Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9

Một vị họa sư bỗng nhiên nói: "Bệ hạ, ngược lại thảo dân có nghe nói qua một câu chuyện thú vị. Thẩm đại nhân từng đánh cược với Tôn đại phu của Tùng Hạc đường, đánh cược tác giả thật của một bộ tranh cổ, nếu ai thua, thư từ qua lại sau này, liền xưng đối phương là thúc phụ."

Tiểu Hoàng đế hơi nhướng mày.

Tùng Hạc đường?

Bạch Hạc Cư Sĩ, Trĩ Thanh Tùng?

Trong lòng Tiểu Hoàng đế bỗng nhiên dâng lên một loại suy đoán quỷ dị.

Hắn mệnh Ngự lâm quân mang mấy nhóm thư thương danh sĩ kia xuất cung, hỏi Lưu tổng quản: "Lúc Thẩm đại nhân bệnh nặng, Tôn đại phu của Tùng Hạc đường có tới qua không?"

Lưu tổng quản tỉ mỉ suy nghĩ một chút, nói: "Nô tài từng phái người đi mời, nhưng dược đồng của Tùng Hạc đường nói sư phụ vào núi hái thuốc rồi, chưa từng tìm thấy."

Tiểu Hoàng đế khẽ cắn răng: "Truyền họ Tôn kia tiến cung."

Lưu tổng quản đáp một tiếng liền đi.

Tiểu Hoàng đế nói: "Trác Lăng."

Trác Lăng nhẹ nhàng nhảy xuống từ nóc nhà, quỳ một chân trên đất: "Bệ hạ."

Tiểu Hoàng đế nói: "Ngươi tự mình tới cửa khẩu phía Bắc một chuyến, kiểm tra...kiểm tra..." Hắn hít sâu một hơi, giọng nói có chút run rẩy: "Kiểm tra thi thể của Thẩm đại nhân, có, an yên, không!"

Nếu thật là bạn chí giao có duyên tặng tranh, ngày Thẩm Đồng Thư bị bệnh nguy kịch vì sao hắn lại mượn cớ không chịu vào cung?

Thẩm Đồng Thư...ốm chết rất kỳ lạ!

Trác Lăng chần chờ một chút, nhỏ giọng nói: "Bệ hạ."

Tiểu Hoàng đế hỏi: "Chuyện gì?"

Trác Lăng nói: "Ngày Thẩm đại nhân được chôn cất, thần đứng ở trên nóc hoàng cung, từng nhìn thấy một chiếc xe ngựa nhân màn đêm rẽ vào Tùng Hạc đường, trước khi trời sáng liền vội vã rời khỏi."

Trước mắt Tiểu Hoàng đế biến thành một màu đen.

Hắn không nói được chính mình có bao nhiêu sợ hãi, lại có bao nhiêu vui mừng.

Thẩm Đồng Thư có lẽ còn sống, có lẽ...có lẽ...

Hai tay hắn run rẩy, một phút cũng không kịp chờ: "Chuẩn bị xe ngựa, trẫm muốn đích thân tới Tùng Hạc đường tra hỏi!"

Trong thành Diên Châu mưa phùn bay bay, Thẩm tiên sinh ôn nhu kiên trì đang thay một vị lão phụ nhân viết cáo phó cho trượng phu của nàng.

Ngoại trừ thư ở ngoài, thứ Thẩm Thượng thư viết giùm nhiều nhất chính là cáo phó.

Người dân ở đây thường không biết chữ, thân thích, bằng hữu của bọn họ cũng hơn nửa không biết chữ. Ý nghĩa tồn tại của phần việc trang trọng như cáo phó càng giống như là một loại ý thức, cũng như lúc khởi linh bà cốt xướng bản nhạc cầu siêu đầu tiên, chỉ là để cho người sống an tâm chút thôi.

Thẩm Thượng thư có chút thất thần.

Y nhớ tới tang lễ của mình, cũng không biết thằng nhóc con kia để ai viết văn tế cho mình nữa.

Nếu tài hoa không tốt, y nhất định phải nửa đêm chạy vào trong mộng người kia giáo huấn hắn một trận cũng nên.

Thẩm Thượng thư cuối cùng cũng viết tên dòng họ của lão phụ nhân lên trên cáo phó, nhẹ giọng nói: "Phu nhân, xong rồi."

Trà lâu đối diện, hoàng đế thiếu niên mặc một thân trang phục công tử tầm thường, kinh ngạc nhìn gian thư quán nho nhỏ kia.

Lưu tổng quản cũng mang lên trang phục lão bộc, một gương mặt già nua đầy nếp nhăn trên mặt khi cười: "Thiếu gia, lão nô đi dắt Thẩm đại nhân lại đây gặp ngài."

Tiểu Hoàng đế lắc đầu một cái, trong con ngươi có chút bi thương mờ mịt. Hắn trầm mặc chốc lát, trong giọng nói mang theo ba phần giả vờ nở nụ cười nhẹ nhõm: "Người này nha, quả nhiên tới chỗ nào cũng có thể ăn sung mặc sướng."

Lưu tổng quản nghi hoặc mà hỏi: "Vậy ý của thiếu gia..."

Tiểu Hoàng đế chọn một thái giám trẻ lanh lợi: "Ngươi tới thư quán dưới lầu mua một bộ tranh chữ."

Thái giám trẻ nói: "Bệ hạ muốn tranh gì."

Tiểu Hoàng đế ngẩng đầu đảo qua khắp Giang Nam xuân sắc, nói: "Vậy vẽ một bức mưa bụi Giang Nam đi."

Thẩm Thượng thư tiễn lão phụ nhân rời đi, đang cúi đầu mài mực.

Một thiếu niên quần áo sạch sẽ đi đến trước mặt y: "Thẩm tiên sinh, thiếu gia nhà chúng ta muốn ngài vẽ tranh cho người."

Thẩm Thượng thư khép tay phải lại trong tay áo, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: "Xin lỗi, ta chỉ biết viết vài chữ mà thôi, không biết vẽ tranh."

Tiểu thái giám gõ một thỏi vàng lên trên bàn y: "Như vậy thì sao?"

Thẩm Thượng thư ngẩng đầu.

Thiếu niên tuấn tú trắng nõn nhút nhát nhìn y.

Thẩm Thượng thư thở dài trong lòng, cười khổ.

Cư nhiên nhanh như vậy, đã tìm tới đây.

Tiểu thái giám nói: "Thẩm tiên sinh, một thỏi vàng này, có thể mua một bức họa của ngài không?"

Thẩm Thượng thư đẩy thỏi vàng kia trở lại, nhẹ nhàng nói: "Trở về nói cho thiếu gia nhà ngươi, ta không biết vẽ tranh, kêu hắn mau mau trở về đi, miễn cho người nhà lo lắng."

Y ngẩng đầu nhìn về phía trà lâu đối diện, nét mặt già nua của Lưu tổng quản chợt lóe lên trước cửa sổ.

Tên nhóc con quyền thế ngập trời kia, quả nhiên tự mình đuổi tới.

Thẩm Thượng thư chỉ thấy buồn cười.

Lúc y lao tâm lao lực ở kinh thành. Hoàng thượng hắn lấy quân lâm thiên hạ làm bàn cờ, coi y là quân cờ.

Bây giờ y mệt mỏi chạy trốn, nhóc con khóc huhu bên trong long bào màu vàng hình như bỗng nhiên lại chiếm thượng phong, còn liều mạng từ kinh thành chạy tới.

Tiểu thái giám đẩy thỏi vàng qua chút nữa, vẻ mặt đau khổ nói: "Thẩm tiên sinh, ngài cứ tùy tiện vẽ vời, tùy tiện vệt hai nét có được không?"

Thẩm Thượng thư thấy bộ dáng đáng thương sắp gấp muốn khóc, than một tiếng: "Được."

Thỏi vàng kia dưới tay y, đứng dậy dùng tay trái chấp bút múa nét, lưu loát lướt một chút, thổi khô cuốn lên ném vào trong lồng ngực tiểu thái giám: "Đi đi."

Tiểu thái giám hí ha hí hửng ôm tranh chạy lên trà lâu: "Bệ... Thiếu gia, tranh về."

Lưu tổng quản đích thân đi nhận.

Tiểu Hoàng đế vội vã không nhịn nổi mà đoạt lấy mở ra trên bàn.

Trên mặt giấy dài bốn thước không có Giang Nam cũng không có mưa bụi, chỉ có bốn chữ vòng vèo nét mực tung toé.

"Cút về kinh thành."

Lưu tổng quản sợ đến mặt tái mét, cuống quít quỳ xuống: "Bệ hạ, bệ hạ!"

Đám tùy tùng lẫn tiểu thái giám quỳ tại chỗ, chỉ có Trác Lăng ngồi ở trên nóc nhà không hề có cảm giác với tất cả những việc này, ngoan ngoãn gác.

Tiểu Hoàng đế từ cửa sổ nhìn xuống.

Thẩm Thượng thư đem thỏi vàng kia tới tiệm cầm đồ tư nhân đổi thành một hòm tiền đồng, phân cho mấy ăn mày trên đường.

Lưu tổng quản cẩn thận lén lén lôi kéo góc áo của Tiểu Hoàng đế: "Bệ hạ chớ nổi giận, Thẩm đại nhân y... y chỉ là... chỉ là..."

Tiểu Hoàng đế hít sâu một hơi: "Trẫm không hề tức giận. Lưu tổng quản, ngươi tới nha phủ Diên Châu một chuyến, kêu bọn họ dựng lều cháo cứu tế ăn mày trong thành một chút."

Thẩm Thượng thư đóng cửa thư quán, cười khổ chậm rãi nâng tay phải lên.

Y sợ là sẽ không bao giờ có thể tiếp tục vẽ vời được nữa.

Thằng nhóc con ở trên lầu đối diện nhìn chằm chằm, hắn cũng không tỏ vẻ tức giận, nói không chừng có thể đã phát hiện chuyện tay phải tàn phế.

Tính cách Thẩm Thượng thư kiêu căng, không muốn nhìn thấy cái vẻ mặt tang tóc đầy hổ thẹn của thằng nhóc con kia, trực tiếp đi ra ngoài từ cửa sau, kéo nửa hòm tiền đồng còn lại quyên cho ăn mày ngoài thành.

Đầu năm nay, nhiều châu trải qua động đất, không ít bách tính chạy trốn tới thành Diên Châu.

Diên Châu là nơi thương nhân quyền quý chen thành một đám, quận trưởng không dám thả dân chạy nạn vào thành, cũng chỉ thu xếp an ổn trong sơn động vùng ngoại ô.

Thẩm Thượng thư kéo hòm tiền đồng nhét từng đồng từng đồng vào trong tay dân chạy nạn, một người một túi, không kể nhiều ít.

Y đi tới trước mặt một đôi huynh đệ, ngồi xổm người xuống thở dài.

Hai huynh đệ đều nhỏ đến mức nhìn không ra hình dáng, một đứa ba, bốn tuổi, một đứa còn chưa biết đi.

Hai thằng nhóc đã gầy gò đến mức da bọc xương, ôm nhau run lẩy bẩy.

Trẻ con nhỏ như vậy, cho tụi nó mấy cái tiền đồng này, mạng cũng không kéo dài thêm được mấy ngày.

Thẩm Thượng thư không khỏi xoa bụng của mình.

Nơi đó cũng từng có đứa nhỏ, thật rất nhỏ, thai nhi chưa đầy tháng, khả năng bụng cũng chỉ lớn như vậy.

Nhưng đã từng... là đứa con của y...

Hai đứa trẻ nho nhỏ ôm nhau, nhút nhát nhìn y.

Thẩm Thượng thư thở dài, thả hòm xuống dùng cái tay không bị thương sờ sờ đầu hai đứa bé: "Chờ ta một chút, ta chia xong số tiền này sẽ trở lại đón hai đứa, có được hay không?"

Tiểu Hoàng đế đứng ở trên núi, từ trên cao nhìn xuống ngắm bóng dáng ôn nhu kia, hỏi Trác Lăng: "Y nói cái gì?"

Trác Lăng suy tư một chút, nói: "Thẩm Thượng thư hình như là nói, y muốn thu nuôi hai đứa bé này."

Tiểu Hoàng đế hơi có chút mờ mịt.

Loạn thế mạng người như rơm rác, khi chết đi là chết một rừng. Thẩm Đồng Thư chìm nổi trong Hộ bộ hơn mười năm, rành rẽ nhất.

Y mang hai đứa bé này về nhà, cũng chỉ như thả xuống một giọt nước trong lửa lớn rừng rực, có chỗ nào tác dụng?

Nhưng suy cho cùng hắn vẫn trầm ổn hơn so với trước đây, nếu không nghĩ ra, vậy đầu tiên không nói.

Trước tiên nói một chút về... chuyện của hai đứa bé này.

Vì vậy, lúc Thẩm Thượng thư chia xong tiền đồng quay đầu lại, liền thấy một cảnh tượng kỳ quái như vậy.

Giữa một đám dân chạy nạn dơ bẩn tiều tụy, hai gã người hầu áo xanh dáng người cao lớn, đang quỳ một chân trên đất, cẩn trọng chậm rãi đút hai đứa bé húp cháo.

Thẩm thượng thư: "......"

Lưu tổng quản đứng ở phía sau bọn người hầu phủi phủi ống tay áo cười rạng rỡ: "Thẩm tiên sinh."

Thẩm Thượng thư trốn cũng trốn không khỏi, tránh cũng không tránh được, nói mà không có biểu cảm gì: "Sao đây, thiếu gia nhà ngươi có hứng thú với hai đứa bé này?"

Triều đại có thông lệ, nếu xảy ra thiên tai cực lớn, hoàng thượng sẽ chọn một hai đứa nhỏ trong đám trẻ con sống sót sau thiên tai thu làm nghĩa tử nghĩa nữ, học văn tập võ cùng các hoàng tử.

Chỉ là bản thân hoàng đế đương triều vẫn chưa có con nối dõi, vì vậy đám triều thần cũng không đề cập tới chuyện này.

Lưu tổng quản cười nói: "Quả nhiên vẫn là Thẩm tiên sinh hiểu rõ tâm tư thiếu gia nhà ta nhất."

Thẩm Thượng thư liếc mắt nhìn hai đứa bé kia một cái, hít sâu một hơi ngồi xổm trước mặt hai đứa bé, nói với cái đứa lớn hơn một chút: "Bị bệ hạ vừa ý, là phúc, cũng là họa. Ngày sau ở trong cung phải nhớ kỹ, không nghe nhiều, không nói nhiều, cẩn thận làm việc, tự vệ làm trọng. Nhớ kỹ chưa?"

Ý cười trên mặt Lưu tổng quản sắp giữ không được: "Thẩm đại nhân nói gì vậy, mang hai đứa bé này về cung tuy là ý chỉ của bệ hạ, nhưng ngày sau, còn phải phiền phức Thẩm đại nhân giáo dục nhiều mới phải."

Thẩm Thượng thư than nhẹ một tiếng: "Lưu tổng quản."

Lưu tổng quản nói: "Lão nô ở đây."

Thẩm Thượng thư nói: "Ta sẽ không trở về, phiền phức ngài chuyển cáo bệ hạ, coi như ta chết trong ngày tuyết lớn đó đi."

Lưu tổng quản bưng vẻ mặt đau khổ trở lại trên núi: "Bệ hạ, Thẩm đại nhân nói..."

Tiểu Hoàng đế nói mà không có biểu cảm gì: "Trẫm biết rồi."

Không quan tâm Thẩm Đồng Thư nói cái gì với Lưu tổng quản, tóm lại chính là... không chịu trở về thôi.

Tiểu Hoàng đế từ nhỏ bị một tên nịnh thần mưu nghịch soán vị nuôi lớn, khi còn nhỏ cũng không giống như đứa trẻ bình thường, khóc rồi nháo muốn người khác đem đồ vật cho hắn.

Hắn muốn, chỉ có thể yên lặng kế hoạch đường đi cho tốt, sau đó mạnh mẽ đoạt tới.

Quyền thế là như vậy, tình ái cũng là như vậy.

Nhưng cố tình tên văn nhân nhìn gầy yếu kia khắp toàn thân từ trên xuống dưới một chút nhược điểm đều không có, làm cho một bộ phương pháp kế sách cưỡng bức dụ dỗ lòng người của hắn không hề có đất dụng võ.

Tiểu Hoàng đế đứng ở trên núi, xa xa nhìn bóng trắng cô đơn gầy gò kia, trong lúc nhất thời tay chân càng luống cuống.

Hắn hít sâu một hơi: "Điều tra Thẩm Đồng Thư rõ ràng, đồ ăn mỗi ngày, tương đối mật thiết với người nào. Truyền tin về trong cung, cứ nói thân thể trẫm không khỏe, để điện Thương Long tạm quản triều chính."

Lưu tổng quản kinh ngạc trợn mắt lên.

Chẳng lẽ... chẳng lẽ bệ hạ muốn ở chỗ này đợi đến khi Thẩm Đồng Thư hồi tâm chuyển ý?

Tiểu Hoàng đế cau mày: "Còn không mau đi?"

Lưu tổng quản vội đáp: "Dạ... phải.. Nô tài đi liền."

Tiểu Hoàng đế nói: "Trác Lăng."

Trác Lăng từ trên tảng đá lớn nhảy xuống: "Bệ hạ."

Tiểu Hoàng đế nói: "Ngươi đi nhìn chằm chằm thư quán, thay... thay trẫm xem y thế nào rồi."

Thẩm Thượng thư về đến nhà, người hay tâm đều mệt mỏi.

Hôm nay thực sự hơi mệt chút, tay phải bị thương chưa lành khẽ run trong đau ngứa.

Thẩm Thượng thư thuần thục đốt nến, xé một bao thuốc cao hơ nóng trên lửa, nóng bỏng nóng bỏng khét trong lòng bàn tay.

Cảm giác ngộp đau chậm rãi bớt một chút, Thẩm Thượng thư mới vừa buông lỏng nghỉ một lát, trong bóng tối thình lình vang lên một thanh âm.

"Cẩu hoàng đế nhốt Tôn đại phu vào trong đại lao."

Thẩm Thượng thư chấn kinh dưới thiếu chút nữa đổ chân nến: "Ai!"

Trịnh Ngưu Long từ trong bóng tối đi ra, buồn bực nói: "Huynh đệ trong kinh thành truyền tin cho ta, cẩu thái giám kia dẫn người xông tới Tùng Hạc đường, nhốt Tôn đại phu vào đại lao."

Thẩm Thượng thư trầm mặc hồi lâu.

Trịnh Ngưu Long là người nóng tính: "Ta đây liền dẫn người tới kinh thành vào đại lao cứu Tôn đại phu ra!"

Thẩm Thượng thư thở dài, nói: "Trác Lăng, xuống đây đi."

Trịnh Ngưu Long rút đao cảnh giác nhìn về phía bốn phía.

Trong căn phòng nhỏ tối tăm ánh nến chập chờn, không nhìn thấy người.

Thẩm Thượng thư liền nói một lần: "Trác Lăng, ta biết ngươi ở trên nóc nhà."

Chỉ chốc lát sau, một tràng tiếng bước chân nhỏ vụn đạp mái ngói vang lên, Trác Lăng nhẹ nhàng nhảy cửa sổ vào, quỳ một chân trên đất ôm quyền: "Thẩm đại nhân."

Trịnh Ngưu Long trừng lớn đôi mắt như chuông đồng: "Thẩm đại nhân, ngươi... làm sao ngươi biết hắn ở phía trên... Ta còn không phát hiện ra hơi thở của hắn."

Thẩm Thượng thư thở dài.

Y đương nhiên không có cái bản lĩnh tai nghe tám hướng. Chỉ là y hiểu rõ tính khí của Tiểu Hoàng đế kia, nhìn thấy y đi, nhất định sẽ phái người đi theo dõi y.

Trịnh Ngưu Long đâu chỉ mới nói một câu kia, mấy câu nên nói không nên nói đều xả ra hết, y không thể làm gì khác hơn thăm dò từng chút một.

Quả nhiên, liền gạt được tên ngốc Trác Lăng kia đi ra.

Thẩm Thượng thư lại tái phát tật xấu giáo dục dạy đời, lời nặng tâm lo nói: "Trác Lăng, sau này có nghe ai giống ta nói mấy câu như vậy, đừng phản ứng với hắn, hắn đang thăm dò ngươi."

Trác Lăng khéo léo gật gật đầu, cũng không biết nghe hiểu không.

Thẩm Thượng thư nói: "Trở về đi, tiểu thiếu gia tùy ý làm bậy kia của nhà ngươi, càng cần ngươi tới hộ vệ."

Trác Lăng đứng dậy muốn đi.

Cửa lại truyền đến thanh âm trầm thấp của Tiểu Hoàng đế: "Trong lòng Trầm ái khanh, trẫm vẫn còn là đứa nhỏ tùy ý làm bậy kia sao?"

Thẩm Thượng thư thở dài.

Tới cỡ này còn chạy được không cơ chứ?

Tiểu Hoàng đế nghênh ngang đi tới, đứng ở trước mặt Thẩm Thượng thư.

Trịnh Ngưu Long khẩn trương đến muốn rút đao.

Thẩm Thượng thư nói: "Trịnh tướng quân, không bằng, ngươi với Trác thị vệ đi dạo chợ đêm đi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro