Chương 15
Tiểu hoàng đế đang đắm chìm trong niềm vui cưới vợ, không để tâm đến những gì xung quanh, nắm chặt tay Thẩm thượng thư không chịu buông ra.
Thẩm thượng thư hít sâu một hơi, có chút mệt mỏi nói: "Bệ hạ, chúng ta hồi cung đi."
Tiểu hoàng đế lo lắng bế y lên, thấp giọng nói: "Vậy hôm nay không cần đi thăm chuyện với mẫu hậu, ngươi nghỉ ngơi trước đi, nàng sẽ thông cảm cho ngươi."
Thẩm thượng thư cười khổ mà nói: "Nói bậy gì đó? Làm theo quy củ đi, chúng ta đi bái kiến Thái Hậu."
Thẩm thượng thư đã không gặp Thái Hậu gần hai mươi năm.
Người phụ nữ ôn nhu yếu đuối kia, sau khi trượng phu chết, bản thân liền chuyển vào thâm cung hậu viện, cả ngày ăn chay niệm phật không hỏi thế sự.
Kể cả lúc trưởng công chúa chết, cũng chưa làm nàng nhíu mày một chút.
Tuy Thẩm thượng thư không nói ra, nhưng trong lòng y kỳ thật có chút sợ người phụ nữ này.
Đặc biệt là...... sau khi đổi thân phận, gặp lại nhau, mọi thứ đều trở nên quái dị hơn.
Cung Tĩnh Ninh tọa lạc trong nơi hẻo lánh của hậu cung, mái ngói cũng dùng một màu trắng đơn lạnh, có vẻ không hợp với dãy tường cung màu son.
Thái Hậu ở nơi này, ở một lần lại kéo dài mười mấy năm, chỉ có một thị nữ lớn tuổi theo bên người từ nhỏ, hầu hạ nàng trong cuộc sống hàng ngày.
Tiểu hoàng đế dắt tay Thẩm thượng thư đi vào.
Thái Hậu buông tràng hạt Phật trong tay, đứng dậy, ôn nhu nói: "Bệ hạ."
Thẩm thượng thư căng da đầu quỳ xuống hành lễ: "Vi thần tham kiến Thái Hậu."
Thái Hậu không có sửa cách xưng hô sai của y, chỉ dịu dàng nói: "Ngồi lại đi, nói chuyện với ai gia một lát."
Hương trà lan tỏa, Thẩm thượng thư chậm rãi thở ra một hơi dài.
Dựa theo quy củ, hôm nay y theo Tiểu hoàng đế tới nơi này, là tới nhận phượng ấn Hoàng Hậu.
Nhưng y một chút cũng không muốn lấy cái phượng ấn vô dụng kia.
Cảm tình của y với Thái Hậu quá phức tạp, ngồi ngốc hơn mười lăm phút cũng cảm thấy cực kỳ dày vò.
Nhưng thân phận hiện giờ của y, lại không thích hợp nói ra mấy câu như là thỉnh Thái Hậu hồi cung của mình.
Thái Hậu nói: "Hiện tại bệ hạ đã làm đại hôn, về sau cũng nên trầm ổn một chút, chớ có lại giống như hồi trước tùy hứng làm bậy như vậy nữa."
Tiểu hoàng đế thành thành thật thật nhận giáo huấn: "Mẫu hậu, nhi thần đã biết."
Nói chuyện phiếm vài câu, Thái Hậu nói: "Đồng Thư, ngươi lại đây với mẫu hậu."
Thẩm thượng thư đi theo Thái Hậu vào phòng trong.
Y là người đọc sách, trong đầu óc đều là nam nữ thụ thụ bất thân nhân nghĩa lễ trí hiếu, đứng ở cửa nửa bước cũng không dám đi vào trong: "Thái Hậu...... Vi thần......"
Thái Hậu không chút để ý mà nói: "Nếu vào cửa hoàng gia, còn tự xưng vi thần cái gì?"
Thẩm thượng thư xấu hổ cúi đầu.
Thái Hậu lấy ra một cái hộp vuông từ trong tủ: "Đồng Thư, quỳ xuống."
Thẩm thượng thư hít sâu một hơi, quỳ gối trước mặt Thái Hậu.
Thái Hậu nói: "Hoàng nhi ai gia thích ngươi, dám làm chuyện cả thiên hạ không tán đồng, cũng muốn lập ngươi vi hậu. Đây là vinh hạnh của ngươi, cũng là họa cho ngươi. Hôm nay, ai gia truyền phượng ấn cho ngươi, ngươi phải dốc sức hiệp trợ bệ hạ, thống lĩnh giang sơn lẫn hậu cung. Còn về những phương diện khác...... muốn đoạn thì đoạn thôi."
Thẩm thượng thư nhất thời nghe không hiểu lời Thái Hậu nói, mơ màng hồ đồ tiếp nhận phượng ấn, giống như ôm một khối khoai lang phỏng tay thật lớn.
Trên đường trở về, Tiểu Hoàng đế thấp thỏm bất an hỏi: "Đồng Thư, mẫu hậu nói gì với ngươi?"
Thẩm thượng thư nói: "Không có việc gì, Thái Hậu nương nương đem phượng ấn cho ta."
Tiểu hoàng đế tựa hồ có chút hưng phấn: "Trẫm liền biết mẫu hậu nhất định sẽ thực thích Đồng Thư!"
Thẩm thượng thư suy nghĩ phân tích hồi ức ở chung với Thái Hậu.
Tuy nữ nhân kia lớn hơn vài tuổi so với y nhưng kỳ thật cũng không già lắm, nhưng đáy mắt lại bao phủ đầy tử khí, tìm không ra nửa phần cảm xúc.
Thích hay không, kỳ thật cũng không quan trọng.
Sau này bọn họ, cũng không có bao nhiêu cơ hội ở chung.
Đêm động phòng hoa chúc, Thẩm thượng thư đã mệt đến muốn ngủ lắm rồi.
Tiểu hoàng đế ủy khuất hu hu ghé vào mép giường, mắt cún lấp lóe ánh sáng: "Đồng Thư......"
Thẩm thượng thư bất đắc dĩ, nhắm mắt lại nói: "Đến đây đi, nhanh làm cho xong."
Tiểu hoàng đế bùm một phát nhảy lên trên giường, vài giây đã lột sạch chính mình lẫn tân hoàng hậu tới bóng loáng, từ bụng thai sờ đến mông, từ môi thân đến vú.
Tiếng rên rỉ xấu hổ cùng ánh nến lay động truyền ra tới ngoài điện, cung nhân gác đêm đồng loạt đỏ mặt.
Thẩm thượng thư bị chơi đến eo chân bủn rủn hàm răng run lên, đè tay Tiểu hoàng đế lại: "Bệ hạ...... A...... Bệ hạ đừng đùa...... Ưm...... Tiểu hỗn đản...... Tiến vào......"
Tiểu hoàng đế cười nhẹ: "Đồng Thư cứ đòi hỏi như vậy, không chờ nổi muốn ăn long cụ của trẫm gấp lắm rồi?"
Thẩm thượng thư đỏ mặt nhẹ giọng nói: "Ngày mai còn phải tới đài thượng thư xử lý chính vụ, không thể...... Không thể...... Trắng đêm tham hoan...... Ưm...... Bệ hạ...... A...... Nhẹ chút...... đứa nhỏ...... đứa nhỏ ở bên trong......"
Tiểu hoàng đế kích thích thân thể thọc vào rút ra, thấp giọng hỏi: "Ngày mai Đồng Thư còn muốn tới đài thượng thư?"
Thẩm thượng thư đứt quãng rên rỉ: "Có...... Ưm...... Có mấy khoản mục chi tiêu...... Không đúng...... A...... Chậm một chút...... phải...... Phải nhanh chóng tra rõ một chút...... Ưm a......"
Tiểu hoàng đế càng thêm hung ác đỉnh lộng lên: "Thời địểm được trẫm lâm hạnh, còn rảnh rỗi nghĩ tới công sự, hả?"
Đêm động phòng hoa chúc, thiếu niên ngây thơ như sói như hổ lực eo kinh người, Thẩm thượng thư bị làm đến hồn phách bay hết.
rốt cuộc y đã không còn rảnh suy nghĩ về những khoản mục đó, nằm ở trên long sàng mềm mại bị tướng công trẻ tuổi thao đến chết đi sống lại kêu thảm xin tha.
Ngày hôm sau, bên trong kinh thành mưa bụi phủ đầy.
Tiểu hoàng đế tới Cung Tĩnh Ninh uống trà với Thái Hậu.
Thái Hậu nhàn nhã đọc kinh Phật, nói: "Bệ hạ tân hôn, không phải nên ở chung với tân hoàng hậu nhiều một chút sao?"
Tiểu hoàng đế hậm hực mà nói: "Sáng sớm Đồng Thư đã tới đài thượng thư kiểm toán, trẫm muốn ở chung với y, y còn ngại phiền."
Mí mắt Thái Hậu cũng không nâng mà tùy ý nói: "Hoàng Hậu tới đài thượng thư?"
Tiểu hoàng đế trầm mặc trong chốc lát, thấp giọng nói: "Mẫu hậu, nhi thần biết quy củ hậu cung không thể tham gia vào chính sự. Nhưng Đồng Thư làm quan ở đài thượng thư nhiều năm, những việc này mà không có y, người khác thực sự không biết nên làm thế nào mới tốt."
Thái Hậu chậm rãi đứng dậy, giao kinh Phật cho thị nữ bên người, nói: "Đi ra ngoài đi."
Thị nữ cung kính rời đi.
Thái Hậu nói: "Bệ hạ, ai gia không muốn can thiệp vào chuyện của ngươi quá nhiều. Nhưng bệ hạ chớ có quên, quyền thần sau khi quyền thế quá lớn, thiên hạ giang sơn này sẽ bị biến thành bộ dáng gì."
Tiểu hoàng đế nói: "Đồng Thư không phải là......"
Hắn muốn nói, Thẩm Đồng Thư không phải là người tham luyến quyền thế.
Nhưng người ngày xưa mưu nghịch tạo phản, vừa lúc lại là Đồng Thư của hắn.
Nói đến một nửa, đã á khẩu không trả lời được.
Tiểu hoàng đế hít sâu một hơi, thấp giọng nói: "Đa tạ mẫu hậu chỉ dạy."
Thái Hậu thở dài: "Thôi, bệ hạ nguyện ý như thế nào, vậy cứ như thế ấy đi. Tội nghiệt ân sủng trên người hoàng hậu, đều là kiếp của hoàng gia. Nếu đã trốn không được, liền tùy ý y thôi."
Tiểu hoàng đế nặng nề tâm sự, trở lại tẩm cung, nhìn lá cây ngoài cửa sổ ngây ngốc một lúc lâu.
Lưu tổng quản nói: "Bệ hạ, nên dùng bữa tối."
Tiểu hoàng đế nói: "Hoàng hậu đâu?"
Lưu tổng quản nói: "Nương nương còn ở đài thượng thư. Không bằng, lão nô tự mình đi mời nương nương trở về?"
Tiểu hoàng đế nói: "Không cần, bãi giá, trẫm tới đài thượng thư."
Đài Thượng thư đèn đuốc sáng trưng, quan viên lục bộ tụ ở chỗ này, bị Thẩm thượng thư giáo huấn đến run bần bật.
Thẩm thượng thư mắng rất tàn nhẫn, mắng liền một hơi không ngừng có chút choáng váng đầu.
Trác Lăng lặng yên đỡ lấy y, lo lắng nhíu nhíu mày.
Thẩm thượng thư thở hổn hển, hung tợn mà nói: "Ba ngày, ta cho các ngươi thời gian ba ngày. Tất cả các khoản mục bị trống phải được bổ sung đầy đủ! Còn dùng biện pháp nào, làm phiền từng vị đại nhân trong lục bộ tự mình suy nghĩ!"
Tiểu hoàng đế đứng ở ngoài cửa, nhìn người văn nhân gầy ốm sinh động dưới ánh đèn kia, những thế cục khó xử bực bội từng tích tụ trong lòng đột nhiên tan thành mây khói.
Đồng Thư của hắn, đang vì giang sơn của hắn ngày đêm làm lụng vất vả, có thai mà vẫn còn muốn ở quan trường đấu trí với mấy lão bánh quẩy kia.
Quyền thần cầm quyền thì sao, hậu cung tham gia vào chính sự có ra sao?
Hắn đã sớm lập nên lời thề, phải vì Đồng Thư chặn lại hết thảy gian nan hiểm trở, hiện giờ, sao lại có thể khóa một con ưng mạnh mẽ ở trong lồng tơ vàng.
Tâm ý đã quyết, tiểu hoàng đế tức khắc cảm thấy vui vẻ không ít, mặt mang mỉm cười mà đẩy cửa vào.
Thẩm thượng thư ngẩng đầu, sửng sốt: "Bệ hạ?"
Quan viên khắp phòng đồng loạt sợ tới mức quỳ đầy đất.
"Bệ hạ."
"Bệ hạ!"
"Cung nghênh bệ hạ!"
Thẩm thượng thư lảo đảo muốn hành lễ.
Tiểu hoàng đế bước một quãng xa xông lên đỡ lấy y, có chút sủng nịch mà mỉm cười trách cứ: "Hoàng Hậu ngày đêm vì việc nước làm lụng vất vả, không đau lòng cho Hoàng trưởng tử của trẫm sao?"
Trên gương mặt ôn nhuận tuấn tú của Thẩm thượng thư lướt qua một chút hồng nhạt, nhỏ giọng nói: "Bệ hạ, buông tay."
Tiểu hoàng đế không bỏ: "Trẫm tới đón ngươi về nhà ăn cơm."
Thẩm thượng thư hít sâu một hơi, nói: "Vi thần tuân chỉ."
Tiểu hoàng đế cười như không cười mà liếc mắt quét qua toàn bộ quan viên lục bộ phía dưới một cái: "Lời hoàng hậu nói, các ngươi đều nghe rõ chưa?"
Bọn quan viên quỳ trên mặt đất hai mặt nhìn nhau, sợ hãi trả lời hết đợt này đến đợt khác: "Thần tuân chỉ."
"Vi thần tuân chỉ."
"Vi thần tuân chỉ."
Tiểu hoàng đế nói: "Được rồi, vậy cút xuống hết đi."
Giải tán tất cả, Tiểu hoàng đế ôm lấy Thẩm thượng thư đi ra ngoài: "Đồng Thư, đêm nay trẫm kêu Ngự Thiện Phòng nấu cháo nghêu, đồ tươi mới vừa vớt ra khỏi sông."
Thẩm thượng thư nói: "Bệ hạ, trong cung còn kẹo sơn tra không?"
Hiện tại y muốn ăn chua chua một chút.
Tiểu hoàng đế nghiêm túc mà nói: "Ngự y nói đang mang thai ăn sơn tra không tốt, trẫm kêu Ngự Thiện Phòng làm món điểm tâm khác cho ngươi."
Thẩm thượng thư trêu đùa nói: "Chẳng lẽ bệ hạ sợ vi thần ăn sạch kẹo sơn tra của bệ hạ sao?"
Tiểu hoàng đế lại bỗng nhiên nhớ tới ngọn nguồn món kẹo sơn tra này.
Đó là...... Đó là phương thuốc Lý Thiều Khanh viết ......
Đã rất lâu rồi hắn không có nhớ tới Lý Thiều Khanh.
Chính vụ bận rộn, công việc dồn ép, hơn nữa còn mấy lần vào sinh ra tử lăn lộn cùng Thẩm Đồng Thư, hắn cơ hồ đã quên người đã từng chiếm cứ hết thảy si cuồng nửa đời trước.
Thẩm thượng thư thấy biểu tình hắn có chút cô đơn, mỉm cười nghĩ.
Quả nhiên vẫn có tính trẻ con, một khối kẹo sơn tra là có thể sầu đến nhíu mày sao?
Tiểu hoàng đế nhận thấy ánh mắt ôn nhu của Thẩm thượng thư, vội vàng thu lại những cái cảm xúc lung tung rối loạn kia, chuyên chú nắm tay Thẩm thượng thư, nói: "Đồng Thư, ngươi có thai, không cần làm việc vất vả như vậy. Về sau nếu muốn mắng ai, cứ kêu Lưu tổng quản đi qua, để hắn mắng thay ngươi, hắn cũng biết mắng chửi người mà."
Thẩm thượng thư rũ mắt mỉm cười.
Lưu tổng quản thức thời tiếp lời: "Đúng đúng đúng, về sau hoàng hậu nương nương muốn mắng ai, để cho lão nô đi mắng, đừng động thai khí, cẩn thận phượng thể."
Thẩm thượng thư vui đùa nói: "Lưu tổng quản, ta cảm tạ ý tốt của ngươi trước vậy."
Nói chuyện một hồi đã đến cửa Bàn Long Điện, Lưu tổng quản tiến lên một bước mở cửa vén rèm, gân cổ lên kêu: "Hoàng Thượng giá lâm —— hoàng hậu nương nương giá lâm ——"
Thẩm thượng thư vẫn cảm thấy cực kỳ không quen với cách xưng hô này như cũ, nhưng y cũng đã gả ra ngoài, cũng chỉ có thể ngậm ngùi đáp ứng.
Tiểu hoàng đế lôi kéo y đi vào: "Đồng Thư, ngươi nếm thử cháo nghêu này đi, hương vị nhất định rất ngon."
Thẩm thượng thư ngồi xuống nếm hai muỗng.
Chén cháo có hương vị thơm ngọt, mềm mịn sánh dẻo, từng miếng thịt nghêu no đủ xen lẫn trong cháo, hương vị xác thật ngon đến mức làm người ta kinh ngạc.
Tâm tình khá tốt nên ăn cũng ngon miệng hơn, đêm nay Thẩm thượng thư ăn nhiều hơn một ít so với ngày thường, cũng không có nhắc lại chuyện kẹo sơn tra.
Ngày hôm sau Thẩm thượng thư vẫn còn no căng, nằm ở trên giường uể oải dậy không nổi.
Ngự y lại khám, nói hoàng hậu nương nương bị trướng bụng, ăn mấy món giảm đầy hơi thì tốt rồi.
Thẩm thượng thư mệt mỏi lười biếng nói: "Có được ăn kẹo sơn tra không?"
Tiểu hoàng đế ngồi ở mép giường, nhíu mày: "Hoàng Hậu mang thai, có thể ăn mấy món tầm phàm này sao?"
Ngự y nói: "Không sao cả, từ khi nương nương mang thai vẫn luôn ăn kẹo sơn tra, nếu đã không có ảnh hưởng gì, hôm nay ăn một cái cũng không sao."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro