
Chương 43
Tóm lại là bệnh của bạn Sun Mi ngày một nặng, tần suất bạn ấy "va chạm" người yêu mình ngày một nhiều, mình thì đúng là vô mưu, nghĩ nát óc mà không tìm được cách vạch mặt con cờ hó.
Đau đầu mà, giờ nó cứ bảo nó đau, mặt nó cứ tím tái như thế, biết làm sao?
Chẳng hiểu vô tình hay cố ý, một bà chị làm cùng hai người đó đưa cho Yuri mẩu giấy, có địa chỉ của một ông thầy lang, nghe bảo nổi tiếng lắm, nói xuống đấy thử bấm huyệt xem như thế nào.
Ông ấy ở xa lắm, con cáo đấy tất nhiên làm màu tự em bắt xe buýt cũng được, người yêu mình thì áy náy, có ơn phải trả, nên đề xuất đưa nó đi.
Hàng ngày cô trò, cứ tan làm là đi "chữa bệnh".
Lộ trình bấm huyệt là hai mươi ngày.
Bà nhà nó!
Hôm nay mới được tới ngày thứ bảy mà mình sắp phát rồ lên rồi.
Ngồi trong quán mà bực bội khó chịu, hoa mắt chóng mặt, người thì nóng nóng, sổ mũi nhức đầu. Tình hình này nó thì giả bệnh nhưng có khi kéo theo mình bệnh thật mất.
Tầm sáu giờ chiều thì nhận được tin nhắn, bọn đàn em bảo thằng Ki Kwang đi Thái Lan về rồi, nó mang nhiều đồ hay lắm, qua đó chơi.
Cái thằng khốn nạn, đi đợt nào không đi, còn không thèm dùng điện thoại hay online gì nữa chứ, hại mình đơn phương độc mã. Nhưng thôi ơn giời, rốt cuộc thằng bé cũng mò về rồi.
Mình bắt xe tới nhà nó, sang sớm nhất, chắc bọn kia còn bận bàn giao quán xá. Lúc tới nơi thì người mệt lả ra rồi, thân thiết nên cũng chẳng câu nệ, mình vào tạm giường mẹ nó nằm, thấy bảo dì về quê, mấy hôm nữa mới lên.
Nó vắt cho mình quả cam rồi ngồi cạnh, chăm chú lắng nghe mình trút khổ. Một hồi sau trầm tư hỏi.
-"Yêu chị cả, có thấy áp lực lắm không?"
Đúng là đôi lúc hơi mệt mỏi, giá kể Yuri xấu xấu một tý, bình thường một tý thì mọi chuyện dễ thở hơn nhiều, nhưng mình nghĩ thôi, không nói gì.
-"Mệt quá thì dừng cũng được, không thiếu người lo cho bà."
Tự dưng thấy nó xoa xoa vai mình, nói năng nhỏ nhẹ, tâm trạng lắm, có phải thằng Ki Kwang đây không? Thái Lan đã làm gì với mày vậy? Vừa hay lúc đó bọn kia cũng đến, ầm ầm cả lên, nó bảo mình.
-"Thôi được rồi, bà yên tâm, tôi còn sống ngày nào con chó đíu bao giờ làm gì được bà."
-"Ca này hơi khó, thầy lang bấm huyệt cho con Sun Mi là giỏi thật đấy, không phải lang băm đâu...hay nó bị đau thật?"
Thằng Jang Doo lên tiếng, thằng Yunho nhảy vào.
-"Có ăn cờ cái con hồ ly đấy, mày giờ cứ bảo đau đầu thì xuống ông ấy cũng bấm cho thôi chứ ông ấy biết mày đau giả hả?"
Mình mệt nên chỉ ăn vặt linh tinh rồi nghỉ, bọn nó thì trải chiếu xuống đất vừa nhậu vừa đánh bài. Có tiếng người vẫn vui hơn, về Royal giờ cô quạnh, nhớ Yuri nữa nên mình quyết định ở lại đây chơi.
Người đúng là sốt rồi hay sao, đau nhức hết cả. Nằm mà lúc mơ lúc tỉnh, sau hình như nghe thấy tiếng điện thoại reo, lại nghe thằng Ki Kwang trả lời thản nhiên.
-"Vâng chị cả, Sica ạ? Em không biết, bà ấy thì đi đâu được? Hay xảy ra chuyện gì rồi?"
Sica á, mình mà!
Thằng dở hơi, bị làm sao đấy? Mình nằm lù lù ở đây mà.
-"Chúng mày trả lời không biết hết cho tao."
Nó dặn lũ kia, Yuri lần lượt gọi điện cho bọn nó thật. Mình tìm điện thoại trong túi, hết pin từ đời tám hoánh nào rồi, cái bọn này đùa dai vãi.
-"Yunho đưa điện thoại cho tao, đừng thế, Yuri lo."
-"Jang Doo, xin mày đấy, bảo hộ là chị ở đây..."
-"Đi mà, tội Yuri lắm, đừng đùa..."
...
Mấy đứa này, nghe thằng Ki Kwang chứ không nghe mình, ức không chịu được. Yuri làm cả ngày vất vả, lại còn đưa con kia đi chữa bệnh, giờ về tìm mình không được chắc chắn sẽ lo, sẽ rất mệt mỏi.
Nghĩ xót hết cả ruột, mà người mình choáng choáng, không lết về nổi, bất lực lải nhải với bọn nó. Nói nhiều quá, một lúc thì bị mất giọng, còn đen thế nữa chứ, bị người ngoài đàn áp rồi, giờ em út cũng bắt nạt, tự dưng tủi thân rơi nước mắt.
Cũng may nó thấy thế thương tình nhượng bộ.
-"Rồi, bà cứ nằm đấy, tý tôi gọi chị cả đến đón, bà ngu như con bò, chưa gì đã thương người yêu xoắn cả quẩy, lo một tý chết được à, nó làm màu một mình phải làm màu mười chứ!"
Cu cậu vừa dứt lời, mấy thằng kia đã nhao nhao.
-"Đúng đấy, nó đau đầu thì chị cũng phải đau đít..."
-"Chưa là gì, giờ tốt nhất là bà Sica nên giả vờ bất tỉnh mấy ngày liền..."
-"Chú đề cao bà ấy quá, con mẹ này người yêu kiss cho một cái có mà bật dậy như lò xo..."
...
Bọn nó bàn bạc phụ hoạ thêm cái gì nhiều lắm mà mình không nghe rõ nữa, có điều thằng Ki Kwang xưa nay hứa là làm nên mình yên tâm nằm nghỉ.
-----------------------
Lâu lắm không bị ốm, nhức nhối khó chịu, ngủ miên man mê mệt luôn. Mãi tới khi cảm giác man mát mới tỉnh táo đôi chút, mở mắt thấy ai đó đang ngồi bên cạnh, tay sờ trán mình kiểm tra.
Muốn hỏi Yuri tới lâu chưa, mở miệng lại nhớ ra bị mất tiếng, buồn hết cả người.
Người yêu như kiểu vừa trải qua việc gì tồi tệ lắm ý, người ngợm bơ phờ xơ xác, mặt mũi nhợt nhạt trắng bệch. Trông Yuri phát tội đi được, thương chết mất.
Mình kéo người ta gần hơn, chợt thấy đồng hồ đeo tay của Yuri chỉ mười hai giờ kém năm.
Điên mất, mấy thằng khốn nạn!
Đừng có nói là bọn nó để Yuri đi tìm mình suốt mấy tiếng liền nhé, cái lũ vô lương tâm, bà mà khoẻ bà băm vằm từng đứa một.
Một phần lỗi cũng tại mình nữa, cứ yên tâm tin lời chúng. May mà Yuri không trách không mắng gì cả, chỉ bảo về nhà nhé, rồi xốc mình dậy, vòng tay qua ẵm lên.
Về nhà, đơn giản vậy thôi mà cũng khiến mình thổn thức khôn nguôi. Có Yuri ở bên, sao mà nhẹ nhõm đến thế!
Mình ôm lấy cổ người ta, rất tự nhiên nép sát vào lồng ngực ấy. Khoảnh khắc này, bình yên thoải mái lạ kì.
...
Hôm đó mình phải truyền hai chai nước. Xong cũng thấy đỡ đỡ, chỉ tội vẫn chưa nói được thôi. Với một con lắm mồm như mình, quả thật rất bức bối mà.
Yuri thanh toán cho bác sĩ rất hậu, là lẽ đương nhiên mà, nửa đêm nửa hôm người ta chạy đi chạy lại vất vả. Ông ấy vừa về thì người yêu chẳng hiểu xúc động kiểu gì, lao vào ôm mình, siết chặt, chặt lắm.
Trán cụng trán, má chạm má, khoảng cách gần tới nỗi cảm giác nhịp tim, hơi thở của Yuri và mình, như hoà làm một vậy. Có người rất lâu sau cũng không nói gì cả, mắt cứ đỏ đỏ ấy, mình sốt ruột quá với điện thoại của Yuri trên đầu giường.
Giáo sư có vẻ nghiêm túc trong mối quan hệ này, mật khẩu để sinh nhật người yêu, ảnh nền điện thoại cũng hình cô bán bánh mặc tạp dề con thỏ dễ thương.
Mình mở text, gõ nhanh mấy chữ.
"Mệt à Yul? Hay sao? Nói em nghe được không?"
Yuri lắc đầu, tay vuốt vuốt má mình, cẩn thận gạt mớ tóc bết mồ hôi gọn gàng lại. Người này làm sao không biết, làm mình rối lòng rối ruột.
"Sun Mi vẫn không có tiến triển gì à? Không phải lỗi của Yul!"
Mình phải bồi thêm một câu nữa, Yul như vậy em lo lắm ai đó mới ngập ngừng nói.
-"Là Yul không tốt, xin lỗi em."
Trời đất, cứ tưởng chuyện gì cơ.
"Em lúc tối sốt sốt nhưng giờ đỡ rồi, đừng lo."
An ủi thế rồi mà mặt người yêu cứ buồn buồn làm mình nẫu nề theo, đành ghé môi sát môi Yuri, nhẹ nhàng hôn liếm một cái rồi lại chồm dậy cắn cắn nhá nhá khắp mặt, rốt cuộc có người cũng phải phì cười.
-"Em hư quá."
Mình mặc kệ, nằm lên ngực Yuri selfie một phát cực tỉnh củm, đặt lại màn hình, giờ mình không nói được nên yêu cầu Yuri phải nói bù.
Yuri kể mấy chuyện linh tinh ngày nhỏ, kể ngày xưa đi học mà tan sớm cũng hay ra nhà trẻ đón mình về, mình hay vòi vĩnh, dẻo mồm dẻo miệng lắm, thấy Yuri là bám theo, Yuri ngồi học mình cũng ngồi cạnh vẽ vời linh tinh...
Có lúc bị mỏi, phải đổi tư thế một chút, quay lưng về phía Yuri, nhưng Yuri vẫn gói gọn mình trong lòng, thủ thỉ kể chuyện, thỉnh thoảng lại ngậm vành tai rất lâu hại mình xao động bồi hồi lắm.
Lần đầu tiên từ khi yêu nhau, Yuri nói nhiều hơn mình, cũng chẳng nhớ được hết mọi thứ, tuy nhiên có câu Yul thương Sica nhiều thì mãi mãi không bao giờ quên.
...
Đợt đấy mình bị mất tiếng vài ngày liền, hiền dịu hẳn đi. Tất nhiên thời gian đó người yêu lì ở nhà với mình, không chở được bạn Sun Mi đi bấm huyệt nữa. Yuri đang định nhờ người khác thì thằng Ki Kwang nhảy vào tranh.
Tiếc là con cáo già gặp bạn Ki Kwang thì cụp đuôi, bảo bảy buổi là hết một đợt rồi, đợt sau thì thư thả mấy hôm nữa cũng được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro