quãng liền tràn ngập lỗ tai Cung Tuấn.

Cần thiết cho chiến tranh hiện đại không chỉ là vũ khí, mà những thứ như hỗ trợ hậu cần*, chăm sóc y tế cũng không kém là bao.

(*Nhiệm vụ chu cấp và phân phối vũ khí và nhu yếu phẩm, đảm bảo điều kiện cho quân sĩ hành quân an toàn từ bản doanh đến một vị trí khác.)

Cung Tuấn nhìn thấy có một vài binh sĩ nếu như có thể nhận được chữa trị, cho dù chỉ cần một mũi penicilin (*kháng sinh) là có thể giải quyết vấn đề, nhưng vào lúc này lại không thể không buông xuôi mà chờ chết ở đây, trong lòng dâng lên một loại cảm giác nói không ra lời.

Sau khi hắn ngây ngẩn một hồi, chỉ cảm thấy mệt mỏi dâng lên, từ phòng hắn ra đến chỗ này, cần phải đi rất lâu, thời điểm hắn đang chuẩn bị nghỉ ngơi một chốc ngay tại chỗ, bên ngoài có người thông báo: "Cung tướng quân, Bệ hạ Chu kiến."

Cung Tuấn liền được người nâng lên, đi đến phủ nha trong Tương Dương thành.

Đám người Trần Quy, Tào Thành, Hứa Thanh, Diêm Sung đều đang ở đây, Cung Tuấn hơi nghi hoặc, không biết đã nửa đêm rồi bọn họ còn có chuyện gì.

Trần Quy mở miệng trước tiên: "Bệ hạ không cần lo lắng, tuy rằng quân ta tổn thất nhiều, người Kim nhất định thương tổn còn nhiều hơn! Nhất định không dám đánh nữa."

Chu Tử Thư nhẹ gật đầu, nói: "Hoàn Nhan Lượng nhất thời nửa khắc sẽ không dám liều lĩnh tiến công, trẫm đã phái người đi thám thính động tĩnh quân Kim. Thứ trẫm lo lắng nhất chính là, hiện tại khí trời nóng bức, những binh sĩ bị thương cùng thi thể không xử lý thích đáng mà nói, sẽ xuất hiện ôn dịch diện tích lớn, như vậy lại càng phiền toái. Trẫm đã hỏi qua y quan, dường như đối với vết thương loại này, cũng không có cách nào tốt để chữa trị, bị thương một người, không sai biệt lắm chính là chết một người. Nếu cứ tiếp tục như vậy, tuy rằng vũ khí kiểu mới lợi hại, nhưng binh lực sẽ rất nhanh cạn kiệt."

Tất cả mọi người đều lâm vào trầm mặc không nói một lời, rất nhiều người cần phải được giải phẫu, nhưng hiện tại, cũng không có người làm giải phẫu, Cung Tuấn cũng không am hiểu. Hắn chỉ biết thuốc kháng sinh chống viêm, rượu cồn các loại, cùng một vài phương pháp cấp cứu. Còn kiểu đòi hỏi đội ngũ y tế cần phải có kiến thức chuyên sâu như thế này, cũng không nằm trong phạm vi năng lực của hắn.

Chu Tử Thư nhìn về phía Cung Tuấn: "Cung khanh, ngươi thấy sao?"

Đây là lần đầu tiên Chu Tử Thư xưng hô thế này với hắn, hắn nhìn lại Chu Tử Thư, người vừa rồi hãy còn nằm trong ngực mình, hiện tại lại ngồi ở vị trí bề trên, vẻ mặt không tìm thấy nửa điểm gợn sóng.

Cung Tuấn nói: "Thần cho rằng, phải đào tạo thêm nhiều y quan có kiến thức chuyên sâu, Chu tập đại phu trong thiên hạ, đưa đến Thái Y Viện ở Kinh Thành để tiến hành huấn luyện. Còn hiện tại những người này, chỉ có thể... mặc cho số phận thôi."

Câu trả lời này mọi người đều đã biết, tâm trạng không khỏi trở nên nặng nề.

Trần Quy nói: "Hiện tại là mùa hè oi bức, nếu như bệnh dịch bùng nổ, Bệ hạ cùng Thái thượng hoàng ở chỗ này quá nguy hiểm. Hiện tại Tương Dương đã giải vây, binh mã cần vương các nơi đang truy kích người Kim, chắc hẳn trong khoảng thời gian ngắn người Kim không dám vượt qua ranh giới lần nữa. Kính mong Bệ hạ cùng Thái thượng hoàng sớm ngày quay về Lâm An."

Chu Tử Thư nhẹ gật đầu, nhìn Cung Tuấn: "Ngươi ở lại Tương Dương cũng không làm gì, chuyện nơi đây giao cho Trần Quy, ngươi trở về Tín Dương đi."

Nào có thể đoán được lời Chu Tử Thư còn chưa nói hết, từ phòng trong bỗng đi ra một người, không phải ai khác, chính là Chu Cấu.

Chu Cấu cũng không thèm quan tâm những người khác đang sững sờ, chỉ nói với Chu Tử Thư: "Cung Tuấn không thể đi, lần này trở về Kinh Thành, dọc đường đi còn không biết đã loạn thành cái dạng gì nữa, lão hủ thấy để cho hắn hộ tống Thánh giá hồi kinh là phù hợp nhất."

Cung Tuấn cùng Chu Tử Thư nghe thấy những lời này của Chu Cấu thì lấy làm kinh hãi, còn mấy vị khác cũng không tiện tham dự vấn đề này, đều ngậm miệng.

Chu Tử Thư nhìn Cung Tuấn một lát, há mồm, muốn nói gì đó, nhưng cũng không nói ra.

Cung Tuấn nói: "Thần nguyện hộ tống Bệ hạ hồi kinh."

Chu Cấu: "Tốt lắm, Cung Tuấn ngươi quay về chuẩn bị một chút, sáng mai liền đi!"

Chu Cấu ở Tương Dương ngây người hai tháng, hiện tại quân Kim đã lui, ông có bị đánh chết cũng không muốn ở lại nơi này, càng sớm rời đi càng tốt.

Mọi chuyện cứ như vậy được định đoạt, Chu Tử Thư giữ Trần Quy ở lại, sau khi bàn bạc một số việc giải quyết hậu quả trong thành, trợ cấp cho những binh sĩ thương vong, bất giác trời đã sáng rồi.

Lúc Cung Tuấn trở về cứ khăng khăng không cho người nâng, Chu Tử Thư không có ở bên, không ai dám trái lệnh hắn, huống hồ chỗ ở của hắn cách phủ nha cũng không xa, sau khi hắn quay lại phòng, liền lệnh cho thân binh của mình đi múc hai vại nước lạnh, tự mình lấy ra khăn trải giường bẩn giấu trong góc tủ, một mình hì hục giặt sạch.

Thời điểm hắn phơi khăn đã được giặt sạch ngoài sân, có chút phiền muộn nhìn khăn trải giường sạch không tỳ vết, Chu Tử Thư y, hẳn là thích mình

đi...

Cung Tuấn chỉ ngủ chưa tới một canh giờ, đã bị thái giám Chu Cấu phái tới đánh thức, hơn nữa còn kéo hắn đi.

Lúc đến Chu Cấu gióng trống khua chiêng, quan viên mỗi địa phương đều ra nghênh đón, lần này trở về lại hết sức im ắng, đi thẳng đến Giang Biên, ngồi thuyền xuôi dòng, liên tục không ngừng nghỉ.

Lúc Cung Tuấn trên thuyền, không khỏi mò ra lọ mân côi cao, Chu Tử Thư cũng tới chỗ hắn mấy lần, nhưng mỗi lần đều có thái giám thị vệ bên cạnh, muốn lén lút nói ra hai câu cũng khó.

Thuyền lớn thuận lợi xuôi dòng, sau năm sáu ngày liền tới bến Trường Giang, lại lượn quanh qua vùng tam giác Trường Giang*, rời thuyền ở ngoài thành Lâm An, về thẳng trong thành.

(*Vùng tam giác hợp thành giữa sông Trường Giang và sông Tiền Đường. Bao gồm thành phốThượng Hải, vùng đông nam tỉnh Giang Tô và vùng đông bắc tỉnh Chiết Giang, diện tích khoảng 40.000 Km2)

Bách quan trong thành đã sớm nghe được lần này Tương Dương bị vây, cũng biết Chu Tử Thư đã đăng cơ, đều ra ngoài thành nghênh đón, lúc nhìn thấy Chu Tử Thư, đều hô vạn tuế, mặt Chu Tử Thư có vẻ mất tự nhiên, mặt Chu Cấu lại có chút đen.

Sau khi trở lại cung, Vi thái hậu trách cứ Chu Cấu, lại kéo ông lại nhìn một vòng, đợi đến khi phát hiện nhi tử bình an vô sự, liền hỏi: "Quan gia thật sự thoái vị rồi?"

Chu Cấu có chút buồn bực về chuyện này, ông mở miệng ậm ừ một tiếng, ngày mai còn phải lên triều, là Chu Tử Thư đi hay là mình đi? Đó là một vấn đề!

Điện tiền ty Dương Tồn Trung lần này không cùng Chu Cấu 'ngự giá thân chinh', lúc này thấy Chu Cấu bình an trở về, cũng hỏi vấn đề này.

Chu Cấu nói: "Cung Tuấn đang trong thành, lần này Tương Dương đại thắng, phần lớn đều là công lao của hắn, ngươi dẫn theo mấy người, khiến hắn ổn định. Trẫm đi thương lượng với Thư Thư một cái." Ông dùng từ 'trẫm', Dương Tồn Trung liền hiểu ngay từ 'ổn định' này có nghĩa gì rồi.

Sau khi Chu Cấu giao phó xong xuôi, liền đi đến phủ đệ của Chu Tử Thư, Chu Tử Thư vẫn ở chỗ cũ, nghe thấy Chu Cấu đến vội vàng ra nghênh tiếp.

Trước tiên, Chu Cấu giả mù sa mưa (*tung hỏa mù, giả vờ) mà nói lần này có thể thoát hiểm khỏi Tương Dương không dễ dàng ra sao, sau đó liền vào ngay chủ đề chính: "Thư Thư, ngày mai lâm triều, con chuẩn bị làm gì?"

Chu Tử Thư nói: "Ngày đó người nhường ngôi, là do bất đắc dĩ. Hôm nay đã bình an đến Kinh Thành, nhi thần liền nghe theo lời của quân phụ. Ngày mai lên triều, con nói rõ với mọi người là được."

Rốt cuộc trái tim Chu Cấu cũng trở lại trong ngực, cảm thấy không uổng phí công nuôi dưỡng, yêu thương đứa con này.

Nhưng khiến cho Chu Cấu nghĩ cũng không nghĩ tới chính là, lâm triều ngày hôm sau, cũng không thuận lợi như ông tưởng tượng.

Thời điểm Chu Tử Thư mặc triều phục Đông Cung, nói trả lại ngôi vị cho Chu Cấu, đã nhận được sự phản đối của rất nhiều đại thần phe chủ chiến.

Trần Tuấn Khanh ra khỏi hàng trước tiên, nói: "Bệ hạ đã đăng cơ tại Tương Dương, chiêu cáo thiên hạ, há có thể xem như trò đùa? Bệ hạ lấy hiếu thuận làm đầu, chúng thần cũng không dám tuân theo."

Ông vừa nói như vậy, liền có một nhóm lớn quan viên phe chủ chiến nhao nhao quỳ xuống: "Bệ hạ đăng cơ Tương Dương liền đại thắng, khiến cho Đại Tống ta hãnh diện, thiên hạ đều biết, há có thể thay đổi?"

Chu Cấu nháy mắt cho người của mình, Thang Tư Thối liền ra khỏi đám người nói đỡ cho Chu Cấu.

Trên triều nhất thời lâm vào hỗn loạn, thậm chí còn có một vài quan viên nóng nảy còn xắn tay áo lên muốn đánh người.

Chu Cấu đành phải tuyên bố bãi triều, nhưng quan viên phe chủ chiến không chịu lui, thẳng đến khi Chu Tử Thư nói bãi triều, đám người Trần Tuấn Khanh, Sử Hạo liền im bặt, hành lễ với Chu Tử Thư rồi lui ra ngoài.

Chu Cấu phiền muộn vô cùng, trở lại nội cung, nói với Ngô hoàng hậu: "Sớm biết có chuyện hôm nay, thật sự là lúc đầu chẳng làm!"

Ngô hoàng hậu đang sắp xếp lại thư Chu Tử Thư gửi cho nàng, từ khi Chu Cấu rời kinh, mỗi ngày Chu Tử Thư đều viết thư báo bình an cho Thái hậu cùng Hoàng hậu, thậm chí ngay cả Chu Cấu ăn cái gì mặc cái gì cũng viết. Ngô hoàng hậu chỉ vào một trong những phong thư của Chu Tử Thư gửi về, nói: "Quan gia không có con cái, sau khi mất đi còn không phải truyền cho Thư Thư. Hiện tại mượn chuyện mà làm, nhường ngôi cho nó, nó sẽ vô cùng cảm kích. Nếu như Quan gia lật lọng như vậy, sợ rằng tương lai dẫn oán hận chồng chất, sẽ không tốt!"

Chu Cấu có chút tức giận, cả giận nói: "Chẳng lẽ trẫm tìm không được người thay thế hay sao? Cần gì phải là nó?"

Ngô hoàng hậu nhìn Chu Cấu, thản nhiên nói: "Hiện tại tìm được cũng chưa chắc có thể so sánh với Kiến Vương Điện Hạ, huống hồ đánh một trận tại Tương Dương, Quan gia ở Tương Dương thành không biết rõ tình hình bên ngoài, quan viên lớn nhỏ Kinh Thành nghe nói Chu Tử Thư đăng cơ, lại có đại thắng, đều hân hoan không thôi. Nếu như Quan gia không muốn nhường ngôi, cũng không thể không thưởng mà lại phạt chứ? Tương lai nhận thêm dưỡng tử có thể qua được Kiến Vương sao? Cho dù Quan gia chịu, chưa hẳn Thư Thư chịu, cho dù Thư Thư chịu, chưa hẳn quan lại quần thần đã chịu."

Chu Cấu trầm mặc không nói, một lúc sau mới nhìn Ngô Hoàng hậu, mở miệng: "Gần đây nàng ngược lại nói giúp cho Thư Thư."

Ngô hoàng hậu khẽ cười, không nói thêm lời nào.

Chu Cấu rời khỏi chỗ Ngô hoàng hậu, suy nghĩ một lúc lâu mới gọi Dương Tồn Trung tới, hỏi: "Dương tướng, ngươi thấy sao?"

Dương Tồn Trung nói: "Nếu như có thể thuận lợi là được rồi, nếu như Kiến Vương Điện hạ có dã tâm, lúc này y có thể được người người ủng hộ. Vả lại chiếu thư Quan gia thoái vị đã chiêu cáo thiên hạ, y hiện tại nhưng là danh chính ngôn thuận! Đến lúc thực sự xảy ra chuyện gì, thị vệ nội cung chỉ sợ đều không đáng tin!"

Chu Cấu ngây ngẩn cả người, ông tuyệt đối không thể tưởng tượng được Dương Tồn Trung đi theo mình hơn nửa đời người, trung thành tận tâm lại có thể nói ra những lời này.

Bản thân dường như trong lúc bất tri bất giác, sớm đã bị cô lập rồi.

Chu Cấu có chút buồn bực xuất cung, nhưng không ngờ ở ngoài cung, đám trẻ con bên đường đang vỗ tay ca hát, kể lại chuyện Chu Tử Thư như thế nào nhận lệnh trải qua giờ khắc nguy nan, đánh bại người Kim.

Chuyện này kéo dài hơn nửa tháng, Chu Cấu vẫn khăng khăng không muốn thoái vị, nhưng người có thể tìm để ủng hộ, ngoại trừ Thang Tư Thối, Vạn Sĩ Tư lúc trước theo Tần Cối lẫn vào, không có thực quyền lại mang theo thanh danh cực thúi, căn bản tìm không ra một người có thực lực có uy vọng đến giúp đỡ mình.

Chu Cấu vô cùng buồn bực đến chỗ Vi thái hậu, Vi thái hậu nắm tay Chu Cấu thở dài, nói: "Quan gia còn nhớ chuyện Tĩnh Khang năm đó không? Năm đó quân Kim vây thành, cha ngươi cuống quýt truyền ngôi vị hoàng đế cho đại ca ngươi, một mình bỏ chạy. Sau khi ông ấy trở về, lại muốn trèo lên đế vị, kết quả người người oán trách, phụ tử kết thù, gần như là bị giam lỏng trong cung. Hiện tại Thư Thư còn không có ý tứ như vậy, ban đầu đáng ra ngươi không nên nhường ngôi, hiện tại cả thiên hạ đều biết, muốn đổi ý, là ngại bị người mắng chưa đủ hay sao?"

Chu Cấu không nói được nửa câu, sau một lúc lâu mới nói: "Không phải thái hậu vẫn luôn không thích Thư Thư hay sao?"

Vi thái hậu nói: "Đứa nhỏ này hiếu thuận, lại có tài năng, lão phụ không cảm thấy có gì không tốt. Ngươi quanh năm nói Quan gia khó làm, hiện tại có người làm, ngươi làm Thái thượng hoàng Cung diêu tự tại, chẳng phải tốt sao? Chính ngươi suy nghĩ một chút, nếu như hai người các ngươi thật sự náo loạn, những tướng lĩnh nắm binh quyền kia, sẽ giúp ai? Ngày đó bốn vị Đại tướng đi theo ngươi đều chết hết, nếu Tần Cối vẫn còn, chỉ sợ cũng không quay lại được, nhưng lão cũng đã chết."

Chu Cấu rốt cuộc bắt đầu tưởng niệm chỗ tốt của Tần Cối, nhưng đại cục đã như thế, thậm chí phần lớn quan viên khi nhìn thấy ông còn hô lớn 'Thái thượng quan gia', chuyện này đã không thể vãn hồi, giống như Ngô hoàng hậu đã nói, mặc dù Chu Tử Thư không có ý kiến, nhưng những đại thần khác lại không nguyện ý!

Đúng năm ngày sau tại lúc lâm triều, quan viên Lễ bộ lại dâng sớ, nói Tân đế đăng cơ tại Tương Dương ngày đó, lễ nghi không được đầy đủ, tuy rằng Tân đế đã đăng cơ nhiều ngày, nhưng nên làm lại bái lạy tổ tông, chính thức làm lễ đăng cơ.

Chu Tử Thư cùng Chu Cấu đều không ngồi trên long ỷ, đến lúc này Chu Cấu mới nói: "Phải nên như vậy, Lễ Bộ chọn ngày tốt lành, thực hiện nghi lễ nhường ngôi."

Chúng thần nghe được những lời này của Chu Cấu, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, đồng loạt quỳ xuống: Thái thượng hoàng sáng suốt.

Quan viên Lễ bộ chọn cả nửa ngày, rốt cuộc chọn được một ngày tốt, mười ngày sau liền cử hành.

Chu Cấu hơi bận tâm: E rằng long bào chưa chuẩn bị tốt đi? Kết quả nhận được câu trả lời của quan viên Lễ bộ lại khiến ông thiếu chút nữa phun ra một búng máu: Từ khi nghe nói Bệ hạ đăng cơ, Hoàng hậu liền lệnh bọn họ nhanh chóng làm miện quan, sớm đã làm xong, chỉ chờ mang đi dùng thôi.

Chu Cấu nổi giận đùng đùng trở về tìm Ngô hoàng hậu tính sổ, nào có thể đoán được Ngô hoàng hậu nói: "Quan gia, thiếp thấy sau khi Thư Thư đăng cơ, chuyển đến phủ đệ của Tần Cối cũng không tệ, Hoàng Cung có chút ẩm thấp, ở lại không thoải mái."

Chu Cấu phất tay áo, mang hết tất cả vật bày biện trong cung bình thường mình yêu thích đến quý phủ của Tần Cối, ngay cả gốc cây ngoài cửa cũng không ngoại lệ, sai người đào qua, Chu Tử Thư lại phái người mang cái gối ngọc Chu Cấu sơ sót bỏ quên, cả những thứ như bút lông sói đồ mài mực cũng đưa qua luôn. Chu Cấu chỉ cảm thấy nội thương thổ huyết không thôi.

Trước đăng cơ một ngày, bầu trời vẫn luôn u ám, thậm chí đến chạng vạng tối còn hạ xuống một trận mưa to, Chu Cấu nhìn lên trời, lẩm bẩm: "Thời tiết ngày mai chỉ sợ không tốt lắm."

Nhưng khiến cho ông hết sức buồn bực chính là, ngày hôm sau mặt trời liền ló dạng, bầu trời quang đãng, một áng mây cũng không có.

Chu Cấu đội miện quan, ngồi trên long ỷ trong đại điện, thái giám bên cạnh đọc Tội kỷ chiếu*, sau đó đọc chiếu nhường ngôi. Chu Tử Thư cũng mặc quan phục mới may, quỳ trước điện, sau khi vái ba lần, liền tiến lên nhận chiếu chỉ.

(*"Tội kỷ chiếu" (tức là "Chiếu thư tự trách tội mình") trước Thiên hạ, công khai kiểm điểm và sám hối những lỗi lầm và thất bại của bản thân.)

Chu Cấu ngồi trên long ỷ, nói ra lời cuối cùng khi làm Hoàng đế: "Bia thề của Thái tổ vốn là bí mật, hiện tại cho thiên hạ đều biết, trẫm đọc một câu, ngươi đọc theo trẫm một câu."

Chu Tử Thư cung kính nói: "Vâng!"

Chu Cấu chậm rãi đứng lên, vái về hướng Bắc, nói: "Một, con cháu Sài Thị có tội cũng không được nhục hình, dù có tội mưu phản, cũng ban chết trong ngục, không được hành quyết trước công chúng, cũng không liên đới tới thân quyến."

Chu Tử Thư quỳ xuống, thề theo Chu Cấu.

Chu Cấu nói tiếp: "Không được giết sĩ phu, cùng những người dâng thư trình bày quan điểm của họ." Sau khi nói xong, Chu Cấu lại nói: "Năm đó trẫm vội vàng đăng cơ, không biết có bia thề của Thái Tổ, ngộ sát Thái Học Sinh – Âu Dương Triệt cùng Trần Đông, bây giờ nghĩ lại, vẫn như có gai nhọn sau lưng." (*vô cùng bất an, đứng ngồi không yên.)

Chu Tử Thư liền nói: "Con cháu đời thứ bảy của Chu Thị – Chu Tử Thư xin thề, không giết sĩ phu cùng người dâng sớ trình bày quan điểm."

Chu Cấu nhẹ gật đầu, chậm rãi nói ra lời cuối cùng: "Nếu như con cháu làm trái lời thề, trời đất nhất định không tha."

Chu Tử Thư đã sớm biết trước nội dung, thời điểm nghe Chu Cấu nói ra lời này, hơi ngẩn ra, sau đó lại trịnh trọng nói: "Nếu như con cháu làm trái lời thề, trời đất nhất định không tha."

(*Lời thề thứ ba là không tăng thuế của nông dân.)

Chu cấu nhìn Chu Tử Thư, khẽ thở dài, quay ngươi ra khỏi Thái Cực Điện, ngồi lên xe ngựa, đi về nơi ở mới của mình —— phủ đệ Tần Cối, hiện đã đổi tên là Lân Đức Cung.

Chu Tử Thư ở phía sau đưa tiễn, lúc này trời bỗng nhiên hạ xuống một trận mưa, trong mưa to gió lớn, Chu Tử Thư cầm một cây dù, giúp Chu Cấu che mưa.

Chu Cấu quay đầu lại, nhìn thấy cả người Chu Tử Thư ướt đẫm, rốt cuộc trong lòng cũng có chút an ủi, nói: "Con về đi, còn phải đến Tông miếu (*nơi thờ tổ tiên của vua) cúng tế, đến đàn thờ* tế trời, nếu như bị bệnh nặng thì không tốt."

(*圜丘 viên khâu, hay là Thiên đàn 天坛.)

Chu Tử Thư mắt điếc tai ngơ, khăng khăng đội mưa đưa Chu Cấu đến Lân Đức Cung, thần tử phía sau thấy Hoàng đế như vậy, cũng không dám thất lễ, đều đi theo sau, cả đoàn người nối nhau đi một hồi, rốt cuộc đã đến Lân Đức Cung.

Thời khắc Chu Cấu bước chân vào Lân Đức Cung, mưa to bỗng nhiên dừng lại, mặt trời lại leo lên đỉnh đầu.

Tất cả mọi người đều nhao nhao nói nhỏ, Chu Cấu rốt cuộc nói: "Xem như là ý trời, Quan gia đã trở về."

Chu Tử Thư hướng Chu Cấu cúi người thật sâu, mặc long bào ướt đẫm trở lại chính điện, sau khi đổi lại quần áo, xe ngựa liền chạy về phía đàn thờ ở thành Nam.

Chu Tử Thư mặc miện phục màu đen, trên có thêu thập nhị hoa chương* nhật nguyện Tuấn hà, đầu đội miện quan mười hai chuỗi ngọc, tế tất** đỏ rực giống như rặng mây đỏ phía chân trời dệt thành.

(*Thập nhị hoa chương: 12 chương, Chương là các hoa văn thêu trên áo

Cổn bào của vua gồm 12 loại vật thể trong vạn vật vũ trụ: Nhật (mặt trời),

Nguyệt (mặt trăng), Tinh (sao), Long (rồng), Hoa trùng (chim trĩ), Tuấn

(núi), Tảo (rong rêu), Hỏa (lửa), Phấn mễ (gạo), Tông di (cốc rượu), Phủ (cái rìu) và Phất (chữ Á như trong từ Á Đông).)

(*Tế tất: một loại phục sức thời xưa mặc trước áo để che đầu gối.)

Y đứng giữa đàn tế, quỳ xuống bái lạy trời xanh, quan lại trong triều cũng đồng loạt làm theo. Sau khi Cung Tuấn quỳ xuống, lại lén ngẩng đầu, nhìn về phía Chu Tử Thư ở đằng xa.

Vẻ mặt Chu Tử Thư nghiêm nghị, trang phục thêu hoa văn đế vương mặc trên người y, hiện lên vẻ uy nghiêm. Ánh mắt của y hướng lên tầng tầng mây, dường như muốn đâm thủng trời xanh.

Cung Tuấn lặng lẽ nhìn bốn phía, tại thời khắc này, hắn bỗng ý thức được một vấn đề.

Nhiều năm như vậy, hôm nay Chu Tử Thư đã trở thành thiên tử, nhưng bên cạnh y, vậy mà không có Hoàng hậu.

------oOo------

Chương 108: Lại làm cột chống - Lập Hậu

Nguồn: EbookTruyen.VN

Hôm nay, Chu Tử Thư đã trở thành thiên tử, nhưng bên cạnh y, vậy mà không có Hoàng hậu.

Sau khi kết thúc nghi lễ, đã là hoàng hôn, phần đông quan viên đều tản đi, ai về nhà nấy, còn có một vài người bị Chu Tử Thư giữ lại.

Trần Tuấn Khanh cùng Sử Hạo với tư cách xuất thân từ Giáo tập quan* của Vương phủ, lúc này lại đang giữ chức vị quan trọng trong triều nên dĩ nhiên là đối tượng ở lại, Ngu Doãn Văn từ sau khi khảo thi cao trung lên làm quan cũng không tệ, hiện tại đã là Ngự Sử Trung Thừa, cũng bị giữ lại, còn có một quan viên trẻ tuổi không quen mặt gọi là Long Đại Uyên cũng ở lại, ngoài ra còn có Tể tướng Trần Khang Bách. Cung Tuấn nhìn nhìn mấy người chung quanh, phát hiện mình là võ tướng duy nhất còn ở lại đây.

(*教习官 Đại loại là thầy dạy học j đó.)

Những người này đều là quan viên chủ chốt ủng hộ Chu Tử Thư lên ngôi, phần lớn chủ trương dụng binh với người Kim, ngoại trừ Sử Hạo, đều chưa vượt qua bốn mươi tuổi, với cục diện này, hiển nhiên là chuyện Hoàng đế muốn thương lượng với mọi người, có lẽ là một chuyện quan trọng, nhưng Dương Tồn Trung tay cầm binh quyền trong thành lại không ở đây, ngược lại là mình, loại an bài này có chút không ổn đi?

Cung Tuấn đang âm thầm suy tính một hồi, Chu Tử Thư cũng đã thay thường phục đi ra.

Y mặc trên người bộ long bào màu nâu, dưới chân là giày da (*皮靴) màu đen, phía trước hơi nhếch lên, vừa vặn ôm lấy vạt dưới của áo, không đến nỗi bay loạn theo từng bước chân của y. Trên đầu cũng không đội miện quan, chỉ dùng một cái trâm vàng (*金带) búi lên, vô cùng gọn gàng.

Cung Tuấn cũng để ý thấy, trên thư án trong Sùng Chính Điện, chặn giấy bạch ngọc cùng lư hương màu bạc bình thường Chu Cấu rất yêu thích đã không còn, bình hoa bên cạnh án thư vẽ mỹ nữ cầm quạt cũng chẳng biết đi đâu. Trong điện thiếu đi những vật này, khiến cho cung điện đã vốn cũ nát, có vẻ hơi đơn giản.

Chu Tử Thư đi tới liền ngồi vào chính vị, sau khi mọi người đều hướng Chu Tử Thư hành lễ, Chu Tử Thư liền mở miệng nói: "Hôm nay gọi các vị tới đây, là vì chuyện Hoàn Nhan Lượng, mặc dù y đã lui binh, nhưng trẫm thấy dã tâm xuôi Nam không bao giờ mất, sớm đề phòng là tốt hơn. Cung khanh đã từng giao thủ với Hoàn Nhan Lượng tại Tương Dương, cho nên để hắn tới nghe*."

(*旁听 bàng thính: Tại hội nghị hoặc pháp đình, đến ngồi để được nghe nhưng không có quyền lên tiếng.)

Cung Tuấn đã biết với tư cách hiện tại của mình, căn bản không thể tham dự nghị luận cùng những người đứng đầu nhóm văn thần này.

Chu Tử Thư tiếp tục nói: "Trẫm vừa đăng cơ, tuổi còn trẻ, sợ làm việc có chỗ không chu toàn, mọi chuyện muôn đầu nghìn mối (*bối rối ngổn ngang), vẫn muốn nghe xem ý kiến của chư khanh."

Sử Hạo mở miệng đầu tiên, ông với tư cách là văn thần lâu nhất bên cạnh Chu Tử Thư, có nhiều đóng góp trong việc Chu Tử Thư lập tự đăng cơ, tuổi tác cũng lớn nhất, nghe thấy Chu Tử Thư nói xong, liền nói: "Thần cho rằng, Bệ hạ đăng cơ, trước tiên phải tu tâm dưỡng tính, quân chính ắt quốc bình (*vua liêm chính ắt quốc gia thái bình), hôm nay Thái thượng quan gia vào ở Lân Đức Cung, lúc này Bệ hạ lấy đạo hiếu làm đầu, định kỳ qua thăm hỏi, làm tấm gương cho con dân thiên hạ."

Chu Tử Thư gật đầu, tỏ vẻ không nề hà tiếp nhận ý kiến.

Chu Tử Thư cũng tỏ vẻ không có ý kiến với việc này, gật đầu tiếp nhận, mọi người còn lại nói cũng không ít, nhưng đơn giản đều là một số việc tu thân dưỡng tính, giảm bớt gánh nặng học hành*, nhưng không có chủ trương cùng biện pháp cụ thể nào.

(*Nguyên văn 减负 giảm phụ: giảm bớt gánh nặng, áp lực trong học hành.)

Chỉ có Ngu Doãn Văn nói: "Thần nhất thời chưa thể cân nhắc chu toàn, đợi ngày khác sẽ dâng sớ sau."

Cung Tuấn vẫn luôn không mở miệng, nhìn những người khác nói chuyện, người mới Long Đại Uyên tướng mạo tuấn tú, dáng người thon dài, tiến lên phía trước nói: "Bệ hạ đã đăng cơ, nên chọn ngày gia phong thân quyến cùng tú vương**, cùng xác định ngôi vị Hoàng hậu."

(*加封 Chỉ đế vương phong thêm tước vị, đất đai ... cho thần tử.... Chỗ thân quyến nguyên văn là亲属 thân chúc: người thân, họ hàng thân thuộc. Tú vương: chắc chỉ mấy vị Vương gia có công lao, làm việc tốt^^)

Cung Tuấn thì đang âm thầm cân nhắc, có nên tìm đến thợ chế tạo vũ khí của Kinh Thành hay không, để bọn họ làm ra vũ khí kiểu mới, khai thác khoáng sản tài nguyên trong biên giới, còn phải xây dựng đội ngũ hậu cần cùng chăm sóc y tế.

Lúc hắn đang cúi đầu cân nhắc, liền nghe Chu Tử Thư nói: "Hôm nay mọi người cũng mệt mỏi rồi, ngày mai vào triều lại bàn tiếp."

Mọi người hành lễ với Chu Tử Thư, sau đó nối đuôi nhau ra ngoài, Cung Tuấn vừa đi hai bước, liền bị Chu Tử Thư gọi lại: "Cung khanh dừng bước, trẫm có chút việc muốn hỏi ngươi."

Cung Tuấn liền dừng bước, khom mình hành lễ với Chu Tử Thư.

Chu Tử Thư nhìn hắn một lúc lâu mới hỏi: "Ngươi có tính toán gì cho tương lai không?"

Cung Tuấn rất muốn nói mấy lời thầm kín với Chu Tử Thư, nhưng hắn ngẩng đầu, liền nhìn thấy trong điện còn có Ngự Sử*, Ngự cư xá nhân* đều đang cầm bút ghi chép vào Ngự cư xá, thái giám cung nữ đứng hầu hai bên, giữ mình lại nói chuyện, cũng không phải chân chính chỉ có mình mình.

(*Khởi cư xá nhân hoặc khởi cư chú 起居注 là một chức quan có nhiệm vụ theo sát ghi lại lời nói hành vi của vua.)

(*Ngự sử: quan ở gần vua, là vị quan ghi chép kiêm giám sát.)

Cung Tuấn nhớ tới trước kia, khi Chu Tử Thư vẫn còn là Hoàng tử, muốn một mình gặp mặt Chu Cấu đã khó đến cỡ nào.

Nhất cử nhất động của Hoàng đế, thậm chí ngay cả ăn ngủ đi nhà xí, đều bị ghi lại vào sổ sách, được coi như sử liệu (*tư liệu lịch sử) của một quốc gia. Dưới loại tình huống này, giữa hai người rồi lại có một con sông thật rộng không thể vượt qua mang tên quân thần.

Cung Tuấn không dám thất lễ, nói: "Thần tính đợi đến khi chuyện ở Kinh

Thành xong xuôi, liền trở về Tín Dương. Tri quân Tín Dương – Trương Hiếu Tường cũng đã gửi thư qua, bảo thần sớm ngày trở về."

Vẻ mặt Chu Tử Thư thoạt nhìn có chút phiền muộn, một lúc sau thì nói: "Khu vực Tín Dương, Hoàn Nhan Lượng đã hai lần chịu thiệt ở nơi này, vả lại phòng ngự chắc chắn, y nhất định không tiếp tục xuống tay, trẫm muốn điều động ngươi đến Hoài Tây, ngươi cảm thấy thế nào?"

Cung Tuấn hơi ngẩng người, lúc trước hắn ở Hoài Tây, không dễ dàng huấn luyện ra một đội ngũ, lại bị điều đi. Hiện tại đang ở Tín Dương, vừa hao tâm tổn trí, quen thuộc binh tướng, lại muốn điều đi lần nữa.

Cung Tuấn cũng biết đây là luật lệ của triều đình, chia cắt binh tướng, vì phòng ngừa võ tướng cầm quyền, nhưng cách điều động này, thật sự là bất lợi cho việc xây dựng một đội quân cường đại có thể tùy tâm chỉ huy.

Cung Tuấn phát hiện nếu như mình mở miệng, căn bản sẽ nói ra lời bản thân không nên nói, lại bị Khởi cư xá nhân hoặc Ngự sử trong điện ghi chép lại, tương lai rơi vào tay đám người Xu Mật Viện, sẽ phiền toái lớn, liền nói: "Thần tuân chỉ."

Chu Tử Thư nhìn Cung Tuấn, há miệng mấy lần, nhưng cuối cũng vẫn không nói gì, chỉ nói: "Ừ, không còn chuyện gì nữa, ngươi lui xuống đi."

Cung Tuấn cáo lui, Chu Tử Thư cũng tắm rửa thay quần áo, trở lại tẩm cung của mình nghỉ ngơi.

Tẩm cung này là chỗ ở trước kia của Chu Cấu, phần lớn vật bày biện cùng trang trí đã bị Chu Cấu mang đi, duy chỉ có một chút đồ vật chuyên dụng của Hoàng đế thì còn giữ lại, thái giám bên cạnh tiến lên, hỏi: "Hôm nay Bệ hạ muốn đến chỗ nương nương nào để nghỉ ngơi?"

Chu Tử Thư bắt đầu cẩn thận cân nhắc hậu cung phi tần của mình, Hạ Thị lúc trước Vi thái hậu ban cho đang bệnh nặng, còn lại... không còn lại người nào rồi.

Chu Tử Thư lắc đầu, một thân một mình nằm trên long sàng rộng lớn, đệm giường đều đã đổi mới sạch sẽ, hết sức mềm mại, mặc dù là đêm hè, cũng không tính quá nóng, phải là nơi vô cùng thoải mái, nhưng không biết vì cái gì, y lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được.

Đến nửa đêm Chu Tử Thư ngồi dậy, phát hiện mình rất rất muốn gặp Cung Tuấn. Nhưng nửa đêm dĩ nhiên không thể gọi hắn vào cung, cho dù gọi hắn vào cung, cũng chỉ có thể dưới ánh mắt của mọi người mà nói hai câu vô nghĩa mà thôi.

Y không khoác thêm áo, ra ngoài điện, bên ngoài là bầu trời đầy sao, dãy tường cung* đỏ thẫm ngăn cắt y với thế giới bên ngoài.

(*宫墙 Tường của cung thất.)

Liên tiếp ba ngày, Chu Tử Thư đều ngủ một mình, đợi đến ngày thứ tư, Ngô hoàng hậu đã được lên làm Thái hậu cuối cùng cũng biết được tin này từ miệng Thái giám —— Hoàng đế thiếu phi tần, mỗi đêm đều ngủ một mình, khó có thể chìm vào giấc.

Sớm bình minh, Chu Tử Thư qua thăm Chu Cấu, sau khi cùng Chu Cấu dùng bữa, lại nhìn mỹ nhân Chu Cấu mới nạp vào ca múa. Ngô hoàng hậu nhân cơ hội nói: "Hậu cung Hoàng đế chỉ có một phi tần, cũng quá mức không thỏa đáng rồi, ngày trước Hoàng tử không có cũng không sao, hiện tại làm Hoàng đế rồi, vẫn còn như vậy không khỏi khiến người ta chê cười."

Chu Cấu vung tay lên: "Thư Thư, vừa ý ai cứ việc chọn, cha tặng con mấy mỹ nhân xinh đẹp."

Chu Tử Thư chỉ nói: "Nhi tử mới lên ngôi, không có tâm tư để ý tới những việc này, cứ để đó rồi hãy tính sau."

Chu Cấu có chút ngoài ý muốn với câu trả lời này của nhi tử, khuyên: "Năm đó lúc lão hủ còn ở Giang Bắc, chiến tranh liên miên, bên người cũng có ba bốn phu nhân, làm Quan gia cũng không cần lúc nào cũng quan tâm đến quốc sự, còn phải lo chuyện con cháu sau này, con có ý định chọn ai làm Hoàng hậu? Chuyện này không thể trì hoãn!"

Chu Tử Thư nhìn trái nhìn phải mà nói: "Cung Tuấn..."

Chu Cấu lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nhìn chằm chằm Chu Tử Thư. Chu Tử Thư nói tiếp: "Lúc đầu Cung Tuấn vốn ở Kinh Thành, nhưng về sau bởi vì Tần Cối, liền không có chỗ ở, nhi thần đã nghĩ, hắn đã lập nhiều đại công ở Tương Dương, có nên ban thưởng cho hắn một ngôi nhà ở Kinh Thành, tỏ ý triều đình khen thưởng công thần."

Ngô hoàng hậu hé miệng cười: "Quan gia quan tâm đến quốc gia đại sự dĩ nhiên là tốt, nhưng loại chuyện này giao cho Quan viên Lễ bộ làm là được rồi. Người đã không thích Hạ Thị, hiện tại nàng lại lâm bệnh, theo người nhiều năm như vậy cũng không có tin mừng, chỉ sợ về sau không thể được nữa rồi. Nghe nói trước kia trong phủ có một cung nữ gọi là Tạ Nghi rất được người yêu thích, ai gia cũng gặp qua nàng mấy lần, đối đáp vừa vặn có phụ đức (*phẩm hạnh, đạo đức của phụ nữ.), nếu như Quan gia không thích nàng, có thể tìm người khác. Chuyện này không thể kéo dài, Hoàng đế đăng cơ nhưng không lập Hậu, không ra thể thống gì."

Chu Tử Thư thật sự không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này nữa, liền lập tức dời đi chủ đề, thời điểm ra khỏi Lân Đức Cung, Ngô thái hậu lại cố gắng nhét hai cung nữ đắc lực bên cạnh mình cho Chu Tử Thư.

Chu Tử Thư vốn tưởng rằng sau mấy ngày lâm triều, có thể bàn luận một số biện pháp ứng phó với người Kim, nào có thể đoán được đám đại thần muôn miệng một lời, đều cho rằng chuyện Hoàng hậu mới là chuyện quan trọng trước mắt, những thứ khác tính sau.

Chu Tử Thư có chút phiền muộn, kêu quan viên Hộ bộ kiểm kê quốc khố, lại đi thăm dò tình hình chi Cung, phát hiện thuế má những năm gần đây, gần như tám chín phần đều sung làm quân phí, mấy năm gần đây bởi vì Hoàn Nhan Lượng quấy rối, càng dẫn đến thiếu hụt.

Chu Tử Thư nhịn không được thở dài: "Sĩ đại phu* hiện tại phần lớn chỉ là những kẻ nói suông, chỉ biết chọn việc nhẹ nhưng lại không biết xấu hổ, cứ kéo dài như thế, tuyệt không phải chuyện phúc lành gì của quốc gia."

(*士大夫 sĩ đại phu, nói chung những phần tử tri thức.)

Một câu còn chưa nói xong, liền nghe thấy Thái giám truyền báo, nói là Cung Tuấn cầu kiến.

Chu Tử Thư ngẩng đầu nhìn sắc trời, đã gần đến hoàng hôn, nhưng lại không biết thời điểm này Cung Tuấn đến đây làm gì.

Cung Tuấn là đến cùng Ngu Doãn Văn, điều này khiến Chu Tử Thư hơi kinh ngạc, qua mấy ngày, Ngu Doãn Văn rốt cuộc cũng đem suy nghĩ của mình dâng sớ lên cho Chu Tử Thư, đưa ra mười việc cấp bách cần làm trước mắt.

Đứng đầu chính là muốn nghĩ biện pháp gia tăng thu nhập tài chính, tăng thu giảm chi.

Thứ hai là mở Ân khoa*, tuyển chọn nhân tài.

(*Kì thi mở làm ơn, khoa thi đặc biệt, được tổ chức ngoài kì hạn thường lệ, để đánh dấu việc vui mừng nào của quốc gia, triều đình hoặc hoàng tộc.)

Kế tiếp là tăng cường phòng bị, nội dung phòng ngự biên cương, bên trong đã viết tương đối tường tận, thậm chí ngay chuyện cải cách sĩ đại phu trong triều mặc kệ hiện thực, không làm nói suông đều có, Chu Tử Thư vừa xem vừa gật đầu, bàn luận với Ngu Doãn Văn đến nửa đêm.

Cung Tuấn thì vẫn luôn đứng chờ ngoài điện, lúc hắn đến còn chưa ăn gì, vốn cho là Chu Tử Thư sẽ gặp mình trước, nhưng không nghĩ tới Ngu Doãn Văn nói hơn nửa buổi, thẳng đến khi trời tối hẳn mới xong, sau khi Ngu Doãn Văn ra ngoài, lại để cho Cung Tuấn đi vào.

Thời điểm Cung Tuấn đi vào, Chu Tử Thư vẫn đang xem tấu chương của Ngu Doãn Văn cùng các bị đại thần còn lại, vẻ mặt vô cùng chăm chú, Cung Tuấn khẽ khụ một tiếng, Chu Tử Thư đột nhiên ngẩng đầu lên, rồi lại không nói lời nào.

Cách một lúc lâu, Chu Tử Thư mới nói: "Cung khanh dùng bữa chưa?"

Cung Tuấn cảm thấy mình chạy tới đây ăn dường như có chỗ không tốt, liền nói: "Đã ăn rồi."

Chu Tử Thư xoắn xuýt một lúc, lại nói: "Trẫm còn chưa ăn, bận rộn hơn nửa ngày, có chút đói bụng, Cung khanh bồi trẫm ăn một chút đi."

Khởi cư xá nhân bên cạnh liền vội vàng lấy bút, ghi chép: Thưởng tiệc Trung Vũ Tướng Quân Cung Tuấn.

Chu Tử Thư nói xong lời này, lập tức đứng dậy ra ngoài, Cung Tuấn liền đi cạnh y, hai người đi đằng trước, thái giám cung nữ đi theo phía sau giữ khoảng cách khoảng hơn năm bước.

Từ khi Chu Tử Thư đăng cơ đến giờ, hai người mới coi như có cơ hội nói chuyện riêng, nhưng nhất thời hai người không biết nói gì. Vẫn là Chu Tử Thư mở miệng trước tiên: "Trẫm mới đăng cơ, tên trước kia không quá phù hợp, muốn đổi tên mới, ngươi thấy tên gì thì tốt?"

Cung Tuấn không chút nghĩ ngợi, liền nói: "Tên trước kia rất tốt, vì cái gì bỗng nhiên muốn đổi?"

Chu Tử Thư nhìn Cung Tuấn một lát, cũng không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ tự mình* nói: "Lúc còn ở Đông Cung, Thái thượng hoàng ban cho tên Vĩ, có nghĩa mỹ ngọc trân quý, nhưng trẫm không muốn chỉ làm một khối ngọc đẹp mắt. Từ Sau khi lên ngôi, xem xét tình hình quốc khố, lại tiếp xúc những thứ trước kia chưa từng tiếp xúc, chỉ cảm thấy mỗi bước đi của hiện tại, đều phải cẩn thận suy xét, nếu lệch một bước, sẽ khiến cho quốc gia lâm vào hỗn loạn. Thấy chữ Thận như thế nào?"

(*Nguyên văn là tự cố tự 自顾自: chính mình chỉ để ý chuyện của mình.)

Cung Tuấn chợt nhớ tới, hai chữ Chu Thận, là năm đó khi mình đến Tuyên Thành dẹp loạn, đã gọi Chu Tử Thư, hắn nói: "Tại sao lại đổi thành tên này?"

Dừng bước trong chốc lát, Chu Tử Thư mở miệng: "Rất tưởng niệm thời gian trước kia."

Cung Tuấn quay đầu, nhìn Chu Tử Thư, ánh mắt Chu Tử Thư dừng lại bông sen trong hồ ở phía xa, ngọn đèn mờ nhạt phản chiếu lên gương mặt y, Cung Tuấn rất muốn đưa tay ôm Chu Tử Thư vào ngực, càng muốn hôn y, nhưng cách đây năm bước là một đám thái giám cung nữ đang cầm đèn lồng.

Cung Tuấn nói: "Thần... cũng rất tưởng niệm."

Chu Tử Thư không tiếp tục đề tài này nữa, y đi một lúc, liền tới hoa thính (*phòng khách), bên trong đã dọn đồ ăn lên, Chu Tử Thư hỏi: "Sau khi ngươi rời khỏi Tín Dương, ai có khả năng nhậm chức, nghĩ ra chưa?"

Cung Tuấn nói: "Ngũ Loan, y theo thần nhiều năm, thần rất yên tâm y." Chu Tử Thư nhẹ gật đầu, từ chối cho ý kiến, một lúc sau lại nói: "Bọn họ đều khuyên ta lập hậu, nhưng ta lại không biết tìm ai mới tốt. Cho dù là vị nữ tử nào, cuối cùng cũng sẽ phụ lòng nàng."

Cung Tuấn cũng biết mấy ngày gần đây, huyên náo nhất chính là chuyện này, hắn vừa nghĩ tới cả ngày ăn ở chung với Chu Tử Thư, sẽ là người khác, cơn ghen liền dâng lên trong lòng.

Chu Tử Thư thấy Cung Tuấn không nói lời nào, liền đột nhiên hỏi: "Ngươi thích ai?:

Cung Tuấn không chút nghĩ ngợi, liền nói: "Thích ngươi." Giọng có chút lớn, bị Khởi cư xá nhân bên cạnh nghe được, vì vậy bắt đầu viết thêm một câu vào khởi cư chú: Cùng Trung Vũ Tướng Quân Cung Tuấn nói chuyện với nhau thật lâu, lời nói của Tuấn có chút vô lễ, niệm công trạng, thứ tội cho hắn.

Chu Tử Thư sửng sốt một lúc lâu, nói không ra lời, bàn tay trong ống tay áo hơi run rẩy, rốt cuộc gần như bình tĩnh lại, chỉ nói: "Trẫm đói bụng, cũng ăn một chút đi."

Hai người liền ngồi xuống bàn ăn, Cung Tuấn thấy đồ ăn bày lên cũng không nhiều, chỉ có bốn vòng*, so với Tuấn hào hải vị Chu Cấu thường ăn cách nhau một trời một vực.

(*盘菜: hình như một dĩa có bốn vòng thức ăn.)

Hắn đã sớm đói bụng, hiện tại nhìn thấy đồ ăn, không thèm để ý xung quanh mà ăn ngấu nghiến, Chu Tử Thư chỉ hơi động đũa liền buông xuống, lại có cung nữ bên cạnh không ngừng xới cơm cho Cung Tuấn, để hắn ăn no.

Sau khi Cung Tuấn ăn xong liền muốn bàn về chuyện chính, Chu Tử Thư rồi lại kéo hắn đi dạo một vòng, mới về đến Sùng Chính Điện, đèn đuốc được thắp lên chuẩn bị dạ đàm (*nói chuyện trong đêm), Cung Tuấn lấy ra một chồng tấu ghi chép dày đặc từ trong ngực, Chu Tử Thư cũng không nhìn, chỉ nói: "Xem ra Cung khanh có nhiều điều muốn nói, hôm nay sắc trời đã tối, liền ở lại trong cung nói chuyện đi."

Thời điểm y nói ra lời này, nghiêng mắt nhìn về Khởi cư xá nhân đang ghi chép bên cạnh, y liền đứng lên, đi dạo một vòng trong điện, liếc mắt nhìn qua những thứ Khởi cư xá nhân đã ghi chép, nhìn thấy phía trên có một câu: Giữ lại ngoại thần Trung Vũ Tướng Quân Cung Tuấn.

Chu Tử Thư thầm thở dài một hơi, sửa lại lời nói: "Sắc trời đã tối, ngoại thần không tiện ngủ lại trong cung, ngươi về trước đi, mấy thứ này trẫm sẽ xem qua, ngày mai lại nói tiếp."

Cung Tuấn đành phải đứng dậy, sau khi hành lễ với Chu Tử Thư liền ra ngoài, đi được hai bước lại nhìn thấy cung nữ Tạ Nghi chạy đến, cười nói với mình: "Cung tướng quân, hiện tại đã muộn rồi, cổng chính đã khép, Bệ hạ bảo nô tỳ dẫn Tướng quân ra ngoài từ cửa hông."

Cung Tuấn liền theo sau Tạ Nghi, Tạ Nghi đi hai bước liền quay đầu lại cười nói: "Tướng quân rất được Bệ hạ sủng ái a, trước kia tại Vương phủ, Bệ hạ thường hay nhắc tới Tướng quân, hiện tại càng không cần phải nói."

Cung Tuấn lúng túng cười hai tiếng, cũng không đáp lại, Tạ Nghi dẫn Cung

Tuấn đến cửa bên hông, cười nói: "Nô tỳ chỉ có thể đưa tới đây, mong Tướng quân thứ lỗi."

Cung Tuấn nhẹ gật đầu liền quay người đi ra, đợi đến khi hắn rời khỏi Hoàng cung, liền nhìn thấy cửa hông đỏ thẫm cũng từ từ khép lại, hoàn toàn cách ly hắn ở bên ngoài. Cung Tuấn ngẩng đầu nhìn lên trời, trên trời một vầng minh nguyệt, không biết ánh trăng này, có thể rọi đến trái tim Chu Tử Thư hay không.

Thời điểm Chu Tử Thư về lại nội cung, thay đổi quần áo, sau khi nằm xuống, liền mở ra chiết tử của Cung Tuấn, dày thành một xấp, phía trên còn viết mục lục, ước chừng hai mươi đề xuất, có điều động binh tướng, có cải tiến binh khí, có huấn luyện binh sĩ, thành lập quân đội hậu cần, còn có Chu tập đại phu thiên hạ để huấn luyện trị liệu ngoại thương, nhiều vô số kể, không cái nào giống cái nào.

Chữ viết vẫn tệ như trước, nhưng đều rõ ràng cẩn thận, không chút dấu vết bôi xóa, Chu Tử Thư giơ lên trước ngực, tiện tay mở ra, nhưng không ngờ bên trong có một khối ngọc, rớt xuống ngực mình. Ngọc viện (*viên ngọc bích có lỗ lớn.) chế tác có chút thô ráp, chất ngọc cũng không tính là tốt, không phải là thứ quý giá gì. Chu Tử Thư đặt trong lòng bàn tay, có chút lạnh.

Y giơ ngọc dưới ngọn đèn cẩn thận xem xét, phát hiện bên trong có khắc một chữ nhỏ gần như nhìn không ra: Viện.

Chữ này hoàn toàn giống với nét chữ của Cung Tuấn viết trong chiết tử, đao pháp không thạo, là tự tay hắn khắc lên.

Chu Tử Thư tâm niệm vừa động, liền đứng dậy tìm một sợi dây màu đỏ, xuyên qua giữa ngọc cột chặt lại, đeo trước ngực mình. Thứ này vốn dùng làm phụ kiện, thời điểm đeo trước ngực, cũng không biết vì cái gì, Chu Tử Thư rồi lại cảm thấy ban đêm có thứ này làm bạn, sẽ không còn cô đơn lạnh lẽo nữa.

Nửa đêm Chu Tử Thư tỉnh lại, phát hiện xung quanh vô cùng trống trải, tầng tầng lớp lớp màn che, ngăn cách y trong một không gian đơn độc, trong bóng đêm, Chu Tử Thư bỗng nhiên phát hiện cho đến tận hôm nay, bản thân mới sâu sắc nhận ra một việc.

Ngày xưa, y chẳng qua là dựa vào lý trí của mình mà hiểu rõ, một khi sa vào loại tình cảm này, cuộc sống về sau sẽ biến thành giày vò thống khổ. Nhưng bây giờ, y từ tận đáy lòng đã nếm đủ loại tư vị này.

Y có chút không ngủ lại được, khoác áo đứng dậy, thái giám Cam Biện gác đêm bên cạnh cũng cầm đèn lồng theo sau y.

Chu Tử Thư lững thững mà đi, dạo một vòng trong hậu cung, thời điểm đi đến một thiên phòng (*phòng của thê thiếp) đơn sơ, chợt bên trong truyền ra tiếng rên rỉ trầm thấp, là tiếng nữ tử giao hoan.

Chu Tử Thư dừng bước, rất do dự có nên vào hay không, Cam Biện bên cạnh tức thời không có nửa phần do dự, một đá mở banh cửa phòng, xông vào bên trong, nghiêm giọng quát: "Là ai? Thật to gan, dám làm loại chuyện này ở trong cung!"

Bên trong truyền ra tiếng nữ tử khóc nức nở cùng cầu xin, Chu Tử Thư nghe thấy giọng nói có chút quen tai, liền đi vào, Cam Biện giơ đèn lồng đến trước mặt nữ tử, hiện ra một gương mặt quen thuộc.

Không phải ai khác, chính là Tạ Nghi đang run lẩy bẩy quỳ dưới đất, nửa người trên trần trụi, tóc có chút loạn, hai mắt không ngừng rơi lệ.

Chu Tử Thư phát hiện mình bắt gặp chuyện này, cũng không cảm thấy phẫn nộ chút nào, chỉ bình tĩnh hỏi: "Người kia là ai?"

Tạ Nghi quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu với Chu Tử Thư: "Bệ hạ tha mạng, Bệ hạ khai ân, nô tỳ không dám nữa."

Chu Tử Thư chỉ nói: "Thị vệ bên ngoài hiện tại không được ở lại hậu cung, theo luật nên phạt."

Tạ Nghi chỉ đau khổ cầu xin, Cam Biện cũng không để ý nhiều như vậy, đi lên phía trước, tóm ra một người khác đang nằm trong chăn, kéo tới trước mặt Chu Tử Thư.

Nhưng khi Chu Tử Thư nhìn thấy thân thể của 'gian phu' kia, không khỏi ngây ngẩn cả người, đây không phải gian phu, mà là một nữ nhân.

------oOo------

Chương 109: Sáng tỏ Nguồn: EbookTruyen.VN

Nhưng khi Chu Tử Thư thấy rõ thân thể 'gian phu', không khỏi ngây ngẩn cả người, người kia là một nữ nhân.

Loại chuyện này có rất nhiều ở chốn hậu cung, không chỉ có trong hậu cung Hoàn Nhan Lượng, ngay cả chuyện giữa Vi thái hậu cùng với bạn thâm giao Kiều quý phi năm đó, Chu Tử Thư cũng nghe loáng thoáng, nhưng không thể ngờ được loại chuyện này sẽ phát sinh trên người mình.

Xử lý như thế nào, là một vấn đề.

Chu Cấu sẽ là: Ái phi có tội gì? Mau đứng lên.

Hoàn Nhan Lượng sẽ là: Hai nữ nhân này trẫm đều ngủ qua, hiện tại mọi người cùng nhau ngủ đi.

Sau một lúc lâu Chu Tử Thư cũng không có bất kỳ biểu hiện gì, hai nữ nhân run lẩy bẩy quỳ trên mặt đất, ngay cả cầu xin tha thứ cũng không dám.

Trọn vẹn một canh giờ, Chu Tử Thư mới quay đầu nói với Cam Biện: "Hai người các ngươi lui ra ngoài!" Cam Biện liền ném một bộ quần áo cho nữ nhân kia mặc vào, dẫn nàng ra ngoài, cho vào một gian phòng trống bên cạnh.

Tạ Nghi vẫn run rẩy như trước, đêm hè vốn không lạnh, nàng lại không ngừng đưa tay xoa xoa cánh tay của mình, hiển nhiên là cực kỳ sợ hãi.

Chu Tử Thư nói: "Ngươi mặc quần áo vào, trẫm có chuyện muốn hỏi ngươi." Tạ Nghi vội vàng dập đầu, lại run rẩy chạy qua mặc quần áo, sau đó tiếp tục quỳ xuống trước mặt Chu Tử Thư.

Chu Tử Thư đợi một lúc, cũng không đợi Tạ Nghi lên tiếng, liền nói: "Ngươi không thẳng thắn, là chuẩn bị để trẫm dụng hình sao?"

Tạ Nghi dập đầu hai cái, lúc này mới đứt quãng nói ra. Cung nữ này vốn là của Chu Cấu trước kia để lại, hai người liếc mắt đưa tình ước chừng nửa năm, chỉ bởi vì cung cấm sâm nghiêm (*canh gác chặt chẽ, kín đáo khó khăn), không dám vượt quá giới hạn. Hôm nay là lần đầu tiên, đã bị Chu Tử Thư tóm được.

Tạ Nghi nói xong, dập đầu khẩn cầu: "Nô tỳ tự biết phạm vào tội lớn, mong Bệ hạ nể tình nô tỳ hầu hạ Bệ hạ nhiều năm, vẫn luôn cần cù chịu khó, không có công lao cũng có khổ lao, mong Bệ hạ tha cho nàng, chỉ cần phạt nô tỳ."

Chu Tử Thư không cho ý kiến, đột nhiên hỏi: "Ngươi theo trẫm cũng hơn mười năm đi, thời điểm tại Vương phủ, cung nữ thái giám của trẫm, cũng đều do ngươi quản, làm việc coi như vừa vặn, tuyệt đối không thể ngờ được ngươi sẽ làm ra loại chuyện như ngày hôm nay."

Tạ Nghi không ngừng dập đầu xin tha thứ, Chu Tử Thư cũng không nói gì thêm, quay người đi ra.

Tạ Nghi hoảng sợ nhìn theo bóng lưng rời đi của Chu Tử Thư, cẩn thận căn nhắc câu nói kia của Chu Tử Thư, cũng không biết rốt cuộc y sẽ xử phạt mình như thế nào.

Sau khi Chu Tử Thư rời khỏi phòng, liền gọi Cam Biện qua. Cam Biện vừa giúp Chu Tử Thư thẩm vấn qua nữ nhân kia rồi, lời người nọ nói cũng giống như những lời của Tạ Nghi, xem ra hai người này không nói dối.

Cam Biện thận trọng đi theo bên cạnh Chu Tử Thư, từ khi Chu Tử Thư đăng cơ tại Tương Dương, vị Vương gia ngày trước này càng lúc càng trở nên thần bí khó lường, Cam Biện cũng không dám tùy tiện phỏng đoán ý định của người trên, chỉ chờ Chu Tử Thư ra lệnh.

Nhưng y theo Chu Tử Thư suốt cả đêm, cũng không nghe thấy Chu Tử Thư dự định xử lý chuyện này như thế nào.

Tạ Nghi cùng cung nữ họ Lý kia lại càng hoảng sợ, cung nữ họ Lý đề nghị hai người dứt khoát chạy trốn, Tạ Nghi rồi lại nhớ ơn chủ cũ, nhất định không chịu.

Tạ Nghi cứ lo lắng như vậy qua ba bốn ngày, một chiều hoàng hôn bỗng nhiên có nữ quan* trong cung đến đây, đưa cho nàng không ít vàng bạc châu báu, lại cho hai bộ đồ mới. Tạ Nghi nhìn nhìn, những quần áo kia là để cho cung phi mặc, không biết vì sao Chu Tử Thư lại ban thưởng cho mình.

(*女官: là phụ tá riêng tại triều đình, cung đình hay chế độ phong kiến, theo hầu và phục vụ Nữ hoàng/Hoàng hậu (có thể là nhiếp chính hoặc Vương hậu), công chúa hay phụ nữ quý tộc có địa vị cao.)

Nhưng mọi chuyện rốt cuộc sáng tỏ vào ngày tảo triều* thứ sáu, Chu Tử Thư trực tiếp cho người viết chiếu chỉ, lập Tạ Nghi làm hậu.

(*Lâm triều vào sáng sớm.)

Chiếu chỉ này không hề có dấu hiệu báo trước mà được Cam Biện đọc lên vào thời điểm tảo triều, các vị đại thần đều thầm thì to nhỏ, Sử Hạo phản đối đầu tiên: "Tạ nương tử xuất thân bần hàn, e rằng không thể đảm đương việc quốc mẫu."

Mấy đại thần còn lại vừa thấy Sử Hạo phản đối, thời điểm chuẩn bị nối gót phản đối theo, Chu Tử Thư thản nhiên nói: "Ý trẫm đã quyết, lời vua không thể đùa, đây là chuyện riêng của trẫm, khanh không cần nhiều lời."

Một đám đại thần liền đưa mắt về phía Cung Tuấn đang đứng vị trí chính giữa, hy vọng vị Tướng quân được sủng ái, lại có giao tình với Hoàng đế này có thể thay đổi chủ ý của Hoàng đế.

Cung Tuấn rồi lại giống như hoàn toàn không phát hiện ra, chỉ cúi đầu, cái gì cũng không nói.

Thẳng đến khi hạ triều, Cung Tuấn rốt cuộc không nhịn được nữa, cũng không quản đám thái giám thị vệ cung nữ bên cạnh Chu Tử Thư, tiến lên phía trước nói: "Bệ hạ xin dừng vước, thần có chuyện quan trọng cần bẩm báo."

Chu Tử Thư biết rõ Cung Tuấn muốn hỏi gì, nhưng y cũng không nghĩ sẽ nói ra việc riêng tư trước mặt người khác, liền nói: "Khanh muốn nói gì, trong lòng trẫm hiểu rõ, không cần nhiều lời."

Cung Tuấn lại không chịu bỏ qua, nhất định không chịu đi, Chu Tử Thư đành phải lệnh cho đám người chung quanh lui ra ngoài. Khởi cư xá nhân bắt đầu ghi chép: Để Tuấn ở lại mật đàm.

Thời điểm trong điện đã không còn ai, Cung Tuấn mới ngẩng đầu, hắn tận lực khắc chế cảm xúc của mình, mặc dù biết ngày hôm nay sớm muộn gì cũng sẽ tới, nhưng khi ngày này thật sự tới, hắn mới phát hiện trong lòng mình chính là nghìn lần vạn lần không muốn.

Nhưng lời ngăn cản lại không cách nào nói ra miệng, Chu Tử Thư mở miệng trước tiên: "Trẫm cảm thấy người phù hợp nhất với vị trí Hoàng hậu là nàng, chuyện này cũng không còn cách nào kéo dài nữa."

Cung Tuấn nhẹ gật đầu, rồi lại không nhịn được hỏi: "Ngươi, thích nàng sao?"

Chu Tử Thư có chút ngơ ngác nhìn Cung Tuấn, nói: "Ta thích ngươi."

Cung Tuấn đột nhiên tiến lên, kéo Chu Tử Thư vào ngực mình, không để ý Chu Tử Thư phản đối, hôn xuống.

Lúc đầu Chu Tử Thư có chút kháng cự, nhưng một lát sau, liền đáp lại, hai người ôm hôn trong đại điện, sau khi Cung Tuấn cảm thấy hôn đủ, mới thả Chu Tử Thư ra, nhìn vào đôi mắt của y: "Cho dù thế nào, lòng ta cũng không đổi."

Khóe miệng Chu Tử Thư hơi nhếch lên, môi bị Cung Tuấn hôn có chút sưng, phía trên còn mang theo ánh nước, nở nụ cười này, khiến Cung Tuấn muốn giải quyết y ngay tại chỗ. Cung Tuấn bắt đầu thở ồ ồ, thân thể cũng dần xảy ra biến hóa, Chu Tử Thư hiển nhiên cũng nhận ra, thoáng lui về sau nửa bước, nói: "Hôm nay ngươi ở lại có chút lâu rồi, sớm về đi, nếu còn ở lại, e rằng sẽ có đồn đãi không hay."

Trong lòng Cung Tuấn dâng lên một cơn tức giận, tiến lên một bước, bắt lấy cổ tay Chu Tử Thư, nói: "Thật ra ngươi rất không muốn có phải hay không, hà tất phải viện nhiều cớ như vậy?"

Chu Tử Thư nhìn chằm chằm vào hai mắt Cung Tuấn, hít một hơi thật sâu, chậm rãi đẩy tay Cung Tuấn ra. Cung Tuấn chán nản buông tay, nhưng không ngờ Chu Tử Thư không buông tay hắn, chỉ giữ tay hắn lại, do dự một lúc lâu, rốt cuộc kéo đến nơi cũng đang 'dựng thẳng' của mình, thoáng giận dữ rồi nhìn Cung Tuấn, nói: "Hiện tại ngươi tin ta cũng không lừa ngươi

đi..."

Cung Tuấn chỉ cảm thấy máu nóng vọt lên đại não, ôm thật chặt Chu Tử Thư vào ngực, không ngừng hôn y, động tác trên tay cũng không ngừng, luồn dưới bào của đối phương, trực tiếp đưa tay vào.

Chu Tử Thư dùng sức đè tay Cung Tuấn lại, giọng nói có chút run rẩy: "Đừng như vậy..ta... ta không phải có ý tứ này."

Cung Tuấn tận lực khắc chế, mới có thể làm cho mình thoáng khôi phục lý trí, Chu Tử Thư kéo tay Cung Tuấn ra ngoài, nhìn hắn một lúc lâu, cuối cùng vẫn nói: "Không còn sớm, ngươi nên về đi."

Cung Tuấn cảm thấy cứ tiếp tục như vậy nữa, sớm muộn có một ngày bị chỉnh đến bất lực, nhưng hắn cũng không dám thật sự tiến thêm một bước, chỉ có thể hít sâu cái nữa, hy vọng bản thân nhanh chóng khôi phục lại bình thường.

Hai người lẳng lặng ngồi trong điện, thẳng đến khi tâm tình đều đã bình phục, sau đó Cung Tuấn mới đứng dậy nói: "Đại hôn của Bệ hạ, thần không muốn tham gia, khẩn cầu ngày mai cho thần đến Hoài Tây nhậm chức." Chu Tử Thư cũng không giữ lại, chỉ gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Cửa đại điện lần nữa mở rộng, thái giám cung nữ thị vệ nối đuôi nhau vào, Cung Tuấn khom mình hành lễ với Chu Tử Thư: Thần cáo lui.

Cái bóng của hắn bị thái dương ngày nóng chiếu đến khô quắt, một cụm nho nhỏ, núp bên chân. Chu Tử Thư đưa mắt nhìn Cung Tuấn rời đi, lòng lặng lẽ nói: Ta không phải sợ lời đồn đãi, mà là sợ có loại đồn đãi này, ngươi cũng không cách nào thực hiện được khát vọng của mình.

Lễ lập hậu được xác định là vào một tháng sau, sau khi Tạ Nghi nghe mình được lập làm Hoàng hậu, qua hai ba ngày cũng không thể kịp phản ứng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nàng đã từng có một khoảng thời gian nghi ngờ có phải Chu Tử Thư thích mình hay không, nhưng bình thường Chu Tử Thư căn bản không đến nhìn nàng, cho dù một mình ở lại nói chuyện với nàng, cũng không có nửa bộ dạng đối đãi với người yêu.

Nhưng đến một ngày, lúc Chu Tử Thư thay một bộ thường phục nâu nhạt,

Tạ Nghi chợt nhớ tới, dường như vào ba bốn năm trước, tại biệt viện của Vương phủ, Chu Tử Thư cũng mặc bộ quần áo màu này, ngày đó bên cạnh y, còn có một người nam nhân, người nọ ở cùng Chu Tử Thư từ bé đến lớn, cùng ăn cùng ở, gần đây người người đều nói người nọ chiếm được sủng ái của vua, tiền đồ vô lượng.

Thế nhưng Tạ Nghi nhớ rõ, ngày đó nàng nhìn vị trí đứng của hai người, dường như rất gần, vô cùng gần.

Tại thời khắc này, Tạ Nghi dường như đã hiểu ra cái gì, rốt cuộc tại sao Chu Tử Thư lại bỗng nhiên lập mình làm Hậu.

------oOo------

Chương 110: Tân Khí Tật

Nguồn: EbookTruyen.VN

Sau khi Cung Tuấn rời khỏi Kinh Thành, liền đến khu vực phòng ngự của

Tín Dương, Trương Hiếu Tường tỏ vẻ vô cùng vui mừng đối với chuyện Cung Tuấn được thăng chức, hơn nữa cùng hắn uống đến tận hứng mới thôi, nhưng lại khiến cho Cung Tuấn có chút kỳ quái là, lần này vui mừng nhất hẳn là Ngũ Loan, nhưng tinh thần rồi lại có chút không phấn chấn, rầu rĩ không vui.

Cung Tuấn gần như được người khiêng về trong phòng, thời điểm hắn ở trên đường, cũng đã nghe nói tới lễ lập hậu của Chu Tử Thư, dọc đường đi không ngừng có người thảo luận vị tân Hoàng hậu này có bộ dạng gì, nhất định là được Chu Tử Thư vô cùng sủng ái, mới có thể từ một cung nữ không hề có tiếng tăm gì bỗng nhiên bay lên đầu cành, mẫu nghi thiên hạ.

Loại nghị luận này lọt vào tai Cung Tuấn, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, nhưng hắn cũng không có khả năng nhảy ra nói gì đó, mời khách phương xa đến làm bữa cơm tạm biệt, sau khi nói xong chính sự, nội dung trò chuyện liền chuyển đến loại bát quái chốn Kinh Thành này. (*náo nhiệt)

Trương Hiếu Tường có chút tò mò: "Cung tướng quân, trước kia ngươi đã từng ở tại phủ của Phổ An Quận Vương, vị tân Hoàng hậu này ngươi đã gặp qua chưa?"

Cung Tuấn không muốn trả lời câu hỏi này, rượu một chén rồi lại một chén, không lâu sau hai mắt liền trở nên mông lung. Trương Hiếu Tường thấy Cung Tuấn đã có men say, liền khuyên: "Chính Bình huynh, ngươi say, sớm về nghỉ ngơi đi."

Giống như tất cả mọi người say, Cung Tuấn lớn tiếng phản bác: "Ta không say, như thế nào, sợ ta uống hết rượu của ngươi sao?"

Lại đổ hai vò rượu vào trong bụng, Cung Tuấn đã say như chết, chỉ biết đi ngang, xiêu vẹo, chính là không đi thẳng được.

Ngũ Loan muốn đưa Cung Tuấn trở về, Cung Tuấn đẩy tay Ngũ Loan ra, có chút ảo não nói: "Không cần ngươi nhiều chuyện, ta tự mình trở về!"

Kết quả chỉ tìm tới được trước cửa viện tử, căn bản tìm không ra giường của mình, nằm ngủ luôn dưới đất.

Đến nửa đêm Cung Tuấn tỉnh rượu, mở to mắt phát hiện quần áo giày tất đều đã được đổi qua, thoải mái sạch sẽ nằm trên giường, ánh đèn dầu trong phòng nhỏ như hạt đậu, Ngũ Loan ngồi bên cạnh.

Cung Tuấn có chút ngoài ý muốn, bật dậy khỏi giường: "Là ngươi đưa ta về sao?"

Ngũ Loan không nói gì, Cung Tuấn cảm thấy bầu không khí trong phòng có chút nặng nề, chán nản lại kéo tới, cũng chẳng muốn để ý tới y, ngã xuống giường chuẩn bị tiếp tục mê man, một lát sau mới phát hiện Ngũ Loan vẫn chưa rời đi, liền nói: "Ta không sao rồi, ngươi về ngủ đi. Về sau Tín Dương thành giao cho ngươi, tăng cường phòng bị, chăm chỉ luyện binh, không được xao nhãng."

Ngũ Loan căn bản không rời đi, không đầu không đuôi hỏi một câu: "Tướng quân đã đạt được tâm nguyện chưa?"

"Cái gì?" Cung Tuấn không hiểu, "Bị điều đến Kiến Khang? Ta lại càng thích ở chỗ này, dù sao hoạt động nhiều năm, buông tha thật sự đáng tiếc, cho nên mới để cho ngươi thay thế ta. Nhưng qua một đoạn thời gian nữa có thể triều đình sẽ đưa đến một số vũ khí, cũng có thể gọi các ngươi về huấn luyện..."

Ngũ Loan: "Tướng quân đã từng hỏi ta, chuyện giữa nam nhân và nam nhân phải làm như thế nào, không biết về sau thế nào rồi."

Cung Tuấn hoàn toàn không biết Ngũ Loan đang nghĩ cái gì, hiện tại nghe thấy y hỏi, nhưng hắn không muốn trả lời loại vấn đề riêng tư này, liền nói: "Cái này cũng không liên quan đến ngươi đi? Ngày đó chỉ là ta tùy tiện hỏi một chút, cũng không có ý định làm gì."

"Cho nên hiện tại Tướng quân rất thương tâm sao?" Ngũ Loan cũng không tính tránh đi đề tài này, "Sau khi Bệ hạ lập hậu, Tướng quân dường như có vẻ rất khổ sở."

Cung Tuấn có chút thẹn quá hóa giận, bị người đục khoét tâm sự rất không cao hứng, hắn đứng dậy tóm lấy Ngũ Loan, muốn lôi y ra cửa, nhưng không ngờ Ngũ Loan không hề dễ bắt giống như tưởng tượng, Cung Tuấn say rượu tỉnh lại, tay cũng không thể dùng lực quá lớn, cuối cùng để đối phương tránh thoát.

Ngũ Loan chỉ vào bình sứ màu đỏ đặt trên bàn: "Đây là đồ vật trong cung, thời điểm ta giúp người thay quần áo thì phát hiện, cũng không phải cố ý tìm hiểu chuyện riêng tư của Tướng quân."

Cung Tuấn hoàn toàn nổi giận, vỗ tay lên bàn: "Cút!"

Ngũ Loạn cũng không đi, ngược lại đưa tay đóng lại cửa sổ bị gió đêm mở tung: "Ta so với y còn tốt hơn, ít nhất sẽ không lấy vợ, khiến người khổ sở thương tâm." Cung Tuấn đột nhiên nghe được những lời này, sững sờ ngay tại chỗ, qua một lúc lâu mới phản ứng lại lời của Ngũ Loan là có ý gì.

Cung Tuấn có chút bực bội: "Ta không có hứng thú với ngươi, những lời tối nay ta xem như chưa từng nghe qua, ngươi cũng không cần mơ tưởng đến loại phương diện này, không thể nào." Hắn vốn tưởng rằng nói thẳng thừng như thế này, Ngũ Loan sẽ biết khó mà lui, lại không nghĩ rằng Ngũ Loan vậy mà tiến lên một bước, ý đồ kéo tay Cung Tuấn.

Động tác này hoàn toàn chọc giận Cung Tuấn, giọng của hắn pha lẫn tức giận: "Họ Loan kia, lão tử đánh ngươi thì ngươi mới vừa lòng cút đi phải không?"

Ngũ Loan hơi ngẩng đầu, nhìn Cung Tuấn, trong mắt lộ ra tình cảm không chút nào che dấu: "Ta tình nguyện bị đánh, cũng muốn biết vì cái gì."

Cung Tuấn không nhiều lời, tiến lên nắm chặt cổ áo Ngũ Loan, nắm đấm đánh tới, ở giữa không trung, nhưng khi muốn hạ xuống, rồi lại nhìn thấy Ngũ Loan nhắm chặt hai mắt, cả người đều run nhè nhẹ. Cung Tuấn duy trì động tác này rất lâu, nước mắt Ngũ Loan chậm rãi chảy xuống, y thủy chung cắn răng, không chịu lùi về sau nửa bước.

Cung Tuấn thầm thở dài một cái, chậm rãi buông ra nắm đấm, giọng nói trở nên nhu hòa rất nhiều: "Không vì cái gì, cả bản thân cũng không biết vì cái gì. Ta thích y, cho dù y có như thế nào, ta vẫn thích y. Sáng mai ta phải đi, sẽ không gặp ngươi một khoảng thời gian rất dài, không muốn trước khi đi lại ồn ào không thoái mái."

Giọng Ngũ Loan có chút khàn khàn: "Mạt tướng đã biết..."

Lúc này Cung Tuấn mới phát hiện, mấy tháng qua không gặp Ngũ Loan, y gầy đi rất nhiều, cái cằm nhọn đến nỗi dường như có thể đâm thương người. Ầm ĩ một trận, cơn buồn ngủ của hắn cũng hoàn toàn lặn mất tăm, cách một lúc lâu, Cung Tuấn mới nói: "Bị ngươi phá vỡ mộng đẹp, dù sao cũng không ngủ được, theo ta ra ngoài dạo một vòng."

Cung Tuấn khoác áo lên người, Ngũ Loan theo sau hắn, hai người không nói lời nào, trong bóng đêm dạo bước trên đường, bất giác đã đến tường thành.

Hai người lên thành lâu, Cung Tuấn nhìn phía xa, đen sì một mảnh, trống trải vô tận. Cách một lúc, Cung Tuấn nói: "Ta đi rồi, ngươi gặp phải chuyện gì cũng không được manh động, phải thương lượng cùng Trương tri quân."

Ngũ Loan gật đầu đồng ý, Cung Tuấn lại nói: "Pháo đá trong thành không nhiều lắm, nhớ rõ phải chuẩn bị thêm một ít."

Hai người, một nói, một gật đầu, Ngũ Loan gần như không nói lời nào, Cung Tuấn thấy vẻ mặt uể oải của y, mặc dù biết nguyên do là gì, nhưng mình cũng bất lực tòng tâm. Đứng trên thành lâu đến hơn nửa đêm, phía chân trời đằng đông chậm rãi biến xanh, mặt trời mọc rồi.

Từng tia sáng cao ngất tại thời khắc này bắn ra bốn phía, rọi lên áo giáp trên thân hai người, Ngũ Loan hơi quay đầu, là có thể nhìn thấy khuôn mặt Cung Tuấn, anh tuấn cương nghị, dung mạo này đã xuất hiện vô số lần trong giấc mộng của mình, nhưng cho dù bản thân cố gắng như thế nào, đều không có khả năng chạm đến. Điều có thể tiếp nhận, chỉ là tư cách chiến hữu, thứ có thể cho, cũng chỉ là tình bạn, không thêm.

Ngũ Loan cảm thấy trái tim mình đang co rút từng đợt, đau âm ỉ, ánh mắt của y cũng bị tia sáng này chiếu vào có chút đau, lại không chịu chuyển dời tầm mắt. Cung Tuấn nhận thấy ánh nhìn của Ngũ Loan đối với mình, ban đầu hắn cảm thấy tức giận, nôn nóng, muốn đánh người, nhưng cuối cùng cũng không ra tay. Hắn thở dài, nói: "Chuyện tối hôm qua, những lời ngươi nói, ta xem như chưa từng nghe, ngươi cũng đừng nên nhắc lại nữa. Ta không muốn cùng ngươi trở thành cả đời không qua lại với nhau."

Ngũ Loan cảm thấy một hồi hít thở không thông, tuy rằng y đã sớm biết trước kết quả này, nhưng thời điểm nghe từ chính miệng Cung Tuấn nói ra, rồi lại vẫn cảm thấy có chút khó hô hấp.

"Vâng, Mạt tướng tuân lệnh." Đứng trầm tư một hồi, Ngũ Loan rốt cuộc khom người hành lễ với Cung Tuấn, "Tướng quân nên xuất phát thôi."

Cung Tuấn rời khỏi Tín Dương, xuôi dùng, hơn mười ngày thì tới Kiến Khang.

Kiến Khang là lục triều cố đô*, mặt hướng sông lớn, lưng tựa núi cao, có thể công có thể thủ, là cứ điểm quân sự trọng yếu dọc Trường Giang, cũng là đầu mối kinh tế then chốt. Chu Tử Thư đưa hắn đến nơi này, là ôm một phần kỳ vọng rất lớn với hắn.

(*Là tên gọi của Kiến Khang của Nam Kinh ngày nay, là kinh đô của 6 triều đại phong kiến Ngô, Đông Tấn, Tống, Tề, Lương, Trần.)

Quan thống lĩnh Kiến Khang phủ tuổi cao nên đã về hưu, Cung Tuấn mới đến nhậm chức, tất cả đều chưa quen thuộc, bắt đầu kiểm tra nhân số của mình một chút, cái này không kiểm tra không sao, vừa kiểm thì trái tim trong ngực đập thình thịch.

Cung Tuấn chưa từng thống lĩnh qua nhiều người như vậy, dĩ nhiên cũng không dám chậm trễ, đầu tiên dùng hơn nửa tháng làm quen tình hình, lại làm quen phó thủ cùng thuộc hạ phía dưới, người người đều biết chuyện Cung Tuấn tại Tương Dương, tuy rằng hiện tại hắn chỉ là võ tướng tứ phẩm, so với thống chế nhị phẩm lúc trước kém hơn hai bậc, nhưng cũng không có ai dám thất lễ.

Hơn một tháng đến Kiến Khang, Cung Tuấn liền đi gặp binh sĩ ở phụ cận

Trấn Giang phủ mà trước kia mình đã từng chỉ huy, Lý Hổ Thần, Chu Hoành, Kim Thắng thấy Cung Tuấn trở về, đều vô cùng vui mừng. Cung Tuấn cảm thấy Chu Hoành cũng xem như hiếm lạ, thường thường binh bại, nhưng chưa từng bị triều đình trách phạt nửa điểm, ngược lại vẫn vững vàng ở Trấn GIang. Đương nhiên chẳng qua là do thời điểm Chu Cấu trị vì, hôm nay đã đổi thành Chu Tử Thư, chỉ sợ tình hình này sẽ thay đổi.

Sau ba tháng làm quen khu vực Hoài Tây, Cung Tuấn lại gửi cho triều đình một chiết tử, ghi chép lại cặn kẽ những điều mình biết về tình hình tại địa phương, tình hình tham ô tại Giang Hoài rất nghiêm trọng, ghi chép của triều đình ứng với mười vạn binh sĩ, nhưng khi Cung Tuấn xuống điều tra thì phát hiện chưa đủ bốn vạn, trọn vẹn lương bổng của sáu vạn người đều vào tay các cấp tướng lĩnh.

Cung Tuấn không có ý định phản hủ xướng liêm (*phản đối hủ bại, đề xướng thanh liêm) ở chỗ này, loại chuyện này phải do Chu Tử Thư ra tay, hắn chỉ là căn cứ vào tình hình địa phương, đề xuất gia cố thành trì, huấn luyện binh sĩ, tiếp tế lương thực. Thời gian này, Chu Tử Thư cũng phái mấy người tới đây, đều là thợ đóng binh khí, Cung Tuấn cùng bọn họ nói chuyện rất lâu, nói ra những loại binh khí bản thân nghĩ là hữu dụng, có rất nhiều chi tiết chính mình cũng không nhớ nổi, dù sao hắn cũng không phải là người chế tạo vũ khí, chỉ có thể dựa vào những người thợ này để thay đổi.

Nhằm vào tình hình Nam Tống thiếu ngựa, khó có thể chống cự Kim Quốc, Cung Tuấn hy vọng có tể cải tiến sơ sơ chế độ xây dựng quân đội, số lượng kỵ binh cận đại cũng không tính là nhiều, dùng để yểm hộ hai bên hoặc để trinh sát, chủ yếu vẫn phải dựa vào bộ binh cùng pháo binh. Quân Tống vốn có vũ khí bắn tầm xa như Đột hỏa thương, Cung Thần Tí* có thể đạt tới hơn trăm bước, cũng tương tự như súng lục của hậu thế.

(*Thần Tí Cung hay được gọi là Thần Tí Nỗ, là phát minh thời Bắc Tống Thần Tông (1067 -1085), thân cung dài ba thước ba (1 m), dây cung dài hai thước năm (0,83 m), tên bắn xa hơn 340 bộ (567 m), không khí giới nào có thể bì nổi.)

Công nghệ tinh luyện cũng không phát triển, nhưng Cung Tuấn nhớ rõ đời Minh còn có đại pháo hình ống, thời điểm hắn ở Tương Dương cũng từng làm được ba cái. Hiện tại đã có thợ chế tác binh khí của Kinh Thành, Cung Tuấn hy vọng bọn họ có thể tạo ra được đại pháo có thể đồng hành cùng đoàn quân, nếu như có thể cho đại pháo dễ dàng di chuyển, như vậy còn có khả năng thành lập pháo binh.

Như vậy thành lập hỗn hợp binh chủng, nếu như có thể vận dụng tốt, đủ đế đối phó với kỵ binh của người Kim.

Nửa năm sau, Chu Tử Thư đưa tới nhóm binh hỏa* đầu tiên mới nghiên cứu ra, đương nhiên không có khả năng là súng trường súng tiểu liên các loại, nhưng lại có vài món tương tự như bách kích pháo** mà Cung Tuấn mơ ước đã lâu, lợi khí*** công thành.

(*Chỉ chung đạn dược chất nổ dùng trong binh đội.)

(**Bách kích pháo 迫击炮 pháo đánh gần.)

(***Vũ khí có ích, hữu hiệu.)

Còn có những thứ như lựu đạn, thổ hỏa thương*, Cung Tuấn căn cứ vào thay đổi của vũ khí, lại lần nữa điều chỉnh sắp xếp binh chủng, lại gia tăng huấn luyện bộ sinh ném mìn cùng bắn tỉa, cải cách tám trăm kỵ binh hiện tại của Kiến Khang phủ từ công kích thành yểm hộ hai bên sườn.

(*Chắc là một loại súng.)

Thủy quân của Nam Tống tương đối cường đại, đây cũng là một trong những nguyên nhân người Kim mấy lần xuôi Nam đều không thành, Cung Tuấn nhìn những tàu chiến cao bốn năm tầng, cùng với các loại thuyền bọc sắt, tàu chở quân cùng tàu trinh sát, trong lòng có chút kích động, thủy quân ngoại trừ có ở khu vực Kiến Khang, còn có Lý Bảo trước kia thuộc đội quân của Nhạc Phi cũng lãnh đạo một đội thuyền biển, trải qua cải tiến, đã có phần lớn chiến hạm được trang bị đại pháo, trở thành pháo thuyền.

Tất cả các sửa đổi cùng tham cứu phát triển, đều là tuyệt đối cơ mật, phải đề phòng nghiêm ngặt không cho Hoàn Nhan Lượng sao chép. Cung Tuấn sai người theo dõi nghiêm ngặt khu vực Trường Giang, thấy người khả nghi lập tức đuổi đi, quyết không để cho bọn họ tới gần chỗ đóng quân luyện binh. Hơn nữa dưới sự ủng hộ của Chu Tử Thư, phái ra rất nhiều gian tế, đến Giang Bắc tìm hiểu tin tức.

Cung Tuấn tại Giang Hoài bận rộn muốn chết, Chu Tử Thư ở Kinh Thành cũng không nhàn rỗi là bao, sau khi Chu Cấu xuống đài, y bắt đầu bắt tay cải cách nhân sự, cách chức đám người Thang Tư Thối của phe chủ hòa, lại mời về vị Tể tướng danh vọng rất cao lúc trước, hiện đang nhàn rỗi ở nhà – Trương Tuấn, cực lực đề cử đám người phe chủ chiến Trần Khang Bách, Trần Tuấn Khanh, Ngu Doãn Văn. Hơn nữa mở rộng Ân khoa, chiêu nạp nhân tài, sát hạch quan viên cả nước, giảm chi, lại bồi dưỡng thế lực cho mình.

Cung Tuấn nhiều lần phái đi gian tế, có người bị Hoàn Nhan Lượng bắt được, lại có người mang tin tức trở về. Trong chớp mắt một năm đã trôi qua, lại đến hè, ngày hôm đó thời điểm Cung Tuấn đang xem lại ghi chép luyện binh của tháng này, bỗng nhận được tin tức, bắt được một người nghi là gian tế!

Thời gian qua bởi vì Cung Tuấn quản lý chặt chẽ, dựa theo nguyên tắc thà rằng bắt sai một nghìn, cũng không thả một người, hắn đã xử lý hơn mười gian tế rồi, thời điểm nghe được tin này, Cung Tuấn cũng không kinh ngạc quá lâu, chỉ sai người dẫn vào.

Người được đưa vào trong doanh cũng giống như thường lệ, hai tay bị trói, trên đầu phủ khăn, Cung Tuấn ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy có hai người, một người cao lớn tráng kiện*, dáng người dũng mãnh, làn da ngăm đen, là một hán tử trung niên, người kia ước chừng mười ba mười bốn tuổi, tuy rằng cao, nhưng bởi vì đang thời kỳ phát dục, có vẻ hơi gầy yếu.

(*五大三粗 ngũ đại tam thô (năm lớn ba thô): chỉ những người vóc dáng tráng kiện cao to. Ngũ đại: hai bàn tay lớn, hai bàn chân lớn, đầu lớn. Tam thô: bắp chân thô, eo thô, cổ thô.)

Cung Tuấn hỏi như thường lệ: "Tên gì, tới nơi này làm gì?"

Người hán tử trung niên kia rồi lại hỏi một đằng trả lời một nẻo, tuy rằng trên đầu có phủ khăn, nhưng giọng nói có vài phần quen thuộc: "Cung Tuấn, ngươi có phải là Cung Tuấn của tiệm dầu Tần gia hay không?"

Thân thế của Cung Tuấn cũng không còn là bí mật, người biết cũng nhiều, Cung Tuấn lơ đễnh: "Ừ!"

Người hán tử trung niên kia liền kích động, ngữ khí cũng thay đổi: "Đệ không biết ta? Ta là Trương Chí Hùng a!"

Cung Tuấn bắt đầu cố gắng nhớ lại, tên có chút quen, giọng cũng có chút quen, nhưng Trương Chí Hùng là ai?

Thiếu niên bên cạnh Trương Chí Hùng có chút không cao hứng, mở miệng nói: "Trương đại ca, nói nhảm với hắn nhiều như vậy làm gì, còn tưởng

rằng phía Nam có anh hùng, thì ra là loại người hèn nhát ai cũng không dám gặp*!" (*人都不敢见: nhân đô bất cảm kiến)

Cung Tuấn cũng không bị lời của thiếu niên này chọc giận, hắn chỉ phất phất tay, binh sĩ đứng hầu hai bên lập tức đi qua, gỡ xuống khăn phủ trên đầu Trương Chí Hùng.

Cung Tuấn vừa nhìn thấy mặt của Trương Chí Hùng, liền nhất thời ngây dại, Trương Chí Hùng nhếch miệng nhìn Cung Tuấn cười ha hả.

Hai người nhìn nhau ba giây, Cung Tuấn bật dậy khỏi ghế, vọt tới trước mặt Trương Chí Hùng, lắc lắc vai y: "Tam ca! Là huynh!"

Người vừa tới không phải ai khác, chính là vào lúc Cung Tuấn còn nhỏ, đã quen biết khi còn là người làm trong tiệm dầu ở Kinh Thành – Trương Tam! Năm đó Trương Tam rời khỏi Lâm An lên Bắc, sau khi vượt sông liền không còn nửa điểm tin tức, trước khi đi hai người bàn tên, Trương Tam đổi thành Trương Chí Hùng, hiện tại cố nhân đột nhiên xuất hiện tại nơi này, Cung Tuấn kích động không thôi, bước lên trước cởi trói cho y, lại bảo y ngồi xuống ghế, cho người đi pha trà.

Thị vệ trong doanh vừa thấy tình huống, liền biết là bằng hữu của Cung thống chế, lập tức bước lên, vội vàng cởi trói cho thiếu niên đi theo Trương Chí Hùng.

Thiếu niên kia sau khi được mở trói cũng không ngồi, chỉ quan sát chung quanh, trên mặt bừng bừng hào khí.

Cung Tuấn chỉ vào thiếu niên kia hỏi: "Tam ca, đây là... con của huynh?"

Trương Chí Hùng cười ha hả: "Ta tìm đâu ra đứa con lớn như vậy? Vị này chính là tiểu bằng hữu ta mới quen, khi ta đang tại khu vực Tuấn Đông của Giang Bắc chiếm núi làm vương, nhân cơ hội giết chút người Kim cho hả giận, có một lần xuống núi gặp được tiểu bằng hữu này, y nghe qua thanh danh của ta, muốn cùng ta lên núi. Y lên núi được hai tháng, chúng ta liền nghe nói thống chế của Kiến Khang Phủ gọi là Cung Tuấn, cũng không biết có phải là người mà ta biết không, cứ tới đây nhìn một cái, quả nhiên là đệ!"

Cung Tuấn cùng Trương Chí Hùng nắm tay mà cười, Trương Chí Hùng gọi thiếu niên kia tới: "Nào, lại đây, ta giới thiệu cho ngươi, đây là Cung Tuấn ta đã từng kể cho ngươi." Thiếu niên kia liền cao thấp đánh giá Cung Tuấn.

Trương Chí Hùng lại chỉ vào thiếu niên kia nói: "Tổ phụ* của y là Tân

Tán, hiện tại là Tri phủ của Khai Phong phủ."

(*Ông nội.)

Cung Tuấn biến sắc, hiện tại Khai Phong phủ là địa bàn của người Kim, Tri phủ của Khai Phong, đó không phải là quan của người Kim sao? Hơn nữa nhìn chức quan cũng không nhỏ, e rằng thiếu niên này còn có điều che dấu bên trong.

Trương Chí Hùng lại không phát giác được suy nghĩ trong lòng Cung Tuấn, tiếp tục nói: "Mặc dù tổ phụ của y là quan Kim Triều, nhưng tiểu bằng hữu này lại chí hướng bất phàm, muốn giành lại non sông, phải như vậy mới tốt chứ!"

Cung Tuấn nhìn lại thiếu niên kia, cùng lúc đó, thiếu niên cũng đang đánh giá Cung Tuấn.

Cung Tuấn mở miệng: "Vị tiểu bằng hữu này xưng hô thế nào?"

Thiếu niên ngẩng đầu ưỡn ngực: "Tại hạ họ Tân, tên Khí Tật, bái kiến Cung thống chế."

Cung Tuấn nhẩm đi nhẩm lại cái tên của thiếu niên này —— Tân Khí Tật, Tân Khí Tật!!

Đây chính là danh nhân mà Cung Tuấn đã biết từ thời tiểu học, khi còn bé phải thi qua không ít thơ văn của y, Cung Tuấn chỉ cần mở miệng là có thể đọc làu làu: "Say khướt khêu đèn ngắm kiếm, Mộng về còi rúc liên thanh, Tiệc khao phân bố đều tướng sĩ, Khúc quân ca bi tráng cử hành, Sa trường thu điểm binh, Ngựa tựa Đích Lư lao vút, Cung như sấm sét đùng đoành, Phò tá giúp vua nên nghiệp lớn, Để ngàn thu chói lọi thanh danh, Tiếc thay! Tóc trắng nhanh!"

(*Nguyên văn: "Túy lý thiêu đăng khán kiếm, mộng hồi xuy giác liên doanh, bát bách lý phân huy hạ chích, ngũ thập huyền phiên tắc ngoại thanh, sa tràng thu điểm binh. Mã tác đích lô phi khoái, cung như phích lịch huyền kinh. Liễu khước quân vương thiên hạ sự, doanh đắc sinh tiền thân hậu danh. Khả liên bạch phát sinh. Bài thơ Phá trận tử của Tân Khí Tật, bản dịch Lịch sử văn học Trung Quốc (tập II), NXB Giáo dục, 2003.)

(*Đích Lư: Tên con ngựa quý của Lưu Bị thời Tam Quốc, còn viết là 的顱 hoặc 馰顱.)

Tân Khí Tật quay đầu nhìn Cung Tuấn, cách một lát nói: "Ngươi muốn Phò tá giúp vua nên nghiệp lớn, Để ngàn thu chói lọi thanh danh, cũng không tệ, nhưng mà ngươi còn trẻ như vậy, tóc trắng ở đâu ra? Từ bất đạt ý." (* 詞不達意 lời không diễn tả hết được ý tưởng.)

Cung Tuấn cười ha hả, hôm nay một lúc đến tận hai bằng hữu, thật sự là một chuyện khiến người ta vui mừng. Hắn lập tức mở tiệc thiết đãi, nhưng mà bình thường cùng ăn cùng ở với binh sĩ, chi phí đều giống nhau, hiện tại khách tới, khoản đãi cũng không có nổi nửa món Tuấn hào hải vị, cũng chỉ có thỏ rừng bắt được, cá mới câu lên, cùng với mấy loại rau củ khoai lang cải trắng.

Cung Tuấn cùng Trương Chí Hùng tâm sự tháng ngày chia xa, cũng không ăn nhiều, Tân Khí Tật thỉnh thoảng xen vào, thời điểm nghe thấy Cung Tuấn hạ được Tần Cối thì một bên vỗ tay khen hay, một bên gắp đùi thỏ bỏ vào miệng, rất soảng khoái.

Chờ đến khi tiệc tàn, Trương Chí Hùng mới nói: "Hôm nay tới đây, không chỉ đơn thuần muốn nhận thân, chúng ta tại Kim Quốc, dò là được ít tin tức, cho nên vội vàng tới đây báo tin." Mật thám của Cung Tuấn cũng thăm dò được ít dị động của Kim Quốc, cái này mà nhắc đến chính là chuyện cơ mật rồi, Cung Tuấn nhìn Tân Khí Tật, mặc dù trong lịch sử người này là đỉnh đỉnh đại danh, nhưng hiện tại chỉ là thiêu niên mười ba mười bốn tuổi, sợ miệng y không ngăn được gió, để lộ ra ngoài.

Trương Chí Hùng thấy ánh mắt của Cung Tuấn, nói: "Đây cũng là mục đích lần này ta dẫn y tới đây, có một vài tin tức là do y dò la được."

Cung Tuấn nghiêm mặt nói: "Mời nói."

Trương Chí Hùng thở dài, nhìn Tân Khí Tật, Tân Khí Tật liền mở miệng chậm rãi nói ra tin tức mình thu được, Tổ phụ của y là Tri phủ của Khai Phong phủ, tin tức nhận được so với mật thám Cung Tuấn phái đi thì biết nhiều hơn một chút.

Thì ra mấy ngày gần đây Hoàn Nhan Lượng hạ lệnh điều động tất cả công tượng của cả nước, đóng chiến thuyền, đẩy mạnh thủy quân vốn luôn là thế yếu ở Kim Triều, lại còn thực hiện chế độ Mãnh An Mưu Khắc*, tập trung nam tử độ tuổi từ hai lăm đến năm mươi, tất cả đều xếp vào quân tịch (*danh sách quân đội.), đốc thúc Tống Binh phủ* chế tạo binh khí, chi phó do dân chúng gánh chịu, lại còn cưỡng ép bỏ ra năm năm thuế má, sung làm quân dụng. (*cho quân dùng.)

(*Mãnh an, Mưu khắc: tức quân dân hợp nhất, có thiết kỵ binh và hỏa khí tinh nhuệ, trước sau đánh bại nhiều cường quốc, là đơn vị xã hội kết hợp hành chính – quân sự vào buổi đầu triều Kim)

(*Tống binh: Chức quan võ, coi việc quân sự địa phương.)

Còn lệnh cho Tân Tán mau chóng xây dựng cung điện Khai Phong, dường như có ý định chọn Khai Phong là tân đô. Dựa vào thời hạn thi công cung điện Khai Phong, thu tháng chín sẽ hoàn thành, Hoàn Nhan Lượng hẳn sẽ dời đô xuôi Nam.

Lần này, Hoàn Nhan Lượng lựa chọn thời gian tác chiến có lợi cho quân Kim để hành động, chỉ sợ là quyết tâm xuôi Nam.

Cung Tuấn từ Trương Chí Hùng, lại chứng thực những tin tức mình lấy được, hắn giơ ngón tay tính toán một hồi, trong lịch sử, thời điểm Hoàn Nhan Lượng tiến hành xuôi Nam thì lúc ấy Chu Tử Thư đã ba mươi sáu tuổi rồi, hiện tại nhìn tình hình này, dường như có một vài thứ đã bị hồ điệp vỗ cánh mà làm cho bừa bãi lộn xộn.

Cung Tuấn không thể biết được, từ sau khi Hoàn Nhan Lượng bị tổn thất nặng nề tại Tương Dương, trở về vừa nghiến răng nghiến lợi lại vừa sợ mất mật, phái người bằng mọi cách tiến vào Tương Dương thành dò la tin tức, mặc dù không lấy được tin gì cơ mật, nhưng cũng biết mấy thứ vũ khí sát thương mình, là được Cung Tuấn lâm thời cản chế. (*qua loa đại khái nhưng được việc.)

Bốn chữ lâm thời cản chế này, lại khiến cho Hoàn Nhan Lượng trắng đêm không ngủ. Chỉ lâm thời cản chế tại sao lại lợi hại như vậy, nếu như cho Nam Tống cơ hội thở dốc, để cho bọn họ mở rộng quy mô chế tạo, há không phải bản thân giang sơn khó giữ hay sao?

Hoàn Nhan Lượng ngồi không yên, ý định thử thăm dò lúc trước đã khơi dậy dục vọng triệt để hành động của y, càng sớm ra tay càng tốt!

Cung Tuấn cùng Trương Chí Hùng Tân Khí Tật nói chuyện xong, lại hỏi bọn họ chuẩn bị làm gì, hiện tại Trương Chí Hùng chiếm núi xưng vương, đội ngũ có hơn hai ba nghìn người, có thể nói là thanh thế lớn mạnh. Ý định của Trương Chí Hùng là chính mình trở về, đợi đến khi đánh nhau, dẫn người liên hệ các nghĩa quân tại Trung Nguyên, quấy rối hậu phương của Hoàn Nhan Lượng.

Cung Tuấn cảm thấy ý này ngược lại không tồi, Trương Chí Hùng ở lại chỗ Cung Tuấn ba ngày sau đó rời đi, bởi vì đối phương còn có chuyện muốn làm, mình cũng tiện giữ ở lại, hắn chỉ mời Tân Khí Tật ở chơi thêm hai ngày. Thiếu niên này hào sảng phóng khoáng, lại hùng tâm bừng bừng, rất hợp khẩu vị mình.

Nào có thể đoán được Tân Khí Tật nghe nói Trương Chí Hùng phải về, cũng muốn về theo: "Ta muốn đi cùng Trương đại ca, y đi nơi nào ta đi nơi đó!"

Trương Chí Hùng đưa tay xoa xoa đầu Tân Khí Tật, nói với Cung Tuấn: "Lần này y ra ngoài cũng đủ lâu rồi, người nhà y chỉ sợ đã bốn phía tìm y, tuổi Khí Tật còn nhỏ, không tiện rời nhà lâu."

Cung Tuấn liền sai người tiễn hai người sang sông, trở về lại viết thư cho Chu Tử Thư, hơn nữa cũng viết ra dự đoán của mình: "Nếu không có chuyện ngoài ý muốn, mùa thu năm nay, chỉ sợ Hoàn Nhan Lượng sẽ tiến hành xuôi Nam, Bệ hạ phải chuẩn bị sớm."

Sau khi Chu Tử Thư nhận được thư của Cung Tuấn, cũng từ chỗ những tướng lĩnh cùng sứ thần đến Kim Quốc, nhận được tin này, Hoàn Nhan Lượng xuôi Nam chỉ còn là vấn đề thời gian, mà mình hẳn là nên sớm chuẩn bị chiến tranh, cho y đòn phủ đầu.

Thời điểm tảo triều, Chu Tử Thư nói ra suy nghĩ của mình với chúng thần, các thời đại Nam Triều, chỗ đóng đô đều lựa chọn Kiến Khang, không chỉ vì là vùng kinh tế quân sự trọng điểm, cũng bởi vì ưu thế về công và thủ, hơn nữa gần kề tiền tuyến, đủ để nhanh chóng đối phó với tình hình chiến đấu nơi tiền tuyến. Là ý tứ giành lại Trung Nguyên. Mà phía nam Lâm An, gần cửa biển, đóng đô cũng chỉ để Chu Cấu chạy trốn thuận tiện. Hiện tại Hoàn Nhan Lượng chuẩn bị xâm lược phía Nam, lại còn muốn dời đô đến gần tiền tuyến Khai Phong, chính mình cũng cố tình dừng chân ở Kiến Khang, không diệt được người Kim, thề không trở về.

Ý kiến này được đa số triều thần đồng ý, đặc biệt là Trương Tuấn đã gần năm mươi tuổi, hiện đã khôi phục lại chức quan, hiện là Xu Mật Sứ, lại càng cực lực ủng hộ. Có người đồng ý tất nhiên sẽ có người phản đối, Chu Cấu nghe nói Chu Tử Thư tại thời điểm Kim Quốc còn chưa hành động đã muốn dời đô đến Kiến Khang, phổi đã sớm sưng lên.

Chu Tử Thư đến Kiến Khang, dĩ nhiên sẽ dẫn theo đại thần cùng quân đội, vậy mình tại Lâm An chẳng phải nguy hiểm rồi sao? Nếu như mình cùng nó đến Kiến Khang, nghĩ cũng không muốn nghĩ, lại càng thêm nguy hiểm!

Cho dù có ý kiến của Chu Cấu cùng những đại thần khác cũng không thể ảnh hưởng đến quyết định của Chu Tử Thư, nhưng có một người, lại làm cho Chu Tử Thư cảm thấy vô cùng khó xử.

Trong những người phản đối Chu Tử Thư dời đô, kịch liệt nhất chính là Sử

Hạo, so với Chu Cấu còn muốn kịch kiệt hơn: "Nếu như Bệ hạ dời đô đến Kiến Khang, liền không có đường lui, năm trước Thái thượng quan gia ngự giá thân chinh, chi phí dọc đường cực lớn, thiếu hụt đến bây giờ mới miễn cưỡng bổ sung. Vả lại cung điện Kiến Khang đơn sơ, chúng thần đến đó sẽ ở nơi nào? Một lần nữa tu sửa lại hay là ở tại phủ nha? Bệ hạ đến Kiến Khang, đại quân dừng chân, Thái thượng quan gia chuyển hay không chuyển? Nếu chuyển lại là một khoản phí tổn lớn, không chuyển đi mà nói, cũng phải phái binh thủ thành Lâm An. Nếu không phái binh, Hoành

Nhan Lượng tiến thẳng đến Lâm An, Thái thượng quan gia, Hoàng hậu, Thái hoàng thái hậu phải làm sao bây giờ?"

Một loạt câu hỏi cũng không có khả năng khiến Chu Tử Thư thay đổi chủ ý của mình, y kiên trì không mở miệng, lại phái Trương Tuấn đến Kiến Khang phủ trước, dọn ra một ít phòng ốc cùng chỗ ở.

Chu Cấu thấy khuyên bảo cũng vô dụng, có giơ tay giậm chân mắng cũng vô cụng, ngay cả Sử Hạo ngày thường Chu Tử Thư vẫn luôn tôn kính khuyên bảo cũng không thể thay đổi được tâm ý của Chu Tử Thư, gấp đến độ mỗi ngày đều nằm trong phòng mắng chửi.

Trong lúc tuyệt vọng hóa liều*, Chu Cấu linh quang chợt lóe, chợt nhớ tới một người có lẽ có thể khuyên bảo được Chu Tử Thư thay đổi chủ ý. Lúc này ông đích thân viết thư, lưu loát hơn mười trang, sai người quất roi thúc ngựa đưa cho Cung Tuấn.

(*病急乱投医: Bạch cấp loạn đầu y, khi tuyệt vọng rồi thì cứ thử bừa mọi cách.)

Thời điểm Cung Tuấn nhận được thư của Chu Cấu, thật sự là rất buồn bực, hắn ở Kiến Khang, cũng không rõ lắm rốt cuộc ở Lâm An xảy ra chuyện gì, hơn mười trang thư của Chu Cấu, lật qua lật lại đều lảm nhảm về thời điểm năm đó mình làm Hoàng đế, như thế nào chiếu cố Cung Tuấn, hiện tại nhớ Cung Tuấn như thế nào. Dùng từ buồn nôn đến cực điểm, khiến Cung Tuấn nổi da gà đầy người.

Kết thúc mười trang giấy, Chu Cấu tổng kết một câu: "Lập tức trở về Kinh một chuyến, một mình trở về, càng nhanh càng tốt, không về lập tức lớn chuyện!"

Cung Tuấn chẳng hiểu ra sao, nhưng gần đây cũng có một số việc muốn thương lượng với Chu Tử Thư, hai người cứ viết thư cũng không được tiện lắm, vì vậy liền viết xuống một chiếu tử, khẩn cầu có thể cho mình hồi kinh một chuyến.

Chiết tử vừa nhận được hồi đáp, Cung Tuấn liền giao toàn bộ sự tình cho Phó thống chế quản lý, một mình hồi kinh.

Hắn định trở về đến gặp Chu Tử Thư trước tiên, nào có thể đoán được ngựa của hắn vừa tới cổng thành, đã bị Chu Cấu tóm đi.

Bốn năm tên thái giám trong Lân Đức Cung của Chu Cấu đã chờ sẵn

Cung Tuấn ở ngoài thành, vừa thấy hắn đến liền xúm lại: "Cung thống chế,

Thái thượng quan gia chờ người đã lâu. Sớm chuẩn bị rượu và thức ăn, ngày ngày đều ngóng trông."

Mấy ngày trước Cung Tuấn rốt cuộc đã nghe được chút tiếng gió, biết rõ Chu Tử Thư chuẩn bị dời đô đến Kiến Khang, thời điểm mới nghe được tin này, hắn hết sức cao hứng, Chu Tử Thư dời đô đến Kiến Khang, có nghĩa là mỗi ngày đều có thể gặp mặt y. Nhưng khi ngẫm nghĩ lại, cảm thấy có nhiều chỗ không ổn, nhưng hắn chẳng thể ngờ được, Chu Cấu nửa đường tóm mình tới, vậy mà để nói chuyện này.

Hai năm qua Chu Cấu chỉ lo hưởng thụ, cũng không bận tâm chuyện triều chính, hai ba ngày nhi tử lại đến làm bạn, sinh hoạt vô cùng thoải mái vui vẻ, so với khi ông còn ngồi ở vị trí Hoàng đế lại trẻ ra không ít.

Cung Tuấn đi thẳng vào vấn đề: "Thái thượng quan gia gọi thần đến đây, không biết có chuyện gì muốn nói?"

Chu Cấu thở dài một hơi, kéo tay Cung Tuấn làm bộ hâm nóng tình cảm: "Lão hũ có một chuyện, muốn ngươi đi làm. Nó luôn nghe lời ngươi khuyên bảo, lão hủ nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có mình ngươi mới có thể khuyên bảo nó thôi."

Cung Tuấn thấy Chu Cấu thân mật như vậy thì không thể thích ứng: "Thái thượng quan gia muốn thần khuyên bảo Bệ hạ chuyện gì?"

Chu Cấu lắc đầu: "Cũng không phải chuyện gì, ngươi ở Kiến Khang cũng đã một năm rồi, nên biết tình hình nơi đó thể nào, Quan gia muốn đóng đô ở Kiến Khang, quả thực là suy nghĩ hão huyền!"

Cung Tuấn nói: "Hiện tại quả thực không qua thích hợp, ngay cả chỗ ở đều không có, hơn nữa một khi Hoàn Nhan Lượng đánh tới, Kiến Khang cũng quá nguy hiểm."

Chu Cấu nghe được những lời này từ Cung Tuấn, quả thật giống như gặp được tri kỷ, liên tục vỗ vai Cung Tuấn: "Chính Bình, chuyện khuyên bảo Quan gia, liền giao cho ngươi rồi! Làm tốt chuyện này, lão hủ tất có trọng thưởng!"

Cung Tuấn toát mồ hôi lạnh, Chu Cấu cũng không giữ hắn lại, đích thân phái người tiễn hắn ra đến Hoàng cung.

Thời điểm Cung Tuấn đi trên đường, trái tim đập có chút loạn, trọn vẹn một năm, chưa gặp Chu Tử Thư lần nào. Một năm này, y có thay đổi không, là mập hay là ốm, sống vui vẻ hay không?

Cung Tuấn chờ Chu Tử Thư ở Sùng Chính Điện, có tiểu thái giám đi vào thông báo.

Một lúc sau, bên trong truyền ra giọng nói quen thuộc: "Cho thống chế

Kiến Khang, Tứ Phẩm Trung Vũ Tướng Quân Cung Tuấn yết kiến!"

------oOo------

Chương 111: Dã pháo

Nguồn: EbookTruyen.VN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một lúc sau, bên trong truyền ra một giọng nói quen thuộc: "Truyền Thống chế Kiến Khang, Tứ Phẩm Trung Vũ Tướng Quân Cung Tuấn yết kiến!"

Cung Tuấn hít sâu một hơi, đi vào điện, khom mình hành lễ với Chu Tử Thư: "Thần bái kiến Bệ hạ!"

Giọng của người phía trên vẫn không chút thay đổi, ngữ điệu vững vàng: "Bình thân."

Cung Tuấn chậm rãi ngẩng đầu, hướng về Chu Tử Thư đang ngồi trên long ỷ. Trang phục đối phương mặc trên người chính là Giáng sa bào cùng Thông thiên quan (*1) mà Hoàng đế thường mặc khi lâm triều. Mũ màu đen điểm xuyến từng chuỗi hạt xanh trắng, hai dây buộc mũ bên cạnh nhu thuận rũ xuống, dây đỏ buộc trên ngọc thạch màu vàng nhẹ nhàng đung đưa bên tai y.Trên sa bào màu hồng dùng kim tuyến thêu hoa văn vân long (*mây rồng), cổ áo trung y màu trắng ôm trọn cổ, làm nổi bật khuôn mặt trắng nõn lại hồng nhuận của y. Chu Tử Thư cũng đang nhìn Cung Tuấn, hơi nhếch khóe môi, cực kỳ cao nhã lỗng lẫy. (*Nguyên văn 雍容华贵: lời ca ngợi, hình dung dáng vẻ cao nhã thong dong, lỗng lẫy trang nhã.)

(*Thông Thiên quan 通天冠, một loại mũ Triều phục của quân vương nhà Tống. Nó có thân mũ uốn cong lên ngả về phía sau, nhìn như áng mây cuộn lại nên còn gọi là mũ Quyển Vân. Kết hợp mũ này là áo Giáng sa bào màu đỏ, thắt Thường màu đỏ và có Phương tâm khúc lĩnh, một dải vải tròn màu trắng đeo ngay cổ.)

Bộ dạng này Cung Tuấn chưa từng thấy qua, hồng bào mặc trên người nam nhân, không khỏi có chút nữ tính, hoặc là mặc trên người có thân hình cường tráng, lại có chút buồn cười, nhưng ở trên người Chu Tử Thư, chính là cực kỳ vừa vặn phù hợp. Hắn nhất thời ngắm đến ngây người, mắt cũng quên chớp.

Chu Tử Thư đứng lên, mỉm cười với Cung Tuấn: "Đã một năm trẫm không gặp ngươi rồi, phong thái* Cung khanh vẫn vậy." (*phong độ thần thái.)

Cung Tuấn cũng nở nụ cười, mặc dù hắn biết những lời nói ra sẽ bị Khởi cư xá nhân ghi chép lại, nhưng vẫn cười nói: "Thần ngược lại vẫn thường xuyên gặp Bệ hạ, chỉ có điều người trong mộng so với trước mặt, thua kém không ít."

Mặt Chu Tử Thư hơi hồng, tiến lên cách Cung Tuấn khoảng năm bước thì dừng lại: "Lần này trở về ở lâu mấy ngày rồi hẵn đi, trẫm có nhiều lời muốn nói với ngươi."

Cung Tuấn khom người: "Thần tuân chỉ. Phàm là Bệ hạ có lệnh, thần không dám không nghe theo."

Trong mắt Chu Tử Thư xẹt qua một tia tinh nghịch, vẻ mặt luôn trầm ổn của y lại có loại biểu tình này, khiến Cung Tuấn nhìn mà tim đập điên cuồng, hô hấp cũng có chút dồn dập.

Chu Tử Thư liền hỏi tình hình Cung Tuấn trong một năm qua, bởi vì bên cạnh có người, Cung Tuấn cũng chỉ nói vài tình huống trong quân, chỉ thảo luận công vụ, nhưng ánh mắt rồi lại giống như đỉa cứ bám dính lên người Chu Tử Thư.

Chu Tử Thư bỏ qua tấu sớ hôm nay chưa phê duyệt qua một bên, bảo Cung

Tuấn đi dạo, Hoàng cung cũng không lớn, không có gì hay mà dạo, Chu Tử Thư liền đổi một bộ thường phục, giục ngựa sóng vai cùng Cung Tuấn, đi đến Tụ cảnh viên bên Tây Hồ. Cung Tuấn nhìn thấy tấu sớ của Chu Tử Thư chất cao như một ngọn núi nhỏ, thấy y cùng mình ra ngoài một ngày như vậy thì có chút lo lắng, sau khi trở về phải bận rộn đến nửa đêm, liền nói: "Dường như Bệ hạ còn rất nhiều công vụ còn chưa xử lý, thần cũng không gấp, chờ một chút cũng không sao."

Chu Tử Thư hơi nhướng mày: "Những thứ này mỗi ngày đều có rất nhiều, ngày ngày vẫn vậy. Cung khanh cũng không phải mỗi ngày đều có thể ở bên cạnh trẫm."

Cung Tuấn cũng liền thức thời không nói thêm lời nào, cùng Chu Tử Thư ra ngoài.

Tuy nói là cải trang vi hành, nhưng thị vệ cùng thái giám đằng sau hai người vẫn đi theo một đoàn, nhưng Khởi cư xá nhân lại không đi theo, chỉ ghi xuống: Đến Tụ Cảnh Viên, Trung Vũ Tướng Quân Cung Tuấn theo bồi.

Một đoàn người đi ra từ cổng Thanh Ba ở thành Nam, ngoài cổng chính là Tây Viên Nam Môn, bên trong có hơn hai mươi tòa Điện Đường Đình Đài nằm gần nhau, Hội Phương Điện, Doanh Xuân Đường, Lãm Viễn Đường, Phương Hoa Đình, Cung Tuấn nhìn thấy biển trên các đình vũ* đều là nét chữ của Chu Tử Thư, liền cười nói: "Bệ hạ cũng có tâm tư làm những thứ này?"

(*Chỉ chung đình đài lầu cát.)

Chu Tử Thư cười cười: "Thái thượng hoàng thích tới đây, liền cho người sửa sang lại nơi này một phen, trẫm không thường lui tới."

Cung Tuấn vào trong, chỉ thấy hàng liễu rũ, hoa tươi lượn quanh, một dòng sông (*河道) nhân tạo được mở ra, dẫn nước từ Tây Hồ vào, dưới hàng cây là cỏ thơm tươi đẹp, bên dòng sông còn có hai cây cầu đá, bên trong u tĩnh, lại mang theo sinh khí.

Thỉnh thoảng có thái giám cung nữ đi ngang qua, liền hướng Chu Tử Thư khom gối hành lễ, hôm nay Chu Tử Thư thoạt nhìn tâm tình phi thường tốt, lôi kéo Cung Tuấn ngắm hoa chơi nước, cười nói dịu dàng (*笑语晏晏). Cung Tuấn cảm thấy thời điểm này không nên nói mấy lời sát phong cảnh, lại không nghĩ rằng Chu Tử Thư tự mình gợi lên trước: "Nơi này tuy đẹp, nhưng trẫm lại muốn đến Kiến Khang."

Cung Tuấn không thể không sát phong cảnh: "Hôm nay thần vừa hồi kinh, đã bị Thái thượng quan gia gọi qua, cũng nói về chuyện này."

Chu Tử Thư mỉm cười nhìn Cung Tuấn: "Trẫm biết ông ấy đã nói gì, nhưng Cung khanh chắc chắn sẽ không phản đối, đúng không?"

Cung Tuấn nói: "Thần cùng một ý với Thái thượng quan gia, hiện tại Bệ hạ đến Kiến Khang, chỉ sợ chưa phải thời điểm tốt."

Chu Tử Thư thu lại nụ cười trên môi, Cung Tuấn nói ra lý do của mình: "Thứ nhất, Kiến Khang không có chỗ cho ngươi ở; thứ hai, gần tiền tuyến, cũng vô cùng nguy hiểm; thứ ba, dọn đến dọn đi, điều động binh lực hao phí tiền bạc."

Chu Tử Thư nghe Cung Tuấn nói, chỉ trầm mặc không nói, Cung Tuấn nói một câu, nụ cười Chu Tử Thư liền thu lại phân nửa, đợi đến khi Cung Tuấn nói xong toàn bộ, nụ cười trên mặt Chu Tử Thư đã không còn thấy đâu.

Cung Tuấn nói: "Thần mong Bệ hạ suy xét kỹ rồi hãy làm." (*三思而后行: tam tư nhi hậu hành, nghĩ ba bốn lần rồi hãy làm.)

Chu Tử Thư nói: "Đến trưa rồi, Cung khanh còn chưa dùng cơm đi?" Cung Tuấn nói: "Thần nhận được binh khí do thợ mới chế tác, có một số chỗ vẫn chưa kiểm tra kỹ, buổi chiều chuẩn bị đi xem, trên đường đi tùy tiện mua cái bánh hấp ăn là được rồi."

Vẻ mặt Chu Tử Thư liền càng thêm khó coi, y nhìn chằm chằm Cung Tuấn trong chốc lát, nói: "Trẫm còn tưởng rằng ngươi sẽ ủng hộ ý tưởng của trẫm, không nghĩ tới ngươi vậy mà dùng cái luận điệu* giống như Thái thượng hoàng."

(*Cái giọng điệu bàn bạc, từ đó thấy rõ thái độ của người bàn bạc.)

Cung Tuấn cười làm lành nói: "Thái thượng quan gia băn khoăn cũng có chút đạo lý."

Chu Tử Thư hừ một tiếng, chắp tay mà đi, cũng mất hào hứng đi dạo, trực tiếp ra khỏi Tụ Cảnh Viên, Cung Tuấn theo sát phía sau, không lâu sau hai người liền tới gốc liễu mà ngày đó chôn cất hài cốt của hai vị Trương Hiến và Nhạc Vân. Chu Tử Thư dừng bước, ngữ khí không tốt nói với thái giám thị vệ xung quanh: "Tất cả các ngươi lui ra!"

Thái giám thị vệ không dám không nghe theo lời Hoàng đế, đều tránh đến phía xa, làm thành một vòng ở xung quanh.

Lúc Chu Tử Thư cảm thấy lời mình nói ra người chung quanh không thể nghe được, liền không còn cố kỵ, chỉ vào chỗ chôn cất hài cốt năm đó, nói: "Từ cái năm trẫm cùng ngươi chôn cất hài cốt của hai vị Tướng quân, không ngày nào không muốn lần nữa an táng trung lương. Kiến Khang như thế nào không có chỗ ở, đơn giản chính là Cung điện chưa đủ hoa mỹ, chỗ ở chưa đủ thỏa đáng mà thôi! Lại nói tiếp, Hoàn Nhan Lượng có thể tự mình dẫn sáu quân xâm lược phía Nam, trẫm chẳng lẽ sợ y rồi, ở trong lòng ngươi, trẫm là người nhát gan sợ phiền phức?"

Cung Tuấn để ý thấy Chu Tử Thư làm Hoàng đế một năm, trong lúc nói chuyện sẽ không còn không cẩn thận nói thành 'ta', đều chỉ dùng 'trẫm'.

Cung Tuấn nói: "Thần không có ý kia, chỉ là Kiến Khang thật sự nguy hiểm. Huống hồ Bệ hạ muốn dời đô mà nói, đại thần trong triều cũng phải chuyển theo, người nhà của bọn họ đều ở tại Lâm An..."

Chu Tử Thư cắt ngang lời Cung Tuấn: "Năm đó Thác Bạt Khuê dời đô, khó khăn còn lớn hơn, trẫm tuyệt đối sẽ không bởi vì việc khó làm liền thỏa hiệp!"

Cung Tuấn thấy thái độ Chu Tử Thư kiên quyết, thật sự không phải là nhất thời nửa khắc có thể khuyên bảo được, chính là muốn mở miệng nói, Chu Tử Thư đã nói tiếp: "Buổi chiều ngươi muốn đi kiểm tra binh khí? Trẫm đi cùng ngươi!"

Cung Tuấn cười cười, giọng điệu này của Chu Tử Thư giống như đang giận lẫy.

Chu Tử Thư trừng mắt nhìn Cung Tuấn, bất mãn nói: "Cười cái gì mà cười?"

Lúc trước Cung Tuấn cũng không dám nói đùa với Chu Tử Thư, bởi vì đối phương đều là một bộ dạng nghiêm chỉnh đứng đắn, nhưng hiện tại giọng điệu này rồi lại có chút giống như đang tán tỉnh đưa tình, hắn liền cười nói: "Nhìn thấy bệ hạ cảm thấy cao hứng liền nở nụ cười, mặc dù là Thiên tử, cũng không thể khiến người ta cười cũng không được cười chứ? Bệ hạ cũng không tránh khỏi có chút ngang ngược rồi."

Chu Tử Thư nén giận trừng Cung Tuấn, khiến Cung Tuấn lại giống như đang trên mây, bồng bềnh trôi nổi không biết mình đang ở chỗ nào.

Mặc dù Cung Tuấn nói trên đường đi mua hai cái bánh hấp ăn là được rồi, nhưng vẫn bị Chu Tử Thư giữ lại, ở trong viện ăn một chút rồi mới rời khỏi, Cung Tuấn để ý thấy trước mặt đều bày những món mình thích ăn, thứ Chu Tử Thư thích ăn thì lại không có.

Hai người ăn trưa xong, liền cùng nhau đến chỗ chế tạo binh khí, quy mô ở đây so với Kiến Khang thì lớn hơn nhiều, hơn trăm thợ rèn đang tạo giáp sắt cung tên, lại có hơn mười người đang đẽo gọt hỏa khí, lò luyện cao lớn chiếm khoảng hơn trăm mét vuông diện tích, Cung Tuấn liền đứng bên lò sắt nói cho Chu Tử Thư ý tưởng của mình: Chế tạo hỏa khí cần phải có khoáng thạch, mà phần lớn tập trung bên trong biên giới Kim Quốc, nếu như hai bên hợp lại khoáng sản mà nói, Nam Tống nhất định đấu lại, hơn nữa nghiên cứu phát minh vũ khí không phải chuyện một sớm một chiều, ứng dụng quy mô cần phải có thời gian để điều chỉnh. Hoàn Nhan Lượng hung mãnh, chỉ sợ nâng cao công nghệ vẫn chưa đủ, tốt nhất là vận động toàn dân, chiêu binh nhập ngũ.

Thời điểm nói đến vấn đề này, lông mày Chu Tử Thư nhăn lại một chỗ, nói: "Đăng cơ đến nay, mới biết bao năm qua thu thuế, căn bản không đủ chi Cung cho quân phí, nếu như nhận thêm người, tiền bạc cũng quá căng thẳng rồi. Nhưng nếu như binh tướng chưa đủ, chỉ sợ cũng khó ngăn cản trăm vạn đại quân người Kim. Trẫm cũng không thể học Hoàn Nhan Lượng giết gà lấy trứng, thu thuế trước năm năm."

(*sát kê thủ noãn: chỉ thấy lợi trước mắt mà ảnh hưởng không tốt đến lợi ích lâu dài)

Cung Tuấn nói: "Hiện tại trong quân đội có nhiều chỉ số rỗng*, hết sức nghiêm trọng. Nếu Bệ hạ muốn phục hưng, chuyển khẩn cấp bây giờ, chính là kiểm soát những thứ này, khẳng định có thể tiết kiệm một khoản lớn. Động viên toàn dân không nhất định phải tăng thu thuế má, chủ yếu vẫn là để cho tất cả mọi người trong thiên hạ biết rõ Bệ hạ vì cái gì mà chiến đấu, toàn lực ủng hộ, có tiền xuất tiền, có lực xuất lực, có người xuất người. Chỉ có khi cả nước đồng lòng, mới có thể tại thời điểm giành được thắng lợi ở mặt quân sự, thừa thắng xông lên."

(*khai gian số lượng quân binh.)

Chu Tử Thư nhẹ gật đầu, cả ngày cả đêm trong đầu y chỉ toàn những việc này, chẳng qua là khi đến chỗ chi tiết, lại cố tình có rất nhiều thứ không cách nào thi hành. Tỷ như nói vận động toàn dân, Chu Tử Thư đã đưa xuống nhiều chiếu thư, nhưng thời điểm những chiếu thư kia đến địa phương trên, ảnh hưởng cũng không lớn. Điều tra quan quân tham ô quân lương, chuyện này nhất định phải làm, nhưng bởi vì liên quan đến rất nhiều người, e rằng liên đới trên diện rộng, chẳng những không nhận được kết quả mong muốn, ngược lại sẽ phản tác dụng, chính là phải tìm được thời cơ thích hợp để làm loại chuyện này.

Cung Tuấn cùng Chu Tử Thư thảo luận những vấn đề này, ở tại xưởng đóng binh khí hơn nửa ngày, thời điểm hai người đi ra, sắc trời đã tối, bởi vì Cung Tuấn không có chỗ ở, chuẩn bị đến dịch quán, lại bị Chu Tử Thư ngăn lại.

Chu Tử Thư nói: "Tiệm dầu Tần gia trước kia, từ khi Tần lão cha rời đi sau đó đã có người khác chiếm lại. Trẫm biết ngươi trở lại không có chỗ ở, liền phái người mua lại nơi đó, dẫn ngươi đi nhìn xem?"

Cung Tuấn gật đầu, một đoàn người liền hướng về phía tiệm dầu cách Hoàng cung không xa, Cung Tuấn thấy bên ngoài vẫn trưng ra một cái bảng hiệu như trước, chỉ khác là chữ 'Tần' thật to đã đổi sang chữ 'Cung'.

Cửa khép, Cung Tuấn đẩy cửa ra, không khỏi kinh ngạc.

Hắn nhớ rõ thời điểm rời khỏi Lâm An ngày đó, bên trong đã loạn thành một đống, sau khi bị người khác chiếm lại, bày biện bên trong cũng thay đổi toàn bộ, nhưng hiện tại, vậy mà tất cả đã khôi phục lại nguyên trạng. Gian ngoài cửa hàng bày một loạt thùng dầu, người làm đứng canh cửa nhìn thấy có người tới liền vội vàng hành lễ.

Cung Tuấn nhìn thấy cảnh tượng này, hoảng hốt giống như nhìn thấy bộ dạng cha nuôi mình đang ngồi ở chỗ kia chờ người ta đến mua dầu. Cũng đã tròn nửa năm chưa nhìn thấy Tần Trọng và Vương Mỹ Nương, không phải hắn không muốn đến thăm nhị lão, chỉ là một khi đi sẽ bị nhắc tới vấn đề hôn sự, lại khiến cho hắn vô cùng đau đầu, không biết nên đáp lại như thế nào.

Cung Tuấn xuyên qua tiệm dầu, vào trong nội viện, gốc ngô đồng (*梧桐

树) hiện tại đã cao to không ít, phía trên còn treo gậy gỗ mà trước kia mình dùng để đu xà, cạnh góc tường là cái ghế đẩu mà ngày xưa hay dùng để trèo tường.

Cung Tuấn đi đến phòng của mình, tủ đồ cũng không có gì khác biệt, mặc dù hắn ở đây chỉ có vài ngày, nhưng khi nhìn thấy cách bày biện không khác mọi ngày là bao, trong lòng vẫn vô cùng cảm động. Hắn quay đầu nhìn Chu Tử Thư, Chu Tử Thư đứng phía sau hắn, cười khanh khách nhìn hắn: "Ta nghĩ có lẽ ngươi thích cách bày biện như ngày bé, cho nên dựa vào trí nhớ mà làm lại, cũng không biết giống hay không giống."

Cung Tuấn chậm rãi đi đến bên cửa, đưa tay đóng lại, gật đầu nói: "Rất thích, phiền người dụng tâm rồi."

Cửa phòng vừa đóng, bên trong chỉ còn lại hai người, chén đèn dầu đầu giường cũng không quá sáng, từng vòng sáng mờ nhạt tỏa ra, bao phủ cả phòng vào trong vầng sáng ấy.

Cho đến giờ khắc này, Chu Tử Thư mới không chút kiêng kỵ nhìn Cung Tuấn, lồng ngực có chút phập phồng.

Cung Tuấn cái gì cũng không nói, chỉ dựa vào cửa, mở lớn vòng tay, Chu Tử Thư đi lên trước, hai người ôm chặt lấy nhau.

Thẳng đến khi Cung Tuấn ôm Chu Tử Thư vào lòng, mới cảm thấy y gầy đi không ít, ôm được người bản thân mong nhớ ngày đêm vào ngực, một năm tương tư liền bạo phát vào lúc này, hai người ở sau cửa hôn môi.

Thật lâu sau mới tách ra, bên môi còn vương lại sợi chỉ bạc, Cung Tuấn thấp giọng nỉ non: "Chu Tử Thư, ta nhớ ngươi..."

Chu Tử Thư liền hôn lên, giọng nói mang theo run rẩy: "Ta cũng nhớ ngươi, một năm này, cũng không biết đã chịu đựng như thế nào..."

Cung Tuấn kéo Chu Tử Thư về phía giường, một năm qua hắn càng không biết nổi bản thân đã chịu đựng như thế nào, hai người ôm chặt nhau, một khắc cũng không nỡ tách rời.

Cung Tuấn có chút vội vàng mở ra quần áo Chu Tử Thư, lại bị Chu Tử Thư đè lại, Chu Tử Thư thở dốc: "Không nên làm loạn quần áo..."

Cung Tuấn lần mò bên hông Chu Tử Thư, vén lên bào tử trên người y, tuột quần y xuống tận đầu gối, mình cũng không tiện cởi quần ào, chỉ kéo quần xuống, lung tung hôn một chút, liền không chờ được nữa mà đem vật đã sớm cứng rắn đâm vào.

Chu Tử Thư nhỏ giọng rên một tiếng, vẻ mặt có chút vặn vẹo, lúc này Cung Tuấn mới ý thức được, bản thân quá hấp tấp. Hắn liền lấy ra mân côi cao mà Cam Biện đã đưa cho mình, khoét ra một đống lớn, bôi lên cửa động đằng sau của Chu Tử Thư, sau khi cảm thấy bên trong đối phương dần dần ẩm ướt, lập tức động thân đi vào, bắt đầu hành động.

Hai người cũng không ngồi vào giường, Chu Tử Thư vịn bàn, đứng trong phòng, Cung Tuấn ôm chặt y từ sau lưng, chỉ hai ca cái, liền bắn ra.

Phía trước của Chu Tử Thư vẫn dựng thẳng, hiển nhiên là không được thỏa mãn, Cung Tuấn liền lấy tay làm cho y, lại cùng y hôn môi.

Chu Tử Thư rất nhanh liền bắn ra, quay đầu cười nói với Cung Tuấn: "Ngươi cũng nhanh quá đi?"

Cung Tuấn bị một lời này mà cứng rắn lại, hắn hung hăng cắn môi Chu Tử Thư mấy cái: "Vừa rồi quá kích động, một năm chưa làm, sao mà nhịn được? Nếu không ngươi thử lại lần nữa, lần này cam đoan phải cầu xin tha thứ..."

Hắn một bên nói, một bên đứa tay sờ soạng phía trước của Chu Tử Thư, cả mặt Chu Tử Thư đã ửng hồng, nhưng lại vội vàng đè tay Cung Tuấn lại: "Đừng... không được rồi... cổng cung đã gần đóng, ta không được.."

Cung Tuấn cảm thấy mình vậy mà có chút giống như đang yêu đương vụng trộm, thời điểm làm lúc trước, hoàn toàn tối đen. Lúc này ngược lại có chút ánh sáng, nhưng... cũng trách mình định lực không đủ. Hắn rốt cuộc nhịn không được nói: "Đêm nay ở lại đây đi, cả đêm không về, chẳng lẽ là sợ tạo phản hay sao?"

Trong ánh mắt Chu Tử Thư có chút do dự, y cũng nhịn một năm, vừa mới rồi căn bản không đủ, nhưng lại không thể không trở về.

Chu Tử Thư nhìn Cung Tuấn, nhẹ nhàng hôn hắn một cái: "Tuấn Tuấn, nếu như ta đến Kiến Khang, vậy mỗi ngày đều có thể nhìn thấy ngươi."

Cung Tuấn sững sờ, không nghĩ tới vào lúc này Chu Tử Thư lại có thể nhắc đến chuyên này. Hắn có chút xoắn xuýt buông tay ra: "Sẽ không vì nguyên nhân này, mới cố ý đến Kiến Khang chứ?"

Chu Tử Thư lắc đầu: "Dĩ nhiên không phải, chủ yếu là vì chỗ tiền tuyến Kiến Khang, có chuyện gì triều đình có thể phản ứng lại trước tiên. Hoàng đế đích thân đốc chiến* nơi tiền tuyến, tướng sĩ tất nhiên sẽ dốc sức trăm nghìn lần." Một lát sau, Chu Tử Thư lại thấp giọng nói: "Ta cũng rất nhớ ngươi... nhất cử lưỡng tiện, có cái gì không tốt?"

(*督战: giám sát và đốc thúc tác chiến)

Cung Tuấn vốn muốn khuyên bảo Chu Tử Thư, nhưng hiện tại lại bị Chu Tử Thư thuyết phục. Hắn nhẹ gật đầu: "Nếu như ngươi đã quyết, cho dù thế nào, ta cũng đứng bên phía ngươi! Dời đô cũng không quá thỏa đáng, có thể ngự giá thân chinh."

Chu Tử Thư cười cười: "Ta vốn không muốn dời đô, nếu muốn dời, cũng là dời đến thành Biện Kinh! Chẳng qua là nói như vậy, đến lúc đó hé ra một chút, trong triều có cản cũng sẽ ít hơn."

Cung Tuấn bất đắc dĩ nhìn Chu Tử Thư, Chu Tử Thư đã kéo quần của mình lên rồi.

Cung Tuấn cũng lấy khăn trong phòng mình tùy tiện lau vài cái, nói: "Có người đã từng nói rằng, sự thỏa hiệp là do con người tạo ra*, ví dụ như ngươi muốn mở một cánh cửa sổ trên tường, mọi người chắc chắn sẽ phản đối, nhưng nếu ngươi dỡ xuống cả bức tường, tức thì mọi người sẽ chủ động đề xuất mở một cánh cửa sổ."

(*国人是讲折中的 k biết dịch sao T^T.)

Chu Tử Thư cười phá lên, trước khi Cung Tuấn ra cửa, phát hiện dưới bào tử của Chu Tử Thư vẫn bị mình làm nhăn, liền đưa tay vuốt phẳng, lại tiễn Chu Tử Thư rời đi.

Chỗ ở của Cung Tuấn cách Hoàng cung không xa, hai người cũng không cưỡi ngựa, chậm rãi đi trên đường, đám thị vệ vẫn đi phía sau bọn họ. Không lâu sau, đã tới cổng cung, Cung Tuấn có chút lưu luyến, một mực đưa mắt dõi theo bóng lưng Chu Tử Thư biến mất vào sâu trong cấm cung, lúc này mới quay đi.

Chờ đến khi trở lại tiệm dầu, mới phát hiện bên trong toàn bộ tiệm dầu, Chu Tử Thư đều an bài cho hắn một người làm, viện tử lớn như vậy bỗng nhiên có chút vắng vẻ.

Hắn mở ra cửa phòng mình, mùi vị vui thích còn chưa tản đi, ngọn đèn vẫn xua tan đêm tối.

Cung Tuấn nằm trên giường của mình, muốn hồi tưởng lại dư vị lúc trước, lại phát hiện, vừa rồi Chu Tử Thư cũng chỉ trong phòng mình ngây người hơn mười phút mà thôi. Xem ra bản thân mình ngay cả trình độ phi tần của Chu Tử Thư cũng chẳng bằng, nhiều nhất chỉ cho được dã pháo mà thôi....

................................................

(1) Giáng sa bào cùng Thông thiên quan

------oOo------

Chương 112: Ngự giá thân chinh

Nguồn: EbookTruyen.VN

Lúc này Cung Tuấn mới phát hiện, vừa rồi Chu Tử Thư cũng chỉ ngây người trong phòng mình hơn mười phút mà thôi. Xem ra bản thân mình ngay cả trình độ phi tần của Chu Tử Thư cũng chẳng bằng, nhiều nhất chỉ là một dã pháo mà thôi....

Hắn cứ như vậy mơ màng thiếp đi, ngày hôm sau vừa đúng buổi lâm triều năm ngày một lần, Chu Tử Thư nói lại ý tưởng muốn dời đô của mình một lần nữa, Sử Hạo dẫn dầu phe bảo thủ kiên quyết phản đối, mà Trần Tuấn Khanh Ngu Doãn Văn cầm đầu phe cấp tiến (*có tư tưởng tiến bộ.) rồi lại kiên quyết ủng hộ.

Chu Tử Thư cũng không cần nhiều lời, chỉ ngồi phía trên nhìn xem hai bên tranh cãi quyết liệt.

Thời điểm phe bảo thủ chiếm thế thượng phong, Chu Tử Thư nhìn về phía Cung Tuấn, nói: "Cung khanh, ngươi đến từ Kiến Khang, có tin tức gì mới không?"

Cung Tuấn khom người, dựa theo nội dung tối hôm qua hai người đã bàn bạc tốt, nói ra: "Khởi bẩm Bệ hạ, tin tức mới ngược lại không có gì, chỉ có điều thần nhận được một bài thơ do Hoàn Nhan Lượng viết." Nói xong, hắn móc ra chiết tử tối qua đã viết xong từ trong ngực, đưa tới.

Chấp sự thái giám Cam Biện xuống, tiếp nhận chiết tử của Cung Tuấn, Chu Tử Thư nhìn cũng không nhìn, dứt khoát nói: "Đọc!"

Cam Biện liền mở ra đọc to: "Vạn lý xa thư nhất hỗn đồng, giang nam khởi hữu biệt cương phong, đề binh bách vạn tây hồ thượng, lập mã ngô Tuấn đệ nhất phong."

(*Mã xa chạy khắp một dải giang sơn vạn lý, há cho phép phía Nam Trường Giang còn tồn tại một quốc gia? Dẫn trăm vạn binh đến Tây hồ, cưỡi chiến mã từ đỉnh cao mà xem thiên hạ. – lấy bên nhà thuytruongluu.)

Chu Tử Thư vỗ án, vẻ mặt mang theo phẫn nộ: "Các khanh đều đã nghe được đi, Hoàn Nhan Lượng căn bản không phải muốn giải quyết tranh chấp biên giới, đây rõ ràng là muốn Cung diệt Đại Tống ta. Trẫm bị ép đến bước này, không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể tử chiến đến cùng!

Chuyện dời đô, không cần bàn lại! Ý trẫm đã quyết, sống mái một trận với Hoàn Nhan Lượng."

Đám người Sử Hạo liền vội vàng quỳ xuống: "Bệ hạ không thể hành động theo cảm tính, nghĩ lại a!"

Chu Tử Thư cả giận nói: "Nghĩ lại cái gì? Trẫm cũng muốn nghĩ lại, nhưng Hoàn Nhan Lượng rồi lại không cho phép trẫm nghĩ lại!"

Sử Hạo dập đầu khuyên can: "Một trận này có ý nghĩa trọng đại, Bệ hạ đích thân tới tiền tuyến, dĩ nhiên có thể ủng hộ sĩ khí tam quân. Chẳng qua là dời đô quả thực khó làm..."

Chu Tử Thư cắt ngang lời Sử Hạo: "Mặc dù dời đô nhất thời không thành, trẫm cũng chuẩn bị ngự giá thân chinh, chuyện này cứ như vậy, không nhiều lời!"

Sử Hạo thấy Chu Tử Thư chịu lui một bước, biết đây chính là giới hạn của Hoàng đế, chỉ đành nói: "Nếu như Bệ hạ đã có ý như vậy, lão thần... lão thần cũng không còn gì để nói."

Chu Tử Thư thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm, Sử Hạo chịu chấp nhận, những người khác liền dễ dàng hơn nhiều, đám người Trần Tuấn Khang nhân cơ hội ra khỏi hàng, căn bản không cho bất kỳ lời phản bác nào được nói ra, mà bắt đầu thảo luận vấn đề chi tiết về việc ngự giá thân chinh.

Cung Tuấn nhìn Chu Tử Thư, trên mặt bất giác nở nụ cười, Chu Tử Thư cũng nhìn về phía Cung Tuấn, khóe miệng khẽ nhếch.

Chờ đến khi triều thần nghị luận kết thúc, Chu Tử Thư liền nói ra chuyện sửa lại án sai cho Nhạc Phi. Chuyện này cực kỳ thuận lợi, nếu như Hoàng đế phải ngự giá thân chinh rồi, làm giai đoạn trước tuyên truyền là lẽ tất nhiên.

Chu Tử Thư liền hạ chỉ tìm kiếm con cháu Nhạc Phi, hạ chiếu hồi kinh với thê tử cùng nhi nữ bị lưu đày đến phía Nam. Lại đưa ra Hoàng bảng*, tìm kiếm thi thể mất tích của Nhạc Phi.

(*皇榜 hoàng bảng: công bố chuyện quốc gia đại sự. Như hoàng đế đăng cơ, hoặc hoàng đế đại hôn, lập thái tử... Sau khi Hàn Lâm Viện cùng Lễ Bộ viết xong, Hoàng đế đóng dấu, sau đó chiêu cáo thiên hạ. Những nơi dán bảng, có một người chuyên đứng để đọc Hoàng bảng, vì phần lớn người cổ đại k biết chữ.)

Năm đó, sau khi Nhạc Phi bị ngộ sát, lính canh ngục trông coi ông không đành lòng thi thể bị hư hại, liền trộm ra, chôn dưới gốc cây ở Đại Lý Tự, lúc này Hoàng bảng treo giải thưởng, nhi tử của người lính kia liền đến đây yết bảng*, lại đào ra nơi chôn cất thi thể Nhạc Phi. Thời điểm khai quật hài cốt, thịt xác đã không còn, giống như sinh thời, bên cạnh cũng chẳng có vật nào khác, chỉ có một cái vòng bạch ngọc.

(*揭榜 dạng như là tỏ vẻ hưởng ứng, làm theo hoàng bảng.)

Thi thể Trương Hiến cùng Nhạc Vân cũng được khai quật lên sau đó, thi thể hai người này đã chôn cất nhiều năm như vậy, cũng đã bị côn trùng ăn sạch, chỉ sót lại bộ xương trắng. Chỉ là khiến người ta kỳ quái ở chỗ, trong miệng hai bộ hài cốt kia, đều ngậm một cái nhẫn ngọc (*玉扳指), khiến cho người người kinh ngạc.

Khai quật thi thể ngày ấy, Chu Tử Thư cùng Cung Tuấn đều ở hiện trường, năm đó hai người chôn cất, đến hôm nay đã trọn vẹn mười một năm, Cung Tuấn tiến lên, lấy lại nhẫn ngọc dùng để làm ký hiệu, siết chặt trong tay. Hốc mắt Chu Tử Thư ửng đỏ, đích thân chủ trì lễ tang của phụ tử Nhạc Phi cùng Trương Hiến, liền an táng ngay tại Tê Hà Lĩnh bên cạnh Tây Hồ, thắp hương cầu nguyện: "Nếu Trung Vũ* trên trời có linh thiêng, phù hộ Đại Tống."

(*Này là tên thụy hiệu của Nhạc Phi: tên đặt cho những người quá cố.)

Quần thần cũng đồng loạt cúi đầu, Cung Tuấn cũng ở trong số đó.

Mộ phần thời hậu thế của Trương Hiến Nhạc Vân chỉ có quần áo và di vật, còn lần này, lại có xương cốt của chính mình.

Tất cả đều đã thay đổi, bánh xe lịch sử đã rời đi quỹ đạo vốn có của nó, càng chạy càng xa, hướng về một tương lai chưa thể biết.

Tại hàng loạt những hành động này của Chu Tử Thư, phán ứng lớn nhất chính là Chu Cấu. Hiện tại Chu Cấu đang phiền muộn muốn chết rồi, lúc trước Chu Tử Thư còn là Hoàng tử, thời điểm làm Thái tử, đều là đứa con ngoan biết nghe lời. Chu Cấu vốn cho rằng sau khi y lên ngôi, sẽ là một đứa con ngoan nghe lời cha như trước, nào có thể đoán được Chu Tử Thư vừa đăng cơ chính là trong một tháng vẫn còn rất nghe lời, Chu Cấu nói gì đều nhất nhất làm theo, nhưng dần dần đã có sự thay đổi, hiện tại Chu Tử Thư rồi lại càng ngày càng không nghe lời, tuy rằng bình thường vẫn còn qua thăm hỏi, nhưng một khi đến thời điểm Chu Cấu nói về đối sách với Kim Quốc, Chu Tử Thư không phải cố ý nói trái nói phải, thì cũng là khéo léo chống đối, hiện tại lại càng nghiêm trọng, Chu Cấu ngay cả chửi mắng dùng cái chết để de dọa cũng vô dụng rồi.

Thời điểm nghe đến việc Chu Tử Thư nhất định đích thân ngự giá thân chinh, Chu Cấu hoàn toàn đứng ngồi không yên, lúc trước sở dĩ ông chịu thoái vị, hoàn toàn là trông chờ vào nhi tử có thể giữ được nửa giang sơn, bản thân hưởng phúc. Nhưng bây giờ tình hình phát triển của tất cả mọi việc, lại hoàn toàn trái ngược với sự kỳ vọng của ông.

Khi Chu Cấu thăm dò được tin tức thời điểm khai quật hài cốt Trương Hiến và Nhạc Vân, trong miệng còn ngậm nhẫn ngọc, chuyện cũ nhiều năm trước bỗng hiện lên trước mắt.

Năm đó, Chu Tử Thư vừa tròn mười sáu tuổi, là thời điểm Trương Hiến Nhạc Vân bị chém ngang lưng giữa phố, ban đêm Chu Tử Thư trở về vô cùng muộn, hơn nữa nhẫn ngọc bình thường đeo trên tay lại không cánh mà bay. Chu Cấu vốn đã quên chuyện này rồi, nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại, rốt cuộc bừng tỉnh đại ngộ —— đứa dưỡng tử này đã sớm có âm mưu, mười sáu tuổi trước kia, giả bộ như đứa nhỏ ngoan ngoãn ẩn nhẫn chưa biểu lộ, thẳng cho đến khi tay nắm quyền lớn, lập tức một phát không thể ngăn cản.

Chu Cấu cảm thấy vừa vội vừa tức, cho dù trận này Chu Tử Thư thắng hay thua, đều là một chuyện vô cùng không ổn với chính mình. Thắng, uy vọng của Chu Tử Thư sẽ không ai có thể rung chuyển, lời mình nói chính là ngay cả cái rắm cũng không bằng; Thua, lại càng không xong, Hoàn Nhan Lượng dẫn binh xuôi Nam, mình phải chạy trốn thì không cần nói, nhưng lại càng thêm chật vật. Chu Cấu cảm thấy mình có tuổi rồi, không chịu nổi hành hạ như vậy, cũng vô cùng không muốn bị giày vò.

Ông bắt đầu hoặc công khai, hoặc bí mật liên hệ với phe nghị hòa, phe bảo thủ phản đối thân chinh trong triều, lại còn bắt đầu cân nhắc vấn đề phế đế. (*vua bị bức thoái vị.)

Mọi hành động của Chu Cấu, đương nhiên không thể qua được tai mắt của Chu Tử Thư, Thái thượng hoàng muốn gặp quan viên, không có đạo lý không cho ông gặp. Nếu như chiến thắng, như vậy còn dễ nói, nếu như thất bại, tất nhiên sẽ vạn kiếp bất phục.

Bởi vì một chuyện sửa lại án sai cho Nhạc Phi, hai cha con liền triệt để trở mặt. Chu Cấu lại còn nghe nói Chu Tử Thư vậy mà bắt đầu dùng lại Trương Tuấn mà bản thân mình vô cùng căm ghét. Vào một ngày Chu

Viện vào triều, Chu Cấu liền nghênh ngang đi vào Sùng Chính Điện, trực tiếp khiển trách Chu Tử Thư: Muốn dụng binh với Kim Quốc, đợi đến bản thân được trăm tuổi rồi hẵn nghĩ!

Lúc ấy Chu Tử Thư cũng không nói gì, sau khi dỗ Chu Cấu xong, lại dùng vẻ mặt ôn hòa đưa đi, lúc ấy Cung Tuấn có ở đấy, nhìn thấy thái độ mập mờ của Chu Tử Thư, không khỏi có chút bận tâm.

Chờ đến khi bên cạnh không nhiều người lắm, Cung Tuấn mới hỏi: "Thái thượng quan gia như vậy, Bệ hạ định làm thế nào?"

Qua một lúc lâu, Chu Tử Thư có phần thâm ý mà nói: "Quốc sự làm trọng." Xem như hoàn toàn tỏ rõ thái độ, cho dù Chu Cấu có thắt cổ tự sát ngay tại lúc này, chính mình tuyệt đối sẽ không vì thế mà thay đổi.

Chu Tử Thư bắt đầu điều động nhân sự trong triều, đầu tiên y sai Trần Tuấn Khanh đến Kiến Khang, hỗ trợ Trương Tuấn đã ở sẵn đó, lại phong Vương cho thân tín của Chu Cấu – Dương Tồn Trung, lấy lại chức vị Tam Nha Trường Quan của y, chuyển cho thân tín của mình – Dư Mạc, lệnh cho Dư mạc ở tại Lâm An, nếu có biến, nên hành động liền hành động. Giữ lại Ngu Doãn Văn, an bài một ít việc lặt vặt tại Lâm An, quản lý thuế má từ các nơi đưa tới cùng đốc thúc vận chuyển lương thảo đến các nơi.

Sau khi an bài hết thảy, đã qua một tháng, tin tức Giang Bắc cũng đã truyền tới, Hoàn Nhan Lượng dẫn sáu mươi vạn quân, xưng là Bách Vạn, chia ra ba đường, tách ra ở Quan Thiểm, Kinh Tương, cùng Hoài Tây để xuôi Nam.

Khu vực Quan Thiểm cùng Kinh Tương là do hại Đại tướng khác của Kim Quốc dẫn binh, mà Hoàn Nhan Lượng thì tức thì di chuyển đến Biện Lương, đích thân dẫn Quân Đông Lộ, đến Hoài Tây.

Chu Tử Thư chiêu cáo thiên hạ, thảo phạt Hoàn Nhan Lượng làm điều ngang ngược, lại còn dẫn theo quan viên phe chủ chiến trong triều cùng quan viên chủ chốt phe bảo thủ – Sử Hạo, đến Kiến Khang, ngự giá thân chinh.

Lúc trước có khoảng ba vạn quân ở tại Lâm An bảo vệ Kinh Thành, Chu Tử Thư dẫn đi một vạn, để lại hai vạn. Tuy rằng y biết rõ Chu Cấu sẽ có chút ít hành động, nhưng những quan viên để lại đều là làm một số việc hậu cần, lại có hai người Ngu Doãn Văn cùng Dư Mạc trấn giữ, cho dù Chu Cấu có hành động gì, cũng khó có thể trót lọt.

Ngự giá (*xe của vua) xuất phát, Cung Tuấn thống lĩnh một vạn Ngự Lâm Quân của Kinh Thành, đội ngũ trùng trùng điệp điệp đi đến Kiến Khang.

Lúc này xuất phát, hoàn toàn bất đồng với 'ngự giá thân chinh' của Chu Cấu lần trước, dân chúng Lâm An tại thời điểm Hoàng đế xuất cung đều nhao nhao ngừng chân quan sát, có vài người trẻ tuổi chạy tới đây, cảm thấy vị tân Hoàng đế này so với lão Hoàng đế còn có chí khí hơn nhiều. Rồi lại có một vài người âm thầm thở dài: Hoàng đế đây là muốn vứt bỏ Lâm An rồi sao? Lỡ như quân Kim đánh tới, nhà ở của chúng ta, tài sản của chúng ta phải làm sao bây giờ?

Cung Tuấn giục ngựa tiến lên trước mở đường, tia nắng ban mai chiếu lên cả người hắn, hiện ra vô cùng chói mắt, Chu Tử Thư không ngồi xe, cũng mặc quân trang, giục ngựa mà đi. Lúc này đây, chẳng một ai biết kết quả cuối cùng của cuộc đại chiến, thậm chí ngay cả 'tiên tri' Cung Tuấn cũng không thể.

Trong lịch sử, Hoàn Nhan Lượng ở đây xâm lược phía Nam bị chính người của mình giết chết, xâm lược phía Nam thất bại, một người được xưng là tiểu Nghiêu Thuấn* của Kim Quốc, minh quân Hoàn Nhan Ung lên đài, Tống Kim lần nữa lao vào giao tranh.

(*Nghiêu Thuấn là tiếng gọi chung hai vua Nghiêu và vua Thuấn, hai vị vua kế tiếp nhau trong huyền sử Trung Hoa cổ. Tương tuyền rằng đây là hai vị minh quân và thời Nghiêu Thuấn được coi là thời thái bình an lạc.)

Nhưng vào lúc này, Hoàn Nhan Lượng lên ngôi cũng chưa tính là lâu, ngang ngược còn chưa tới cực hạn, tướng lĩnh dưới tay y còn chưa thống hận y tận xương, phản loạn bên trong chưa hẳn sẽ xuất hiện. Mà người thay thế Hoàn Nhan Lượng trong lịch sử – Hoàn Nhan Ung, hiện tại ba mươi mốt tuổi, chính là thời điểm trẻ trung khỏe mạnh, hiện tại đang ở Đông Kinh, vợ y Ô Lâm Đáp Thị còn chưa bị Hoàn Nhan Lượng ngấp nghé mỹ mạo mà vũ nhục tự sát, quan hệ giữa Hoàn Nhan Lượng và Hoàn Nhan Ung cũng chưa đến cực hạn, có phải tại thời điểm Hoàn Nhan Lượng dẫn binh xuôi Nam thì phế đế lập ngôi hay không thì chưa biết.

Kim Quốc dẫn sáu mươi vạn binh, binh lực Nam Tống chống lại còn chưa đến hai mươi vạn, một trận đại chiến này kết quả cuối cùng như thế nào, khó có thể đoán trước.

Ngự giá trên đường đi cũng không quấy nhiễu quan phủ địa phương, thậm chí vì muốn mau chóng đến nơi, lần này Chu Tử Thư cũng chia đội ngũ ra làm ba hàng, để thúc ngựa đi nhanh, nửa tháng sau, ngự giá đến Kiến Khang, quan viên thành Kiến Khang đều ra khỏi thành nghênh đón, Cung Tuấn cũng xuống ngựa, lệnh đội quân tách ra bai bên, trong tiếng hô vạn tuế ầm ĩ, Chu Tử Thư chính thức đến thành Kiến Khang.

Tình huống Kiến Khang so với tưởng tượng của Chu Tử Thư thì gay go hơn nhiều. Hơn hai mươi năm trước, Chu Cấu đã từng tới nơi này ở tạm một đoạn thời gian, lúc ấy Trương Tuấn là Tể tướng, trong thành đã bị quân Kim cướp sạch, không có cung điện, làm việc ngay cả trên mặt đất

Lúc này đây, mặc dù so với lần trước thì tốt hơn một chút, nhưng cùng với

Hoàng cung Lâm An rồi lại kém quá xa, Chu Tử Thư ở tại phủ nha Kiến Khang, nơi làm việc và nghỉ ngơi đều cùng một chỗ, y cũng không dẫn theo hậu cung nữ quyến, thái giám cũng chỉ có vài người chịu trách nhiệm công việc thường ngày, rất nhiều quan viên mới tới đều tạm thời mướn phòng để ở, sau khi đến nơi, Chu Tử Thư không kịp thay quần áo, liền Chu tập mọi người, hỏi thăm tình hình tiền tuyến.

Hoàn Nhan Lượng đã dẫn quân đến bờ Tứ Châu ở bên kia, lại còn thắng ngay từ trận đầu tiên, chiếm được thành Tứ Châu, quân sĩ vốn trấn giữ trong thành đều bị đánh chạy tơi bời, vượt qua Trường Giang, đến các nơi Kiến Khang, Trấn Giang, may mà Chu Tử Thư đến, những binh tướng tiền tuyến tán loạn này lại lần nữa tụ tập, hai quân tạm thời đóng quân cách Trương Giang, Chu Tử Thư đi lên thành lâu Kiến Khang, thậm chí có thể nhìn thấy được bờ bên kia, doanh trại Hoàn Nhan Lượng kéo dài không ngớt, trên mặt sông là từng đoàn thuyền trinh sát đi tới đi lui, có kẻ địch đến đây tìm hiểu tin tức, cũng có quân Tống phái qua tìm hiểu tình huống, thường đụng độ ngay trên sông rồi phát sinh xung đột. Trong vòng một đêm, thậm chí có thể phát sinh hơn mười cuộc chiến ngắn.

Theo Chu Tử Thư đến, quân Tống cũng đang không ngừng điều động binh lực từ các nơi, tập trung đến đây.

------oOo------

Chương 113: Tranh luận.[1]

Nguồn: EbookTruyen.VN

Sau khi Chu Tử Thư lên ngôi, liền sửa niên hiệu là Long Hưng, Long Hưng mùng chín tháng chín mùa thu năm thứ hai, sáng sớm ngày hôm đó, đội quân trấn giữ Kiến Khang của Cung Tuấn lần đầu tiên xảy ra xung đột quy mô nhỏ, bắt được năm tù binh thiêm quân*, sau khi tra khảo, liền biết được phía đối diện Kiến Khang phủ Hoàn Nhan Lượng cũng không phái nhiều binh lực cho lắm, chưa đến vạn người.

(*Thiêm quân là người Tống bị người Kim ép buộc tham gia quân ngũ.)

Như vậy mười vạn đại quân của Hoàn Nhan Lượng chuẩn bị điều động như thế nào, ý đồ của chiến lược kia là gì?

Trước mặt Chu Tử Thư trải dài chiến báo đưa đến từ các nơi, đám người Xu Mật Sứ kiêm Đô Đốc Trung Ngoại Quân Sự* – Trương Tuấn, Tể tướng

Trần Khang Bách, Tham chi chính sự* Sử Hạo, Đồng Tri Xu Mật Viện Sự – Trương Đảo, Thống chế phủ Kiến Khang – Cung Tuấn, cùng với Ngự Sử tân nhiệm Vương Thập Bằng và Kinh Hồ Chế Trí Sứ – Thành Mẫn thống lĩnh binh mã chạy đến, vây quanh Chu Tử Thư, hợp lực suy xét.

(*Tham tri Chính sự (參知政事) là chức quan Á tướng (Phó Tể tướng) thời quân chủ)

(*Đô đốc trung ngoại quân sự: nói chung là quản lý quân sự, nói chung là đứng đầu lun í.)

Trương Tuấn từng trải qua Tĩnh Khang Chi Biến*, sau lại chủ trì qua nhiều trận chiến, hơn nữa giai đoạn đầu của Tống Kim giao chiến, từng là thủ lĩnh quan văn của đốc sư giang sơn**, năm nay đã năm mươi bảy tuổi, là sau khi Chu Tử Thư lên ngôi thì bắt đầu dùng tới. Lúc này ông là người mở miệng đầu tiên: "Căn cứ vào chiến báo mấy ngày qua, hai Đại tướng của Hoàn Nhan Lượng chia làm hai cánh quân lên Tây xuống Đông, ý đồ hết sức rõ ràng, đơn giản vì phủ Kiến Khang sông nước rộng lớn, phòng giữ nghiêm ngặt, không dễ công phá. Vì vậy muốn đồng thời vượt sông ở thượng du Thái Thạch cùng hạ du Qua Châu, chuẩn bị hợp kích* Kiến Khang." (*Tập trung chiến đấu.)

(*Sự kiện Tĩnh Khang (hay còn được gọi là Sự biến Tĩnh Khang) là một biến cố lớn trong lịch sử nhà Đại Tống, Trung Quốc, đánh dấu sự diệt vong của vương triều Bắc Tống.)

(**nguyên văn 曾经江山督师的文官首领. Đốc sư là chức vị tạm thời,

cấp bậc vô cùng cao, nắm giữ đại binh.)

Quan điểm này của ông đã nhận được vô số tán thành của mọi người, Thái Thạch Qua Châu là hai bến quan trọng của vùng hạ du Trường Giang, từ nơi này xuôi đến Trường Giang có thể nói là lựa chọn hàng đầu để từ phương Bắc xuôi đến Nam.

Chu Tử Thư nói: "Theo như cảm nghĩ của Trương tướng, lúc này quân ta phải nghênh chiến như thế nào cho thỏa đáng?"

Trương Tuấn không lưỡng lự, nói: "Trước đó vài ngày Hoàn Nhan Lượng đã chiếm được Tứ Châu, rất nhiều thuyền chiến đã tụ tập ở khu vực Hồ Hồng Trạch, chắc hẳn là muốn chuẩn bị xuôi dòng tiến đến Trường Giang, dụng binh phải giành được tiên cơ, thần cho rằng không bằng cho kỵ binh vượt sông, tiến đến Hồ Hồng Trạch, thừa dịp chiến hạm chưa xuất phát, liền một kích phá hủy."

Lúc đầu khi Cung Tuấn vừa nghe Trương Tuấn nói, vẫn im lặng gật đầu, cảm thấy phân tích chính xác, nhưng sau khi nghe phương pháp ứng phó của đối phương, đặc biệt là câu cuối cùng 'Vượt sông lên Bắc, tiến đến Hồ Hồng Trạch', lông mày liền không khỏi cau lại. Hắn nhìn những người xung quanh, chỉ thấy ngoại trừ Ngự Sử – Vương Thập Bằng, những người khác đều là một vẻ bất động thanh sắc.

Cung Tuấn cảm thấy đề nghị này có chút không ổn, nhưng cũng không lên tiếng, thầm nghĩ nếu như nhiều người cảm thấy có chỗ không thỏa đáng, tóm lại sẽ có người bước ra phản bác, bản thân không tội gì lại đi làm trái với vị Đại Đô Đốc thống lĩnh quân sự vừa lên này.

Quả nhiên, Đại tướng Thành Mẫn trước kia đã nhiều lần hợp tác với Trương Tuấn mở miệng trước tiên, giọng điệu có chút chần chờ: "Trương tướng, tuy rằng Hồng Trạch là nơi quân Kim đóng quân đào tạo thủy quân, canh giữ tất nhiên nghiêm ngặt, nếu như mạo muội đi trước, có phải có chút không ổn hay không?"

Trương Tuấn nhìn qua Thành Mẫn, không khách khí hỏi: "Có gì không ổn, Ta thống lĩnh Trung Ngoại Quân Sự, lúc này cùng Bệ hạ thương nghị an bài chiến lược, há có phần của ngươi nói chuyện?"

Thành Mẫn liền ngậm miệng không nói, Trần Khanh Bách tiếp lời: "Trương Tướng, quân Kim thiện lục chiến (*giỏi về đánh nhau trên cạn), nếu như phái binh vượt sông ngược lại không có vấn đề gì, nhưng nếu như phải đi ngàn dặm bôn tập (*cuộc tập kích lớn), có thể hay không..."

Trương Tuấn chưa chờ Trần Khang Bách nói xong, liền cắt ngang lời y, nói: "Năm đó lúc ta chỉ huy trên sông, ngươi chính là đang bú sữa mẹ. Ngươi đã từng giao thủ cùng quân Kim, đánh giặc chưa?"

Trần Khang Bách cũng không nói nữa, chỉ là nhìn Sử Hạo nháy mắt. Sử Hạo nhìn qua Trương Tuấn, sau đó quay đầu nhìn Cung Tuấn, ý vị nháy mắt với Cung Tuấn.

Trương Tuấn hiển nhiên cũng nhìn thấy động tác của Sử Hạo, liền nói với Cung Tuấn: "Nghe nói Cung tướng quân đã từng đánh bại Hoàn Nhan Lượng tại Tương Dương, dĩ nhiên có chút bản lĩnh. Cung tướng quân thấy thể nào?"

Cung Tuấn đã sớm nghe nói về tính cách nóng nảy bạo liệt của Trương Tuấn, thích bảo thủ, hiện tại vừa thấy, mới phát giác được vị thủ lĩnh phe chủ chiến này tuy rằng dân vọng* cao, nhưng có một vài phương châm quân sự lại không phù hợp với thực tế. Hắn vốn không muốn ở trước mặt mọi người xung đột với Trương Tuấn, nhưng bây giờ nếu như đối phương đã điểm danh mình, cũng không tránh được, liền tận lực dùng giọng điệu thảo luận, nói: "Mạt tướng cho rằng, Trương tướng hãy suy nghĩ một chút."

(*民望: nguyện vọng của nhân dân?, hy vọng cho nhân dân, nghĩ về dân?)

Trương Tuấn liền có chút mất hứng, hỏi: "Cân nhắc cái gì?"

Cung Tuấn nói: "Thứ nhất, ưu thế của quân ta là thủy quân, nếu như vượt Trường Giang ngàn dặm tập kích, nhất định phải dùng kỵ binh, ưu thế thủy quân khó có thể thi triển; thứ hai, châu huyện của khu vực Hồng Trạch đều bị quân Kim chiếm giữ, xung quanh cũng không có cứ điểm nào có thể dựa vào, kỳ binh (* Quân đội đặc cách, chuyên đánh bất ngờ.) tiến lui có chút khó khăn, nếu như Hoàn Nhan Lượng đặt chiến hạm ở hồ Hồng Trạch, phòng giữ tất nhiên nghiêm ngặt, có thể thuận lợi hay không thì chưa biết, nếu như không thuận lợi, quân đội tìm đường lui cũng khó khăn, nếu như đến lúc đó Hoàn Nhan Lượng phái người vòng vây, chỉ sợ phải chịu tổn thất nặng nề; thứ tư..."

Thời điểm Trương Tuấn nghe Cung Tuấn nói những việc mình cần cân nhắc, sắc mặt đã trở nên không tốt lắm, đợi đến khi Cung Tuấn nói ra một hai ba, còn muốn chuẩn bị nói đến bốn, Trương Tuấn liền không khách khí mà cắt ngang, mặt lạnh nói: "Theo Cung tướng quân xem ra, trận này là không thể đánh được rồi?"

Cung Tuấn nói: "Mạt tướng cho rằng suy xét kỹ rồi hẵn làm!"

Trương Tuấn đột nhiên sa sầm mặt: "Không cần nghĩ lại, Cung tướng quân sợ chết mà nói, hiện tại liền hướng Hoàn Nhan Lượng thỉnh cầu hòa hảo đi! Trăm vạn đại quân của y nhìn thấy Cung tướng quân cầu hòa, hẳn sẽ lui binh không dám xâm lược Nam, còn đánh gì nữa?"

Cung Tuấn bị Trương Tuấn trách móc một trận, tâm tình cũng không tốt lắm, nhưng thấy Chu Tử Thư ở đây, mà Trương Tuấn lại là sau khi Chu Tử Thư lên ngôi cố ý mời ra, liền kiềm lại bất mãn trong lòng, nói: "Mạt tướng không có ý này, người Kim cùng Đại Tống ta có thù không đội trời chung, hiện tại xâm phạm lãnh thổ, có thể nào nhượng bộ? Ý của mạt tướng là, vẫn là bàn bạc kỹ lại thì tốt hơn."

Trương Tuấn phất tay áo nói: "Vậy theo Cung tướng quân, phải làm sao để bàn bạc kỹ hơn?"

Cung Tuấn thấy người xung quanh vậy mà không đi tranh luận với Trương Tuấn, tất nhiên những người kia hoặc là bất mãn, hoặc là sợ ông ta lợi hại, mình cũng không muốn làm con chim đầu đàn này, bất đắc dĩ bị kéo lên, nửa đường tháo chạy nhưng lại không được, huống hồ đề nghị của Trương Tuấn quả thật không phải rất thỏa đáng, liền nói: "Theo ý của mạt tướng, nên dĩ kỳ chi trường, công địch chi đoản (*dùng sở trường của mình, đối lại sở đoản của địch). Trước mắt quân ta không thiện lục chiến, ngược lại thủy quân có thể so sánh hơn thua với Hoàn Nhan Lượng, không bằng dẫn dắt nhập Giang*, trên Đại Giang* quân ta có thể phát huy được ưu thế, vả lại đường thủy từ Hồng Trạch nhập Giang phức tạp, người Kim mới tới cũng không quen thuộc, có thể thừa cơ công kích, tất nhiên là sự bán công bội." (*ý là chỉ dùng một nửa bản lãnh, nhưng hiệu quả gấp bội lần.)

(*Mấy cái Giang này hẳn là chỉ Trường Giang:D)

Trương Tuấn căn bản không nghe, chỉ nhìn chằm chằm Cung Tuấn, cười lạnh mấy tiếng: "Đây rõ ràng là kế sách thối lui sợ giao chiến với kẻ địch! Cái gì mà bàn bạc kỹ hơn, căn bản chính là sợ địch đầu hàng!"

Cung Tuấn bị Trương Tuấn liên tục trách cứ, trong lòng cũng dần nổi giận, giọng điệu cũng không khỏi nâng cao vài phần: "Trương tướng muốn đưa quân ta không không đi chịu chết, đó mới là cản trở đánh bại Hoàn Nhan Lượng xâm Nam!"

Trương Tuấn cười một tiếng, dò xét Cung Tuấn từ trên xuống dưới, nói: "Ta nghe nói trước kia Cung tướng quân không phải họ Cung, họ Tần, là nhi tử của Tần tặc! Về sau Tần tặc xảy ra chuyện, mới lập tức đổi họ, thật sự là cực kỳ vô sỉ, cha nào con nấy. Năm đó Tần tặc nói cái gì mà nghị hòa bào toàn quốc lực, khiến cho dân chúng thiên hạ lầm than, hiện tại Tần tướng quân lại nói cái gì dụ địch xâm lược, là muốn đem Kiến Khang cùng bệ hạ, đưa đến trong tay Hoàn Nhan Lượng mới vừa lòng!"

Cung Tuấn bị một câu của Trương Tuấn đâm thẳng vào tim, không khỏi phẫn nộ, quát: "Ông nói bậy bạ gì đó! Bệ hạ ở đây, phải trái đúng sai của năm đó, do Quan gia quyết định!"

Trương Tuấn đáp lại một cách mỉa mai: "Không phải là ỷ vào trước kia có quan hệ với Tần tặc mà được vào Vương phủ, mới một bước lên mây sao? Một trận tại Tương Dương đều là vì Lưu Kỹ tướng quân phụ trách đã lâu, ngươi chui vào chỗ trống chiếm được tiện nghi mà thôi, mới may mắn chiến thắng, đã cho là mình rất giỏi rồi sao? Đừng nói là ngươi, ngay cả Nhạc Phi ở đây, cũng phải nghe lời ta bố trí!"

Cung Tuấn nhất thời không cam lòng, xông lên phía trước dường như muốn bắt Trương Tuấn đánh một trận, Trương Tuấn cười lạnh: "Tới đây! Nơi này là chỗ thương nghị quân sự của Xu Mật Viện, há lại cho quan võ làm loạn? Bắt lại cho ta!"

Thị vệ một bên hai mặt nhìn nhau, không biết tiến lên hay không tiến lên đưa Cung Tuấn ra ngoài, Chu Tử Thư vẫn luôn nghe hai người tranh luận, lúc này thấy tranh luận vậy mà thành cãi nhau, rồi còn chuẩn bị trở thành ẩu đả, rốt cuộc nhịn không được mở miệng: "Tất cả câm miệng! ồn ào ầm ĩ thành cái dạng gì rồi? Thương nghị quốc sự há lại giống như lưu manh đầu đường ẩu đả?"

Cung Tuấn đè lại cơn giận trong lòng, khom người nói với Chu Tử Thư: "Thần biết sai rồi, mong Bệ hạ thứ tội."

Chu Tử Thư hòa nhã nói với Trương Tuấn: "Trương tướng, chuyện xuất binh Hồng Trạch, còn cần phải chậm rãi thương nghị." Y biết rõ Trương Tuấn tính tình nóng nảy, cũng không hy vọng cả hai người rơi vào căng thẳng, hy vọng bản thân có thể từ từ hồi chuyển, nào có thể đoán được Trương Tuấn tháo xuống mũ quan trên đầu, đặt lên bàn, kiên quyết nói: "Thần không thể cùng nghị sự với nhi tử của Tần tặc! Tần tặc gây họa cho nước, con lão rồi lại được Bệ hạ bao che dung túng, không để trưởng bối vào mắt (*目无尊长 mục vô tôn trưởng). Nếu dư đảng Tần tặc không đi, thần tình nguyện từ quan quy điền!"

Chu Tử Thư tuyệt đối không thể tưởng được Trương Tuấn lại có thể nói ra những lời này, y bởi vì kiên quyết Bắc Phạt giành lại quê hương, vừa lên ngôi liền bắt đầu dùng lại Trương Tuấn, được dân chúng ủng hộ, há có thể vào lúc này rời đi mà dao động sĩ khí!?

Chu Tử Thư vội vàng nhìn Cung Tuấn đưa mắt ra hiệu một cái, nói: "Cung khanh, ngươi lui xuống trước đi!"

Cung Tuấn hành lễ với Trương Tuấn: "Trương tướng, mạt tướng một mảnh tâm huyết, mong rằng tướng quân nghĩ lại." Nói xong, liền rời khỏi điện.

Lúc này Trương Tuấn mới nguôi giận, nói với Chu Tử Thư: "Bệ hạ, người này ỷ vào Bệ hạ sủng ái, liền cản trở việc đánh Kim, thật sự là cá mè một lứa với Tần Cối, phải tránh xa tiểu nhân."

Chu Tử Thư nói: "Chuyện Cung Tuấn để sau hãy nói, đề nghị vừa rồi của Trương tấm trẫm đã biết, để trẫm cân nhắc một chút. Trương tướng là trụ cột quốc gia, hiện tại quân Kim xuôi Nam khí thế hùng hổ, cũng không dễ dàng thực hiện."

Trương Tuấn thấy Chu Tử Thư cũng không đáp ứng yêu cầu của mình, ông cũng không hiểu rõ tính tình Chu Tử Thư, không biết có phải giống như Chu Cấu không có chủ kiến dễ dàng bị người ta xoay qua xoay lại hay không, lo lắng y bị Cung Tuấn đầu độc, nhưng cũng không tiện khi Chu Tử Thư đã nói rõ với mình muốn cân nhắc mà còn ỷ thế không đi, liền hành lễ với Chu Tử Thư, quay người rời đi.

Mấy người còn lại thấy nơi đây náo loạn một trận rồi, Hoàng đế thoạt nhìn dường như vẫn chưa biểu hiện nghiêng về hướng nào, liền đồng loạt rời đi,

Sử Hạo ở lại cuối cùng, Chu Tử Thư chờ mọi người rời khỏi, liền gọi Sử Hạo lại, nói: "Sử sư phó xin hãy dừng bước."

Sử Hạo liền ở lại, nói với Chu Tử Thư: "Bệ hạ không cần quá lo lắng,

Trương tướng cũng là một lòng vì nước, chẳng qua là có ý kiến đối lập với Cung tướng quân mà thôi, căn bản cũng không khác gì nhau."

Chu Tử Thư nhẹ gật đầu, nói: "Cung Tuấn không phải người dễ dàng tức giận,

Trương Tuấn tính tình quá nóng nảy, trẫm không tiện ra mặt khuyên nhủ Trương Tuấn vấn đề này, miễn cho ông ấy lại cho rằng trẫm bao che dung túng cựu thần Vương phủ, khiến ông lạnh tâm. Sử khanh dày dạn kinh nghiệm, đi khuyên Trương tướng, trẫm cũng hiểu được mạo muội xuất binh Hồng Trạch không phải rất thỏa đáng."

Sau khi Sử Hạo đáp lời, liền ra khỏi điện, ông nhưng không đi đến phủ Đô Đốc của Trương Tuấn, mà đến chỗ Cung Tuấn trước, trấn an Cung Tuấn một trận, lại nói: "Cho tới nay, Trương tướng lực chủ (*lực lượng chủ chốt) kháng Kim được dân chúng hết mực hô hào, Bệ hạ vừa đăng cơ liền gặp Hoàn Nhan Lượng trắng trợn xuôi Nam, nếu như lúc này quần thần bởi vì một vài chuyện cỏn con mà tạo ra khoảng cách e rằng không tốt lắm, Cung tướng quan ngươi tận lực khoan dung tha thứ đi."

Cung Tuấn dĩ nhiên hiểu rõ đạo lý này, sau khi gật đầu đồng ý, Sử Hạo liền đi đến chỗ Trương Tuấn.

Chỗ Trương Tuấn đã tụ tập một đống bằng hữu trước kia của ông, phần lớn là quan viên phe kháng chiến, đều tới tấp kêu la đánh tới Trường Giang, bắt sống Hoàn Nhan Lượng, một lần hành động liền giành lại Yến Vân. Trương Tuấn thấy Sử Hạo tới, có chút kinh ngạc, hỏi: "Sử tướng tới đây làm gì?"

Sử Hạo mỉm cười nói: "Hạ quan là tới thăm Đô Đốc, quân Kim khí thế hung bạo, chỉ sợ khó có thể đối phó."

Trương Tuấn nhíu mày nói: "Ta từng nghe nói, thời điểm tại Lâm An, Sử đại nhân đã từng nói, gì mà quân Kim đáng sợ, Đại Tống ta không chịu nổi một kích, chắp tay xưng thần mới là thượng sách, có phải thế không? Bệ hạ muốn thân chinh, Sử Hạo ngươi còn mưu cầu Thái thượng hoàng cản trở đại nghiệp chống Kim, không biết lần này đến đây có cái gì tốt mà thăm!"

Sử Hạo bị mất mặt, trong lòng có chút phiền muộn, nhưng vẫn nhớ lời Chu Tử Thư, vẫn cười nói: "Đô Đốc lần này phải kinh ngạc rồi, chỉ là chuyện xuất binh đến Hồng Trạch hôm nay, còn phải bàn bạc kỹ hơn."

Trương Tuấn liền sa sầm mặt, cả giận nói: "Lúc Tần tặc còn, ngươi không biết thể diện là gì, làm quan cùng triều với lão, hiện tại còn có mặt mũi đến thương nghị chuyện đánh Kim?"

Sử Hạo tính tình có tốt, cũng không khỏi có chút sinh khí, nói: "Trương

Đô Đốc tuổi đã cao, vẫn nóng nảy giống hệt năm đó a! Không biết Phú Bình Chi Chiến năm đó, Trương Đô Đốc có phải cũng uy phong như thế này hay không, khiến khu vực Quan Thiểm* đều mất, biến thành đất của người Kim!"

(*Trận Phú Bình (chữ Hán: 富平之战: Phú Bình chi chiến) là một trận chiến trong chiến tranh Kim-Tống trong lịch sử Trung Quốc năm 1130. Tại khu vực Phú Bình (nay là phía bắc Phú Bình, Thiểm Tây), quân Kim đánh bại một cuộc phản công có quy mô lớn của quân Tống.)

(*Quan Thiểm chỉ Thiểm Tây.)

Phú Bình thất bại là chỗ đau trong lòng Trương Tuấn, năm đó Chu Cấu phái ông trấn giữ Quan Thiểm, ông một mình tiến đến chống lại quân Kim, đụng độ quân Kim tại Quý Bình, danh tướng Khúc Đoan của Quan Thiểm cùng ông tác chiến ý kiến bất đồng, Trương Tuấn khư khư cố chấp, cuối cùng dẫn đến Phú Bình thất bại, Quan Thiểm mất sạch, ông rồi lại giận lây sang Khúc Đoan, chém chết Khúc Đoan, khiến cho binh tướng địa phương phản loạn, thiếu chút nữa bị quân Kim đánh vào Tứ Xuyên.

Bởi vì chuyện này, Trương Tuấn bị bãi quan lần nữa, một năm sau mới được đề bạt lên lại.

Phú Bình thất bại dẫn đến quân Tống đánh mất vị trí chiến lược quan trọng, như vết thương cắm sâu vào ngực Trương Tuấn, người nào nhắc lại ông liền nổi nóng với người đó, hiện tại Sử Hạo nói như vậy, không khác nào giẫm vào đuôi Trương Tuấn, Trương Tuấn thẹn quá hóa giận, nóng nảy nói: "Mặc dù thất bại, cũng là vì quốc gia tận lực một trận! So với người dựa vào Tần Cối khuất nhục cầu vinh tốt hơn nhiều!"

Sử Hạo nói: "Ta khuyên Đô Đốc cần nghĩ lại những điều mình nói. Nếu không lầm Tần tặc kia, lúc trước là tiến cử ông cho Quan gia lên làm Đô Đốc đi!"

Trương Tuấn đập bàn, chỉ vào Sử Hạo mắng mỏ: "Cút! Tiểu nhân vô sỉ, không xứng cùng ta nói chuyện!"

------oOo------

Chương 114: Kết luận. [2]

Nguồn: EbookTruyen.VN

Sử Hạo đương nhiên sẽ không đi như vậy, còn muốn mở miệng, liền nghe bên ngoài có người thông báo: "Trương đô đốc, Thống chế quan Cung Tuấn cầu kiến."

Trương Tuấn không muốn gặp Cung Tuấn, Ngự sử Vương Thập Bằng bên cạnh khuyên nhủ: "Đô Đốc, Cung Tuấn là tâm phúc của Bệ hạ, làm căng thì không tốt."

Trương Tuấn trầm mặc không nói, Tể tướng Trần Khang Bách cũng mở lời: "Trương tướng, tuy rằng Cung Tuấn còn trẻ, xuất thân cũng không tốt, nhưng huyết chiến Tương Dương lập nhiều đại công, có thể khiến Hoàn Nhan Lượng nhượng bộ lui binh, coi như là có chút bản lĩnh."

Trương Tuấn lại âm thầm cân nhắc một phen, lần này ông phụng mệnh chỉ huy, lo lắng nhất chính là loại kiêu binh hãn tướng (*binh kiêu ngạo tướng hung hãn.) không nghe lời làm hỏng đại sự cho nên không cho phép bất luận kẻ nào khiêu chiến quyền uy của mình. Nhưng nếu thật sự cứng với Cung Tuấn cũng không được tốt lắm, nếu như hắn ở trước mặt Hoàng đế thổi chút gió bên tai thì mình cũng không lãnh nổi. Sau khi cân nhắc Trương Tuấn liền nói: "Để hắn vào."

Cung Tuấn vào phủ đệ của Trương Tuấn, ngoại trừ những người đã ra gặp

Chu Tử Thư, phần đông văn thần đều ở tại nơi này, sau khi hành lễ với

Trương Tuấn liền nói: "Vừa rồi mạt tướng nói năng có chỗ vô lễ với Trương tướng, đã đắc tội, tới để mong tạ tội."

Trương Tuấn ừ một tiếng, nói: "Cũng là vì quốc sự, ồn ào vài câu cũng không có gì, Cung tướng ngồi đi."

Cung Tuấn cũng không thật sự ngồi, hắn nhìn sắc mặt Sử Hạo, phát hiện sắc mặt Sử Hạo không được tốt, nghĩ cũng biết nhất định là bị Trương Tuấn bôi tro trát trấu, nhưng loại tình huống này quả thật không nên cãi nhau trở mặt với Trương Tuấn, liền cười nói: "Trước mặt Trương tướng, mạt tướng không dám ngồi."

Trương Tuấn thấy thái độ của Cung Tuấn với mình không tệ, lại chủ động nhận sai, khẩu khí cũng không cứng rắn như vừa rồi nữa, nhượng bộ Cung Tuấn vài câu, Cung Tuấn liền ngồi xuống. Trương Tuấn mở lời trước: "Vừa rồi trước vua, Cung tướng quân phản đối xuất binh Hồng Trạch, nói nhiều như vậy, nhưng nghĩ kỹ lại, những khó khăn kia cũng không tính là gì."

Cung Tuấn rửa tai lắng nghe. Trương Tuấn thong thả dạo bước trong phòng, nói: "Thứ nhất, xung quanh Hồng Trạch, tuy rằng đều bị quân Kim chiếm giữ, nhưng nó là địa bàn của Đại Tống ta, dân chúng trong đó khẳng định một lòng hướng về triều đình; Thứ hai, quân ta cũng có thể thủy bộ cùng tiến, ngược dòng mà lên, đánh vào Hồng Trạch; Thứ ba, mặc dù Hoàn Nhan Lượng canh giữ nghiêm ngặt, chỉ cần quân ta tiến lên áp đảo ưu thế binh lực của y, cũng chưa chắc không thể thắng một trận."

Cung Tuấn thấy Trương Tuấn thảo luận với mình, cũng kiên trì nói ra quan điểm: "Trước đây ít năm Tần tặc làm điều ngang ngược, gần đây bởi vì chuẩn bị chiến tranh, thu thuế lại tăng thêm, dân chúng vùng biên cảnh có một lòng hướng về triều đình hay không vẫn khó nói, cho dù hướng về triều đình, vài người già phụ nữ trẻ con tay không tấc sắt, e rằng khó đạt được lợi ích; thủy quân của ta tuy rằng mạnh hơn quân Kim một chút, nhưng ngược dòng tiến công* cũng không chiếm được ưu thế địa lợi*, thắng bại không biết. Cho nên mạt tướng đề nghị. Nếu Trương tướng có ý định muốn đánh Hồng Trạch phá hủy chiến hạm của Hoàn Nhan Lượng, không bằng phát chút binh lực, đánh bất ngờ, tốc chiến tốc thắng, có lẽ ít nhiều chiếm được phần thắng."

(*Nguyên văn 仰攻 ngưỡng công: đánh từ chỗ thấp lên cao.)

(*Địa lợi: Ưu thế nhờ vào hình thế địa lí.)

Hai người nói tới nói lui, vẫn là mỗi người một ý, mùi thuốc nổ lại bắt đầu nồng nặc.

Ngự sử Vương Thập Bằng được Trương Tuấn đề bạt cau mày nói: "Xu Mật Viện thảo luận quân sự, quan võ... quan võ ở chỗ này hình như cũng không quá phù hợp thể chế rồi."

Trương Tuấn cũng không muốn tiếp tục tranh luận với Cung Tuấn, ngày xưa ông chỉ huy, ngoại trừ cãi nhau cùng Khúc Đoan ra, người bên ngoài ít ai dám cãi lại ông, trên cơ bản đều là Xu Mật Viện định ra đánh ở đâu, cụ thể đánh như thế nào thì ném cho quan võ. Trương Tuấn cũng hiểu được căn bản không cần tranh cãi vấn đề phải đánh ở đâu cùng với loại quan võ như Cung Tuấn, liền nói: "Vấn đề này Cung tướng quân không cần quan tâm, ngươi chỉ cần để ý mạt binh lịch mã*, chuẩn bị tốt rồi nghe hiệu lệnh là được."

(*秣兵厉马 mạt binh lịch mã: cho ngựa ăn no, mài nhẵn binh khí, chuẩn

bị tác chiến.)

Cung Tuấn không ngồi được nữa, đứng lên nói: "Chiến sự không hỏi quan võ, không nhìn tình huống cụ thể, mù quáng ra quyết định, ắt sẽ dẫn tới sai lầm!"

Trương Tuấn thấy Cung Tuấn lại bắt đầu vứt bỏ mặt mũi của mình, vô cùng tức giận, không vui nói: "Cung tướng quân biết chuyện Khúc Đoan năm đó chứ? Y không nghe hiệu lệnh, khiến cho Phú Bình thất bại, chém đầu theo quân pháp! Cung tướng quân chẳng lẽ là chuẩn bị noi theo gương Khúc Đoan năm đó hay sao?"

Cung Tuấn thấy Trương Tuấn lấy chuyện này ra để uy hiếp mình, cười lạnh một tiếng, không chút khoan nhượng: "Ngày đó là Thái thượng quan gia ở xa tại Lâm An, mới cho ông tự mình làm chủ chém giết Đại tướng. Phú Bình thất bại đến tột cùng là trách nhiệm của ai, trong lòng mọi người đều rõ!"

Cãi nhau lại lần nữa thăng cấp, Trương Tuấn lạnh lùng nói: "Ngươi cho rằng ngươi được Quan gia che chở, ta liền không dám động tới ngươi sao? Đừng nói là một mình ngươi chỉ là một quan võ tứ phẩm bé nhỏ, ngay cả năm đó, Nhạc Phi tay cầm mười vạn binh mã, ta bảo y đi hướng đông, y cũng không dám đi hướng tây!"

Cung Tuấn cũng nổi giận, dưới địa vị của võ tướng Tống Triều, hắn cũng không để ý bị quan văn coi quản, nhưng không thể để người tùy ý khinh thường vũ nhục như vậy, lúc này cả giận nói: "Nếu không phải năm đó ông xúi giục Thái thượng quan gia, làm hỏng mất đại kế Bắc Phạt của

Nhạc Thiếu Bảo, hiện tại Kim Quốc đã sớm bị diệt, còn đâu mà Hoàn Nhan Lượng xâm lược phía Nam?"

Trương Tuấn bị Cung Tuấn chọc giận đến cả người phát run, Sử Hạo ý vị đi qua kéo Cung Tuấn, hy vọng hắn không nên làm mâu thuẫn của hai người lại tiếp tục tăng cao, nhưng Cung Tuấn căn bản không để ý tới, nhìn thẳng vào Trương Tuấn, không chút nhượng bộ.

Trương Tuấn cũng căm tức nhìn Cung Tuấn, hai người mặt hằm hằm nhìn nhau một lúc, tất cả mọi người vội vàng khuyên can, Trương Tuấn hừ một tiếng, phất tay áo nói: "Ngươi cho rằng may mắn đánh lui quân Kim ở Tương Dương, liền có thể ở trong trận này may mắn giành được chiến thắng lần nữa sao? Chờ mà xem đi!"

Cung Tuấn quay người rời đi, thời điểm tới cửa nuốt không được cục tức này, quay lại nói: "Như vậy mạt tướng liền mỏi mắt mong chờ, Trương tướng thắng ngay từ trận đầu!"

Trương Tuấn bị những lời này của Cung Tuấn hoàn toàn chọc tức, lạnh lùng quát: " Cung Tuấn, đứng lại!"

Cung Tuấn dừng bước, Trương Tuấn nói: "Được, ngươi vừa mới nói, nếu như muốn tiến quân Hồng Trạch, nên phái nhóm nhỏ binh lực linh hoạt, trước đi quấy rối? Như vậy Đô Đốc nghe theo ý ngươi, chuyện này giao cho ngươi làm! Ngươi dẫn theo một nghìn người, tiến đến tập kích Hồng Trạch, nếu như đắc thắng trở về, ta hướng ngươi nhận lỗi; nếu như chiến bại mà về, chớ trách quân pháp vô tình!"

Cung Tuấn cũng không đáp lại, hành lễ với Trương Tuấn, quay người đi ra.

Sử Hạo đã gấp đến giậm chân, liên tục thở dài, đuổi theo Cung Tuấn. Các quan viên còn lại ở trong phủ đệ của Trương Tuấn đều khuyên nhủ: "Trương tướng hà tất phải tức giận vì một quan văn lỗ mãng? cái loại mù chữ bọn họ thì biết cái gì?"

Trương Tuấn hơi ngẩng đầu, nhưng trong lòng có so đo, chính mình đang phải thị uy chấn nhiếp chư quân (*làm quân kinh sợ), Cung Tuấn lại cứ chĩa mũi thương về phía mình, đáng đời 'tên bắn chim đầu đàn'. Trương Tuấn nói: "Tuổi trẻ ngu ngốc, ăn một vố rồi sẽ biết! Chư vụ không cần lo lắng, đến lúc đó hắn thất bại tan tác chạy trở về, ta xem hắn còn mặt mũi nào mà hướng Bệ hạ ra tay lưu tình."

(*枪打出头鸟: tên bắn chim đầu đàn: không nên phô trương quá mức, nếu k dễ dẫn đến tai họa bất ngờ, giống câu cây to đón gió)

Sử Hạo vội vàng đuổi theo Cung Tuấn, Cung Tuấn không dừng bước, Sử Hạo ở phía sau kêu to ba tiếng Cung Tuấn mới dừng lại, vừa rồi trước mặt Trương Tuấn sắc mặt của hắn vẫn chưa tính là khó coi, nhưng hiện tại khuôn mặt hắn không cần hóa trang có thể trực tiếp đi làm hắc bạch vô thường rồi.

Sử Hạo dậm chân nói: "Ngươi ngươi ngươi... tại sao phải hơn thua với ông ta?" Cung Tuấn là thư đồng của Vương phủ, Sử Hạo cũng từng là thầy của hắn, nóng nảy nên nói chuyện tất nhiên không còn khách khí.

Cung Tuấn nói: "Ta không hơn thua, ta chỉ là đang nghĩ làm thế nào để giảm tổn thất đến mức thấp nhất! Hiện tại binh lực quân Tống vốn không đủ, quân Kim tại bờ Bắc, nếu quả thật muốn vượt sông, tùy ý cập bến! Nếu thật sự nghe theo Trương tướng nói, phái binh lực tiến đến tập kích Hồng Trạch, một khi chiến bại, hậu quả khó mà lượng được."

Sử Hạo sững sờ: "Tùy ý cập bến?" (*Nguyên văn của nó 随处可渡?)

Cung Tuấn có chút phiền muộn, gật đầu nói: "Đúng, năm đó... không, là ta nghĩ phần lớn nguyên nhân người Kim hiện tại phải chọn bến đậu thích hợp là bởi vì không được lòng người, nếu thật sự có được thiên mệnh nhân tâm, đừng nói là chiến hạm, cho dù bên kia chỉ có bè gỗ, cũng có thể trăm vạn đại quân vượt Đại Giang." Thời điểm Cung Tuấn nói đến đây, không khỏi nhớ lại chiến tranh giải phóng (*Nội chiến trung quốc.), đảng GM (*quốc dân đảng) tại bờ bên kia dùng pháo oanh tạc, cũng đánh không lại bốn trăm vạn đại quân của TG đảng (*hình như chỉ quân Nhật)dùng bè gỗ vượt sông tác chiến. Hắn nghĩ đến tình cảnh này, đã cảm thấy lần này dưới tình huống Hoài Hà đã mất còn phải bảo vệ cho Trường Giang thật sự rất khó khăn, binh lực chưa đủ để phòng thủ ven bờ, nếu như lại đưa một bộ phận đi, cơ bản chính là bại cục (*thua trận) đã định.

Sử Hạo nói: "Trương tướng không nghĩ ra, có thể dần dần thuyết phục ông ấy, cũng không cần làm thế này."

Cung Tuấn nói: "Bình thường đương nhiên có thể kéo dài, nhưng hiện tại quân Kim lại không cho phép chúng ta trì hoãn. Lại nói tiếp, ông ấy xem ra là muốn đưa binh, có khả năng đưa một ít liền đưa một ít. Tiến đến Hồng Trạch cũng không phải một phần thắng cũng không có, thật sự là phần thắng quá ít đi. Ta thấy cách nghĩ của ông ấy quá cứng nhắc, chỉ sợ khó có thể dùng lời nói để thuyết phục, chỉ có thể tận lực giảm thiểu tổn thất dưới tình huống này, hy vọng ông ấy có thể chịu tiếp thu ý kiến một chút."

Sử Hạo nghĩ một chút, trước mắt quả thật không có cách gì tốt hơn là hòa giải, Trương Tuấn lại để cho Cung Tuấn một chút binh lực, mà Cung Tuấn chịu đi, coi như là nhường một bước rồi. Nhưng chuyện này có lén lút thương nghị cũng vô dụng, Hoàng đế ở đây, nhất định không thể nào bỏ qua Chu Tử Thư.

Lúc này Trương Tuấn liền đi tìm Chu Tử Thư, nói ra toàn bộ ý đồ tác chiến của mình. Phái Cung Tuấn đi đánh lén sau lưng người Kim, quấy rối kẻ địch, lại cho binh sĩ đồng thời vượt sông, đến bờ Bắc, song tuyến khai chiến. Chu Tử Thư trầm ngâm hồi lâu, tất cả phương diện của chuyện này đều nảy lên trong đầu y, chuyện mà y suy tính so với Cung Tuấn cùng Trương Tuấn lại nhiều hơn một chút, không chỉ có thắng – bại lần này, lại còn sau khi thắng lợi thì ứng phó ra sao, sau thất bại thì ứng phó thế nào. Binh lực hiện tại của Hoàn Nhan Lượng đã điều động đến hai nơi Thiểm Thạch Qua Châu, chuẩn bị hợp kích Kiến Khang, hai chỗ này tất nhiên phải phái lực lượng hùng hậu canh gác, giữa lòng sông Kiến Khang còn có một đảo hoang, tên là Bát Quái Đảo, trên cũng có quân đội cùng thủy quân, Bát Quái Đảo cách bờ chỉ có hai ba mươi bước mặt sông, từ đó vượt sông lên Bắc, tiếp ứng hai nơi Thải Thạch Qua Châu chính là thượng sách.

Buổi sáng đã bác bỏ đề nghị của Trương Tuấn một lần, hiện tại đề nghị của ông đã có chỗ cải tiến, cũng không quá không ổn. Nếu như lại bác bỏ lần nữa, trong triều hẳn sẽ dấy lên đồn đãi bốn phía, đặc biệt là Chu Cấu ở Lâm An, nhất định sẽ thừa cơ hành động, thế lực phe chủ hòa hẳn sẽ bành trướng, càng không khó xử lý.

Duy nhất không tốt ở chỗ, nhiệm vụ của Cung Tuấn, vô cùng gian khổ, vô cùng nguy hiểm.

Trương Tuấn thấy Chu Tử Thư vẫn luôn nhíu mày không nói, ngón tay không ngừng gõ gõ mặt bàn, liền nói: "Nếu Bệ hạ cảm thấy không có gì không ổn, thần sẽ hạ lệnh cho binh tướng các nơi."

Chu Tử Thư rốt cuộc nhịn không được, hỏi: "Cung Tuấn tiến vào khu vực của địch, chỉ mang theo một ngàn nhân mã, không khỏi vô cùng quá nguy hiểm." Y chính là có chỗ đau lòng.

Trương Tuấn nói: "Tác chiến há lại không nguy hiểm? Văn gián tử, võ chiến tử*, dù hắn có chết, đó cũng là vinh quang, huống hồ đây cũng là ý có hắn."

(*文谏死, 武战死 quan văn kiên trì vì lẽ đúng mà k tiếc sinh mệnh dâng sơ khuyên can, trình suy nghĩ của mình mà k tiếc mạo phạm người ở trên, võ tướng vì thắng lợi mà không tiếc sinh mệnh chiến đấu anh dũng.)

Chu Tử Thư nhẹ gật đầu, nói: "Ngươi lui xuống trước đi, trẫm cân nhắc sau đó liền cho ngươi câu trả lời thuyết phục."

Sau khi Trương Tuấn rời đi, Chu Tử Thư lập tức cho gọi Cung Tuấn, hỏi: "Cung khanh, ngươi chỉ đem một ngàn binh mã sang sông, thật sự quá mức nguy hiểm. Ngươi có muốn suy nghĩ thêm nữa không?"

Cung Tuấn nghĩ một chút, lắc đầu từ chối, nói: "Không có ngựa, chỉ có người!"

Chu Tử Thư lấy làm kinh hãi, thốt lên: "Ngươi nói cái gì?" Cung Tuấn nhìn xung quanh một chút, nói: "Bàn chuyện cơ mật, mong Bệ hạ cho hai bên lui xuống."

Ngự Sử Vương Thập Bằng ở bên cạnh Chu Tử Thư, nghe yêu cầu này của Cung Tuấn, bất giác nhíu mày, ý tứ này của Cung Tuấn, là nói mình cũng không thể tin tưởng?

Chu Tử Thư phất phất tay áo, ý bảo tất cả mọi người lui ra, đóng kỹ cửa, lúc này Cung Tuấn mới nói: "Bệ hạ không cần quá lo lắng, thần dẫn người thừa dịp ban đêm vượt biên, một ngàn người đi rải rác, sau khi đến Hồng Trạch mới tụ tập, phát động tập kích bất ngờ."

Chu Tử Thư vốn còn tưởng rằng Cung Tuấn có kế sách hoàn chỉnh gì, lại không nghĩ rằng hắn vậy mà mạo hiểm như vậy, ngay cả ngựa cũng không cần, nếu như hành động thắng lợi, e rằng về cũng khó. Chu Tử Thư có chút tức giận với cách làm của Trương Tuấn, an bài của ông ta, dường như có chút quan báo tư thù rồi (*lợi dụng việc công để trả thù riêng), nhưng Cung Tuấn cùng Trương Tuấn không hợp, y cũng không tiện ở thời khắc quan trọng này lại châm ngòi thổi gió thêm mắm thêm muối, đành phải nói: "Nếu đã vậy, ngươi không cần vượt sông nữa, Trương tướng bên kia, trẫm đi nói với ông ấy."

Cung Tuấn có chút bất đắc dĩ nhìn Chu Tử Thư, lắc đầu nói: "Thần cũng không thể có chuyện gì cũng đều để Bệ hạ ra mặt, một đứa nhỏ còn chưa dứt sữa, sẽ khiến Trương tướng càng xem thường. Huống hồ thần đã nghĩ kỹ, lần này đến đó, mang theo đều là binh sĩ đặc chủng bình thường thần hay huấn luyện, hành động ẩn nấp, rút lui, nếu như phía Nam không có đường, cũng có thể tiến đến Tuấn Đông. Bệ hạ còn nhớ rõ Trương Chí Hùng không? Năm ngoái y đã từng tới tìm thần, khi đó cũng đã có hai ngìn ba nghìn người, năm nay Hoàn Nhan Lượng điều động dân phu bốn phía, bóc lột tàn nhẫn, không ít dân chúng lâm vào đường cùng, ngắn ngủi nửa năm, đã có hơn vạn người. Có thể mượn đường ở đó, trở về bằng đường biển, cũng sẽ không chậm trễ quá nhiều thời gian."

Chu Tử Thư cảm thấy không dễ chịu, sau một lúc mới nói: "Cũng trách những năm này, anh tài trong triều hiếm có, người mới lên tư cách uy tín cũng không đủ, chỉ có thể ủy nhiệm Trương Tuấn." Cung Tuấn nhìn Chu Tử Thư trong chốc lát, ý vị thâm trường nói: "Bệ hạ ngự giá thân chinh, đích thân dẫn đầu sáu quân, biết nghe lời phải* dĩ nhiên là tốt, nhưng..."

(*从善如流 tòng thiện như lưu: biết nghe lời hay, ý phải, thiện ý của người khác một cách tự nhiên nhanh chóng.)

Chu Tử Thư trầm mặc không nói, một lúc sau y mới chậm rãi gật đầu, trong mắt toát ra kiên định trước nay chưa từng có: "Ngươi nói không sai!"

Cung Tuấn khom người: "Đã không còn sớm, thần còn phải chuẩn bị, vậy xin cáo từ."

Chu Tử Thư đột nhiên đưa tay, nắm chặt tay Cung Tuấn: "Nếu như ngươi thắng trận này, lời trẫm nói sẽ càng có trọng lượng. Mọi sự cẩn thận, phải bảo trọng."

Cung Tuấn cười cười, đột nhiên kéo Chu Tử Thư qua: "Nếu thần đắc thắng trở về, Bệ hạ cần phải ban thưởng cho thần thật hậu hĩnh a." Mặt Chu Tử Thư ửng hồng, nói: "Được, ngươi đi đi!"

------oOo------

Chương 115: Dưới nước. [1]

Nguồn: EbookTruyen.VN

Cung Tuấn cười cười, tay dùng sức, kéo Chu Tử Thư vào ngực mình: "Nếu thần thắng lợi trở về, Bệ hạ cần phải ban thưởng thật hẫu hĩnh cho thần nha."

Mặt Chu Tử Thư ửng hồng, cũng không biết nghĩ đến cái gì, một lúc sau mới nói: "Được, ngươi đi đi."

Cung Tuấn xoay người đi ra, đêm đó liền Chu tập những binh sĩ nổi bật có tài năng xuất chúng* mà mình đã huấn luyện một năm qua, một ngàn người tụ tập bên bờ sông, đều mặc tiện trang (*tran g phụ c đơn giản dễ h ành đ ộng), đầu cạo tóc, Cung Tuấn cũng không ngoại lệ. Hắn đứng bên bờ sông, đón từng cơn gió, vẻ mặt nghiêm túc: "Lần này ra ngoài, vô cùng nguy hiểm, mọi người đã viết xong di thư chưa?"

Một nghìn binh sĩ lẳng lặng đứng bên bờ, không phát ra nửa điểm âm thanh, giơ tay phải lên, nắm thành quả đấm trên không trung, đồng thời hạ xuống, động tác của hơn nghìn người này chỉnh tề ngay ngắn, không chút sai sót, dùng động tác đơn giản nhất, hướng thủ lĩnh cùng quốc gia của bọn họ, đưa ra câu trả lời dứt khoát nhất: "Đến chết mới dừng!" Đám người Trương Tuấn, Chu Tử Thư cũng đến đây đưa tiễn, nhìn thấy tác phong binh sĩ nghiêmchỉnh như vậy, không khỏi xúc động, thấp giọng thì thào: "Lão phu cầm binh nhiều năm, chưa bao giờ thấy qua đội ngũ như vậy. Chẳng qua là thân thể tóc da nhận ở cha mẹ*, không thể cạo đầu."

(*Nguyên văn 体发肤受之父母 Thân thể phát phu thụ chi phụ mẫu.)

Vương Thập Bằng nói: "Muốn vào địa phận quân Kim, không cạo đầu chẳng lẽ chờ làm mục Cung sống sao? Những binh sĩ này tại thời điểm cạo đầu mắt chớp cũng không chớp một cái, thật là dũng cảm."

Cung Tuấn lại hạ lệnh: "Kiểm tra trang bị!"

Lại là động tác chỉnh tề ngay ngắn, hai tay binh sĩ nhịp nhàng sờ bên hông của mình, bên hông mỗingười đều treo một quả lựu đạn chuyên dụng không thấm nước mà triều đình mới chế tạo ra. Lại đồng loạt cúi người, trong giày mỗi người đều trang bị đoản kiếm cùng thủy chủ, dùng khi đánh trực diện, hàng ngàn người, đồng thời hoàn thành hơn mười động tác, vậy mà đều không trật một nhịp.

Lúc này đây Trương Tuấn đã không nhịn được mà thấp giọng lẩm bẩm, ông đã kinh ngạc đến mức háto miệng, không sai, thật sự là ông đã dẫn binh nhiều năm, cũng đã chứng kiến binh sĩ khắp triều đình, phần lớn đều là hỗn loạn phân tán, mặc dù đều là hạng người dũng mãnh thiện chiến, cũng không có kỷ cương phục tùng như vậy.

Sử Hạo cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Cung Tuấn dẫn binh, bình thường bọn họ chỉ nghe nói hắn thiện chiến, nhưng chưa bao giờ thấy qua đội ngũ Cung Tuấn huấn luyện, lại càng không nói đến loại hành động này, lúc này Sử Hạo nhịn không được thở dài: "Nếu tất cả đội quân của Đại Tống ta, đều có thể như thế, lo gì không diệt được quân Kim!"

Khóe miệng Chu Tử Thư hơi nâng, hai mắt dõi theo Cung

Tuấn, trên mặt rồi lại hiện lên vẻ tự hào. Tuyrằng những người này chỉ mặc thường phục, nhưng so với người lính lại càng là người lính chân chính."Thứ ta muốn, chính là quân đội như vậy!" Chu Tử Thư thầm nghĩ.

Trong bóng đêm, Cung Tuấn cùng một ngàn hảo thủ (*giỏi, có năng lực) , ngồi lên tàu chở quân, đến giữa sông thì nhảy xuống nước, lặng yên không tiếng động bơi qua bờ bên kia, từng bóng đen, nhanh chóng lên bờ.

Dựa theo kế hoạch trước đó, để không khiến kẻ địch chú ý, một ngàn người chia ra mười người một đội, mỗi đội dưới sự chỉ huy của tiểu đội trưởng, lựa các con đường khác nhau hướng đến hồ Hồng Trạch, sau năm ngày, sẽ gặp ở phụ cận hồ Hồng Trạch, thừa dịp ban đêm phát động tập kích.

Mà đám người Trương Tuấn, cũng sẽ gặp ở bờ Giang Nam, sau năm ngày, cùng thời khắc đó, phát động công kích quy mô lớn, lần nữa đổ bộ lên bờ Bắc.

Cung Tuấn cũng theo sau một tiểu đội trưởng theo đường bộ mà đi, hắn nhảy xuống giữa sông bơi đi, chờ đến khi phòng ngự của địch yếu nhất thì leo lên bờ. Một ngàn người này bình thường đã trải qua đủ loại huấn luyện nghiêm khắc, kể cả ngụy trang lẩn trốn, đợi đến khi lên đất liền, lính tuần tra của người Kim chỉ cách bọn họ hai mươi bước, cũng không thể phát hiện, bọn họ nhanh chóng vượt khỏi bờ sông, tiến vào vùng đồng cỏ ở bên kia.

Chờ đến khi mặt trời lên, đã cách chỗ hạ trại của người Kim một khoảng xa, dòng Giang Nam lần lượt chia ngả, những người này nghỉ tạm trong một bụi cỏ lau cao hơn đầu người. Sau hai canh giờ, lại tiếp tục xuất phát, dọc đường ngang qua trấn Nguyệt Đường, Đại Nghi, Xích Ngạn rộng lớn, chỉ thấy những thôn xóm hoang vu không người ở, nhà nhà đóng cửa, chỉ còn lại một vài lão thái bà tóc trắng ngồi dưới mái hiên, thần sắc lạc lõng.

Một binh sĩ bên cạnh Cung Tuấn không cam lòng nói: "Lễ mừng năm mới vừa rồi, ta cũng đã tới nơi này,cũng có rất nhiều đồng hương, lúc ấy nhà nhà khói bếp, hiện tại đã thành cái dạng này!"

Dây giày của Cung Tuấn có chút lỏng, hắn một bên cột lại, một bên nói: "Đi đường phải cẩn thận mộtchút, không nên đụng phải người Kim, bằng không sẽ bị kéo đi sung quân! Dân chúng nơi này, támchín phần mười đều bị Hoàn Nhan Lượng bắt đi."

Chỉ là một câu đơn giản, phiền muộn cùng sầu bi lập tức biến thành

cừu hận với người Kim. Sau khi nghỉ ngơi tạm thời, lại ngày đêm tiến lên, sau năm ngày, rốt cuộc đã tới khu vực hồ Hồng Trạch.

Phía Nam hồ Hồng Trạch chính là hồ Cao Bưu, phần lớn chiến hạm của Hoàn Nhan Lượng đều phân tán ở hai hồ này, cách hồ năm bước lại có một tốp, mười bước một trạm, bất luận kẻ nào muốn tiếp cận hồ, chỉ cần trong vòng năm bước sẽ bị bắn chết.

Cung Tuấn chờ ở đây khoảng chừng nửa ngày, những tiểu đội khác cũng

lục tục chạy tới, Cung Tuấn kiểm lại nhân số, thời điểm đi ra là một ngàn người, thời điểm tụ tập vẫn là một ngàn người, một cũng không thiếu!

Cung Tuấn vô cùng hài lòng với kết quả này, thâm nhập địa phận của địch, tròn năm ngày, không bị phát hiện, không bị phân tán.

Sau khi khích lệ mọi người một trận, liền bắt đầu nghiền ngẫm như thế nào hoàn thành nhiệm vụ phá địch.

Vào ban ngày Cung Tuấn đã nắm rõ toàn bộ tình huống bên Kim, hai hồ giao nhau bởi một đường thủy, Hoàn Nhan Lượng bố trí chừng một vạn quân đóng giữ nơi này, còn chưa tính thủy quân, nếu như tính cả thủy quân

cùng hậu cần, khoảng chừng mười vạn người. Hơn một trăm thuyền lớn giữa hai hồ, thuyền nhỏ công kích có hơn hai trăm chiếc, thuyền chở quân lại hơn một trăm, may mắn thuyền trinh sát đều bị Hoàn Nhan Lượng đưa tới cửa Trường Giang. Thuyền chỗ hồ Hồng Trạch thì nhiều hơn một chút, hơn ba trăm. Hồ Cao Bưu lại chưa đến một trăm.

Thuyền của nơi này lại khiến Cung Tuấn cảm thấy có chút ngoài ý muốn, không giống như chính mình tưởng tượng nhiều lắm, hắn vốn dự đoán thuyền lớn nhỏ cũng không dưới một ngàn, nhưng hiện tại chỉ hơn bốn trăm. Nhưng quân canh giữ lại nhiều hơn so với Cung Tuấn dự đoán, phải hơn gấp đôi.

Muốn nhiệm vụ hoàn thành thuận lợi dưới sự canh giữ của nhiều quân như vậy, toàn thây trở ra, chính là một chuyện không hề đơn giản chút nào.

Mọi người ẩn nấp trong bụi cỏ, phái hơn mười trinh thám đi điều tra các nơi bố trí binh lực, lựa chọn địa điểm tốt nhất để đánh phá.

Mặt trời dần hạ xuống đằng Tây, tại thời điểm Cung Tuấn đang tích cực chuẩn bị, trong doanh trại củathủy quân Kim, Đại tướng Da Luật Nguyên Nghi cũng nhận được tin tức của gian tế đưa tới.

Da Luật Nguyên Nghi vốn là người Khiết Đan, sau khi Kim Quốc Cung diệt Khiết Đan, gã được bancho họ Hoàn Nhan, thiện cưỡi ngựa bắn cung. Sau khi Hoàn Nhan Lượng soán ngôi liền đề bạt Da Luật Nguyên Nghi vốn đang giữ chức Phù Bảo Lang lên làm Binh Bộ Thượng Thư. Lần này Hoàn Nhan Lượng nam chinh (*chinh phạt phía Nam), chính mình thống lĩnh ba mươi hai quân mã, rồi lại để gã ở chỗ này, gấp rút tạo chiến hạm, tùy ý tiến quân giang sơn.

Da Luật Nghiêm Nghi mở ra một trong những tin tức tình báo trước mặt, căn cứ vào tin tức nhận được, năm ngày trước, quân đội Nam Tống vốn trụ ở Kiến Khang, có một ngàn người không thấy bóng dáng, biến mất cùng những người này, còn có một tướng lĩnh gọi là Cung Tuấn.

Da Luật Nghiêm Nghi lại đọc một tin khác, hai ngày gần đâu, dường như có một số người hoạt động bên trong địa phận, nhưng nhân số cùng mục đích lại không rõ ràng lắm, thứ duy nhất biết rõ, hình như đối phương đều là thanh niên trưởng thành.

Đặt hai tin tức này lại cùng một chỗ, dường như

đã có thể nhận ra chút manh mối. Da Luật Nguyên Nghi đứng lên, đối phương chỉ là biến mất một ngàn người, có lẽ là đào binh (*đào ngũ) không chừng, bảnthân lo lắng quá rồi.

Quân đội đóng giữ nơi đây có hơn mười vạn người, chỉ với một ngàn người chính là không dám tới. Lại nói tiếp, một ngàn người hành động sẽ mất rất nhiều thời gian, hiện tại mới qua được năm ngày, mà tin tức này đưa đến tay mình, chỉ mới một ngày mà thôi. Cho dù đối phương có hành động gì, cũng nhất định không nhanh như vậy.

Da Luật Nghiêm Nghi thầm phân tích, tuy rằng gã không cho rằng chỗ của mình sẽ xảy ra tìnhhuống gì, nhưng cẩn thận một chút dù sao vẫn tốt hơn. Gã là người Khiết Đan, cũng không thật sự được chào đón ở Kim Quốc, nếu không phải mình giỏi cưỡi ngựa bắn cung, có bản lĩnh lạitinh thông đánh đường thủy, Hoàn Nhan Lượng sẽ không trọng dụng mình. Nghĩ tới đây, Da Luật Nghiêm Nghi liền hạ lệnh với tả hữu: "Tăng gấp đôi số người tuần tra, mấy ngày nữa chỉ sợ không được yên ổn."

Tả Hữu nói: "Là hiện tại truyền lệnh xuống, hay để mai?"

Da Luật Nghiêm Nghi suy nghĩ một chút, nói: "Hiện tại muộn rồi, mai hẵn bắt đầu!"

Nhưng vào lúc này, có quân sĩ đến đây thông báo: "Tướng quân, đội trưng

binh (*g ọi đi lính ) đã trở về, lần này thu hoạch không nhỏ, bắt được hơn sáu trăm người!"

Da Luật Nghiêm Nghi chỉ để ý đến chuyện như thế nào khai thông đường thủy thuận lợi chiếm cứ Trường Giang, đối với việc bắt được tráng đinh cũng không quá quan tâm, chỉ qua loa gật đầu liền nói: "Đã biết, trước giam bọn họ lại, sáng mai xử lý."

(*Tráng đinh: mấy người trẻ bị bắt đi làm lính.)

Sau khi phân phó xong xuôi, Da Luật Nghiêm Nghi liền lên giường đi ngủ, trong lòng lại âm thầm bàn tính, chỉ còn ba bốn ngày, đường sông bị kẹt ở phía trước đã đào thông, lúc đó thủy bộ đồng tiến, dĩ nhiên có thể chiếm được Trường Giang.

Da Luật Nghiêm Nghi đang chuẩn bị chìm vào mộng đẹp, lại bị một tiếng sấm rền làm bừng tỉnh,gã trở mình, thầm nói: "Tháng chín đầu thu, vậy mà vẫn còn sấm, thật kỳ quái." Nhưng mà đầu óc vẫn còn mơ hồ chưa tỉnh, bỗng nhiên có quân sĩ chạy đến thông báo: "Tướng quân, không tốt,quân Tống đánh lén."

Da Luật Nghiêm Nghi bị dọa hết hồn, vội vàng đứng dậy mặc giáp, một bên mặc giáp sắt một bênhỏi: "Đối phương có bao nhiêu người?"

Quân sĩ đến đây thông báo lộ ra vẻ mờ mịt: "Không... không biết..."

"Đến lúc nào?"

"Không... không biết..."

"Vào bằng cách nào?"

"Không... không biết..."

"Vô dụng, như thế nào cái gì cũng không biết!"

"Tướng quân thứ tội, chúng ta nghe được trong hồ giống như có tiếng nổ, mới biết được... Quân Tống đánh lén, bọn họ, bọn họ, bọn họ cho người lặn xuống làm nổ thuyền!"

Một lời nói ra khiến Da Luật Nghiêm Nghi suýt nữa ngất đi, gã xách trọng kiếm của mình, bước nhanh ra hồ.

Chỉ thấy vô số ván gỗ đen thui đang nổi lềnh bềnh trên mặt hồ, một số vẫn còn đang cháy, khắp nơi hỗn loạn, mà những chiến hạm kia, rồi phần lớn đã vỡ vụn thành từng mảnh gỗ, còn có một số cái đang chậm rãi chìm xuống, binh sĩ trên thuyền nhao nhao nhảy xuống nước chạy trốn,khắp nơi đều là tiếng 'bõm bõm', nghe như tiếng thả sủi cảo xuống nồi.

Da Luật Nghiêm Nghi vô cùng khẩn trương, lập tức lớn tiếng hạ lệnh: "Kẻ địch không nhiều, chắccòn ở trong hồ, phòng thủ ven bờ cho ta, giết hết không tha!"

Ánh tà dương đỏ như máu, bốn năm quân tiên phong Cung Tuấn phái đi đã trở về. Tất cả tiếnhành rất thuận lợi giống như kế hoạch, địch mạnh ta yếu, chỉ có thể dùng trí, huống chi có nhữnghai hồ?

Cung Tuấn phái hơn ba trăm người tiến đến hạ du hồ Cao Bưu, canh bốn đêm nay hành động. Bản thân thì cùng hơn sáu trăm người còn lại thăm dò tại hồ Hồng Trạch.

Hắn nhìn kỹ địa hình trước tiên, sau đó liền phái năm binh sĩ tiến đến, sau khi tìm rồi hạ gục lính gácngầm bên Kim, năm người kia liền thay đổi quần áo người Kim.

Nếu như ít người, có thể cải trang thành người Kim, nhưng hơn sáu trăm người cũng không phải số lượng nhỏ, như thế nào lừa gạt vượt qua kiểm tra để thuận lợi lẻn vào hồ, vẫn là một vấn đề. Nhưng vấn đề này lại được giải quyết thuận lợi hơn nhiều so với Cung Tuấn dự đoán, cũng may có Hoàn Nhan Lượng hỗ trợ.

Hoàn Nhan Lượng bắt dân phủ sung làm lính ở khắp mọi nơi, không phái bọn họ đi đánh giặc, chỉ để bọn họ làm chút công tác hậu cần, bình thường đều là một binh sĩ quản lý một hai trăm dân phu, hômnay có hơi trễ, nhưng vẫn không tính là quá muộn.

Đám người Cung Tuấn vốn ăn mặc như dân phu, lại chạy thẳng một đường, căn bản không cần phảithực hiện hóa trang gì đã rất sống động như thật rồi. Hơn sáu trăm người này ngụy trang thành dân phu bị bắt tới, dưới roi da thét gào cùng tiếng khiển trách của ba bốn năm 'quân Kim', nghênh ngangtiến vào Kim doanh.

Dọc đường đi có ngụy quân hỏi thăm, dùng đều là tiếng Hán, những 'dân phu' bị 'quân Kim' xua đuổi giả bộ như ngôn ngữ bất đồng nên không thèm để ý tới, cũng ngẫu nhiên có người Kim đến đây hỏi,những 'quân Kim' này liền dùng tiếng Nữ Chân để trả lời, thời điểm khẩu âm phát ra không đủ Cungchuẩn, sẽ hùng hùng hổ hổ hơn mấy câu, phàn nàn Hoàn Nhan Lượng bắt mình đi Nam chinh ngay cả giọng quê hương cũng quên.

Thoáng cái bắt được tám chín trăm tráng đinh, đây là tin tức tốt, lúc này

Thiên phu trưởng người Kim liền báo cáo thu hoạch lần này cho Da Luật

Nghiêm Nghi, nhưng cũng không đủ để khiến Da Luật

Nghiêm Nghi xem trọng, chẳng qua là đem những dân phu này giam lại trước, đợi đến ngày mai rồi xử lý.

Đến đêm, sau khi đám người Cung Tuấn ăn căng bụng một bữa bánh ngô dưa muối chiêu đãi dân phu,liền lẳng lặng chờ đợi.

Trăng lên giữa trời, mà hồ Hồng Trạch gần trong gang tấc. Canh bốn, đến lúc ước định đồng thời hành động giữa hai hồ. Cung Tuấn dễ dàng giết chết thị vệ được phái tới canh giữ, cấp tốc chạy đến hồ.

Chuyện tráng đinh chạy trốn lập tức truyền ra, nhưng thời điểm người mang tin tráng đinh trốn chạy còn đang trên đường đến báo tin cho lão đại, Cung Tuấn đã dẫn người, lẻn vào trong nước,đeo lựu đạn bên người, bơi về phía chiến hạm trong hồ.

Mục đích lần này của hắn là phá hủy chiến hạm, mang đều là những người có năng lực lớn lên từ sông nước, hơn nữa yêu cầu hành động thống nhất, đồng thời ra tay, sau khi hành động dĩ nhiên sẽ có một khoảng thời gian hỗn loạn, có thể nhân cơ hội chạy đi. Nhưng về phần Kim doanh canh giữ nghiêm ngặt, những binh sĩ không hề mang theo bất luận vũ khí chém giết gì có thể thuận lợi chạy đi hay không, phải xem vào tố chất của bọn họ.

Thời điểm Cung Tuấn đang đạp nước, bỗng nghĩ đến Tây Hồ năm ấy, mình cũng từng cùng người vật lộn với sinh tử như thế này. Vừa nghĩ tới bóng dáng người kia, Cung Tuấn cảm thấy dường như có một luồng điện xuất phát từ đáy lòng, chạy khắp toàn thân, cho đến xương cốt.

Dưới bóng

đêm, mặt hồ tối như mực, hết thảy tĩnh lặng, từ trên thuyền nhìn xuống mặt nước, dườngnhư nhìn không thấy dưới hồ đang có người nào đó đang hoạt động.

Một ngàn người phân tán trong hồ, thuyển nhỏ chỉ cần một người phụ trách, thuyền lớn thì phân phó năm người phụ trách, thời gian chưa đến một nén nhang, tất cả chiến hạm đã bị binh sĩ dưới nước vây quanh.

Bọn họ không có bom hẹn giờ, chỉ có thể không ngừng huấn luyện lựa chọn thời điểm thích hợp để kéo dây đồng ném lựu đạn, không thể có nửa điểm chậm trễ, nếu không, ngay cả mình cũng sẽ bị nổ chết.

Hắn hút khí, lặn xuống nước, lần mò đến mạn thuyền, sau đó dùng móc cố định dưới đáy thuyền, gắnhai quả lựu đạn ở trên, kéo chốt, nhanh chóng bơi đi.

Hắn và năm người khác một tổ, thời điểm hắn bơi cách thuyền hoảng hơn mười thước, tiếng nổ rungtrời phát ra.

Đồng thời năm quả lựu đạn gắn tại đáy thuyền cũng cùng lúc nổ tung, sóng nước đánh hắn đi thật xa,còn có một miếng gỗ bị bắn loạn bốn phía, thiếu chút nữa đập vào đầu hắn.

Cá bị nổ chết nhanh chóng nổi lềnh bềnh trên mặt hồ, vào lúc đó, tiếng ầm ầm không ngừng,toàn bộ mặt hồ tại thời khắc đó hoàn toàn nổ tung, giống như chảo nước sôi.

Cung Tuấn liều mạng đạp nước, vừa rồi áp lực của nước suýt chút nữa nghiền nát lồng ngực của hắn, lúc này phổi của hắn vẫn

còn hơi đau, nhưng thời điểm hắn quay đầu, nhìn thấy trên mặt hồ, mấy trăm con thuyền đồng thời bốc cháy, hơi lửa tỏa ra xung quanh, vô số quân Kim nhao nhao nhảy xuống hồ chạy trốn, thuyền bọc sắt cỡ nhỏ, thuyền chở quân cũng bị nổ văng tứ phía, mà từng con thuyền lớn thì đang chậm rãi chìm nghỉm, ở giữa hình thành một vòng xoáy, cảnh tượng ngoạn mục. (*蔚为壮观.)

Cùng vào thời khắc đó, Cung Tuấn ở trên mặt hồ nhìn về phía Nam, chỉ thấy xa phía chân trờithoáng cái bừng sáng, người của hồ Cao Bưu cũng đắc thủ!

Cung Tuấn hít một hơi thật sâu, bơi về phía đã đường lui đã thăm dò trước đó, nhưng hắn chưa lên bờ, liền nghe một người có vẻ là Tướng quân lớn tiếng quát: "Bọn chúng tới không nhiều lắm, bắt hết cho ta, một người cũng không để thoát!"

Một đội quân Kim nhanh chóng tập kết đến thượng du hạ du hồ Hồng Trạch, cắt đứt đường lui lýtưởng của Cung Tuấn.

Đây là trường hợp xấu nhất mà hắn đã dự kiến trước đó, không nghĩ tới chỉ vài quân Kim thêm số lớnngụy quân lại có thể phản ứng nhanh chóng như vậy. Vì thế, chỉ có thể ở lại chỗ này, hợp lại đánh mộttrận sinh tử, vật lộn với tính mạng.

------oOo------

Chương 116: Gặp mặt kẻ thù. [2]

Nguồn: EbookTruyen.VN

Quân Kim rất nhanh liền hành động, bắn tên về phía mặt hồ, nhất thời mũi tên như mưa, cũng may mọi người đều ở trong nước, đến cũng là những tay lão luyện, am hiểu kỹ thuật bơi, có thể mượn lực cản của nước để tránh né.

Nhưng cứ tiếp tục như vậy, người của mình sẽ dùng hết toàn bộ khí lực, mà cuối cùng chỉ còn một con đường chết.

Cung Tuấn bắt đầu cân nhắc chuyện bom hẹn giờ, nhưng mà món đồ kia thuộc loại trình độ cao, mình làm không được a.

Lúc này binh sĩ Tống từ bốn phương tám hướng cũng chậm rãi tụ tập xung quanh Cung Tuấn, quân Kim đã bắt đầu phái người xuống nước, còn có vài đội thuyền cỡ nhỏ chưa bị phá hủy cũng qua lại không ngớt, những con thuyền này so với mũi tên của quân KIm trên bờ còn muốn mạnh hơn nhiều, không lâu sau bên Cung Tuấn đã có hơn mười người bị trúng tên.

Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chết ở chỗ này?

Cung Tuấn truyền khẩu lệnh: "Cướp thuyền của bọn chúng!"

Quân sĩ bên hắn nhanh chóng chia ra mười người một tổ, cướp thuyền nhỏ, hoặc một vài người trốn dưới ván gỗ vỡ, không ngừng đạp nước, để che mũi tên, nhưng như vậy rồi lại không thể lên bờ, lên bờ cũng sẽ bị giết chết!

Nhưng nếu không lên bờ, cuối cùng cũng là một chữ 'chết'.

Chuyện cho tới giờ, đã không có kế sách vẹn toàn, chỉ có thể hợp lại làm ra một con đường máu.

Có quân Tống cướp được thuyền nhỏ, lôi quân Kim xuống nước giết chết, hơn mười quân Tống không dám lên thuyền, chỉ có thể dựa vào thuyền làm lá chắn, lấy tay đẩy thuyền nhỏ, dùng chân đạp nước, hướng về cạnh bờ.

Nhưng vì như vậy, những người này sẽ lên bờ chỗ nào liền trở nên vô cùng rõ ràng, lại có thêm nhiều người đoạt thuyền tập trung lại đây, Cung Tuấn nhìn hơn mười thuyền nhỏ tụ tập xung quanh mình, vô số ván gỗ, còn có binh sĩ lộ ra khuôn mặt dữ tợn, quyết đoán hạ lệnh: "Kế sách hiện nay, chỉ có thể dùng những thứ này dời đi lực chú ý của quân Kim, quân Kim hẳn sẽ tụ tập binh lực chờ chúng ta lên bờ, sau đó bắn chết toàn bộ. Ai không sợ chết, nguyện ý đi theo ta dẫn dắt quân Kim, cho đoàn người xông ra tìm được một con đường sống?"

Các binh sĩ trong nước đồng loạt hô to: "Chúng ta nguyện chết vì Đại

Tống!"

"Đại Tống! Đại Tống!"

Cung Tuấn nói: "Lần này ra ngoài, đều là huynh đệ trong nhà, không thể phụng dưỡng cha mẹ chăm sóc họ trước lúc lâm chung. Hiện tại, có thê tử có con gái, trong nhà không thiếu tiền, hai mươi lăm tuổi trở xuống thì qua một bên! Ta cần năm mươi người tới ngụy trang, muốn kiếm một khoản phí trợ cấp, chưa lập bất kỳ chiến công gì ở lại!"

Khoảng hai trăm người đều tụ tập bên người Cung Tuấn không chịu đi, Cung Tuấn nhìn thấy trong số đó có vài người không phù hợp yêu cầu của mình, đành phải hạ lệnh uy hiếp: "Nếu không đi, xử theo quân pháp!"

Hơn năm trăm binh sĩ ở trong nước hành lễ với Cung Tuấn, bơi về hướng ngược lại.

Cung Tuấn nói với những người còn lại: "Hôm nay chỉ có chiến đấu đến chết, mới có thể cho đồng đội được một chút hy vọng sống sót. Chư vị, làm tốt chuẩn bị hi sinh cho tổ quốc chưa?"

Hơn năm mươi hán tử đồng loạt hô to: "Đại Tống!"

"Đại Tống!" "Đại Tống!"

Loại khẩu hiệu ngắn gọn mà có tiết tấu này, là cổ vũ cực lớn cho những binh sĩ ở lại, cùng hoàn toàn hấp dẫn lực chú ý của quân Kim, càng quan trọng hơn là, tạo ra hỗn loạn như thế này, là một kiểu yểm hộ vô cùng tốt cho những người rút lui.

"Đại Tống!" "Đại Tống!" Từng tiếng hô vang rền như trống trận, khuấy động mặt hồ, mọi người ra sức đạp nước, hơn mười binh sĩ ở tại ván gỗ chung quanh thuyền nhỏ, thu thập lại những ván gỗ đang nổi lềnh bềnh trên nước, dùng để ngụy trang thành bộ dạng ban đầu.

Năm mươi mét, hai mươi mét, mười mét!

Bất ngờ, những người này vùng dậy khỏi làn nước, cầm trong tay ván gỗ dùng làm khiên, nhanh chóng vọt lên bờ.

Cung Tuấn dẫn đầu, cấp tốc chạy nước rút, sau đó vừa chạm mặt đã cướp được đại đao của quân Kim, chém ra, quân Kim nhanh chóng vây người, bắt đầu chém giết.

Da Luật Nghiêm Nghi đứng bên bờ, nhìn thấy bên ngoài ít người, trong lòng hơi động, lập tức nói: "Nhanh, hẳn là kế điệu hổ ly Tuấn, mau phái nhân mã đi qua bờ bên kia!"

Rồi lại vào lúc này, một binh sĩ đã từng trải qua huyết chiến Tương Dương đứng bên cạnh hắn 'a' một tiếng, thốt lên đầy kinh ngạc, dùng tay chỉ qua bên kia: "Tướng quân, mau nhìn, người kia hình như là Thống chế Trấn Giang Cung Tuấn!"

Da Luật Nghiêm Nghi lấy làm kinh hãi, không thể tin: "Ngươi nhìn kỹ chưa?"

Quân Kim kia chỉ vào Cung Tuấn đã mở ra một đường máu, trên người trúng tên, nói: "Đúng, chính là hắn! Ta nhớ được hắn, rõ ràng không thể sai được, không ai có thể liên tục giết hơn mười quân Kim còn có thể cướp được ngựa!"

Da Luật Nghiêm Nghi lòng dạ rối bời, chức vị của Cung Tuấn cũng không thấp, loại võ tướng quân Tống này, tuyệt đối không có khả năng không để ý đến an nguy của bản thân, vì yểm hộ an nguy người khác mà xông lên đằng trước. Như vậy, khả năng duy nhất chính là, lần này hắn chỉ dẫn rất ít người lẫn vào đám dân phu!

Căn bản không phải kế điệu hổ ly Tuấn, người này là một mãnh hổ, một đại mãnh hổ vừa mạnh vừa lớn.

Da Luật Nghiêm Nghi hạ lệnh với binh sĩ đang tập kết về phía bờ bên kia: "Đều trở về! Bắt sống Thống chế quân Tống Cung Tuấn cho ta!"

Cung Tuấn cùng hơn mười binh sĩ xung quanh hắn đã cướp được ngựa, hơn năm mươi người chỉ còn vỏn vẹn mười người này còn sống, bọn họ không mặc áo giáp, lại càng không có gì bảo vệ, lúc này đây chỉ dựa vào huấn luyện nghiêm khắc thường ngày cùng võ nghệ cao cường mà chạy trốn, vốn đã mở được vòng vây. Thời điểm đang muốn chạy trốn, lại không nghĩ rằng càng lúc càng nhiều đội quân tập trung lại bên này.

Cung Tuấn giơ tay giật cương ngựa, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, tận lực đè thấp cơ thể, dán trên lưng ngựa, thời điểm đi ngang qua một gã quân Kim, đoạt lấy một thanh Hồng Anh Thương*, giật cương ngựa, xông lên dẫn đầu, giết chết hơn hai mươi quân Kim cản đường, phóng về cổng doanh trại.

(*Thương có gắn tua đỏ trên đỉnh cán.)

Cổng doanh trại nhanh chóng bị khép lại, Cung Tuấn giục ngựa ngồi xuống, quân Tống theo sát phía sau hắn, rồi lại không ngừng có người trúng tên ngã khỏi ngựa.

Mắt thấy cổng doanh trại đã muốn khép lại, Cung Tuấn kéo cương ngựa, ngựa chổng bốn vó lên trời, theo cổng trại đang dần đóng lại lập tức xông ra ngoài. Phía sau hắn chỉ vỏn vẹn có năm quân Tống theo sau, còn lại đều bị chặn trong Kim doanh, bị đao giết chết.

Cung Tuấn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đầu quân Tống đang treo từng cái một trên cổng trại, mà cổng trại lần nữa mở rộng, hơn một nghìn kỵ binh từ trong đuổi tới.

Một bính sĩ thoát thân cùng Cung Tuấn lập tức hỏi: "Tướng quân, chạy hướng nào?"

Cung Tuấn không chút nghĩ ngợi: "Phía Đông! Có người một nhà!"

Truy binh sau lưng bám riết gắt gao, Cung Tuấn chạy liên tục một ngày một đêm, ngựa của hắn rốt cuộc chịu không nổi nữa, miệng sùi bọt mép, ngã xuống đất bỏ mình.

Truy binh chạy tới, nhanh chóng vây kín, Cung Tuấn thầm thở dài một hơi, một ngày một đêm liên tục sáu trăm dặm, nhưng vẫn phải bỏ mạng nơi này.

Rồi vào lúc này, bỗng nhiên trên ngọn núi phía Đông lao xuống một đội ngũ, từng binh hùng tướng mạnh, cầm trong tay đại đao, nghênh đón quân Kim đuổi đến.

Cung Tuấn nhận ra người dẫn đầu, không phải ai khác, chính là lúc trước đã thấy qua, từng đến phủ Kiến Khang làm khách, thiếu niên mười bốn tuổi – Tân Khí Tật.

Tân Khí Tật dẫn người lao ra từ ngọn núi, đối đầu cùng quân Kim, lại là một ngày một đêm chém giết, quân Kim rốt cuộc lui về, lúc này Cung Tuấn mới có thể nói một câu với Tân Khí Tật: "Tại sao đệ lại tới đây?"

Tân Khí Tật huyết chiến một ngày một đêm không ngừng nghỉ cũng không thấy hiện ra vẻ mệt mỏi, thấy Cung Tuấn hỏi, liền cười nói: "Trương đại ca sau khi nhận được tin của huynh, liền phái người tiếp ứng tại phụ cận, nhưng đợi vài ngày cũng không thấy tin tức, ta vừa vặn mới lên núi, liền tiện đường tới đây!"

Cung Tuấn nhịn không được đưa tay xoa đầu Tân Khí Tật, y đến vừa kịp lúc. Chỉ không biết hơn năm trăm người còn lại có chạy thoát không, vừa nghĩ tới đây, liền có chút bận tâm. Nhưng lúc này lo lắng, cũng không có khả năng quay lại Kim doanh để xem, đành phải thôi.

Cung Tuấn dẫn theo năm người cùng Tân Khí Tật lên núi, nửa đường liền đụng phải Trương Chí Hùng, Trương Chí Hùng đang chờ xuất phát, Chu tập đội ngũ, chuẩn bị xuống núi nhân cơ hội liều chết cùng Hoàn Nhan Lượng.

Hai người gặp nhau, đều rất cao hứng, ôm nhau cười một lúc lâu, lại kể về những chuyện đã trải qua, Trương Chí Hùng nói: "Ngươi tới thật đúng lúc, ta chuẩn bị dẫn người xuống núi, vây đường lui của Hoàn Nhan Lượng, chúng ta phải liều chết giết cho bằng được!"

Cung Tuấn vội vàng cản lại ý tưởng này của Trương Chí Hùng, lúc này Hoàn Nhan Lượng chưa giao chiến toàn diện với quân Tống, lúc này hành động, chỉ sợ chẳng những không thể diệt được Hoàn Nhan Lượng, ngược lại sẽ hao tổn lực lượng mình đã vất vả gây dựng.

Cung Tuấn cũng nói lại lời nhắn của Chu Tử Thư, thêm Trương Chí Hùng làm Chiêu Thảo Sứ Tuấn Đông.

Đương nhiên chỉ là lời nhắn, cũng chưa có chiếu chỉ, càng đừng nói đến quan phục. Nhiệm vụ xuất hành lần này của Cung Tuấn, vô cùng nguy hiểm, không thích hợp mang vật gì trên người, lỡ như chiếu chỉ rơi vào trong tay người Kim, chỉ sợ người đầu tiên Hoàn Nhan Lượng muốn giết là Trương Chí Hùng rồi.

Mặc dù vâỵ, Trương Chí Hùng vẫn vô cùng cao hứng, giữ Cung Tuấn lại, lệnh cho đại phu trong Tuấn trại băng bó vết thương cho bọn họ, lại chiêu đãi tiệc rượu, Cung Tuấn thấy Tân Khí Tật ở lại luôn trên núi, không khỏi có chút lo lắng, nói: "Nhà của đệ tại Biện Kinh, vẫn luôn ở chỗ này e rằng rất không thỏa đáng đi!"

Tân Khí Tật vung tay lên: "Tổ phụ ta không chịu xây cung điện tại Biện Lương, đã bị Hoàn Nhan Lượng bãi quan, phụ thân cho ta lên núi, sớm ngày giành lại non sông!"

Cung Tuấn cùng năm người ở lại trên núi hơn mười ngày, đợi đến sau khi vết thương dưỡng tốt, mới chuẩn bị đi theo đường biển.

Thời điển hắn rời bến trong khu vực Tuấn Đông, ngồi trên một thuyền đánh cá đáng tin mà Trương Chí Hùng tìm đến, trong lúc ngồi trên thuyền rồi lại phát hiện, Hoàn Nhan Lượng còn có một đội thuyền biển, trọn vẹn hai ngàn ba ngàn chiếc tại khu vực Tuấn Đông, dường như đang chuẩn bị rời bến. Không biết là có ý định chuẩn bị công kích Tú Châu nơi cửa sông Trường Giang, hay chuẩn bị thuận dòng mà xuống, công kích khu vực Phúc Kiến, thẳng đến Lâm An.

Cung Tuấn cảm thấy tin tức này phi thường quan trọng, hắn ngồi trên thuyền đánh cá nhỏ, đi rất nhanh, hơn mười ngày sau cũng đã đến Tú Châu, sau khi đến Tú Châu Cung Tuấn lệnh cho năm người kia trở về, mình thì quật roi thúc ngựa, chạy về hướng Lâm An.

Nếu như chủ ý của Hoàn Nhan Lượng là công kích Lâm An, từ đổ bộ lên khu vực Phúc Kiến mà nói, như vậy nội địa Tống Triều sẽ gặp nguy hiểm, tin tức này cũng không kịp đưa đến Kiến Khang, rồi từ Kiến Khang lệnh cho Lâm An, vẫn là chạy thẳng đến Lâm An tìm Ngu Doãn Văn thì tốt hơn.

Cung Tuấn không ngừng không nghỉ chạy tới Lâm An, thẳng đến chỗ Ngu Doãn Văn, hiện tại Ngu Doãn Văn đang ở trong Nghị sự đường (*phòng nghị sự) trong cung, bề bộn túi bụi, đang chuẩn bị lương thảo cho Chu Tử Thư, nhìn thấy Cung Tuấn đến, vô cùng giật mình, đợi đến khi nghe được tin tức từ Cung Tuấn, càng thêm giật mình.

Y lập tức hạ lệnh cho Thống lĩnh thủy quân đóng tại Hải Châu – Lý Bảo, chuẩn bị khai chiến, lại chuyển tin tức này cho Chu Tử Thư.

Những hành động này của Ngu Doãn Văn có lẽ có khả năng giấu giếm được người khác, nhưng không cách nào giấu được một người —— Chu Cấu.

Từ sau khi Chu Tử Thư ngự giá thân chinh, mỗi ngày đều chờ trong lo lắng, Thái thượng hoàng này so với thời điểm ông làm Hoàng đế còn muốn quan tâm đến quốc gia đại sự hơn, buộc Ngu Doãn Văn đưa chiến báo gửi ra tiền tuyến cho ông nhìn.

Thời điểm nhìn thấy Trương Tuấn chủ trì chiến sự tiền tuyến, Chu Cấu đã cảm thấy đại sự không ổn, vẫn là ở lại Lâm An an toàn hơn.

Nhưng bây giờ, thời điểm biết được Hoàn Nhan Lượng cư nhiên phái thuyền biển xuôi Nam, chuẩn bị đánh Lâm An, hơn nửa rất có thể đắc thủ, Chu Cấu đứng ngồi không yên, cảm thấy Kiến Khang còn muốn an toàn hơn một chút, dù sao từ nơi đó chạy tới Tứ Xuyên còn muốn thuận tiện hơn.

Cung Tuấn bị Chu Cấu gọi qua, Chu Cấu đi thẳng vào vấn đề nói ra yêu cầu của mình: "Chính Bình, lão hủ có chút nhớ Thư Thư rồi, ngươi cũng phải quay về Lâm An, lão hủ cùng đi với ngươi!"

Cung Tuấn nào biết tâm tư của Chu Cấu, hắn bắt đầu lo lắng Chu Cấu đi sẽ gây phiền phức, nhưng khi nghe Chu Cấu nói lần này đi đường gọn nhẹ, chỉ là đến nhìn nhi tử một cái, rốt cuộc không chịu nổi ông mè nheo làm phiền, gật đầu đồng ý: "Đã như vậy, thần hộ tống Thái thượng quan gia."

Hai người dẫn theo trăm người hầu của Chu Cấu, khởi hành từ Lâm An, một đường lên Bắc, dọc đường đi, mỗi ngày Chu Cấu đều không ngừng nghe ngóng tình huống nơi tiền tuyến, khi biết được lần này Trương Tuấn ra trận, vậy mà đã lấy được thắng lợi, thành công vượt qua bờ Bắc, sau lại chém giết quân Kim một trận, Chu Cấu có chút buồn bực.

Cung Tuấn chỉ biết một chút ân oán trước kia của Chu Cấu cùng Trương Tuấn, nội tình bên trong thì không quá rõ ràng, cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ quất roi giục ngựa liên tục chạy đi.

Sau hai mươi tám ngày rời khỏi Kiến Khang chấp hành nhiệm vụ, Cung Tuấn lần nữa tiến vào Kiến Khang thành.

Vào ngày thứ mười, Chu Tử Thư từ miệng của hơn tám trăm người trở về thành công, đã biết hành động lần này cực kỳ thuận lợi, nhưng Cung Tuấn rồi lại yểm hộ mọi người chạy thoát, bản thân làm bia ngắm, sinh tử chưa rõ.

Tại thời điểm Cung Tuấn phá hủy thuyền chiến, Trương Tuấn cũng đồng thời phái Đại tướng Thành Mẫn vượt sông, nhưng tình huống có chút không giống như ông tưởng tượng. Trọng binh của Hoàn Nhan Lượng cũng không có ở bờ bên kia, chẳng qua là giết được một ít thiêm quân, bắt được mười mấy tên quân Kim chân chính.

Nhưng cho dù như vậy, vì mở rộng ảnh hưởng ủng hộ sĩ khí, đơn giản đem thắng nhỏ thổi phồng thành thắng lớn, hy vọng có thể nhờ vào trận chiến này có thể gia tăng nhiệt tình cùng tin tưởng của dân chúng toàn quốc trong việc chống Kim.

Chu Tử Thư một bên muốn bố trí binh lực đến hai nơi Thái Thạch cùng Qua Châu, vừa muốn quan tâm chuyện triều chính, nhưng bất luận y đang làm cái gì, vòng tới vòng lui trong đầu chỉ có hình ảnh Cung Tuấn.

Rốt cuộc hắn ở đâu? Còn sống hay đã chết?

Trong đêm không người, Chu Tử Thư vừa nghĩ tới lúc trước bởi vì bản thân do dự mà đẩy Cung Tuấn vào hiểm cảnh (*tình cảnh nguy hiểm), liền cảm thấy áy áy tự trách không thôi, thái giám Cam Biện không để ý chúng thần còn đang lâm triều, đi qua thông báo "Bệ hạ! thần có chuyện quan trọng cần bẩm báo."

Trương Tuấn chưa từng thấy cái loại thái giám lại dám chen mồm vào chính sự, ngay tại lúc này xuất hiện, không chút nghĩ ngợi liền quát lên: "Bệ hạ đang xử lý chuyện triều chính, hoạn quan há có thể tùy ý quấy rầy, thành..."

Chu Tử Thư cắt ngang lời Trương Tuấn, nhìn Cam Biện: "Nói!" Một chữ 'nói' này như đinh chém đinh chặt sắt, không thể xoay chuyển.

Cam Biện vui vẻ nói: "Cung tướng quân đã trở về!"

Chu Tử Thư đột nhiên đứng lên, một câu cũng không nói, lập tức chạy ra ngoài cửa.

Bên ngoài không một bóng người, Cam Biện theo phía sau Chu Tử Thư, nói: "Vừa mới từ Nam Môn vào thành, lập tức tới ngay."

Chu Tử Thư chạy qua Nam Môn, trên con đường, người nọ mặc áo giáp màu bạc, đầu đội mũ sắt, giục ngựa chậm rãi đi trên đường, thần sắc trên mặt vẫn giống như trước, chẳng qua là hình dáng bờ môi rồi lại bỗng trở nên cương nghị rất nhiều.

Cung Tuấn đột nhiên quay đầu, ánh mắt liền rơi xuống người Chu Tử Thư, hắn vội vàng xuống ngựa, vừa muốn hành lễ, lại bị Chu Tử Thư tiến lên một bước ôm chặt lấy: "Tuấn Tuấn, ngươi... trở về là tốt rồi!"

Cung Tuấn thấy không ít binh sĩ xung quanh đáng nhìn về phía này, có chút không tốt lắm, khụ một tiếng thật thấp, nhỏ giọng nói: "Bệ hạ, có người nhìn."

Chu Tử Thư cũng không buông tay: "Sợ cái gì? Ngươi phá hủy hơn bốn trăm chiến hạm của người Kim, thắng lợi trở về, cho dù trẫm có ôm ngươi hơn một canh giờ, cũng không tính là thất lễ?"

Trong lòng Cung Tuấn chảy qua một dòng nước ấm, Chu Tử Thư ôm hắn, tuy có thể giải thích Hoàng đế ban ân huệ cho thần tử lập công, nhưng hắn lại không dám ôm Chu Tử Thư —— cái này vượt quá giới han.

Một lát sau, Cung Tuấn nhỏ giọng nói: "Thái thượng hoàng cũng tới..."

Chu Tử Thư ừ một tiếng, chậm rãi buông tay, y cũng nhìn thấy xe ngựa phía sau Cung Tuấn, ngồi bên trong là ai cũng không khó đoán.

Chu Tử Thư tiến lên trước, xốc màn lên, đưa hai tay đỡ Chu Cấu ra: "Hài nhi không biết cha đã đến, quá sơ suất, mong Thái thượng quan gia bỏ qua."

Chu Cấu có chút bất mãn, vừa rồi ông mới nhìn thấy Chu Tử Thư đối với Cung Tuấn là thật tâm thật ý vui mừng cùng hoan nghênh, nhưng mà đối với mình thì...

Chu Cấu mới chớp mắt một cái, đã thấy Trương Tuấn đứng bên cạnh, cũng không bắt chuyện với ông ta.

Trương Tuấn chủ động tiến lên: "Thần tham kiến Thái thượng quan gia."

Chu Cấu nhìn Trương Tuấn một lượt, cũng không trả lời, cứ như vậy nghênh ngang rời đi.

------oOo------

Chương 117: Ái muội

Nguồn: EbookTruyen.VN

Tương Tuấn chủ động tiến lên hành lễ: "Thần bái kiến Thái thượng quan gia."

Chu Cấu đánh giá Trương Tuấn từ trên xuống dưới, hừ một tiếng cũng không thèm đáp lại, cứ như vậy nghênh ngang rời đi.

Chu Tử Thư liền theo sát Chu Cấu, tuy nói y hiện tại là Hoàng đế, nhưng chữ 'hiếu thuận' khôngthể bỏ, đặc biệt là ở trước mặt mọi người. Cung Tuấn cùng mấy người Trương Tuấn cũng theo sau Chu Tử Thư, nghênh đón Chu Cấu về phủ nha Kiến Khang. Trương Tuấn quay đầu nói với Cung Tuấn: "Lần này Cung tướng quân đi lại khó khăn, như thế nào không về thẳng, ngược lại chạy đến Lâm An?"

Cung Tuấn liền nói ra lý do của mình với Trương Tuấn, hắn biết rõ mình làm như vậy rất không hợp quycủ, chỉ có điều sự tình có nặng có nhẹ*, chư tướng đều tập trung tại Kiến Khang, thiếu

đi một mìnhmình cũng không có quá nhiều

quan hệ, hơn nữa hắn tin tưởng thời điểm Trương Tuấn an bài đạichiến, căn bản sẽ không an bài mình vào đó —— phỏng chừng thời điểm đối phương an bài tácchiến, xem mình như người chết mà đối đãi.

(*Nguyên văn là 轻重缓急 Khinh trọng hoãn cấp: Thành ngữ chỉ nặng nhẹ, trong các loại tình hướng luôn tồn tại chủ yếu và thứ yếu, mọi chuyện đều theo trình tự trước sau.)

Một đoàn người đi vào phủ nha Kiến Khang, nơi này đã sớm có đông đảo quan viên đứng chờ, bởi vì phủ nha nhỏ hẹp, chỗ đứng của nha

dịch lúc này đã bị đám đại thần chiếm cứ, mọi người nhìn thấy Chu Cấu cùng Cung Tuấn đồng thời trở về, đều lấy làm kinh hãi, nhao nhao hành lễ với Chu Cấu.

Chu Cấu vừa thấy cảnh này, liền biết mọi người đang trong lúc bàn luận chiến tranh, nhưng phần đông đại thần ở đây cũng không dùng địa vị bản thân*, chỉ nói vài lời chung chung, căn bản khôngthảo luận bất kỳ vấn đề chính sự gì.

(*不以自己为尊?)

Bởi vì hiện tại Chu Cấu đã đến, vốn định cùng Cung Tuấn nói đôi lời thầm kín cũng không có cơ hội, y dẫn Chu Cấu vào hậu viện, sắp xếp đồ ăn thức uống cùng sinh hoạt hàng ngày của Chu Cấu, Chu Cấu lại lôi kéo y hàn huyên mấy câu.

Thời điểm hai cha con Chu Tử Thư ở hậu viện, phủ nha Kiến Khang nhưng lại là một tình huống khác.

Trương Tuấn bởi vì Hoàng đế không có ở đây, có một số chuyện không tiện xử lý tại phủ nha,liền dẫn mọi người đến phủ Đô Đốc của mình, thăng đường làm việc.

Đồng tri Xu Mật Viện – Trương Đảo mở lời đầu tiên: "Đô Đốc, tin tức mới nhận được hôm nay, Hoàn Nhan Lượng dẫn binh tới thượng du Thái Thạch Ki của Kiến Khang, cưỡng ép vượt sông."

Trương Tuấn nhẹ gật đầu, nói: "Không cần lo lắng, bổn quan đã phái Thành Mẫn dẫn đầu binh mã đóng giữ ở đó, sẽ không có sai sót. Nhưng mà có một chuyện khác, hôm nay không thể không làm theo quân pháp!"

Tất cả mọi người mờ mịt nhìn nhau, không biết là chuyện gì, Trương Tuấn nói: "Từ xưa đến nay, quânlệnh như núi, thưởng phạt

phân minh. Cung tướng quân ra ngoài lần này, phá hủy chiến hạm người Kim, đáng được thưởng!"

Cung Tuấn nói: "Đều là tướng sĩ phục tùng mệnh lệnh, anh dũng giết địch, mới có đại thắng hồ Hồng Trạch. Cầu Đô Đốc ban thưởng cho một ngàn binh sĩ đồng hành cùng mạt tướng." Trương Tuấn gật đầu, lúc này liền hạ ban thưởng, toàn bộ binh sĩ đi lần này được chuyển thành quân sĩ hựu dụng*, bổng lộc tăng gấp đôi, sau đó lập tức chuyển đề tài, khẩu khí lạnh lùng: "Nhưng sau khi Cung Tuấn hoàn thành nhiệm vụ, lại không lập tức trở về, ngược lại một đường du Tuấn ngoạn thủy, dạo chơi xung quanh, xem quân kỷ quốc gia như không có, cách thời gian quy định trở về đã muộn trọn vẹn hai mươi ngày. An nguy của quốc gia, tướng sĩ ở tiền tuyến ra sức chém giết, hắn thân là Tống chế phủ Kiến Khang, lại chỉ chú ý bản thân vui chơi, thật sự là đáng giận đến cực điểm. Chiếu theo quân pháp, phạt năm mươi gậy để răn đe!"

(*Một chức vị.)

Lời này vừa nói ra, Cung Tuấn sững sờ, chúng thần ở đây cũng đều ngạc nhiên, lúc này đã có vệ binh(*cảnh vệ) phủ Đô Đốc của Trương Tấn muốn dẫn Cung Tuấn ra ngoài thực hiện hình phạt, bị Sử Hạo đi qua quát bảo ngưng lại: "Chuyện còn chưa rõ ràng, đã dùng hình pháp linh tinh, không khỏi khiếncho thần tử thất vọng, chúng tướng sĩ không phục! Cung Tuấn, đem chuyện hồ Hồng Trạch, nói cho rõràng! Như vậy mới không có người thừa cơ oan uổng ngươi lợi dụng việc công trả thù riêng, lão phu bẩm báo Bệ hạ, trả lại công bằng cho ngươi!"

Cung Tuấn hướng về phía mọi người, nói rõ từng cái một, từ chính mình đại chiến giữa hồ, sau đó như thế nào đơn độc chạy ra khỏi Kim doanh, vòng qua Tuấn Đông, nhận được tin tức người Kim sắp vượt biển xuôi Nam, rồi tại sao lại chạy về Lâm An, Sử Hạo gật đầu nói: "Thì ra là chạy về báo tin, cũng không phải như lời Trương đô đốc nói một đường du Tuấn ngoạn thủy, chuyện này cứ như vậy, không thể tùy ý dùng hình."

Nhưng Trương Tuấn căn bản không thuận theo không buông tha, tiến lên một bước, nhìn thẳng Cung Tuấn: "Cung tướng quân,ngươi dám trả lời ta mấy câu hỏi sau đây không? Ngày đó cùng ngươitrở về còn có năm người, vì cái gì không để bọn họ đi báo tin? Chạy trở về báo tin, một đi một đến chỉcần mười ngày là đủ, vì sao lại ở trọn vẹn hai mươi ngày? Thái thượng hoàng vốn tại Lâm An, ngươi rồilại đưa đến Kiến Khang, khiến cho hãm sâu vào cạm bẫy, lại là mục đích gì? Chúng ta ở tiền tuyết giết địch, bị thương bị chết vô số, nhưng ngươi rồi lại trốn tránh giao chiến, cố tình ở lại, không làm theo quân pháp, lấy gì kẻ dưới

phục tùng? Ngươi tới, mang xuống đánh năm mươi gậy, răn đe!"

Vệ binh phủ Đô Đốc của Trương Tuấn thấy Trương Tuấn tức giận, không do dự nữa, tiến lênhành lễ với Cung Tuấn: "Cung thống chế, xin đắc tội!" Nói xong liền muốn đi qua giữ tay Cung Tuấn.

Cung Tuấn trừng những vệ binh kia, cả người tỏa ra sát khí, những vệ binh kia hơi dừng bước, Cung Tuấn quay đầu nhìn Trương Tuấn, điềm nhiên nói: "Ta chính là mệnh quan triều đình, võ tướng tứ phẩm, nếu như muốn dụng hình, Bệ hạ còn ở Kiến Khang, muốn quân pháp nghiêm minh cũng phải khởi bẩm Bệ hạ, ngươi há có thể tự mình cho đánh mệnh quan triều đình."

Trương Tuấn vỗ bàn một cái, bỗng nhiên dựng lên: "Ngươi cho rằng có quan gia phù hộ, là cóthể vô pháp vô thiên sao? Bản quan tiếp nhận Hoàng mệnh Đô đốc chư quân, nếu không nghehiệu lệnh, vẫn có thể tiền trảm hậu tấu! Ngươi coi rẻ quan trên, không phục quản giáo, tội thêm một bậc! Người tới, kéo đi ra ngoài một trăm trượng!"

Sử Hạo cùng những người còn lại cuống quít bước lên ngăn cản, đều khuyên nhủ: "Đô Đốc bớt giận,Cung Tuấn vừa lập đại công, liền muốn phạt gậy, không khỏi dao động quân tâm."

Trương Tuấn cười lạnh một tiếng: "Lập công vốn Đô Đốc đã ban thưởng, có công nhất định cóthưởng, dù thưởng cũng phải phạt! Nếu như người nào cũng giống hắn không xem quân kỷ (*kỷ luật nhài binh) ra gì, kẻ dưới làm sao phục tùng?"

Mọi người còn đang khuyên nhủ, Cung Tuấn nhìn chằm chằm Trương Tuấn: "Trương đô đốc thật là uy phong, đã như vậy, Cung Tuấn bằng lòng chịu phạt!"

Binh sĩ tiến lên, áp giải Cung Tuấn ra ngoài, trong quân doanh bên ngoài phủ Đô Đốc, Chu tập chư quân, muốn ở trước mặt mọi người xử phạt thị uy.

Chu Tử Thư đang trong phòng thu xếp cho Chu Cấu, bỗng nhìn thấy Sử

Hạo vội vàng chạy tới,bất giác đứng dậy hỏi: "Sử tướng có việc gì gấp?"

Sử Hạo nhìn Chu Cấu bên cạnh Chu Tử Thư, biết rõ nói ra những lời này sẽ khiến cho Chu Cấu nắm được sơ hở thừa cơ phát tác, nhưng chuyện quá khẩn cấp, nếu như Cung Tuấn thật sự bị đánh trăm gậy, chỉ sợ ngay cả tính mạng cũng không còn. Ông cắn răng, nói: "Bệ hạ, không tốt, Trương đô đốctrách cứ Cung tướng quân về trễ, nói làm trái quân kỷ, phạt một trăm gậy."

Trái tim Chu Tử Thư siết chặt, không chút nghĩ ngợi liền đi về phía quân doanh. Sử Hạo theo sau Chu Tử Thư, lại bị Chu Cấu gọi lại. Chu Cấu ý vị thâm trường nói với Sử Hạo: "Rốt cuộc là có chuyện gì, Sửtướng nói rõ từng cái, cho lão hủ nghe một chút."

Thời điểm Chu Tử Thư còn chưa đến doanh trại, dọc đường đi cũng gặp được năm sáu người chạy tới báo tin, có nhiều người là thuộc hạ của Cung Tuấn, cũng có nhiều binh sĩ bình thường, còn có đại thần trong triều. Lúc trước y vừa nghe nói, vẫn cảm thấy chuyện này không nghiêm trọng như vậy, nhưng dọc đường đi càng lúc càng gặp nhiều người chạy đến đây báo tin, cả trái tim đều đã treo lên, y một đường vội vã, tiến vào quân doanh, chỉ thấy bên trong đã bu đầy người, những binh sĩ kia đều giận dữ nhìn chằm chằm vào một chỗ được bu kín, còn có hơn hai trăm binh sĩ cũng bị trói lại, quỳ giữa nắng trời gay gắt. Mọi người thấy Chu Tử Thư đã đến, đều nhao nhao tránh ra một con đường, Chu Tử Thư vội bước qua, cuối đường, là một người nằm trên ghế dài, trên người trống trơn, máu thịt chồng chéo.

Đứng hai bên trái phải người nọ là vệ binh, tay nâng gậy phạt, ra vẻ còn muốn đánh.

Chu Tử Thư đi qua đưa tay ngăn trước người Cung Tuấn, cả giận nói: "Đây là có chuyện gì?"

Y một bên quát hỏi, một bên cúi đầu nhìn Cung Tuấn, chỉ thấy môi Cung Tuấn cũng bị cắn nát rồi, mũ sắt hắn đội lúc trước cũng bị tháo xuống, tóc tản ra, phần lớn là tóc ngắn, cũng không che được khuôn mặt của hắn. Mặt Cung Tuấn trắng bệch, lông mày nhíu cùng một chỗ, đang căm tức nhìn Trương Tuấn đứng cách đó không xa.

Trương Tuấn thấy Chu Tử Thư đến chất vấn, mặt không đổi sắc, đi qua hành lễ với Chu Tử Thư: "Bệhạ!"

Chu Tử Thư đã muốn tức điên rồi, nói không chút khách khí: "Trương Tuấn, sao lại thế này?"

Trương Tuấn nói: "Thống chế phủ Kiến Khang, trên đường đi cố ý kéo dài thời gian, xem quân lệnh như đùa, thần là đang thi hành quân pháp, mong Bệ hạ lùi về phía sau!"

Chu Tử Thư chỉ vào hơn hai trăm binh sĩ bị trói bên cạnh, lạnh lùng nói: "Vậy những người này thì sao?Lại là chuyện gì? Trương tướng, ngươi làm việc cũng không nên quá phận!"

Trương Tuấn thản nhiên nói: "Những người này là thuộc hạ của Cung Tuấn, không ngừng ngăn cản, ý đồ nhiễu loạn thần chấp hành quân pháp, bắt lại răn đe, tiểu trừng đại giới!" (*小惩大诫– Tiểu trừng đại giới. Trừng: nghiêm phạt; Giới: cảnh cáo, khuyến cáo. Ý nghĩa: có khuyết điểm nhỏ lập tức khiển trách, vì được giáo huấn mà không gây nên sai lầm nghiêm trọng.)

Chu Tử Thư quát: "Thả hết cho trẫm! Trẫm đang tại Kiến Khang, dùng đại hình, lại dám làm sau lưng trẫm, Trương tướng lá gan ngươi cũng quá lớn..."

Trương Tuấn nói: "Thần là lo lắng Bệ hạ thiên vị Cung Tuấn, không khỏi có chút không công bằng.Thần đánh một trận Giang Bắc, đều bởi vì Cung Tuấn

không tức thời đi đến, khiến cho không thểCung diệt Hoàn Nhan Lượng, theo luật của triều đình ta, làm trái chiếu

ba ngày không xuất binh, chém! Thần nhớ tới Cung Tuấn lần này có công, cố ý giảm nhẹ, đánh mộttrăm gậy!"

Chu Tử Thư vừa định mở miệng mắng Trương Tuấn một trận, rồi vào lúc này, trong đám người lạitruyền ra một giọng nói: "Uy phong của Trương tướng không kém năm đó a! Lớn tuổi như vậy rồi, hỏa khí vẫn là lớn như vậy, chẳng lẽ lại muốn thêm một Khúc Đoan bị chém trước trận sao?"

Trương Tuấn thấy có người nhắc tới chuyện xưa, vừa muốn phát tác, nhìn về phía người nói chuyện, nhưng không ngờ người này không phải ai khác, chính là Chu Cấu.

Trương Tuấn có thể cùng bất luận kẻ nào ngang ngược, nhưng lại không thể dùng sức mạnh với vị Thái thượng hoàng đã thoái vị này, chỉ đành nói: "Thái thượng quan gia tới khi nào?"

Chu Cấu cười ha hả hai tiếng: "Trái chiếu ba ngày không xuất binh nên chém cũng không sai, nhưnglão hủ lại không biết lúc nào Quan gia đưa xuống cho Cung Tuấn một chiếu thư như vậy a? Trươngtướng đừng nói là ngươi giả mạo chỉ dụ của vua nha?"

Trương Tuấn nghẹn một bụng đầy hỏa, nếu như Chu Cấu là Hoàng đế, ngược lại có thể nói lại ông ta hai câu, cũng có thể lấy được tiếng thơm khuyên bảo vua. Nhưng bây giờ ông ta là Tháithượng hoàng, bất kính với Thái thượng hoàng, cho dù ở phương diện gì cũng không thể nói lại được.

Trương Tuấn đành phải nói: "Thần không dám, nhưng Cung Tuấn quả thật làm chậm trễ thời gian,bệ hạ ở đây, để Bệ hạ đích thân định đoạt, Thái thượng quan gia đã một đường mệt mỏi, vẫn làtrở về nghỉ ngơi đi!"

Chu Cấu bị Trương Tuấn nói như vậy, lập tức mắng: "Trương Tuấn, ngươi dám nói chuyện như vậy với lão hủ! Năm đó Phú Bình thất bại, sau lại binh biến (*quân nổi loạn) Hoài Tây, hôm nay người Kimngay tại Giang Bắc, ngươi loạn dùng hình phạt, rốt cuộc có mục đích gì?" Nói xong, liền chuyểnhướng sang Chu Tử Thư, nói: "Bệ hạ đừng tin y nói bừa, cái gì đánh bại quân Kim chiến thắng kẻ địch, căn bản chính là lấy tiếng tăm quốc gia xem như ân huệ, chính là tự mình dát vàng lên mặt! Bệ hạnếu không trục xuất tên tặc này, quân tâm khó bình!" (*không yên)

Trương Tuấn chưa bao giờ bị Chu Cấu thẳng thừng không cho chút mặt mũi nào như vậy, nhấtthời cả mặt đỏ bừng, lập tức cả giận nói: "Nếu như Thái thượng quan gia đã nói thế, thần vô năng không đức, cam nguyện nhường lại cho hiền tài."

Chu Tử Thư sắp bị Chu Cấu cùng Trương Tuấn khiến cho phiền chết rồi, y vừa cúi đầu liền nhìnthấy Cung Tuấn đã hôn mê rồi, không muốn để ý tới hai người nữa, nói với Tả Hữu: "Nâng Cungtướng quân trở về, truyền thái y!"

Mọi người vội bước qua, ba chân bốn cẳng nâng Cung Tuấn trở về, lại đi gỡ trói cho hơn hai trăm binh sĩ kia, một đống người vây quanh Cung Tuấn, đưa vào trong phòng.

Bên này Chu Cấu cùng Trương Tuấn vẫn đang dây dưa không ngớt, người này thì nói muốn từ quan, người kia thì nói ngươi đã sớm nên cút đi, Chu Tử Thư nói với Chu Cấu: "Thái thượng quan gia về nghỉ ngơi trước đi! Chuyện này trẫm sẽ xử lý."

Chu Cấu thấy Trương Tuấn tháo mũ quan rồi, liền nói không ngừng:

"Cung Tuấn ngàn dặm trở về báo tin cho lão hủ, lại một đường hộ tống lão hủ đến Kiến Khang, lại không dưng bị khiển trách. Nếunhư Quan gia vẫn ủy nhiệm Trương Tuấn, vậy lão hủ sẽ sang sông, tiến vào quân Kim, sớm đi cho gọn! Đỡ cho tương lai thành phá bị người bắt đi, không còn mặt mũi!"

Trương Tuấn còn muốn nói gì nữa, Chu Tử Thư đã lớn tiếng quát: "Trương tướng, ngươi phải vutrẫm vào tội bất hiếu, mới bằng lòng bỏ qua sao?" Để cái mũ này chụp xuống đầu*, Trương Tuấn cũng gánh không nổi, đành phải quay người rời đi.

(*Chỗ này ý chỉ tội danh từ trên trời rơi xuống.)

Chu Tử Thư nhíu mày nhìn Chu Cấu: "Cha, trở về đi, trước mặt chúng thần náo thành cái dạng này, rất hay sao?"

Chu Cấu cũng không nói thêm lời nào nữa, chỉ nói: "Con đưa lão hủ trở về!"

Chu Tử Thư gật đầu, đồng hành cùng Chu Cấu, dọc đường đi Chu Cấu không ngừng khuyên nhủ: "Thư Thư, lão hủ nghe nói vượt sông tác chiến thu được tiểu thắng, chính là thời cơ tốt nhất để nghị hòa."

Chu Tử Thư: "Hoàn Nhan Lượng như hổ rình mồi, người Kim cùng Đại Tống ta có huyết hải thâm cừu. Trẫm không thể cùng kẻ địch nắm tay nói lời vui đùa!"

Chu Cấu nói: "Con xem Trương Tuấn, cứ như vậy thì

đánh thế nào? Hôm nay giáo huấn Cung Tuấncòn chưa đủ sao? Đây chẳng qua là bắt đầu, theo lão hủ thấy, thấy được rồi thì thu tay*, chớ quá mức,đỡ cho tương lai ngay cả nơi sống yên ổn cũng không có! Người này độ nhẫn nhịn có hạn, chỉ biết đuổitheo danh lộ, quan viên chủ chiến người nào cũng vậy, nếu con vẫn chấp mê

không hối hận, tương lainhất định hối tiếc không kịp!"

(*Nguyên văn Kiến hảo tựu thu (见好就收): thấy được rồi thì thu tay | chỉ làm việc có chừng mực, dừng tay đúng lúc (nghĩa tốt)

Chu Tử Thư cũng không đáp lại, thấy đã đến phủ nha Kiến Khang, liền nói:

"Cha về trước đi, trẫm đinhìn Cung Tuấn một chút, miễn cho hắn khó chịu trong lòng!"

Chu Cấu cười ha hả hai tiếng, cố tình nói cho Chu Tử Thư nghe:

"Cứ tiếp tục như vậy, chính là dù cómười Cung Tuấn, cũng mất không còn!"

Chu Tử Thư mắt điếc tai ngơ, dẫn theo hai thái giám đi thẳng đến chỗ Cung Tuấn.

Nơi ở của Cung Tuấn, trong ngoài phòng đều tụ tập một đống binh sĩ, nhìn thấy Chu Tử Thư đến, đềunhao nhao giữ chặt Chu Tử Thư rơi lệ nói: "Bệ hạ, Cung tướng quân bị đánh thật oan uổng!"

"Bệ hạ phải làm chủ cho bọn thần a!"

"Chúng thần gắng sức chiến đấu với người Kim, trở về rồi lại được cái đãi ngộ này, thật sự là khiến cho lòng người lạnh lẽo!"

"Bệ hạ không thể tha cho lão thất phu* kia!" (*cách xưng hô tôn kính.)

Chu Tử Thư phất phất tay, lệnh cho mọi người lui ra, đi vào phòng Cung Tuấn.

Chỉ thấy Cung Tuấn hai mắt khép hờ, trên người đắp một tầng chăn mỏng, kéo xuống tận hông, vết máutrên người đã sớm được rửa sạch, trên lưng rồi lại đầy vết xanh tím. Ba bốn thái y vây bên ngườihắn, xem mạch xem mạch, kê đơn thuốc kê đơn thuốc, còn có đang bôi thuốc cho hắn.

Chu Tử Thư khẽ thở dài một cái, hỏi: "Thế nào rồi?"

Thái y tiến lên đáp: "Đều là chút vết

thương ngoài da, cũng không động đến gân cốt, tĩnh dưỡng nửa tháng liền khỏi!"

Chu Tử Thư nhẹ gật đầu, nói: "Đã biết, các ngươi lui xuống đi! Trẫm có lời muốn nói với Cungtướng quân."

Thái y nối đuôi nhau mà ra, trong phòng chỉ còn lại hai người Chu Tử Thư và Cung Tuấn. Chu Tử Thư nhẹ nhàng nâng chăn Cung Tuấn lên, nhìn thấy từ cổ đến mông, không có chỗ nào lành lặn, mông đều đã nở hoa rồi.

Tay Chu Tử Thư khẽ chạm vào miệng vết thương của Cung Tuấn, Cung Tuấn nhắm mắt lại rùng mình một cái.

Chu Tử Thư nói: "Đừng giả bộ hôn mê nữa, nhanh mở mắt ra!" Cung Tuấn liền mở mắt, cười nói: "Như thế nào Bệ hạ biết ta giả bộ?"

Chu Tử Thư cũng không trả lời, u ám nhìn Cung Tuấn, một lát sau mới hỏi: "Còn đau không?"

Cung Tuấn liên tục gật đầu, vẻ mặt khoa trương: "Đau muốn chết!" Chu Tử Thư cắn chặt môi mình, lạinghe Cung Tuấn cười hì hì nói: "Nhưng mà ngươi giúp ta bôi thuốc, liền hết đau."

Chu Tử Thư đưa tay vuốt tóc Cung Tuấn: "Tuấn Tuấn, ủy khuất ngươi rồi. Chuyện này, Trẫm sẽ không để yên như vậy."

Cung Tuấn nhíu mày, giữ chặt tay Chu Tử Thư: "Chuyện này cứ mặc kệ đi đã, trước khi ta xuất phát,ngươi đã nói nếu như ta thắng lợi trở về, sẽ ban thưởng thật hậu a, nói chuyện giữ lời không đó?"

Chu Tử Thư thấy Cung Tuấn vẫn còn sức nói giỡn, chỉ cảm thấy lòng đau như cắt, y liên tục gật đầu: "Ngươi muốn gì, cứ việc nói ra, ta sẽ không keo kiệt!"

Cung Tuấn kéo tay Chu Tử Thư đưa đến bên môi mình: "Hôn một cái!"

Mặt Chu Tử Thư ửng hồng, nhưng vẫn cúi người xuống, ở trên môi Cung

Tuấn nhẹ nhàng hôn một cái.Cung Tuấn bĩu môi: "Cái này mà

Bệ hạ nói hậu hĩnh đây sao? Quân vô hí ngôn a!" (*vua k nói chơi.)

Chu Tử Thư có chút xấu hổ, đưa tay xuống vỗ cái mông nở hoa của Cung Tuấn một cái: "Cái này đủ nặngchưa?"

Cung Tuấn đau đến rên lên, lực tay Chu Tử Thư không nhẹ, hắn có chút không cam lòng: "Cái này gọi là ban thưởng?"

Chu Tử Thư trừng Cung Tuấn: "Lôi đình vũ lộ giai thị quân ân*, nếu như ngại không đủ nặng, có thểthêm mấy cái nữa!"

(*Lôi đình = thịnh nộ, vũ lộ = ân huệ, đều là ân huệ của vua ban cho.)

Cung Tuấn ôm eo Chu Tử Thư hu hu hai tiếng: "Bệ hạ, thần biết sai rồi..."

Thời điểm Chu Tử Thư đến đây, trong lòng vừa phẫn nộ, lại vừa lo lắng, nhưng bị Cung Tuấn đùa giỡn trêu chọc một trận, khổ sở trong lòng cũng vơi bớt mấy phần, khẽ nói: "Đừng động, nằm yên đi, ta bôi thuốc cho ngươi!"

Cung Tuấn liền gối lên chân Chu Tử Thư, Chu Tử Thư lấy thuốc bôi từ bên bàn qua, móc ra một đống bôilên vết thương của Cung Tuấn, y dùng lực rất nhẹ, nhưng vẫn có thể cảm giác được mỗi lần đụng vàomiệng vết thương của đối phương, tay đang ôm eo mình lại không tự chủ được mà siết chặt.

Chu Tử Thư thấp giọng nói: "Ta không quản ngươi, nhưng có người khiến ngươi bị đánh gậy, về sau không dám nữa đi?"

Cung Tuấn không trả lời, một lúc sau mới nói: "Ngươi đừng khổ sở, kỳ thật những người kia xuống tay đều có chừng mực, không đau lắm."

Chu Tử Thư ừ một tiếng thật thấp, phát hiện bàn tay đang ôm eo mình có chút không thành thật mà bắt đầu sờ loạn, liền nói: "Thành thật một chút, đã bị đánh như thế này rồi, còn muốn gì nữa?"

Cung Tuấn ngẩng đầu nhìn Chu Tử Thư, trong lúc Chu Tử Thư dùng vẻ mặt chuyên chú bôi thuốc chomình, rồi hình như không đành lòng nhìn loại thảm cảnh này, dùng răng cắn môi.

Cung Tuấn cười nói: "Ngươi đang sờ ta... vì cái gì ta không thể sờ ngươi?" Một bên nói, một bên cách quần áo, chậm rãi đưa tay xuống.

Chu Tử Thư có chút tức giận: "Dừng tay!"

Cung Tuấn cũng không dừng tay, ngược lại là được đằng chân lại muốn lên đằng đầu, càng lúc càng xuống thấp, nhỏ giọng nói: "Bệ hạ, ngươi làm việc không chuyên tâm a! Đã có phản ứng...."

Chu Tử Thư muốn đứng dậy, nhưng khẽ động Cung Tuấn liền kêu đến khoa trương, chỉ có thể ngồi yên, một bên chịu đựng Cung Tuấn quấy rối, một bên bôi thuốc cho đối phương.

Chờ đến khi mông cũng được thoa xong rồi, Chu Tử Thư thật sự nhịn không được, dùng sức đánhmột cái lên mông Cung Tuấn cho hả giận, lần này Cung Tuấn không kêu ra tiếng, chỉ lăng lăng nhìn Chu Tử Thư.

Chu Tử Thư nói: "Xem ra ngươi không có việc gì rồi, ta đi trước!"

Cung Tuấn chợt kéo Chu Tử Thư qua, mình nhấc người qua: "Có việc..."

Chu Tử Thư nhắm mắt, Cung Tuấn chậm rãi kéo tay y đặt lên chỗ đã muốn cương lên của mình, môi ghé đến bên tai Chu Tử Thư: "Bệ hạ là tới an ủi ta a? Cũng không thể chỉ làm một nửa liền đi..."

Mặt Chu Tử Thư ửng hồng, tay của y đã chạm đến chỗ phấn khởi bừng bừng của đối phương, cũng không dám mở mắt, lúc này đang là ban ngày, tuy rằng cửa sổ đã đóng, nhưng ánh sáng cũng không yếu.

Cung Tuấn thấy Chu Tử Thư khép hờ hai mắt, trên mặt đỏ hồng, môi khẽ nhếch, trong lòng chỉ cảm thấyngứa ngáy khó nhịn, ỷ vào gan to liền nói: "Đây chính là do ngươi làm ra, không thể không quản a!"

Giọng Chu Tử Thư nhỏ đến mức không nghe thấy:

"Ngươi... trên lưng ngươi một chỗ cũng không lànhlặn, cử động cũng khó khăn, đừng suy nghĩ lung tung nữa!"

Cung Tuấn ngậm vành tai Chu Tử Thư, bắt đầu nhẹ nhàng hôn môi khiêu khích: "Ta thích được ngươi sờ..."

Cơ thể Chu Tử Thư khẽ run, hơi hé mắt, trong mắt đong đầy hơi nước, Cung Tuấn nhìn thấy cảnh ấy liềnmuốn đè y xuống, tùy ý làm bậy một phen.

Chu Tử Thư cố gắng gạt ra tay Cung Tuấn đang có ý đồ xâm nhập vào quần áo của mình, có chút khó xử: "Không... không được... lát nữa ta còn phải cưỡi ngựa..."

Cung Tuấn a một tiếng, buông Chu Tử Thư, bản thân nằm úp sấp trên giường, nghiêng đầu đi, loại cảm giác từng giây từng phát sẽ muốn nổ tung, nhưng lại phải từng giây từng phút nhẫn nhịn, thật sự rất không dễ chịu, chỉ có thể cố gắng đè lại, không nhìn Chu Tử Thư sẽ khiến mình cảm thấy dễ chịu một chút.

Chu Tử Thư cho rằng Cung Tuấn tức giận, y gọi Cung Tuấn một tiếng, đối phương không để ý tới y.

Chu Tử Thư nói: "Ngươi... nếu không ta giúp ngươi..."

Cung Tuấn giật mình một cái, hoàn toàn không tin vào tai mình, hắn quay đầu nhìn Chu Tử Thư, cả cổ Chu Tử Thư cũng đỏ lừ, khẽ cắn môi, tay đưa xuống phía dưới của Cung Tuấn.

Khoảnh khắc được đối phương cầm chặt, Cung Tuấn nhịn không được mà rên rỉ một tiếng đầy thoảimái, đối phương rất có kỹ xảo, khẽ xoa nắn đảo quanh, so với tự mình làm còn thoải mái hơn.

Cung Tuấn hơi cong người lên, để tay Chu Tử Thư dễ động hơn một chút, hai chân hắn gần như là giạng ở trên người Chu Tử Thư, mà chỉ cần vừa cúi đầu, là có thể nhìn thấy đôi mắt trong suốt của Chu Tử Thư đang nhìn thẳng mình.

"Thư Thư, ngươi thật tốt!" Tại thời điểm đối phương giúp hắn thủ dâm, Cung Tuấn ôm Chu Tử Thư, đè xuống giường, không ngừng hôn y, "Hiện tại ta phải cảm ơn Trương đô đốc rồi!"

Cung Tuấn rút ra bàn tay Chu Tử Thư đang nắm, thò xuống dưới cởi quần Chu Tử Thư, dương v*t của đối phương nảy ra ngoài, vật của hai người dán chặt lại với nhau, Cung Tuấn đưa tay nắm song song cảhai cái, di động lên xuống.

Chu Tử Thư đưa tay vòng qua cổ Cung Tuấn, không ngừng thở dốc. Tay Cung Tuấn cầm lửa nóng,trong lúc vật kia cùng chính mình ma sát, ngay cả mạch máu phía trên đều có thể cảm nhận được

Môi lưỡi hai người quấn quýt, chất lỏng rỉ ra khiến cho vùng giữa hai chân dính dấp, Cung Tuấn độtnhiên tăng tốc, hai người đồng thời bắn ra, dịch trắng hòa lẫn vào nhau, tuy hai mà một.

Chờ đến khi hai người lau sạch hạ thân, Chu Tử Thư phát hiện vết thương trên người Cung Tuấn lại vỡra, còn có máu tràn ra bên ngoài.

Lại phải giúp hắn bôi dược lại, bôi được một nửa đã bị Cung Tuấn giữ chặt, đối phương lại cứng rồi.

Chu Tử Thư nhíu mày:"Ngươi đã bị thương thành như vậy, một lần còn chưa đủ?"

Cung Tuấn dùng sức gật đầu: "Chỉ cần là ngươi, cho dù bao nhiêu lần, cũng không thỏa mãn. Thư Thư... giúp ta một chút, khó chịu..."

Vì vậy sau khi vết thương vỡ ra ba bốn lần nữa, rốt cuộc Cung Tuấn cũng đàng hoàng lại, nhưngthời điểm Chu Tử Thư giúp hắn bôi thuốc lên mông, hắn vẫn run run rẩy rẩy mà đứng lên.

Mặt Chu Tử Thư như đưa đám: "Vừa rồi thái y giúp ngươi bôi thuốc, ở trước mặt nhiều người ngươicũng như vậy?"

Cung Tuấn cũng không biết mình lấy tinh lực từ đâu ra, rõ ràng trước đó đã cảm thấy khí lực hao hết, nhưng chỉ cần đối phương đụng một cái, hắn liền khó có thể kiềm chế mà huyết mạch sôi trào.

Chu Tử Thư nói: "Không thể giúp ngươi nữa, bằng không ngày mai bệnh nặng không dậy nổi!"

Cung Tuấn có chút không cam lòng, sờ Chu Tử Thư, đối phương rất yên tĩnh, không có dấu hiệu ngẩng đầu. Hắn chỉ có thể bỏ qua, cũng không thể lôi kéo Chu Tử Thư thủ dâm cho mình, ruy rằng tư vị này so với chính mình làm còn muốn tuyệt hơn gấp trăm lần, nhưng một lần làm nhiều quá, chỉ sợ về sau đòi hỏi lại không thể đạt được thỏa mãn.

Cung Tuấn chôn mình vào giữa giường, gối đầu lên tay mình, khống chế bản thân không kéo Chu Tử Thư nữa.

Chu Tử Thư liền kéo chăn mỏng đắp cho Cung Tuấn, lại giúp hắn chải gọn lại tóc.

Bởi vì đầu Cung Tuấn đã cạo một lần, qua một tháng chỉ có thể dài thêm một thốn, bản thân Cung Tuấncảm thấy không có gì, kiếp trước hắn vẫn là để kiểu tóc này, nhưng Chu Tử Thư rồi lại có chút khổ sở,ôm đầu

Cung Tuấn, nhẹ nhàng hôn hôn lên đám tóc ngắn ngủn: "A

Miêu, đừng lo lắng, sẽ mọc dài thôi."

Cung Tuấn nhịn lại nhịn nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, hắn kéo tay

Chu Tử Thư nhét xuống cằmmình, dùng làm gối đầu, nghiêng đầu nhìn Chu Tử Thư: "Đêm nay ở chỗ này bồi ta được không?"

Chu Tử Thư nhìn ánh mặt trời ngoài cửa, y đến là vào giữa trưa, hiện tại đã xế chiều, trong lòng có chút xoắn xuýt, sau một lúc mới nói: "Ta còn có chuyện, đã chậm trễ rất nhiều thời gian rồi..."

Sắc mặt Cung Tuấn có chút ảm đạm, cũng không ngăn cản, gật đầu nói:

"Được!"

------oOo------

Chương 118: Độc quyền

Nguồn: EbookTruyen.VN

Thời điểm Chu Tử Thư đi tới cửa bỗng nhiên quay đầu lại, ánh dương chiếu qua song cửa tạo thànhnhững ô vuông chỉnh tề trên mặt đất, có một cái vừa vặn rơi trên gối đầu Cung Tuấn, trong chùm sángcó tơ bụi đang khiêu vũ, khát vọng cùng quyến luyến ở trong mắt đối phương còn chưa kịp thu hồi.Chu Tử Thư chỉ cảm thấy cảnh tượng này đẹp vô cùng, nhìn trong chốc lát rồi nói: "Buổi tối ta tới đây xem ngươi."

Cung Tuấn cười cười, lộ ra hàm răng trắng bóng, hắn tùy ý nằm trên giường, đưa mắt dõi theo Chu Tử Thư rời đi.

Sau khi Chu Tử Thư rời khỏi chỗ Cung Tuấn, trực tiếp thẳng hướng đến phủ nha Kiến Khang, thời điểm y ra khỏi phòng Cung Tuấn trên mặt vốn mang theo tươi cười, nhưng càng đến gần phủ nha Kiến

Khang, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, thẳng đến khi

y ngồi trên ngự tọa, thần sắc trở nên uynghiêm: "Truyền Trương đô đốc tới gặp trẫm!"

Trương Tuấn đã sớm nghe Hoàng đế đến chỗ Cung Tuấn, hơn nữa lại ở trong phòng ngây người cả một buổi chiều, ông biết rõ hôm nay mình cho đánh tâm phúc bên cạnh Hoàng đế, hẳn là bị trách cứ, nhưng Trương Tuấn lại không hề lo lắng về điểm này: Chuyện Cung Tuấn bị đánh ông có thể dựa vào lí lẽ mà tranh luận, chỉ cần lần này giành phần thắng, về sau lời mình nói ra, không một ai dám không nghe —— Hoàng đế phải nể ta ba phần, đừng nói đến những người khác.

Trương Tuấn sửa sang lại y quan, mặc triều phục đỏ rực, đội mũ quan màu đen, đi về phía Sùng Chính Điện tạm thời dựng nên.

Vượt ra ngoài dự liệu của Trương Tuấn, trong điện không chỉ có một mình mình, còn có những quan văn võ tướng khác, nhìn điệu bộ này, Chu Tử Thư là chuẩn bị tính sổ* mình ở trước mặt mọi người sao? (*Nguyên văn Thu hậu toán trướng – 秋后算账: Đợi đến khi mọi chuyện phát triển tới giai đoạn cuối cùng mới phán xét ai đúng ai sai, hoặc sau khi sự việc xảy ra thì chờ đợi thời cơ để báo thù.)

Trương Tuấn tỏ vẻ không đồng ý: Một đứa nhóc chưa mọc đủ lông như thế nào là đối thủ của lão thần tung hoành quan trường nhiều năm như mình đây? Chỉ cần nhớ rõ lần này không lặp lại cảnh Tần Cối cái loại bạch nhãn lang* ăn cây táo rào cây sung là được.

(*Bạch nhãn lang (白眼狼) — hình dung người vô tình vô nghĩa, tâm địa hung ác, vong ân phụ nghĩa.)

Trương Tuấn vào điện, hành lễ với Chu Tử Thư: "Thần bái kiến Bệ hạ."

Chu Tử Thư nhẹ gật đầu, giọng điệu vững vàng: "Trương

khanh bình thân, trẫm tìm ngươi, là muốn cẩn thận xem xét lại cách bố trí của Thái Thạch!"

Như thế này hoàn toàn vượt xa dự liệu của Trương Tuấn, ông căn bản không nghĩ tới Chu Tử Thưhoàn toàn không đề cập đến chuyện Cung

Tuấn, nếu như y không đề cập tới, vậy mình cũng không cần phải nói ra.

Vì vậy Trương Tuấn tiến lên một bước, chỉ vào bản đồ treo trong đại điện, bắt đầu chậm rãi thuật lại, từ tình huống địa hình cho đến bố trí binh lực, tất cả đều nói ra, trong lúc Trương Tuấn nói, Chu Tử Thư sẽ cắt ngang lời ông, đưa ra một ít vấn đề khiến ông khó trả lời.

Ví dụ như Trương Tuấn nói: Đội quân tấn công Thái Thạch Ki hẳn là của Hoàn Nhan Lượng, còn có Da Luật Nghiêm Nghi cùng những tướng lĩnh khác.

Chu Tử Thư sẽ hỏi: Những tướng lĩnh khác là ai? Tình huống cha mẹ thê tử của những người đó ra sao?

Lại ví dụ như lúc Trương Tuấn đang nói đã lệnh Thành Mẫn tiến đến đóng giữ, Chu Tử Thư sẽ hỏi: Phó tướng, Thiên tướng, Thuộc cấp, theo thứ tự là ai?

Trương Tuấn thấy mình nói chuyện thường bị cắt ngang, không quá cao hứng, nhưng đối phương là Hoàng đế, bản thân chỉ có thể nhịn, đợi đến khi Trương Tuấn nói xong,

Chu Tử Thư trước tiên khen ngợi một phen, sau đó bỗng nhiên đổi chủ đề, nói: "Trẫm nghe nói phần lớn chiến báo, đều là đưa thẳng đến phủ Đô Đốc? Bắt đầu từ ngày mai, vô luận lớn nhỏ, đều đưa đến nơi này cho trẫm, trẫm muốn đích thân xử lý." Khẩu khí không cho phép cãi lại, hoàn toàn không cho Trương Tuấn bất kỳ cơ hội phản đối.

Nhưng Trương Tuấn vẫn thừa dịp Chu Tử Thư không nói chuyện, nói ra suy nghĩ của mình: Bệ hạ nhấtlý vạn ky (*ngày đi vạn dặm, ý chỉ vô cùng bận rộn.), chỉ chút chuyện nhỏ, thần xử lý là được rồi.

Chu Tử Thư chậm rãi quay đầu, nhìn thẳng vào hai mắt Trương Tuấn, cũng không mở miệng, động tácnày lại khiến Trương Tuấn có chút đoán không ra tâm tư của Hoàng đế, càng không biết mình sai ởchỗ nào. Ngày xưa thời điểm Chu Cấu làm Hoàng đế đều là như thế, huống hồ công việc của Hoàng đế quả thật rất nhiều, một chút chuyện nhỏ cũng không cần lấy ra phiền ông ta.

Chu Tử Thư qua khoảng một nén nhang, mới nói: "Trẫm

ngự giá thân chinh, cũng không phải làm bộ cho có. Vừa đăng cơ đã gặp Hoàn Nhan Lượng xâm lược phía Nam, nói là nguy cơ, cũng là cơ hội tốt để rèn luyện, lại để cho trẫm có thể tiếp xúc chiến sự nhiều một chút,

để chuẩn bị cho tương lai Bắc Phạt về sao. Sau này bất luận chuyện gì, chỉ cần là điều động nhân số vượt quá năm trăm, nhất định phải báo cho trẫm." Yêu cầu này của y, tất nhiên sẽ khiến y càng bận rộn hơn, nhưng đây cũng là cơ hội ôm quyền hành vào trong tay, mà không phải để cho những người phía dưới thấy mình mới đăng cơ mà sinh lòng khinh thường.

Trương Tuấn cảm thấy Hoàng đế có chút nhiều chuyện, nhưng Chu Tử Thư vẫn chưa dừng lại, nói tiếp: "Phàm là võ quan lục phẩm trở lên, khen thưởng hoặc trừng phạt, cũng phải báo cho trẫm biết, sau khi Tể Chấp* bàn bạc hạ chỉ xử lý, nhìn rõ đúng sai*. Bất luận kẻ nào cũng không được tự thân quyết định."

(*Nguyên văn là 以正视听 dĩ chính thị thính: cam đoan sự vật được xử lý chính xác.)

Trương Tuấn hơi há miệng, còn chưa kịp lên tiếng, liền nghe Chu Tử Thư nghiêm nghị nói: "Giống như chuyện Cung Tuấn hôm nay, hắn phạm sai lầm, chiếu theo thánh chỉ mà làm, không có thánh chỉ bất luận kẻ nào cũng không được tùy ý làm bậy! Hôm nay triều đình đang lúc dụng binh, bên ngoài là đại địch, chuyện như thế này càng phải xử lý thận trọng, để tránh gây thành tai họa."

Trương Tuấn cảm thấy không chỗ nào có thể phát huy được uy lực, Chu Tử Thư hoàn toàn không tranh luận với ông về chuyện đúng sai khi xử lý Cung Tuấn, ngược lại là đem mũi nhọn hướng về việc ông một mình xử lý, ông tìm không ra bất kỳ lý do gì để phản bác.

Sau một lúc do dự, Trương Tuấn khom người nói: "Thần biết sai rồi. Chuyện Cung tướng quân bị đánh, thần cũng biết có chút không được thỏa đáng, nhưng mà khi đó một lòng muốn thực hiệnnghiêm túc quân kỷ, cũng không cân nhắc..."

Chu Tử Thư ôn hòa nói: "Trẫm cũng không nói Trương tướng xử lý có chỗ nào không ổn, hắn ở lại một mình, vốn nên phạt. Chỉ là về sau nếu có những chuyện tương tự, cần phải hỏi thánh mới có thể thi hành!"

Trương Tuấn cảm thấy vị tân Hoàng đế này không dễ đối phó, ngày xưa thời điểm làm thuộc hạ của Chu Cấu, hơn phân nửa là

bản thân một kiên trì một cường ngạnh, Chu Cấu sẽ

khuất phục, tiên trảm hậu tấu (*chém trước dâng tấu sau) cũng không có gì. Nhưng bây giờ, ông ngẩng đầu nhìn thần sắc Chu Tử Thư, vẻ mặt Chu Tử Thư nghiêm túc, một bộ dạng giải quyết việc chung, không có nửa điểm được phép thương lượng.

Trương Tuấn khom mình hành lễ: "Thần tuân chỉ!"

Chu Tử Thư hài lòng gật đầu, nói: "Hiện tại sắc trời không còn sớm, liền đến đây thôi, Trương tướng, mang toàn bộ chiến báo mấy ngày gần đây đưa đến chỗ này, trẫm muốn xem xét cẩn thận, tìm hiểu tình huống."

Mọi người nối đuôi nhau ra ngoài, một lúc sau Trương Tuấn liền dẫn theo hai vệ binh quay lại,ôm đến một chồng chiến báo cao ngất, đưa đến trước mặt Chu Tử Thư.

Chu Tử Thư cũng không nói nhiều, ra hiệu vệ binh đặt xuống, thời điểm Trương Tuấn ra ngoài, Ngự sử Vương Thập Bằng được ông đề bạt lên vội đuổi theo: "Trương đô đốc, Bệ hạ dường như bấtmãn với ông, e rằng không được tốt lắm a!"

Trương Tuấn thoáng liếc qua nơi làm việc vẫn còn sáng đèn của Chu Tử Thư ở phía đằng xa, khẽ cười, nói: "Bất mãn cũng không dám làm gì ta, tân đế vừa đăng cơ vẫn còn rất sung sức, chờ đến khi ngày đêm nhìn chiến báo đến hoa mắt, cũng không dám nhận tất cả mọi việc nữa, tất nhiên sẽ ủy quyền lại cho người khác."

Chu Tử Thư lật từng chiến báo các nơi gửi đến, cảm thấy có chút đau đầu. Một ngày liền có hai ngọn núi nhỏ như vậy, mình là tuyệt đối không có khả năng xem hết a, mạnh mẽ chống đỡ xem hết mà nói, một ngày cũng đừng nghĩ đến làm chuyện khác.

Chu Tử Thư nghĩ một chút, phân phó thái giám bên cạnh: "Mang tất cả những chiến báo này qua chỗ Cung Tuấn!"

Cam Biện sững sờ một chút, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, gọi tới hai thái giám khỏe mạnh,đặt chiến báo vào trong giỏ trúc, xách ra ngoài.

Hôm nay Cung Tuấn vô cùng mệt mỏi, Chu Tử Thư vừa đi hắn liền ngủ

mất, chuyện đối phương nóibuổi tối sẽ trở về nhìn, hắn cũng không quá tin tưởng, thời điểm bản thân đang ngủ ngon, liền nghe bên ngoài có tiếng bước chân, không lâu sau, trong phòng mình liền có hai giỏ chiến báo.Cung Tuấn miễn cưỡng đứng dậy, hỏi: "Cam đại nhân, đây là?"

Cam Biện chưa trả lời, giọng Chu Tử Thư đã truyền vào: "Tất cả các ngươi lui xuống đi! Trẫm có chuyện muốn thương lượng cùng Cung thống chế."

Đám thái giám lén lút suy đoán, Chu Tử Thư đã đứng trong phòng Cung Tuấn.

Cung Tuấn có chút giật mình nhìn Chu Tử Thư: "Bệ hạ đây là?" Hắn đưa tay chỉ vào hai giỏ chiến báo đặt ở trước giường.

Chu Tử Thư nói: "Trẫm nói đêm nay muốn tới thăm ngươi, nhiều chuyện xử lý không hết, dứt khoát dời qua đây."

Chu Tử Thư một bên nói, một bên ngồi xuống giường đầu giường Cung Tuấn, tự mình đi đốt đèn, rất nghiêm túc nhìn chiến báo.

Cung Tuấn liền nằm lên đùi Chu Tử Thư thừa cơ ăn chút đậu hũ.

Chu Tử Thư cũng không để ý đến hành động bừa bãi của Cung Tuấn, thời điểm đối phương quá phận,y liền đưa tay đánh: "Thành thật một chút!"

Cung Tuấn nhìn thấy mí mắt Chu Tử Thư đánh nhau, chiến báo rồi lại chỉ xem gần một nửa, liền nhịn không được nói: "Bệ hạ đích thân xem nhưng thứ này, một đêm cũng xem chưa xong, vì cái gì khôngtìm thêm người giúp đỡ?"

Chu Tử Thư ậm ừ một tiếng, tiếp tục xem chiến báo, thỉnh thoảng mở miệng hỏi thăm: "Lý Dương làai?"

Cung Tuấn nói: "Là cùng một đội tướng với Kim Thắng – thuộc hạ của

Thống chế phủ Trấn Giang phủ – Thiệu Hoành Uyên, như thế nào Bệ hạ lại hỏi đến y."

Chu Tử Thư nói: "Hôm nay đã làm một chuyện ngu ngốc, hiện tại trong lòng đang hối hận không thôi, đừng hỏi nữa."

Cung Tuấn đương nhiên không chịu buông tha, truy hỏi đến cùng, Chu

Viện liền kể lại chuyện mình đưa ra yêu cầu với Trương Tuấn hôm nay, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu: "Ta xem những thứ này,Trương Tuấn cũng không hẳn nhìn qua, không nghĩ là nhiều như vậy."

Cung Tuấn cười hì hì: "Bệ hạ muốn đích thân can dự vào cũng không dễ dàng, thần có một biện pháp đơn giản. Một người một ngày làm sao mà xem hết được mấy thứ này, mỗi ngày có chiến báo đưa tớichỗ của Bệ hạ, sai người dựa vào sao chép lại hai phần, chia xuống phía dưới. Đến lúc đó tùy tiện kiểm tra thi điểm* không phải được rồi sao?"

(*Rút ra một phần trong đó để kiểm tra)

Chu Tử Thư nói: "Trẫm lo lắng, có một số việc sẽ bị sơ sót."

Cung Tuấn chịu đau rời giường, đi giúp Chu Tử Thư lật chiến báo, xem thoáng qua liền chia thành từngchồng.

Chu Tử Thư liền hiểu được ý tứ của Cung Tuấn, tin tức người Kim để một bên, người một nhà giao chiến để một bên, vấn đề lương thảo để một bên, vấn đề trong quân để một bên. Xu Mật Sứ có hơn bốn, năm người, chia ra xem, bản thân chỉ kiểm tra thí điểm là được rồi. Thuận tiện giúp nhau thảo luận vấn đề, cũng thuận tiện lỡ như chỗ nào có vấn đề, chỉ cần đến lúc đó tìm người phụ trách là tốt rồi, miễn cho giống như trước kia quyền lực trách nhiệm không rõ, xảy ra chuyện chỉ biết đổ lỗi cho nhau.

Hai người rất nhanh đã phân loại xong, tin tức người Kim cùng tình hình quân sự phe mình cũng không tính là nhiều, Chu Tử Thư liền chọn thời gian gần đây để đọc.

Cung Tuấn gối lên đùi Chu Tử Thư, thời điểm nhìn thấy y liếm môi, liền đút nước cho y. Thời điểm nhìnthấy Chu Tử Thư để chiến báo sát vào ngọn đèn, liền đưa tay đốt lên bấc đèn.

Chưa đến một canh giờ, Chu Tử Thư đã xem xong những thứ quan trọng bản thân muốn nhìn, còn có một vài chuyện lương thảo cùng tranh cãi trong quân đội thì vứt sang một bên, thời điểm y đọc chiến báo cũng không cảm thấy quá mệt mỏi, lúc này vừa đọc xong, hai mắt đã thấy đầy sao,vốn định dựa vào đầu giường nhắm mắt nghỉ một lúc, không nghĩ tới vừa nhắm mắt liền ngủ mất.

Cung Tuấn hơi ngẩng đầu, nhìn thấy sắc mặt Chu Tử Thư trắng bệch, đầu dựa vào thành giường, haimắt nhắm chặt, môi cũng cong xuống. Cung Tuấn đưa tay sờ người Chu Tử Thư, phát hiện y dường nhưlại gầy không ít, có điểm đau lòng.

Làm Hoàng đế nửa điểm tốt cũng không được hưởng thụ qua, ngược lại đã nếm qua đủ loại phiền não nhọc lòng.

Hắn cố chịu đau, cởi giày Chu Tử Thư, đặt y nằm xuống giường, để y có thể ngủ thoải mái hơn một chút.

Trong lúc mơ màng Chu Tử Thư cảm thấy có người ôm mình, bình thường

y đã sớm bị đánh thức, nhưng hiện tại đang ở trong phòng Cung Tuấn, thầm nghĩ cùng lắm cho hắn ăn chút đậu hũ, vẫn là thỏa mãn giấc ngủ quan trọng hơn.

Nhưng Cung Tuấn cũng không có ý định ăn đậu hũ Chu Tử Thư, ngược lại là nhường giường nhỏ của mình lại cho y, chính mình ngồi dậy tựa vào cạnh giường, nhìn Chu Tử Thư mơ màng một lúc lâu, nhẹ nhàng hôn xuống khóe môi y.

Chu Tử Thư chợt mở mắt, trong mắt còn có chút mờ mịt, cũng không tránh né nụ hôn của Cung Tuấn,ngược lại là hơi mở môi nghênh đón.

Nhưng động tác này chỉ duy trì không đến một giây liền lập tức ngừng lại, Chu Tử Thư dùng sức đẩy Cung Tuấn ra, rời khỏi giường, trong mắt tỉnh táo: "Không còn sớm, trẫm phải về. Ngươi đừng nghĩ ngợi nhiều, dưỡng thương cho tốt."

Nhưng một câu còn chưa nói xong, bỗng nghe bên ngoài có người thông báo: "Bệ hạ, không tốt,có đánh nhau!"

Chu Tử Thư sững sờ, hơi nhíu mày, căn cứ vào chiến báo mới xem xong mà nói, cũng không có tình trạng kịch liệt đến nổi nữa đêm phải đánh trận. Y cũng không cảm thấy quá nhiều bối rối, giọng điệu vững vàng: "Qua đây, xảy ra chuyện gì?"

Đi tới là Hộ bộ thượng thư chủ quản* lương thảo Trần Tuấn

Khang, ông tiến đến phủ nha Kiến Khang tìm Chu Tử Thư, nghe nói Hoàng đế đêm hôm khuya khoắt cư nhiên lại ở trong phòng thầntử, dĩ nhiên cảm thấy có chút không ổn, lúc này vào cửa, liền trông thấy Chu Tử Thư ngồi bên giường Cung Tuấn, giày cũng không mang, chân trần. Mà Cung Tuấn thì quỳ gối trên giường, thântrên trần trụi, chăn mỏng trượt đến eo, phía dưới đoán chừng cũng là trần trụi.

(*主管 người chịut trách nhiệm về cái gì đó.)

Trần Tuấn Khang tại thời điểm Chu Tử Thư làm Hoàng tử, từng có một đoạn thời gian làm Giáo tập quan (*nói chung là dạy học) tại Vương phủ, từng nghe nói quan hệ giữa Chu Tử Thư và Cung Tuấn vôcùng tốt, nhưng hiện tại nhìn bộ dạng này xem ra, gia hỏa Cung Tuấn này thoạt nhìn tuy rằng không giống như có tư sắc quyến rũ được bề trên, nhưng mà tình huống trước mắt —— Cung Tuấn này, tướnglĩnh cao lớn thô kệch lại đang câu dẫn Hoàng đế? Mà mình thì đang quấy rầy nhã hứng xách thươngra trận của Hoàng đế?

------oOo------

Chương 119: Loại trừ

Nguồn: EbookTruyen.VN

Trần Tuấn Khanh đang thầm cân nhắc ngày mai lên triều nên dâng sớ khuyên can việc này, nhưng hiện tại rồi lại không quản được, bởi vì có chuyện khẩn cấp hơn đang chờ ông.

Chu Tử Thư thấy ánh mắt của Trần Tuấn Khanh, liền cảm thấy mình có chút chủ quan, tận lực chuyển đi sự chú ý của ông: "Chuyện gì? Người ở nơi nào đánh nhau?"

Trần Tuấn Khanh liền đứng trước cửa, cũng không đi vào, khom người nói: "Đội quân thuộc quyền lãnh đạo của Trì châu đô thống chế – Lý Hiển Trung hôm qua tiến vào thành Kiến Khang, bởi vì lương thảo thiếu thốn, phát sinh xung đột với Phó tướng Chu Hoành thủ hạ của

Thiệu thống chế, song phương vì đoạt lương thảo không ai nhường ai, binh sĩ đang đánh nhau bên ngoài, lúc thần đến đã chết hơn mười người,

bị thương hơn trăm người rồi."

Chu Tử Thư cả kinh, bởi vì mấy ngày gần đây rất nhiều binh lực tập trung tại Kiến Khang, lương thảo dần không đủ dùng, hai ngày trước y đã dặn dò Trương Tuấn chú ý việc này, chính là vì lo sợ binh sĩ phát sinh xung đột, lúc ấy Trương Tuấn vỗ ngực cam đoan sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng không nghĩ tới mới qua một ngày, liền vì chuyện này mà xảy ra nội chiến. Vấn đề này có thể lớn có thể nhỏ (*可大可 小), nhưng nếu như lương thảo nhất thời phân chia xử trí bất công, chắc chắn sẽ khiến thêm nhiều tướng lĩnh học theo, đừng nói đánh thắng Hoàn Nhan Lượng, chính là người mình vì chuyện phân chia lương thảo cũng có thể hao tổn một nửa!

Chu Tử Thư tuy rằng vô cùng tức giận cùng bất an, nhưng cũng không biểu hiện ra nét mặt, y gật đầu, giọng điệu bình tĩnh: "Đã biết, ngươi tìm Trương tướng trước đi, để cho ông ấy đi qua trấn an song phương, sau đó trẫm sẽ ra!"

Trần Tuấn Khanh thấy Hoàng đế không lập tức đi cùng mình, liền vô cùng bất mãn trừng Cung Tuấn, lui ra ngoài.

Chờ đến khi Trần Tuấn Khanh vừa đi, lúc trong phòng chỉ còn lại Cung Tuấn, Chu Tử Thư cũng không còn kiềm chế được nữa, khuôn mặt một khắc trước còn trắng như bạch ngọc, một khắc sau liền lập tức biến thành con tôm luộc, ngay cả cổ cũng đỏ bừng, Chu Tử Thư cũng vô cùng bất mãn trừng Cung Tuấn, cúi người đeo giày.

Cung Tuấn thấy Chu Tử Thư cúi người, đường cong hoàn mỹ đều hiện ra trước mặt, nhớ tới khoảnh khắc Cung hồn ngày đó, bất giác hồn bay lên trời. Thẳng đến khi Chu Tử Thư mang giày xong chuẩn bị ra ngoài, Cung

Tuấn mới bừng tỉnh, vội vàng tìm đồ của mình, quấn bên này quấn bên nọ. Chu Tử Thư cau mày nói: "Ngươi bị thương đến tình trạng này rồi, đi theo làm gì?"

Cung Tuấn đã chịu đau khoác áo xong rồi, hắn đi chân trần trên đất tay chống eo, mỗi một bước đều cóchút run rẩy, Chu Tử Thư nhịn không được đưa tay lấy đai lưng của Cung Tuấn từ trên nóc tủ

xuống, giúphắn chỉnh lại áo, phát hiện đối phương chưa đeo đai lưng, lại đưa tay giúp hắn.

Cung Tuấn cúi đầu nhìn Chu Tử Thư giúp mình chỉnh lại quần áo, cảm thấy vô cùng hưởng thụ, tâm nhộnnhạo đến không kìm chế được.

Chu Tử Thư một bên làm, một bên mắng: "Như vậy mà cũng có thể hưng phấn, ta thấy ngươi dứt khoát đừng gọi Tuấn Tuấn nữa, đổi tên là công cẩu (* chó đ ực) cũng được!" Lúc này Cung Tuấn mới ý thức được mình đã bắt đầu dựng lều rồi, lập tức nói sang chuyện khác: "Cái kia, Chu Hoành cùng ta có chút giao tình, y đến phủ Kiến Khang đòi lương thảo, hiện tại xảy ra chuyện, ta đi có lẽ có thể khuyên bảo một chút."

Lúc này Chu Tử Thư mới nhớ tới năm đó Cung Tuấn trên đường diệt tặc trở về Tuyên Thành. đãtừng cùng Chu Hoành, Kim Thắng còn có Ngu Doãn Văn bốn người kết bái, hắn đi ngược lại cóthể hóa giải được mâu thuẫn, liền không ngăn cản nữa, chỉ đơn giản nói một chữ 'được', quấn đai lưng cho hắn.

Cung Tuấn cúi người chuẩn bị mang giày, nhưng khẽ cong lưng thì miệng vết thương lập tức đau nhức,hắn thử cong hai cái, vẫn không thành công, Chu Tử Thư liền ngồi xổm xuống, nói: "Nâng chân lên, tamang cho ngươi!"

Cung Tuấn cũng không dám để Hoàng đế ngồi xổm trước mặt mang giày cho mình, liền từ chối: "Ta tựlàm là được rồi, sao có thể để ngươi làm những chuyện này?"

Chu Tử Thư cau mày nói: "Ngươi lằng nhằng cái gì, muộn thêm chút nữa không biết sẽ xảy ra chuyện gì!"

Lý trí trong Cung Tuấn đang không ngừng giao chiến, Chu Tử Thư ngồi xổm xuống hắn sẽ lập tức nghĩ đến phương diện kia, đặc biệt là thỉnh thoảng đối phương còn ngẩng đầu lên nhìn hắn, càng khiếncho Cung Tuấn không thể dìm xuống ý dâm trong đầu, thời điểm Chu Tử Thư đang giúp hắn xỏ giày,cửa chợt bị người bên ngoài mở ra, Sử Hạo xông vào.

Cung Tuấn cùng Chu Tử Thư đều có chút ngẩn ngơ, Sử Hạo cũng ngây dại, nhưng ngay lúc đó liền phản ứng, quát lớn: "Cung thống chế, ngươi làm cái gì!"

Chu Tử Thư nói: "Trẫm rớt đồ, đang tìm." Y một bên nói, một bên bất động thanh sắc thả nhẫn ngọc của mình xuống đất.

Sử Hạo tiến lên một bước, hung hăng quăng cho Cung

Tuấn cái liếc mắt, nâng Chu Tử Thư dậy, nghiêm giọng trách cứ Cung Tuấn: "Sao có thể để Bệ hạ nhặt đồ, ngươi là người chết sao?"

Cung Tuấn vội vàng ngồi xổm xuống nhặt nhẫn ngọc Chu Tử Thư vừa thả xuống bên chân mình, Chu Tử Thư để ý thấy bả vai Cung Tuấn vì cử động mà lại đau đến run rẩy, trên trán cũng toát mồ hôi hột, đau lòng không thôi, cũng không tiện giúp hắn nữa.

Cung Tuấn dùng hai tay đưa nhẫn ngọc đến trước mặt Chu Tử Thư: "Thần thất lễ, mong Bệ hạ thứ tội."

Chu Tử Thư ừ một tiếng, tiếp nhận nhẫn ngọc, quay người đi ra ngoài: "Trẫm ở bên ngoài chờ ngươi."

Cung Tuấn khom lưng dõi theo Chu Tử Thư, lại tự mình run rẩy xỏ giày.

Bên ngoài cửa, Sử Hạo khẩn thiết khuyên răn*: "Bệ hạ, lễ nghi quân thần không thể bỏ, mặc dù là chuyện nhỏ, nhưng không thể dùng thiên tử chi tôn*, lại khom lưng quỳ gối trước mặt thầntử."

(*Đế vương là con trời, phải được tôn kính.)

Chu Tử Thư qua quít cho có lệ: "Trẫm biết rôi, Cung Tuấn bị thương hành động không tiện, vì vậy tình cờ mới làm thôi, hạ bất vi lệ*." (**下不为例: ý muốn nói sự việc chỉ được cho phép xảy ra một lần mà thôi, không bao giờ có lần sau và được viện dẫn lẽ này nữa.)

Sử Hạo vẫn tiếp tục khuyên giải, Chu Tử Thư thấy

ông mở miệng liền lập tức đoạt trước một bước nói sang chuyện khác: "Sử khanh gia đến đây là có chuyện gì?"

Sử Hạo nói: "Bộ phận của Lý Hiển Trung cùng quân đội thuộc quyền quản lý của Chu Hoành bởi vìchuyện lương thảo mà nổi lên xung đột, vội vàng đến đây bẩm báo."

Chu Tử Thư nhẹ gật đầu, lại kéo Sử Hạo qua chuyện khác, hai người ở bên ngoài đợi một lát, Cung Tuấn rốt cuộc quần áo chỉnh tề bước ra, thời điểm đi bộ nét mặt còn có hơi vặn vẹo.

Chu Tử Thư để ý tới hắn dây buộc phía trên cùng của bào tử bị buộc thành gút chết*, đợi đến khi ba người dẫn theo một đám người tiến đến nơi xảy ra sự cố ở thành Nam, thời điểm xung quanh không có người nào chú ý, Chu Tử Thư ở trên lưng ngựa cúi người ghé vào tai Cung Tuấn nói: "Vừa nãy lúc ngươi táy máy tay chân trên người ta cũng không thấy vụng về như vậy."

(*Chỗ này là 死疙瘩 chắc thắt sai?)

Cung Tuấn mờ mịt chẳng hiểu gì, Chu Tử Thư trừng mắt liếc hắn một cái: "Nút thắt cuối cùng của bào tử, thành gút chết rồi!"

Chu Tử Thư cưỡi ngựa Cung Tuấn đi bộ, cử động rất khó khăn, mỗi bước đi Cung Tuấn đều cảm thấy mông mình lại bị vỡ một lần, vào lúc này đã mồ hôi đầy đầu chịu đựng đau đớn cùng vướng víu của quần áo trên người.

Thời điểm một đoàn người đi vào thành Nam, đã loạn thành một đống, cỏ khô vốn đã bó tốt lúc này bị vung ra đầy đất, từng túi lương thực ném quanh bốn phía kho lương, không ít túi bị kéo rách, gạotrắng xen lẫn bùn đất, lại không cần nói đến bột mì, trên cơ bản đã vô dụng rồi.

Quân sĩ hai bên đều cầm đuốc, Lý Hiển Trung cùng Chu Hoành đang giằng co với nhau, nhìn thủ hạcủa mình ẩu đả giật đồ cũng không ngăn lại.

Chu Tử Thư vừa thấy cảnh này, liền nổi trận lôi đình, vung tay lên, Cấm quân Điện tiền ty lập tức hành động, tách hai bên ra, Chu Tử Thư chậm rãi giục ngựa đi đến khu vực trung tâm, lạnh lùng hỏi: "Sao lại như thế này?"

Lý Hiển Trung cùng Chu Hoành thấy Chu Tử Thư đã tới, vội vàng bước qua hành lễ, Chu Hoành nóitrước: "Khởi bẩm Bệ hạ, đây là phần lương thảo của phủ Trấn Giang, Lý tướng quân không nên tới đoạt! Chúng thần đều chỉ là bảo vệ khẩu lương* (*khẩu phần chia cho từng người) mà thôi."

Lý Hiền Trung không cam lòng rớt lại phía sau, nói: "Khởi bẩm

Bệ hạ, thời điểm phần lương thảo này đi đến phủ Trấn Giang, bị người

Kim chặn lại, là đội ngũ của thần phải chết hơn mười huynh đệ mới

đoạt lại được, rõ ràng chỉ có năm ngàn gánh, y rồi lại khai láo thành một vạn gánh, mong Bệ hạ minh giám (*làm rõ)."

Chu Tử Thư nhíu mày, y cũng không muốn vào thời điểm này cùng hai người phán xét công bằng, chỉ hạ lệnh: "Việc này ngày mai rồi hãy nói, trước phái người sắp xếp lại lương thảo thu dọn kho lương. Chu tướng quân thuộc phủ Trấn Giang, để cho Thống chế phủ Trấn Giang – Thiệu Hồng Uyên đến đây gặp trẫm!"

Lý Hiển Trung là lão tướng nổi danh đã nhiều năm, Chu

Hoành thì chỉ là một võ tướng lục phẩm màthôi, hai người căn bản không phải cùng một cấp bậc, mà cấp trên của Chu Hoành – Thiệu Hoành Uyên chính là tướng lĩnh cùng một thời với Lý Hiển Trung, tương xứng, đến lúc đó cho dù trách phạtai, song phương cũng không đến nỗi quá bất mãn.

Bởi vì Chu Tử Thư đến, trận tranh đoạt lương thực rất nhanh đã ngừng lại, hai vị tướng lĩnh cũng quay về chỗ của mình, Chu Tử Thư đưa mắt ra hiệu cho Cung Tuấn, Cung Tuấn liền đi đến chỗ Chu Hoành, cùng y trở lại doanh trại, thuận tiện hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Chu Hoành đi một đường, liền phàn nàn với Cung Tuấn một đường: "Cung lão đệ ngươi bây giờ chính là được thánh ân sủng, lại đứng dưới chân thiên tử, dĩ nhiên không ai dám hỏi chuyện lương thảo của ngươi, nhưng ca ca bình thường không được chào đón thì xui xẻo rồi. Triều đình đã nói ba vạn gánh lương thực, nơi nơi bóc lột, tới tay chỉ có một vạn gánh không nói, gặp phải quân đội bạn còn muốn bị cướp đi. Ngươi là người đi ra từ Trấn Giang phủ, chuyện này phải nói giùm cho ta a."

Cung Tuấn an ủi Chu Hoành vài câu, đột nhiên hỏi: "Một vạn gánh lương thực đã đủ ăn, cũng không đến mức biến thành tai nạn chết người đi?"

Chu Hành nhìn Cung Tuấn liên tục nháy mắt, ý vị thâm trường nói: "Đủ cho binh sĩ không sai,nhưng không đủ cho chúng ta ăn a!"

Cung Tuấn liền hiểu ý tứ của y, là chuẩn bị cắt xén lương thảo mang ra ngoài bán lấy tiền, bình thường những tướng lĩnh này không có cơ hội phát tài, nhưng đến thời điểm chiến tranh, cắt xén lương thảo,

cắt xén bổng lộc, cắt xén phần thưởng của triều đình, gộp lại có thể đạt được một khoản tiền của không hề nhỏ, hành động lần này của Lý Hiển Trung hiển nhiên là ngăn cản đường tiền tài của Chu Hoành.

Cung Tuấn thử thăm dò, hỏi: "Là Thiệu thống chế phái ngươi tới cướp?"

Chu Hoành cười hắc hắc, vỗ vai Cung Tuấn: "Không phải ngươi cũng biết rõ rồi hay sao mà còn cốhỏi? Thiệu thống chế không mở miệng, ta đây là võ tướng lục phẩm, làm sao dám gây chuyện với Lý tướng?"

Cung Tuấn nhẹ gật đầu, đã sáng tỏ mọi chuyện, sau khi nói hai câu với Chu Hoành liền lấy cớ cáo từ, trực tiếp đi đến chỗ ở của Chu Tử Thư nơi phủ nha Kiến Khang.

Quan viên còn lại thì đang giải quyết hậu quả tranh chấp lương thực, chỗ Chu Tử Thư lại không cóngười bên ngoài, chỉ vỏn vẹn hai thám giám bên cạnh. Chu Tử Thư thấy Cung Tuấn đến, liền đuổi haithái giám ra ngoài, hỏi: "Ngươi cảm thấy, chuyện hôm nay phải xử lý thế nào mới tốt?"

Cung Tuấn nói: "Không phải trong lòng Bệ hạ đã có chủ ý rồi sao? Bằng không vừa nãy sẽ không để thần đến hỏi Chu Hoành."

Chu Tử Thư thở dài một hơi, nói: "Quả thật trong lòng đã có ý tưởng, nhưng vẫn chưa hạ được quyết định."

Cung Tuấn nói: "Cho dù Bệ hạ quyết định thế nào, thần đều ủng hộ."

Chu Tử Thư ngồi im tại chỗ, sau một lúc trầm mặc, trong lòng vẫn cân nhắc lợi hại. Đại chiến lần này, đưa tới những vấn đề lúc trước chưa từng xuất hiện, dần dần nổi lên mặt nước. Bách quan văn thần cũng không cần phải nói, tham ô làm thâm hụt lương bổng* trong quân, là quan trọng nhất. Bình thường vào thời điểm vô sự, tướng lĩnh tham ô, ăn không lương* mặc dù có hại, nhưng cũng không nguy hiểm như trong thời kỳ chiến tranh như lúc này, hiện tại kiểm tra quân đội đang đóng giữ dọc tuyến Trường Giang, vấn đề này càng lúc càng lộ ra. Đặc biệt là tại thời điểm nhân số binh sĩ càng lúc càng nhiều, quốc khố trống rỗng, lương thực thiếu thốn, đại bộ phận tướng lĩnh theo thường lệ tham ô quân lương, nhờ vào đó phát tài.

*(*Nguyên văn là 粮饷 Lương hướng: Gạo thóc thực phẩm dùng để nuôi quân lính — Nay hiểu như nghĩa thứ nhì của từ Lương bổng.)

(*吃空饷 cũng một dạng như tham ô, trong đây là kiểu quân có 50 người khai lên 100 để hưởng không 50 phần còn lại)[

Lần này Lý Hiển Trung cùng Thiệu Hồng Uyên bởi vì chuyện lương thảo mà phát sinh mâuthuẫn, xử lý có thể lớn có thể nhỏ, làm theo hướng nhỏ, trấn an song phương bình tĩnh lại là được, theo hướng lớn, có thể mượn đề tài để dẫn dắt sang chuyện của mình*, nghiêm túc điềutra hiện tượng tham ô, ăn không lương trong quân.

(*Nguyên văn Tá đề phát huy – 借题发挥: mượn câu chuyện hiện tại để dẫn dắt sang 1 ý khác, đưa ý kiến của mình vào).

Tuy rằng không có khả năng ngăn chặn hoàn toàn loại chuyện này,nhưng

nhân cơ hội chất vấn, tra ra nhân số các nơi, tình trạng ăn không lương ngược lại có thể loại trừ chỉ trong một lần.

Chỉ có điều loại tình trạng này tồn tại nhiều năm, liên lụy rất nhiều người, nếu thật sự muốn tra rõ, ắt sẽ khiến rất nhiều tướng lĩnh bất mãn, Hoàn Nhan Lượng ngay tại bờ bên kia, nếu như ythừa cơ châm ngòi lôi kéo mà nói, sẽ rất phiền toái. Nhưng nếu bỏ qua cơ hội này, Hoàn Nhan Lượng đã ở bờ bên kia, binh sĩ như thế này rất khó để tuân mệnh liều chết chiến đấu, sẽ càngthêm nhiều binh sĩ lựa chọn bỏ trốn.

Đội quân do Cung Tuấn quản lý chiến đấu dũng mãnh, không chỉ đơn thuần vì nguyên nhân hắnbình thường huấn luyện nghiêm khắc, cũng bởi nguyên nhân hắn không cắt xén lương bổng củabinh sĩ, triều đình ban thưởng cũng đưa đầy đủ đến nơi đến chốn.

Bất luận như thế nào, đều có chút ít mạo hiểm, Chu Tử Thư khó có thể lựa chọn.

Cung Tuấn thấy Chu Tử Thư qua một lúc lâu cũng không

nói lời nào, bỗng nhiên nói: "Bệ hạ, người tin tưởng một đội quân thiếu ăn thiếu mặc sẽ có khả năng viễn chinh vạn dặm mà không tan đàn xẻ nghé sao?"

Chu Tử Thư không chút nghĩ ngợi chỉ lắc đầu: "Không tin."

Cung Tuấn nói: "Đội quân kia bởi vì một số nguyên

nhân, phải viễn chinh vạn dặm, vượt qua Giáp Kim Tuấn, đi qua đồng cỏ hoang vu không một bóng người, trước có địch vòng vây, sau là địch cướp đoạt*, mỗi người chỉ có một phần lương thực, không có bổng lộc, nhưng từ trước đến nay chiến đấy dũng mãnh, không người nào mà không khiếp đảm."

(*Nguyên văn là 追缴 truy chước: thấy ghi là cưỡng chế nộp của phi pháp, truy nộp.)

Chu Tử Thư cười nói: "Sửa lại chuyện xưa cũng sửa lại cho đáng tin một chút."

Cung Tuấn nói: "Thần cũng không nói bừa. Lòng tin kiên định là một trong những nguyên nhân khiến cho đội quân này có thể chống đỡ được, hiện tại Hoàn Nhan Lượng xâm lược phía Nam, quân ta vì bảo vệ lãnh thổ, đoạt lại biên cương xưa cũ, cái này chính là một niềm tin cực tốt. Mà một nguyên nhân quan trọng để không dẫn đến tan đàn xẻ nghé mà lại càng chiến càng hăng, chính là vì trong quân của bọn họ tài chính minh bạch, quan binh nhất trí, không ăn thì mọi người cùng nhau không ăn, binh sĩ không một câu oán hận với thủ lĩnh, cảm thấy vì niềm tin của mình mà phấn đấu, cho nên cam nguyện đói bụng cũng muốn đạt được niềm tin. Hiện tại Hoàn Nhan Lượng tuy rằng thế lực hùng mạnh, nhưng phần lớn đều là thiêm quân, chân chính tinh nhuệ cũng chỉ hơn tám ngàn người, nếu như quân ta sang sông giao chiến có lẽ sẽ gặp chút ít khó khăn, nhưng dựa vào Trường Giang hiểm trở, nhất định có thể chống đỡ được. Không cần phải lo lắng có chút thủ đoạn quá mức kịch liệt mà vứt bỏ Trường Giang. Chuyện lần này là cơ hội tốt, dù cho có chút tổn thất, cũng sẽ chấn chỉnh lại bên trong một phen. Nếu Bệ hạ chỉ muốn bảo vệ Trường Giang, hoàn toàn không cần phải động đến binh khí. Nhưng nếu như muốn Bắc Phạt thành công, rồi lại không thể dựa vào nửa điểm may mắn cùng mạo hiểm, chuyện làm sạch nội bộ sớm muộn gì cũng phải làm, muộn không bằng sớm."

Chu Tử Thư trầm tư không nói, y cũng đang âm thầm cân nhắc.

Cung Tuấn cũng không nói thêm lời nào, lẳng lặng đứng bên cạnh y.

Ngọn nến trong điện ngắn lại từng chút một, cuối cùng cháy hết, Chu Tử Thư an vị trong bóng đêm.

Chờ đến khi tia sáng đầu tiên thông qua thính đường xuyên qua song cửa sổ chiếu vào phòng,Chu Tử Thư bỗng nhiên đứng dậy: "Trẫm không cam lòng an phận ở một góc, thề nhất định Bắc Phạt, đoạt lại biên cương!"

------oOo------

Chương 120: Nghiêm túc

Nguồn: EbookTruyen.VN

Chờ đến khi tia sáng đầu tiên thông qua thính đường xuyên qua song cửa sổ chiếu vào phòng, Chu Tử Thư bỗng nhiên đứng dậy: "Trẫm không cam lòng an phận ở một góc, thề nhất định Bắc Phạt, đoạt lại biên cương!"

Cung Tuấn biết rõ trong lòng Chu Tử Thư đã có quyết định, hành động cụ thể không cần phải nói thêm gì nữa, Chu Tử Thư sẽ từ từ phái người đi làm.

Cung Tuấn khom mình hành lễ: "Nếu như vậy, thần xin cáo lui trước."

Chu Tử Thư gật đầu: "Được, ngươi lui xuống đi!"

Lâm triều vào hôm sau Cung Tuấn không tham gia, hắn một đêm không ngủ, trên người lại bị Trương Tuấn đánh đến lợi hại, vào thượng ngọ* vẫn ở trong phòng mình ngủ bù.

(*Thượng ngọ: Buổi sáng, thời điểm trước buổi trưa.)

Thế nhưng những chuyện xảy ra trong triều, buổi tối liền truyền đến tai Cung Tuấn.

Chu Tử Thư vốn Chu tập Tể tướng Xu Mật nghị sự, cửa đại điện vẫn đóng, không người nào biết Chu Tử Thư nói những thứ gì, chẳng qua là nghe được tiếng cãi nhau không ngừng bên trong, từ sáng sớm kéo dài cho đến xế chiều, cửa điện mới mở. Ngay sau đó là thánh chỉ truyền ra theo, Chu Tử Thư lựa mười Ngự Sử, năm người một tổ, đến đơn vị của Lý Hiển Trung cùng Thiệu Hồng Uyên để điều tra chuyện lương thảo. Mà chuyện lương bổng cùng lương thảo của binh sĩ thành Kiến Khang, thì lại do Trần Tuấn Khanh quản lý, Tể chấp* thì đích thân kiểm tra.

(* Đồng bình chương sự 同平章事, Xu mật sứ 枢密使, Khuông mật phó sứ 框密副使 hợp xưng là "Tể chấp" 宰执)

Vẫn là Cam Biện đến đây lén đưa tin tức này cho Cung Tuấn, hơn nữa còn nói với Cung Tuấn: "Cung thống chế, người không biết đâu, thượng triều hôm nay vừa vặn nô tài đứng một bên hầu hạ, thời điểm Bệ hạ muốn điều tra quân lương, Trương tướng chỉ thẳng mũi nhọn vào người!"

Cung Tuấn nói: "Ta không sợ ông ấy điều tra."

Cam Biện thần thần bí bí ghé sát tai Cung Tuấn: "Ông ấy đâu phải nói người ăn không lương? Nói là ngày hôm qua người cả ngày ở cùng một chỗ với Bệ hạ, nói lời gièm pha, quyến rũ bề trên, căn bản là muốn làm quân ta dao động, là một tên nịnh thần, phải đuổi ra khỏi triều vĩnh viễn không nhận nữa."

Cung Tuấn cũng biết chuyện suốt đêm qua mình cùng Chu Tử Thư ngốc trong điện nhất định sẽ bị người truyền ra, những thứ khác không nói, Khởi cư xá nhân sẽ không quên ghi chép lại. Nhưng dù thế nào cũng không ngờ Trương Tuấn vậy mà lại dùng cái đó để công kích mình.

Cung Tuấn nói: "Không sợ ông ấy nói."

Cam Biện cười cười, nói: "Tình hình lúc đó cực kỳ ngoạn mục, Trương tướng nói, ông ấy không thể làm việc chung triều với một kẻ nịnh thần, nếu Bệ hạ không đuổi người ra khỏi triều đình, ông ấy sẽ từ quan về quê làm ruộng."

Cung Tuấn thầm oán: Đám quan văn như thế nào cả ngày sẽ là bộ dạng này? Không chút nào mới mẻ, chẳng qua là không biết Chu Tử Thư phản ứng ra sao.

Cam Biện cười nói: "Lúc đó Bệ hạ giận tím mặt, mắng Trương tướng một trận!" Cung Tuấn ngạc nhiên: "Vậy ông ấy nhất định sẽ rời... cũng không thể để cho ông ấy đi!"

Cam Biện bày ra nụ cười nịnh nọt, nói với Cung Tuấn: "Bệ hạ nói, hôm nay quốc gia lâm nguy, thân là mệnh quan triều đình, bị mắng hai câu liền dùng từ quan để uy hiếp, căn bản không phải là bề tôi trung thành cốt khí (*khí phách, không chịu khuất phục), dứt khoát là đồng lõa với Kim tặc, không khác gì quân Hán gian bán nước, từ nay về sau, cho dù kẻ nào trừ khi bị Ngự Sử vạch tội, không được từ quan, tự nhận lỗi từ chức cũng không được, phải do Bệ hạ cùng chúng thần thương nghị, luận tội xử phạt, bản thân chỉ có thể nhận sai, chờ kết quả xử lý từ phía trên, không thể hơi không hài lòng liền ném mũ mặc kệ."

Lúc này Cung Tuấn mới yên lòng, Trương Tuấn vốn dùng từ quan để uy hiếp, Chu Tử Thư cương quyết căn bản không để mình bị xoay như chong chóng, chẳng những không để mình bị lép vế, còn nghiêm lệnh từ nay về sau không cho phép làm như thế này, Trương Tuấn dĩ nhiên là không thể đi.

Xem ra Chu Tử Thư suy nghĩ một đêm, là quyết tâm dùng thủ đoạn lôi đình* rồi.

(*Chỉ sự giận dữ mãnh liệt — Cũng chỉ vẻ oai nghiêm dữ tợn của quan xử án.)

Chỉ có điều, Cung Tuấn đánh giá Cam Biện từ trên xuống dưới, tin tức này không thể để y một thái giám lại có thể lan truyền ra bốn phía đi? Như vậy thái giám này dường như có chút không quá tôn thủ bổn phận của mình rồi, nhìn bộ dạng xem ra có hơi hướm đi theo vết xe đổ của Đồng Quán, Lưu Cẩn* a.

(*Đều là hoạn quan gian thần.)

Cung Tuấn biết rõ Cam Biện đang nghĩ gì, hiển nhiên đối phương là muốn lôi kéo quan hệ với mình, mới tới đây tố giác chuyện này cho mình nghe. Đối phương đưa đến tin tức cho mình, vốn là nên cho chút lễ xem như cảm ơn, nhưng mà hắn nghĩ lại, liền cười nói với Cam Biện: "Đa tạ đại nhân đã báo lại, vốn nên hậu tạ, nhưng mà hiện tại ta đang đứng trên đầu sóng ngọn gió, không tiện lắm, chỉ có thể chờ đến sau này mới có thể hậu tạ rồi."

Cam Biện cười nói: "Cung tướng quân sao lại nói vậy, nô tài không có yêu cầu gì khác, chỉ cầu Tướng quân ở trước mặt Bệ hạ nói đỡ cho vài câu, cũng đã cảm kích Tướng quân lắm rồi. Ta và người trong ngoài hỗ trợ, mới có thể hầu hạ Bệ hạ tốt hơn đúng không?"

Cung Tuấn cười đồng ý, tiễn Cam Biện ra khỏi phòng, lông mày rồi lại dần dần xoắn cùng một chỗ, cuối cùng khẽ thở dài: Chính mình cũng bị nịnh thần lôi kéo rồi sao?

Ngày hôm sau vào lúc Chu Tử Thư đến thăm Cung Tuấn, giữa cuộc trò chuyện, sự việc xảy ra trên triều ngày đó cũng được biết thêm từ miệng Chu Tử Thư, nhưng mà trọng tâm câu chuyện của hai người lại không giống nhau, trọng tâm của Cam Biện là Chu Tử Thư như thế nào lên án Trương Tuấn, Trương Tuấn lại như thế nào mặt xám mày tro (*thất vọng, chán nản, nản lòng, chán chường) mà hướng Hoàng đế nhận sai. Mà trọng tâm của Chu Tử Thư chính là vài chúng thần trong triều, lại có một nửa phản đối chuyện này, bản thân như thế nào phí lời thuyết phục bọn họ. Cung Tuấn nói: "Những chuyện này, thần đã sớm biết."

Chu Tử Thư thoáng giật mình: "Làm sao ngươi biết được?"

Cung Tuấn do dự một lát, vẫn là nói: "Là cùng ngày hôm đó Cam Biện nói cho thần biết." Hắn muốn dùng cái này để dò xét thái độ của Chu Tử Thư, vốn tưởng rằng Chu Tử Thư nghe xong lời này sẽ cảnh giác, nhưng không ngờ Chu Tử Thư chỉ cười nói: "Y theo ta nhiều năm như vậy, ngược lại là biết gió chiều nào theo chiều ấy, đầu óc linh hoạt." Xem ra Cam Biện này vỗ mông ngựa mình cũng chính là đang vuốt ngực Chu Tử Thư, lại khiến cho y rất thoải mái.

Cung Tuấn liền không nói thêm gì nữa, chỉ cổ vũ Chu Tử Thư vào lúc này tuyệt đối không nên dao động, nhất định phải kiên trì tới cùng.

Nửa tháng sau, kết quả nhận được lại khiến cho Chu Tử Thư cảm thấy kinh hãi.

Tra xét ba địa phương, Kiến Khang, Trấn Giang cùng bộ phận của Lý Hiển Trung. Ngoại trừ Kiến Khang do Cung Tuấn trấn thủ cũng không có tình trạng ăn không lương, mặc khác binh lực thực tế của hai chỗ còn lại, vậy mà so với khi báo lên ít hơn một nửa! Chẳng những thế, Ngự Sử báo cáo thời điểm tự mình đích thân đến từng nơi để kiểm tra, đều bị tướng lĩnh nơi đó mềm rắn kháng cự, chuyện này rất không bình thường. Những địa phương này từ trước đến nay vẫn là nơi mà triều đình tương đối coi trọng, càng không cần nhắc đến những đội quân đóng ở địa phương khác.

Tra ra được, xử lý như thế nào lại là một vấn đề khó khăn. Phạt bất trách chúng*(chỉ hành vi dù cho trừng phạt, nhưng rất nhiều người đều làm như vậy, nên việc áp dụng biện pháp trừng phạt để xử lý cũng không phải là cách tốt.), không có khả năng xử lý toàn bộ.

Chu Tử Thư có chút phẫn nộ: "Cuối cùng trẫm cũng biết, bao năm nuôi quân, đều nuôi đến chỗ nào!" Cung Tuấn vỗ vai Chu Tử Thư, cũng không biết nên nói gì để an ủi y, chẳng qua là hỏi: "Còn chuyện tranh giành lương thảo của hai người Lý Hoành?"

Chu Tử Thư suy nghĩ một chút nói: "Có bao nhiêu người, cho bấy nhiêu lương thảo, vốn cũng không nhiều, ở đâu chịu được những người đó cầm lương thảo của triều đình đầu cơ trục lợi?" (*lợi dụng cơ hội để kiếm lợi riêng một cách không chính đáng)

Sau khi hai người nói một hồi, Chu Tử Thư hỏi: "Thương thế của ngươi sao rồi? Mấy ngày qua bận rộn, cũng chưa kịp nhìn, nằm sấp lại để trẫm nhìn xem."

Cung Tuấn cười hì hì nói: "Hình như người cũng bị thương, cho thần xem trước đi rồi thần cho người xem."

Chu Tử Thư đỏ mặt, đương nhiên biết rõ Cung Tuấn nói mình bị thương là bị thương ở chỗ nào, đều là chuyện cũ lúc trước rồi vẫn còn muốn đào lên, không khỏi có chút lúng túng, y đương nhiên không chịu chủ động cởi quần ở trước mặt Cung Tuấn, dĩ nhiên cũng không thể nhìn thấy tình trạng trên người Cung Tuấn.

Đại đa số người đều đồng ý có bao nhiêu phát bấy nhiêu, chỉ có Sử Hạo lo lắng: "Thần lo lắng, là phát lương thảo ít đi, lại bị tướng lĩnh cắt xén mà nói, chỉ sợ sẽ khiến hỗn loạn."

Nhưng mà ý kiến này cũng không khiến mọi người coi trọng, Trương Tuấn phủ định đầu tiên: "Một lần này là có thể giảm bớt áp lực quốc khố, chính là thượng sách."

Nhưng mà thượng sách này vẫn xảy ra vấn đề, Lý Hiển Trung biết Hoàng đế điều tra, ngược lại là hạ lệnh cho thuộc hạ không được xằng bậy, ở trên đầu sóng ngọn gió lại tiếp tục phân phát lương thảo, không dám cắt xén, dựa theo tình hình thực tế mà phát xuống dưới. Đội ngũ do Thiệu Hoành Uyên quản lý lại có chút bất đồng, Chu Hoành nói với tướng lĩnh bên dưới: "Lúc này trời vừa vào đông, thời tiết rét lạnh, dân chúng đều ngồi trước lò sưởi sưởi ấm, vô cùng thoải mái, chúng ta vì triều đình mà khổ cực chống chọi rét lạnh, không phải là vì vài ba đồng tiền sao? Đều nói Hoàng đế không để binh đói, hiện tại thế nhưng lại đói đến không chịu nổi!"

Kết quả chính là bổng lộc dành cho binh sĩ Trấn Giang bị lấy đi mất một nửa, binh sĩ bất mãn, đánh trống reo hò làm ầm ĩ, giấy không thể gói được lửa, chỉ ba ngày liền truyền đến tai Chu Tử Thư.

Chu Tử Thư đang rầu rĩ vì không thể phạt nhiều người, muốn bắt người đưa ra làm gương, bộ phận của Thiệu Hoành Uyên lại hết lần này đến lần khác đụng đến miệng vết thương, Chu Tử Thư giận dữ, Thiệu Hoành Uyên vội vàng vứt Chu Hoành ra làm bia đỡ.

Thời điểm đang thảo luận xử trí Chu Hoành như thế nào, có nói chém đầu, có nói quất roi lưu dày, đến khi thảo luận đến hồi kịch liệt, tiền tuyến truyền đến chiến bào, Hoàn Nhan Lượng thừa dịp đầu đông sương mù dày đặc, tại Thái Thượng Ki thượng du sông Trường Giang, vượt sông thành công, khoảng ba ngày là có thể đưa binh đến Kiến Khang.

Phúc không tới hai lần, tai họa đến dồn dập (*hiểu là họa vô đơn chí), theo sát tin tức Hoàn Nhan Lượng vượt sông thành công, là tin Chu Hoành dẫn người sang sông tìm chỗ nương tựa bên người Kim, đem bố trí binh lực dọc tuyến Trấn Giang hiến cho Hoàn Nhan Lượng.

Tất cả mũi nhọn, tại thời khắc này, rốt cuộc hướng đến người khởi xướng —— Cung Tuấn.

Mặc dù không có người nói qua chuyện thanh tra ăn không lương là đề nghị của Cung Tuấn, nhưng mấy trọng thần trong triều đều biết rõ, đặc biệt là Trương Tuấn lại thêm Ngự Sử đưa ra một loạt vạch tội công kích Cung Tuấn, khiến hắn chịu trách nhiệm chuyện Chu Hoành theo địch, mà lý do đầu tiên chính là Chu Hoành và Cung Tuấn là huynh đệ kết nghĩa, hai người dĩ nhiên có mưu đồ bí mật phản nghịch.

Theo thường lệ, quan viên bị Ngử Sự vạch tội phải chủ động dâng sớ từ chức, nhưng từ sau khi Chu Tử Thư mượn chuyện tức giận Trương Tuấn từ quan, sự tình liền có chỗ thay đổi.

Cung Tuấn quỳ xuống chờ lệnh: "Thần mong Bệ hạ, cho phép thần dẫn binh đoạt lại Thái Thạch Ki, tự tay bắt phản tặc."

Trận chiến lần này cùng ngày xưa bất đồng, ngày xưa thua thì chính là thua, nhưng lúc này đây, nếu như thua, Cung Tuấn sẽ vô cùng phiền toái, hắn cần phải thắng, hơn nữa phải là —— Thắng đẹp!

Không chỉ có hắn, Chu Tử Thư lại càng cần, trận này không đơn giản là chống lại người Kim, mấu chốt ở chỗ hướng đi của mình có thể thẳng tắp tiến hành được hay không.

Chu Tử Thư nhìn Cung Tuấn hồi lâu, đối phương không cúi đầu giống như bình thường lâm triều, ngược lại hơi ngẩng đầu lên, cùng Chu Tử Thư mắt đối mắt.

Chu Tử Thư hít sâu một hơi, giọng điệu vững vàng: "Cho phép!"

Trong đại doanh quân Kim, Hoàn Nhan Lượng đang dương dương tự đắc nhìn quân mã của mình vượt sông, bên cạnh y – Thiên tướng Chu Hoành của Trấn Giang Nam Triều vừa mới quy phụ* đang góp lời: "Bệ hạ, phần đông tướng lĩnh Nam Triều không đủ gây sợ, chỉ có đội ngũ của Cung Tuấn thưởng phạt phân minh, hiệu lệnh chỉnh chu, chỉ có hắn mới là mối hiểm họa lớn!"

(*Theo về để xin nương tựa.)

Hoàn Nhan Lượng khinh bỉ liếc qua Chu Hoành: "Nghe nói Cung Tuấn là huynh đệ kết nghĩa với ngươi?"

Khuôn mặt Chu Hoành lộ ra hận ý: "Nếu là huynh đệ thật sự sẽ không ngăn cản con đường tiền tài của ta, lại càng không nên bất trung bất hiếu mà vùi lấp nghĩa huynh! Thần lần này vượt sông quy phụ, trong nhà còn có mẹ già, không cách nào đi theo, đã bị Nam Triều luận tội phản nghịch. Thần rất am hiểu Nam Triều, lần này người xuất binh đến Thái Thạch Ki, hẳn là Cung Tuấn. Bệ hạ chỉ cần tiểu trừng đại giới*, giết một hai ngàn nhân mã của hắn, sau khi hắn trở về dĩ nhiên sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, không có chỗ đứng. Bệ hạ có thể loại bỏ một chướng ngại cực lớn trước khi xuôi Nam!"

(*小惩大诫 – Tiểu trừng đại giới. Trừng: nghiêm phạt; Giới: cảnh cáo, khuyến cáo. Ý nghĩa: có khuyết điểm nhỏ lập tức khiển trách, vì được giáo huấn mà không gây nên sai lầm nghiêm trọng.)

Hoàn Nhan Lượng cười ha hả, ngày đó thủy quân của mình tại Hồng Trạch bị phá hủy một số lượng lớn chiến hạm, chính là do Cung Tuấn gây nên, y hận đến nghiến răng, nhưng lại không biết như thế nào để loại bỏ Cung Tuấn.

Hiện tại cơ hội trời cho lại đưa đến trước mặt, cũng không cần thắng, chỉ cần không bại, Cung Tuấn cũng sẽ bị nội bộ phế bỏ, Chu Tử Thư sẽ mất đi uy tín, lập mã ngô Tuấn*, bắt sống Chu Cấu đã nắm trong lòng bàn tay!

(*Này là câu thơ hôm trước của HNL thể hiện tham vọng xuôi nam. Nguyên câu là Lập mã ngô Tuấn đệ nhất phong: cưỡi chiến mã từ đỉnh cao mà xem thiên hạ.)

Nhưng khiến cho Hoàn Nhan Lượng không ngờ tới là, thời điểm tin tức y

vượt sông vừa mới truyền ra, Chu Cấu đã sớm vắt chân lên cổ, chạy trở về Lâm An, nếu thật sự muốn bắt Chu Cấu, cho dù tất cả thuận lợi, còn phải chờ thêm một đoạn thời gian nữa.

------oOo------

Chương 121: Kịch chiến Thái Bình Châu

Nguồn: EbookTruyen.VN

Thái Thạch Ki tại thượng du Kiến Khang, là một khúc của Trường Giang ngoằn ngoèo uốn lượn,theo hướng Nam Bắc, bãi đá ngầm rất nhiều, đảo nhỏ lại càng nhiều vô số kể, từ Nam đến Bắctheo thứ tự có Giang Tâm Châu, Tiểu Hoàng Châu, Tân Sinh Châu, Liệt Tuấn Châu, Tử Mẫu Châu,địa hình vô cùng phức tạp. Hoàn Nhan Lượng lựa chọn nơi này để vượt sông, một mặt bởi vì mùa đông nước cạn, mặt sông thu hẹp dễ dàng vượt qua, mặt khác cũng bởi vì nơi này làthượng du Kiến Khang, chỉ cần đoạt được cứ điểm ở đây, đội quân có thể từ đây qua sông, thậm chí không cần quá nhiều thuyền chở quân, nhân mã có thể trực tiếp bơi thẳng qua sông, đến lúc đó tập trung đại quân, công kích Kiến Khang chỉ còn là chuyện dễ như trở bàn tay, không còn là vấn đề.

Thời điểm Cung Tuấn dẫn theo một ngàn kỵ binh, chín ngàn bộ binh đến đây, thấy chính là tình cảnh như thế này.

Toàn bộ đảo nhỏ trên sông đã bị quân Kim của Hoàn Nhan Lượng chiếm giữ, bờ đông thành Thái Bình đang bị quân mã của Hoàn Nhan Lượng bao vây, đội ngũ trấn giữ trong thành không biết còn bao nhiêu, nhưng dọc đường đi binh bại ngồi dưới đường, hoặc bị đánh tơi bời, hoặc cướp bóc bốn phía, hoặc riêng phần mình chạy trốn.

Cung Tuấn đi một đường, một đường thu thập binh bại, chưa đến ba ngày, đã tụ tập không dưới ba vạn binh sĩ, Cung Tuấn lại cải tạo đội hình, tạo thành một đội ngũ, gọi là hậu quân, để bộ phận này xây dựng công trình ven sông, hơn nữa giành lại hạ du Tử Mẫu Châu chưa bị quân Kim chiếm đoạt,phòng ngừa quân Kim ven sông xuôi Nam, để lại

phó tướng trông coi hệ thống, ngoài ra còn để lại cho bọn họ gần năm trăm thủy lôi, dùng để bố trí phòng ngự trên sông.

Lại dẫn đầu bốn quân về phía Nam, đầu tiên đuổi đi toàn bộ dân chúng phụ cận Thái Bình Châu, phòng ngừa bị quân Kim bắt đi, sau đó thu thập lương thực ở vùng ngoại ô, trên căn bản là đào sâu ba thước càn quét sạch sẽ, để ngừa những lương thực này bị quân Kim cướp đi.

Sau khi làm xong mọi chuyện, liền liên hệ với tướng lĩnh trong thành Thái Bình Châu, đến đêm dùng binh sĩ tiên phong mở một đường máu, tiến vào trong thành.

Trấn giữ trong thành là Thành Mẫn mà Trương Tuấn đã phái tới trước

đó, dẫn theo ba vạn quân mã đến hiện tại chỉ còn lại không tới năm ngàn người, đang cố sống cố chết giữ thành, lương thảo trongthành gần như đã dùng hết, Cung Tuấn đến khiến cho y mừng rỡ không thôi, bởi vì Cung Tuấn không chỉmang đến rất nhiều quân sĩ cùng vật tư vũ khí, lại còn ở phụ cận càn quét đồ ăn, đủ để chống đỡ mộttrận.

Sau khi Cung Tuấn và Thành Mẫn gặp nhau, chuyện quan trọng nhất hiện giờ, chính là thương lượng như thế nào đối phó Hoàn Nhan Lượng đang vượt sông.

Thành Mẫn thấy Cung Tuấn đến, sau khi ôm chào đón Cung Tuấn, liền lo lắng ưu phiền mà nói: "Hôm nay Hoàn Nhan Lượng đã dẫn ba vạn quân mã vượt qua Trường Giang, nhận được tin y vẫn đang không ngừng Chu tập quân đội ở bờ bên kia, chỉ sợ chuẩn bị đem trăm vạn quân từ đó vượt sông, nếu quả thật số lượng đông đảo như vậy, người Kim hoàn toàn có khả năng vượt qua Thái Bình Châu, thẳng đến Kiến Khang rồi!"

Dọc đường đi Cung Tuấn vẫn không ngừng phái ra trinh thám cố gắng dò xét, điều tra tin tức kẻ địch khắp nơi, biết rõ lời Thành Mẫn không sai, hắn bàn bạc cùng Thành Mẫn: "Ngăn cản người Kim vượt sông là thứ yếu, quan trọng nhất là phải nghĩ biện pháp hiệu quả giảm bớt binh lực người Kim.Tiến công chính là cách phòng thủ tốt nhất!"

Bởi vì Cung Tuấn đến, trong thành đã có đầy đủ binh lực cùng vũ khí công kích, còn có mũi tên cùng với Thần Tí Cung, Cung Tuấn và Thành Mẫn quyết định, nhiệm vụ chủ yếu chính là tập trung binh lực,nghĩ biện pháp Cung diệt toàn bộ quân Kim vượt qua Trường Giang.

Ngày thứ hai Cung Tuấn tiến vào Thái Bình Châu, một trận chiến quy mô nhỏ liền triển khai tại Thái Bình Châu. Hắn tận lực diệt thật nhiều binh lực người Kim, hơn nữa dưới loại tình huống này muốn giảm số thương vong bên phe mình đến mức thấp nhất.

Tại giai đoạn đầu của chiến dịch, Cung Tuấn cũng không vội tiến công đến đảo nhỏ quân Kim chiếm giữ, hắn phái ra binh lực, dùng ưu thế tuyệt đối giành lại cứ điểm phụ cận, sau khi chiếm được cứ điểm, liền nhanh chóng xây dựng lại công trình bị quân Kim phá bỏ, lại lần nữa tậptrung binh lực, tấn công địa điểm tiếp theo.

Ban đầu, loại hành động này không khiến Hoàn Nhan Lượng cảnh giác, sau ngày thứ ba, sau khi Hoàn Nhan Lượng liên tục mất các cứ điểm đã nắm trong tay tại bờ Giang Đông, y bắt đầu chú ý đến ý đồ tác chiến của Cung Tuấn. Rất rõ ràng, đối phương là đang trong giai đoạn chuẩn bị trước chiến dịch vượt sông.

Y bắt đầu phái ra số lượng lớn trinh thám điều tra mục Cung hành động của Cung Tuấn, nhưng hướng đicủa đối phương lại gần như quỷ dị, mỗi khi trinh thám báo lại đội quân hướng về phía Bắc, chờ đến khi Hoàn Nhan Lượng tập trung quân đội đến Bắc, thời điểm chuẩn bị cho Cung

Tuấn một đòn phủ đầu, phần lớn Cung Tuấn sẽ xuất hiện tại phía

Nam, cứ như vậy ba bốn lần, Hoàn Nhan Lượng nổi giận, mười ngày này quả thật là giống như bản thân đang đánh vào không khí, đội quân của đối phương lúc nào cũng có thể lặng im không tiếng động mà xuất hiện tại bất kỳ địa điểm nào, đợi đến khi quân cứu viện chạy đến, quân của đối phương nhưng lại chạy mất rồi. Cứ đi đi về về như vậy, căn bản chưa đánh được trận nào, lại khiến Hoàn Nhan Lượng nóng ruột chịu không nổi, phát cáu với Chu Hoành: "Không phải ngươi nói Cung Tuấn chỉ có một vạn nhân mã sao? Như thế nào trẫm cảmthấy hắn giống như có tới mười vạn đại quân!"

Chu Hoành nói: "Bệ hạ bình tĩnh chớ nóng, Cung

Tuấn người này, am hiểu nhất là hành động tác chiến,toàn bộ quân mã dưới tay hắn đều đã trải qua huấn luyện đặc thù, ngày đêm bôn ba trăm dặm vẫncó thể tiếp tục tác chiến. Quân ta hoàn toàn có thể không cần dây dưa với Cung Tuấn, trực tiếp công kích Thái Bình Châu. Đến lúc đó hắn không thể không trở về cứu!"

Hoàn Nhan Lượng trầm tư một lúc, vung tay lên: "Chu tập toàn bộ binh mã, không cần để ý đến nơi khác, toàn lực đánh Thái Bình Châu!" Ngay tại lúc đó, Cung Tuấn đang thảo luận cùng Thành Mẫn.

Thành Mẫn nhìn thấy mấy ngày vừa qua quân Kim liên tục bị Cung Tuấn tác động, lớn tiếng cười nói: "Kế sách điều động binh lực kẻ địch của Cung thống chế, có thể nói trước đó chưa từng có a!"

Cung Tuấn cũng cười nói: "Ta thấy động tĩnh bên Hoàn Nhan Lượng mấy ngày này, y đã đứng ngồi không yên, chuẩn bị ra sức chủ động, toàn lực đánh Thái Bình Châu. Tất cả đều tiến hành theo kếhoạch, tận lực hấp dẫn thêm nhiều binh lực của y tụ tập tại Thái Bình Châu, chúng ta làm một trậnlớn!"

Vào ban ngày, bộ binh Thái Bình Châu mạnh mẽ chống cự Hoàn Nhan Lượng tiến công, mà đến đêm,lại có đội quân lén ra khỏi thành, mai phục bốn phía.

Chờ đến ngày thứ năm, quân canh giữ trong thành Thái Bình Châu chỉ có không tới một ngàn người,mà ngoài thành ngoại trừ Cung Tuấn cùng gần hai vạn người của Thành Mẫn ra, còn có quân tiếp việnmà Chu Tử Thư đã

phái tới ngay sau đó – ba vạn nhân mã của Lý Hiển Trung.

Rạng sáng hôm nay, Cung Tuấn dẫn đầu một đội quân cuối cùng chuẩn bị rút khỏi thành, chia tay Thành Mẫn.

"Thành tướng ắt phải thủ đến hoàng hôn, mới có thể giả bộ như thua trận, để quân của Hoàn Nhan Lượng vào thành."

Thành Mẫn cười nói: "Yên tâm đi, ta hiểu được!" Xong lại nói tiếp: "Chẳng qua là lo lắng sau khi quân Kim vào thành, chỉ sợ khó mà hạ được mười vạn người, từ xưa đến nay, thủ thành dễ côngthành khó a!"

Cung Tuấn đã có dự liệu trước*: "Nửa đêm, thừa dịp lúc Hoàn Nhan Lượng thắng lợi kê cao gối*, ta dẫn người ngựa đột kích vào thành, trong ngoài phối hợp, khiến y trở tay không kịp!"

(*Nguyên văn 胸有成竹 hung hữu thành trúc: để chỉ một việc đã có kế hoạch chu đáo và hoàn thiện trước khi được thực hiện.)

(*Chắc là nói đến câu Cao chẩm vô ưu: Chẳng lo lắng sự gì; Kê cao gối ngủ.)

Trận chiến ngày hôm đó xảy ra vô cùng ác liệt, đợi đến khi mặt trời lặn, Tây Môn được người mở ra,Thành Mẫn dẫn đầu trăm người vội vàng trốn đi. Hoàn Nhan Lượng dẫn binh vào thành, thu thậptù binh, nhưng lại khiến cho y vô cùng buồn bực chính là, tuy rằng đoạt được một địa điểm chiến lực quan trọng, tù binh

Tống trong thành cũng chỉ hơn ngàn người, nhưng mà lương thực ngược lại ấy lại khiến cho Hoàn Nhan Lượng thiếu thốn lương thực lại hết sức cao hứng. Đêm đóliền mở tiệc ăn mừng, thưởng rượu đoàn quân.

Tướng quân dưới trướng y – Da Luật Nguyên Nghi đã bị Cung

Tuấn cho nếm qua mùi thất bại tại Hồ Hồng Trạch, đề nghị Hoàn Nhan

Lượng giết chết toàn bộ những tù binh này, nhưng Hoàn Nhan Lượng cự tuyệt: "Quân ta vừa mới giành thắng lợi, phải tạo nên ấn tượng tốt cho những châu huyện khác, nếu như tàn sát hàng loạt dân trong thành chỉ có thể khiến cho thành trì sau này càng khó công phá."

Da Luật Nguyên Nghi còn muốn khuyên nữa, Hoàn Nhan Lượng đã

ôm mỹ nữ y vừa mới bắt đượctiến vào phòng hưởng thụ.

Đêm hôm đó, tĩnh lặng không một tiếng động, vào lúc nửa đêm, bầu trời hạ xuống những bông tuyếtnhỏ, đây là trận tuyết đầu tiên của mùa đông này, mùa đông Giang Nam bất đồng với phương

Bắc,vô cùng lạnh lẽo ẩm ướt, hơi lạnh thấm sâu tận xương tủy, quân

Kim thủ thành cũng không sợ rétlạnh, nhưng thiêm quân trong thành lại có chút không chống đỡ được, đều vây quanh chậu than sưởi ấm.

Trên mặt sông, đội quân đóng trên đảo nhỏ, đang dùng bè gỗ không ngừng vượt sông tới đây, Cung Tuấn dẫn theo hai ngàn nhân mã, mai phục tại đồng cỏ hoang ngoài thành, những người này với tư cách quân tiên phong, phải chịu trách nhiệm tiến công vào thành, phối hợp với quân Tống đã làm 'tù binh'của quân Kim, mở ra cổng thành.

Binh bại đã thu nhận lúc trước, đã bố trí xích sắt cùng thủy lôi ở mặt sông Nam Bắc, chặn đường xuôi dòng của đội thuyền Hoàn Nhan Lượng.

Canh bốn, quân Kim tuần tra trên cổng thành đang

bụm tay hà hơi nóng, không ngừng phàn nàn: "Con bà nó, mùa đông Giang Nam lại lạnh như vậy!"

Bách phu trưởng trên thành nổi giận mắng mỏ những binh sĩ đang phàn nàn thời tiết này:

"Lên tinhthần một chút cho ta! Canh chừng cho tốt!"

Những tên Kim kia lập tức ngừng phàn nàn, nhưng trong lòng vẫn có chút không cam lòng, Hoàng đế Hoàn Nhan Lượng lúc này đang ở trong phòng giường cao gối ấm, ôm ấp hơn mười mỹ nhân, chính mình rồi lại chỉ có thể ở đây chịu rét lạnh, hết cách rồi, ai bảo mình thân làm lính chứ!

Bỗng nhiên, một tên Kim chỉ về phía xa, kêu lên: "Có biến, có biến!"

Bách phu trưởng lập tức nhìn về phía tên Kim kia chỉ, rồi lại cái gì cũng không nhìn thấy. Trong màn đêm, cỏ cây khô héo đen sẫm, mà bông tuyết trên trời lại khiến cho loại bóng đen này càng trở nên mơhồ. "Có cái rắm, trời lạnh, mọi người uống một ngụm rượu trắng làm ấm người đi!"

Thời điểm quân Kim đang ở trên thành uống rượu sưởi ấm, một đội quân mặc quần áo ngụytrang trắng đen xen kẽ, lặng im không tiếng đông nằm rạp dưới đất bò đến cổng thành, một nghìn mét, năm trăm mét, một trăm mét, dưới tình huống không người nào phát hiện, vẫn đang chậm rãi tiếp cận thành lâu.

Bỗng nhiên, thừa dịp binh sĩ thành lâu quay đầu lại, móc sắt của dây thừng lặng yên không tiếng động móc lên chỗ lõm hình tam giác trên tường thành, trên người trăm binh sĩ dẫn đầu, đều cột mười quả lựu đạn, nhanh chóng leo lên thành lâu.

Quân Kim trên thành xoay người một cái, thình thình nhìn thấy một người mặc trang phục kỳ quái xuất hiện sau lưng mình, vừa muốn há miệng la lên, đã bị người nọ bóp chặt cổ, một tiếng 'rắc' nhỏ vang lên, cổ của tên Kim kia đã bị vặn gãy.

Quân Tống dẫn đầu lên thành lâu lập tức lột áo giáp của người Kim, mặc lên người mình, giơ đuốc phát tín hiệu xuống dưới cổng thành.

Cung Tuấn nằm trong bụi cỏ cách hơn trăm mét, cùng lúc thấy được tín hiệu, vung tay lên, thấp giọng hạlệnh: "Chuẩn bị chiến đấu!"

Lại có hơn trăm người dùng cùng một cách thức trèo lên thành lâu, nhưng còn lần này, vận khí cũng không giống như lần đầu tiên, có hai tên Kim phát hiện hành động lần này, lập tức thổi kèn, cảnh báo cho thủ vệ quân Kim trong thành.

Trên thành lâu lập tức có thêm nhiều quân Kim, còn chưa chờ những quân Kim khác chạy đến, đãnghe thấy quân Tống phát ra khẩu lệnh: "Tổ ném bom, chuẩn bị ném!"

Tiếng nổ 'oành đùng' vang vọng khắp thành lâu, thanh âm này lại khiến thêm nhiều quân Kim tỉnh dậy, bọn họ cuống quít đứng dậy mặc quần áo, đi đến địa điểm phát ra âm thanh.

Trên thành lâu đã loạn thành một đống, có chút 'quân Kim' không nghe thấy lời kêu gọi, thậm chí chạy đến trong đám người Kim dùng tiếng tộc Nữ Chân hô to: "Quân Tống tấn công, tấn công quy mô!" Thành lâu bụi bay mịt mù, hàng loạt tiếng nổ mạnh liên tiếp truyền đến, đồng thời, toàn bộ bốn phía quanh thành, cũng bắt đầu nhận lấy công kích.

Sau khi Hoàn Nhan Lượng tận hứng cùng hơn mười mỹ nữ, sức cùng lực kiệt* cho nên đang say giấc nồng, lại bị tiếng nổ mạnh làm cho bừng tỉnh, ban đầu y còn tưởng là sét đánh, đang phiền muộn đầu đông tại sao lại có sấm sét, nhưng mà sau khi y hoảng hốt liền lập tức tỉnh táo lại, đây không phải là tiếng sấm, là đội quân của Cung Tuấn đang tấn công!

(*Nguyên văn là 筋疲力竭 cân bì lực kiệt: hình dung vô cùng mệt mỏi, một chút khí lực cũng không có.)

Thanh âm này, cùng tiếng pháo trong trận huyết chiến Tương Dương năm đó giống như đúc!

Hoàn Nhan Lượng hoảng hốt vội vàng bật dậy, xỏ vào giáp trụ* của mình, tự mình giục ngựa chạy rangoài, trong thành đang chìm trong hỗn loạn, sau khi được Hoàn Nhan Lượng chỉ huy lập tức quay về trật tự.

(*Giáp trụ là cách nói gọn của áo giáp và mũ trụ, là trang bị nặng cho quân đội)

"Bệ hạ, Đông Môn nhận phải đạn pháo của quân Tống, tường thành đã bị phá một nửa!"

"Bệ hạ, Bắc Môn cũng nhận phải công kích, đã sắp không chống đỡ được!"

"Bệ hạ, quân Tống đã đoạt được thành tường phía Nam!"

Hoàn Nhan Lượng giận dữ mắng mỏ: "Hoảng cái gì! Ở đâu bị bắn pháo? Ở đâu có quân Tống, chỉ rõcho trẫm!"

Sau một lát Hoàn Nhan Lượng liền biết rõ, bị pháo bắn phá chỉ có ba chỗ Đông, Tây, Bắc. Còn nơithật sự có quân Tống xuất hiện, lại đang giao chiến chém giết, chỉ có tường thành phía Nam.

Một nhóm lớn quân Kim tập trung đến Nam Môn, bắt đầu luân phiên bắn tên, đồng thời dũng mãnh xông về phía trước. Mặc khác ba cổng thành còn lại, cũng lập tức phái đến pháo binh, chống lại pháo nổ của quân Tống ngoài thành.

Nhưng khiến cho Hoàn Nhan Lượng không nghĩ tới là, rõ ràng đã xác định địa điểm đại pháo ngoài thành, nhưng quân Tống vậy mà bắn một phát pháo có thể đổi sang chỗ khác, những đại pháo kia hình như căn bản không cố định trên mặt đất, giống như là được người ta dùng bánh xe di chuyển.

Cung Tuấn cũng kịp thời nhận được báo cáo: "Tướng quân, người Kim đang dùng đại pháo!"

Cung Tuấn không quan tâm: "Không có quan hệ, bọn chúng bắn không đến quân ta!" Đương nhiên không có khả năng bắn tới đại pháo Cung Tuấn mang theo, lần này ra ngoài, hắn không chỉ dẫn theo

quân mã, mà còn mang theo bốn khẩu pháo ống (*管炮) cùng một loại với bách kích pháo (*迫击炮 pháo đánh gần, pháo cối.), có thể nói đây là trang bị tân tiến nhất hiện nay của Nam Tống, có thể vừathay đổi vị trí, vừa tấn công.

Giữa những tiếng giao chiến không ngớt trong thành, chỗ Nam Môn là chiến đấu kịch liệt nhất, Quanchỉ huy không ngừng truyền đạt khẩu lệnh: "Tổ ném bom, ném!"

Theo mệnh lệnh truyền đến, mấy trăm quả lựu đạn nổ tung giữa đám quân Kim, Cung Tuấn chọn Nam Môn, bên trong địa thế rộng rãi, cũng không có chỗ che chắn ẩn nấp, thích hợp để sử dụng lựu đạn cùng hỏa khí đạt đến hiệu quả lớn nhất.

Sau khi lựu đạn ném ra, quân Kim dưới thành bị nổ đến rải rác khắp nơi, mà đội quân của Cung Tuấn cũng bị thương lẫn ngộ thương. (*lỡ tay làm thương người khác.)

Nhưng khiến cho Hoàn Nhan Lượng nghẹn họng trân trối chính là, quân Kim dưới thành bị nổ thương, cơ bản đã mất sức chiến đấu, mà đội ngũ của Cung Tuấn trên thành lâu bị thương, vậy mà trong quân lại còn trang bị đại phu, thủ pháp thành thục, hành động ngay tại chỗ, sau khi lấy

ra mảnh đạn tiến hành băng bó, những binh sĩ kia lại có thể tiếp tục ra trận.

Mỗi binh sĩ mang trên người hơn mười quả lựu đạn nhanh chóng biến mất, lẫn vào sương mù, những binh sĩ này bắt đầu lao xuống thành lâu, tiến hành chém giết.

Trên thành lâu, cánh tay phải để trần trong tuyết, Cung Tuấn cầm trong tay trường thương: "Giết!"

Theo tiếng hô của hắn, binh sĩ lao xuống thành lâu lấy ra túi nước bên hông, bổ sung lượng nước.

Người Kim hai mặt nhìn nhau: "Đi đánh nhau mà vẫn còn uống nước?"

Nhưng mà rất nhanh, bọn họ liền phát hiện, thứ quân Tống uống hình như không phải nước.

Không sai, đây là thứ Cung Tuấn cố ý chuẩn bị vì trận chiến lần này. Năm đó thời điểm hắn ở Tuyên Châu đi diệt yêu tặc Vương Bất Phá, Vương Bất Phá sử dụng Hoàng Ma chế thành nước uống cho binh sĩ để kích thích thần kinh.

Cung Tuấn học theo, nhưng bất đồng ở chỗ, ban đầu hắn cũng không khoa trương với binh sĩ nói đâylà nước phép gì gì đó, mà lựa chọn binh sĩ tự nguyện dùng thuốc, xung phong liều chết.

Những binh sĩ kia dưới tác dụng của thuốc, thân bị thương không hề biết đến đau đớn, tinh thần cùng cơ bắp đều bị kích thích cao độ, so với giao chiến bình thường, còn muốn dũng mãnh hơn gấp trăm lần.

Trong đêm tối, lá cờ đỏ thật to dựng trên thành lâu, phía trên dùng kim tuyến thêu hai chữ "Đại Tống".

"Đại Tống!"

"Đại Tống!"

Khẩu hiệu có khả năng thôi miên khiến lòng người sôi sục cứ vang lên từng câu, tù binh Tống trong thành đã an bài lúc trước, cũng xông ra quyết chiến, dưới sự che chở của bụi mù cùng hỏa lực, mở ra cổng thành.

Binh sĩ giống như thủy triều cuồn cuộn vào thành, triển khai hạng chiến. (*Giao chiến trong đường phố, ngõ hẻm.)

"Đại Tống!"

"Đại Tống!"

Tiếng hô rung trời, khắp thành đều bị tiếng hô hoán ầm ĩ bao trùm, hơn mười vạn binh bộ của Hoàn Nhan Lượng, từng bước một bị ép sát, cuối cùng tập trung lại xung quanh phủ nha, phụ ngung ngoan kháng. (*dựa vào tình huống nào đó mà ngoan cố chống cự hoặc vùng vẫy giãy chết.)

Mà binh sĩ tiên phong, lúc này thuốc đã hết hiệu lực, rất nhiều quân y đi qua, đỡ đi trị liệu, bắt kịp, còn có binh sĩ trên người mang lựu đạn, đang không ngừng ném về phía phủ nha đang tụ tập quân Kim.

Ngoại trừ thuốc nổ ban đầu, thợ binh khí đã tiến hành cải tạo đổi mới, bỏ vào bên trong lựu đạn càng thêm nhiều mảnh đạn cùng bụi khói, trong lúc nhất thời ánh lửa không ngừng, quân Kim tổn thương vô số kể.

Hoàn Nhan Lượng đã thành cá trong chậu, bốn phía phá vòng vây, đều bị hỏa lực cản trở về.

Cuối cùng y cùng với ba nghìn binh sĩ tinh nhuệ, từ chỗ hỏa lực yếu nhất phá vòng vây hộ tống y chạy về hướng Đông, vọt ra khỏi thành, lại bị đội quân của Lý Hiển Trung giết chết hơn phân nửa.

Thái Bình Châu bị quân Kim chiếm lĩnh vỏn vẹn một ngày, lại lần nữa trở về trong tay quân Tống.

Thành Mẫn dẫn quân tiến vào thành, nhìn phòng ốc cùng cây cối khắp nơi bị bom tạc ngã trái ngã phải, chậc chậc thở dài: "Nghe nói thợ binh khí nghiên cứu ra một loại thuốc nổ mới lợi hại,hôm nay nhìn thấy, mới biết được uy lực của nó!"

Cung Tuấn cả người đầy máu, cũng không biết là của mình hay của kẻ địch, lúc này hắn lau vết máu trênmặt, cười nói: "Đợi đến khi nhìn thấy

Hoàn Nhan Lượng phá vòng vây trên sông đi!"

Quả nhiên Hoàn Nhan Lượng chuẩn bị phá vòng vây trên sông, nhưng khi y chuẩn bị xuôi Nam,đội thuyền không nhiều lắm bỗng nhiên chạm vào lưới đánh cá trên sông, từng chuỗi cột nướctừ trên mặt sông bay lên lại rơi xuống, vô số thuyền nhỏ đang phục kích bắt đầu đánh ra, quét sạch quân Kim đang hoảng hốt chạy thục mạng.

Hoàn Nhan Lượng kịp thời thay đổi phương hướng, lại hướng về phía Bắc. Nhưng mà quân Tống đóng tại Tử Mẫu Châu đã sớm nhận được tin tức, hỏa lực nơi này lại càng mạnh mẽ, chiến hạm của Hoàn Nhan Lượng gần như bị diệt sạch.

Ngay tại thời điểm y cảm thán đảo nhỏ bên trong chưa bị mất, bỗng nhiên có vô số nhân mã xuất hiện từ lòng sông, đánh phá tiểu đảo vốn không hề có công trình phòng ngự nào.

Trải qua một ngày một đêm kịch chiến, Hoàn Nhan Lượng lần này dẫn theo mười vạn đại quân vượt sông, chỉ còn sót lại ngàn người chật vật chạy về bờ Bắc, cũng không dám từ đây vượt sông nữa.

Tin đánh trận tại Bình Châu rất nhanh đã truyền khắp đại giang nam bắc, không thể nghi ngờ Nam Tống giao chiến cùng quân Kim mấy năm qua, số lần thắng lợi có thể đếm trên đầu ngón tay, cùngtruyền ra với tin tức này, còn có tên của Cung Tuấn. Kiến Khang, Trấn Giang, Lâm An, thậm chí cả khu vực Giang Bắc của quân Kim, không ai không biết đến cái tên này.

Theo trận chiến này truyền ra, còn có một cố sự, chính là chuyện Cung Tuấn đại nghĩa diệt thân (*vì đại nghĩa k quản người thân.), bắt sống phản tướng Chu Hoành.

Một số người kể đến vô cùng xảo diệu, gì mà Cung Tuấn một đêm bôn ba tám trăm dặm, chặn đường Chu Hoành, đối phương quỳ trên mặt đấy đau khổ cầu xin tha thứ, lúc này mới tha cho gã một mạng, trói chặt bắt trở về.

Còn có phiên bản nói cái gì mà Chu Hoành biết được Cung Tuấn dẫn quân, lập tức đầu hàng, không dám phản kháng.

Thời điểm nghe được tin tức này, cao hứng nhất chính là Chu Tử Thư, y nhìn chiến báo gửi về từtiền tuyến, lần này Cung Tuấn giết được ba nghìn người Kim, bắt được hơn bốn vạn thiêm quân người Hán, thu được vô số trang bị vũ khí của Hoàn Nhan Lượng, trong lòng đã sớm nở đầy hoa,ngay lập tức lâm triều nói ra ý chỉ, đợi đến khi Cung Tuấn trở về, tất cả quan viên trong thành phải ra cổng nghênh đón.

Kết quả của trận chiến này vượt ra ngoài dự liệu của tất cả quan viên đại thần, đoạt lại Thái Bình Châu là một nhiệm vụ khó khăn, nhưng không nghĩ tới Cung Tuấn vậy mà không chỉ đoạt được Thái Bình Châu, lại còn thu được rất nhiều tù binh, rốt cuộc không ai dám khoa tay múa chân với nhữngchuyện lúc trước của Cung Tuấn, binh sĩ bình thường cùng quan quân bậc thấp thậm chí còn tôn sùnghắn là thần.

Chuyện thanh tra ăn không lương, tuy rằng đắc tội không ít tướng lĩnh bậc cao, nhưng binh sĩ bìnhthường cùng quan quân không có lợi trong việc ăn không lương, ngược lại là vỗ tay khen hay đối vớilần thanh tra này. Cộng thêm chiến tích lần này, các binh sĩ đều cảm thấy trên mặt phát sáng, thậm chícó người kiện cáo trưởng quan tham ô đến Ngự Tiền.

Qua chiến dịch này, một vài tổ chức dân gian tại Giang Bắc lại phát triển rầm rộ, có vua thổ phỉ có giả mạo chỉ dụ của vua tự phong Thần tuyên sử, Chế trí sứ An phủ sứ tại Hà Bắc, lại còntuyên cáo cần vương khắp các châu huyện Giang Bắc. Không lâu sau liền Chu tập thành mấy vạn đại quân, phân thành mười ba quân, chặn đường lui của Hoàn Nhan Lượng.

Phe chủ chiến trong triều thanh thế tăng mạnh, nhao nhao kêu gọi chặn giết Hoàn Nhan Lượng.

Vào ngày Cung Tuấn dẫn theo đoàn quân trở lại Kiến Khang, trên trời tuyết bay trắng xóa, tầng tầngráng hồng càng khiến bầu trời trở nên u ám, đội ngũ trùng trùng điệp điệp tiến đến Kiến Khang, đằng sau chính là vô số tù binh cùng rất nhiều lương thảo lần này cướp được từ tay Hoàn Nhan Lượng.

Chu Tử Thư đích thân ra cổng nghênh đón, trước cổng thành quan viên xếp thành hàng, lúc nhìn thấy Cung Tuấn, đều nói ra lời tán thưởng phát ra từ tận đáy lòng.

Cung Tuấn xuống ngựa ở trước cổng, sau đó quỳ xuống mặt đất ngập tuyết, hắn ngẩng đầu, liền nhìnthấy Chu Tử Thư cách đó mười bước, đối phương mặc trên người sa bào đỏ thẫm, đứng trước vạn quân.

Cung Tuấn nâng hai tay danh sách nhân mã cùng lương thảo thu được từ chỗ Hoàn Nhan Lượng: "Thần may mắn không thẹn với lệnh!"

Một khắc này, tuyết chợt ngừng rơi, ráng hồng tản ra, ánh mặt trời từng chuỗi một xuyên thấu qua tầng mây, từ trong đó chiếu xuống dưới, giống như ánh sáng thần thánh.

Chu Tử Thư đưa tay nâng Cung Tuấn dậy, nhìn Cung Tuấn thật sâu.

Hai mắt đối phương sáng trong, vô cùng có thần, khóe miệng hơi cong lên, khuôn mặt cương ng khắc này hiện lên đặc biệt anh tuấn, áo giáp trên người phản chiếu ra ánh sáng bảy màu, bắn thẳng vào trái tim Chu Tử Thư.

"Cung khanh bình thân!" Những lời này của Chu Tử Thư đặc biệt có trọng lượng, cả khóe mắt cũng mang theo tươi cười, "Lần này ngươi lập được đại công, trẫm sẽ trọng thưởng!"

------oOo------

Chương 122: Bệ hạ chiếu lệnh

Nguồn: EbookTruyen.VN

"Tạ Bệ hạ!" Theo Cung Tuấn tạ ơn, là mấy vạn sư đoàn hổ lang* đằng sau (Nguyên văn là hổ lang chi sư 虎狼之师 chỉ đội quân dũng mãnh thiện chiến), thanh âm chấn động khiến cả mặt đất rung rung.

Cuộc chiến Thái Bình Châu tạm thời kết thúc như vậy, trải qua một trận này, không còn ai tìm đến Cung Tuấn gây phiền toái, cũng không có ai dám đưa ra lời dị nghị với quyết định của Chu Tử Thư.

Ngược lại với niềm hân hoan của Cung Tuấn là Trương Tuấn, lúc này ông đang mặt chau mày rũ.Kể từ ngày Chu Tử Thư nói muốn thanh tra chuyện tham ô trong quân, không ngừng có ngườithừa cơ coi đây là cớ để công kích kẻ đối lập với mình, Trương Tuấn cũng thuộc về nhóm bị công kích.

Bản thân ông không làm chuyện này, nhưng Thự quan (*Quan nha) của ông Phùng Phương Khước lại bị người ta nắm được nhược điểm, bị người dùng lý do tham ô tiền bạc để vạch tội.Lại có người công kích Trương Tuấn lộng quyền ngang ngược, giật dây thuộc hạ muốn làm gì thì làm, yêu cầu xóa bỏ chức vụ Đô Đốc kia.

Thời điểm đối mặt với tình huống như vậy, Trương Tuấn ngược lại cũng không đề cập qua chuyện muốn từ quan nữa, ông đưa ra các hạng mục chi Cung rõ ràng, cho thấy bản thân chưabao giờ phí phạm tiền bạc cùng lương thực, hơn nữa ra sức bảo vệ Thự quan.

Cho dù Trương Tuấn có liên tục biểu hiện như thế nào, Chu Tử Thư vẫn cảm thấy Trương Tuấn ngườinày danh vọng tuy cao, nhưng cách đối xử cùng dùng người lại không thỏa đáng, an bài ông ta nhưthế nào đã trở thành vấn đề khó khăn nhất hiện nay của Chu Tử Thư.

Nhưng vấn đề này cũng không kéo dài được bao lâu, mưu sĩ bên Trương Tuấn khuyên bảo ông: "Hiện nay Bệ hạ đang tại Kiến Khang, mọi việc đều có Quan gia làm chủ. Nghe nói Hoàn Nhan Lượng còn rất nhiều thuyền chuẩn bị xuôi Nam, đi đường vòng tấn công Hải Châu, sao không ở chỗ khác ra sức vì nước?"

Trương Tuấn cũng sâu sắc cảm thấy gặp phải tình huống như thế này, bình thường mình đắc tội quánhiều người, đặc biệt là Cung Tuấn thắng một trận lớn, danh vọng tăng vọt, quan hệ của mình và hắn vẫn luôn không tốt, ở lại Kiến Khang cũng khó đạt được thành tựu, liền chủ động dâng sớ, thỉnh cầu Chu Tử Thư cho ông đến Hải Châu chủ trì hải chiến.

Chu Tử Thư đối với thỉnh cầu này của Trương Tuấn cũng không do dự quá lâu liền đồng ý. Một mặt,tuy rằng Hoàn Nhan Lượng bị trọng thương, nhưng cũng chưa hết hy vọng, vẫn còn tích cực chuẩn bị,quả thật cần phải có người đến Hải Châu; mặt khác, Trương Tuấn đi rồi, bản thân vừa vặn mở rộngtay chân. Quan trọng nhất là, xem như là một hướng giải quyết vừa lòng người trong việc Thự quancủa Trương Tuấn tham ô.

Ngày Trương Tuấn rời đi, đám người Sử Hạo, Trần Tuấn Khanh đến đưa tiễn, Chu Tử Thư cũng đến, Trương Tuấn nhìn Cung Tuấn, vị tướng lĩnh trẻ tuổi này không cùng một dạng với tưởng tượng của mình, mặc dù đối phương giành được thắng lợi, dùng sự thật chứng minh hết thảy, nhưng chính mình vẫn là không thích hắn.

Trương Tuấn phất tay tạm biệt Cung Tuấn, trước khi đi ở trên lưng ngựa quay đầu lại: "Cung thốngchế phải kiên trì nỗ lực, không phụ thánh ân. Lúc trước lão hủ cùng Tướng quân có chỗ không vui,cũng là vì quốc gia đại sự, không nên giữ lại trong lòng."

Cung Tuấn nhìn theo bóng lưng của Trương

Tuấn, trong lòng cũng có chút cảm giác khó chịu, nhưngmột vài thời điểm, triều đình cũng tàn khốc giống như chiến trường, hy vọng Trương Tuấn sau khi đến Hải Châu, cách làm sẽ không cùng một dạng thế này.

Trương Tuấn vừa đi, một vấn đề khác lại nảy sinh, trước mặt thiếu hụt quan viên chủ chiến, tất cảliền đổ dồn xuống người Chu Tử Thư, y bận rộn đến nỗi ngay cả cơ hội uống một ngụm trà cũng khôngcó, cho dù mỗi ngày ăn rất nhiều, nhưng vẫn gầy đến lợi hại.

Lúc Hoàn Nhan Lượng nghe nói Cung Tuấn không bị sai đi, ngược lại Trương Tuấn rời đi, vừa gấp vừa tức, nghe nói Trương Tuấn tiến đến Hải Châu, lúc này hạ lệnh dừng lại tất cả chiến hạm xuôi Nam tại vịnh Tuấn Đông, ý đồ đột phá từ cửa Hải Châu, thẳng tiến Lâm An, sau đó công kích Nam Tống.

Bởi vì Trương Tuấn rời đi cùng tù binh Cung Tuấn thu nhận được khiến nhân số tăng vọt, chuyện lương thảo không đủ càng thêm cấp bách, hiện tại là trời đông giá rét, phụ cận có thể kiếm lương thảo đã kiếm toàn bộ, nhưng vẫn không thể giải quyết vấn đề cơm ăn cho gần hai mươi vạn đại quân, bởi vì Cung Tuấn thắng trận này, ngoại trừ đội ngũ của

Thống soái Lý Hiển Trung,đội quân còn lại, kể cả thượng cấp lúc trước – Thiệu Hoành Uyên, lúc này đều là thuộc hạ củahắn, chức quan cũng được thăng lên một bậc, trở thành Chế trí sử vùng ven Trường Giang, xử lý quân vụ Hoài Đông Hoài Tây.

Chuyện đầu Cung Tuấn phải làm, chính là nghiêm túc kiểm kê quân tịch một lần nữa, quyết không cho phép tướng lĩnh dưới quyền biển thủ tiền bạc, hơn nữa bỏ cũ thay mới một nhóm tướng lĩnh biểuhiện không tốt trong chiến đấu, đổi thành những tướng lĩnh có biểu hiện nổi bật, lập được công lao màlại còn trung thực liêm

khiết. Chẳng những thế, còn dán bảng thông báo binh sĩ các nơi khi nhận tiềncùng lương thực, nếu có người biển thủ, binh sĩ bình thường cũng có thể tố giác.

Hành động lần này nhận được ủng hộ của đông đảo binh sĩ bình thường, một vài tướng lĩnh dưới lệnh này cũng có chút thu liễm, dù sao ai cũng không muốn bởi vì loại chuyện này mà mất đi chén cơm của mình,

bị binh sĩ chỉ tên thay phiên phê đấu (*cô ng kh ai xử lý t ội lỗ i.). Huống hồ khoản tiền và lương thực này, có thể lấy được cũng không nhiều lắm.

Một mệnh lệnh khác chính là nghiêm cấm binh sĩ đi quấy rối dân chúng, hễ phát hiện, chém không tha.

Chỉ dựa vào nghiêm lệnh đương nhiên không cách nào làm cho những binh sĩ này cam tâm tìnhnguyện chịu đói, Cung Tuấn lại cố ý hợp thành một đội ngũ tuyên truyền, thay phiên tổ chức giáo dụctrong quân, nỗ lực thay đổi tư tưởng chiến đấu vì tiền vì bổng lộc để chiến đấu trước đây, chuyểnthành kiểu lý tưởng cao thượng, chiến đấu vì quốc gia dân tộc, vì bảo hộ dân chúng.

Một loạt hành động này, triển khai trong thời gian cực ngắn, tuy rằng không thể hoàn toàn trị tận gốc quân Nam Tống mục nát năng lực yếu kém, nhưng hiệu quả thu được lại không ít, ít nhất thời điểm binh sĩ trong quân muốn đánh cướp dân chúng, sẽ có binh sĩ khác ra ngoài ngăn cản.

Có một ngày Chu Tử Thư chợt nghe trong thành có binh

sĩ trong lúc tuần tra lại ngâm nga mấy câu hát, vôcùng kinh ngạc, hỏi Tả Hữu: "Vì sao trong quân sẽ có ca hát?"

Cam Biện lập tức trả lời: "Bệ hạ có chỗ không biết, đây là mệnh lệnh mới đây của Cung tướng quân. Chính người viết ca khúc, biên khúc, sửa quân lệnh thành ca khúc để hát xướng, rất dễ nhớ."

Chu Tử Thư cẩn thận nghe ca từ trong miệng những người đó, cái gì mà

"Tất cả hành động phải nghetheo chỉ huy, hành động nhất trí mới có thể thắng lợi".

Cái gì mà "Không lấy của bách tính dù chỉ một cây kim, bách tính ủng hộ chính là thích."

Cuối cùng là một câu trí mạng: Tuân thủ kỷ luật người người phải tự giác, giám sát lẫn nhau không vi phạm.

Chu Tử Thư cười nói: "Không thể ngờ được Cung Tuấn lại còn biết ca hát, cho tới bây giờ trẫm còn chưanghe thấy hắn ca lần nào."

Đêm đến Chu Tử Thư liền đem chuyện này ra hỏi Cung Tuấn, lại còn khen hắn ca từ viết rất hay, đơn giảnrõ ràng, những thứ như phải làm gì, tại sao phải làm, sau khi làm xong sẽ nhận được những gì đều viết ra.

Da mặt Cung Tuấn cũng không dày như vậy, mặt căng đến đỏ bừng, nói: "Đây là của một người bạn củathần viết, thần cảm thấy rất được, liền lấy đến dùng. Bình thường binh sĩ không biết chữ, ghi vào quân lệnh không phải ai cũng hiểu, cũng không còn cách nào để bọn họ ở bất cứ đâu cũng có thể nhớ kỹ, cho nên liền dạy bọn họ ca hát, xem như một loại giải trí đi."

Bài hát《Ba điều kỷ luật, tám điều chú ý》này là kỹ năng tất sát* của Hồng Quân, Cung Tuấn cảmthấy trong toàn bộ quân ca thì cái này có lực sát thương mạnh nhất, thay đổi một chút để dùng cho ngàn năm trước, mặc dù có thể ủng hộ sĩ khí, cũng có thể nghiêm khắc kỷ luật.

(*必杀技: tất sát kỹ: kỹ năng dồn đối phương vào chỗ chết? xem như một cách thức phương pháp hiệu quả đi:D)

Chu Tử Thư nghiêng đầu nhìn Cung Tuấn: "Người bạn kia của ngươi? Là ai, tên gì, trẫm muốn đến gặpmột lần."

Cung Tuấn chợt nhớ tới, năm đó Chu Cấu cũng nói muốn gặp một lần, xem ra hai cha con nhà này ngược lại là muốn truy xét đồng chí Lý Đức Thắng đến cùng.

Cung Tuấn đành phải giải thích: "Bệ hạ còn nhó năm đó, thời điểm thần tại quý phủ của Tần Cối gặp được Bệ hạ, đã từng nhắc đến tên người này. Gọi là Lý Đức Thắng, bất hạnh mất sớm. Cũng may mắn sớm chết, bằng không thì..."

Cung Tuấn giữ lại nửa đoạn dưới không nói ra, lòng thầm nói: Bằng

không thì đồng chí Lý Đắc Thắng phát ra khí thế quân vương, Chu Tử Thư bị đá thẳng vào chuồng bò* rồi.

(*Cái này là cải cách gì của Mao Trạch Đông í.

Là nơi giam giữ những người đc gọi là đầu trâu mặt ngựa (nói chung là người có tội: phần tử bảo thủ, địa chủ, phú nông, phản cách mạng, công dân xấu...)

chuồng bò có 3 đặc điểm: 1.Hạn chế công dân tự do đi lại. Có thể là phòng học, lễ đường, tầng hầm, cũng có thể là nông trường bị phong tỏa. 2. Hồng vệ binh, ủy ban cách mạnh, quân quản hội, trường học, nhà xưởng, cơ quan hành chính, đoàn thể quần chúng, cũng có thể mở chuồng bò. 3. Chỗ nào có chuồng bò, giam giữ người nào, đều không trải qua bất kỳ trình tự pháp luật nào.)

Chu Tử Thư thấy Cung Tuấn dừng lại không nói, liền hỏi: "Bằng không thì là gì?"

Cung Tuấn: "Thần.. vị bằng hữu kia...." Nói tới chỗ này, hắn lựa từ có chút khó khăn, năm đó còn trẻ, đưa Thái tổ Thiên triều ra làm bằng hữu của mình còn chưa có chút áp lực nào, nhưng hiện tại trải qua nhiềuchuyện, lại cảm thấy áp lực rất lớn, không dám cuồng vọng như thế nữa, nhưng lời nói năm đó đã ra khỏi miệng, hiện tại cũng không cách nào thu hồi, chỉ có thể tiếp tục dùng xưng hô

bằng hữu, "Người bạn kia của thần, y trời sinh phản cốt, thích nhất mưu phản soán nghịch, vẫn là chết sớm một chút bằng không... bằng không..."

Nói đến đây, lại không biết dùng từ nào để diễn tả, Chu Tử Thư nở nụ cười, không tiếp tục dây dưa vấn đề Lý Đức Thắng nữa, ngược lại chuyển sang chủ đề khác: "Hiện tại lương thảo chưa đủ, ngược lại là một chuyện khó khăn. Tuy rằng quân kỷ đã được thanh lọc, nhưng cứ kéo dài như vậy, chỉ sợ khó có thể duy trì."

Cung Tuấn đương nhiên cũng rõ ràng vấn đề này, quân đội phong kiến cùng quân đội hiện đại thời hậuthế căn bản không xây dựng trên cùng một chế độ, hắn không có khả năng ở niên đại này yêu cầu quan binh ngang hàng, cùng ăn cùng ở, phát bổng lộc giống nhau, bằng không thì không một ainguyện ý làm với hắn.

Chuyện lương thảo thiếu thốn, trước mắt vẫn có thể miễn cưỡng hạn chế, nếu như vạn nhất thật sựcó một ngày lương thực cạn kiệt, chỉ sợ gặp phải phiền toái lớn rồi.

Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cũng không có biện pháp gì, chỉ có thể hy vọng Ngu Doãn Văn sắp xếp lương thảo tại Lâm An có thể sớm ngày đến đây, mang đến đồ vật cứu mạng.

Đông tháng mười hai, vấn đề lương thảo cho đại quân càng lúc càng trở nên khẩn trương, mỗi một binh sĩ chỉ có thể một ngày một bữa, mà Hoàn Nhan Lượng ở bờ Bắc trải qua một đoạn thời gian điều chỉnh, lại bắt đầu hoạt động, chuẩn bị xuôi xuống Giang Nam.

Ngày mười lăm tháng mười hai, một loạt binh sĩ bởi vì chịu đói, nửa đêm chạy đến nhà dân cướp lương thực, Cung Tuấn chỉ có thể bất đắc dĩ chém đầu theo quân kỷ.

Nhưng chém đầu cũng không thể giải quyết vấn đề, theo lương thực từ từ giảm bớt, loại chuyện này xảy ra ngày càng nhiều, khiến cho Cung Tuấn sứt đầu mẻ trán. Thời điểm những người kia thà chết cũng phải kiếm được một bữa ăn, có nghiêm khắc hạ quân lệnh cũng không cách nào ngăn cản bọn họ, nếu như không xử lý, quân kỷ khó khăn lắm mới chỉnh đốn được ngay lập tức sẽ sụp đổ, hơn nữa so với trước kia lại càng thêm nghiêm trọng.

Ngày hai mươi tháng mười hai, Cung Tuấn ở ngoài thành tiếp tục thu thập lương thực, thời điểm thực hiện quân kỷ, xử lý hơn mười người lén lút chạy ra ngoài đoạt lương thực của dân chúng, bỗng nhiên nhìn thấy phía xa một đội quân trùng trùng điệp điệp đi tới, phần lớn là xe ngựa, lá cờ đỏ trên bầu trời âm trầm lại càng thêm bắt mắt, Cung Tuấn giục ngựa chạy lên phía trước, đi đến trước mặt đội ngũ kia, chỉ thấy một một quan viên mỹ mạo như hoa cưỡi ngựa dẫn đầu đội ngũ, trên người là quan bào màu đỏ, làm nổi bật hai gò má như hoa xuân của y.

Cung Tuấn giục ngựa chạy tới, vị quan viên kia thấy Cung Tuấn cũng nhảy xuống ngựa, hai người ômchầm lấy nhau, nắm tay cười to.

Cung Tuấn mở lời trước tiên: "Ngu đại ca tới thật

đúng lúc! Muộn một ngày, không biết chúng ta phải đói chết thêm

bao nhiêu người!"

Ngu Doãn Văn cũng cười nói: "Lần này là lương thực vận chuyển từ hải ngoại phía Nam tới, còn có Đại Lý Quốc cũng đưa tới không ít, đủ để sử dụng qua mùa đông!"

Hai người áp tải lương thực trở về, Ngu Doãn Văn đến, khiến cho vấn đề lương thảo đã được giải quyết, y ở Kiến Khang mấy ngày, sau khi quan sát đội quân như được thay một diện mạo mới*, gật đầu tán thưởng: "Hiền đệ, ngày đó ta nói đệ ắt sẽ thành tài, quả nhiên!"

(*Nguyên văn là 焕然一新 mang nghĩa như được thay một diện mạo mới, rực rỡ sáng bừng hẳn lên.)

Cung Tuấn khuyên Ngu Doãn Văn ở lại, bởi vì hắn cấp tốc mở rộng quân sự, nhân thủ không đủ dùnglà một chuyện, ngày đó Ngu Doãn

Văn cũng từng cùng hắn ngốc trong quân đội hơn nửa năm, nếunhư Ngu Doãn Văn ở lại hỗ trợ, mình và Chu Tử Thư sẽ giảm bớt được rất nhiều chuyện.

Ngu Doãn Văn vui vẻ đáp ứng Cung Tuấn, nói: "Ta là ở Lâm An nghe nói Thái Bình Châu đại thắng,nhân cơ hội chuyển lương thực cố ý đến xem một chút. Chỉ cần Bệ hạ đồng ý, làm ca ca đương nhiên nguyện ý ở lại trong quân của hiền đệ."

Lúc này Cung Tuấn liền dẫn Ngu Doãn Văn đến thỉnh cầu Chu Tử Thư, để cho Ngu Doãn Văn ở lại, phái những người khác trở về.

Chuyện này cũng không có gì khó khăn, Hữu tướng Sử Hạo đối với chiến sự cũng không quá tinhthông, sau khi nghe nói liền nguyện ý thay thế Ngu Doãn Văn trở về Lâm An.

Sử Hạo làm việc có kinh nghiệm, tính cách ôn hòa, giỏi về cân đối quan hệ, để ông trở về quản lý chuyện lương thảo cũng vô cùng phù hợp, chuyện này cứ xác định như vậy.

Ngu Doãn Văn đến, đem những chuyện Cung Tuấn không cách nào hoàn thiện nhanh chóng hoàn thiện, trừ cái đó ra, Chu Tử Thư cũng đem chuyện tình Trương Tuấn lúc trước ném cho Ngu Doãn Văn một ít.

Ngu Doãn Văn hoàn toàn bất đồng với Trương Tuấn, không chỉ giỏi về cân đối quan hệ giữa các vị tướng lĩnh, lại còn xử lý chính sự ngay ngắn rõ ràng, chuyện y phân xét, không có người không phục, không đến mấy ngày đã thân quen với mấy vị quan viên cùng tướng lĩnh phụ cận.

Chu Tử Thư thật là muốn cho Ngu Doãn Văn thay thế vị trí của Trương Tuấn, nhưng uy vọng của Ngu Doãn Văn chưa đủ, không cùng một cấp bậc với Trương Tuấn, cũng không đủ để nắm toàn quyền xử lý, chỉ có thể để người này tạm thời làm đại quản lý, cũng khiến cho trọng trách trên vai mình nhẹ đirất nhiều.

Ngày hôm đó, đã gần đến giao thừa, Cung Tuấn lại nhận được tin tức của trinh thám báo lại từ Giang Bắc: Hoàn Nhan Lượng lại bắt đầu bắt ép dân phu, chặt cây đốn củi, đóng thuyền chiến, hơn nữa lúc này đây, Hoàn Nhan Lượng còn chế ra rất nhiều lựu đạn, chuẩn bị đưa vào trận chiến tiếp theo.

Hoàn Nhan Lượng tại Nam Triều hai lần bị tổn hại bởi hỏa khí, biết rõ cực kỳ lợi hại, vơ vét toàn bộ thợ tại Kim quốc, ngày đêm tìm tòi nghiên cứu, lại phái trinh thám cùng gian tế đến Nam

Triều, muốn tìm hiểu cách điều chế hỏa khí. (* gọi c hung cho s úng, pháo, đạn. ...)

Dưới sự cố gắng kiên trì của y, cũng chỉ có một vảy một móng*, chỉ có điều lựu đạn chế ra rốt cuộc đạthiệu quả như thế nào, khó có thể khẳng định được.

(*Nguyên văn là 一鳞片爪 nhất lân phiến trảo: chỉ rồng trong mây, phía đông lộ vảy, phía tây lộ nửa móng vuốt, nhìn k tới dung mạo xinh đẹp của nó. Ví von những thứ lẻ tẻ vụn vặt phân tán. Chắc để chỉ anh Lượng k nghiên cứu đc hoàn chỉnh, chỉ biết đc một phần nhỏ thôi.)

Cung Tuấn nhìn chiến báo, lông mày nhíu lại cùng một chỗ. Niềm vui thắng lợi của trận chiến tại Thái Bình Châu lần trước đã sớm nhạt nhòa, mà thử thách lần này đối mặt lại càng khó khăn gấp bội.

Hắn sao chép lại một bản chiến báo cho Ngu Doãn Văn, hỏi: "Đại ca, huynh nói một chút, có biện pháp gì tốt, có thể tận lực giảm hao tổn, giải quyết Hoàn Nhan Lượng?"

Ngu Doãn Văn nhìn chăm chú, nhãn châu xoay động, cười nói: "Nghe nói tướng lĩnh dướitrướng Hoàn Nhan Lượng, có một người gọi là Da Luật Nghiêm Nghi, là người Khiết Đan?"

Hai mắt Cung Tuấn lóe sáng, nhưng lại lập tức phai nhạt: "Muốn chiêu hàng gã chỉ sợ có chút khó khăn,huống chi cũng không có nhân thủ đắc lực để qua đó."

Ngu Doãn Văn vỗ vai Cung Tuấn, cười nói: "Đầu óc đệ như thế nào vẫn còn không thông a? Chiêuhàng làm gì, lại khiến cho Hoàn Nhan Lượng hoài nghi gã, ly gián hai người không được sao? Cóthể ly gián thành công, thuộc hạ của Hoàn Nhan Lượng vẫn còn rất nhiều tướng lĩnh người Hán cùng tù binh Tây Hạ, sụp đổ chẳng qua là chuyện sớm hay muộn!"

Thời điểm Cung Tuấn còn đang vắt óc suy nghĩ, thầm cân nhắc trong lòng, Ngu Doãn Văn liền nói: "Dễ làm, phái người không ngừng đưa thư chiêu hàng cho Gia Luật Nghiêm Nghi, lại cố ý để Hoàn Nhan Lượng phát hiện, quân ta lại phối hợp hành động một chút, dựa vào tính cách nghi kỵ tàn nhẫn hiếu sát của Kim chủ, không lo sự bất thành."

Lúc này Cung Tuấn đã cùng Ngu Doãn Văn tản bộ đến bờ sông, hắn nhìn bờ bên kia, lại nhìn bên cạnh mình.

Doanh trại bên sông vẫn chi chít như rừng, đèn đuốc lập lòe. Hắn thế nào cảm thấy kế sách này của Ngu Doãn

Văn, nghe có chút quen tai, tại cục diện giằng co giữa hai bờ Nam

Bắc, thấy thế nào cũng giống như nội dung trong cốt truyện《 Tam Quốc Diễn Nghĩa 》, Chu Du sắp đặt thiết kế Cung diệt Đô đốc thủy quân Thái Mạo cùng Trương Doãn của Tào Tháo.

Nhưng mà cũng không cần quản nhiều như vậy, chỉ cần có thể thành công, cái gì cũng có thể làm!

Ngu Doãn Văn liền bắt đầu xếp đặt người, trước tiên hữu ý vô ý kích động oán hận của dân tộc trong người Kim, đặc biệt là người Khiết Đan có mối hận vong quốc với Kim Quốc.

Hoàn Nhan Lượng dĩ nhiên cũng phát giác loại đồn đãi bất lợi này, ban đầu vẫn còn giả bộ như rộng lượng, trấn an Gia Luật Nghiêm Nghi: "Trẫm không phải là dạng Hoàng đế không tha cho người như vậy!" Nhưng hiệu quả của ba người thành hổ* đúng là không thể xem thường, một hai lần Hoàn Nhan Lượng còn có thể bình tĩnh đối đãi, nhưng mà sau khi chặn được ba bốn phong thư từ Nam Triều gửi cho Gia Luật Nghiêm Nghi, liền bắt đầu có chút bất an, cố ý gọi Gia Luật

Nghiêm Nghi đếnhỏi: "Khanh có còn nhớ chuyện vong quốc hay không?"

(*Nghĩa đen: Ba người nói có cọp, thiên hạ cũng tin có cọp thật. Nghĩa bóng: Một việc, dù cho sai lầm, nếu nhiều người cùng tin là như vậy thì cũng dễ khiến người ta đem bụng tin mà cho là phải. Một chân lý có chứng minh rõ ràng, mười phần chắc chắn, thì mới nên công nhận.)

Gia Luật Nghiêm Nghi bởi vì mấy lời đồn đãi mà có chút lo sợ bất an, lúc này thấy Hoàn Nhan Lượnghoài nghi mình, liền ở trước mặt ra sức biểu hiện quyết tâm, nhưng trong tâm tư lại âm thầm có chútlung lay.

Đại tướng Hoàn Nhan Ung trấn giữ cựu kinh tại Kim quốc, gần đây hình như có hành động gây rối.

Tin tức này lại khiến cho Hoàn Nhan Lượng vô cùng tức giận, trước kia thê tử của Hoàn Nhan Ung xinh đẹp mỹ lệ, Hoàn Nhan Lượng thèm đến chảy nước miếng, đã từng gọi vợ y vào kinh, nghĩ muốn dâm loạn một phen, nhưng nào có thể đoán được vợ của Hoàn Nhan Ung lại vô cùng trinh liệt, chiếutheo mệnh lệnh, nhưng lại nửa đường tự sát.

Tin tức truyền đi, lúc ấy Hoàn Nhan Ung khóc lóc ròng rã, nhưng bởi vì

Hoàn Nhan Lượng quyềnthế đang thịnh, không dám đối đầu, ngược lại chấp nhận chịu nhục, lúc này Hoàn Nhan Lượng Namchinh, nhiều ngày không về Bắc, lại không có chiến tích nào, Hoàn Nhan Ung không khỏi vui mừng,thù mới hận cũ cộng thêm dã tâm đều xông lên đầu, bắt đầu rục rịch ở cựu kinh.

Thời điểm Hoàn Nhan Lượng nhận được tin này, vẫn không chịu điều quân trở về, y đang chờ kết quả thành – bại ở Hải Châu.

Nếu có thể một lần hành động tóm được Nam Triều, có trở về Bắc cũng không muộn, nhưng tin tức liên tục truyền đến mấy ngày gần đây lại khiến cho tình hình của y càng ngày càng bất lợi.

Đầu tiên là một ít thổ phỉ ở Giang Bắc thừa cơ hoạt động, Trung

Nguyên có Vương Hữu Trực, Tuấn Đông có Trương Chí Hùng, Tân Khí Tật, đều đang không ngừng quấy rối, Hoàn Nhan Ung lại có ý đồ bất chính, càng hỏng bét chính là, có người đồn ngày đó bại trận tại hồ Hồng Trạch, Cung Tuấn dùng không đến một ngàn thuộc hạ là có thể phá hủy chiến hạm, là bởi vì bên trong có gian tế tiếp ứng.

Nội tặc là ai, mũi nhọn trực tiếp chỉ thẳng vào người Khiết Đan, ngày đó đóng giữ tại hồ Hồng Trạch là tướng lĩnh Gia Luật Nghiêm Nghi.

Còn không đợi Hoàn Nhan Lượng hành động, cũng không đợi đến lúc Cung Tuấn Ngu Doãn Văntung ra tuyệt chiêu, Gia Luật Nghiêm Nghi đã đứng ngồi không yên.

Phái người bí mật sang sông, đưa tin cho Cung Tuấn: "Ta có mối hận vong quốc với Kim Triều, bất đắc dĩ mới về dưới trướng, nhưng không ngờ lại bị hiềm nghi, nguyện dẫn toàn bộ nhân mã, đến đây quy phụ, giết kẻ giặc này báo mối thù vong quốc!"

Thời điểm bức mật thư này đưa đến tay Cung Tuấn, Cung Tuấn đang cùng Ngu Doãn Văn ở trong lều bàn bạc như thế nào châm ngòi quan hệ với tất cả quân của Hoàn Nhan Lượng, thư vừa đến,khiến cho hai người vui mừng không tả được, vốn đang sững sờ, lập tức hưng phấn cười to ôm lấy nhau.

Cung Tuấn không ngừng vỗ vai Ngu Doãn Văn: "Đại ca huynh quả nhiên lợi hại! Mã đáo thành công!"

Ngu Doãn Văn chưa đáp lại, liền nghe một giọng nói từ cửa truyền vào: "Chuyện gì mà cao hứng như vậy? Nói cho trẫm để cùng vui vẻ một chút thử xem!"

Cung Tuấn vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Chu Tử Thư đang

đứng trước cửa, tuy rằng trên mặt Chu

Viện mang theo nụ cười, nhưng trong mắt lại không có nửa điểm vui vẻ, chẳng những thế, ánh mắt cònmuốn ăn tươi nuốt sống Cung Tuấn.

Cung Tuấn cuống quít buông Ngu Doãn Văn ra, hắn vừa thấy được ánh mắt của Chu Tử Thư, đãbiết rằng chỉ sợ đối phương có chỗ hiểu lầm rồi, nhưng lúc này chính là không có cách nào để giải thích.

Ngu Doãn Văn không hề phát hiện ra, cười nói: "Là Gia Luật

Nghiêm Nghi gửi thư, nguyện dẫn quân quy phụ."

Chu Tử Thư trầm giọng: "Cũng có khả năng là lừa gạt!"

Ngu Doãn Văn cùng Cung Tuấn đồng thời gật đầu: "Bệ hạ nói không sai."

Hai người trăm miệng một lời, sương mù trong mắt Chu

Viện lại tăng thêm một tầng. Cung Tuấn vội vàng nói: "Có bẫy cũng không sợ, cùng giao hẹn thời gian, cho làm nội ứng. Lại đưa mật thư Gia Luật Nghiêm Nghi thông đồng với địch đến trước mặt Hoàn Nhan

Lượng. Đến lúc đó quân ta hành động không theo ước định trước đó, cho dù có là bẫy, Hoàn Nhan Lượng cũng sẽ hoài nghi Gia Luật Nghiêm Nghi là gian tế. Không lo việc lớn không thành!"

Chu Tử Thư khẽ gật đầu, Ngu Doãn Văn nói: "Thần sẽ hồi âm lại cho gã, lại phái người cầm phong thưnày không cẩn thận rơi vào tay Hoàn Nhan Lượng."

Chu Tử Thư gật đầu, nói: "Được, công việc cụ thể, phải phiền Ngu khanh rồi. Cũng không thể quá dựa dẫm vào việc kẻ địch quy hàng."

Cung Tuấn cùng Ngu Doãn Văn liếc mắt nhìn nhau, cười nói: "Hiện nay

Hoàn Nhan Lượng là người người xa lánh, chẳng những người Khiết Đan, ngay cả đại thần của Kim quốc, đều hết sứcbất mãn với cách làm của y, y mà không động thì còn may, nếu như vượt sông tác chiến, khôngthể tránh khỏi thất bại. Nếu vẫn chưa tỉnh ngộ, sẽ bỏ mạng tại đây!"

Chu Tử Thư cùng hai người nói vài câu, sau đó liền rời đi, Cung Tuấn giữ lại

Ngu Doãn Văn bàn bạc chitiết, lại gọi đến các vị tướng lĩnh Trần Tuấn Khanh, Lý Hiển Trung, thảo luận nghiên cứu, chờ đến khihắn trở lại phòng, đã hơn canh hai rồi, lại khiến cho Cung Tuấn vô cùng kinh ngạc là, thái giám Cam Biện vậy mà đang ngồi trong phòng, nhìn bộ dạng xem ra là đang đợi mình.

Cung Tuấn gỡ xuống mũ sắt, tóc của hắn dài cực nhanh, qua ba tháng, đã có thể buộc lên rồi, Cung Tuấnmột bên cởi khôi giáp, một bên nói: "Cam đại nhân đêm khuya đến đây, là có chuyện gì sao?"

Cam Biện nhìn Cung Tuấn, nói: "Cung tướng quân đừng vội thay quần

áo, Bệ hạ cho mời."

Cung Tuấn sững sờ, hỏi: "Chuyện này... đêm hôm khuya khoắt, Bệ hạ tìm ta có việc gì, ngươi biết không?"

Cam Biện nhún vai, lắc đầu cười nói: "Cái này nô tài thật sự không biết, chỉ biết là Bệ hạ có lời, cho dù Tướng quân về trễ, cũng phải đi qua. Nô tài đã bắt đầu đợi từ khi trời tối đen, đợi khoảng hai canh giờ, mới đợi được Tướng quân về, mau mau đi theo nô tài, chỉ sợ Bệ hạ chờ đợi nóng ruột."

------oOo------

Chương 123: Tẩm các

Nguồn: EbookTruyen.VN

Cam Biện nhún vai, lắc đầu cười nói: "Cái này nô tài thật sự không biết, chỉ biết là Bệ hạ có lời,cho dù Tướng quân về trễ, cũng phải đi qua. Nô tài đã bắt đầu đợi từ khi trời tối đen, đợi khoảnghai canh giờ, mới đợi được Tướng quân về, mau mau đi theo nô tài, chỉ sợ Bệ hạ chờ đợi nóng ruột."

Cung Tuấn có chút kỳ quái, chuyện nên nói ban ngày cũng đã nói với Chu Tử Thư rồi, hơn nửa đêm....

Thời điểm đi trên đường, Cung Tuấn

đoán rằng có thể hôm nay mình có chỗ nào đắc tội Chu

Viện, hắnnghĩ một chút, lại ở dọc đường mua cho Chu Tử Thư một phần bánh gạo nếp y thích ăn nhất, dùng giấy dầu gói lại cầm trong tay, tiếp tục đi.

Bởi vì phủ nha Kiến Khang vốn không phải nơi dành cho Hoàng đế ngủ, cho nên phòng cũng không nhiều, Chu Tử Thư làm việc ở gian ngoài, bên trong nghỉ ngơi, không tính là rộng rãi. Cam Biện dẫn Cung Tuấn đến đây liền im lặng lui xuống, Cung Tuấn nhìn cửa phòng khép hờ, hắn khôngbiết hiện tại Chu Tử Thư đang làm gì, cho nên ở bên ngoài đợi một lát, nghe thấy bên trong không có bất kỳ động tĩnh, lúc này mới nói vọng vào: "Thần Cung Tuấn cầu kiến."

"Vào đi!" Bên trong truyền ra giọng nói trầm ổn của Chu Tử Thư, nghe không ra tâm tình gì.

Cung Tuấn đẩy cửa bước vào phòng, chờ đến khi hắn vào trong, có chút giật mình. Thường ngày, bên cạnh Chu Tử Thư đều có cung nữ thái giám đi theo, thỉnh thoảng còn có Khởi cư xá nhân làm bạn, nhưng hôm nay trong phòng không một bóng người, chỉ vỏn vẹn có một mình Chu Tử Thư đang ngồi trước thư án viết gì đó.

Chu Tử Thư mặc trên người một bộ thường phục, bào tử nâu nhạt, trên đầu đội một tiểu quan mạ vàng, đầu tóc chỉnh tề buộc gọn trong quan. Cung Tuấn để ý thấy Chu Tử Thư không mặc kiểu cổ hình tròn bình thường y yêu thích, mà thay bằng bào tử cổ chéo, từ chỗ cổ áo có thể thấy được trung y vàng nhạt cùng lý y màu trắng bên trong.

(*lý y mặc trong cùng.)

Sau khi Cung Tuấn hành lễ với Chu Tử Thư, liền nói: "Bệ hạ gọi thần đến đây là có chuyện gì khẩn cấp sao?"

Chu Tử Thư đặt bút xuống, hơi nâng mắt, nhìn Cung Tuấn nói:

"Cũng không phải là chuyện gấp gáp gì, vốn đang định nếu ngươi không đến ta liền nghỉ ngơi."

Sáng nay Cung Tuấn bận bịu cả ngày, có chút mệt, bình thường hắn đều ngủ vào giấc này, gần đây bởi vìchiến sự khẩn trương, ngủ cũng muộn, trong tay lại có rất nhiều chuyện còn chưa làm xong, lúc nàynghe Chu Tử Thư nói không có chuyện gì khẩn cấp, liền cười nói: "Thần có chút mệt, nếu như không cóchuyện quan trọng, thần muốn trở về ngủ."

Chu Tử Thư đồng ý an bài, môi khẽ động, nhưng Cung Tuấn không nghe rõ y nói gì. Vì vậy Cung Tuấn hỏi lại: "Bệ hạ nói gì?"

Chu Tử Thư lắc đầu, nói: "Cũng không có chuyện gì, nếu ngươi mệt nhọc, trở về đi."

Cung Tuấn cảm thấy hôm nay Chu Tử Thư là lạ, nhưng rốt cuộc lạ ở chỗ nào, bản thân không nói lên được,hắn thầm nghĩ có lẽ Chu Tử Thư có tâm sự, liền nói: "Cũng không quá mệt, trên đường đi có mua đồ ăncho Bệ hạ đấy." Một bên nói, một bên lấy bánh ngọt ra đưa đến trước mặt Chu Tử Thư.

Chu Tử Thư cũng không để ý tới bánh ngọt kia, chỉ ngồi im bất động tại chỗ.

Cung Tuấn lại chờ một lát, thấy Chu Tử Thư hình như không có việc gì, liền nói lại lần nữa: "Như vậy thần xin cáo lui trước."

Chu Tử Thư khẽ gật đầu, Cung Tuấn liền xoay người rời đi, mới đi được hai bước chợt nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân, bóng người Chu Tử Thư lướt qua Cung Tuấn, đi tới cửa, sau khi đóng lại cửa phòng, liền dùng lưng chặn lại.

Cung Tuấn nhìn thấy ánh mắt Chu Tử Thư nhìn mình dường như có chút ai oán, hắn đoán chừng mình nhìn sai rồi, liền cười hỏi: "Bệ hạ làm sao vậy?"

Chu Tử Thư cắn môi, sau một lúc thì nói: "Hôm nay Khởi cơ xá nhân vừa vặn do Cam Biện trực."

Cung Tuấn mờ mịt không rõ ý tứ trong lời nói của Chu Tử Thư, Chu Tử Thư đợi cả buổi cũng không đợi được Cung Tuấn có phản ứng, trong lòng thầm oán hận, hít sâu một hơi, nói: "Ngươi ở lại trò chuyện với trẫm đi."

Cung Tuấn có chút khó xử, buổi tối hắn còn rất nhiều chuyện muốn làm, cùng Chu Tử Thư nói chuyện phiếm gì gì đó, tìm lúc mình đang rãnh rỗi không được sao....

Nhưng nếu như đối phương đã mở miệng, Cung Tuấn không đành lòng cự tuyệt, liền nói: "Được, Bệ hạmuốn nói gì?"

Chu Tử Thư cúi đầu, cách cả một lúc lâu mới hỏi: "Ngươi.... dường như rất thích.... rất thích bộ dạng của Ngu Doãn Văn..."

Cung Tuấn vẫn còn chưa hiểu những lời này là có ý gì, thuận miệng liền thành thật trả lời: "Đúng vậy a,con người

không tệ, xử lý công việc chu toàn, so với Trương tướng lúc trước thì tốt hơn nhiều." Chu Tử Thư có chút nôn nóng, bất chợt ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Cung Tuấn, yếu ớt nói: "Ngươi biếtta không phải nói cái ý kia."

Cung Tuấn sững sờ, rốt cuộc rõ ràng Chu Tử Thư nói là có ý gì, hôm nay mình và Ngu Doãn Văn thân mật ôm nhau, hình như bị Chu Tử Thư bắt gặp, chuyện này mình đã sớm quên mất, không nghĩ tới Chu Tử Thư rồi lại nhớ rõ.

Vậy phản ứng này của đối phương, là —— ghen?

Thời điểm ý thức được điều này, Cung Tuấn cảm thấy trong bụng như nở hoa, hắn đưa tay ôm chầm Chu

Viện, nhẹ nhàng hôn một cái lên môi y, thấp giọng nói:

"Ta thích ngươi, chỉ thích một mình ngươi."

Chu Tử Thư vòng tay ôm Cung Tuấn, khẽ cắn môi, thấp giọng nói: "Ta không tin!"

Cung Tuấn chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt này của Chu Tử Thư, hận không thể ngay lúc này đè y xuống lột sạch sẽ dày vò một phen để chứng minh cho y thấy, lúc này hắn cũng hiểu được ý nghĩa sâu xa trong câu nói lúc trước của Chu Tử Thư "Hôm nay Khởi cư xá nhân là Cam Biện", ý tứ này chính là, hôm nay mình đến chỗ Chu Tử Thư, mặc kệ phát sinh chuyện gì, cũng sẽ không bị ghi chép lại.

Nhưng hắn lập tức nghĩ đến chuyện Hoàn Nhan Lượng trước khi vào trận ôm hơn mười mỹ nữ, kết quả đại bại Thái Bình Châu, mặc dù hiện tại rất muốn, nhưng không dám phân tâm quá nhiều, chỉ cóthể sau khi chiến tranh nội tâm xong, uyển chuyển từ chối: "Thật sự vẫn còn rất nhiều chuyện, vừa rồi bàn bạc cùng bọn họ, ba ngày sau phát động tấn công, không dám phân tâm."

Cung Tuấn cho rằng sau khi mình nói ra những lời này, Chu Tử Thư sẽ thả mình đi, lại không nghĩ rằng đối phương căn bản không có ý định thả người, nhưng dường như cũng không có vẻ tiến thêm một bước, chỉ là ngăn ở cửa ra vào, không cho hắn đi.

Cung Tuấn có chút nghiền ngẫm nhìn Chu Tử Thư, tình huống hôm nay, có phải đại biểu cho hôm nay mình muốn làm gì thì làm? Nghĩ

đến đây, trong lòng lại bắt đầu người ma giao chiến. Nói thật, tuy rằng Chu Tử Thư đến Kiến Khang, nhưng vẫn chưa lúc nào làm hoàn chỉnh, chỉ là tại thời điểm mình bị thương thừa cơ ăn chút đậu hũ, thời gian còn lại cũng không có cơ hội nghĩ đến những chuyện kia,

Cung Tuấn nhíu mày nhìn Chu Tử Thư: "Bộ dạng này của Bệ hạ, không giữ thần lại được."

Chu Tử Thư có chút tức giận, trừng mắt Cung Tuấn, Cung Tuấn cười tủm tỉm nhìn Chu Tử Thư.

Một lúc sau, Chu Tử Thư chủ động đến gần, khẽ hôn hôn hai má Cung Tuấn, nhỏ giọng nói: "Như vậy ngươi có thể ở lại chứ?"

Cung Tuấn lắc đầu, đẩy Chu Tử Thư ra, hắn đã không có ý định rời đi, nhưng cũng không có ý định dễ dàng buông tha một cơ hội tốt như vây. Hắn làm bộ làm tịch ngồi xuống ghế: "Không có chútthành ý!"

Chu Tử Thư hừ một tiếng, phất tay áo nói: "Vậy ngươi cút đi!" Tuy rằng y nói vậy, nhưng vẫn không dời chỗ, chẳng qua là xoay người đưa lưng về phía Cung Tuấn.

Cung Tuấn mượn ánh nến không chút kiêng kỵ thưởng thức bóng lưng Chu Tử Thư, dáng người đối phương thon dài cao ngất, đúng chuẩn tam giác ngược, đai lưng thắt ngang hông, khiến vòng eohoàn mỹ của y hiện ra vô cùng rõ ràng, nếu như cắm vào từ hướng này mà nói, đối phương lắc lư vòng eo, khẳng định đặc biệt Cung hồn.

Cung Tuấn phát giác mình chỉ mới nhìn thấy bóng lưng của đối phương đã cứng ngắc, nhưng hắn quyết định nhẫn nại, cho nên vẫn như cũ ngồi yên không động.

Bọn họ cứ như vậy một lúc lâu, Chu Tử Thư đột nhiên xoay người, giận dữ nhìn hắn một cái: "Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào mới bằng lòng thỏa mãn?"

Cung Tuấn bắt đầu thăm dò giới hạn của đối phương: "Cho tới bây giờ chưa từng thấy mặc quần áo giữ người qua đêm đấy, Bệ hạ hứa hẹn trọng thưởng hả? Sao ta chưa thấy!"

Chu Tử Thư căm tức nhìn Cung Tuấn, nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi không nên quá phận!"

Cung Tuấn nhếch miệng: "Ta đi đây..." Nói đến đây liền làm bộ đứng dậy.

Chu Tử Thư lạnh lùng quát: "Ngươi dám động thử xem!"

Cung Tuấn lập tức ngoan ngoãn ngồi im không nhúc nhích, chờ Chu Tử Thư.

Chu Tử Thư quay đầu nhìn nơi khác, một lát sau, bàn tay chậm rãi sờ tới eo mình, tháo đai lưng ra, vén lên lớp áo bên ngoài, bào tử cổ chéo rất nhanh bị mở ra, để lộ trung y màu vàng bên trong. Mặt Chu Tử Thư đã đỏ bừng, căm tức nhìn Cung Tuấn, giống như phải bóp chết hắn mới có thể hả giận.

Cung Tuấn âm thầm tự nhủ vô số lần phải nhẫn phải nhẫn, nhưng hiện tại nhìn thấy bộ dạng Chu Tử Thư cới áo nới thắt lưng, tất cả sự nhẫn nại đều bay đâu mất, hắn đứng dậy, vội vàng bước qua,thoáng cái giật xuống áo ngoài của Chu Tử Thư, xả xuống đất, không nhiều lời liền ôm y lên, đi về phía giường lớn bên trong.

Chu Tử Thư vô cùng nhu thuận, vòng tay qua cổ Cung Tuấn, ghé vào tai hắn thấp giọng nói: "Ngươi không nên hở một tí là đi ôm người khác, ta sẽ ghen..."

Cung Tuấn bị những lời này của Chu Tử Thư khiến hồn bay lên mây, hắn gần như là ném Chu Tử Thư lên giường, sau đó nhanh chóng cởi giáp sắt trên người mình, vứt xuống đất, giáp sắt rơi xuống đất phátra âm thanh nặng nề.

Hắn lại thật nhanh cởi miên bào (*棉袍 áo bông) trên người mình, nhưng vì vô cùng kích động,làm hai ba lần cũng không tháo được nút, Chu Tử Thư hơi nhỏm người dậy, đưa tay cởi cho hắn.

Cung Tuấn liền không chút khách khí kéo quần áo Chu Tử Thư, bởi vì quá mức vội vàng cùng kích động, chỉ nghe một tiếng 'xoẹt' vang lên, bào tử của Chu Tử Thư cũng bị hắn xé rách, Cung Tuấn không quản được nhiều như vậy, tiếp tục kéo lý y của Chu Tử Thư.

Nút buộc của lý y của Chu Tử Thư có chút phức tạp, Cung Tuấn không chờ được cởi từ từ, dứt khoát dùng lực, lập tức xé lý y của Chu Tử Thư thành hai mảnh.

Dưới ánh nến, thân thể hoàn mỹ của đối phương gần như bại lộ trước mặt Cung Tuấn, thân thể Chu Tử Thư vô cùng cân đối, không có chút thịt dư thừa, làn da bóng loáng trắng nõn, xương quai xanh khêu gợi, hai nụ phấn hồng trước ngực như ẩn như hiện.

Cung Tuấn cúi đầu hôn Chu Tử Thư, tay cũng có chút vội vàng sờ soạng xuống phần thân dưới của y, chỗ đó của Chu Tử Thư cũng chưa hoàn toàn cứng rắn, có chút mềm. Ngọn lửa trong lòng Cung Tuấn bị dập tắt không ít, hắn còn nhớ rõ hai lần trước đều vì mình quá mức vội vàng thô lỗ, khiến Chu Tử Thư không có nửa điểm khoái cảm không nói, còn khiến đối phương bị thương. Tối hôm nay thời gian dư dả, cho dù mình có chịu đựmg đến cả người nổ tung, cũng không thể tái phạm sai lầm đồng dạng.

Thời điểm hắn nhìn Chu Tử Thư, trong mắt Chu

Viện rõ ràng mang theo một tia khủng hoảng, hiểnnhiên cũng đang nhớ lại kinh nghiệm không mấy tốt đẹp của hai lần trước.

Cung Tuấn hít sâu hai cái, muốn cho mình tỉnh táo một chút, hôn môi Chu Tử Thư, thấp giọng nói: "Đừng khẩn trương, ta sẽ hầu hạ Bệ hạ thật tốt."

Thân thể Chu Tử Thư có chút run rẩy, đối với những lời này của Cung

Tuấn, y cũng không ôm hy vọng quálớn, bởi vì thời điểm vừa rồi Cung Tuấn nhào đến đây, cách một lớp quần y đã cảm thấy đối phươngcứng ngắc.

Cung Tuấn dời phía dưới của mình cách xa Chu Tử Thư một chút, nhẹ nhàng ôm Chu Tử Thư vào ngực, ôn nhu hôn y. Vốn là nhẹ nhàng liếm láp môi đối phương, bắt đầu từ khóe môi, chờ đến khi cảm thấy hô hấp của đối phương dần nặng nề, mới cạy mở hàm răng Chu Tử Thư, cẩn thận dò xét đi vào, khẽ cắn hôn sâu, một chút trêu đùa, tay cũng không ngừng vuốt ve lưng Chu Tử Thư.

Chu Tử Thư rốt cuộc vươn tay, ôm cổ Cung Tuấn, bắt đầu đáp lại hắn. Hai người chỉ hôn nhau chốc lát, Cung Tuấn liền rời khỏi môi Chu Tử Thư, hôn vành tai y, lại một đường xuống cổ, cuối cùng dừng lại hai quả thù du trước ngực y, nhẹ nhàng cắn. Chu Tử Thư có chút khó nhịn vặn vẹo thân thể mình, y còn chưa quen bị đối phương khiêu khích như vậy.

Nhưng vặn vẹo như vậy, lại không cẩn thận đụng vào phía dưới đã gần như nổ tung của Cung Tuấn,Cung Tuấn hừ nhẹ một tiếng, đưa tay đỡ Chu Tử Thư lên, để y ngồi lên đùi mình, mình thì ôm lấy Chu Tử Thư, mò tay vào khố y chưa cởi xuống của y, nhẹ nhàng xoa nắn, chậm rãi lên xuống, hắn một bên làmmột bên nhìn sắc mặt Chu Tử Thư, chỉ thấy hai mắt Chu Tử Thư khép hờ, lông mi đang nhẹ nhàng runrẩy, đôi môi bị mình hôn đến sưng đỏ vào lúc này hơi hé mở, tư thế kia không nghi ngờ gì chính là đangmời hôn.

Cung Tuấn lại hôn lên môi Chu Tử Thư, hắn cảm thấy được thân thể đối phương càng ngày càng nóng, trong khoảnh khắc đối phương ngẫu nhiên mở mắt, có thể thấy được trong mắt đối phương đong đầy hơi nước, ánh mắt có chút hốt hoảng cùng mê mang.

Cung Tuấn thấp giọng nói: "Ngươi cứng..."

Cả người Chu Tử Thư đều nhuộm thành màu hồng, Cung Tuấn giật tay một cái, đã lột xuống toàn bộ khố y của đối phương, vật kia của Chu Tử Thư nảy ra ngoài, thẳng tắp cứng rắn.

Cung Tuấn buông tay mình ra, lật người Chu Tử Thư lại, nhìn thấy từng nếp uốn nơi cửa động bí mật của đối phương, đang hơi co rút lại.

Chu Tử Thư nằm nhoài trên giường, mông hơi vểnh lên, tóc

bay tán loạn, còn quay đầu lại nhìn Cung Tuấn, trong hai mắt tràn đầy quyến rũ xinh đẹp, cảnh tượng này lại khiến đại não Cung Tuấn nổ 'oành' một tiếng, biến thành một nồi bột nhão, nhưng cho dù đã là nồi bột nhão, hắn vẫn nhớ một chữ 'Nhẫn'.

Cung Tuấn hơi tách đùi Chu Tử Thư ra, xuống giường tìm mỡ hoa hồng bình thường vẫn luôn giữ khư khư trong người, nhưng tìm cả buổi mà vẫn không tìm được, xem ra hôm nay không mang...

Cung Tuấn thầm mắng tại sao tại thời khắc mấu chốt lại luôn xảy ra vấn đề, hắn bắt đầu xoắn xuýt nênnhanh chóng chạy về hay là cứ như vậy làm luôn đi.

Chu Tử Thư cắn môi nhìn Cung Tuấn, quần áo trên người Cung Tuấn đã sớm được cởi sạch, bắp đùi thon dài rắn chắc vô cùng mạnh mẽ, cơ bắp cân xứng rõ ràng, da thịt màu lúa mạch bóng loáng dưới ánhnến, giống như một báo đen thân hình hoàn mỹ.

Chu Tử Thư nói: "Ta có..."

Cung Tuấn quay đầu, đã thấy trong tay Chu Tử Thư cầm một cái hộp bằng bạc, xem ra đối phương hômnay là chuẩn bị đầy đủ, cho nên tí nữa mình thay đổi vài loại tư thế hẳn là không có vấn đề gì?

Cung Tuấn cảm giác mình sắp sửa chảy máu mũi, hắn cuống quít giật cái hộp trong tay Chu Tử Thư, mởnắp ra, khoét một đống, bôi lên cửa động bí mật của Chu Tử Thư.

Thuốc mỡ ban đầu vẫn còn sền sệt, theo ngón tay Cung Tuấn xoa nắn, chậm rãi tan ra, trở nên vừa sệtlại vừa trơn, Cung Tuấn thử duỗi một ngón tay vào, chỉ cảm thấy cả người đối phương run lên, động phía sau co rút mãnh liệt, bao chặt lấy ngón tay của mình từ bốn phía. Hắn đưa ngón tay nhẹ nhàng xoay một vòng, bên trong vừa nóng lại vừa chặc, hoàn toàn không giống như kiểu đã từng bị mình chà đạp qua. Hắn cảm thấy phía dưới của mình căng muốn chết, rất muốn cứ như vậy cắm vào, hung hăngmột trận, nhưng hắn sợ nếu biểu hiện đêm nay lại hỏng bét mà nói, Chu Tử Thư chắc sẽ không tìm mìnhnữa.

Vì vậy hắn chỉ có thể liều mạng nhẫn nhịn, một bên cẩn thận dùng ngón tay mở rộng, một bênhôn Chu Tử Thư, bất chợt, ngón tay của hắn chạm vào một chỗ trên thành ruột, thân thể Chu Tử Thư giống như bị điện giật mà giật nảy lên.

Cung Tuấn lại càng hoảng sợ, tưởng mình làm đau Chu Tử Thư, nhưng vẻ mặt Chu Tử Thư tuy rằnghiện lên vẻ thống khổ, nhưng trong mắt lại đong đầy hơi nước, phía trước cũng chậm rãi phun ra dịch nhờn trong suốt, đã nói rõ biểu hiện vừa rồi cũng không phải là do đau đớn.

Cung Tuấn lại nhẹ nhàng chọc tiếp, cả người Chu Tử Thư siết chặt, lúc này đây ngay cả ngón chân đều co lại, bàn chân cũng cong lên.

Cung Tuấn ghé vào tai Chu Tử Thư thấp giọng hỏi: "Có phải rất thoải mái không?"

Chu Tử Thư không chịu trả lời, mím môi tức giận nhìn Cung Tuấn, Cung Tuấn liền nhân cơ hội đút vào thêm một ngón tay.

Bên trong càng trở nên chặt khít, hắn một bên đưa ngón tay ra ra vào vào, một bên cố ý lướt qua chỗ nhạy cảm kia, Chu Tử Thư bắt đầu cảm thấy khó nhịn, hai chân kẹp chặt, có chút không kiềm chế được mà đưa tay mò đến dương v*t đã căng đến khó chịu của mình.

Cung Tuấn kéo tay Chu Tử Thư ra, Chu Tử Thư có chút nóng nảy nhìn hắn, nhưng chính là một câu cũng không chịu nói.

Cung Tuấn bị ánh mắt khẩn thiết lúc động tình này khiến cho thiếu chút nữa chưa vào đã bắn, hắn quay đầu đi, cố gắng làm cho mình không nhìn Chu Tử Thư, lại thêm một ngón tay đi vào, lúc này đâyhắn cảm thấy được cửa động của Chu Tử Thư đã mở rộng đến cực hạn, nhưng cho dù thế, kích thước vẫn là chênh lệch nhiều lắm.

Chu Tử Thư bị Cung Tuấn làm khiến cả người khó chịu, ngón tay của đối phương không đủ dài, lại không dùng đủ lực, thời điểm đụng phải chỗ mẫn cảm của mình, lúc nào cũng ác ý lướt qua, khiến cho y cảm thấy có một loại nôn nóng không thể nhịn được.

Chu Tử Thư rốt cuộc nhịn không được, kéo tay của Cung Tuấn ra, chủ động cầm thứ của Cung Tuấn đã sớm căng cứng bằng cánh tay trẻ con, thấp giọng nói: "Ngươi.... ngươi đừng cố ý nữa..."

Cung Tuấn bị Chu Tử Thư nắm chặt, chỉ cảm thấy tay của đối phương cầm không phải là dương v*t củamình, mà là trái tim của mình, ngay khoảnh khắc này trái tim thiếu chút nữa ngưng đập, đến trình độnày, hắn cũng không còn cách nào suy xét có nên tiếp tục nhẫn nại khiêu khích hay không, đặt trướccửa động của Chu Tử Thư, dùng sức một cái, lập tức chen vào.

Vách tường bên trong của đối phương bị mở tung đến cực hạn, Chu Tử Thư đau đến hét lên, vẻ mặt muốn khóc, Cung Tuấn biết mình lại thô lỗ nữa rồi, hắn thoáng cái lui ra ngoài một chút, cúi đầu nhìn, muốn nhìn thử một chút có phải đã làm đối phương chảy máu rồi hay không, nhưng máu nhìn không thấy, rồi lại chứng kiến vật đang phấn chấn bừng bừng của mình cắm vào cửa động của đối phương, nếp uốn xung quanh bị căng ra, bờ mông vừa tròn vừa vểnh, vòng eo mềm dẻo rắn chắc.

Vừa nhìn chẳng những không khiến Cung Tuấn bình tĩnh lại, mà còn khiến cho hắn tinh trùng lên não càng thêm nghiêm trọng, vốn đã là vật thô lớn, ở bên trong lại lớn thêm một vòng. Chu Tử Thư cắn môi, bờ môi không còn chút máu, nhưng giờ khắc này cho dù Chu Tử Thư làm ra độngtác gì, đều chỉ khiến Cung Tuấn càng thêm kích động.

Hắn bắt đầu chậm rãi chuyển động, mỗi một lần động, lại có thể cảm giác được vách tường bêntrong bao vây mình thật chặt, hắn rời khỏi lại chen vào, loại cảm giác này lại khiến hắn như bay lên mây.

Cứ như vậy mười mấy lần, Cung Tuấn mới cảm thấy giảm được chút đói khát, lúc hắn nhìn Chu Tử Thư, phát hiện vật kia của Chu Tử Thư lúc trước đã được mình khiến cho phấn chấn tại giờ khắc này đã mềm nhũn, hiển nhiên là với hành vi vừa rồi của mình, không cho y được nửa điểm thoải mái.

Cung Tuấn lại thầm áy náy một hồi, chỉ lo cho mình sảng khoái, không để ý đến cảm nhận của người khác. Hắn bắt đầu chậm rãi di chuyển, lúc vừa rồi cho ngón tay vào, hắn đã tìm được vị trí mẫn cảm của Chu Tử Thư, lúc này mới chậm rãi đâm chọc đến chỗ đó, chỉ cảm thấy mỗi một lần chọc đến nơi này, thân thể Chu Tử Thư lại run rẩy một lần, cứ như vậy năm sáu lần, chân Chu Tử Thư đã kẹp chặt hông Cung Tuấn, hơn nữa phía trước lại run rẩy đứng lên.

Lúc này Cung Tuấn rất muốn dùng sức đâm chọc cho thỏa thích, nhưng hắn không dám lỗ mãng,chỉ mà thoáng gia tăng độ mạnh yếu cùng tần suất, mắt Chu Tử Thư đã có chút mơ màng, y mangtheo một loại thần sắc lưu luyến nhìn Cung Tuấn, vòng tay ôm cổ hắn, thấp giọng thở hổn hển.

Sau khi cảm thấy vách tường bên trong của đối phương không còn buộc chặt nữa, Cung Tuấn liền bắt đầu đẩy nhanh động tác, hắn dùng quy đầu của mình mãnh liệt ma sát chỗ mẫn cảm của đối phương,Chu Tử Thư

bị loại xung đột này khiến cả người đổ mồ hôi, tay cũng bắt đầu run rẩy, không thể ôm cổ Cung Tuấn được nữa rồi.

Cung Tuấn đưa tay ôm sau lưng Chu Tử Thư, dùng sức đâm rút, từng tiếng rên đứt quãng, phát ra từ lỗ mũi Chu Tử Thư, thanh âm kia cực kỳ ẩn nhẫn, phần sau lại mang theo run rẩy, hiển nhiên là cực kỳ hưởng thụ.

Nương theo tiếng rên rỉ, Cung Tuấn càng trở nên cầm thú, hắn bắt đầu dùng sức va chạm, tùy ý quấy rối bên trong, theo từng va chạm của hắn, Chu Tử Thư rốt cuộc nhịn không được, bờ môi vốn đang cắnchặt hơi mở ra, bên trong tràn ra tiếng run rẩy: "A..."

Cung Tuấn lại lần nữa hung hăng đâm vào, cả người Chu Tử Thư đều run rẩy, ngón tay bấu chặt cánh tay Cung Tuấn, để lại năm dấu móng tay đỏ tươi, phía trước bắn ra, khiến phần giữa bụng và đùi của hai người dính dấp, lẫn vào mồ hôi chậm rãi lăn xuống, rơi vào chỗ hai người giao hợp.

Cung Tuấn chỉ cảm thấy bên trong đối phương là từng đợt co rút, vừa chặc vừa nóng, lại khiến cho linh hồn của hắn bay lên trời, sau khi hung hăng làm ba bốn lần, Cung Tuấn rốt cuộc nhịn không được nữa, tinh dịch nóng bỏng bắn vào tận sâu bên trong tràng đạo (*ru ột), khiến nó chứa đầy.

Chu Tử Thư nằm trong ngực Cung Tuấn thở dồn dập, Cung Tuấn lập tức ôm

Chu Tử Thư không ngừng hôn khắp người y, đây là lần đầu tiên

Chu Tử Thư cảm thấy thỏa thích, hai mắt y mông lung, vẫn chưa thoát khỏi dư vị vừa mới lên đỉnh.

Cung Tuấn thở gập nói: "Bên trong ngươi thật chặt... Ta yêu chết mất..."

Chu Tử Thư vẫn còn choáng váng, nghe Cung Tuấn nói trắng trợn như vậy cũng không có phản ứng quá nhiều, ngược lại ôm chặt Cung Tuấn, thở gấp nói: "Ta... ta cũng vậy.... rất thích ngươi..."

Cung Tuấn bị câu nói này của Chu Tử Thư khiến cho thứ đang mềm nhũn lại lần nữa cứng ngắc.

Hắn khẽ gật đầu: "Hiện tại đủ trơn rồi, làm sẽ thoải mái hơn, ngươi lật lại đi."

Chu Tử Thư không nhúc nhích, Cung Tuấn liền ôm eo y, lật y qua, chờ đến khi lật xong Chu Tử Thư mới giật mình nhận ra mình mới nói gì, càng thêm tỉnh ngộ Cung Tuấn đang muốn làm gì.

Y có chút cuống quít lắc đầu: "Không... không được... ta đã đủ rồi..."

Cung Tuấn không nhiều lời Chu Tử Thư dưới thân, nhấc eo y lên, thở hổn hển: "Ta còn chưa đủ, ngàn lần vạn lần cũng không đủ!" Chu Tử Thư bắt đầu giãy giụa: "Buông ra, buông ra! Ngươi không được vào!"

Cung Tuấn nắm chặt cái eo ra sức vùng vẫy của Chu Tử Thư, bất mãn nói: "Không được! Là ngươi giữ ta ở lại, sao có thể cứ như vậy liền xong?" Trong lúc nói hắn đã đâm vào.

Tư thế này so với lúc trước Chu Tử Thư ngượng ngùng không chịu giang chân cũng không chịu nâng mông lên thì thoải mái hơn nhiều, Cung Tuấn bắt đầu tận tình đâm chọc, bởi vì đã có tinh dịch mới bắn vào bôi trơn, trong lúc động đều có thể nghe được tiếng nước 'bẹp bẹp', Cung Tuấn cũng có thể thấy rõ, mông đối phương nhếch thật cao, đang bị mình đè xuống giường, mà lưỡi dao sắc bén của mình đang ra ra vào vào trong đó, cho dù mình có muốn nhanh hơn mạnh hơn,đối phương đều không có cơ hội phản kháng.

Cung Tuấn siết chặt eo Chu Tử Thư, bắt đầu đong đưa theo tiết tấu khiến mình thoái mái, đến chỗ tậnhứng, thậm chí còn có thể khiến bên trong run rẩy, mỗi lần hắn đầu hung hăng đâm vào chỗ sâu nhấttrong tràng đạo của Chu Tử Thư, dùng sức ma sát chỗ mẫn cảm của đối phương, thậm chí cảm thấynhư vậy còn chưa đủ, lại lật Chu Tử Thư qua, hai tay mở ra cánh mông, không ngừng đâm rút.

Chu Tử Thư cảm thấy từng đợt choáng váng, y cố gắng làm cho mình không phát ra những tiếng kêu xấu hổ, sau khi bắn một lần, y bắt đầu thấp giọng xin tha: "Từ bỏ... từ bỏ..."

Cung Tuấn đang cao hứng, không để ý đến Chu Tử Thư cầu khẩn, hắn lật qua lật lại Chu Tử Thư, thời điểm cảm thấy muốn bắn thì thoáng nghỉ ngơi, sau đó lại tiếp tục, đâm trọn nửa giờ mới bắn ra, Chu Tử Thư bị hắn làm khiến cho hai chân khó mà khép lại, đành phải dùng tư thế dạng chân xấu hổ, ngồi dựa vào đầu giường.

Thời điểm vừa rồi Cung Tuấn vận động thỏa thích, Chu Tử Thư bị hắn đâm vào bắn hai ba lần, hiện tạicả người ngay cả một chút khí lực cũng không có, chẳng qua là không ngừng thở.

Trong phòng tràn ngập mùi vị dâm mĩ, Cung Tuấn hài lòng ôm Chu Tử Thư, hôn hai má y, lông mi,môi.

Hắn hôn hôn lại hưng phấn lên, hai chân Chu Tử Thư không thể khép được, cả người vô lực, hắn liền đưa tay đem chân Chu Tử Thư càng mở rộng, cúc huyệt của đối phương bị chính mình tàn phá giờ phút này còn chưa khép lại, nụ thịt phấn hồng bên trong hơi đưa ra ngoài, một chút chất lỏng ái muội màu trắng đang chậm rãi chảy ra.

Cung Tuấn đưa tay, dùng ngón tay đâm vào trong, cả người Chu Tử Thư toàn là mồ hôi, vòng eo bủn rủn, y nhìn thấy động tác của đối phương, cùng với vật kia lại chậm rãi ngẩng đầu, liền biết rõ đối phương là muốn làm gì, nhưng hiện tại y căn bản không còn chút khí lực để phản kháng, hai chữ 'dừng tay' cũng không có chút lực uy hiếp nào.

Cung Tuấn cúi đầu hôn lên cúc huyện của Chu Tử Thư, trong giọng nói mang theo hưng phấn: "Thư Thư, lại đến đi!"

Chu Tử Thư thiếu chút nữa kêu lên, y cảm thấy hành động giữ Cung Tuấn qua đêm này quả thật quá ngu xuẩn, y liên tục lắc đầu: "Không! Quyết không!"

Cung Tuấn rồi lại ngoảnh mặt làm ngơ, liền cắm vào, ở bên trong bắt đầu chuyển động.

Chu Tử Thư hy vọng có thể lấy lý phục người: "Ta không được, động cũng không thể động... ngươi bỏ qua cho ta đi..."

Cung Tuấn cảm thấy thể lực của mình vẫn còn tốt, đưa ra phương án mới: "Ngươi cứ nằm yên bất độnglà được, tự ta động..."

Chu Tử Thư thống khổ nhắm mắt lại, lúc này đây y bị chơi đùa thảm hại hơn, Cung Tuấn làm trọn vẹn nửa canh giờ mới yên tĩnh lại, trong lúc đó Chu Tử Thư bị làm cho bắn thêm một lần nữa, chất lỏng bắn ra đã hoàn toàn trong suốt.

Cung Tuấn rốt cuộc nhận ra đối phương là hoàn toàn không được, thêm lần nữa chỉ có thể nhận được kết quả tinh tẫn nhân vong, đến lúc này mới bằng lòng dừng tay.

------oOo------

Chương 124: Hoảng hốt

Nguồn: EbookTruyen.VN

Hắn ôm Chu Tử Thư, đối phương ngay cả khí lực tức giận cũng không có, cả người mềm mại không xương, giống như là đống bùn nhão, giang tay giang chân nằm nhoài trong lồng ngực Cung Tuấn.

Cung Tuấn thấy Chu Tử Thư lộ vẻ muốn ngủ, liền vỗ vỗ mặt y: "Thư Thư, đừng ngủ, ngươi... ta giúp ngươi rửa sạch đằng sau, bằng không ngươi sẽ đau bụng..."

Chu Tử Thư khẽ ậm ừ một tiếng, sau khi Cung Tuấn xoắn xuýt một hồi, liền đứng dậy mặc quần áo,lén lén lút lút như là kẻ trộm, chạy tới phòng bếp trong phủ nha nhóm bếp đun nước, lại xách về một thùng gỗ lớn, dọc đường đi hắn xuất ra toàn bộ công phu bản lĩnh ẩn nấp mai phục, tránhthoát một loạt thái giám cung nữ, mới thuận lợi đi vào tẩm các của Chu Tử Thư.

Chờ đến khi hắn nhìn thấy Chu Tử Thư, Chu Tử Thư đã ngủ rồi, trong lúc ngủ Chu Tử Thư thoạt nhìn đặc biệt đáng yêu, khóe miệng mang theo nụ cười, hẳn là gặp được cảnh mơ vô cùng ngọt ngào.

Sau khi Cung Tuấn đổ đầy thùng nước, liền xốc chăn của Chu Tử Thư lên. Dưới lớp chăn Chu Tử Thư cái gì cũng không mặc, vẫn duy trì tư thế lúc mình rời đi, hắn ôm Chu Tử Thư vào thùng, Chu Tử Thư chợt bừng tỉnh, mở to mắt nhìn chung quanh, thời điểm nhìn thấy Cung Tuấn lập tức nhắm mắt ngủ tiếp.

Cung Tuấn cởi hết quần áo của mình, nhảy vào thùng ôm trọn Chu Tử Thư vào lòng, Chu Tử Thư chỉ hơi nâng mắt lên liền không còn bất kỳ phản ứng gì, xem ra là mệt nhọc đến cực điểm, nếu không nguy hiểm đến tính mạng mà nói hẳn sẽ không phản kháng.

Cung Tuấn rửa sạch người cho Chu Tử Thư, thời điểm giúp đối phương lại nhịn không được hung hăng ăn một nắm đậu hũ, sau khi hôn toàn thân y một lượt, mới lau khô thân thể cho Chu Tử Thư, ôm y lên giường.

Thời điểm Cung Tuấn lần nữa lén lút mang thùng gỗ trong

phòng trả lại chỗ cũ, cất kỹ tất cả mọi thứ,trong lòng liền biết đã đến lúc mình nên trở về rồi.

Nhưng hắn vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Chu Tử Thư ngủ trên giường, như thế nào cũng không thể di chuyển được chân của mình.

Cùng ngủ với y một lúc, có lẽ không có việc gì đi. Không phải nói Khởi cư xá nhân đêm nay là Cam Biện sao? Cung Tuấn tự thuyết phục chính mình, sau đó đến bên giường Chu Tử Thư, xốc chăn lên chui vào.

Trong lúc mơ màng Chu Tử Thư phát giác bên cạnh mình nhiều hơn một người, y cũng không mở mắt, chỉ nói: "Trẫm không gọi người thị tẩm."

Sau khi Cung Tuấn nghe được lời này, bắt đầu có chút xoắn xuýt những năm này Chu Tử Thư là trải qua sinh hoạt tình dục như thế nào, y nói không gọi người thị tẩm, ý của những lời này là, y chỉ cùng với chínhmình thôi sao?

Cung Tuấn cảm thấy mình tốt nhất không nên nghĩ một số chuyện không nên nghĩ, hắn đưa tay sờ tóc Chu Tử Thư, hôn môi y một cái.

Chu Tử Thư một bên dùng tay đẩy ra, một bên mở mắt, song khi y nhìn thấy dung mạo ngườitrước mắt, liền đổi tay đang đẩy Cung Tuấn thành ôm lấy hắn.

Cung Tuấn cũng đưa tay ôm Chu Tử Thư vào lòng, thấp giọng hỏi: "Ta tới thị tẩm được không?"

Chu Tử Thư không có khí lực mở miệng đáp lại, chỉ trả lời bằng cách dùng môi hôn má Cung Tuấn.

Cung Tuấn liền ôm chặt Chu Tử Thư, đối phương nằm trong ngực mình bắt đầu phát ra tiếng ngáy nho nhỏ, nhưng Cung Tuấn rồi lại không nỡ cứ như vậy mà ngủ mất. Hắn vẫn một mực mở mắt nhìn Chu Tử Thư, thẳng đến khi bên ngoài có tiếng gà gáy, hắn mới ngồi dậy.

Cung Tuấn khẽ động, Chu Tử Thư lập tức phát hiện mà bừng tỉnh.

Chu Tử Thư vừa tỉnh trong mắt còn chút mơ màng, ánh mắt nhất trời

không thể tập trung, Cung Tuấn liền hôn y, sau khi Chu Tử Thư a ư một tiếng, đáp lại Cung Tuấn.

Qua hồi lâu, hai người tách ra, Cung Tuấn nói: "Trời đã sáng rồi, ta phải đi."

Trong mắt Chu Tử Thư lộ ra vẻ không muốn, y nhìn Cung

Tuấn, phát hiện trong mắt Cung Tuấn có tơ máu màu đỏ: "Ngươi... tối hôm qua không ngủ?"

Cung Tuấn nhẹ gật đầu: "Không nỡ ngủ, sợ nhắm mắt lại không thể nhìn thấy ngươi."

Chu Tử Thư thấp giọng nói: "Ngu ngốc, không phải mỗi ngày đều thấy sao?"

Cung Tuấn nhìn Chu Tử Thư đầy cưng chìu, hắn hận không thể mỗi ngày đều có thể gần gũi đối phương như vậy, có thể nhìn thấy y khi tỉnh giấc, có thể nghe y chửi mình 'ngu ngốc'.

Một lúc sau, bầu trời tối đen, Cung Tuấn biết rõ, gà vừa gáy, hiện tại lại tối đen như vậy, chính làtrời lập tức liền sáng rồi.

Mới hừng đông tại sao mình lại từ tẩm các của Hoàng đế đi ra ngoài? Mặc dù trong lòng hắn vô cùng không muốn, cũng chỉ có thể nói: "Ta nhất định phải đi.."

Chu Tử Thư cũng hiểu rõ, Cung Tuấn trước mắt đã hai mươi bảy rồi, nhưng vẫn chưa cưới vợ, thậm chí ngay cả chuyện xấu cũng không có. Lần đầu tiên của hắn, căn bản cái gì cũng không biết,giống như hôm nay, lúc mới bắt đầu vẫn còn chút ngốc. Đối phương... nếu không phải cùng một chỗ với mình, căn bản không cần phải như thế này.

Cho dù là lưỡng tình tương duyệt (*Hai bên yêu nhau), cũng chỉ có thể là nhân duyên sương sớm*, căn bản không giống như những người yêu nhau bình thường, ôm nhau mà ngủ, chung một gối đến khi mặt trời lên cao thì tỉnh lại.

(*Nguyên văn là 露水情缘 lộ thủy tình duyên: ví von duyên phận rất ngắn ngủi, cũng chính là không thể lộ ra ngoài ánh sáng.)

Chu Tử Thư rời giường, ôm đầu Cung Tuấn, để hắn chôn trong ngực mình.

Cung Tuấn tham lam mùi hương trên người Chu Tử Thư, giờ khắc này hắn cảm thấy vô cùng hạnh phúc, lại nghe thấy trong giọng Chu Tử Thư mang theo một tia đau lòng: "Tuấn Tuấn... đừng ghét bỏta là Hoàng đế."

Cung Tuấn ngẩng đầu, liền nhìn thấy đôi mắt thâm tình của Chu Tử Thư, những thứ ẩn chứa trong đó, so với chính mình tưởng tượng còn muốn nhiều hơn. Cung Tuấn cứ nhìn Chu Tử Thư như vậy: "Không ai có thể lựa chọn xuất thân cùng vận mệnh của mình, nhưng ta có thể lựa chọn yêu ngươi, gần đây ta thậm chí thường hay có một loại ảo giác, cảm thấy ta là bởi vì ngươi mới có thể xuất hiện ở thế giới này."

Những lời này Chu Tử Thư nghe không hiểu, ý nghĩa sâu xa trong câu nói

'Đi vào thế giới này' y cũng không cách nào hiểu được, y chỉ biết, người nam nhân trước mặt này, làm cho mình trầm mê.

Thời điểm Cung Tuấn rời khỏi tẩm các của Chu Tử Thư, trời vẫn chưa sáng, là Cam Biện dẫn hắn ra ngoài, chuyện hai người nhất định không thể gạt được vị thái giám này. Cam Biện vô cùng biết điều, dọc đường đi cái gì cũng không nói, chỉ im lặng cầm chìa khóa mở cửa sau của phủ nha. Lúc Cung Tuấn một thân một mình đi trên đường, rốt cuộc cảm thấy mệt mỏi, ngày hôm qua hình như chơi đùa hơi quá, tay chân đều có chút đau.

Cung Tuấn vốn cho rằng khi hắn trở về ít nhất có thể ngủ bù nửa canh giờ, nào có thể đoán được lúc hắn vừa mới ngồi vào chỗ của mình, ngay cả khôi giáp cũng chưa kịp thay, Ngu Doãn Văn liềntới tìm.

Ngu Doãn Văn thoạt nhìn là ngủ một giấc ngon lành, tinh thần sảng khoái, sau khi lôi kéo Cung Tuấnthảo luận chi tiết về vấn đề ly gián Gia Luật Nghiêm Nghi, liền nói: "Nên tảo triều rồi, không bằngcùng nhau đi đi."

Cung Tuấn đương nhiên không thể dùng lý do buồn ngủ để nói không vào tảo triều, đành phải đi theo Ngu Doãn Văn, hai người song song đi về phía phủ nha Kiến Khang.

Toàn bộ thời gian tảo triều Cung Tuấn đều có chút hoảng hốt, tinh thần rất kém, sau khi tảo triều kết thúc, lại phải cùng Tể Chấp ở lại nghị sự, Cung Tuấn là tướng lĩnh của chiến khu trọng yếu Giang Hoài, cũng phải ở lại thương nghị.

Trong lúc này Ngu Doãn Văn phát hiện thời điểm Cung Tuấn ngồi trên ghế ánh mắt có chút mơ màng, liền khẽ nói với hắn: "Cung tướng quân xảy ra chuyện gì vậy? Tối hôm qua ngủ không ngon ư, trước lâm chiến mà hành xử như vậy, quá mức khinh suất đi!"

Cung Tuấn bị Ngu Doãn Văn trách cứ, giật nảy mình một cái, tỉnh táo lại, hắn lặng lẽ dùng tay trái bấm mạnh lên tay phải của mình, đau đớn lại khiến hắn tạm thời khôi phục lại tinh lực.

Hắn nhìn về phía Chu Tử Thư, tuy rằng Chu Tử Thư không nhìn hắn, đang cùng người khác nói gì đó, Cung Tuấn xốc lại tinh thần lắng nghe, nhưng những lời kia tuy rằng đều lọt vào tai, đại não nhưng không cách nào làm ra phản ứng, chỉ có thể nghe thấy người khác nói cái gì, nhưng có chút không rõ ý tứ của những lời kia.

Lần nghị triều này cũng không kéo dài quá lâu, Chu Tử Thư lấy cớ thân thể không khỏe mà kếtthúc sớm, Cung Tuấn bắt đầu hoảng hốt lui ra, bởi vì bước chân của hắn có chút lung lay, dĩ nhiên là tụt lại sau cùng.

Chu Tử Thư ở phía sau gọi hắn lại: "Cung khanh dừng bước."

Cung Tuấn cảm thấy hiện tại nghe thấy giọng nói này khiến cho đáy lòng có chút ngứa ngáy, lỡ như Chu Tử Thư có yêu cầu gì, chỉ sợ bản thân vào tình huống này không cách nào đáp lại được .Nhưng lo lắng này của Cung Tuấn là hoàn toàn dư thừa, Chu Tử Thư chỉ có chút lo lắng hỏi: "Ngươi... sau khi trở về không nghỉ ngơi?"

Giọng Cung Tuấn đều có chút khàn khàn: "Ừm, vừa vào cửa Ngu tướng liền tìm đến, hình như y nói với ta mấy thứ gì đó, nhưng nghe không rõ." Chu Tử Thư nhìn Cung Tuấn, trong lòng có chút áy náy: "Đêm qua không nên giữ ngươi ở lại... ngươi có khỏe không?"

Cung Tuấn cảm thấy những lời này của Chu Tử Thư chính là đang vũ nhục chính mình, hắn lập tức ưỡn ngực: "Vì cái gì không khỏe? Kỳ thật lại đến cũng được, để cho ta ngủ một canh giờ trước đã..."

Chu Tử Thư im lặng, một lúc sau mới nói: "Ngươi trở về nghỉ ngơi thật tốt đi, lập tức đã muốn khai chiến, ta hiện tại bắt đầu hối hận, tối qua không nên hành động theo cảm tính..."

Cung Tuấn cười cắt ngang lời Chu Tử Thư: "Đừng nói loại lời này, kỳ thật... kỳ thật chỉ cần không phải một ngày trước ngày khai chiến là được rồi." Một lúc sau hắn lại bổ sung: "Kỳ thật trước một ngày cũng không có gì, chỉ cần người nọ không phải Bệ hạ mà nói, vẫn là có thể giải quyết dễ dàng..." Hắn nói còn chưa xong, đã nhìn thấy mặt Chu Tử Thư trầm xuống.

Cung Tuấn lập tức ý thức được mình là nói Chu Tử Thư chưa thỏa mãn dục vọng, hắn bắt đầu cảm giác được đầu óc càng lúc càng mông lung rồi, căn bản không nên nói bất kỳ lời gì, nói ra toàn sai. Cũng giống như vừa rồi, rõ ràng là nói mình chưa thỏa mãn dục vọng, nhìn thấy Chu Tử Thư liền mất hồn mất vía không phải làm đến sức cùng lực kiệt quyết không dừng tay, nhưng nói ra miệng rồi lại hoàn toàn biến thành ý khác.

Chu Tử Thư cũng nhìn ra lúc này Cung Tuấn nói chuyện hoàn toàn không có đầu óc, không so đo vớihắn, cho hắn đi nghỉ ngơi, trong lòng thì im lặng xoắn xuýt vạn phần.

Dọc đường từ phủ nha đến phòng mình, Cung Tuấn gặp không ít người quen chào hỏi mình, Cung Tuấn căn cứ vào nguyên tắc hiện tại tốt nhất không nên nói nửa câu, chỉ gật đầu đáp lại, quay lại phòng mình liền ngã xuống giường, phân phó thân binh đứng ngoài cửa: "Cho dù là ai, cũng bảo người đó lúc sau hẵn đến! Bệ hạ cũng không ngoại lệ!"

Thân binh ngoài cửa hai mặt nhìn nhau, ngày hôm qua Tướng quân nhà mình, hình như là được thái giám bên cạnh Hoàng đế gọi đi, một đêm không về, về liền chết dí trong phòng không ra, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bị Hoàng đế mắng hay là đánh?

Thời điểm đám thân binh đang im lặng suy đoán tối hôm qua Tướng

quân rốt cuộc chịu đựng tra tấntàn khốc cả về thể xác lẫn tinh thần như thế nào, chưa nghĩ ra được đáp án hợp lý, đã thấy xa

xa có một vị nam tử mỹ mạo khác hẳn người thường đi về phía bên này, đám thân binh phụ trách ngăn lại vị đạinhân này: "Ngu tướng, chuyện này... Cung tướng quân có lệnh, cho dù người nào cũng không được vào quấy rầy."

Ngu Doãn Văn có chút bất mãn, lúc ban sớm Cung Tuấn đã có chút tinh thần không yên, đến trưa lạingang nhiên ngủ gật, cho dù tối qua Cung Tuấn không ngủ một đêm, cũng không trở thành như vậy a!

Thời điểm Ngu Doãn Văn bị ép làm quân sư cho Vương Bất Phá, đã lĩnh giáo qua bản lĩnh của Cung Tuấn, gia hỏa này có thể tác chiến từ sáng đến tối lại từ tối đến sáng đều không biết mệt mỏi, đêm quarốt cuộc là làm sao vậy? Ngu Doãn Văn muốn vào xem thử, nhưng thân binh ngoài cửa không cho vào, Ngu Doãn Văn thầm hoài nghi, hỏi Cung Tuấn ở trong phòng làm gì, đám thân binh rồi lại không biết.

Sau khi đứng ngoài cửa đợi một lúc, đã cảm thấy có chuyện khác thường, y liền nhét bạc vào tay đámthân binh, hy vọng có thể cho mình vào, nhưng bị nghiêm túc từ chối: "Ngu tướng không nên làm khó đám thuộc hạ, không dám nhận bất cứ thứ gì."

Ngu Doãn Văn nghĩ một chút, nói: "Không có việc gì, ngươi mở cửa ra, ta ở bên ngoài nhìn thử, đây không tính là đi vào quấy rầy hắn. Lỡ như Cung tướng quân bị trọng thương hoặc là gặp chuyện ngoài ý muốn, cũng không có ai có thể đảm đương a!"

Đám thân binh hai mặt nhìn nhau, sau một lúc chụm đầu ghé tai, liền quyết định xử lý theo lời của vị Đô đốc mới nhậm chức này. Nhưng cũng không dám tự mình mở cửa, để cho Ngu Doãn Văn làm.

Ngu Doãn Văn đưa tay đẩy cửa phòng, lại khiến cho y có chút ngoài ý muốn là, cửa phòng chỉ là khéphờ, khẽ đẩy liền mở.

Phòng của Cung Tuấn cũng không có gian ngoài, không tính là rộng rãi, đứng bên ngoài nhìn vào có thểthấy được tình hình bên trong.

Cung Tuấn giạng tay giạng chân nằm trên giường, áo choàng đỏ cùng giáp sắt trên người cũng chưa cởi, ngã xuống giường ngủ say.

Hai thân binh cũng ngây ngẩn cả người, tuyệt đối không thể ngờ được Tướng quân nhà mình sau khi nghiêm túc hạ lệnh, lại nằm trong phòng ngủ, Ngu Doãn Văn khẽ phất tay, quay đầu nói với hai thân binh: "Chuyện này không được nói với bất kỳ ai. Ta vào đợi hắn!"

Nói xong, cũng không đợi hai thân binh mở miệng, liền lướt qua tiến vào phòng, thuận tay khóa lạicửa.

Thân binh ngoài cửa hai mặt nhìn nhau, quyết định không nên quấy rầy người trên nói chuyện.

Cung Tuấn trong lúc mơ mơ màng màng cảm thấy có người tiến đến, nhưng hắn thật sự quá mệt,tùy tiện mở mắt ra nhìn một chút, thời điểm phát hiện người tới là Ngu Doãn Văn, liền nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.

Ngu Doãn Văn cau mày, đánh giá phòng Cung Tuấn. Phòng ốc bài trí đơn giản, chỉ vỏn vẹn một bànmột ghế, sách đóng thành tập bày trên bàn, trên tường treo một cây thiết thương; bên trong có một giá áo dùng để treo giáp sắt, bốn phía dọn dẹp sạch sẽ không nhiễm một tầng bụi, trừ những thứ đóra cũng không còn gì khác.

Ngu Doãn Văn ngồi im trên ghế, tùy ý lật xem sách đặt trên bàn, đều là một ít binh thư triều đình phát xuống cho tướng lĩnh các cấp học tập, cũng không có sách khác.

Y lật hai trang đã cảm thấy buồn chán vô vị, những sách này y cũng từng xem qua, không có chỗ mới lạ, y lại kéo ngăn bàn của Cung Tuấn, bên trong là một vài trang giấy được cắt gọn gàng, dùng để ghi công văn, y cầm giấy lên, phát hiện bên dưới những thứ này, có một bình nhỏ màu đỏ.

Ngu Doãn Văn cầm bình lên, thấy kiểu chế tác dường như là đồ vật trong cung, cũng không có chỗnào đặc biệt, chỉ có điều Cung Tuấn giấu

kĩ như vậy để làm gì? Ngu Doãn Văn mở nắp bình ra, đểtrước mũi ngửi ngửi, một mùi thơm nhàn nhạt truyền đến, bình thường Cung Tuấn không xức dầuthơm, thứ đồ này cất kĩ như vậy, dùng để làm gì? Lông mày y chậm rãi nhăn tít lại một chỗ, chợt nhớ tớithời điểm năm đó hai người bởi vì chuyện quân lương mà đi tìm Chu Tử Thư, đã từng đi ngang qua nhàcha mẹ Cung Tuấn, Vương Mỹ Nương đã từng nói, Cung Tuấn không chịu cưới vợ, bảo mình hỗ trợ khuyên bảo kia mà.

Ngu Doãn Văn bất động thanh sắc để những vật này lại chỗ cũ, quay đầu nhìn Cung Tuấn, trong lòng im lặng thở dài một hơi. Vị hiền đệ này không phải đã làm những chuyện không nên làm đi...

------oOo------

Chương 125: Đưa tiễn

Nguồn: EbookTruyen.VN

Cung Tuấn quả nhiên như lời hắn nói, ngủ một canh giờ liền đột nhiên mở mắt, cảm thấy tất cảtinh thần cùng khí lực đều trở về, hắn vừa mở mắt liền nhìn thấy Ngu Doãn Văn ngồi bên bàn,lại càng hoảng sợ, xoa mắt hỏi: "Sao đại ca lại ở chỗ này? Đến đã lâu chưa?"

Ngu Doãn Vănnói: "Vừamớitới,môngcònchưanóng đệliềntỉnh."Cung Tuấn đangngủtuyrằng đãtỉnhmộtlần,nhưngcăn bản khôngcáchnào phán đoánthời gian dàingắn,càng sẽ khôngnghingờlờinóicủa Ngu Doãn Văn,liền đưatay xoa xoamặtmình,nói: "Tớithật đúnglúc,ta đángcóchuyệnmuốn đếnhỏi đạica."

Vẻ mặt Ngu Doãn Văn vẫn như trước, dường như bản thân không hề

phát hiện ra thứ gì, nói: "Ta thấy hôm nay thời điểm đệ vào triều tinh thần thật không tốt, không biết chuyện chúng tathương lượng đệ đã nghe rõ chưa?"

Cung หีTuấn găãi gãชi đầuรื: "Đạậi ca ằnghĩ ฑcùng ỡmột cmhuyện ฟvới ต่đệ a. ฟTối > hôm qữua bởฟัi vì.ẫ.. ngฏัhĩ nhọiều cẩhuyệnị, một xđêm ฮkhông ฎngủ, {buổi ộsáng ẻquả vthật ọcó chยัút mơ qhồ, )đang ม้muốn hỏi đnại ca ถchuyฮện nàจy."

Ngu Doãn Vănnhíumày: "Về sau không đượcnhưthế!

Đệhômnaythânmangannguycủa quốc gia,bất đồng vớilúctrước,mọi sự đều khôngthể khinhthường!"

Cung ฏTuấn gแật đầขu khôปng ngญừng, ănói: ẵ"Quyế;t khôก่ng có .lần สsau."ธ

Ngu Doãn Văncũng khôngtiếptụctráchcứ,đemchuyệnthươngnghị sángnaynóicho Cung Tuấn.

Thìralà Xu Mật Việnnhận đượctintức,vốn đã định bangày sau khôngthíchhợp đểtácchiến,mộtmặtlà do bangày sauthờitiết khôngtốt,chỉ sợtuyếtrơinhiều,thờitiết sẽcàngtrởnênrétlạnh,khôngthíchhợp vớithói quentácchiến với khíhậu ônhòa.Mộtmặt khác,cũnglà bởi vìnhận đượctintứccủa Gia Luật Nghiêm Nghi đưatới,ước định bangày sauhành động,bởi vì Tống Đình (*chắc仏 ฆกัฎ่ là宝戈 ถ:triều đình Tống)hoàinghi độtincậycủa việc quyhàng kia,chonên quyết định sớmhành động,trước khihành độnglại gửithêmtintứccho Gia Luật Nghiêm Nghi.

Cung ชTuấn lặại cà)ng hoớảng s้ ญิợ, trญong lซòng âếm thầ่ ข่m hối ẹhận ậngày ทhôm qớua mìรnh địแnh lự(c chưốa đủ, ớcho ถrằng ะkhông สcó đื ฉิại sựồ,

cho จnên ệliền สphóng ẫtúng ổmột โđêm, นูlại kữhông únghĩ ฮrằng ะkế holạch bนูỗng nắhiên òđến sỗớm, bชiến tจhành ฟัtối nềay.

Hắn nghe Ngu Doãn Văn nói xong, trên mặt lộ ra vẻ hối tiếc, nói: "Đêm nay lúc nào?"

Ngu Doãn Vănnói: "Canhhai,đệ khôngcó vấn đề gìchứ?"

Cung Tuấn trầm tư một lát, lắc đầu: "Sớm quá. Canh hai mà nói, như vậy suốt đêm đều phải tác chiến, quân ta là hướng chủ công (*mũi tấn công chính), vốn không chiếm cứ ưu thế về địa lý,nếu như vẫn tác chiến vào đêm, tuy rằng có thể đánh người Kim trở tay không kịp, nhưng sau đó cứ đánh suốt trong đêm như thế đối với quân ta cực kỳ bất lợi. Không bằng đổi thành canh bốn vượt sông, trước bình minh phát động công kích, sau khi người Kim hỗn loạn chính là trời sáng,đến lúc đó quân ta hành động sẽ càng thêm thuận lợi."

Ngu Doãn Văn gật đầu,tỏ vẻ đồng ý với đềnghịcủa Cung Tuấn,Cung Tuấnlạinói: "Hoàn Nhan Lượng khẳng định phái giantếlẫn vào quânta,thời giantácchiếncụthể khôngcần báo xuống dưới,đếncanh bốn khẩncấptậphợp,lạituyên bốnhiệm vụtácchiến."

Ngu Doãn Văncóchútlolắng: "Có kịp không?"

Cung Tuấn thầm cân nhắc một hồi, những ngày này hắn một mực gấp rút huấn luyện quân đội kỹ năng tùy thời tác chiến, sau khi khẩn cấp tập hợp lại tuyên bố nhiệm vụ tác chiến hẳn là khôngthành vấn đề, chỉ cần chiều hôm nay Chu tập tướng lĩnh cấp cao trong quân, đem nhiệm vụ tác chiến truyền xuống dưới, binh lính bình thường không cần biết sớm như vậy.

Hai người thương nghị một lúc, Ngu Doãn Văn bỗng nhiên chuyển đề tài, hỏi: "Năm nay hiền đệ cũng không còn nhỏ nữa, như thế nào còn chưa cưới vợ?"

Cung Tuấn sững sờ, không biết vì cái gì Ngu Doãn Văn đột nhiên hỏi cái này, Ngu Doãn Văn cười nói: "Ta trên đường tới Kiến Khang, đã từng ghé qua chỗ Tần lão cha, người nhà đệ lại bảo ta khuyên đệ sớm sớm lấy vợ sinh con, ta thân là đại ca của đệ, quan tâm đến tiểu đệ một chút cũng là chuyện nên làm."

Cung Tuấn ồ một tiếng, trong lòng hoài nghi, vì cái gì lời này thời điểm gặp mình lúc trước Ngu Doãn Văn không nói, nhưng bây giờ lại đột nhiên nhắc đến.

Ngu Doãn Vănnhìn Cung Tuấntrongchốclát,nói: "Tanhớ đượcthậtlâutrước kia,đệ đãtừngnói vớita,đãcóngườitronglòng,nhưnglà khôngthểcùngnhau,nhưthếnào,đệcònchưahếthy vọng sao?"

Cung ม้Tuấn cก่ười cãười, ảnói: เ"Từng ฮcó mỷột vị ỡhôn สthê, ื ฌhọ Hàยั, vốn "chuẩùn bị ătrở vẫề đín:h hông, nhưựng mà wtrên รืđườnอg có ณchuyệyn nên ổchậm |trễ, ตchờ วđến kdhi ta < trở ยัvề, nvàng đèã gả ỗcho nxgười ญkhác krồi."ợ

Ngu Doãn Văn bắt đầuchậmrãinhớlại,hìnhnhưlàcóchuyệnnhư vậy,nhưng ycăn bản khôngtinngườitronglòng Cung Tuấnlà vịhônthêmàhắnnhắc đến kia.Ngu Doãn Vănnghĩmộtlúc,nói: "Tanhớ,lần đó đệhộtống Bệhạ khi vẫncònlà Phổ An Quận Vương vào kinhmớilàmchậmtrễhôn sự đi?Sau khi vào kinhchínhlàhạ bệ Tầntặc,đệcũng vìchuyệnnàymàtrọngthương."

Cung ổTuấn cụúi đầĩu thậต่t sâu jtrướỹc Ngu òDoãn ềVăn: รื"Đa ลิtạ ân (cứu (mạng mngày อ่đó của đại &ca."ỗ

Ngu Doãn Văn phất phấttay,không để bụng,tronglòng y đã đoán được không sai biệtlắmchuyện gì đã xảyra,ngày đó Chu Tử Thư vẫnlàmột Vương gia bìnhthường,ởmọingõngáchtrên đườngtìm Cung Tuấn bịmình gặp được,vẻmặtlolắng sốtruột kia,đã vượt quá sự quantâm đối vớimộtthuộchạ,thậmchílà vượt quá sự quantâm giữanhững bằnghữu bìnhthường.

Cách một lát, Ngu Doãn Văn nói: "Hiền đệ, có một số việc, biết không nên làm, liền không nên nhất thời xúc động tùy ý làm bậy, đệ chính là nên sớm lấy vợ sinh con đi, thân là đại ca rất muốn được uống rượu mừng của đệ."

Cung ภTuấn i&m lặnẩg khẽ หgật }đầu, ởlời ncày củỏa

Ngu lDoãn ồVăn หีhẳn lฌà có gý tứ ลbên tẫrong.อ

Cung Tuấn nhìn Ngu Doãn Văn, Ngu Doãn Văn cũng nhìn nhau, hai người bốn mắt tương giao,đều ở trong mắt đối phương, nhìn ra được một vài thứ không tiện nói ra miệng.

Hai người nhìn nhau rất lâu, Cung Tuấn mới nói: "Đa tạ đại ca quan tâm, tiểu đệ quyết không bởi vì chuyện tư tình nhi nữ mà chậm trễ đại sự."

Ngu Doãn Vănnhìncái dạngnàycủa Cung Tuấn,biếtrõ khuyênhắncũng vô ích,chỉcóthểhy vọnghắn biếtchừngmực,khôngnênlàm quámức,lạicàng không bởi vìloạichuyệnnàymàchậmtrễchính sự.

Hiện tại nghe Cung Tuấn tỏ thái độ, Ngu Doãn Văn khẽ gật đầu, nói: "Hôm nay ta là Đốc quân, nếu như còn phát sinh tình huống như sáng nay, chớ trách ta không niệm tình! Đệ... chính mình tự giải quyết cho tốt!"

Cung ãTuấn nằghiêm ktúc ฅgật đมầu, tสrong ùlòng ฟัthầm ẵthề: đSau nữày Trฝiệu Vทiện chó cởi ฐsạch ต่sẽ tลิrước fmặt mใình, ณcũng ợquyết > khônơg bị ửmê hoùặc.

Ngu Doãn Văn khôngtiếptục ởlại quálâu,sau khinói xongliềnrời đi,Cung Tuấnchờ Ngu Doãn Văn đi khỏi,lậptức xôngtới bàn đọc sách,mởrangăn kéo,tráitimlậptứcchìm đến đáycốc ——ngăn kéocủamình bịngườimởra,xemra vừarồi Ngu Doãn Vănnóiramấylời vừa kialàcónguyênnhân,chẳng qualà không biết y đoán đượcnhiềuhay ít.

Bởi vì rạng sáng hôm sau phải tác chiến, lúc này Cung Tuấn liền ngồi trên giường, khoanh hai chân lại, ngồi nửa canh giờ điều dưỡng tinh thần, sau nửa canh giờ, đã đến giờ Mùi, đầu óc của hắn cũng đã khôi phục lại bình thường, liền Chu tập chư tướng trong quân, nói ra kế hoạch chuẩn bị phát động công kích vào rạng sáng, hơn nữa bắt đầu cùng các vị tướng lĩnh bàn bạc hành động cụ thể.

Hộinghị kéo dàicho đếnchạng vạngtối,sau khi Cung Tuấnlạicố ýnhấnmạnh giữ bímậtlầnnữa,lúcnàymớitanhội.Ngaylúcnày,đámngười Ngu Doãn Văncũng đang khẩntrươngchuẩn bịlương khôcùngnướccho binh sĩmangtheotronglầntácchiếnnày,chờ đến khitốimuộn,mũitêncùnglựu đạn dã phát đếntrongtay binh sĩ,chỉchờ đếncanh bốntậphợp khẩncấp.

Cùng thời khắc đó, Hoàn Nhan Lượng tại Giang Bắc trong tay cầm hai phần tin tức, lông mày nhăn tít cùng một chỗ.

Mộtcáilà do giantếtừ Giang Namtruyềntới,mấyngày gần đâychiềunào Cung TuấncũngChutậptướnglĩnhhộinghị,đếntốilạicó dịthường,ngaycảchiếnmãcũngnhiềuhơnmộtchút.

Mộtcái kháclà Hoàn Nhan Lượngchặn đượcthưthông đồng với địchcủa Gia Luật Nghiêm Nghi,gãrõràngthông đồng với bênngoài,cùng Nam Triều ước định bangày sauhành động.

Hoàn Nhan Lượng vỗmạnhmộtcáilên bàn: "Xácnhận khônglầm!Gia Luật Nghiêm Nghitên khốn kiếpnày,quảnhiênthông đồng với địchmưu phản!Ngườitới,bắt gãtớichotrẫm!Chém!"

Lậptứcliềncó vệ binhlaora,nhưngchưa kịprời khỏi doanhtrướng,Hoàn Nhan Lượng bỗngnhiênthay đổichủ ý: "Khôngcầnchém,bắt giamlại,không được đểlộratintức."Nếunhưchém,chẳng phải Cung Tuấn sẽlậptứcnhận đượctin sao?Vẫnlà khôngcầnlỗmãngnhư vậy,Hoàn Nhan Lượngthầmnghĩ.Y vònáttintức giantế Nam Triều đưatới,cườilạnh: "Bangày sauhành động? Hừ,trẫmngượclạimuốnnhìn xem,bangày sau Cung Tuấncóthểlàmratròtrống gì!Truyềnlệnh xuống,haingàynày đềunghỉngơichotốt,bangày sau,chỉnh đốn Cung Tuấn,bát sống Chu Tử Thư!Còncó Chu Cấu!"

Bờ Giang Nam, Cung Tuấn bố trí xong hết thảy, liền trở lại phòng mình chuẩn bị nghỉ ngơi thật tốt,tuy rằng ban ngày hắn đã nghỉ hơn ba giờ, nhưng đối với trận tập kích phát động trước bình minh mà nói, còn chưa đủ.

Nhưnglại khiếncho Cung Tuấnhết sứcngoài ýmuốn đólà,đợi đến khihắntrởlại phòng,Cam Biệnmộtngày không gặp đã đợi ởchỗcũrồi.

Cam Biện cười nói với Cung Tuấn: "Tướng quân, Bệ hạ Chu kiến."

Cung }Tuấn kíhông ?chút ฒnghĩ คngợi ệliền ]nói: ป"Bẩm đlại cธho Quvan giãa, khdông đềi."

Cam Biện lấy làm kinh hãi, tuyệt đối không nghĩ tới còn có người dám kháng chỉ không đi gặpthánh đấy, y thấy Cung Tuấn nói một cách dứt khoát, liền nói bằng giọng the thé: "Cung tướng quân là kháng chỉ?"

Cung งูTuấn b"ỏ mũ "sắt c]ủa mì&nh lêทn bànè, bắt ญđầu ฐcởi áỷo chuồẩn bị ทđi nยgủ: "$Là khựáng cข่hỉ."

Cam Biện trợn mắt há mồm, bản thân đứng ngốc trong chốc lát liền trở về bẩm báo, Cung Tuấn chờ Cam Biện rời khỏi, lại cẩn thận kiểm tra vũ khí của mình, trong đầu lượt lại bố trí chiến trận lại một lần, ba chỗ Thái Thạch, Kiến Khang, Trấn Giang, đồng thời phát động công kích, một trận có thể đánh tới hừng đông, như vậy đám người Trương Chí Hùng tại Giang Bắc cũng đã nhận được tin tức, có thể kịp thời chạy đến tiếp ứng.

Mà độingũcủa Ngũ Loancùng Trương Hiếu Tườngtại Trung Nguyên sẽnhận đượctintứcmuộnhơnmộtchút,nhưngmàcũng không sao,chỉcầncóthểhơnmườingày sau phốihợphành độngtại khu vựcthượng ducủa Trường Gianglà được.Nơinàycách Vương Hữu Trựctrongranh giới Kim Quốc khá xa,y gianhậpcuộcchiếnlạicàngmuốntrễhơn,vảlạingườinày khởi binhlạilợi dụng đượcrấtnhiều yếutố,chỉcầncục diệnchiếntrường Giang Hoàicóthểthay đổi,khu vực Trung Nguyên sẽlậptứcnhaonhaohưởng ứng,muốn đề phòngchínhlà Hoàn Nhan Lượngthuậnlợi xuống Giang Đông,nhưngmàcũng không sao,mộtthángtrước,mìnhcũng đã đểlạitướnglĩnhtại khu vực Tú Châunhìn xemtìnhhìnhtùythờitácchiến.

Tin tức trong chiến tranh cổ đại vẫn còn rất chậm trễ, chỉ có thể ở trong phạm vi nhỏ ước địnhthời gian tác chiến, phạm vi lớn hơn tướng lĩnh cần phải tự chủ linh hoạt xử lý.

Cung }Tuấn nìằm trắên gikường, tlo lตắng n]hất vãẫn là ยัThủy "sư Tấrương ฌTuấn hcùng mLý Brảo tạ;i Hải đChâuễ, chi(ến hạẹm kia ยัtuy ộrằng ờđã trหีang bèị pháฮูo mới ชsáng ขchế, ớnhưnฆg dù "sao cýũng cผู้hưa tด็ừng tbhử quẹa,

mà &thủy ะquân ฆัcủa ỡHoàn ẻNhan uLượng ข่cũng )có mผึột bộ wphận มrất ẹlớn cฤhuẩn ábị đưla ra ởtác cยhiến, ầlàm (sao cๅó thể ờđánh *tới, ùcũng ภkhônếg phảษีi là ฒ่chuyệขn mà /Cung ม้Tuấn c_ó thể ?khốnẽg chế ษ์đượcó.

Thời ด็điểm gCung {Tuấn t"hầm cỹân nhฅắc tấot cả คlại mฟột lưฏัợt, cấho rằ_ng khèông c:òn chừỗ nào ksơ hổở, mớỷi yên แtâm ổthiếp บđi, ảđợi đ|ến lúมc hắn ผthức ฆdậy, ฏัđã ltà canาh ba, นhiện ฑbinh (sĩ tốrong ฏัquân asẽ phềải thฬức dậศy sau ด็nửa ญcanh ệgiờ nสําữa, kxhẩn cảấp trหีiệu tณập, sดau đó vượt พsôngก.

Cung Tuấn ở trong phòng, mặc vào khôi giáp, lại choàng chiến bào bằng vải bông màu đen, lấytrường thương, sau khi chuẩn bị thỏa đáng, mới đi ra ngoài.

Hắn mở cửa ra, gió lạnh đêm đông ập vào mặt, lại khiến cho thần trí của hắn tỉnh táo thêm một chút, nhưng vừa mới quay đầu lại, đã nhìn thấy Chu Tử Thư đứng ngoài cửa.

Cung óTuấn l[ấy làỏm kinừh hãiử, nhưằng cũơng khỉông mựời Trdiệu Vผึiện đài vàoỷ, hắn ฎlà tùhật sểự sợ ỷmình วđịnh elực kxhông lđủ, tỹối hôém qua ờlàm สsướng prồi, /hiện ểtại }cho dื ดù

thế ด็nào ơcũng ẳkhông ฮูthể olàm rểa nhữคng chผู้uyện õphân ỳtâm t< ổn sứồc nữag.

Cung ฐTuấn hồành l,ễ với kTriệdu Việrn: "Sao Bệ ลhạ lqại ở ĩchỗ n.ày?"

Chu Tử Thư quay đầu lại, nhìn hai thân binh bên cạnh Cung Tuấn, nói: "Các ngươi lui xuống đi."

Hai thân binh thấy Hoàng đế đứng trước cửa phòng Tướng quân nhà mình một canh giờ, càngthêm xác nhận phỏng đoán sáng nay; đêm trước Hoàng đế nhất định đắc tội Tướng quân nhà mình, hôm nay đến bồi tội. Đi theo Tướng quân thật sự là nở mày nở mặt...

Chờ đến khi trong viện không còn ai, Chu Tử Thư mới nói: "Hôm nay trẫm tìm ngươi, sao lại không qua?"

Cung nTuấn kìhông ฒ่dám nฆัhìn Teriệu ก่Viện, @sợ bศị y pẩhân tôâm, cíhỉ ngฟhiêng ฅđầu |sang ะchỗ kฃhác, snói: ữ"Bệ hฮạ... ụcái néày...v. hôm ทkhác มđi, ễhôm nâay khẩông đพược."ẹ

Chu Tử Thư sững sờ, lập tức hiểu được Cung Tuấn đang nói cái gi, trong lòng vừa tức giận, vừabuồn cười, một lúc sau lại cảm thấy chút buồn bực.

Chu Tử Thư nói: "Tìm ngươi còn có chuyện khác, ngươi xem ta là người như thế nào, ngoại trừ..."Nói đến một nửa lại nói không được nữa, vốn không có ý tứ kia, lại bị đối phương quả quyết cựtuyệt, mặc cho ai rồi trong lòng cũng sẽ không thoái mái.

Cung รืTuấn cửũng c?ảm thาấy mìหีnh nóจุi chuữyện cๅó chỗ ฟhơi èquá mxức, nถhưng ฮูhắn t> hật sแự sợ อhãi h}iện twại Trếiệu Vớiện nชhìn้ mỷình m#ỉm cưìời, mซình s่ ฝẽ khôรng thìể khốỏng chăế đượ"c mà ơđi

quสa hôn ờy, côàng s[ợ hơn รvừa รืmới hสําôn liụền hôถุn đến ข่trên ซgiườẵng.่

Chu Tử Thư đè xuống không vui trong lòng, hòa nhã nói: "Ngươi qua đây, ta có thứ muốn tặng cho ngươi."

Cung Tuấn thầm nhủ một vạn lần phải nhẫn, nhưng thời điểm nghe Chu

Viện nói ra câu này, vẫn ngoan ngoãn quay đầu lại, đi tới bên người Chu Tử Thư, hắn phát hiện chỉ cần nhìn thấy môi Chu Tử Thư, đã nghĩ muốn hôn, chỉ cần ngửi thấy hơi thở xung quanh người y, sẽ muốn đè y xuống hunghăng vắt khô, xem ra chính mình xong đời rồi.

Chu Tử Thư có chút lo lắng nhìn Cung Tuấn: "Trẫm biết lát nữa ngươi sẽ dẫn binh xuất chiến, rất lo lắng, cho nên tới xem một chút."

Trái tim cứng rắn của Cung Tuấn lập tức hóa thành vũng nước, chật vật nuốt một ngụm nước miếng, nói: "Yên tâm, đã nghỉ ngơi tốt rồi, sẽ không có vấn đề!"

Chu Tử Thư ừ một tiếng, một lát sau rút ra một vật từ bên hông, đưa đến trước mặt Cung Tuấn: "Quan hệ thành – bại lần này, cái này.... đưa cho ngươi... ngươi mang theo."

Cung wTuấn nลิhận vด็ật kiựa, chễỉ thấหy một lmiếnฎg gấm สváื tòhành :hầu bâao, ía tãrên tจุhêu cอhỉ đỏส, Tiêผู้u Tuấn chỏi: ú"Đây วlà cนái gìỳ?"

Chu Tử Thư nói: "Năm đó đi Cửu Hoàng Tuấn cầu bình an, vẫn không có cơ hội mang ra tặng."

Cung ỹTuấn lญิập tứức nhớ ยtới Chu ฑViện }là đ(ang nặói đếฎn chuỉyện n–ăm nàịo. Năốm đó ậChu ผู้Viện zmười งูsáu /tuổi, ษchuẩện

bị ịthành ภthânณ, đã õđích ỵthân òđi Cửỳu Hoàยัng Sơหีn cầu &bùa shộ mệฆัnh, lหà chupẩn bị ผđưa ịcho Vฮương ข่phi dếùng.

Khôngnghĩtớichuyện đãcáchhơnmườinăm,thứnày vậymàcuốicùnglại đưa đếntrêntaymình,Cung Tuấnnắm bùahộmệnhtrongtay,mặt gấmmềmmại,chỉcảmthấy xúccảmmềmmạinàychạythẳng đếntráitim.

Chu Tử Thư thấp giọng nói: "Khom lưng."

Cung ảTuấn lỉiền nไgoan ờngoan ฟkhom ปlưngฃ, Triยัệu Viýện lấly bùa ềhộ mẻệnh tkừ tay ฆCung ฎTuấn, ]cởi ara dâใy đỏ ầphía &trên, รืtrònพg vào ม้cổ cชho hắ้ รืn, nó!i: "Nsgươi scó thặiên tằử phù ซhộ, หhiện ỹtại lถุại có rthêm đthần ขminh ầ(*thฮูần li"nh) b^ảo hộổ, trậ*n chiuến nàợy chắฏัc chắม้n sẽ &bình 'yên tข่rở vềư."

Cung mTuấn cฒảm thrấy hơji thở õcủa éChu ổViện ญphả เlên cvổ mìnúh, hắญิn vốn pđã t+hề, hặôm naฉy cho ữdù Tẽriệu ฝViện tcó cởงi sạcผึh đứnừg trưธớc mặต่t hắn ญิmúa วthoát ỏy cũฅng quạyết kฮูhông ฌnhìn, ỉnhưnแg nướờc đến $chân ỏmới ม้biết ซđược, พquyếณt

tâm จุcủa ậbản tก่hân cốăn bảỷn khô< ng chสống neổi mộẩtื nụ ชcười, ้ จุmột ạgiọng ấnói của đอ่ối pheương.h

Cung Tuấn nhét bùa hộ mệnh vào cổ áo, đã hoàn toàn cởi giáp đầu hàng, hắn nhẹ nhàng hôn môi Chu Tử Thư: "Binh tướng tại Kiến Khang phủ căn bản đều đã rời đi, chính ngươi cũng phải cẩnthận."

Chu Tử Thư mỉm cười nhìn Cung Tuấn: "Không còn sớm, đi thôi!"

------oOo------

Chương 126: Quyết chiến

Nguồn: EbookTruyen.VN

Chu Tử Thư mỉm cười nhìn Cung Tuấn: "Không còn sớm, đi thôi!"

Cung Tuấn liền đi theo Chu Tử Thư, ra khỏi tiểu viện, Ngu Doãn Văn, Trần Tuấn Khanh, Trương Đào, Vương Thập Bằng đều đã ở đây, mọi người theo sau Chu Tử Thư, cùng nhau tới bờ sông.

Chu Tử Thư đứng trên đài quan sát, nhìn mặt sông phía xa. Mặt sông trong bóng đêm hiện lên màu trắng, vầng minh nguyệt treo trên cao, chiến hạm đã chuẩn bị chờ phân phó, còn có hơntrăm thuyền chở quân đang mở rộng cửa, từng đội binh sĩ đang ngay ngắn chỉnh tề đi vào khoang thuyền.

Dưới ngọn đuốc, lại có binh sĩ chuyển tên cùng pháo vào trong thuyền, canh bốn, tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, binh sĩ đã biết rõ nhiệm vụ của hành động lần này, từng người xắn tay áo lên, vẻ mặt phấn khởi.

Cung Tuấn đứng bên bờ, ngẩng đầu nhìn Chu Tử Thư, trong đêm tối đối phương mặc một bộ hồng bào, ánh đuốc chiếu sáng khuôn mặt y, khuôn mặt trắng nõn tuấn tú lúc này lộ ra vẻ uy nghiêm.

Chu Tử Thư cất cao giọng: "Trẫm ở chỗ này đợi chư quân chiến thắng trở về!"

Tiếng hô vạn tuế vang lên dọc khắp khoảnh sông, mọi người đồng loạt quỳ một gối trước Chu Tử Thư, chờ thiên tử phát lệnh.

Cờ đỏ phấp phới trong đêm, Cung Tuấn phất tay: "Xuất phát!"

Thuyền công kích vô thanh vô tức lướt qua mặt sông, nhanh chóng chuyển đến giữa dòng.

Trận chiến rất nhanh đã bắt đầu, Hoàn Nhan Lượng căn bản không nghĩ tới Nam Tống lại đột nhiên sớm phát động tập kích, hơn nữa lại là vào canh bốn lúc người ta đang ngủ, y cuống quít rời giường, qua loa mặc quần áo, vội vàng nghênh chiến.

Chiến đấu trên sông không kéo dài bao lâu, chiến thuyền của Hoàn Nhan Lượng vốn đã bị Cung Tuấn phá một lần, mặc dù về sau có gấp rút sửa chữa, vốn đã định ra ba ngày sau tiến vào Trường Giang, kết quả chưa vào đến Trường Giang, cũng bởi vì mùa đông nước cạn khiến cho chiếnhạm cỡ lớn bị mắc cạn, chiến thuyền cỡ nhỏ của quân Tống lại di chuyển linh hoạt, tại thời điểm chưa đưa vào trận chiến, đã bị một mồi lửa thiêu hủy.

Vừa chiếm ưu thế trên sông Cung Tuấn liền nhanh chóng hạ lệnh, yêu cầu lên đất liền tác chiến,quân Tống mặc giáp giấy nhảy vào dòng nước lạnh thấu xương, bắt đầu cứng chọi cứng chiếm lại các cứ điểm ven sông, sau mấy lần giành được thắng lợi cộng với được Cung Tuấn chỉnh đốn, sĩ khí quân Tống dâng cao chưa từng có, trong đêm tối dũng mãnh thẳng tiến, chưa đến hừng đông, đã chiếm được năm sáu cứ điểm trên đất liền.

Tàu chở quân lập tức đuổi kịp, đồng loạt đổ bộ đến các vị trí rộng rãi bằng phẳng bên sông, có mạnh mẽ vượt qua đầm lầy, có tay không leo lên ngọn núi xanh, đợi đến khi hừng đông, vùng ven sông đối diện Kiến Khang phủ, đã tràn ngập quân Tống.

Tại thời khắc nguy hiểm Hoàn Nhan Lượng vội vàng tập trung kỵ binh của mình, nhanh chóng lâm trận tác chiến, lần chiến đầu này, Hoàn Nhan Lượng lần đầu tiên đưa ra chiến trường loại lựu đạn vừa mới nghiên cứu ra, nhất thời toàn bộ chiến trường bao trùm tiếng nổ ầm ầm, âm thanh chết chóc.

Cung Tuấn làm chủ soái, cũng không đích thân ra trận giết địch, hắn chỉ căn cứ vào báo cáo từ các nơi truyền đến, tỉnh táo chỉ huy chiến đấu, hơn nữa nhanh chóng căn cứ vào tình huống cụ thể để điều chỉnh kế hoạch lúc trước. Chiến đấu diễn ra từ lúc bình minh, nhưng đến tối đen vẫn chưa phân được thắng bại, hai bên Tống Kim đều bị thương vong nghiêm trọng, lần này Ngu Doãn Văn ra ngoài cùng Cung Tuấn, y rất lo lắng loại trình độ thương vong này vượt ra ngoài sứcthừa nhận của quân Tống, dẫn tới binh bại, thất bại cách trong gang tấc.

Cung Tuấn chiếm được một cao điểm*, trong nháy mắt nhìn vào diễn biến trong chiến trường, từ chỗ này, hắn có thể nhìn thấy toàn cục, thương vong bên Kim so với quân Tống ít hơn, thậm chí trong loại tác chiến đổ bộ lên sân nhà như thế này, nhất định chiếm được ưu thế.

(*Nguyên văn 制高点chế cao điểm là so với địa hình chung quanh cao hơn lại có lợi thế chiến thuật, ví dụ như trên đỉnh núi, sân thượng cao ốc, tóm lại là cao hơn kẻ địch.)

Ngu Doãn Văn có chút lo lắng:

"Cung thống chế, hạ lệnh rút lui. Cứ tiếp tục như vậy nữa, quân ta sẽ không chịu nổi!"

Cung Tuấn giơ tay ngăn lại đề nghị của Ngu Doãn Văn. Thời điểm này, thương vong hai bên vô cùng nghiêm trọng, dưới tình huống thắng bại chưa phân, không chỉ là khảo nghiệm tố chất của binh sĩ cùng quân đội, mà là khảo nghiệm tố chất của chủ soái. Hắn phải dưới tình huống binh sĩ thương vong quân số không ngừng giảm, áp chế sợ hãi trong lòng, tỉnh táo quan sát phân tích tình huống, để tránh làm ra phán đoán sai lầm.

"Hạ lệnh, bộ phận tiến công, lần nữa xuất kích!" Cung Tuấn hạ lệnh, lúc này trên chiến trường đã là thây chất ngổn ngang, dùng hai từ thê thảm để hình dung cũng không đủ.

"Gia Luật Nghiêm Nghi như thế nào không có chút phản ứng?!" Phó tướng Cung Tuấn đã có chút đứng ngồi không yên.

Cung Tuấn lắc đầu: "Không nên ôm hy vọng với gã, không có gã tham gia cũng chẳng sao? Quân ta còn có thực lực, có thể tiếp tục giao chiến!"

Giọng Cung Tuấn trầm ổn kiên định, mang theo một loại có tác dụng làm yên lòng người, mệnh lệnh củahắn rất nhanh đã truyền xuống dưới, tiếng chém giết lập tức bùng nổ.

Ngay tại lúc đó, Hoàn Nhan Lượng có chút ngồi không yên: "Quân Tống như thế nào còn chưa lui? Vìcái gì không lui! Trẫm còn chưa chuẩn bị xong Cung Tuấn liền đột nhiên đến đây khai chiến!" Nhưngmột câu còn chưa nói xong, bỗng nhiên nghe thấy sau đại doanh vang lên tiếng hô rung trời, Hoàn Nhan Lượng hoảng hốt, Tả Hữu đến đây cấp báo: "Bệ hạ, không tốt, Gia Luật Nghiêm Nghi vượtngục, phản!"

Thời điểm Hoàn Nhan Lượng nghe được tin này, chỉ cảm thấy như sấm sét giữa trời quang, y bắt đầu hối hận muôn phần, ban đầu tại sao mình lại có ý tưởng cố kỵ tin tức bị lộ ra cùng người Khiết Đan trong quân mà chỉ đem Gia Luật Nghiêm Nghi nhốt lại nhưng không chém chết gã.

Lúc này nội bộ mâu thuẫn, phía trước lại gặp công kích, trong nhất thời luống cuống đến đầu đầy sọc đen.

Cung Tuấn nhìn lên khói báo động lan tỏa trên bầu trời đêm, khuôn mặt vẫn luôn căng thẳng rốt cuộc lộ ra nụ cười: "Hạ lệnh, toàn quân xuất kích. Hơn nữa hô lớn người Khiết Đan phản!"

Trận chiến rất nhanh đã tiến vào giai đoạn gay cấn, hỏa khí mang theo đã dùng hết, song phương đánh giáp lá cà, bắt đầu lao vào chiến đấu trực diện.

Đao trong tay bị chém đứt, lập tức dùng đến quả đấm làm vũ khí, cánh tay bị chặt xuống, nhưng vẫn không lui về sau, hàm răng móng tay toàn bộ dùng tới, vừa lúc đó, trống trận rung trời bỗng nhiên vang lên, trong tiếng trống trận, bộ binh nhanh chóng bày trận, thay đổi tiến lui.

"Đại Tống! Đại Tống" Khẩu hiệu ngắn gọn hữu lực lại lần nữa vang vọng bầu trời, chiến cuộc bắt đầu thay đổi, tuy rằng trên chiến trường nhìn không ra thắng bại, nhưng Cung Tuấn lại hết sức rõ ràn, thời khắc thay đổi thắng bại, đã đến.

Cung Tuấn leo lên chiến mã, cầm trong tay thiết thương, đứng tước một vạn quân tinh nhuệ.

"Tiến lên!"

Thêm nhiều binh sĩ lao vào cuộc chiến, đến nửa đêm, Hoàn Nhan Lượng mới tan vỡ.

Dấu hiệu bị thua một khi đã hiện lên rõ ràng, quân Tống tựa như bị tiêm vào thuốc kích thích,chiến đấu càng hăng say càng đẫm máu.

Truy kích triển khai từ tờ mờ sáng, Cung Tuấn một đường giục ngựa, hắn giữ mình ở vị trí trungtâm trong chiến trường, một trận này hắn là chủ soái, không thể có bất kỳ sơ suất nào.

Thời điểm hừng đông, đội quân của Hoàn Nhan Lượng bắt đầu buông bỏ vũ khí, chạy trốn tứ phía, mà bản thân Hoàn Nhan Lượng, cũng bắt đầu dẫn theo đội ngũ nhắm hướng đông trước mặt chạy thục mạng.

Cung Tuấn dùng lời lẽ ngắn gọn tóm tắt lại sự tình phát sinh, sau đó dùng chim bồ câu gửi thư cho Chu Tử Thư, kịp thời hạ lệnh thừa thắng xông lên, mặc dù là đêm tối, cũng phải đuổi giết.

Truy kích giằng co hơn mười ngày, thành quả chiến đấu mở rộng thêm một bước, chiến trường Giang Hoài đang là bụi khói mù mịt, chiến trường Kinh Tương cũng là gia nhập cuộc chiến.

Quân Kim bố trí binh lực tại Trung Nguyên vốn cũng không nhiều lắm, Ngũ Loan đóng tại Tín Dương, cùng Lý Thành tại Tương Dương, bắt đầu giao chiến trực diện cùng quân Kim. Giằng co hơn mười ngày, thiêm quân của Hoàn Nhan Lượng đã tan rã.

Đoạn đường này Cung Tuấn một mực đuổi theo Hoàn Nhan Lượng, hắn cũng không nóng nảy chạy gấp, mà giống như thợ săn mồi gian xảo, không nhanh không chậm theo sát phía sau Hoàn Nhan Lượng đang chạy thục mạng, một bên thu nhặt vật tư, thu phục châu huyện, một bên phái ra binh lực đi cản phá truy kích.

Hoàn Nhan Lượng một đường thẳng về hướng Đông, y đang tưởng tượng thủy quân trên biển củamình có thể giành được thắng lợi, mình còn có thể thông qua đường biển thẳng đến hậu phương Lâm An của Nam Tống, song thời điểm y đến Tú Châu, đã nhận được một tin tức khiến cho y tuyệt vọng —— thủy quân bên mình giao chiến với thủy quân của Lý Bảo, tất cả bị đánh tan không nói, thủy quân của Lý Bảo thậm chí còn ven theo đường biển một đường lên Bắc, vô cùng có khả năng lên được đất liền tại bán đảo Tuấn Đông.

Cùng thời khắc đó, là Trương Chí Hùng ở Tuấn Đông cùng đội quân của Vương Hữu Trực ở Trung Nguyên dấy binh khởi nghĩa, nhanh chóng chiếm được các châu huyện trong biên giới Kim, cắt đứt đường lui của Hoàn Nhan Lượng.

Nhưng chuyện này cũng chưa đến mức khiến Hoàn Nhan Lượng tuyệt vọng, tin tức trí mạng nhất không phải cái gì khác, mà là Hoàn Nhan Ung đóng tại Đông Kinh, bỗng nhiên tuyên bố đăng cơ cảinguyên (*thay đổi niên hiệu), phế trừ ngôi vị Hoàng đế này của Hoàn Nhan Lượng!

Hoàn Nhan Lượng hiện tại đã thành thú bị vây, Bắc về không được, xuôi Nam không thành, ngoạitrừ liều mạng bất chấp nguy hiểm may mắn bảo vệ được tính mạng, không còn bất kỳ sự lựa chọn nào khác.

Ngày thứ hai mươi sau trận chiến trên sông, Cung Tuấn đã đến thành Tú Châu, thời điểm chuẩn bị mộtlần càn quét ba bốn vạn nhân mã còn lại của Hoàn Nhan Lượng, chuẩn bị bức Hoàn Nhan Lượng đến bước đường cùng, bỗng nhiên nhận được chiến báo —— đám người Hoàn Nhan Lượng đột phá vòng vây, không lên Bắc, không tiến Đông, càng không xuôi Nam, ngược lại bỗng nhiên chỉ huytiến

Tây, xem ra, mục Cung là nhắm vào nơi ở có binh lực phòng thủ yếu kém nhất của Chu Tử Thư – Kiến Khang!

Chuyện đáng sợ hơn nữa là, trong quá trình truy kích bản thân lại bị biểu hiện giả dối của Hoàn Nhan Lượng lừa gạt, đại quân đã được hắn điều động đến Tú Châu, mà Hoàn Nhan Lượng đã tạiba ngày trước vụng trộm tiến Tây, chỉ sợ hiện tại đã dẫn binh tới dưới thành Kiến Khang.

Thời điểm Cung Tuấn nghe được tin tức này, trong tay vốn đang cầm một thanh đoản kiếm, đang suy nghĩ thế nào bắt sống Hoàn Nhan Lượng, đoản kiếm trong tay hắn rơi xuống đất, mặt đất đều là bùn đất, thậm chí ngay cả tiếng vang cũng không có.

Hắn tuyệt đối không thể ngờ được Hoàn Nhan Lượng chó cùng rứt giậu quyết liều chết, vậy mà lựachọn Kiến Khang phủ!

Quân canh giữ Kiến Khang phủ chỉ không quá hai nghìn, dưới tình huống chiến báo thắng lợi liên tục truyền về, khẳng định phòng giữ lỏng lẽo, Hoàn Nhan Lượng chính là thấy được điểm này, mới hy vọng có thể mạo hiểm bắt được Chu Tử Thư, khiến cho thay đổi cả cục diện...

Cùng ngày Cung Tuấn liền dẫn binh quay về, hắn vốn dẫn theo năm ngàn kỵ binh tinh nhuệ đi đầu,lại để cho Ngu Doãn Văn chỉ huy đại đội nhân mã đến sau, một đêm chạy ba trăm dặm, rạng sáng hôm sau, đã tới được Kiến Khang.

Xung quanh Kiến Khang đã bị quân Kim bao vây, mà năm ngàn kỵ binh của mình, vô luận là tạibinh lực hay là sức chiến đấu, đều không đủ để áp chế Hoàn Nhan Lượng.

Trên thành lâu, cái người thân mặc giáp vàng, cầm trong tay trường kiếm, trong cảnh tàn sát khốc liệt tự mình đi lên giết địch, không phải ai khác, chính là Chu Tử Thư!

Tại lúc này, trái tim Cung Tuấn gần như ngừng đập, sau khi hắn bôn ba một ngày một đêm, hai mắt đã đỏ bừng, nhưng nhìn thấy một màn này, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, dẫn năm nghìn kỵ binh tinh nhuệ mở một đường máu, gần như là điên cuồng chém giết cứ mười bước giết một người, trong ánh đao khói lửa, vọt tới trước mặt Chu Tử Thư.

Chu Tử Thư giục ngựa tự mình giao chiến, trên người trên mặt đều là máu tươi, bên trong hỗn loạn hai người bốn mắt chạm nhau, cái gì cũng không kịp nói.

Cung Tuấn gắt gao bảo hộ trước mặt Chu Tử Thư, giống như phát điên mà ra sức chém giết, binh sĩ trong thành nhìn thấy cứu binh đến, cũng lấy lại tinh thần, trận đánh này kéo dài từ sáng cho đến nửa đêm, lại từ đêm đánh đến ngày.

Tất cả mọi người gần như đã cạn lực, Cung Tuấn không hề cảm thấy mệt mỏi chút nào , nhưng tốc độ chém đao rồi lại sớm không còn đủ sức để đánh thương một tên quân Kim rồi.

Há có thể để cho thời điểm sắp thành công lại thất bại trong

gang tấc? Tất cả mọi người đều có chungmột suy nghĩ này, cắn chặt răng, dưới tình huống ngoài thành đã sớm rơi vào tay giặc, phải cố sống cốchết giữ trong thành.

Khi mặt trời chậm rãi mọc lên, thời điểm tia sáng đầu tiên chiếu xuống mặt đất, Cung Tuấn sớm đã vôlực dựa vào thành lâu, nhìn về phương xa.

Đồng bằng mênh mông, xuất hiện một đội nhân mã, đội nhân mã kia nhanh chóng biến thành hai đội, mười đội, nghìn đội, vạn đội.

Là đại quân do Ngu Doãn Văn dẫn đầu chạy tới.

Thắng bại đã định, Cung Tuấn rốt cuộc không duy trì được nữa, lâm vào hôn mê.

Một lần hôn mê, liền ngủ trọn vẹn ba ngày ba đên, chờ đến khi hắn tỉnh lại, giật mình bật dậy khỏi giường, lớn tiếng hỏi: "Bệ hạ đâu? Bệ hạ thế nào?"

Một giọng nói ôn hòa vang lên bên tai hắn, giọng Chu Tử Thư đặc biệt trầm ổn: "Trẫm không có việc gì. Cung khanh, trận chiến này, quân ta đại thắng!"

Thời điểm Cung Tuấn nhận được câu trả lời, rốt cuộc lại lần nữa ngã xuống giường, sau một lúc hắn mới phát hiện, nơi mình ngủ không phải là phòng của mình, mà là tẩm các của Chu Tử Thư.

------oOo------

Chương 127: Tiệc ăn mừng

Nguồn: EbookTruyen.VN

Thời điểm Cung Tuấn nghe được tin này, rốt cuộc lại một lần nữa ngã xuống giường, sau một lúc hắn mới phát hiện, chỗ mình ngủ không phải phòng của mình, mà là tẩm các của Chu Tử Thư.

Trong tẩm các cũng không chỉ có một mình Chu Tử Thư, Ngu Doãn Văn, Trần Tuấn Khanh, Lý Hiển Trung, Thiệu Hoành Uyên đều ở đây, thậm chí ngay cả Trương Tuấn đã lâu không gặp cùng Trương Hiếu Tường, Ngũ Loan tại Tín Dương đều có mặt.

Cung Tuấn lập tức hoảng hốt, bật dậy khỏi giường, vội vàng nhận sai trước mặt mọi người: "Thần quá phận, mong Bệ hạ thứ tội."

Chu Tử Thư mỉm cười nói: "Không sao, ngươi hôn mê ba ngày này, đã xảy ra rất nhiều chuyện, từ khi Đại Tống ta Nam độ* đến nay, là tin tức tốt nhất!"

(*Chỉ sự kiện Chu Cấu bị tộc người Nữ Chân xâm lược truy kích, mà hướng phía Nam chạy trốn đến Giang Nam.)

Tinh thần Cung Tuấn lập tức phấn chấn, quay về

phía mọi người, thoạt nhìn mọi người dường như không quá phản đối chuyện hắn ngủ trên giường của Chu Tử Thư. Cung Tuấn có chỗ không biết, trong suốt ba ngày hắn hôn mê này, tẩm cung của Chu Tử Thư cũng kín người hết chỗ, tất cả mọi người tậptrung ở nơi đây, một bên thương nghị công việc sau chiến tranh, thuận tiện nhìn Cung

Tuấn, nhìn thấyhắn liền thuận tiện đi sờ trán cùng mạch đập của hắn, hầu như tất cả mọi người đều nghĩ đây là hậu ân (*chiếu cố lớn) của Hoàng đế Bệ hạ đối với thần tử, căn bản không có ai nghĩ sai lệch.

Ngu Doãn Văn cười nói: "Đại quân của Hoàn Nhan Lượng đã bị toàn diệt, người* thì bị Tướng quân nước Kim Gia Luật Nghiêm ghi chém đầu, Gia Luật Nghiêm Nghi dẫn quân quy hàng. Khôngnhững Gia Luật Nghiêm Nghi, còn có đội quân của Trương Chí Hùng Tân Khí Tật, cũng dẫn theo ba vạn đại quân Nam độ, về Đại Tống ta."

(*Ý chỉ Hoàn Nhan Lượng)

Trương Hiếu Tường cũng cười cười, nói: "Vương Hữu Trực của Trung Nguyên, đã dẫn mười vạn đại quân tìm chỗ nương tựa nơi triều đình ta, ba châu Trần, Thái, Đặng của Trung Nguyên đã bị quân ta chiếm đóng."

Tin tốt cứ từng cái từng cái truyền vào tai Cung Tuấn, hắn chưa bao giờ cảm thấy phấn chấn như vậy,ngay cả thời điểm thân thiết cùng Chu Tử Thư cũng không có!

Chu Tử Thư mỉm cười nói với Cung Tuấn: "Vua mới của nước Kim Hoàn Nhan Ung chủ động cầu hòa,thỉnh triều đình ta lui binh, một lần nữa xác định lại lãnh thổ quốc gia."

Tin này vừa nói, tất cả mọi người đều nở nụ cười. Kể từ Nam độ năm Kiến Viêm đến nay, vẫn luôn là Chu Cấu ra sức cầu hòa với triều Kim, nhưng bây giờ, tình thế đảo ngược, có thể nói là tin tức tốtnhất trước nay chưa từng có!

Hoàn Nhan Lượng chỉ huy trăm vạn quân xâm lược phía

Nam, rốt cuộc tại thời khắc này đã kết thúctrong thất bại, tình hình Nam Tống, chưa bao giờ tốt hơn lúc này!

Chờ đến khi Cung Tuấn bình tĩnh lại, Chu Tử Thư cười nói: "Hôm nay chính là ngày lành tháng giêng, trẫm đã sai người chuẩn bị tiệc mừng, khao thưởng tam quân! Chư khanh trở về chuẩn bị một chút, buổi tối đến đây dự tiệc!"

Mọi người đồng thanh đáp vâng, rối rít lui ra ngoài. Cung Tuấn cũng trở về phòng của mình, thoải mái dễchịu* tắm rửa một cái, thay quan bào mới tinh do Chế trí sử Giang Hoài đưa tới, chải đầu búi tóc gọn gàng, dẫn theo thân binh của mình đi về phía phủ nha Kiến Khang.

(*Nguyên văn thư thư phục phục: giải thích thể xác và tinh thần cảm thấy thoải mái nhẹ nhõm vui sướng.)

Lúc đi được nửa đường gặp được Ngũ Loan cùng Trương Hiếu Tường, ba người đã lâu không gặp,lúc này thấy đều là một bụng những lời muốn nói, Trương Hiếu Tường cười nói: "Hiện tại phải gọingươi là Cung tướng rồi!"

Quan lớn Nam Tống miễn là không phải Tể tướng, đều được gọi là Tướng, Cung Tuấn cũng không quá quen thuộc cách xưng hô này, có chút ngượng ngùng cười cười, nói: "Đều là bằng hữu lâu năm, vẫn là gọi tên đi!"

Trương Hiếu Tường cũng không từ chối, cười nói: "Chính Bình hôm nay xem như đã rạng danh thiên hạ! Một đường ta đi, có không ít người đều nhắc đến tên của ngươi, có thể nói là phụ nữ trẻ em đều biết."

Cung Tuấn cùng Trương Hiều Tường khách khí một phen, lại cùng Ngũ Loan nói về chiến dịch lần này, những chuyện đã xảy ra thật sự quá nhiều, căn bản nói không hết.

Trong lúc ba người đang nói đến vui vẻ, lại gặp Cung Khí Tật cùng Trương Chí Hùng đi qua, trong lịch sử Tân Khí Tật vốn nói sẽ dẫn đầu ba vạn nhân mã về Nam, rồi trên đường lại xảy ra bất trắc, chỉ dẫn theo mười mấy người vượt sông, bị triều đình Tống không chào đón. Nhưng lần này y cùng Trương Chí Hùng nhưng là thật sự kéo được ba vạn nhân mã quy thuận, được phong làm Thống chế Tú Châu, có thể nói là danh chí thực quy*. (*có thanh danh tốt, thù báo (*quả báo) tương ứng tự nhiên sẽ đến.)

Cung Tuấn cười nói với Trương Chí Hùng: "Tam ca lần này coi như là thỏa mãn tâm nguyện của đời này rồi!"

Trương Chí Hùng cười ha hả, trong lúc đó phía sau bỗng vang lên một giọng nói: "Như thế nào đệ còn có ca ca, ta như thế nào không biết?" Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy Ngu Doãn Văn, đám người Trần Tuấn Khanh, Trương Tuấn, Lý Bảo cũng đã tới.

Cung Tuấn liền cẩn thận kể lại tất cả mọi chuyện cho Ngu Doãn Văn nghe, Ngu Doãn Văn nói: "Ngày đó ta cùng Cung tướng kết bái, vốn là huynh đệ bốn người, Chu Hoành làm phản, hiện tại vừa vặn có thể thêm một người huynh đệ nữa."

Ba người lại lần nữa phân chia lớn nhỏ, Trương Chí Hùng lớn tuổi nhất, Ngu Doãn Văn thứ hai,Cung Tuấn nhỏ nhất.

Mà về phần Kim Thắng kết bái ngày đó, nhưng bởi vì trận chiến lần này biểu hiện không tốt, đã sớm bị mất chức, không thể đi đến.

Cung Tuấn cười nói với Trương Chí Hùng: "Về sau không thể gọi huynh là Tam ca rồi, phải gọi là đại ca!"

Trương Chí Hùng vỗ vai Cung Tuấn cười tủm tỉm: "Đại ca đệ đã có chị dâu, hôm nay vừa vặn cùng nhau đến đây."

Lần này mở tiệc mừng, có nhiều người mang theo người nhà của mình, lão bà của Ngu Doãn Văn cũngtheo y, Cung Tuấn vẫn không để ý thấy bên cạnh Trương Chí Hùng có người, lúc này nghe y nói xong,liền nhìn về phía vị phụ nhân vẫn luôn trầm mặc bên cạnh y.

Mọi người nghe thấy Trương Chí Hùng nói, cũng nhìn về phía thê tử của y, người khác vừa nhìn cònthấy bình thường, Cung Tuấn cùng Ngũ Loan thì triệt để ngây ngẩn cả người.

Phu nhân của Trương Chí Hùng không phải ai khác, chính là vị hôn thê năm đó của Cung Tuấn – Thải Vi!

Cung Tuấn biết Thải Vi gả cho một gã tú tài họ Trương, nhưng từ khi nào thì biến thành lão bà của Trương Chí Hùng, rồi còn trở thành chị dâu của mình?

Hà Thải Vi hành lễ với Cung Tuấn: "Từ khi chia tay đến giờ Cung tướng quân vẫn tốt chứ?"

Trương Chí Hùng vỗ vai Cung Tuấn cười nói: "Ta biết Tần lão cha từng muốn gả nàng cho đệ, kết quả đệ không cần. Lần này vượt sông trong lúc binh loạn gặp được nàng, trượng phu của nàng trong cơn chiến loạn đã bỏ mình, mang theo một trai một gái, ta rất thích nàng, liền theo đuổi! Hiền đệ nếu đệ muốn ra tay thì đã chậm rồi!"

Lúc này Cung Tuấn mới kịp phản ứng, cười nói với Hà Thải Vi:

"Phải chúc mừng đại tẩu rồi."

Hà Thái Vi đỏ mặt cười cười, làm vạn phúc với Cung Tuấn, lại quay đầu nhìn Trương Chí Hùng,Trương Chí Hùng lập tức nắm chặt tay nàng ở trước mặt mọi người, dường như là cố ý ở trước mặt Cung Tuấn tuyên bố quyền sở hữu của mình.

Cung Tuấn thấy tình cảm của hai người rất tốt, cũng vì Trương Chí Hùng cảm thấy vui vẻ, lúc này người tới càng nhiều, Cung Tuấn chào hỏi không xuể, một bên nói chuyện một bên đi, cứ như vậy chậm rãi tiến vào Tử Thần Điện chuyên dùng để thiết yến.

Nói là Tử Thần Điện, nhưng trên thực tế quy mô vẫn không thể nào so được với Hoàng cung Lâm An, chẳng qua là đem đại sảnh phủ nha

sửa lại tên, thay đổi tấm biển mà thôi, trong điện đã sớm bàytiệc rượu, mọi người ngồi xuống theo thứ tự, Cung Tuấn theo lệ cũ ngồi vào vị trí giữa, lại bị mọi người giữ lại: "Cung tướng không nên lộn xộn, đây đâu phải chỗ ngồi của người!"

Cung Tuấn nhìn theo hướng mọi ngươi chỉ, chỉ thấy vị trí có chút gần hơn trước, ngay tại hàng thứhai bên tay trái Chu Tử Thư, ngồi trước hắn là ba vị Tể tướng Trương Tuấn, Trần Tuấn Khanh, Sử Hạo, song song với hắn chính là Ngu Doãn Văn, Trương Đào, các loại quan văn cùng Lý Hiển Trung với tư cách lão võ tướng.

Cung Tuấn mặc quan bào võ tướng, lại trẻ tuổi nhất, ngồi phía trước vô cùng dễ thấy, lần đầu tiênhắn ngồi tại vị trí này, có chút bất an không yên.

Nương theo tiếng pháo mừng từ ngoài vọng vào, là tiếng hô hoán của Cấm vệ quân trong điện chúcmừng thánh an, Chu Tử Thư dưới sự hộ vệ của đội quân Điện tiền đi ra từ hậu điện, đầu đội Thôngthiên quan, người mặc sa bào đỏ thẫm, ngồi ngay ngắn trên ngự tọa (*ghế vua). Mọi người đứng dậyhành lễ, hô ba lần vạn tuế.

Chu Tử Thư nâng tay, cười nói: "Các khanh bình thân, hôm nay chính đán, lại vừa vặn quân ta đạithắng, ăn uống no say, không cần câu nệ!"

Nói xong Chu Tử Thư liền bưng chén rượu lên, trước tế trời, sau tế tổ tông, sau đó kính

Thái thượnghoàng Chu Cấu cùng Thái hậu đang ở Lâm An xa xôi một ly, lúc này mới nâng chén dạ quang* trongtay: "Hôm nay không say không về!"

(*Loại chén rượu làm bằng ngọc trắng; chén dạ quang và rượu nho đều là đặc sản vùng tây bắc TQ.)

Trong điện vang lên tiếng đàn nhạc, tấu chính là lễ nhạc, chúng thần trong điện kính Chu Tử Thư trước tiên, sau đó mới cùng nhau cụng chén mời rượu.

Tâm tình của Chu Tử Thư hôm nay vô cùng tốt, gần như là rượu đến chén cạn, mọi người rất nhanh đã phát hiện ra điểm này, vì vậy bắt đầu thay phiên nhau hướng Hoàng đế mời rượu.

Qua một vòng, cho dù độ rượu không cao, Chu Tử Thư rồi lại say, giữa tiệc rời đi hai ba lần, chắc là đi nhà xí.

Sau đó đối tượng mời rượu của mọi người liền nhắm lên trên người Cung Tuấn, ngày đó Cung Tuấn dẫn quân trở về cứu giá, sau khi dốc sức chiến đấu liền lâm vào hôn mê, Chu Tử Thư hạ lệnh nâng hắn đến tẩm cung của mình đích thân chăm sóc, cho dù là kẻ đần cũng biết vị tướng lĩnh trẻ tuổi cùng Hoàng đế lớn lên bên nhau này sau khi giành được thắng lợi cùng chiến tích như vậy, địa vị không thể lung lay, ân sủng chỉ có thể ngày càng hưng thịnh, nịnh bợ, chúc mừng từ thâm tâm, còn có trong lòng ghen ghét đều nhao nhao đi qua, lôi kéo Cung Tuấn không chịu buông tay.

Cung Tuấn cũng không dám uống nhiều, hắn vẫn đang lo lắng hôm nay tất cả mọi người quá mức cao hứng canh gác chểnh mảng e rằng sẽ xảy ra chuyện, chỉ uống qua hai chén liền kiên quyết không uống nữa, vì vậy mục Cung của mọi người lập tức chuyển hướng sang Ngu Doãn Văn, tiền đồ không giới hạn, so với võ tướng Cung Tuấn này còn muốn có tương lai hơn.

Cung Tuấn ngồi trước bàn mình ăn vài ba món, phát hiện bưng lên đều là đồ mình thích ăn, thời điểm hắn đang ra sức nhét đầy bao tử, Ngũ Loan đi tới trước mặt Cung Tuấn, nâng chén rượutrong tay: "Tướng quân, ta mời người một chén."

Ngũ Loan vẫn dùng xưng hô trước đây, Cung

Tuấn muốn từ chối, nhưng nhìn thấy ánh mắt Ngũ Loanmang theo áp lực cùng một chút hy vọng, liền không nói gì nữa, ngửa đầu uống cạn, nói: "Lần nàyngươi cũng đã lập được công lớn, ngày sau Bắc Phạt còn phải cố gắng không ngừng nữa."

Ngũ Loan vâng một tiếng, trở lại vị trí của mình, Trương Hiếu Tường cùng Ngũ Loan đã ngây ngườirất nhiều ngày tại Tín Dương, lúc này đang cùng y trò chuyện vui vẻ.

Cung Tuấn nhìn một vòng quanh điện, phát hiện Chu Tử Thư không thấy đâu, hắn có chút lo lắng,quay đầu nói với Ngu Doãn Văn đã uống đến chếnh choáng: "Ta ra ngoài một chút, lát nữa sẽ trở lại."

Ngu Doãn Văn căn bản không có cơ hội trả lời Cung Tuấn, đã bị những người khác vây quanh.

Cung Tuấn một mình ra khỏi điện, ngoài điện tập trung rất nhiều tướng lĩnh cấp thấp, nhìn thấy Cung Tuấn đều nhao nhao kêu la, lôi kéo Cung Tuấn không để cho hắn đi, Cung Tuấn bất đắc dĩ ứng phó một phen, rốt cuộc cũng thoát ra khỏi Tử Thần Điện náo nhiệt.

Hiện tại đã là canh hai, pháo hoa trên trời cũng bắt đầu nở rộ, Cung Tuấn phát hiện mình rất muốn nhìnthấy Chu Tử Thư.

Hắn đi về phía tẩm các của Chu Tử Thư, thái giám bên trong nói cho Cung Tuấn biết Bệ hạ không có ở đây.

Cung Tuấn chỉ có thể đi dạo lung tung trong phủ, đi hóng gió một lúc thì cảm thấy có chút mắc tiểu, liền đi về phía nhà xí.

Nhưng lại ngoài ý muốn nhìn thấy thái giám bên cạnh Chu Tử Thư – Cam Biện đứng canh bên ngoàinhà xí.

Trái tim trong ngực Cung Tuấn có chút mất khống chế mà nhảy loạn: "Bệ hạ đang bên trong?"

Cam Biện gật đầu: "Bệ hạ để nô tài đứng canh bên ngoài, không cho bất luận người nào vàotrong?"

Cung Tuấn cảm thấy càng lúc càng mắc (tiểu), muốn giải quyết ngay tại chỗ, lại nghe Cam Biện cười nói: "Nhưng Cung tướng bất đồng với người khác, hẳn là Bệ hạ sẽ không ngại."

Cung Tuấn vội vàng xông vào nhà xí, liền nhìn thấy Chu Tử Thư đứng dựa ở vách tường trong nhà xí,Thông thiên quan lệch ở một bên, bào tử vẫn vén lên, quần cũng chưa kéo, hai mắt khép hờ, hai gò má phiếm hồng, dường như là uống say, sau khi tiểu xong cũng không kéo quần lên đã mơ màng ngủ mất.

Cung Tuấn thầm thở dài một hơi, xem ra hôm nay Chu Tử Thư là thật sự cao hứng, bằng không sẽ không say thành cái dạng này, càng không có khả năng ngủ trong nhà xí.

Hắn tiến lên trước, nhẹ nhàng hôn một cái lên gò má Chu Tử Thư, lại chỉnh Thông thiên quan đã lệch một bên về vị trí cũ, thời điểm kéo quần y lên, bỗng nhiên Chu Tử Thư hơi mở mắt, giọng hàmhồ: "Đừng quấy rầy ta đi mao xí!"

Cung Tuấn ôn nhu nói: "Bệ hạ say, ngủ ở nơi này lạnh, thần giúp Bệ hạ mặc quần xong, sẽ đưa người trở về nghỉ ngơi."

Chu Tử Thư ừ một tiếng, đưa tay nắm chặt Cung Tuấn, kéo tay hắn vẫn đang giúp mình mặc quần đặt lên trên bụng, trong giọng nói mang theo mơ mơ hồ hồ sau khi say rượu: "Trẫm không say, chẳng qua là bụng có chút không thoải mái, giúp trẫm xoa xoa."

Cung Tuấn cúi đầu, nương theo ánh trăng yếu ớt, thấy được khuôn mặt Chu Tử Thư phiếm hồng, mềm nhũn tựa vào ngực mình, hình như là cảm thấy nóng, hơi giật ra cổ áo mình vừa chỉnh lại cho y, lộ ra cần cổ trắng nõn, cùng một phần xương quai xanh khêu gợi.

Tay Cung Tuấn vốn đang đặt trên bụng Chu Tử Thư, theo lời giúp y xoa bụng, nhưng bây giờ có chút không khống chế được mà chậm rãi trượt xuống,

đã xâm nhập vào khố của đối phương.

Chu Tử Thư có chút không thoải mái mà hừ một tiếng, hơi hé mắt, cười nói với Cung Tuấn: "Tay khôngthành thật, muốn làm gì hả?"

Cung Tuấn đã sớm không còn thấy mắc tiểu nữa, có chuyện còn muốn gấp hơn. Hắn vội vén lên ybào của mình, cởi bỏ đai lưng, cũng không cởi quần, liền móc ra thứ đã nửa cứng ngắc, ôm Chu Tử Thư: "Đương nhiên là muốn làm ngươi!"

Chu Tử Thư trừng Cung Tuấn, đối với lời nói thô tục của đối phương cũng không hề tỏ ra vẻ bất mãn nào, chỉ nói: "Thúi quá, chuyển sang nơi khác!"

Cung Tuấn liền lung tung cột lại đai lưng của Chu Tử Thư, đỡ Chu Tử Thư dậy, kéo Chu Tử Thư ra khỏi nhà xí.

Cam Biện vẫn đứng chờ bên ngoài, Cung Tuấn và y đều là tâm tri đỗ minh*, loại chuyện này cũng không cần giấu giếm y, nhưng cũng không thể nói 'Ta muốn cùng Bệ hạ chuyển sang nơi khácbắn một phát', chỉ có thể nói: "Bệ hạ say, ta dìu người đi vòng vòng, ngươi không cần đi theo."

(*trong lòng hiểu rõ nhưng không nói toạc ra, hình dung trong lòng hiểu rất rõ.)

Cam Biện gật đầu, chủ động cung cấp địa điểm: "Hậu viện có một mảnh rừng, sẽ không có người qua lại, có nô tài đứng bên ngoài canh cho Tướng quân, sẽ không để cho người nào quấy rầy Tướng quân cùng Bệ hạ tâm sự a."

Cung Tuấn rốt cuộc hiểu ra vì cái gì Chu Tử Thư sẽ thích Cam Biện rồi, thật sự là quá tri kỷ, quá có mắt rồi, ngay cả mình muốn dã pháo cũng có thể nhìn ra.

Hắn nâng tay Chu Tử Thư lên, đỡ y lên liền đi đến địa điểm Cam Biện đã cung cấp.

Trong rừng quả nhiên không có một bóng người, Cam Biện liền đứng bên ngoài, một mình hóng gió.

Sau khi Cung Tuấn đỡ Chu Tử Thư vào rừng, đưa tay vỗ vỗ mặt Chu Tử Thư: "Bệ hạ, ngủ rồi?"

Chu Tử Thư hơi hé mắt, ngày thường y đều vô cùng rụt rè, nhưng hôm nay say căn bản có chút không biết mình đang nói gì, y đưa tay vòng qua cổ

Cung Tuấn, cười nói: "Không ngủ, tỉnh rồi. Đã biết ngươi sẽ đến, đợi thật lâu nha."

Những lời này quá mức trắng trợn, Cung Tuấn vừa nghe xong, đã biết Chu Tử Thư là say thật rồi, bìnhthường sao có thể nghe được mấy lời đùa giỡn này a.

Cung Tuấn đưa tay cởi quần Chu Tử Thư, kéo xuống đầu gối, sờ dương v*t Chu Tử Thư, xoa nắn mộthồi, đối phương liền cứng ngắc.

Chu Tử Thư khẽ rên hai tiếng, Cung Tuấn ôm eo Chu Tử Thư, hỏi: "Có phải rất muốn ta?"

Lời này vô cùng vô lễ, nhưng Cung Tuấn cho rằng cơ hội Chu Tử Thư say rượu như thế này không nhiềulắm, lúc này phải nắm lấy cơ hội mà tùy ý hoành hành.

Chu Tử Thư xoay đầu nhìn Cung Tuấn, chủ động hôn hắn, Cung Tuấn lập tức xâm nhập vào khoang miệng Chu Tử Thư.

Hai người hôn đến động tình, Chu Tử Thư nói: "Tuấn Tuấn, ngươi hôm nay thật đẹp."

Cung Tuấn đưa tay ra phía sau tận tình xoa nắn cặp mông vểnh cao của Chu Tử Thư, ngậm lấy vànhtai Chu Tử Thư, liếm láp khẽ cắn, mơ hồ nói:

"Khen người cũng không khen cho rõ ràng, không nói là nơi nào đẹp mắt."

Chu Tử Thư liền mơ mơ hồ hồ, hôn lông mi Cung Tuấn: "Nơi này đẹp mắt."

Cung Tuấn nở một bụng hoa, thầm cảm thấy mình không uống say như chết thật sự là lựa chọn vô cùng chuẩn xác, bằng không thì hiện tại nhất định là ngã xuống giường bất tỉnh nhân sự rồi, sao có thể gặp được cảnh này? Hiện tại Chu Tử Thư say, lời ngày thường không nói cũng có thể tại lúc này khiến y nói ra, liền hỏi: "Còn gì nữa không?"

Chu Tử Thư lại hôn xuống mũi Cung Tuấn: "Nơi này cũng đẹp mắt."

Cung Tuấn tiếp tục hỏi: "Còn gì nữa không?"

Chu Tử Thư liền tiếp tục hôn môi hắn, lại mút lưỡi hắn:

"Hôn chỗ này cũng rất thoải mái."

Cung Tuấn cảm thấy không đủ, kéo tay của Chu Tử Thư, cách một lớp khố đặt lên thứ căng cứng của mình, giọng nói có chút khàn khàn: "Kỳ thật thần muốn nghe Bệ hạ khen nơi này nhất."

Chu Tử Thư chậm rãi khom xuống, cởi quần Cung Tuấn, Cung Tuấn thiếu chút nữa phun máu mũi, chỉ thấy Chu Tử Thư hơi ngẩng đầu, trong mắt là xuân ý tràn lan: "Nơi này không đẹp, nhưng mà ngươi đãthích, vậy coi như là đẹp mắt đi!"

Nói xong, liền hé miệng, hôn lên vật kia của Cung Tuấn.

Cung Tuấn chấn động cả người, hắn nằm mơ cũng không dám nghĩ đến tình huống hiện tai, đối phương đã bắt đầu khẽ mút rồi, hiện tại cảnh tượng này, là... đối phương là đang mút cho mình?

Cung Tuấn thầm nghĩ: Sau khi Chu Tử Thư say, phúc lợi của mình thật sự tốt nha!

Hắn biết rõ ngày mai Chu Tử Thư tỉnh lại chỉ sợ sẽ giận tím mặt, nhưng ngày mai giận dữ là chuyện của ngày mai, dù sao hôm nay cũng đã như

vậy, không cần khách khí nữa, bắt đầu đưa ra yêu cầu: "Hôn thêm nữa... a....ư... nơi đó, mút.... Thư Thư.... Thư Thư... a...."

Chu Tử Thư hơi ngẩng đầu, nhìn Cung Tuấn, Cung Tuấn liền nương theo bóng đêm, nhìn thấy vật củamình nằm trong miệng Chu Tử Thư, mắt đối phương phiếm hồng, mắt như tơ, bên môi còn có nướcmiếng chảy xuống.

Giọng Chu Tử Thư mang theo mơ hồ: "Ngươi có thích không?"

Cung Tuấn phát hiện có gì đó chảy xuống môi mình, đưa tay rờ thử, không phải sắp chảy máu mũi,là đã chảy máu mũi.

Hắn lập tức gật đầu liên tục, ôm đầu Chu Tử Thư, hung hăng ấn vào trong, cứ như vậy bắn ra.

Chu Tử Thư a một tiếng, cực kỳ không thoái mái, đưa tay lau đi dịch trắng dính bên môi mình, nhíu màylầm bầm: "Mùi vị không quá tốt, ngươi bình thường như thế nào chịu ăn của ta?"

Cung Tuấn nâng Chu Tử Thư lên, không nhiều lời liền hôn môi đối phương, bắt đầu ra sức liếm láp,thâm nhập, giọng nói khô khốc: "Ta thích ngươi, thích đến sắp điên rồi!"

Chu Tử Thư dựa vào tàng cây, có chút hưởng thụ nhắm mắt lại, phát ra tiếng rên đứt quãng, có đôi khicòn có thể nói: "Thoải mái... Tuấn Tuấn ngươi khiến ta rất thoải mái..."

Cung Tuấn đã hoàn toàn không cách nào tỉnh táo, lời truyền vào tai hắn, không thể nghi ngờ chính là xuân dược mạnh nhất, hắn lập tức cứng lên, ôm Chu Tử Thư, lại để cho y dựa vào thân cây, mặt quay về phía mình, lại tách ra đùi y, để cho y vòng qua hông mình, cắm vào, bắt đầu chuyển động.

Chu Tử Thư bắt đầu phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn, bình thường mỗi khi làm y gần như không phát ratiếng, cứ rên rỉ tùy ý như vậy vẫn là lần đầu tiên, Cung Tuấn làm không nhiều lắm lập tức bắn, Chu Tử Thư dường như chưa được tận hứng, ôm cổ Cung Tuấn, đùi quấn quanh hông của hắn, hôn cổ hắn, khẽ cáu: "Tiến vào nhanh lên, ta không chờ được nữa rồi... Làm tốt về sau trẫm sẽ thường xuyên gọi ngươi thịtẩm."

Cung Tuấn lập tức cứng lên, hai người ở bên ngoài, bốn phía đều là rừng, Chu Tử Thư đang say, cănbản không nghĩ tới vấn đề sẽ có người nhìn thấy. Cung Tuấn thì yên tâm là có Cam Biện đứng ngoài cản gió, nghe thấy Chu Tử Thư phát ra tiếng giao hoan cũng không ngăn cản, ngược lại nói: "Lớn tiếng một chút, ta mới có thể làm tốt để khiến Bệ hạ thỏa mãn."

Chu Tử Thư chỉ cảm thấy cả người tê dại, y đang cao hứng, nếu là lúc tỉnh táo Cung Tuấn nói những lời này y khẳng định sẽ trở mặt, nhưng lúc này say, chẳng những không cảm thấy tức giận, ngược lại cảmthấy những lời này của Cung Tuấn càng khiến cho mình hưng phấn, y vốn là khó nhịn, lúc này không còncố kỵ nữa, giọng cũng cao lên, hay bởi vì say không mẫn cảm như lúc thường, cảm thấy Cung Tuấn cóchút không dùng đủ sức, liền cắn cắn tai Cung Tuấn, dùng ngữ điệu hồn xiêu phách lạc nói: "Dùng sức... a... dùng sức một chút...a... thật thoải mái..."

------oOo------

Chương 128: Thổ lộ chân tâm

Nguồn: EbookTruyen.VN

Hai người cứ ở trong rừng điên loan đảo phượng như vậy, Chu Tử Thư được Cung Tuấn làm chohài lòng thỏa dạ, thời điểm Cung Tuấn giúp y mặc quần, vẫn còn lưu luyến mà hôn ngón tay Cung Tuấn: "Tuấn Tuấn, ngươi làm hoàng hậu của trẫm đi..."

Cung Tuấn cũng không dám tùy tiện đáp trả Chu Tử Thư say rượu sau cơn cao trào hồ ngôn loạn ngữ (*nói nhảm, nói lung tung), hắn một bên thắt đai lưng cho Chu Tử Thư, một bên nói: "Không phải làngười có hoàng hậu rồi sao?"

Chu Tử Thư cười tủm tỉm nhìn Cung Tuấn: "Tuấn Tuấn của ta ghen sao! Ha ha..."

Cung Tuấn ừ một tiếng, khẽ gật đầu: "Vẫn luôn ghen, tam cung lục viện còn chưa đủ, Bệ hạ muốn trụy lạc rồi!"

Chu Tử Thư không còn chút khí lực nào, nằm trên vai Cung Tuấn, ghé vào bên tai hắn, thấp giọng nói:

"Đừng ghen, trừ Vương phi trước kia, ta không làm với người khác. Ta chỉ thích ngươi... Hoàng hậu nàng có bạn đời của mình, nếu là những người khác khẳng định phải giận tím mặt, nhưng mà ta thích ngươi, ta chỉ muốn làm với ngươi... cái này cũng gọi là trụy lạc mà nói... vậy cứ trụy lạc là tốt rồi..."

Cung Tuấn chưa bao giờ biết rõ những chuyện này của Chu

Viện, lúc này nghe y nói như vậy, dườngnhư có một dòng nước ấm chảy qua tim, Chu Tử Thư say rượu nói lời thật, Cung Tuấn cảm thấy xươngcốt mình muốn mềm nhũn rồi.

Câu chuyện của Chu Tử Thư cũng đã chuyển sang cái khác: "Lần này đại thắng, trong lòng trẫm chưa bao giờ cao hứng như ngày hôm qua, ngươi có biết tại sao không?"

Cung Tuấn nhìn Chu Tử Thư, hắn chỉ cảm thấy đối phương chưa bao giờ đáng yêu như thế này.

Chu Tử Thư tự nói: "Nếu như lấy được kinh đô cũ, giành lại quê hương, lập tức sẽ không có người nào dám nói này nói kia. Trẫm nghĩ cùng với ngươi, ta muốn cùng với ngươi. Năm đó ta cũng đã nói, muốn thu phục chốn cũ, hiện tại muốn hơn nữa, không chỉ là bởi vì thiên hạ, quốc gia, dân chúng, cơ nghiệp Chu thị, mà còn là vì ngươi..."

Cung Tuấn vốn là chuẩn bị làm xong thì dẫn Chu Tử Thư quay về, nhưng hiện tại hắn cũng không muốn trở lại, liền ôm

Chu Tử Thư ngồi xuống thảm cỏ, lại để Chu Tử Thư ngồi trên đùi mình, bồi Chu Tử Thư nói lời say.

Chu Tử Thư rồi lại đồi chủ đề sang cái khác, chuyển đến trên người Cung Tuấn: "Ta vừa mới hôn phía dưới của ngươi, có phải ngươi cao hứng muốn chết rồi phải không?"

Cung Tuấn cảm thấy rằng mình hiện tại còn chưa sống lại, nhưng hắn sợ ngày mai Chu Tử Thư tỉnh lại thìtìm mình tính sổ, liền nói: "Ta cũng đã hôn ngươi rồi, số lần so với ngươi còn muốn nhiều hơn, ngươi thì sao? Ngươi có thích không?"

Chu Tử Thư gật đầu, hôn môi Cung Tuấn, sau một lúc lại tách ra: "Đầu lưỡi chưa đủ linh hoạt, nhưng mà cũng không đến nỗi vụng về, lần sau ngậm nhanh một chút a!"

Cung Tuấn nghe thấy Chu Tử Thư vậy mà cùng mình thảo luận về vấn đề kỹ thuật, có chút không quáthích ứng, nhưng vẫn vô cùng khiêm tốn mà tiếp nhận ý kiến: "Được, lần sau nhất định sẽ cố gắng."

Chu Tử Thư rồi lại quay sang chỗ khác, y híp hai mắt lại, ngước đầu lên nhìn trời, trên bầu trời đêm là pháo hoa rực

rỡ chói mắt. Chu Tử Thư tựa trên vai Cung Tuấn, thấp giọng nói: "Mỗi khi đến chính đán, ta đều sẽ nhớ đến ngươi, năm nay có thể cùng ngươi trải qua chính đán, thật sự quá tốt."

Cung Tuấn nắm chặt tay Chu Tử Thư, ngón tay của đối phương thon dài sạch sẽ, lòng bàn tay có mộttầng chai mỏng, cầm lấy lại đặc biệt ấm áp. Cung Tuấn dùng mũi mình cọ cọ tóc mai Chu Tử Thư, giọng điệu ôn nhu:

"Hàng năm về sau ta đều cũng người trải qua chính đán, cùng một chỗ nhìn pháo hoa."

Hai người nhìn nhau cười ngây ngô, Chu Tử Thư thật sự say, lúc này Cung Tuấn cũng hoàn toàn say rồi.

Bọn họ ngồi dưới đất, hai người ngẩng đầu, xuyên qua cành khô thưa thớt, lặng lặng nhìn phóahoa trên bầu trời hắc ám, câu được câu không nói ra lời chính mình cũng không hoàn toàn hiểu được ý tứ, đêm đông không hề lạnh rét thấu xương, ngược lại tại thời khắc này, trở nên vô cùng ấm áp.

Cung Tuấn cách một lúc lại đi hôn Chu Tử Thư, có khi là mắt, có khi là mũi, có khi là hai má, vừa rồi hắn đãtận hứng, lúc này toàn bộ tình dục trong lòng, rồi lại có một loại xúc khác dâng lên, đó là một loại cảm giác thật ấm áp, rất thoải mái, rất gần gũi, giống như ánh mặt trời rạng rỡ ngày xuân, giống như giómát thổi qua ngày hè nóng bức. Hắn phát hiện thời điểm mình khẽ hôn hai má Chu Tử Thư, so với khilàm cùng y vừa nãy lại càng thêm thỏa mãn, đây là một loại cảm giác rất yêu rất yêu, thẳng đến vị trímềm mại nhất trong đáy lòng người ta.

Chu Tử Thư có đôi khi sẽ đi hôn Cung Tuấn, nói ra từng lời nỉ non, trên mặt thỉnh thoảng còn bày ra nụ cười ngây ngô như đứa nhỏ, có đôi khi lại có chút ranh mãnh.

Cung Tuấn biết Chu Tử Thư lúc bình thường, vẫn luôn tỉnh táo biết kiềm chế, ẩn nhẫn trưởng thành, hắnchưa bao giờ thấy qua biểu hiện ngây thơ cùng ngu ngốc này ở trên mặt Chu

Viện, nhất thời ngâyngười, thời điểm hắn như say như mê mỗi một sợi lông của Chu Tử Thư, rồi lại nghe thấy Chu Tử Thư bất chợt nói:

"Đến, khiến ta khô một lần! Phía sau của ngươi nói không chừng lại càng Cung hồn."

Chu Tử Thư nói xong, liền giãy giụa rời khỏi người Cung Tuấn, cũng kéo Cung lên, bắt buộc Cung Tuấn xoay người, nhấc lên bào tử của hắn.

Cung Tuấn không dám phản kháng, nhưng cũng không dám không phản kháng, gắt gao đè lại bào tửcủa mình, Chu Tử Thư đưa tay qua, liền chạm tới quần Cung Tuấn, cười cười kéo quần hắn xuống dưới,Cung Tuấn cảm thấy trên lưng đã đổ mồ hôi lạnh, vừa định quay ngược lại nắm tay Chu Tử Thư, sắc mặt Chu Tử Thư liền trở nên hết sức nghiêm túc: "Cởi quần ra, vểnh mông lên, đây là thánh chỉ, kháng chỉ liềntru di cửu tộc!"

Cung Tuấn cảm thấy cùng người say nói chuyện cũng không phải sự lựa chọn sáng suốt, chẳng qua làcứng rắn không buông.

Chu Tử Thư liền đổi giọng, nằm trên lưng Cung Tuấn hôn vành tai hắn, giọng nói ngọt ngào: "Tuấn Tuấn nghe lời, để ta khô một lần, cam đoan cho ngươi thoải mái muốn bay lên! Ta sẽ cẩn thận, không làm ngươi đau... ngươi ngoan ngoãn đừng phản kháng... ta yêu ngươi..."

Cung Tuấn không chịu được Chu Tử Thư nói lời ngon ngọt, đối phương hiện tại vừa đấm vừa xoa, Cung

Tuấn cảm thấy hoa cúc của mình chỉ sợ không giữ được rồi.

Trong lòng hắn xoắn xuýt muôn phần, Chu Tử Thư đưa ra yêu cầu, mình đương nhiên không thể không theo, nhưng yêu cầu này...

Cung Tuấn cắn răng: "Được! Dù sao coi như là chết một lần!"

Chu Tử Thư đưa tay sờ khe mông hắn, cười nói: "Không nghiêm trọng như vậy, hưởng thụ vô cùng... tự ngươi biết rõ..." Nói xong, liền muốn đẩy người đi vào.

Nhưng Cung Tuấn đợi một hồi, rồi lại không đợi được Chu Tử Thư tiến vào, hắn quay đầu lại, chỉ nhìnthấy cả người Chu Tử Thư dán lên lưng mình, thế nhưng vật kia mềm nhũn buông lỏng, hiển nhiên làmới vừa rồi

được mình làm cho tận hứng rồi, nhất thời nửa khắc căn bản sẽ không cứng nổi.

Cung Tuấn sống sót sau kiếp nạn, lập tức kéo quần mình lên, đỡ Chu Tử Thư: "Bệ hạ hôm nay say, chuyện kia bữa sau hẵn nói đi..."

Cung Tuấn đang nói, Chu Tử Thư liền đổ về phía sau, gần như không có nửa điểm gắng sức, Cung Tuấnnhanh tay lẹ mắt vội vàng đỡ lấy, ôm Chu Tử Thư vào ngực, đối phương đã nhắm chặt hai mắt, hô hấptrầm ổn, vậy mà đã ngủ mất.

Cung Tuấn thở dài một hơi, quyết định về sau cho dù Chu Tử Thư có lời ngon tiếng ngọt vừa đấm vừa xoa thế nào đi nữa, cũng nhất định phải làm cho y sức cùng lực kiệt, khiến y không còn năng lực đánh chủ ý lên hoa cúc của mình mới dừng tay.

Thời điểm hắn vào rừng Chu Tử Thư còn có thể đi đường, hiện tại Chu

Viện căn bản đã đi không được nữa rồi, Cung Tuấn liền cõng y trên lưng, đi ra cánh rừng, Cam Biện vẫn chờ ở chỗ cũ, nhìn thấy haingười đi ra như vậy, thoáng kinh ngạc, còn chưa chờ Cam Biện mở miệng, Cung Tuấn liền nói: "Bệ hạ say, đã ngủ rồi, ta đưa người đến tẩm các."

Cam Biện cảm thấy nhiệm vụ này quả thật khó như lên trời, muốn dẫn Cung Tuấn đi lối nhỏ không người, vượt qua đội thị vệ tuần tra thuận lợi đến tẩm các là nhiệm vụ không thể nào. Nhưng vị này chính là tân sủng của Hoàng đế Bệ hạ, nhìn bộ dạng xem ra ở trong lòng Hoàng đế còn có địa vị hơn là Hoàng hậu đang ở Lâm An, lời hắn nói không nghe không được, chỉ có thể nhắm mắt đáp lại: "Cung tướng bên này..."

Cung Tuấn cõng Chu Tử Thư, Chu Tử Thư đang

ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê, môi của y gần như chạm đếntai Cung Tuấn, dọc đường đi còn có thể hôn hôn vành tai hắn, Cung Tuấn cảm thấy mình sắp điên rồi, bộ dạng như vậy bị người ta gặp được, xem ra nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch, nhưnghiện tại dường như nhảy vào Thái Bình Dương cũng rửa không ra.

Cam Biện nhìn không chớp mắt, một đường dẫn Cung Tuấn đi đều là lo sợ không thôi, nhưng cho dù đã cẩn thận thế nào, vẫn là đụng phải Ngu Doãn Văn.

Cung Tuấn đành phải giải thích: "Vừa rồi đi nhà xí, nhìn thấy

Bệ hạ ngủ mê man, cho nên cõng người về..."

Thời điểm nói đến đây, hắn thật sự lo lắng bỗng nhiên Chu Tử Thư nói lời say, lỡ như nói ra câu "Đêmnay ngươi thị tẩm", liền thảm.

May mà Chu Tử Thư chỉ an tĩnh nằm trên lưng Cung Tuấn, hai mắt khép hờ, không có nửa điểm phản ứng.

Ngu Doãn Văn nhíu mày: "Bộ dạng như vậy còn ra thể thống gì? Bệ hạ say, cũng có thái giam đưa người trở về, đệ tham gia làm gì? Buông ra!"

Cung Tuấn chỉ có thể thả Chu Tử Thư xuống, Ngu Doãn Văn nhìn qua Cam

Biện đứng sau, lời nói racũng không còn khách khí giống như lúc nói với Cung Tuấn, thẳng thắn trách mắng: "Bệ hạ nuôi ngươi quả thật là nuôi ra một phế vật! Đi tìm người nâng kiệu đến đây đưa về!"

Cam Biện cũng có chút sợ Ngu Doãn Văn, liên tục vâng dạ, vội vàng chạy tới chỗ hai thái giám,nâng Chu Tử Thư đi.

Cung Tuấn có chút xoắn xuýt mình có nên đuổi theo hay không, lại nghe Ngu Doãn Văn nghiêm giọngnói: "Đệ đi theo ta!"

Cung Tuấn nhìn quanh một vòng, chung quanh cũng không có những đại thần khác, tiếng đàn nhạc từ Tử Thần Điện đằng xa mơ hồ truyền đến, Ngu Doãn Văn đi đằng trước, Cung Tuấn theo sau y.

Hai người một đường đi thẳng về trước, thỉnh thoảng gặp phải cung nữ thái giám, bọn họ đềuhành lễ với Ngu Doãn Văn, Ngu Doãn Văn cũng không để ý đến những người đó, trực tiếp dẫn Cung Tuấn vào Thiên Điện, đuổi hết người trong điện ra ngoài, lại đóng cửa lại.

Cung Tuấn cảm thấy ngày hôm nay Ngu Doãn Văn đến không có ý tốt*, hắn cười nói: "Nhị ca..."

(*Nguyên văn 来者不善 Lai giả bất thiện – còn một câu nữa là Thiện giả bất lai: chỉ người đến nhưng không có ý tốt, nếu có ý tốt thì đã không đến.)

Một câu còn chưa nói xong, một bạt tai nóng rực đáp xuống mặt Cung Tuấn, Ngu Doãn Văn nổi giận nói: "Đệ thật là không nói nổi nữa rồi! Một tát này, là ta thay Tần lão gia tát đệ!"

Cung Tuấn đáp trả: "Không biết vì sao lại nói như vậy."

Ngu Doãn Văn lạnh lùng nhìn Cung Tuấn: "Đệ làm gì, trong lòng tự rõ! Ta chỉ hận một tát này quátrễ, có lẽ phải đánh ngay từ khi bắt đầu!"

Cung Tuấn vẫn còn mạnh miệng: "Không biết ta đã làm gì sai, khiến huynh giận dữ như vậy."

Ngu Doãn Văn tiến lên nắm cổ áo Cung Tuấn, cả giận nói: "Trên cổ đệ còn có dấu hôn, đừng nói cho ta là đệ tự mình làm ra!"

Cung Tuấn không nói gì nữa, kỳ thật là không còn gì để nói.

Ngu Doãn Văn lắc đầu nói: "Đệ quá hồ đồ rồi, vừa thắng được một trận, đã quên hết tất cả, bao nhiêu người nhìn chằm chằm chờ đệ phạm sai lầm, đệ có biết không? Cha đệ nuôi đệ lớn từng này, chính là để cho đệ làm ra loại chuyện này sao?"

Cung Tuấn trầm mặc không nói lời nào, Ngu Doãn Văn nói: "Người trong thiên hạ nhiều như vậy, đệ tìm ai mà không được? phủ Kiến Khang có không ít tiểu quán, nếu như lo lắng, ca ca ta mời đệ!"

Cung Tuấn bỗng nhiên giương mắt, nhìn Ngu Doãn Văn: "Ta thích y."

Ngu Doãn Văn thiếu chút nữa bị xỉu vì tức, Cung Tuấn thở dài một hơi: "Rất

sớm trước kia, ta đã thích y rồi. Khi đó huynh có hỏi ta, vì cái gì không cưới vợ, bởi vì... ta chỉ thích y."

------oOo------

Chương 129: Bắc Phạt

Nguồn: EbookTruyen.VN

Ngu Doãn Văn gần như là nghiến răng nghiến lợi: "Đệ lúc đó tính toán chôn ở trong lòng, vậy thì cứ chôn trong lòng không tốt sao? Một hai phải làm ra chút chuyện mới bằng lòng bỏ qua, đệ...đệ muốn ta phải nói gì mới tốt đây, rốt cuộc đệ có coi trọng tiền đồ của mình hay không? Hiện tại chỉ có mình ta biết, nhưng giấy cuối cùng cũng không bọc được lửa, đệ

có từng nghĩ đến hậu quả sau đó chưa?"

Cung Tuấn tiến lên một bước, kéo cửa phòng ra, ngồi xuống bậc thang bên ngoài, vẫy tay với một cungnữ đứng đằng xa, cũng nữ kia liền vội bước tới, Cung Tuấn nói: "Đi lấy cho ta bầu rượu."

Ngu Doãn Văn thật không biết nói gì cho phải, y đứng sau lưng Cung

Tuấn, cảm thấy bóng lưng Cung Tuấn toát lên vẻ cô độc. Một lúc sau Ngu Doãn Văn mới ngồi xuống bên cạnh hắn, nói: "Không phải là đệ không uống rượu sao?"

Cung Tuấn nói: "Trong lòng vô cùng khó chịu, uống hai chén giải sầu."

Trong lúc nói chuyện thì cung nữ đã bưng một bầu rượu tới đây, còn cầm theo hai ly.

Cung Tuấn rót cho mình một ly, nói: "Nếu như huynh đã biết, ta cũng không còn gì giấu giếm nữa. Ta rất yêu y, vốn là tính toán cứ để như vậy, yêu trong im lặng, cả đời cứ như vậy. Nhưng về sau... dù saochuyện này chính là như vậy, tùy tiện."

Ngu Doãn Văn cũng không biết nói gì cho phải, y cũng hiểu được hắn rất phiền muộn, khó khăn mới thấy được một tia hy vọng trên người Cung Tuấn, kết quả lại biến thành cái dạng này.

Pháo hoa trên trời còn không ngừng nở rộ, Cung Tuấn ngẩng đầu, nhìn ánh sáng lộng lẫy trên bầu trời đêm, nói: "Các huynh đều có thê tử, có thể cùng người trong lòng quang minh chính đại lui tới, làm gì đều là theo lẽ thường. Kỳ thật có đôi khi ta cũng không muốn như vậy, thỉnh thoảng ở bên nhau một lần, phần lớn thời điểm đều là một mình ta, cũng thật tra tấn. Không phải muốn khiến huynh đồng tình thông cảm, chẳng qua là, nghẹn ở trong lòng không thể nói với bất luận người nào, muốn tìm ai đó nói một câu mà thôi."

Ngu Doãn Văn thở dài, vỗ vai Cung Tuấn: "Y dù sao cũng bất đồng với ta và đệ, ngôi cửu ngũ (*ngôi vua) cũng không thể tùy tiện mạo phạm. Hiện tại đệ và y còn tốt, y đương nhiên sẽ không trách móc, hiện tại không chê trách chưa chắc tương lai không có, từ xưa đến nay lòng vua khó dò.Chuyện xưa về Long Dương Quân* đệ cũng đã biết, sau khi tuổi già sắc tàn, bị Ngụy Vương vứtbỏ. Năm đó Phân Đào* là yêu, qua hai năm liền biến thành phạm thượng. Kỳ thật ca ca đây là cũng lo lắng cho đệ. Cũng đã hai bảy hai tám tuổi rồi, ngay cả đứa nhỏ cũng không có, tương lai người phụng lão tống chung (*chăm sóc người thân. trước lúc lâm chung) cũng không có. Tự đệ suy nghĩ cho kỹ đi, thừa dịp sự tình chưa phát triển đến tình trạng không thể phản hồi, nên chặt đứt, đối với ai cũng tốt."

(*龙阳君 Long Dương Quân là nam sủng của Ngụy An Ly vương 楚共王)

(*cũng gọi là "Dư đào" [ 余桃], bắt nguồn từ Vệ Linh Công 卫灵公 và nam sủng Di Tử Hà 弥子瑕)

Cung Tuấn nghĩ đến tương lai của mình và Chu

Viện, cũng cảm thấy có chút mê mang, hắn cảm giácmình không giống như là hàng ngũ lấy sắc dụ vua, một lúc sau lại cảm thấy cho dù là vậy, liền thừa dịpcòn sắc mà được hầu hạ nhiều thêm mấy lần cũng tốt. Chỉ cần Chu Tử Thư không chê, hắn lập tức sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh y. Cho dù Chu Tử Thư có chê, hắn nhiều nhất sẽ khiêm tốn ở bên cạnh y.

Ngu Doãn Văn thấy hắn không nói lời nào, biết rõ đối phương bây giờ là có mười con trâu cũng không thể kéo lại, huống hồ ván đã đóng thuyền cũng không làm được gì nữa.

Hai người im lặng ngồi trên bậc thang uống rượu, rốt cuộc Ngu Doãn Văn tổng kết lại chuyện này: "Tự bản thân đệ nhớ kỹ, tương lai nhất định sẽ xảy ra chuyện. Ta hiện tại cũng chỉ có thể giấu liền giấu, có thể khuyên liền khuyên, thật sự không nghe cũng không có biện pháp. Ài... thật sự là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, rốt cuộc y tốt ở chỗ nào? Bộ dạng chỉ có vậy, lại là Hoàng đế, đã quen được người hầu hạ, sẽ có ý tứ gì? Cũng không biết trong đầu đệ chứa cái gì, chưatừng thấy qua việc đời!"

Cung Tuấn trừng mắt nhìn Ngu Doãn Văn: "Chỉ trích dư thừa!"

Ngu Doãn Văn bật cười, giống như hoa quỳnh nở rộ, Cung Tuấn thầm nghĩ: Kỳ thật cũng khôngthể xem là chưa hiểu việc đời, huynh dĩ nhiên so với Thư Thư đẹp mắt hơn, nhưng ta vẫn cảmthấy y là tốt nhất.

Thời điểm đến nửa đêm, tiệc rượu trong Tử Thần Điện cũng dần tàn, Cung

Tuấn cùng Ngu Doãn Văntừng người trở về, hôm sau là hưu mộc*, Cung

Tuấn cũng vui vẻ thanh nhàn, sau khi tuần tra quanhthành, liền tự động về nghỉ ngơi.

(*Nguyên văn là 休沐日: Lệ ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội, cho nên ngày lễ nghỉ gọi là "hưu mộc nhật" ),

Ngày thứ ba có buổi lâm triều, Cung Tuấn có chút thấp thỏm mà tham dự.

Ngày đó thừa dịp Chu Tử Thư say rượu, chính mình làm bậy không ít, không biết sau khi đối phương tỉnh rượu, có giận tím mặt hay không.

Chu Tử Thư dường như cũng không tỏ vẻ gì quá đặc biệt, thời điểm nhìn thấy Cung Tuấn sắc mặt chưa từng thay đổi, Cung Tuấn rất muốn biết Chu Tử Thư đối với chuyện say rượu ngày đó thì có cảm nhận gì, nhưng chuyện kế tiếp lại khiến hắn không có cơ hội này.

Hoàn Nhan Lượng bỏ mình, tân Hoàng đế của Kim quốc Hoàn Nhan Ung chủ động yêu cầu nghịhòa, là thừa thắng liền nhất cổ tác khí* Bắc Phạt, hay là tiếp tục nghị hòa, đã thành chủ đề tranh luận chính của chúng thần.

(*nhất cổ tác khí*(một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc. Nhân lúc tinh thần mọi người đang dâng cao thì làm ngay cho xong việc. [Mang hàm ý khuyến khích].)

Lấy Trương Tuấn cầm đầu dĩ nhiên là muốn Bắc Phạt, phần lớn tướng lĩnh trong quân đều cho rằng phải thừa dịp sĩ khí đang thịnh, lập tức Bắc Phạt, đoạt lại nơi chốn cũ.

Sử Hạo vốn cầm đầu phe bảo thủ rồi lại cho rằng Hoàn Nhan Lượng xâm lược phía Nam là tự chuốclấy diệt vong, người Kim chủ động nghị hòa thì không nên từ chối, dựa vào tình huống như bây giờ vẫn là không nên phái binh xâm nhập quá sâu vào thuộc địa bên địch thì tốt hơn.

Cung Tuấn dĩ nhiên cũng có suy nghĩ riêng của mình, ngoại trừ đối với hiểu biết về cục diện trước mắt,hắn còn có thể tham khảo vào bánh răng lịch sử.

Trong lịch sử, Hoàn Nhan Lượng xâm lược phía Nam thất bại bị chính Tướng quân bên mình chém đầu, Chu Tử Thư sau khi Hoàn Nhan Lượng xâm lược phía Nam mới đăng cơ, cả nước cùng một tiếng hô Bắc Phạt, Chu Tử Thư chống đỡ mọi áp lực tiến hành Bắc Phạt, nhưng kết quả lại khiến cho người ta thất vọng.

Bởi tiếp nhận ngôi vị từ Hoàn Nhan Lượng – Hoàng đế của Kim quốc Hoàn Nhan Ung tức thời điều chỉnh chiến lược đối với Tống, một mặt chủ động nghị hòa với Tống, một mặt khác nhanh chóng Chu tập đội quân tinh nhuệ cả nước, lại thành lập trọng binh ở phụ cận, khiến Kim quốc không dễ dàng bị đánh như vậy.

Mà Nam Tống bên này, bởi vì mục nát từ lâu cộng thêm quân kỷ lỏng lẻo, khiến cho lần Bắc Phạt này trở thành hành động quân sự đầy mạo hiểm, tại hành động lần này, bởi vì Trương Tuấn chủtrương Bắc Phạt dùng người thất sách, khiến cho hai tướng lĩnh Bắc Phạt không hòa hợp, cuối cùng dẫn đến quân ngũ tan rã, mười vạn đại quân tán loạn vô tung, tiền bạc tổn thất hầu như không còn, thế lực phe chủ hòa trong triều bành trướng, Chu Tử Thư cũng bị đả kích nặng nề.

Từ sau khi binh bại, Chu Tử Thư tuy rằng đã chăm lo việc nước, hy vọng có thể lần nữa thu phục non sông, nhưng Hoàng đế Kim quốc Hoàn Nhan Ung cũng không phải hạng người bình thường, gã dùng một loạt thủ đoạn dẹp tan các cuộc khởi nghĩa của nhân dân khắp Trung Nguyên, hơn nữa còn chỉnh đốn nội vụ, phát triển kinh tế, khiến cho Bắc Phạt cuối cùng trở thành ảo ảnh trong mơ, mà Chu Tử Thư cũng nản chí thất vọng, sớm thoái vị, cuối cùng ôm hận mà chết.

Cung Tuấn quyết không hy vọng chứng kiến lịch sử này tái diễn lần hai, nếu như tình huống hiện tại không có bất kỳ thay đổi so với lịch sử, hắn nhất định sẽ cật lực phản đối Bắc Phạt.

Nhưng cục diện bây giờ so với lịch sử lại có chỗ khác biệt.

Điểm thứ nhất chính là Chu Tử Thư đã đăng cơ hai ba năm, trong mấy năm y đăng cơ, quân đội Nam Tống cùng bầu không khí trong quan trường (*giới quan lại) đã có sự thay đổi.

Thứ hai đó là hai vị tướng lĩnh chịu trách nhiệm Bắc Phạt năm đó: Lý Hiển Trung cùng Thiệu Hoành Uyên hiện tại đã thay đổi, nhân vật mấu chốt trong việc binh bại – Thiệu Hoành Uyên hiện tại đãthành thuộc hạ của mình, nếu như Bắc Phạt, nhất định là mình và Lý Hiển Trung dẫn binh, cho dù sự kiện binh bại phát sinh, cũng sẽ không rơi vào tình huống giống như lịch sử "Toàn bộ tiền bạc của cải đều rơi rụng, nhân mã bị người Kim thu thập gần như không còn".

Thứ ba chính là Hoàn Nhan Lượng so với lịch sử chết sớm hơn khoảng mười năm, vả lại binh lực ymang theo không phải sau khi tán loạn tiếp tục đến cậy nhờ Kim Quốc, mà trên cơ bản bị Cung diệthoặc thu nạp.

Quyền hành của hai tể tướng, tổng hợp thực lực của Tống Triều cũng chưa toàn diện hơn Kim Quốc,nhưng so với trước kia, lại có trọng lượng hơn. Nếu như thời điểm này Bắc Phạt, thắng bại rất khónói rõ. Nhưng Cung Tuấn cho rằng đó cũng không phải điều quan trọng, quan trọng nhất chính là cho dù thắng hay bại, Chu Tử Thư đều phải sẵn sàng chuẩn bị, mà không thể giống như lịch sử bởi vì toàn bộ quân Tống tan rã mà do dự qua lại giữa chiến hay hòa, khiến cho thế cục trong triều rối ren, mục Cung không kiên định. Vật chất cùng thể lực là có thể thay đổi cùng giúp nhau tăng giảm, nhưng lòng người phải kiên định lớn mạnh, thề không thay đổi, cho dù bất luận khó khăn gì cũng không thể làm quyếttâm lung lay.

Phe chủ chiến cùng chủ hòa tranh luận dưới đình, thời điểm hai bên nghỉ ngơi, Chu Tử Thư đưa mắtnhìn về phía Cung Tuấn vẫn luôn không mở miệng nói chuyện: "Cung tướng thấy thế nào?"

Cung Tuấn bị xưng hô này khiến cả người chấn động, trong lòng có một loại cảm giác kinh diễm, nhưngloại cảm giác này chỉ là trong nháy mắt, Cung Tuấn liền kéo tâm tư mình

về, khom người nói: "Thần chorằng, Hoàn Nhan Lượng mới bại, Kim chủ

Hoàn Nhan Ung vừa mới đăng cơ, thế cục Kim

Quốc rốiren, là một cơ hội tốt ngàn năm có một để tiến hành Bắc Phạt!"

Thốt ra lời này, đám người Trương Tuấn lập tức quăng cho Cung Tuấn ánh mát tán dương, Cung Tuấncũng không để ý tới những

ánh mắt này, nói tiếp: "Nhưng thực lực của quân ta, vẫn không đủ đểchống đỡ toàn diện Bắc Phạt. Từ khi Bệ hạ đăng cơ đến nay, bởi vì Hoàn Nhan

Lượng xâm lược phía Nam, thuế má chẳng những không

giảm ngược lại còn gia tăng, làm thành gánh nặng cho người dân. Tiền bạc và lương thực chỉ là một mặt cần cân nhắc, tố chất quân đội lại là một mặt khác, tại thời điểm đại thắng sĩ khí tăng cao, nhưng thần rất hoài nghi quân ta có thể thừa nhận được đại bại mà vẫn sĩ khí dâng cao như trước hay không."

Sử Hạo vội vàng ngắt lời: "Cung tướng nói rất đúng, không nên Bắc Phạt!"

Chu Tử Thư thầm nghĩ: Này không phải cũng giống như chưa nói gì hay sao? Cung Tuấn lúc nào trở nên khéo đưa đẩy như vậy, không đắc tội hai bên?

Cung Tuấn tiếp tục nói: "Thần cho rằng, Bệ hạ phải làm tốt công tác chuẩn bị, ba năm, năm năm, thậm chímười năm cũng không tính là dài, nếu Bệ hạ quyết tâm Bắc Phạt, phải gạt bỏ tất cả khó khăn, tất cảnhững công việc, những sách lệnh trong mấy năm này, cũng vì một mục Cung duy nhất – Bắc Phạt, mà không thể lúc thắng thì lập tức muốn chiến, thất bại thì đã nghĩ hòa."

Lời này vừa nói ra, hầu như tất cả mọi người đều trầm mặc, phe chủ chiến thì lại cường điệu nhất định sẽ thắng, mà phe chủ hòa lại khăng khăng tất sẽ bại, cũng không có người nghĩ tới muốn trường kỳ kháng chiến.

Cung Tuấn cảm giác được ánh mắt Chu Tử Thư đóng chặt trên người mình, hắn cũng ngẩng đầu, nhìn Chu Tử Thư, bốn mắt giao nhau, Cung Tuấn gằn từng chữ một: "Bệ hạ phải làm tốt chuẩn bị, cho dù là tiền bạc lương thực, binh lực hay là tâm lý, chỉ có thể làm tốt chuẩn bị, mới có thể trải nghiệm Bắc Phạt!"

Chu Tử Thư mím chặt môi, thời gian qua đại thắng liên tục, quả thật khiến cho đầu óc của y có chút choáng váng, hơn phân nữa đều là nghĩ đến tình huống sau khi thắng lợi Bắc Phạt, cũng rất ít khi nghĩ tới sau khi binh bại thì phải thế nào.

Hiện tại sau khi nghe Cung Tuấn nói chuyện, y bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.

Trong điện đều là trầm mặc, gần như là hoàn toàn yên tĩnh. Thẳng đến khi mặt trời ngả về tây, ánh chiều tà xuyên qua song cửa, vẽ thành những

vệt màu loang lổ trong đại điện, Chu Tử Thư mới nói: "Cung Chính Bình nói rất đúng, trẫm sẽ cân nhắc, ba ngày sau bàn lại!"

Tối ngày thứ ba, vẫn luôn ngồi trong điện, Chu Tử Thư sau nhiều lần tự ngẫm rốt cuộc ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu, đối mặt với đại điện không một bóng người, giọng điệu kiên định trước nay chưa từng có: "Trẫm đã chuẩn bị xong, cho dù mười năm không thể thành công, trẫm cũng không lung lay quyết tâm

Bắc Phạt!"

------oOo------

Chương 130: Dời đô

Nguồn: EbookTruyen.VN

Bắc Phạt ở trong vòng nửa tháng sau khi Hoàn Nhan Lượng chết, phát động toàn diện, lần này do Cung Tuấn cùng Lý Hiển Trung dẫn binh, lấy Lưỡng Hoài là mặt trận chính.

Ba vạn nhân mã của Trương Chí Hùng Tân Khí Tật cũng đến sát nhập, do

Cung Tuấn quản lý, đội quân của Vương Hữu Trực lại tiến đến Tương Dương. Lang Yên (*đốt phân sói làm khói tín hiệu)lại một lần nữa cháy lên tại vùng đất này.

Bắc Phạt giai đoạn đầu, sĩ khí các nơi tăng vọt, trên khắp cả nước đều là tiếng hô giành lại quêhương, mà chiến đấu cũng hết sức thuận lợi, chiến trận Giang Hoài còn chưa tới mười ngày, đã chiếm được một vài trọng trấn (*trấn quan trọng, về mặt quân sự) như Linh Bích, Hồng Huyền,Túc Châu ven bờ sông Hoài, chiến đấu tiến hành thuận lợi như vậy, lại khiến cho Cung Tuấn bất ngờ, lại càng không nói đến Chu Tử Thư cùng những người khác.

Chu Tử Thư lập tức chỉ thị Cung Tuấn cùng các tướng lĩnh khác nhanh chóng mở rộng thành quả,nhưng thời điểm Cung Tuấn đối mặt với tình huống như vậy, rồi lại cảm thấy càng thêm lo lắng,hắn lén lút nói với Đốc quân tiền tuyến Ngu Doãn Văn: "Hiện tại quân Tống tuy nhiều, nhưng phần nhiều là kiêu binh hãn tướng (*binh kiêu ngạo, tướng.

hung hãn), thắng liền trắng trợn cầu phong thưởng, lại còn hy vọng

có thể tiến vào thành cướp bóc bốn phía, tuy rằng đã cố hết sứchạn chế, nhưng loại tư tưởng này rất không được, sớm hay muộn cũng xảy ra chuyện."

Ngu Doãn Văn cũng có chút lo lắng: "Hoàn Nhan Ung đã điều động khẩn cấp mười vạn đại quân,lệnh Đại tướng Hột Thạch Liệt Chí Ninh chỉ huy mười vạn đại quân tiến đến Túc Châu, sức chiến đấu của mười vạn đại quân lần này cùng với thiêm quân của Hoàn Nhan Lượng là hoàn toàn bất đồng, lực lượng chiến đấu không thể nào so sánh nổi. Bởi vì liên tục chiến tranh loạn lạc, triều đình đánh thuế rất nặng, dân chúng đã có lời oán thán. Thật lo lắng sẽ xảy ra chuyện!"

Cung Tuấn lo lắng cái gì cái đó đến, thời điểm hắn phái đội quân của Thiệu Hoành Uyên đi nghênh chiến Đại tướng Kim Quốc Hột Thạch Liệt Chí Ninh, Thiệu Hoành Uyên có chút mất hứng mà ngầm kích động bộ binh: "Trước kia còn là hoàng mao tiểu tử* dưới trướng ta, hiện tại đã thành đại soái thống lĩnh mười vạn binh mã, đều là người quen cũ, vậy mà ban thưởng chẳng đượcbao nhiêu!"

(*ý chỉ tuổi nhỏ k hiểu lý lẽ (ý tứ trêu chọc hoặc khinh thường)

Đội quân dưới trướng Thiệu Hoành Uyên dưới loại bất mãn này của ông mà cảm xúc giảm sút, bắt đầu phát sinh hỗn loạn, có một bộ phận binh sĩ tiến hành châm ngòi, thậm chí cự tuyệt tiếp nhận banthưởng của triều đình, lý do là phần thưởng quá ít.

Kim Quốc thừa cơ vây công, đội quân của Thiệu Hoành Uyên gần như tan rã hoàn toàn, Túc Châu vừa chiếm được không quá ba ngày, lại bị cướp mất.

Thời điểm Cung Tuấn nghe được tin này, trong lòng cũng không có quá nhiều cảm giác ngoài ý muốn, nhưng lại khiến cho hắn hết sức vui mừng chính là, dưới tình huống toàn quân tan rã thế này, Lý Hổ Thần do mình đề bạt lên, dốc sức chiến đấu ngăn chặn, vớt vát lại được không ít tiền bạc lương thực, lại còn nhanh chóng Chu tập hội binh, tổ chức chống đỡ, khiến cho kết quả chiến sự không đến nỗi mất trắng.

Tại Trung Nguyên, Xuyên Thiểm nơi quân Tống chiến đấu, cũng gặp phải cùng loại vấn đề ở trình độ bất đồng, cũng không

có cái loại được người người ủng hộ như phe lạc quan của Trương Tuấn tưởng tượng, trong vòng một tháng có thể xuất hiện tình huống thu phục được cố hương.

Hai bên rơi vào giằng co, căng thẳng không thôi, vừa lúc đó, Hoàn Nhan Ung lại lần nữa đưa tới thưnghị hòa, nguyện ý thay đổi một số hiệp ước bất bình đẳng trong Thiệu Hưng Nghị Hòa lúc trước,đem quân thần quốc gia đổi thành quan hệ thúc chất, của cải cống nạp hàng năm cũng được giảm bớt, nhưng vẫn yêu cầu quân Tống trước mắt trả lại địa bàn Kim Quốc đã chiếm được lúc đầu.

Lúc này điều Cung Tuấn lo lắng nhất không phải tình hình ở tiền tuyến, mà là thái độ của Chu Tử Thư,hắn rất lo lắng Chu Tử Thư ở loại tình huống này mà đánh mất tự tin, cho nên cố ý ở lại Kiến Khang mộtchuyến, hy vọng có thể dùng hết tất cả phương pháp cổ vũ Chu Tử Thư, lại khiến y không nên nản chí.

Nhưng vượt ra khỏi dự liệu của Cung Tuấn, Chu Tử Thư cũng không giống như trong lịch sử trở nên tinh thần sa sút bối rối hoang mang, ngược lại càng thêm kiên định với niềm tin trong lòng.

Chu Tử Thư đứng trên thành lâu Kiến Khang, nắm tay Cung Tuấn, nói: "Ta đã làm xong chuẩn bị bạitrận. Thất bại cũng không phải là chuyện gì xấu, ngược lại còn khiến ta càng thêm nhìn rõ tìnhthế, đã biết nhược điểm cùng những nơi cần thay đổi của quân ta, lại khiến ta hình thành được mục Cung kế tiếp!"

Lúc này, Cung Tuấn thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn hơi quay đầu, nhìn thấy biểu cảm trên mặt Chu Tử Thư, căn bản không có nửa điểm uể oải chán chường của bại trận, ngược lại, ánh mắt y càng thêm kiên định, càng thêm tự tin.

Thời điểm đối mặt với thư thỉnh hòa của Kim

Quốc, Chu Tử Thư nghe theo đề nghị của Cung Tuấn cùng

Ngu Doãn Văn: Nếu như quân Kim có năng lực chiếm được triều đình của ta, thì căn bản sẽ không cầu hòa, mà là trực tiếp xuất binh. Bệ hạ căn bản không cần phải đồng ý nghị hòa, chiến hay hòa không phải do Quân chủ hai bên quyết định dựa vào một bản công văn, mà là quyết định dựa vào thực lực của hai bên.

Ngày đó, Chu Tử Thư cùng Cung Tuấn ngẩn người trên thành lâu trọn vẹn một ngày, thẳng đến khi trờichiều ngã về Tây, y bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn Cung Tuấn, dùng giọng điệu quả quyết nói: "Chỉ cầncó ngươi ở bên cạnh, ta không sợ bất luận thất bại nào cả! Càng không có bất luận dao động!"

Thế cục quả nhiên như dự đoán của Cung Tuấn cùng Ngu Doãn Văn, Hoàn Nhan Ung cũng không vì Chu Tử Thư cự tuyệt đàm phán hòa bình mà trắng trợn tiến Nam, hiện tại Kim Quốc hỗn loạn, gã cũng không thể tiến hành xuôi Nam lần nữa, chỉ có thể đóng trọng binh tại hai quân giằng co. Mà Cung Tuấn cũng thừa dịp này gấp rút chỉnh đốn quân đội, bởi vì đội ngũ của Thiệu Hoành Uyên tan rã, hắn đã có lý do để thay máu (*tổ chức lại, thiế t lập lại) đội ngũ lần thứ hai, đem binh sĩ tan rã sắp xếp vào đội ngũ của Tân Khí Tật, lại thỉnh thoảng khơi mào xung đột quy mô nhỏ, dùng để diễn tập chiến đấu thực tế, tăng cường tố chất cùng năng lực tác chiến cho đội quân.

Thời điểm Cung Tuấn tích cực chuẩn bị, Chu Tử Thư cũng không dừng tay, y cũng không bị ảnh hưởng bởi phe chủ hòa của đám người Sử Hạo, Chu Cấu trong triều, ngược lại còn bắt đầu cải tiến vũ khí quy mô lớn, chỉnh đốn kinh tế, liêm chính thanh minh, chăm lo việc nước. Y thậm chí cũng không trở về Lâm An, mà vẫn một mực ở lại Kiến Khang, thừa dịp chiến tranh mang đến tổn hại cùng hỗn loạn, cật lực đề bạt một số quan viên có biểu hiện tốt vào lúc này, lại giáng chức rất nhiều quan viên chỉ thích nói suông mà không có chút thành tích.

Loại cải cách này, trong thời kỳ hòa bình dĩ nhiên sẽ đưa tới rất nhiều vấn đề cùng suy xét lợi ích vềmọi mặt, thậm chí ngay cả khi đã nắm được nhược điểm của người mà bản thân muốn xử lý cũng phảitrắc trở đánh hay không, gắng sức bày mưu giở thủ đoạn mới có thể làm được, nhưng tại thời kỳ đặcthù như thế này, tức thì đơn giản hơn rất nhiều.

Chẳng những thế, Cung Tuấn còn có thể định kỳ chọn phái đi một vài tướng lĩnh, đưa về Kiến Khang tiến hành giáo dục, từ tố chất lãnh đạo cho đến tư tưởng đều cố gắng cải thiện toàn diện.

Tại thời điểm Chu Tử Thư tiến hành một loạt cải cách và chỉnh đốn, Hoàn

Nhan Ung của Kim Quốc cũng không nhàn rỗi, gã vốn chuẩn bị sau khi Tống Kim nghị hòa liền hạ lệnh chiêu an (*Gọi về và sắp đặt đời sống cho yên.), giảm bớt thuế má, có thể khiến cho dân chúng lưu lạc khắp Trung Nguyên trở về đồng ruộng làm ăn, nhưng bởi vì quân Tống tại biên cảnh không ngừng khiêu khích, gã không dám rút đại quân về, muốn duy trì binh lực, tức thì không thể không gia tăng thuế má.

Thời điểm này, chênh lệch kinh tế giữa hai nước Tống Kim bắt đầu hiện ra.

Hai nơi Giang Nam Tứ Xuyên, thời kỳ Bắc Tống đã trở thành trung tâm kinh tế của cả nước, Trung Nguyên trải qua chiến loạn, hiện thuộc sở hữu của Kim Quốc, vốn là nơi nghèo túng lại phải tăng thuthuế má, ngược lại khiến cho nhiều người không ngừng vào rừng làm cướp.

Tại phương diện dùng người, Hoàn Nhan Ung gặp phải không ít khó khăn, số lượng người Nữ Chân tương đối ít, phần lớn đại thần giữ chức trong triều đều là người Hán, nhưng bởi vì Chu Tử Thư một mực biểu hiện không nghị hòa, chính là tư thái muốn Bắc Phạt, những người Hán này tâm tư dao động, không biết lúc nào quân Tống sẽ đánh tới, bản thân có nên làm Hán gian hay không, có nên góp sức hay không, làm tốt rồi tương lai có thể có một ngày bị tính nợ cũ hay không, cũng là một vấn đề rất lớn.

Bởi vì Cung Tuấn tập trung về cung cấp chế tạo vũ khí, quân giám sát binh khí Tống Triều gần như là mỗi ngày đều có thành quả mới, mà vũ khí của Kim Quốc, ngoại trừ lấy được hỏa khí mới*,phần lớn vẫn dừng lại ở trình độ trường mâu cung tên cùng giáp sắt.

(*Nguyên cái câuì thế này除了弄到的新火气的一鳞片抓之外 T^T.)

Theo thời gian chậm rãi trôi qua, quốc lực (* thực lực q uốc g ia) của hai bên dưới loại tình huống này, cũng bắt đầu chậm rãi thay đổi. Trong mấy năm liên tục khẩn trương giằng co, nhanh chóng phát triển một nhóm tướng lĩnh cùng binh sĩ được huấn luyện thành thục

Năm năm sau, Cung Tuấn ba mươi mốt tuổi, Chu Tử Thư cho hắn tạm thời dời vào nội cung Kiến Khang,nghị sự tại tẩm các.

Chỉ đơn thuần là nghị sự, Chu Tử Thư quyết định đem binh lực cả nước, giao cho Cung Tuấn quản quản lý điều động, lần nữa phát động Bắc Phạt!

Bắc Phạt lần này không còn là hành động quân sự mạo hiểm đơn thuần, mà là hai nước so đấuthực lực, tại thời điểm mới bắt đầu, Cung Tuấn đánh đến vô cùng khó khăn, thậm chí còn có tìnhhuống giành lại được một thành trì lại bị quân Kim chiếm mất, cứ lấy đi đoạt lại năm sáu lần,trong chiến tranh, cũng không phải tất cả chiến dịch đều là thắng lợi, cũng có chiến dịch thất bại.

Nhưng hiện tại, đại bộ phận binh sĩ cùng đại thần, đều đối với thất bại lặp đi lặp lại này, đã có sự nhậnthức sáng suốt, thất bại sẽ nhanh chóng điều chỉnh bố trí hành động, lần nữa xông lên.

Bắc Phạt tháng thứ sáu, Cung Tuấn thống lĩnh năm mươi vạn binh lực quân Tống, sau khi huyết chiến ba ngày ba đêm, một trận liền giành lại được cựu đô Khai Phong.

Thế trận Trung Nguyên rất nhanh đã thay đổi, không đến một tháng, quân Kim thất bại toàn diện, tin tức các nơi đều là thắng lợi, giống như bông tuyết hạ xuống bàn Chu Tử Thư.

Trong những tin tức này, phấn khởi nhất chính là Kim quốc Hoàn Nhan

Ung tỏ vẻ nguyện ý trả lại Mạt đế* Chu Hoàn hiện vẫn còn đang ở Ngũ

Quốc Thành – Bắc Tống, hy vọng hai bên có thể dừng tay, lấy biên cảnh Bắc Tống làm ranh giới, hai bên là nước láng giềng, không còn đòi của cải cống nạp hàng năm.

(*末帝 Tên gọi của các vị vua mất nước)ĩ

Thời điểm Chu Tử Thư nhìn thấy Hoàng đế Kim quốc rốt cuộc buông tha cho yêu cầu cống nạp hàng năm, không khỏi cười ha hả, nói với tùy tùng

bên cạnh: "Đã bảy tám năm không nạp rồi, đây là Hoàn Nhan Ung biết không thể quay lại, mới nói thế này!"

Trong mấy năm này, Trương Tuấn bởi vì tuổi cao, đã chết bệnh, Sử Hạo cũng bởi vì ra sức chủhòa bị phong thành Thái Sư không có thực quyền, Tể tướng hiện tại là Ngu Doãn Văn trong lúc Bắc Phạt giành được uy vọng cùng thanh danh, phó tướng tham gia chính sự còn lại là Trần Tuấn Khanh được biết đến là người là cương trực ngay thẳng.

Lúc này Ngu Doãn Văn đang ở bên cạnh Chu Tử Thư, nghe Chu Tử Thư nói vậy, cũng cười nói: "Bệ hạchuẩn bị lúc nào rời đi?"

Chu Tử Thư sững sờ, lập tức bừng tỉnh, chính mình rốt cuộc có thể trở về cố đô Biện Kinh rồi.Thời kỳ Tĩnh Khang, Biện Kinh rơi vào tay giặc, thời gian đã qua ba mươi hai năm, một lần nữa giành lại.

Chu Tử Thư khẽ nâng mắt, trong điện không có cái người mà bản thân muốn nhìn thấy nhất,người kia có lẽ hiện tại đang đóng giữ ở Hà Bắc – biên giới Tống Kim, nhưng bản thân hy vọngthời điểm trở về Biện Kinh, người kia có thể đứng ở vị trí gần mình nhất.

Một lúc sau Chu Tử Thư mới nói: "Viết thư hỏi Chính

Bình một chút, xem hắn lúc nào có thời gian, trẫmmuốn cùng hắn trở về cố đô."

Ngu Doãn Văn nghe thấy lời này của Chu Tử Thư, trong lòng thở dài, khom người nói: "Thần tuân chỉ,sẽ phái người đến hỏi Cung tướng."

Lúc Cung Tuấn nhận được thư của Ngu Doãn Văn, đang đứng tại bình nguyên (*đồng bằng) Hà Bắcnhìn về Yên Kinh* (*Bắc Kinh thời nay) nơi xa, cũng chính là thủ đô thời hậu thế.

Thời đại này Yên Kinh không có bao nhiêu người, bởi vì từ khi bắt đầu thời kỳ Ngũ Đại, khu vực Yên Vân đang bị Liêu Quốc nắm giữ, cho đến sau khi Kim diệt Liêu, tức thì nhập vào địa bàn của Kim Quốc, mấy trăm năm cũng không thuộc về Tống.

Nhưng thời điểm Cung Tuấn đứng ở bình nguyên Hà Bắc, tuy rằng nhìn không tới thành trì Bắc Kinh, nhưng chỉ cần nhìn về phía kia, trong lòng liền có một loại xúc động cùng tình cảm kỳ lạ.

Kiếp trước của hắn từ đi lính, đến được đề bạt*, đến sau này khi tiến vào đại học Quốc phòng, đều ở Bắc Kinh. Trong cảm nhận của hắn, nơi đây mới thật sự là thủ đô cùng trái tim. Hắn thậm chí có thể nhớlại, tào phớ Bắc Kinh cùng con người và mùa xuân ở Vương Phủ Tỉnh*. Những ký ức này đã sớm đóng chặt trong trí nhớ của hắn, nhưng hiện tại rồi lại vô tình ùa ra. Hắn hiểu được Yên Kinh lúc nàycùng hậu thế là hoàn toàn khác nhau, nhưng hắn vẫn có thể phác họa ra khung cảnh của Trường Thành, Bát Đại Lĩnh, Tuấn Hải Quan một cách rõ ràng.

(*Nguyên văn là 提干nói chung là trong lúc làm lính có biểu hiện xuất sắc nên sau khi tốt nghiệp đc cử đi học ở viện quân sự.)

(**Là một trong những phố mua sắm nổi tiếng nhất của Bắc Kinh. Vào thời nhà Thanh, 8 khu nhà quý tộc và công chúa đã được xây ở đây sau khi một giếng nước ngọt đầy nước được phát hiện ở đây, do đó tên phố là "Vương Phủ" (nơi ở của bậc vương) và "Tỉnh" nghĩa là "giếng".),

Cung Tuấn có chút sững sờ, năm đó mộng tưởng khi xuyên qua thời không này, hôm nay đã thực hiện được, nhưng không biết vì cái gì, lại càng cảm thấy bất an. Có lẽ là nghĩ tới mấy chục năm sau – Thành Cát Tư Hãn càn quét đại lục Á Âu, có lẽ là nghĩ đến lịch sử ô nhục của Trung Quốc cận đại, hoặc có lẽ là nghĩ tới đủ loại sự tình của Thiên Triều, hắn cũng không rõ lắm. Chẳng qua là hắn thích đứng trên thành lâu Chân Định, nhìn về phương Bắc tưởng như quen thuộc rồi lại là nơi chưa từng đặt chân đến trong thế giới này.

Ngũ Loan nhận được thư của Ngu Doãn Văn, chờ đến khi y leo lên thành lâu, đi tìm Cung Tuấn, thấychính là một cảnh như vậy.

Tướng quân một thân thiết giáp hôi bào (*áo choàng màu tro), tay vịn thành lâu lạnh lẽo, bất động nhìn về phương Bắc, giống như một pho tượng trong ánh trời chiều.

Ngũ Loan đi qua: "Tướng quân, triều đình có thư."

Ban đầu Cung Tuấn không quen xưng hô kiểu này, nhưng đã nhiều năm như vậy, hắn đối với xưnghô này đã không còn xoắn xuýt như lúc trước, hắn cũng không quay người, chỉ hỏi: "Viết gì?"

Ngũ Loan nói: "Bệ hạ hỏi người, lúc nào có thời gian, quay về Kiến Khang một chuyến, triều đìnhchuẩn bị dời đô đến cựu kinh."

Cung Tuấn ừ một tiếng, gật đầu, khóe môi băng lãnh dần hòa tan, hơi nhếch lên, một nụ cười hiện lên trên mặt hắn. Đã mấy tháng chưa nhìn thấy Chu Tử Thư rồi, trong lòng rất nhớ y.

Đến bây giờ Cung Tuấn cùng Chu Tử Thư đã cùng nhau bảy tám năm rồi, lúc trước thời điểm chỉ cầnnghĩ tới Chu

Viện liền có loại xúc động muốn đè y xuống như thế nào cũng áp chế không nổi, rốtcuộc đã chậm rãi nhạt đi, nhưng lại nhiều hơn một phần ấm áp cùng lo lắng, những năm này chínhmình vẫn luôn không có nhà, thời điểm nhìn thấy người chung quanh lần lượt kết hôn, con cái thànhhàng, Cung Tuấn có chút hâm mộ, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới Chu Tử Thư, liền cảm giác chỉ cần có thể ở bên cạnh y là đủ, che chở bảo vệ y, là kết cục tốt nhất của mình.

Chu Tử Thư hôm nay, kết cục khẳng định bất đồng với cái người uất ức mà chết trong thâm cung của lịch sử. Đương nhiên sẽ khác, Chu Tử Thư Bắc Phạt thành công, đoạt lại được cựu kinh, cho dù mình đi đâu đến đâu, nghe đều là lời tán thưởng từ tận đáy lòng của dân chúng cùng binh sĩ,thậm chí còn có người dựa vào chuyện Chu Tử Thư là con cháu của Chu Khuông Dận (*赵匡胤),biên ra không ít chuyện thần thoại cùng truyền kỳ. Hiện tại Chu Tử Thư nói một câu, lập tức trởthành thánh chỉ, không người nào dám cãi lời, cũng không có ai muốn cãi lời. Uy vọng của y trong mấy đời Tống Đế, trở thành Thánh Minh (* sáng suốt như thánh) Thiên tử chân chính trong miệng dân chúng.

Chỉ cần nghĩ đến bốn chữ "Thánh Minh Thiên Tử", cũng có một phần công lao của mình, Cung Tuấn liền không nhịn được hơi cong khóe miệng. Chỗ nào có y, nơi đó là nhà.

Cung Tuấn không ở lại Chân Định quá lâu, đến đêm liền dẫn nghìn kỵ binh trở lại Kiến Khang, dọc đường đi cũng không đi quá nhanh, thậm chí có cơ hội còn nhìn ngắm phong cảnh xung quanh.Hắn cũng không nóng nảy đi gặp Chu Tử Thư, bởi vì về sau hai người sẽ còn rất nhiều rất nhiềuthời gian.

Mười ngày sau Cung Tuấn đến Kiến Khang, sau khi gặp mặt Chu Tử Thư, liền ở lại tẩm các.

Loại chuyện này cũng không phải lần một lần hai, đã đến tình trạng này, hai người cũng không còn cố kỵ thân tín bên cạnh nữa rồi, Cung Tuấn ôm Chu Tử Thư, ôn nhu hôn y, dùng phương thức cùng tiết tấu khiến đối phương vui thích, chậm rãi ra vào. Cho dù Cung Tuấn hiện tại đã không đến mức lập tức bắn,cũng không còn giày vò suốt đêm vẫn không mệt mỏi, nhưng thời điểm hắn ôm Chu Tử Thư, cảmthấy tình cảm không hề giảm sút, ngược lại càng thâm sâu, phảng phất giống như loại rượu cất lâunăm, mặc dù không kích thích giống rượu mạnh cay nồng, nhưng lại khiến người ta càng thêm say mê yêu thích không buông tay.

Ba ngày sau cỗ kiệu của Chu Tử Thư chính thức khởi hành, bởi vì là dời đô đến cựu kinh, đội ngũtrùng trùng điệp điệp, chỉ là đội ngũ cầm cờ, đã trên vạn người, càng không cần phải nói đến rất nhiều quan viên cùng hậu cung nữ quyến, còn có thân là Thái thượng hoàng Chu Cấu nữa.

Lần này khởi hành trọn vẹn một tháng, mới đến Biện Kinh.

Thời điểm đến Biện Kinh, đúng vào buổi sáng mùa xuân tháng ba, quan viên thành Biện Kinh đã sớm nhận được tin Hoàng đế dời đô, Hoàng cung tại Tĩnh Khang trong thời kỳ chiến hỏa đã bị hư hại rất nhiều, không còn chút bóng dáng của ngày xưa, nhưng về sau khi Hoàn Nhan Lượng xâm lược phía Nam đã từng phung phí tu sửa qua một lần, so với Hoàng cung Bắc Tống thì càng thêm tráng lệ.

Chu Tử Thư trong tiếng hô của bách quan cùng dân chúng hai bên đường mà tiến vào Hoàng cung, Thái Cực Điện vang tiếng tấu nhạc, Chu Tử Thư đội miện quan mặc áo bào thêu nhật nguyệt thập nhị hoa chương*, đứng trong đại điện, tiếp nhận cái lạy của vạn dân, y đã sớm không còn bộ dạng của thiếu niên năm đó, Chu Tử Thư ba mươi hai tuổi thoạt nhìn càng thêmtrầm ổn, trên mặt hiện ra thần sắc kiên nghị. Duy chỉ có ánh mắt của y, thời điểm rơi vào người Cung Tuấn đang đứng trước đội ngũ, trong đó là ôn nhu cùng quyến luyến, giống như trước kia.

(Trung Quốc xưa trên lễ phục của đế vương cùng quan viên bậc cao có thêu mười hai loại hoa văn trang trí.)

"Các khanh bình thân!" Giọng nói uy nghiêm của Chu Tử Thư vang vọng khắp đại điện, "Đại Tốngta có thể giành lại cố đô, nỗi nhục được rửa sạch, là niềm vui của quốc gia. Bắt đầu từ hôm nay nghỉ ba ngày, không cần tảo triều!"

Cùng ngày, Chu Tử Thư giống như những bậc đế vương trước kia của Đại Tống, duyệt binh vùng ngoại ô, Cung Tuấn dẫn hai mươi vạn đại quân đóng trong Kinh, theo thứ tự đi đến trước mặt Chu Tử Thư, hô vạn tuế, quân uy hùng dũng, vô cùng chói mắt.

Ngày hôm sau là hưu mộc, Chu Tử Thư sai người truyền Cung Tuấn

vào cung, hai người sóng vai, dưới gốc liễu trong Hoàng cung Biện Kinh, mắt hướng về nhau, thái giám cung nữ chung quanh đều thứcthời lui ra, để cho hai người không gian riêng.

Hai người liền hôn môi dưới ánh mặt trời ngày xuân, xung quanh là mùi hoa thơm ngát, tiếng chim êmtai, nụ hôn này phá lệ ngọt ngào, dù có ngàn lần vạn lần cũng không chán ghét.

Cung Tuấn dùng mũi mình cọ cọ mũi Chu Tử Thư: "Thư Thư, ta yêu ngươi!"

Chu Tử Thư vẫn mỉm cười như cũ, lúc này đây y không giống như những lần trước, dùng "Ta biết,ngươi đã nói rất nhiều lần rồi" để trả lời, mà là sau khi nhìn Cung Tuấn một lúc lâu, trịnh trọng nói: "Ta cũng yêu ngươi!"

Hai người ôm nhau thật chặt, nụ hôn dường như vĩnh viễn sẽ không đứt đoạn.

Cung Tuấn cảm thấy Chu Tử Thư trong ngực hôm nay đặc biệt đẹp, hắn theo môi Chu Tử Thư hôn thẳng một đường xuống dưới, bắt đầu mở ra đai lưng của đối phương.

Nhưng rồi vào lúc đó, sau bóng cây bỗng truyền đến một tiếng ho khan, Cung Tuấn cùng Chu Tử Thư đều giật mình, cùng nhau nhìn qua, đã thấy một người mái tóc hoa râm bước ra.

Không phải ai khác, chính là người vừa cùng Chu Tử Thư trở lại cựu kinh, trở lại chốn cũ – Thái thượnghoàng Chu Cấu.

------oOo------

Chương 131: Vòng xoáy

Nguồn: EbookTruyen.VN

Chu Cấu mười chín tuổi năm đó rời khỏi Biện Kinh, từ đó về sau phiêu bạt tứ xứ, tuy rằng ông nằm mộng cũng muốn trở về cựu kinh, nhưng khi đến lúc thật sự có ngày hôm nay, trong lòng không biết vì cái gì có một loại cảm giác không thoải mái.

Ông vốn là ra ngoài đi dạo, nhiều địa phương thưở còn thiếu thời đã sớm trở thành cảnh còn người mất, ngay cả Chu Tử Thư phái người trùng tu lại phủ Khang Vương năm đó thành Lân Đức Cung cho Thái thượng hoàng, sau khi xem xong ông cũng không thoải mái. Có lẽ thật ra bản thân vẫn một mực hy vọng người có thể mang binh đánh về Biện Kinh, giành được chiến công muôn đời chính là mình.

Nhưng không nghĩ tới sau khi chính mình hoàn toàn buông tha, giấc mộng này, lại được Chu Tử Thưhoàn thành.

Chu Cấu ngẩn người tại Lân Đức Cung cũng không thoải mái, liền đi dạo bốn phía Hoàng cung. Bởi vì Chu Tử Thư vô cùng hiếu thuận, những năm này tuy rằng không quá nghe lời ông, nhưng lại hết sức tôn kính, người trong cung cũng không dám ngăn cản Chu Cấu đi dạo xung quanh. Nhưng Chu Cấu như thế nào cũng không nghĩ tới, chính mình đi dạo, lại có thể đụng phải một màn như vậy.

Ông và hai người kia giống nhau, nhất thời đứng ngốc tại chỗ, chưa kịp phản ứng.

Vẫn là Cung Tuấn lên tiếng trước: "Thần không biết Thái thượng Quan gia ở đây, thật thất lễ, xinthứ tội."

Chu Cấu cau mày nhìn Cung Tuấn, nói thật, ông đã từng có một đoạn thời gian ngắn vẫn tương đối thích người trẻ tuổi này, nhưng theo thời gian dần trôi, trên người của người trẻ tuổi này, dần dần lại có hơn nhiều thứ khiến cho ông không thích, cũng nói không nên lời là cái gì, có lẽ là trên người hắn tẩy không ra mùi huyết tinh sát phạt đi. Nhưng dù ông không thích thế nào đi nữa, cũng sẽ không ngu ngốc đến mức ở trước mặt Chu Tử Thư nói xấu Cung Tuấn, thứ nhất, hiện tại tất cả mọi thứ của mình đều phải dựa vào nhi tử mà bản thân có chút ghen tỵ, thứ hai, cũng bởi vì Cung Tuấn căn bản tìm không ra tật xấu gì, Chu Tử Thư cũng không nghe lời ông nói, nói cũng vô ích.

Nhưng bây giờ Chu Cấu rồi lại càng thêm hiểu được, vì cái gì chính mình mỗi lần nhìn thấy Cung Tuấn,đặc biệt là thời điểm hắn và Chu Tử Thư ở chung một chỗ, loại cảm giác chán ghét cùng quái dị ẩn nơi đáy lòng từ đâu mà đến rồi —— có một người như vậy ở bên cạnh Hoàng đế rất nguy hiểm.

Cách trong chốc lát Chu Cấu mới gật đầu với Cung Tuấn: "Lão hủ cùng

Quan gia có mấy lời muốn nói riêng với nhau, ngươi lui xuống trước đi."

Cung Tuấn cũng không tiện ở lại chỗ này, chỉ có thể sau khi hành lễ với Chu Tử Thư liền rời đi. Chu Cấu quay đầu, nhìn sắc mặt Chu Tử Thư, lúc này Chu Tử Thư đang đưa mắt nhìn Cung Tuấn rời đi, yêu thương say đắm trong mắt vừa nhìn liền thấy.

Chu Cấu thầm cân nhắc lời cần nói một chút, cười với Chu Tử Thư: "Các ngươi cùng một chỗ đã rất lâu rồi đi?"

Chu Tử Thư sững sờ, tuyệt đối không nghĩ tới câu đầu tiên của Chu Cấu lại là cái này, Chu Cấu rồi lại nói tiếp: "Đứa nhỏ Cung Tuấn này lão hủ nhìn thấy không tệ, nhưng tay hắn cầm trọng binh,các ngươi nhưng lại là loại quan hệ này, không quá phù hợp đi?"

Chu Tử Thư khó hiểu: "Lời này của cha có ý gì?"

Chu Cấu nói: "Lỡ như có một ngày con chơi ngán, tay hắn rồi lại cầm trọng binh, không sợ hắn cắn ngược lại sao?"

Chu Tử Thư nở nụ cười: "Thái thượng Quan gia lo lắng quá rồi, ngày như vậy sẽ không xảy ra."

Chu Cấu im lặng không đáp, một lúc sau mới nói: "Chuyện xưa Chu Thị khai quốc – Thái Tổ dùng rượu tước binh quyền* con cũng biết rồi đi, tướng lĩnh không nên nắm giữ binh quyền quá lâu, cũng là để phòng ngừa vạn nhất. Như nay thiên hạ đã định, con đã có thể bãi quan cách chức, lần nữa thu lại binh quyền, đây mới là việc một bậc Đế vương nên làm."

(*杯酒释兵权 lấy tước cao lộc hậu làm điều kiện để tước bỏ quyền lực)

Chu Tử Thư giận đến tái mặt: "Cha là muốn để cho trẫm qua cầu rút ván*, có mới nới cũ sao?"

(*Nguyên văn là 兔死狗烹 thỏ tử cẩu phanh: thỏ chết thì chó săn bị đem nấu.)

Chu Cấu thấy Chu Tử Thư có chút mất hứng, không dám xung đột trực diện với y, liền nói: "Trong tay hắn nếu đã không có lực lượng chống lại con, chẳng phải là có thể mặc con muốn làm gì thì làm sao? Có mới nới cũ chưa hẳn đã không tốt, có thể Tàng chi kim ốc nha (*giấu trong lầu vàng)."

Chu Tử Thư đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm Chu Cấu, sắc mặt âm trầm.

Chu Cấu tức thì cười nói: "Hôm nay lão hủ rốt cuộc đã biết rõ con vì cái gì nhiều năm như vậy,cũng chỉ có một Du nhi là hài tử. Ngày xưa muốn lợi dụng hắn, làm cũng làm rồi, đại trượng phu vì hoàn thành đại sự không câu nệ tiểu tiết, cũng không có gì. Nhưng hôm nay hình như cũng không cần như thế nữa đi? Huống hồ Cung Tuấn quanh năm bên ngoài, cũng không thỏa đáng lắm."

Chu Tử Thư hừ một tiếng, phất tay áo bỏ đi, nhưng đến đêm, lời Chu Cấu rồi lại bất giác nhảy vào lòng y.

Bản thân rất muốn cùng một chỗ với Cung Tuấn, vô cùng muốn... Nếu quả thật có thể Kim ốc tàng kiều (*giấu người đẹp trong lầu vàng), mỗi ngày đều có thể ngủ cùng nhau, đồng thời tỉnh lại,dường như rất mê người...

Nhưng suy nghĩ này chỉ là vừa thoáng qua trong lòng Chu Tử Thư, liền bị y cố gắng gạt bỏ. Hắn không phải là người cam tâm với một cuộc sống như vậy, hùng ưng rong ruổi trên trời xanh, mà không phải bị trói cánh, trở thành đồ chơi cho người.

Chu Tử Thư nhắm mắt lại, y phát hiện mình không cách nào tưởng tượng được bộ dạng Cung Tuấn cả ngày ngồi ngồi trong thâm cung chờ mình sủng hạnh, cái đó không phải bộ dạng khiến mình yêu thích.

Ngày hôm sau, thời điểm vào triều, Cung Tuấn nói ra ý tưởng của bản thân —— thừa dịp giành lại đượccố đô, chủ lực Kim Quốc bị Cung diệt, sĩ khí quân ta tăng cao, liền bắt tay thu phục khu vực Yên Vân.

Ý tưởng này đã có từ rất lâu trong đầu Cung Tuấn, nếu như Tống Triều không có Trường Thành cùng Yên Vân che chắn cho phương Bắc mà nói, cho dù hiện tại đã đánh bại quân Kim, cũng không cách nào ngăn cản mấy chục năm sau Thành Cát Tư Hãn của Mông Cổ nổi dậy, đến lúc đó dưới tình huống hai thế hệ liên tiếp hòa binh, Tống Triều mất đi che chắn ở phía Bắc, chỉ sợ khó có thể chống cự được đội quân tinh nhuệ của Mông Cổ quét ngang đại lục Á Âu. Nếu như quảthật có một ngày như vậy, hết thảy đều đảo ngược quay về điểm xuất phát, lần cố gắng này xem như uổng phí.

Chỉ có sau khi ngăn cản được Mông Cổ tấn công, mới có thể khiến cho vùng đất đa tai đa nan này (*nhiều tai họa, nhiều khó khăn) bước vào thời kỳ phát triển bền vững, có thể có thời giantiến hành cải cách chính trị và xã hội, từ đó chân chính thay đổi hướng đi của lịch sử, khiến cho lực lượng sản xuất phát triển nhanh chóng, tránh khỏi lịch sử khuất nhục của cận đại.

Nhưng đề nghị này của Cung Tuấn, đã nhận được đại đa số lời phản đối, thậm chí ngay Chu Tử Thư cũng không quá lý giải. Bình tĩnh xem xét, quốc gia chinh chiến nhiều năm, dân chúng mang rất nhiều gánhnặng, điều Chu Tử Thư hy vọng nhất bây giờ chính là nghỉ ngơi lấy lại sức, mà không phải là tiếp tụcchiến đấu. Hiện tại Kim Quốc rõ ràng không có bất kỳ sức đánh trả nào, mà giành lại được Trung Nguyên, đã là kỳ tích rồi, Bắc Phạt vừa dứt, hẳn là cần phải thêm một đoạn thời gian nữa.

Hầu như tất cả đại thần đều có cùng ý kiến với Chu Tử Thư, ngoại trừ Ngu Doãn Văn. Thời điểm Cung Tuấn nói những lời này, Ngu Doãn Văn vẫn im lặng không lên tiếng, thẳng đến sau khi hạtriều, mới tìm cơ hộ một mình hỏi Cung Tuấn: "Hiền đệ, đệ đã đạt được công lao bằng trời, rồi lại còn muốn vác lên công lao của thiên hạ, sẽ không phải có lý do gì đi? Vi huynh nghĩ không ra đệ vì cái gì nhất định kiên trì thu phục Yên Vân."

Cung Tuấn cười cười, nói: "Đại ca cho rằng ta là vì cái gì?"

Ngu Doãn Văn nhìn chằm chằm Cung Tuấn, một lúc sau mới chậm rãi nói:

"Thái Tông hoàng đế xuấtchinh Bắc Phạt, cũng muốn giành lại Yên Vân, cuối cùng thất bại, đã từng để lại di ngôn, phàm cóngười giành lại được Yên Vân, liền phong Vương không cần cùng họ. Đệ cũng không có con nối dõi,ngay cả con nuôi cũng không có, cho dù phong Vương chỉ có mình đệ, cũng không quá khác với hiệntại, ta nghĩ đệ chắc không phải là hướng về cái này đi."

Cung Tuấn vừa nghe Ngu Doãn Văn nói thế, ngược lại liền nhớ tới

chuyện này, năm đó thời điểm Tống Triều khai quốc, cùng đánh Liêu thất bại. Về sau họa Tĩnh Khang cũng chính vì Đồng Quán muốn giành lại Yên Vân mà gây ra. Hiện tại...

Hiện tại bộ lạc Mông Cổ bởi vì là kẻ thù truyền kiếp của Kim Quốc, thời điểm thủ lĩnh bộ lạc – Yêm Ba Hài Hãn đang cùng Kim Quốc chiến đấu, bị người Kim đóng trên mộc lư* đến chết, nghe nói Chu Tử Thư đánh bại quân Kim, đã đưa thư cho Chu Tử Thư thỉnh cầu hợp lực xuất binh đánh Kim Quốc.

(* 木驴: Một loại hình cụ thời xưa. Như cây đinh nhọn có gỗ ngang, cắm vào trục bánh xe, dùng chở tù phạm đi xử tử và thị oai quần chúng. Thường dùng cho đàn bà cấu kết cùng gian phu mưu hại chồng.)

Vị thủ lĩnh bộ lạc thỉnh cầu xuất binh này gọi là Hốt Đồ Thứ, Cung Tuấn không rõ lắm quan hệ giữa gã và Thành Cát Tư Hãn là như thế nào, nhưng căn cứ vào thời gian, qua tiếp bốn năm năm nữa,Thành Cát Tư Hãn sẽ ra đời.

Cung Tuấn lắc đầu, nói: "Dĩ nhiên không phải vì phong vương, giống như lời huynh nói, ta cũng không có con nối dõi, chỉ có mỗi nghĩa phụ nghĩa mẫu, bọn họ cũng đã lớn tuổi, phong Vương cũng chỉ có mình ta. Ta chẳng qua là... chẳng qua là đang lo lắng chuyện sau này, hy vọng có thể thay đổi một số chuyện, bảo vệ thành quả mấy năm qua vất vả mới có được."

Ngu Doãn Văn đương nhiên sẽ không biết câu "Chuyện sau này" của Cung

Tuấn là để chỉ Thành Cát Tư Hãn quét ngang đại lục Á

Âu, y liền hiểu thành chuyện sau này của Cung Tuấn cùng Chu Tử Thư. Y đưa tay vỗ vỗ vai Cung Tuấn: "Nếu như lo lắng chuyện sau này, không bằng bỏ việc quân, cầu phongthưởng cùng đòi một chức quan lớn hơn, lại nhận nuôi một đứa nhỏ." Y rất muốn khuyên Cung Tuấn tựmình sinh một đứa, nhưng nhìn bộ dạng trước mắt, là chuyện rất không có khả năng.

Cung Tuấn cũng không biết nói thế nào với Ngu Doãn Văn, hắn chỉ nhẹ nhàng lắc đầu: "Ta không phải có ý tứ kia, nhưng cho dù thế nào, ta sẽ hết sức khuyên bảo Bệ hạ, nên đem dũng khí truy tàn tặc!" (*Nguyên văn 宜将剩勇追穷寇 Nghi tương thặng dũng truy cùng khấu. Trích trong bài

Giải phóng quân chiếm Nam Kinh – Mao Trạch Đông)

Thế nhưng chuyện xảy ra kế tiếp, lại khiến Cung Tuấn cũng bất ngờ, thời điểm triều đình phong thưởng cho thần tử có công lần này, Cung Tuấn được phong làm Khu Mật Sứ.

Toàn bộ triều đình sôi sục, có Tống đến nay, chức Khu Mật Sứ trông coi quản lý quân sự cả nước, vẫn luôn do quan văn đảm nhiệm, phần nhiều là do Tể tướng đương thời kiêm nhiệm (*Một mình gánh vác nhiều chức vụ một lúc.). Võ tướng được phong Xu Mật Sứ chỉ kể ra được hai người.

Người thứ nhất là danh tướng Địch Thanh trong thời kỳ Bắc Tống, trong chiến đấu lập nhiều chiếncông hiển hách, sau khi được phong làm Khu Mật Sứ, vẫn luôn bị đại thần phản đối cùng triều đìnhhiềm nghi, đám đại thần cho rằng Địch Thanh xuất thân nghề binh mà lại lên nắm quyền hành, "Triều đại không có, sợ rằng bốn phương sẽ khinh nhẹ triều đình." Nhóm gián quan (諫官 quan tiến hành khuyên can hoàng đế) đã nhiều lần dâng thư cho Hoàng đế, cho rằng ông không thể nhận chức này,bôi nhọ Tổ chế (*祖制 chỉ thể chế do tổ tông Đế vương định ra.). Cho dù ông được bổ nhiệm trongthời kỳ nguy nan, văn võ trong triều vẫn khăng khăng cho rằng "Địch Thanh là võ tướng, không thể bổ nhiệm", muốn dùng hoạn quan đảm đương giám quân, giám thị Địch Thanh.

Thứ hai là chuyện Tam Đại Tướng được phong làm Khu Mật Sứ hơn mười năm trước, sau khi thất bại tại Hoài Tây, Chu Cấu quyết định thu lại binh quyền của Tam Đại Tướng, sau đó cho gọi Tam Đại Tướng Nhạc Phi, Hàn Thế Trung, Trương Tuấn về triều, chiếm binh quyền, phong làm Khu Mật Sứ, bởi vì lấy lý do là thu lại binh quyền, cộng thêm lúc đó Tể tướng Tần Cối làm việc hành sự thỏa đáng, cũng không gặp phải phản đối.

Chỉ có điều tình huống lúc này của Cung Tuấn rồi lại bất đồng, hắn được phong làm Khu Mật Sứ,trong tay cầm trọng binh, lại còn yêu cầu xuất binh truy đánh người Kim, hành động này đưa tới việc phản đối của tất cả văn võ trong triều.

Đám quần thần suốt ngày dâng thư, nói phong thưởng cho Cung Tuấn không thích hợp, lo lắnghắn công cao chấn chủ*, sẽ mang đến tai họa ngầm cho triều đình. Vả lại lệ này vừa mở, về sau nếu có chiến tranh, phong thưởng cho võ tướng khác sẽ càng thêm phiền toái, làm cho tư tưởng cơ bản nhất của lập quốc – trung ương tập quyền* suy yếu một cách nghiêm trọng.

(*Công cao chấn chủ (功高震主): chỉ kẻ bề tôi có công lao hiển hách đến mức lấn át cả chủ quân, khiến người ở ngôi cao phải thấy lo lắng không yên):

(** Trung ương tập quyền là hình thức nhà nước phong kiến trong đó quyền lực nhà nước tập trung trong tay vua (quốc vương, hoàng đế)

Cung Tuấn đối với việc đảm nhiệm chức Khu Mật Sứ cũng không có cảm giác gì quá lớn, hiện tại hắn hy vọng có thể thuyết phục Chu Tử Thư, để mình thống lĩnh đại quân tiếp tục đánh Kim Quốc, đoạt lại khu vực Yên Vân.

Chu Tử Thư cũng đang xoắn xuýt chuyện này, Cung Tuấn đảm nhiệm Khu Mật Sứ là điều mà y vẫn luôn hy vọng nhìn thấy, bởi vì đây là thứ hắn nên có được. Nhưng nếu như dùng loại thân phận này dẫn binh, liền không qua được cửa ải đại thần trong triều kia. Cung Tuấn rất khó giải thích lý do của mình với Chu Tử Thư, vì vậy thoạt nhìn có chút hoang đường buồn cười, thậm chí có thời điểm chính bản thân hắn cũng hoài nghi kiếp trước mình có thật sự tồn tại hay không, hay chỉ là một ảo giác trong mộng cảnh.

Nhưng hắn vẫn một mực kiên trì, Chu Tử Thư đối với yêu cầu khẩn thiết của Cung Tuấn, rốt cuộc quyết định: "Trẫm tin ngươi! Cho dù tất cả mọi người phản đối, trẫm cũng quyết định ủng hộ ý tưởng củangươi!"

Lâm triều hôm đó, ban bố chiếu lệnh để Cung Tuấn tiếp tục xuất binh, phản đối của chúng thần càngthêm kịch liệt, thậm chí ngay cả Trần Tuấn Khanh luôn ủng hộ Bắc Phạt cũng liên tục lắc đầu, kiên quyết phản đối.

Nhưng lý do phản đối của những người này cũng không thể lung lay được ý chỉ, đối mặt với kiên trìcủa Chu Tử Thư, đám đại thần bắt đầu tìm kiếm sự giúp đỡ từ những người khác, người có khả năng phản đối chuyện này nhất, đương nhiên là người được lập là Thái Tử, con trai độc nhất của Chu Tử Thư – Chu Du.

Chu Du năm nay mười bốn tuổi, bởi vì từ nhỏ đã được coi như Thái Tử mà bồi dưỡng, y cũng không thể hiểu nổi hành động lần này của Chu Tử Thư, cũng dâng thư phản đối.

Chu Tử Thư không hề có hành động nào, mắt thấy Cung Tuấn sắp mang theo danh hiệu Khu Mật Sứthống lĩnh hai mươi vạn đại quân xuất chinh, chuyện xưa Tống Thái Tổ – binh biến Trần Kiều* khoác hoàng bào** cứ từng cái hiện lên trước mắt chúng thần, Trần Tuấn Khanh càng sốt ruột.Ngày xưa, Chu Tử Thư gần như tiếp thu toàn bộ lời khuyên ngăn của ông, nhưng lần này hình như Hoàng đế đã quyết tâm làm đến cùng.

(*Binh biến Trần Kiều là cuộc đảo chính chính trị do Chu Khuông Dẫn (927-976) cầm đầu, lật đổ nhà Hậu Chu, thành lập nên nhà Tống có thời gian tồn tại 320 năm ở Trung Quốc.)

(**Chu Khuông Dận tại Trần Kiều binh biến, chư tướng khoác cho ông hoàng bào, ủng hộ lập đế, ý chỉ bước lên đế vị. Sau ví von phát động đảo chính đạt được thành công)

Trần Tuấn Khanh trong một lần hạ triều chợt nghe thấy Ngự sử – Vương Thập Bằng nói: "Trần tướng hà tất phải cố chấp như thế, mấy ngày qua vì việc này, Cung khu mật gần như thường xuyên cùng Bệ hạ nói chuyện suốt đêm, chắc là đã hạ quyết tâm, không có khả năng đổi rồi!"

Trong lòng Trần Tuấn Khanh khẽ động, chợt nhớ tới một chuyện, quay người trở về, trực tiếp đến tìm Khởi Cư Lang.

Khởi Cư Lang gồm có bốn người, hai người trong các hai người ngoài các, Khởi Cư Lang bêntrong do Thái giám đảm nhiệm, Khởi Cư Lang bên ngoài thì do quan viên mới vào cung đảm nhiệm.

《 Khởi cư chú 》cũng không phải là ai cũng có thể xem được, thậm chí ngay cả Chu Tử Thư cũng không thể, Chu Tử Thư rất tuân thủ quy củ xưa nay, cơ bản cũng không chủ động yêu cầu bắt Khởi Cư Lang đem những thứ này ra cho mình xem.

Nhưng Trần Tuấn Khanh cảm thấy được sự tình khẩn cấp, ông với tư cách phó tướng, sau khithoáng ra uy với hai Khởi Cư Lang bên ngoài, liền lấy được 《 Khởi cư chú 》.

Quả nhiên như Vương Thập Bằng nói, gần đây thời gian Chu Tử Thư một mình Chu kiến Cung Tuấn đặc biệt nhiều, cho dù nói chuyện, cũng không cần thời gian lâu như vậy.

Lông mày Trần Tuấn Khanh nhíu cùng một chỗ, những năm gần đây, Thái giám Cam Biện nhiều lần đảm nhiệm Khởi Cư Lang bên trong, Cam Biện dùng thân phận tổng quản thái giám mà lại đảmnhiệm vị trí Khởi Cư Lang, cái này vốn là không hợp với lẽ thường. Cam Biện khẳng định sẽ khônghướng mình lộ ra cái gì, hai người cũng bởi vì một ít chuyện huyên náo mà rất không thoải mái, vì vậy Trần Tuấn Khanh đã tìm một thái giám làm Khởi Cư Lang khác, tại trong cung bắt đầu kiểm tra 《 Khởi cư chú 》do Khởi Cư Lang bên trong ghi chép lại.

Không xem còn đỡ, nhìn thoáng qua lập tức khiến người kinh sợ.

Từ khi Bắc Phạt đến nay, mỗi lần Cung Tuấn hồi triều, hầu như đều qua đêm tại tẩm các của Chu Tử Thư, thậm chí có khi còn ngủ lại liên tục ba ngày.

Dường như tất cả sự tình, tại thời khắc này đã rõ ràng.

Thời điểm lâm triều hôm sau, Trần Tuấn Khanh dâng lên chiết tử đủ để người người khiếp sợ: Cung Tuấn nghỉ đêm tại Hoàng cung, cùng Hoàng đế có quan hệ mập mờ, thật sự không thích hợp đảm nhiệm chức vị quan trọng, càng không thích hợp lĩnh quân xuất chinh. Hành động lần này của Cung Tuấn rõ ràng là có ý đồ bất chính, lòng lang dã thú.

Chiết tử này được Trần Tuấn Khanh đọc lên trước mặt mọi người, chúng thần xôn xao, lúc đầu còn chưa thể tin, nhưng sau khi nghe ngóng đôi chút, liền có thể dễ dàng xác nhận việc này.

Sau chuyện này, Cam Biện bị giáng chức đày đến Hải Châu, nhưng đây chỉ là bắt đầu, một nhân vật khác bị cuốn vào trong dòng xoáy này chính là Cung Tuấn, bị Ngự Sử vây công, yêu cầu từ quan quy điền.

Cung Tuấn đã sớm nghĩ tới chuyện giữa mình và Chu Tử Thư là giất không thể gói được lửa, cuối cùng sẽ có một ngày bị đưa ra ánh sáng, nhưng không nghĩ tới vậy mà lại xảy ra vào lúc này.

Tuy rằng bị Ngự Sử thay phiên vạch tội, Cung Tuấn cũng không chủ động từ quan, cho dù như thế,trong lòng của hắn cũng khó tránh khỏi phiền muộn, cũng không phải bởi vì thời điểm đi trên đường có người

chỉ trỏ hắn, càng không phải do một vài binh sĩ khi nhìn hắn lộ ra ánh mắt kỳ quái, mà phần lớn là do không thể xuất binh đi Cung diệt người Kim.

Ngũ Loan với tư cách là phó tướng của Cung Tuấn, ngược lại

vào lúc này thường xuyên tới thăm Cung Tuấn, mỗi khi y nhìn thấy Cung Tuấn ngồi một mình trong phòng, hai hàng lông mày nhíu chặt, đáy lòngnhư có vật gì đó bị xé rách.

Nếu như đối tượng của Cung Tuấn không phải là Hoàng đế, người đời quá lắm chỉ thấy rồi cười, thậmchí sẽ truyền thành một đoạn giai thoại phong lưu, nhưng người kia là Hoàng đế, hết thảy đều manghàm nghĩa bất đồng.

Nhưng dưới tình huống này, Chu Tử Thư dù rằng chấp nhận chuyện giữa mình và Cung Tuấn, nhưng đối với việc để cho hắn xuất binh lên Bắc vẫn như trước không chịu buông tha, hai bên lâm vào giằng co,Khu Mật Sứ kháng cự không chấp hành mệnh lệnh phát binh của Hoàng đế, hủy bỏ chiếu thư.

Từ khi chuyện giữa Cung Tuấn cùng Chu Tử Thư lộ ra đến nay, bằng hữu trước kia qua lại quý phủ của hắn ngày càng ít, Trương Chí Hùng đã tới một lần, khuyên Cung Tuấn dâng sớ thỉnh từ (quan),thoát ly khỏi vòng xoáy này, tìm đường tự bảo vệ mình.

Mà Ngu Doãn Văn cũng tới thăm hắn, than thở vỗ vai Cung Tuấn: "Hiền đệ, đệ ngày đó không ngừngnói như vậy với vi huynh, hôm nay chỉ sợ khó có thể lại dẫn binh rồi."

Cung Tuấn chỉ nhếch môi, một lúc sau mới nói: "Ta không hối hận!"

Nhưng hắn không hối hận cũng không có nghĩa là người khác có thể bình tĩnh, Ngũ Loan tại một lầnlâm triều, quỳ xuống thỉnh cầu Chu Tử Thư: "Mong Bệ hạ hạ chỉ, xóa bỏ mọi chức vụ của Cung tướng, đểcho người từ quan quy điền, vĩnh viễn không gặp lại. Nếu không càng náo càng lớn, cuối cùng sẽ không thể vãn hồi."

Chu Tử Thư chưa bằng lòng, Ngũ Loan vẫn quỳ, thẳng đến khi mặt trời ngả về Tây, Chu Tử Thư mới nói: "Đứng lên đi, chuyện này trẫm không làm được!"

Lời còn chưa dứt, Thái Tử Chu Du năm nay gần mười bốn tuổi tiến vào điện, hai mắt đỏ bừng, gàolên với Chu Tử Thư: "Phụ thân, lời bọn họ nói đều là thật? Chuyện giữa người và Cung Tuấn, có phảithật hay không!!"

Chu Tử Thư không trả lời, trong điện chỉ còn những tia sáng lờ mờ, rồi lại vào lúc này, thái giámbên ngoài truyền: "Bệ hạ, Cung tướng cầu kiến!"

Chu Du trừng mắt Chu Tử Thư, hai tay nắm chặt trong tay áo, trong lòng y, phụ thân vẫn là anhhùng, mà trong trí nhớ khi còn nhỏ của y, vị Cung thúc thúc này cũng rất tốt.

Nhưng hiện tại người làm cho mình hổ thẹn, bị cung nhân lén lút nghị luận, kia.

Chu Tử Thư khẽ ngẩng đầu, bỏ qua sự phẫn nộ của Chu Du, bình tĩnh nói ra một chữ: "Truyền."

------oOo------

Chương 132: Vĩnh hằng

Nguồn: EbookTruyen.VN

Chu Tử Thư khẽ ngẩng đầu, bỏ qua sự phẫn nộ của Chu Du, bình tĩnh nói ra một chữ: "Truyền."

Theo cửa đại điện từ từ mở, bóng dáng Cung Tuấn xuất hiện ngoài điện, hắn thoạt nhìn dường như cũng không bị ảnh hưởng gì, cũng không vì mấy ngày gần đây bị triều đình công kích mà có nửa điểm gầy ốm, hắn đứng ngoài điện, khom người nói với Chu Tử Thư: "Thần có chuyện muốn nói riêng cùng Bệ hạ."

Chu Tử Thư ừ một tiếng, nhìn Ngũ Loan quỳ trong điện, cùng Thái Tử hai mắt đỏ bừng, hạ lệnh: "Cácngươi đều ra ngoài đi!"

Ngũ Loan dập đầu với Chu Tử Thư rồi ra, Chu Du lại hung hăng trừng mắt Cung Tuấn: "Cung Tuấn, tahận ngươi! Là ngươi khiến cha ta thành cái dạng này, bị người nói yêu mỹ nhân không yêu giang sơn!"

Chu Du gào khóc lao ra khỏi đại điện, sau khi y rời đi, trong điện tĩnh lặng một lúc lâu, Cung Tuấn vẫn đứng tại cửa, vẫn là Chu Tử Thư chậm rãi đi qua, kéo hắn lại bên người.

Cửa điện không đóng, Chu Tử Thư nhẹ nhàng lướt qua đôi môi khô khốc của Cung Tuấn, thấp giọng nói: "Ngươi thoạt nhìn vẫn tốt, trẫm an tâm."

Cung Tuấn đưa tay sờ sờ gò má Chu Tử Thư, mấy ngày qua

Chu Tử Thư ngược lại gầy đi rất nhiều, sắc mặc hơi trắng, Cung

Tuấn nói: "Cửa vẫn chưa đóng, ngươi liền hôn ta..."

Chu Tử Thư mỉm cười: "Sợ cái gì, dù sao cũng biết rồi, cũng không có gì, cho dù ngươi có dời đến ởtrong nội cung, trẫm cũng có thể làm chủ!" Cung Tuấn nhìn Chu Tử Thư, Chu Tử Thư cũng hơi ngẩng đầu, nhìn hắn.

Cung Tuấn thầm thở dài một hơi, một lúc sau nói: "Có lẽ ngươi không biết vì cái gì ta nhất định phải xuất binh, có một số việc nói ra chính bản thân mình cũng không tin được, nhưng mà...ngươi có thể tin sao?"

Chu Tử Thư kéo tay Cung Tuấn, hai người ngồi song song trên bậc thang trước cửa đại điện, gió đêm ngày xuân cũng không lạnh, có chút ấm áp, bao quanh hai người.

Chu Tử Thư nói: "Tin! Ngươi nói cái gì, trẫm đều tin!"

Cung Tuấn hít một hơi thật sâu: "Nếu như ngươi tin ta, ta liền trở về Chân Định, mang theo chiếu tay của ngươi, xuất toàn bộ binh."

Chu Tử Thư sững sờ, loại cách làm không thông qua Tam Tỉnh cùng Khu Mật Xứ đã trực tiếp xuất binh, tại thời điểm này, sẽ đem đến cho Cung Tuấn càng nhiều phiền toái.

Cung Tuấn đưa tay, ôm Chu Tử Thư vào ngực, cung nhân phía xa liền quay đầu lại nhìn bọn họ, Cung Tuấn cũng không buông tay, ngược lại chậm rãi kể lại chuyện xưa của mình.

Khi mình còn nhỏ, cha mẹ liền mất rồi, được một Sĩ quan thiên triều nhận nuôi, đưa vào nhập ngũ, tiến vào đại học Quốc Phòng.

Tại thời không kia, chuyện sắp xảy ra, cùng những gì mình biết được, thậm chí làm sao mà đến thế giới này, hắn đều không giấu giếm kể lại toàn bộ cho Chu Tử Thư nghe.

Lúc nghe đến đủ loại chuyện kỳ lạ ở thế giới kia, khuôn mặt Chu Tử Thư lộ ra thần sắc kinh ngạc.

Cuối cùng, chuyện xưa kể đến trên người Chu Tử Thư, Cung Tuấn không đành lòng nói ra kết cục cuối cùng của Chu Tử Thư, hắn chỉ nói qua loa, liền kể đến chuyện Mông Cổ sắp nổi dậy.

Đêm nay trôi qua đặc biệt dài, Cung Tuấn ôm Chu Tử Thư ngồi trên thềm đá, rốt cuộc hắn cũng chia sẽ bí mật của mình cùng người yêu, sau khi nói ra tất cả, hắn đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.

Chu Tử Thư dựa vào vai Cung Tuấn, những chuyện này thật sự không thể nào tưởng tượng được,đã vượt ra khỏi phạm vi y có thể lý giải, nhưng y vẫn quyết định tin tưởng người này, không đơnthuần là bởi vì trong chiến tranh biểu hiện vượt qua khỏi tư tưởng của thời đại này, cũng không đơn thuần là bởi vì Cung Tuấn chỉ bằng dựa vào tình huống đại khái trong ký ức, là có thể nhanh chóng nghiên cứu ra các loại vũ khí kiểu mới để đánh bại địch giành chiến thắng, quan trọng nhất là, y thương hắn.

Màn đêm dần trở nên vô cùng hắc ám, sao Kim màu vàng xuất hiện phía cuối chân trời, Cung Tuấn quay đầu nhìn Chu Tử Thư: "Bệ hạ có biết vì sao ta lại kể những chuyện này cho ngươi nghe không?"

Chu Tử Thư nắm thật chặt tay Cung Tuấn: "Ngay bây giờ trẫm sẽ đi ghi chiếu lệnh, ngươi cầm chiếu taycủa trẫm, xuất binh Kim Quốc, đoạt lại Trường Thành."

Cung Tuấn lắc đầu: "Có khả năng đây là lần cuối cùng ta cùng Bệ hạ qua một đêm. Mấy ngày qua ta đã nghĩ đến rất nhiều thứ, nghĩ tới muốn từ quan quy điền, hoặc là dứt khoát không làm gì cả, dời đến hậu cung của ngươi, ngày đêm cùng một chỗ với ngươi. Nhưng ta không thể làm như vậy, ta hy vọng trăm năm sau nghìn năm sau, một số bi kịch sẽ không tái diễn. Nếu như Bệ hạ cho phép, ngày mai thần liền rời khỏi Kinh Thành, đi đến Chân Định, có khả năng sẽ không quay lại nữa." Chu Tử Thư chấn động cả người, không thể tin nhìn Cung Tuấn, cảm thấy khó thở, một cơn tức giận từ trong lòng y dâng lên, y hung hăng cắn lên mu bàn tay Cung Tuấn: "Cái này là ngươi nhiều ngày như vậy nghĩ ra được? Ngươi ghét bỏ ta đúng không? Ghét bỏ ta là Hoàng đế sao?"

Cung Tuấn khẽ lắc đầu: "Không, ta chỉ hy vọng Bệ hạ... ta là một kẻ vũ phu ( *con nhà v õ), chỉ biết đánh trận, không hiểu trị quốc. Ta chỉ hy vọng trong thời gian còn lại, Bệ hạ sẽ cai quản quốc gia thật tốt, đem Đại Tống thậm chí Trung Hoa, đi theo quỹ đạo hoàn toàn bất đồng với lịch sử. Đây là kết quả sau khi ta đã nghĩ rất lâu, điều này có lẽ cũng là một kết cục tốt nhất."

Chu Tử Thư siết chặt tay của mình, móng tay đều đã bấm vào thịt, lòng bàn tay có máu chảy xuống theonắm đấm. Mấy ngày gần đây, y dù sao vẫn có một loại xúc động, không thèm quan tâm đến bia thề Thái Tổ, giáng tội tất cả thần tử sau lưng buông lời dèm pha, nhưng cuối cùng chỉ có thể là nghĩ mà thôi,không thể thật sự đi làm.

Cung Tuấn đưa tay gỡ ra từng ngón tay Chu Tử Thư, nhẹ nhàng hôn lên vết máu, trong lòng của hắn cũng cảm giác được một trận xé rách: "Bệ hạ giáng chức ta, cho làm võ tướng tứ phẩm, dẫn đầu bốn nghìn đội quân tinh nhuệ xuất binh, như vậy đại thần trong triều sẽ không phản đối nữa. Ta nghĩ thời gian sau sẽ hàng năm đóng giữ tại Bắc Cương, bảo vệ cho cửa ngõ phương Bắc."

Chu Tử Thư bỗng nhiên đứng lên: "Trẫm không cho phép!"

Cung Tuấn khẽ ngẩng đầu, nhìn Chu Tử Thư, một lúc sau nói: "Còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không? Lúc đó Bệ hạ chỉ có mười sáu tuổi, nguyện vọng lớn nhất của đời này là, nhìn thấy Tống Triều chấn hưng, Trung Hoa an cường. Mộng tưởng đã thực hiện được một nửa, một nửa trước có lẽ ta có thể giúp Bệ hạ làm được, nhưng một nửa sau, chỉ có thể dựa vào Bệ hạ. Nếu như bởi vì chuyện này khiến cho quân thần đối lập, phụ tử Bệ hạ bất hòa, chỉ sợ quốc gia rất nhanh sẽ một lần nữa rơi vào hỗn loạn, ta không hy vọng nhiều năm cố gắng vào thời điểm này bị cho một mồi lửa."

Chu Tử Thư suy sụp ngồi xuống, trầm mặc không nói, trong lòng y đang kịch liệt giãy giụa, kết quảnhư vậy, đối với người khác mà nói hẳn là tất cả đều vui vẻ, nhưng đối với hai người mà nói, hơi bị quámức tàn khốc.

Bầu trời càng lúc càng đen, hai người lẳng lặng ngồi đấy, tay nắm tay, đều nghe được từng nhịp đập của đối phương.

Thẳng đến khi tia sáng đầu tiên xuất hiện phía chân trời, Chu Tử Thư quay đầu, đặt một nụ hôn sâu lênmôi Cung Tuấn.

Sau nụ hôn dài, Chu Tử Thư hơi nhắm mắt lại: "Vậy thì cứ xử lý như vậy đi! Nhưng ngươi phải biết, mặc kệ ngươi đang ở đâu, ta... trái tim ta đều thuộc về ngươi."

Hừng đông, Cung Tuấn mang theo chiếu tay của Chu Tử Thư rời khỏi Kinh Thành, mà kết quả xử lý cuối cùng, sau ba ngày Cung Tuấn rời Kinh Thành, Chu Tử Thư mới tuyên bố với chúng thần trongbuổi lâm triều.

Trần Tuấn Khanh lại không chịu bỏ qua, không buông tha nói:

"Bệ hạ, không thể sơ suất như vậy,Cung Tuấn chỉ mang theo bốn nghìn tinh nhuệ, nhưng đại quân đóng giữ tại khu vực Chân Định,đều là thân tín của hắn, lỡ như có biến, vừa nghĩ đã không thể gánh được!"

Trong cơn sóng gió, Ngu Doãn Văn từ đầu đến cuối vẫn không phát biểu ý kiến của mình, rồi vào lúcnày lại đứng dậy, nói với Chu Tử Thư:

"Bệ hạ, Trần tướng lo lắng cũng không có gì quá đáng, nhưngnếu như có thể đoạt lại Yên Vân, đối với quốc gia đối với triều đình, đều là một chuyện cực kỳ tốt.Thần nguyện làm giám quân của Cung Tuấn, đến theo dõi hắn, nếu có dị động, thần tự tay lấy đầu hắn!"

Ngu Doãn Văn với tư cách là đứng đầu quan văn, cuối cùng tỏ thái độ dứt khoát để giải quyết.

Cung Tuấn đến Chân Định ngày thứ ba, Ngu Doãn Văn với tư cách giám quân, cũng chạy tới Chân Định.

Quả nhiên như dự đoán của Trần Tuấn Khanh, tuy rằng Cung Tuấn là võ tướng tứ phẩm, nhưng uy vọng của hắn trong quân vẫn như trước không khiến cho bất luận kẻ nào khinh thường, không cóngười xem hắn là một võ tướng tứ phẩm mà đối đãi, vẫn coi hắn như tướng lĩnh đứng đầu, nghe hắnchỉ huy.

Nửa năm sau, Cung Tuấn dẫn binh cùng bộ lạc Mông Cổ tiến hành bao vây, đánh trong lẫn ngoài, đemngười Kim đuổi ra khỏi Trường Thành, lại sắp xếp lại trọng binh, tăng cường phòng bị.

Kim chủ vì bảo vệ mảnh đất cuối cùng của mình, chủ động trả lại Hoàng tộc Tống thị vào năm Tĩnh Khang khó khăn nhất, bị bắt sống chưa chết, Ngu Doãn Văn chịu trách nhiệm đưa về Biện Kinh.

Sau khi về đến Biện Kinh, Chu Cấu buồn bực gặp lại đại ca của mình Chu Hoàn, hai huynh đệ hànhuyên tâm sự, nhưng nói một hồi lại không vui, xảy ra tranh chấp.

Trong một lần nói chuyện với Chu Tử Thư, Ngu Doãn

Văn có chút cảm thán: "Ngày xưa thần vẫn cảmthấy, Cung Chính Bình khăng khăng đoạt lại Yên Vân là muốn bản thân được phong

Vương, có tưtâm, nhưng sau khi gặp qua thiết kỵ* của bộ lạc Mông Cổ, mới hiểu được thâm ý của hắn. Hành độnglần này của hắn cũng không phải vì danh lợi của mình, mà là tính toán cho Đại Tống của trăm năm sau."

(*Là tên gọi của một loại kỵ binh nặng của phương Đông, trang bị bởi một bộ áo giáp dạng lưới hoặc/ và dạng vảy cá che kín toàn thân chiến mã và người cưỡi.)

Vành mắt Chu Tử Thư ửng đỏ, sau một lúc mới nói: "Hắn hiện tại như thế nào?"

Sắc mặt Ngu Doãn Văn có chút ảm đạm: "Nhiều năm qua vẫn sống một mình, kỳ thật cho dù không sống một mình, trong lòng của hắn chỉ có một mình Bệ hạ, sẽ không vui vẻ."

Chu Tử Thư cúi đầu, nói không ra lời, qua hồi lâu mới nói: "Trẫm cùng thân phận của hắn ở chỗ này, là không cho phép. Nếu như hắn không chịu trở về, cũng không chịu nhượng bộ, như vậy giữa hai người, phải có một người nhượng bộ."

Chu Du mười sáu tuổi năm ấy, quân Tống cùng bộ lạc Mông Cổ xảy ra một ít xung đột, Ngu Doãn Văn nhân cơ hội này dâng thư, để cho Thái tử tăng cường rèn luyện, hiện tại thiên hạ yên ổn, cũng nên sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy (*居安思危). Lại để cho Thái tử nhìn thấy sựhung hãn của người Mông Cổ, khiến cho không đến mức buông lỏng cảnh giác.

Chu Tử Thư đồng ý đề nghị này của Ngu Doãn Văn, đưa Chu Du đến chỗ Cung Tuấn, hy vọng cóthể không quên nỗi vất vả của Bắc Phạt ngày đó, tiếp xúc với tình hình chiến sự.

Đồng thời, Chu Tử Thư cũng lấy lại tinh thần, bắt đầu hình thành phương thức cải cách xã hội,đây là chuyện lâu dài, cũng không phải một thế hệ là có thể hoàn thành, Chu Tử Thư đủ khả năng làm, chẳng qua chỉ là vẽ ra một chút phương hướng cơ bản, cụ thể xử lý thế nào, chỉ có thể xemhậu nhân làm sao.

Lúc Chu Du mới tới trong quân của Cung Tuấn, có thành kiến rất sâu với Cung Tuấn, căn bản khôngnguyện nói chuyện cùng hắn, nhưng sau khi hai người ở chung được bốn năm năm, Chu Du từngngày lớn lên, y bắt đầu trở nên chẳng còn oán hận Cung Tuấn nữa rồi.

Thời điểm Chu Du hai mươi mốt tuổi, bỗng nhiên bị một trận bệnh nặng, Cung Tuấn sợ hậu duệ duy nhất của Chu Tử Thư xảy ra chuyện, đích thân hầu thuốc thang, không rời nửa bước.

Một tháng sau, Chu Du chuyển nguy thành an, thời điểm y khỏi bệnh, nhìn thấy Cung Tuấn một mình đứng trên thành lâu, ánh tà dương chiếu lên bóng lưng cô độc, Cung Tuấn nhìn về phía Biện Kinh nơi xa.

Chu Du đột nhiên cảm giác được bản thân có chút hiểu được lại tình cảm này của Cung Tuấn rồi,những năm qua hắn vẫn luôn một mình, cho dù có vài nữ tử thậm chí có chút ngoài hình khôngtệ lắm hướng hắn lấy lòng, nhưng Cung Tuấn chưa bao giờ vì thế mà động tới.

"Có lẽ, đối với hắn cùng đối với phụ thân như vậy mà nói, đều vô cùng tàn khốc rồi." Chu Duthầm nói, ba ngày sau liền lên đường xuất phát, quay lại Kinh Thành.

Thời điểm Chu Du đi Cung Tuấn ra tiễn y, Chu Du phát hiện đầu tóc vốn đen của Cung Tuấn, đã có vài sợi bạc, cẩn thận tính lại, năm nay Cung Tuấn đã ba mươi bảy tuổi rồi.

Y chợt nhớ tới năm đó lần đầu tiên nghe đến tên của Cung

Tuấn, đã từng cho rằng hắn là mỹ nữ, lại cònngây thơ hỏi Chu Tử Thư: "Cha, Cung Tuấn là ai, có phải dung mạo rất xinh đẹp phải không, hắn sẽ làm kế mẫu của con sao?"

Ba năm sau, Cung Tuấn dẫn theo một đội binh tuần tra phía Bắc Trường Thành, đụng phải hai bộ lạc Mông Cổ đang giao chiến. Mông Cổ cho đến bây giờ, vẫn là bộ lạc rời rạc, giữa các bộ lạc sẽ đánh chiếm lẫn nhau.

Cung Tuấn cũng không do dự giúp một trong số bộ lạc vẫn luôn đứng về phía Đại Tống, thời điểm dọn dẹp chiến trường, hắn nhìn thấy một phụ nữ đang thút thít nỉ non ôm thi thể một đứa bé trai khoảng chừng bốn năm tuổi. Đây là chuyện thường xảy ra của bộ lạc bị đánh bại, Cung Tuấn cũng không quá để ý, nhưng một cái tên thốt ra từ miệng người phụ nữ lại khiến Cung Tuấn thoáng dừng bước chân.

Người phụ nữ kia ôm chặt đứa nhỏ chết trong chiến tranh, kêu khóc: "Thiết Mộc Chân, Thiết Mộc Chân tỉnh đi con!"

Cung Tuấn đi tới, trên mặt đứa nhỏ nhìn không ra bất luận cái gì kỳ quái cùng kinh ngạc, lúc trước hắn rất cảnh giác Thành Cát Tư Hãn, nhưng hôm nay Đại Tống đã có Trường Thành với tư cách là bình phong che chắn, mà Chu Tử Thư đã cẩn thận chỉnh lý việc nội bộ, đã không thể so sánh với ngày xưa, những chuyện này hắn cũng không quá để trong lòng. Bởi vì hắn tin tưởng, cho dù có một ngày Mông Cổ nổi dậy, tất nhiên sẽ có một Trường Thành bằng sắt đóng tại biên quan. Thường Thành bằng sắt này, là đích thân hắn dựng nên, ngoài việc xây dựng các công trình quân sự, còn có một đội ngũ không thể lay động.

Hắn không cho rằng Thiết Mộc Chân này chính là Thành Cát Tư

Hãn trong lịch sử, bởi vì có rất nhiều người gọi là Thiết Mộc Chân ở Mông Cổ, cũng không phải chỉ có một, nhưng những chuyện này, cũng không làm cho Cung Tuấn lo lắng.

Điều hắn mong muốn nhất bây giờ, chính là bóng hình của người kia, trong Hoàng cung Biện Kinh, người kia cũng sẽ nhớ mình hay không? Cung Tuấn vươn tay, nắm chặt bùa hộ mệnh năm đótrước khi xuất chinh Chu Tử Thư đã đưa cho hắn, Chu Tử Thư ghé vào tai hắn: "Cho dù cách nhau rất xa, trái tim ta vẫn cùng với ngươi."

Hôm nay là đêm đông, biên quan lạnh lẽo đã sớm hứng

nhiều trận tuyết, ban ngày Cung Tuấn nhận được thư thoái vị của Chu Tử Thư truyền tới từ triều đình, hắn có chút khó có thể nhẫn nại muốn trở về nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thời điểm vừa nhận được tin này, hắn đã bắt đầu sắp xếp hành trang của mình.

Đang lúc tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, bỗng ngoài nghe thấy bên ngoài báo vào: "Tướng quân, có người tìm!"

Cung Tuấn cảm thấy có chút ngoài ý muốn, đêm hôm khuya khoắt như vậy, sẽ là ai đến tìm mình? Tại cái nơi lạnh lẽo như thế này?

Cung Tuấn mở cửa ra, bên ngoài đứng một người, mặc áo choàng màu xám, đầu đội mũ vành, phíatrên còn đọng lại bông tuyết.

Cung Tuấn chỉ cảm thấy một hơi thở quen thuộc ập vào mặt, loại mùi này lại khiến hắn giữa đêm khuya khoắt không thể nào quên, lại khiến cho hắn run rẩy.

Hắn vươn tay, nhẹ nhàng vén mở mũ vành.

Dưới mũ, là một đôi mắt trầm tĩnh, khuôn mặt trắng nõn vẫn giống như ngọc thạch khắc thành,mà khóe miệng người kia khẽ cong, đôi môi nhưng lại đỏ tươi.

Cung Tuấn đưa tay ôm y vào lòng, không chút kiêng kỵ hôn xuống.

Không cần bất luận lời nói, không cần bất luận lời giải thích, càng không cần bất luận câu nói thổnthức ngày chia xa, nụ hôn sâu mới có khả năng biểu đạt tâm tình hiện tại của hắn.

Thẳng đến khi Chu Tử Thư bị hôn đến hít thở không thông, sắc mặt phát tím, Cung Tuấn mới buông y ra: "Sao ngươi lại thoái vị rồi hả?"

Chu Tử Thư lại không chịu buông Cung Tuấn, y ôm chặt hắn: "Ta khảo sát Thái tử ba năm, cho là nó đãthích hợp nối nghiệp ta. Ta... mỗi ngày đều nhớ ngươi, muốn nhìn thấy ngươi, rốt cuộc hôm nay đã cóthể gặp mặt."

Cung Tuấn ôm Chu Tử Thư vào lồng ngực, rốt cuộc không nỡ buông ra, hắn cũng nhớ y, mỗi ngày,mỗi lúc, mỗi khắc.

Hiện tại Chu Tử Thư đã thoái vị, đối với yêu thích cùng lấy – bỏ của Thái thượng hoàng, đã không còn là đối tượng để ý của đại thần trong triều, ánh mắt của bọn họ sẽ đặt trên người Chu Du mới đăng cơ.

Hai người ở trong phòng ba ngày ba đêm, Cung Tuấn cảm thấy cho dù đã qua nhiều năm như vậy,cho dù năm nay Chu Tử Thư đã bốn mươi mốt tuổi, nhưng hắn vẫn cảm thấy, thời điểm ôm hắn vào lòng, cùng thiếu niên mười sáu tuổi năm đó không có bất luận khác biệt.

Ngày thứ tư, Cung Tuấn dẫn Chu Tử Thư đến phía Bắc Trường Thành du ngoạn, người Mông Cổ vôcùng nhiệt tình hiếu khách, nghe nói là khách tới từ Tống Triều, liền chủ động nhường lều bạt cho haingười bọn họ.

Một đêm tuyết rơi, Cung Tuấn ở bên trong lều bạt, có thể nghe thấy tiếng dê bò kêu to phía ngoài, hắn ôm Chu Tử Thư ngồi bên cạnh bếp lửa, hai người có nhiều lời muốn nói, cả đời cũng nói không hết.

Chu Tử Thư hôn hai má của hắn: "Tuấn Tuấn, chúng ta về sau, vĩnh viễn cùng một chỗ, không chia lìa được chứ?"

Cung Tuấn liên tục gật đầu, hắn dẫn Chu Tử Thư du ngoạn gần như toàn bộ hoang mạc thảo nguyên, hắn giục ngựa mà đi, hoàng hôn mờ ảo xuất hiện ở phía cuối chân trời, bên cạnh hắn là trâu dê vô tận, thảo nguyên bao la, căn bản nhìn không thấy người bên trong, xa xa là khói tỏa trên sa mạc rộng lớn.

Cung Tuấn ngẩng đầu, bầu trời nơi này khác hoàn toàn với Trung

Nguyên, ban ngày thì trong suốt,bầu trời xanh thẳm không có nửa điểm tạp chất, mây trắng từng cụm lặng lẽ trôi, mà đến chạng vạng tối, tức thì bị trời chiều nhuộm đỏ, thiên địa trở nên bao la rộng lớn trước nay chưa từngthấy.

Nhân sinh (*cuộc đời) của hắn, cho dù đã

qua hơn nửa, nhưng còn rất nhiều thời gian có thể cùng mộtchỗ với người yêu.

Hắn quay đầu, đã nhìn thấy người ngày đêm quẩn quanh trong lòng hắn đứng ngay trước mắt,đang giục ngựa đi chậm rãi về phía hắn, hắn không khỏi nhớ tới thời khắc lần đầu gặp gỡ giữahai người, thời gian hai mươi sáu năm, dường như chỉ là một trò lừa gạt, những chiến tranh loạn lạc lúc trước giống như chưa từng xảy ra. Giữa thiên địa, chỉ có y và hắn.

Cung Tuấn cảm thấy chưa bao giờ yêu Chu Tử Thư như lúc này.

Cung Tuấn nhảy xuống ngựa, mai phục, một đường vòng cung xinh đẹp, nhào tới Chu Tử Thư trên lưng ngựa, sau đó hai người đồng thời rơi khỏi ngựa, lăn xuống đồng cỏ phía dưới, cỏ non bị bọnhọ đè bẹp một đường, mà cây cỏ xung quanh rất nhiều, không vượt qua eo bọn họ.

Chu Tử Thư hơi thở dốc, y nhìn chằm chằm Cung Tuấn, đối phương cũng dõi theo y, hai người tạithời khắc này, đồng thời cất tiếng cười to, không chỉ vì mộng tưởng thời niên thiếu đã thực hiện được, mà hơn hết đã sở hữu được thời gian vô tận.

Chu Tử Thư hơi ngẩng đầu, chạm lên môi Cung Tuấn, nhẹ nhàng trêu đùa, tùy ý câu dẫn.

Cung Tuấn cũng không khách khí nữa, giờ khắc này, không có thân phận cách biệt, không có lễ nghi quân thần, không có trói buộc của thế gian, bọn họ chỉ là hai kẻ yêu nhau, đều muốn xâm nhập vào nhau, từ thân thể đến linh hồn đều trao cho người.

Lấy trời làm màn, lấy đất làm giường, một đêm tuyết rơi, hai người sẽ không bao giờ lại chia xa.

------oOo------

Chương 133: Phiên ngoại

Nguồn: EbookTruyen.VN

Chu Tử Thư thoái vị năm thứ ba, Sử Quan thỉnh cầu sửa lại quốc sử, Chu Du liền lệnh Ngu Doãn Văn chịu trách nhiệm chuyện này.

Ngu Doãn Văn năm nay đã hơn năm mươi, tóc hoa râm, đã không còn

thấy nửa điểm bóng dáng của bạch y thư sinh năm đó. Tầm quan trọng của quốc sử không nói cũng biết, trước kia Tần Cối vì tô son điểm phấn cho mình, liền giao trọng trách này cho nhi tử của mình Tần Hi, hiện tại Ngu Doãn Văn công việc bề bộn, cũng không có tinh lực sửa chữa từng câu từng chữ, liền giao phần lớn công việc ghi chép lại cho Bí thư tỉnh Thiếu Giam* – một vị thiếu niên họ Sử.

(*秘书省少监: nói chung là chức quan mà nghe tên zui zui:D.)

Vị thiếu niên này là cháu trai của Sử Hạo tiếng tăm lừng lẫy năm xưa, tên Di Viễn.

Sử Di Viễn làm quan không lâu, đối với công việc chỉnh sửa quốc sử này vô cùng nhiệt tình, còn đối với sự tình phát sinh năm đó, càng là tràn ngập tò mò.

Y bắt đầu tìm kiếm trong những ghi chép lộn xộn này, cái gọi là chân tướng.

Vị Tướng quân Bắc Phạt thành công, giành lại được Yên Vân, thật sự giống như câu chuyện kể của mọi người, cùng Hoàng đế có loại quan hệ đó sao?

Sử Di Viễn mở ra một chồng Khởi Cư Chú thật dày, từ khi Chu Tử Thư đăng cơ cho đến khi thoái vị, hều như mỗi ngày đều có ghi chép.

Triều nghị như thế nào, Bắc Phạt tiến quân như thế nào, chiến sự tiền tuyến như thế nào, Sử Di Viễn bắt tay biên soạn quốc sử.

Mỗi khi y nhìn thấy tên của Cung Tuấn, trong lòng liền dâng lên một loại cảm giác quái dị. Người này, rốt cuộc là một người như thế nào? Giành lại Yên Vân, lại không muốn phong Vương, chỉ dùng thân phận của một võ tướng tứ phẩm ở lại biên quan, chẳng lẽ chính là vì người yêu thân là Hoàng đế kia?

Sử Di Viễn có chút khó hiểu, thời điểm chép đến đoạn vì sao Cung Tuấn từ quan Bắc Phạt, y bị làm khó, không biết là có nên viết chi tiết hay không, vì vậy liền đi hỏi Ngu Doãn Văn: "Ngu tướng, chuyện này, chép lại thế nào đây?"

Ngu Doãn Văn có chút kinh ngạc nhìn Sử Di Viễn, nói: "Sử quan không nên thiên vị, đã xảy ra cái gì nha, liền chép lại cái đó nha, không nên hỏi phải chép lại như thế nào."

Sử Di Viễn liền thật sự viết xuống quốc sử một câu thế này: Tuấn bởi vì có việc riêng, không được lòng chúng thần, bất đắc dĩ thỉnh cầu từ quan, dùng chức vị võ tướng tứ phẩm lĩnh quân Bắc Phạt, suốt đời không trở lại Kinh Thành.

Năm mươi năm sau, thiết kỵ của Mông Cổ lần đầu xuôi Nam, bước lên mảnh đất này.

Nhưng trận chiến mở màn cuối cùng vẫn nhận lấy thất bại, binh sĩ đóng tại dọc tuyến Trường Thành, dễ dàng phá vỡ trận chiến này, lại để cho Mông Cổ phương Nam lớn mạnh, ấn tượng không thể khinh phạm. (*khinh thường xâm lược)

Hai trăm năm sau, Tống đi đến cuối con đường, suy tàn từ bên trong, trong một thôn nhỏ phía Nam, ra đời một vị vua tài trí mưu lược, rất nhanh nắm trọn thiên hạ. (席卷天下)

Dựa theo lệ cũ, triều đại mới ra đời viết lại lịch sử cho triều đại trước, trở thành sách sử chính thức. Mà người chép sử căn cứ vào nội dung, còn lại là quốc sử biên soạn lúc lên triều cùng một số tài liệu liên quan khác.

Tại Tống Sử bản kỷ — Vũ Tông truyện, cùng Tống Sử liệt truyện — Giang Bắc Vương Cung Tuấn truyện. Trong hai quyển sách này, cũng không thể tránh khỏi gặp phải một vấn đề, chính là quan hệ giữa hai người.

Sử Quan lúc cầm bút ghi chép, tuy rằng đã miêu tả giản lược chuyện xưa của hai người, nhưng vẫn chép lại vào trong sử sách.

Nghìn năm sau, tất cả đều đã thay đổi, bởi vì đã có Tống Võ Tông – Chu Tử Thư khiến cho tổ chức kết cấu hoàn toàn bất đồng với thể chế xã hội bấy giờ, tuy rằng đã trải qua các thời kỳ cải cách, nhưng kết cấu cùng tổ chức xã hội lại chưa bao giờ quay lại con đường cũ.

Thời điểm nhà kinh tế học xã hội học cùng lịch sử học hiện đại đang nghiên cứu về đoạn lịch sử này, đều cảm thấy hết sức hoang mang. Bởi vì cải cách từ trên xuống dưới này, là từ thành công Bắc Phạt, sau khi Chu Tử Thư thoái vị Tống Đế thì bắt đầu.

Giới sử học công nhận đây là một bậc đế vương vĩ đại, tầm nhìn xa trông rộng khó có người sánh bằng, thậm chí có người còn cảm thấy, nếu như đối phương không thoái vị sớm như vậy, hẳn là có thể mang đến càng thêm nhiều kinh hỉ.

Mà lúc đang thảo luận về nguyên nhân tại sao thoái vị, đại đa số nhà sử học dùng một cách nói không quá thuyết phục: "Yêu mỹ nhân không yêu giang sơn."

Trái ngược với những nhà sử học, là một nhóm các cô gái tiếp xúc với đoạn lịch sử này, các cô thường bị một đoạn này cảm động đến cả người run rẩy.

Một cô gái chớp chớp đôi mắt long lanh, hỏi: "Các cậu cảm thấy ai là công, ai là thụ đây?"

Vấn đề này dẫn đến tranh cãi trong nhiều năm, mọi người ồn ào ầm ĩ không ngớt, đều có những cách lý giải riêng, nhưng kết luận duy nhất chính là: Bọn họ cuối cùng cũng có thể hạnh phúc chung sống cùng một chỗ, thật sự là quá tốt rồi.

Những tranh luận này của hậu thế, Cung Tuấn cùng Chu Tử Thư đương nhiên không có khả năng nghe được rồi, hiện tại Cung Tuấn đang ở bên ngoài lều bạt nấu thịt trâu, mà Chu Tử Thư thì đang tất bật lùa ngựa vào chuồng.

Chờ đến khi mọi việc xong xuôi, hai người liền gặm lương khô, ngồi trên đồng cỏ, nhìn ngắm bầu trời đầy sao.

"Hôm nay là chính đán!" Cung Tuấn quay đầu nói với Chu Tử Thư.

Chu Tử Thư hơi xúc động, y quay đầu cười cười, nói: "Ở đây không có pháo hoa, không khỏi có chút mỹ trung bất túc*." (*美中不足:ngọc có tỳ vết, trong cái đẹp vẫn còn có chỗ khiếm khuyết.)

Cung Tuấn ý đồ xấu lấy ra một bầu rượu, đưa tới trước mặt Chu Tử Thư: "Nên uống rượu ăn mừng. Sau này chúng ta không chỉ có ngày chính đán mới có thể cùng một chỗ, mỗi ngày, đều có thể cùng một chỗ."

Chu Tử Thư không nghĩ nhiều, ngửa đầu liền uống cạn, nói: "Lần này đi cũng hơn nửa tháng, vẫn là không nên ở đây quá lâu, sớm quay về Yên Kinh thì hơn."

Cung Tuấn lại tiếp tục rót cho Chu Tử Thư một bầu: "Được, ngày mai sẽ đi. Nếu ngươi thích, hiện tại xuất phát cũng không sao,"

Chu Tử Thư rót hai bầu rượu vào bụng, đầu đã có chút choáng váng, tâm rồi lại kích động: "Vậy bây giờ liền đi, cảnh đêm ở đây rất đẹp! Chính là phải cẩn thận, không nên đụng phải chó sói."

Cung Tuấn cười cười, kéo một con ngựa qua, tung người, ngồi trên lưng ngựa vươn tay ra với Chu Tử Thư: "Thư Thư, hai người chúng ta cưỡi một con!"

Chu Tử Thư cũng không chần chờ, duỗi tay nắm chặt tay Cung Tuấn, nhảy lên lưng ngựa.

Đêm hôm ấy, Cung Tuấn liền mang theo Chu Tử Thư say rượu, chạy một vòng quanh lều bạt, ở trên lưng ngựa ăn sạch đến xương.

"Chu Tử Thư say rượu thật dễ lừa!" Cung Tuấn thầm nghĩ như vậy, "Sau này chính đán hàng năm, phải chuẩn bị rượu cho tốt, ăn thịt ngày lễ thật ngon!"

Hoàn

------oOo------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #134