Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Bất tri bất giác, đã tới mùa đông tháng chạp.

Cung nữ chăm sóc y đang khảy than lửa lò sưởi, ôn nhu nói: "Thẩm đại nhân, ngài ngủ một ngày một đêm, bệ hạ cũng vội muốn chết."

Thẩm thượng thư không tỏ ý kiến mà cười, khàn khàn giọng nói lên tiếng: "Mới một ngày một đêm, ta còn tưởng rằng đã là một giấc mộng dài ba mươi năm."

Cung nữ nói: "Ngài uống ly trà trước, bệ hạ nói, nếu ngài tỉnh, phải nói cho ngài ấy trước tiên."

Thẩm thượng thư mỉm cười: "Là bệ hạ nói, hay là Lưu tổng quản dặn dò ngươi nói?"

Vẻ thanh tú trên mặt cung nữ hiện lên một tia xấu hổ, thi lễ rồi nhanh chóng chạy đi.

Thẩm thượng thư mỉm cười.

Nhóc con kia không học được cách săn sóc người như vậy, tám chín phần mười là Lưu tổng quản xe chỉ luồn kim ở bên trong, để cho y có cơ hội quỳ tạ quân ân.

Thẩm thượng thư quá hiểu tiểu Hoàng đế, bẫy rập đơn giản như vậy, cả phối hợp y cũng lười đến phối hợp.

Quả nhiên, mười lăm phút sau, Lưu tổng quản đầy mặt tươi cười mà lại đây: "Thẩm đại nhân."

Thẩm thượng thư mỉm cười: "Lưu tổng quản."

Lưu tổng quản nói: "Bệ hạ còn đang nghị sự ở điện Thương Long, việc vặt trong triều nhiều vô kể, ngài ấy cũng nhiều ngày chưa từng yên giấc."

Thẩm thượng thư nhéo nhéo ấn đường, hỏi: "Rốt cuộc là ta bị bệnh gì vậy?"

Lưu tổng quản nói: "Dạo thời gian này Thẩm đại nhân bôn ba vì bá tánh vùng thiên tai, quá mức mệt nhọc mới ngã xuống, phải tĩnh dưỡng chút thời gian mới tốt."

Thẩm thượng thư không có gì không hài lòng.

Giường trong tẩm cung thiên điện thực mềm, ngủ thực thoải mái.

Trên người các cung nữ đều có hương khí dễ ngửi, Thẩm thượng thư ngoan ngoãn ở chỗ này tĩnh dưỡng thên.

Y chỉ là ngẫu nhiên bất đắc dĩ sẽ có chút cảm thán.

Ở tại nơi này, muốn chạy cũng đi không được.

Lúc nằm ở trên giường, Thẩm thượng thư kỳ diệu nhớ tới cái khoảng khắc chớp mắt khi mình té xỉu, cánh tay kia ôm lấy mình.

Y cho rằng, nhóc con kia tay nhỏ chân nhỏ, không phải mình có thể áp chế được sao.

Nhưng y còn chưa có áp chế cánh tay nhỏ gầy của nhóc con, lại bị chặt chẽ ôm ở trong lòng ngực, như là một cái nhà giam rắn chắc.

Nhóc con quyền khuynh thiên hạ kia rất bận, vội đến canh ba mới về tới tẩm cung, cầm giá cắm nến thăm y trong bóng đêm giống như u hồn.

Thẩm thượng thư bất đắc dĩ đứng dậy: "Bệ hạ."

Tiểu Hoàng đế chậm rãi đến gần, nói: "Tại sao ngươi còn chưa ngủ?"

Thẩm thượng thư nói: "Ngủ một ngày một đêm, ngủ không được, bệ hạ thì sao?"

Tiểu Hoàng đế nói: "Ở điện Thương Long nghe đám vịt kia cãi nhau ồn ào đến bây giờ, đau đầu."

Thẩm thượng thư thở dài, châm ngọn nến lên pha trà cho nhóc con này.

Tiểu Hoàng đế nhíu mày: "Buổi tối uống trà?"

Thẩm thượng thư nói: "Chỉ là chút hoa cúc phơi khô và đậu đen xào nhừ, là biện pháp nhà bá tánh thường dùng, giúp ngươi thanh hỏa an thần."

Ngón tay thon dài cầm hũ trà tròn lăn đáng yêu. Mấy viên đậu đen lộc cộc dừng ở trong ấm trà, lại ném vào vài miếng hoa cúc phơi khô và lá cây.

Thẩm thượng thư châm than củi trên bếp trà, lẳng lặng mà chờ nước sôi.

Thiên điện tối tăm, ánh nến bị gió thổi đến nhẹ nhàng lắc lư, bóng dáng hai người lẫn đồ vật trong phòng cũng nhẹ nhàng đong đưa cùng nhau.

Thẩm thượng thư cúi đầu đi khảy than củi, tiểu Hoàng đế phía sau lại bỗng nhiên dán lên.

Mùa đông khắc nghiệt, hô hấp người phá lệ trở nên nóng hổi.

Tiểu hoàng đế nói: "Thẩm ái khanh là người phong nhã, cỏ dại lương thực phụ cũng có thể làm trà uống sao?"

Thẩm thượng thư nhẹ nhàng run một chút.

Y bỗng nhiên phát hiện, đứa nhỏ xíu xiu trong ấn tượng của mình đã lớn lên còn muốn cao hơn so với y. Nói chuyện thanh âm rất thấp trầm, nhè nhẹ từng đợt từng đợt chui vào lỗ tai y.

Cái bánh bao nhỏ màu vàng mềm như bông kia trong trí nhớ kia, cuối cùng cũng có uy nghiêm quân lâm thiên hạ.

Tiểu Hoàng đế đi lấy hũ trà trên bàn từ phía sau Thẩm thượng thư.

Thẩm thượng thư hơi hơi nghiêng người, né tránh cái tư thế có chút ái muội này.

Tiểu Hoàng đế cười nhạo một tiếng, không chút để ý mà đùa bỡn cái hũ trà kia: "Mới vừa rồi trẫm nhìn bóng dáng Thẩm ái khanh, không biết vì sao, thế nhưng cảm thấy có vài phần giống Thiều Khanh."

Thẩm thượng thư than một tiếng.

Bóng dáng y, xác thật có vài phần tương tự với Lý Thiều Khanh.

Ngày xưa y có thể quen biết kết làm bạn tốt với Trương Khích, đó là do hồi mới gặp nhau ở cửa khẩu phía Bắc, Trương Khích khiếp sợ mà nhìn bóng dáng y hô một tiếng "Thiều Khanh".

Trương Khích là cái gã quê mùa, sau khi phát hiện nhận sai người dứt khoát cười hì hì đi lên kết thành bằng hữu với y

Vậy tiểu Hoàng đế thì sao?

Tên nhóc tâm tư âm trầm này, lại muốn phát điên cái gì?

Tiểu Hoàng đế buông hũ trà, nói: "Thẩm ái khanh, trẫm khát."

Thẩm thượng thư rời khỏi nửa bước, nói: "Trà ngon."

Tiểu Hoàng đế nói: "Thẩm ái khanh không châm trà cho trẫm sao?"
Thẩm thượng thư: "......"

Nhóc con có phải thật sự thiếu đánh hay không?

Đáng tiếc, tù nhân cũng phải có chức nghiệp tu dưỡng của tù nhân.

Thẩm thượng thư vẫn đảo trà cho tiểu Hoàng đế, cung cung kính kính mà dâng đi lên: "Bệ hạ, thỉnh dùng."

Lúc này tiểu Hoàng đế mới lộ ra chút biểu tình sung sướng, mắt liếc nhìn mặt mày như họa của Thẩm thượng thư, uống một hơi cạn sạch trà trong ly.

Thẩm thượng thư linh hoạt trốn về phía bên cạnh.

Môi lưỡi nào của phàm nhân chịu được độ nóng cỡ đó, tiểu Hoàng đế phun ra nước trà nóng hổi trong miệng, duỗi đầu lưỡi dùng sức quạt gió.

Thẩm thượng thư: "Phốc."

Tiểu Hoàng đế thẹn quá thành giận: "Người tới, giam tội thần trêu đùa quân thượng vào đại lao cho ta!!!"

Thẩm thượng thư cười khổ.

Không được rồi, lại chọc giận nhóc con này nữa rồi.

Thẩm thượng thư đi vào đại lao.

Y nhìn tường đá đen như mực bốn phía, trên tường dính đầy máu đọng tích tụ qua tháng này năm nọ.

Rồi, chỗ này càng chạy không được.

Thẩm thượng thư ngồi ở trên bãi rơm trong đại lao, thực nghiêm túc mà tự hỏi nửa canh giờ rốt cuộc y vì cái gì muốn chọc giận nhóc con tính tình vốn dĩ không tốt kia.

Cuối cùng ra đến kết luận, có thể là y trêu đùa đến quá thuận tay.

Thời niên thiếu tiểu Hoàng đế có lẽ là đã nhận ra bản thân sinh tồn không dễ, ngày thường luôn giữ một bộ dáng thiên chân ngoan ngoãn, thậm chí còn mang theo một chút ngu đần dễ khi dễ.

Thẩm thượng thư nhìn đứa nhóc xinh đẹp kia, giống như là thấy một con chó con mèo nhỏ có màu lông đáng yêu, có thói quen xách theo cục xương trêu chọc hai lần.

Có đôi khi xem xét cục xương xong, nhóc con liền nổi giận đùng đùng mà trừng mắt với y.

Cũng không cắn người, chỉ là thực tức giận mà trừng mắt y.

Thẩm thượng thư thở dài.

Y luôn là một kẻ không cẩn thận liền quên, đứa nhỏ thiên chân vô hại kia năm đó, hiện giờ đã thành đế vương âm lệ trên long ỷ.

Đại lao chỉ có một phiến cửa sổ nho nhỏ, ngẩng đầu có thể nhìn đến một mảnh không trung xám xịt và cành khô dữ tợn.

Thẩm thượng thư bỗng nhiên nhớ tới năm ấy tiểu Hoàng đế bảy tuổi, bò lên trên cây quỳnh hoa trong hoàng cung, nói là muốn đi bẻ xuống một nhánh hoa nằm cao ơi là cao

Nhưng hoa không bẻ xuống, người lại té xuống.

Tiểu hoàng đế ngồi dưới đất đau đến cắn răng rớt nước mắt, cung nữ thái giám dắt vạt áo vừa kêu vừa chạy tới Thái Y Viện.

Thẩm thượng thư mới từ ngự thư phòng ra, vì thế thuận tay giúp tiểu hoàng đế vặn mắt cá chân trật khớp về lại vị trí, còn thuận tiện cười nhạo đứa nhóc bảy tuổi một chút tư xuân cái gì.

Tiểu Hoàng đế tức giận đến nước mắt cũng nghẹn về.

Thẩm thượng thư nghĩ nghĩ, càng nghĩ càng vui a, nhặt cục đá lên vẽ tranh trên tường, vẽ ra gương mặt tức giận năm đó của tiểu hoàng đế.

Y cũng không lo lắng cho tình cảnh của mình.

Bởi vì y biết, qua không được mấy ngày, nhóc con kia liền muốn xách mình từ đại lao đi ra ngoài.

Quả nhiên, chỉ mới qua thời gian ba ngày, Lưu tổng quản liền cười ngâm ngâm tới đại lao tiếp y.

Thẩm thượng thư vẫy vẫy ống tay áo, nói hẹn gặp lại với bạn nhỏ tức giận trên tường kia.

Lưu tổng quản cười trong mắt, lại cố ý làm ra một bộ dáng sầu khổ: "Thẩm đại nhân, ngài hơn thua chi để chọc giận bệ hạ vậy?"

Thẩm thượng thư nói: "Hiện tại ta là thân mang tội, chỗ nào dám đắc tội bệ hạ. Nhưng mà...... sấm sét mưa xả đều là quân ân, bệ hạ nói cái gì ta chịu là được."

Lưu tổng quản hắc hắc mà cười, minh bạch chính mình đại khái là nói nhiều.

Thẩm thượng thư chìm nổi quan trường mấy năm nay, nói lời hay còn trôi chảy hơn so với hắn, phi tử hậu cung gì đó lừa gạt ba phải, về sau vẫn là đừng nói nữa.

Thế nhưng Lưu tổng quản lại vẫn có một câu muốn nói: "Thẩm đại nhân, bệ hạ có chỉ, ngài có thể về phủ Thượng thư."

Thẩm thượng thư bỗng nhiên căng thẳng trong lòng.

Nhóc con chết tiệt kia, lại đang muốn làm cái quỷ gì đây?

Phủ Thượng thư đã thật lâu không ai tới.

Trong viện cỏ hoang đã cao nửa người, không giống chỗ ở, ngược lại giống tòa nhà hoang,

Hạ nhân trong phủ Thượng thư đều đi hết, chỉ còn lại có người gác cổng lớn tuổi, híp một đôi mắt già đốt đèn chỉ đường cho y.

Đầu óc lão không quá nhanh nhạy, lỗ tai cũng lãng, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Tiên sinh ngài vẫn luôn không trở lại, Lưu đại nhân phố đông nói ngài đã bị bệ hạ bí mật xử quyết."

Thẩm thượng thư thay lão đá văng ra một khối gạch chặn đường, mỉm cười nói: "Thiếu chút nữa."

Lão cười ha hả: "Nhưng ta không tin. Bệ hạ là do tiên sinh nuôi lớn, khi bệ hạ còn nhỏ, còn bò qua tường viện của phủ Thượng thư chúng ta đó."

Thẩm thượng thư vui vẻ: "Tại sao ta không biết?"

Lão nói: "Đứa nhỏ kia treo ở trên tường không xuống được, ta lấy cái thang nhỏ đi ôm hắn xuống, hắn ngượng ngùng thấy ngài, liền chạy."

Thẩm thượng thư lắc đầu mỉm cười, cúi người nhặt lên cành khô rơi trên mặt đất, ném tới trong cỏ hoang.

Lão nói: "Tiên sinh, hôm nay ta mới biết được ngài phải về, liền qua loa thu thập phòng ngủ ngài, ngài ngủ trước một đêm, ngày mai chúng ta lại dọn dẹp lại cho sạch sẽ."

Thẩm thượng thư chỉ cười: "Được được được."

Hai người đi vào nội viện, phòng ngủ nguyên bản tối tăm một mảnh, cư nhiên có ngọn nến sáng.

Lão già hoa mắt, xoa xoa mí mắt thăm dò đi xem cửa sổ lộ ra ánh sáng: "Kia trong phòng...... Có người? Có trộm?"

Thẩm thượng thư cũng nhìn cửa sổ.

Trên cửa sổ giấy chiếu ra một bóng dáng vấn tóc khoác áo lông cừu, đang ngồi ở trước bàn thưởng thức một thứ gì đó.

Thẩm thượng thư thở dài trong lòng.

Quả nhiên lại là nhóc con kia.

Thẩm thượng thư nói: "Trương thúc, ngươi trở về nghỉ ngơi đi."

Lão già run run rẩy rẩy mà chỉ vào bóng dáng kia: "Kia...... Đó là......"

Thẩm thượng thư nói: "Không có việc gì, một bằng hữu."

Lão già bừng tỉnh đại ngộ: "Đúng đúng đúng, tiên sinh đã trở lại, Trương đại nhân nhất định sẽ qua nhìn xem. Đúng, tiên sinh đã trở lại......" Lão mơ hồ mà nhắc mãi, đốt đèn lồng trên cánh cửa phòng ngủ.

Thẩm thượng thư đẩy cửa ra, cung cung kính kính mà quỳ xuống: "Vi thần, tham kiến bệ hạ."

Tiểu Hoàng đế nói: "Thẩm ái khanh, lại đây uống trà."

Thẩm thượng thư nói: "Vì sao bệ hạ lại đây?"

Tiểu Hoàng đế nói: "Trẫm có một số việc muốn thương nghị cùng Thẩm ái khanh, ở trong cung nói chuyện không tiện."

Thẩm thượng thư không biết nhóc con này lại muốn làm cái gì, cung kính nói: "Nghe theo bệ hạ phân phó."

Tiểu Hoàng đế nói: "À? Lời này của Thẩm ái khanh là sự thật?"

Dự cảm xấu trong lòng Thẩm thượng thư rốt cuộc mắc tới cổ họng.

Tiểu Hoàng đế nói: "Trẫm, muốn ngươi thị tẩm."

Thẩm thượng thư cũng tái mặt rồi: "Bệ hạ!"

Tiểu Hoàng đế cười lạnh: "Ngươi muốn kháng chỉ?"

Thẩm thượng thư hốt hoảng lui về phía sau hai bước: "Bệ hạ nghĩ lại."

Nhóc con thối tha này, loại lời nói này cũng nói ra miệng được!

Tiểu Hoàng đế vỗ bàn đứng dậy: "Nếu ngươi kháng chỉ, trẫm liền thành toàn ngươi tội mãn môn sao trảm (* nói ngắn gọn của tịch thu gia sản và chém đầu)."

Thẩm thượng thư chỉ hơi do dự một chút, tiểu hoàng đế đã đi nhanh tới trước mặt hắn.

Thẩm thượng thư lại lui.

Tiểu Hoàng đế cầm bờ vai của y, ngón tay bỗng nhiên dùng sức.

Thẩm thượng thư đau đến sắc môi trắng bệch, bị hoàng đế thiếu niên trở mình hung hăng đè ở trên tường.

Da mặt cọ qua mặt tường, sát ra chút vết máu chật vật.

Hoàng đế thiếu niên ngang ngược áp chế y, thanh âm âm lãnh trầm thấp lôi cuốn hơi thở nóng bỏng, không cho cự tuyệt mà chui vào lỗ tai: "Thẩm ái khanh, trẫm nhìn ngươi như vậy, thật sự thấy được nét giống Thiều Khanh."

Thẩm thượng thư là văn nhân, xương vai bị nắm đến rung động rắc rắc đau đớn thật sự vượt qua năng lực thừa nhận của y.

Trước mắt y từng đợt từng đợt biến thành màu đen.

Thiếu niên phía sau đã lớn lên muốn cao hơn so với y, có thể nhẹ nhàng đè y ở dưới thân.

Thẩm thượng thư thở dốc trong giữa mấy nụ hôn tình dục đau đớn cười nhẹ: "Bệ hạ...... Ách...... ưm...... Loại chuyện này...... Ngài lấy Lý Thiều Khanh làm ảo tưởng...... ảo tưởng đã bao lâu...... ưm......"

Một trận đau đớn càng kịch liệt truyền đến, Thẩm thượng thư cảm giác trời đất quay cuồng một trận, bị thằng nhóc chết bầm kia xách lên ném tới trên giường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro