
Chương 23
Cuộc sống cứ thế lặng lẽ trôi, mình bây giờ cái gì cũng tốt, bạn bè phè phỡn cả buổi, buôn may bán đắt, cớ sao mà lúc nào cũng cảm thấy trống trải.
Mười bảy ngày, từ bao giờ mình có thói quen đếm ngày vậy nhỉ?
Càng cố không nghĩ tới người ta, thì lại càng nghĩ nhiều hơn.
Giáo sư của Sun Mi và Yuri cùng đi Pháp, không biết hai người có gặp nhau không nhỉ?
Hai hôm rồi chẳng nhận được tin nhắn nào cả. Yuri bận sao? Hay ốm rồi? Mà mình cũng hay thật, nghĩ đi đâu vậy, Yuri đâu có nghĩa vụ phải nhắn tin cho mình?
Lẽ nào mình không nhắn lại nên giận?
Cũng có thể gặp được em nào tóc vàng hoe rồi đú đởn quên trời quên đất rồi.
Phải chăng điện thoại mất sóng?
Điên mất, như con thần kinh ấy.
Thôi, xuống làm việc cho đầu óc nó thư thái, cứ như này một lúc chắc mình loạn mất.
Quán mình có hai bếp, bếp lớn hơn cho nhân viên, bếp nhỏ bên trong là của riêng mình. Thời buổi giờ có nhiều cách PR quán xá, nhưng mình vẫn chung thuỷ với cách truyền thống thôi, giữ món ngon, giữ bí quyết.
Tuy có dạy nhân viên nấu nước sốt, nhưng tất nhiên quan trọng nhất là gói gia vị đặc biệt thì mình chuẩn bị từ trước, lúc nấu bọn nó chỉ cần cho vào. Cũng như bột, loại bánh nào, tỷ lệ bột... bao nhiêu đều là mình trộn rồi đóng gói.
Thực ra công việc này cũng không lâu như mình tưởng, tý đã xong rồi, mà chân tay cứ nhàn rỗi là đầu óc lại hâm dở, thế là quyết định đi qua bếp lớn lấy bột ủ sẵn vào nặn bánh bao.
Giết thời gian là chính, mình nặn được một đàn lợn rất đáng yêu, có lợn ba, lợn mẹ và hai lợn con. Yêu nhất là con lợn ba, nó đeo cặp kính trông phong độ lắm.
Nhìn muốn cắn chết đi được, cưng quá, nhìn một hồi rồi tự dưng đỏ mặt, sao lại nặn lợn đeo kính làm gì cơ chứ?
Ngộ rồi, hâm nặng rồi.
Mình vội vàng ném bốn con vào thau bột, nghiến răng nhào nặn.
Mùi bột, thật thơm, mà hình như trong không khí, còn một mùi thơm khác thì phải, thoảng qua, nhè nhẹ thân thuộc, khiến thần trí mình mơ màng rối ren, cái mùi mà mỗi giây, mỗi phút lơ đãng, mình đều không tự chủ được mà nhớ tới.
Đôi tay ai đó mạnh mẽ dùng lực siết chặt, cả người mình theo quán tính bị giật về phía sau, vành tai run rẩy khi cánh môi kia lướt qua. Hai gò má mình bắt đầu nóng bừng, hô hấp trở nên dồn dập vội vã, là thật sao?
Hay chỉ là chút ảo giác ngọt ngào?
Ba tuần, còn bốn ngày nữa cơ mà...
-"Chị về rồi?"
Mình thẫn thờ hỏi, phía sau đáp lại dịu dàng.
-"Ừ, chị về rồi!"
Chỉ một câu nói đơn giản mà tim gan rộn ràng. Hơi thở ấm áp của người nào đó phả lên cổ, cằm lún phún râu cũng lười biếng cọ lên vai khiến toàn thân mình mềm nhũn, nếu không phải đang áp vào lồng ngực ấy, chắc cũng không đứng vững được.
Thần trí mình, hình như bị bắt đi mất rồi, mãi một lúc, nghe tiếng ho nhẹ mới giật mình quay lại.
Người đối diện, mặt mũi phờ phạc, quầng mắt thâm tím, mười mấy ngày thôi mà, sao trông gầy phát thương thế này, Châu Âu đã làm gì với Yuri vậy?
-"Về bao giờ?"
-"Sáng nay."
-"Ăn chưa? Chắc chưa chứ gì, tôi lại quá hiểu chị đi chứ, nhìn chị kìa, khác gì con cò hương không, ngứa cả mắt, biến lên tầng ba cho tôi!"
Mình cũng không giải thích nổi lý do vì sao mà mình gắt gỏng như vậy. Yuri không phân bua, chỉ lặng lẽ ra ngoài.
Mình qua bếp lớn, mở nồi bánh, vội lấy mấy chiếc đem lên. Đang tầm trưa cao điểm, khách chặt kín, đành kéo Yuri vào gác xép ngồi tạm.
Mọi khi người này ăn bánh hành khoẻ lắm, hôm nay thế nào mãi mới hết được một chiếc, tinh thần nhìn rất uể oải.
-"Mọi việc ổn không?"
-"Ổn, có điều...nhớ..."
-"Nhớ gì?"
Mình hồn nhiên hỏi, Yuri ngập ngừng mãi rồi đáp.
-"Nhớ Hàn Quốc!"
Đất trời, cha sinh mẹ đẻ mình mới gặp người yêu quê hương đất nước đến vậy đấy, làm như là đi mấy năm không bằng.
-"Em...em, có...nhớ..."
Tự dưng người này lại ấp úng, mặt mũi đỏ lừng, Yuri sao không biết?
-"Chị ẩm não à, tôi ở trong nước thì nhớ cái đờ gì mà nhớ?"
-"Ừ!"
Nhìn Yuri tội quá, mình bảo thôi cứ nghỉ ở gác xép cũng được, bao giờ khoẻ thì về, không cần chào.
Vừa mới đóng cửa đi xuống tầng hai, đã thấy Sun Mi lấp la lấp ló, mắt đảo bốn phương tám hướng.
-"Mày tìm gì?"
-"Không...không có gì..."
-"Ừ, không phải đi làm à, sao qua đây?"
-"Mày có người đến thăm à?"
-"Không, sao mày hỏi vậy?"
Mình chưa hề kể với Sun Mi về bốn mắt. Một phần vì chuyện thằng Dong Wook, cứ ám ảnh hoài, còn một phần, cảm xúc của mình với Yuri, nhập nhằng lắm, mình không biết bắt đầu từ đâu cả.
Thôi để một thời gian nữa xem như nào rồi nói với nó vậy.
-"Cô tao thích ăn bánh hành lắm, mày dạy tao làm đi!"
-"Quên đi, cần kiếm cơm của chị mày đấy!"
Đùa thôi chứ dạy thì dạy, nó cũng có bao giờ mở cửa hàng bánh đâu mà. Khổ nỗi chắc trời sinh mỗi người một năng khiếu, nó chỉ làm được phần nhân là đạt yêu cầu, phần bột mặc mình nói rát họng, lúc thì nó quấy quá đặc, lúc thì nhão nhoét, lúc chiên bánh ra ăn lại cứng đơ.
-"Thôi chịu, bao giờ tao làm bánh cho cô thì lấy bột chỗ mày vậy!"
-"Rồi!"
Sun Mi ở lại trò chuyện với mình mãi đến tối mịt mới về, lúc nó đi rồi, mình mới sực nhớ ra bốn mắt. Khuya thế này chắc Yuri cũng về rồi.
Nghĩ vậy mà vẫn lên kiểm tra cho chắc, thấy người ngồi đó, mình bỗng dưng mỉm cười, tâm trạng vui vẻ lạ thường.
Yuri hôm nay không đi xe nên cùng đi taxi về.
Tới cổng, đột nhiên kéo tay mình, giọng mệt mỏi.
-"Có thể lên nhà em không?"
Mình khi ấy ngượng, má như cà chua, bối rối nói.
-"Thôi khuya rồi, về sớm còn nghỉ!"
Yuri mà năn nỉ thêm một chút, có khi với cái mặt đẹp kia, mình không nỡ từ chối đâu, nhưng tiếc Yuri là người nghiêm túc, thấy mình trả lời vậy liền chúc ngủ ngon, bảo lái xe đi về.
--------------------------------
Mình dặn về tới nhà thì nhắn tin, vậy mà cái người này chẳng nghe lời gì cả. Hại mình cả đêm không tài nào mà ngủ nổi.
Sáng hôm sau, chủ động gọi điện, cũng chẳng thèm nhấc máy.
Hay tối qua giận mình rồi?
Nhỏ mọn thế không biết!
Đã bảo kệ đi, mà lòng cứ lo lắng không thôi, đành soạn tin "Ổn không?".
Tin gửi đi, chốc chốc mình lại xem điện thoại, sốt sắng chẳng làm được việc gì cả, mãi mấy tiếng sau tên chết bầm đó mới thèm rep, gọn lỏn "Không!".
Mình gọi lại, là những tiếng tút dài vô hạn, chẳng có cách nào liên lạc cả, nóng lòng nóng ruột, mình rời quán, tìm tới phố A.
Chẳng biết địa chỉ đích xác nhà cô ta nữa, phải lượn tới lượn lui, cố lục lại trí nhớ, khó khăn lắm mới tìm được căn nhà hai tầng cũ kĩ đó.
Gọi mãi, không có người ra, thấy cửa mở nên đành liều mình đi vào.
Đồ đạc vẫn sơ sài là vậy, qua phòng khách, vắng lặng như tờ, người nào đó đang nằm trên sofa. Mới sớm mà? Sao đã ngủ?
Thấy bất thường, mình rón rén tới bên, giật nảy người khi chạm tay lên trán Yuri. Nóng quá vậy! Chân tay cũng nóng ran, người Yuri nóng, mà lòng mình thấy lạnh buốt.
Xấp nước khăn mát, mình cẩn thận lau qua lại, được một lúc nghe chừng đỡ đỡ. Chưa bao giờ mình vội vàng như thế, mua xương cũng vội, mua thuốc cũng cuống cuồng, mấy bác bán hàng còn trêu mình đi ăn cướp à con.
Chườm đá một lần nữa, bắc bếp ninh cháo xong mình mới quay ra phòng khách, cứ thế ngồi xổm nhìn người ta.
Công nhận mà nói, đẹp thật đấy, lúc không đeo kính thế này lại càng đẹp. Sao trước kia mọi người đều khen mà mình lại không nhận ra nhỉ, vầng trán rất cao và rộng, nhìn ghét quá à.
Liếc quanh, giấy tờ trên bàn đập vào mắt, trong đó có lịch trình công tác của Yuri. Paris, Grenoble, Lyon, rồi lại chuyển tới Paris. Mấy ngày sau, có hôm ở Umea, hôm thì bay tới London, ngày cuối cùng về Hàn từ sáng sớm, dự bảo vệ luận án tiến sĩ của học trò, kết thúc lúc mười hai giờ ba mươi.
Lịch làm việc như vậy, không ốm mới là lạ?
Sao lại có người ngu thế nhỉ? Công việc chả nhẽ không xếp cho dãn dãn ra một chút được?
Tự dưng mình ngờ ngợ, hôm qua chẳng phải Yuri tới chỗ mình tầm một giờ chiều sao? Nghĩ tới, cả người tự dưng được bao trùm bởi một luồng khí ấm áp.
Mình nắm tay Yuri, mát mát rồi, thở phào, bắt chước Yuri đan tay, nghịch ngợm xoa xoa ngón trỏ, có cái cảm giác gì đó, thật là thích.
Còn đang mơ màng thì đột nhiên bị nắm chặt, tay bị mân mê ngược trở lại, ngẩng đầu lên, có người đang nheo mắt nhìn mình, cười cười, trông cái mặt rất gian. Mình xấu hổ nóng hết cả người, cố rút tay ra mà không được.
-"Tới lâu chưa?"
-"Hỏi làm gì? Chị mới lên bốn chắc, ốm đau lại cứ thế đi ngủ, xong nhỡ chết thì biết làm sao?"
-"Thì nhờ Sica mua hộ cái quan tài!"
Đồ dở hơi này, còn đùa được à, mình tức, đấm cho một trận. Xong, thấy Yuri ho khụ khụ, lại thương thương.
-"Quê chị ở đâu? Sao nhà sống có một mình vậy?"
-"Nhà chị cũng ở đây, nếu không có việc bận thì một tuần chị chỉ về ăn cơm với gia đình tối chủ nhật thôi..."
Yuri trả lời, rồi ngập ngừng.
-"Chị và ba...không được tốt cho lắm..."
Đâu phải tất cả gia đình trên thế gian này đều hạnh phúc đâu, sợ Yuri buồn, mình đánh trống lảng, bảo Yuri đi ăn cháo rồi uống thuốc.
Xong xuôi, ai đó kết luận xanh rờn.
-"Thực lòng thì chị mong cứ sốt như này cũng được!"
Hả, hâm à? Người này thuộc dạng thích ngược đãi bản thân sao?
-"À, cho em này!"
Con gái, ai được nhận quà mà chả thích. Mình hồi hộp mở ra, là nước hoa Pháp, rất thơm, mình vui vui ý, mà ngượng chẳng biết nói gì, đành bâng quơ.
-"Chê tôi hôi nên mua chứ gì?"
Mặt Yuri đen kịt, bảo.
-"Mua bán gì, trên đường người ta phát dùng thử thì lấy đại một lọ về, không có ai thì cho em thôi!"
Bà nhà nó, đang sướng mà bị dội gáo nước lạnh, hoá ra là hàng khuyến mại à?
-"Được rồi, cảm ơn, cháo ninh trên bếp đấy, hành lá tôi cũng xắt nhỏ để trong tủ lạnh rồi, đói thì lấy mà ăn, xong uống nốt liều thuốc, tôi về đây!"
Mình với túi, định về thì bỗng dưng ai đó khẽ kêu đau, ngó lại thấy mặt tái tái.
-"Sao vậy?"
-"Không sao, cô thích thì về đi, không tiễn!"
Mặc kệ mình hỏi, Yuri bỏ vào phòng ngủ, nằm quay lưng về phía tường. Rõ ràng lúc nãy trông đã hồng hào có sức sống rồi cơ mà, sao vừa mới tý đã yếu dợt ra thế?
Hay là bị trúng gió?
Mình lẽo đẽo vào theo, khẽ lay.
-"Mệt à?"
-"Ê, hay gọi taxi đi viện nhé!"
-"Không cần!"
-"Thế làm sao?"
-"Lạnh!"
Đáp cụt lủn thế đấy, không vì ngươi ốm thì ta đạp cho vài cái rồi. Nói thế thôi, nhìn người ta hơi nhăn mặt là mình cũng sốt cả ruột, vội kéo cái chăn cẩn thận đắp cho hắn.
-"Cô bảo về cơ mà?"
-"Sớm muộn gì tôi cũng về, chị không phải đuổi khéo."
-"Là cô bảo thế chứ ai đuổi cô?"
-"Hết lạnh chưa?"
-"Chưa!"
-"Đi nấu trà gừng rồi uống nhé!"
-"Đắng miệng, không thích."
-"Thế sao? Ngứa đòn à? Con người chị cũng khó chiều quá đấy! Mặc xác chị luôn..."
Mình bực, hầm hầm đứng dậy, phút chốc đã bị cánh tay ai đó giật lại, cả người ngã nhào, rất nhanh bị người ta đem ủ trong lồng ngực, cằm ngang nhiên áp trên đỉnh đầu, giọng nói dịu dàng.
-"Mượn tạm em nhé!"
Tim mình như lạc nhịp mất rồi, khẽ khàng rướn lên nhìn trộm Yuri, cảm giác có cái gì đó, quá đỗi nồng nhiệt, khiến mình ngượng chín, mau chóng né tránh, trong lòng xao động đến mức không biết làm gì, hồi lâu mới đánh nhẹ vào Yuri, bối rối lên tiếng.
-"Cái đồ mặt dày, không biết xấu hổ..."
-"Chẳng biết ai mặt dày hơn, có người ngày trước còn cởi áo cởi quần, ôm riết chị đòi hỏi cơ..."
Nhớ dai thế, mình cứng miệng luôn.
-"Nhớ hồi chị nằm viện, người ta lại cứ lợi dụng lúc tắm gội, đòi lột hết của chị, may mà chị đứng đắn...còn nhiều lắm, muốn chị dần dần kể hết ra không?"
Mặt mình cứ gọi là đỏ rực, ước chi lúc này động đất, hay sóng thần ập tới cũng được. Mà Seoul này bình yên quá, đợi mãi cũng không có thiên tai, mình đành khốn khổ câm nín lặng thinh.
Trong lòng dặn là đợi chị ta trêu chán rồi lừa lừa về, thế nào mà lúc mở mắt mặt trời đã lên cao. Có người trông tươi tỉnh thấy rõ, nhìn chẳng còn tý vết tích nào của trận ốm hôm qua cả.
-"Chị đưa em ra quán!"
Yuri đề nghị, giờ mặt mình hồng rực, chịu không nói được gì.
Tới nơi, chợt Yuri bảo.
-"Sica này, tối mai đi xem phim đi!"
-"Không đi, bận!"
-"Ừ, 7 giờ tôi đợi ở quán đấy, cô xuống hay không thì tuỳ."
Cả ngày hôm đó mình như con mất trí luôn, mặt hết hồng tới đỏ, tâm hồn lơ lửng nơi phương nào không biết?
Rồi về sớm, lục lọi tủ áo quần, cảm thấy không có cái váy nào đẹp cả. Thế là lại quyết định đi shopping.
Định rủ Sun Mi cơ, mà nó bảo bận, mình lượn chán chê, tìm được vài cái ưng ý lắm, chuẩn bị đi về thì run rủi thế nào, lại gặp nó. Sao nó bảo bận cơ mà?
Nó đi cùng ai thế kia? Là Yoo Jin? Và một người phụ nữ trung niên.
Nó đã hứa với mình không chơi với Yoo Jin nữa cơ mà? Giờ nhìn thấy mình còn làm như không quen biết nữa chứ, máu thật.
Thực sự, giận lắm, cảm giác bị phản bội, quả thật không dễ nuốt.
Tối đó, nó tìm tới nhà, mà mình điên, không mở cửa, chỉ nghe giọng nó bên ngoài.
-"Sica, thông cảm cho tao, tới nước này tao phải nói thật, người hôm nay tao đi cùng, là Yoo Jin và mẹ nó. Mày biết không, cô giáo, người tao kể với mày, là chị của Yoo Jin, mày hiểu cho tao có được không? Tao không muốn làm tổn thương mày, nhưng sự thực, chúng tao mai sau lấy nhau, chả nhẽ tao lại từ mặt gia đình nhà chồng?"
-"Người đó tên Kwon Yuri, mày biết không? Bao đêm tao ước, ước gì người đó đừng tên như thế, đừng là chị của Yoo Jin, mà thực tế...Sica, tao xin lỗi..."
Nó càng nói, mình càng ngờ ngợ, nỗi giận nó thì ít đi, mà nỗi bất an dâng lên mỗi lúc một nhiều...Yuri...làm Toán...đi công tác châu Âu...thích ăn bánh hành...mâu thuẫn với ba...
Đợi Sun Mi về rồi, mình mới với điện thoại, tay run rẩy bấm số, giọng khản đặc.
-"Nói thật cho tôi biết, tên của chị, có phải là Kwon Yuri?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro