Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

Người tới lại không phải là tên thị vệ trẻ tuổi nghiêm trang kia, mà là vị đế vương âm lãnh một thân long bào minh hoàng khoác chiếc áo lông chồn nước đen.

Thẩm thượng thư ngẩn ra trong một cái chớp mắt, nhưng thực nhanh khôi phục ý cười dường như không có việc gì: "Vi thần tới tiếp giá muộn, xin nhận tội với bệ hạ."

Tiểu Hoàng đế trầm mặc trong chốc lát, nói: "Trác Lăng nói thân thể ngươi không tốt lắm."

Thẩm thượng thư nói: "Tới cửa khẩu phía Bắc có bị chút phong hàn, đã tốt hơn rồi."

Tiểu Hoàng đế nhân cơ hội cởi áo lông khoác ở trên người Thẩm thượng thư.

Áo long chồn nước đen dày nặng còn mang theo nhiệt độ cơ thể của hoàng đế thiếu niên, Thẩm thượng thư nhắm mắt lại khẽ thở dài một tiếng.

Tên nhóc con này, có đôi khi thật đúng là rất biết chiếu cố người.

Tiểu Hoàng đế ho nhẹ một tiếng, nói: "Ngươi uống rượu một mình, vì sao phải lấy ba cái cái ly?"

Thẩm thượng thư kéo chiếc áo khoác lông ấm áp dày nặng lại nhìn về phía phương xa.

Vì sao...... muốn lấy ba cái cái ly chứ?

Một ly tưới lên trái tim thống khổ, một ly tế vong hồn Trương Khích.

Một khác ly, liền kính cho Lý Thiều Khanh lưu lạc nơi xa xôi sống chết cũng không biết.

Ngày xưa kinh thành gió xuân tơ liễu hoa hạnh rơi, ba tên thiếu niên loạn thần tặc tử khinh cuồng, cũng từng quen biết hiểu nhau mười bảy năm.

Hiện giờ cửa khẩu phía Bắc vẫn có tuyết lớn như cũ, kinh thành vẫn mưa gió như cũ. Lại chỉ còn một mình y, đứng ở phía trên tường thành gió lạnh dồn dập, đối diện với hoàng đế con rối ngày xưa không nói gì.

Tiểu Hoàng đế nghiêng đầu nhìn lén gương mặt ôn nhuận như tranh vẽ của y, có chút bất mãn: "Thẩm ái khanh, trẫm đang hỏi ngươi."

Thẩm thượng thư có lệ mà nói: "Một người uống rượu tịch mịch, bày thêm hai cái ly cho tâm trạng tốt lên."

Tiểu Hoàng đế cầm lấy một cái cái ly, cười lạnh ném xuống dưới tường thành một phát.

Thẩm thượng thư nhíu mày: "Bệ hạ?"

Tiểu Hoàng đế nói: "Trẫm uống rượu với ngươi, ngươi còn có cái gì để bất mãn?"

Thẩm thượng thư dở khóc dở cười.

Quả nhiên vẫn là tính tình như đứa nhóc.

Y nhìn bộ dáng cáu kỉnh của tiểu Hoàng đế, ma xui quỷ khiến mà lấy ra một hộp kẹo sơn tra từ trong tay áo: "Bệ hạ, muốn ăn chút đồ nhắm rượu không?"

Một quân một thần đứng ở trên tường thành cửa khẩu phía Bắc, có mấy viên kẹo sơn tra, uống rượu Phong Liên cực mạnh trên cánh đồng hoang vu Tây Bắc.

Vết thương trên thân thể Thẩm thượng thư chưa khỏi hẳn, một ngụm rượu mạnh xuống bụng, che miệng ho khan, gương mặt tái nhợt hiện lên đỏ ửng không bình thường: "Khụ...... Khụ khụ......"

Tiểu Hoàng đế thong thả ung dung mà bưng chén rượu: "Nếu uống không được loại rượu mạnh này, vì sao một hai phải nuốt xuống?"

Thẩm thượng thư ho đến đôi mắt đầy nước, nói: "Bệ hạ kính rượu, vi thần không dám từ chối."

Tiểu Hoàng đế nhìn bộ dáng khó chịu của y, trong hoảng hốt mới nhớ tới y tựa hồ xác thật không thể uống rượu.

Khi đó trong cung đại yến, Trương Khích thưởng một bàn cho Thẩm thượng thư, đều là rượu mơ ngọt lành mát lạnh. Loại rượu kia còn ngọt hơn so với nước mật, uống một vò cũng không say ngã người.

Tên văn nhân ôn tồn lễ độ này cái gì đắng đều không thích ăn, thế nhưng hình phạt gì cũng chịu được.

Tiểu Hoàng đế cầm một viên kẹo sơn tra, chậm rãi nhấp ở đầu lưỡi.

Mùi vị chua ngọt hơi đắng tràn ra, thậm chí hắn còn nếm ra được một chút mùi tanh của tuyết lớn bên ngoài.

Tiểu Hoàng đế ma xui quỷ khiến mà nói: "Ngươi đó, điểm này không bằng Thiều Khanh."

Tiểu Hoàng đế một tuổi liền kế thừa ngôi vị hoàng đế, một người ở trong tẩm cung to như vậy.

Ngày tiên đế băng hà, Hoàng hậu, người đã thăng cấp lên thành Thái hậu, liền trốn vào thâm cung, cả ngày ăn chay niệm phật, ý chí cầu sinh mãnh liệt đến mức Trương đại tướng quân muốn soán vị cũng có chút ngượng ngùng.

Đại công chúa là kẻ không an phận, cả ngày siêng năng mà dạy dỗ ấu đệ trừ bỏ quyền thần gian nịnh như thế nào.

Tiểu Hoàng đế bị nhắc mãi đến sợ, nhìn thấy tỷ tỷ liền muốn tránh.

Đoạn thời gian đó, hắn chỉ thích dán lên Lý Thiều Khanh.

Lý Thiều Khanh ôn nhu rực rỡ không rành thế sự, càng không có quá nhiều tâm cơ và tính kế.

Chỉ có ở bên người Lý Thiều Khanh, hắn mới bằng lòng buông tấm mặt nạ dày nặng không phù hợp với một người thiếu niên, lộ ra ý cười chân thành phát ra từ trong nội tâm.

Tiểu Hoàng đế ngồi trong doanh trướng của Quân Cánh Bắc thường xuyên hồi tưởng về chút ấm áp thảm đạm này của ngày xưa.

Ngoài doanh trướng là ánh trăng đen ám và gió Bắc gào thét, trên màn doanh trướng là ánh lửa lay động mờ nhạt. Thẩm thượng thư khoác chiếc áo dài trắng thuần, chuyên chú phác hoạ trên giấy Tuyên Thành, ánh lửa trên gương mặt tao nhã tuấn tú nhẹ lay động, hoảng phảng phất giống như mộng.

Tiểu Hoàng đế nhẹ nhàng thở dài một tiếng giữa hương mực: "Thẩm ái khanh đang vẽ cái gì?"

Thẩm thượng thư cười nhẹ: "Chỉ là bỗng nhiên có chút tưởng niệm hoa Giang Nam, tùy tay vẽ, để an ủi nỗi nhớ nhà."

Tiểu Hoàng đế sửng sốt một chút, nói: "Thẩm ái khanh là nhân sĩ Giang Nam?"

Thẩm thượng thư nâng mắt, cười nhạt.

Tiểu Hoàng đế khó nói chột dạ hai phân.

Thẩm thượng thư nói: "Nếu bệ hạ muốn nắm mọi việc trong triều trong tay, chuyện đầu tiên, chính là phải biết rõ cố hương xuất thân của các vị đại nhân. Một người có tính tình như thế nào, sẽ đưa ra lựa chọn gì, hơn phân nửa là người khi còn niên thiếu sẽ ngộ ra chuyện gì."

Y cứ như vậy bình tĩnh ôn nhu mà chậm rãi nói ra những lời trong lòng, kiên nhẫn mà dạy dỗ hoàng đế thiếu niên còn ngây ngô.

Tiểu Hoàng đế lại lạnh mặt xuống: "Thẩm ái khanh đang giáo huấn trẫm sao?"

Thẩm thượng thư thấy tên nhóc con này đã không nghe thông rồi, cũng không hề khuyên, cúi đầu vẽ tranh.

Tiểu Hoàng đế ho nhẹ một tiếng, nói: "Ngươi đến cửa khẩu phía Bắc đã nhiều ngày, có tiến triển không?"

Thẩm thượng thư nói: "Còn thừa một người Trịnh Ngưu Long."

Thật ra tiểu Hoàng đế có nghe qua tên Trịnh Ngưu Long.

Ba đời tổ tiên của người này đều là gia thần nhà họ Trương, theo qua Trương gia mấy lần chìm nổi, trung thành và tận tâm.

Tiểu Hoàng đế nhớ tới người này cũng có chút đau đầu, cố ý lạnh giọng khó xử Thẩm thượng thư: "Một tên Trịnh Ngưu Long, cũng có thể đảo loạn toàn bộ quân tâm của Quân Cánh Bắc."

Thẩm thượng thư vẽ tranh xong, dùng phân tro và ngọn lửa làm cũ kiểu đơn giản, sau đó mô phỏng nét chữ của Trương Khích, viết "Tới nhà Ngưu Long huynh, vì lần tình nghĩa tặng mũi tên trong trận vây săn ở Giang Nam, ký tên Di Phủ."

Di Phủ là tên của Trương Khích, chỉ có người thân cận mới biết được.

Mười ba năm trước Trương Khích mang bộ hạ đi tuần ở Giang Nam, thuận tiện đi tới Lịch Sơn vây săn bắt thú.

Trên đường Trương Khích nhìn thấy một con cáo toàn thân trắng như tuyết, trong ống lại hết tên. Lúc này Trịnh Ngưu Long dâng lên hai mũi tên huyền xà, giúp Trương Khích bắn trúng con cáo trắng kia.

Trịnh Ngưu Long là nhân sĩ Giang Nam, mượn lời của Trương Khích tặng cho hắn một bức tranh cổ về trận vây săn mùa thu ở Giang Nam, đặc biệt có thể xúc cảnh sinh tình.

Tiểu Hoàng đế nghi hoặc mà xem qua, không ngờ thấy bức tranh kia lại là hồi nguyệt phong thu liệp đồ thời tiền triều thất truyền đã lâu. Tên văn nhân tâm cơ thâm trầm này, vậy mà có thể thuận tay giả tạo một bức danh họa tiền triều trong thời gian đang nói chuyện phiếm cùng hắn!

Thẩm thượng thư cười nhẹ: "Thời gian cấp bách làm không thật lắm, chỉ mong Trịnh tướng quân không ngắm quá nghiêm túc."

Tiểu Hoàng đế nói không ra lời thật lâu.

Thẩm thượng thư cuốn bức họa kia xong đứng dậy xốc lại cổ áo: "Bệ hạ, vi thần tạm rời đi một lát, thay ngài làm xong một việc cuối cùng."

Tiểu Hoàng đế trầm mặc hồi lâu, nhàn nhạt nói: "Đôi tay của ngươi, thật là điêu luyện sắc sảo."

Thẩm thượng thư nói: "Không dám, vi thần cáo lui."

Thẩm thượng thư rời đi, chỉ để lại một chén đèn dầu cô độc với nửa căn phòng còn tàn hương, trên bàn có một cây bút lông sói còn vương mực trên đó.

Tiểu Hoàng đế đi tới trước bàn, đề bút trên giấy nhẹ nhàng phác hoạ, cũng không biết chính mình đang vẽ cái gì, giữa ánh lửa mông lung nhịn không được lại nghĩ tới tay Thẩm thượng thư.

Đôi tay kia thon dài trắng trẻo, đốt ngón tay gầy nhỏ khớp xương rõ ràng, làm người nhịn không được nhớ tới bộ dáng đề bút phê án của y.

Tiểu Hoàng đế lẩm bẩm: "Toàn thân da thịt gân cốt trên dưới của ngươi, cả đôi tay này cũng có thể làm trẫm mất hồn mất vía vài phần."

Sau đêm hôm đó, cánh tả tiên phong Trịnh Ngưu Long đề thư thỉnh Hoàng thượng điều mình tới quân doanh Duyên Châu rồi.

Tiểu Hoàng đế nói: "Bản lĩnh Thẩm ái khanh thật lớn."

Thẩm thượng thư nói: "Mọi chuyện trong lòng người, không qua khỏi bốn chữ tình, lý, danh, lợi, bệ hạ nên nhớ rõ bốn chữ này, sau này ở trong triều tất nhiên bày mưu lập kế như cá gặp nước."

Y tính toán rồi, chờ dàn xếp Quân Cánh Bắc xong xuôi, y liền rời khỏi kinh thành. Y lo lắng tên hoàng đế thiếu niên ngạo khí mười phần này không khống chế được mấy lão bánh quẩy từ trên xuống dưới trong triều, bởi vậy nhịn không được có cơ hội liền bắt đầu nhắc mãi, hy vọng thằng nhãi ranh này có thể nghe vào.

Đáng tiếc tiểu Hoàng đế hiển nhiên không nghe thông, y nói: "Nếu sự tình đã xong xuôi, Thẩm ái khanh liền theo trẫm hồi kinh đi."

Thẩm thượng thư lại trở về phủ thượng thư.

Nơi này vẫn lộn xộn như cũ cỏ hoang mọc thành cụm.

Ông lão cong sống lưng, nắm cái cuốc nhỏ từng chút từng chút gặt cỏ.

Ông đã lớn tuổi, cuốc hai cái đã phải thẳng eo lên nghỉ một lát.

Thẩm thượng thư nhìn thấy dở khóc dở cười, vội vàng tiến lên đỡ lấy cụ ông: "Trương thúc, ngươi so đo với đống cỏ hoang này chi vậy?"

Ông lão run run rẩy rẩy mà cười: "Trước kia tiên sinh không trở về, đống cỏ này lớn rất nhanh thành ra cũng rất cao. Hiện giờ tiên sinh về nhà, trong phủ cũng không thể vẫn còn lộn xộn như vậy."

Thẩm thượng thư thở dài, không biết nên nói cho ông lão như thế nào, rằng y không ở được mấy ngày lại phải đi.

Trầm mặc một lúc lâu sau, Thẩm thượng thư nói: "Cỏ cây có hồn, cỏ hoang lớn lên ở viện này, cũng là duyên phận vận mệnh chú định, cứ tùy chúng nó tự mình lớn đi."

Ông lão vui vẻ: "Tiên sinh, đống cỏ này đều chết héo. Nếu ngài thật sự nhắc mãi là chúng nó có linh tính, cũng nên để chúng nó xuống mồ an nghỉ không phải sao?"

Thẩm thượng thư am hiểu ngụy biện bị ông lão chặn họng nói không ra lời, bất đắc dĩ mà vén tay áo: "Trương thúc ông nghỉ một lát đi, ta đưa chúng nó xuống mồ an nghỉ."

Thẩm thượng thư dỗ ông lão nhổ cỏ hai ngày, sau đó trộm ném cái cuốc tới kho tạp vật ở hậu viện.

Y xuống hầm lấy bổng lộc tích góp mấy năm nay ra, chuẩn bị đi đặt mua một tòa nhà nhỏ cho ông lão.

Nhưng y mới ra cửa, lại cảm thấy trong bụng có chút không khoẻ, đỡ tường phun ra một bãi dịch chua.

Đã nhiều ngày nay y vẫn luôn không thoải mái, luôn cảm thấy mỏi mệt buồn ngủ, hay muốn phun.

Thẩm thượng thư thường sẽ không để ý loại việc nhỏ này, y lao lực quản lý công văn ở quan trường hơn mười năm, trên người cũng sẽ có chút ít bệnh xấu hoặc nhiều hoặc ít. Chịu được thì chịu đựng trước, chịu không nổi liền đi y quán quen biết lấy hai đơn thuốc an dưỡng nâng cao tinh thần.

Thẩm thượng thư chịu đựng sự không khoẻ chọn một tòa nhà cho Trương thúc, còn thuê một bà dì tay chân lanh lẹ chiếu cố cuộc sống áo cơm hàng ngày cho Trương thúc.

Nói hợp lại giá cả ký khế nhà, Thẩm thượng thư đi đường vòng tới Tùng Hạc Đường.

Tôn đại phu của Tùng Hạc Đường là một bằng hữu lâu năm của y, sau khi bắt mạch trầm tư hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng: "Thẩm đại nhân, cái bệnh này của ngươi, chính là cũng một loại với Lý công tử lúc trước từng đến kia."

Thẩm thượng thư nhìn bộ dáng che che dấu dấu của hắn, trong lòng dâng lên dự cảm xấu: "Lão Tôn, ngươi nói tiếng người."

Tôn đại phu nói: "Ngươi có thai."

Sắc mặt Thẩm thượng thư trắng nhợt, mơ mơ hồ hồ mà thiếu chút nữa ngã ngồi dưới đất.

Tôn đại phu vội vàng đi nâng y dậy, nhỏ giọng nói: "Thẩm đại nhân, ngươi không phải luôn nói mình ở trên sao?"

Thẩm thượng thư nhàn nhã thanh thản, hôm nay tâm loạn như ma sắc mặt trắng bệch.

Tôn đại phu đã nhận ra Thẩm thượng thư cổ quái, do dự một chút, thấp giọng nói: "Thẩm đại nhân, đứa nhỏ này ngươi giữa hay là không giữa?"

Thẩm thượng thư nhất thời không trả lời được, nhắm mắt cười khổ.

Y cư nhiên...... mang thai con của nhãi ranh kia ......

Thẩm thượng thư cả đời lả lướt tâm tư tinh tường tính kế, mọi chuyện bày mưu lập kế tính sẵn trong lòng. Trăm triệu lần không nghĩ tới, có một ngày y cũng sẽ gặp được một chuyện phiền toái nan giải như vậy.

Nếu là người bình thường cũng liền thôi đi.

Nhưng đứa trong bụng này, lại là Hoàng trưởng tử chính thức.

Mặc kệ phá hay giữ, đều sẽ mang đến cho y một tương lai vô cùng vô tận phiền toái.

Lại nói, cái tên nhãi ranh kia......

Thẩm thượng thư cúi đầu vuốt ve bụng mình.

Nếu cái tên nhóc con kia biết bản thân sắp làm cha, không biết sẽ lại có kiểu phản ứng gì đây.

Thẩm thượng thư ngồi phát ngốc ở trong viện của phủ Thượng thư, gió lớn thổi tuyết mịn lẫn lá khô đánh vào trên mặt.

Mây đen giăng đầy, tuyết lớn âm u áp xuống.

Thẩm thượng thư vuốt bụng lẩm bẩm: "Nhiều ít...... Hay là nên nói cho cái tên nhóc con kia đi......"

Vừa vặn, tiểu Hoàng đế đội tuyết mà đến.

Tiểu Hoàng đế sải bước trong gió tuyết đi vào phủ Thượng thư, nhìn Thẩm thượng thư ngồi giữa gió tuyết, không vui mà nhíu mày: "Hai ngày trước ngươi mới vừa bị phong hàn, tại sao lại ngồi hóng gió lạnh."

Thẩm thượng thư vuốt mũi đánh cái hắt xì, nói: "Trong phòng buồn, ta ra ngoài hít không khí."

Tiểu Hoàng đế nói: "Đi vào, trẫm có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi."

Thẩm thượng thư nhận mệnh mà thở dài, có phải y xứng đáng nhọc lòng cả đời vì giang sơn của thằng nhãi ranh này hay không.

Hai người đi vào trong phòng, tiểu Hoàng đế nhíu mày: "Ngươi này, tại sao cũng không tu sửa phủ Thượng thư một chút?"

Thẩm thượng thư nói: "Giường cũ chăn cũ, trái lại ta ngủ khá ngon." Hôm nay y có chút mỏi mệt, rót nửa ly trà dư có lệ cho tiểu Hoàng đế.

Tiểu Hoàng đế không uống.

Thẩm thượng thư nói: "Hôm nay bệ hạ đội tuyết đi đến, chính là có chuyện gì quan trọng?"

Tiểu Hoàng đế nói: "Hôm nay Triều lễ ti Thượng thư, muốn vì trẫm mà chuẩn bị tổng tuyển cử tú nữ vào mùa xuân sang năm. Thẩm ái khanh ghi nhớ gia cảnh của các vị quan lại trong triều đình thuộc như lòng bàn tay, trẫm muốn nghe xem, Thẩm thượng thư thấy vài vị nữ tử quan gia thế nào."

Thẩm thượng thư ngơ ngẩn.

Một trận gió lớn thổi banh cửa sổ lung lay sắp đổ, chén trà trong tay lạnh băng.

Đứa nhỏ trong bụng đang tác quái, y có chút muốn nôn.

Đúng rồi, nếu không phải bị chút sự tình trì hoãn, vị hoàng đế trẻ tuổi này đã nên sớm thu một đống hậu cung giai lệ hai năm trước. Hiện giờ Triều lễ ti thỉnh tấu tổng tuyển cử, hẳn là chuyện theo lý thường nhất.

Thẩm thượng thư chỉ có chút muốn cười.

Cười chính y, thế mà thiếu chút nữa cho rằng thằng nhãi ranh này quan tâm y, thật sự có một chút khác biệt như vậy.

Thôi.

Đứa nhỏ trong bụng, vốn chính là chuyện ngoài ý muốn, nên lén lút hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này ..

Nghĩ thông, trên gương mặt tái nhợt của Thẩm thượng thư vẫn tươi cười như cũ: "Bệ hạ coi trọng cô nương nhà ai?"

Tiểu Hoàng đế nghe ngữ khí trêu chọc hài hước của y, mặt vô biểu tình mà lấy ra một phần danh sách: "Người được liệt kê trên đây, phải tuyển ba vị sắc phong."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro