
Chương 45
Không biết ở các nơi khác như nào nhưng ở chỗ mình việc hai gia đình gặp nhau ăn cơm "nói chuyện" như này là bình thường, nhất là với những nhà con cái mãi vẫn ế, ba mẹ cứ gọi là ruột gan sôi sùng sục.
Người yêu mình, giờ này chưa kết hôn tính ra cũng hơi muộn thật.
Chẳng biết đã xảy ra chuyện gì mà một người luôn cẩn thận như Yuri lại hành động hấp tấp như thế? Một phát kéo mình tới đây, đầu tóc chưa kịp chải, áo quần chưa kịp thay nữa.
Một bên bù xù phờ phạc, mặc bộ đồ ngủ hoa lá vườn.
Một bên duyên dáng yêu kiều, váy trắng ngà đầy khí chất.
Nếu mình là phụ huynh của Yuri, mình cũng điên.
-"Con chỉ thông báo vậy cho tròn trách nhiệm thôi, nếu có đám cưới, ba mẹ thích tới dự con hoan nghênh, không thì cũng không sao."
Choáng!
Mình thề mình ghê gớm đanh đá mà thực sự chưa bao giờ dám nói kiểu này trước mặt ba mẹ đâu.
Đằng này, giáo sư, nổi tiếng lịch sự nhã nhặn...
Hơi bị bất công nhé, rõ ràng Yuri là người gây sự, thế nào mà mọi ánh mắt, mọi bực tức đều đổ dồn về phía mình, như kiểu muốn thiêu sống ấy.
Người yêu, hình như không nhớ hai từ "nể nang" viết như nào hay sao, tuyên bố xanh rờn, sau đó chẳng lưu luyến gì sất, một phát về luôn.
Buổi ra mắt đầu tiên của mình với gia đình Yuri là như thế đó, đến cũng bất ngờ, ra đi cũng vội vàng, ngồi còn chưa ấm chỗ đã phải lí nhí chào các bác con về. Thật quá khổ luôn mà.
Tâm trạng Yuri không tốt lắm, cuộc đời suy cho cùng, chẳng ai có tất cả.
Người hiền lành như Yuri, từ bà Ga Yoon hay con Ji Yoon nhà mình, nhờ gì cũng làm, thích gì cũng mua cho, mà lại với em gái coi như người không quen biết, với ba mẹ một tuần chỉ về ăn cơm một bữa cho đúng nghĩa vụ, mọi chuyện, có lẽ không chỉ đơn giản là vụ đánh đập năm ấy?
Hôm đó Yuri chở mình đi lòng vòng linh tinh mãi, rồi dừng ở Keangnam, mình cũng chỉ lẽo đẽo theo sau thôi. Lúc lên tới sân thượng ai đó cởi áo ngoài cẩn thận khoác cho mình, áo thực ra thì mỏng thôi, nhưng lòng mình ấm.
Không khí trong lành sáng khoái quá, càng nghĩ càng thấy thấm, đi đâu không quan trọng, quan trọng là đi với ai.
Rồi sẽ có một người, biến thế giới của bạn trở nên lung linh rực rỡ.
Có một người, luôn đứng phía sau bạn. Cho dù bạn có hứng khởi đặt chân trên lan can nơi cao nhất, cũng chẳng phải lo ngại hay run sợ. Bởi vì, người ấy nhất định không để bạn ngã.
-"KWON YURI, EM YÊU YUL...người ta thật lòng yêu Yul đó..."
Không hiểu lúc ấy mình ăn phải cái bả gì nữa, đột nhiên hò hét sến sẩm, điên điên dở dở như con thần kinh dẫm phải đinh.
Lần nào trộm nghĩ lại cũng muối cả mặt, may mà người yêu không hề đem chuyện này ra chê cười, ngược lại, chính thời khắc mình nói tiếng yêu, vòng tay Yuri chặt chẽ hơn, bờ môi ấy rà soát trên gáy, rồi nồng nhiệt xuống bả vai, ngọt ngào đắm say.
Seoul về đêm, chưa bao giờ đẹp đến thế!
-"Sica này..."
Tiếng Yuri gọi, thân thương lắm, mình dạ ngoan ngoãn. Ai đó xoay mình đứng đối diện với người ta, cánh tay vững chãi ấy khoá chặt mình trong lòng, ánh mắt yêu thương trìu mến vô cùng.
-"Em biết đấy, Yul không còn trẻ nữa, dạo gần đây Yul bắt đầu suy nghĩ nhiều hơn về tương lai, và có một vài mong muốn..."
Hình như ở đâu đó viết rằng, nếu một người muốn chia sẻ tương lai của họ với bạn, nghĩa là người ta rất yêu bạn.
Mình dịu dàng bảo, rằng em yêu Yul lắm, em sẽ ủng hộ mọi ước mơ khát vọng của Yul, chỉ cần Yul không ghét bỏ, em sẽ luôn đứng phía sau làm hậu phương vững chắc cho Yul.
Có lẽ Yuri bị cảm động rồi, dịu dàng kéo mình thật sát, siết chặt lắm, khẽ nhá nhá, mơn trớn vành tai mình, đoạn thủ thỉ ngọt ngào.
-"Yul mong hàng ngày mỗi khi tan làm được trở về ngôi nhà có em, sau này có những đứa nhỏ gọi em là umma, gọi Yul là appa, em sẽ ủng hộ chứ?"
Hai má mình nóng bừng, lồng ngực xao xuyến xốn xang. Con gái khi yêu thật lòng, ai chả mong đợi cái thời khắc này?
Chỉ sợ đây là mơ mất, hạnh phúc tới ngây người.
Có những đứa nhỏ gọi em là umma, gọi Yul là appa!
Trời ạ, hồn vía bay loạn xạ lung tung, có ai ở trên đấy thì kéo xuống hộ được không?
Người ta siết eo mình chặt hơn, mình cũng vòng tay qua ôm lấy Yuri, ngượng ngùng áp vào lồng ngực ấy.
-"Có thể nào...xem xét...làm vợ Yul không?"
Giọng Yuri hơi run thì phải, mình khi ấy cũng xúc động nghẹn ngào lắm, chẳng kịp kiêu kì làm màu làm mè gì cả, gật đầu lia lịa luôn.
Thẹn thẹn nên mãi sau mới dám ngẩng lên lén nhìn người yêu. Yuri mỉm cười rạng rỡ lắm, cúi đầu dịu dàng hôn mình, miết nhẹ hai môi, sau đó theo thói quen nhá nhá, vừa trêu đùa vừa nũng nịu đứt quãng, đòi mình phải cam kết lại.
Mình lập tức hứa nhất định lấy Yuri, cả đời làm vợ Yuri, sinh con cho Yuri. Đừng chê mình dễ dụ nha, căn bản đầu óc mụ mị, tim gan tan chảy hết rồi, người ta có muốn mình chết chắc mình cũng không do dự mà nhảy luôn từ đây xuống dưới kia ý chứ.
Mãi mãi về sau cũng không quên được, ngày hôm đó, ở một nơi rất rất cao, người ấy, người mà mình yêu thương nhất, ngỏ lời cầu hôn ngọt ngào.
------------------------
Đúng là tâm trạng vui kéo theo cảnh vật cũng tươi đẹp lạ thường, mọi thứ xung quanh mình đều là một màu hồng rực rỡ.
Mình giờ kiểu mặt dày như thớt luôn rồi, trở về giống ngày nhỏ nhỏ ý, bám người yêu mọi lúc có thể. Giáo sư bị hư luôn theo, ngoại trừ có buổi dạy hay công việc cần thiết lắm mới đi làm thôi, còn lại khi thì làm việc ở nhà, khi thì ngồi quán nghiên cứu.
-"Đằng ấy giỏi thế, tớ gần thế này mà vẫn làm việc được..."
Mình nhào xong bột, lên tầng ba chọc người ta. Yuri có khả năng tập trung cao lắm, thỉnh thoảng mải suy nghĩ bổ đề hóc búa nào đấy thì mình phải kéo tay đá chân mới biết.
-"Đằng ấy giận à? Tớ đèo đi chơi nhé!"
Ai đó bỏ bút, véo má mình dỗ dành.
-"Thôi, làm tiếp đi, tớ ngồi đây là thấy hạnh phúc rồi..."
Mình thật lòng đấy, đôi khi chỉ cần ngồi cạnh nhau, chẳng hề nói chuyện, mỗi người một việc riêng. Thỉnh thoảng mình len lén nhìn Yuri, thỉnh thoảng Yuri đan tay vào tóc mình xoa xoa, hay những cái thơm bất ngờ lên trán, giản dị thế thôi, nhưng cũng là một loại hạnh phúc ngọt ngào.
Những hôm Yuri bận không ở cùng, với mình ngày dài tính theo tích tắc, chán lắm. Rồi một buổi sáng đẹp trời nọ, quán tự dưng có khách quý.
Tất nhiên là mình nhận ra.
Mẹ Yuri, cùng đứa bạn vô cùng thân yêu.
-"Bác tới đột ngột thế này có phiền con không?"
Phiền thì không phiền, chỉ tội hơi sốc thôi.
Mình đơ một lúc mới lí nhí chào, dặn nhân viên chuẩn bị những món ngon nhất rồi mời hai người đó vào phòng VIP.
-"Chẳng biết con biết chưa nữa, cứ giới thiệu nhé, bác là bác Yumi, mẹ Yuri."
Bác ấy dung mạo đoan trang, để ý thì thấy người từ trên xuống dưới toàn đồ hiệu cả, nhưng rất biết cách phối hợp, vẫn tạo người ta có cảm giác thân thiện bình dị. Nhìn trẻ lắm, da trắng mịn, mới chỉ có chút nếp nhăn ở đuôi mắt thôi. Mình đoán có khi nhỏ tuổi hơn ba mình đó, nhưng là mẹ Yuri nên vẫn gọi bác.
-"Nghe Sun Mi nói hai đứa thân nên bác rủ đi cùng luôn."
-"Vâng, hai đứa con chơi với nhau từ hồi cấp ba mẹ ạ..."
Cứ nghe cái giọng con Sun Mi là mình lại ngứa thế không biết, nhưng chả nhẽ nó thế mình lại bảo éo phải, thân thiết đíu gì?
Vâng thôi chứ biết sao?
-"Bác vừa mới ở chỗ Yuri về, Sica lớn nhanh quá, bác không nhận ra luôn đấy. Quán xá hoạt động tốt chứ?"
-"Dạ tốt ạ."
Chắc không phải tới để hỏi thăm quán thôi chứ? Nghe ba bảo đất quán này là bác ấy cho, hay giờ định đòi lại?
Cảnh này thấy trong phim nhiều lắm, giờ cô biết điều tránh xa con tôi, hoặc tôi cho san bằng mọi thứ, cô không còn chỗ nương thân.
Cách đây lâu lâu mẹ thằng DongWook cũng doạ dẫm mình thì phải?
Mình sẽ chiến đấu tới cùng, nhất định thế, có điều vẫn thấy lo. Đột nhiên bác ấy nắm tay mình dịu dàng.
-"Chuyện này là bác sai trước. Bác cứ nghĩ Yuri nhát không biết yêu đương gì, lại thấy Sun Mi bảo làm cùng với Yuri cũng không thấy Yuri có người yêu nên chưa hỏi ý nó đã vội vàng sắp xếp..."
-"Giáo sư kín quá con có biết đâu mẹ."
Mịa kiếp, bà hận không vả vỡ mặt mày con hồ ly kia.
-"Ừ, thì thế đó, nói chung là lỗi của bác nên mọi người khó xử, con thông cảm, nó lớn tuổi rồi, bác cũng thèm bế cháu nên có hơi vội vàng. Bác với Sun Mi trước giờ vẫn gọi nhau mẹ con có chút quen miệng, con không thấy phiền chứ? Hai đứa đừng vì việc này mà ghét nhau...còn Sun Mi không có duyên làm con dâu mẹ thì mẹ nhận làm con gái nuôi nhé con..."
Bạn Sun Mi thẹn thùng đồng ý, toàn người lịch sự cao thượng, mình đành câm nín.
-"Con thích gọi bác là mẹ luôn cũng được, ngại thì để lúc nào cưới nhau, tính Yuri bác biết, như thế là nó kiên quyết rồi, thôi thì chủ nhật tuần tới về nhà bác ăn cơm nhé, phía bác trai con không phải bận tâm, đã có bác."
-"Dạ."
-"Còn Sun Mi, mẹ sẽ tìm cho con mối khác tốt hơn, Yuri thế thôi nhưng khô khan không biết nói ngọt đâu, con lấy nó chưa chắc đã sướng."
-"Vâng mẹ."
-"Thôi hai đứa nói chuyện đi, bác phải về đây, hôm nay ông Shin hẹn bạn tới nhậu."
-"Dạ, con chào bác."
-"Mẹ đi cẩn thận ạ."
Phụ huynh vừa ra khỏi cửa được năm phút, cái mặt bạn Sun Mi đã nhăn lại, thái độ quay ngoắt 180 độ luôn.
-"Sica, nể tình thân thiết bao nhiêu năm tao khuyên mày thật lòng, không muốn đau khổ thì nên rút ra..."
Mình cuộn miếng bánh với rau sống, vừa ăn vừa cười khẩy.
-"Mày mơ hả con?"
-"Mày và giáo sư không hợp, chẳng qua bây giờ giáo sư ham của lạ thì thích mày, nhưng mai sau thì sao? Có bền được không? Một người là giáo sư toán học, một người đến tích phân còn không biết, mày xem sống được với nhau lâu dài không?"
Mịa nhà nó.
Chọc đúng chỗ đau.
Đúng là mình không biết tính lấy tích phân thật, ba năm cấp ba phải cảm ơn bạn Sun Mi cho chép bài, đổi lại mình cũng nhận trách nhiệm chuẩn bị cơm trưa, có đồ ăn ngon là mang cho bọn nó mà, coi như không ai nợ ai đi.
Nhưng chuyện bây giờ thì nuốt không trôi này, ranh con, tưởng mình mày là biết xỉa đểu hả?
-"Mày ăn miếng bánh đi Sun Mi."
-"Mày dở hả?"
-"Bánh ngon chứ? Ngon phải không? Yuri thích ăn lắm đó. Con người ý mà, nói cho mày biết, chỉ cần ấm bụng và ấm giường thôi, tích phân tích shit liên quan chó gì?"
-"Cơ hội cuối cùng tao đã cho mày rồi, sau này đừng hối hận!"
-"Doạ doạ nạt nạt, ỏng a ỏng ẻo, bà mày sợ à?"
Bạn tức rồi, đứng thẳng người, cao quý đi về, sao mà mình tiếc thế cơ chứ, giá kể hôm nay có thằng Ki Kwang ở đây thì vui.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro