Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 61


Bình thường thì sáng ở nhà tám giờ mới xuống bên dưới, nhưng hôm đó 5 giờ mình đã lọ mọ rồi, xào chút miến với rán vài miếng bánh, Yuri thích ăn gì thì ăn. Phải ăn sớm cho xuôi xuôi, không tý nữa lái xe lại xóc bụng ý.

5 rưỡi lay Yuri dậy, đánh răng rửa mặt ăn uống xong, bảo nghỉ ngơi một lúc rồi đi cho thong thả, còn kịp giờ chúc Tết họ hàng. Thế nào mà cái người này lại cứ nấn ná mãi.

Kiểu như Yul ngồi mười phút nữa thôi, ừ mười phút thì mười phút. Ôm riết lấy mình không à, hít hít hà hà quyến luyến lắm. Thỉnh thoảng thì nói vài câu linh tinh, mình dặn Yuri chốc đi cẩn thận, Yuri thì tính toán tận bốn ngày nữa mới được gặp nhau.

Hơi buồn buồn, nhưng bù lại sắp cưới rồi còn gì, nhắc tới vui vẻ hẳn lên.

-"Đây là lần cuối cùng thôi, sau này vợ ở đâu Yul ở đó..."

Mình phì cười.

-"Gớm, thế lúc đằng ấy publish paper rồi đi hội thảo cả mấy tuần thì sao?"

-"Nếu trong nước thì Yul đi về trong ngày thôi, còn ngoài nước thì em đi theo Yul, đằng nào quán bánh thiếu em có sụp được đâu."

-"Nói vậy thôi, cưới nhau về lại chán òm ra ý mà..."

Yuri khẽ nhá tai mình cương quyết.

-"Ừ cứ cho là thế đi, nhưng những lúc Yul không chán thì em phải đi theo Yul đấy nhé."

-"Được rồi, giáo sư già đâm lẩm cẩm rồi đấy, lo xa quá."

-"Kệ tôi."

...

Lúc bên Yuri thì tỏ ra bình thường cho người ta đỡ sốt ruột thế thôi, chứ lúc Yuri đi rồi lòng mình cũng trống trải não nề lắm, nhớ bỏ xừ đi được.

Rồi cái ngày ấy cũng tới, sớm mồng bốn nhà mình bắt đầu chuẩn bị rồi, nhân viên đàn em cũng về đầy đủ. Cộng cả cô bác chú dì nên đông người giúp, nhà mình tự nấu cỗ luôn.

Chịu trách nhiệm quán xuyến chính vẫn là mình, mẹ bảo mệt thì thôi. Nhưng đám cưới cả đời có một lần, mình muốn lo chu toàn. Thế nên bận tối mắt tối mũi, mãi tới buổi tối mới rảnh rang tiếp chuyện mọi người một chút.

Mấy bác lớn lớn thì cứ nức nở mãi, nghe nói Sica được làm dâu nhà đại gia, nghe bảo người ta là giáo sư nổi tiếng lắm, không biết phải tu mấy kiếp mới được đây.

Vâng, mình cũng thấy đúng, bẽn lẽn cười thẹn.

Hết một lượt mới tới chiếu của mấy đứa đàn em, coi như người nhà cả mà nên mình không câu nệ. Vừa ló mặt chúng nó đã kéo vào bắt uống rồi phạt tới tấp.

-"Thế là đại ca xuất chuồng đầu tiên, nói thật vừa vui vừa buồn."

-"Buồn đíu gì mà buồn, từ ngày mụ có người yêu mụ cũng có thèm quan tâm gì tới băng đảng đâu..."

-"Chị là khốn nạn lắm chị Sica ạ..."

Mỗi đứa một câu, say lè nhè hết cả. Tối muộn chỉ còn thằng Ki Kwang tỉnh thôi, nó rót cho mình một chén, nói cùng cụng rồi nó kể chuyện cho mà nghe.

-"Lúc nhỏ, có một ngày ở cửa hàng đầu phố nhập bi cỡ lớn cực đẹp về bán, con bé học cùng mẫu giáo với tôi thích lắm, lần nào đi qua cũng thấy nó ngắm. Mà bi to nên giá cũng đắt hơn. Hai ngàn một viên, mỗi sáng tôi chỉ được cho năm trăm thôi, phải nhịn ăn bốn bữa mới mua được, tôi chọn viên màu hồng lung linh nhất. Tới lúc hí hửng mang viên bi đi tìm nó, bà biết kết quả như nào không? Nó được người ta bế, trên tay là cả túi mấy chục viên bi màu sắc khác nhau..."

Rượu vào lời ra, tự dưng nói chuyện đâu đâu ý, cái mối tình bọ xít với con khỉ nào mà nó vẫn nhớ được à, quá hâm dở luôn.

-"Bà biết lúc đó tôi cảm thấy như nào không?"

-"..."

-"Rồi sau này, mấy chục năm sau, bà biết cảm giác của tôi như nào không?"

-"..."

-"Sai lầm, ngay từ đầu đã sai lầm, tự mình đẩy người mình yêu tới tay kẻ khác, tự ti về bản thân, ngỡ rằng người kia xứng đáng hơn mình, ngỡ rằng nhìn người đó hạnh phúc, mình cũng hạnh phúc. Tưởng yêu đương không quan trọng bằng tri kỉ...ngu ngốc, đúng là quá ngu ngốc, thực ra chỉ có người ta ở bên thì mình mới cười được, tới lúc hối hận thì đã muộn rồi..."

-"Chúc bà hạnh phúc, chúc thật lòng."

Khổ lúc đấy mình lại không để ý mấy lời của nó, cưới xin mà, bao nhiêu thứ phải lo, cứ ậm ừ cho qua chuyện.

...

Sáng hôm sau, nhà Yuri tám giờ đã về tới nên mình bắt đầu thay váy trang điểm từ sáu rưỡi. Con Ji Yoon quen em họ Yuri, ra ra vào vào báo cáo tình hình, xe nhà Yuri xuất phát lúc nào, rồi bao nhiêu siêu xe đi rước dâu, ghen tỵ với Sica các kiểu.

Bận rộn tới tấp, cô dì chú bác bà con hàng xóm nhộn nhịp hết cả lên.

-"Được rồi, chị xem có vừa ý không?"

Thợ trang điểm là chỗ quen biết của mẹ Yuri, nghe nói từng trang điểm cho nhiều người mẫu ca sĩ nổi tiếng lắm. Mình tự ngắm mình trong gương, váy trắng tinh khôi yêu kiều, đẹp lộng lẫy quá.

Hôm nay...

Hôm nay, mình là cô dâu của Yuri đấy.

Tưởng mơ chứ.

Chưa gì đã bồi hồi thế này rồi, muốn khóc quá đi mất.

Vừa ra ngoài tiếp khách thì thấy không khí lạ lắm. Dì không hiểu sao ngất xỉu, anh Minho vội vã bế dì ra xe, ba mình thì hối hả dặn dò.

-"Đưa dì ra bệnh viện gần đây trước, có gì không ổn thì gọi ba."

Mấy thằng em nhìn rõ là lạ, mắt đứa nào cũng đỏ hoe, chắc không phải vì chúng nó thấy mình quá đẹp nên cảm động chứ?

Đột nhiên tim đập mạnh lắm, lòng cứ thấy bất an kiểu gì ý.

-"Sica..."

-"Sica, bọn tôi...thôi mày nói đi..."

Thằng Yunho có vẻ là đứa bình tĩnh nhất, nó rơm rớm.

-"Chúc chị hạnh phúc nhé, đám cưới vui vẻ, bọn em giờ có việc phải đi."

-"Bọn mày rồ hả? Tao lại đập cho một trận giờ, thằng Ki Kwang đâu?"

-"Ki Kwang..."

Thằng Jang Doo mếu máo, hình như mình chưa bao giờ thấy nó mếu máo như thế cả, thằng Yunho bịt mồm nó rồi lườm lườm.

-"Không có gì, tình nghĩa với bà thế là đủ rồi, chào."

-"Đứng lại, không nói rõ ràng thì mấy đứa đừng hòng ra khỏi đây."

Nhì nhằng mà bọn hâm nhất định không hé răng, sức mình không đấu nổi chúng, mặc xác mình bực bội, mặc xác là ngày trọng đại nhất cuộc đời mình, đứa nào đứa nấy vội vàng ra xe.

-"Trời ơi sao khổ thế không biết, thím vừa nghe tin, các con ơi tình hình thằng Ki Kwang như nào rồi, sáng sớm đã đi đâu để mà đâm vào xe tải chứ?"

Toàn thân mình lạnh cứng luôn, run rẩy chạy ra ngõ chặn bọn kia.

-"Được, nói cho bà biết vậy, nghe bảo sắp vào được nội thành rồi thì xảy ra chuyện. Con motorsport nát vụn, lỗi là phía nó, lái xe trong tình trạng say khướt, giờ bệnh viện gọi người nhà tới gấp, có vẻ đợt này khó qua rồi, giờ không đi nhanh không kịp gặp nó lần cuối nữa đâu..."

-"Ừ...ừ...tao đi với..."

-"Chị dở à, xe rước dâu về tới rồi đấy..."

-"Bà ở nhà lấy chồng đi, nó sẽ thông cảm cho bà thôi."

Mỗi người nói một câu, ba mẹ, bà Ga Yoon, em út lao vào khuyên nhủ mình. Chưa khi nào mình thấy loạn đến vậy, giây phút ấy, những gì nó nói, những thứ nó tâm sự, đột nhiên ùa về.

Cớ sao mình vô tâm đến thế?

Lồng ngực đau nhói từng đợt, cảm giác như bị ai nghiền vụn vậy.

Tất cả, tất cả là tại mình.

Giá như tối qua, mình nghiêm túc nghe chuyện, giá như mình nói mấy lời an ủi động viên nó.

Giá như...

Nó cũng như người thân trong nhà vậy, từ bé tới lớn luôn đi theo, chưa từng để ai bắt nạt mình. Mình được như ngày hôm nay, tính ra cũng một phần nhờ thằng bé.

Đã có ai, từng trong tình huống này? Nếu có, lựa chọn của họ là gì đây? Rốt cuộc nên làm thế nào?

Đám cưới không cô dâu, liệu sẽ ổn?

Có thể Yuri sẽ rất giận.

Có thể người thân sẽ bẽ mặt vì mình,

Có thể ba mẹ chồng ghét mình,

Nhưng thực sự, mình...thực sự, mình phải nhìn mặt nó lần cuối. Mình không muốn cả đời sống trong ân hận.

-------------------------

-"Tao đi với..."

-"Bà điên mịa nó rồi."

Chuông điện thoại réo, thằng Jang Doo vội vã nghe máy. Nó vâng vâng dạ dạ một hồi khiến mọi người ai nấy đều sốt ruột.

-"Nó chuẩn bị vào phòng phẫu thuật rồi, bà có lên bây giờ cũng chưa gặp được đâu, thôi bà cứ ở nhà cưới xin đi đã, có gì tính sau..."

Mấy đứa nổ máy đi mất, bà Ga Yoon con Ji Yoon thì nhất quyết giữ mình, cô dì chú bác cũng động viên, nói rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Mong là thế.

Tự mình trấn an mà sao cứ như ngồi trên đống lửa vậy.

Ngày hôm đó...

Mình đã không thể có mặt lúc thằng em thân thiết đang gặp nguy hiểm.

Thời khắc cùng người quan trọng nhất trong đời tay đan tay, mình cũng không thể trao cho Yuri một nụ cười trọn vẹn.

Có những lúc, cứ nghĩ rằng sẽ vui mừng khôn xiết, sẽ hạnh phúc vô biên. Ngờ đâu, chỉ trong chốc lát, biến thành khốn khổ đau thương.

Ngày cưới trăm năm mới có một lần mà khóc nhiều lắm, cố kiềm mà không sao kiềm nổi.

Cũng may nhà gái không ai nói gì, nhà Yuri chắc nghĩ cô dâu về nhà chồng xúc động là việc đương nhiên.

Cũng may ai đó chẳng hề truy hỏi.

Suốt quá trình làm lễ, suốt cả chặng đường đón dâu, người ta chỉ lặng thinh. Lúc có đông người thì thi thoảng quay sang chấm nước mắt cho mình, lúc trên xe thì khẽ ôm vào lòng rồi vỗ nhẹ sống lưng.

Mãi tới lúc Yuri khẽ gọi mình mới để ý, xe dừng từ lúc nào rồi, không phải ở quảng trường mà là trước cổng bệnh viện.

-"Đi nhanh em."

Yuri kéo mình cùng chạy.

Hai người như ma đuổi hối hả vào phòng hồi sức cấp cứu. Mấy đứa đang chầu chực ở đấy, nghe qua tình hình thì nó vừa mới ra được một lát, người bầm dập tím tái chẳng có chỗ nào lành lặn cả. Thằng bé vẫn đang hôn mê nhưng không nguy hiểm tính mạng nữa rồi.

Mình thở phào, như kiểu trút được tảng đá ngàn cân vậy, chợt nhớ ra còn lễ cưới, lại vội vã cùng Yuri trở về.

Ba mẹ đợi lâu thì trách mắng vài câu, Yuri chỉ bảo Yuri bị tào tháo đuổi nên phải dừng giữa đường mấy lần. Mắt mình rưng rưng, lần này là vì xúc động.

Mình chọn đúng rồi.

Đây chính xác, là người mà mình muốn đồng hành suốt quãng đời còn lại.

Mấy ngày liền, hai vợ chồng như kiểu siêu sao chạy "sô" luôn ấy, ban ngày ra ra vào vào tiếp khách, toàn khách không quen mặt thôi, nhưng làm con thì phải giữ thể diện cho ba mẹ chứ, với cả cũng là đám cưới của mình, chả nhẽ lại không có mặt.

Ban đêm tranh thủ qua chỗ thằng Ki Kwang, nó cứ mê man, ú a ú ớ suốt, nhìn tội lắm. Qua đám cưới bọn mình hai ngày nó mới tỉnh hẳn, sau đó sức khoẻ cũng dần dần hồi phục, ôi trời đất, mừng vãi cả đạn.

Chỉ có điều, nó nhớ tất cả mọi người, trừ mình.

Mịa kiếp thằng mất dậy.

Có phải "mu vi" éo đâu, mình đíu bao giờ tin nhé.

-"Bà Sica, mày cố nghĩ lại xem nào, mày là đệ bậc nhất của bà ấy cơ mà..."

-"Đúng rồi, hồi cấp ba mụ ấy ốm mấy đứa đến nhà chơi sau đó mày rúc vào chăn của mụ xì một trận rắm bum bủm, chuyện đấy mà cũng quên á?"

-"Vậy à? Vậy em gọi chị là chị phải không? Sao em không có ấn tượng gì thế nhỉ?"

Ấn tượng cái đờ mờ nhà mày.

Bà mới quen mày một hai ngày chắc, thôi chú thích diễn thì ta cùng diễn nha.

-"Ừ em gọi chị là chị em ạ, chị em mình là quan hệ như chị em gái ý, không cần khách sáo, ăn uống nghỉ ngơi cho tốt, khi nào khoẻ đi lắp lại cái răng chị làm bánh lọc tôm to cho mà ăn. Giờ thì chú húp tạm cháo này, bổ lắm, chị ninh xương bò hơn chục tiếng đấy..."

-"Dạ vâng ạ, em cảm ơn chị ạ."

WTF!!!

Chuối đíu thể chịu được.

Mình không hiểu vì sao nó làm như vậy, nhưng dù cố ý hay vô tình thì quên đi là cái tốt.

Sau dần mình thấy nó thay đổi nhiều lắm, không ăn chơi gái gú hay phá phách như xưa nữa, khá bình thản trầm tư, hàng ngày ngoài chỉ đạo nhân viên lấy hàng thì loanh quanh với bọn thằng Jang Doo, Shin đại ca hoặc bế ẵm hai đứa nhỏ, sống cuộc đời an nhàn giản dị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro