Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Thẩm Thượng thư váng đầu hoa mắt mà ngẩng đầu nhìn phía trên, y vẫn cho rằng tiểu Hoàng đế vẫn còn là đứa nhóc. Một bóng đen to lớn, bao phủ từ trên cao xuống.

Thẩm Thượng thư cười khổ.

Xong, y đánh không lại tên nhóc con này.

Thẩm Thượng thư thở hổn hển nói: "Bệ hạ..."

Tiểu Hoàng đế nắm eo nhỏ của y mạnh mẽ kéo qua, một tay xé quần dưới Thẩm Thượng thư ra, một tay đè lại cái cổ mảnh khảnh của văn nhân dưới thân: "Đừng nói chuyện, Thẩm thượng thư, ngươi không biết quy củ thị tẩm trên long sàng sao?"

Mặt Thẩm Thượng thư bị đè lên vùi vào bên trong đệm chăn, nghẹt thở làm cho y choáng váng liên hồi.

Quần áo "Roẹt" một tiếng bị xé ra, mảnh da thịt lớn bị bại lộ trong không khí hơi lạnh.

Cấm địa chưa bao giờ bị chạm đến qua lộ ra, vật cứng nóng bỏng cậy mạnh xông vào.

Xấu hổ đau nhức khiến Thẩm Thượng thư cắn nát đầu lưỡi, y cấp tốc nghĩ biện pháp cắn vào vải vóc dưới thân.

Cái tên nhóc con này sẽ không chăm sóc cảm thụ của y, cho nên y phải nghĩ tất cả biện pháp bảo vệ mình.

Thẩm Thượng thư nỗ lực hô hấp dưới áp chế thô bạo, tận lực thả lỏng bắp thịt căng thẳng bên trong đau đớn, nuốt vào cái đồ vật đáng sợ kia.

Tên nhóc chết tiệt này... Ưm... Sao lại lớn như vậy...

Vật cứng nóng bỏng ra ra vào vào trong thân thể, trong căng đau lẫn lộn một cảm giác xấu hổ không nói ra được.

Thẩm Thượng thư cắn chặt hàm răng, phòng ngừa bản thân phát ra âm thanh gì đó không đúng khi đang dưới thân nhãi con vô liêm sỉ này.

Tiểu Hoàng đế điên cuồng rung động trên người Thẩm Thượng thư, như sói con hung ác đói bụng rốt cục tóm được thịt, trong cổ họng phát ra tiếng gào trầm thấp giống như đang ăn.

Tiếng nước dính nhớp xì xì xì xì vang, ngón tay thon dài của Thẩm Thượng thư tái nhợt cơ hồ cào nát ráp trải giường.

Tên này... Ân... Tên nhóc khốn nạn...

Đồ vật...Vô liêm sỉ...

Dòng nước nóng bỏng bắn vào nơi non mềm của thân thể, nhãi con trên người giống như sói đói rốt cục chậm một chút, khối thịt nửa cương không nhẹ không nặng mà di chuyển trong vách hơi sưng.

Một thân Thẩm Thượng thư đầy mồ hôi nhỏ giọt, mặt nghiêm tái nhợt uể oải thở hổn hển, lẩm bẩm: "Bệ hạ..."

Tiểu Hoàng đế dần dần cứng lên một chút.

Văn nhân yếu ớt dưới thân khẽ run lên, xương cốt trên lưng giống như hồ điệp muốn giương cánh rời đi, khiến cho hắn hồi hộp một chút khó giải thích được.

Hắn chưa từng nhìn qua dáng dấp cởi quần áo của Lý Thiều Khanh, không biết người hắn nhung nhung nhớ nhớ kia, có phải là trên lưng cũng có một đôi cánh nhỏ yếu như vậy hay không.

Thẩm Thượng thư cười khổ: "Làm đã xong, bắn cũng bắn, bệ hạ, ngài chơi đủ rồi sao?"

Tiểu Hoàng đế cười lạnh, cắn sau gáy Thẩm Thượng thư thấp giọng nói: "Ngươi làm mất Thiều Khanh của trẫm rồi, liền dùng bản thân đến thế. Đến thời điểm Thiều Khanh trở lại bên người trẫm, ngươi..."

Lời của hắn im bặt đi.

Tới lúc đó, liền nên như thế nào đây.

Văn nhân ôn nhu tuấn mỹ dưới thân đã ngủ.

Áo quần y ngổn ngang một thân đầy giọt mồ hôi nhỏ, trên cổ trắng nõn còn có dấu ngón tay mới vừa bị bấm, hạ thân để trần nằm lỳ ở trên giường, chất lỏng trắng nhớp dính trên cái mông xanh tím loang lổ và phần lông xoắn dưới bụng.

Y nhìn qua thật chật vật đáng thương, lại ngủ đến mức cực kỳ bình tĩnh, tựa hồ không có chút nào quan tâm đến điều kiện và uy hiếp từ hoàng thượng.

Tiểu Hoàng đế rút long cụ của mình ra, mặt không thay đổi đứng dậy chỉnh lại quần áo: "Lên kiệu, hồi cung."

Ám vệ canh cửa lập tức hiện thân, cung cung kính kính mang kiệu rồng ra từ sau cỏ dại.

Tiếng bước chân dần dần đi xa, người trên giường cười khổ từ từ mở mắt.

Thẩm Thượng thư thở dài, khó khăn chống đỡ thân thể đau nhức bò lên, lảo đảo đi tìm thuốc từ bên trong cái tủ chất đầy tro bụi và mạng nhện.

Cái mông bị dằn vặt thành như vậy, y làm sao có khả năng ngủ được.

Thuốc bột bên trong tủ gỗ bị thấm nước, kết thành từng cục từng cục màu vàng sẫm không rõ nguồn gốc, nhưng mà có chút ít còn hơn không.

Thẩm Thượng thư chật vật ngồi xổm ở bên giường, qua loa thoa thuốc giảm nhiệt sinh cơ.

Thuốc bột ngấm vào vết thương, đau đến xót ruột.

Thẩm Thượng thư cười khổ đỡ trán.

Chuyện này... Tính là chuyện gì chứ...

Thẩm Thượng thư ngồi dưới đất dựa cạnh giường, nhìn bóng cỏ khô ngoài cửa sổ một đêm.

Y không dám ngủ.

Bộ dáng hiện tại của y nếu như đang ngủ, rất dễ dàng có ngoài ý muốn.

Y liền ngồi ở đây chờ đến hừng đông, sau đó rời khỏi kinh thành.

Một đêm dằn vặt, ngủ như không ngủ.

Trước mắt, Thẩm Thượng thư có chút hoảng hốt. Lúc y thấy chính mình sắp không chịu đựng nổi nữa, rốt cục thấy được chút tia sáng trắng bạc nơi chân trời.

Tốt, cuối cùng kết thúc.

Thẩm Thượng thư váng đầu hoa mắt một trận, kiên cường chống đỡ đứng dậy.

Y có chút phát sốt, đầu cũng đau dữ dội.

Nhưng tư duy y vẫn rất rõ ràng như trước.

Trong phủ, bên trong hầm còn có chút ngân lượng, y đào tẩu không cần nhiều như vậy, lấy ba phần mười là đủ rồi.

Còn lại cho Trương thúc, thuê một tên tay chân lanh lẹ mỗi ngày đi tới đưa cơm giặt quần áo cho lão.

Thuê một chiếc xe ngựa, để phu xe đưa y đến thôn trang nhỏ ngoài thành trải qua châu, tìm lang trung địa phương từng kết bạn mười năm trước.

Y cần chữa thương và nghỉ ngơi.

Thẩm Thượng thư đỡ cái bàn loạng choà loạng choạng mà đứng lên, chật vật từng bước từng bước đi về phía cửa.

Y vừa đi vừa cười khổ.

Tên nhóc con kia, ăn no bỏ chạy, nào giống thái độ đối xử với nguồn cung lâu dài.

Trời bên ngoài có chút chói mắt, Thẩm Thượng thư loạng choà loạng choạng đỡ cửa, thình lình ngã chổng vó xuống như chó gặm bùn.

Y nằm nhoài trong bùn đất than một tiếng, lẩm bẩm: "Gay go, gay go, như này là không phong nhã."

Mặt trời càng lên càng cao, tuyết đọng trong sân bắt đầu hòa tan, quần áo thẩm thấu lạnh như băng.

Tình cảnh như vậy quá mức chật vật, kể cả Thẩm thượng thư tâm lớn như đấu, nụ cười khổ cũng hiện ra ba phần thê thảm.

Sao y phải khổ như thế chứ?

Tiếng bước chân chậm rãi đến, có người cúi người cầm cánh tay của y.

Thẩm Thượng thư khàn khàn giọng nói: "Trương thúc, ngươi đừng kéo ta, tay chân ngươi già nua lẩm cẩm, cẩn... thận..."

Một sức lực thô bạo kéo y dậy từ trên mặt đất, bất ngờ bị ôm ngang trong lòng.

Thẩm Thượng thư sửng sốt một chút.

Tiểu Hoàng đế không nhịn được nói: "Tay chân ngươi mới lẩm cẩm, mới phải cẩn thận." Cái tên văn thần này đã xảy ra chuyện gì? Ra cửa cũng có thể nằm đo đất.

Thân thể trong lồng ngực không thanh quý như trúc giống ngày xưa, là mềm mại nóng bỏng mà vùi ở trong lồng ngực của hắn, như không còn xương cốt.

Thẩm Thượng thư than một tiếng: "Tại sao bệ hạ cũng tới?"

Tiểu Hoàng đế nói: "Trẫm tới thăm ngươi, ngươi không vui?"

Thẩm Thượng thư nói: "Vi thần sao dám."

Tiểu Hoàng đế đặt Thẩm Thượng thư ở trên giường nhỏ, nhìn đệm chăn vo thành một nắm, cau mày: "Còn không dọn dẹp?"

Thẩm Thượng thư nói: "Vi thần mới vừa tỉnh ngủ chưa kịp dọn dẹp giường, mong rằng bệ hạ thứ tội."

Tiểu Hoàng đế chặt chẽ cau mày, ngồi ở mép giường. Vết máu khô trên đệm đụng phải đầu ngón tay của hắn, trong lòng Tiểu Hoàng đế dâng lên hai phần hổ thẹn: "Đêm qua trẫm làm tổn thương ngươi?"

Sắc mặt Thẩm Thượng thư trắng bệch, hữu khí vô lực cười nhẹ: "Bệ hạ muốn cho vi thần nói gì đây?"

Khen khen long cụ bệ hạ uy vũ một cái, hay là vui vẻ hớn hở quỳ tạ ơn quân ân?

Tiểu Hoàng đế nghe ra sự không thích trong lời nói của y, cũng cùng nghiêm mặt: "Thẩm ái khanh."

Thẩm Thượng thư hít sâu một hơi, không muốn cãi nhau với tên nhóc vô liêm sỉ này.

Mệt.

Thẩm Thượng thư thay đổi đề tài: "Hiện tại vẫn còn phải lâm triều, vì sao bệ hạ đến nơi đây."

Tiểu Hoàng đế nói: "Bọn họ làm cho trẫm phiền lòng."

Thẩm Thượng thư phối hợp hỏi: "Ồn ào chuyện gì?"

Tiểu Hoàng đế lấy ra một phần tấu chương từ trong tay áo: "Sổ con của Thị Lang bộ Hộ, muốn trẫm giải trừ quân đội."

Thẩm Thượng thư than một tiếng, nói: "Trong triều, bảy phần mười đại quân canh giữ ở cửa khẩu cánh Bắc, nếu như cắt, chính là tự hủy trường thành, mở cửa lớn đón Hung Nô Mạc Bắc."

Y nói nói như thế, nhưng trong lòng lại biết, Tiểu Hoàng đế ước gì nhanh chóng giải trừ quân đội của cửa khẩu cánh Bắc.

Bên trong cửa khẩu cánh Bắc có quá nhiều bộ hạ cũ của Trương Khích. Trời cao hoàng đế xa, bọn họ vô cùng có khả năng trở thành một con dã thú bên bờ giường kinh thành.

Tiểu Hoàng đế có tính cách và suy nghĩ khống chế cực mạnh, tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện như vậy phát sinh.

Quả nhiên, Tiểu Hoàng đế rơi vào trong trầm mặc.

Thẩm Thượng thư không nhịn được hơi lộ ra chút biểu hiện giễu cợt: "Nếu bệ hạ đã có quyết đoán, vi thần cũng không cần phải nhiều lời nữa."

Tiểu Hoàng đế nhìn chằm chằm vào y một lúc lâu, nói: "Thẩm ái khanh nói đúng."

Thẩm Thượng thư có chút sầu.

Tên nhóc con này, càng ngày càng khó giảng giải.

Tiểu Hoàng đế nói: "Ái khanh chấp chưởng Hộ bộ nhiều năm, nếu như phần sổ con này là do ngươi đưa tới, ngươi sẽ hi vọng trẫm làm thế nào?"

Thẩm Thượng thư bình tĩnh mà nói: "Chuyện Hộ bộ, phải để Hộ bộ tự mình giải quyết. Đại quân cửa khẩu cánh Bắc là sống lưng của quốc gia, vạn lần không thể động vào."

Y quá rõ mấy thứ âm âm dương dương bên trong Hộ bộ.

Trong này, từ chính Thị lang tam phẩm đến quan nhỏ lục phẩm, mỗi người đều mập chảy nước mỡ. Nhưng mỗi người cũng lại giống như động không đáy, chỉ cần bắt được cơ hội liền tàn nhẫn kiếm bộn.

Lúc y còn nắm chức thượng thư đã mạnh mẽ quản chế đám quái vật tham tàn lòng tham không đáy này, mới trích ra được chi phí quân sự để Trương Khích luyện ra quân Cánh Bắc tường đồng vách sắt.

Bây giờ y chỉ bị giam cầm có mấy tháng, những kẻ trong Hộ bộ kia...

Thẩm Thượng thư thở dài một tiếng, không thể làm gì.

Tiểu Hoàng đế rõ ràng ý tứ của y, nhưng cuối cùng trầm mặc không nói.

Không nói tốt, cũng không nói không tốt.

Đế vương trẻ tuổi hiểu biết quá nhiều về lòng người hiểm ác, giữa sự sống và cái chết đã học làm sao chiến thắng trong chiến tranh.

Nhưng dù sao hắn vẫn còn trẻ, có thói quen hung ác cậy mạnh công kích, còn chưa hiểu nên làm sao ôn nhu bình thản hóa giải như mặt hồ bình tĩnh hạ sóng ngầm.

Tiểu Hoàng đế trầm mặc như trước, ánh mắt của hắn rơi vào trên mặt Thẩm Thượng thư.

Văn nhân này, có một đôi mắt ôn nhu như tranh vẽ.

Lúc cười lên, có chút không đứng đắn khiến người tức giận.

Nhưng nếu không cười, lại nổi một tầng sầu khổ nhàn nhạt, làm người thấy khó chịu trong lòng.

Thẩm Thượng thư bị hắn nhìn lâu quá, có chút khó chịu, vì vậy bệnh cũ tái phát bắt đầu đùa cợt tên bạo quân âm lệ này: "Bệ hạ, mặt vi thần, có thể không hề giống Lý Thiều Khanh."

Tiểu Hoàng đế cười lạnh: "Gương mặt này của ngươi bình thường nhạt nhẽo, đòi xứng với Thiều Khanh cũng không cảm thấy ngại?"

Thẩm Thượng thư hơi buồn bực.

Y không nói ra được nỗi phiền muộn này vì sao mà có, lại có chút dở khóc dở cười nghĩ tại sao tên nhóc con lại trở nên khinh người như vậy.

Dung mạo Lý Thiều Khanh rất đẹp.

Y biết chứ, còn hết sức trêu ghẹo không nhẹ không nặng.

Nhưng đúng là có một nỗi buồn bực y không biết nói sao.

Nhìn bên cạnh có một tên nhóc với vẻ mặt âm lãnh trào phúng, trong lòng Thẩm Thượng thư mệt đến tàn nhẫn.

Trong lòng y không muốn phản ứng với nhóc con này, còn nhìn quyển tấu chương giải trừ quân đội kia, trong lòng liền cảm giác không quản không nhịn được.

Đó là tâm huyết của y, là của hai tên loạn thần tặc tử y và Trương Khích, một việc thiện duy nhất làm vì thiên hạ bách tính. Quân Cánh Bắc biến mất, chiến loạn phương bắc không biết muốn gieo vạ bao nhiêu năm.

Tiểu Hoàng đế nhìn biểu hiện càng ngày càng đắng chát bất đắc dĩ của Thẩm Thượng thư, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cái ý nghĩ ác độc.

Thẩm Thượng thư là người có tâm lớn như đấu, từ nhỏ đến lớn Tiểu Hoàng đế từng thử vô số biện pháp, tỷ như cố ý quăng ngã kỳ trân đồ cổ trong phủ thượng thư, hoặc là làm đổ một đĩa nước mực đỏ vào ngạn ngữ.

Hắn giống như động vật nhỏ ngu xuẩn làm trời làm đất, lại vĩnh viễn không có cách nào khiến Thẩm Thượng thư nghiêm túc thương tâm mấy ngày như vậy.

Nhưng hôm nay, hắn rốt cuộc tìm được uy hiếp của Thẩm Thượng thư.

Quân Cánh Bắc.

Tiểu Hoàng đế nghĩ thầm.

Đúng rồi, hắn nên sớm thu nạp quân Cánh Bắc vào trong tay mình.

Nháy mắt ngắn ngủi, trong lòng Tiểu Hoàng đế đã có kế hoạch, hắn nói: "Thẩm ái khanh, trẫm có thể lưu lại quân Cánh Bắc. Mà điều kiện tiên quyết là, muốn bọn họ triệt để trung thành với trẫm."

Quân Cánh Bắc là do một tay Trương Khích bồi dưỡng ra được, hắn muốn triệt để thu phục nhánh quân đội này, liền cần một người khiến quân Cánh Bắc tín phục.

Thẩm thượng thư, thân tín hàng đầu bên người Trương Khích năm đó, không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất.

Tiểu Hoàng đế nghĩ như vậy, một nụ cười nắm chắc phần thắng lạnh lẽo xẹt qua khóe miệng.

Thẩm Thượng thư đỡ trán cười khổ.

Sốt cao kèm đau nhức làm cho đầu óc y có chút không tỉnh táo.

Một giọng nói yếu ớt trong đầu y nhắc nhở y, không nên đáp ứng bất kỳ điều kiện gì của tên nhóc con khi không tỉnh táo.

Có lẽ y thật sự có chút không tỉnh táo.

Quân Cánh Bắc... quân Cánh Bắc không thể có chuyện...

Tiểu Hoàng đế nói: "Ái khanh không muốn thay trẫm phân ưu, vậy trẫm liền trở lại thảo luận chiếu thư giải trừ quân đội."

Hắn nói, cố ý đứng dậy muốn đi.

Trên giường, Thẩm Thượng thư đột nhiên ngồi xuống, tóm chặt lấy ống tay áo của hắn, một chút hồng hào trên gương mặt trắng bệch cũng không có, khàn khàn run giọng gọi: "Bệ hạ..."

Không... Không thể...

Tiểu Hoàng đế cười lạnh nắm lấy ngón tay tái nhợt hơi lạnh của y: "Thẩm ái khanh, còn có lời muốn nói?"

Thẩm Thượng thư nhắm mắt cười khổ: "Hôm nay ta sẽ khởi hành đi cửa khẩu cánh Bắc."

Tiểu Hoàng đế rốt cục lộ ra răng nanh đắc ý, cười nhẹ nói: "Trẫm sẽ phái người đi cùng ái khanh. Thẩm ái khanh, làm phiền."

Thẩm Thượng thư dùng hết sức lực, đầu váng mắt hoa mà ngã thẳng trên giường, thấp giọng nói: "Vi thần, cung tiễn bệ hạ."

Tiểu Hoàng đế nói: "Trẫm nói phải đi khi nào?"

Vật nặng đè xuống, liền là một hồi triền miên tùy ý.

P.s. Trời mạ, vụ này sắp giống cặp Husky và mèo trắng rồi :))) máu cún cún trào dâng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro