02 - 01 - 2019
Hôm nay, tôi cô đơn lắm...
Từ đêm hôm qua tôi đã khóc rất nhiều, hai mắt tôi sưng lên đầy bọng nước... Sáng khóc, trưa khóc, chiều khóc là lịch sinh hoạt ngày hôm nay của tôi, ngày nắng gắt! Tôi đến cơ quan, ra khỏi phòng làm việc, tìm cho mình một góc và khóc... Chẳng ai đi tìm, chả ai để ý chả ai quan tâm. Cứ như vậy đôi ba lúc tôi lại lau khô nước mắt bước vào phòng với vẻ thản nhiên, rồi xíu nữa lại đi tìm chỗ khóc.
Bạn biết vì sao tôi hỏi trời mùa hạ là mưa hay nắng không. Vì sao hàng ngàn người cảm nhận nó là những tia nắng chói chang nóng bức đến hong da, rác thịt, sao chỉ riêng tôi cảm thấy nó là những cơn mưa rào dai dẵn, mưa tới rát da rát thịt, mưa tới xé nát tâm can, lạnh lẽo và hiu quạnh.
Tôi là một người chỉ có thể viết theo tâm trạng của mình. Nếu ai từng đọc chắc sẽ hiểu vì sao thế giới blog của tôi chỉ toàn nổi buồn. Tôi cũng muốn viết những gì vui vẻ cho mình, nhưng sao không thể. Tôi cảm giác dường như nỗi buồn rất yêu quý mình, nó cứ đeo đẳng theo tôi ngày này qua tháng nọ.
Hôm nay, tôi lắm. Chắc là đã rồi.
Tôi đã cố tình nói những thứ với một số người, để rồi... kết cục còn tệ hơn là một cuộc ...
Tôi ...
Từ đêm hôm qua tôi đã khóc rất nhiều, hai mắt tôi sưng lên đầy bọng nước...
Sáng khóc, trưa khóc, chiều khóc là lịch sinh hoạt ngày hôm nay của tôi, ngày nắng gắt!
Tôi đến cơ quan, ra khỏi phòng làm việc, tìm cho mình một góc và khóc...
Chẳng ai đi tìm, chả ai để ý chả ai quan tâm.
Cứ như vậy đôi ba lúc tôi lại lau khô nước mắt bước vào phòng với vẻ thản nhiên, rồi xíu nữa lại đi tìm chổ khóc....
Về đến nhà tôi cũng chỉ muốn òa lên ngồi khóc nhưng rồi kiềm nén lại và chắc đêm xuống tôi sẽ khóc...
Bạn biết không là vậy đó... là những lúc ngồi một mình cứ cắm dây phone nhưng không bật gì cả, dường như tôi chỉ muốn cho mọi người biết rằng tôi bận rộn. Tôi không muốn ai biết mình lẻ loi.
Tôi vui vẻ cười nói khi gặp mọi người cũng chỉ để không ai biết tôi .
Tôi nghĩ mình bị bệnh thật... một loại bệnh về thần kinh chẳng hạn.
Tôi đã từng khóc ngày khóc đêm, kéo dài ròng rã 4 5 tháng trời, tôi có thể khóc bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, tôi không thể tập trung làm bất cứ thứ gì... cảm giác chỉ muốn bỏ đi thật xa hoặc chết đi...
Và giờ đây nó lại trở về với tôi một lần nữa... cũng chưa hẳng là bây giờ, mà kéo dài 1 năm qua, đến bây giờ thì chắc là bùng phát...
Hôm nay, buổi sáng còn 2s nữa là xe tải tông thẳng vào tôi, may là tôi thắng nó cũng thắng!
Buổi trưa tôi đua với một chiếc mô tô với tốc độ 85km/h, nếu đường vắng chắc tôi đã lên 100km/h rồi.
Buổi chiều tôi lại chạy xe bất chấp...
Mỗi khi tôi không vui, mọi người thường khuyên tôi đừng nên chạy xe, vì có ngày tôi ra đi mà không ai biết trước
Tôi không còn cảm giác thiết tha với bất cứ thứ gì, nhưng tôi cũng không muốn quỵ lụy ai cái gì.
Tôi không muốn ai ảnh hưởng vì mình.
Mỗi khi ngồi một mình như vậy tôi chỉ tự hỏi có ai yêu tôi?
Tôi cứ đem mình ra dâng hết cho một người rồi rốt cuộc cái giá cuối cùng tôi vẫn chỉ đứng ở đâu đó, sau một ai đó.
Trời không cho con người ta trọn vẹn bao giờ, nếu bạn thấy tôi có đầy đủ những thứ người khác cần, thì bạn tinh tôi đi, tôi chẳng bao giờ được !
Bạn biết không, trong tình cảm đôi khi cần một phép thử, và tôi đã làm như vậy...
Cái giá tôi nhận được là sự buông bỏ, hoảnh mặt ra.... giá trị của tôi trong mắt người tôi yêu thương hôm nay tôi đã rõ....
Cũng tối rồi chắc tôi lại đi khóc nữa thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro