Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Đặc biệt là bị ép mặt sấp xuống làm ở trên giường .

Thẩm thượng thư lộ ra ngây ngốc trên mặt, trong một chốc còn chưa được thích ứng tư vị bị người đè ở dưới thân.

Không biết qua bao lâu, y đang mơ màng sắp ngủ trong đau đớn và mỏi mệt, cái tên nhóc con hỗn trướng kia rốt cuộc buông y ra, thấp giọng nói: "Không cần gấp trong một hai ngày, trước tiên ái khanh nghỉ ngơi mấy ngày đi."

Thẩm thượng thư một lòng nghĩ nhanh chóng giải quyết xong chuyện của Quân Cánh Bắc sau đó trốn chạy tiêu dao, vì thế nói: "Bệ hạ, sự tình quan trọng đại, vi thần tốt nhất đi liền hiện tại."

Tiểu hoàng đế hơi hơi cười lạnh: "Thẩm ái khanh, việc của Quân Cánh Bắc, một hai năm cũng giải quyết không được, ngươi hà tất gấp gáp nhất thời."

Trái tim Thẩm thượng thư run rẩy.

Nhóc con này, cư nhiên nhìn thấu tâm tư của y.

Tiểu hoàng đế rốt cuộc chiếm được một lần thượng phong trong trận đấu trí, đắc ý dào dạt mà cười lạnh, vuốt ve sợi tóc rơi rụng của Thẩm thượng thư: "Thẩm ái khanh, trẫm ở kinh thành chờ ngươi trở về."

Thẩm thượng thư thở dài một tiếng, nói: "Vi thần lãnh chỉ."

Rốt cuộc y vẫn không thể nhìn giang sơn to như vậy, lâm vào dưới gót sắt Hung nô lại lần nữa.

Sáng sớm hôm sau, Thẩm thượng thư thu thập chút quần áo thuốc viên, khởi hành tiến đến cửa khẩu phía Bắc.

Ông lão gác cổng không hiểu ra sao: "Tiên sinh, ngài liền đi như vậy?"

Thẩm thượng thư không có chút huyết sắc gì trên mặt, tươi cười cũng miễn cưỡng chút: "Trương thúc, ta đi tới cửa khẩu phía Bắc thay bệ hạ làm chút việc, sẽ trở về thực nhanh."

Ông lão thăm dò nhìn y.

Thẩm thượng thư hỏi: "Làm sao vậy?"

Ông lão thật cẩn thận hỏi: "Tiên sinh, ngài...... Ngài không đi sao?"

Thẩm thượng thư ngơ ngẩn.

Thì ra, ông lão già nua hoa mắt nghễnh ngãng này, cũng nhìn ra tâm tư nóng lòng thoát khỏi kinh thành của y.

Càng đừng nói tới tên hoàng đế cổ quái âm ngoan thông minh từ nhỏ kia.

Thẩm thượng thư miễn cưỡng thể hiện một chút ý cười ôn nhu trên gương mặt tái nhợt: "Trương thúc, ngươi ở nhà một mình, không cần phải nhóm lửa nấu cơm, ta mướn người đưa tới cho ngươi."

Mùa đông khắc nghiệt, cỏ khô khắp nơi.

Nếu ông lão không cẩn thận làm rơi xuống một chút tia lửa trên bãi cỏ, có thể sẽ xảy ra chuyện lớn.

Ông lão đáp ứng liên tục, run run rẩy rẩy mà tiễn y ra cửa.

Trước cửa có hai con ngựa tốt, thị vệ bên người tiểu Hoàng đế nắm ngựa, cung cung kính kính hành lễ về phía y: "Thẩm đại nhân, mời."

Thẩm thượng thư nhìn hai con ngựa kia không khỏi cười khổ.

Có lẽ là sắc mặt y quá tái nhợt, thị vệ sửng sốt một chút: "Thẩm đại nhân, làm sao vậy?"

Thẩm thượng thư vuốt ve đầu ngựa, trên gương mặt trắng bệch là ý cười nhẹ như mây gió: "Không có việc gì, chỉ là bản quan nhiều năm chưa từng cưỡi ngựa, ngươi đi chậm một chút, ta sợ theo không kịp."

Đêm qua trong kinh rơi xuống một trận tuyết lớn, người trên đường đều ăn mặc áo khoác thật dày.

Thị vệ quay đầu lại lập tức nhìn đến thân quần áo đơn bạc của Thẩm thượng thư, không rên một tiếng mà cởi áo khoác của mình xuống đưa qua: "Thẩm đại nhân, cửa khẩu phía Bắc lạnh lắm, ngài nên mặc dày một chút."

Thẩm thượng thư bị đông lạnh đến ho khan vài tiếng, cười khổ xua tay: "Thôi thôi, do ta nhất thời nóng vội chạy ra, vậy mà đã quên cửa khẩu phía Bắc lạnh cỡ nào."

Y không chịu nhận lấy, thị vệ cũng không chịu mặc lại vào, vắt ở trên yên ngựa trước người.

Thẩm thượng thư bất đắc dĩ: "Phía trước có tiệm quần áo, ta đi mua một chiếc là được."

Hai người đi tới tiệm quần áo mua chiếc áo khoác lông cáo, lúc này mới tiếp tục hướng bắc mà đi.

Hoàng cung, ngự thư phòng.

Căn phòng có lắp lò sưởi thực ấm áp, tiểu Hoàng đế chỉ mặc một chiếc áo minh hoàng hơi mỏng bên ngoài, ngồi ở trước bàn phát ngốc.

Trên bàn không có tấu chương, chỉ đặt một chiếc áo khoác lông chồn nước đen tốt nhất, cổ áo có đính mạn sa hồng mã não do vùng hoang du phía Nam cống lên. Chỉ có hai viên, một viên khác được dùng làm trâm cho Thái hậu.

Lưu tổng quản cười nói: "Bệ hạ, Việt Châu lũ lụt, Thẩm đại nhân xác thật có công với triều đình. Nhưng y cũng từng là đồng đảng nghịch tặc, thậm chí thả chạy trọng phạm bệ hạ hạ lệnh giam giữ. Công lao này không phải thấp quá sao, bệ hạ ban thưởng có hơi nhiều một chút hay không?"

Tiểu Hoàng đế vuốt ve tấm áo da lông mềm mại như nước kia, văn nhân kia có đôi mắt thanh nhã như họa, vóc người cũng cao gầy đĩnh bạt phong độ nhẹ nhàng.

Tấm áo này, xứng với y.

Nhưng Lưu tổng quản nói cũng đúng.

Thẩm thượng thư tội thân chưa xá, thực sự không nên lấy bảo vật này tặng cho.

Tiểu Hoàng đế trầm mặc hồi lâu, nói: "Thu hồi lại đi."

Thẩm thượng thư cưỡi ngựa đi rất chậm.

Thị vệ cũng không hé răng, yên lặng đi theo bên người y một câu cũng không thúc giục.

Thẩm thượng thư biết người này tới làm gì.

Chỉ là một đôi mắt tiểu Hoàng đế đặt ở bên người y, phòng ngừa y nửa đường trốn chạy.

Nhưng có cái gì để đề phòng đâu?

Tên nhóc con kia biết rõ y căn bản không bỏ xuống Quân Cánh Bắc được.

Cửa khẩu phía Bắc được xây dựng ở trên đỉnh núi, gió lạnh gào thét thổi qua, lạnh lẽo thê lương như đao cắt.

Thẩm thượng thư xa xa nhìn quân coi giữ doanh địa bên ngoài, vị rỉ sắt quen thuộc ập vào trước mặt. Y choáng váng do sốt cao và đau đớn, bỗng nhiên có được một tia an bình đã lâu.

Quân Cánh Bắc canh giữ nghênh đón y, có chút kinh ngạc mà ngửa đầu: "Thẩm đại nhân?"

Thẩm thượng thư và thị vệ được mời vào trong doanh trướng.

Quân Cánh Bắc Hiện giờ ...... Cũng không phải Quân Cánh Bắc ngày xưa.

Từ khi Trương Khích chết ở trên thảo nguyên Mạc Bắc, Quân Cánh Bắc loạn thành một đoàn, mấy tên tướng lãnh làm theo ý mình, vì tiền đồ và chuyện cũ khắc khẩu không ngừng.

Có người mau chóng tìm được chỗ dựa mới ở trong triều, có người cảm thấy cái chết của Trương Khích quá mức cổ quái, muốn tìm hoàng đế trẻ tuổi trên long ỷ thảo luận cách nói.

Người mời Thẩm thượng thư vào là tướng lãnh thuộc hệ cũ, Lý Hổ, chính là người sau.

Hắn nhìn thấy Thẩm thượng thư dung nhan tiều tụy, trong đôi mắt hổ ẩn ẩn rưng rưng, hai đầu gối quỳ xuống đất: "Thẩm đại nhân!"

Thẩm thượng thư chịu không dậy nổi một quỳ này của hắn, cúi người muốn đỡ, lại cảm thấy đầu váng mắt hoa, chính mình thiếu chút nữa ngã quỵ trên mặt đất. Chỉ phải cười khổ thở dài: "Lý tướng quân, không cần quỳ."

Lý Hổ nói: "Mạt tướng ở cửa khẩu phía Bắc, đã mấy tháng nay chưa từng nghe tới tin tức Thẩm đại nhân, còn tưởng rằng...... Còn tưởng rằng......"

Thẩm thượng thư là thân tín đứng đầu bên người Trương Khích, Trương Khích đã chết, người khác liền cũng cho rằng, thánh thượng tuyệt đối không thể bỏ qua cho Thẩm thượng thư.

Nhưng hôm nay vừa thấy, tuy rằng Thẩm thượng thư thần sắc tiều tụy bước đi tập tễnh, hiển nhiên chịu không ít khổ. Nhưng ít nhất còn nguyên tay nguyên chân, sống sờ sờ mà đứng ở trước mặt bọn họ.

Lý Hổ nói: "Nếu Thẩm đại nhân đã tới, liền ở trong quân mạt tướng đi, không bao giờ phải về kinh thành. Tóm lại Thánh thượng kiêng kị thế lực Quân Cánh Bắc, sẽ không tiếp tục làm khó dễ ngài."

Thẩm thượng thư nói: "Nếu bệ hạ chỉ muốn làm khó ta, vậy là khen ngược lại rồi."

Y là một bộ túi da bình thường nhạt nhẽo như vậy, tùy ý tên nhóc con quyền thế ngập trời kia lăn lộn thì có thể làm sao?

Nhưng cái thằng nhãi ranh kia lại cố tình bắt được uy hiếp của y, lấy Quân Cánh Bắc uy hiếp, khiến y tiến thoái lưỡng nan.

Thẩm thượng thư còn đang phát sốt, bị than hỏa doanh trướng huân một cái, lập tức hiện ra đỏ ửng mất tự nhiên.

Lý Hổ cuống quít nói: "Thẩm đại nhân, Thẩm đại nhân?"

Thẩm thượng thư có chút ù tai, Lý Hổ hô ba lần y mới nghe được. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vê ấn đường xoa cái vùng tắc nghẽn không thông kia, hồi lâu lúc sau mới nói: "Lý tướng quân, lần này ta tới, là phụng ý chỉ bệ hạ, mệnh các vị tướng quân của cửa khẩu phía Bắc nhập kinh thụ phong."

Lý Hổ không dám tin tưởng mà bóp nát cái ly trong tay: "Thẩm đại nhân!!!"

Thẩm thượng thư quá mức áy náy trong lòng, lại quá mức đau đớn.

Các tướng sĩ này tin y, kính y, xem y như hy vọng có thể vì Trương Khích báo thù rửa hận.

Nhưng y lại muốn khuyên một khang tướng sĩ nhiệt huyết này, quy thuận triều đình, bảo vệ tốt biên cương.

Lời này nói quá gian nan, Thẩm thượng thư đầu váng mắt hoa trong sốt cao, ngón tay thon dài như ngọc nắm chặt mép bàn, không chịu để chính mình ngã xuống.

Y muốn nói.

Chẳng sợ vạn tiễn xuyên tâm, Y vẫn cứ muốn nói!

"Lý tướng quân." Thẩm thượng thư ngẩng đầu, trong đôi mắt từ trước đến nay luôn ôn nhuận thanh nhã lại hiện ra biểu tình thê lương ngoan tuyệt: "Ta với Trương Khích quen biết nhau mười bảy năm, ngươi có biết, vì sao hắn rõ ràng đã dâng sớ từ quan quy ẩn, lại còn muốn rời xa thê nhi nhà mình mang binh xuất chinh?"

Lý Hổ nhiệt lệ trào ra trong mắt: "Đại tướng quân hắn...... Hắn...... Hắn muốn che chở bá tánh ở cửa khẩu phía Bắc......"

Thẩm thượng thư nói: "Thị phi ân oán trong vòng tường cung, ai biết rõ nhất? Ai nói đúng nhất? Lý tướng quân, ta với Trương Khích khi quân phạm thượng, phạm chính là tội lớn tru di chín tộc. Nhưng các ngươi không phải, các ngươi là anh hùng làm giang sơn vạn dặm này có thể an bình yên vui! Bệ hạ muốn thưởng các ngươi, các ngươi dựa vào cái gì không tiếp? Thiên hạ bá tánh, cho phép các ngươi không tiếp sao!"

Từng câu nói của y ép bức người, từng chữ tàn nhẫn.

Đao bút của văn nhân, nói tới chính là một đóa hoa sen lưỡi bén.

Thẩm thượng thư tránh nặng tìm nhẹ dời hoa tiếp gỗ, nhẹ nhàng dẫn dắt người đàn ông ngay thẳng này vào bẫy rập. Chỉ là nói đến mức quá nóng nảy, trước mắt lại bắt đầu từng đợt biến thành màu đen.

Lý Hổ bị y nói đến áy náy khó làm, nghẹn ngào duỗi tay đỡ lấy Thẩm thượng thư lung lay sắp đổ: "Thẩm đại nhân!"

Thẩm thượng thư xua xua tay, y muốn nói cho có khí thế chút, thanh âm lại vô cùng suy yếu khàn khàn: "Lý tướng quân, cửa khẩu phía Bắc không thể có sai sót, ngay cả khi ta đã chết, các ngươi vẫn là Quân Cánh Bắc."

Lý Hổ bị thuyết phục, ôm cánh tay Thẩm thượng thư nói: "Thẩm đại nhân, mạt tướng...... Tuân mệnh......"

Thẩm thượng thư rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Thẩm thượng thư té xỉu ở trong doanh trướng của Quân Cánh Bắc.

Lý Hổ sợ hãi, gào thét phái người xách quân y lại đây bắt mạch cho Thẩm thượng thư.

Quân y cau mày: "Thẩm đại nhân có thương tích trên người."

Doanh trướng cùng nhau nhìn về phía thị vệ đi chung với Thẩm thượng thư.

Thị vệ cau mày, mặt vô biểu tình mà nói: "Ta không biết."

Thẩm thượng thư một đường tới nay nhìn qua xác thật tinh thần không tốt lắm, nhưng nhiệm vụ của hắn chính là hộ tống Thẩm thượng thư tới cửa khẩu phía Bắc, Thẩm thượng thư không nói lời nào, hắn cũng liền không hỏi nhiều.

Quân y nói: "Tướng quân, lão phu muốn kiểm tra miệng vết thương trên người Thẩm đại nhân một chút."

Lý Hổ phất tay: "Các ngươi đều đi ra ngoài."

Quân y vừa muốn cởi bỏ cổ áo Thẩm thượng thư, Thẩm thượng thư bỗng nhiên mạnh mẽ bức bách tỉnh lại từ trong hôn mê, giơ tay ngăn cản động tác quân y, suy yếu mà nói: "Không cần......"

Quân y sửng sốt: "Nhưng mà Thẩm đại nhân......"

Thẩm thượng thư cười khổ trên khóe miệng, khàn khàn giọng nói: "Mấy ngày trước đây ta không cẩn thận té bị thương bản thân, miệng vết thương có chút nhiễm trùng, đưa thuốc tiêu sưng tan máu lành mủ lên thịt cho ta liền tốt rồi."

Y cũng không dám để Quân Cánh Bắc biết y rốt cuộc bị thương ở nơi nào.

Khuyên can mãi rốt cuộc cũng đá được đám đàn ông nôn nóng nhảy nhót lung tung kia đi ra ngoài, Thẩm thượng thư cầm cái chai thuốc bột ngửi ngửi.

Vẫn là cái vị kim sang dược quen thuộc kia.

Thật tốt.

Thẩm thượng thư vê ở đầu ngón tay ngửi ngửi, bỗng nhiên phát hiện trong phòng còn một người đang đứng.

Cái tên thị vệ tiểu Hoàng đế phái tới giám thị y còn đứng trước giường, không chớp mắt mà nhìn y.

Thẩm thượng thư lộ ra một nụ cười mỉm xấu hổ lại không mất lễ phép: "Ngươi ...... lảng tránh một chút trước đi?"

Thị vệ nhìn y, nói: "Bệ hạ muốn ta chiếu cố Thẩm đại nhân cho tốt, nửa bước không thể rời đi."

Thẩm thượng thư cười khổ.

Thôi, tội gì khó xử người thanh niên này.

Y buông kim sang dược, nhắm mắt lại nằm ở trên giường, câu được câu không mà nói chuyện phiếm cùng thị vệ: "Ngươi là Cảnh Hòa bảng nhãn võ cử năm mười ba, ta nhớ không lầm chứ?"

Thị vệ ngẩn ra một chút: "Thẩm đại nhân nhận ra ta?"

Thẩm thượng thư nói: "Ngày thi đình Võ cử ấy, ta vừa lúc có mặt."

Thị vệ cúi đầu, lại có chút thẹn thùng.

Thị vệ này năm nay mới mười bảy tuổi, ngẫm lại, cũng chỉ là một đứa nhỏ.

Thẩm thượng thư có chút mệt mỏi, nói: "Ta ngủ một lát, nửa canh giờ sau đánh thức ta."

Thị vệ "Ừ" một tiếng, lại nói: "Thẩm đại nhân, vì sao ngươi không chịu thoa thuốc?"

Thẩm thượng thư kéo kéo khóe miệng, cứng ngắc cười: "Không cần, cũng không phải vết thương gì lớn."

Thị vệ lại nói: "Nếu Thẩm đại nhân không tiện hoạt động, thuộc hạ nguyện ý thoa thuốc cho Thẩm đại nhân."

Thẩm thượng thư đỡ trán.

Tại sao nhóc con này liền dò hỏi tới cùng như vậy?

Thẩm thượng thư rốt cuộc cũng không có hưởng được công dụng của bình kim sang dược kia.

Thị vệ trẻ tuổi phụng chỉ giám thị kia thật sự không chớp mắt mà nhìn y.

Thẩm thượng thư lười tiếp tục tranh cãi, y ngủ một giấc, cảm giác chính mình tốt lên rất nhiều, vì thế bắt đầu bận bận rộn rộn mà dạo quanh quân doanh cửa khẩu phía Bắc, ôn chuyện nói chuyện phiếm đấu trí đấu dũng với đồng bào ngày xưa.

Khuyên đám đàn ông oai hùng đầy ngập nhiệt huyết nào đó quỳ tạ long ân không phải chuyện dễ dàng. Cánh tả tiên phong Trịnh Ngưu Long là tên nóng nảy, tức giận đến nhảy dựng lên hung hăng cho Thẩm thượng thư một bạt tai: "Đại tướng quân kết bạn với ngươi, mắt hắn thật sự bị mù!"

Thị vệ phía sau sắp rút đao.

Thẩm thượng thư vội giơ tay ngăn lại.

Một bạt tai của tên vũ phu thô lỗ tráng kiện này không nhẹ, nửa bên mặt của y đã tê rần, lỗ tai ong ong vang lên.

Thẩm thượng thư hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: "Trịnh tướng quân, làm phiền."

Thị vệ cẩn thận mà nâng y dậy, hai người cùng nhau rời khỏi doanh trướng của cánh tả tiên phong.

Thẩm thượng thư nhìn không trung xám xịt cười khổ, trên gương mặt ôn nhu tuấn nhã có một cái dấu tay thật lớn.

Thị vệ trẻ tuổi không che dấu được phẫn nộ trên mặt: "Hắn dựa vào cái gì đánh ngươi?"

Thẩm thượng thư nói: "Không trách hắn. Đời này của ta, giống như con quay lộn xộn không lập trường, tướng sĩ bọn họ như một thương trung dũng, ghét nhất người như ta vậy."

Thị vệ quá trẻ tuổi, cái hiểu cái không mà nhìn gương mặt ôn nhuận của Thẩm thượng thư, trong lòng bỗng nhiên khổ sở không rõ nguyên do.

Hắn trầm mặc hồi lâu, nói: "Thẩm đại nhân, bệ hạ muốn tới cửa khẩu phía Bắc thăm hỏi binh sĩ."

Tin tức bệ hạ muốn tới thăm hỏi binh sĩ truyền khắp toàn bộ cửa khẩu phía Bắc rất nhanh.

Ba mươi vạn tướng sĩ với mỗi tâm tư trong lòng, ai cũng không ngủ ngon giấc.

Thẩm thượng thư ngược lại thành người bình tĩnh nhất.

Là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi. Dù sao tên nhóc con kia lăn lộn qua lăn lộn lại cũng chỉ có mấy chiêu kia, ngoài tùy hắn lăn lộn thì còn có thể làm thế nào?

Thân thể y tốt lên một chút, liền nhàn không nổi nữa, thừa dịp tiểu Hoàng đế chưa có tới mấy ngày nay tận lực đi thuyết phục đám quân đội cũ. Ngẫu nhiên có lúc mỏi mệt, liền đứng ở trên tường thành vỡ nát, nhìn thảo nguyên Mạc Bắc mênh mang phát ngốc.

Nghe nói, một lần xuất chinh cuối cùng của Trương Khích là một đường đánh tới vương thành Hung nô, lại bệnh chết ở trên đường chiến thắng trở về.

Thị vệ trẻ tuổi kia còn đứng ở phía sau y, không nói lời nào cũng không thở dốc, rất giống cọc đầu gỗ.

Thẩm thượng thư nói: "Giúp ta đi lấy bầu rượu, hai cái cái ly...... Chờ một chút, ba cái đi......"

Chỉ chốc lát sau, bầu rượu và ly liền đưa tới trong tay y.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro