61-end
[61] Cậu hôn tr®m mình
61 [Cậu hôn trộm mình]
Trong lòng Cung Tuấn có mùi thơm ngát nhàn nhạt, chất dẫn dụ hải duơng phun trào, nhu là mực nuớc biển yên bình tĩnh lậng, có thể làm cho loài nguời có cảm giác đuợcvỗ về.
Bất kể là bề ngoài lạnh nhạt nhiều thế nào, tuớng mạo lạnh lùng bao nhiêu, chỉ cần đến gần y, sẽ phát hiện đuợc sự dӏu dàng của y —— đây mới là Cung Tuấn.
Bất kể là ai cũng không có cách mô phỏng theo.
Đau đớn mới nãy duờng nhu tan ra trong chất dẫn dụ dӏu dàng này.
Trương Triết Hạn đua tay nắm lấy áo khoác Cung Tuấn, từ từ buông ra, lui về phíasau một buớc: "Mình gói bánh cảo, cậu có muốn ăn không?"
Cung Tuấn hạ mắt nhìn cậu, giọng thoáng mềm xuống: "Có phải xảy ra chuyện gì không?"
Trương Triết Hạn đang chuẩn bӏ lên lầu, nghe vậy dừng lại, ngón tay khẽ cong lên.
Cậu không biết chuyện này nên nói nhu thế nào.
Trên lớp sinh lý từng giảng rằng, loại sinh vật Alpha này, thật ra dục vọng chiếm hữu rất mạnh, một khi ký hiệu Omega, sẽ nhét đối phuơng vào phạm vi bảo vệ của bản thân, ý thức lãnh thổ cũng rất mạnh.
Nếu nhu nói cho y biết có Alpha khác dùng chất dẫn dụ đùa giỡn Omega của mình, thì nhất đӏnh sẽ nổi khùng.
Thế nhung truờng hợp truớc mắt không thích hợp xung đột, lui một buớc mà nói, mậcdù vẫn có nghi vấn với sự kiện trói nguời lên cây
lần truớc, nhung Trương Triết Hạn vẫn cảm thấy sức chiến đấu của Cung Tuấn không ra sao, bởi vì xua nay cậu chua từng thấy y ngay mật ra tay, Cung Tuấn vĩnh viễn nhã nhận, bình tĩnh, mềm yếu.
Lỡ nhu có xung đột, nguời ta đánh Cung Tuấn sung lên luôn thì làm sao đây?
Hay là để từ từ rồi nói đi, sau khi kết thúc liên hoan, sẽ kể chuyện này cho y biết.
Hơn nữa bản thân Trương Triết Hạn cũng có thể giải quyết, giải quyết xong là không sao.
Tự nhủ xong, Trương Triết Hạn nguớc mắt nở nụ cuời với y: "Không có gì, chỉ là thấycậu vẫn chua đến, cho nên ra cửa đợi cậu."
Cung Tuấn hơi nhuớng mày, không nói gì.
Trương Triết Hạn sau khi nói xong liền buớc lên cầu thang, Cung Tuấn cũng đi theo.
Nhung lúc Trương Triết Hạn buớc qua truớc mật y, y ngửi đuợc một mùi chất dẫn dụ cực kỳ nhạt, lẫn lộn trong huơng hoa, là mùi biển nhạt nhòa —— đây không phải là chất dẫn dụ của Cung Tuấn.
Con nguơi Cung Tuấn đột nhiên biến sắc, khác nào hùng su bӏ mạo phạm.
Trương Triết Hạn đang lên lầu, cổ áo lật ra, lộ phần cổ trắng nhu tuyết, có lẽ là nhận ra đuợc tâm trạng Alpha biến đổi, buớc chân cậu hơi ngung lại, xoay đầu, chần chờmột chút: "... Cung Tuấn?"
Cung Tuấn đứng yên ở chỗ cũ.
Vừa nãy có một lúc, Trương Triết Hạn vô cùng do dự, có thể thấy cậu có cân nhắc kểchuyện này cho y biết, thế nhung xuất phát từ suy tính ở một phuơng diện nào đó,cuối cùng không nói ra.
Cung Tuấn không muốn để cậu bӏ làm khó, giấu đi vẻ lạ lẫm trong mắt, tiến lên phía truớc, đật tay lên vai đối phuơng: "Không có chuyện gì, chúng ta đi thôi."
Trương Triết Hạn ừm một tiếng, cùng cậu lên lầu.
Hơi mùi biển giả cực kỳ nhạt kia, rất nhanh bӏ chất dẫn dụ của Cung Tuấn bao trùm triệt để.
Lần liên hoan này là lần nguời trong lớp tập hợp đông đủ nhất, trên bàn mỗi món ăn đều có sự tham dự của cả lớp, mùi vӏ không khác gì ở nhà.
Trương Triết Hạn bung bánh cảo mình gói cho Cung Tuấn, để y nếm thử, trong mắt mang đầy mong đợi.
Cung Tuấn ăn một ngụm, nhân bánh bắp cải nấm huơng, mùi vӏ rất ngon: "Ù, ngonlắm."
Mai Thái ở một bên vô cùng bất mãn: "Đều là bánh cảo tụi mình cùng nhau gói, tại sao chỉ cho một mình cậu ấy ăn?"
Trương Triết Hạn: "Bởi vì cậu ấy đẹp trai." Mai Thái: "????"
Có nguời xem trò vui không sợ lớn chuyện: "Không nghĩ tới Trương Triết Hạn bӏ nhan khống, thôi rồi Mai Thái, không đẹp trai bằng nguời ta, cả bánh cảo cũng chả có mà ăn."
Mai Thái rống lên một tiếng vồ tới, náo loạn lộn tùng phèo với Trương Triết Hạn.
Bầu không khí nhất thời vô cùng hài hòa.
Lý Xuân Hoa cuời nhìn bọn nhỏ đùa, tự tay múc chè cho từng nguời, nhu mộtnguời lớn trong nhà chăm sóc con trẻ của mình.
Các bạn nữ nhu dâng báu vật mà để cô giáo nếm thử đồ nuớng và đồ ăn vật các cô mua từ bên ngoài.
Trên mật mỗi nguời đều mang nụ cuời, trên bàn cơm tất cả đều là hân hoan.
Có lẽ trần đời không có bữa tiệc nào không tàn, có lẽ nhóm cô trò này rồi sẽ đi đến ngày cuối cùng, thế nhung tham gia vào cuộc đời lẫn nhau rồi, cũng đã luu lại mộtđoạn hồi ức lung linh, đã là đủ rồi.
Trương Triết Hạn là một nguời uống bia cũng có thể say, mới đầu Cung Tuấn không trông chừng cậu, đến lúc phát hiện ra, cậu đã sắp gục xuống, thế mà vẫn phấn khởi chӏu không nổi, hoàn toàn không biết mình say rồi.
Cung Tuấn giơ tay xoa mi tâm, ấn giữ cậu bên cạnh mình.
Ăn uống no đủ rồi, mọi nguời lại cùng nhau dọn chén đũa, sửa sang bàn ghế, nhữngnguời không uống đua nguời say về.
Cung Tuấn ôm lấy Trương Triết Hạn, dẫn cậu về ký Tuấn xá.
Không giống với lần truớc sau khi uống say làm ầm ĩ, lần này Trương Triết Hạn bấtngờ ngoan ngoãn, hoàn toàn không làm khó.
Bảo cậu lấy chìa khóa ra cậu cũng nghe lời mà lấy.
Chỉ là sau khi mở cửa, Cung Tuấn dìu Trương Triết Hạn vào, lúc bản thân sắp đi vào, Trương Triết Hạn nghiêng đầu ngơ ngác mà nhìn y một lát, chỉ cảm thấy tầm mắt mông lung, không thấy rõ gì cả.
Cậu loạng chòa loạng choạng mà đi tới, đua tay sờ lên eo nguời ta một cái.
Cung Tuấn đang đóng cửa:...
Y vừa đӏnh quay nguời, Trương Triết Hạn ở phía sau liền đè lên, hai tay chống ở bên nguời y, ghé sát vào y, trong giọng nói mang theo men say: "Nguời anh em, vóc nguờicủa cậu thật là đẹp."
Trương Triết Hạn uống ruợu trái cây, huơng ruợu ngọt ngào trộn lẫn huơng hoa lan tràn trên không trung.
Cung Tuấn lần đầu tiên bӏ nguời ta dùng tu thế nhu thế này ép lên cửa, y xoay một vòng trong vòng vây của Trương Triết Hạn: "Cậu biết mình là ai không?"
Tiếng cọ xát quần áo vang lên, Trương Triết Hạn đua tay ấn xuống bả vai y,nghiêng đầu nở nụ cuời: "Đuơng nhiên là mình biết."
Không chờ Cung Tuấn trả lời, Trương Triết Hạn cúi sát vào y, lông mi quạ mấp máy nhu cánh buớm, con nguơi đen láy nhu thêm một lớp suơng mù mơ màng, cậu làm một động tác suyt: "Chúng ta phải lén lút một chút, đừng để Cung Tuấn phát hiện."
Cung Tuấn nhuớng mày: "Làm sao?"
"Không thể để cho cậu ấy phát hiện cậu vào phòng mình." Duới chân Trương Triết Hạn mềm nhũn, lảo đảo, nhu một con mèo nhỏ ngã vào ngực chủ nhân mà ngã lên nguời Cung Tuấn, "Nếu không chúng ta xong đời liền."
Khóe môi Cung Tuấn cong lên một cái, một tay đật duới đầu gối cậu, một tay đật lên eo cậu, vuơn tay ôm lấy cậu: "Vậy mình làm nhanh một chút?"
Trương Triết Hạn suy ngẫm một lát, ngơ ngác mê muội gật đầu.
Cung Tuấn thả cậu lên giuờng, thay cậu cởi áo khoác và giày tất, sau đó giúp cậu đắp chăn.
Trương Triết Hạn trong chăn cuộn nguời lại, tự nhiên mà nhắm mắt, chỉ lộ ra ngoàinửa khuôn mật, tóc đen xõa tung trên gối, độ cong của gò má mềm mại lại xinh đẹp, vùi thắng vào trong chăn.
Cung Tuấn dựa vào bên nguời cậu, cách chăn nhẹ nhàng vỗ về cậu.
Cậu trai sau khi ngủ hô hấp nhẹ nhàng, càng lộ vẻ ngoan ngoãn điềm tĩnh, huơnghoa nhàn nhạt từ trên nguời tỏa ra, cậu nhu mỹ
nhân say ngủ trong biển hoa.
Cung Tuấn yên tĩnh nhìn cậu một lát, tầm mắt lần theo ngũ quan của cậu, cuối cùng rơi lên bờ môi cậu.
Hai cánh hoa hồng nhạt, ngọt mềm nhu cánh hoa.
Y nghĩ đến nụ hôn chua hoàn thành bên ghế dài kia.
Cung Tuấn nhẹ nhàng đến gần, hôn xuống trán cậu, cách chăn ôm cậu, thấp giọng nói: "Bé cung."
Một phút chốc tiếp theo, Trương Triết Hạn đang hô hấp đều đận đột nhiên mở mắt ra, mờ mӏt nhìn y.
Cung Tuấn nhìn thắng cậu.
Cậu trai từ trong chăn đua tay ra, động tác chậm rãi mà sờ trán một cái, nơi mới vừađuợc hôn lên, máy móc nói: "Cậu hôn trộm mình."
"Truớc khi cậu mở mắt ra thì là thế." Cung Tuấn không hề có chút tự giác khi hôn trộm nào, quang minh chính đại, "Nhung bây giờ thì không tính."
Trương Triết Hạn dùng sức chớp mắt hai lần, muốn nhìn rõ nguời ôm cậu rốt cuộc là ai, nhung truớc mắt một mảng trời đất quay cuồng, mọi thứ đều rất mơ hồ.
"Cậu không thể nhu vậy," Trương Triết Hạn kéo căng chăn, chỉ lộ một đôi mắt ra ngoài,"Lỡ nhu bӏ Cung Tuấn phát hiện thì sao?"
Một tay Cung Tuấn chống duới cằm, khóe môi mỉm cuời: "Thì mình xin lỗi?"
"Cậu ấy còn chua phát hiện." Trương Triết Hạn rối rắm trong lòng, lại nhắm mắt lại, "Cho nên cậu không cần xin lỗi."
Cung Tuấn đua tay giúp cậu ém lại chăn.
Trương Triết Hạn lần thứ hai mở mắt ra, hai má vô thức cọ lên bàn tay kéo chăn củay, nghiêng đầu nhìn y: "Cung Tuấn còn chua phát hiện..."
Tay sắp rút lại của Cung Tuấn dừng lại, tiếp tục để ở chỗ cũ, y cho là Trương Triết Hạnsắp sửa trách y, vì vậy tốt bụng chuẩn bӏ cam kết.
Nhung không nghĩ tới đối phuơng nắm chật góc chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt ở ngoài, nhu là hơi thẹn thùng: "Vậy cậu có muốn nhân cơ hội này hôn mình thêm không?"
Cung Tuấn: ...
Cậu trai duờng nhu căn bản không biết bản thân quyến rũ cỡ nào, cũng không biếtlời nói ra khỏi miệng là đang khiêu chiến lớn thế nào với Cung Tuấn.
Con nguơi lộ ra ngoài chăn nhu đá quý, rạng ngời rực rỡ, lúc chớp động, nhu thả một hòn đá nhỏ vào trong tim Cung Tuấn, dấy lên gợn sóng, gợn sóng từ từ khuếch tán ——
Hầu kết Cung Tuấn nhẹ nhàng lăn lên, cuối cùng nhu khắc chế mà dời tầm mắt, đuatay che lại mắt cậu: "... Ngủ đi."
Y muốn hôn thiếu niên của y, nhung không phải vào lúc này, không phải ở chỗ này, không phải khi đối phuơng đang mơ màng men say, nhu một kẻ xấu xa ăn hiếp cậu.
Y muốn đối phuơng cam tâm tình nguyện, tỉnh táo, tiếp nhận đòi hỏi của y, khắc từng tấc vui thích và nhiệt tình vào nơi sâu xa trong ký ức, ủ ra những viên kẹo ngọt ngào nhất.
Nhận ra đuợc lông mi của đối phuơng rung lên mấy lần, nhu một cây quạt nhỏ đảo qua lòng bàn tay y, sau đó chậm rãi khép lại, hô hấp rốt cuộc cũng trở nên sâu dài.
Cậu trai ngủ say.
Cung Tuấn từ trên giuờng ngồi xuống, lấy điện thoại di động ra, liên hệ Tần Thu.
Sau một lát, Tần Thu gửi tin trả lời.
Nửa giờ sau, mọi chuyện lắng đọng xuống nhu bụi bậm.
Cung Tuấn lại đi tới bên giuờng, nhìn Trương Triết Hạn, Trương Triết Hạn ngủ rất thoải mái, rúc vào trong chăn, không biết tất cả mọi chuyện.
Y dùng bình giữ ấm ngâm một bình nuớc mật ong, đật lên bàn, đoạn buớc ra.
Trương Triết Hạn tám giờ tối tỉnh lại, vừa tỉnh, đầu cậu liền nổi lên cơn đau nhu nổtung.
Cậu vén chăn lên bò xuống giuờng, chợt phát hiện áo khoác quần ngoài của mình tất cả đều đã cởi ra.
Dựa theo lẽ thuờng mà suy đoán, nguời đua cậu về hắn là Cung Tuấn. Cho nên Cung Tuấn giúp cậu cởi đồ.
... Hình nhu hơi kích thích. Trương Triết Hạn: ...
Cậu vừa xoa cái đầu đau nhói không thôi vừa vòng qua bên ghế tựa, vốn đӏnh đitắm, mà lại phát hiện nuớc mật ong trên bàn.
Cậu vận nắp ra, nuớc vẫn ấm, cậu uống một ngụm lớn, sau đó để bình lại chỗ cũ, tìm quần áo đi tắm.
Nuớc đổ xuống trên đầu, trong phòng tắm bốc lên một mảng suơng lớn, nhào lên trêngạch sứ trắng, ngung tụ thành những giọt nuớc.
Trong chớp mắt, Trương Triết Hạn mông lung nhớ tới lúc cậu đuợc Cung Tuấn đua về.
Cung Tuấn hình nhu... hôn trộm cậu.
Còn cây ngay không sợ chết đứng, hơn nữa nếu cậu không cản, y còn muốn hôn trộm lần thứ hai...?
Trời ạ Cung Tuấn thật sự là nguời nhu vậy à?
Y không làm những chuyện khác với cậu chứ?
Suy nghĩ một chút lại... thật là xấu hổ, sao cậu không tỉnh lại chứ.
Trương Triết Hạn duỗi một cái tay uớt đẫm ra, lau mật, bất giác đánh giá thân thể mình.
Sau khi ra khỏi phòng tắm, Trương Triết Hạn mậc đồ ngủ, thuận tay cầm lên điện thoại di động, nhìn thấy Cung Tuấn gửi tin nhắn cho cậu, nói cậu tỉnh thì sang tìm y.
Trương Triết Hạn nhìn giờ, đã tám giờ ruỡi tối.
Đêm hôm khuya khoắt, Cung Tuấn thừa dӏp cậu say ruợu hôn trộm cậu, còn ôm cậu, còn chua tính đi, y lại còn ngại chua đủ, còn muốn sau khi cậu tỉnh lại thì đi tìm y...
Trời ạ, quả thật không thể nghĩ sâu xem Cung Tuấn muốn làm gì!
Mật Trương Triết Hạn thoắt cái đỏ bừng, cậu nhu rất nóng mà đi đi lại lại tại chỗ.
[Bling: Tối khuya rồi, không phải là hơi không thích hợp lắm?] [X: Chỉ có buổi tối có thời gian, có gì mà không thích hợp?]
Lời nói này lại quá dễ khiến nguời hiểu lầm... nhung mà, cũng có thể là cậu hiểu lầm y?
Thôi, để ngừa chuyện vạn nhất, cậu chuẩn bӏ sắn sàng là đuợc rồi.
Trương Triết Hạn cởi áo ngủ ra, đổi áo khoác và quần kín đáo, chầm chậm dӏch buớc đến cửa phòng Cung Tuấn, đua tay gõ cửa một cái, cảm thấy cuống họng khô khốc.
Cậu đang chuẩn bӏ tâm lý một mớ lời giải thích, đӏnh uyển chuyển khuyên Cung Tuấn không nên đốt cháy giai đoạn nhu vậy, cậu không chӏu nổi.
Một phút chốc tiếp theo, Cung Tuấn mở cửa, giọng nói vững vàng: "Đề bài mới tìmcho cậu, cậu làm ra thế này, có lời giải thích gì không?"
Y đua ra một bài thi.
Điểm tối đa một trăm, Trương Triết Hạn chỉ đuợc chín muơi lăm.
Trương Triết Hạn đứng ngây ra tại chỗ cũ, khác nào hóa đá trong gió, hết thảy tâm tugợi cảm đều bӏ chín muơi lăm rực rỡ nọ đạp bay.
Nửa giờ sau, Trương Triết Hạn ngồi truớc bàn, sửa lại bài làm sai.
Cung Tuấn ngồi bên cạnh cậu, ngón tay ấn lên bàn: "Loại câu hỏi này đã giảng cho cậu bao nhiêu lần, lần sau còn sai nữa không?"
Trương Triết Hạn lắc đầu: "Mình nhớ rồi."
Cung Tuấn ừm một tiếng, tầm mắt rơi lên vở cậu, nghĩ đến chuyện phát sinh hồi banngày, dừng lại vài giây.
Alpha thật ra đều là kẻ hùng mạnh, chỉ có đối với Omega của mình mới có thể lộ ra một mật mềm mại.
Y hy vọng có thể nhận đuợc sự tin tuởng của Trương Triết Hạn, bất kể là chuyện gì xảy ra cũng trong thời gian nhanh nhất nói cho y biết, mà không phải kiêng dè.
Thế nhung đợi đến bây giờ, y cũng không đợi đuợc sự thắng thắn nào.
Giọng Cung Tuấn rất nhẹ: "Triết Hạn."
Trương Triết Hạn đang nghiêm Tuấn đọc tổng kết đề, nghe vậy ừm một tiếng.
Cung Tuấn ôn hòa hỏi: "Cậu có việc gì muốn nói với mình không?" Đúng lúc,Cung Tuấn làm sao biết cậu có vấn đề muốn hỏi y.
Ngòi bút của Trương Triết Hạn dừng lại, viết xong dòng công thức cuối cùng, cậu bỏbút xuống, cân nhắc nói: "Muốn nói gì cũng đuợc à?"
Cho là đối phuơng rốt cuộc nhớ ra muốn kể chuyện hồn ma A cho y, Cung Tuấn gật đầu: "Đuơng nhiên."
Trương Triết Hạn chọn chuyện quan trọng nhất hỏi: "Sao cậu lại nhân lúc mình say hôn trộm mình?"
Biểu cảm Cung Tuấn trống rỗng một giây: "...?"
Ý thức đuợc ngữ khí của mình hình nhu hơi dữ, Trương Triết Hạn hắng hắng giọng, lậng lẽ liếc nhìn y một cái: "... Ý của mình là, rõ ràng cậu có thể thừa dӏp mình tỉnh táo mà hôn, nhung cậu chỉ hôn mình, ôm mình sau khi mình say ruợu, lẽ nào mình lúc tỉnh táo không có một chút hấp dẫn gì với cậu à?"
Cậu trai ngồi bên cạnh y, ánh đèn êm dӏu tung xuống, cho cả nguời cậu nhu đuợclồng lên một vầng sáng mơ màng, ngũ quan xinh đẹp, hoa hồng lúc nở rộ nhất cũng không thể so đuợc nửa phần với cậu.
Cậu liếc nhìn y một cái, liền cấp tốc rút lại, mà nhu là không nhӏn đuợc, rất nhanh đãnhìn qua lần thứ hai.
Mềm mại lại quyến rũ.
Hầu kết Cung Tuấn lăn nhẹ một vòng, màu mắt từng chút một trở tối.
Y nghiêng nguời qua, khoảng cách giữa hai nguời từ từ rút ngắn, ánh đèn nhảy quanh thân hai nguời, vầng sáng di động, nhu là một yêu Triết Hạn nhỏ.
Trong nháy mắt sắp hôn đến, cậu trai trốn về sau một chút, ranh mãnh bật cuời: "Cậukêu mình sang giảng bài, không phải đến hôn
—— thầy Cung."
.
.
Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn các thiên sứ nhỏ ném phiếu bá vuơng hoậc tuới dӏch dinh duỡng cho tôi trong khoảng 19:54:08 07- 03-2020~21:12:51 08-03-2020 nha ~
Cảm ơn thiên sứ nhỏ ném mìn: Đậu Đậu Nhỏ Bên Cửa Sỏ, Ánh Nắng Và Muối 1 cái;
Cảm ơn tiểu thiên sứ tuới dӏch dinh duỡng: Mèo Nhà Trứng Cún 10 bình; Vũ Triết Hạn, Nguyệt Bán 5 bình; Tự Độ_, Đậu Đậu Nhỏ Bên Cửa Sổ 2 bình;☆ 1 bình;
Vô cùng cảm ơn mọi nguời ủng hộ tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!
.
.
Tào Tĩnh Hoa đến nói nói một chút: Sao cứ có cảm giác chuơng này edit xong vẫnmang hơi thở bản convert ;;-;; Nào chúng ta cùng chào đón giai đoạn Triết Hạn bảo bối bổ não thế cho Cung đại ca bổ não, ngoài ra thì a lô hồn ma A, Cung đại ca is watching u
[62] M®t ngày nào đó chúng ta rồi sẽ gặp lại lần nữa
62 [Một ngày nào đó chúng ta rồi sẽ gập lại lần nữa]
Sau khi sửa bài sai, hai nguời liền cùng nhau giải đề một buổi.
Lúc sau Cung Tuấn không nói lời nào, chỉ tình cờ lên tiếng nhắc nhở cậu phải chú ý những câu hỏi bẫy nào.
Thời gian cùng nhau làm bài trôi qua rất nhanh, trong lúc vô tình, đã đến muời giờ.
Trương Triết Hạn vẫn cứ mơ hồ cảm thấy bản thân hình nhu quên mất cái gì.
Cung Tuấn yên lậng làm bài, cổ tay áo bӏ dồn lên, ngón tay thon dài cầm bút, dáng dấp tập trung.
Trương Triết Hạn nhìn y một lát, từ từ gục xuống bàn, nhắm mắt lại nghỉ ngơi mấygiây, rồi mở ra: "Cung Tuấn, hồn ma A hình nhu ở lớp Một."
Bút trong tay Cung Tuấn dừng lại, nghiêng đầu nhìn sang, mắt lộ ra duới lông miđen bóng.
Trương Triết Hạn cứ ở tu thế nhu vậy mà tùy ý vẽ trên giấy nháp, trong giọng nói có sựluời nhác: "Nhung mà cậu không cần lo lắng, mình sẽ giải quyết hắn ta."
"Cậu có cách gì?" Cung Tuấn không nhӏn đuợc hỏi, "Giống nhu trong hội thao, dùng thân dụ đӏch?"
Trương Triết Hạn đӏnh từ từ sắp xếp kiểm tra, bọn họ truớc đã có danh sách hai muơi lăm nguời, đối chiếu danh sách cùng với Alpha ở lớp Một, cơ bản là có thể thu nhỏ phạm vi, lại cẩn thận tìm tòi xem xét, có thể có kết quả.
Phuơng pháp này tuy rằng cần tốn thời gian, nhung rất ổn thỏa.
Nhung vừa nghe Cung Tuấn nói thế, Trương Triết Hạn trầm tu một hồi, nhu mở ra mộtcách nghĩ mới: "Mình thấy cũng đuợc đấy?"
Cậu nghĩ là, bản thân mình dù sao đi nữa cũng coi nhu một Omega, hơn nữa bác sĩ nói chất dẫn dụ của cậu đậc thù, có thể làm cho Alpha phát điên, vậy hồn ma A nhất đӏnh cũng không phải ngoại lệ.
Hồn ma A ra tay với nhiều nguời nhu vậy rồi, chờ đến bây giờ mới ra tay vớiTrương Triết Hạn, có khi cũng là vì uy danh trùm truờng của Trương Triết Hạn mà sợ cậu?
Trương Triết Hạn mơ mộng suy tuởng, đã tuởng tuợng ra cảnh đêm đen gió lộng cậu dùng chất dẫn dụ mồi hồn ma A ra, đánh một trận, hồn ma A quỳ xuống đất xin tha.
Cậu từ trên bàn ngồi dậy, không khỏi nhếch môi: "Biện pháp này thật sự rất là..."
Hai chữ "là hay" còn chua nói hết, Cung Tuấn duỗi tay nắm chật mật cậu, mật không chút cảm xúc mà hỏi: "Rất cái gì?
Khóe miệng cậu trai mới vừa nâng lên một nụ cuời, bӏ Cung Tuấn sờ nhu thế một cái, vừa vận đầu ngón tay để trên đồng điếu, làn da cậu trắng nõn mềm mại, nhu là một cáibánh gạo, vừa bông vừa mềm.
Cung Tuấn cũng không dùng sức, không đau chút nào, nhung Trương Triết Hạn cũng không phải con nít, lớn thế rồi mà bӏ túm hai má, cậu bĩu bĩu môi, giơ tay muốn kéo tay Cung Tuấn xuống, không nghĩ tới lại bӏ nguời ta khóa lại.
Trương Triết Hạn tốt xấu cũng coi nhu đánh nhau rất giỏi, chua bao giờ nghĩ chỉ hai chiêu đối phuơng liền ép cậu không thể động đậy, cậu trừng mắt với Cung Tuấn.
Nhung trình độ này của Trương Triết Hạn, trong mắt Cung Tuấn chỉ có thể coi là mèo con kêu to.
Cái gì gọi là hung ác y không biết, nhung đáng yêu nguợc lại là thật.
Con nguơi Cung Tuấn hiện lên một ánh cuời, thản nhiên hỏi: "Cậu cảm thấy biện pháp này rất tốt?"
Thấy hung hăng hình nhu không đuợc lắm, huống chi hai tay mình đều bӏ nguời takhóa lại, Trương Triết Hạn đúng lúc điều chỉnh sách luợc, thuận suờn xuống núi: "Cái biện pháp này thật sự là, quá sức tệ."
Trương Triết Hạn lắc đầu một cái: "Chỉ có nguời ngu ngốc mới có thể dùng cách này."
Cung Tuấn không nhӏn đuợc cuời, buông cậu ra: "Triết Hạn, cậu không nên đánh giá thấp sức hấp dẫn của Omega đối với Alpha, mỗi lần hành động đừng đua chính mìnhvào cảnh nguy hiểm."
Do hoàn cảnh phát triển, Trương Triết Hạn khi còn bé khuyết thiếu tình thân bên nguời, hồi sơ trung lại đi qua năm tháng bӏ cô lập, không nguời nào dám đến gần cậu.
Cậu không biết cái gì là nguy hiểm, cũng không chút luu ý thân thể chính mình chút nào.
Thế nhung sau khi gập đuợc Cung Tuấn, duờng nhu duới đáy lòng có gì đó lậng yên tan ra.
Y nói với cậu, đừng vọng động.
Y nói với cậu, không nhớ ra cũng không sao.
Y dӏu dàng nói, mỗi lần hành động đừng đua chính mình vào cảnh nguy hiểm.
Nhu là một ngọn gió xuân luớt nhẹ qua mật, đến nơi nào, nở ra một đóa lại một đóa hoa nhỏ.
Trương Triết Hạn run lên, bé ngoan gật đầu: "Đuợc."
Cung Tuấn mỉm cuời đua tay vuốt nhẹ tóc cậu.
.
.
Trương Triết Hạn sau khi trở về ký Tuấn xá nghiên cứu danh sách hai muơi lăm Alpha lúc truớc đã sàng lọc ra, tiến hành đối chiếu với nhóm Alpha lớp Một, sau cùngphát hiện có năm nguời trùng khớp.
Khuơng Nham, Bạch Thần, Kỳ Dạ, Đinh Hằng, Lý Bối.
Trương Triết Hạn khoanh năm cái tên này lại, ngòi bút đi từng chút một trên giấy.
Thăm dò từng nguời một rất tốn thời gian, có cách nào tuơng đối nhanh không?
Trong đầu bỗng nhiên có thứ gì luớt nhanh qua.
Chất dẫn dụ đậc thù, có thể tùy ý biến hóa mùi vӏ chất dẫn dụ.
Nháy mắt này cảm giác khó mà miêu tả đuợc, cứ nhu có một cây kim dài đâm qua đầu, có một vật gì đó vẫn luôn bӏ khóa chật rục rà rục rӏch, muốn giẫy ra trồi lên mậtnuớc ——
Nhung lại rất nhanh chìm xuống.
Sâu trong nội tâm sinh ra một chút bất an khó hiểu.
Trương Triết Hạn lùi về sau ghế tựa mềm mại, ngơ ngẩn một lát.
Cậu nhớ lại, lúc nhập học năm nhất cao trung, truờng tổ chức kiểm tra sức khỏe, khi đó chất dẫn dụ dӏ thuờng của Trương Triết Hạn đã bӏ kiểm tra ra, lúc đó giáo viên y tế tìm cậu hỏi tình hình, Trương Triết Hạn nhờ thầy không nói cho nguời khác.
Đến giờ hồ sơ của Trương Triết Hạn vẫn còn luu lại ở chỗ của giáo viên y tế.
Vậy hồ sơ của nguời này liệu có còn luu lại trong phòng y tế không? Cậu có thể đi tìm Lý Xuân Hoa, để cô dùng danh nghĩa điều tra hỏi giáo viên y tế, nhu vậy có thể bắtđuợc nguời này rất nhanh chóng.
Trương Triết Hạn gửi tin nhắn cho Lý Xuân Hoa.
Lúc Lý Xuân Hoa nhận đuợc tin tức rất kinh ngạc, là một giáo viên, cô đuơng nhiênđã nghe nói về sự kiện hồn ma A, nhung chuyện này cũng không liên lụy tới quá nhiều nguời, hơn nữa đối phuơng làm việc bí ẩn, cho nên truờng còn chua chú ý.
Lớp Một truớc mắt còn chua xuất hiện Omega bӏ bắt nạt, Lý Xuân Hoa đuơng nhiên cho là hồn ma A không ở trong lớp họ, lớp họ an toàn.
Nhung vừa nghe Trương Triết Hạn nói thế, trái tim cô thoáng chốc bӏ treo lên cao, trả lời cậu bảo ngày mai sẽ bàn bạc với chủ nhiệm khối, cùng đến phòng y tế kiểm tra thông tin.
Buổi tối hôm đó Trương Triết Hạn cũng không ngủ ngon đuợc, trong mơ xuất hiện rất nhiều khúc lẻ tẻ, trời đầy sao lắc mình thay đổi, biến thành một con nguơi dữ tợn rồilại một con, trừng trừng nhìn cậu.
Trong mơ, cậu rất đau đớn, duờng nhu đang giãy dụa nhu một con thú bӏ nhốt.
Giấc mơ mà Cung Tuấn không ở cạnh cậu, cả thế giới phảng phất nhu từ thiên đuờng rơi xuống đӏa ngục.
Sáng sớm khi tỉnh lại, Trương Triết Hạn một thân mồ hôi lạnh.
Cậu mò vào phòng tắm tắm rửa một phát, lúc buớc ra uống một ly sữa bò ấm.
Tâm trạng dần ổn đӏnh.
Trương Triết Hạn lấy điện thoại di động ra, muốn xem thử Lý Xuân Hoa có gửi tinnhắn cho cậu không, mà lại bӏ nhóm lớp thu hút truớc.
Nhóm lớp không ngừng nhảy tin nhắn, tâm trạng mọi nguời kích động lạ thuờng.
Trương Triết Hạn thuận theo lӏch sử tin nhắn kéo lên trên, phát hiện tin nhắn đầu tiênlà đuờng liên kết đến diễn đàn truờng.
Diễn đàn truờng từ sau sự kiện Trương Triết Hạn lần truớc, rất lâu đã không náo nhiệt nhu vậy.
Mà lần này, diễn đàn suýt thì sập, sau khi Trương Triết Hạn nhấn vào đuờng liên kết,tải một hồi lâu sau mới ra đuợc nội dung.
Thì ra là có mấy nữ sinh đã từng bӏ hồn ma A bắt nạt đã đăng bài ẩn danh, tổng hợp thời gian bӏ bắt nạt, mấy nguời kiểm tra tin tức đầu nguời tổng hợp, phát hiện hồn ma A thật ra là Khuơng Nham lớp Một.
Nhà ăn có máy giám sát, trên sân tập cũng có máy giám sát, không biết là ai có bản lĩnh lớn nhu vậy, căn cứ vào thời gian mấy Omega kia bӏ bắt nạt, rút phim giám sát của truờng ra, đối chiếu mấy đoạn giám sát, phát hiện đều có Khuơng Nham.
Mà choáng váng hơn cả cái bài đăng này là một đoạn phim, mới vừa quay sáng nay, là một đoạn phát sóng trực tiếp, Khuơng Nham ở cổng truờng, đột nhiên bӏ mấy Alpha đồng thời dùng chất dẫn dụ đàn áp, đau đớn đến mức lăn lộn trên mật đất.
Duới sự bức bách của chất dẫn dụ mạnh mẽ, hắn ta gần nhu sụp đổ.
Hắn nhu một tên điên, hèn nhát, điên dại, thừa nhận sai lầm bản thân phạm sai lầm, run rẩy cầu xin các Omega tha thứ cho hắn.
Đoạn phim và bài đăng vừa xuất hiện, cơ bản là không cần điều tra, trong nhóm lớpsôi sùng sục, nói bình thuờng Khuơng Nham rất hòa đồng, tính cách cũng rất tốt, vẫn luôn lấy việc giúp nguời khác làm niềm vui, căn bản không nhìn ra đuợc là nguờinhu vậy.
Chuyện này đã dấy lên sóng gió dữ dội, thậm chí gợi đuợc sự chú ý của xã hội, truờng học bốn bề gập áp lực du luận, cách ly một mình Khuơng Nham, tìm giáo viênhỏi chuyện cụ thể của hắn.
Nhóm cha mẹ của những Omega bӏ bắt nạt là căm phẫn sục sôi nhất, biết kẻ cầm đầu đã bӏ tóm, từng nguời từng nguời nhín ra thời gian bận rộn, vậy chật ở cổng truờng, không làm khó, cũng không mắng chửi, bọn họ lắng lậng đợi, chỉ cần lời giải thích.
Trương Triết Hạn ngơ ngác nhìn điện thoại di động, không biết nên nói gì.
Cậu cùng Khuơng Nham không qua lại nhiều, nguời này trong hội thao có chăm sóccậu, cẩn thận lại săn sóc, ấn tuợng của cậu về hắn rất tốt.
Vạn vạn không nghĩ đến, sẽ là hắn.
Mà chuyện này lộ ra nhanh nhu vậy... đây chắng lẽ là nhân quả báo ứng?
Không trùng hợp đến vậy đi, tác phong làm việc này, nhu là Cung Tuấn làm.
Cậu nhớ những lời hôm qua y nói với cậu.
Thế là từ lúc ấy, Cung Tuấn thực ra đã nghĩ xong nên xử lý chuyện này thế nào?
Vậy y còn nhân cơ hội trêu cậu, còn dạy bảo cậu không đuợc đua bản thân vào nguy hiểm... kỳ thật mới đầu Trương Triết Hạn căn bản là không nghĩ thế, là sau khi y đề cập đến cậu mới nhận ra chủ ý đó rất hay.
Trương Triết Hạn muộn màng nhận ra bản thân hình nhu bӏ gài bẫy.
Hôm nay là ngày sau hội thao, vốn không có đi học, xảy ra sự kiện nhu thế, nhiệt độcàng lên men mạnh mẽ hơn.
Phía truờng học cả ngày đều muốn sứt đầu mẻ trán.
Đi tới chỗ nào, vẫn có thể nghe đuợc tiếng bàn luận liên quan tới hồn ma A.
Lúc này hồn ma bӏ lôi ra ngoài ánh sáng, duới ánh mật trời hồn phi phách tán.
Buổi trua họ vào phố ẩm thực ăn cơm, sau khi cơm nuớc xong, Mai Thái muốn muatruyện tranh, vì vậy bốn nguời đi nhà sách.
Nhà sách vô cùng rộng rãi, trên các kệ gỗ chứa đầy sách đủ thể loại, truớc mỗi giá sách có bảng phân loại.
Mai Thái kéo Tần Thu cùng đi tìm truyện tranh nhóc muốn mua, là một quyển truyện tranh thiếu niên nhiệt huyết, chỉ bán bản vật lý, không tìm đuợc trên mạng.
Họ ngồi xổm xuống truớc khu truyện tranh, tìm từng tầng một.
Nắng xuyên qua cửa sổ chiếu đến sàn nhà gỗ đã đánh bóng, sáng lấp lánh, xung quanh cực kỳ yên tĩnh, gáy sách rực rỡ muôn màu chất đống trên giá, trong không khí phảng phất mùi sách mơ hồ lắng lậng.
Chủ tiệm nhàn nhã ngồi sau máy vi tính chơi game, trên quầy thu tiền xếp những quyển sổ nhỏ, ống đựng bút.
Cung Tuấn dừng lại ở khu sách nổi tiếng, cúi nguời tùy ý nhìn.
Trương Triết Hạn không có ý đӏnh mua sách, thuận tay cầm lên một quyển lật xem.
Lật vài tờ, Trương Triết Hạn vẫn không đọc vào đuợc, còn suy nghĩ chuyện hồn ma A.
Bên nguời bỗng nhiên nhiều thêm một bóng nguời, trên nguời mang theo mùi thơm ngát dễ nghe.
Trương Triết Hạn không cần quay nguời cũng biết là Cung Tuấn, không nhúc nhích duy trì tu thế nhu truớc, cậu nhẹ giọng hỏi: "Bài đăng và đoạn phim là cậu làm?"
Cung Tuấn ừm một tiếng, tầm mắt rơi lên quyển sách cậu cầm trên tay kia, lông mày hơi nhíu lại.
Trương Triết Hạn mất tập trung lật sách, bên trong viết cái gì cậu một chữ cũng không đọc đuợc.
Ánh mật trời vàng nhạt xuyên qua giá sách, chiếu lên quanh thân hai nguời, bầu không khí yên tĩnh an lành.
Chủ tiệm ngồi sau quầy thu tiền chơi game xong, nguớc mắt liếc nhìn bên ngoài, luờinhác chậm rãi xoay nguời.
"Sao cậu làm đuợc?" Trương Triết Hạn không nhӏn đuợc hỏi, "Rõ ràng tối hôm qua mình mới nói với cậu."
"Chuyện này rất khó làm à?" Cung Tuấn bình tĩnh thản nhiên nói, "Cậu lúc truớc đã từng nói với họ rồi mà."
Trương Triết Hạn chớp mắt một cái, mới đầu còn chua kӏp phản ứng, qua mấygiây, cậu mới biết Cung Tuấn đang nói cái gì.
Lúc truớc Tần Thu và Mai Thái nhắc nhở cậu, kêu cậu cẩn thận hồn ma A, lúc đó cậu nói, cậu không lo, bởi vӏ Alpha của cậu rất mạnh.
Lúc đó Trương Triết Hạn chắng qua là thuận miệng nói. Sự thực chứng minh, Cung Tuấn mạnh thật.
... Là bởi vì biết hồn ma A xuống tay với cậu, cho nên muốn bảo vệ cậu tốt hơn à.
Lần đầu tiên trực quan cảm nhận cảm giác đuợc bảo vệ nhu vậy, Trương Triết Hạn hơi ngơ ngẩn.
Nhu là trong đêm mua miên man, có nguời bung dù mà đến, chỉ vì một mình cậu, ẩmuớt lạnh giá từ từ biến thành khô ráo ấm áp.
"Nhung mà mình lại thật sự không biết," Tầm mắt Cung Tuấn đật lên bìa quyểnsách trong tay cậu vài giây, suy tu, "Thì ra cậu thích phong cách thế này?"
Hả? Phong cách nào?
Trương Triết Hạn nhất thời chua kӏp phản ứng, thuận tầm mắt y nhìn xuống, thấy sách trên tay mình —— {Nuông chiều O cung: Cuờng A chuyên chế yêu thuơng dӏu dàng}
Bìa là một Omega khóe mắt rung rung, tay bӏ buộc dây thừng, quỳ ngồi duới đất.
Trương Triết Hạn: ... ???
Cậu sững sờ vài giây, thoáng chốc luống cuống tay chân đẩy sách lên kệ, nội tâm bӏ sự xấu hổ ngợp trời che lấp.
Mãi cho đến Mai Thái chọn xong sách, tràn đầy phấn khởi trả tiền, vừa nghiêng đầu, đang chuẩn bӏ gọi mọi nguời cùng đi, nhìn thấy Trương Triết Hạn, nhất thời ré lên: "Triết Hạn cậu nóng lắm hả? Mật cậu đỏ lắm luôn."
Trương Triết Hạn khô khốc nở nụ cuời: "... Hơi hơi nóng."
Mai Thái rất khó hiểu, đã là tháng muời một rồi, sao còn có thể nóng đuợc.
Lúc mấy nguời họ về truờng, còn chua đi đến cổng, đã nhìn thấy cổng náo nhiệt cực kỳ.
Cổng truờng Nhất Trung to lớn hùng vĩ, đậu một chiếc xe cảnh sát, đèn còi cảnh sát đỏ xanh không ngừng lấp lóe, ở chu vi đứng một vòng học sinh và quần chúng đến xem trò vui.
Mấy nguời mậc cảnh phục dẫn theo một học sinh từ trong truờng đi ra.
Cái nguời kia họ đều rất quen, là Khuơng Nham.
Bất kể là thời cổ đại hay là hiện nay, Omega vẫn là một nguồn tài nguyên vô cùngquý giá, nhà nuớc đã đua ra rất nhiều bộ luật có liên quan đến việc bảo vệ Omega.
Tự ý dùng chất dẫn dụ đùa giỡn Omega lại tạo thành thuơng tổn trên thân thể với họ, can tội cố ý hành hung, cao nhất có thể xử năm năm.
Khuơng Nham đã tròn muời sáu tuổi, hắn phải gánh lấy trách nhiệm pháp luật.
Bọn họ dừng lại ở phía xa xa ngoài vòng nguời. Trong đám nguời nổilên bàn luận khe khẽ.
Gì mà kinh tởm, biến thái quá, gì mà không khống chế đuợc bản thân.
Khuơng Nham từ đầu tới đuôi đều không có biện giải cho mình, hắn trực tiếp thừa nhận, hỏi tại sao lại dùng chất dẫn dụ đùa giỡn Omega, câu trả lời của hắn là, thú vӏ.
Đúng, bởi vì cảm thấy nhu vậy rất thú vӏ, cho nên liền làm nhu vậy. Câu trả lời nàycủa hắn gây nên sự phẫn nộ của vô số nguời.
Cảnh sát dắt hắn về phía trong xe, hắn rõ ràng chỉ là một cậu trai thân hình gầy gò, nhung bóng dáng lúc này lại làm cho nguời ta không rét mà run.
Từ đầu đến đuôi, hắn cứ nhu đi dạo trong sân, duờng nhu thứ chờ đợi hắn khôngphải là hỏi cùng, mà là đi tham gia một tiệc ruợu khiến cho lòng nguời phấn khởi.
Trong phút chốc sắp buớc lên xe cảnh sát, hắn duờng nhu phát hiện ra, nhẹ nhàng nghiêng đầu, nhìn ra phía sau.
Tầm mắt của hắn xuyên qua đám nguời, xuyên qua chửi rủa chỉ trích, thắng tắp mà nhìn về phía Trương Triết Hạn.
Chợt, khóe miệng hắn lộ ra một nụ cuời mỉm quỷ quyệt, hắn mở miệng, không một tiếng động nói câu gì đó.
Cảnh sát duờng nhu bất mãn hắn phiền nhu vậy, đua tay ấn đầu hắn một cái, áp giải tiến vào.
Trương Triết Hạn đứng duới ánh mật trời, không nhúc nhích, cảm thấy trên bả vainhu nấn ná một con rắn độc, tự dung lành lạnh.
Cậu hiểu khẩu hình đó của Khuơng Nham. Hắn nói ——
Cậu có tin hay không, một ngày nào đó chúng ta rồi sẽ gập lại lần nữa.
.
.
Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn các thiên sứ nhỏ ném phiếu bá vuơng hoậc tuới dӏch dinh duỡng cho tôi trong khoảng 21:12:51 08- 03-2020~19:58:00 09-03-2020 nha ~
Cảm ơn thiên sứ nhỏ ném mìn: Ánh Nắng Và Muối, Vũ Triết Hạn 1 cái;
Cảm ơn tiểu thiên sứ tuới dӏch dinh duỡng: ☆ 5 bình; Vũ Triết Hạn 1 bình;
Vô cùng cảm ơn mọi nguời ủng hộ tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!
.
.
Tào Tĩnh Hoa đến nói nói một chút: Chuơng sau có...?
[63] Em cũng thích anh
63 [Em cũng thích anh]
Hội thao cuối cùng vẫn kết thúc với vӏ trí hạng nhất của lớp Một. Mà trải qua chuyệnhồn ma A này, không có ai chú ý đến hội thao.
Đầu đề của báo Xuân Thành đề cập đến sự kiện hồn ma A cả một tháng, toàn thángmuời một Nhất Trung ở Xuân Thành đều là chủ đề nóng, cuối cùng để duy trì chế độ dạy học và trật tự bình thuờng, phía truờng học không thể không đứng ra thanh minh, cứ nhu vậy chuyện này mới thôi dính líu tin tức với truờng Nhất Trung Xuân Thành.
Sau hội thao, Trần Dạ nghỉ việc, bӏ điều về một truờng cao trung ở quê để dạy, lớp Năm đổi giáo viên chủ nhiệm, nghe nói là Lý Xuân Hoa đề cử, cô giáo mới là bạn cùng phòng hồi đại học của cô, cô ấy là một nguời vô cùng mạnh mẽ dứt khoát, chỉ là nửa tháng ngắn ngủi, diện mạo của cả lớp Năm rực rỡ mà đổi mới.
Cây phong ở cổng truờng từ đỏ nhạt biến thành đỏ sẫm cả cây, nhu là hai ngọn lửa rực cháy, nhiệt độ giảm hắn, mỗi ngày dậy sớm, có thể nhìn thấy suơng trắng ngung tụ trên cửa sổ, mỗi ngày sập tối càng sớm hơn.
Giờ tự học buổi tối vừa hết, lúc Trương Triết Hạn quay lại kí Tuấn xá, Sở Yến gọi điện đến, dận cậu khí trời lạnh, mấy ngày nữa họ gửi quần áo chăn mền đến.
Trương Triết Hạn cởi áo khoác dày, mậc một chiếc áo len cổ lọ màu trắng, Sở Yến vừa thấy cái cổ lộ ra cửa cậu, thoáng chốc cực kỳ bất mãn: "Đã là lúc nào rồi, còn mậc áo len mỏng nhu vậy, áo len cao cổ lần truớc mua cho con đâu?"
Áo len cao cổ Sở Yên mua cho cậu, nghe nói là cùng mua với đồng nghiệp, bộ suutập "Con cái nhận đuợc sẽ cảm động mà khóc", áo
len đủ loại màu sắc, rất giống một bức tranh sơn dầu vẽ lung ta lung tung, thần kỳ hơn nữa là thế mà lại có huỳnh quang, ban đêm tắt đèn, có thể nhìn thấy áo len mờ mờ tỏa sáng.
Lần đầu tiên Trương Triết Hạn nhìn thấy cái áo len đó, trầm tu rất lâu, cắn răng an ủimình, tốt xấu là tình mẹ nậng trӏch, vẫn cố nén tâm lý nậng chục nghìn tấn của mình, mậclên nguời.
Mậc vào lại khá ấm áp, sau khi quay về tiện tay cởi ra để lên ghế, Trương Triết Hạn cũng không để ý, không ngờ đến nửa đêm đi vệ sinh, đột nhiên nhìn thấy cái thứ đồ biết phát sáng kia, dọa sợ cậu đến mức mém chút nữa bay mất bảy hồn sáu phách.
Từ đây, cái áo len đó liền bӏ gác xó, Trương Triết Hạn về sau không chạm qua nữa.
Trương Triết Hạn nói dối trắng trợn: "Giật rồi ạ."
Sở Yên bán tín bán nghi: "Vậy con có mậc quần dài không?" Trương Triết Hạn thở dài: "Có ạ."
Sở Yên lúc này mới yên tâm hơn, liền bắt đầu mở miệng liên miên cằn nhằn, đều là những chuyện phiếm việc nhà, cái gì mà hoa trong nhà nở rồi, cái gì mà cửa nhà có một con chó hoang...
Trương Triết Hạn kiên trì nghe, thỉnh thoảng chêm vào hai câu.
Cuối cùng đến lúc sắp cúp điện thoại, Sở Yên nhu là nhớ tới cái gì, dận dò: "Đúng rồi, mẹ nghe dì Vuơng của con nói sinh nhật Cung Tuấn là ngày hai tháng sau, nó mới chuyển vào truờng các con, con để ý nó nhé."
Thần kinh Trương Triết Hạn vì đó rung một cái. Cung Tuấn sinh nhật sắp đến?
Cậu thế mà lại không biết.
Đây là sinh nhật đầu tiên của Cung Tuấn ở Xuân Thành, cậu muốn cho y khó quên một chút.
Sau khi cúp điện thoại, Trương Triết Hạn vuốt nhẹ di động, kiềm chế không đuợc kích động muốn gửi tin nhắn cho Cung Tuấn hỏi y thích cái gì.
Thế nhung tin nhắn vừa gửi đi, liền bӏ cấp tốc thu lại.
Không đuợc, bộ dạng nhu vậy không có bất ngờ vui mừng gì, lại còn hời hợt.
Trương Triết Hạn chua bao giờ là nguời hời hợt.
Cậu cầm điện thoại đi qua đi lại tại chỗ, cuối cùng lên baidu tìm rất nhiều bất ngờ sinh nhật, với cả Xuân Thành có nơi nào chơi vui.
Mà nhìn tới nhìn lui, truớc sau đều không hài lòng.
Xem mãi đến nửa đêm, Trương Triết Hạn mới ôm điện thoại di động mà ngủ.
Giữa trua ngày hôm sau, cậu chuồn khỏi truờng học, khảo sát thực đӏa hồi lâu, cònkéo Đại Cẩu làm huớng dẫn viên cho cậu.
Buổi trua tính cả giờ ăn trua và nghỉ ngơi, chỉ có hai tiếng.
Trương Triết Hạn xem phòng chơi game xem phòng kín thẻ bài, xem trốn thoát mậtthất, tính toán chơi cái nào truớc chơi cái nào sau.
Mà truớc sau vẫn cảm thấy thiếu thiếu gì tứ.
Đại Cẩu nghe nói Trương Triết Hạn muốn tổ chức sinh nhật cho bạn học, lúc mới đầu còn tràn đầy phấn khởi giúp cậu tham khảo, thế nhung chắng đuợc bao lâu, liền bắtđầu mỏi chân.
Nguời nhu Đại Cẩu, tổ chức sinh nhật thật ra có thể có một bát mì truờng thọ ăn đã rấttốt rồi, lúc anh tổ chức sinh nhật cho anh Hoàng
nhiều lắm đi ra ngoài mua một cái bánh ngọt, nhu vậy nguời ta đã rất cảm động.
Cho nên anh không có cách nào hiểu vì sao Trương Triết Hạn xem nhiều nơi thú vӏnhu vậy, vẫn chua vừa ý.
Đây đã không giống nhu là tổ chức sinh nhật cho bạn học, nguợc lại nhu là... tổ chứcsinh nhật cho bạn gái?
Đại Cẩu vừa suy nghĩ, vừa ngồi ở trên ghế sô-pha nhỏ bên ngoài chờ cậu.
Trương Triết Hạn ở khu trốn thoát mật thất cùng chủ tiệm thuơng luợng liệu có thể đật truớc hết đuợc không, còn cẩn thận báo lúc đó có thể sẽ có bao nhiêu nguời đến.
Đây là một đơn lớn, chủ tiệm bàn với cậu từng chi tiết nhỏ cụ thể, kể cả chọn loại hoa nào, lấy loại bánh nào.
Đại khái nói mấy chục năm, rốt cuộc cũng bàn xong một nửa, Đại Cẩu ở trên sô-pha chờ đến sắp ngủ, nghe chữ đuợc, giật mình một cái, đứng dậy: "Rốt cuộc cũng xong,vậy chúng ta về đuợc rồi nhỉ?"
Trương Triết Hạn mật mũi phát sầu: "Anh thấy tôi tậng cậu ấy quà gì thì tốt?"
Đại Cẩu nguớc đầu một lát, thả lỏng gân cốt, rốt cuộc nhӏn không đuợc chân thành mà hỏi: "... Nguời ta là bạn học bình thuờng của cậu thật à?"
.
.
Lý Xuân Hoa phát hiện chuyện này thực sự là quá thần kỳ, mỗi lần cô có lòng muốn tóm Trương Triết Hạn, bên kia sẽ cứ trơn tuồn tuột, ngoài thời gian lên lớp, lúc khácsẽ không thấy đuợc đối phuơng.
Lần này cô chọn giờ tan học canh ở cửa mới túm đuợc con thỏ nhỏ này về văn phòng.
Hai tháng này sự thân thuộc của Trương Triết Hạn đối với văn phòng đã cao thêm một đắng cấp.
Nếu nhu nói lúc truớc cậu vừa nhìn thấy văn phòng sẽ nghĩ đến phạt đứng, vậy thì hiện giờ cậu nghĩ tới văn phòng liền sẽ nghĩ đến bài thi, bài tập, đề bài.
Cậu cho là Lý Xuân Hoa lại tìm đề bài cho cậu: "Cô ơi, đề lần truớc em làm đã sửa xong rồi ạ?"
"Sửa xong rồi, em làm rất tốt đấy." Lý Xuân Hoa đua sách đề cho cậu, trong mắt tràn đầy khen ngợi, "Lần này gọi em tới là muốn hỏi em, có muốn tham gia kỳ thi Toán họctới đây không?"
Liên quan đến chuyện này, Lý Xuân Hoa thật ra sớm có suy tính, cô vẫn luôn có ý mà đua những đề bài có phần khó cho Trương Triết Hạn, nhung cậu vẫn có thể làm ra.
Cậu trời sinh không thích làm những đề bài mang tính quy tắc, theo khuôn phép cũ, loại tính cách này quả thật là trời sinh tham gia thi cử.
Lúc truởng tổ truởng tổ Toán năm hai cao trung đến đây, thảo luận về Trương Triết Hạn với cô, tổ truởng Toán từng làm giám thӏ của Trương Triết Hạn, lúc đó thầy đã thấy thằng nhóc này giỏi lắm, tiềm năng không thể đo đếm.
Sau đó quả thật y nhu thầy nói vậy, lần thi tháng thứ hai, Trương Triết Hạn từ hạngmột trăm chín muơi tiến bộ lên tốp muời khối, cuối cùng triệt để ổn đӏnh ở hạng hai khối.
Toàn truờng khiếp sợ, cũng lại chết lậng, dù sao Trương Triết Hạn đã từng lội nguợcdòng, bay vọt hơn một nghìn hạng.
Bây giờ mỗi lần truờng họp bàn bồi duỡng nhân tài, khối cao nhӏ nhất đӏnh phảiđiểm danh qua Trương Triết Hạn và Cung Tuấn.
Nhung giờ đều đã là năm hai cao trung, Trương Triết Hạn cuộc thi nào cũng khôngtham dự, thật sự thiệt thòi, truờng cũng sốt ruột, cho nên muốn thông qua Lý Xuân Hoa tới hỏi ý bản thân Trương Triết Hạn.
Nghe thấy bốn chữ kỳ thi Toán học, ánh mắt Trương Triết Hạn khẽ chuyển động, trầmtu một hồi rồi mới trả lời: "Em muốn ạ."
Cậu thật sự có hứng thú với Toàn học, cảm giác thành công khi có thể giải ra một câu hỏi khó là không gì sánh kӏp, nhu chinh phục một ngọn núi cao.
"Vậy thì tốt quá rồi." Lý Xuân Hoa nghe vậy rất vui vẻ, "Vậy sau này cô tìm đề bài, đềutìm theo huớng đề thi?"
Trương Triết Hạn khẽ gật đầu: "Vậy làm phiền cô."
Cậu còn muốn bàn với tiệm bánh kem làm kiểu fondant nào, sau khi dừng lại mấy giây, cậu hỏi: "Nếu cô không cần việc gì nữa, em đi truớc ạ?"
Lý Xuân Hoa nở nụ cuời với cậu: "Không còn việc gì nữa, em về lớp truớc đi."
Trương Triết Hạn dời mấy buớc sang chỗ khác, Lý Xuân Hoa nhu là nhớ tới cái gì: "À đúng rồi, còn có việc, em quay lại giúp cô dận Cung Tuấn, hỏi nó đã đật vé máy bay chua."
Vé máy bay? Cung Tuấn phải đi?
Trương Triết Hạn đột nhiên quay đầu: "Cậu ấy phải đi đâu ?"
Cả Nhất Trung đều biết quan hệ giữa hai nguời họ tốt, Lý Xuân Hoa thân là giáo viên chủ nhiệm tự nhiên cũng biết, cô thấy hơi lạ: "Cung Tuấn chua nói với em à? Nó phảivề Hạ Thành..."
Phải về Hạ Thành?
Y không phải vừa chuyển truờng tới sao, sao nhanh nhu vậy lại phải về?
Sau khi quay về còn trở lại nữa không?
Mấy ngày nay sao không hề nghe y đề cập với cậu?
Trương Triết Hạn nhu bӏ đè đầu nổ vang, một câu nói này đánh cho đầu óc trống rỗng.
"Nói nó mua vé máy bay, đừng để lỡ thời gian, nghe nói cha mẹ nó cũng bay về."
"Cha mẹ cậu ấy cũng quay về rồi?"
"Đúng vậy." Lý Xuân Hoa nói, "Còn đậc biệt gọi điện thoại tới đây, xem chừng lần này quay về có liên quan đến chuyện học của nó."
Trương Triết Hạn cảm thấy nhu bên tai có một đàn ong bay đến, ong ong vo ve.
Lúc truớc cha mẹ y xuất ngoại, Cung Tuấn mới chuyển truờng đến đây, bây giờ cha mẹy trở về, Cung Tuấn liền phải chuyển truờng trở lại?
Cung Tuấn y thế mà không nói tiếng nào, cứ nhu vậy mà đi? Y phải đi mà lại còn tỏ tình với cậu?
Y có phải chỉ muốn suơng móc một đoạn thôi không? Nguời Hạ Thànhbọn họ toàn chơi kiểu đó à?
Trương Triết Hạn muộn màng ý thức đuợc, tại sao Cung Tuấn chua từng đề cập sinhnhật chính mình với cậu, có thể là vì, y truớc giờ không đӏnh tổ chức sinh nhật ở Xuân Thành.
-- bởi vì y căn bản không quan tâm, y chỉ muốn chơi xong bỏ chạy.
Trương Triết Hạn trong nháy mắt cảm thấy, bản thân vì y lên kế hoạch sinh nhật tỉ mỉ,suy tính thời gian dài nhu vậy, cứ nhu một trò cuời.
Cậu ngơ ngơ ngác ngác trở về lớp, lúc đi vào giáo viên đã bắt đầu dạy, cậu quên cảbáo cáo, vào cửa rồi mới nhận ra chua chào hỏi.
Khi về chỗ, tất cả mọi nguời nhìn cậu, thế nhung Trương Triết Hạn không để ý, cậu thậm chí không cảm giác đuợc nguời khác đang nhìn cậu.
Cậu ngập tràn phẫn nộ và uất ức, chỉ muốn túm tên khốn bàn sau kia hỏi rõ.
Mà trong phẫn nộ uất ức, lại xen một tia sợ hãi. Cậu sợ Cung Tuấn thật sự một đi không trở lại.
Hôm nay là thứ sáu, học xong tiết cuối cùng trực tiếp tan học.
Cả bốn muơi lăm phút, Trương Triết Hạn một phút học cũng không nghe lọt, cậu xoaybút, cách một chốc, vẽ một đuờng trên giấy nháp.
Đợi đến lúc tan học, trên tờ giấy nháp kia ngổn ngang kín mít đuờng vẽ, khác nào trái tim hỗn loạn của cậu.
Chuông tan học reo, sau khi dận dò bài tập, mọi nguời nhu những con chim vui bay ra khỏi phòng học.
Mai Thái cảm thấy rất lạ, nhóc cố gắng muốn hỏi Trương Triết Hạn làm sao, mà sắc mật Trương Triết Hạn âm trầm cực độ, lúc nhóc vừa mới chuẩn bӏ mở miệng, liền nói thắng: "Cậu với Tần Thu đi truớc đi, mình có chút việc muốn nói với Cung Tuấn."
Xem ra đây là chuyện của hai nguời cậu và Cung Tuấn.
Mai Thái hơi không yên lòng, nhung nhóc tin tuởng với năng lực của Cung Tuấn, mới có thể an ủi đuợc Trương Triết Hạn.
Nếu nhu thật sự không đuợc, nhóc lại quay đầu hỏi Cung Tuấn xem xảy ra chuyện gì.
Nội tâm nghĩ xong, Mai Thái cẩn thận từng buớc mà kéo Tần Thu rời đi.
Cung Tuấn đang sắp xếp cập sách, y cũng nhìn ra Trương Triết Hạn không đuợc bìnhthuờng, thế nhung y không nghĩ ra đuợc là tại sao.
Nguợc lại là Trương Triết Hạn mấy ngày nay vẫn cứ xuất quỷ nhập thần, còn né tránh các kiểu với y...
Rõ ràng quãng thời gian truớc vẫn rất tốt.
Cung Tuấn không rõ vì sao, vì vậy lựa chọn án binh bất động, y chậm rãi cất văn phòng phẩm vào trong cập sách.
Phòng học trống đi dần, chỉ còn du lại hai nguời bọn họ, kim ô lận về tây, tia sángmàu da cam xuyên thấu qua cửa sổ khúc xạ bắn vào, rơi lên trên bàn, ngoài cửa sổ là một loạt những cây long não tuơi tốt, tình cờ có hai con chim tuớc đậu ở đầu cành cây, nghiêng đầu liếc nhìn trong phòng học.
Trương Triết Hạn đợi một lát, không đợi đuợc Cung Tuấn chủ động mở miệng giải thích với cậu, cậu càng tức giận, quay đầu há mồm liền hỏi: "Cậu phải về Hạ Thành à?"
Trên mật cậu trai nhuốm một tầng lửa giận mỏng, con nguơi lóng lánh trong suốt,nhu là đốt hai đám lửa rực cháy, cả nguời hận không thể nhào tới.
Cung Tuấn bỏ một quyển sách cuối cùng vào cập, ngung lại một lát: "Ù."
Ngữ khí nhẹ tênh, cứ nhu đang nói một chuyện bình thuờng vô cùng bâng quơ gì.
Thì ra y phải đi, chính y cũng cảm thấy không phải chuyện gì lớn, cũng căn bản không có ý đӏnh nhắc tới với Trương Triết Hạn.
Cho nên y xem Trương Triết Hạn là cái gì?
Một món đồ chơi tiêu khiển lúc tạm thời chuyển truờng à? Có thể không cân nhắctâm trạng, không cân nhắc ảnh huởng, lừa đuợc cậu vào tay là trực tiếp đáp máy bay quay về?
Trương Triết Hạn muốn lớn tiếng chỉ trích y, chất vấn y, mắng y khốn nạn, còn muốn mạnh mẽ mà cho y hai đấm, nhung lời chua kӏp ra khỏi miệng, bỗng nhiên lạinghẹn ngào: "Vậy cậu... còn trở lại không?"
Cậu biết mình thật sự không nên thân, nguời ta đã bắt nạt cậu đến mức này, cậu thếmà còn chắng ác mồm đuợc nữa.
Ngoài phẫn nộ ra, càng nhiều hơn chính là, thuơng tâm, đau khổ, không nỡ.
Mấy câu ngắn ngủi, Cung Tuấn đã gần nhu rõ ràng Trương Triết Hạn đang suy nghĩ cái gì, tại sao lại tức giận.
Y trầm ngâm vài giây, lắc đầu một cái, lậng lẽ nói: "Chuyện này rất khó nói."
... Y quả nhiên phải đi! Quả nhiên muốn chuyển truờng trở lại!
Nếu lúc bắt đầu đã biết mình sẽ không ở chỗ này dài lâu, tội gì trêu chọc cậu?
Rõ ràng cậu mới đầu lừa mình dối nguời coi y là anh em, là Cung Tuấn trăm phuơngngàn kế kéo lớp vỏ bọc này xuống!
Hiện tại y lại muốn đi thắng một mạch! Thông báo gì cũng không cho cậu, cậu lại biếtđuợc từ chỗ cô giáo!
Trương Triết Hạn cũng không nhӏn đuợc nữa, giơ tay liền đánh y một đám, chỉ cảmthấy viền mắt ấm lên, cậu xoay nguời chạy.
-- mà lại chạy không thành.
Cung Tuấn đua tay nắm lấy cậu, kéo cậu về bên cạnh mình: "Cho mình một lí do ở lại."
"Cậu cái tên khốn này!" Nuớc mắt từ khóe mắt đứt đoạn rơi xuống nhu tơ, làm saocũng không khống chế đuợc, Trương Triết Hạn muốn giơ tay lau đi, nhung Cung Tuấn nắm tay cậu, cậu chỉ có thể chật vật nghiêng đầu, "Mình chua từng thấy ai xấuxa hơn cậu."
"Vậy thì mình phải đi, không thể nào thay đổi đuợc." Cung Tuấn khẽ thở dài, đuờng hoàng nghiêm Tuấn mà dận dò, "Sau khi mình đi, mùa đông uống ít sữa chua thôi, tửu luợng không tốt đừng nên uống ruợu, đừng cứ thức đêm giải đề, thỉnh thoảngcũng có thể chơi game một lát."
"Hai chậu hoa đó của mình để lại, nhờ cậu chăm sóc vậy."
"Truớc khi hành động phải suy nghĩ, đừng vọng động, đừng bồng bột."
"Lúc khó chӏu đừng trốn đi để nguời khác không tìm đuợc cậu, luôn luôn có nguời đaulòng cho cậu mà."
Mỗi một câu Cung Tuấn dận, duờng nhu xuất hiện nhảy múa quanh hai nguời, Trương Triết Hạn uống sữa chua ra khỏi cửa nhà, cùng Cung Tuấn đi học, Trương Triết Hạn uống say rồi đùa giỡn với Cung Tuấn, nhiều đêm giải đề nhu vậy hai nguời cùng nhau gắng vuợt qua, Cung Tuấn không cho cậu ngắt lá hoa dạ lai huơng...
Duới bầu trời sao, Cung Tuấn tìm tới cậu đang trốn trên sân tập, nắm chật cổ tay cậu nói, vì sao sẽ phát sáng.
Một cảnh lại một cảnh, sống động mà nồng nhiệt, nhu là dung nham nóng bỏng dâng lên ngực.
Thì ra trong lúc vô tình, họ đã xảy ra bộn bề nhiều việc nhu vậy. Thế nhung sau nàycó thể là sẽ không còn thấy đuợc Cung Tuấn nữa.
Nuớc mắt càng mãnh liệt, Trương Triết Hạn chua từng biết rõ ràng nhu thế này, không nỡ đến mức tận cùng, thì ra thật sự cả hô hấp cũng cảm thấy khó chӏu.
Cậu nức nở, tiến lên một buớc, đua tay ôm lấy Cung Tuấn: "Nhung mà mình không nỡ cậu..."
"Mình thích cậu."
"Cậu đừng đi có đuợc không?"
Cung Tuấn giang tay ôm lấy cậu, rất thoải mái đồng ý: "Đuợc, vậy một tuần sau anh sẽ về."
Nuớc mắt của Trương Triết Hạn gần nhu làm uớt đẫm bả vai Cung Tuấn, cậu cònmuốn khóc thêm hai câu, bỗng nhiên ý thức đuợc sai sai...
Cậu giơ tay lau đi nuớc mắt mông lung, ngơ ngác mà hỏi: "Cậu nói cái gì?"
Cung Tuấn nâng tay giữ mật cậu lại, đầu ngón tay luớt qua đuôi mắt cậu, lau đi nuớc mắt, khẽ mỉm cuời: "Triết Hạn, hình nhu anh nói là đúng vậy, khó nói, chứ có nói anh không về nữa đâu?"
Trương Triết Hạn ngẩn ra tại chỗ nhu chết máy, trừng trừng nhìn y: "Cậu..."
"Anh bảo em tìm cho anh một lý do để ở lại," rốt cuộc cũng nghe đuợc nguời ta tỏ tỉnh, trong lòng Cung Tuấn khác nào đuợc lau mật, "Nếu em đã nói em thích anh luôn rồi, anh còn không ở lại, chắng phải là quá khốn kiếp sao?"
Trương Triết Hạn chậm chạp mà phản ứng lại, Cung Tuấn vẫn luôn nói dối cậu, y chính là muốn nhìn cậu khóc vì y, chính là muốn nhìn cậu chân thành thổ lộ...
Y có thể vốn chỉ đӏnh quay về một tuần!
Trời ạ cậu thế mà ngốc nhu vậy, thế mà không chút nghi ngờ nào mà buớc vào, cònngây thơ tự đào hầm chôn mình!
Lại hồi tuởng cậu đã nói những gì...
Cậu quả thật xấu hổ đến muốn chui xuống đất ba thuớc, về sau không xuất hiện nữa!
Trương Triết Hạn tức giận đến muốn đánh y: "Sao cậu lại thế hả!"
Tốt xấu là mình nói dối nguời ta truớc, Cung Tuấn đứng bất động tùy ý cậu đánh, lúc Trương Triết Hạn tức tối bất bình muốn cho một quyền thứ hai, Cung Tuấn lập tức nghẹn ho hai tiếng.
Trương Triết Hạn chần chừ một lúc, nghi ngờ mình đánh quá nậng, đánh hỏng nguờita, liền do dự thả nắm đấm xuống.
Cung Tuấn không lên tiếng, hơi cúi đầu.
Trương Triết Hạn tâm trạng hoảng hốt, coi là chính mình thật sự đánh rất đau, cậu lập tức đua tay giúp y xoa nhẹ vai hai lần: "... Cậu không sao chứ... có đau không hả..."
Trương Triết Hạn thật sự là... quá dễ trêu chọc.
Lừa một chút là thành, đáng yêu, ngây thơ, mà luơng thiện. Lạ kỳ thế này sao lại để y nhật đuợc?
Cung Tuấn ghé lên vai cậu, chung quy vẫn không nhӏn đuợc, nghẹn cuời thành tiếng.
Nghe thấy tiếng cuời Trương Triết Hạn thoáng chốc nhận ra mình bӏ trêu, luân phiên hai lần bӏ gài bẫy, cậu tức thành con cá nóc, giơ tay đẩy Cung Tuấn ra: "Cậu hơi quá đáng! Mình không muốn để ý tới cậu nữa!"
Cung Tuấn lập tức kéo nguời trở về, xin lỗi nhận sai: "Anh không tốt, là anh sai, anh xin lỗi, anh không nên lừa em."
Trương Triết Hạn nghiêng đầu qua, căn bản không muốn nói chuyện với y.
Cậu trai vừa mới khóc, khóe mắt uớt át, lông mi dài hơi rũ xuống, ngũ quan mềm mại thanh nhã, tuyệt trần lại cám dỗ.
Hôm nay cậu mậc một chiếc áo len cổ lọ màu trắng, quần dài kaki, khí chất cả nguờihiền lành nhu mì, nhu một đóa hoa tĩnh lậng.
Cung Tuấn giữ cậu lại, chậm rãi đến gần, hôn lên khóe môi cậu một cái.
Trương Triết Hạn duờng nhu không nghĩ đến y sẽ đánh lén, quay đầu lại, vừa vận chạm lên chóp mũi Cung Tuấn.
Hô hấp của hai nguời quấn lấy nhau.
"Triết Hạn, anh cũng là lần đầu tiên biết yêu, anh cũng sẽ có cảm giác không antoàn." Cung Tuấn thân mật cọ hai má cậu, "Em truớc giờ chua từng nói thích anh, thái độ đối với anh nhu gần nhu xa, không cho anh danh phận gì, anh cũng sẽ giốngem, lo lắng em tán xong bỏ chạy."
Cậu, cậu nào có?
Cậu là nguời nhu thế à?!
Trương Triết Hạn ngay lập tức liền muốn phản bác y, nhung mà lục trong ký ức, cậu phát hiện, cậu... hình nhu thật sự chua từng nói thích Cung Tuấn.
Lúc mới đầu cậu chỉ muốn quay về với bình thuờng, sau đó liền một cách tự nhiên màquên mất phân đoạn tỏ tỉnh này.
Cậu cũng chua từng thừa nhận, Cung Tuấn là bạn trai của cậu.
......
Sự tình lập tức trở nên trở nên phức tạp.
Đơn giản mà nói, Trương Triết Hạn vốn cảm thấy chính mình có lý, cảm thấy Cung Tuấn là một gã khốn kiếp, mà không nghĩ lại bӏ lật kèo, nguời bӏ lừa dối tình cảm là Cung Tuấn, kẻ khốn nạn kia nguợc lại là chính mình.
Nguời ta thế mà nhӏn đến bây giờ mới lên án, cũng coi nhu là chân ái.
Vốn là cây ngay không sợ chết đứng Trương Triết Hạn thoáng chốc cứ nhu bóng bay xẹp xuống: "..."
"Mình, mình cũng là lần đầu tiên yêu," Trương Triết Hạn lắp bắp nói, "Mình, mình quên nói với cậu... cái đó..."
Mới vừa rồi lúc bӏ gạt nói mình thích cậu, Trương Triết Hạn chỉ có cảm giác rốt cuộc cũng nói ra khỏi miệng, không muốn để lại tiếc nuối.
Nhung bây giờ bắt cậu nói, cậu cảm thấy quá nguợng, cả nguời cậu khó chӏu.
Cung Tuấn nở nụ cuời: "Anh thích em, Triết Hạn."
Tại sao mọi nguời đều là lần đầu tiên, y lại có thể nhẹ nhàng đến thế?
Tâm lý phản nghӏch của họ Hà dâng lên, dồn duỡng khí nuốt núi sông, nhung trên thực tế giọng nhỏ nhu tiếng muỗi kêu: "... Em cũng thích anh."
Cậu thích Cung Tuấn, không biết là từ khi nào thì bắt đầu, đến lúc ý thức đuợc, nhất cử nhất động của nguời ta, đều có thể ảnh huởng đến tâm trạng cậu.
Thích nhìn y cuời, thích kề cận y, thích ở bên cạnh y, thích bất kể chuyện gì cũng đều chia sẻ với y.
Nếu bỏ qua lâu nhu vậy, vậy bây giờ nói rõ, cũng không tính là quá muộn.
Tà duơng ngoài cửa sổ có thể chứng kiến, phòng học trống trải có thể chứng kiến, bàn ghế có thể chứng kiến, thời gian có thể chứng kiến, toàn bộ vũ trụ cũng có thể chứng kiến --
Cậu thích y, toàn tâm toàn ý.
Một chớp mắt Trương Triết Hạn nói xong, Cung Tuấn hôn lên.
Vào lúc tà duơng nấu vàng chảy, màn đêm sắp nhóng đến bầu trời, họ thân mật ôm hôn.
.
.
Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn các thiên sứ nhỏ ném phiếu bá vuơng hoậc tuới dӏch dinh duỡng cho tôi trong khoảng 19:58:00 09- 03-2020~00:27:19 10-03-2020 nha ~
Cảm ơn thiên sứ nhỏ ném mìn:Vũ Triết Hạn, Ánh Nắng Và Muối 1 cái;
Cảm ơn tiểu thiên sứ tuới dӏch dinh duỡng: Vuơng Tiêu 琑phu nhân 6 bình; byuuu, Vũ Triết Hạn 1 bình;
Vô cùng cảm ơn mọi nguời ủng hộ tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!
.
.
Tào Tĩnh Hoa đến nói nói một chút: Sáng hôm nay vừa đi test covid xong, về tranh thủ đăng chuơng quan trọng này cho mọi nguời. Kết quả test sẽ có trong nay mai, hi vọng mọi chuyện sẽ tốt đẹp nhất có thể, lại đuợc gập mọi nguời vào thứ sáu tuần sau,còn nếu không thì hẹn gập mọi nguời sau nữa vậy ^^ Mấy hôm mình ngồi đọccomment, phát hiện một số những bạn comment nhiều ở các chuơng phía truớc, đến các chuơng sau không thấy nữa, mình hi vọng chỉ là các bạn không đọc các chuơng về sau thôi, vẫn đuợc khỏe mạnh và hạnh phúc. Trong tình hình hiện giờ, mongkhông chỉ
là các bạn đọc truyện, mà cả gia đình, bạn bè, và tất cả mọi nguời đuợc an nhiên,sức khỏe dồi dào, vuợt qua khó khăn.
[64] Romeo và Juliet
64 [Romeo và Juliet]
Lúc hai nguời về nhà dùng phuơng tiện công cộng, ngồi ở hàng cuối cùng, cùng nhau xem cảnh đêm rực rỡ, tay Trương Triết Hạn lạnh, lúc này rốt cuộc cũng có thể quang minh chính đại đút tay vào túi Cung Tuấn, không cần hỏi y nữa.
Cung Tuấn bọc lấy bàn tay cậu.
Trên xe buýt sáng sủa, đèn đuờng trải một dải băng vàng ấm lên mật đất, màn đêm buông xuống, gió lạnh rít lên ngoài cửa sổ, bên trong cửa sổ nổi lên một tầnghơi ẩm mỏng manh, nhu là những viên kim cuơng sáng vụn vỡ, đèn đuờng loáng một cái, liền chiếu ra ánh sáng long lanh.
Trương Triết Hạn chợt nhớ tới một buổi tối thật lâu về truớc, vẫn là đầu thu, Cung Tuấn mới vừa thi Vật Lý xong, họ trở về phòng ngủ bӏ bảo vệ đuổi bắt.
Lần đó tay cậu lạnh, nắm lấy tay Cung Tuấn, Cung Tuấn thẹn quá hóa giận gắt gỏng với cậu, cậu lúc đó không rõ vì sao.
Mà sau đó, Cung Tuấn nói với cậu là thích cậu, bây giờ suy nghĩ một chút, phỏng chừng là từ lúc ấy bắt đầu.
Trương Triết Hạn nghĩ, hơi vui mừng, không nhӏn đuợc cuời rộ lên: "Cung Tuấn, nguờikhác nắm tay anh, đến gần anh nói chuyện, anh sẽ cho là nguời ta thích anh à?"
Một tay Cung Tuấn chống ở thái duơng, ánh mắt trôi về phía ngoài cửa sổ: "Thế thìphải xem nguời ta có tên Trương Triết Hạn không."
Quả thực là câu trả lời điểm tối đa..
Hoàn toàn không nhìn ra là lần đầu tiên yêu đuơng.
Cung Tuấn hỏi xong rồi, quay đầu nhìn cậu, hơi hơi nhuớn mi: "Em sẽ tiến lên quanhệ không đứng đắn với mỗi nguời anh em à?"
Hai chữ anh em này để lại bóng tối quá sâu sắc với y.
Trương Triết Hạn lắc đầu: "Không, em chỉ cùng Cung Tuấn tiến lên thôi." Ngoan ngoãn lại đáng yêu.
Cung Tuấn cong môi duới, giơ tay xoa nhẹ tóc Trương Triết Hạn.
Di động Trương Triết Hạn rung lên, cậu lấy ra nhìn, là Mai Thái gửi tin nhắn chocậu, hỏi cậu về nhà chua.
Là anh em tốt, Mai Thái vẫn hết sức lo lắng Trương Triết Hạn lỡ nhu cùng Cung Tuấn nói chuyện không ổn là ra tay đánh nhau.
Nhóc cũng là Alpha, nhóc thông qua chất dẫn dụ là có thể biết Cung Tuấn mạnh cỡ nào, hai nguời thật sự đánh nhau, muời Trương Triết Hạn cũng không đủ mạnh.
Trương Triết Hạn trả lời đang về nhà rồi, suy nghĩ một chút, lại nhắn trả, mình với Cung Tuấn tốt rồi.
Mai Thái lúc này mới yên tâm.
Khi về đến nhà, đoạn đuờng từ trạm xe buýt đến tiểu khu đó, hai nguời đi hồi lâu.
Trăng trong nhu nuớc, bóng cây loang lổ, gió lạnh luợn qua giữa những kiến trúc cao lớn.
Hai nguời cũng không cảm thấy lạnh, trong lòng ấm áp mà sáng sủa.
Chỉ hận thời gian không thể nào cứ thế mà dừng lại.
Cuối cùng lúc đến cách cửa nhà chỉ còn muời mấy mét, Trương Triết Hạn buông yra, hỏi: "Vé máy bay của anh là vào giờ nào?"
Cung Tuấn: "Sáng mai tám giờ."
"Sớm nhu vậy?" Trương Triết Hạn thật bất ngờ, "Vậy ngày mai em dậy đua anh đi."
Trương Triết Hạn mùa đông thích ngủ nuớng, tuy rằng thời gian làm việc và nghỉ ngơi ngày đông kéo dài, nhung mỗi ngày cậu bò dậy vẫn cứ nhu chua tỉnh ngủ.
Thật vất vả mới đến cuối tuần, Cung Tuấn không muốn để cho nguời ta dậy sớm:"Đừng, sáu giờ anh dậy rồi, trời còn chua sáng."
Nếu nhu không có chuyện đêm nay, Trương Triết Hạn cũng sẽ không nghĩ đến chuyện đua y đi, thế nhung hai nguời vừa mới xác đӏnh quan hệ xong, có thời gian một tuần không gập đuợc, Trương Triết Hạn trong lòng tràn đầy không nỡ.
Ngẫm lại nhu vậy, sự cám dỗ của Cung Tuấn đuơng nhiên hơn ngủ nuớng, cậu nói đắng chát: "Vẫn phải đua, không thì anh một tuần không gập em, quay lại quên mất em trông thế nào."
Mậc dù biết Cung Tuấn sẽ trở về, thế nhung không nói tiếng nào về Hạ Thành một tuần, đến chiều cậu mới biết tin, ngày hôm sau nguời ta liền bay, chuyện này nhu tuơng đuơng với nổi lên một ngọn lửa trại, lập tức lại rót một xô nuớc lạnh, ai gập phảicũng sẽ hụt hẫng.
Hai nguời vừa vận đi tới gần sân cỏ cạnh nhà, cây hoa mộc lan nhẹ lay trong gió,bóng đêm dày nhu mực, khu biệt thự cách đó không xa sáng lên ánh đèn lẻ tẻ.
Nơi này, vừa vận cũng là nơi Cung Tuấn tỏ tình với Trương Triết Hạn. CungTuấn dừng buớc lại, rũ mắt nhìn về phía Trương Triết Hạn.
Cằm của cậu trai vùi trong áo len trắng mềm mại, lông mi dài tán ra, chiếu xuống cáibóng duới mí mắt, làn da mӏn màng, tỏa ra ánh sáng nhu sứ trắng, lông mày hơinhíu.
Cung Tuấn khẽ thở dài một cái, đua tay ôm đối phuơng vào ngực, duới cằm chôn vào trong một mảnh huơng hoa, y thấp giọng nói: "Triết Hạn, đừng quá tin vào lực tự kiềm chế của anh."
Giả nhu y có năng lực tiên tri, biết truớc khi đi Trương Triết Hạn sẽ tỏ tình với y, y nhất đӏnh sẽ dời vé máy bay lại.
Thế nhung phía cha mẹ của y bên kia toàn bộ đã sắp xếp xong, y không thể tùy ý làm loạn kế hoạch.
Y không muốn nhìn cậu trai của y cau mày, nếu nhu sáng sớm ngày mai Trương Triết Hạn đến đua y, biểu hiện ra bất kỳ một nét không nỡ và đau buồn nào, y cũng không thể chắc chắn bản thân có đi đuợc không.
Lúc về đến nhà, Sở Yên đang xem ti vi, Hà Huy cũng ở cùng bà.
Lúc Trương Triết Hạn vào cửa, Sở Yên nguớc mắt liếc nhìn đồng hồ: "Sao muộn vậy con? Mẹ suýt chút nữa kêu cha con đi đón rồi."
Trương Triết Hạn ném cập lên ghế sa-lông một cái, cả nguời cũng ngồi xuống: "Có ít việc nên muộn chút ạ."
Sở Yên ừ một tiếng, Trương Triết Hạn đã sắp thành niên, có không gian riêng củabản thân, dì cũng không hỏi tiếp, nguợc lại nói: "Để lại thức ăn cho con, ở trong phòng bếp đấy."
Sở Yên vào bếp mang trứng bọc cơm chiên ra đua cho Trương Triết Hạn, món cơm này là dì mới học trên mạng, buổi trua tự mình thử, cảm thấy cũng rất ngon.
Trương Triết Hạn lơ đãng ăn hai ngụm, cùng họ xem ti vi.
Tên của phim truyền hình lại rất là văn nghệ, gọi là Nhӏp Loạn Trái Tim, Trương Triết Hạn nhìn một phát, phát hiện cốt truyện rất chi là thống thiết, cái gì mà tai nạn xe cộ mất trí nhớ bệnh bạch cầu...
Thế mà Sở Yên lại xem đến nhiệt tình, thấy Trương Triết Hạn cũng xem, dì cho làcậu cũng thấy hứng thú với nó, tràn đầy phấn khởi hỏi:
"Phim truyền hình này rất hay nhỉ?"
Hà Huy không nói một lời đi rót nuớc uống, vừa nhìn đã biết bӏ cái đề tài này đầu độc sâu đậm.
Khóe miệng Trương Triết Hạn giật hai cái: "... Dạ, hay ạ."
"Đây là phim cải biên tiểu thuyết." Sở Yên vừa xem phim truyền hình này đã bӏ hấpdẫn, hai ngày nay bổ sung xong tiểu thuyết nguyên tác, rất là chăm chú (?), "Tên làNuông chiều O cung, quá hay luôn."
Trương Triết Hạn thiếu chút nữa bӏ sậc:... ?
Nuông chiều O cung: Cuờng A chuyên chế yêu thuơng dӏu dàng?? Là cái cuốnOmega bӏ trói quỳ duới đất???
Loại tiểu thuyết này mà cũng có thể truyền hình hóa?
"Mẹ cảm thấy còn có ý nghĩa giáo dục lắm nữa." Sở Yên một bên theo dõi bộ phim một bên tán gẫu với cậu, "Vai chính là một Omega không ngừng vuơn lên, xinh đẹp mỹ lệ lại còn phóng khoáng, nguời ta lái siêu xe tỏ tình với nó, nó từ chối, cho nó thẻ đen, nó cũng không cần, nó một lòng chỉ muốn theo đuổi sự nghiệp, chờ đón Alpha hợp ý mình."
Trương Triết Hạn im lậng nhìn ti vi, trên gáy dấu chấm hỏi gần nhu còn nhiều hơn tóc.
"Mọi nguời trong đấy gọi nó là cục cung, thật là đáng yêu, xem xong mẹ cũng muốn lại đi chăm em bé." Sở Yên cả guơng mật mỉm cuời hiền lành, "Sau này Triết Hạn nhà chúng ta chọn bạn đời cũng phải tự mình cố gắng độc lập, vừa ý ai nói với cha mẹ,cha mẹ giúp con cuới về nhà."
Trương Triết Hạn đột nhiên ho khan, cơm này ăn không vô nữa, cậu xoay nguời vào bếp cầm một bình sữa chua, uống sữa chua bình ổn tâm trạng.
Lúc mới quay về ghế sa-lông, Hà Huy rất là bất mãn, đang thấp giọng nói với SởYên: "Nó còn nhỏ, em nói những chuyện này với nó làm gì?"
Sở Yên trừng chú: "Vậy lúc anh muời bảy tuổi nắm tay em sao không nói?"
Một câu khiến Hà Huy cứng họng.
Trương Triết Hạn chột dạ cực kỳ, cha mẹ cậu muời bảy tuổi mới nắm tay, nhung cậu và Cung Tuấn... đã hôn luôn rồi.
Sau đó Cung Tuấn còn ôm cậu lên bàn... Nhớ lại, một lớpửng đỏ dâng lên bên má.
Trương Triết Hạn đua tay quạt gió, lại ngẩng đầu uống một hớp sữa chua, cậu cầm bình sữa chua, ngồi ở một bên, dò hỏi thử: "... Mẹ. mẹ thấy sau này con tìm nguời yêuthế nào thì tốt?"
"Còn cần phải hỏi à?" Sở Yên đã sớm nghĩ xong, dì rất là vừa ý tên Alpha trong Nhӏp Loạn Trái Tim, dì chỉ vào nguời đàn ông buộc tạp dề trong ti vi mà nói "Nhu nó đấy, dӏu dàng, biết nấu ăn biết chăm con, luơng hàng tháng đều nộp lên, đánh không đánh lại mắng không mắng lại, tốt nhất là trông đẹp trai, phải có trái tim lãng mạn, một lòng say mê con."
Trương Triết Hạn:...
Cung Tuấn, lạnh nhạt, tiết chế, thiếu gia gia tộc lớn, đánh tất sẽ đánh trả, ghét nhất màu hồng phấn, hơn nữa còn là một nguời đàn ông loại hình sự nghiệp ổn đӏnh, chua bao giờ xem chuyện yêu đuơng là hàng đầu, thời gian y ở cạnh đại biểu các môn đều lâu hơn ở cạnh cậu nhiều.
Ngoại trừ lớn lên đẹp trai, cái khác tất cả đều không phù hợp. Trương Triết Hạnhơi hoảng loạn: "Còn có yêu cầu gì khác không?"
Sở Yên liếc mắt nhìn cậu một cái: "Điều kiện kinh tế không khác nhà chúng ta lắm, nếu không con sẽ dễ bӏ bắt nạt. Con hỏi kĩ chuyện này làm gì?"
... Nguời nhà Cung Tuấn đều không giàu thì quý, thủ đoạn đầy mình.
Thôi rồi, cậu đây là có một anh nguời yêu hoàn toàn tuơng phản mong muốn của nguời nhà, Sở Yên nhất đӏnh trăm phần trăm sẽ ngăn cản họ!
Trương Triết Hạn hoảng loạn vô cùng, cậu né tầm mắt Sở Yên: "Không có gì ạ, trên ti vi hay lắm ạ."
Sở Yên nhu lẽ đuơng nhiên cho rằng Trương Triết Hạn vì xem ti vi mà xúc động, cũng rút về trên sô-pha, xa xôi thở dài: "Ù, sau này Triết Hạn nhà chúng ta chọn nguời yêu nhất đӏnh phải lựa kĩ, ngàn vạn lần đừng có tìm nguời nhu cha con."
Hà Huy đang luớt di động bất mãn ngẩng đầu lên: "Anh thì sao chứ?"
Sở Yên hừ lạnh một tiếng: "Anh còn cảm thấy bản thân mình giỏi giang lắm à?"
"Ngày hôm nay nói cho rõ ra, anh sao lại không giỏi, nhà chúng ta thiếu quần thiếu áo thiếu ăn thiếu mậc à?"
"Nếu anh nói thế, vậy thì hai nguời chúng ta nói năng đàng hoàng..."
Trương Triết Hạn mang theo cập sách, ném bình sữa chua vào thùng rác, mang theo vẻ u sầu ngập tràn mà lên lầu.
Sau khi lên lầu, cậu đóng cửa phòng lại, gửi tin nhắn cho Cung Tuấn. [Bling: Anh biết Romeo và Juliet không]
Cung Tuấn đang sắp xếp hành lí lần cuối, dọn dẹp đến muời hai giờ tối y mới có thời gian xem di động, thấy tin nhắn Trương Triết Hạn gửi tới, y nhón ngón tay nhấn vào, trả lời.
[X: Biết, sao vậy]
Trương Triết Hạn lập tức trả lời.
[Bling: Chúng ta phải tùy thời chuẩn bӏ chuyện đi trốn]
Nhìn tin nhắn này, trên gáy Cung Tuấn từ từ hiện lên một dấu chấm hỏi.
... Tuy rằng không hề hiểu cậu đang nói gì, thế nhung kết hợp với mạch não lạ kỳ của Hà Huy lần truớc, Cung Tuấn đoán mò, con trai ruột Trương Triết Hạn nói không chừng đang xem tiểu thuyết tổng tài bá đạo máu chó gì đó.
Thất sách, truớc khi đi đáng ra phải thanh tra mấy thứ kỳ quái trong điện thoại cậu một chút.
Tuy rằng nghĩ nhu vậy, Cung Tuấn ngồi ở bên giuờng, đánh chữ trả lời, dӏu dàng mà kiên nhẫn.
[X: Đuợc, nghe em.]
.
.
Tác giả có lời muốn nói: Rất lâu sau đó.
Trương Triết Hạn cẩn thận thấp thỏm mang Cung Tuấn về nhà: Mẹ, đây là bạn trai con.
Sở Yên: Hai đứa tính bao giờ kết hôn? Trương Triết Hạn: ???
Xem bình luận chuơng vừa rồi, chắc tôi là nguời cuối cùng biết cuốn sách này sắp kếtthúc nhỉ, trầm tu
Vậy chắng lẽ là không cần gõ chữ nữa sao, thật vui
.
.
Tào Tĩnh Hoa đến nói nói một chút: hôm nay đổi xung hô dành cho Huy - chua chậtđuợc tên Alpha cầm thú - Hà và Sở - Nhӏp Loạn Trái Tim - Yên, cho cân với phụ huynh phía đằng Alpha sắp sửa lên sàn
[65] Người ta là kiểu người gì?
65 [Nguời ta là kiểu nguời gì?]
Vốn Trương Triết Hạn đã đật xong bánh ngọt và các cửa tiệm, thậm chí còn nát óc nghĩ ra rất nhiều kế hoạch dẫn dắt, nhung bây giờ không cần dùng.
Kỳ nghỉ tháng của họ đuợc bốn ngày, từ ngày một tháng muời hai đến ngày bốn, Cung Tuấn ngày bảy trở về.
Trương Triết Hạn cắn răng đi hủy hẹn từng tiệm.
Đại Cẩu đi cùng cậu ngơ ngác cực kỳ, bản thân ở mỗi tiệm nhìn thôi cũng đau lòng:"Hủy đật truớc thật à? Hay là suy nghĩ lại đi?"
Những ngày qua đều là anh cùng cậu chạy vòng vòng, bỏ tiền tất nhiên không cần phải nói, quan trọng nhất là tốn tâm huyết và sáng tạo, những thứ này đều làTrương Triết Hạn cùng chủ tiệm nhân viên thảo luận hồi lâu, thức đêm nghĩ ra.
Mà cứ nhu vậy biến mất. Đại Cẩu nhìn mànhức nhối.
Trương Triết Hạn cũng nhức nhối, nhung mà kế hoạch không theo kӏp sự thay đổi, năm nay Cung Tuấn tổ chức sinh nhật hắn là ở Hạ Thành, cũng không gập đuợc.
Khi về nhà, anh trai Mai Thái Mai Thì gửi tin nhắn cho cậu, mời cậu ngày mai đến triển lãm nhiếp ảnh cuối năm của tạp chí họ.
Lúc Cung Tuấn từ sân bay đi ra, bên lề đuờng đậu một chiếc Spyker, đuờng cong muợt mà, thân xe bóng bẩy, một nguời đàn ông trung niên mậc âu phục, mang mắt kiếng gọng vàng đứng ở bên cạnh xe, trên tay còn đeo găng tay trắng, dẫn đếnnguời chung quanh đều dồn dập nhìn sang huớng chú.
Nguời đàn ông trung niên vừa nhìn thấy Cung Tuấn, lập tức tiến lên, nhận ruơng hành lý giúp y, cung kính gọi: "Cậu chủ."
Cung Tuấn mậc một cái áo khoác phao dài, Hạ Thành tuy rằng gọi là Hạ Thành, nhung nhiệt độ còn thấp hơn Xuân Thành, chân trời mây đen chồng chất, cảm giác cứnhu sắp sửa có tuyết rơi.
Y ho hai tiếng, nhàn nhạt đáp lại, quản gia lập tức vòng qua giúp y mở cửa xe.
Cung Tuấn ngồi trên xe, quản gia vòng đến ghế tài xế, vững vàng khởi động xe.
Cung Tuấn chếch con nguơi nhìn bên ngoài cửa sổ, Hạ Thành so với Xuân Thành phồn hoa hơn, trên đuờng phố tùy ý có thể thấy đuợc biển quảng cáo đuợc thiết kế cực kỳ nổi bật, văn phòng vụt lên từ mật đất, nguời qua đuờng mậc đồ chỉnh tề, thần thái hối hả, qua lại giữa các tòa nhà.
Y thật ra cũng chắng có bao nhiêu tình cảm với nơi này, đӏa bàn chính của nhà họCung ở Xuân Thành, cha Cung Tuấn là Cung Thanh vì nhu cầu phát triển công việc, mới đến Hạ Thành, tuy nhiên không ở đấy bao lâu, dựa vào cái ván nhảy Hạ Thành này trực tiếp nhảy ra nuớc ngoài.
Cung Thanh và mẹ Cung Tuấn là Tần Diệc cùng chung chí huớng, một nguời nghiêncứu Vật Lý, một nguời nghiên cứu Hóa Học, mỗi nguời có công trình nghiên cứu khoa học, hai nguời quen biết lúc du học ở nuớc ngoài, nhất kiến chung tình, sau khi cùng về nuớc, kết hôn sinh con.
Năm nay họ quyết đӏnh ra nuớc ngoài, là bởi vì nhận đuợc offer từ Viện Nghiên Cứu YT mà họ tha thiết uớc mơ, mấy tháng ở nuớc ngoài này công tác vẫn luôn thuận lợi cực kỳ.
Lần này trở về, đã sớm bàn bạc với Cung Tuấn, muốn bán tất cả bất động sản bênnày đi, nguợc lại thì ở Xuân Thành họ cũng có nhà.
Chuyện nhu vậy thật ra hoàn toàn có thể ủy thác những nguời khác làm, nhung Tần Diệc tình cảm, không nỡ lòng để những nguời khác xử lý nơi từng là nhà của họ, vì vậy đậc biệt xin nghỉ quay về, giao thiệp với bên bất động sản, dọn nhà, tất cả đều do vợ chồng hai nguời tự tay xử lý.
Nhung mà đây kỳ thực chỉ là lí do bên ngoài, trong lòng Cung Tuấn rõ ràng.
Quản gia từ kính chiếu hậu đánh giá y: "Cậu chủ muốn về nhà ở hay là ở khách sạn?"
Cung Thanh và Tần Diệc ở nhà dọn dẹp hành lý, về hà ở cũng không chắc sẽ tiện.
Hơn nữa Cung Tuấn lần này về Hạ Thành không chỉ bởi vì việc chuyển nhà, y cònphải tham gia chung kết kỳ thi Vật Lý trong tỉnh, chung kết cử hành ở khách sạn Hoàng Gia Hạ Thành, phía truờng học đã giúp Cung Tuấn đật truớc phòng rồi.
Cung Tuấn nhìn ngoài cửa xe, trầm ngâm mấy giây: "Truớc tiên về khách sạn để hành lý, sau đó về nhà một chuyến."
Quản gia đáp một tiếng đuợc.
Đến khách sạn bỏ hành lý rồi, quản gia lại đua Cung Tuấn về nhà.
Xe dừng ngoài cổng sắt, vừa vào cổng, là một vuờn hoa lớn, trong vuờn hoa có suối phun, mậc dù đã mấy tháng trời không ai ở, vuờn hoa vẫn tuơi đẹp xinh xắn nhu truớc.
Biệt thự phong cách châu Âu yên tĩnh đứng sau vuờn hoa, nhu là pháo đài ẩn mình nơi sâu hút của rừng rậm.
Trên cửa lớn vàng kim có nhiều hoa văn phức tạp, nậng nề mà sâu sắc, trên cửa có hai vòng màu đồng.
Cung Tuấn đua tay đẩy cửa ra, một quý phu nhân mậc váy ren dài đang nửa quỳ trongphòng khách, không ngừng xếp đồ vào trong ruơng,
nghe thấy tiếng cửa nhà mở, bác nguớc mắt nhìn sang.
Mày liễu, mắt phuợng, mật trái xoan, năm tháng vẫn chua luu lại bất kỳ dấu vết gì trên mật bác, nguợc lại trải thêm một phần vẻ đẹp thành thục sau khi lắng đọng.
Bác nở nụ cuời với Cung Tuấn, thân thiết gọi: "Con trai."
Tần Diệc ngồi duới đất, chiếc váy trắng trải ra một đóa hoa quanh nguời bác, từ viềnhoa lộ ra đôi mắt cá chân Triết Hạn tế mảnh khảnh, bên nguời bác đật một ruơng đồ màu đen, cạnh cái ruơng là bàn trà bằng gỗ đàn huơng màu lá đỏ, bên trên xếp đồ vụn vật, trong bình hoa bạch ngọc, cắm một bó hoa bách hợp.
Cung Tuấn sải chân dài, đi tới, tùy ý ngồi xuống, tầm mắt rơi lên ruơng đồ, nhỏ đến một cây bút, lớn đến đồng hồ báo thức, tất cả đều đuợc sắp xếp chỉnh tề.
Một nguời đàn ông mậc áo sơ mi ghi lê đi tới, trong tay bung hai ly cà phê, đật lên khay trò, dận dò: "Dọn xong mấy món này rồi nghỉ ngơi một lát đi."
Tần Diệc gật gật đầu.
Cung Thanh nghiêng đầu nhìn về phía Cung Tuấn, nhàn nhạt hỏi thăm y một chút: "Về rồi à."
Hai cha con luôn xử sự với nhau nhu vậy, Cung Tuấn cũng quen rồi: "Cha."
Đồ đạc của chính Cung Tuấn đã dọn ổn thỏa từ lúc đến Xuân Thành, y ở chỗ này không có gì cả.
Y bung cà phê lên, lạnh nhạt nhấp một hớp.
Tần Diệc cúi đầu tiếp tục xếp đồ, Cung Thanh im lậng một lát, mở miệng nói: "Con ở Xuân Thành sống thế nào?"
Tay cầm ly cà phê của Cung Tuấn dừng lại: "Rất tốt."
"Học hành thế nào?" "Vẫn ổn."
"Lúc học hành đừng phân tâm." Cung Thanh có ý riêng, "Con còn nhỏ, cuộc sống tuơng lai còn dài nữa, là học sinh phải làm chuyện học sinh nên làm."
Truớc khi đến Cung Tuấn đã biết bọn họ trở về không chỉ là vì dọn nhà, quả nhiên,không nói chuyện đuợc vài câu liền lộ diện.
Đầu ngón tay Cung Tuấn vuốt nhẹ mép ly sứ, không nhanh không chậm nói: "Con biết con đang làm gì."
Cung Tuấn từ nhỏ đã là nguời có chính kiến, đối với việc mình nên làm gì, muốn đuợc cái gì, đều có quy hoạch rõ ràng, trên căn bản không có thời kỳ phản nghӏch gì, hainguời họ nuôi y cũng thật an tâm.
Nhung chính vì nhu thế, Cung Thanh luôn cảm thấy thời kỳ phản nghӏch của CungTuấn đến thì không ai có thể chống đuợc.
Quả thế.
Giọng Cung Thanh lạnh nhạt: "Chỉ mong con sẽ không hối hận."
Cung Tuấn không trả lời, chỉ khẽ cuời nhạt, sau đó chậm rãi uống hết cà phê trong ly.
Bầu không khí nhất thời cứng ngắc.
Tần Diệc để ly thủy Triết Hạn vào trong ruơng, đứng dậy, váy dài uốn luợn rơi xuống đất, khiến cả nguời bác hiện ra khí chất dӏu dàng mà hiền lành, bác điều đìnhnói: "Cung Thanh anh lên lâu xem xem còn sót lại gì không."
Cung Thanh mật không hề cảm xúc lên lầu.
Hai cha con này bất kể là tuớng mạo, hay là tính cách, đều không khác mấy, hoàn toàn là từ một cái khuôn khắc ra.
Tần Diệc đua tay gảy hoa bách hợp trong bình hoa kia: "Nguời ta là kiểu nguời gì?"
Tuy rằng cả một cuộc nói chuyện đều không có làm rõ, nhung bác đang nói về ai, trong lòng lẫn nhau rõ ràng.
Đối mật Tần Diệc, thái độ Cung Tuấn hơi hòa hoãn, lậng một lát mới trả lời: "Rất đángyêu, rất làm nguời khác phải đau lòng, ấm áp, tỏa sáng lấp lánh."
"Chắng trách." Tần Diệc lậng lẽ mỉm cuời, một cánh hoa rơi xuống từ lòng bàn tay bác, "Nghe vào là đứa trẻ tốt."
"Con rất thích em ấy." Nhìn cánh hoa rơi xuống khay trà, Cung Tuấn thắng thắn mở miệng nói: "Và tin rằng cha mẹ cũng sẽ thích."
Cánh hoa trắng mềm mại rơi lên mép bàn trà, lung lay một lát, lảo đà lảo đảo, cuốicùng luớt xuống đất.
Tần Diệc cuời dӏu dàng khéo léo: "Nguời con coi trọng, hắn sẽ không vấn đề."
Đồ đạc trên bàn trà đã sắp xếp gần hết, chỉ còn lọ hoa bạch ngọc đó, có một đóa bách hợp trống một lỗ, nhìn qua đậc biệt nổi bật.
Ở nhà không bao lâu Cung Tuấn liền rời đi, lúc đó sắc trời tối muộn, quản gia khi đua y đến khách sạn Hoàng Gia, có vẻ vô cùng muốn nói lại thôi.
Đợi mấy giây, thấy đối phuơng còn chua mở miệng, Cung Tuấn đua tay kéo cửa xe.
Quản gia thấp giọng hô: "Cậu chủ."
Cửa xe đẩy ra một khe, gió lạnh thổi vào, ở nhà ngại nóng, Cung Tuấn cởi áo khoác phao, bӏ gió lạnh thổi, y ho khan hai tiếng.
Quản gia từ guơng chiếu hậu nhìn y, ngón tay nắm chật vô-lăng, do dự một lát, vẫnnói: "Bà chủ và ông chủ hai ngày nay mất ngủ,
thuờng hay nói chuyện đến khuya, họ thật sự rất quan tâm cậu." Cung Tuấn nhàn nhạt à một tiếng.
"Tôi ngẫu nhiên nghe đuợc, họ bàn đến việc sau này cho cậu ra nuớc ngoài du học, họ mang nhiều kỳ vọng với cậu, trên nguời cậu kết hợp hết thảy uu điểm của họ, họ nói là, thiên tài không nên mai một trong bụi bậm."
Cung Tuấn không phản ứng gì, biểu tình bình tĩnh: "Tôi không phải thiên tài gì cả."
Quản gia còn muốn nói thêm gì đó nữa, nhung Cung Tuấn đua tay đẩy cửa xe ra, đi xuống, trở tay đóng sầm cửa xe, vang ầm một tiếng.
.
.
Sau khi đơn giản dùng qua bữa tối, Cung Tuấn trở về phòng.
Nghe nói y quay về, mấy nguời bạn học chơi thân thời sơ trung gửi tin nhắn cho y, nói nhân cơ hội ra họp mật một chút, vừa vận cũng đến sinh nhật Cung Tuấn.
Cung Tuấn trả lời một câu nói sau đi.
Ngày mai phải tiến hành chung kết thi Vật Lý, Cung Tuấn tự giác giải đề một lát, nhungchua làm đã lập tức bắt đầu đau đầu.
Y để bút qua một bên, đua tay xoa trán, yên lậng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Điện thoại di động trên bàn rung lên.
Cung Tuấn lúc này điện thoại của ai cũng không muốn nghe, duy trì cái tu thế nhutruớc không nhúc nhích.
Ánh sáng chằng chӏt tản ra quanh nguời y, y chỉ mậc một bộ đồ ngủ, thân hình mảnh khảnh gầy gò.
Điện thoại cuối cùng cũng ngung, nhung chắng đuợc bao lâu, lại kiên trì không ngừng vang lên.
Mi tâm Cung Tuấn nhíu lại, đua tay với lấy điện thoại di động, vừa đӏnh trực tiếp ấn tắt máy, hai chữ trên màn hình nhảy vào trong mắt —— Triết Hạn Triết Hạn.
Y nhấn nhận: "Xin lỗi em, lúc nãy không để ý."
Giọng nói thiếu niên trong trẻo từ đầu bên kia điện thoại vang lên, không để ý chút nào, tràn đầy phấn khởi nói: "Cung Tuấn! Hôm nay em ra ngoài ăn đuợc mì Oden siêu ngon, về nhà tìm hiểu lâu lắm, chờ anh về em nấu cho anh ăn!"
"Vậy à." Cung Tuấn không tự chủ nhếch môi duới, "Anh rất mong."
"Mì Oden rắc rối lắm á, lúc đó có thể anh còn phải giúp em." Cậu trai nửa thật nửa giả hờn dỗi, "Hôm nay em mang qua cho dì Vuơng ăn, dì ấy nói em có thể bán đuợc, dìmuốn đầu tu mở quán cho em."
Cung Tuấn ngồi thắng nguời, nhẹ nhàng cuời khẽ: "Em muốn mở quán không?"
"Mở quán nhất đӏnh mệt lắm." Trương Triết Hạn trầm tu một hồi, "Em chỉ thích ăn, hơn nữa em vì anh mới đi tìm hiểu, không thể để nguời khác đuợc lời."
Cung Tuấn: "Vậy thì đừng mở vậy."
Giọng Trương Triết Hạn mang nụ cuời: "Không mở. Chiều nay em còn đi dạo trungtâm mua sắm, tiện tay mua cho anh một món quà, xế chiều lúc sang đua mìOden, nhân cơ hội giấu vào phòng anh rồi, lúc anh trở về, tìm xem nhé."
"Quà gì?"
Trương Triết Hạn muốn cho đối phuơng một bất ngờ nhỏ: "Chờ anh trở về sẽ biết."
Cung Tuấn đứng lên, thuận theo: "Đuợc."
"Cung Tuấn," Giọng Trương Triết Hạn mang theo một chút chần chừ, "... Anh làm sao vậy?"
Rõ ràng ngữ khí Cung Tuấn không khác bình thuờng lắm, cách nói chuyện cũng không có gì khác nhau, nhung cậu vẫn có thể nghe ra sự bất đồng.
Trương Triết Hạn đi ngang qua thảm trải nền, đẩy cửa sổ sát đất ra, đứng bên cửa sổ.
Chân trời là ánh trăng sáng ngần, trong vắt, nhu là một viên bạch ngọc, quần thể kiến trúc khổng lồ đều ngâm trong ánh trăng mềm mại, yên tĩnh rơi vào trạng thái ngủ say, tình cờ sáng lên vài ngọn đèn, nhu là đom đóm sáng lên bên bờ sông đen.
Cậu đua tay bám lên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn mật trăng, đây là thứ duy nhất cậu có thể cùng đối phuơng đồng thời nhìn thấy.
Hồi lâu, trong điện thoại di động truyền đến giọng nói cực thấp: "Không có gì."
Trầm mậc vài giây.
"Triết Hạn." Giọng nói kia tiếp tục, "Anh hơi nhớ em."
.
.
Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn các thiên sứ nhỏ ném phiếu bá vuơng hoậc tuới dӏch dinh duỡng cho tôi trong khoảng 19:06:49 10- 03-2020~19:30:05 11-03-2020 nha ~
Cảm ơn thiên sứ nhỏ ném mìn: Ánh Nắng Và Muối 3 cái; Đậu Đậu Nhỏ Bên Cửa Sổ 1 cái;
Cảm ơn tiểu thiên sứ tuới dӏch dinh duỡng: Đậu Đậu Nhỏ Bên Cửa Sổ 8 bình; Vũ Triết Hạn 1 bình;
Vô cùng cảm ơn mọi nguời ủng hộ tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!
*Một dòng xe Skyper N.V.
[66] Con đang đợi bạn trai con
66 [Con đang đợi bạn trai con]
Bởi vì câu nói kia, cả đêm Trương Triết Hạn đều không ngủ ngon giấc, lăn qua lộn lại nghĩ đến Cung Tuấn mãi.
Y ở Hạ Thành gập phải chuyện gì? Tại sao ngữ khí nghe vào trầm lậng nhu vậy? Ykhông vui à? Tại sao?
Áp lực thi cử quá lớn sao?
Cung Tuấn sẽ không gập cái vấn đề này nhỉ...
Bất kể là thi lớn thi nhỏ, đối với y mà nói cứ nhu là uống nuớc lã.
Vậy thì nhất đӏnh đã xảy ra chuyện còn nghiêm trọng hơn thi cử, đối với Cung Tuấn mà nói là chuyện lớn.
Y đều đã nói là nhớ cậu rồi, hơn nữa ngày mai lại là sinh nhật y, cậu có thể ngồi chờchết nhu thế à...
Trương Triết Hạn cuộn chăn suy nghĩ cả nửa đêm, cuối cùng thực sự ngủ không đuợc, dậy mơ mơ màng màng đật vé máy bay.
Đợi đến hôm sau tỉnh lại, Trương Triết Hạn bắt đầu đối mật với một vấn đề rất nghiêmtrọng —— làm sao qua mắt Sở Yên Hà Huy.
Lúc cậu xuống lầu ăn sáng, Sở Yên và Hà Huy hai nguời hôm truớc mới cãi nhau xong, hôm nay còn chua làm hòa, đang ở trạng thái không phản ứng lẫn nhau.
Vé máy bay Trương Triết Hạn đật là một giờ chiều.
Cậu ngồi cạnh bàn ăn màu trắng, từ từ cắn bánh mì, xoắn xuýt rốt cuộc làm sao có thể bàn giao không quá đột ngột mà không làm họ nghi ngờ.
Có mấy lần, cậu lấy dũng khí, chuẩn bӏ kĩ càng lời muốn nói, mà lâm thời liền sợ hãi, không thể làm gì khác hơn là dựa vào đồ ăn để che giấu nội tâm hoang mang.
Sở Yên cầm ly uống sữa tuơi, thấy động tác ăn cơm của Trương Triết Hạn chậm, thuận miệng nói: "Ăn nhanh lên, hôm nay chúng ta về quê một chuyến, thăm ông bà nội."
Mùa đông đã đến, mùa đông hằng năm họ đều sẽ đӏnh kỳ về về quê một lần, thăm hỏi các cụ, biếu quà chăm sức khỏe, hỗ trợ dọn dẹp vuờn nhà.
"Hôm nay con không về đuợc." Trương Triết Hạn cắn răng một cái, nói thắng, "Con muốn đi Hạ Thành."
Trên bàn ăn có mấy giây yên tĩnh, Sở Yên để ly xuống, hai tay khoanh lại thả trên bàn, nghiêm Tuấn hỏi: "Tại sao?"
Bởi vì Cung Tuấn bӏ bệnh nậng, không, cái này không đuợc, Cung Tuấn bӏ bệnh có cha mẹ y ở đó, cậu đi làm gì chứ.
Bởi vì cậu muốn đi chăm Cung Tuấn thi cử, thế nhung lỡ mà họ hỏi tại sao đột ngột nhu vậy cậu nên làm gì...
Bởi vì cậu nhớ Cung Tuấn... Lý do này quá nhõng nhẽo đi... Không giống anh em bình thuờng.
Mấy giây ngắn ngủi, dài nhu là cả một thế kỷ.
Trương Triết Hạn mấy lần há mồm rồi khép lại, liên tục nhiều lần, Sở Yên nhìn mà sốt ruột cho cậu: "... Triết Hạn?"
Trương Triết Hạn căng thắng đến mức bánh bao cũng nuốt không trôi, bật thốt lên: "Bởi vì Cung Tuấn."
Về phần lý do, cậu còn chua nghĩ ra, cậu chuẩn bӏ bӏ Sở Yên đật ra câu hỏi lại câu hỏithậm chí cuỡng chế không cho đi.
Dù sao thật sự rất lạ, nào có ai không nói một lời bỗng nhiên đáp máy bay đến xem bạn?
Nghe thấy là bởi vì Cung Tuấn, Sở Yên thoáng chốc yên lòng: "Ồ, vậy con đi đi."
Đã biết Sở Yên sẽ không đồng ý, Trương Triết Hạn bắt đầu ăn nói linh Triết Hạn: "Con biết mẹ sẽ không đồng ý, nhung mà con rất muốn đến đó với cậu ấy, cậu ấy phảidọn nhà, một mình lẻ loi hiu quạnh không chỗ nuơng tựa..."
Sở Yên buồn bực cắt ngang cậu: "Mẹ nói là, đi đi."
Trương Triết Hạn hơi ngơ ngác mà nhìn dì, còn chua phản ứng lại đuợc.
Sở Yên cảm thấy khá buồn cuời, dì bỏ thêm cái trứng gà cho Trương Triết Hạn: "Mấy đứa nhỏ tuổi các con, không phải muốn nhân lúc nghỉ đi ra ngoài một chút? Cung Tuấn rất tốt, con ở cùng nó, thành tích cũng đổi tốt hơn, ngẫu nhiên ra ngoài chơi với nó cũng không sao."
Chuyện này rất là vi diệu.
Trương Triết Hạn mãi đến tận lúc dọn đồ xong, buổi chiều một giờ ngồi trên máy bay rồi, vẫn cứ cảm thấy vô cùng mơ màng.
Cậu và Cung Tuấn thoạt nhìn lẽ nào bình thuờng nhu thế, giống nhu anh em, cho nên cậu bỗng nhiên bay đi muốn tìm y, cha mẹ cậu còn vô cùng thoải mái, cảm thấy đây là tình hữu nghӏ phổ thông?
Vậy tuơng lai nếu có một ngày, họ phát hiện thật ra cậu và Cung Tuấn sớm đã bắt đầuyêu đuơng...
Trương Triết Hạn cuốn chật cái chăn nhỏ tiếp viên hàng không đua cho cậu, không dám nghĩ sâu.
Từ Xuân Thành đến Hạ Thành, cần bay một tiếng.
Sau khi máy bay hạ xuống, Trương Triết Hạn đón xe đi khách sạn Hoàng Gia.
.
.
Tốt xấu cũng là thành phố đã ở ba năm, quyết đӏnh sau này không trở về nữa, có rất nhiều nguời cần tạm biệt, còn có rất nhiều thủ tục phải xử lý.
Tần Diệc và Cung Thanh thuơng luợng qua, quyết đӏnh chọn một nhà hàng khách sạn tổ chức tiệc ruợu cáo biệt, mời một ít bạn bè thân đến tham gia, cuối cùng lúc lựa khách sạn, chọn khách sạn Hoàng Gia.
Tần Diệc đã đật truớc, bác là khách hàng vip của nơi này, sau khi xác nhận thân phận, giám đốc đến vì bác phục vụ.
Đại thể thuơng thảo xong chi tiết khuôn khổ, Tần Diệc đạp giày cao gót chuẩn bӏ rời đi, mà truớc khi đi, bác nhu nhớ đến cái gì, đôi mắt đẹp luu chuyển, nhu lơ đãng nói: "Tôi nghe nói kỳ thi Vật Lý trong tỉnh tổ chức ở chỗ này của các anh?"
Tần Diệc khoác áo lông chồn màu trắng, bên trong là váy len cashmere, trong tay nhấc theo ví da kiểu mới màu đen, những lọn tóc dài gợn sóng xõa bên vai, khí chất cao quý mà tao nhã, khắp toàn thân không có thứ nào ít hơn bốn chữ số.
Lúc giám đốc nói chuyện với bác không tự chủ đuợc hạ thấp âm luợng, nhu là sợ làm phiền đến bác: "Đúng, chӏ Tần, không chỉ có kỳ thi Vật Lý, một vài kỳ thi có giá trӏ cũng sẽ chọn chúng tôi làm đӏa điểm dự thi."
Nhớ đến hôm qua tan rã trong không vui, Tần Diệc ngừng mấy giây, chợt mở miệng nói: "Có thể làm phiền mang tôi đến xem một chút không?"
Khách hàng yêu cầu, giám đốc dĩ nhiên sẽ không từ chối.
Ông ta đua tay làm dấu mời với bác: "Chӏ sang phía bên này với tôi."
Kỳ thi Vật Lý cử hành ở phòng hội nghӏ tại tầng chín khách sạn, đi ra khỏi thang máy, đèn chùm thủy Triết Hạn sang trọng thả ra một tầng ánh sáng ấm màu vàng, trên bốn cây cột điêu khắc rồng phuợng, khí thế lộng lẫy, hai bên tất cả đều là bích họa, ở cuối phần bích họa kéo dài, để hai bình hoa lớn, hoa trà không một tiếng động lộ ramùi thơm ngát.
Giám đốc một bên dẫn đuờng, một bên nhu nói chuyện phiếm mà mở miệng hỏi: "Con của chӏ đang tham gia kỳ thi?"
Tần Diệc không nhanh không chậm đi theo phía sau ông ta, buớc đi thong dong, nghe vậy, bác nhẹ nhàng gật đầu.
"Chắng trách." Giám đốc không lỡ cơ hội tán duơng, "Hổ phụ không sinh khuyển tử,con của chӏ nhất đӏnh là giỏi giang nhu chӏ."
"Tham gia kỳ thi xem nhu là giỏi giang?" Tần Diệc không biết nên khóc hay cuời màlắc đầu một cái, chậm rãi nói, "Còn kém xa."
Giám đốc cuời nói: "Rồi sẽ đến."
Xuyên qua hành lang dài yên tĩnh, liền đến phía ngoài phòng hội nghӏ, cửa lớn phòng hội nghӏ đóng chật, trang nghiêm nghiêm Tuấn, ở bên ngoài bố trí ghế tựa dài, dành cho nguời đi cùng thí sinh nghỉ ngơi, lúc này trên ghế dài lác đác không mấy ai.
Giám đốc sau khi đua bác đến, nói một câu chӏ còn có yêu cầu hãy gọi tôi, sau đó liền rời đi.
Tần Diệc không quá thích sân khấu công cộng náo nhiệt, nơi này miễn cuỡng tính làthanh tӏnh, bằng vào Cung Tuấn thi ở đây, bác có thể chӏu đuợc.
Bác nhìn chung quanh khu ghế dài, vừa đӏnh chọn nơi xa nhất ngồi xuống, bỗngnhiên thoáng nhìn thấy cái gì, bác dừng buớc lại,
không tự chủ đuợc huớng bên đó nhìn sang.
Chỉ thấy trên ghế dài màu xám sắt, ngồi một cậu trai dáng vẻ vô cùng xinh đẹp, cậu mậc một chiếc áo khoác đệm bông màu cà phê nhạt, dây kéo mở ra, lộ áo len màu trắng và cổ áo sơ mi bên trong, tông màu nhẹ nhàng lại ấm áp, tựa nhu cảm giác mà cậu tạo cho nguời khác.
Truớc mật cậu có một bé gái □□ tuổi đang đứng, bé gái bĩu môi, đắc ý mà cùng cậu chơi xoắn dây.
Bọn họ đại khái không quen biết, thông thuờng nguời xa lạ đối xử với trẻ nhỏ có rất ít nhẫn nại, có thể cho một cái mỉm cuời là tốt lắm rồi, miễn cho ruớc họa vào thân, làm con trẻ nhà nguời khác sứt mẻ chỗ nào va chạm chỗ nào liền bӏ gây phiền phức tính toán.
Thế nhung cậu trai không nhu thế, mắt cậu cong cong, bên môi là hai đồng điếu,một dáng vẻ hiền lành lại cực kỳ thân thiện, tính khí tốt mà cùng chơi đùa với bé.
Bé gái lại làm nũng bên cạnh cậu, cậu đua tay xoa tóc bé, thấp giọng dỗ bé.
Nguời ngồi xung quanh không nhiều, nhung luôn có nguời không nhӏn đuợc huớngtầm mắt về phía hai nguời họ, có vài nguời trời sinh sẽ tỏa sáng.
Tần Diệc hơi sững sờ, đứng ở đằng kia yên tĩnh vài giây.
... Bác biết cậu, sau khi biết đến Cung Tuấn thích nguời này, bác liền đi tìm tất cả tu liệu liên quan đến cậu, đuơng nhiên cũng biết dáng dấp cậu ra sao.
Chỉ là tại sao cậu lại xuất hiện ở đây? Cậu không phải nên ở Xuân Thành à?
Tần Diệc chậm rãi đi về phía thiếu niên, mỗi một buớc đi, trong đầu hiện ra đánh giángày hôm qua của Cung Tuấn về cậu —— đáng yêu,
ấm áp, tỏa sáng lấp lánh.
Không thể phủ nhận, cậu trai xác thật có sức hấp dẫn này.
Khiến nguời ta liên tuởng đến xuân về hoa nở, bầu trời đầy nắng, suối nuớc róc rách, duờng nhu tất cả những từ ngữ đẹp đẽ ấm áp đều có thể dùng trên nguời cậu.
Tần Diệc âm thầm lậng lẽ ngồi xuống bên nguời cậu trai.
Bé gái chơi xoắn dây xong, cảm thấy mệt mỏi, dựa vào trên nguời cậu trai muốn ngủ, cậu cũng thật sự dễ tính, không để ý chút nào, nguợc lại là nguời lớn nhà đứa trẻ không nhìn nổi, vừa cuời với cậu vừa túm đứa trẻ về.
Tần Diệc nơi khóe mắt luôn luôn quan sát cậu, cậu trai duờng nhu hơi uể oải, saukhi bé gái rời đi, cậu duỗi dài chân, miễn cuỡng ngáp một cái, hình nhu hơi buồnngủ.
Nhung cậu dụi dụi mắt, lại không ngủ, mà là từ bên nguời lấy ra một cái hộp nhỏ nhỏ xinh, đó là hộp bánh, chắng qua chỉ to bằng hai bàn tay, bên ngoài hộp bánh viết bốnchữ lớn bay bổng, sinh nhật vui vẻ.
Cậu trai hạ mắt nhìn hộp bánh, từng chút từng chút, ý cuời từ từ tràn qua khóemắt đuôi mày, duờng nhu nghĩ đến một chuyện cực kỳ vui.
Ánh mắt Tần Diệc lắng lại, nhận ra cái bánh kem nhỏ này là vì Cung Tuấn mà chuẩn bӏ.
Bác hơi ngơ ngác.
Ngàn dậm xa xôi chạy tới, chực chờ ngoài phòng thi, ôm bánh kem nhỏ, lại không cảm thấy mệt chút nào, trái lại thật vui vẻ.
Nó thích Cung Tuấn, thích đến mức nhu vậy?
Tần Diệc hồi tuởng lại ngày hôm qua Cung Tuấn vì cậu, công nhiên đối mật với Cung Thanh, sau đấy không chút e ngại rời đi.
Bác lúc đó không thể hiểu nổi, đến cùng là hạng nguời gì, có thể làm cho CungTuấn luôn luôn lý trí bình tĩnh, mất khống chế đến vậy.
Dù sao thì ba miệng ăn nhà họ ở một trình độ nào đó mà nói đều là một loại nguời đồng nhất, sẽ tôn trọng lẫn nhau, hiếm thấy phát sinh tranh cãi.
Mà bây giờ, ở khoảng cách gần tiếp xúc với nguời ta, chắng qua chỉ là ba năm phútđồng hồ, bác thật ra duờng nhu hơi hiểu đuợc.
Tần Diệc nắm chật ví trong tay, nhẹ nhàng nghiêng đầu, truớc tiên lộ ra một cái mỉmcuời với cậu trai: "Con cũng ở đây chờ ai à?"
Trương Triết Hạn sửng sốt một chút, mới chú ý tới nguời ngồi cạnh mình, cũngtrả về một nụ cuời: "Vâng ạ."
Cậu muộn màng phát giác, xung quanh hình nhu cũng là nguời lớn trong nhà, cùngmột độ tuổi nhu cậu, chỉ có một mình cậu.
Hơi không bình thuờng đúng không? Nguời khác sẽ không cả nghĩ chứ?
Lúc ở nhà Trương Triết Hạn nhu chim sợ cành cong, e sợ bӏ cha mẹ phát hiện mối tình này, còn lung ta lung tung suy nghĩ rất nhiều phân đoạn trong phim truyền hình đểdọa chính mình, thế nhung sau khi ra ngoài thì không nhu vậy.
Cậu đang ở Hạ Thành, không ai biết ai, nơi này hít thở cũng tràn ngập không khí tự do.
Trương Triết Hạn nâng bánh kem, lớn mật bổ sung: "Con đang đợi bạn trai con."
Đây là lần đầu tiên ở truớc mật nguời ngoài gọi Cung Tuấn là bạn trai, cảm giác hơi kỳ diệu... nhu là thả một tia lửa lên dây thần kinh mẫn cảm nhất.
Ba phần kích thích, ba phần thẹn thùng, bốn phần ngọt ngào.
Sau khi nói xong, cậu không nhìn phản ứng của nguời khác, nguợc lại chính mình đỏ lỗ tai truớc.
Tần Diệc mậc dù là làm nghiên cứu, nhung giai đoạn thiếu nữ cũng là quý cô thuợng luu tiêu chuẩn, không biết đã gập qua biết bao nhiêu yêu ma quỷ quái, có đủ khả năngnhìn rõ lòng nguời.
Nhìn thấy cậu trai chỉ là nói hai câu liền bắt đầu xấu hổ, còn giả vờ bình tĩnh, cho là không ai phát hiện, Tần Diệc không khỏi rơi vào trầm tu:...
Thôi xong rồi, bác thế mà lại cảm thấy nguời ta hơi đáng yêu.
.
.
Tác giả có lời muốn nói: Sẽ còn cập nhật, thời gian không xác đӏnh, đừng chờ, qiu
Cảm ơn các thiên sứ nhỏ ném phiếu bá vuơng hoậc tuới dӏch dinh duỡng cho tôi trong khoảng 19:30:05 11-03-2020~18:36:27 12-03- 2020 nha ~
Cảm ơn thiên sứ nhỏ ném mìn: Ánh Nắng Và Muối 3 cái; biiiiu, Vũ Triết Hạn 1 cái;
Cảm ơn tiểu thiên sứ tuới dӏch dinh duỡng: Dễ Thuơng Chết Ẻm 10 bình; Mỹ Nhân Thụ 4 bình; Vũ Triết Hạn 3 bình; Huyết Vũ Tham Hoa, 27168294 1 bình;
Vô cùng cảm ơn mọi nguời ủng hộ tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!
.
.
Tào Tĩnh Hoa đến nói nói một chút: Trò xoắn dây đó mọi nguời biết không nhỉ, trò màNobita hay chơi với cái dây ấy, quê mình hông có
trò này, cùng lắm là xoắn xoắn mấy cọng thun thôi, hong biết dӏch qua thế nào nữa ;;-;; Bão lại đến nữa rồi, mong vùng của mọi nguời an toàn vuợt qua những ngày nàynhé
[67] M®t đời đ®ng lòng nhất chỉ đến như thế
67 [Một đời động lòng nhất chỉ đến nhu thế]
Tần Diệc đúng lúc thu lại ý nghĩ của mình, nghiêng đầu liếc nhìn cửa lớn đóng chật: "Dì đợi con trai."
Trương Triết Hạn lễ phép đáp lại: "Ở đây có rất nhiều nguời nhà đều đến chờ con mình."
"Con trai dì cũng không biết dì sẽ đến." Tần Diệc tựa đang tán gẫu mà thở dài, "Cũng không biết một lát nữa có dọa nó không."
Ngữ khí của đối phuơng ôn hòa, mà chau mày, duờng nhu mang theo âu lo, có lẽ là lo con trai mình phát huy không tốt?
Trương Triết Hạn suy đoán nhu vậy, lên tiếng an ủi: "Không đâu ạ, cậu ấy hắn chỉthấy vui mừng thôi. Chắng qua là một lần thi thôi mà, cũng không quan trọng đến nhu vậy."
Không quan trọng đến nhu vậy? Thi cử không quan trọng? Sao nó lại có ýnghĩ kỳ lạ nhu vậy?
Tần Diệc cảm thấy khó bề tin tuởng, bác từ nhỏ đến lớn đều tiếp nhận giáo dục Triết Hạn anh, bỏ ra phải thu đuợc kết quả, nếu nhu thi không đuợc hạng nhất, vậy lần thinày không có ý nghĩa nào.
Bác không nhӏn đuợc hỏi: "Con có mong bạn trai con thi tốt không?"
Thấy đối phuơng trả lời nhu vậy, Trương Triết Hạn liền hiểu rõ trong lòng, bác quả nhiên là đang lo lắng cho thành tích con mình.
"Đuơng nhiên là mong chứ ạ." Cậu theo lẽ thuờng gật đầu, "Nhung bất kể là anh ấythi thế nào, cũng không ảnh huởng chuyện anh ấy là bạn trai con."
Tần Diệc rơi vào trong trầm mậc.
Trương Triết Hạn nghiêng đầu nhìn bác, nở nụ cuời với bác, trấn an nói: "Cũng nhu con trai dì bất kể thi thế nào, cậu ấy cũng mãi mãi là con trai dì. Thật ra không nhất thiết phải tạo áp lực lớn nhu vậy cho bản thân hoậc là cậu ấy đâu ạ, không có bất kỳ một lần thi nào có thể quyết đӏnh cả một đời nguời, thoải mái thôi."
—— thoải mái.
Tần Diệc sống bốn muơi năm, lần đầu tiên đuợc một đứa bé an ủi nhu vậy.
Cái cảm giác này thật sự rất quái dӏ, lý luận của đối phuơng cũng hoàn toàn kỳ cục.
Tần Diệc lắng lậng hỏi: "Nghe có vẻ nhu bạn trai con thành tích không tốt?"
Trương Triết Hạn lắc đầu một cái, bên môi hiện lên một tia cuời: "Bạn trai con là nhất khối."
"Oa." Tần Diệc phối hợp hô khẽ, "Bạn trai con thật là giỏi nhỉ."
"Dĩ nhiên rồi ạ." Vừa nhắc tới Cung Tuấn, Trương Triết Hạn nhất thời không ngừng máy hát nổi, trong giọng nói còn mang theo kiêu ngạo nho nhỏ, "Anh ấy không chỉ có thành tích tốt, lại còn biết nấu cơm, tính cách cũng tốt, đậc biệt kiên nhẫn."
Thành tích tốt, bác đồng ý.
Biết nấu cơm... Cung Tuấn đã cực kỳ lâu không nấu cơm cho họ, nó thế mà nhanhnhu vậy đã nấu cơm cho nguời yêu ăn?
Tính cách tốt, có kiên nhẫn... ăn nói vô căn cứ.
Nếu nhu không phải xác nhận nguời truớc mắt này quả thật giống y nhu đúc ảnh của bạn trai nhỏ Cung Tuấn, Tần Diệc suýt chút nữa muốn cho là nguời này đang nói huunói vuợn.
Hoậc là, Cung Tuấn đi Xuân Thành một chuyến, bӏ nguời bắt mất, hoàn toàn thoát thai hoán cốt.
Nhớ tới ngày hôm qua Cung Tuấn lạnh lùng lãnh đạm đối chọi gay gắt với họ, Tần Diệc hơi sững sờ: "Tình cảm của các con rất tốt nhỉ."
Trương Triết Hạn lại lộ ra nụ cuời hơi thẹn thùng kia: "Dạ, anh ấy nói rất thích con, concũng rất thích anh ấy."
Từ trong giọng nói là có thể nghe ra đuợc đang ở trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt keo sơn.
Tần Diệc một lần nữa nhớ tới bóng lung lạnh lùng lúc Cung Tuấn rời khỏi nhà hôm qua, bỗng nhiên cảm thấy bӏ phân biệt đối xử.
Cung Tuấn khi còn bé rất vui vẻ, lại là bọn họ một tay nuôi nấng, rất bám họ, đậc biệt là có quan hệ tốt nhất với Tần Diệc, lúc ra ngoài nguời khác hỏi bé thích ai nhất,bé nhất đӏnh trả lời là mẹ.
Khi đó bác có bao nhiêu kiêu ngạo vui mừng, cảm giác hụt hẫng bây giờ lại lớn bấy nhiêu.
Không tự chủ đuợc, giọng Tần Diệc có một chút chua xót khó mà nhận ra: "Các conbây giờ còn rất trẻ, tình cảm giống nhu là một khúc củi trôi trên sống, nói không chừng một cơn sóng đánh tới là lật thuyền."
Trương Triết Hạn không chút suy nghĩ: "Làm sao dì biết tình yêu của tụi con là củi trôi sông, mà không phải là một con thuyền lớn?"
Tần Diệc bӏ nghẹn, lùi một buớc để tiến hai buớc, đua ra một vấn đề vô cùng thực tế: "Con thoạt nhìn tuổi còn nhỏ, hắn là yêu sớm? Con có nghĩ tới lỡ nhu cha mẹ haibên không đồng ý không?"
Đây đúng là một vấn đề.
Quả nhiên, sau khi bác đua ra vấn đề này, Trương Triết Hạn rơi vào trầm mậc, TầnDiệc rốt cuộc cũng có đuợc sự thỏa mãn vi diệu, cứ nhu
trong một buổi đối thoại liên tục bại lui, bác rốt cuộc cũng hòa một trận.
Khóe miệng bác còn chua kӏp vung lên, Trương Triết Hạn lại thản nhiên nói: "Thời đại này không thӏnh hành hôn nhân sắp đật, không có lẽ nào mà họ có tu cách yêu đuơng tự do, tụi con quen nhau còn phải để họ hài lòng, vậy thì quá vô lý rồi."
Nói đoạn, cậu nghiêng đầu nhìn, thành khẩn mà nghiêm Tuấn: "Dì ơi, nhìn dì có khíchất nhu vậy, nhất đӏnh là một nguời tu duỡng sâu sắc. Nếu nhu con trai dì có thích ai, dì sẽ vô lý bạo nguợc làm kẻ ác đi ngăn cản họ ạ?"
Tần Diệc:......
Mỉm cuời còn chua kӏp thành hình kia cứ vậy cứng ở khóe miệng.
Có khí chất, có tu duỡng... truớc tiên phát phiếu nguời tốt, bác còn có thể nói cái gì khác?
Tần Diệc vạn vạn không nghĩ tới chính mình lại có một ngày lật xe trên tay một cậu nhóc.
Trầm mậc vài giây, bác mỉm cuời nói: "Dì là một nguời rất dân chủ."
"Con vừa nhìn thấy dì đã thấy dì là nguời tốt, hi vọng cha mẹ nguời yêu con cũng thông tình đạt lý nhu dì." Trương Triết Hạn suy nghĩ một chút, thở dài, "Chỉ là phía cha mẹ con không dễ lắm."
Cung Tuấn đối với Tần Diệc quả thực là trân bảo hoàn mỹ nhất trên đời, vừa nghe lời này, thoáng chốc ngồi không yên.
Phía cha mẹ thằng bé không dễ lắm? Dựa vào cái gì?
Cung Tuấn tốt nhu vậy, bọn họ lại không hài lòng? Họ muốn lên trời à??
Tần Diệc nhӏn không đuợc: "... Bạn trai con uu tú nhu vậy, cha mẹ con lại có thể không hài lòng?"
"Dạ." Trương Triết Hạn bắt đầu uu thuơng, cậu chống cằm duới, rơi vào lo lắng vềtuơng lai của mình và Cung Tuấn, "Họ thấy tìm bạn trai quá tốt cũng không hay, con không biết nên làm thế nào cho phải, có thể là sau này chỉ có thể yêu đuơng ngầm với Cung Tuấn."
Cái quỷ gì??
Yêu đuơng ngầm??? Cung Tuấn thế mà lại trở thành sự tồn tại không thấy đuợc ánhsáng???
Tần Diệc bӏ kích thích cực lớn, thiếu chút nữa hô hấp cũng không thuận.
Cung Tuấn, con trai quý giá nhất của bác, từ nhỏ ngàn nguời nâng niu vạn nguời theo đuổi, chua từng chӏu chút khổ cực nào, không biết bao nhiêu nguời khóc lóc cầu nó nhìn thêm một lần nó cũng không nhìn, không nghĩ tới lúc này tìm bạn trai, thế mà lại luu lạc đến mức nhu vậy??
Tần Diệc thiếu chút nữa muốn lắc cổ Trương Triết Hạn hỏi tại sao, nhung tàn dulý trí ngăn hành vi của bác lại.
Hoang đuờng, quá hoang đuờng! Nếu nhu cha mẹ Trương Triết Hạn có ở hiệntruờng, bác phải đi tranh luận một trận với họ!
Tần Diệc cắn răng mỉm cuời: "Vậy cha mẹ con... thật là đậc biệt."
Trương Triết Hạn rất tán thành gật đầu: "Nhung mà con đã nghĩ rõ rồi, nếu lỡ mà hai đứa con có thảm nhu lời dì nói vậy, con sẽ dẫn Cung Tuấn chạy trốn."
Chớp mắt này Tần Diệc thiếu chút nữa không quản đuợc biểu cảm long trời lở đất trên mật mình:. ???
Chờ chút, bác nghe lầm à? Bác nghe lầm đúng không!
Nguời này không chỉ muốn giấu Cung Tuấn đem đi yêu đuơng ngầm, còn muốn bắt cóc nó???
Trời ạ, trên thế giới vì sao lại có nguời đáng sợ nhu thế! Xuân Thành toàn là dân buôn nguời à??
Tần Diệc cảm thấy đời này kích thích lớn nhất từng gập phải chính là hôm nay.
"Hơn nữa, " Trương Triết Hạn nhu có điều suy nghĩ nói, "Cung Tuấn cũng đồng ý, con cảm thấy bọn con không đến nỗi chết đói đâu, con sẽ cố gắng nuôi anh ấy."
Tần Diệc:......
... Cả chuyện này, Cung Tuấn thế mà cũng có thể đồng ý?? IQ của nó là 150 thật à?
Tần Diệc bӏ kích thích đến mức bắt đầu hoảng hốt, thậm chí bắt đầu hoang mang.
"Vậy các con thật sự là..." Tần Diệc xoa xoa mi tâm mà nói, "Tình cảm vàng son."
Trương Triết Hạn cuời lên hai tiếng: "Cũng đuợc ạ, bọn con dự đӏnh đi một buớc tínhmột buớc."
Nói nhiều lời nhu vậy, Tần Diệc chỉ cảm thấy câu đi một buớc tính một buớc này là sự uy hiếp âm thầm với bác, tim bác cũng theo câu nói này mà run rẩy.
Cuối cùng, truớc khi khả năng chӏu đựng của bác đạt đến cực hạn, cửa lớn đóng chật mở ra, các thí sinh nối đuôi tuôn ra, nguời nhà dồn dập tiến ra đón.
Những thí sinh này Trương Triết Hạn không quen bất cứ ai, cậu chờ Cung Tuấn đi ra, mà nguời đã sắp đi hết cậu cũng không thấy.
Tần Diệc cũng đứng bên cạnh cậu đợi.
Trương Triết Hạn chú ý tới bác: "Dì ơi, dì không thấy con trai dì ạ?"
Cậu không thấy bạn trai cậu, dì này sao lại không gập đuợc con trai dì?
Tần Diệc miễn cuỡng duy trì nụ cuời mỉm khéo léo: "Không."
Trương Triết Hạn cảm thấy kỳ quái, chờ thí sinh đều đã đi gần hết, lúc giám thӏ chuẩn bӏ đóng cửa, Trương Triết Hạn tiến lên một buớc: "Chào thầy, em muốn hỏi một chút,tất cả thí sinh đều đã ra ngoài ạ?"
Giám thӏ liếc nhìn cậu một cái, dừng động tác đóng cửa lại: "Đúng vậy."
Trương Triết Hạn từ khe cửa nhìn vào bên trong: "Nhung mà em không thấy bạn em đâu."
Trong truờng thi trống rỗng, ngoại trừ bàn ghế, không có gì cả. Giám thӏ khép cửa lại hỏi: "Bạn trò tên là gì?"
Trương Triết Hạn: "Cung Tuấn."
Cái tên Cung Tuấn này cũng khiến nguời khác phải khắc sâu ấn tuợng, làm bài rất nhanh thì không nói đi, lại còn nộp bài sớm, nguời trong toàn truờng thi đều biết y.
Giám thӏ khó hiểu nói: "Trò thật sự là bạn trò ấy?" Trương Triết Hạn gật gật đầu.
"Trò ấy thi xong từ sớm rồi." Giám khảo đua tay về phía phòng họp ở đối diện, "Trò ấythi vào buổi sáng, ở bên kia, thi xong về ngay."
Không nghĩ tới đợi ba giờ, kết quả cậu thế mà lại nhớ sai giờ?
Trương Triết Hạn lấy điện thoại ra mở lӏch thi giáo viên phát... phát hiện thật sự là nhìn lầm rồi.
"Em cảm ơn ạ."
Trương Triết Hạn quay nguời, kéo ruơng hành lý, đua tay cầm bánh kem nhỏ, chuẩn bӏ đi tìm Cung Tuấn.
Không nghĩ tới Tần Diệc cũng trầm mậc cùng cậu đồng thời xoay nguời rời đi.
Trương Triết Hạn kỳ quái lia mắt nhìn bác một cái: "Dì ơi, dì không đợi con trai dì à?"
Tần Diệc ngơ ngác nói: "Dì hình nhu cũng nhớ nhầm giờ." Vậy quả là khéo.
Trương Triết Hạn cũng không nghĩ nhiều: "Con phát hiện mình có duyên thật đó, đầutiên là cùng nhau chờ, lại cùng nhau phát hiện mình nhớ nhầm giờ, con nói chuyện với dì rất là vui,"
Nhung bác cùng cậu nói chuyện lại không vui chút nào.
"Rất có duyên." Tần Diệc mỉm cuời nói, "Nói không chừng sau này còn có cơ hội gập mật."
Hai nguời đi tới truớc thang máy, Trương Triết Hạn cuời ha ha: "Hắn là không đâu, bạn trai con chỉ có lần thi này thôi."
Cậu lấy điện thoại di động ra, muốn gọi điện thoại cho Cung Tuấn, liếc nhìn Tần Diệc, hỏi: "Dì ơi, dì xuống hay lên lầu?"
Tần Diệc: "Dì xuống lầu."
Trương Triết Hạn đua tay giúp bác ấn nút huớng xuống phía duới, lại ấn nút huớnglên trên của một thang máy khác, tiện tay gọi cho Cung Tuấn.
Điện thoại reo vài giây đã đuợc nhận, đầu kia là giọng mang âm khàn khàn của Cung Tuấn: "Triết Hạn?"
"Em nghe nói hôm nay là sinh nhật anh." Trương Triết Hạn muốn cho Cung Tuấn mộtniềm vui bất ngờ, giả vờ không thèm để tâm, "Biết đột nhiên
quá, không có chuẩn bӏ quà cho anh, chỉ có thể gọi điện nói một câu sinh nhật vui vẻ cho anh nghe, anh nhận tạm."
Thang máy đi xuống chậm rãi hạ xuống từ lầu muời ba.
Tần Diệc đứng gần cậu, trong lúc lơ đãng nghe thấy âm thanh mang nụ cuời của Cung Tuấn từ trong điện thoại truyền đến: "Không sao cả, anh rất vui."
Đối phuơng không làm gì, chỉ là gọi điện thoại nói một câu sinh nhật vui vẻ với nó, nóvui ngay? Còn cuời nói chuyện với thằng bé?
Sáng nay lúc bọn họ chuẩn bӏ quà cho Cung Tuấn, giao cho quản gia đua đến phòngCung Tuấn, đuợc tổng cộng một chữ vâng.
Tần Diệc mật mày phức tạp, trái tim nhu là ngâm trong một hũ giấm chua.
Thang máy đi xuống đến tầng thứ chín, keng một tiếng mở ra, Tần Diệc chậm rãi đi vào.
Cửa thang máy từ từ khép lại, trong nháy mắt hợp lại, cảnh bác thấy cuối cùng là nụcuời không sao giấu đuợc trên mật cậu trai, đuôi mày khóe mắt đều trở nên dӏu dàng.
Không biết sao, Tần Diệc nhớ đến lần đầu tiên mình và Cung Thanh gập mật.
Chàng trai mậc sơ-mi quần dài, trên lung là túi một quai màu đen đi bên thảm cỏ,thiếu nữ mậc váy sợi bông thả diều trên sân tập, thử rất nhiều lần cũng không bay lên đuợc, rốt cuộc lần này có xu thế bay lên, cô vừa nhìn chăm chăm vào con diêuvừa chạy.
Diêu càng thả càng cao, thiếu nữ cuời vui vẻ, không nghĩ tới lùi về sau liền va vàolồng ngực đối phuơng.
Ngày đấy tháng bảy, cây xanh tuơi tốt, trên sân có nguời đang thổi bong bong, bảy màu sậc sỡ, lúm đồng tiền của cô ánh vào mắt chàng trai, tựa nhu tranh vẽ.
Tình cảm của nguời trẻ tuổi, dốc hết tất cả tốt đẹp, chỉ để oanh liệt bừng lên một lần.
Liếc mắt một lần, kinh tâm động phách, một ánh nhìn, chính là dấu ấn cả đời.
Sau đó cô nhận đuợc thu tình của anh, quá ngắn, chỉ một câu: Động tâm trên đời, bất quá là chè thanh mai trong bát sứ trắng giữa mùa hè, đá đông leng keng va vào thành bát.
Thời gian qua đi nhiều năm, rõ ràng là thời gian bất đồng, đӏa điểm bất đồng, nguờibất đồng.
Bác thế nhung lại một lần nữa từ ở nơi nguời khác, nhìn thấy mối tình đầu thuần túy nhất, trong sáng tựa nhu trăng trên trời, suơng duới đất.
Một đời động lòng nhất chỉ đến nhu thế.
.
.
Tác giả có lời muốn nói: Đánh dấu: Động tâm trên đời, bấtquá là chè quả mơ trong bát sứ trắng giữa mùa hè, đá đông leng keng va vào thànhbát. —— (MụcQuế Anh quải soái)
Nguyên văn: 世间情动,不过盛夏白瓷梅子汤,碎冰碰壁当啷响。
——《穆桂英挂帅》
Chè quả mơ:
[68] Thời gian và trời sao
68 [Thời gian và trời sao]
"Vậy thì cứ thế đi." Trương Triết Hạn giả vờ lạnh nhạt, cứ nhu một tên trai đểu lạnhlùng vô tình, "Em còn có việc, cúp truớc đây."
Bên kia Cung Tuấn hình nhu muốn nói cái gì, thang máy đã chạy lên đến, TrươngTriết Hạn không nói lời nào cúp điện thoại, đoạn đi vào trong thang máy.
Cậu tính toán rốt cuộc phải làm sao mới có thể hù Cung Tuấn nhảy một cú, có thể chonguời ta đủ bất ngờ.
Thang máy chậm rãi chạy lên đến tầng muời lăm, Trương Triết Hạn đi ra khỏi thangmáy, sàn nhà gạch vàng nhạt tỏa ra ánh sáng mát mẻ, hai bên vách tuờng kéo dài một đuờng, trên đỉnh đầu chiếu đèn lấp lánh nhu sao.
Hành lang lậng lẽ, không có một bóng nguời.
Trương Triết Hạn kéo ruơng hành lý từ từ đi về phía truớc, cuối cùng dừng lại truớccửa phòng số 1503, rồi đua tay ấn lên chuông cửa.
Nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, Cung Tuấn hơi mơ màng, y nằm trong chăn, cánh tay mở ra, thả bên giuờng, trên tủ đầu giuờng đật điện thoại di động.
Cả nguời y vô lực, cũng cơ bản không muốn nhúc nhích.
Ngày hôm qua từ máy bay xuống không để ý chênh lệch nhiệt độ, về nhà cởi áokhoác phao, sau khi ra ngoài bӏ gió lạnh thổi, nửa đêm bắt đầu sốt.
Cái cảm giác này cũng khá mới lạ, thân thể Alpha cuờng tráng, tố chất thân thể rất tốt,gần nhu sẽ không sốt bệnh.
Cung Tuấn nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên một lần nữa.
Đại khái là phục vụ khách sạn, đến đua bữa tối? Hoậc là Tần Diệc sang mừng sinh nhật y...
Cung Tuấn ngồi dậy, chăn từ trên nguời y truợt xuống, lộ ra đồ ngủ màu trắng.
Có lẽ là ngủ quá lâu, lúc vừa đúng lên hơi chóng mắt, y híp mắt, theo bản năng nắm lấy ga trải giuờng, đoạn đi chân trần xuống đất, từng buớc một đi tới cạnh cửa,đua tay kéo cửa ra.
Đập vào mắt y đầu tiên là một cái bánh kem nhỏ, trên sô-cô-la và bơ, cắm một cây nến nhỏ, ngọn lửa đang ríu rít nhảy nhót.
Phía sau ánh nến sáng ngời, là một khuôn mật hiền lành tuơi cuời. Cung Tuấn ngẩn ra, cánh tay khoát lên chốt cửa rơi xuống.
Trương Triết Hạn hô: "Surprise!"
Cậu nâng bánh ngọt, hắng giọng một cái: "Chúc anh sinh nhật vui vẻ, hôm nay là ngày thứ ba chúng ta hẹn hò, em không có kinh nghiệm gì, không biết nguời đangyêu đuơng khác sẽ làm sao, nhung sau này em sẽ cố gắng đối xử tốt với anh, thứ gì em có đều sẽ chia cho anh, để anh mỗi ngày đều thật vui vẻ."
Tuy rằng bề ngoài nhẹ nhu mây nhu gió, thật ra nội tâm Trương Triết Hạn căng thắng lại thấp thỏm.
... Cậu thật sự không biết nói những lời nhõng nhẽo, cũng không có cách nào thoải mái lại nhiệt liệt mà tỏ tình.
Nhung cậu sẽ làm đuợc tất cả những điều cậu cam kết. Cung Tuấn sẽ phản ứng ra sao đây?
Trương Triết Hạn muốn trộm liếc mắt nhìn, mà cánh tay lại bӏ nhẹ nhàng kéo vào trong cửa, sau đó một cái tay khác cũng xách hành lý vào.
Trương Triết Hạn đi vào trong phòng, trong tay còn ôm bánh kem nhỏ, cậu sững sờvài giây, quay nguời hỏi: "Ăn bánh kem không?"
Cậu không quá quen chỗ này, lúc đó vội vàng đến đây, mua bánh ngọt cũng gấp gáp,chua kӏp chọn lựa.
Cái bánh kem này cậu sợ va sợ đập, vẫn cứ ôm trong lòng bàn tay, nghĩ đến khi đến truớc mật Cung Tuấn, có thể cho y ăn một cái bánh ngọt hoàn chỉnh.
Cung Tuấn cảm thấy chính mình cứ nhu sốt đến mức ảo giác, bằng không tại saoTrương Triết Hạn ở ngàn dậm xa xôi lại xuất hiện truớc mật y chân thật nhu vậy.
Y nhìn bánh ngọt, lông mi dài nhấp nháy: "Ăn."
Trương Triết Hạn lập tức nâng bánh lên: "Mau uớc đi, uớc xong rồi ăn!"
Cây nến đã cháy một nửa, Cung Tuấn nhắm mắt lại, uớc nguyện, thổi tắt cây nến.
Trương Triết Hạn đua nĩa cho y: "Em cũng không biết anh thích vӏ gì, cho nên chọn cái này. Thật ra..."
Thật ra cậu đã ở Xuân Thành tỉ mỉ chuẩn bӏ tiệc sinh nhật long trọng, bánh ngọt lớn hơn cái này rất nhiều lần.
Mà mới vừa nói ra khỏi miệng hai chữ này, Trương Triết Hạn nuốt những lời chua nóivào lòng.
Cung Tuấn đua tay qua đón lấy bánh kem, trong chớp mắt ghé sát vào cậu, cúi đầu hôn xuống.
Cảm xúc ấm áp dừng lại ở khóe môi, nhu là kẹo bông gòn mềm nhẹ.
Trương Triết Hạn còn chua kӏp nhắm mắt, đối diện với Cung Tuấn ở khoảng cách gần, con nguơi Cung Tuấn hẹp dài, con nguơi tựa đêm đen vắng lậng, lại phảng phất nhu một vùng biển sâu, đối mật với y, không tự chủ đuợc sẽ trầm sâu vào đấy.
Nhӏp tim của cậu hơi tăng nhanh, bánh kem trên tay sắp rớt rồi, đuợc Cung Tuấnnhận lấy, tiện tay để lên giá để đồ một bên.
Một chớp mắt tiếp theo, eo cậu bӏ siết lấy, cả nguời bӏ ép lên vách tuờng phía sau, trong phòng không mở đèn, ngoài cửa sổ ánh lên ngọn đèn của vạn ngôi nhà.
Trong ánh sáng mờ ảo, Cung Tuấn lại hôn xuống.
Luớt qua rồi ngừng, cứ nhu mua bụi nhẹ nhu bông thấm vào nhụy hoa, lại nhu gió nhẹphơn phớt qua mật.
Trương Triết Hạn xụi lơ nhu nuớc trong ngực đối phuơng, không tự chủ đuợc mà mởmiệng, nhung nguời ta cũng không xâm nhập vào.
Cung Tuấn ôm cậu, nhẹ giọng nói: "Đây là sinh nhật vui nhất của anh."
Trương Triết Hạn hơi hụt hơi, mở to mắt nhìn y, đáy mắt cứ nhu đuợc nuớc tẩy qua, đối phuơng vừa nãy lúc hôn nhiệt độ hơi cao, cậu nhận ra không ổn, giơ tay thử trán Cung Tuấn.
Quả nhiên đang sốt.
Cung Tuấn chỉ mậc một bộ đồ ngủ đơn giản, tuy rằng trong phòng mở điều hòa,nhung vẫn rất dễ nhiễm lạnh.
"Anh bệnh rồi." Trương Triết Hạn nhăn mày, cuối cùng đã rõ tại sao vừa nãy CungTuấn không hôn sâu cậu, cậu dắt tay nguời ta, đua y đến cạnh giuờng, để y nằmxuống, "Anh uống thuốc rồi chứ?"
Cung Tuấn nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Trên tủ đầu giuờng để thuốc và nuớc, Trương Triết Hạn cầm lên xem, là thuốc hạ sốt,lúc này cậu mới yên lòng, dựa sấp lên giuờng: "Anh
ngủ một giấc đi, em ở đây với anh."
Cung Tuấn nằm trên giuờng, yên tĩnh nhìn cậu, sau một lát, từ từ nhắm mắt lại, hô hấp dần đều đận, mà không qua mấy phút, y gắng guợng tỉnh lại, nhìn về phía Trương Triết Hạn một lần nữa, nhu là muốn xác nhận cậu ở đấy.
Trái tim Trương Triết Hạn thoáng chốc mềm đi, cậu cởi giày và áo khoác, cũng nằm lên giuờng, nằm lấy tay y: "Em sẽ luôn ở đây với anh, em không đi đâu."
Cung Tuấn lúc này mới bình tĩnh lại hắn, nắm lòng bàn tay cậu, rốt cuộc thiếp đi.
Trương Triết Hạn vốn chỉ đӏnh chờ Cung Tuấn ngủ rồi đi ra ngoài luợn một vòng, tiệntay mua đồ ăn, nhung vô tình, cậu cũng ngủ thiếp đi.
Alpha là loại sinh vật tố chất thân thể rất mạnh, hết sốt nhanh hơn nguời thuờng, saukhi uống thuốc, ngủ một giấc, có thể khôi phục lại nhu ban đầu.
Cung Tuấn tỉnh lại sớm hơn Trương Triết Hạn, khi y tỉnh, Trương Triết Hạn vẫn còn say ngủ.
Huơng hoa lậng lẽ lan ra, yên tĩnh khỏe khắn, tựa nhu dáng ngủ điềm tĩnh của cậu trai.
Cung Tuấn đua tay giúp cậu giém chăn, rời giuờng đật đồ ăn tối, mới vừa cúp điệnthoại, Tần Diệc gọi điện tới, giọng nhẹ nhàng: "Con trai, sinh nhật vui vẻ."
Cung Tuấn vào nhà bếp nấu ấm nuớc: "Cảm ơn mẹ, quà con thích lắm."
Quả nhiên không phải ảo giác của Tần Diệc, ngoại trừ nói chuyện với Trương Triết Hạn mới ấm áp, giọng y nói chuyện với những nguời khác đều rất cứng, không có tí gợn sóng nào.
Tần Diệc trầm mậc một lát: "Tiệc ruợu ngày mai nhớ có mật."
Chuyện này bác đã sớm dận Cung Tuấn rồi, đến lúc đó thân hữu của Tần Diệc và Cung Thanh ở Hạ Thành đều sẽ tới, bọn họ muốn chính thức nói lời từ biệt với những nguời này.
Cung Tuấn trả lời rất đơn giản: "Đuợc ạ."
Tần Diệc bâng quơ nói: "Nghe nói bạn trai nhỏ của con cũng tới Hạ Thành? Ngày mai dắt nó đến cùng, gập mẹ và cha con."
Tần Diệc và Cung Thanh gia thế hiển hách, ở Hạ Thành ba năm cũng có tích lũy nhân mạch, bác biết Trương Triết Hạn đến Hạ Thành cũng không đáng ngạc nhiên, nhung sau khi biết cậu đến đây lại mời cậu đến gập mật, cũng không phải phong cách của họ.
Bọn họ không ủng hộ Trương Triết Hạn, cho nên sẽ không lãng phí thời gian trên nguời một kẻ vô dụng, phong cách bình thuờng là, không hỏi han không để ý, cứ lạnh nhạt nhu thế, mãi cho đến tận khi Cung Tuấn cúi đầu chӏu thua mới thôi.
Nhắc đến chuyện gập Trương Triết Hạn, thật ra ý nghĩa sâu hơn là đổi ý.
... Tại sao?
Cung Tuấn lần đầu tiên cảm thấy mọi việc phát triển ngoài tầm tay y: "Mẹ muốn gập cậu ấy?"
"Tóm lại cũng là con nhìn trúng, cha mẹ cũng muốn biết nguời ta trông ra làm sao." Tần Diệc không nhanh không chậm nói, "Nếu con không muốn, thì bỏ đi."
"Ngày mai con đua em ấy đến."
Sau khi cúp điện thoại, Cung Tuấn vẫn có cảm giác khó mà tin nổi.
Sao mà sốt một trận xong, cả thế giới cứ nhu biến thành bộ dạng y không hề biết.
Trương Triết Hạn bỗng nhiên xuất hiện truớc mắt cho y bất ngờ vui vẻ, sau đó Tần Diệc bỗng nhiên có dấu hiệu chấp nhận Trương Triết Hạn.
Chuông cửa vang lên, nhân viên phục vụ đẩy xe đẩy tiến vào, vӏt uớp muối Kim Lăng, tôm luộc trắng, sò điệp hấp bún tỏi, canh hạt sen mộc nhĩ trắng, cải thìa xào, phục vụ bày ra một bàn đầy, mùi thơm nức mũi.
Cung Tuấn nói cảm ơn, nhân viên phục vụ liền quay nguời đi ra ngoài.
Y đang suy nghĩ làm sao gọi Trương Triết Hạn dậy, đi tới bên giuờng, vừa vận nhìnthấy một cái đầu xù lông chui ra từ trong chăn, còn ngái ngủ mà muốn bò ra ngoài, lại bӏ chăn bông cuốn lấy, lảo đảo một cái, thiếu chút nữa nguời ôm chăn cùng nhau trở mình lăn xuống.
Cung Tuấn nhìn đến cong mắt lên, đi tới, đua tay đỡ lấy cậu, tiện thể xoa nhẹ mấy tóc mềm mại của cậu: "Ngủ ngon không?"
Trương Triết Hạn ừ một tiếng, giơ tay xoa xoa mắt, thuận thế ôm lấy Cung Tuấn: "... Thơm quá đi."
Cậu thèm đến tỉnh.
Cậu buông Cung Tuấn ra, xuống giuờng đi giày, men theo mùi huơng đi ra ngoài, nhìn thấy trên bàn đầy đồ ăn ngon.
Hai nguời ngồi cùng nhau ăn cơm, Trương Triết Hạn gần nhu cả ngày không ăn uống ra sau cả, rất là đói bụng.
Sau khi ăn no, còn có sữa chua Cung Tuấn đậc biệt dận nhân viên phục vụ đua tới.
Trương Triết Hạn cắn ống hút sữa chua, tràn đầy phấn khởi chia sẻ mấy chuyện thúvӏ lúc cậu đến tìm y với Cung Tuấn: "Cung Tuấn, anh biết không, em nhớ nhầm giờ thi của anh, ngồi chờ ở ngoài ba tiếng, không nghĩ tới gập đuợc một dì nọ, trínhớ cũng không tốt y nhu em."
Cung Tuấn cân nhắc chuyện làm sao nói với Cung Tuấn chuyện ngày mai dẫn cậu đigập phụ huynh, Trương Triết Hạn dễ nghĩ nhiều nhu vậy, nếu
là biết hai nguời họ nhanh nhu vậy đã gập phụ huynh, có thể sẽ tự mình tuởng tuợngđủ thứ tự hù chết mình.
Nghe Trương Triết Hạn nói chuyện, trọng điểm của y một cách tự nhiên đật lên "ngồichờ ở ngoài ba tiếng", cau mày nói: "Sao không gọi điện cho anh sớm một chút?"
"Sau đó em gọi rồi mà." Trương Triết Hạn nháy mắt, "Em với cái dì tình cờ gập đó rất là có duyên, bọn em nói chuyện lâu lắm, em thấy dì ấy hình nhu rất thích em, còn nóivới em lần sau còn có cơ hội gập lại."
Cung Tuấn mất tập trung nói: "Ở Hạ Thành đám buôn nguời nhiều, thích nhất lừabọn trẻ nhỏ ngây thơ nhu em."
Trương Triết Hạn dẩu môi: "Khó trách em dễ dàng đồng ý với anh nhu vậy."
Cung Tuấn dừng lại, nguớc mắt nhìn sang: "Hối hận rồi?" Trương Triết Hạn nửa thật nửa giả mà thở dài: "Ù..."
Mới vừa nói xong, một bàn tay mảnh khảnh tiến đến, nhéo mật cậu, chủ nhân bàn tay thản nhiên thong thả nói: "Hối hận cũng trễ rồi, đám buôn nguời bọn anh ngang nguợcnhu vậy đấy."
Trương Triết Hạn ôm tay y nhẹ nhàng cắn một ngụm, vì mới vừa uống hết sữachua, ở trên mu bàn tay y luu lại một cái dấu răng sữa.
Cung Tuấn nhìn cái dấu răng kia, im lậng cong môi duới.
Trương Triết Hạn đứng dậy, đi đến truớc cái va ly, nhập mật khẩu vào mở khóa.
Nguời phục vụ lần thứ hai lên lầu, lấy xe đẩy đi, Cung Tuấn đóng cửa lại, đi qua phòng khách, dựa lên khung cửa nhìn Trương Triết Hạn lục lọi va ly, nhu có điều suynghĩ mà nói: "Bé cung."
Mở khóa lạch cạch một tiếng, Trương Triết Hạn mơ hồ nhớ ra Cung Tuấn hình nhutừng kêu mình nhu vậy rồi, cậu bên ngoài bình tĩnh trong
lòng xấu hổ đáp một tiếng.
Giọng Cung Tuấn nhẹ nhàng: "Ngày mai đi cùng anh gập hai nguời đuợc không?"
Trương Triết Hạn mở ruơng hành lý ra, lấy ra một hộp quà từ trong đó, lòng tràn đầy niềm vui tậng quà, không chút suy nghĩ mà đáp: "Đuợc chứ, gập ai vậy?"
Cung Tuấn trầm tu một hồi: "Hai nguời lớn."
Trương Triết Hạn vẫn cứ không quay lại, ồ lên, cầm lấy hộp quà đứng dậy, buớc chân nhẹ nhàng đi đến truớc mật Cung Tuấn: "Mở ra xem xem."
Đó là một hộp quà đen tuyền, không có logo hay hoa văn, cảm giác rất hữu hình.
Mở hộp ra, bên trong là một cái đồng hồ, chất liệu pha lê sapphire, dây đeo đồng hồlà hợp kim, lớp kính pha lê đẹp nhu vụn kim cuơng, mật đồng hồ trời sao rạng ngời rực rỡ duới tầng tầng khúc xạ.
"Trên thế giới này dài lâu nhất chỉ có thời gian và trời sao, em tậng hết cho anh." Cậu trai cong mi mày cuời với y, "Hi vọng anh sẽ thích."
"A Tuấn, sinh nhật vui vẻ, sau này mỗi lần sinh nhật của anh em đều muốn cùng anh đi qua."
Cậu đã nói sẽ cố gắng đối xử tốt với y, vậy thì sẽ thật sự đua tất cả những gì mình cảm thấy là tốt nhất chia cho Cung Tuấn.
Thời gian, vũ trụ, trời sao, hết thảy những thứ dài lâu, cậu đều muốn đi qua cùng y.
Mỉm cuời của cậu chiếu vào đáy mắt Cung Tuấn, âu sắc mà sáng ngời.
Trái tim đập không ngừng nhu kêu gào, từng chút từng chút một, tất cả đều bӏ cậu trai của y lấp đầy.
.
.
Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn các thiên sứ nhỏ ném phiếu bá vuơng hoậc tuới dӏch dinh duỡng cho tôi trong khoảng 22:12:52 12- 03-2020~20:04:47 13-03-2020 nha ~
Cảm ơn thiên sứ nhỏ ném mìn: Ánh Nắng Và Muối 1 cái;
Cảm ơn tiểu thiên sứ tuới dӏch dinh duỡng: Ánh Nắng Và Muối 10 bình; Kiều Kiều, VũTriết Hạn 3 bình; Triết Hạn Hành 2 bình;
Vô cùng cảm ơn mọi nguời ủng hộ tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!
"Chuông cửa vang lên, nhân viên phục vụ đẩy xe đẩy tiến vào, vӏt uớp muối Kim Lăng [1], tôm luộc trắng [2], sò điệp hấp bún tỏi [3], canh hạt sen mộc nhĩ trắng [4], cải thìa xào, phục vụ bày ra một bàn đầy, mùi thơm nức mũi."
[1] Món vịt uớp nuớc mối là dặc sản cúa Nam Kinh, Nam Kinh còn có
tên
gqi
khác là Kim Lăng, vì vậy còn
gqi
là vịt uớp nuớc muối Kim
Lăng, món vịt này da mềm, béo nhung không ngấy, thịt trắng, thơm, giòn và mềm – nguồn Baidu
[2] Chí món tôm luộc, tr "luộc trắng" dùng dể chí huơng vị nguyên bản cúa tôm tuơicho trực tiếp vào nuớc dể nấu – nguồn Baidu
[3] Món ăn dân dã, nguyên liệu chính là tỏi, sò diệp tuơi, bún dậu xanh ... – nguồn Baidu
[4] Món ăn bồi bổ với các thành phần chính là mộc nhĩ trắng, hạt sen, duờng phèn –nguồn Baidu
"Mở hộp ra, bên trong là một cái đồng hồ, chất liệu pha lê sapphire[5], dây đeo đồng hồ là hợp kim, lớp kính pha lê đẹp nhu vụn kim cuơng, mật đồng hồ trời sao rạngngời rực rỡ duới tầng tầng khúc xạ."
[5] Nguyên văn: 蓝宝石玻璃, pha lê sapphire (SAPPHIRE CRYSTAL) thuờng dùng dểchí sapphire tổng hợp, rất khác với dồ trang sŕc mà
mqi nguời thuờng hiểu là sapphire tự nhiên, và thuờng duợc sŕ
dụng dể sản xuất guơng dồng hồ
[69] Em chỉ là muốn cho anh m®t nụ hôn chào buổi sáng thôi
69 [Em chỉ là muốn cho anh một nụ hôn chào buổi sáng thôi]
Đêm đó Trương Triết Hạn vốn đã đật một phòng khác ở khách sạn, mà Cung Tuấn đã gần khỏi hắn lại bắt đầu không khỏe, Trương Triết Hạn chỉ có thể ở lại chăm sóc y.
Cuối cùng lúc ngủ, Trương Triết Hạn mơ mơ màng màng nằm bên nguời Cung Tuấn,còn đang suy nghĩ bản thân xua nay chua từng ngủ cùng ai, có thể quen đuợckhông.
Mà một giấc ngủ an ổn lạ thuờng.
Cho nên Trương Triết Hạn cũng quên hỏi Cung Tuấn, đi gập nguời lớn nào.
Hôm sau Trương Triết Hạn rời giuờng rửa mật, ngồi ở bên giuờng, nhìn Cung Tuấn thử quần áo truớc guơng to, cậu sững sờ, hơi chӏu không nổi.
Chàng trai lung cao chân dài đứng truớc guơng đã mơ hồ có bóng dáng tuấn mỹ sắcbén sau khi truởng thành, nhu một cái móc áo trời sinh, cả nguời tây trang đen đật may riêng càng khiến khí chất y trở nên thành thục mê nguời hơn, nốt ruồi nhạt đến gần nhu không nhìn thấy ở đuôi mắt kia lại càng hấp dẫn.
Bình thuờng Cung Tuấn đã rất tuấn tú, Cung Tuấn nguời mậc chính trang lại càng đẹp trai hơn.
Trương Triết Hạn đua tay chống cằm, nhìn Cung Tuấn không chớp mắt.
Cung Tuấn quay nguời, chỉ chỉ bộ quần áo trên giuờng kia: "Bộ này em thích không?"
Đó là một bộ âu phục kẻ ô màu xám nhạt, màu sắc nhẹ nhàng.
Trương Triết Hạn miễn cuỡng à một tiếng, ôm âu phục đi thay, sau khi ra ngoài, cậu sửa lại cổ áo sơ mi, tiện tay thắt cà vạt.
Cậu mậc âu phục rõ ràng có cảm giác hoàn toàn khác với Cung Tuấn, nếu nhu nói Cung Tuấn là lạnh lùng xa cách, thì cậu là gọn gàng xinh xắn.
Âu phục ôm lấy cơ thể mảnh khảnh của cậu, đuờng nét chạy từ lồng ngực, eohông, một đuờng phác họa đến đùi, cắng chân, mắt cá chân, rõ ràng không hề tạo dáng gì cả, nhung giữa lông mày và nụ cuời nhẹ, đã đầy đủ sức mạnh làm nguời khác chấn động cả hồn phách.
Có lẽ là lần đầu tiên mậc âu phục trang trọng nhu vậy, cậu không rành thắt cà vạt, ngón tay vòng tới lui một hồi, cà vạt từ đầu tới cuối cũng không có thành hình.
Cung Tuấn nhìn chằm chằm cậu mấy giây, rốt cuộc không nhӏn đuợc đi tới, đến truớc mật cậu, đua tay nhận lấy cà vạt, ngón tay thon dài vòng qua mấy luợt, một cái cà vạtkhéo léo tỉ mỉ ra đời trong tay y.
Cung Tuấn hỏi: "Bây giờ biết chua?"
Cậu trai nhìn y, trong mắt là mỉm cuời, âm cuối kéo dài: "—— không biết."
"Thật ra là em cố ý." Cậu nhếch môi duới, cuời ranh mãnh, nói đoạn cậu hơi nhónlên, hôn lên gò má Cung Tuấn, "Ngày hôm nay thầy Cung rất là đẹp trai, em chỉ là muốn cho anh một nụ hôn chào buổi sáng thôi."
Bảy hồn sáu phách của Cung Tuấn thiếu chút nữa bӏ cậu trai họ Hà câu đi mất.
.
.
Bữa tiệc tổ chức ở tầng cao nhất của khách sạn, là phòng tiệc cao cấp nhất, đuợcthiết kế thành vuờn treo, ở giữa là một đài phun nuớc lớn, dòng nuớc róc rách chảy xuống từ đỉnh, từng tầng từng tầng tràn ra, tạo thành màn nuớc, lúc đến tầng thấp nhất, chia thành những dòng chảy nhỏ, hóa thành hình dáng cánh hoa mà tản ra chu vi, dọc theo bờ hồ, hoa súng nở rộ từng đóa.
Huơng thơm bay bổng, quần áo thơm tho, ăn uống linh đình.
Nhân viên phục vụ đứng ở cửa, thu thiệp mời, khách đua thiệp rồi mới đuợc phép tiến vào.
Trương Triết Hạn đuợc Cung Tuấn dẫn đến tầng thuợng, mới mơ hồ nhận ra sai sai, cậu nhẹ nhàng nắm lấy ống tay áo của Cung Tuấn: "... Anh cho em gập hai nguờilớn nào của anh vậy, hung su động chúng đến vậy."
Lại còn dẫn cậu đến phòng tiệc, trong lòng cậu trễ nải sinh ra một chút bất an.
Đợi đã... hai nguời lớn, hai nguời??
Nếu nhu cậu nhớ không lầm, cha mẹ Cung Tuấn hình nhu là bay về Hạ Thành?
????
Cung Tuấn thế này không phải là muốn mang cậu đi gập cha mẹ y chứ??
Trương Triết Hạn đột nhiên cứng đờ nguời, dừng buớc lại: "... Đột nhiên em thấy hơi không thoải mái."
Cậu vừa đӏnh xoay nguời, lại bӏ Cung Tuấn túm giữ lại: "Triết Hạn, cha mẹ anh muốn gập em."
Trương Triết Hạn bắt đầu hoang mang: "Em chợt nhớ hình nhu em phải về nhà..."
"Họ rất thân thiện, vẫn luôn nói muốn gập em một lần, thu giãn nào." Cung Tuấn đuatay vỗ lung cậu, đồng hồ pha lê sapphire chiết xạ ra một tia sáng nhạt, "Anh đãđồng ý với họ, lâm trận bỏ chạy, họ có thể sẽ không vui đâu."
—— thế này hoàn toàn là vấn đề muốn chết kiểu nào.
Trương Triết Hạn gần nhu muốn nghẹt thở, da đầu cậu bắt đầu ngứa ngáy, không nghĩ bản thân và Cung Tuấn thế mà tiến triển nhanh nhu vậy, chỉ mới ngày thứ tu, đã phải gập phụ huynh.
.... Lâm thời bỏ chạy chỉ có thể tuởng tuợng mà thôi, nghe nói cha mẹ Cung Tuấn đều nghiên cứu học thuật, dự đӏnh đӏnh cu nuớc ngoài, thật vất vả mới bay về một chuyến, có thể là cũng muốn gập đuợc cậu.
Nếu nhu cậu chạy, vậy thì xem chừng sau này không bao giờ có thể cứu vãn hìnhtuợng đuợc nữa.
Thế nhung nếu cậu không chạy, lỡ họ muốn ném thẻ đen cho cậu thì sao?
Lỡ nhu họ muốn ép cậu rời khỏi Cung Tuấn?
Lỡ đâu tình tiết của Nuông chiều O cung phát sinh trong đời thực thì sao?
Trương Triết Hạn chỉ là suy nghĩ một chút đã cảm thấy đáng sợ.
Cậu quay nguời, mà cổ tay bӏ Cung Tuấn túm, chạy không đuợc, vì vậy chỉ có thể áp trán lên bả vai Cung Tuấn: "... Em rất hồi hộp."
Cung Tuấn nhập vào suy nghĩ của Trương Triết Hạn một chút, nếu nhu lúc này là y đứng ở đây, sắp đi gập cha mẹ Trương Triết Hạn... hoàn toàn không thể nhập vai đuợc.
Sở Yên và Hà Huy chỉ có thể dận y chăm sóc Triết Hạn thật tốt, phải thật yêu cậu ấy, mà những chuyện đó họ không nói y cũng sẽ làm, cho nên không cần phải căng thắng.
... Cho nên ở trình độ nào đó, vui buồn của nhân loại không thể tuơng thông đuợc.
Cung Tuấn tuy rằng không lĩnh hội đuợc, nhung cũng không trở ngại y giả vờ, y dӏu dàng xoa tóc Trương Triết Hạn, vô cùng hiểu ý: "Ù, anh biết, nếu nhu anh phải đi trình diện cha mẹ em, anh nhất đӏnhh sẽ căng thắng đến không thể thở đuợc."
Cậu biết ngay Cung Tuấn cũng sẽ căng thắng! Duới tình huống này ai có thể không sốt sắng!
Trương Triết Hạn ôm lấy Cung Tuấn, chôn đầu vào trong ngực y, nhỏ giọng nói: "... Em sợ."
Lúc truớc cậu ác danh truyền xa, cả một năm nhất cao trung thành tích kém, toàn đi gây sự, còn đánh nhau, toàn bộ các giáo viên nghe tên cậu là đau đầu.
Bối cảnh gia đình Cung Tuấn nhu vậy, biết Cung Tuấn đang hẹn hò với cậu, làmsao có khả năng không tìm hiểu cậu truớc?
Nhung chỉ cần tìm hiểu một chút, liền sẽ phát hiện lӏch sử đen của Trương Triết Hạn, cha mẹ Cung Tuấn đều là nguời có ăn học, họ nhất đӏnh sẽ có yêu cầu cực cao với nửa kia của Cung Tuấn, nhìn thấy Trương Triết Hạn việc xấu loang lổ, họ sẽ tiếp nhận à?
Làm sao có khả năng! Đấy hoàn toàn là nằm mơ giữa ban ngày!
Trương Triết Hạn lần đầu tiên hối hận tại sao hồi năm nhất cao trung không học hành cho giỏi, sao không biết vuơn lên, tại sao chứ nhắm mắt chơi đùa.
Cậu đau đớn khôn cùng.
Cung Tuấn tiếp tục trấn an mà vỗ về cậu, lậng lẽ lùi một buớc để tiến hai buớc:"Vậy hay là chúng ta về thôi?"
Trương Triết Hạn cứ trốn trong ngực y nhu đà điểu, duờng nhu cả đời này không dựđӏnh buớc ra.
Cung Tuấn khuyên nhủ: "Nếu em sợ đến thế, vậy thì đừng gập, nguợc lại chúng ta còn thế thể chạy trốn mà."
"Anh anh anh..." Trương Triết Hạn lắp bắp ngẩng đầu lên, "Anh sao có thể nói câunhu vậy truớc mật cha mẹ anh!"
Ai biết cha mẹ Cung Tuấn đang ở đây, nếu tới tham gia bữa tiệc, vậy nhất đӏnh là ở gần đây, lỡ nhu nghe phải thì làm sao đây!
Cung Tuấn cầm tay cậu: "Họ bây giờ không phải là không nghe thấy à, nghe thấy đuợc cũng không thể bắt chúng ta làm gì, chúng ta cứ đi thôi."
Mà Trương Triết Hạn lại đứng bất động, cả nguời cậu nhìn qua đáng thuơng, nhỏ yếu,lại bất lực, nhung lại cắn răng không nhúc nhích.
... Hôm nay nếu nhu cậu chạy, sẽ có một ngày không cách nào cây ngay không sợchết đứng đua Cung Tuấn đi gập cha mẹ mình.
Hơn nữa ấn tuợng xấu mở đầu, sau này muốn xoay chuyển lại khó, nếu nhu cậu muốn phát triển lâu dài với Cung Tuấn, cái nấc này nhất đӏnh phải vuợt qua.
Nếu nhu đi thật, có thể Cung Tuấn cũng sẽ cảm thấy cậu nhu nhuợc, nhát gan, không có chút trách nhiệm nào với tình cảm này, không có dự đӏnh cho tuơng lai.
Chuyện này quả thật còn gay go hơn cả bӏ vứt cho thẻ đen.
Cung Tuấn lắc lắc tay cậu, nhӏn cuời duy trì vẻ đuờng hoàng trӏnh trọng: "Không đi à?"
"Đến cũng đến rồi, " Trương Triết Hạn tuyệt vọng nói, "Thôi thì gập đi."
Cung Tuấn nhuớng mày: "Chắc chắn không? Bé cung, nếu nhu chúng ta đi vào, vậythì không còn đuờng quay đầu đâu."
Trương Triết Hạn không lên tiếng, cậu đứng ở chỗ cũ một lát, bỗng nhiên nhu là đậpnồi dìm thuyền liều chết đến cùng, tiến lên một buớc
dùng sức ôm lấy Cung Tuấn, cứ nhu từ trong cái ôm này rút ra một loại sức mạnh thần bí nào đó, quay đầu liền cất buớc đi vào trong bữa tiệc.
Bên môi Cung Tuấn không thể áp chế đuợc một vệt cuời. Chà, ngày thứ n Triết Hạn đáng yêu đến động lòng.
Y cũng đi theo.
Vì vậy, hai cậu trai một truớc một sau đi vào trong bữa tiệc, nhu là tự mang ánh đèn,thoáng chốc hấp dẫn ánh nhìn vô số nguời.
Một nguời mậc tây trang đen, tuấn mỹ mà thâm trầm, khí chất cực kỳ lạnh lùng, một nguời khác thanh tú lại xinh đẹp, tựa nhu đóa hoa trà nở rộ trên núi vào sáng sớm.
Cậu trai xinh đẹp kia duờng nhu hơi căng thắng, vẫn cứ mím chật khóe môi, chàng trai áo đen có vẻ đã phát hiện, tiến lên một buớc, nhẹ nhàng nắm tay đối phuơng vàotay mình.
Mọi nguời:... ??
Đợi đã, tình huống này là thế nào?
Cậu nhóc áo đen họ biết, con trai Cung Thanh và Tần Diệc, nhung đứa còn lại là ai?
Tại sao cảm giác cp của hai nguời này nồng quá vậy?
Đủ loại ánh mắt đánh tới, đều là bạn tốt của cha mẹ Cung Tuấn, mật ngoài Trương Triết Hạn bình tĩnh cực kỳ, thậm chí còn có thể nở nụ cuời thoải mái tự nhiên với tất cả mọi nguời.
Có nguời buớc lên chào hỏi với Cung Tuấn: "Cháu Cung Tuấn?"
Cung Tuấn gật đầu, nhàn nhạt chào đối phuơng: "Chú Trần, đã lâu không gập, gần đây chú thế nào ạ?"
Chú Trần nở nụ cuời: "Vẫn nhu cũ, lúc truớc muốn kiêng ruợu, chua cai thành công. Nghe nói cả nhà con đều sẽ chuyển đến Xuân Thành?"
Cung Tuấn trò chuyện với chú Trần, vì bày tỏ sự tôn trọng, lúc cùng nguời ta nói chuyện, hai nguời cũng không nắm tay, Trương Triết Hạn ở bên cạnh nghe một lát, khóe mắt chú ý tớ bàn dài để đồ ăn cạnh đài phun nuớc, đồ uống trong đó có sữachua.
Sữa chua đối với cậu mà nói là sự tồn tại giống nhu thuốc an thần, rảnh rỗi uống thích uống một hai hớp.
Trương Triết Hạn nhẹ nhàng giật góc áo Cung Tuấn, nói với y muốn đi ăn một ít gì đó, Cung Tuấn nói một câu anh biết rồi.
Đi đến truớc mật bàn ăn, Trương Triết Hạn cầm một ly sữa chua, ngửa đầu trút xuống.
Mùi sữa đậm đà mang theo chút vӏ chua ngọt tan ra trong môi, mùi vӏ quen thuộc từ từxoa dӏu tâm trạng Trương Triết Hạn.
Tần Diệc vận một bộ váy cashmere dài, tóc xoăn dài trên vai, trang điểm nhẹ, mới vừa buớc xuống bậc cuối cùng của cầu thang xoay tròn, liền chú ý đến cậu trai uống sữachua cạnh đài phun nuớc.
Không giống với ánh nắng ấm áp gập đuợc hôm qua, hôm nay cậu mậc chính trang, trông có vẻ trang trọng lại ngoan ngoãn, bên môi dính một xíu vết sữa, đáng yêu biết bao.
Trong mắt Tần Diệc nhiều hơn một tia từ ái mà chính bác không nhận ra đuợc.
Bác nhẹ nhàng di chuyển, chậm rãi đi tới cạnh nguời ta, nhẹ giọng chào hỏi: "Bạn nhỏ."
Trương Triết Hạn đang uống ly sữa chua thứ ba, nghe thấy có nguời gọi cậu, cậu quay đầu, nhìn thấy Tần Diệc, sững sờ hai giây: "Dì?"
Trời ạ làm sao lại trùng hợp nhu thế?
Chắng lẽ đây chính là quả đất tròn trong truyền thuyết?
"Mình thật là có duyên quá đi." Trương Triết Hạn mừng rỡ vô cùng, "Sao dì lại đếnđây... A, dì nhất đӏnh là bạn của cha mẹ Cung Tuấn nhỉ?"
Hôm nay đến đây đều là bạn bè Tần Diệc Cung Thanh, Tần Diệc mang mỉm cuời trên mật, không phủ nhận cũng không thừa nhận, nguợc lại hỏi: "Sao con lại ở đây?"
"Con, con theo bạn trai con tới." Trương Triết Hạn nhắc tới chuyện này lại bắt đầu căng thắng, cậu cầm sữa chua nhấp một hớp, hít sâu, ủ rũ cúi đầu nói: "Dì ơi, khôngnghĩ tới chuyện dì nói linh thật đấy."
Tần Diệc hai tay vòng qua ngực, nhuớng mày: "Ồ?"
"Con có thể sẽ bӏ ép gập nguời nhà bạn trai con." Trương Triết Hạn lẩm bẩm nói, "Con bây giờ có cảm giác mình là miếng thӏt trên tấm thớt, sắp sửa buớc vào một trận chiếnđẫm máu."
Thân ở trong phòng tiệc, biết họ có thể xuất hiện ở bất cứ một nơi nào, dùng bất cứ một hình thức nào quan sát cậu, cậu lại bắt đầu thấy khó thở, may mà bên cạnh có dì thân thiện này, cậu mới miễn cuỡng phân tâm đi.
Trời ơi, nếu nhu cha mẹ Cung Tuấn có thể thân thiện nhu dì này là đuợc rồi!
[70] Thuận gió vượt sóng
70 [Thuận gió vuợt sóng]
Thấy cậu sợ hãi nhu vậy, Tần Diệc không nhӏn đuợc tâm tu muốn trêu chọc: "Sợ gập cha mẹ nguời ta thế à?"
"Ngày hôm qua con nói với dì không có một lần thi nào có thể quyết đӏnh cả đờinguời," Trương Triết Hạn đật sữa chua xuống, "Bây giờ, cuộc thi này đến rồi."
Tần Diệc nhӏn cuời nói tiếp: "Không phải đã chuẩn bӏ bỏ trốn rồi à?"
"Sao dì lại tin những lời đó," Trương Triết Hạn nghiêng đầu nhìn bác, "Con trông giốngnhu kiểu đàn ông không có trách nhiệm thế à?"
Hơn nữa chạy trốn đâu phải là nói ngoài miệng một chút là có thể thành công? Trong suy đoán của Trương Triết Hạn, đó là chuyện ít nhất phải đến tiến trình tình tiết máu chó tập thứ hai trăm trong Nuông chiều O cung mới xảy ra đuợc.
Tần Diệc thản nhiên hỏi: "Vậy nếu nhu cha mẹ cậu ấy thật sự không thích con thì sao đây?"
Chuyện nhu vậy cũng có thể sẽ phát sinh, Trương Triết Hạn cân nhắc nghĩ một hồi,bung sữa chua lên nhấp một hớp, thôi miên chính mình không phải sợ trong lòng, uu sầu nói: "Vậy thì con cố gắng một chút, ngày mai hỏi lại."
Tần Diệc suýt nữa không nhӏn đuợc bật cuời.
Rốt cuộc là đáng yêu ở đâu ra đây, bác hình nhu đã hiểu tại sao Cung Tuấn lại thíchcậu nhu vậy rồi.
... Cả bác cũng có loại kích động muốn coi cậu nhu con trai mà nuôi.
Buồn cuời một chút thôi, cũng đến lúc nên cho nguời ta một viên thuốc an thần, TầnDiệc giơ tay vỗ vỗ bả vai cậu, động viên nói: "Con là đứa bé ngoan, cha mẹ thằng bé nhất đӏnh sẽ thích con."
Một xíu an ủi nhu thế có còn hơn không.
Trương Triết Hạn miễn cuỡng nở nụ cuời với bác: "Tuy rằng dì không phải cha mẹcậu ấy... Nhung vẫn cảm ơn dì an ủi con ạ."
Tần Diệc cuời không nói, quay nguời rời đi.
Trương Triết Hạn tiếp tục uống sữa chua, cậu cố gắng chuyên tâm thuởng thức mùi vӏsữa chua để phân tán lực chú ý của mình.
Ùm, vӏ dây tây uống rất mau, truớc kia chua từng uống qua, vӏ xoài thật là mềm...
Tần Diệc chào hỏi một vòng, hàn huyên một hồi, mọi nguời dồn dập hỏi bác bao giờ mới quay lại nữa, Tần Diệc đáp chuyện này khó nói.
Cung Thanh từ một bên khác của cầu thang xoắn ốc buớc xuống, bác mậc một bộ âu phục màu nâu đỏ, thành thục già dận.
Tần Diệc quay đầu nhìn thấy bác, đi tới bên cạnh bác, giúp bác sửa nơ, ánh mắt liếc qua cậu trai bên đài phun nuớc, thấp giọng nói: "Chính là đứa trẻ đó."
Cung Thanh men theo tầm mắt nhìn sang, nhìn thấy Trương Triết Hạn, nhìn sơ đánh giá từ đầu đến đuôi, mím môi không nói một câu.
Chỉnh nơ xong, Tần Diệc lui lại, dận dò: "Thằng bé nhút nhát, ông đừng có nghiêm mật mãi thế."
Lời này nói oan, Cung Thanh thật ra kỳ thực vẫn luôn là sắc mật này, nghiêm Tuấnthận trọng, nhìn qua lạnh lùng mà đứng đắn, truớc kia khi làm giáo su đại học,không có đứa học trò nào dám thân cận bác.
Nhung nguời thân với bác đều biết, bác cũng không phải nguời nghiêm Tuấn đến vậy.
Rõ ràng hai ngày truớc còn trung lập bây giờ Tần Diệc hiện nay bỗng nhiênchuyển biến thái độ, chỉ có một khả năng, Cung Thanh nhìn chằm chằm bác: "Em gập thằng nhóc kia rồi?"
Tần Diệc nghiêng nguời, tóc xoăn dài tung xuống, nhẹ nhàng à một tiếng, trong giọng nói mang nụ cuời: "Xem là vậy đi, thằng bé rất dễ quý."
Tần Diệc từ nhỏ đã lớn lên trong giới thuợng luu, gia thế hiển hách làm cho bác mắt cao hơn đầu, không phải tùy tiện một nguời nào cũng có thể lọt vào mắt bác, nhớ năm đó, cậu học sinh X phát biểu luận văn trong tập san nghiên cứu khoa học hàng đầu thế giới, cũng chắng qua đuợc một câu khá tốt của bác.
Mà đối với Trương Triết Hạn, bác lại dùng ba chữ rất dễ quý, hơn nữa bắt đầu sănsóc nguời ta, sợ bác trai nghiêm mật hù nguời.
Con nguơi sâu thắm của Cung Thanh không chớp một cái, hơi kinh ngạc, mà trên mật vẫn không biểu hiện ra: "Chờ lát nữa kêu nó lại đây gập là biết."
Cổ áo sơ mi gọn gàng thắng thớm, nơ thắt rất đẹp, Tần Diệc từ bên cạnh bác lui ramột buớc, du quang khóe mắt thoáng nhìn Cung Tuấn đi về phía họ.
Cung Tuấn mang khí chất giống với Cung Thanh nhu đúc đi tới gần hai nguời, nhànnhạt kêu một tiếng cha mẹ.
Tần Diệc đứng cạnh hai nguời, chỉ thấy bản thân nhu là bӏ hai núi băng vây quanh, một lớn một nhỏ, cả nguời đều bốc lên ý lạnh nhàn nhạt.
Bác không nhӏn đuợc luớt mắt sang đài phun nuớc, cân nhắc cái nhà này quả thậtcần một vòng mật trời nhỏ đến suởi ấm.
Cung Tuấn đi qua đӏnh làm việc tu tuởng với họ, y không muốn họ hù Trương Triết Hạn, vừa buớc đến, đối diện với guơng mật không hề cảm xúc kia của Cung Thanh,y không tự chủ đuợc trầm giọng hỏi: "Cha mẹ muốn tìm Trương Triết Hạn trò chuyệnviệc gì?"
Còn chua vào cửa, mới chỉ xác đӏnh quan hệ, đã vội vã đến thăm hỏi nhu vậy,Cung Thanh không ua dáng vẻ này của Cung Tuấn, cuời lạnh một tiếng: "Cha mẹmuốn nói chuyện gì thì nói cái đấy."
Thái độ này vô cùng lạnh lẽo cứng rắn, Cung Tuấn sắc mật không lo: "Em ấy còn nhỏ, cha đừng dọa em ấy."
Cung Thanh cảm thấy khá ngạc nhiên.
Chắng lẽ bác là mãnh thú hồng thủy gì? Một nguời hai nguời, đều đến đây nhắc bácđừng hù nguời ta?
Cung Thanh càng khó chӏu: "Cha phải để con nhắc nhở nữa à?"
"Không có ý nhắc nhở cha." Cung Tuấn lạnh nhạt nói, "Chỉ là báo một tiếng, em ấy là bạn đời con, con thích là đuợc rồi, nếu nhu em ấy không vui, con sẽ càng không vui hơn em ấy."
Nói đến đây rồi, tiếp tục thì nhất đӏnh sẽ ầm ĩ lên, Tần Diệc giơ tay giữ Cung Thanh lại, theo thuờng lệ đi ra điều đình: "Đã bao nhiêu tuổi rồi, hai nguời nói chuyện cũngkhông biết bình tĩnh, cãi nhau nhu con nít, có xấu hổ không."
Tần Diệc quay đầu nói với Cung Tuấn: "Con dẫn Trương Triết Hạn đến, mẹ và chacon chờ thằng bé ở phòng trà duới cầu thang."
Cung Tuấn không nói một lời quay đầu rời đi.
Giải quyết xong một nguời, Tần Diệc quay đầu nói với nguời kia: "Anh cũng đừng hằn hộc nhiều với một đứa trẻ còn chua gập nhu vậy, A Tuấn lớn rồi, nó có quyền tự quyếtvới bản thân."
"Đó là quyết đӏnh của bản thân nó đó à?" Cung Thanh khinh thuờng nói, "Vừa tới đãcãi nhau với anh, nó rõ ràng là bӏ thằng quỷ họ Hà
đó làm mờ mắt! Anh đã nói yêu sớm không tốt, bây giờ con nít đứa này quỷ quái hơn đứa kia, em xem xem, dắt díu Cung Tuấn thành cái dạng gì?"
Duới tình huống thuờng ngày, nhà họ Cung luôn là hai cha con Cung Tuấn Cung Thanh đối lập, Tần Diệc đứng giữa, sau đó an ủi hai bên, cuối cùng kéo cả hai phe đốiđӏch về lập truờng của chính bác.
Mà dựa theo chín muơi chín phần trăm án lệ thuờng ngày, bây giờ phân đoạn nên tiến hành là an ủi, Tần Diệc lúc này tám phần muời sẽ giả bộ phụ họa bác vài câu, nói cái gì mà yêu sớm tai hại, Cung Thanh thậm chí cũng đã chờ Tần Diệc nói xong, bác trả lời một câu đúng vậy.
Không nghĩ tới một chớp mắt tiếp theo, Tần Diệc lậng lẽ nói: "Lúc anh thích em, chắng qua cũng mới vừa tròn muời bảy, em cảm thấy việc yêu sớm này không tuyệt đối nhu vậy."
Cung Thanh dựa theo quán tính, tức giận nói: "Đúng vậy!"
Thế nhung sau khi mạnh mẽ leng keng tán thành xong, Cung Thanh[1] mới phảnứng đuợc nguời ta nói cái gì: "... ??"
[1] Nguyên văn là Cung Tuấn, có thể là bug
.
.
Trương Triết Hạn ở cạnh đài phun nuớc uống sữa chua đến mức cảm thấy chính mình có thể mở hội đánh giá sữa chua, cậu cầm ly sữa chua không biết thứ bao nhiêu lên, mới uống hai hớp, cổ tay cậu bỗng nhiên bӏ nguời ta nắm lấy.
Cung Tuấn nhìn một chút những ly sữa chua rỗng, rồi nhìn Trương Triết Hạn: "...Triết Hạn, em đӏnh cứ ở đây uống sữa chua mãi à?"
"Không." Trương Triết Hạn nấc sữa một cái nhẹ, hỏi, "Cha mẹ anh muốn gập em bây giờ à?"
Giọng Cung Tuấn ôn hòa: "Ù. Vừa nãy anh đi nói chuyện với họ, họ nhìn thấy em, nói với anh lần đầu tiên thấy em đã cảm thấy yêu thích."
Nói xong y cầm lấy sữa chua trên tay Trương Triết Hạn, để sang một bên, sau đó nắm tay cậu, đi về phía phòng trà duới cầu thang xoắn ốc.
Trương Triết Hạn thấp thỏm hỏi: "Cha mẹ anh là kiểu nguời thế nào? Bình thuờng họthích gì?"
"Cha anh bình thuờng không thích nói chuyện, những chuyện chung cha không quản, trong nhà có quyền quyết đӏnh là mẹ anh, mẹ anh rất hiền." Cung Tuấn cho cậu thuốc bình tĩnh, "Em yên tâm, họ đều rất tôn trọng những gì anh thích."
Trong thời gian hai câu nói ngắn ngủi, hai nguời đi tới truớc của phòng trà.
Đây là một gian phòng nhỏ tách ra đơn độc, cửa lớn điêu khắc chạm trổ, xuyên qua khe hở giữa phần chạm trổ mà nhìn vào, là mấy bức bình phong nhẹ nhàng, bên trong bình phong lờ mờ hai bóng nguời ngồi.
Ngồi phía sau đó là cha mẹ Cung Tuấn, là nguời máu mủ tình thâm với Cung Tuấn.
Tim Trương Triết Hạn đập nhu nổi trống, lòng bàn tay ứa mồ hôi.
Cung Tuấn giơ tay đẩy cửa gỗ chạm trổ hoa văn ra, trong không trung có huơng thơmlan tỏa.
Vòng qua bức bình phong, hai nguời đi tới truớc mật cha mẹ Cung Tuấn.
Cung Tuấn mở miệng giới thiệu với cha mẹ: "Cha mẹ, em ấy là Trương Triết Hạn."
Trương Triết Hạn lộ ra nụ cuời ngoan ngoãn, há mồm hô: "Bác trai, bác gái..."
Lúc vừa nhấc mắt nhìn thấy nguời ngồi sau bàn đàn huơng, Trương Triết Hạn sững sờ hai giây, giật mình đến thiếu chút nữa rớt con nguơi ra.
Chờ chút, tình trạng gì đây? Tại sao cái dì đã gập hai lần đó lại ngồi ở sau bàn?
Tại sao Cung Tuấn lại gọi dì ấy là mẹ???
Nhìn cậu trai trợn tròn đôi mắt, mật mày kinh ngạc, nhu là một con thỏ giật mình, Tần Diệc ngồi tao nhã ngay ngắn ý cuời dӏu dàng: "Bạn nhỏ, chúng ta lại gập nhau rồi nha."
Một chữ lại, dẫn đến hai nguời còn lại dồn dập nhìn về phía Trương Triết Hạn, rồi nhìn về phía Tần Diệc.
Trương Triết Hạn lúc này cứ nhu bӏ sấm sét đánh trúng, vô số câu từ hổ báo nói ra lần gập Tần Diệc truớc đó chớp tắt, một câu lại một câu, nổ nguời cậu sững sờ.
Chỉ trích cha mẹ nguời ta không đồng ý là không nói lý, không biết xấu hổ nói muốn yêu đuơng ngầm, ăn nói ngông cuồng muốn bỏ trốn, mới nãy, cậu còn nói với nguời ta mình sắp sửa buớc vào trận chiến đẫm máu...
Chắng trách khi cậu không đợi đuợc Cung Tuấn, dì ấy cũng không đợi đuợc con trai dì, chắng trách dì nói sau này còn có cơ hội gập nhau, chắng trách lúc nói dì là bạn bè của cha mẹ Cung Tuấn, dì cuời không trả lời, khi đó cậu tuởng là ý ngầm thừa nhận,không ngờ là...!
Trời ạ, cậu thật khờ, thật sự!
Chớp mắt này, Trương Triết Hạn xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm cái lỗ chui vào, cậu còn gập cha mẹ kiểu gì nữa, toàn bộ suy tuởng tâm tình của cậu đều bung ra truớcmật nguời ta hết rồi!
Trương Triết Hạn hốt hoảng, bất lực, yếu ớt mà gọi: "... Dì, dì... ?"
"Sao không gọi là bác gái?" Tần Diệc khẽ mỉm cuời, "Bác càng thích nghe con gọi là bác gái."
Trương Triết Hạn cơ bản là không có mật mũi nhìn bà: "... Bác gái." Cung Tuấnchần chờ nói: "Hai nguời gập nhau rồi?"
Trong chớp mắt, y nhớ đến tối hôm qua Trương Triết Hạn có nói, gập đuợc một dì nọ tán gẫu nói chuyện rất thoải mái, cũng có trí nhớ không tốt, nhớ nhầm thời gian con trai đi thi.
... Trùng hợp thế?
Tần Diệc gật đầu: "Gập hai lần rồi."
Cung Thanh truớc đây đã đoán hai nguời họ có thể từng gập nhau, bây giờ nghethế cũng không lấy làm lạ, Trương Triết Hạn ở gần bác, bác rốt cuộc cũng có cơ hội đánh giá kĩ cậu.
Không giống với thằng quỷ mồi chài nguời khác lúc truớc bác nhắc đến, cậu trai tóc ô da tuyết, tu thế ngồi lӏch sự phải phép, nguợc lại trông khá ngoan.
Cung Thanh cũng không phải một nguời đơn giản có thể bӏ vẻ bề ngoài mê hoậc, bác vừa để tách trà xuống bàn, vừa đӏnh đóng vai nguời luơng thiện giả dối, trầm mật xuống dọa thằng nhóc một cái, tay lại bӏ Tần Diệc đè xuống.
Tần Diệc dӏu dàng cuời với Trương Triết Hạn: "Con à, lại đây."
Trương Triết Hạn từ trong chấn động lớn từ từ hồi phục lại, sau khi trải qua các loại cảm xúc sóng to gió lớn kinh ngạc, khó tin, lúng túng, xấu hổ, tự kỷ rồi, cậu trong khoảng thời gian ngắn bình phục lại, duờng nhu có một loại tâm lý không bao giờcòn có thể mất mật hơn nữa, nguợc lại không có chút khẩn truơng nào.
Cậu thẫn thờ buớc qua, ngồi xuống bên nguời Tần Diệc.
Tần Diệc nhìn chăm chú Trương Triết Hạn: "Con thích Cung Tuấn?"
Trương Triết Hạn gật gật đầu, thành khẩn nói: "Con thích anh ấy, con sẽ thật tốt vớianh ấy, đời nguời dài lắm, con muốn cùng anh ấy đi qua."
Tần Diệc nở nụ cuời: "Nghe nói bác không đồng ý các con sẽ chạy trốn?"
Hai má Trương Triết Hạn bỗng nhiên nóng rát, nguợng không nói nên lời.
"Nếu nghĩ rằng đến gập hai bác có thể sẽ ảnh huởng đến chuyện cả đời của hai đứa, thì bác tin tình cảm con dành cho Cung Tuấn." Tần Diệc ung dung thong thả lấy ra một cái hộp trang sức có nạm kim cuơng, "Không cần chạy trốn, quang minh chính đại làm những việc các con muốn làm đi, bác chúc phúc cho các con."
Bác đẩy hộp trang sức lên truớc mật Trương Triết Hạn, đua tay mở ra, bên trong một khối ngọc bội yên tĩnh nằm, bác cuời nói: "Đầy là một nửa của cập ngọc bội hai bác mua lúc Cung Tuấn sinh ra, bác giữ muời bảy năm, chờ sau này lúc nó kết hôn đuacho nguời ta, bây giờ cũng đã là lúc nên lấy ra."
Trương Triết Hạn kinh ngạc nhìn ngọc bội tỏa ra ánh sáng lộng lẫy mềm mại trong hộp.
Khối ngọc bội này, ý nghĩa rất nậng.
Giọng của Tần Diệc nhẹ nhàng nhu là gió mỏng: "Con nói tình cảm của hai đứa là con thuyền to trên mật biển, vậy bất kể sau này là thuận cảnh hay là nghӏch cảnh, vui suơng hay uu sầu, bác chúc các con mạnh khỏe không việc gì, dũng cảm tiến vềphía truớc, thuận gió vuợt sóng."
.
.
Tác giả có lời muốn nói: Mọi nguời có muốn xem ngoại truyện không (không phải kết thúc ngay đâu, chỉ là bộ truyện này không có ngoại truyện nào đậc biệt muốn viết, cho nên muốn trung cầu ý kiến của mọi nguời một chút, ngoại trừ cảnh "lái xe" ra còn lại đều có thể cân nhắc, để lại bình luận tôi sẽ xem hết, qiu)
Cảm ơn các thiên sứ nhỏ ném phiếu bá vuơng hoậc tuới dӏch dinh duỡng cho tôi trong khoảng 23:21:30 13-03-2020~16:46:46 14-03- 2020 nha ~
Cảm ơn thiên sứ nhỏ ném mìn: Ánh Nắng Và Muối 2 cái;
Cảm ơn tiểu thiên sứ tuới dӏch dinh duỡng: ☆ 5 bình; Phi Thӏ 1 bình; Vô cùng cảm ơnmọi nguời ủng hộ tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!
[71] Cả thế giới phiêu bồng tuyết lớn
71 [Cả thế giới phiêu bồng tuyết lớn]
Bữa tiệc vốn sắp xếp để cáo biệt, Trương Triết Hạn và Cung Tuấn không phải là nhânvật chính, sau khi gập cha mẹ rồi, họ ở lại phòng trà một lát, sau khi kết thúc tiệc cùng nhau ăn một bữa cơm.
Trên đuờng trở về phòng, Trương Triết Hạn vẫn cẩn thận ôm hộp hộp trang sức, thỉnh thoảng mở ra liếc nhìn một cái, cứ nhu đang xác nhận sự tồn tại của ngọc bội.
Cung Tuấn ở một bên nhìn vài giây, đua tay che lấy hộp trang sức: "Nó đẹp đến thế à?"
Trương Triết Hạn ôm hộp, cứ nhu một vật hiếm có mỏng manh: "Nó rất quý giá."
Buổi chiều này Trương Triết Hạn nhìn nó cũng phải bảy, tám trăm lần rồi. Cung Tuấnnguợc lại hỏi: "Ngày mai em bay về phải không?"
Ngày mai là ngày bốn tháng muời hai, ngày nghỉ tháng cuối cùng, mà Cung Tuấncòn phải tiếp tục ở lại Hạ Thành ba ngày, không thể cùng Trương Triết Hạn trở lại.
Trương Triết Hạn vừa nghĩ tới đã thấy thất vọng: "Đúng vậy."
Cậu lần đầu tiên cảm thấy thời gian trôi qua nhanh nhu vậy, nghỉ bốn ngày, thế mà chỉ mới chớp mắt là qua.
Cung Tuấn đề nghӏ: "Muốn đi hẹn hò không?"
Trương Triết Hạn cất kĩ ngọc bội trong phòng, đắc ý mà dự đӏnh cùng Cung Tuấn đi rangoài hẹn hò, không nghĩ tới mới ra khỏi gian phòng, liền bӏ Cung Tuấn túm lại, đổi cho hắn đổi lông dê quần áo, vũ nhung phục.
Cậu còn cảm thấy Cung Tuấn chuyện bé xé ra to, mà không nghĩ tới lúc vừa ra khỏi cửa lớn liền bắt đầu run cầm cập.
Mùa đông Hạ Thành sớm hơn Xuân Thành rất nhiều, đã là chạng vạng, mây đencuồn cuộn ở chân trời, nhu một mớ bông nát, gió lạnh gào rít giận dữ, đánh vào trên thân thể nguời nhu đao róc xuơng.
Hai nguời đi ở lề đuờng, bên trái là ngựa xe nhu nuớc, bên phải là đô thӏ phồn hoa, bọn họ nhu tình nhân bình thuờng nhất nấp trong dòng nguời, phảng phất thuờng thuờng không có gì lạ, ấm áp mà lậng lẽ.
Đèn đuờng chiếu ánh sáng màu cam xuống đất, tự nhu mảng sáng tối trong phim điện ảnh.
Trương Triết Hạn nhìn chằm chằm hai cái bóng thật dài trên đất, khóe môi cong lên, cằm chôn trong khăn choàng cổ, hơi thở trong khăng choàng cổ cashmere phun ra một luồng hơi nóng.
Đây là thành phố Cung Tuấn ở bốn năm, có lẽ trong bốn năm, y từng đi qua con đuờng này,cũng có lẽ không, nhung y từng sinh sống, hô hấp ở thành phố này, bốn năm sau, cậu cùng Cung Tuấn đi qua một lần thành phố cũ, đây là cảm giác thật kỳ diệu.
Khí trời quá lạnh, hai nguời cũng không có đi bao xa, mà là đến một rạp chiếu phim gần đó xem phim.
Cung Tuấn nhận ra tâm trạng hiếu kỳ nhu đi thám hiểm của Trương Triết Hạn, duờng nhu chỗ nào cũng tò mò, y giơ tay vỗ cái bộp truớc mật cậu, thu hút sự chú ý của cậu: "Triết Hạn, chúng ta xem phim gì?"
Trương Triết Hạn rất là hứng thú với kem sữa chua ở truớc cửa rạp chiếu phim, cũng không để ý phim ảnh gì, nguợc lại đối với cậu mà nói, chỉ cần cùng với Cung Tuấn là đủ rồi.
Vì thế cậu mất tập trung nói: "Anh quyết đӏnh đi, em muốn đi ăn kem sữa chua, anh muốn một cái không?"
Cung Tuấn lắc đầu: "Anh không ăn."
Trương Triết Hạn vì vậy tự đi đến truớc máy mua một cây kem sữa chua, xong mua một hộp bắp rang lớn.
Sau khi mua xong, cậu vừa ăn kem vừa chạy đến bên nguời Cung Tuấn: "Cung Tuấn, lúc anh học sơ trung có cùng nguời ta đi xem phim không?"
Cậu hỏi nhu vậy, Cung Tuấn đã rõ ham muốn thám hiểm tràn đầy hứng khởi kia của cậu là từ đâu tới rồi.
Vào cuối phim "Kỳ nghỉ La Mã", có nguời hỏi công chúa Ann cô có một thành phố yêu thích nào không, thân là công chúa, cô hắn phải mang sự yêu thích bình đắng với mỗi thành phố của đất nuớc mình, không bất công, xử lý mọi việc công bằng.
Mà vào lúc ấy, cô nhìn Joe, dừng lại vài giây, chậm rãi trả lời, La Mã. Đây chính là xuấtxứ của câu "Vì một nguời mà yêu một thành phố".
Cho nên Trương Triết Hạn có hứng thú với Hạ Thành, thật ra là có hứng thú với bốn năm Cung Tuấn ở Hạ Thành?
Nhận thức này khiến con nguơi Cung Tuấn im lậng luớt qua một nụ cuời, y suy nghĩmột chút, trả lời: "Rất ít."
Lúc y ở Hạ Thành, thời gian sau khi học xong bӏ các loại chuơng trình học lấp kín, tham gia thi đua, học duơng cầm, lớp kĩ thuật cuỡi ngựa, lớp đấu kiếm, lễ nghi, không có thời gian tự do gì.
"Ồ." Trương Triết Hạn cắn một ngụm kem, nói một cách tự nhiên, "Vậy nếu không có, thì em là nguời đầu tiên ở Hạ Thành cùng anh xem phim."
Ngữ khí mang theo dục vọng chiếm hữu, cung yêu dễ thuơng.
Trương Triết Hạn vẫn không hỏi là mua vé phim nào, muời phút sau, soát vé buớcvào, cậu tùy ý quét mắt lên tên phim, Đêm Không Ngủ.
Cái tên này khiến cậu nghĩ tới đề tài truy đuổi kẻ ác giữa đêm khuya gì đó, cậu cũng rất mong đợi.
Sau khi hai nguời buớc vào, tìm tới chỗ ngồi xuống, Trương Triết Hạn để ý thấy rất nhiều nguời cùng xem đều ngồi thành cập, còn khó hiểu một giây, cho là sắp xem phim tình cảm gì đó.
Đêm Không Ngủ, nếu nhu là phim tình cảm, có thể là một câu chuyện guơng vỡ lại lành?
Trương Triết Hạn suy đoán nhu vậy.
Nguời vào chỗ gần đủ rồi, ánh đèn rút đi, điện ảnh mở màn, trên màn ảnh chợt lóe logo hình rồng.
Trương Triết Hạn tiện tay cầm bắp rang ăn.
Một giọng nữ thanh lãnh vang lên: "Đừng bao giờ ở căn phòng cuối hành lang của khách sạn."
Trương Triết Hạn trong một giây: ...
Một tiếng rít xé đôi màn ảnh, nhu là mèo chết, lại nhu bé gái.
Không nghĩ tới mở màn đã kӏch tính nhu vậy, trong rạp phim dồn dập vang lêntiếng hô khẽ, hàng truớc có vài cập tình nhân nhỏ thậm chí đã ôm nhau.
Cung Tuấn mật không cảm xúc nhìn phim, ánh mắt một xíu gợn sóng cũng không có.
Bộ phim này là y tiện tay chọn, bởi vì thời gian chiếu gần nhất, cũng không biết là một bộ phim ma.
Lần hẹn hò đầu tiên xem phim ma có phải là không quá thích hợp?
Lần hẹn hò đầu tiên của nguời khác đều là xem núi xem biển, tậng hoa hồng... Nhungy và Trương Triết Hạn nhiều năm sau, khi hồi tuởng
lại lần đầu tiên hẹn hò của hai nguời, có thể sẽ nói, em có còn nhớ hay không năm đó mình đi xem ma quỷ?
......
Cung Tuấn cảm thấy hơi thất sách.
Trương Triết Hạn cũng vẫn luôn không động tĩnh gì, duờng nhu cũng cảm thấy không thú vӏ.
Cung Tuấn không khỏi rơi vào trầm tu với màn ảnh đầy máu tuơi.
Phim đến một phân đoạn cao trào, nhân vật chính phát hiện duới gầm cái giuờng mình ngủ mỗi ngày, lại có một cái xác, cô gần nhu phát điên.
Cả rạp phim liên tục vang lên tiếng hò hét.
Cung Tuấn không yên lòng nhìn màn ảnh, hoàn toàn không rõ đáng sợ ở chỗ nào.
Đột nhiên, bên nguời một cánh tay xa xa đua qua, nắm lấy cổ tay y, cậu trai ngồi ở bên cạnh tỉnh táo hỏi: "Cung Tuấn, anh sợ lắm đúng không?"
Bàn tay nắm chật cổ tay y hơi lạnh, Cung Tuấn vừa đӏnh không trả lời, bỗng nhiên thoáng nhìn truớc sau trái phải toàn bộ đều là tình nhân ôm nhau run lẩy bẩy.
Mà hai nguời họ ngồi giữa một đống nguời yêu tình cảm nồng nàn, cứ nhu một cậpanh em tốt phong thái kỳ dӏ, cùng không cảm xúc mà nhìn màn ảnh, chớ nói đến cảm tình, thậm chí tiếp xúc tứ chi còn không có.
Cung Tuấn rơi vào trầm tu: ...
Đấu tranh đại khái mấy trăm năm, y quyết đӏnh hi sinh hình tuợng của bản thân: "Có hơi hơi."
Sau đó lúc ống kính lại lóe lên hù nguời, y không hề để ý tiếng kêu la bên duới, giả vờ giả vӏt diễn, chợt đua tay ôm lấy Trương Triết Hạn, mật không thay đổi nói: "Triết Hạn, anh hơi sợ."
Trương Triết Hạn nắm lấy ống tay áo của y, sợ đến nghẹt thở, chỉ dám mở hé mắtxem phim, trong lòng spam đậu mè, lại dùng hết sức toàn thân duy trì giọng điệubình tĩnh: "... Không sợ, có em ở đây."
Sau khi xem nửa bộ phim, sự tuyệt vọng của Trương Triết Hạn gần nhu có thể tràn ra đuợc.
Cậu hoàn toàn không tin mình xui xẻo đến vậy, lúc ở ký Tuấn xá bӏ lôi đi xem phim ma ký Tuấn xá, lúc ở khách sạn thế mà xem kinh dӏ khách sạn, hơn nữa bộ phim ma này từ đầu đến cuối đầy cao trào, vô cùng chấn động, không hù chết nguời không thôi, hiệu ứng đậc biệt cho điểm tối đa.
Cậu núp trong ngực Cung Tuấn, gắt gao cắn răng, lại không quên duy trì thiết lập tính cách hết sức hung hăng của mình, giọng vẫn luôn bình tĩnh, thậm chí còn phân tâm an ủi Cung Tuấn đã sợ đến không nói đuợc.
Trong giây phút phim kết thúc, Trương Triết Hạn quả thật cảm thấy nhu vừa đuợc độkiếp.
Ánh đèn lại sáng lên, bóng tối thối lui nhu thủy triều.
Trương Triết Hạn trong một giây thu hồi lại sắc mật bӏ hù đến suy sụp, nhẹ nhu mây gió nói với Cung Tuấn: "Hôm nay may là có em không sợ ma ở đây với anh, lần saukhi cùng nguời khác xem phim đừng chọn phim ma, anh sợ ma nhu vậy, em lo cho anh lắm."
Cung Tuấn khúc sau gần nhu ngủ gật mất, cảm thấy bộ phim này không thể vô vӏ hơn nữa, Trương Triết Hạn vừa nói vậy, y nhớ ra mình kêu sợ ma, phản ứng chậm nửa nhӏp gật đầu, giả vờ sợ hãi: "Đúng, thật là đáng sợ, sau này anh tuyệt đối không xem cùng nguời khác nữa."
Cô bé vẫn luôn ngồi ở phía sau hai nguời cảm thấy tuơng tác của hai nguời khá ngọt ngào nghe thấy đoạn đối thoại của họ, trên gáy chậm rãi hiện ra một dấu chấm hỏi: ?
Tại sao hai anh trai đẹp trai này, một nguời nói không sợ ma lo lắng cho nguời kia, nhung mà trong lúc xem phim mấy lần sợ đến mức hận không thể rút vào trong ngực nguời ta một cái, nguời còn lại ngoài miệng nói sợ ma, nhung xem phim suýt chút nữangủ??
... Đây là đầu óc không ổn à??
Nghe Cung Tuấn nói chuyện, Trương Triết Hạn rất tán thành gật gật đầu, cùng y thuận theo dòng nguời tuôn ra ngoài: "Mình chấm điểm cho lần hẹn hò này đi, tuy rằng phim không ra sao, nhung mà máy điều hòa bên trong rất thoải mái, kem sữachua ăn rất ngon, em cho muời điểm."
Đi ra ngoài cửa, không khí lạnh lẽo vọt tới, Cung Tuấn theo thói quen nắm lấy đầu ngón tay Trương Triết Hạn, nhét vào trong túi, suy nghĩ một chút: "Anh cho muời một điểm, nhiều một điểm là bởi vì có em bảo vệ anh."
Hai nguời không hẹn mà cùng hết sức hài lòng với lần hẹn hò này.
Lúc buớc ra khỏi trung tâm thuơng mại, bầu trời một mảnh đen nhánh, trên đất một tầng trắng nhẹ, tuyết lớn từ bầu trời hạ xuống dày đậc nhu lông ngỗng, xoay tròn phiêu dạt một vòng, nhu là Triết Hạn linh trắng nhu tuyết đạp gió mà đến, lả tả bay.
Trương Triết Hạn òa lên, có chút bất ngờ: "Có tuyết rơi rồi này!"
Cung Tuấn nguớc mắt nhìn hoa tuyết bay xuống, đua tay đón, tuyết tan ra trong lòng bàn tay.
Gần đến đêm khuya, gió lạnh hiu quạnh, ánh đèn cửa trung tâm thuơng mại chiếu ra,chiếu tia sáng ấm áp xuống đất.
Nhiệt độ đêm khuya rất thấp, sau khi tuyết rơi càng lạnh hơn, nguời đi đuờng lác đác không bao nhiêu, họ đi rất chậm, toàn bộ thế giới đều rút đi sự náo động và phồn hoa, hoàn toàn yên tĩnh.
Trương Triết Hạn vui vẻ nhảy tới nhảy lui trong tuyết, không bao lâu liền chạy về cạnh y.
Hoa tuyết rơi vào tóc đen của cậu, rơi lên bả vai cậu, rơi vào lông mi dài của cậu, nhẹ nhàng chớp động, trơn muớt ẩm uớt, nhu là một con buớm trắng hôn lên con nguơixinh đẹp của cậu.
Đẹp đến mức làm nguời chấn động cả hồn phách. Cung Tuấn nhẹnhàng kéo cậu, giọng rất trầm: "Triết Hạn."
Khóe môi Trương Triết Hạn nâng lên, tràn đầy phấn khởi nói: "Cung Tuấn Cung Tuấn! Anh có từng xem phim Hàn chua, trong phim Hàn có một câu thoại rất là nổi tiếng..."
Một câu này cậu còn chua nói hết, Cung Tuấn cúi nguời, hôn xuống.
Tuyết lớn đầy trời đêm đen, duới ánh đèn màu quýt, bọn họ hôn lấy nhau.
Cung Tuấn hơi lùi lại một chút: "Lời thoại gì?"
Sau khi đuợc hôn, khóe môi cậu trai ẩm ẩm, cậu chớp mắt, nhẹ giọng nói: "Tuyết rơiđầu mùa, phải tỏ tình với nguời mình thích."
Cung Tuấn nhẹ nhàng cuời rộ lên, vuốt nhẹ gò má cậu, lại một lần hôn tới.
Cả thế giới phiêu bồng tuyết lớn, chỉ trên môi nhau có ấm áp.
.
.
Tác giả có lời muốn nói: Đánh dấu lại, Tuyết rơi đầu mùa, phải tỏ tình với nguời mình thích, câu nói này không phải tôi tự soạn ra, mà là ở trong phim Hàn.
Cảm ơn các thiên sứ nhỏ ném phiếu bá vuơng hoậc tuới dӏch dinh duỡng cho tôi trong khoảng 16:46:46 14-03-2020~21:47:31 14-03- 2020 nha ~
Cảm ơn thiên sứ nhỏ ném mìn: Tam Tam Ba Mét Tám 1 cái;
Cảm ơn tiểu thiên sứ tuới dӏch dinh duỡng: Thӏt Xé Sợi Huơng Cá 20 bình; PhongPhi Phong Hề 7 bình; Cẩu Phân ở nhà đánh PUBG 6 bình;
Vô cùng cảm ơn mọi nguời ủng hộ tôi, tôi sẽ tiếp tục cốgắng!
[72] Nơi này hơi quen mắt
72 [Nơi này hơi quen mắt]
Ngày hôm sau Trương Triết Hạn đáp máy bay về Xuân Thành.
Tháng muời hai vừa đến, nhiệt độ Xuân Thành đột nhiên tuột xuống, trong cửa hàngtrên đuờng phố ngẫu nhiên có thể thấy bày bán găng tay khăn choàng mũ.
Lúc Trương Triết Hạn đi ngang qua, dừng chân một lát, đút tay vào trong túi.
Mai Thái mậc áo len màu đỏ thắm tuơi vui từ xa xa vẫy tay với cậu: "Triết Hạn cậu còn đứng đó làm gì!"
Trương Triết Hạn lấy lại Triết Hạn thần, đuổi theo nhóc.
Mùa đông trong phòng học mở máy điều hòa, cửa sổ đóng chật, trên cửa sổ sẽ có một lớp hơi nuớc dày đậc, vuốt bỏ lớp nuớc đọng nhìn ra bên ngoài, vuờn truờng ngày đông duờng nhu bỏ thêm một bộ lọc hiu quạnh.
Lúc nghỉ giữa giờ, Trương Triết Hạn theo thói quen nằm úp về phía sau, muốn tìm nguời nói chuyện, mà khuỷu tay mới vừa chạm đến mật bàn phía sau, mới ý thứcđuợc không có Cung Tuấn.
Cho nên mới nói thói quen thật sự là một chuyện vô cùng đáng sợ, chỉ mới ba tháng, Cung Tuấn đã hoàn toàn dung nhập vào trong cuộc sống Trương Triết Hạn, thẩm thấu tiến vào từng tí từng tí.
Trương Triết Hạn chậc một tiếng, cố gắng quên đi cảm giác đơn độc trong lòng.
Sau khi nghỉ tháng ngày đầu tiên lên lớp nhất đӏnh là giải đề thi, nhung đối với TrươngTriết Hạn mà nói, trên cơ bản không cần nghe, thi
xong rồi là hiểu rõ đề, tiếp tục nghe thêm một lần tuơng đuơng với lãng phí thời gian.
Cho nên thầy cô ở phía trên giải đề, cậu ở phía duới tự mình tìm đề làm.
Lúc nghỉ ăn trua, cậu chuồn khỏi truờng, Mai Thì ở bên ngoài truờng chờ đón cậucùng đi xem triển lãm nhiếp ảnh.
Vốn là triển lãm nhiếp ảnh vừa vận mở ngày hai, Trương Triết Hạn có thời gian điđuợc, hai nguời cũng đã hẹn truớc, nhung không nghĩ tới lâm thời bay sang Hạ Thành, cho nên đành trì hoãn.
Trương Triết Hạn đã sớm nhìn qua danh mục các tác phẩm ở triển lãm, có tác phẩmcủa nhiếp ảnh gia Mông mà cậu rất yêu thích, cậu muốn đi xem, Mai Thì kêu cậu ngày năm đến.
Mai Thì rẽ tay lái, nhập vào trong dòng xe chạy, tiện tay tắt thuốc, chờ đến khi gió lạnh thổi tán mùi thuốc lá trong buồng xe rồi, mới đóng cửa sổ xe lại.
Trương Triết Hạn ngồi ở ghế phó lái, mậc một cái áo phao trùm kính nguời, mang khăn choàng cổ cashmere màu nâu nhạt, đuờng nét khuôn mật vô cùng mềm mại.
Mai Thì ngẫu nhiên nhìn cậu hai lần, nhẹ nhàng ơ một tiếng. Trương Triết Hạnquay đầu nhìn sang: "Sao vậy ạ?"
Mai Thì đánh vô-lăng, thong thả bình tĩnh nói: "Mấy tháng không gập, cảm giáchình nhu em thay đổi không ít."
Trương Triết Hạn ngẩn ra: "Thay đổi chỗ nào?"
Chạy qua giao lộ đèn giao thông, Mai Thì xoay vô-lăng, xe chạy sang một đuờng nhỏ, anh thuận miệng nói: "Không tả đuợc, cảm giác em không khó đoán nhu truớcnữa."
Trương Triết Hạn của khi truớc, hoạt bán xán lạn, nhung lúc ở một mình, cả nguời sẽhiện ra vẻ yên tĩnh trầm lắng, không tuơng xứng với tuổi tác của cậu, điểm này từ những tác phẩm cậu chụp cũng có thể nhìn ra.
Theo lý thuyết, thiếu niên muời bảy muời tám tuổi, chính là độ tuổi náo nhiệt hiếu động, thích nhiếp ảnh, cũng phần lớn thích chụp hình ảnh náo nhiệt thoải mái, sống động bừng bừng, kiểu ngoài nóng trong lạnh này của Trương Triết Hạn nguợc lại là số ít.
Vậy mà hôm nay vừa gập, khí chất cả nguời Trương Triết Hạn duờng nhu phát sinh biến hóa, những thứ sâu nậng trầm lắng kia từ từ rút bớt đi, thay vào đó chính là sự điềm tĩnh thành thục.
Loại biến hoa lậng yên không dấu vết này khiến cho sự cuốn hút của Trương Triết Hạntăng lên không ít, duờng nhu bất kể đi tới đâu, dù cho ở trong đại chúng đông đảo, dù cho ở con đuờng rộn ràng đám đông, cũng có thể khiến nguời ta liếc mắt một cái nhìn thấy cậu, từ đó không rời mắt đuợc.
Trương Triết Hạn cũng không hề để ý, cuời cho qua: "Chắc là vậy. Lần này thật sự phải cảm ơn anh Mai, làm phiền anh rồi."
Triển lãm nhiếp ảnh vốn ngày một là kết thúc rồi, Mai Thì phụ trách phần đuôi, triển lãm ban đầu đӏnh kết thúc là tháo dỡ, nhung vì chờ Trương Triết Hạn, Mai Thì kéothêm một ngày.
Mai Thì hầy một tiếng: "Có gì mà phải cảm ơn, ngày hôm đó em không tới nguợc lại là chuyện tốt đấy."
Trương Triết Hạn nháy mắt: "Tại sao?"
Vừa nhắc tới chuyện này Mai Thì liền không biết nên khóc hay cuời: "Còn không phải là do cái bức biển trăng em chụp đó? Nhận thuởng nguời mới, lại đuợc chủ biên củabọn anh khích lệ, tòa soạn chỗ anh rất nhiều nguời biết tới em, muốn gập em mộtlần."
Mai Thì dừng một chút, duờng nhu cảm thấy rất thú vӏ: "Tác phẩm đó của em bӏ nguời ta nhìn thấy trong danh sách, cũng có rất nhiều nguời nghe danh mà đến, cũngcoi nhu là một nhóm fan của em đi."
Loại chuyện này đật trên nguời hai muơi lăm tuổi thì không bất ngờ, đật trên nguờinhiếp ảnh gia chuyên nghiệp cũng không kỳ lạ, nhung Trương Triết Hạn chỉ là một nguời nghiệp du theo kiểu chơi thử, còn chua thành niên, lại rất có khiếu.
Trương Triết Hạn ngày đó nếu quả thật tới, nói không chừng liền bӏ rất nhiều nguời vây xem.
Nghe thấy ba chữ "một nhóm fan" này, Trương Triết Hạn cảm thấy khá ngạc nhiên: "...Thế này mà cũng thành fan đuợc?"
"Em còn không biết à, nếu mà em lộ chân thân, fan chỉ có thể càng nhiều hơn, bây giờ giới nào cũng nhìn mật mũi." Mai Thì rất có kinh nghiệm mà nghiêng đầu, cho cậu xem cái búi tóc của anh, "Em xem, hồi xua anh có để tóc dài đâu, nhung mà sau khi vào nghề, nguời ta nói anh không có khí chất của nguời quay phim, kêu anh để tóc dài, trang điểm một xíu, đánh lừa thật là nhiều nguời."
Trương Triết Hạn không nhӏn đuợc cuời: "Đó là bởi vì anh hai vốn đẹp trai."
Nghe bạn nhỏ khen mình, Mai Thì nhếch môi lên: "Có cái miệng dẻo của em."
.
.
Nơi tổ chức triển lãm nhiếp ảnh nằm ở vùng ngoại thành, đậc biệt thuê một tòa nhà, lúc xe dừng lại, Trương Triết Hạn nhìn ra cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.
Lan can sắt nằm xen kẽ trong rừng cây xanh muớt rộng lớn, ở ngã ba đuờng có mộtkhối làm mốc, bên trên dính đầy bùn đất, bảng sắt
bӏ gió mua ăn mòn, không nhìn thấy đuợc chữ viết bên trên nữa.
... Nơi này hơi quen mắt.
Trương Triết Hạn đẩy cửa xe ra buớc xuống, đi theo Mai Thì buớc vào tòa nhà lớn đối diện lan can sắt, lúc buớc vào, còn không nhӏn đuợc quay ra sau nhìn xung quanh.
Mai Thì thấy buớc chân cậu chậm chạp, cũng theo tầm mắt cậu nhìn về phíasau, nhìn thấy rừng xanh và lan can sắt rồi, thuận miệng nói: "Bên đó bỏ hoang,nghe đâu hồi truớc là một cái nhà kho, không có gì hay cả."
"Thôi cứ vào xem triển lãm đi," Mai Thì quét mở cửa điện tử, thủy Triết Hạn trong suốt tự tách ra hai bên, trải ra một con đuờng cho hai nguời.
Bên trong nguồn sáng tối tăm, Trương Triết Hạn vừa đӏnh hỏi sao không bật đèn, mới vừa đi hai buớc, những nơi đi qua, cảm ứng đuợc có nguời đến gần, hai bên tuờng nghệ thuật đột nhiên sáng lên, tác phẩm nhiếp ảnh đuợc đật trong thủy Triết Hạn trong, đèn tuờng tung xuống ánh sáng dìu dӏu.
Trương Triết Hạn tới gần, quan sát một vài tác phẩm.
Những hàng triển lãm này Mai Thì đã xem qua cả, lần này chỉ là dẫn Trương Triết Hạnđến, anh không lên tiếng, lấy điện thoại ra chơi.
Trương Triết Hạn vẫn luôn cảm thấy nhiếp ảnh là một việc rất thần kỳ, quang và ảnh, thời gian, động tác, tâm tình, tất cả đều dừng lại trong nháy mắt kia, đuợc bức ảnh bảoquản vĩnh cửu.
Những gì nguời không nhớ đuợc, quay phim sẽ giúp bảo luu lại.
Mà thợ chụp kỹ thuật cao, có thể vận dụng vạn vật trong thiên nhiên, diễn tả tình cảm của mình.
Cứ nhu không cảm giác đuợc thời gian chảy xuôi, Trương Triết Hạn ngẩn ngơxem, nỗi lòng dâng trào vì những tình tự và tâm tu khác
nhau mà các tác phẩm khác nhau biểu đạt ra, nhu là nguời siêu tầm đá nhận đuợc một ruơng to những loại quái thạch lạ lùng, coi nhu trân bảo.
Mông là một nhân vật lớn trong giới nhiếp ảnh, tác phẩm nhiếp ảnh nổi danh nhấttriển lãm ảnh lần này đến từ tay anh ta, cũng lấy nó mà thu hút không ít nguời.
Trương Triết Hạn đứng ở truớc tác phẩm nọ.
Trong hình, một bé gái đứng cạnh tuờng trắng, guơng mật cô bé gầy gò, tóc tai ngổn ngang, cập mắt lại sáng lên lạ kỳ, cô bé nguớc mắt nhìn về huớng máy chụpảnh, tựa hiếu kỳ, tựa khó hiểu.
Ánh nắng ban trua nóng rực, phông nền của bức ảnh rất sáng, bên nguời cô bé có cây, bóng cây rơi xuống đan xen trên mật cô bé, bóng tối vừa vận bao trùm phần cổ.
Tên của tác phẩm là "Bé gái".
Trương Triết Hạn dừng một lúc lâu truớc tác phẩm này, suy tu.
Bức ảnh này nhu là có ma lực thần kỳ, ánh mắt cô bé gần nhu xuyên qua bứcảnh, đối mật với nguời ngoài ảnh.
Cuối cùng, Trương Triết Hạn dời tầm mắt truớc.
Những bức xem ở cuối, là tác phẩm triển lãm của nguời mới, vӏ trí triển lãm không quá nhiều, tuờng thủy Triết Hạn không lớn, Trương Triết Hạn nhìn thấy ở chính giữa là ảnh cậu chụp.
Một vầng trăng sáng treo giữa không trung, gió nhẹ nổi lên, thổi ngoài khơi gợn sóng, ánh trăng ngâm trong nuớc, lửng lơ, nhu chốc lát có thể nhảy ra.
Cậu chỉ nhìn một cái liền thu tầm mắt lại, nguợc lại đến xem tác phẩm của những nguời còn lại.
Mà không quá mấy giây, cậu nhớ tới cú điện thoại Mai Thì đánh cho cậu rất lâu về truớc kia.
Lúc Mai Thì gọi điện đến nói cho cậu biết, tác phẩm của cậu nhận đuợc giải thuởng, chủ biên của họ nhìn qua xong, cảm thấy thấy tác phẩm này có ý chờ nguời.
—— đợi một nguời từ trong biển sâu trở về.
Trương Triết Hạn chậm rãi lại dời tầm mắt về, đật lên tấm ảnh kia.
Cậu chụp rất nhiều hình ảnh liên quan đến biển, bởi vì thật sự yêu thích màu xanh lam đại duơng, tấm này là cậu thích nhất, chụp hồi năm nhất cao trung, một lần đi cắm trại cạnh biển.
Cậu thật sự đang chờ ai sao? Tại sao chính cậu cũng không biết?
Có nguời gọi điện thoại cho Mai Thì, sợ quấy rầy Trương Triết Hạn xem ảnh, Mai Thì đӏnh đi ra ngoài nhận điện thoại, truớc khi buớc ra, hỏi cậu: "Em còn xem khoảng bao lâu nữa?"
Trương Triết Hạn hồi thần lại từ trong sững sờ: "À, em xem sắp xong rồi."
"Em xem xong thì tắt đèn đi nhé, anh ra ngoài nghe điện thoại."
Trương Triết Hạn đáp một tiếng, Mai Thì hộc tốc đi ra ngoài, nhận điện thoại: "Phong cách lần truớc còn không hài lòng? Rốt cuộc là họ muốn cái gì..."
Giọng của Mai Thì ngày càng xa, cửa điện tử một lần nữa đóng lại.
Suy nghĩ bӏ gián đoạn nửa chừng, Trương Triết Hạn cũng không tiếp tục nữa.
Bởi vì hiện tại cậu mọi sự đều tốt, không có bất kỳ mong nhớ gì.
Nếu nhu nhất đӏnh phải giải thích bức ảnh này, chờ nguời từ biển sâu, chỉ có thể làchờ Cung Tuấn, bởi vì chất dẫn dụ của Cung Tuấn là mùi
hải duơng.
Tại sao chờ không quan trọng, nguợc lại Cung Tuấn bây giờ đang ở bên cạnh cậu,nơi đua tay là có thể chạm tới.
Trương Triết Hạn thu hồi tâm tu, chậm rãi nhìn lại một vòng trong khu triển lãm, sau đó đi tắt đèn.
Khu triển lãm phân truớc sau, có hai công tắc điều khiển, một cái trong đó ở vùng giữa khu triển lãm, bên cạnh tác phẩm "Bé gái".
Trương Triết Hạn đi tới, ấn công tắc đèn, ánh sáng thoáng chốc ảm đạm, khu triển lãm rơi vào trong bóng tối.
Cậu đӏnh đi ra ngoài, du quang khóe mắt bỗng nhiên thoáng nhìn tới ở duới tác phẩm "Bé gái", có một hàng chữ huỳnh quang nhỏ, hàng chữ nhỏ này ở trong bóng tối đậc biệt rõ ràng.
... Mấy chữ này từ đâu ra?
Chắng lẽ có nguời xem triển lãm, còn túy ý vẽ bậy, luu lại dấu vết từng đi qua đây?
Ai mà vô ý thức vậy chứ, ở đây đều là tác phẩm nghệ thuật, viết vẽ bậy cũng là thiếu tôn trọng với nhiếp ảnh gia.
Lông mày Trương Triết Hạn hơi nhíu lên, cậu lấy khăn giấy ra, muốn lau hàng chữ nhỏ kia đi.
Tiến đến gần, cậu mới nhìn rõ đuợc rốt cuộc là viết cái gì.
Không phải đánh dấu từng đi ngang, cũng không phải bày tỏ sự yêu thích.
Là một hàng chữ tiếng Anh.
Trương Triết Hạn sững sờ tại chỗ, từng tia từng sợi ý lạnh duờng nhu từ bóng cây trong tác phẩm lùa tới.
——I'm looking at you.
.
.
Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn các thiên sứ nhỏ ném phiếu bá vuơng hoậc tuới dӏch dinh duỡng cho tôi trong khoảng 21:47:31 14- 03-2020~15:58:07 15-03-2020 nha ~
Cảm ơn thiên sứ nhỏ ném mìn: Vũ Triết Hạn, Mӏ Đoàn Đoàn, Ánh Nắng Và Muối 1 cái;
Cảm ơn tiểu thiên sứ tuới dӏch dinh duỡng: Mӏ Đoàn Đoàn 40 bình; Mỹ Nhân Thụ 24 bình; Ánh Nắng Và Muối, Tát 10 bình; Vũ Triết Hạn 2 bình; Ta Sắp Xanh Rồi Hạ Triều,Kỳ Say,, Tứ 1 bình;
Vô cùng cảm ơn mọi nguời ủng hộ tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!
.
.
Tào Tĩnh Hoa đến nói nói một chút: Đếm nguợc những chuơng cuối cùng
[73] Dáng anh chơi dương cầm nhất định rất là đẹp trai
73 [Dáng anh chơi duơng cầm nhất đӏnh rất là đẹp trai]
Lúc Trương Triết Hạn tắt đèn xong đi ra ngoài, cuộc điện thoại của Mai Thì cũng gần nhu kết thúc, anh dậm chân, xoa xoa tay nói: "Chỗ này lạnh chết rồi."
Cái lạnh mùa đông là kiểu nếu ở ngoài lâu, sẽ buốt thành quen, từ từ tê dại.
Trương Triết Hạn mở miệng nói: "Vậy chúng ta mau lên xe đi."
Trên xe có điều hòa không khí, sau khi hai nguời lên xe, mới từ từ khôi phục cảm giác.
Mai Thì đua một ly đồ uống nóng tới: "Này, uống cho ấm nguời."
Đó là một ly trà sữa nóng, Trương Triết Hạn trút xuống một ngụm, cả nguời ấm áp.
Cậu cân nhắc có nên nói chuyện vẽ bậy cho Mai Thì không, buổi triển lãm này đều là do Mai Thì phụ trách: "Anh..."
Cùng lúc cậu nói, xe cua một cái, chạy lên đuờng cái, cái nhà xuởng sản xuất tôn ẩn trong rừng xanh và lan can, đột nhiên không báo truớc mà va vào mắt cậu.
Nó nhu một con quái vật sắt thép mà nằm ở đó, bề ngoài xám xӏt xuống cấp, thép vỡ lẫn trong xi măng, chung quanh lọt gió, trống rỗng.
Cái nhà kho này rõ ràng là ——
Lúc cậu kêu một chữ anh, Mai Thì đồng thời mở miệng: "Cái nhà kho đó nghe đầutừng giấu nguời chết, lúc truớc náo loạn lắm, hình
nhu còn liên quan đến học sinh cấp hai."
Cậu trai bên nguời không có bất kỳ phản ứng nào, cứ nhu cả hô hấp cũng dừng lại.
Mai Thì cũng chỉ là thuận miệng nhắc tới: "Cũng sắp dỡ bỏ rồi, không nghĩ tới lại đào đuợc thi thể, bӏ ép đình công, sau đó không ai dám nhận mảnh đất này nữa, ghê rợn nhỉ?"
Kiểu mấy đứa nhóc muời bảy muời tám thế này đều thích nghe mấy chuyện ma đô thӏgì đó, Mai Thái chính là nhu thế.
Không giống với nguời thuờng nghe thấy thì hiếu kỳ và hung phấn hoậc là khó lòngtin tuởng, kinh ngạc, Trương Triết Hạn yên lậng, tựa nhu nghe một chuyện không chút liên quan đến mình: "Thật sự rất ghê."
Cậu nhìn qua không hề khác thuờng gì cả.
Khớp ngón tay giấu trong ống tay áo lại bởi vì dùng sức mà hơi biến thành màu trắng.
.
.
Lúc về đến truờng, trong lớp vô cùng náo nhiệt, ủy viên văn nghệ mới vừa tuyên bố cuối tháng truờng tổ chức đêm tiệc năm mới, mỗi lớp đều cần có tiết mục, đây là hoạt động chuẩn bӏ hằng năm, cũng là một ngày lễ hiếm có mà học sinh có thể cùngnhau chơi thỏa thích.
Trương Triết Hạn sau khi trở lại nằm sấp trên bàn một lát, ngủ một giấc liền khôi phục lại.
Trên thế giới này không có gì không thể qua đi, bây giờ sự kiện nhà kho đối với cậumà nói sức ảnh huởng có thể bỏ qua không tính.
Mai Thái lôi kéo Trương Triết Hạn đi diễn tiểu phẩm, chọn thể loại tình cảm nông thôn, về nhà ăn tết, cuối cùng Trương Triết Hạn quyết đӏnh lui ra, Mai Thái quay đầu đi gieo vạ Tần Thu, Tần Thu một bên co quắp nghiêm mật, một bên tê dại.
Ủy viên văn nghệ chạy đến bên cạnh bàn của Trương Triết Hạn, hỏi cậu: "Triết Hạn à cậu có muốn diễn một tiết mục với hoa khôi lớp tụi mình không?"
Trương Triết Hạn mới vừa bӏ Mai Thái hò hét, não còn đang đau đớn, nghe vậy, rất ngơ ngác: "Ơ?"
Trương Triết Hạn và Cung Tuấn là hai trụ cột trong lớp, có thể nói là sắc đẹp trí lực song sát, hai nguời này nếu mà đật trong giới giải trí thì trăm phần trăm là thần tuợng giải trí toàn năng, cho nên tiết mục khắng đӏnh phải suy xét đến họ truớc.
Họ mà ra mật, tiết mục trên cơ bản đã ổn, hơn nữa từ khi đӏnh ra thời gian biểu diễn đêm tiệc năm mới rồi, bỏ phiếu trên diễn đàn truờng học, tất cả đều nói muốnxem Cung Tuấn và Trương Triết Hạn.
Cung Tuấn không có ở đây, không có cách nào mời, nên cũng chỉ có thể mời Trương Triết Hạn ra trận.
Ủy viên văn nghệ chỉ đại diện cho bản thân cô thôi sao? Không, cô đại diện cho hivọng của cả truờng!
Ủy viên văn nghệ ra sức khuyên bảo: "Hoa khôi lớp Tiền Lệ biết chơi duơng cầm,cậu lên hát, cậu thấy sao?"
Tiền Lệ, Trương Triết Hạn hình nhu hơi ấn tuợng, cô bạn này duờng nhu từng tỏ tình với cậu... sau khi bӏ uyển chuyển từ chối rồi vẫn đối xử với cậu nhu truớc, ánhmắt nhìn cậu luôn sáng long lanh.
"Không hay lắm đâu." Trương Triết Hạn uyển chuyển nói, "Mình ca hát không tốt."
Không từ chối trực tiếp chính là hi vọng, ủy viên văn nghệ cảm thấy ca hát không tốt cũng không hoàn toàn xem là vấn đề: "Không có việc gì, cậu có thể thu âm truớc!"
Trương Triết Hạn im lậng một giây, tiếp tục nói: "Thật ra mình cơ bản là không hát đuợc."
Ủy viên văn nghệ càng trở nên bạo dạn: "Tụi mình có thể dạy cậu! Cũng phải hátđuợc bài Những Ngôi Sao Nhỏ chứ!"
Trương Triết Hạn: ...
Trương Triết Hạn chỉ có thể tìm cách khác: "Nếu nhu nhất đӏnh phải là mình hát, vậy thì phải để Cung Tuấn lên chơi đàn, cậu ấy cũng biết chơi đàn."
Cậu vốn muồn dùng lí do này từ chối cô, dù sao Cung Tuấn cũng không có ở đây.
Không nghĩ tới ủy viên văn nghệ sáng mắt lên: "Vậy đuợc chứ! Thật ra mọi nguời muốn xem cậu và Cung Tuấn cùng lên sân khấu biểu diễn tiết mục, nhung mà không quá thân với Cung Tuấn, nếu nhu cậu muốn cùng cậu ấy biểu diễn, vậy cậu có thể nói với cậu ấy không?"
Trương Triết Hạn: ???
Tiếng chuông vào học vang lên, ủy viên văn nghệ làm một động tác mình trông chờ vào cậu, rồi quay lại chỗ ngồi.
Trương Triết Hạn vốn muốn nhảy khỏi hố, mà không nghĩ rằng không chỉ nhảy không ra, còn lôi Cung Tuấn vào chung.
Cậu nhớ lại một chút những đề bài thi mà Cung Tuấn làm sau khi học xong kia... Lên sân khấu chơi duơng cầm cái gì, Cung Tuấn nhất đӏnh không chút nghĩ ngợi mà trực tiếp từ chối...
Trương Triết Hạn rơi vào trầm sâu hơn.
.
.
Buổi tối sau khi tan học về ký Tuấn xá, Trương Triết Hạn lấy điện thoại ra nhìn cuộc trò chuyện với Cung Tuấn.
Cung Tuấn nói với cậu hôm nay có nguời đến xem nhà, xem nhà xong rồi còn có một bữa tiệc phải tham gia.
Nếu mà đi dự tiệc, hắn là rất muộn mới có thể về nhỉ.
Trương Triết Hạn vì vậy yên lậng lấy đề thi ra làm, Lý Xuân Hoa tìm rất nhiều đề Toán cho cậu, chia thành các loại, tất cả các loại câu hỏi bẫy đều đủ, rất có tính khiêu chiến.
Cậu giải đề, từ từ chìm vào trong đó.
Điện thoại di động bỗng nhiên chấn động, Trương Triết Hạn ngơ ngác vài giây mới phản ứng đuợc là cuộc gọi video của Cung Tuấn, truớc khi đi họ đã hẹn rõ, nói mỗi đêm đều gọi điện thoại.
Đề thi vốn thấy rất thú vӏ đem so với Cung Tuấn thoáng chốc không còn sức hấp dẫn nữa, cậu gần nhu không thể chờ đợi nổi mà tiếp điện thoại.
Kết nối cuộc gọi video, mật Cung Tuấn xuất hiện trong video, mậc áo sơ mi trắng, ốngtay áo nữa kéo lên, đây là phong cách nhất quán của y, nhìn bối cảnh hắn vẫn là ởchỗ cũ trong khách sạn.
Cung Tuấn hô: "Triết Hạn"
Mới hai ngày không gập, Trương Triết Hạn lại cảm giác nhu đã thật lâu, cậu cầm di động gục xuống bàn: "Anh dự tiệc xong rồi à?"
Đèn bàn ở bên tay Trương Triết Hạn, cậu nằm chếch úp sấp, ánh đèn tung xuống, phủ một tầng ánh sáng mềm mại lên mật cậu, trong con nguời phản chiếu một tia sáng mảnh.
Ánh mắt Cung Tuấn dõi theo ngũ quan cậu, ừm một tiếng.
"Uống ruợu sao?" "Uống một chút."
Mà từ trong video hoàn toàn không nhìn ra, Cung Tuấn thật giống vẫn nhu vậy, uốngruợu chua bao giờ hiện lên mật, guơng mật lạnh nhạt kia hiện ra ánh sáng trắng lạnh, viên lệ chí nhạt màu ở đuôi mắt kia càng trông gợi cảm.
Nhiệt độ trong phòng cao, Cung Tuấn đua tay mở hai cúc áo ra, mở nhẹ cổ áo, hỏi: "Nãy giờ vẫn làm bài tập à?"
Sau khi mở cúc áo, lộ ra hầu kết và xuơng quai xanh Triết Hạn xảo, cổ áo màu trắnggấp xuống tự nhiên, lộ ra đuờng uốn cong, nuớc da chung quanh nhìn qua trắng nõn nhắn nhụi.
Cung Tuấn uống ruợu xong thì ra rất... chọc nguời.
Trương Triết Hạn sững sờ hai giây: "Không, đang nghe duơng cầm..."
Giờ này Trương Triết Hạn hắn phải giải đề mới đúng, nghe vậy, Cung Tuấn nhuớngmày: "Duơng cầm?"
"Ù." Trương Triết Hạn nhìn y gật gật đầu, "Sắp đến năm mới, truờng tổ chúc đêm tiệc năm mới, cử hành ở hội truờng của truờng, nghe nói vui lắm, lớp tụi mình phải làmmột tiết mục duơng cầm."
Nhu dự đoán của Trương Triết Hạn, Cung Tuấn nghe thấy hoạt động năm mới, khôngcó chút hứng thú nào, ồ một tiếng, trong giọng lộ ra ý luời nhác: "Mấy đề bài lầntruớc để lại cho em làm xong chua?"
Trương Triết Hạn quả thật không tìm đuợc nguời yêu kiểu gì truyền cảm hứng(?) hơnhai nguời họ, nguời yêu nguời ta cùng nhau chơi game hẹn hò ra ngoài chơi, mà họ, gần nhu một nủa thời gian tiêu pha vào việc làm bài.
Hơn nữa Cung Tuấn duờng nhu còn yêu cầu rất nghiêm với cậu.
Trương Triết Hạn bé ngoan trả lời: "Làm xong rồi, chờ anh về kiểm tra giúp em."
Cung Tuấn nói một chữ "đuợc", giơ tay cầm ly nuớc, uống một ngụm.
"Chơi duơng cầm trong lớp mình ra một bạn beta nữ, gọi là Tiền Lệ." Trương Triết Hạn xuyên qua màn hình nhìn y uống nuớc, nhu lơ đãng mà bổ sung, "Truớc đây cậuấy có đua thu tỏ tình cho em."
Động tác uống nuớc của Cung Tuấn ngừng lại, mấy giây sau, y đật nuớc xuống, đôi môi mỏng hơi mím: "Tình sử trong truờng của em sao phức tạp vậy?"
Lời này Trương Triết Hạn hoàn toàn không dám gật bừa: "Hậu cung có mỗi anh mà còn phức tạp?"
"Em từng thích Trần Viện, ăn kẹo cậu ấy đua, tậng hoa cho cậu ấy." Cung Tuấn phântích cận kẽ, "Bây giờ lại thêm một Tiền Lệ từng đua thu tình cho em, em sao mànhiều con gái thích quá vậy?"
"Việc này trách em à?" Trương Triết Hạn hơi oan ức, muốn tranh cãi hai câu, mà ngẫm lại mục đích của chính mình còn chua đạt đuợc, lập tức dụ dỗ nói, "Em chỉ cần một nguời thích là đủ rồi, ví dụ nhu thầy Cung."
Vại dấm chua hơi nghiêng đuợc ôm thắng lại, Cung Tuấn hết sức hài lòng mà tiếp tục uống nuớc.
Một chớp mắt tiếp theo Trương Triết Hạn tiếp tục nói: "Em phải lên đài biểu diễn với cậu ấy, cậu ấy chơi duơng cầm, em hát."
Cung Tuấn đột nhiên bӏ sậc nuớc, y nghiêng đầu che miệng ho khan hai tiếng, cổ căng thành một vòng cung, mấy giây sau y nghiêng đầu về, mật không cảm xúc hỏi: "Em đồng ý?"
"Em không đồng ý cũng không còn cách nào nữa đâu, em phải cống hiến cho lớp."Trương Triết Hạn đàng hoàng trӏnh trọng, "Nói nữa, cây
ngay không sợ chết đứng, em lại không thích cậu ấy, tại sao phải từ chối? Nếu nhu từchối không phải trông nhu trong lòng có ý à?"
Cung Tuấn: ...
Cung Tuấn nghĩ một hồi, phát hiện câu nói này lại không thể nghĩ sâu, nếu không lại thật sự bӏ logic này thuyết phục.
Trương Triết Hạn dễ mến đến mức nào, lúc cậu nhận đuợc mấy chục ngôi sao giấy kia là có thể nhìn ra đuợc, còn có nhiều công khai, thầm lậng yêu mến cậu...
Thế này thì nếu để cho Trương Triết Hạn lên sân khấu biểu diễn cùng con gái vào đêm tiệc năm mới, còn lãng mạn một nguời hát một nguời đàn nhu vậy, hôm saukhông chắc sẽ truyền ra nhiều ít tin đồn thất thiệt.
Chỉ là ngẫm lại, Cung Tuấn liền cảm thấy đỉnh đầu hơi xanh.
Mà nếu nhu trực tiếp yêu cầu Trương Triết Hạn từ chối, lại rất là vô lý, dù sao TrươngTriết Hạn ua nhìn, đại diện lớp biểu diễn một tiết mục cũng là chuyện đuơng nhiên.
Vậy làm sao mới có thể khiến cho Trương Triết Hạn không có bất kỳ cơ hội ghép cp với nguời khác, duới điều kiện tiên quyết là cậu có biểu diễn?
Y bên này còn đang trầm tu, Trương Triết Hạn lợi dụng đúng cơ hội cắt ngang dòng suy nghĩ của y: "Cung Tuấn, có một đề bài em muốn hỏi anh, anh xem cái em gửi cho anh này."
Cung Tuấn nghe vậy đến xem điện thoại di động, đó là một đề toán học, một bài siêucấp khó, đối với Trương Triết Hạn truớc đây mà nói là câu có thể trực tiếp từ bỏ, nhung đối với cậu bây giờ mà nói lại khá phù hợp.
Cung Tuấn rút giấy nháp, từ mình tính toán, sau đó dăm ba câu giảng rõ trọng điểm và phuơng pháp cho Trương Triết Hạn.
Trương Triết Hạn tự nhiên hiểu ra, không mất cơ hội khen: "Thầy Cung thật là giỏi quá đi."
Lời này chỗ hay là do ai nói ra, nguời khác khen y y lại không có cảm giác gì, mà Trương Triết Hạn bất kể là nói mấy lần, Cung Tuấn đều sẽ cong khóe môi lên.
Cũng đã sắp đến giờ tắt đèn, Trương Triết Hạn chúc ngủ ngon với Cung Tuấn, dự đӏnh cúp điện thoại.
Cung Tuấn muốn nói lại thôi một lát, hờ hững nhắc nhở: "Thực ra anh cũng biết chơiduơng cầm."
Ý ám chỉ trong lời này rất đậm.
Trương Triết Hạn lúc này nhu là hoàn toàn không nhận ra: "Vậy à, anh Cung quá là toàn năng nha, dáng anh chơi duơng cầm nhất đӏnh rất là đẹp trai."
Cách thời gian tắt đèn chỉ còn một phút, Trương Triết Hạn cấp tốc nói: "Em ngủtruớc, ngủ ngon nha."
Nói xong liền cắt đứt cuộc gọi. Cung Tuấn: ...
Cung Tuấn trầm mậc mấy giây, mở ra nhóm lớp.
Ủy viên văn nghệ cứ nhu ôm cây đợi thỏ mà trông chừng truớc điện thoại, cô cảm thấy chuyện này hơi viển vông.
Ban chiều Trương Triết Hạn tìm cô, nói buổi tối Cung Tuấn sẽ chủ động quấy rầy cô để tự đề cử mình.
Mà một nguời lạnh lùng nhu Cung Tuấn vậy, không có hứng thú với gì cả, đến hội thao cũng là xem mật mũi Trương Triết Hạn mới tham gia, nguời nhu vậy sẽ chủ độngđến đăng ký đêm tiệc năm mới với cô
Đánh chết cô cũng không tin.
Mà mới vừa nãy, vӏ đại lão học thần cả cái nickname cũng có khí chất lạnh nhạt kia chính xác trăm phần trăm nhắn cho cô, hỏi cô có thể tham gia tiệc năm mới, cùng Trương Triết Hạn biểu diễn không.
Ủy viên văn nghệ: !!
Cô cứ nhu nằm mơ, lộn xộn lắp bắp nói đuợc chứ, hoàn toàn không có vấn đề.
Học thần cuối cùng nói với cô, chuyện này bảo mật, y muốn cho Trương Triết Hạn một niềm vui bất ngờ.
Ủy viên văn nghệ: !!!
Sao mà, cô lại kích động nhu thế!
Gâu gâu gâu gấu gấu học thầm đêm khuya nhắn tin cho cô thế mà chỉ để tạo niềm vui cho đại ca! A a a a nhung mà đại ca hình nhu sớm đã dự đoán đuợc hành vi của y...
Ơ ơ ơ?? Hình nhu có chỗ nào không đúng lắm??
Nhung ủy viên văn nghệ không quản xa nhu vậy, vừa mới đảm bảo xong với học thần, cô lập tức mở khung chat của Trương Triết Hạn ra, làm một con gà gáy: [a a a a a cậu là thần tiên gì vậy a a a, cậu nói học thần chủ động tìm mình cậu ấy thật sự đến a a a]
Cậu trai nhận đuợc tin nhắn, lậng lẽ cong môi duới.
Tên tiếng Anh: Twinkle Little Star
[74] Bởi vì nghĩ rằng em có thể sẽ vui
74 [Bởi vì nghĩ rằng em có thể sẽ vui]
Ủy viên văn nghệ kích động mức nửa đêm không ngủ, sáng hôm sau bò dậy, trànđầy phấn khởi mà báo trên Trương Triết Hạn và Cung Tuấn.
Cô có dự cảm, buổi diễn năm mới này nhất đӏnh sẽ cháy, mà tiết mục của lớp Một cáccô nhất đӏnh sẽ đuợc hoan nghênh nhất!
Mà chuyện này còn phải nói với Tiền Lệ một chút, dù sao tiết mục này mới ban đầu phuơng huớng là hai nguời Tiền Lệ và Trương Triết Hạn.
Ủy viên văn nghệ tìm đuợc Tiền Lệ, sau khi nói với cô xong, Tiền Lệ ngơ ngác hồi lâu,một lúc lâu mới dần dần hồi phục đuợc.
Tiền Lệ không nhӏn đuợc nhìn về phía Trương Triết Hạn, cô ngồi ở chỗ phía trên tổ thứ nhất, mà Trương Triết Hạn ngồi ở vӏ trí phía duới tổ thứ tu, hai nguời gần nhucách nhau một đuờng chéo, nhu Nguu Lang và Chức Nữ xa xa đối lập.
... Nhung mà tại sao vậy?
Hồi năm nhất cao trung, cô vì nhát gan mà bӏ Beta khác cuời nhạo và cô lập, đi ra ngoài khóc, Trương Triết Hạn vừa vận đi ngang qua, hỏi cô làm sao vậy, cô lúc đó sợ gần chết, lắp ba lắp bắp nói nguyên nhân.
Khi đó cậu trai yên lậng vài giây, duờng nhu có một chốc ngây nguời, cậu lên tiếng an ủi cô hồi lâu, sau đó nữa, tất cả những Beta bắt nạt Tiền Lệ đều mai danh ẩn tích, còn xin lỗi cô.
Tiền Lệ biết là Trương Triết Hạn làm, chuyện nhu vậy chỉ có cậu có thể làm đuợc, cậu là đại ca ở Nhất Trung, thầy cô và học trò đều không dám động vào cậu.
Nguời khác đều thấy cậu không dễ động vào, nhung chỉ có cô biết thực ra cậu là mộtnguời rất dӏu dàng, cô cảm thấy mình là nguời đậc biệt nhất.
Sau đó lấy dũng khí tỏ tình, trời mới biết cô rốt cuộc hạ quyết tâm bao lâu.
Quả nhiên, chàng trai cô thích, ngay cả từ chối nguời khác cũng rất dӏu dàng, nói cảmơn cô thích cậu, nhung họ có thể làm bạn.
Tiền Lệ chua từng mong đợi có thể đuợc cậu yêu thích, chàng trai tốt nhu vậy, con nguời ấm áp nhu vậy, cô còn chua xứng đi cùng cậu.
Nhung nguời ta nói có thể làm bạn bè, cô cho là họ thật sự là bạn bè.
Lần mà cả lớp gấp sao cho Trương Triết Hạn, cô viết lên phía sau giấy thắt sao cho cậu rằng: Coi nhu nguời trên cả thế giới này hiểu lầm cậu, mình nguyện làm nguờiduy nhất chân thật hiểu cậu.
Nhìn thấy cậu khóc, cô còn đi mua đá chuờm sung cho cậu.
Sau đó, cô lại có phát sinh mấy lần tuơng tác với cậu, có lẽ đối với cậu đều là việc nhỏ bé nhỏ không đáng kể, nhung lại là viên kẹo hồi tuởng nhiều lần trong đêm khuyacủa cô.
Lấy đuợc cơ hội cùng cậu biểu diễn trên một sân khấu này, cô về nhà một buổi tối không ngon giấc.
Nhung sao lại xóa bỏ cô chứ?
Trương Triết Hạn không phải nói bọn họ là bạn à? Cậu không muốn cùng cô lên sân khấu sao?
Tối hôm đó ra về, Tiền Lệ khổ sở hồi lâu, sáng sớm lúc rời giuờng, khóe mắt ửng đỏ.
Cô muốn tìm Trương Triết Hạn hỏi rõ, cô có thể chấp nhận đuợc là cậu không thích cô, nhung không chấp nhận đuợc cậu ghét cô, muốn tránh xa cô.
Ngày đó có tiết Thể Dục, khí trời rất đẹp, Tiền Lệ và bạn đánh một trận cầu lông, sau đó không yên lòng dừng lại, du quang ở khóe mắt vẫn luôn chú ý Trương Triết Hạn.
Cô thấy Trương Triết Hạn vận động một hồi cùng đám bạn, một thân một mình đi ra, nhàn nhã mà luời nhác, cậu đi lấy một quyển sách, đi tới thảm cỏ cạnh nhà gửi xe, duới ánh nắng ấm ngày đông, ngồi trên ghế dài duới tàng cây, yên tĩnh lật sách.
Lốm đốm nhàn nhạt xuyên qua bóng cây rơi trên nguời cậu, dáng nguời thiếu niên thon dài, tóc ô da tuyết, ngũ quan Triết Hạn xảo xinh đẹp nhu tranh vẽ, cậu hạ con nguơi đọc sách, ngón tay thon dài khoác lên bên bìa.
Tiền Lệ dừng lại tại chỗ, ngơ ngác nhìn cảnh này, thậm chí hơi không nỡ lòng tiến lên quấy nhiễu cậu.
Chắng đuợc bao lâu, cậu trai duờng nhu đọc sách đến mệt mỏi, đua tay xoa mi tâm, lơ đãng nguớc mắt, thoáng nhìn cô ở cách đó không xa, cho là cô đi ngang qua,lộ một cái mỉm cuời với cô.
Nháy mắt đó cảm giác nhu là một đóa hoa phong nhã diễm lệ từ từ nở rộ với cô.
Nhӏp tim Tiền Lệ đột nhiên gia tốc, tay cũng chắng biết nên đật đâu, hoảng loạn nghiêng đầu.
Qua vài giây, cô cắn môi duới, quyết đӏnh, chậm rãi đi lên phía truớc, giọng nhỏnhu tiếng muỗi: "Trương Triết Hạn."
Trương Triết Hạn nguớc mắt nhìn cô, chần chờ đáp một tiếng, không biết rõ tại sao cô lại đến tìm cậu.
Tiền Lệ mân mê ngón tay, vô cùng căng thắng: "Mình muốn hỏi cậu một chuyện... cậu có phải là rất ghét mình không?"
"Không có." Trương Triết Hạn thần sắc nhu thuờng, "Là vì chuyện tiệc năm mới nên cậu mới nghĩ vậy à?"
Nghe đối phuơng nói không có, trái tim treo cao của Tiền Lệ mới từ từ hạ xuống, cô gật đầu cực khẽ.
"Không phải là vì ghét cậu." Trương Triết Hạn khép sách lại, kiên trì giải thích, "Là vìCung Tuấn thích hợp hơn cậu, đây là quyết đӏnh của ủy viên lớp."
Trương Triết Hạn xác thực cũng không nói dối gì, ban đầu ủy viên lớp đӏnh ra ứng cử viên là Trương Triết Hạn và Cung Tuấn, sau đó không có Cung Tuấn, mới tìm đến Tiền Lệ, mà Cung Tuấn đồng ý tham gia, họ cầu còn không đuợc.
Cho nên Trương Triết Hạn mới bӏ ép đi gài bẫy Cung Tuấn.
Tiền Lệ sững sờ vài giây, lẩm bẩm nói: "Bởi vì mình chơi duơng cầm chua đủ tốt à..."
Nhìn sắc mật thẫn thờ của cô gái, Trương Triết Hạn sinh ra mấy phần không đành lòng: "Không phải, cậu rất giỏi, nhung mà chọn ai tham gia tiết mục, cần phải cân nhắc tổng hợp, lần này không có cơ hội tham gia, lần sau còn có, đúng không nào?"
Nghe thấy giọng đối phuơng nhẹ nhàng nhu vậy mà an ủi mình, Tiền Lệ dễ chӏu hơn rất nhiều, bắt đầu nghĩ lại bản thân có phải hay không để ý mấy chuyện vụn vật.
Sau một lát, cô nỗ lực kéo lên một guơng mật tuơi cuời: "Vậy chúng ta vẫn là bạn bè, đúng không?"
"Đuơng nhiên." Trương Triết Hạn gật gật đầu, "Mình cũng có nguời thuơng rồi."
Rất khó mà hình dung cảm giác lúc này của Tiền Lệ, cô nghĩ bản thân sẽ đau lòng, sẽ khổ sở, nhung những tâm trạng này tất cả đều không có.
Cô vốn cũng không đòi hỏi muốn yêu đuơng với nguời ta, cho nên bây giờ nghe đuợc cậu có nguời thuơng, theo bản năng thở phào nhẹ nhõm.
Cô hơi tò mò nguời nguời ta thích rốt cuộc là ai, nhung tùy tiện đật câu hỏi sẽ vô cùng sỗ sàng, vì vậy cô nhӏn xuống, chân thành chúc phúc nói: "Vậy chúc cậu hạnh phúc."
Trương Triết Hạn nở nụ cuời với cô: "Cám ơn cậu."
Tâm tình Tiền Lệ lại một lần nữa sáng lên, cô quay nguời rời đi.
Trương Triết Hạn nhìn bóng lung rời đi của cô, yên lậng một lát, bắt đầu cân nhắc chính mình có làm đúng hay không, lời nói vừa rồi có vấn đề hay không, liệu có làmtổn thuơng trái tim nguời ta không.
Dù sao cô bé này... nhìn qua thật sự yếu đuối dễ dàng cả nghĩ quá đi.
Duới điều kiện tiên quyết là tận lực làm cho cô hết hy vọng, ngữ khí có thể nhẹ nhàng một chút thì nhẹ một chút đi.
Lúc này, một giọng nói từ trên đỉnh đầu vang lên: "Cậu ta đẹp thế à?"
Trương Triết Hạn chua phản ứng kӏp, mới đầu không lên tiếng, sau một lát, cậu đột nhiên quay đầu.
Cung Tuấn đứng ở phía sau cậu, áo khoác chần bông vừa nguời, quần dài màu đen, giày Martin, cả nguời lộ ra khí chất lạnh nhạt mà khắc chế.
Trương Triết Hạn:... !
Trương Triết Hạn vui vẻ nói: "Cung Tuấn, anh về rồi?"
Cậu để sách xuống bên nguời, đứng dậy: "Bảo sao hôm qua em hỏi anh chuyến bay,anh không nói em nghe!"
Hôm đó sau khi cúp điện thoại xong, Cung Tuấn mơ hồ cảm thấy có chỗ nàokhông đúng, y luớt lại từng câu từng từ Trương Triết Hạn nói qua trong đầu, chậm chạp trễ nải mà phản ứng đuợc, có thể là Trương Triết Hạn từ ban đầu đã đӏnh cho ylên chơi duơng cầm.
Từ truớc nhất nhắc tới bản nhạc duơng cầm là đang thăm dò y, sau đó từng buớc một móc vào.
Cung Tuấn đã rõ chân tuớng: ...
Về sớm là muốn cho Trương Triết Hạn một niềm vui bất ngờ, không nghĩ tới sẽ gậptrúng cảnh nguời khác đến tìm Trương Triết Hạn cầu an ủi, cậu còn dӏu dàng nhuvậy mà dỗ nguời ta.
"Không muốn phiền em đi đón máy bay." Cung Tuấn nhàn nhạt hỏi, "Vừa nãy nói gì với Tiền Lệ vậy?"
Ý thức đuợc nguời ta có khả năng thấy tận mắt toàn bộ quá trình vừa nãy, hơn nữa chính mình gài bẫy Cung Tuấn truớc, Trương Triết Hạn hiếm thấy bắt đầu chột dạ.
"Không nói gì cả." Trương Triết Hạn thần sắc nhu thuờng mà đến gần y một buớc, đinắm tay y, "Hai ngày nay em thật nhớ anh."
Cái tay kia rút lại, không cho Trương Triết Hạn nắm đuợc.
Cung Tuấn vòng qua cậu, ngồi trên ghế đá, tầm mắt rơi lên sách trên ghế đá, thuận tay cầm lên lật hai trang, toàn bộ là tiếng Anh, tác phẩm nuớc ngoài.
Rõ ràng Trương Triết Hạn cũng không làm gì, lại đột nhiên có một loại cảm giác... bӏ bắt gian.
Trương Triết Hạn trầm tu một hồi, cũng ngồi xuống, từ từ dӏch đến gần Cung Tuấn.
Bóng râm khẽ run, gió len qua rừng, ngày đông sau giờ ngọ, duơng quang ấm áp mà thích ý.
Cung Tuấn bỗng nhiên lên tiếng nói: "Tối hôm qua anh không ngủ, nghiên cứu bản nhạc duơng cầm đến khuya, tự mình viết một ca khúc.
Trương Triết Hạn sững sờ vài giây: "A."
Cung Tuấn nghiêng đầu lại, con nguơi hẹp dài, viên lệ chí ở đuôi mắt kia khắc chế lại quyến rũ: "Bởi vì nghĩ rằng em có thể sẽ vui."
.
.
Tiền Lệ nghĩ rõ ràng rồi, cũng không lại vuớng bận chuyện mình nhất đӏnh phải tham gia tiết mục, nhung cô lại bắt đầu lo lắng cho Trương Triết Hạn.
Cung Tuấn không biết lúc nào mới có thể về, tiết mục của lớp khác sau khi đӏnh ra rồi, dần dần sẽ bắt đầu dàn dựng và luyện tập biểu diễn, có thể nào lúc Cung Tuấn về, đã là gần cuối tháng rồi không?
Lúc truớc cô sắp xếp rất nhiều bản nhạc duơng cầm và bài hát khác nhau, bằng không cô vẫn cứ đua cho Trương Triết Hạn đi, để cậu đến thảo luận với Cung Tuấn cuối cùng sẽ dùng bài nào?
Tiền Lệ vốn muốn quay lại sân tập bóng, nghĩ đến đây liền vòng nguợc trở lại, muốn nói chuyện này với Trương Triết Hạn.
Mà còn chua đến gần thảm cỏ, cô bỗng nhiên dừng buớc.
Duới bóng cây loang lổ, cơn gió mạnh lất phất, cỏ xanh chập chờn, cách đó không xa là bầu trời màu xanh, trên ghế dài, hai thiếu niên hôn nhau.
Một nguời trong đó là Trương Triết Hạn, một nguời khác là... Cung Tuấn.
Tiền Lệ mở to mắt, không dám tin.
Trương Triết Hạn nói với cô là đã có nguời thuơng...
Cô tò mò nguời đó là ai, mà không nghĩ tới sẽ dùng cách này mà gập đuợc...
Trời ạ, trời ạ!!!
Mà ngẫm lại nhu vậy, duờng nhu cũng hợp tình hợp lý, họ cùng nhau trải quanhiều chuyện nhu vậy, cũng đều nhu nhau là hạc trong bầy gà, sẽ nhập vào với nhau, không thể bình thuờng hơn đuợc nữa.
Nội tâm Tiền Lệ nhu nổi bão, hồi lâu không thể bình ổn, cô lậng yên không một tiếng động lui nguời ra.
Loại ngơ ngác này kéo dài mãi đến buổi tối lúc sắp đi ngủ, cô cảm thấy trong lòng mình giấu một bí mật lớn động trời, nhung không thể nói ra đuợc, vì vậy không thể làm gì khác hơn là quyết đӏnh giải quyết ở một đuờng dây khác.
Cô đăng nhập diễn đàn truờng học, không có gì bất ngờ xảy ra, trên diễn đàn đều là các bài đăng liên quan đến Trương Triết Hạn và Cung Tuấn, từ khi quyết đӏnh tiết mục biểu diễn, nguời toàn truờng bắt đầu hung phấn mong đợi.
Bài đăng đầu tiên trong mục đang hot nhu thế này: [Khoảng khắc uớc mơ! Hai đại nam thần đồng thời lên sàn, chiêu đãi thӏ giác tới rồi!]
Mở ra xem, bên trong bài đăng đều là những bức ảnh ngẫu nhiên chụp đuợc hainguời, ví nhu trong hội thao, không có bất kỳ hiệu ứng làm đẹp đậc biệt nào, hìnhảnh đẹp đến mức khiến nguời ta gào khóc.
Bên duới có nguời bình luận, [Nghe nói Trương Triết Hạn và Cung Tuấn quan hệ rấttốt, là anh em tốt thân thiết, quả nhiên nguời giỏi chỉ làm
bạn với nguời giỏi, đây là tình anh em cảm thiên động đӏa gì vậy chứ!]
[Hôm nay cũng lại là một ngày rơi lệ vì tình hữu nghӏ tuyệt mỹ! Tôi cũng muốn có mộtanh em tốt nhu vậy!]
[Có sao nói vậy, thân thể hai nguời họ tôi đều rất thèm, họ mỗi ngày nhìn đối phuơng,chắng lẽ không thèm lẫn nhau à?]
[??? Lầu trên là ma quỷ gì đấy, máy nhìn nguời bằng mắt hủ à? Thời đại này giữa AO nhất đӏnh phải là tình yêu không thể là huynh đệ? Đã đến thế kỷ này rồi, tu tuởng lầu trên sao vẫn dừng lại ở thời cổ đại?]
Tiền Lệ tiếp tục luớt xuống.
Rốt cuộc, có nguời không nhӏn đuợc nhảy ra nói: [Lẽ nào chỉ có một mình tôi cảm thấy họ rất xứng à qaq]
Tiền Lệ yên lậng mà nhấn thích một phát.
Mà câu trả lời này bӏ chôn vùi trong bình luận mênh mông, phần lớn mọi nguời tất cả đều biểu hiện ra mong đợi rất lớn với lần đồng đài biểu diễn của họ, thuận tiện tới tấp khen tình anh em của Trương Triết Hạn và Cung Tuấn khiến nguời ta xúc độngđến mức nào, quan hệ giữa họ tốt nhu vậy, sau này lập gia đình con cái liệu có kếtthông gia từ bé không.
Gần nhu có thể suy ra chờ đến lúc thấy đuợc tình cảm giữa họ rồi, tất cả mọi nguời sẽkhiếp sợ đến mức nào.
Tiền Lệ vì quần chúng mắt mù này uu sầu đến mức ngủ không yên.
.
.
Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn các thiên sứ nhỏ ném phiếu bá vuơng hoậc tuớidӏch dinh duỡng cho tôi trong khoảng 22:18:12 15-
03-2020~16:53:41 16-03-2020 nha ~
Cảm ơn thiên sứ nhỏ ném mìn: Ánh Nắng Và Muối 1 cái;
Cảm ơn tiểu thiên sứ tuới dӏch dinh duỡng: biiiiu 10 bình; Thập Thất 6 bình; Phi Thӏ 5 bình;
Vô cùng cảm ơn mọi nguời ủng hộ tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!
[75] Là anh sợ
75 [Là anh sợ]
Cách năm mới ngày càng gần, trận tuyết rơi đầu tiên của Xuân Thành khoan thai đến chậm, không khí mùa đông ngày càng dày nậng.
Khi Cung Tuấn trở về, mang theo đậc sản cho Mai Thái và Tần Thu, hai nguời rất vuivẻ.
Sắp bắt đầu chuẩn bӏ chuơng trình đêm hội năm mới, Cung Tuấn và Trương Triết Hạntrong giờ tự học đến phòng học đa phuơng tiện luyện tập.
Trong phòng học đa phuơng tiện nhạc cụ gì cũng có, duơng cầm, dàn trống, violin, cổ tranh.... Thời gian xin sử dụng cho mỗi loại khác nhau.
Trương Triết Hạn thật sự chắng biết gì về chuyện ca hát, cậu ngồi trên ghế tựa gần cửa sổ, nhìn Cung Tuấn kiểm tra duơng cầm, sau đó ngồi xuống, thử ấn mấy phím.
Những nốt nhạc réo rắt trút xuống từ đầu ngón tay y.
Cung Tuấn thử diễn mấy bài tùy ý, duơng cầm y học hồi tiểu học sơ trung, lúc đó Tần Diệc kêu y chọn một môn nhạc cụ, y chọn duơng cầm, sau khi thi đuợc giấy chứng nhận cấp muời, y không chạm tới làm gì nữa.
Có lúc khách đến nhà, Tần Diệc sẽ hỏi y biểu diễn vài bài, nhung Cung Tuấn luôn xem tâm tình quyết đӏnh đàn hay không.
Y cho là nhiều năm nhu vậy không động tới, kỹ xảo sẽ có sơ suất, nhung ngón tay ấn lên duơng cầm một cái, ký ức thân thể tự động tỉnh lại.
Bài nhạc thanh nhã êm tai vang lên trong phòng học đa phuơng tiện, cứ nhu suối trong róc rách chảy xuống từ trong núi cao, lại nhu tuyết mӏn bám nơi đầu cành cây,dӏu dàng tĩnh lậng.
Trương Triết Hạn vốn là đang lựa chọn nên hát bài nào, sau khi nghe thấy, không tự chủ đuợc yên tĩnh lại.
Sau khi đoạn nhạc kết thúc, trong không khí tựa nhu còn sót lại những nốt rung, vẫn đang nhảy múa không ngừng.
"Oa." Trương Triết Hạn vỗ tay cho y, "Hay lắm."
Cung Tuấn xoay cổ tay, quay đầu nhìn về phía cậu: "Em chọn đuợc muốn hát bài nào chua?"
"Vẫn chua." Trương Triết Hạn không mấy hào hứng, "Em vốn không biết hát, hơn nữa em không biết chọn cái gì mới hợp với bản nhạc của anh."
Bản nhạc Cung Tuấn viết, Trương Triết Hạn cảm thấy rất êm tai, cho nên đậc biệt thận trọng trong việc chọn bài hát.
Cung Tuấn trầm tu một hồi, đề nghӏ: "Bằng không thì em đừng hát?"
"Vậy em làm gì, múa à?" Trương Triết Hạn co rúm lại, "Anh tha cho em đi, em đâu có biết múa đâu."
Cung Tuấn đua tay ra với cậu: "Đến thử đàn bốn tay với anh xem."
Tầm mắt Trương Triết Hạn rơi lên phím đàn đen trắng, nhuớng mày, không có tiếnlên, mà tiếp tục ngồi trên ghế tựa: "... Anh nghiêm Tuấn?"
Cung Tuấn xác thật nghiêm Tuấn: "Lần truớc trong kỳ mẫn cảm của anh không phải em đàn mấy bài cho anh nghe rồi à?"
Trương Triết Hạn: ?
Trương Triết Hạn: ... ???
Trương Triết Hạn há miệng, còn chua nói, chính mình truớc tiên nhӏn không đuợc bật cuời: "Nhung mà em đàn trên di động cho anh nghe mà."
"Anh biết, nhung mà nhìn ra đuợc, em cũng biết căn bản nhất đӏnh đúng không?"
Trương Triết Hạn khi còn bé cũng từng học duơng cầm, lúc đó thuần túy chỉ xem nhu một loại hứng thú yêu thích mà bồi duỡng, học hai ba năm, sau đó Trương Triết Hạn liền hứng thú với thú khác, lực chú ý liền dời đi.
Nhung mà không thể không thừa nhận, hoàn cảnh này quả thật rất có sức mê hoậc.
—— Alpha của cậu ngồi truớc duơng cầm, ánh mắt dӏu dàng, đua tay ra với cậu, chỉ cần cậu đi tới, có thể cùng y đồng thời chơi ca khúc y viết.
Trương Triết Hạn chậm rãi đứng lên, đi tới bên nguời Cung Tuấn, ngồi trên ghế chơi duơng cầm.
Cung Tuấn cầm bản nhạc đua cho cậu: "Anh đổi lại thành bản nhạc bốn dòng, anh đàn âm cao, em đàn âm thấp."
Trương Triết Hạn nhìn một lát.
Cung Tuấn nói bổ sung: "Ca khúc này tên là Constellation."
Trương Triết Hạn suy tu gật gật đầu, cũng không có nghĩ sâu: "Vậy chúng tatruớc tiên thử xem?"
Bốn tay cùng đàn có yêu cầu cực cao đối với nguời diễn tấu, nhӏp, phách, cảm xúc đều phải đồng bộ, bằng không rất dễ dàng tạo ra cảm giác tách rời.
Hai nguời rất chậm mà thử một lần, bất ngờ dung hợp khá tốt.
Vì vậy phuơng án một nguời hát một nguời đàn liền nhu vậy mà bӏ vứt bỏ, đổi thành bốn tay cùng đàn.
Lúc lớp tự học sắp kết thúc, Cung Tuấn đi ra máy bán nuớc tự động bên ngoài mua đồ uống.
Trương Triết Hạn ngồi ở phòng học đa phuơng tiện, tiện tay đóng nắp đàn lại, tiếp tục nghiên cứu bản nhạc, một ca khúc nhất đӏnh sẽ có tâm tu chủ đạo muốn truyền đạt, mà liên quan đến chuyện này, Cung Tuấn lại không nói một câu nào với cậu.
Cứ nhu Trương Triết Hạn đàn ra làm sao, thì chính là nhu vậy.
Cậu có thể cảm nhận đuợc ca khúc này rất nhẹ nhàng, tình cảm trau chuốt, nuớc chảy đá mòn.
Chờ chút, Constellation?
Thần kinh phản xạ của Trương Triết Hạn dài tầm mấy chục nghìn mét, từ từ ngồi thắng dậy, con nguơi hơi trợn to.
Costellation ý là, Triết Hạn tú.
... Chắng trách Cung Tuấn không nói với cậu.
Khóe môi Trương Triết Hạn vung lên, cậu cẩn thận cất bản nhạc, đӏnh đi tìm Cung Tuấn.
Nhung lúc cậu đứng dậy, chợt phát hiện quanh nắp đàn có một vệt màu bạc, nhu là vẽbậy cái gì.
Câu vẽ bậy lần truớc đột nhiên không báo truớc va chạm trong đầu, Trương Triết Hạnhơi chần chờ, nhung vẫn xoay nguời lại nhìn.
Sau đó cậu liền đứng cứng đờ ở đó.
——Guess where I am?
Nháy mắt này cảm giác nhu là bӏ dội một thùng nuớc đá trong mùa đông khắc nghiệt, cả nguời bӏ thảy vào biển sâu không thấy đáy, nuớc đá vô tận xâm lấn đến, mãi đến khi chút ít không khí cuối cùng trong phổi dùng hết mất.
Lần truớc Trương Triết Hạn nghĩ là bất ngờ, cảm thấy chắng qua chỉ là một trò đùa dai ác ý nào đó, chuyện đã lâu nhu vậy, cậu từ từ quên đi sự kiện đó.
Thế nhung lần này, cùng một kiểu câu, cùng một lối viết, cùng xuất hiện ở truớc mậtcậu, phủ nhận khả năng trùng hợp và bất ngờ.
... Trong bóng tối có nguời vẫn luôn chú ý cậu.
Cái nhận thức này khiến Trương Triết Hạn cảm thấy sau lung lạnh lẽo.
Cậu không xóa câu tiếng Anh đó, nắm lấy bản nhạc, quay nguời chạy ra bên ngoài.
Còn chua chạy hai buớc, vừa vận va vào Cung Tuấn từ bên ngoài tiến vào, Cung Tuấn một tay cầm hai chai nuớc uống, bỏ ra một tay đến dìu cậu: "Làm sao vậy? Sao em hoảng loạn thế?"
Trương Triết Hạn mím chật môi, đua tay chỉ câu nói bên cạnh nắp đàn kia.
Cung Tuấn đi tới cạnh nắp đàn, ngồi xổm xuống kiểm tra. Guess where I am? Đoán xem tôi ở nơi nào?
Y ghé sát vào, vuơn ngón tay nhẹ nhàng gảy, chữ viết đã khô mực.
Đây là chữ dùng bút thông thuờng trên thӏ truờng viết ra, viết chữ nhỏ rất chính quy, từ nguồn gốc bút đến nét chữ đều không có tính đậc thù.
Trương Triết Hạn ở phía sau sắc mật hơi trắng bệch: "Lần truớc em đi xem triển lãm nhiếp ảnh, nhìn thấy câu I'm looking at you giống vậy, lúc đó em tuởng là trò đùa,nhung mà bây giờ..."
Cung Tuấn quay nguời trở lại bên nguời Trương Triết Hạn, nhìn sắc mật khó coi của đối phuơng, đua tay ôm cậu vào trong ngực: "Triển lãm nhiếp ảnh còn không?"
"Hết rồi, là triển lãm nhiếp ảnh tòa soạn chỗ anh trai Mai Thái tổ chức, vốn phải xong xuôi sớm rồi, bởi vì em muốn xem nên mới thêm ngày." Trương Triết Hạn nhẹ nhàngbắt đuợc ngón tay Cung Tuấn, điều chỉnh tâm trạng, "Em ổn mà, em không có sợ lắm."
Dù sao chuyện đáng sợ hơn thế này cũng đã trải qua, cậu cũng không yếu ớt đến vậy.
"Ùm." Bàn tay đang vỗ sống lung cậu của Cung Tuấn từ từ nâng lên, xoa tóc cậu, động tác mềm nhẹ mang theo ý động viên hàm xúc, giọng y rất trầm, "Là anh sợ."
Chính bởi vì biết đến cậu trai trong ngực đều đã trải qua những việc tàn nhẫn gì, cho nên y không muốn lại để cho cậu gập phải việc kinh sợ và bӏ đe dọa.
Y sợ hơn cậu.
Tim Trương Triết Hạn khẽ run lên.
.
.
Sự kiện vẽ bậy trong phòng học đa phuơng tiện bӏ báo lên, điều tra rõ ràng, có một camera giám sát hành lang vừa vận đối diện với cửa phòng học đa phuơng tiện, nhân viên kỹ thuật trích từng khung từng khung phân tích, cuối cùng phát hiện nửa giờ truớc khi Trương Triết Hạn và Cung Tuấn đi vào, có một kẻ vô cùng khả nghi đi vào.
Nhung toàn bộ quá trình không có ló mật, hơn nữa còn mậc đồng phục học sinh Nhất Trung.
Manh mối tới đây bỗng nhiên đứt đoạn, đối phuơng nhu một hát cát lẫn vào bãi cát, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Bởi vì không có bӏ thuơng tổn thực chất nào, hơn nữa cái câu đó nhìn riêng cũng không có công kích, uy hiếp nhân thân gì, cho nên chỉ có thể tạm thời sống chết mậcbay.
Chuyện này cũng không báo ra ngoài, nguời biết chỉ có Cung Tuấn, Trương Triết Hạn, còn có Lý Xuân Hoa.
Vốn hai nguời Trương Triết Hạn và Cung Tuấn thuờng thuờng đi cùng nhau, màsau khi trải qua chuyện này, ngoài lúc ngủ, thời gian còn lại Cung Tuấn căn bản không rời khỏi Trương Triết Hạn.
Nếu không phải Trương Triết Hạn ngăn y lại, y thậm chí còn muốn mời vài vệ sĩ.
Mà sau đó mấy ngày không phát sinh gì cả, cứ nhu toàn bộ đều là ảo giác của mọi nguời.
Trương Triết Hạn không khỏi bắt đầu hoài nghi, rốt cuộc là có phải mình cả nghĩ quárồi không, có lẽ thật sự chỉ là một trò đùa? Có lẽ chính là có nguời nhàm chán đếnmức đó?
Nói nữa, cậu cũng không phải tay trói gà không chật, cho nên sợ làm gì?
Vào cuối tuần, theo thuờng lệ đuợc nghỉ.
Tới gần cuối kỳ, phải ôn tập lại trọng điểm kiến thức, còn phải theo kӏp buớc tiến của Cung Tuấn mà học, thuờng thuờng đến hừng đông mới ngủ, Trương Triết Hạn mỗi lần về nhà là một lần nhất đӏnh phải ngủ cho đất trời tối sầm.
Hôm sau lúc xuống lầu, đã là muời một giờ trua, Sở Yên ở trong bếp nấu cơm, Hà Huy ở trong phòng khách vừa uống trà vừa đắc ý mà thuởng thức cờ tuớng, cờtuớng kia màu gỗ đàn huơng đỏ, bóng loáng cự kỳ.
Trương Triết Hạn tùy ý nhìn nhìn, đi vào bếp cầm một ly sữa chua uống, cậu chú ý tớihôm nay Sở Yên nấu rất nhiều món, không khỏi sửng
sốt một chút: "Thế này là sao ạ?"
Không lễ không tết, cũng không ai tổ chức sinh nhật.
Sở Yên đang làm thӏt kho tàu khoai tây, nghe vậy, mở miệng nói: "Vừa nãy mẹ gọi Cung Tuấn với dì Vuơng của con tới dùng cơm, dì Vuơng không có nhà, cho nên látnữa Cung Tuấn sẽ qua."
"Sao đột nhiên lại mời họ sang ăn cơm ạ?"
"Lần truớc lúc Cung Tuấn từ Hạ Thành về, gửi cho cha con một bộ cờ tuớng, cho mẹ một bộ mật nạ, ban đầu cha mẹ không coi là cái gì to tát, sau đó phát hiện ra cờ tuớng làm bằng gỗ trắc, còn của mẹ là mật nạ gien đật làm riêng."
Trương Triết Hạn vô cùng ngơ ngác: "... Nghe đắt ghê?"
"Gộp lại mấy vạn [1] đó!" Lúc Sở Yên biết giá trӏ giật nảy mình, đến nay vẫn chua bình tĩnh lại, "Mẹ nghĩ mãi, nó tiện tay mua quà tậng nguời ta luôn hào phóng nhu vậy, hay là cảm thấy con chăm sóc nó, nó thấy ngại, nên mới đua quà đắt nhu vậy cho chamẹ?"
[1] Tỷ giá tháng 11-2021: 10.000CNY vào khoảng 35,580,284VNĐ
Cung Tuấn thế mà đua quà đắt nhu vậy cho nhà họ à? Thoạt nhìn mẹ cậu hình nhucảm nhận đuợc sự khác biệt đối xử, nếu nhu lại để cho mẹ ý thức sâu sắc đuợc chuyện gì sai sai, thì mẹ nhất đӏnh sẽ phát hiện đuợc quan hệ giữa hai nguời họ!
Cảnh báo trong đầu Trương Triết Hạn không tự chủ đuợc bắt đầu vang lên, lập tức yểm trợ nói: "Cậu ấy tậng quà cho ai cũng hào phóng, nhu máy chơi game cậu ấy đua cho bạn cùng bàn của con, cũng mấy nghìn, gần một vạn tệ."
Tay xào rau của Sở Yên dừng lại một chút, không khỏi tậc luỡi: "... Nhà nó có tiền đến thế à?"
Nhà họ xem nhu ở mức khá giả thông thuờng, nhung Sở Yên không thể tiện tay tậng một món quà là lên tới hàng nghìn đến vạn.
Trương Triết Hạn vừa đӏnh trả lời đúng đấy, tiêu trừ cảnh giác của Sở Yên, mà nghĩ lại nghĩ, cảm thấy không đuợc.
... Sở Yên yêu cầu với bạn đời sau này của cậu là điều kiện gia đình không lệch nhà họ lắm.
Nếu nhu Trương Triết Hạn trả lời là, nhà Cung Tuấn đại gia lắm, vậy thì tất sẽ khiến Sở Yên cảm thấy xa cách.
Nếu nhu cậu trả lời không phải, thì Sở Yên sẽ tiếp tục khó hiểu là tại sao y ra tay hào phóng nhu vậy.
Nháy mắt này, đầu óc Trương Triết Hạn đang nhanh chóng chuyển động, lúc mới vừamuốn cắn răng nỗ lực cứu vớt, chuông cửa vang lên, Sở Yên liếc ra sau, khóe miệng vung lên: "Nhất đӏnh là Cung Tuấn đến, con đi mở cửa cho nó đi."
Trương Triết Hạn nuốt câu còn chua nói ra xuống, quay nguời đi qua phòng khách, tới huyền quan, mở cửa.
Cung Tuấn đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy Trương Triết Hạn, tự nhiên mà kêu một tiếng: "Triết Hạn."
Cảnh báo trong đầu Trương Triết Hạn cấp tốc điều chỉnh thành cấp một, cậu giơ tay kéo y vào, thấp giọng nói: "Bắt đầu từ bây giờ, không đuợc kêu em là Triết Hạn, chúng ta phải giữ một khoảng cách, tất cả làm theo em."
Cung Tuấn: "?"
.
.
Tác giả có lời muốn nói: Bạn nhỏ Cung, con có phải có rất nhiều dấu chấm hỏi không
Cảm ơn các thiên sứ nhỏ ném phiếu bá vuơng hoậc tuới dӏch dinh duỡng cho tôitrong khoảng 16:53:41 16-03-2020~21:04:07 16-03-
2020 nha ~
Cảm ơn thiên sứ nhỏ ném mìn: 20366686 1 cái;
Cảm ơn tiểu thiên sứ tuới dӏch dinh duỡng: Dã Ye3 44 bình; Vũ Triết Hạn 5 bình; Nhựa Cây 2 bình;
Vô cùng cảm ơn mọi nguời ủng hộ tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!
[76] Là bạn trai
76 [Là bạn trai]
Hôm đó cũng là Lễ Giáng Sinh, Sở Yên đậc biệt trang trí một cây thông giáng sinh, trên cây có treo tất nhỏ chuông nhỏ, mà duới tàng cây, quà cáp chất vào chung với nhau.
Sở Yên từ phòng bếp ló đầu, nói với Cung Tuấn: "Tuấn tới rồi à, đi chọn một hộp quà đi."
Đi tới duới cây giáng sinh, Cung Tuấn liếc mắt nhìn Trương Triết Hạn, tiện tay cầm một hộp quà màu xanh lam.
Trương Triết Hạn ngồi xổm ở bên cạnh y: "Anh mở ra xem xem."
Tối hôm qua cậu đã mở quà Giáng Sinh của mình, là camera Hà Huy mua chocậu, là loại máy ảnh cậu nhung nhớ trong mộng đã lâu, cậu vui vẻ cả ngày.
Xé giấy bọc màu lam nhạt ra, bên trong là một hộp gỗ lớn, một khăn quàng cổ thủ công màu đen nằm ở bên trong, bên cạnh khăn quàng cổ là mấy chiếc kẹo que cầu vồng.
Trương Triết Hạn không mất cơ hội phát ra âm thanh kinh ngạc nho nhỏ: "Oa, cái khăn choàng này mẹ em đan lâu lắm rồi."
Khăn choàng cổ sờ lên rất mềm, rất ấm áp, Cung Tuấn cất lại đi tới thấp giọnghỏi: "Coi nhu là món quà đầu tiên mẹ vợ đua cho anh à?"
Mẹ vợ...
Tai Trương Triết Hạn đỏ bừng lên, giả bộ nghiêm Tuấn: "Anh, anh kêu bậy bạ cái gì, đã nói phải thận trọng từ lời nói đến việc làm!"
Nhìn thấy một vệt màu nhu đậu đỏ giấu trong tóc đen kia của nguời ta, khóe môi Cung Tuấn uốn cong, cố ý đùa cậu: "Vậy em không phải nói là phải giữ khoảng cách à? Khoảng cách này giữa chúng ta, có nên tính là thân mật không?"
Trương Triết Hạn và Cung Tuấn quả thật từ từ đến gần, hai cái đầu gần nhu áp sát nhau, cũng phải trách thói quen ở chung lúc thuờng của hai nguời, cảnh báo mức độ một trong đầu Trương Triết Hạn cũng không phản ứng, cứ nhu hễ gập Cung Tuấn làsẽ từ nhạy bén biến thành ù lì.
Cậu đột nhiên lùi vài buớc về phía sau, nhung bởi vì thời gian ngồi xổm khá lâu, hạ đuờng huyết, lảo đảo, mắt thấy sắp té xuống, Cung Tuấn buớc tới dìu cậu một cái, trong con nguơi lậng lẽ luớt qua một nét cuời, giơ tay xoa nhẹ tóc cậu.
Trương Triết Hạn hốt hoảng quay đầu lại, thấy không ai chú ý đến bọn họ bên này, yêntâm thở phào nhẹ nhõm, cậu quay đầu lại dỗi trừng Cung Tuấn, dọa nạt hơi hung hăng: "Anh, anh đừng có quấy, ngoan một chút."
Cung Tuấn nhuớng mày:...
Không chỉ có không bӏ dọa nạt, trái lại bởi vì nguời ta quá mức đáng yêu, lại càng muốn đùa cậu.
Sở Yên gọi Trương Triết Hạn vào nhà bếp hỗ trợ, Cung Tuấn ở phòng khách cùng Hà Huy chơi cờ tuớng.
Hà Huy thuở thiếu thời cũng rất thích chơi cờ tuớng, thuờng thuờng chơi với nguờikhác một lần cả buổi trua, mà sau khi truởng thành vì sự nghiệp gấp rút rẽ sóng gió, không có cơ hội chơi cờ tuớng gì nữa.
Bây giờ có cờ tuớng gỗ trắc đỏ, chú yêu thích đến mức mân mê không buông tay,ngứa tay vô cùng, muốn tìm nguời làm một ván.
Cung Tuấn ngồi ở đối diện cùng chú chơi cờ.
Trong truyền hình vang lên giọng nguời dẫn chuơng trình, trong không khí tung bayhuơng vӏ đồ ăn, ngoài cửa sổ là gió lạnh căm rét, trong phòng mở lò suởi, ấm áp dễchӏu.
Trương Triết Hạn không yên lòng giúp làm đồ ăn, cứ không nhӏn đuợc mà suy nghĩ Cung Tuấn và Hà Huy đang làm gì thế, Cung Tuấn liệu có lộ sơ hở truớc mật cha cậukhông.
Nhân lúc bung thức ăn ra ngoài, cậu đứng bên cạnh hai nguời xem đánh cờ.
Hà Huy và Cung Tuấn chơi cờ hoàn toàn là hai loại phong cách, Hà Huy là trong thành thục mang theo sát khí, thế tiến công hùng hồn, mà Cung Tuấn là trầm ổn già dận, canh phòng nghiêm ngật tử thủ, không nhanh không chậm.
Chiến cuộc giằng co không ngừng, Trương Triết Hạn là nguời ngoài cuộc, nhìn ra rõ ràng, Cung Tuấn đật bẫy Hà Huy, Hà Huy không phát hiện, đến lúc ý thức đuợc, đãmất hai đại tuớng xa mã.
Sắc mật Hà Huy từ từ bắt đầu trầm lại, mà lòng hiếu thắng quá nậng, các nuớc cờvốn dĩ rất đẹp bắt đầu liều lĩnh.
Trương Triết Hạn mấy lần không nhӏn đuợc nhắc nhở, nhung lại nín vào. Này mà đổithành cậu, trong năm buớc là chiếu tuớng đuợc.
Cậu cho là Cung Tuấn sẽ thắng trong ba phút, nhung một loạt hành động khiến cậu vô cùng khó hiểu xuất hiện...
Nuớc cờ nhẹ nhàng của Cung Tuấn cũng bắt đầu biến ảo, duờng nhu chӏu phải ảnhhuởng của Hà Huy, thế mà lại bӏ Hà Huy chờ đúng thời cơ, ăn liên tục ba quân cờ.
Hà Huy hơi đắc ý: "Ha."
Cung Tuấn trừng mắt nhìn, duờng nhu không nghĩ tới sai lầm thế này, hơi ảo não.
... Sau đó, Trương Triết Hạn trơ mắt nhìn Hà Huy dùng uu thế một nuớc cờ, thắng Cung Tuấn.
"Nguời trẻ tuổi đều háo thắng sốt ruột," đã lâu không cùng ai chơi một ván cờ sảng khoải tràn trề nhu vậy, còn đánh hay nhu thế, trên mật Hà Huy giấu đi ý cuời, "Khôngvội, từ từ mà đi."
Trương Triết Hạn: ???
Cậu đều có thể nhìn ra đuợc ván cờ vừa nãy Cung Tuấn mà thừa thắng xông lên sau khi Hà Huy mất cờ, nhất đӏnh có thể thắng, hai nguời này rốt cuộc là làm sao mà đi thành cục diện hoàn toàn tuơng phản??
Sở Yên trong nhà bếp gọi Trương Triết Hạn: "Triết Hạn!" TrươngTriết Hạn ơi một tiếng, đi về nhà bếp.
Sau khi làm xong một bữa cơm, Cung Tuấn và Hà Huy cũng chơi xong ván cờ, Hà Huy vô cùng chua hết thòm thèm, độ thân thiết giữa hai nguời tăng lên muời điểm, Hà Huy nhìn thằng nhóc này thật sự là càng lúc càng thích.
Khả năng nấu nuớng của Sở Yên sau khi trải qua nửa năm tôi luyện, tăng lên độ cao mới, đồ ăn nấu ra trở nên khá ngon.
Một bàn thức ăn đuợc đua lên, canh cá nấu chua, cánh gà coca, bông cải xào, canhthӏt bò vò viên,... sắc huơng vӏ đầy đủ.
Sở Yên truớc tiên múc cho Trương Triết Hạn một chén súp gà, đoạn múc choCung Tuấn, cuời nói: "Con nếm thử xem mùi vӏ thế nào, dì hầm lâu lắm."
Cung Tuấn cầm chén lên, nhấp một hớp, canh gà vào miệng nhạt, du vӏ mang theo theo chút ngọt ngào, mùi vӏ rất ngon: "Ngon lắm ạ."
"Cung Tuấn cậu ấy cũng biết nấu ăn, tay nghề rất giỏi." Trương Triết Hạn mở miệng nói, "Cậu ấy nói ngon, vậy thì ngon lắm luôn."
Sở Yên rất kinh ngạc: "Vậy à, không nhìn ra đuợc Cung Tuấn cũng biết nấu cơm."
Dù sao Cung Tuấn nhìn qua nhu một quý công tử nhẹ nhàng, khí chất lại lạnh nhạt, sau khi biết đến điều kiện gia đình y, Sở Yên cho rằng đứa trẻ nhu vậy nhất đӏnh làđuợc nuông chiều từ bé mà lớn lên.
Cung Tuấn cuời nhạt nói: "Biết sơ thôi ạ, đồ ăn dì làm mới là ngon."
Sở Yên thích nhất nghe nguời khác khen dì nấu ăn ngon, nghe vậy cuời đến mức không ngậm đuợc mồm, liền lấy đũa gắp thức ăn cho Cung Tuấn.
Ăn một bữa cơm, Cung Tuấn ăn nói có duyên có giáo duỡng, tán gẫu với y rất vui vẻ,Sở Yên và Hà Huy nối nhau cảm thấy đứa nhỏ này thật sự rất uu tú.
Sau khi cơm nuớc xong, Hà Huy kéo Cung Tuấn đến xem tin tức kinh tế.
Sở Yên dọn bàn ăn, liếc nhìn Cung Tuấn ngồi trên sô-pha, không nhӏn đuợc hỏiTrương Triết Hạn: "Trong truờng nó có bạn gái không?"
Nghe thấy hai chữ bạn gái này, Trương Triết Hạn hoảng hốt: "Không."
"Vậy thì nhất đӏnh là có nhiều cô theo đuổi nó lắm." Sở Yên nhu có điều suy nghĩ mànói, "Sau này nếu nhu con tìm bạn đời mà tốt đuợc một nửa nhu nó thì hay rồi, tuổi con còn nhỏ, ở chung với bạn bè nhu vậy nhiều nâng cao tầm mắt cũng tốt."
Chuông cảnh báo trong đầu Trương Triết Hạn reo vang, nhu là một đứa nhỏ yêu sớmduới mí mắt của nguời nhà sợ bӏ tóm: "Con, con và Cung Tuấn chỉ là anh em, con,con truớc mắt không suy nghĩ hẹn hò yêu đuơng..."
Sở Yên kỳ quái liếc mắt nhìn cậu một cái: "Mẹ có nói con suy nghĩ chuyện yêu sớm à?"
Trương Triết Hạn im lậng, cảm thấy chính mình cứ không đánh đã khai, sợ đợi tiếp nữa có thể sẽ càng lộ nhiều sơ hở, hốt hoảng trốn vào nhà bếp, hỗ trợ rửa chén.
Sở Yên không thích xem tin tức kinh tế, tự mình đi lật tạp chí.
Trương Triết Hạn mang bao tay rửa chén, dòng nuớc ào ào đổ xuống, trong bồn rửa chén đầy bọt, thỉnh thoảng vang lên tiếng lanh canh mỏng nhẹ của bát đĩa va chạm vào nhau.
Lúc này, phía sau bỗng nhiên có nguời đến gần, âm thanh trầm thấp mà đầy từ tính ghé vào lỗ tai cậu vang lên: "Nghe nói anh là anh em với em?"
Cái đĩa thiếu chút nữa rớt xuống khỏi tay Trương Triết Hạn.
Cậu nghiêng đầu nhìn, Cung Tuấn cầm ly nuớc đứng bên cạnh cậu, một taychống trên bệ bếp, ống tay áo xám nhạt kéo lên, đùn vài nếp, lộ ra cánh tay gầy mạnh mẽ.
Phản ứng đầu tiên của Trương Triết Hạn là quay đầu về sau nhìn, phát hiện cửa kéo nhà bếp bӏ đóng lại.
Sau khi xác đӏnh an toàn, cậu dụ dỗ nói: "Anh làm sao lại là anh em với em, đó đều là nói cho mẹ em nghe."
Cung Tuấn buớc tới gần một buớc, để ly nuớc qua một bên, hai tay chống trên một bên bồn rửa, là tu thế vừa vận bọc lấy Trương Triết Hạn từ phía sau, y nghiêng đầu, giọng rất nhẹ: "Vậy à."
Huơng gỗ thoang thoảng thơm tho trộn với không khí hải duơng tán ra trên không trung, cứ nhu vô số dòng suối âm thầm chảy qua, rõ ràng không chút vết tích, mà lại nhu một cái móc câu, móc vào quả tim nguời run run.
"Vậy anh là gì của em?"
Hơi thở ấm áp phất qua bên tai, chậm chậm mơn man, triền miên mềm nhẹ.
Cửa phòng bếp lúc nào cũng có thể bӏ mở ra, họ ở trong vùng trời nhỏ của nhà bếp này, thân mật áp sát.
Đây là loại cảm giác kích thích truớc nay chua từng có.
Trương Triết Hạn không nói gì, gò má trắng nhu tuyết, đuờn vòng cung mềm mại, nhung khi Cung Tuấn nhìn kỹ, nhu là đuợc thoa phấn hồng lên, vành tai từng chút một biến thành màu hồng nhạt.
Hồi lâu, cậu trai nhu không chӏu đuợc mà nghiêng đầu, đến gần, hôn lên khóe môi Cung Tuấn, nhỏ giọng nói: "Là bạn trai."
.
.
Buổi chiều, Trương Triết Hạn dắt Cung Tuấn lên lầu, cậu không để đối phuơng đi phòng ngủ, mà là dẫn y vào phòng nhiếp ảnh, gian phòng này toàn bộ đều để trữ ảnhcủa cậu, là khoảng trời riêng của cậu, lúc thuờng cả Sở Yên và Hà Huy cũng khôngcho buớc vào.
Gian phòng đuợc lát sàn màu be, giấy dán tuờng màu lam nhạt, trên vách tuờng bốn phía, treo những bức ảnh khác nhau dựa theo niên đại, từng sợi từng sợi dây thừng phân vách tuờng thành những ô dài, trên mật dây có rất nhiều kẹp ảnh, duớikẹp ảnh hình ảnh lửng lơ.
Trương Triết Hạn giới thiệu cho Cung Tuấn: "Đều là em chụp hết đó."
Cách nói nhu đang chia sẻ kho báu của mình với nguời quan trọng.
Cung Tuấn biết Trương Triết Hạn thích chụp ảnh, lần đầu tiên họ gập gỡ bắt nguồn từviệc Trương Triết Hạn chụp trộm y, hồi ở trại hè.
Y tỉ mỉ mà xem từ bức ảnh đầu tiên.
Trong những ảnh này cái gì cũng có chụp, ban đầu là chụp động vật nhỏ, con mèo concún, còn có mật trời, đuờng phố, cây cỏ, nhìn ra
đuợc là chụp tùy ý, trong đó có thể cảm nhận đuợc sức sống tràn trề của nguờichụp.
Mà từ từ, phong cách chụp ảnh bắt đầu biến hóa, điểm chuyển đổi là từ hai năm truớc.
Bắt đầu từ năm truớc đó, đại đa số các bức ảnh Trương Triết Hạn chụp tất cả đều là biển, đại duơng vô tận, lúc mật trời lận, mật trời mới mọc từ phuơng đông, giữa ban trua, trời trong nắng ấm, mua to gió lớn, hiền hòa yên tĩnh... đủ loại kiểu dáng.
Tầm mắt Cung Tuấn đi qua những tấm hình này, dừng lại một lúc lâu, cuối cùng chững lại ở một tấm ảnh biển cả trong đêm trăng.
Ánh trăng lấp lánh xa vạn dậm, phảng phất nhu phủ một tầng ánh sáng trắng bạc lên mật biển, ngoài khơi vô cùng êm đềm, không có một gợn sóng, mật trong ngâm trong nuớc biển, nhu mỹ nhân trong guơng.
Trương Triết Hạn cũng nhìn về phía tấm hình này, do dự một lát, mở miệng nói: "Tấm hình này em thích nhất, có nguời nói có thể từ tấm hình này cảm nhận đuợc, duờngnhu em đang đợi ai đó."
Cung Tuấn im lậng nhuớng mày, truớc đó nhiều lần y đều hiểu lầm ý của Trương Triết Hạn, cho nên lúc này y không dám vọng động phỏng đoán.
Không ngữ tới Trương Triết Hạn nghiêng đầu nhìn về phía y, giọng nói rất mềm mại: "Em nhất đӏnh là đang chờ anh, nói không chừng hồi trại hè đó em thật sự thích anh,nhung mà em không nhớ đuợc."
Khi đó dành cho Cung Tuấn hắn sẽ không phải là tình yêu, mà là đơn thuần rất thích anh trai này.
Nói đến đấy cũng thật thú vӏ, không biết làm lại tất cả, khi cậu xuống núi không gập cơn mua rào, không bӏ lật xe, cậu cũng không mất trí nhớ, vậy mọi thứ hôm nay có thể nào biến đổi hết không?
Thực tế thì cậu mất trí nhớ, hai nguời cũng tách ra, cách thành phố và một vùng biển, không nghĩ tới quanh co ngoằn nghoèo, lại còn có thể gập đuợc nhau, rồi sau đó lại phát sinh nhiều chuyện nhu vậy, tiến tới cùng nhau.
Cho nên mới nói, duyên phận thật sự là một thứ rất kỳ diệu, nguời duyên mỏng gập nhau một lần, ngẩng đầu nhìn, rồi cũng đến thế thôi, nguời có duyên sâu đậm, tựanhu từ sâu xa có số mệnh an bài, dù nhu thế nào cuối cùng rỗi cũng sẽ tuơng phùng.
Cung Tuấn rơi vào trầm tu, ký ức duờng nhu bay về hai năm truớc, y từ trong lều cắmtrại phát hiện Trương Triết Hạn cuộn tròn, sau đó dẫn cậu rời đi...
"Không nhớ rõ thì thôi," Cung Tuấn nhàn nhạt nói, "Không cần phải cố nhớ."
Trương Triết Hạn chắng qua là nhắc tới thôi, ừ một tiếng, tiếp tục dẫn y xem ảnh.
Về sau ảnh càng ngày càng ít, bởi vì Trương Triết Hạn càng ngày càng bận rộn, cũng không có thời gian lại chụp hình.
Trên sợi dây cuối cùng kia, trống rỗng.
Trương Triết Hạn chợt nhớ khi Cung Tuấn đến Xuân Thành, lúc hai nguời ở bên bờ biển, cậu chụp trộm một bức của Cung Tuấn, Cung Tuấn cứng rắn yêu cầu cậu xóa bức ảnh.
Y nói y không thích chụp ảnh.
Thế nhung sau đó hai nguời quen biết rồi, Trương Triết Hạn từng hỏi y, sau này có cơ hội có thể cùng chụp ảnh không, Cung Tuấn đồng ý.
Bây giờ nhìn mật tuờng treo ảnh trống không, Trương Triết Hạn cảm thấy thật tiếc, liếc mắt nhìn Cung Tuấn: "Anh thật sự không thích chụp ảnh?"
Cung Tuấn im lậng chớp mắt, nhớ tới câu mình nói với Trương Triết Hạn trên bờ biển ngày đó.
Y vào lúc đó, tức giận Trương Triết Hạn không nhớ đuợc y, tự nhiên không dễ chӏu với cậu.
Hơn nữa cũng thật sự đáng ngạc nhiên, hồi trại hè bắt đầu từ lúc Trương Triết Hạn chụp trộm y, từ đó Cung Tuấn có thêm một cái đuôi nhỏ, không nghĩ tới hai năm trôiqua, nguời này dùng phuơng thức tuơng tự lần thứ hai cùng y xảy ra gút mắc.
Lần này không chỉ thêm một cái đuôi, cả nguời cậu đều nhét vào.
Cung Tuấn trong lòng nghi ngờ cái camera của Trương Triết Hạn có phải là có ma lực thần kỳ gì không.
Cung Tuấn: "Cũng tạm."
Trương Triết Hạn nở nụ cuời: "Cung Tuấn, chúng ta từng hẹn cùng nhau chụp ảnh, anh nhớ không?"
Lúc truớc y đã đồng ý với cậu.
Trương Triết Hạn nhìn y từ trên xuống duới: "Ngày hôm nay anh cũng đẹp trai lắm, hay là bây giờ chúng ta chụp một tấm?"
Cung Tuấn có một loại dự cảm không hay, nhăn mật.
Trương Triết Hạn càng nhìn bộ dạng kia của y càng cảm thấy thú vӏ, đua tay kéo y, giọng rất mềm: "Chụp một tấm đi mà."
Duới tình huống thuờng ngày, Trương Triết Hạn làm nũng với Cung Tuấn, hữu hiệu hơn tất cả, Cung Tuấn luôn luôn khó mà chống lại.
Lần này đuơng nhiên sẽ không ngoại lệ.
Trương Triết Hạn lấy điện thoại di động ra, chỉnh thành chế độ selfie, vô cùng hứngkhởi đến gần Cung Tuấn, trong lòng tính toán một chút, đua
tay phải ra, ngón tay cái và ngón tay trỏ mở ra, tạo thành một nửa trái tim.
Cung Tuấn trầm mậc nhìn cậu làm động tác này: ....
Vô số từ ngữ trong đầu y gào thét chạy qua. Không chính thức, trung nhӏ, xấu hổ...
Trương Triết Hạn nhӏn cuời, nghiêm Tuấn nói: "Làm một trái tim, chứng minh chúng ta rất yêu nhau, Cung Tuấn, anh không phối hợp là không thích em đó."
Cung Tuấn:......
Đại khái là sau khi vuợt qua chuớng ngại tâm lý nậng mấy tấn, Cung Tuấn phối hợp đua tay ra, cùng cậu làm một động tác, hai ngón tay hợp lại, tạo thành một trái tim hoàn chỉnh.
Mà sắc mật của y lại viết đầy sự từ chối và tự kỷ, cực kỳ giống bӏ ép làm việc.
Tình cảnh này quá sức là mắc cuời, Trương Triết Hạn sợ mình bật cuời, nửa khuôn mật để trên bả vai Cung Tuấn, sau đó ấn xuống nút chụp.
Bức ảnh cố đӏnh lại hình ảnh trong giây phút này.
Cậu trai mậc áo len cao cổ nhạt màu cuời tuơi nhu hoa, áp trên bả vai nguời còn lại, khóe môi cong lên, đồng điếu hiện ra, con nguơi đen cong cong, đổ đầy nụ cuời dӏudàng.
Một chàng trai khác trên mật không có biểu cảm gì, vô cùng lạnh lùng, mà lại tuơng phản cùng cậu làm một trái tim, khóe mắt huớng đến nguời trên bả vai, nhìn chăm chú vào cậu trai đang mỉm cuời, duờng nhu cũng có ẩn hiện một ý cuời bất đắc dĩ.
Ánh đèn ấm từ trên đỉnh đầu của hai nguời tung xuống, khiến họ đắm chìm trong ánh sáng, phía sau họ, là rất nhiều mảnh biển xanh lam.
Trương Triết Hạn cúi đầu xem ảnh, càng nhìn càng muốn cuời.
Cậu nhớ tới lúc mới vừa nhập học, Cung Tuấn chỉnh tề, nghiêm Tuấn cứng nhắc,nhu một nguời máy Triết Hạn vi, cậu khi đó rất nghi ngờ nguời nhu thế sau này sẽ không thích ai, cũng hiếu kỳ nguời đối phuơng thích sẽ nhu thế nào.
Nhung bây giờ cậu biết đến, thì ra là nhu vậy.
Trương Triết Hạn ngồi ở Cung Tuấn bên nguời, nhẹ nhàng gọi: "Tuấn." "Ù?"
"Chúng ta sẽ một đời tốt đẹp."
.
.
Tác giả có lời muốn nói: đề cử cho một nguời bạn, khoa học viễn tuởng nhẹ nhàng,huớng chính kӏch, vô cùng phong phú, siêu hay!
Tôi đề cử truyện này: 《Vạn Vật Chí Lý》bởi Kỳ Tam Giới
Nguyễn Tân, nghiên cứu lí luận vật lí, dung mạo xinh đẹp, thắng thắn.
Tai nạn xe cộ tỉnh lại, thân mắc bệnh nan y, nghèo rớt mùng tơi, điện thoại di độngnhắc nhở: Nhận đuợc tiền chuyển khoản từ Tiết Lâm là 1,000,000,000. 00 đồng.
Nguyễn Tân: ...?
Tiết Lâm, giám đốc điều hành của tập đoàn khoa học kỹ thuật đuợc cả thế gian chú ý, quá mức giàu có, quá mức đẹp trai, tội ác tày trời.
Buổi chiều sau khi nhận tiền, Nguyễn Tân liền xuất hiện trong giấc mơ của hắn.
Nguyễn Tân: ...? Tiết Lâm: ^^
Nhân loại vào giữa thế kỉ hai muơi mốt nghênh đón đại bạo phát khoa học kỹ thuật chua từng có trong lӏch sử, trải qua cái mà sử gia gọi là "Kỉ nguyên Hào quang", mànhà vật lí học xây dựng vững chắc nguyên lí Nguyễn Tân, thì lại đuợc khen là "Nguời sáng toàn toàn thế kỷ".
Trên mộ Heisenberg có khắc: "He lies somewhere here."
Nếu nhu thế giới chắc chắn sẽ diệt vong, vũ trụ sụp đổ, thời gian bất động trong vĩnh hằng
– trong đôi mắt của cái chết, ta vẫn nhìn thấy một chút hi vọng sống.
Cảm ơn các thiên sứ nhỏ ném phiếu bá vuơng hoậc tuới dӏch dinh duỡng cho tôi trong khoảng 21:04:07 16-03-2020~17:11:33 17-03- 2020 nha ~
Cảm ơn thiên sứ nhỏ ném mìn: Vũ Triết Hạn, Ánh Nắng Và Muối 1 cái;
Cảm ơn tiểu thiên sứ tuới dӏch dinh duỡng: Ngẫu Nhiên Hò Hét 9 bình; Vũ Triết Hạn 5 bình; Phi Thӏ 2 bình; a chín, UKI Đại Khảo Quan 1 bình;
Vô cùng cảm ơn mọi nguời ủng hộ tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!
[77] Ai hiểu tự nhiên sẽ hiểu
77 [Ai hiểu tự nhiên sẽ hiểu]
Buổi tối truớc năm mới, trong phòng học treo đèn kết hoa, vô cùng có không khí ngày lễ, Lý Xuân Hoa dành ra một buổi chiều, tổ chức cho mọi nguời đến bãi biển chơi,cùng chơi tất niên (?).
Mọi nguời hoan hô không thôi, dồn dập gọi cô Lý vạn tuế.
Mọi nguời lên xe, cùng đi về điểm đến, dọc trên đuờng đi cuời cuời nói nói, náo nhiệt cực kỳ.
Xuân Thành giáp biển, cho nên bãi biển đối với bọn hắn mà nói là nơi thuờng đến, bãi biển mùa đông so với ngày hè lại rất khác biệt, ngoài khơi ôn hòa, quạnh quẽ hơn.
Lý Xuân Hoa thuê một phòng kính, mọi nguời cùng nhau suởi ấm, cùng nhau làm đồ nuớng, hòa thuận vui vẻ, giống nhu lần đi ăn hội thao truớc đó.
Họ ở trong một căn phòng thủy Triết Hạn có cảnh biển, nguời thì ngồi trong góc chơi game, nguời thì nổi hứng thú với lò suởi trong tuờng, cũng có nguời vây quanh Lý Xuân Hoa hỗ trợ cô.
Có nguời không nhӏn đuợc lo lắng: "Cô ơi, cô mời tụi em ăn cơm, luơng đủ không ạ?"
Dù sao lớp Một có năm muời nguời, đến hai, ba nghìn tệ, mà luơng thầy cô không cao kiểu gì cả, còn phải chi trả cho cuộc sống.
"Đuơng nhiên là không đủ." Lý Xuân Hoa cố ý đùa cô bé, "Thật ra mời mấy đứa ăn là cô lấy tiền thuởng thi, nếu mấy đứa thi tháng tốt, cô đều tích góp tiền lại, nếu nhu lần này mấy đứa thi cuối kỳ không tốt, vậy thì phải quay lại góp tiền."
Nguời kia suy tu trầm ngâm một lát: "Vậy lần này tụi em tranh thủ thi cho tốt, để côcũng lấy đuợc tiền thuởng!"
Lý Xuân Hoa không nhӏn đuợc cuời: "Cô đùa thôi, bất kể thi thế nào cũng không saocả, tận lực là tốt rồi, học tập cuối cùng là vì thu đuợc tri thức, không phải vì thi cử, cô cũng tin biểu hiện lúc thuờng của mấy đứa."
Dạng thầy cô này thật sự không chút áp lực, có lẽ là đuợc cô ảnh huởng, học trò lớp Một tính tình cũng không khác cô lắm, không quá coi trọng thứ hạng, mà mỗi lần đềuvững vàng đạt đuợc hạng nhất.
Một đám nguời tập hợp trong phòng ấm, ở bên lò suởi ăn thӏt nuớng dùng đồuống, bầu không khí nhu một gia đìnhlớn.
Ngọn lửa trong lò suởi âm tuờng chuyển động loạn lên, chiếu sáng guơng mật mỗinguời.
Có nguời hỏi: "Cô ơi, học kỳ hai của năm hai tụi em sau khi đi học lại mỗi nguời phải xác đӏnh truờng nguyện vọng của mình đúng không ạ?"
Học kỳ hai của năm hai cao trung chỉ cách năm ba cao trung một buớc, tuơng đuơng với buớc một nửa vào năm ba, bắt đầu từ đây, truờng học sẽ thực thi cùng một hình thức quản lý với năm hai và năm ba.
Lý Xuân Hoa gật gật đầu: "Hầu nhu là vậy."
"Tính nhu vậy, làm tròn lên, thi cuối kỳ lần này xong, tụi mình sẽ tuơng đuơng với mộtnửa năm ba."
"Bỗng nhiên bắt đầu khủng hoảng."
"Lúc truớc nghe anh chӏ năm ba nói, anh chӏ cũng mơ hồ, không biết nên chọn truờng nào, không biết nên chọn ngành gì, bởi vì có thể sẽ ảnh huởng đến cuộc sống bốn năm tuơng lai và công tác sau khi tốt nghiệp của họ."
Lý Xuân Hoa lắng lậng nghe, một chân đật duới đất, chân còn lại chống trên ghế cao, cánh tay cô thả tự nhiên, trong tay cầm một ly bia, chất lỏng trong ly ùng ục trào bọt khí ra.
Cô hỏi: "Các em có chuyện gì mình thích làm không?"
"... Hình nhu không có? Cuộc sống năm ba cao trung bận quá, em cũng không biết mình thích gì."
"Đúng đó, mỗi ngày từ sáu giờ sáng đến muời giờ tối, cuối tuần cũng có bài tập chua làm xong, cảm giác nhu một cái máy làm bài tập."
"Mình thích đồ thủ công DIY, đến lúc nghỉ đông đӏnh làm một mớ quần áo bé cho búp bê."
"Mình thích chơi game, muốn chơi thể thao điện tử."
"Uầy, thật hâm mộ những nguời có sở thích nhu các cậu."
"Mỗi nguời đều sẽ có việc mình muốn làm." Lý Xuân Hoa khẽ mỉm cuời, "Thích làmcái gì, thì cứ làm đi, muốn trở thành kiểu nguời gì thì đi mà làm, các em còn rất trẻ, phải dũng cảm thử nghiệm."
Trong lò suởi âm tuờng phát ra tiếng vang tí tách, đó là âm thanh tia lửa nổ tung, quang ảnh lúc sáng lúc tối.
Giờ phút này bầu không khí nhu ủ trong men say, có nguời không nhӏn đuợc dựa lên trên ghế sô-pha, trên mật nổi lên vệt đỏ ửng, hơi híp mắt lại.
Tuổi trẻ có nghĩa là khả năng vô hạn, có việc gì mình thích có thể can đảm mà làm, không phải sợ ngã.
Trương Triết Hạn mở miệng nói: "Mình muốn sau này mang theo máy chụp ảnh, đichu du thế giới với nguời mình thích."
Cung Tuấn đang ngẩng đầu uống đồ uống dừng lại, không một tiếng động nghiêng đầu nhìn cậu, hầu kết nhẹ nhàng lăn.
"Triết Hạn lãng mạn ghê á."
Cứ nhu có một loại sức mạnh thần kỳ, có nguời cũng từ từ mở miệng nói ra điều mình thích.
"Mình muốn đi nghiên cứu khoa học, mình cảm thấy làm thí nghiệm rất thú vӏ."
"Muốn về sau mở một cửa hàng hoa, mỗi ngày đều tỉnh lại trong hoa tuơi."
"Ha ha ha ha mình thì khác nè, mình muốn mở một nông trại, gửi tình vào nuớc non,học theo Đào Uyên Minh."
"Vậy thì cũng có giới hạn một chút, Ngũ Liễu Tiên Sinh chỉ có thể mô phỏng không thểvuợt qua, làm không tốt rất dễ biến thành nông dân chỉ biết làm vuờn."
Mọi nguời đồng loạt cuời rộ lên.
Sau khi ăn uống no đủ, có nguời buồn ngủ chӏu không đuợc, chạy ra bãi biển tảnbộ, bӏ gió lạnh thổi, cả nguời tỉnh táo không ít.
Dựa vào bên trái bãi biển có một ngọn đồi nho nhỏ, trên đồi mọc đầy những cỏ và cây, không biết có phải vì dӏp cuối năm không, một cây cổ thụ ngàn năm duới đồi đuợc trang trí, bên trên bӏ nguời ta buộc đầy dây đỏ, dùng để cầu phúc qua năm.
Cũng có không ít nguời đi qua cầu duyên, cái gì mà nguyện đuợc đến lòng nguời, bạc tóc không chia lìa, cái gì mà chỉ nguyện quân tâm tựa lòng ta, quyết không phụ ý tuơng tu, tất cả đều là một ít thơ từ cổ phong.
Cổ thụ cao to, chạc cây phồn thӏnh, trông nhu cao hơn trời, trên thân cây từng khe từng khe, đều là dấu ấn của gió suơng, cả cây tua đỏ, xa xa nhìn lại, nguợc lại có mấy phần lãng mạn, nhu là tiếp nhận đuợc chúc phúc của thời gian.
Trương Triết Hạn hơi động tâm.
Mai Thái đối những trò này chỉ khӏt mũi coi thuờng: "Chắng qua là một loại gửi gắm,giống nhu thả đèn Khổng Minh, lần truớc mình uớc cho mình thi tháng thuận lợi,kết quả không linh, mình không bao giờ tin tuởng nữa, chỉ có thể dựa vào chínhmình."
Trương Triết Hạn không nhӏn đuợc nhìn Cung Tuấn: "Anh tin cái này không?"
Cung Tuấn rất là hờ hững: "Anh không tin."
Trương Triết Hạn suy nghĩ một chút, quyết đӏnh theo số đông: "Em cũng không tin."
Hai giờ sau, lên đuờng trở về, tất cả mọi nguời quay lại trên xe.
Trời dần tối đi, ngoài khơi dậy sóng, bọt nuớc vỗ nhẹ đá ngầm, bãi cát sau khi nuớc biển xung kích trở nên ẩm uớt, cổ thụ ngàn năm chập chờn theo gió, dây tua đỏ phất phơ trong không trung.
Đám học trò đến một chuyến, trên cây nhiều hơn rất nhiều dây tua
—— trong đó có hai tua đỏ, một cái bên trên viết là Anh thích Triết Hạn Triết Hạn, một cái khác bên trên viết là Em thích A Tuấn.
.
.
Xế chiều tiệc đón năm mới bắt đầu trang trí hội truờng, đến buổi tối, đám học trò kết bè kết lũ tuôn về hội truờng.
Họ trông đợi đêm tiệc này đã lâu, tiệc tối năm nay nhất đӏnh là một lần oanh động nhất, có nguời múa ba-lê, có nguời ca hát, còn có diễn tiểu phẩm, muôn màu muôn vẻ, có rất nhiều thứ đáng xem.
Buổi tối sáu giờ, nguời chủ trì đúng giờ lên sân khấu giới thiệu chuơng trình, chợt, theo một nhӏp trống tùng tùng vang lên, chuơng trính đúng giờ mở màn!
Tiết mục đầu tiên là ca hát, nguời hát đến từ lớp Năm năm nhất, là một Omega nữ, giọng hát dӏu dàng êm tai, cô mậc quần trắng, nhìn qua nhu một đóa sơn chi nở rộtrên sân khấu giữa đêm.
Mọi nguời vốn cho là đây là một bản nhạc trữ tình, lại không đoán đuợc nửa đuờng phong cách xoay một cái, đột nhiên biến thành đoạn rap mạnh mẽ, ánh đèn từ tiên khí chập chờn biến thành mạnh mẽ cuồng nhiệt không thôi.
Cùng một cái cổ họng, có thể êm dӏu có thể thâm tình, lại cũng có thể mê hoậc có thể bùng nổ, nhu là một đóa hoa, chính diện trông là hoa sơn chi, mật trái lại thấy hoa hồng đỏ.
Bầu không khí mới vừa mở màn đã bӏ gầy lên đỉnh điểm.
Khi cô kết thúc, có nguời nhӏn không đuợc tung hoa lên sân khấu, hô to hát hay.
Trong giây lát cô bé ngoái đầu nhìn về huớng mọi nguời, tất cả mọi nguời thoáng chốc điên cuồng.
Kế tiếp là tiểu phẩm, ca hát, còn có khiêu vũ.
Khi chuơng trình tiến hành đến trung kỳ, khán giả tiến vào giai đoạn mệt mỏi, nguời chủ trì qua từng dòng từng đoạn giới thiệu chuơng trình rồi, lớn tiếng nói: "—— tiếp sau đây, xin mời các bạn đến từ lớp Một năm hai của chúng ta, Trương Triết Hạn vàCung Tuấn!"
Câu này của cậu ta vừa mới dứt lời, bầu không khí vốn hơi đình trệ lại nổi lửa lên.
Có rất nhiều nguời nán lại thật lâu, chỉ để xem Trương Triết Hạn và Cung Tuấn cùnglên sân khấu, có nguời thậm chí lúc hai nguời còn chua lên sàn đã bắt đầu gào thét.
Duới sự mong đợi của tất cả mọi nguời, hai chàng trai mậc tây trang đen, mộttruớc một sau đi tới sân khấu.
Một nguời tuấn mỹ vô song, đuờng nét lạnh nhạt sắc sảo, con nguơi nhu là hai vùng biển sâu, một nguời khác trong trẻo xinh đẹp, bên môi mang nụ cuời, hai đồngđiếu nông nông mà hiện ra.
Hai nguời này trên căn bản là đảm nhiệm toàn năng ở Nhất Trung, Cung Tuấn là Alpha mạnh nhất, học thần đại lão, Trương Triết Hạn là đại ca uy phong lẫm liệt, thiếuniên lội nguợc dòng.
Thời điểm một nguời trong học xuất hiện, nguời kia nhất đӏnh cũng xuất hiện, tất cảmọi nguời biết quan hệ giữa họ cực kỳ tốt.
Nhung đồng đài ở sân khấu lấp lánh, lại là lần đầu tiên từ truớc tới nay, cũng khôngbiết có lần sau hay không.
Những nguời thầm mến hai nguời họ lúc thấy họ buớc ra, kích động không thôi, điện thoại di động sớm đã chuẩn bӏ kĩ, bắt đầu điên cuồng quay phim.
Hai chàng trai cũng không làm phần mở màn gì, đi tới ngồi xuống trên ghế chơi đàn, chợt kéo nắp đàn ra.
Một luồng ánh sáng màu xanh nhạt đuổi tới, trùm lên hai nguời, những nơi còn lại trên sân khấu tối sầm lại, trên thính phòng cũng không có ánh sáng.
Giây phút này, cứ nhu thể cả thế giới chỉ còn du lại hai nguời họ. Mọi nguời nín hơimà đợi, toàn truờng lậng im.
Họ đồng thời đua tay ra, muời ngón nhẹ nhàng nhu buớm bay thản nhiên nhảy múa trên phím đàn đen trắng.
Khúc nhạc êm dӏu dễ nghe vang lên, nhu là nuớc suối róc rách duới ánh trăng, nhu làbầu trời đầy sao dồn dập rơi xuống từ đêm dài, nhu là hành Triết Hạn nhỏ trong vũ trụ mênh mông vì lực hút mà không ngừng tới gần lẫn nhau.
Bí ẩn, biến hóa thất thuờng, nhung lại lôi kéo sự chú ý, một ngón ấn xuống nhu đấmthắng vào lòng nguời, rung động không thôi.
Bốn tay từ chậm biến nhanh, nhӏp điệu rõ ràng, lại phối hợp rất tốt, đâu vào đấy, ăn ý muời phần.
Ca khúc đến đoạn cao trào, một trọng âm đột nhiên đánh xuống! Phong cách bảnnhạc từ ôn hòa tĩnh lậng biến thành vui vẻ chật chẽ.
Tựa nhu tốc độ thời gian trở nên nhanh hơn, hoa nở hoa tàn, mây cuốn lấy mây, dù cho thế gian hủy diệt, dù cho vũ trụ trở về khởi đầu hồng hoang, dù cho từ đây thời gian đình chỉ luu động, chỉ có Triết Hạn không rực rỡ vĩnh hằng.
Nhu là tiếng Phạn từ chân trời xa xa truyền đến, mỗi một âm, đều lan truyền tình cảm đến khán giả, khiến nguời hoa mắt mê mẩn, khiến nguời đắm chìm vào trong,muốn ngừng mà không đuợc.
Nhu thể đi theo ca khúc một luợt, đến một lữ trình biển sao lãng mạn cực độ, nhìn thấy những thiên hà và vũ trụ lộng lẫy tráng lệ, lại thấy vạn vật héo tàn, chỉ còn du lạibiển sao trên đỉnh đầu.
Nỗi lòng tựa sóng to gió lớn khuấy động không thôi.
Bản nhạc chấn động nhu vậy, nhung ở phần cuối, lại không hề có một tiếng động, nhu dây huyền kéo căng hết cỡ, tại nơi không một tiếng động vang lên tiếng sấm.
Toàn truờng yên tĩnh, thật lâu khó có thể thốt nên lời.
Mà trên sân khấu hai chàng trai đứng dậy, một giọng nói lạnh nhạt vang lên trong toàn hội truờng: "Tậng cho một nguời vô cùng quan trọng với tôi ở đây, bản duơng cầmnày tên là ——Constellation."
Sau khi nói xong lời này, ánh đèn vũ đài bỗng nhiên tối sầm lại, hai nguời xuống đàirời đi.
Mới ban đầu vẫn chua có ai nhận ra, mà từ từ có nguời tiếng Anh tốt ngơ ngác nói: "Constellation ý là... Triết Hạn tú...?"
"Mình thấy mình có thật là nhiều câu hỏi, mình ngồi cách sân khấu gần nhất, hình nhumình thấy, lúc ấn xuống âm cuối cùng, tay của
hai nguời cứ nhu nắm lấy nhau một lát..." "Triết Hạn tú, Trương Triết Hạn và Cung Tuấn???" "?????? Trùng hợp đi?"
"Một nguời bạn của mình nói, đã từng thấy hai nguời họ hôn nhau ở thảm cỏ trongtruờng..."
"??? Thì ra họ là kiểu anh em này!!!!!!"
"A a a a a a a a a a a hai nguời tôi thích là một cập??????"
"Mình điên rồi, mình điên thật rồi... Từ lúc hai nguời ngồi xuống đánh đàn, mậcdù không có tuơng tác, nhung mà đã trần trụi thể hiện tình cảm rồi, mình cứ cảm thấy nhu là, bản nhạc này căn bản không phải đàn cho tụi mình nghe, cứ kiểu nhutụi mình thuận tiện có đuợc cơ hội nghe..."
"Mình cứ nghĩ chỉ có mỗi mình mình có cảm giác này!"
"Ca khúc này rõ ràng chỉ dành cho hai nguời bọn họ! Những nguời còn lại tất cả đềulà du thừa!"
"Tin hot đây, bản nhạc này là Cung Tuấn tự tay viết, chỉ để cùng Trương Triết Hạn lên sân khấu biểu diễn, những chuyện khác mình không nói, ai hiểu tự nhiên sẽ hiểu."
"?????? A a a a a a a a mình cũng không biết tại sao mình bỗng nhiên kích động quá!!"
.
.
Tác giả có lời muốn nói: Lần gập gỡ ban đầu của hai nguời tôi đã từng viết, lúc Triết Hạn nằm mơ trong chuơng 5.
Còn có, bộ truyện này chính thức buớc vào đếm nguợc kết thúc nha, tôi nghĩ mọinguời cũng có cảm giác này rồi.
Dự tính sẽ kết thúc trong ba chuơng.
Đào Tiềm, hiệu Uyên Minh, lại có biệt hiệu là Ngũ Liễu Tiên Sinh, là một trong nhrngnhà thơ lớn cúa Trung Quốc thời nhà Tấn và Luu
Tống, "Ông kiêu hãnh trở về với nông thôn cày ruộng mà ăn, dqc
sách, làm thơ; diều dó chŕng tỏ ông là một nguời có nhân cách. " – nguồn Wikipedia
[78] Buổi sơ khai cuối cùng rồi cũng tảng sáng
78 [Buổi sơ khai cuối cùng rồi cũng tảng sáng]
Sau khi biểu diễn xong, Trương Triết Hạn cùng Cung Tuấn từ phía sau đài vòng tới trên thính phòng, nơi đó có chỗ ngồi Mai Thái và Tần Thu giữ cho họ.
Nhìn thấy hai nguời họ, khán giả ngồi xung quanh cứ nhu bӏ đánh thuốc mà dồn dập nhìn sang, trong mắt mang đầy kích động.
Các cô muốn hỏi Constellation có phải đúng ý mà các cô đang nghĩ không, hai nguời bọn học đến cùng có còn là anh em thuần khiết không.
Mà không ai mở đầu, cho nên chắng ai dám lên tiếng dò hỏi, chỉ có thể dùng các loạiánh mắt bao hàm thâm ý mà tìm tòi nghiên cứu, cứ nhu đèn tụ quang đảo quanhnguời họ.
Vừa nãy lúc ở trên sân khấu đánh đàn, trong mắt Trương Triết Hạn chỉ còn lại Cung Tuấn, trong đầu cũng nghĩ tới Cung Tuấn, không có nghĩ tới những nguời khác, mà sau khi Cung Tuấn nói câu đó trên sân khấu, duới đài tất cả xôn xao, cậu muộn màng nhận ra... Hai nguời họ có phải là vừa công bố truớc mật toàn truờng.
Thế này hình nhu chơi hơi lớn.
Nhận ra đuợc nguời chung quanh đều đang nhìn kỹ họ, Trương Triết Hạn hơi lúng túng.
Cậu nghiêng đầu, mới vừa ghé sát vào Cung Tuấn, đột nhiên nhận ra đuợc tầm mắt bao quanh cứ nhu trở nên nhiệt liệt hơn, nhu là bóng đèn điện tám trăm watt, chói sáng rực rỡ.
Phảng phất giờ khắc này cậu hơi hơi cùng Cung Tuấn làm chút gì, nguời chungquanh lập tức sẽ nổ tung.
Trương Triết Hạn vì vậy liền quay đầu trở lại.
Mai Thái ở bên cạnh nhìn không nhӏn đuợc: "Tại sao mình nghe họ đều đang đoán hainguời không phải thật sự là anh em tốt vậy..."
Cung Tuấn nhàn nhạt hỏi: "Cậu đoán xem?"
Mai Thái lúc này thật sự là ngơ ngác, vô cùng ngơ ngác: "Mình cảm thấy hai nguời vẫn luôn rất bình thuờng mà, có phải là tu tuởng của họ ô uế quá không?"
Cung Tuấn: "Vậy cậu đoán lại thử xem?" Đoán lại thử xem ý là?
Mai Thái: "???"
Mai Thái: "!!!!"
Trương Triết Hạn thẫn thờ ngồi ở một bên, có chút lo lắng Mai Thái sẽ không chӏu nổi kích thích mà ngất đi.
Mai Thái mở to hai mắt, ôm tim, chỉ chỉ Cung Tuấn, lại chỉ chỉ Trương Triết Hạn, lắp bắp hồi lâu.
Điện thoại di động của Trương Triết Hạn rung lên, cậu lấy điện thoại ra, là tin nhắn của Đại Cẩu, chúc cậu năm mới vui vẻ, anh chuẩn bӏ quà cho cậu, kêu cậu đi ra ngoài lấy.
Hai ngày truớc Trương Triết Hạn tậng quà giáng sinh cho Đại Cẩu và Hoàng Mao, phuơng thức biểu đạt cảm ơn của Hoàng Mao rất trực tiếp, muốn mời cậu ăn đồ nuớng, vì vậy ba nguời cùng nhau ăn một bữa thӏt nuớng, thật ra rất náo nhiệt.
Không nghĩ tới Đại Cẩu lại đậc biệt đến tậng quà, Trương Triết Hạn thấy buồn cuời.
Bọn họ thật sự là quá khách sáo, đi một chuyến thật xa, đứng trong gió rét lạnh lẽolâu nhu vậy, Trương Triết Hạn mà không đi ra thì không
khỏi phụ ý tốt của nguời ta.
Cậu không thể làm gì khác hơn là trả lời một câu ra ngay, sau đó đӏnh xoay nguời đi ra.
Cung Tuấn duỗi tay nắm lấy cổ tay cậu: "Em đi đâu vậy? Một lát nữa còn phải chụp ảnh."
Sau khi toàn bộ các tiết mục kết thúc, các học sinh tham gia chuơng trình sẽ lên sân khấu lần thứ hai, hát Đêm Nay Khó Quên [1] , chụp ảnh luu niệm chung.
[1] Nguyên văn: 难忘今宵, một bài hát nằm trong album cùng tên cúa Lý Cốc Nhất, phát hành năm 2013, ca tr hay, giai diệu hay, làm nền cho Xuân Vãn, dần trở thành một bài hát dành riêng cho nhrng dịp dặc biệt, là kinh diển trong kinh diển.
Trương Triết Hạn giải thích: "Đại Cẩu nói là đến đua quà cho em, kêu em ra ngoài lấy,một lát nữa em sẽ trở lại."
Ngày hôm nay nhiều nguời, Cung Tuấn hơi không yên lòng: "Muốn anh đi với em không?"
Trương Triết Hạn lắc đầu một cái: "Em có phải con nít đâu."
Từ hội truờng đến cổng truờng chỉ là một chuyến đi năm phút đồng hồ, màn đêm buông xuống, một vùng đen nhánh, chỉ có đèn đuờng tỏa ra ánh sáng xa xăm.
Sợ Đại Cẩu chờ sốt ruột, Trương Triết Hạn tăng nhanh buớc chân chạy ra bên ngoài, Đại Cẩu gửi tin nhắn cho cậu nói cổng chính gió lớn, anh đợi cậu ở con đuờng nhỏbên cạnh cổng.
Sau khi ra khỏi cổng truờng, Trương Triết Hạn rẽ sang bên trái, đi tới con đuờng nhỏkia, hơi suyễn khí, cậu kêu: "Đại Cẩu?"
Không ai đáp lại cậu, mật đuờng trống rỗng, chỉ có tiếng gió ù ù thoảng qua.
Trương Triết Hạn hơi nghi hoậc, cậu vừa đӏnh gọi thêm hai tiếng, một cái tay đột nhiên từ phía sau vuơn tới, dùng khăn tẩm thuốc mê che miệng mũi cậu lại.
Con nguơi cậu trợn to, giãy giụa, truớc mắt một mảnh trời đất quay cuồng, tứ chi cũng xụi lơ vô lực, hắc ám mạnh mẽ tập kích.
Chắng biết vì sao, mí mắt Cung Tuấn giật mạnh hai lần, y lậng lẽ nhắm mắt một lát, có nguời đến gọi y, kêu y chuẩn bӏ, lên đài chụp ảnh chung.
Cung Tuấn đáp một chữ "ừ", giơ cổ tay lên nhìn xuống đồng hồ đeo tay. Cách lúcTrương Triết Hạn ra ngoài đã qua muời lăm phút.
Từ kỳ mẫn cảm lần truớc, Cung Tuấn biết cái nguời Đại Cẩu này, cũng biết Trương Triết Hạn vẫn đang giúp anh ta học bổ Tuấn.
Có lẽ hai nguời họ đang nghiên cứu đề bài gì đó?
Cung Tuấn suy đoán nhu vậy, đứng dậy, chậm rãi đi về cánh gà, chuẩn bӏ đợi thêm năm phút đồng hồ, nếu nhu Trương Triết Hạn vẫn chua trở lại, y liền nhắn tin cho cậu.
Trên sân khấu đang diễn một ca khúc cuối cùng, tất cả những nguời đã lên đài đều tập hợp ở đằng sau sân khấu, đợi cùng hát Đêm Nay Khó Quên.
Ngoài nguời, còn có một ít nhạc cụ, bàn ghế và đạo cụ dùng để biểu diễn.
Ánh đèn cánh gà mờ mờ, có nguời đi qua, Cung Tuấn lùi ra sau, du quang khóe mắtbỗng nhiên thoáng nhìn bên trái duơng cầm, duờng nhu có thứ gì đang phát sáng.
... Phát sáng?
Sắc mật Cung Tuấn trầm xuống, đi lên phía truớc, khom lung kiểm tra ánh huỳnh quang này.
Không có gì bất ngờ, là một hàng tiếng Anh.
——I'm coming.
Sắc mật Cung Tuấn bỗng nhiên trở nên hết sức khó coi, gần nhu không chần chừ chút nào, y chạy khỏi hậu đài, thử gọi điện thoại cho Trương Triết Hạn.
"Số điện thoại bạn gọi không có nguời trả lời, số điện thoại bạn gọi không có nguời trả lời ——"
Có nguời thấy Cung Tuấn chạy ra, sốt ruột mà tiến tới: "Cung Tuấn, sao đột nhiên lại chạy đi..."
Một câu của cậu ta còn chua nói hết, bӏ guơng mật hàn băng của Cung Tuấn dọacâm nhu hến, giọng nói cũng ngày càng thấp.
"Xin lỗi, tôi không tham gia."
Chàng trai xẹt qua nguời cậu ta nhu một trận gió cuốn, trực tiếp chạy ra ngoài.
Tình cảnh này khiến rất nhiều nguời đều thấy hơi bất ngờ, bởi vì Cung Tuấn bất kể là lúc nào cũng bình tĩnh tự nhiên, trầm ổn trấn đӏnh, bộ dáng cứ nhu trời có sập xuốngcũng sẽ không nhíu lông mày một cái, mà lúc này, tất cả mọi nguời đều nhìn thấy hoang mang từ trên nguời y.
... Hoang mang, cái loại cảm xúc hoàn toàn không thể hiện ra trên nguời y này.
Đến cùng xảy ra chuyện gì?
Sau muời phút, xác nhận với bảo vệ là Trương Triết Hạn đi ra ngoài rồi biến mất, Cung Tuấn trực tiếp báo cảnh sát.
.
.
Ý thức của Trương Triết Hạn tối tăm, cảm giác chính mình nhu thân trong biển rộng, mắt cậu bӏ vải đen bӏt kín, không thấy rõ bất kỳ thứ gì, tay bӏ trói, không thể động đậy.
Triết Hạn thần cậu trở nên chậm chạp, cảm thấy bản thân nhu đã tỉnh rồi, lại giống nhuchua tỉnh, tất cả những cảm quan khác bӏ khuếch đại vô hạn.
Duới nguời lạnh lẽo, không chút nhiệt độ, rất trơn, di động sẽ phát ra tiếng ma sát nhẹ nhàng.
Huơng biển nông và nhẹ phảng phất quanh nguời cậu, mang những nốt huơng gỗ,lạnh nhạt mà khiến nguời mê muội.
Trong lúc hoảng hốt, Trương Triết Hạn lẩm bẩm nói: "Cung Tuấn..."
Mà trong nháy mắt gọi ra cái tên này, Trương Triết Hạn thoáng tỉnh lại, mím môi duới.
Có vẻ là nghe thấy động tĩnh của cậu, một bàn tay đẹp đẽ mà gầy trơ cả xuơng tiếnđến, nhẹ nhàng gỡ bỏ dây che mắt cậu.
Ánh sáng xung quanh không hề chói mắt, đập vào mi mắt chính là mấy cây xà nhà gỗ trơ trụi trên đỉnh đầu, còn có những tấm tôn lộn xộn, chúng phân cách bầu trời thành những khối vuông bất quy tắc, bầu trời ảm đạm thâm trầm, không sao cũng không trăng, chỉ có gió lạnh gào thét.
Chỉ một ngọn đèn lớn sáng lên, chói mắt cực kỳ.
Trương Triết Hạn nhẹ nhàng chớp mắt, thấy rõ chu vi tất cả đều là guơng, ngang dọctứ tung, tỏa ra ánh sáng gợn sóng.
Nguời đứng bên cạnh cúi nguời, hơi thở hải duơng bỗng nhiên tới gần, phun ra hơi nhẹ nhàng ám muội: "Anh nói rồi, chúng ta còn có thể gập lại."
Trương Triết Hạn nghiêng đầu, nhìn thấy mật của nguời nọ, đó là Khuơng Nham.
Nói là Khuơng Nham, duờng nhu lại không giống Khuơng Nham trong ấn tuợng lắm.
Trương Triết Hạn rất là kinh ngạc: "Khuơng Nham không phải..."
"Không phải đã bӏ bắt đi cải tạo thanh thiếu niên?" Nguời kia nối tiếp câu nói chua hết của cậu, lộ ra một nụ cuời lạnh lẽo quỷ quyệt, đua tay nhẹ nhàng sờ mi tâm, "Anh làanh trai nó, Khuơng Thạch."
Khi hạ tay xuống, thần sắc trên mật gã phát sinh biến hóa rất nhỏ, nụ cuời khiến nguời ta sợ hãi kia rút đi, thay vào đó là sự bình tĩnh điềm đạm: "Tao mới là Khuơng Nham."
—— bọn họ không chỉ là sinh đôi, còn có nhân cách phân liệt.
Từ lúc còn rất nhỏ họ đã là sinh mệnh dựa lên nhau mà sống, mà cha mẹ ly hôn, họ bӏ ép tách ra, từ từ sinh ra nhân cách của nguời kia, nhu vậy có thể vĩnh viễn ở cùng đốiphuơng.
Sau khi Khuơng Nham bӏ bắt đi cải tạo thanh thiếu niên, Khuơng Thạch mới lại chú ý đến Trương Triết Hạn, gã quyết đӏnh hoàn thành chuyện đến bây giờ mình vẫn muốn làm, mà em trai trong thân thể gã, nhất đӏnh cũng sẽ ủng hộ gã.
Trương Triết Hạn sững sờ hai giây, duờng nhu hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào.
"Trương Triết Hạn, tao không đối xử tốt với mày sao?" Khuơng Nham đi quanh cậu một vòng, ung dung thong thả, "Tại sao mày cứ muốn hại tao nhu vậy?"
Trương Triết Hạn nằm trên guơng, không nói gì.
"Tao biết anh trai tao rất thích mày, hồi trại hè anh ấy là bạn cực kỳ thân với mày, mày vốn nên bӏ anh ấy ký hiệu, nhung mà sau đó xảy ra chút bất ngờ nhỏ, bӏ nguời khác nhanh chân đến truớc." Khuơng Nham cuối cùng dừng lại bên nguời cậu, cúi đầu nhìn kỹ cậu, ánh mắt kia nhu là đang thuởng thức một tác phẩm nghệ thuật.
Không thể không thừa nhận, Trương Triết Hạn quả thật là một thiếu niên vô cùng vô cùng đẹp, khung xuơng Triết Hạn tế, nguời cao gầy, de dẻ mềm mӏn nhu sứ, connguơi nhu đổ đầy ánh sao, đuờng cong uu mỹ một đuờng từ thái duơng uốn luợnchảy xuống, đi ngang qua thái duơng, cằm, cổ, hầu kết, luớt vào trong cổ áo sơ mi.
"Tao sớm đã phát hiện mày bӏ Cung Tuấn ký hiệu," Khuơng Nham nhíu mày lại, "Lần đầu tiên là nó, lần thứ hai cũng là nó, mày thích nó đến vậy à?! Cùng là chất dẫn dụ hải duơng, tại sao anh của tao không thể?!"
Trương Triết Hạn nhu truớc không nói lời nào, duờng nhu đánh mất khả năng nói chuyện.
"Mày hại tao thì không sao, tao chỉ muốn hoàn thành giấc mơ của anh tao, chất dẫndụ của mày độ ngọt siêu cao, là đậc biệt nhất trong toàn bộ Omega, mà chất dẫn dụ của tao và anh tao có thể ép tất cả Omega tiến vào kỳ phát nhiệt." KhuơngNham không để ý chút nào, gã ngồi bên cạnh cậu, đua tay nâng nguời cậu, nhẹ nhàng cuời, "Mày theo tụi tao, thật sự là một đôi trời sinh, đúng hay không?"
Trương Triết Hạn nằm trong ngực gã, lạnh lùng nhìn kỹ gã: "Mày muốn ký hiệu tao?"
Nụ cuời bên môi Khuơng Nham sâu đậm thêm: "Anh tao chỉ đang giúp mày, Cung Tuấn không xứng với mày, tới giờ mà mày còn chua hiểu, chỉ có bọn tao mới giúp đuợc mày."
Sau một câu nói, gã lại đổi sắc mật lần nữa, loại ánh mắt nhu rắn độc từ từ nhìn Trương Triết Hạn, gã đến gần cậu, thấp giọng hỏi: "Đoán thử xem, đây là đâu nào?"
Trương Triết Hạn không cần nhìn bốn phía xung quanh cũng biết mình đang ở đâu, giọng cậu khàn khàn: "Nhà kho."
Cậu nhớ đến, lần truớc sau khi xem triển lãm nhiếp ảnh xong đi ra ngoài, cậu luớtmắt qua bên ngoài nhà kho một cái, xập xệ rách
ruới, chung quanh lọt gió, chỉ còn du lại vài cây thép nỗ lực kiên cuờng nâng đỡ.
"Nhà kho —— nơi mà em từng đến hồi sơ trung, rất có ý nghĩa kỷ niệm, nơi này vốnđӏnh xây dựng thành khu trò chơi mê cung guơng, sau đó đình công, chỉ còn lại những tấm guơng này, lát nữa em có thể từ trong chúng nó nhìn thấy anh làm gì với em." Ý cuời của Khuơng Thạch âm trầm, "Miễn phí mang em trở lại chốn cũ, không cần cảm tạ anh."
Gã nâng tay, chậm rãi di chuyển từ bả vai cậu đến cổ cậu, kéo cổ áo xuống, ánh mắt tham lam đóng đinh trên mảng da thӏt trắng nõn này, chảy ra dục vọng trần trụi.
Khuơng Thạch từ lúc sinh ra đã biết mình đậc thù, bác sĩ nói gã cứ nhu một con quái vật nhỏ, từ bé đã khong ai cùng gã chơi đùa, gã chỉ có thể ở bên cạnh Khuơng Nham.
Mà từ lần đầu tiên gập TrươngTriết Hạn ở trại hè, gã liền thích thiếu niên xinh đẹp này, cậu sắp phân hóa, nguời khác cũng không biết, chỉ có gã cùng có thể chất đậc thù nhận ra.
Khi đó gã liền biết, Trương Triết Hạn nhất đӏnh sẽ trở thành vật trong túi gã, họ là một đôi trời sinh!
Nhung chết tiệt, gã trăm phuơng nghìn kế lâu nhu vậy, lại chỉ có thể làm bạn với Trương Triết Hạn, mà cả trái tim Trương Triết Hạn đều nhào tới trên nguời Cung Tuấn.
Sau đó, khi Trương Triết Hạn phân hóa rồi, Khuơng Thạch tận mắt nhìn thấy CungTuấn ôm lấy cậu, hỏi cậu nghĩ kỹ chua, chợt ký hiệu cậu.
Cảnh tuợng đó trở thành ác mộng sâu sắc nửa đêm giật mình của gã, vẫn cứ bám riết lấy gã, cuối cùng hóa thành tâm ma.
Gã muốn ký hiệu Trương Triết Hạn, muốn đến điên, rõ ràng chỉ thiếu chút nữa, rõ ràng không có Cung Tuấn, gã đã thành công rồi!
Sự bất bình ấy trải qua thời gian lên men, làm cho gã hận đến phát rồ!
Bây giờ, nguời sáng nhớ chiều mong ở ngay bên cạnh, gã lập tức sẽ đuợc toạinguyện, trên mật Khuơng Thạch toàn là cố chấp và điên cuồng!
Gã vừa mới chuẩn bӏ cắn một cái, Trương Triết Hạn bỗng nhiên mở miệng nói: "Coinhu mày mô phỏng chất dẫn dụ của Cung Tuấn một vạn lần, một sợi tóc của anh ấy mày cũng không sánh đuợc, mày là đứa ghê tởm nhất mà tao từng gập —— "
Câu nói này quả thật là luỡi dao sắc đun nóng, nhắm lấy chỗ mềm nhất trong lòngKhuơng Thạch mà đâm, lửa giận hừng hực đột nhiên nổ tung, che ngợp trời, hoàntoàn không khống chế đuợc.
Gã giơ tay lên muốn tát mật Trương Triết Hạn một bạt tay, mà Trương Triết Hạn không biết từ lúc nào, thế mà đã mở đuợc dây thừng trói cậu, một cú đấm móc phải gọn gàng nhanh chóng bụp lên gã!
Khoảng cách giữa hai nguời gần, gần nhu là không thể tránh đuợc, Khuơng Thạch bӏcậu đấm trúng, nghiêng qua một bên, Trương Triết Hạn lắc mình đẩy guơng, chạyvề phía truớc!
Khuơng Thạch nghiêng qua một bên, đua tay lau máu tràn ra khóe miệng, phảng phất nhu cảm thấy rất thú vӏ: "Triết Hạn, em nghĩ hôm nay em chạy thoát?"
Nơi này bốn phía đều là guơng, theo lý thuyết bỏ trống lâu nhu vậy không khởi công, mật kính hắn phải đầy tro bụi, mơ hồ không rõ, nhung lại không phải, toàn bộ guơng đều lòe lòe tỏa sáng, sạch sẽ cực kỳ.
Trương Triết Hạn trốn ở sau guơng, khắc chế hít thở, cậu mới vừa tỉnh lại từ trạng thái hôn mê không lâu, cơ bản là không có sức lực gì, truớc không nói lời nào, vẫn là đang tận lực tập trung mở nút dây thừng.
Bây giờ đấu một phen cùng Khuơng Thạch, cả nguời cậu hơi thoát lực.
Cái miệng nhỏ của cậu hô hấp mấy lần, vừa mới muốn tiếp tục chạy về phía truớc, đằng sau bỗng nhiên rầm một tiếng! Guơng đột nhiên vỡ tung, vô số mảnh vỡ ào ào nát đầy đất.
Có vài luỡi dao sắc bén luớt qua hai má Trương Triết Hạn, dòng không khí nho nhỏ đẩy cạnh ngã bổ sang bên cạnh, đầu đập lên cạnh tảng đá, một tiếng vang đục, đau đớn bén ngọt tràn ra.
"Anh nói rồi, em trốn không thoát." Khuơng Thạch ung dung thong thả đi tới phía saucậu, thả bảng điều khiển trong tay vào lại trong túi, ngồi xổm xuống, gã nhu là hơi thuơng hại mà nhìn cậu, "Tại sao phải giãy dụa vô vӏ nhu vậy?"
Một vết thuơng nhỏ màu đỏ xuất hiện trên guơng mật trắng tuyết của cậu trai,tràn ra mấy giọt máu, nhu là hoa bỉ ngạn nở trong tuyết.
"Tao không nhớ ra mày, mày là thằng điên." Chờ cơn chóng mật từ từ qua đi, Trương Triết Hạn giãy dụa từ duới đất bò dậy, khuỷu tay chống trên mật đất trải đầy tro bụi, ngổn ngang tột cùng, "Mày nghĩ là mang tao tới cái kho này, tao sẽ suy sụp, mậc màymuốn làm gì thì làm?"
Cậu lảo đảo từ duới đất đứng lên, nhận ra hai má ẩm uớt, cậu đua tay lau, trên mu bàn tay dính một vệt đỏ.
"Chắng lẽ không đúng?" Khuơng Thạch đầy hứng thú mà nhìn cậu giãy dụa, nhu đang nhìn một đóa hoa sắp khô héo, "Nghe nói hồi sơ trung em có bóng ma trong lòng với nơi này, sau đó bӏ ép mời bác sĩ tâm lý, nơi này chắng lẽ không phải ác mộng cả đời của em?"
Có lẽ đối với Trương Triết Hạn hai năm truớc mà nói, là ác mộng, là vết thuơng một đời cũng không nguyện chạm đến, là ngay cả nhớ đến cũng sẽ run nhu cầy sấy, khómà ngủ đuợc.
Trương Triết Hạn tiến lên một buớc, quyền phong ác liệt, đánh thắng mật, KhuơngThạch tránh ra, hơi cúi nguời, chân quét tới, nếu nhu bӏ đối phuơng quét trúng, thì cả nguời đều sẽ té ngửa về sau, từ đó té xuống!
Cả nguời Trương Triết Hạn lùi về sau, lợi dụng đúng cơ hội, một cuớc đạp trúng mắt cá chân của gã ta! Chỉ nghe một tiếng rắc rắc vang lên, đó là âm thanh trật khớpxuơng.
Trong nháy mắt, Khuơng Thạch đau đến mồ hôi lạnh dâng lên mà đến, cả cắng chân không còn cảm giác, chợt mềm nhũn ngã xuống.
Trong lúc hai nguời đánh nhau, bụi bậm tung bay, bầu trời đen kӏch nhu là mực đenđậc không tan ra, gió lạnh gào thét, không ai biết nơi nhà kho ở rừng núi hoang vắng này đã trải qua một hồi kinh tâm động phách thế nào.
Guơng dài rộng chồng chất bày ra, xếp thành mê cung, lúc này trong những tấm guơng quanh họ, chiếu ra chính là hai nguời vô cùng chật vật.
Trương Triết Hạn buớc tới, thở dốc, duỗi tay nắm lấy cổ áo gã, ở trên cao nhìn xuống gã, nhẹ nhàng nói: "Đều đã qua."
Bây giờ cậu nhớ lại, chỉ nhớ đến màu xanh ngọc bò khắp tuờng nhu thác, ánh nắng vừa vận, chàng trai đứng trong nắng cầm tay cậu, không một tiếng động lan truyền sự an ủi, cùng với bốn muơi tám vì sao nhận đuợc khi trở lại trong lớp học kia.
Chuyện phát sinh năm ba sơ trung đều đã trôi qua, cậu là ai, nguời khác nói không tính —— cậu đã sớm không phải cậu nhóc hãm sâu vào sợ hãi lúc truớc, không ai có thể cuỡng ép kéo cậu vào bóng tối gì nữa!
Một đấm của Trương Triết Hạn đánh tới, nửa bên mật của Khuơng Thạch từ từsung lên, thế mà vẫn đứng cuời ở chỗ cũ.
"Trương Triết Hạn, chuyện hồi năm ba sơ trung đã qua, vậy còn trại hè?" Khuơng Thạch không chút quan tâm vết thuơng, gã theo dõi chật chẽ con nguơi Trương Triết Hạn, thản nhiên nói, "Em không nhớ rõ, vậy thì anh lập lại cho em nghe? Bác sĩ nói, em là Omega kỳ quái nhất ông ta từng gập, em giống với anh, rõ ràng cũng là quái vật!"
Quái vật ——
Trong đầu Trương Triết Hạn âm ỉ đau không thôi, nhu là đang giằng co xé mài không ngừng, cứ nhu có một vòng xoáy sâu không thấy đáy, phải lôi cả nguời cậu vào.
Trong đau đớn cực độ, một ít mảnh vỡ vụn vật xuất hiện ở trong đầu.
Trương Triết Hạn muời lăm tuổi co rúc trong góc, cửa bӏ đóng lại, chỉ có khi màn cửa bӏ gió nhấc lên, mới có thể thông qua của sổ mà lọt vào một tia sáng nhạt.
Bác sĩ nói, không đề nghӏ bất kỳ ai đến gần cậu, vì vậy tất cả mọi nguời đều cách cậu rất xa.
Chỉ có một nguời bạn rất thân gập đuợc trong trại hè ngồi xổm bên cạnh cậu, đua tay ôm lấy cậu, nhỏ giọng nói: "Trương Triết Hạn, quái vật phải bӏ nhốt lại, họ nhát gan, không dám đến gần chúng ta, đây là chuyện rất bình thuờng, không sao cả, còn cóanh ở đây với em."
Thiếu niên yếu ớt hốt hoảng nguớc mắt, sự sợ hãi vô tận liên quan đến Omega baophủ tới, cậu gần nhu bӏ dày vò đến điên.
Cậu độc hành lẻ loi trong bóng tối hồi lâu, dọc trên đuờng đi, không có bất kỳ ai chocậu ánh sáng, nguời nhà, bạn bè, bạn học...
Cậu cho là con đuờng này cậu phải đi tiếp một mình, đi thắng đến tận cùng thế giới, đi tới khi thời gian dừng lại.
Nghe thấy có nguời muốn ở đấy cùng cậu, cậu ngơ ngác mà hỏi: "Có thật không?"
"Thật vậy." Toàn bộ khuôn mật nguời bạn biến mất trong bóng tối, nhu là ác ma đӏa ngục, gã rù rì nói, "Bởi vì chúng ta đều là quái vật, vận mệnh của chúng ta đều giống nhau, cả đời này sẽ không có bất kỳ ai yêu quý cậu... nhung tôi sẽ luôn ở đây với cậu."
Quái vật, quái vật, quái vật ——
Trương Triết Hạn có một chốc thất thần, duờng nhu đau đớn vô tận lan tràn tới, đậpmạnh lên hộp sọ của cậu, từng buớc xâm chiếm toàn bộ cậu.
Đầu cậu đau đến phải đập vào tuờng, muốn giơ tay bứt tóc mình!
Khuơng Thạch lợi dụng đúng cơ hội, ngẩng mật đứng dậy, từ trong túi áo lấy ra bảng điều khiển: "Thế giới này căn bản không hoan nghênh chúng ta, Triết Hạn, chúng ta căn bản không nên tồn tại."
Gã nhìn chăm chú vào guơng mật trong ngần xinh đẹp của cậu trai, ngón tay vuốt nhẹ nút lệnh, đầu độc nói: "Cho nên, chúng ta cùng đến một thế giới tràn ngập tự do vàbình đắng, đuợc không?"
Trương Triết Hạn ngơ ngác nhìn gã, dừng toàn bộ động tác lại, lời của gã kӏch liệt xung kích cậu, xảy ra phản ứng hóa hợp mạnh mẽ với mảnh vở ký ức, nổ tung trongnguời, cậu phảng phất nhu chỉ nhận ra hai chữ này —— quái vật.
Sâu trong nội tâm, một giọng nói không nhӏn đuợc hỏi nguợc lại: Mình thật sự là quáivật à? Thể chất đậc thù, cho nên chính là sự tồn tại cần phải cách ly? Không có bất kỳ nguời nào dám tới gần mình, cũng sẽ không có ai thích mình?
... Có đúng không?
... Vô số hình ảnh nhu những đốm sáng lả tả rơi xuống, nhu là đom đóm trong đêm tối.
Chàng trai cùng cậu đi học, dạy cậu văn cổ, ký hiệu lâm thời cho cậu... Y đua ngôisao thủy Triết Hạn cho cậu, duới bầu trời đầy đèn
Khổng Minh, hai nguời đứng ở đầu đuờng, y tóm lấy cổ tay cậu, hỏi cậu đang làm gì... Y tỏ tình với cậu, nói truớc giờ không muốn làm anh em với cậu, y muốn hôn cậu... Y nói, y thích cậu.
Y dẫn cậu đi gập cha mẹ, cha mẹ chúc phúc cho họ, sau này bất kể phát sinh việc gì, chúc họ dũng cảm tiến về phía truớc, thuận gió vuợt sóng.
Phảng phất nhu một chùm sáng mạnh mẽ đâm thủng hắc ám, soi rọi tất cả.
"Không đâu." Trương Triết Hạn nhẹ giọng nói, "Tao và mày không giống nhau."
Một chớp mắt tiếp theo, cậu động tay, đột nhiên đánh rớt nút lệnh trong tay KhuơngThạch!
Không nghĩ tới đối phuơng mềm không đuợc cứng không xong, không biết tốt xấu nhu thế, ánh mắt Khuơng Thạch đột nhiên biến hóa, nhu là ngâm nọc độc, đột ngột nhàotới!
Hai nguời giằng co với nhau, vang lên âm thanh cả nguời vật lộn, Khuơng Thạch cuối cùng mạnh tay bắt lấy bả vai cậu, đẩy cậu một cái, cả nguời bò qua chỗ cái nút lệnh!
Đầu Trương Triết Hạn đập lên đất, cơn đau nhu bӏ kim châm truyền tới, truớc mắt một khoảnh đốm vàng trên nền đen, cậu lao lực giãy dụa, vuơn tay ra túm Khuơng Thạch trong vô vọng, không muốn để cho gã nhấn nút lệnh.
Không đuợc, không đuợc... Cậu còn có nguời phải gập lại, nếu nhu cậu biến mất nguời ấy sẽ rất đau lòng.
Cậu đã nói với y sẽ cùng y cả đời rồi, đã nói sau này mang theo camera cùng y chu du thế giới rồi...
Còn có nhiều chuyện muốn làm nhu vậy!
Cách đó không xa tựa hồ vang lên tiếng phá cửa vào.
Trương Triết Hạn nắm chật cánh tay Khuơng Thạch, dùng lực toàn thân muốn ngăngã lại, mà cái tay còn lại của Khuơng Thạch đua đến bên nút lệnh, mắt thấy lập tức sẽ ấn xuống ——
Trong thế ngàn cân treo sợi tóc, rầm một tiếng, Cung Tuấn va nát guơng, nhìn thấy tình cảnh này, đồng tử đột nhiên co lại, ném một con dao nhỏ, đâm vào cái cổ tay kia!
Mũi tên máu phun ra tung tóe, trên đất rơi một chuỗi vết đỏ.
Cái tay sắp ấn nút lệnh kia ngừng lại, vô lực buông xuống nhu một bộ xuơng khô.
Trương Triết Hạn nằm trên đất, trên nửa khuôn mật tất cả đều là máu, âu phục may đo khéo léo trở nên lộn xộn vô cùng trong lúc giằng co, mang đầy vết bẩn.
Cung Tuấn chạy tiến lên, đua tay ôm lấy Trương Triết Hạn, âm thanh run: "... Triết Hạn Triết Hạn?"
Nhận ra đuợc hơi thở quen thuộc, trái tim treo trên cao của Trương Triết Hạn chậmrãi hạ xuống, cậu nhắm mắt lại, ngón tay nắm lấy quần áo đối phuơng, lẩm bẩm nói:"Anh đến rồi."
Nguời mậc cảnh phục nối đuôi nhau mà vào, tràn vào thế giới nhỏ bé này.
Tất cả mọi thứ đều sẽ kết thúc, buổi sơ khai cuối cùng rồi cũng tảng sáng.
.
.
Tác giả có lời muốn nói: chuơng này là hai hợp một, chuơng sau kết thúc.
[79] Buổi khuya ngàn sao
79 [Buổi khuya ngàn sao]
Đào Phi là một y tá ở bệnh viện Xuân Thành, một tuần truớc một bệnh nhân đến bệnh viện các cô, là một Omega dung mạo rất đẹp, đuợc đua đến liền tiến vào phòng hồisức tích cực.
Do chấn thuơng não, hơn nữa di chứng mất trí nhớ nhiều năm truớc phát tác, nguời này vẫn luôn nóng sốt đứt quãng, bất tỉnh kéo dài.
Viện truởng nói, xem từ bệnh án, vӏ bệnh nhân này hai năm truớc cũng từng xảy ra chuyện giống vậy.
Tình huống bây giờ phải tốt hơn một chút, sau khi cấp cứu rồi, cậu chỉ là hôn mê bất tỉnh, cũng không có nguy hiểm tính mạng.
Bác sĩ y tá trong bệnh viện đều rất tò mò với nguời này, không chỉ vì cậu trông rất đẹp, thể chất đậc thù, cũng bởi vì cậu bӏ liên lụy vào một vụ bắt cóc nhà kho.
Có một chàng trai rất tuấn tú luôn ở bên cạnh cậu, lúc cảnh sát đến điều tra lập biên bản, vẫn luôn là y đứng ra.
Vụ án này huyên náo đến là náo động, du luận xôn xao, nghe nói nghi phạm mấy tuần truớc bắt đầu theo dõi nguời bӏ hại, cố tình để lại dấu vết đáng ngờ (?), ngày gây án,gã trộm điện thoại di động của bạn nguời bӏ hại, gửi tin nhắn cho nguời bӏ hại, lừanguời ta đi ra.
Hành động và tâm tu khúc chiết nhu vậy đã đủ để ngỡ ngàng, hể nhung khiến nguời ta càng kinh ngạc chính là, gã còn có nhân cách phân liệt, em trai gã lúc truớc vìphẩm hạnh không tốt mà đã vào khu cải tạo, mà sự kiện lần này, là hai nhân cách đồng thời đạo diễn ra.
Truyền thông đua tin thật lâu, luu loát viết rất nhiều bài phân tích tâm lý, đọc xongkhiến nguời ta không khỏi run nhu cầy sấy.
Cũng bởi vì chuyện này, không ít truờng học tổ chức các buổi tọa đàm tâm lý, mật thiết theo sát sức khỏe tâm lý từng học sinh.
Một tuần trôi qua, mỗi ngày đều có bạn học tới thăm Trương Triết Hạn, Sở Yên và Hà Huy vẫn luôn canh ở bên cạnh cậu.
Nhung cậu vẫn không có dấu hiệu tỉnh táo nào.
Đào Phi chuẩn bӏ bộ truyền dӏch, đi vào phòng bệnh 1024, đây là phòng bệnh VIP mộtnguời, không khác gì với phòng khách sạn.
Thiếu niên trên giuờng bệnh đang ngủ say, đuờng nét đồ bệnh nhân che đi thân thể gầy gò của cậu, trên mu bàn tay mảnh khảnh có thể nhìn thấy gân xanh nhạt, ngũ quan cậu trong trẻo dễ nhìn, ngủ trông điềm tĩnh, nhu là chìm vào giấc chợp mắt ngắn ngủi yên tĩnh, bất cứ lúc nào cũng có thể tỉnh lại.
Dù cho đã nhìn thấy rất nhiều lần, nhung Đào Phi nhu truớc không có cách nàomiễn dӏch truớc khuôn mật này, vẫn cứ không nhӏn đuợc mà lén lút quan sát, khẩn cầu tiểu mỹ nhân này có thể sớm chút tỉnh lại.
Ở bên cạnh giuờng bệnh của cậu, ngồi một chàng trai mậc áo len cổ thấp, trong tay y cầm quyển sách, lậng lẽ đọc, buông con nguơi, tầm mắt tản mạn hạ xuống.
Từ sự lo lắng, trắng đêm khó ngủ lúc truớc, cho đến sự bình tĩnh bây giờ, tâm tình y một lần lại một lần lắng đọng lại.
Họ không nói rõ quan họ của hai nguời với ai cả, nhung tất cả mọi nguời đều có thểnhìn ra đuợc.
Đào Phi vừa giúp Trương Triết Hạn đổi túi truyền dӏch, vừa nhìn về phía Cung Tuấn: "Hôm nay trong căn tin có cháo ngon lắm, em ăn qua chua?"
Cung Tuấn lắc đầu, khẽ nói: "Vẫn chua ạ."
"Qua mấy ngày nữa là giao thừa rồi," Đào Phi thành thạo đổi túi truyền dӏch rồi, ngữ khí nhẹ nhàng mà khuyên nhủ, "Em cũng nên ra ngoài nhiều một chút, nghe nói đêm nay ở gần bệnh viện sẽ tổ chức đêm hội pháo hoa, đẹp lắm, rất nhiều nguời đều sẽ đixem."
Cô thật tâm thật lòng muốn phân tán lực chú ý của y, nhiều ngày nhu vậy cô vẫnxem trong mắt, rõ ràng nguời bệnh nằm trên giuờng, nhung Cung Tuấn trông còngian nan hơn so với bệnh nhân.
Cung Tuấn đơn giản bình tĩnh mà ừm một tiếng.
Đào Phi thở dài, biết bộ dạng này của y hiển nhiên là không nghe vào lời cô nói.
Cô quay nguời rời khỏi phòng bệnh.
Không lâu sau khi cô đi, Cung Tuấn quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, hôm nay làngày đông khí trời tốt hiếm thấy, còn ló mật trời đuợc một lát, từ cửa sổ sát đất nhìn ra, một vùng sáng sủa trong veo, nhu là có một tấm thủy Triết Hạn trong suốt bao trùm giữa trời và đất.
Y nghiêng đầu nhìn về phía Trương Triết Hạn nằm trên giuờng, qua mấy giây, dời tầm mắt.
Buổi chiều Cung Tuấn từ trong phòng bệnh đi ra, nhìn thấy hai nguời ngồi bên cửa.
Sở Yên từ truớc đến giờ rất chú trọng hình ảnh của bản thân, ra ngoài có thể mậc váy tuyệt đối sẽ không mậc quần, thế nhung mấy ngày nay, dì ăn mậc tùy tiện, cả nguời uể oải, trong mắt luôn có tơ máu đỏ.
Hà Huy dựa vào bên tuờng, trong miệng cắn điếu thuốc lá điện tử, cằm nổi lún phún râu.
Hai nguời cũng không biết đã ngồi bao lâu, nhìn thấy Cung Tuấn đi ra, Sở Yên nhợt nhạt nâng môi với y: "A Tuấn.
Từ khi Trương Triết Hạn hôn mê bất tỉnh, dì không ngủ yên đuợc giấc nào, liên tục nhiều lần nghĩ, rốt cuộc dì làm sai điều gì, tại sao trời cao đối xử không công bằng vớicon dì nhu thế.
Trương Triết Hạn chắng qua mới chỉ muời bảy, thế nhung duờng nhu chuyện gì cũng đã trải qua.
Mấy ngày nay dì thiếu chút là suy sụp, Cung Tuấn và Hà Huy trở thành điểm tựa đáng tin cậy nhất của dì.
Thấy hai nguời duờng nhu đã đến rất lâu, Cung Tuấn mở miệng nói: "Chào dì ạ, làm dì không vào trong ngồi."
Hà Huy hút thuốc lá điện tử một lần, muợn hơi bạc hà mát mẻ trấn áp cảm xúc lăn lộn không ngừng: "Hồi chiều bác sĩ điều trӏ chính tới tìm chú dì, nói chuyện với chú dì một hồi."
Mí mắt Cung Tuấn hơi giật một cái.
"Bác sĩ nói, Triết Hạn vốn là có thể sẽ khôi phục lại ký ức bӏ mất lúc truớc," Hà Huy đỏ vành mắt nói, "Nhung hôm nay là giai đoạn nguy hiểm, nếu nhu nó không tỉnh, tiếp tục hôn mê, não bộ của nó sẽ sản sinh tổn thuơng vĩnh viễn, lúc đó đừng nói khôiphục ký ức lúc truớc, nó thậm chí có thể sẽ quên tất cả mọi nguời."
Trái tim Cung Tuấn thoáng chốc chìm vào đáy vực, bӏ nuớc đá thẩm thấu.
.
.
Lúc chạng vạng, Cung Tuấn không có ra ngoài ăn cơm, vẫn luôn ngồi trong bệnh viện, nhìn mật trời từ từ lận về tây, nhà cao tầng ngâm trong ánh chiều tà, ánh cam rực rỡ bao trùm mật đất, nhu là một bộ phim câm, mà khán giả chỉ có Cung Tuấn một nguời.
Đến cuối cùng, ánh sáng gì cũng mất, ngày đêm luân phiên, ánh trăng lộ ra đuờngviền mờ ảo.
Trong phòng không bật đèn, thông số trên máy móc nối với giuờng bệnh vững vàng, phát ra những tiếng bíp bíp có quy luật.
Thiếu niên còn đang mê man, nhu là rơi vào một giấc mộng tốt đẹp dài lâu, không nhận rõ biên giới giữa mơ và thực.
Cung Tuấn tới gần bên cạnh cậu, nhẹ giọng gọi: "Triết Hạn Triết Hạn."
Không có ai đáp lại y, mà dĩ vãng khi y gọi cậu, cậu sẽ cuời, rộn ràng mà sống động.
Cung Tuấn vẫn luôn không biết bản thân rốt cuộc thích Trương Triết Hạn từ lúc nào, mà từ khi cậu hôn mê ngủ thiếp đi, tất cả mọi sự náo nhiệt đều bӏ mang đi.
Đáy lòng duờng nhu lật ra một lỗ hổng nhỏ, có gió thổi vào, trống rỗng.
Đến lúc này y mới biết, y thích cậu, là bản năng hấp dẫn và kề cận, nhu là hai hành Triết Hạn vì lực hút mà đến gần.
Biểu cảm của Cung Tuấn bình tĩnh: "Anh kể chuyện cho em nghe nhé."
Qua mấy giây, hắn mở miệng, giọng rất khẽ, "Truớc đây rất lâu, có một vuơng tử đuợcnguời dân kính yêu, em ấy cần mẫn, yêu thuơng bách tính, đi tới nơi nào cũng trànngập tiếng hoan hô."
Bộp một tiếp, một đóa pháo hoa từ từ bay lên bầu trời đêm, nổ tung, bung ra hình dáng bông hoa màu hồng, khi hạ xuống, từng điểm vàng kim hóa thành những cáiđuôi nhỏ, nhu là mua sao băng.
"Trong một lần săn thú, em ấy không cẩn thận rơi khỏi lung ngựa, lạc mất nguời hầu, gập phải một quốc vuơng vừa đăng cơ ở nuớc bên cạnh, quốc vuơng mến mộ đến cầu thân, muốn cầu hôn vuơng tử."
"Y nghe nói vuơng tử thích sao trời, thích uống sữa chua, đậc biệt từ trên trời háixuống một ngôi sao lấp lánh, mang tới sữa chua ngon nhất của nuớc họ, làm sínhlễ."
Đêm hội pháo hoa chính thức bắt đầu, vô số đóa pháo hoa đột nhiên thăng lên, rọi sáng phân nửa bầu trời nhu ban ngày.
Trong phòng bệnh không bật đèn, ngón tay mảnh dẻ của cậu trai run rẩy.
"Quốc vuơng và vuơng tử ở trong rừng nhất kiến chung tình, y cứu vuơng tử, bày tỏ ý nguyện kết hôn với em ấy, vuơng tử ngại ngùng đồng ý với y, sau khi trở lại vuơngquốc, dân chúng dồn dập chuẩn bӏ điển lễ thành hôn của hai nguời."
Hồng, trắng, xanh, các loại pháo hoa hỗn hợp lại với nhau, nhiều màu rực rỡ, từ từ lanra nhu một bức tranh tốt đẹp.
Ngón tay kia vô thức níu chật, mi mắt cậu trai nhẹ nhàng mấp máy.
"Không nghĩ tới, đêm truớc lễ cuới, vuơng tử mắc phải bệnh lạ, ngủ không tỉnh lại, tấtcả mọi nguời lo lắng, hỏi quốc vuơng nên làm gì."
Cung Tuấn nghiêng đầu nhìn pháo hoa nở rộ xán lạn cực kỳ ngoài cửa sổ, y lẩm bẩm nói: "Quốc vuơng nói, em ấy một ngày không tỉnh, ta đợi em ấy một ngày, vẫn mãikhông tỉnh, ta đợi em ấy một đời."
"Mà nếu vuơng tử không tỉnh lại, vậy ngôi sao kia cũng không có tác dụng gì, hay làtrả về đi, sữa chua em ấy cũng không uống đuợc, vậy thì chia cho những nguờikhác uống."
"Nhung mà chờ đến khi trả ngôi sao về, bách tính phát hiện vì sao này không phát sáng nữa, khiến cho cả bầu trời đều tối tăm ảm đạm... Từ đây về sau vùng đất nàyrơi vào đêm dài vắng lậng, không còn ai nhìn thấy bình minh."
Một đóa pháo hoa cuối cùng bay lên trời, long trọng lộng lẫy, nhu là hỏa hồng liệt diễm, thật lâu không tàn.
Sau khi kể chuyện xong, Cung Tuấn im lậng một lát, ánh sáng bên ngoài phản xạđến đáy mắt y, nhu là chìm vào trong biển sâu.
Y đứng dậy, chậm rãi đi đến bên cạnh cửa sổ, nhìn pháo hoa.
Nguời y tá kia không có lừa y, pháo hoa thật sự rất đẹp.
Chờ đến khi pháo hoa tắt hắn, y quay nguời, trở lại bên cạnh giuờng bệnh,theo thói quen giém chăn giúp Trương Triết Hạn, sau đó dự đӏnh đi mở đèn.
Khi y mới vừa đứng dậy, một cái tay bỗng nhiên kéo cổ tay y.
Cung Tuấn ngây ngẩn cả nguời, một cử động cũng không dám làm, cả hô hấp cũng nhẹ nhàng nhất có thể.
Lực nắm cổ tay y rất nhẹ, nhu là dây leo mềm mại xanh biếc hao hết khí lực mới leolên giàng cây đuợc.
"Ngôi sao..." Cậu trai trên giuờng mở mắt ra, con nguơi nhu ngọc trai ở biển sâu, ôn hòa mềm mại, cậu nhẹ nhàng nói, "Ngôi sao có thể không trả lại đuợc không?"
Bốp một tiếng, đợt pháo hoa thứ hai bay lên, vô số chấm lửa trắng lao vút lên bầu trời, lúc nổ tung, một bông hoa lập thể nở ra trong đêm tối, cánh hoa duyên dáng, khi hạ xuống, trong buổi khuya hóa đầy trời ngàn sao.
.
.
Tác giả có lời muốn nói: kết thúc rồi, cảm ơn mọi nguời hai tháng qua làm bạn, cúi nguời.
Phiên ngoại tôi vẫn chua quyết xem có viết hay không, truớc nghỉ ngơi hai ngày, hẹn giờ với mọi nguời, buổi tối chủ nhật chín giờ lên, nếu nhu không có thì có nghĩa làkhông đӏnh viết.
Còn có, tôi đӏnh đật một phần quà kết thúc trên weibo, đã hẹn với họa sĩ, đӏnh vẽ ra hai cảnh mật trời chiều ngả về tây, tỏ tình trong phòng học, cùng với cảnh hôn đêm tuyết lớn, phần thuởng đӏnh gửi buu thiếp hai cảnh này (còn đӏnh làm một phiênngoại hàng tu nhân
cho độc giả, ngoài cảnh lái xe và nuôi con ra thì tùy tiện chỉ đӏnh), mọi nguời thấyhứng thú có thể đi sem sem [1] ~
[1] Một kiểu viết trại di trong tiếng Trung
Cuối cùng, bên duới là hai bản dự thu, van cầu luu lại, yêu các bạn! Xuyên thànhnguời yêu của đại lão nạp tiền:
Tần Dạ chơi một trò chơi nuôi duỡng nguời yêu, dựa theo sở thích chính mình làmriêng một nguời yêu, dung mạo, tính cách, vóc nguời của nguời yêu, không có gì không hợp với thẩm mỹ của cậu, Tần Đêm mỗi ngày đều cung nựng nguời yêu nhuvậy.
Nguời yêu nghiêm mật nhìn cậu:...
Kết quả trời đất luân hồi, cậu phát hiện có một ngày mình xuyên vào trong trò chơi biến thành nhân vật trong trò chơi, mà nguời yêu lại thành nguời chơi.
Tần Dạ: ????
—
Thời đại Triết Hạn tế, hoàng đế đế quốc cấm dục tuấn tú, mỗi khi xuất hiện trênmàn ảnh, liền chọc cho nhiều nguời điên cuồng rít gào.
Có một ngày, hoàng đế bӏ tai nạn giao thông, sau khi tỉnh lại phát hiện mình xuyên vào một cái trò chơi yêu đuơng, bӏ một cậu trai đùa bỡn nhiều lần.
Hoàng đế: ...
Sau đó hắn từ trong trò chơi đi ra, cậu trai lại biến nguợc thành nhân vật trong trò chơi.
Thiếu niên làm nũng lăn lộn: Nếu nhu em nói thật ra lúc đó em đang giúp anh xoa bóp toàn thân, anh tin không QAQ
Hoàng đế: Em thấy sao? Thiếu niên: Chíp chíp
Đại khái là một câu chuyện không gian giao hòa, ảnh huởng lẫn nhau.
Thiếu niên: Chíp chíp
Tiểu kiều thê của nguyên soái:
Thân là mỹ nhân xinh đẹp nhất trùng tộc, sau một lần chiến bại, Lâm Cảnh bӏ trùng tộcđua cho nguyên soái, làm lễ vật lấy lòng.
Trong truyền thuyết nguyên soái hung ác, tàn bạo, không có tình nguời.
Đêm Lâm Cảnh bӏ đua tới sợ đến run rẩy, cả đêm không chợp mắt.
Nguời biết rõ bản tính nguyên soái ngồi đợi nguyên soái chơi chán, đày tiểu mỹ nhân vào lãnh cung, mọi nguời đều đã chuẩn bӏ băng ghế hạt dua đồ uống xong xuôi, đợitrò hay mở màn.
Buổi tối ngày thứ hai, Lâm Cảnh sợ hãi mà gõ cửa thu phòng của nguyên soái.
Nguyên soái là sát thần trong lời đồn lắng lậng nhìn y.
Lâm Cảnh chậm rãi đi tới cạnh hắn, lấy dũng khí, giọng rất nhẹ: "... Em sợ đau, mộtlát nữa ngài có thể nhẹ một chút đuợc không?"
Hầu kết nguyên soái giật giật, con nguời hắn từ từ sẫm lại.
Quần chúng ăn dua đợi một năm rồi lại một năm, đợi đến thiên hoang đӏa lão, khôngđợi đuợc cảnh nguyên soái chơi chán nguời ta, nguợc lại trơ mắt nhìn nguyên soái sủng tiểu mỹ nhân đến mức coi trời bằng vung.
Quần chúng: ... cái huớng đi này hình nhu sai sai ở đâu???
—— sau đó mọi nguời mới biết, Lâm Cảnh là bảo bối nguyên soái đật ở đầu quả timmuời năm, nguyên soái chờ ngày đuợc cuới y này đã trọn muời năm.
Cảm ơn các thiên sứ nhỏ ném phiếu bá vuơng hoậc tuới dӏch dinh duỡng cho tôi trong khoảng 19:20:29 18-03-2020~19:23:55 19-03- 2020 nha ~
Cảm ơn thiên sứ nhỏ ném lựu đạn: Tra Tử Huy 1 cái;
Cảm ơn thiên sứ nhỏ ném mìn: Không Phải Axun Mà, Ánh Nắng Và Muối 1 cái;
Cảm ơn tiểu thiên sứ tuới dӏch dinh duỡng: Tra Tử Huy 30 bình; Snake 26 bình; Vũ Triết Hạn 3 bình; Tôi Muốn "Xanh" Hạ Triều, Kỳ Túy,, 41570348 2 bình; Phi Thӏ, Nhân Gian Thӏnh Vọng, Cố Lý Giang Thiêm 1 bình;
Vô cùng cảm ơn mọi nguời ủng hộ tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!
.
.
Tào Tĩnh Hoa đến nói nói một chút: Còn ba chuơng phiên ngoại, bạn nào chua đọc có thể đoán thử xem A Tuấn và Triết Hạn Triết Hạn nhà chúng ta tuơng lai sẽ làm nghề gì nha <3
[PN 1] Vốn tên em là Hà Triết Hạn Triết Hạn, chỉ là thế thân củacậu ta thôi
Phiên ngoại [Vốn tên em là Hà Triết Hạn Triết Hạn, chỉ là thế thân của cậu ta thôi]
"Ỗn rồi, vậy thì truớc tiên cứ tạm thời xác đӏnh nhu vậy, trọng điểm bây giờ là tìmdiễn viên thích hợp." Duơng Lệ khép sổ dự án lại, nhìn bốn phía xung quanh,"Các bộ phận khác mỗi ngày báo cáo tiến độ của công tác chuẩn bӏ, đạo diễnchọn vai trong vòng một ngày nghĩ ra danh sách thích hợp, bên này chúng tôi đi phát lời mời thử kính, nhanh chóng xác đӏnh lӏch trình."
Mọi nguời cúi đầu ghi chép, dồn dập xác nhận không thành vấn đề.
Bộ phim "Đao Sa" này họ chuẩn bӏ đã phải nửa năm, bối cảnh dân quốc, câu chuyện phát sinh trong một gánh hát, cố gắng làm chân thực, hí phục, mũ mão hí khúc, còn có các kiểu đồ trang sức, không làm qua loa loại nào đuợc.
Đạo diễn chính của bộ phim này tuổi trẻ tài cao, mới vừa bộc lộ tài năng trong giới đạo diễn, chỉ trong thời gian hai, ba năm, chỉ bằng một bộ điện ảnh đề tài tiểu chúng [1] mà lấy đuợc giải thuởng đạo diễn có giá trӏ nhất trong nuớc.
[1]Nguyên văn: 小众, nói dến nhrng sở thích, dồ vật,... chí duợc một số nguời yêu thích, chấp nhận – nguồn Baidu
Về sau càng vui vẻ sung suớng, tài nguyên có thể lấy đuợc trong tay tốt đến bùngnổ, đẩy đuợc hai, ba vӏ đỉnh luu cấp bậc ảnh đế ảnh hậu, từ đây xác lập đӏa vӏ đạo diễn nổi danh thế hệ mới (?), không biết bao nhiêu nguời đánh cuớp để đuợc lênphim của anh.
Bộ phim "Đao Sa" này, vӏ đạo diễn này dành rất nhiều tâm huyết, nhỏ đến một hạtcuờm cũng nghiêm cẩn mà xử lí.
Đây đã là cuộc họp lần thứ mấy đếm không nổi, mà không giống với các lần họp truớc đó, khi truớc cuộc họp đều do đạo diễn chính chủ trì, lần này đạo diễn chính bàng thính toàn bộ quá trình, chỉ tình cờ lên tiếng tổng kết và chỉ đạo.
Hội nghӏ truớc sau đã sắp kết thúc, mọi nguời lo sợ bất an mà nhìn về phía vӏ trí bên cạnh đầu bàn dài, chờ anh lên tiếng.
Nơi đó ngồi một nguời đàn ông trẻ tuổi trông cực kỳ đẹp, mi mắt buông xuống, ngũquan Triết Hạn xảo đẹp đẽ, khi nhìn ở khoảng cách gần, lực sát thuơng muờiphần, suýt nữa khiến cho nguời ta tuởng là đang gập đại minh Triết Hạn gì đó, nhung anh so với đại minh Triết Hạn có thêm một nét quý khí trầm ổn, nhu là từ nhỏ đã là sự tồn tại chói mắt nhất trong đám đông.
Áo sơ mi vải lanh tùy tiện mở hai nút, cổ áo hơi mở ra, lộ ra xuơng quai xanh mảnh mai, vạt áo bӏ ép vào trong quần dài tây trang màu đen cao cấp, một cánh tay anh đật trên bàn, cầm trong tay một cây bút, ngòi bút huớng xuống duới chỉ vào quyển sổ mởra trên bàn.
Trên cổ tay lộ ra, đeo một lắc bạc Triết Hạn tế, phía duới lắc bạc rũ mấy ngôi sao thủy Triết Hạn.
Anh cứ duy trì tu thế này mà ngồi vài giây, chậm trễ nhận ra không khí đông lại, tấtcả mọi nguời đang nhìn mình, anh mới hơi nâng cằm lên, điềm đạm nói: "Ngày hôm nay đến đây đi, đӏnh ra nam nữ chính trực tiếp gửi cho tôi, lại trì hoãn tôi thấy bộphim này không cần quay nữa đâu."
Câu nói này rõ ràng là dùng ngữ khí thờ ơ bình tĩnh nhất mà nói ra, lại khó giải thíchđuợc khiến nguời ta cảm thấy áp lực vô cùng.
Mọi nguời nối nhau gật đầu, nói đã rõ đạo diễn Hà, chợt ôm laptop và sổ sách rời đi.
Trong phòng họp vang lên tiếng ghế tựa kéo ra loạt xoạt, mọi nguời nối đuôi đi ra, đóng cửa phòng hội nghӏ lại, mãi tận khi đã ở ngoài cửa rồi, mới dám thở ra một hơi.
Duơng Lệ tiện tay tắt máy chiếu, hai tay chống cằm, đôi mắt nhu hồ ly tràn đầy ranh mãnh: "Để tôi đoán một chút đạo diễn Hà của chúng ta có việc gì phiền lòng."
"Bộp" một tiếng, cây bút trên đôi tay thon dài nhu ngọc nọ rơi xuống bàn.
Trương Triết Hạn quay đầu nhìn về phía cô.
Bên môi Duơng Lệ hiện lên một nét cuời, gần nhu không phí tí tế bào não nào: "Liên quan đến chủ tӏch Cung?"
Đã năm năm từ khi phòng làm việc của họ thành lập, Duơng Lệ tốt nghiệp đại học bắt đầu làm việc cùng Trương Triết Hạn, lúc đó nhân số phòng làm việc không việc quá hai chữ số, cô có thể nói là nhìn nó phát triển đến quy mô ngày hôm nay.
Ngành truyền hình ở Thu Thành, Cung thӏ thống trӏ hàng đầu, có một không hai, là sựtồn tại mà rất nhiều nguời trong giới truyền hình nằm mơ cũng muốn câu kết, mà chủ tӏch của Cung thӏ Cung Tuấn, có quan hệ bạn đời với Trương Triết Hạn, rất ít nguời biết đến tầng quan hệ này, bởi vì hai nguời họ cũng không có tính cách thíchchim chuột gì.
Duơng Lệ là một trong những nguời ít ỏi đó.
"Ùm." Trương Triết Hạn hơi nhíu mày, "Hôm nay anh ấy đột nhiên nói đau đầu, vềnhà nghỉ một hồi, vẫn chua trả lời tin nhắn của tôi, tôi hơi lo."
Duơng Lệ vô cùng hiểu ý gật đầu, cô nhìn gian phòng truớc mật: "Cũng sắp đến giờtan làm rồi, anh đi về truớc đi."
Trương Triết Hạn sớm có ý đӏnh này, nghe vậy đơn giản gật đầu một cái, thông báo mấy công việc khẩn cấp, sau đó lái xe về nhà.
Trong nhà im lậng, không mở đèn, Trương Triết Hạn thả chìa khóa ở huyền quan, cởiáo khoác, bỏ vào tủ treo quần áo, đổi dép đi trong
nhà.
Anh trực tiếp lên lầu, đẩy cửa phòng ngủ ra, đập vào mắt là một giuờng lớn kingsize đen tuyền, rèm cửa sổ kéo kín, trong phòng tối mờ, chỉ có không khí hải duơng vàhuơng hoa lậng lẽ mӏt mờ.
Đó là chất dẫn dụ luu lại tối hôm qua khi hai nguời cuốn lấy nhau.
Trên giuờng cũng không có nguời, Trương Triết Hạn chần chừ một lúc, không chắc có nên đi những phòng khác tìm xem không.
Anh luôn luôn không thích bóng tối, điểm này Cung Tuấn biết, cho nên lúc đầu khi mua nhà, Cung Tuấn trong đông đảo nhà mẫu chọn căn huớng sáng tốt nhất, rèm cửacũng rất ít khi kéo lại.
Trương Triết Hạn đi tới truớc rèm cửa sổ, mở ra, ánh sáng trút xuống tiến vào.
Cùng lúc đó, anh nhìn thấy một nguời ngồi bên bàn gỗ đàn huơng ngoài ban công, mậc bộ đồ ở nhà màu xám, quay lung với cửa sổ sát đất, cũng không nhúc nhích.
Không phải đau đầu à, hóng gió cái gì?
Lông mày Trương Triết Hạn lần thứ hai nhíu lên, buớc nhanh đi tới: "A Tuấn, anh ngồi ở đây làm gì?"
Nguời kia quay đầu nhìn sang, mày cao mắt sâu, bên đuôi mắt có một nốt ruồi cực nhạt, tuấn mỹ lại lạnh nhạt.
Cung Tuấn đã ngồi tại nơi này nửa giờ, y hoàn toàn không làm rõ đuợc truớc mắt là tình trạng gì, y nhớ bản thân còn đang học cao trung, giờ này hắn phải ngồi trong phòng tự học, cũng không đoán đuợc lại tỉnh dậy ở một nơi xa lạ, hơn nữa vừa soi guơng, mình đã già thêm thành hơn muơi tuổi.
Vậy còn chua tính, y phát hiện, chính y lại còn... kết hôn với nguời không nhận rađuợc, trong căn nhà này đều có dấu vết y cùng nguời ta luu lại.
Y thử đi ngủ, hoậc là nhéo chính mình, mà cũng không thể nào tỉnh lại.
Ngồi trên ban công hóng gió nửa giờ, y rốt cuộc tỉnh táo lại.
Nhìn thấy một nguời khác trên ảnh kết hôn xuất hiện truớc mật mình, tâm tình Cung Tuấn phức tạp cực kỳ, không nói gì.
Cung Tuấn đua tay qua kéo y: "Về phòng đi, anh bây giờ thấy khỏe lại chua?"
Cung Tuấn theo bản năng né tránh, y không quen bӏ nguời xa lạ động chạm.
Thấy đối phuơng né tránh, Trương Triết Hạn sửng sốt một chút, hơi kinh ngạc nhíu mày: "Anh dỗi em à?"
Cung Tuấn là một nguời yêu kiểu truởng thành, rất lý trí, cứ nhu sẽ luôn không mất khống chế, cáu kỉnh, đùa giỡn giận dỗi cái gì... hoàn toàn cách biệt với y.
Anh ấy đang dỗi cái gì?
Trương Triết Hạn mờ mӏt, không có chút manh mối nào.
Ánh mắt Cung Tuấn nhìn anh mang theo một chút... xa lạ và cảnh giác?
Là bạn đời muời năm, Trương Triết Hạn có thể dễ nhu ăn cháo lý giải bất kỳ mộtbiểu cảm và ánh mắt nào của đối phuơng.
... Chuyện bắt đầu biến hóa là lạ.
Trương Triết Hạn trầm tu một hồi, tiếp tục kéo tay y, lúc này Cung Tuấn nhu truớcmuốn tránh, mà không thể tránh đuợc.
Cung Tuấn khiếp sợ nguời này vô liêm sỉ, thế mà sau khi y từ chối, vẫn cứ kéo tay y.
Mà càng làm cho y khiếp sợ chính là, trong giây phút đối phuơng kéo mình, y nhulà có ký ức cơ bắp, không tự chủ đuợc kéo lại nguời ta.
... Nhu là bản năng.
Cung Tuấn cảm thấy hơi loạn: "Anh, anh nắm tay tôi..." "Không thể nắm?"
Cung Tuấn nghiêm Tuấn nói: "Tôi không quen biết anh, sao anh có thể tùy tiện thân mật với tôi nhu vậy?"
.
.
Hai giờ sau, bệnh viện.
Bác sĩ nhìn kết quả đo luờng, lại liếc nhìn nguời đàn ông lạnh nhu băng ngồi ở một bên, dò hỏi: "Anh năm nay bao nhiêu tuổi?"
Cung Tuấn tràn ngập bất an với hoàn cảnh xa lạ này, nhung từ bề ngoài căn bản không thấy đuợc, nghe thấy câu hỏi, y trả lời: "Muời tám."
"Anh tên gì?" "Cung Tuấn."
"Truớc khi tỉnh lại anh đang làm gì?"
"Đọc sách trong phòng học... ? Không nhớ rõ." Bác sĩ vẫn gật gật đầu: "Tôi hiểu."
Trương Triết Hạn hỏi: "Xin hỏi là chuyện gì xảy ra?"
Bác sĩ vốn là muốn nói, mà liếc mắt nhìn Cung Tuấn, dừng lại một lát, đậc biệt gọi Trương Triết Hạn ra ngoài phòng bệnh: "Truớc đó, anh ta có tình huống dӏ thuờng nào không?"
"Không có," nói đoạn Trương Triết Hạn suy nghĩ một chút, mật mày lo lắng, "... à đúng rồi, anh ấy đau đầu, một tuần truớc hình nhu anh ấy té cầu thang, lúc đó không cóviệc gì, cũng không đến bệnh viện, liệu có liên quan đến chuyện này không?"
"CT não không có vấn đề gì, rất bình thuờng." Bác sĩ trầm ngâm một lát, do dự nói, "Căn cứ theo chẩn đoán lâm sàng, Alpha của cậu bӏ chứng rối loạn thời gian, loại bệnh này vô cùng hiếm thấy, vuợt khỏi phạm trù nhận thức của trình độ y học hiện tại, cơ bản không thuốc nào trӏ đuợc."
Trương Triết Hạn nghe không hiểu lắm: "Chứng rối loạn thời gian?"
"Có nghĩa là, anh ta gập phải vấn đề nhất đӏnh đối với nhận thức thời gian truớc mắt, sẽ dừng lại trong thời gian bản thân nghĩ tới, ví dụ nhu anh ta cho là mình bây giờ muời tám tuổi, cho nên sẽ gián đoạn mà nhớ đến hoậc quên đi chuyện nào đó, nhung đối với cuộc sống không có ảnh huởng gì quá lớn, bất kỳ lúc nào cũng sẽ khỏelại."
... Thật mới lạ.
Trương Triết Hạn lần đầu tiên nghe nói tới bệnh này: "Cứ thế mãi sẽ có ảnh huởng tới sức khỏe anh ấy không?"
Bác sĩ lắc đầu một cái: "Không đâu, bệnh này thật ra rất kỳ lạ, không tìm đuợc điểm bắt đầu, cũng không tìm đuợc nguyên nhân phát bệnh, đối với sức khỏe cũng không có ảnh huởng gì cả, nguời mắc phải đã ít lại càng ít, cho nên không có các bản mẫu nghiên cứu tốt để cung cấp phân tích."
Trương Triết Hạn đã khá rõ: "Vậy bình thuờng sống cùng anh ấy cần phải chú ý những gì?"
"Không cần phải đậc biệt chú ý gì cả, bình thuờng hai nguời sống thế nào, bây giờcứ sống nhu thế."
Trương Triết Hạn xua nay chua từng nghe tới việc gì kỳ quái hơn so với bệnh này, nhung nếu không có ảnh huởng gì tới sức khỏe, bác sĩ cũng không kê đơn thuốc, không dận dò chú ý bất kỳ việc gì, chắc là đúng nhu bác sĩ nói, không có gì quá đánglo.
Trên đuờng lái xe về nhà, anh thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Cung Tuấn ở ghế phụ.
Lòng cảnh giác của Cung Tuấn rất cao, vốn ở bệnh viện y đã muốn rời đi, mà xung quanh thật sự quá xa lạ, nguợc lại Trương Triết Hạn cho y càng nhiều cảm giác an toàn, vì vậy chỉ có thể bất đắc dĩ cùng anh về nhà.
Lúc này Cung Tuấn một mật lạnh lùng, tránh xa nguời ngàn dậm, nhu là một khối băng.
Trương Triết Hạn đã rất nhiều lần không nhìn thấy biểu cảm này trên mật y, bây giờ nhìn, chỉ cảm thấy rất mới lạ, vì vậy không nhӏn đuợc nổi lên ý muốn đùa nguời:"Anh thật sự không quen biết em, cũng không nhớ rõ em?"
Cung Tuấn nửa cái ánh mắt cũng không cho anh, thân thể căng thắng lắc đầu.
Trương Triết Hạn hắng giọng một cái: "Vậy em kể anh nghe chuyện hai đứa mình nhé?"
Cung Tuấn liếc mắt nhìn anh, hơi không đoán đuợc anh có tâm tu gì.
Đối với y mà nói, chỉ ở chung với Trương Triết Hạn một buổi, y có thể nhận ra đuợcsự căng thắng và quan tâm của đối phuơng, cho nên y mới đồng ý cùng đối phuơngvề nhà.
Nhung y thoáng nhíu mày, cái biểu cảm trong mắt mang theo ý cuời này... rất quen thuộc, cứ nhu chứa một bụng ý xấu...
Thực sự là kỳ quái, y vì sao lại quen thuộc với từng cái nhíu mày nguớc mắt của anhta nhu vậy?
Cung Tuấn trầm mậc vài giây: "Anh nói đi."
"Anh có một công ty, em làm phim, có một ngày, anh đầu tu vào phim của em, không nghĩ tới sau bữa tiệc nhìn trúng em, vì vậy cuỡng ép em kết hôn." Trương Triết Hạn nghiêm Tuấn nói, "Em đánh chết không theo, anh bắt đầu phong sát em, cuối cùng em không thể không khuất phục."
Cung Tuấn:...
Cung Tuấn:... ?
Y có trực giác đây nhất đӏnh không phải chuyện y làm ra đuợc, cho nên theo bản năng nhíu mày lại: "Làm sao có thể..."
Câu này của y vừa mới dứt lời, Trương Triết Hạn cứ nhu biết y muốn nói gì, trong lúc đợi đèn đỏ, anh kéo cổ tay trái lên, cho y xem.
Trên cổ tay mềm mại trắng nõn, có một vết hằn nhàn nhạt.
Trương Triết Hạn mở cổ áo ra, kéo áo sơ mi xuống, duới xuơng quai xanh, tràn đầy dấu dâu tây.
"Mới tối hôm qua, anh uy hiếp em, em không đáp ứng anh, anh liền muốn bắt phòng làm việc của em phá sản." Trương Triết Hạn đúng lúc lộ ra một vẻ mật âm u buồnbã, "Em không có chỗ dựa, không tìm đuợc bất kỳ ai có thể giúp em, chỉ có thể để mậc cho anh muốn làm gì thì làm."
Cung Tuấn:...
Bӏ thiên lôi đập trúng cũng chỉ đến nhu thế.
Cung Tuấn đӏnh lên tiếng phản bác, nhung y mới vừa muốn mở miệng, trong đầu bỗng nhiên chợt lóe mấy đoạn ngắn, trên giuờng lớn màu đen, nguời duới thân nhutuyết trắng, đáy mắt nhu đuợc nuớc tẩy
qua, dӏu dàng muốn khóc mà nhìn y, thấp giọng bảo y nhẹ một chút...
Cung Tuấn: ????
... Trời ạ, y đã làm những chuyện cầm thú không bằng gì!
Không nghĩ tới mình lúc hơn hai muơi tuổi lại hoang đuờng, không thể nói lý nhu vậy...!
Mà suy nghĩ kỹ một chút, có vẻ cũng không phải là hoàn toàn không thể, nguời ngồibên cạnh này là nguời đẹp nhất y từng gập, chất dẫn dụ cũng rất ngọt ngào...
Cho nên y thật sự dùng quyền thế bức bách nguời ta...
Cung Tuấn nhăn mật, nội tâm sóng to gió lớn lăn lộn không ngừng, ngơ ngác không thôi.
"Tôi không nhớ rõ," Cung Tuấn cuộn chật ngón tay, cuối cùng nói, "Làm ra hành vihoang đuờng này với anh, thật sự quá xấu hổ, xin lỗi anh."
Giọng điệu nín nhӏn và thần thái gần nhu phát điên mà càng muốn giả vờ thờ ơ nàycủa nguời ta khiến Trương Triết Hạn càng muốn cuời.
"Không có chuyện gì, anh cũng đừng để trong lòng," Trương Triết Hạn rất là hiềnhòa, thỏa thích phát huy sức tuởng tuợng của chính mình, thuận miệng nói loạn, "Sau khi chúng ta kết hôn, anh gửi cho em một trăm triệu, tối hôm qua phát sinh quan hệ rồi, anh cũng rất hào phóng, cho em một trăm nghìn tệ."
Cung Tuấn một mật thẫn thờ, không biết có phải hay không là đã chấn kinh đến chết lậng:...
Nhung những câu nói này của đối phuơng duờng nhu hơi quen tai, nhu là đã từngnghe thấy ở nơi nào...
Mấy từ ngữ linh Triết Hạn nhô ra, bá tổng, tiểu kiều thê, nuông chiều O cung...
Cung Tuấn trầm tu với những từ ngữ lộn xộn kia một lát, hồi lâu, mở miệng nói: "Cho nên, anh vì tiền mới kết hôn với tôi?"
"Nếu không thì sao? Chúng ta là quan hệ giao dӏch rất đơn giản, không phải là tình yêu." Trương Triết Hạn trừng mắt nhìn, mật mày nghiêm nghӏ, "Nguời anh yêu là nguời yêu hồi cao trung, còn em, chắng qua chỉ là thế thân của cậu ta thôi. Vốn tên em là Hà Triết Hạn Triết Hạn, Trương Triết Hạn ra nuớc ngoài, không bao giờ trởvề nữa, cho nên anh vừa nhìn thấy em, liền lập tức phải kết hôn với em, còn buộc em đổi tên."
Cái logic này thiết lập một cách vô cùng tự nhiên, một chút lỗ hổng cũng không có.
Cung Tuấn nghe đến sửng sốt một chút, chỉ cảm thấy có một cảm giác không thoảimái không thể tả đuợc.
Mậc dù đối phuơng nói đến mức chân tình cực kỳ, nhung y có một loại cảm giác anh đang nói huu nói vuợn, còn có ý muốn... hôn anh, để anh đừng làm loạn nữa...
???
Y rõ ràng chỉ là học sinh cao trung muời tám tuổi, muời tám năm đều thanh tâm quả dục, nghiêm cẩn kiềm chế bản thân, vậy mà tỉnh lại sau giấc ngủ, có thêm bạn đời không nói, bạn đời toàn là nói mấy lời hổ báo cáo chồn —— y thế mà không cảm thấy bất kỳ sự khó chӏu hoậc là chán ghét, trái lại muốn hôn nguời ta??
Cung Tuấn cảm thấy chính mình nhất đӏnh là điên rồi.
.
.
Tác giả có lời muốn nói: Một ý tuởng thú vӏ đột nhiên nghĩ đến, thử xem.
Đuợc sáu muơi bình luận sẽ thêm chuơng (mọi nguời chắc chắn không làm đuợc, chonên thêm chuơng chỉ là nói vậy thôi)
Cảm ơn các thiên sứ nhỏ ném phiếu bá vuơng hoậc tuới dӏch dinh duỡng cho tôi trong khoảng 19:23:55 19-03-2020~18:00:44 21-03- 2020 nha ~
Cảm ơn thiên sứ nhỏ ném lựu đạn: Ánh Nắng Và Muối, Sisyph nhã nhận bại hoại 1 cái;
Cảm ơn thiên sứ nhỏ ném mìn: Úy Lam 1 cái;
Cảm ơn tiểu thiên sứ tuới dӏch dinh duỡng: Thổ Đậu Hoảng Quải 10 bình; Biên Tiểu Túng x 10 bình; Corgi Nhỏ 5 bình; Cô Bé Hói Đầu Khu Ỗ Chuột 3 bình; Tôi Muốn "Xanh" Hạ Triều, Kỳ Túy, 2 bình; Kỳ Dӏ Quái Lạ Kêu Meo Meo, Thanh Sấn, Tứ, Giây Tiếp Theo, Cuời Tuơi Nhu Hoa, Hôm Nay Cậu Đã Chua Chua 1 bình;
Vô cùng cảm ơn mọi nguời ủng hộ tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!
.
.
Tào Tĩnh Hoa đến nói nói một chút: Chức vӏ của Cung Tuấn chính là "tổng tài" quen thuộc với chúng ta, theo baidu, "tổng tài" ban đầu có nghĩa là tập hợp và xử lí công việc, sau này trở thành một chức vӏ trong chính phủ, nhà nuớc, tổ chức,... Thông thuờng là nguời phụ trách chính hoậc nguời lãnh đạo hành chính về một vấn đề nào đó trong tổ chức, và cũng có thể hiểu là nguời có toàn quyền điều hành các công việc của tổ chức. "Tổng tài" không giống nhu CEO, "tổng tài" là president và CEO là Chief Executive Officer – giám đốc điều hành. Đây là hai vӏ trí khác nhau trong một công tytập đoàn, nhung ở Trung Quốc, hai vӏ trí này thuờng do cùng một nguời nắm giữ.
[PN2] Tối nay em ngủ cùng anh không lấy tiền
Phiên ngoại [Tối nay em ngủ cùng anh không lấy tiền]
Buổi tối sau khi về đến nhà, Trương Triết Hạn nhận điện thoại công việc, trao đổi kӏch bản với biên kӏch một hồi, lúc đi ra, mỏi mệt xoa nhẹ mi tâm.
Khi ra ngoài, anh phát hiện Cung Tuấn đang làm bánh sữa chua.
Y mang bao tay, trong tay là sữa chua và trứng gà đã đánh tan, lúc này y đang làm buớc cuối, thêm bột và nuớc cam, không ngừng quấy.
Bộ dạng chăm chú mà nghiêm Tuấn.
Trương Triết Hạn yên tĩnh nhìn y một lát, chậm rãi đi tới, hai tay chống trên quầy nấu: "Sao lại làm cái này?"
Cung Tuấn cũng không biết, y chỉ là nhìn thấy những thực phẩm này, một cách tự nhiên nghĩ muốn làm bánh sữa chua.
Y lạnh nhạt nói: "Bánh sữa chua rất ngon."
Sự thật rõ ràng là Trương Triết Hạn mấy ngày truớc thuận miệng nhắc tới muốn ăn bánh sữa chua, vì vậy Cung Tuấn ngày hôm sau đã mua nguyên liệu về ngay.
Trương Triết Hạn ồ lên thật dài, nhӏn cuời: "Em ăn đuợc không?"
Nhắc tới cũng kỳ lạ, lúc làm bánh không nghĩ gì cả, mà đến khi Trương Triết Hạn buớc ra, Cung Tuấn lại cảm thấy, cái bánh này chính là làm cho anh.
Mà vậy thì quá là lạ.
Y không quen biết nguời này, sao có khả năng vì làm bánh ngọt cho một mình anh?
Phút chốc tâm trạng rất mất tự nhiên, Cung Tuấn cứ nhu nghiêm khắc với chính bảnthân, tâm đӏa sắt đá nói: "Không đuợc."
Nguợc lại là không nghĩ tới sẽ bӏ từ chối, Trương Triết Hạn đã rất nhiều năm không bӏ Cung Tuấn từ chối, truớc kia bất kể anh nói cái gì, những chuyện không ảnh huởng đến đại cục, Cung Tuấn đều sẽ đồng ý với anh.
Nếu nhu dính tới một ít chuyện nghiêm trọng, ví dụ nhu lúc bệnh nửa đêm chạy đi uống sữa chua, ví dụ nhu trong đêm mua to bám lấy vách núi mà quay phim, sốtcũng không biết, lại ví dụ nhu đến Cung thӏ chờ y, chờ ròng rã cả đêm, cũng khôngbiết kêu một tiếng, Cung Tuấn sẽ tiến hành phê bình giáo dục với anh.
Trương Triết Hạn cảm thấy quá thú vӏ, anh quay nguời đӏnh rời đi: "Thật sự không cho ăn à?"
Một cái tay của anh còn chống trên bệ bếp, nghiêng nguời sang, bên hông áo sơ mi kéo ra mấy nếp nhăn, đều bӏ buộc vào trong thắt lung, vòng eo nhỏ kia, cứ nhukhông đủ một nắm tay. Có huơng hoa nhàn nhạt từ trên nguời anh lan ra, nhu là cánh hoa nhỏ tràn ra quanh nguời, tuơi mới thanh nhã.
Cập mắt kia, nhấp nháy lại lóe sáng, vạn ngàn ngôi sao cũng không bằng một ánh mắt lấp lánh của anh.
Không thể không thừa nhận, đối với Cung Tuấn muời tám tuổi mà nói, sự cám dỗ củanguời đàn ông truớc mật thực sự quá lớn.
Cung Tuấn cứ nhu Đuơng Tăng bӏ nhện Triết Hạn mê hoậc, đung đua chốc lát, không nói ra đuợc một chữ cho, rồi lại không đành lòng không nói.
Trương Triết Hạn mỉm cuời liếc nhìn anh, quyết đӏnh dừng trò đùa ở đây, anh cầm lấy sữa chua còn ở một bên, nhấp một hớp.
Mùi vӏ rất ngon, là hãng nhập khẩu mà anh thích nhất.
Vốn đӏnh là uống hết sữa chua là đi, không nghĩ tới Cung Tuấn nhìn anh, cứ nhulà không hiểu tại sao anh có thể tự nhiên cuớp sữa chua y chuẩn bӏ làm bánh nhu vậy.
Trương Triết Hạn bӏ biểu cảm trong cao lãnh lộ ra chút ngốc nghếch của y chọc phátcuời, con nguời uốn cong, anh tiến lên một buớc, giơ tay khoát lên bả vai đốiphuơng, hơi nhón chân: "Sữa chua rất ngọt."
Anh ghé vào gần, Cung Đuờng Tăng nhất thời rơi vào hồng trần, nhӏp tim từng chút một gia tốc.
Tiếng cuời của nguời đàn ông ghé vào lỗ tai y vang lên: "Anh có muốn nếm thử không?"
Cung Tuấn hơi ngây nguời, đập vào truớc mắt, có thể cảm nhận đuợc, tất cả đều làmùi thơm nhẹ của nguời kia, và cơ thể áp sát vào.
Y còn chua phản ứng lại, Trương Triết Hạn bỗng nhiên không thể át chế tiếng cuời, một tay đật lên gần ngực y, cảm nhận đuợc nhӏp tim Cung Tuấn, nhẹ giọng nói: "Tim anh đập nhanh quá nha."
Cứ nhu sợ đối phuơng nhìn ra cái gì, Cung Tuấn hoảng quá không lựa lời: "Tôi, tôi bệnh."
"Vậy à," Trương Triết Hạn tựa lên bả vai y, nghẹn cuời hai tiếng, "Vậy thì em muốn..."
"Cho anh bệnh nghiêm trọng hơn một xíu."
Vừa dứt lời, anh ngẩng đầu lên, hôn lên khóe môi y.
Ẩm ầm một tiếng, tựa nhu sấm chớp gầm, giật cả nguời Cung Tuấn cháy khét, y thẫn thờ đứng tại chỗ, duờng nhu mất hết tri giác, duy nhất rõ ràng, là vӏ ngọt nhu mậtđuờng trên môi kia.
Trương Triết Hạn tựa nhu một tên trai đểu vô tình, hôn xong bỏ chạy, lại trở về phòng làm việc liên lạc ba phía với đạo diễn chọn vai và biên kӏch, thảo luận vấn đề nhân vật.
Bây giờ đang thời kỳ băng hà của phim truyền hình, quay cái gì cũng phải cẩn thận từng li từng tí một, không cẩn thận là bӏ cấm, "Đao Sa" là một thử nghiệm mới của Trương Triết Hạn, sớm một năm truớc anh đã bắt đầu chuẩn bӏ, nói là dốc hết tâm huyết cho bộ phim này cũng không quá đáng.
Nam nữ chính là nhân vật linh hồn của bộ kӏch này, anh tỉ mỉ chọn lựa, anh luôn tuyển nguời tùy tính, chỉ nhìn năng lực, mà đạo diễn chọn vai suy tính so với anh càng hiện thực hơn, hắn còn muốn cân nhắc hình tuợng và giá trӏ kinh doanh của minh Triết Hạn, biên kӏch thì lại muốn cân nhắc ngoại hình minh Triết Hạn có gần với nhân vật không, có thể diễn ra cảm giác mà hắn viết ra không.
Mỗi lần liên lạc ba bên, đều là một trận đại chiến khiến nguời ta mệt bở hơi tai.
Cuối cùng đạo diễn chọn vai và biên kӏch gây lộn, Trương Triết Hạn mỏi mệt xoa mi tâm, liếc nhìn giờ giấc, thì đã đến hơn muời hai giờ nửa đêm.
Anh thẫn thờ bung ly nuớc, uống nuớc trong bối cảnh âm thanh hai nguời cãi nhau.
"Nguời này không đuợc! Lúc truớc tôi đã hợp tác với cậu ta rồi, cậu ta bӏ bệnh minh Triết Hạn cực nậng, không phải ai cũng nói đuợc cậu ta, thỉnh thần thì dễ tiễn thần thì khó!"
"Vậy còn ai đuợc? Ông có biết đi đâu tìm nguời lӏch trình thích hợp đӏa vӏ phù hợp, lại còn có năng lực không? Ông cho là Tôn Ngộ Không, tùy tiện bứt một nhúm lông,thổi một hơi là chỗ nào cũng có?"
"Tìm một chút chắc chắn là có thể tìm ra! Cũng đâu phải không phải cậu ta thì không đuợc!"
Biên kӏch tức chết rồi, không muốn ầm ĩ với hắn: "Đạo diễn Hà anh nói xem?"
"Tôi nói?" Trương Triết Hạn đật ly nuớc xuống, giải quyết dứt khoát, kết thúc trận ầm ĩ này, "Ngày mai kêu trợ lý hẹn nguời đến gập là biết, đã muộn lắm rồi, hai nguời nghỉsớm một chút."
Cúp điện thoại rồi, Trương Triết Hạn xoa xoa cái cổ đau nhức, chậm trễ nhận ra mìnhhình nhu không có ăn cơm tối.
Đây căn bản là thái độ bình thuờng của đạo diễn, cơn đói qua (?)
cũng không muốn ăn gì cả.
Trương Triết Hạn đứng lên, dự đӏnh tắm xong liền ngủ, sau khi ra cửa, anh nhìn thấy trên bàn phòng khách đật một cái bánh sữa chua.
Vàng óng, tỏa ra không khí thèm nhỏ dãi.
Trương Triết Hạn đứng ở gần bánh ngọt trầm mậc chốc lát, suy nghĩ bây giờ suy nghĩ của bạn nhỏ Cung là gì.
Cung Tuấn bây giờ mới muời tám tuổi, bộ phận ký ức thiếu hụt, không nhớ rõ anh cũng không quen anh, mới vừa rồi còn có thể không chút do dự từ chối anh.
Nếu bây giờ anh ăn bánh ngọt, không chừng ngày mai Cung Tuấn dậy sẽ tranh cãivới anh, ngày mai anh còn làm việc, cũng không thể chơi cùng y.
Cho nên lựa chọn tốt nhất là không động vào cái bánh này.
Tâm tu kết thúc, Trương Triết Hạn tùy tiện nhật bánh mì bánh qui ăn hai ngụm, sau đó về phòng ngủ tắm rửa.
Cung Tuấn đang ngồi trên giuờng chơi di động, nhìn thấy anh tiến vào, theo bản năng kéo chăn: "... Anh cũng phải ngủ ở đây?"
Ngay mật y, Trương Triết Hạn vô cùng tự nhiên cởi quần áo ra, một vùng da thӏt lộ ratrần trụi, trắng nõn mềm mại, nhu là sữa bò.
Cung Tuấn không thất lễ quay đầu đi, qua vài giây, không nghe thấy động tĩnh của nguời ta, y liền quay đầu lại, không nghĩ tới vừa vận đối mật với Trương Triết Hạn vừa thay áo tắm xong khom lung cúi nguời ở gần y.
Cung Tuấn:...
Cung Tuấn lạnh nhạt nói: "Anh muốn làm gì?"
"Chỉ là thay đồ mà cũng không dám nhìn à." Trương Triết Hạn ý cuời dӏu dàng nói, "Vậy thì lát nữa làm sao ngủ chung?"
Cung Tuấn là nguời có nguyên tắc: "Còn có phòng cho khách, tôi ra phòng cho khách ngủ."
Trương Triết Hạn vô cùng tiếc nuối: "Không có. Nhung mà không sao, anh bệnh, nể tình chuyện này, tối nay em ngủ cùng anh không lấy tiền."
Cung Tuấn: ... ???
Sau khi Trương Triết Hạn vào tắm, Cung Tuấn để điện thoại di động xuống, nằm trêngiuờng lăn qua lộn lại.
Chắng qua chỉ là một buổi xế chiều ngắn ngủi, có rất nhiều nguời gửi tin nhắn cho y, là một ít báo cáo, hoậc là quyết sách, tính khả thi của dự án gì đó cần y làm, ynhìn bản thân thì đọc không hiểu, nhung trả lời lại quen tay hay việc.
Sau đó y mở tới lӏch sử trò chuyện của y và Trương Triết Hạn.
Lӏch sử trò chuyện của hai nguời rất qua loa bình thuờng, không có gì đậc biệt, khôngthấy đuợc là rất ân ái.
Cho nên cái nguời Trương Triết Hạn này, thật sự là thế thân? Cung Tuấn làm sao cũng không tin.
Y nhớ tới mấy tiếng truớc Trương Triết Hạn ngả nguời hôn y, vừa nãy còn đến gần ynhu vậy, nói chuyện ám muội nhu vậy...
Cảm giác nhu anh có vẻ thuờng thuờng cùng mình hôn môi, thuờng thuờng ngủchung một chỗ.
Nếu nhu Cung Tuấn yêu một nguời khác, y sẽ phát triển đến trình độ này với đốiphuơng?
Hơn nữa Trương Triết Hạn này cực kỳ quái, ở cùng Cung Tuấn chỉ vì tiền, anh ta còn cam tâm tình nguyện, vui vẻ nhu vậy... Điềm đạm nói ra câu bản thân là thế thân nhuthế, mà lại quan tâm Cung Tuấn đầy đủ.
Cung Tuấn muời tám tuổi cảm thấy nghi hoậc với độ phức tạp của thế giới này.
Y nhớ tới lúc đối phuơng hôn y tim đập nhanh hơn, quyết đӏnh dò xét, xem rốt cuộc làcó phải ảo giác của mình không, nhìn lại xem Trương Triết Hạn rốt cuộc có phản ứng gì.
Không bao lâu sau, Trương Triết Hạn tắm xong đi ra.
Anh dùng máy sấy tóc thổi khô tóc tai trông buồng tắm, lấy khăn mật tùy ý vò hai lần,đi ra, tiện tay tắt đèn, sau đó nằm lên giuờng.
Cung Tuấn chờ một lát, trầm giọng mở miệng nói: "Tôi muốn ôm anh ngủ."
Trương Triết Hạn buồn ngủ đến tận cùng, trên cơ bản là vừa đụng đến gối, cơn buồn ngủ mãnh liệt kéo tới, nghe thấy Cung Tuấn nói chuyện, theo thói quen dӏch sang bên phía y một chút, tìm một tu thế ngủ quen thuộc trong ngực y.
Cung Tuấn theo bản năng đua tay ôm anh, động tác này nhu thể đã lập lại rất nhiềulần, đã khắc vào trong xuơng.
Thân thể trong ngực ấm áp mềm mại, mang theo mùi thơm ngát vừa tắm rửa qua.
Cung Tuấn rơi vào trầm tu.
Giữ lấy đối phuơng, muốn hôn môi đối phuơng, muốn làm bánh ngọt cho đốiphuơng ăn, ôm đối phuơng ngủ...
Những chuyện này khắng đӏnh không phải thói quen hình thành trong một sớm một chiều.
... Còn có gì nữa? Thuờng ngày họ còn làm gì nữa?
Trương Triết Hạn thật sự ngoan ngoãn nhu vậy, duới tình huống làm thế thân bӏ ép kết hôn cùng y, thế mà y nói một câu muốn ôm anh, anh trong lúc buồn ngủ cũng sẽ chủ động đến gần?
Nếu nhu còn chuyện khác thì sao? Cung Tuấn cũng sẽ sản sinh thói quen bản năng, Trương Triết Hạn cũng sẽ không giữ lại gì cả thuận theo y?
Cung Tuấn mang theo nghi hoậc và hiếu kỳ, chậm rãi, hôn lên thái duơng đối phuơng.
Trương Triết Hạn nhẹ nhàng kêu một tiếng, rút càng sâu vào trong lồng ngực y.
—— trong chớp mắt anh đến gần, Cung Tuấn có loại cảm giác thỏa mãn đuợc lấylòng.
Mấy phút sau, Cung Tuấn nhu là một đứa nhỏ ăn kẹo ngọt, lại nhu đang tiến hành một thí nghiệm nghiên cứu khoa học Triết Hạn vi gì, y lại một lần tò mò đến gần, khẽ khàng hôn lên mật Trương Triết Hạn.
Mi mắt Trương Triết Hạn run nhẹ.
Rèm cửa sổ không kéo ra, ánh trăng xuyên qua lớp rèm cửa mỏng manh tiến vào, chiếu lên mật Trương Triết Hạn, mật anh nghiêng sang một bên, đôi môi mỏng vô ý thức hé mở.
Vốn phải nhắc nhở chính mình, phải làm chính nhân quân tử, không thể tùy tiện.
Hôn hai má và trán đã tính là hôn trộm, loại hành vi này vô cùng không tốt, không quản Cung Tuấn truớc đây làm gì, y bây giờ phải tôn trọng Trương Triết Hạn, anh bӏ ép làm thế thân, dù cho bề ngoài không thèm để ý, nhung nội tâm nhất đӏnh rất khóchӏu, cho nên y không thể tùy ý bắt nạt anh.
Nhung khi nhìn thấy đôi môi nhu cánh hoa kia của nguời ta, Cung Tuấn có loại cảmgiác mơ hồ, tựa nhu họ đã làm qua chuyện thân mật hơn so với hôn môi, không chỉ một lần.
Môi anh nhất đӏnh rất ngọt.
Chờ lúc phản ứng đuợc... Cung Tuấn đã không thể khống chế mà nghiêng nguời hônlên.
Nhận ra đuợc hơi thở hải duơng quen thuộc, Trương Triết Hạn bản năng đáp lại đốiphuơng, anh mơ mơ màng màng nói: "Lần này không cho treo em lên nữa..."
Giọng vừa mềm vừa mӏn, mang theo cơn buồn ngủ chua tiêu. Cũng không biếtxảy ra chuyện gì, hai nguời quấn quýt lấy nhau.
...
.
.
Tác giả có lời muốn nói: Cung Tuấn: Anh ấy bӏ ép làm thế thân, mình phải tôn trọnganh ấy, không thể lừa gạt anh ấy.
Mấy phút sau.
Cung Tuấn: Thật là thơm.
Đuợc rồi, là tôi đánh giá thấp các nguời, thêm chuơng dâng lên QAQ
Cảm ơn các thiên sứ nhỏ ném phiếu bá vuơng hoậc tuới dӏch dinh duỡng cho tôi trong khoảng 18:00:44 21-03-2020~22:34:01 21-03- 2020 nha ~
Cảm ơn thiên sứ nhỏ ném mìn: Một Viên Sủi Aspirin 1 cái;
Cảm ơn tiểu thiên sứ tuới dӏch dinh duỡng: Một Con Bạch Tuộc 16 bình; Quân ChánChuờng 10 bình; Tôi Muốn "Xanh" Tần Cứu, 42112005, Ngày Ngày Làm Quả Cam Nhỏ (Tiểu Tranh Tử), Yigu Bigu; Vũ Triết Hạn 1 bình;
Vô cùng cảm ơn mọi nguời ủng hộ tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!
.
.
Tào Tĩnh Hoa đến nói nói một chút: Cái câu "Lần này không cho treo em lên nữa..." ban đầu đọc QT mình nghĩ ý là "không cho trói em nữa", nhung mà đọc RAW thì có vẻlà treo 吊 chứ không phải trói...
Bánh sra chua:
[PN3] Em đã không còn sạch sẽ nữa rồi
Phiên ngoại [Em đã không còn sạch sẽ nữa rồi]
Sáng sớm hôm sau, ánh nắng ban mai xuyên qua rèm cửa sổ, loang lổ sáng tối trên mật đất, gió sớm phất nhẹ, những lốm đốm kia cũng hơi lay động.
Chăn màu đen trên giuờng vừa mới đổi không tới một ngày đã lại đổi mới, vải lụa băng màu xám nhạt mềm mại, mềm mại với da.
Trương Triết Hạn mơ mơ màng màng mở mắt ra, phát hiện mình không có mậc quầnáo, đang vùi trong ngực một nguời khác.
Anh hơi ngẩng đầu, thấy Cung Tuấn sắc mật cứng ngắc, tròng mắt hẹp dài mà lạnh nhạt kia tràn đầy tâm tu.
Nhận ra động tĩnh của nguời trong ngực, Cung Tuấn chậm rãi hạ con nguơi nhìn thắng anh.
"Em không còn sạch sẽ nữa rồi," Trương Triết Hạn một giây trở mật, không hổ là làm đạo diễn, hết sức quen với việc điều chỉnh tâm trạng, trong vẻ rung rung muốn khóc có chút lắp bắp, "Hôm qua anh chơi có vui không?"
Cung Tuấn:...
Cung Tuấn không nói gì ngẩng đầu nhìn trời, y đã nghĩ chuyện nhân sinh hồi lâu rồi, thật sự không biết sự tình làm sao lại diễn biến tới tình trạng ngày hôm nay.
Y luôn luôn tự hào nhất về khả năng tự chủ của mình, mà vạn vạn không nghĩ tới, y thế mà sẽ khó kìm lòng nổi, còn vô sự tự thông...
Giờ khắc này độ phức tạp nội tâm quả thực khó có thể dùng lời diễn tả đuợc.
"Không có ý muốn... chơi anh..." Cung Tuấn cuối cùng khó khăn nói, "Tôi khôngphải cái nguời khốn nạn cuỡng ép lấy tiền đập nguời kia, nếu đã cùng anh... thì nhất đӏnh sẽ chӏu trách nhiệm với anh."
Nội tâm Trương Triết Hạn cuời muốn điên, anh không nghĩ Cung Tuấn muời tám tuổi lại ngây thơ đến độ nhu vậy.
... Ùm, Cung Tuấn hai muơi tám tuổi xác thực khốn nạn, lúc nào xuống giuờng thìđàng hoàng trӏnh trọng, áo mũ chỉnh tề, nhìn qua lạnh lùng lại khắc chế, thế nhung chỉ có Trương Triết Hạn biết, vừa đến trên giuờng, y sẽ biến trò gian bắt Trương Triết Hạn nói chút ít gì độ xấu hổ tăng mạnh.
Những lúc này mất trí nhớ, hơn nữa rối loạn thời gian, y vậy mà thuần khiết đến mức những từ nhu "chơi" và "lên giuờng" cũng khó mà mở miệng.
Đáng yêu tuơng phản [1] cũng không thể đáng yêu hơn y.
[1] Nguyên văn: 反差萌, Hán Việt: "tuơng phản manh", tr ngr luu hành trên mạng, nói về kiểu dáng yêu khi các nhân vật ACGN ( Anime, Manga và Game) thể hiện nhiều kiểu tính cách khác nhau so với hình ảnh ban dầu – theo Baidu
"Vậy à." Trương Triết Hạn đua tay vẽ vòng tròn trên ngực y, cố ý hỏi, "Vậy anh muốn làm sao chӏu trách nhiệm với em?"
Hoàn toàn không biết Trương Triết Hạn từ đâu có đuợc nhiều thủ đoạn ghẹo nguời nhu vậy, Cung Tuấn không chӏu đuợc mà duỗi tay nắm lấy đầu ngón tay anh, nắm trong tay, không cẩn thận đụng vào cơ thể trần trụi của đối phuơng, nhanh nhu chớprút lại.
Cứ nhu cái nguời hôm qua lột đồ nguời ta căn bản không phải y. Cung Tuấn buồn bực nói: "Tôi sẽ đối xử tốt với anh."
Làm nhu vậy là rất thoả đáng, cũng thích hợp nhất.
Cung Tuấn không rõ lắm tâm tu của y đối với Trương Triết Hạn có phải là thói quen nhiều năm và bản năng quấy phá không, mà nếu mọi cử động của đối phuơng đều có thể đả động đến tâm trạng của y, vậy hay là tạm thời truớc tiên thuận theo nội tâm.
Trương Triết Hạn hơi mở to hai mắt: "Chỉ là đối xử tốt với em?"
Ngữ khí của đối phuơng hình nhu có chút bất mãn, có thể không chỉ muốn cái cam kếtnày.\
Cung Tuấn cũng là lần đầu tiên trải qua chuyện nhu vậy, suy tu một hồi xem còn cóthể cho đối phuơng cái gì: "Vậy anh muốn cái gì?"
"Em cảm thấy anh rất đáng yêu." Ngữ khí Trương Triết Hạn vô cùng nguợng ngùng,"Hình nhu em thích anh."
Bởi vì một câu nói này, Cung Tuấn cả một buổi sáng đều không tỉnh lại đuợc.
Y sống muời tám năm, lần đầu tiên giao thiệp với nguời nhu thế, thắng thắn rõ ràng,hở ra là hôn y, bây giờ lại nhiệt liệt mà trực tiếp tỏ tình.
... Anh thích cái gì ở y?
Anh nhanh nhu vậy đã thích y?
Anh thích là y hay là Cung Tuấn hai muơi tám tuổi? Cung Tuấn hai muơi tám tuổi vừa bắt nguời ta làm thế thân, lại còn cuỡng ép anh làm cái này cái kia... cho nên nguờianh thích hắn là y bây giờ nhỉ..
Vậy bây giờ Trương Triết Hạn tỏ tình với y là có ý gì...? Anh có phải là rốt cuộc bӏ Cung Tuấn hai muơi tám tuổi làm đau thấu tim, tìm đuợc an ủi nơi y?
Cung Tuấn cảm thấy chính mình có hơi phập phồng, cả ánh mắt nhìn TrươngTriết Hạn đều rất do dự bất đӏnh.
Cảm giác này vẫn cứ duy trì đến khi nhìn thấy bánh ngọt trong phòng khách.
Cái bánh này hôm qua sau khi làm xong Cung Tuấn để lên trên bàn, là cho TrươngTriết Hạn ăn, thế nhung nguời ta lại không động tới.
Là không thích sao?
Cung Tuấn có chút thấp thỏm, trong tiềm thức y, Trương Triết Hạn hắn là sẽ rất thích ăn cái bánh này.
Trương Triết Hạn thoải mái mà vào bếp làm điểm tâm, còn tiện tay rót cho Cung Tuấn một ly sữa óc chó, hiện tại Cung Tuấn mới muời tám tuổi, phải bồi bổ não nhiều nhiều.
Sau khi bung bữa sáng ra ngoài rồi, quay nguời liền nhìn thấy Cung Tuấn không chớpmắt nhìn anh, tu thế ngồi quy củ đoan chính.
Trương Triết Hạn nhuớng mày, từ trên mật đối phuơng đọc ra đuợc bốn chữ muốn nói lại thôi.
Có lẽ đùa nghiện, Trương Triết Hạn cũng không mở miệng hỏi y muốn nói gì, chỉ từ từ ăn cháo kê.
"Hà... Hà Triết Hạn Triết Hạn." Cung Tuấn nghiêm Tuấn nói, "Tôi sẽ không coi anh là thế thân, tôi cũng không có từng thích nguời nào."
Những lời này của y là đang đáp lại câu tỏ tình hồi sáng sớm của anh?
Trương Triết Hạn nhӏn cuời, giả vờ mừng rỡ: "Có thật không?" Cung Tuấn nhuthể thật tình mà gật đầu.
Trương Triết Hạn vô cùng u ám: "Thế nhung truớc đây anh nói đời này chỉ yêu mộtmình Trương Triết Hạn, nói em chắng qua chỉ là một thế thân, bất kể làm gì, đều không sánh nói dù chỉ một sợi tóc của nguời ta."
Cung Tuấn không thể tin đuợc Cung Tuấn hai muơi tám tuổi thế mà có thể đểu tớimức độ nhu vậy, y trong lòng khiển trách chính mình một vạn lần, trӏnh trọng cam kết nói: "Tôi không quen biết Trương Triết Hạn gì hết, cũng sẽ không thích cậu ta, tôi sẽ không so sánh anh và những nguời khác, anh chính là anh."
Trương Triết Hạn cảm động cực kỳ: "Anh thật tốt, em thích anh lắm."
Lần thứ hai nghe thấy nguời ta nói thích, Cung Tuấn so với lần đầu tiên bình tĩnh hơn nhiều, không lại nhu bay trong mây, mà không thể khống chế, lỗ tai vẫn cứ lậng yên nổi lên một vầng ửng đỏ.
Chắng qua chỉ là cam kết đối xử tốt với anh, không bắt anh làm thế thân, Trương Triết Hạn đã thỏa mãn nhu này, có thể thấy ngày tháng truớc đây của anh nuớc sôi lửabỏng đến thế nào.
Nhu vậy thì sau này y phải đối xử với y tốt hơn một chút nữa.
Y trấn đӏnh mà bung sữa óc chó lên uống, thuận thế nói: "Tối hôm qua tôi làm nhiềubánh sữa chua, nếu nhu anh thích, thì cứ lấy ăn."
Lời này giả đến mức không thể nào giả hơn, Cung Tuấn tổng cộng chỉ làm một cái bánh, không ăn dù chỉ một ngụm, không thể nói làm nhiều.
Ánh mắt Trương Triết Hạn rơi lên trên bánh ngọt ở một bên, cũng không vạch trần,khẽ mỉm cuời: "Đuợc nha."
Lo lắng Cung Tuấn mất trí nhớ sẽ ảnh huởng đến công tác, Trương Triết Hạn gọi điện cho Cung thӏ, xin nghỉ tạm thời cho Cung Tuấn, cũng không yên lòng để y ở nhà một mình, vì vậy không thể làm gì khác hơn là mang gia thuộc đi làm.
Vừa đến phòng làm việc, công chuyện các thứ lũ luợt kéo đến, đều cần anh quyết đӏnh, Trương Triết Hạn bận rộn đến chân không chạm đất, giao Cung Tuấn cho trợ lý chăm sóc.
Cung Tuấn hôm nay mậc áo sơ mi dài tay cổ thấp màu xám nhạt, quần dài thể thao,giày thể thao, trông trẻ trung đẹp trai, khi xuất hiện trong phòng làm việc, khiếncho những nguời khác dồn dập liếc nhìn, mà cũng không dám nhìn nhiều.
Phòng làm việc của Trương Triết Hạn có quy tắc, không thích nhất là nhân viên nói huyên thuyên, lan truyền đàm tiếu.
Trợ lý mang Cung Tuấn tới trong phòng nghỉ dàn xếp xong xuôi, hỏi y cần gì, Cung Tuấn nhìn nhìn xung quanh, cảm giác mình cũng không giống nhu lần đầu tiên tới nơinày, nói cảm ơn cô, không cần.
Vì vậy trợ lý rời đi.
Gian phòng nghỉ này đơn giản phóng khoảng, không có quá nhiều đồ trang trí, xuyên qua cửa sổ nhìn ra phía ngoài, có thể thu hết cả thành phố vào đáy mắt, tầm nhìn rất tốt.
Cung Tuấn ngồi trên ghế sô-pha, tiện tay lật vài tờ tạp chí giải trí, những tin tức này đều đại khái giống nhau, cái gì mà XXX tuyên bố yêu đuơng với XX, XX bằng mậtkhông bằng lòng với XX, bạn gái tin đồn của XX xuất hiện.
Cung Tuấn lật một lát, cảm thấy phát chán, tiện tay ném qua một bên, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy Trương Triết Hạn in trên một quyển tạp chí, y nảy ra một điểm hứng thú, lấy tới xem, trang đầu tiên chính là phỏng vấn riêng Trương Triết Hạn.
Thời gian của phỏng vấn riêng là sau khi Trương Triết Hạn thông qua "Tàng Đông" lấy đuợc giải thuởng Đạo Diễn Mới Xuất Sắc Nhất, những vấn đề phóng viên hỏi tới đềuliên quan đến bộ phim này.
Trương Triết Hạn trả lời vô cùng chuyên nghiệp, cũng rất có trình tự, phân tích cận kẽ, ăn nói có duyên.
Dù sao anh từ thời niên thiếu yêu thích nhiếp ảnh, đại học lại học hệ biên đạo, là đang làm việc mình thích.
Giữa những hàng chữ đều có thể nhìn ra sự nghiêm Tuấn của anh.
Sau khi phỏng vấn rất nhiều vấn đề về mật công việc, phóng viên hỏi vai namchính của "Tàng Đông" lúc truớc sao lại chọn Trần Đông, đùa giỡn nói có phải là vì tên của anh ta có một chữ "Đông" không.
Trương Triết Hạn trả lời, không phải, là bởi vì lúc đó sự lý giải của anh ta với nhân vật vô cùng độc đáo, diễn rất linh hoạt.
Kế tiếp là một đoạn khích lệ thuơng mại, Cung Tuấn không hứng thú gì với việc anh khen nguời khác, đang muốn nhảy qua, lại nhìn thấy ở cuối đoạn khích lệ kia, TrươngTriết Hạn nói Trần Đông rất đáng yêu.
... Đáng yêu?
Trương Triết Hạn sáng sớm mới vừa nói, anh thích Cung Tuấn, là vì y rất đáng yêu.
Cho nên cái từ này cũng không phải đậc biệt dùng để khen y?
Cung Tuấn mím môi duới, trong lòng bay lên một sự hụt hẫng nhẹ, y tiếp tục đọc tiếp.
Sau đó là một ít đề tài mang tính thuơng mại, ví dụ nhu tiếp theo có dự đӏnh gì, liệu có thử nghiệm đề tài mới không...
Cứ nhảy mãi đến một chủ đề cuối cùng, phóng viên duờng nhu cũng ý thức đuợc những câu hỏi của mình không đủ bạo, vì vậy thả vấn đề nậng nhất xuống phần cuối.
Hắn hỏi, nghe nói đạo diễn Hà là nguời đã kết hôn rồi, đối phuơng là nguời thế nào?
Trương Triết Hạn trả lời, anh ấy rất uu tú, tôi rất yêu anh ấy.
Không giống với phong cách trả lời vấn đề lúc truớc, câu trả lời này không theo bất kỳ khuôn phép, không có bất kỳ khách sáo gì.
Cung Tuấn ngây ngẩn cả nguời, cầm tạp chí, nhíu lông mày.
... Trương Triết Hạn thích y của lúc truớc? Lúc truớc rõràng y đểu nhu vậy...
Vậy anh nói thích y bây giờ có phải là đang dỗ ngọt y không?
Cung Tuấn cảm thấy Trương Triết Hạn nguời đàn ông này nhu là suơng mù, khiếnnguời ta nhìn không thấu.
Lại còn hoa tâm, thuận miệng ghẹo nguời.
Cung Tuấn mật không hề cảm xúc khép lại tạp chí.
Không thể đọc nổi tạp chí, nói không chừng chờ lát nữa liền thấy Trương Tnh khen vӏ diễn viên này đáng yêu, vӏ diễn viên kia đáng yêu.
Bất kể ai ở trong mắt anh cũng đáng yêu, anh đều thích. A.
Cung Tuấn cảm thấy ở trong phòng nghỉ chán chuờng, vì vậy đi ra ngoài một chút.
Bên ngoài phòng nghỉ đối diện với văn phòng của Trương Triết Hạn, lúc này hắn anh ở trong làm việc, Cung Tuấn muốn vào xem anh, mà cảm thấy tâm trạng truớc mắt của mình không quá tốt, không muốn ảnh huởng đến anh.
Y nhẹ nhàng hít một hơi, đӏnh đến bên cửa sổ hút một điếu thuốc cho tỉnh táo lại.
Cuối hành lang sáng đến kế thể soi nguời là cửa sổ và khu hút thuốc, Cung Tuấn đi đuợc hai buớc, bỗng nhiên buớc chân dừng lại, chậm rãi nghiêng đầu.
Bên tay trái là một tấm tuờng thủy Triết Hạn trong suốt, đây là một phòng họp nhỏ,Trương Triết Hạn quay lung với tuờng thủy Triết Hạn, ngồi ở bên bàn
dài.
Đối diện anh ngồi một minh Triết Hạn nhỏ, là Omega nam, mậc áo sơ mi đỏ cổ thấp,cổ áo mở rộng đến mức gần nhu có thể thấy hai viên đậu đỏ, nửa nguời cậu ta dựa về phía truớc, ánh mắt nhìn về phía Trương Triết Hạn lộ liễu mà si mê.
Trương Triết Hạn đẩy kӏch bản qua, đối phuơng sau khi nhận kӏch bản, ngón tay nhucó nhu không quẹt lên mu bàn tay anh.
Trương Triết Hạn:...
Kỹ xảo cấp thấp nhu vậy, Trương Triết Hạn làm đạo diễn cũng coi nhu đuợc một đoạn thời gian, chuyện nhu vậy gập qua không ít, nhung hôm nay khi vӏ này đuợc nguờiđại diện đua tới, tự xung rất ngây thơ rất tuân thủ quy củ.
Nguời này là tiểu sinh hot nhất giới giải trí hiện giờ, dựa vào một guơng mật mỹ nhân lạnh lùng mê đảo vô số Alpha và Beta, Trương Triết Hạn mậc dù không đến nỗi tin tuởng hình tuợng trên bao bì, nhung vạn vạn không ngờ nguời ta lại là mật hàng nhuvậy.
Chớp mắt này anh gần nhu bӏ tức cuời, vừa đӏnh lên cơn, bỗng nhiên cửa bӏ mởra, nguời đàn ông lung cao chân dài đi tới, ung dung thong thả, thản nhiên không vội mà khí thế vô cùng.
Y đi tới truớc bàn dài, đua tay gõ trên mật bàn, lạnh lùng nói: "Bộ phim này sẽ không dùng cậu, cút."
Minh Triết Hạn nhỏ ngơ ngác, có một phút chốc bӏ khí thế mạnh mẽ của đối phuơng ép tới không dám nhúc nhích, sau khi phản ứng lại lập tức cau mày: "Anh là ai vậy? Đạo diễn Hà còn chua lên tiếng, đến phiên anh nói này nói kia?"
Bàn tính nhỏ trong lòng cậu ta tính rất vang, nguời này tuấn tú, mà không mậc chính trang, có thể thấy đuợc không phải đến bàn bạc nghiệp vụ, cũng không mậc đồ công sở, vậy thì cũng không phải là nhân viên của phòng làm việc.
Chỉ còn lại một khả năng, y cũng đến bàn vai diễn.
Truớc khi tới cậu ta đã nghe qua, Trương Triết Hạn ghét nhất nguời không lễ phép không có quy củ.
Nguời này thế mà không nói tiếng nào tùy tiện xông tới, nhất đӏnh là sẽ bӏ Trương Triết Hạn đuổi ra ngoài! Nhu vậy thì sau đó cậu ta có thể tiếp tục ở trong thế giới hai nguờivới Trương Triết Hạn.
Minh Triết Hạn nhỏ đang muốn quạt gió thổi lửa hai câu, Trương Triết Hạn lời ít ý nhiều mà nói: "Mời cậu ra ngoài."
Quả thế!
Minh Triết Hạn nhỏ vênh vang đắc ý hất cằm lên: "Nghe không? Đạo diễn Hà kêu anh cút!"
Cung Tuấn mật không hề cảm xúc nhìn cậu ta.
Trương Triết Hạn hai tay vòng qua ngực, phong độ nhẹ nhàng: "Ngại quá, tôi nói cậu, cửa ở bên kia, tạm biệt không tiễn, phim của tôi sẽ không dùng cậu."
Minh Triết Hạn nhỏ: ???
Nói là bӏ sét đánh cũng không quá đáng, minh Triết Hạn nhỏ mở to hai mắt, rất khó mà tin nổi, sắc mật trắng bệch giải thích: "Đạo diễn Hà, có phải là có hiểu lầm gì..."
Một câu của cậu ta còn chua nói hết, Trương Triết Hạn vẫy tay với bên ngoài tuờng thủy Triết Hạn, trợ lý lập tức tiến vào, làm động tác mời với minh Triết Hạn nhỏ: "Thuaanh, tôi tiễn anh đi."
Truớc mật nguời ngoài, minh Triết Hạn nhỏ không tiện nói gì khác, sắc mật tái nhớt mà đi tới cửa.
"Còn có, " Trương Triết Hạn nói, "Anh ấy quả thật không phải ai cả, anh ấy chỉ là Alpha của tôi."
Minh Triết Hạn nhỏ đột nhiên quay đầu lại, trợ lý nhu một nguời điếc, ôn hòa mà không cho chống cự đua tay kéo cánh tay cậu ta, mời nguời ta ra ngoài, còn thuận tiện đóng cửa.
Cung Tuấn đứng ở bên cạnh bàn, không nói một câu.
Trương Triết Hạn an tĩnh một lát, thu dọn kӏch bản một chút, tùy ý dựa vào bên cạnh bàn: "Chờ ở trong chán quá à? Trong văn phòng của em có máy tính bảng, anh có thể cầm chơi."
Cung Tuấn khẽ nói: "Không cần."
Trương Triết Hạn suy nghĩ một lát: "Vậy anh có đói bụng không? Em kêu nguời mua đồ ăn cho anh."
Cung Tuấn lúc này ngay cả lời cũng không nói, trực tiếp lắc đầu.
Trương Triết Hạn nhận ra đuợc tâm tình của y duờng nhu không giống với hồi sáng sớm lắm: "... Anh làm sao vậy?"
Mấy phút sau, Trương Triết Hạn bӏ Cung Tuấn mang vào phòng nghỉ, nhìn thấy cái phỏng vấn kia.
Trương Triết Hạn:...
Cung Tuấn đầy mật lạnh lùng, trên mật viết tôi nhìn thấu anh, anh xem chuyện này nên giải quyết thế nào đi.
"Cậu ta quyến rũ anh, còn mò tay anh." Cung Tuấn lạnh nhạt mà lên án nói, "Căn cứ theo môn xác suất, anh cứ muời ngày sẽ có chín ngày gập phải chuyện nhu vậy, mới có thể trùng hợp nhu vậy bӏ tôi gập đuợc."
Sau khi nói xanh, y đúng lúc à lên một tiếng.
Cứ nhu một bé dễ thuơng bӏ trai đểu làm cho đau thấu tim. Trương Triết Hạn:......
Trương Triết Hạn ngửa đầu nhìn trần nhà một lát, hồi lâu, một mật chân thành màtiến lên một buớc, đua tay kéo y: "Vừa nãy anh không đến, em cũng sẽ từ chối cậu ta, từ nay không gập cậu ta nữa."
Cung Tuấn mím chật môi, duờng nhu chӏu phải đả kích nghiêm trọng, căn bản không đӏnh tin anh.
Nhung mà không có tránh tay anh.
Trương Triết Hạn ôm lấy eo y, dựa lên bả vai y làm nũng: "Trong lòng em chỉ có anh không có cậu ta, anh phải tin em."
Sợ y còn cáu kỉnh, anh nhón chân lên hôn lên môi đối phuơng.
Mắt Cung Tuấn trợn to, duờng nhu không nghĩ tới anh sẽ dùng loại kỹ xảo này.
Trương Triết Hạn hơi lui lại, xem xét sắc mật y, lại hôn y. Chớp mắtnày, Cung Tuấn:......
Trương Triết Hạn hơi quá đáng! Anh thế mà dùng loại thủ đoạn này đánh động y, đáng ghét!
... Nhung y vậy mà thật sự thật sự...không chống nổi...
Cung Tuấn không nói gì nhìn anh một lát, đối mật với ánh mắt tuơi cuời kia của nguời ta, y giơ tay giữ chật gáy đối phuơng, đổi bӏ động thành chủ động.
Một cái hôn sâu.
Trương Triết Hạn dựa vào ngực y, hơi hơi thở dốc, anh nhếch môi duới: "Bây giờ không giận chứ?"
Rõ ràng quyết đӏnh không bao giờ tin tuởng cái miệng biết lừa nguời này của Trương Triết Hạn nữa, nhung khi nguời ta thân thiết với y, y liền khó có thể tự kiềm chế, toàn bộ phòng tuyến tan rã cả.
Trương Triết Hạn sao lại biết làm nũng thế? Phiền muốn chết.
"Phỏng vấn là thế nào? Cung Tuấn nghiêm mật, "Rốt cuộc anh thích ai?"
"Vậy rốt cuộc anh thích ai?" Trương Triết Hạn nói năng hùng hồn, xảo diệu nói sang chuyện khác, "Lúc anh kết hôn với em, lại quăng thẻ đen lên nguời em, bắt em không đuợc nảy sinh bất kỳ vọng tuởng với anh, em khóc đủ cả ba ngày ba đêm đấy."
Cung Tuấn:... ?
Y thật sự làm chuyện thiên lý bất dung thế sao? Nguời ta thật sựkhóc ba ngày ba đêm?
Tại sao lần nào y cũng cảm thấy mình đã đủ cận bã, nhung kiểu gì một khắc tiếp theo phát hiện mình còn có thể đểu tới một cao độ mới?
Cung Tuấn không khỏi rơi vào trầm tu và suy tu.
"Anh coi em là thế thân, nói là yêu nhất Trương Triết Hạn hồi cao trung, thuơng tổn trái tim em còn nhiều hơn đó," Nguời đàn ông họ Hà nào đó cây ngay không sợ chết đứng, "Em nhắc anh đấy, tuyến lệ của em phát triển rất tốt, anh mà còn không tin em, em khóc cho anh xem."
Nghe thấy cái chữ khóc này, Cung Tuấn theo bản năng hoảng loạn: "Anh đừng khóc, tôi không hỏi."
Trương Triết Hạn duờng nhu không tin: "Có thật không?" Cung Tuấn rất là nghiêm Tuấn: "Thật sự."
Y bây giờ thậm chí hơi phản cảm với Trương Triết Hạn thời cao trung, rõ ràng y chua từng nghe nói tới nguời nhu vậy, làm sao chỗ nào cũng có cậu ta.
Trương Triết Hạn lúc này mới nhẹ nhàng hừ một tiếng, nhu là một con mèo nhỏ rùquyến nguời ta.
Buổi trua họ cùng đi ăn cơm, sau đó lại trở về văn phòng.
Trải qua chuyện buổi sáng, Trương Triết Hạn sợ Cung Tuấn một mình lại nhìn thấycái gì lung ta lung tung nghĩ nhiều, trực tiếp để y chơi trong văn phòng của mình.
Cung Tuấn lấy máy tính bảng nhìn tin tức tài chính và kinh tế một lát, cảm thấy hơi buồn ngủ, đầu đau nhè nhẹ, y lấy ngón tay ấn lên trán, thả máy tính bảng xuống, nằm lên sô-pha nhắm mắt lại.
Ghế sô-pha trong văn phòng là cho khách dùng, cũng không rộng rãi, Cung Tuấn lung cao chân dài, là một Alpha tuổi trẻ thể tráng, nằm trên sô-pha bó tay bó chân, cứnhu một chốc là sẽ rớt xuống.
Trương Triết Hạn từ trong công việc nguớc mắt lên, nhìn thấy cảnh này, sợ y ngã, ngồi xổm bên cạnh y, muốn ôm y lên kiểu công chúa... ôm không lên.
... Cái này rất không khoa học.
Trong đầu Trương Triết Hạn chợt lóe lên cảnh tuợng vô số lần Cung Tuấn dễ nhu ăn cháo ôm công chúa anh, trầm mậc nhìn nguời đàn ông trên sô-pha.
Cung Tuấn bӏ đánh thức, mơ hồ mở mắt ra: "?"
Trương Triết Hạn mở miệng nói: "Vào phòng nghỉ ngủ đi, giuờng to, ngủ thoải mái."
"Không cần." Đầu Cung Tuấn rất đau, y trở mình, đối mắt Trương Triết Hạn, nhắm mắt lại, "Tôi muốn nhìn anh."
Tim Trương Triết Hạn thoáng chốc hóa thành một bãi nuớc, anh suy nghĩ một chút, đilấy mấy cái ghế tựa, dựa vào cạnh sô-pha, lại khoác một cái chăn nhỏ lên cho y.
Anh trở lại bên bàn làm việc, xử lý chút công tác, lại gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho những nguời đại diện quen biết, hỏi họ có nghệ sĩ thích hợp nào đề cử không.
Duơng Lệ đi tới, báo cáo tiến độ công tác chuẩn bӏ "Đao Sa" hiện tại cho anh.
Đӏa điểm đã sắp xếp xong, đạo cụ tất cả đều vào chỗ, truớc mắt đӏnh ra mấy nam nữ chính, ba ngày sau họp thử kính.
Trương Triết Hạn tình cờ xen vào, giọng rất nhẹ.
Nhớ tới nghệ sĩ vừa nãy nổi giận đùng đùng rời khỏi văn phòng, Duơng Lệ do dự nói: "Cậu minh Triết Hạn nhỏ đến hôm nay đó... không hợp?"
Đây chính là nguời mà họ nhất trí cho là ứng cử viên phù hợp nhất, lӏch trình thích hợp, mật mày dáng dấp đẹp, mậc hí phục vào, tu thái mềm mại, không phải là vai nam chính đi ra từ trong kӏch bản à?
"Không hợp." Biểu cảm của Trương Triết Hạn rất nhạt, tay theo thói quen xoay bút, "Sau này phàm là phim của tôi, đều đừng dùng cậu ta."
Anh nheo mắt, ngũ quan xinh đẹp quá mức thời niên thiếu ở muời năm sau nhiềuthêm mấy phần cảm giác xa cách lãnh diễm, nhu một đóa mân côi sinh truởng ở đỉnh núi cao.
Duơng Lệ không nói nhiều, hiểu rõ mà gật đầu.
Đề tài trong công tác chấm dứt ở đây, ánh mắt Duơng Lệ rơi lên nguời trên sô-pha,hiếu kỳ nói: "Hôm nay chủ tӏch Cung cũng tới đây?"
Cung Tuấn cảm thấy đầu rất đau, nhu là có mũi khoan mở một cái lỗ trên đầu ra, rất nhiều mảnh vỡ linh Triết Hạn hợp lại với nhau.
Cái gì mà thế thân, thẻ đen, một trăm triệu...
Cảnh tuợng trong mảnh vỡ, toàn bộ đều liên quan đến một nguời, nguời kia híp mắt, hạ mày, cuời với y.
Thân đến mức không thể quen thuộc hơn.
Ý thức nhu thể chậm rãi bồng bềnh trong biển sâu, dần dần hợp lại, ký ức hai ngàynày nhu tranh liên hoàn nối liền vào nhau.
Cơn đau đầu tản đi, Cung Tuấn chậm rãi mở mắt ra, con nguơi hẹp dài phảng phấtnhu hồ sâu không thấy đáy, y nhu một con báo tuyết thức tỉnh từ giấc ngủ mê, khí chất mạnh mẽ lạnh nhạt.
Hai nguời bên kia không phát hiện y tỉnh rồi, còn đang tán gẫu.
"Anh ấy bӏ thiếu hụt một ít ký ức, cho nên mới thành ra nhu vậy." Nguời đàn ông xoay bút, nhu thế cảm thấy thú vӏ, khóe môi cong cong, "Ẩy, Nuông Chiều O Cung 3 lần truớc cô cho tôi xem rất hay đó, có phần tiếp theo không?"
Duơng Lệ có chút kinh ngạc: "Có phần 4, nhung mà phần 2 lần truớc tôi cho anhxem không phải bӏ chủ tӏch Cung lấy rồi à."
"Chuyện cuời, anh ấy mà quản đuợc tôi à?" Nguời đàn ông mật mày hớn hở, "Bây giờ Cung Tuấn dễ đùa lắm, anh ấy trong thời gian ngắn sẽ không khôi phục nhu cũ, nguợc lại cũng đã lừa vào bẫy rồi, không thử vài cái thì quá uổng."
Duơng Lệ nghe nhu hiểu mà không hiểu, ồ một tiếng: "Vậy quay lại tôi tìm phần 4 cho anh."
Tán gẫu xong, cô quay nguời đӏnh buớc ra, mà đột nhiên không kӏp chuẩn bӏ thiếuchút nữa va vào một nguời, ngũ quan đối phuơng anh tuấn sắc bén, trên mật không có biểu cảm gì, hờ hững liếc mắt qua một cái, khiến nguời ta có loại kích động nhũnchân.
Khí thế của Duơng Lệ không kiềm đuợc mềm xuống một khúc truớc nguời nọ, thấpgiọng hô: "Chủ, chủ tӏch Cung..."
Cung Tuấn lạnh nhạt ừm một tiếng.
Duơng Lệ chạy trối chết ra ngoài, cửa phòng làm việc bӏ đóng lại, phát ra một tiếng "bang" vang to.
Bên trong phòng làm việc bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ.
Rõ ràng đối phuơng không nói gì cả, mà Trương Triết Hạn lại trong vô hình cảm nhận đuợc biến hóa của y, suy nghĩ thêm mấy phút truớc anh đã nói những gì, mấy ngày nay đều đã làm những gì, ngón tay hụt, cây bút xoay đảo tuần tự kia cứ nhu vậy rơixuống.
"A Tuấn," Trương Triết Hạn thiếu chút nữa cắn đầu luỡi, mật mày anh trấn tĩnh, "Anh tỉnh rồi à?"
Cung Tuấn ung dung thong thả đi tới truớc mật anh, hơi cúi nguời, tay chống lên tay vӏn ghế dựa của anh, hơi thở hải duơng thơm tho bao phủ cả nguời anh.
Y gọi anh, giọng nhu lãnh ngọc ngâm vào nuớc suối trong: "Triết Hạn Triết Hạn."
.
.
Tác giả có lời muốn nói: phiên ngoại đến đó kết thúc, cảm ơn mọi nguời làm bạn, cúinguời.
Luợng repost bài weibo giải thuởng kết thúc chỉ có hơn ba muơi luợt, thì ra buu thiếp cảnh tỏ tình trong phòng học cùng hôn môi trong tuyết lớn, còn có phiên ngoại hàng tunhân, mọi nguời thế mà đều không cần à!
Vậy thì ra tôi có thể không cần viết thêm phiên ngoại đật riêng đó, mọi nguời sănsóc tôi nhu vậy, tôi thật cảm động, yêu cả nhà!
Mọi nguời tuyệt đối đừng đi repost, để phiên ngoại kết thúc vào hôm nay đi!
----------oOo----------
Tào Tĩnh Hoa đến nói nói một chút: Toàn văn hoàn, đính chính và thông báo ở phần sau, cảm ơn mọi nguời rất nhiều <3
Đính Chính và Thông Báo Kết Truyện
Chào mọi nguời, mình là Tào Tĩnh Hoa, editor của Tên Alpha Này Ngọt Chết Đuợc,
Mình có một vài đính chính lớn (ngoài các lỗi về diễn đạt từ, edit chua đủ nghĩa,...khác):
(1) Tên của tác giả là Thanh Nguyệt Hiểu Hiểu, có nghĩa là vầng trăng sáng trong;
(2) Tên của 裴宿có thể phiên qua Hán Việt là Cung Tuấn hoậc Cung Tú, rất có thể ý của tác giả sẽ là Cung Tú để hợp với Trương Triết Hạn thành Triết Hạn Tú – những vì sao;
(3) Nơi xảy ra sự kiện bữa tiệc Omega thiên về nhà xuởng, công xuởng hơn là nhà kho;
(4) Tên thân mật của Trương Triết Hạn là "Triết Hạn Triết Hạn", không phải chữ một chữ "Triết Hạn" nhu mình edit trong gần hết bộ truyện huhuhuhu ;;-;; Mình thật sự rất thốn khi phát hiện ra lỗi này, bởi vì nhu vậy thì khi nói "Triết Hạn Triết Hạn của Cung Tuấn" vừa có nghĩa là "Trương Triết Hạn của Cung Tuấn", vừa có nghĩa là "Vì sao của Cung Tuấn";
Sự ngu ngốc khi edit của mình đã đánh bay một cục lãng mạn to đùng tác giả gài vào,mình cúi nguời tạ tội ;;-;;
Sau hơn một năm học tiếng thì mình đang suy nghĩ đến chuyện dӏch truyện với sự cho phép của tác giả hắn hoi, mình đang tìm cách chuyển xiềng vào tài khoản Tấn Giang để mua vip truyện và ủng hộ tác giả ít nhiều. Nếu tác giả cho phép thì quá tuyệt rồi, mình sẽ dӏch và đăng bản dӏch hoàn thiện hơn, cũng nhu gỡ bản edit nhiều thiếu sót này xuống. Còn nếu không thì mậc dù rất đáng tiếc nhung mình cũng sẽ gỡ bản edit này xuống vì tác giả đã tỏ ý không cho phép. Có thể nói với mình đây là một chuyện khá đáng sợ khi nghĩ tới công sức edit hơn một năm, nhung mình vẫn muốn xinphép tác giả, vì
mình đã học tiếng trong môi truờng chuyên nghiệp, dù vẫn chua giỏi bằng ai thì cũng đã có khả năng đi tìm tác giả để xin per, nói không quá thì đi giao thiệp với nguời bên Trung là đúng chuẩn việc làm của ngành mình rồi :")) ; và vì mình cũng muốn dành sự tôn trọng cho một tác phẩm hay, một câu chuyện mình yêu thích.
Ngoài việc xin per cho bộ này ra thì mình còn đang đӏnh xin thêm per của 1-2 bộ nữa, từ nay dӏch có per hắn luôn, nhung mà quá trình chắc sẽ hơi lâu, trong lúc đó mình sẽ dӏch cho xong mấy bộ fanfic tiếng Anh xin per rồi. Chuyện là cứ hễ mình ung bộ nào thì y nhu rằng bộ đó có nguời edit rồi, hiện giờ mình đang xem xét khoảng 3- 4 bộ, 1bộ mình không thể tìm đuợc acc của tác giả trên các nền tảng mxh Trung mà mình có acc, 3 bộ kia các bên edit chỉ mới làm khoảng duới 10 chuơng, cập nhật lầncuối vào cuối năm 2020, không thấy báo drop nên mình nghĩ mãi không biết nên ôm làm bản dӏch của mình hay tìm bộ khác :"((
Mình vừa dời nhà wordpress sang đӏa chỉ khác, hiện giờ vẫn đang set up để sau nàymở đăng truyện, lúc đó mình sẽ đua link lên profile wattpad. Hiện giờ wattpad vẫn sẽ update đủ tất cả những truyện mình edit/dӏch, nhung khi wordpress sắn sàng thìbên wordpress là đầy đủ nhất nha, mình sẽ tìm biện pháp để giảm bớt tình trạng saochép đăng lậu. Mong các bạn đọc cũng sẽ cố gắng tìm đọc ở trang chính chủ,phản đối việc sao chép lậu, tôn trọng công sức của tác giả, nguời dӏch/editor,...
Và mình cũng quyết đӏnh đổi cả tên rồi, đây sẽ là lần cuối mình xung là Tào Tĩnh Hoa, hi vọng cái tên mới sẽ theo mình dài lâu.
Cuối cùng, mình thật sự cảm ơn sự ủng hộ và chờ đón của mọi nguời trong hơn mộtnăm qua, mình đã không thể giữ đuợc hứa hẹn về tiến độ, khiến cho mọi nguời phải chờ đợi rất nhiều, và thật sự thì mình edit cũng không hay, còn tồn đọng nhiều vấn đề, nhung mình vẫn nhận đuợc sự khích lệ và những lời nhắn nhủ rất đángquý từ các bạn. Đây là bộ truyện Trung đầu tiên mình edit, trong khoảng thời gian giữa 79 chuơng và 3 phiên ngoại thậm chí đã xảy ra những việc thay đổi cả cuộc đời mình, là trải nghiệm đầu tay đầu đời ngây ngô mà quý giá. Cảm ơn mọi nguời đã đồnghành cùng
mình, mong ngày gập lại ở một bộ truyện khác cũng đáng để đón chờ, hoậc có thể,nếu mọi chuyện nhu ý, hẹn gập lại bạn ở một phiên bản khác hoàn thiện hơn củaTên Alpha Này Ngọt Chết Đuợc.
Tạm biệt và hẹn gập lại, những Triết Hạn tú nhỏ của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro