Chương 6
Ngón tay Thẩm Thượng thư có chút run, thai nhi trong bụng phảng phất là nhận ra được vận mệnh mình không còn sống lâu nữa, điên cuồng hành hạ y. Thẩm Thượng thư đè xuống đắng chát trong lòng tanh ngọt trong cổ họng, nghiêm túc chỉ vào một hàng tên khuê tú danh môn kia: "Nhị tiểu thư Chu gia, tính tình ôn nhuyễn, hiền lương thục đức. Con gái một của Phùng gia, từng theo phụ thân đi bình loạn Tây Nam, là một tiểu thư anh hùng..."
Y nói từng người từng người, Tiểu Hoàng đế nghe từng câu từng lời.
Ngoài cửa sổ bão tuyết gió giật, trong phòng ấm ngọc thơm ngát.
Nếu không phải thai nhi trong bụng làm cho y uể oải đến cực điểm, bọn họ, ngược lại thật sự giống như một đôi minh quân trung thần tương kính lẫn nhau.
Sáng sớm ngày thứ hai, Thẩm Thượng thư đi đến Tùng Hạc đường.
Y nói với Tôn đại phu: "Đưa thuốc cho ta đi."
Viên thuốc dùng giấy dầu bọc lại.
Tôn đại phu nói, sau khi ăn thuốc này, khoảng chừng trong vòng bảy ngày sẽ bài xuất thai nhi ra. Nếu xuất hiện chảy máu nhiều hoặc là bất ngờ đau nhức trong bụng các kiểu, phải lập tức đến Tùng Hạc đường tìm hắn.
Thẩm Thượng thư lại không có ý định ở lại lâu như vậy, y quyết định lần này về nhà liền viết xong chiếu thư từ quan quy ẩn, chen lẫn trong đội buôn ra khỏi thành rời đi ngay trong đêm.
Y mới vừa về đến nhà, liền thấy một người đứng trên nóc nhà.
Thị vệ trẻ tuổi dáng người kiên cường ôm cánh tay mà đứng, đứng ở trên nóc nhà như có điều suy nghĩ nhìn y.
Là Trác Lăng.
Thẩm Thượng thư có chút đau đầu.
Trác Lăng tới đây, tám chín phần mười là cái tên nhóc con trong cung kia đã muốn bắt đầu lằn nhằn.
Thẩm Thượng thư thở dài, nói: "Trác Lăng, nóc nhà không rắn chắc, ngươi xuống dưới trước đi."
Trác Lăng nghe lời mà nhảy xuống, nghiêm trang nói: "Bệ hạ lệnh ta đến bảo vệ Thẩm đại nhân."
Thẩm Thượng thư cười khổ, y rốt cuộc đã làm chuyện gì, mới để cho nhóc con kia còn muốn phái người giám thị y?
Trác Lăng đứng ở phía sau y nói: "Bệ hạ còn có một việc, muốn thuộc hạ đến đây dò hỏi Thẩm đại nhân."
Thẩm Thượng thư nói: "Chuyện gì?"
Trác Lăng cau mày, như là có chút khó khăn, ấp a ấp úng nói: "Kẹo sơn tra trong cung bệ hạ sắp ăn sạch hết, muốn hỏi Thẩm đại nhân một chút, có biết công thức làm kẹo sơn tra của Lý công tử hay không?"
Thẩm Thượng thư nghe nói như thế, càng ngây ngốc nửa ngày, hồi lâu sau mới cười khổ nói: "Đến thư phòng đi."
Bày giấy, mài mực.
Thẩm Thượng thư than nhẹ một tiếng, vừa viết công thức làm kẹo sơn tra, một bên nhớ lại chuyện cũ năm xưa.
Tên nhóc con kia, vẫn cho rằng công thức làm kẹo sơn tra là Thiều Khanh viết sao?
Lý Thiều Khanh vốn là tiểu thiếu gia, tuy rằng xác thực hiểu y thuật, nhưng đầy ắp trong đầu chỉ có tướng công của mình, còn lòng dạ nào đi làm kẹo sơn tra cho cái thằng nhóc quậy phá kia chứ. Công thức này là do một vị đại phu già ở thành Diên Châu phối ra, làm thành kẹo đường, trị thói xấu kén ăn cho bọn nhỏ bị bệnh chướng bụng không chịu uống thuốc.
Có lẽ là thâm cung vắng lặng, ngước mắt không thấy người, khiến Tiểu Hoàng đế nhỏ tuổi quá cô quạnh, mới có thể không nhận rõ đâu là thuốc đâu là đường, đần độn coi kẹo sơn tra chính là tình cảm của Lý Thiều Khanh, ghi nhớ nhiều năm như vậy.
Thẩm Thượng thư viết xong công thức kia, gấp lại làm hai đưa cho Trác Lăng: "Cầm đi, cũng là cùng một vị cả."
Trác Lăng cầm công thức, gật đầu nói: "Đa tạ Thẩm đại nhân."
Nói xong nhảy lên đầu tường giống như một cơn gió, lên xuống mấy cái mất bóng dáng.
Thẩm Thượng thư lấy ra thuốc nạo thai Tôn đại phu cho y từ trong tay áo.
Bây giờ Trác Lăng không có ở đây, có lẽ là cơ hội duy nhất để y ăn viên thuốc này.
Thẩm Thượng thư không biết vì sao mình do dự, nhưng cố tình chính là y không xuống tay được.
Y cúi đầu nhìn bụng dưới bằng phẳng như cũ mình, thở dài một tiếng, hạ bàn tay đang giữ thuốc phá thai xuống.
Thôi, nếu như hiện tại ăn vào, lỡ như trên đường đang chạy trốn bắt đầu có phản ứng, đây chẳng phải là phiền phức đến cực điểm sao? Trái lại đứa bé còn nhỏ, chờ y đến Lịch Châu dàn xếp xong xuôi, rồi uống thuốc cũng không muộn.
Nghĩ tới đây, Thẩm Thượng thư rốt cục thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng nhắm mắt lại, ngồi ở trên ghế gỗ hoa lê vang kẹt kẹt.
Bên trong tường cung, hoàng đế thiếu niên đang ngẩn người.
Trác Lăng trình lên công thức, cung kính nói nói: "Bệ hạ, Thẩm đại nhân cho ngài công thức, có cần cầm đi bảo ngự thiện phòng làm thêm một chút không?"
Tiểu Hoàng đế nói: "Cho trẫm nhìn."
Trác Lăng đặt tờ giấy gấp đôi lại kia ở trên ngự án.
Tiểu Hoàng đế liếc mắt nhìn, nói: "Y cư nhiên thật sự còn nhớ?"
Trác Lăng có chút mờ mịt.
Tiểu Hoàng đế cũng chìm vào trong mờ mịt.
Tên văn nhân nham hiểm giảo hoạt này, luôn cười tủm tỉm nói đùa ba thật bảy giả, làm cho hắn chịu không ít thiệt thòi từ nhỏ đến lớn.
Nhưng người này, cũng luôn săn sóc hắn khắp nơi hai mặt chu toàn. Lớn đến giang sơn xã tắc, nhỏ đến một viên kẹo sơn tra, mỗi một dạng, đều ôn nhu đến mức khiến hắn không biết nên ứng đối ra sao.
Tiểu Hoàng đế nhìn tờ công thức kia, hỏi: "Hiện tại y thế nào rồi?"
Trác Lăng nói: "Tâm tình Thẩm đại nhân không tốt."
Tiểu Hoàng đế ngước mắt: "Vì sao?"
Trác Lăng đàng hoàng trả lời: "Thuộc hạ không biết."
Tiểu Hoàng đế nói: "Dẫn y tiến cung."
Trác Lăng trở lại phủ thượng thư lần thứ hai, đứng ở trong sân mọc đầy cỏ dại, nói: "Thẩm đại nhân, bệ hạ tuyên ngài tiến cung."
Thẩm Thượng thư đè lên một nửa quần áo dùng chăn che lại, hỏi: "Chuyện gì?"
Trác Lăng sẽ không nói dối, suy tư một phút chốc sau, khéo léo trả lời: "Có thể là bệ hạ nhớ ngài."
Thẩm thượng thư: "......"
Y có chút ưu sầu, người thị vệ thiếp thân tên nhóc con tự chọn này, sao nhìn kĩ lại có chút ngu ngốc vậy?
Bên trong tường cung vắng ngắt, tuyết lớn trên mái hiên màu đen.
Hậu cung trống rỗng, bởi vậy Tiểu Hoàng đế sai người theo lệ rút bớt chi phí nến đèn trong hậu cung.
Toàn bộ hoàng cung, chỉ có điện Bàn Long vẫn sáng đèn, chiếu ra một cái bóng thiếu niên cô độc.
Đế vương thiếu niên một mình ngồi ở dưới nến phê duyệt tấu chương, thỉnh thoảng thống khổ xoa mi tâm.
Hoàng cung hai ngàn cung nhân hầu hạ, biết được phiền muộn trong lòng quân, có thể có mấy người?
Thẩm Thượng thư từ trong ánh nến rực rỡ đi vào trong mắt quân vương thiếu niên, áo dài trắng thuần, tóc đen buộc nửa hời, ôn nhu làm lễ bái: "Tham kiến bệ hạ."
Tiểu Hoàng đế ngước mắt, hốt hoảng che đậy hoảng loạn trong con ngươi đi, nói: "Ban ngồi."
Thẩm Thượng thư đứng dậy, lại bị sự không khỏe trong bụng mang đến lảo đảo một cái, thái giám bên cạnh bận lại đây đỡ lấy y: "Thẩm đại nhân, cẩn thận."
Tiểu Hoàng đế để bút xuống, hỏi: "Ngươi lại làm sao?"
Thẩm Thượng thư nói: "Muộn chưa ăn cơm, có chút đói bụng."
Tiểu Hoàng đế trầm mặc một lát, nói: "Trẫm cũng chưa dùng bữa tối, cùng nhau ăn đi."
Lưu tổng quản luôn đúng lúc quan sát sắc mặt, lập tức bước bước nhỏ lộn xộn đi tới bên ngoài cửa cung, đằng hắng cổ họng rít gào: "Truyền ngự thiện —— "
Bữa tối bốn mươi chín món ăn, ngược lại có ba mươi đĩa là món ăn Giang Nam.
Tiểu Hoàng đế người phương bắc chính gốc, từ nhỏ đến lớn chỉ thích đồ ăn phương bắc nặng mùi dầu muối. Thẩm Thượng thư hơi cân nhắc, liền hiểu rõ lỗ hổng trong đó.
Nhưng y không nắm chắc được, Tiểu Hoàng đế làm một đống đồ ăn Giang Nam như vậy, là muốn bắt y có phản ứng gì.
Cần thiết quỳ tạ ơn long ân không?
Hay là trực tiếp ăn là tốt rồi.
Kỳ thực Thẩm Thượng thư không có khẩu vị gì.
Thai nhi trong bụng còn đang chơi đùa với y, làm cho y có chút buồn nôn.
Tiểu Hoàng đế cau mày: "Vì sao Thẩm ái khanh không ăn?"
Thẩm Thượng thư mỉm cười: "Vi thần ở kinh thành nhiều năm, từ lâu đã quên mất hương vị món ăn Giang Nam, nhất thời cũng không biết nên bắt đầu hạ đũa từ đâu."
Tiểu Hoàng đế gắp một khối Tùng Thử Quyết Ngư (* cá mè nấu lên tạo hình con sóc): "Đầu bếp Ngự thiện phòng nói món ăn này là món ăn nổi tiếng ở quê hương của Thẩm ái khanh, ái khanh nếm thử mùi vị xem sao."
Thẩm Thượng thư miễn cưỡng ăn vào, trong bụng nhất thời một trận dời sông lấp biển.
Tiểu Hoàng đế hỏi: "Làm sao vậy?"
Thẩm Thượng thư che miệng lại, đột nhiên nghiêng đầu, nôn đến đất trời tối tăm.
Tiểu Hoàng đế nổi giận đùng đùng quăng đũa: "Dùng bữa cùng với trẫm liền thống khổ như vậy à!"
Thẩm Thượng thư cười khổ, khó chịu mà ho khan: "Khụ khục... Vi thần... Khụ khục... Quấy rối bệ hạ dùng bữa... Bệ hạ... Khụ khục... Bệ hạ thứ tội..."
Tiểu Hoàng đế thấy y khó chịu che bụng sắc mặt trắng bệch, rốt cục nhận ra được một chút không thích hợp: "Người đến, truyền ngự y."
Thẩm Thượng thư cuống quít ngăn cản: "Bệ hạ không cần."
Nếu chuyện đàn ông như y sinh con bị tên tiểu hỗn đản này biết đến, không dám tưởng tượng tên tiểu hỗn đản này sẽ có phản ứng như thế nào.
Vi quân thư phục cũng thôi đi, làm sao lại có thể... Làm sao lại có thể để cho nhóc con vô liêm sỉ một tay mình nuôi lớn nhìn thấy dáng dấp mang bầu lúng túng của y.
Tiểu Hoàng đế có chút tức giận: "Nếu thân thể ngươi không khỏe, trẫm cho ngươi đại phu tốt nhất dược liệu tốt nhất. Dưỡng tốt thân thể, khỏe mạnh thay trẫm phân ưu!"
Thẩm Thượng thư nôn xong, suy nhược mà đỡ mép bàn.
Trước đây y có nghe nói, nữ tử mang thai tâm tư chắc chắn sẽ trở nên cực kỳ mẫn cảm, dễ dàng bi thương, dễ dàng đau khổ trong lòng.
Bây giờ, khi sự việc lúng túng này rớt xuống trên người mình, y mới chân thật cảm nhận được nỗi thống khổ và bi thương không thể khống chế như vậy.
Tên nhóc vô liêm sỉ này, đến cùng... Đến cùng coi y thành cái gì?
Một thế thân trên giường, một quân cờ trên triều đình?
Thẩm Thượng thư nhắm mắt lại trong lúc choáng váng, khàn khàn cổ họng nói: "Bệ hạ, ngài còn có chuyện gì muốn vi thần đi làm sao?"
Tiểu Hoàng đế bực mình mà nhìn y, cứng đờ nửa ngày, lại không biết nên để Thẩm Thượng thư đi làm cái gì.
Tên văn nhân nham hiểm giả dối kia giờ khắc này yếu ớt cực kỳ, gương mặt ôn nhu ngậm lấy vẻ bi thương, càng làm cho hắn không đành lòng nhìn lại.
Hắn chỉ muốn... Chỉ muốn để Thẩm thượng thư... Nghỉ ngơi thật tốt một chút...
Lời nói đến bên mép tới tới lui lui mà đảo quanh, làm thế nào cũng không chịu phun ra.
Thẩm Thượng thư dần dần khôi phục yên tĩnh, mở mắt ra bình tĩnh không lay động nhìn hắn: "Bệ hạ."
Tiểu Hoàng đế khẽ cắn răng, nói: "Trẫm muốn ngươi, thị tẩm!"
Bên trong điện Bàn Long, đèn đuốc sáng rực.
Cung nữ thái giám dồn dập cúi đầu không nói, như từng toà từng toà tượng đá âm u đầy tử khí.
Thẩm Thượng thư cười khổ đỡ trán: "Bệ hạ, vi thần... Thân thể không khỏe... E sợ không thể..."
Con rồng con bên trong bụng y áng chừng còn chưa đầy tháng, nếu mà... Nếu mà thị tẩm lúc này, tám chín phần mười sẽ rơi mất.
Thai nhi kia từng ngày từng ngày lớn lên bên trong bụng y, Thẩm Thượng thư không muốn thừa nhận, nhưng y xác thực có tình cảm với thai nhi bị mang thai không đúng mẹ này.
Kia là đứa con của y, sau trăm lần giãy dụa y suy đi nghĩ lại, rốt cục vẫn quyết định muốn lưu lại đứa nhỏ.
Y không thể để cho đứa bé này cứ chết như vậy.
Tiểu Hoàng đế lạnh lùng nói: "Ngươi muốn kháng chỉ?"
Thẩm Thượng thư chỉ chỉ cổ họng của chính mình: "Vi thần chỉ sợ bệ hạ mất hứng thú."
Tiểu Hoàng đế cúi người ôm y, thấp giọng nói: "Trẫm không để ý."
Cung nhân tắt từng ngọn từng ngọn nến trong tẩm cung, nghiêm chỉnh như đã huấn luyện mà lui ra.
Thẩm Thượng thư bị giam thân bên trong long sàng rộng lớn mềm mại, khẽ cau mày, làm phản kháng cuối cùng: "Bệ hạ không thể... ưm..."
Tiểu Hoàng đế hôn lên trên gáy y, nói: "Ngậm miệng, xoay người."
Thẩm Thượng thư nghĩ, đúng rồi, nếu như y mở miệng, sẽ không giống như tia sáng rực rỡ trong lòng kia của nhóc con.
Tiểu Hoàng đế ôm Thẩm thượng thư từ phía sau, từ sau cổ vẫn luôn hôn đến lưng.
Run rẩy kéo tới, Thẩm Thượng thư theo bản năng mà che bụng.
Tiểu Hoàng đế lẩm bẩm: "Đã không phải lần đầu tiên thị tẩm, Thẩm ái khanh vì sao lại run?"
Thẩm Thượng thư ôm bụng nỗ lực bảo vệ đứa bé kia, nhưng y biết như vậy không có tác dụng. Chỉ chốc lát sau, cự vật dưới khố hoàng đế thiếu niên sẽ tàn nhẫn mà cắm vào trong thân thể của y từ phía sau, quấy đảo ngũ tạng lục phủ của y.
Đứa bé này... Giữ không được...
Thẩm Thượng thư nhắm mắt lại, tai nạn thân nam sinh con với nỗi sợ hãi mất đi đứa nhỏ đang giao chiến quyết liệt ở trong lòng y.
Tiểu Hoàng đế hôn khẽ trên tấm lưng run rẩy của y một cái, Thẩm Thượng thư run rẩy quá dữ dội, khiến trong lòng hắn dâng lên một cảm giác không đành lòng quái lạ.
Không phải như thế... Rõ ràng trước đây... Không phải như thế...
Tên văn nhân ý đồ xấu này luôn có một bộ dáng thấy nguy không loạn, dù cho bị hắn đặt ở dưới thân làm đến ngất đi, cũng sẽ không sợ sệt thành như vậy.
Tiểu Hoàng đế ôm đồm thân thể nhỏ yếu của văn nhân trong ngực, thấp giọng hỏi: "Thẩm ái khanh, ngươi đang hãi sợ sao?"
Thẩm Thượng thư nhắm mắt lại, hơi thở hổn hển nói: "Bệ hạ, vi thần... Dùng miệng hầu hạ người... được không?"
Tiểu Hoàng đế hơi kinh ngạc.
Văn nhân này nhìn dịu dàng ngoan ngoãn, kỳ thực tính tình cực kỳ kiêu căng, tuyệt không thể chịu nhục.
Tiểu Hoàng đế mơ hồ bay lên cảm giác hưng phấn khó có thể dùng lời diễn tả được, khóe miệng ngậm lấy ý cười: "Được, ngược lại trẫm muốn nhìn xem dáng dấp Thẩm ái khanh cuồn nhiệt quấy đảo môi lưỡi, ngậm lấy long cụ dưới khố trẫm."
Thẩm Thượng thư cười khổ một tiếng, vươn mình xuống giường.
Tiểu Hoàng đế ngồi ở mép giường nghênh ngang mở chân ra, lộ ra vật cứng dưới khố vẫn cực kỳ thô to như cũ.
Thẩm Thượng thư quỳ gối giữa hai đùi hoàng đế thiếu niên, nhắm mắt lại khó khăn há mồm ngậm vào đầu cột.
Quần áo y xốc xếch sắc mặt trắng bệch, chỉ có trên môi còn mang theo vài phần huyết sắc, nhưng cũng bị long cụ khổng lồ làm giãn đến mơ hồ cực kỳ đáng thương. Một đầu tóc đen nửa buộc nửa rơi, ngổn ngang che đậy gương mặt ôn nhuận như tranh vẽ.
Tiểu Hoàng đế vén mái tóc rối bời của y lên, nhìn từ trên cao xuống thưởng thức hình cảnh này, đột nhiên nhấp long cụ nóng bỏng tiến vào trong cổ họng Thẩm Thượng thư.
Tiểu Hoàng đế lần đầu tiên chăm chú nhìn mặt Thẩm Thượng thư ở khoảng cách gần như vậy.
Trên gương mặt ôn nhuận tuấn tú ít đi hung hăng càn quấy, nhiều hơn mấy phần đắng cay khuất nhục, nhìn qua yếu ớt khiến lòng người rung động câu hồn.
Khoang miệng mềm mại ấm bao vây long cụ hắn, Tiểu Hoàng đế hít sâu một hơi, lôi kéo tóc Thẩm Thượng thư tàn nhẫn mà nói: "Được rồi!"
Thẩm Thượng thư chật vật phun ra đồ vật kia, xoa cổ họng giảm bớt sự không khỏe bên trong: "Khụ khục... Khụ khụ khục..."
Từ nhỏ đến lớn, Tiểu Hoàng đế rất ít nhìn thấy dáng dấp chật vật của Thẩm Thượng thư.
Người thư sinh ôn nhu này tính cách kỳ thực rất kiêu căng, dù cho chặt tay gãy chân, cũng sẽ không lộ ra bộ dáng chật vật yếu đuối chút nào.
Tiểu Hoàng đế nắm cằm Thẩm Thượng thư, khiến cho y ngẩng đầu, dưới ánh nến lộ ra khuôn mặt tuấn tú yếu đuối rưng rưng kia.
Thẩm Thượng thư nhìn bộ dáng si mê chăm chú của Tiểu Hoàng đế, oan ức không nguyên nhân khiến đáy lòng y cuồn cuộn bùng lên lửa giận không cam lòng. Y hơi cong lên khóe môi, cười khẽ: "Bệ hạ ngắm như vậy, nhưng vi thần không giống Lý Thiều Khanh."
Ánh mắt Tiểu Hoàng đế lạnh lẽo, càng giống như vừa tình giấc chiêm bao rùng mình một cái.
Tối nay... Tối nay vì sao hắn mất khống chế?
Có phải do tên văn nhân giả dối này đã gài bẫy hắn?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro