
Chương 37
Thật sự lúc đó nhẫn nhịn được để ngồi yên trong nhà vệ sinh mà không xông ra đánh nhau, với mình, đúng là một kì tích.
Về tới quán, việc đầu tiên là chui ngay vào bếp. Bí quyết làm một vài loại bánh ngon, đặc biệt là bánh hành, là pha bột bánh với nước hầm xương. Chính vì thế, quán mình lúc nào cũng có xương, rất nhiều xương.
Và mỗi lúc điên máu hay phẫn nộ, mình thường chọn con dao phay to nhất, sắc nhất, mang hết xương ra chặt, nghiến răng nghiến lợi mà chặt.
Nghe tiếng dao, rất sướng tai, tưởng tượng mấy đứa kẻ thù của mình là đống hổ đốn trên mặt thớt, hả dạ chết đi được.
Mình dùng hết công lực, chém tới chém tấp, chém đến khi vụn nát hết cả ra thì thở hổn hển, tâm trạng dù sao cũng khá khẩm hơn một chút, chỉ có điều, vừa ngẩng mặt đã thấy có ai đó, đang nhìn mình, rất chi là chăm chú.
Trời đất, ngượng muốn độn thổ luôn!
Tóc tai bù xù, áo quần xộc xa xộc xệch, người cũng toàn mùi xương, vừa hôi vừa tanh, mình ngại đỏ cả mặt, luống ca luống cuống, còn Yuri, bình thản điềm nhiên, khóe môi hơi cong cong, ghét thế cơ chứ!
-"Đến sớm thế?"
-"Tan sớm thì qua luôn..."
Biểu cảm của Yuri kìa, cứ như vừa đi xem hài kịch về vậy, kiểu chế nhạo mình hay sao?
-"Cười cái gì mà cười? Cút ra ngoài ngay không tôi cho banh xác bây giờ..."
Cái người này, điếc không sợ súng rồi, vừa cười giòn giã, vừa tiến về phía trước, hai tay chạm lên má mình, cẩn thận lau đi chỗ tiết và tủy bắn ra từ xương, dịu dàng hỏi.
-"Xong chưa?"
Mình lén lút ngước lên nhìn trộm, tự dưng thấy bực tức bay đi đâu hết, trong lòng nhẹ nhàng, ấm áp vô cùng, tóm lại là, mấy cân xương lợn cũng không bằng ánh mắt trìu mến của ai đó.
-"Rồi."
Mình thẹn, đáp nhỏ. Người ta không nói không rằng kéo mình ra vòi nước, giúp gột rửa lại chân tay mặt mũi, thật là, cứ như mình là trẻ con ý. Giây phút ấy, hạnh phúc lắm, và đột nhiên, một vài hình ảnh trong quá khứ xuất hiện, giống như thước phim đẹp, tươi tắn đầy màu sắc.
-"Ngày bé, chị cũng rửa tay cho tôi như này?"
-"Ừ, em hay nghịch lắm, người lúc nào cũng nhọ nhem..."
-"Tôi còn bôi bùn lên mặt chị nhỉ? Sau đó chị giận rồi tôi ôm cổ chị làm nũng...có phải không?"
Lời chưa kịp nghĩ đã thốt ra, khiến cho không gian đột nhiên yên ắng lạ thường, những ngày đó, bỗng chốc ùa về, với Yuri, có thể là rõ ràng, nhưng với mình, chỉ là những mảnh ghép không hoàn hảo.
-"Yul ơi sao lâu thế?"
-"Phải rửa xà phòng mới sạch vi khuẩn..."
-"Nhưng mà chán quá à."
-"Ngồi ngoan nào, sắp xong rồi!"
...
-"Hôm nay em thấy Yul cho chị Ga Yoon hai ngàn nha, ghét!"
-"Hơi tý đã xị mặt, cho em ba mươi ngàn rồi còn gì?"
...
-"Bắt đền Yul đấy, em đợi Yul bao lâu bao lâu rồi ý, mỏi chân rồi đây này..."
-"Yul thương, tý mua bóng bay nha!"
...
Có lần gọi điện về hỏi thăm, mình trách ba, trách mẹ, cớ sao một người thân như vậy, bao nhiêu năm chẳng ai nhắc tới câu nào? Khiến mình hồi đó không có chút ấn tượng gì?
Ba mẹ bảo, ngày Yuri đi mình khóc lóc, gào thét kinh quá, cả nhà tránh không nhắc tới một thời gian, sau này lớn rồi, quên rồi, cũng có đôi lần nói chuyện, thấy mình nhanh nhanh chóng chóng ăn rồi đi chơi, chẳng thèm đếm xỉa gì cả, làm cho ai cũng nghĩ mình giận anh ghê lắm.
Thì ra là mọi người đề cao mình như vậy, có nhớ đếch gì đâu mà phát biểu? Cứ nói chị cả chị cả, lại tưởng nói chị Ga Yoon. Với lại, một thời trẻ trâu xổng ra là lêu lổng khắp trốn, lập bang lập hội, thời gian, tâm trí đâu mà quan tâm. Ngẫm lại, cũng có đôi chút tiếc nuối.
...
-"Yul ơi hôm nay ở nhà trẻ bọn nó rủ em chơi trò cô dâu chú rể đấy, em được chọn làm cô dâu nhưng em không chơi..."
-"Sao không chơi?"
-"Thằng Yoo bảo nếu làm cô dâu của nó là Sun Mi sau phải sinh em bé cho nó nha, ở với nó nữa, nhưng mà..."
-"Nhưng gì?"
-"Nhưng mà em thích ở với Yul ý, em không ở với nó đâu, nó hôi rình, kinh chết đi được, Yul thơm hơn, Yul có thích chơi trò cô dâu chú rể với em không? Rồi em sinh em bé cho Yul bế nha!"
-"Còn xem thái độ Sica thế nào đã?"
-"Thái độ như nào là như nào hả Yul?"
-"Xem hôm nay có đi ngủ sớm không? Ăn có đủ ba bát cơm không?Tuần này có được phiếu bé ngoan không?"
-"Tuần này em đẩy thằng Shindong ngã sưng mỏ rồi, cô không cho đâu, phiếu bé ngoan, để tuần sau được không?"
-"Cũng được..."
...
Chẳng thể nhớ nổi tuần sau đó mình có được phiếu bé ngoan không nữa? Cuộc đời, cái chữ duyên phận, đôi khi thật diệu kì. Có những lúc, chỉ ngồi xem người ta mân mê chăm chú rửa tay cho mình, cảm thấy còn ngọt ngào hơn hàng trăm, hàng vạn lời yêu thương.
----------------------------
-"Chị Sica, chị Sun Mi qua, bảo làm bánh tôm to ạ..."
Tiếng nhân viên kéo hồn mình đang lơ lửng phương nào rơi về mặt đất. Vãi thật, vừa nãy vẫn còn đang đi chơi với con Yoo Jin cơ mà? Chẳng biết tình báo gài chỗ nào mà nhanh thế?
Biết là nàng ấy đến để gặp người khác chứ gặp gì mình, nhưng thôi thì kịch, cứ diễn tiếp đi, để bà đây xem mặt mày dày đến mức nào?
-"Lên trước đi, tôi còn bận..."
-"Ở đây cũng được mà, không vướng víu em đâu!"
Ai đó trán cụng vào trán mình, quyến luyến thương lượng. Nhìn cái mặt kìa, tim mình mềm luôn rồi, quyết tâm lắm mới đẩy người ta đi được.
Quán hết tôm sú rồi, đành bảo nhân viên chạy ra siêu thị mua tạm. Mình gọi điện cho thằng Ki Kwang xong cũng vào tắm gội sạch sẽ, xoa kem dưỡng ẩm, xịt nước hoa thơm lừng cả gian rồi mới đàng hoàng ra bê bánh lên.
Cứ đợi đấy, bữa tối nay, đích thân chủ quán tôi sẽ phục vụ cô trò hai người.
...
-"Vâng, nhưng chỗ đó là chỗ em thắc mắc ạ, chẳng phải bài báo trước Nicolas đã chứng minh việc nhận dạng loại graph này là NP-complete rồi hay sao?"
-"Đúng là như vậy, nhưng bạn nên để ý kĩ một chút, bạn nhìn lại hình vẽ này xem."
-"Dạ."
Khiếp, hăng say quá nhỉ?
Đã là giáo sư, chả nhẽ trò hỏi bài lại không trả lời, Sun Mi này, càng ngày càng nhận ra nó lợi hại ghê gớm luôn!
-"Bánh tôm đại to của mày đây, bánh hành cho giáo sư mày nữa!"
Mình cười như hoa, tận tình xếp bánh, nước chấm và rau thơm gọn một góc, xong xuôi, cũng chẳng muốn ở lại nghe mấy cái thứ đồ thị đồ thẹo đau đầu đấy đâu, mà khổ nỗi, có cái người nào đó, tay phải thì vẽ hình giảng cho học trò, mặt rất chi là nghiêm túc, có ai ngờ được tay trái đang ngang nhiên siết chặt tay mình dưới ngăn bàn.
Người đâu mà ghét ghê!
Nói vậy thôi chứ thấy tay người ta ấm áp quá, không nỡ bỏ ra. Bàn ở quán thiết kế kiểu nhiều ngăn nhiều hộc cho khách tới bỏ đồ, nên từ phía Sun Mi không nhìn ra được hành động gian tà của giáo sư, nó thấy mình cứ đứng kì đà cản mũi, ngẩng lên nháy mắt, khổ là mình "ngây thơ" lắm cơ, chẳng hiểu gì sất.
-"Mày sao vậy?"
-"..."
-"Đau mắt à, có cần tao sai bọn nó đi mua thuốc nhỏ không?"
Nó chắc cáu lắm, mà khổ con người hoàn hảo mà, nên phải cố giữ phép lịch sự, kéo mình lại gần, nói nhỏ.
-"Tao với giáo sư còn thảo luận, mày lấy lý do gì xuống dưới kia đi..."
Thảo thảo cái...!
Đạp cho bay xuống tầng một bây giờ, láo nó quen à!
Không được, giờ việc nhỏ không nhịn, việc lớn bất thành, mình cố hít một hơi, cố nói năng đầy duyên dáng.
-"Hai người cứ tự nhiên nhé, tao phải ra chợ..."
-"Em kêu nhân viên đi cũng được mà?"
Giáo sư bỗng dừng giảng bài, quay sang hỏi.
-"Đúng vậy, chị cả nói chí lí, chợ búa cái éo gì. Uầy, bánh tôm sú này, bà Sica nhá, hôm nọ tôi năn nỉ thì bà không làm, bà khốn nạn vừa thôi nhá. Ô hay, chị Sun Mi cũng ở đây ạ, trời ơi lâu lắm mới gặp, quý hóa quá, quý hóa quá..."
Ơn giời, thằng Ki Kwang đây rồi!
Cu cậu đẩy mình ngồi xuống cạnh Yuri, còn nó tự nhiên như ruồi bâu tới Sun Mi, gạt sách vở giấy tờ của hai người đó xuống dưới, mồm mép liến thoắng.
-"Chị cả, bài vở thì hôm bờ nào làm chả được? Ăn đi đã, ăn mới có sức khỏe, có sức khỏe mới là tốt, chứ cứ yếu như em bị người ta chê buồn lắm..."
Có đứa tím mặt mà đứa kia vẫn chưa tha.
-"Chị Sun Mi này, chị làm gì mà yêu quý em đến nỗi gửi hẳn mấy thằng đầu gấu tới thăm em thế?"
Con này ăn gì mà ngu vãi, mình có lẽ quên chưa nhắc nó thằng Ki Kwang có đai đen từ năm mười sáu tuổi, bao nhiêu năm qua, môn phái nào nó cũng ham hố dùi mài luyện công, bây giờ đã đạt tới đẳng cấp dùng tay không chém tan năm viên gạch rồi.
Đầu gấu đất này, cái tên khiến nó kiêng dè, chắc chỉ có Shin mặt ngựa mà thôi.
-"Đây là chút tiền, em nhờ chị gửi cho chúng nó trị thương!"
-"Em nói năng linh tinh vậy, chị đâu có gửi ai đâu, oan chị quá, giáo sư...đừng hiểu lầm..."
-"Giáo sư..."
Yuri mải ngồi gắp bánh rồi đặt vào bát mình, rắc hành, tương ớt, hình như là không để ý tới bọn nó. Nói ra sợ không ai tin, nhưng giáo sư là thế đấy, có lần Yuri tập trung viết luận, mình gọi khản cả cổ mới được.
-"Tối về Yul có được lên nhà chơi không?"
Ai đó quay sang, thì thầm, chỉ đủ hai người nghe thôi, tai mình đỏ ửng luôn. Thấy Sun Mi tức tức, thằng Ki Kwang cũng bắt chước, cũng môi ghé tai, nhưng mà nó lại éo nói thầm mà hét to.
-"Dạo này chị Sun Mi xinh lắm, cái mặt trông như con khỉ đột vậy."
Đoạn, nó kéo tay giáo sư, chân thành nắm lấy, vẻ mặt khổ sở.
-"Chị à, em có điều muốn hỏi..."
-"Ừ!"
-"Em yêu chị Sun Mi từ lâu lắm rồi, nhưng thấy hai người cô trò thân quá, nếu chị có ý gì với chị ấy thì em xin rút lui, em tự biết mình sức hèn lực mọn, không đấu nổi..."
-"Chị chỉ là giảng viên hướng dẫn của Sun Mi thôi, chú cứ tự nhiên thoải mái."
-"Chắc không ạ? Nhỡ sau này chị đổi ý thì chết em à?"
-"Chị chắc chắn!"
-"Sao mà biết được tương lai, chả lẽ chị có người trong lòng rồi à? Ai vậy? Có ảnh không, cho em xem mặt?"
Người này thuộc kiểu kín kẽ, ít khi nói về bản thân, không ngờ hôm nay Yuri lại điềm nhiên trả lời.
-"Hiện tại người ta chưa nhận lời, khi nào mọi việc ổn thì chị giới thiệu, chú yên tâm tiến tới nhé!"
Cả bữa ăn, có đứa bị thằng Ki Kwang làm cho ức nghẹn, mình chỉ thấy nó uống nước không à, chẳng biết sau nụ cười nhàn nhạt kia, uất hận dâng tới như nào rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro