Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13

Thẩm Thượng thư có chút buồn cười.

Đồ ngốc, ngươi đại khái muốn làm tức chết liệt tổ liệt tông của ngươi sao.

Bỗng nhiên một lực thô bạo ôm eo y, Thẩm Thượng thư bị một cánh tay ôm lên mặt nước.

Miệng mũi đầy nước bẩn đột nhiên hô hấp được không khí, Thẩm Thượng thư ho kịch liệt.

Bên tai truyền đến giọng nói muốn khóc nhưng không khóc của Tiểu Hoàng đế: "Đồng Thư! Đồng Thư ngươi nhìn trẫm! Trẫm lệnh ngươi nhìn trẫm! ! !"

trên lông mi ướt nhẹp của Thẩm Thượng thư còn dính chút cỏ dại, tầm mắt mơ hồ nỗ lực tập trung trên gương mặt non trẻ kia: "Bệ hạ... Khụ khục... Bệ hạ ngươi... tại sao ngươi cũng tới..."

Tiểu Hoàng đế cắn răng nghiến lợi nói: "Trẫm không cho phép hoàng trưởng tử của trẫm vừa có lại mất lần nữa!"

Thẩm Thượng thư cười khổ ho ra nước lạnh trong phổi, không biết có nên nói tuổi hắn mới có hơn mười lăm thôi hay không.

Tiểu Hoàng đế thấp giọng nói: "Còn có ngươi."

Thẩm Thượng thư choáng váng.

Tiểu Hoàng đế nói: "Trong cung trẫm, không thể không có hậu."

Trong lòng Thẩm Thượng thư run lên.

Y luôn cảm thấy bộ dáng Tiểu Hoàng đế đứng la hét nói y làm hoàng hậu đặc biệt như một đứa trẻ con.

Nếu là một quân vương, vị trí hậu cung tất nhiên phải cân nhắc các loại nhân tố, liên luỵ thế lực triều đình, hướng đến thiên hạ bách tính, đều là một trong những nguyên nhân nạp phi lập hậu.

Chỉ có duy nhất một việc không thể chi phối vị trí hoàng hậu, chính là sở thích của chính hoàng thượng.

Tiểu Hoàng đế khẽ cắn răng: "Thẩm Đồng Thư, trẫm yêu ngươi, muốn phong ngươi làm hoàng hậu!"

Các binh sĩ ở phía xa đang lao tới đây: "Bệ hạ đi mau!"

Thẩm Thượng thư ngẩng đầu.

Mấy dây xích sắt to bằng cánh tay bị đứt đoạn làm khối đá tảng bị cưỡng ép nâng lên rơi xuống, chậm rãi lăn tới chỗ bọn họ.

Tiểu Hoàng đế ôm Thẩm thượng thư, giữa sóng lớn mãnh liệt nhanh chóng bơi tới hướng vách đá.

Sắc mặt Thẩm Thượng thư trắng bệch, trong đầu chợt lóe lên ngàn vạn loại suy nghĩ.

Y muốn khuyên tên nhóc ngốc kia rằng việc lập hậu là chuyện lớn cỡ nào, y muốn nói sau này thân là quân vương ngàn vạn lần không thể tiếp tục mạo hiểm tới mấy nơi nguy hiểm như vậy.

Cánh tay hoàng đế thiếu niên mạnh mẽ nâng y lên mặt nước, từng bước một đạp bùn đất kéo y rời đi.

Các binh sĩ liều mạng kéo cục đá lên lần thứ hai, tranh thủ thời gian cho bệ hạ và Thẩm đại nhân.

Tiểu Hoàng đế cuối cùng cũng bò từ trong nước ra.

Bỗng nhiên, động đất lại đến, đá tảng nặng nề rớt xuống, mạnh mẽ đập vào chỗ bên cạnh cách hai người một trượng.

Tiểu Hoàng đế vừa muốn thở ra một hơi, trên sườn núi lại có vô số hòn đá lăn xuống rất nhanh, đập tới trước mặt.

Thẩm Thượng thư theo bản năng giơ tay muốn chặn lại, vết thương trong lòng bàn tay nhìn thấy rất đáng sợ.

Tiểu Hoàng đế ôm y đột nhiên quay người lại, tấm lưng thiếu niên kiên cố to lớn mạnh mẽ gánh chịu va chạm, một ngụm máu tươi phun lên trước ngực Thẩm Thượng thư.

Thẩm Thượng thư run giọng kêu lớn: "Bệ hạ! Bệ hạ! ! !"

Ngự lâm quân rần rần đến trễ che chở hai người chạy về hướng khu vực trống trải.

Tiểu Hoàng đế vừa ho ra máu vừa chạy, gắt gao ôm Thẩm Thượng thư không chịu buông tay.

Trong mắt Thẩm Thượng thư chảy xuống vệt nước mắt đau lòng, mưa to gột rửa máu tươi trên ngực y loan thành một mảng màu máu mịt mờ. Thẩm Thượng thư khàn khàn giọng rống: "Bệ hạ! Bệ hạ ngươi không thể cử động nữa, ngươi thả ta xuống đi!"

Địa chấn ngừng.

Tiểu Hoàng đế ôm Thẩm thượng thư, ngữ khí uy nghiêm hơi run: "Trẫm không cho... Không cho ngươi rời khỏi trẫm nửa bước... Trẫm... không cho..."

Sắc mặt đế vương thiếu niên trắng bệch, ôm Thẩm Thượng thư một cái mới ngã xuống đất ngất đi.

Tiểu Hoàng đế đá tảng bị lăn xuống đập ở trên lưng, xương gãy đâm vào phổi, không ngừng ho ra máu.

Ngự y cắt da thịt trên lưng hắn ra, dùng kìm vặn xương gãy ra nối lại, trong ngoài không biết khâu bao nhiêu mũi.

Máu chảy đầy giường, đệm chăn thay một lần lại một lần.

Thẩm Thượng thư không muốn làm các ngự y phiền thêm, ngồi ở trên bậc thang ngoài cửa, y phục ướt nhẹp dính ở trên người, xa xa vẫn là bầu trời với những vầng mây đen bao trùm cả thành như trước.

Các thị nữ ra ra vào vào bưng khăn mặt nước nóng, mùi thuốc bắc nồng nặc hun đến mức đầu đau như búa bổ.

Thẩm Thượng thư nhìn bầu trời thấp giọng nói: "Nhiều binh lính vây quanh như vậy, tại sao ngươi phải tự mình làm anh hùng?"

Y làm thần tử quá lâu, nhìn thấy vị quân vương hồ đồ như vậy, phản ứng đầu tiên chính là lưu loát viết sớ văn khuyên can dài đến ba ngàn chữ, trách cứ hoàng thượng không nên không biết trân trọng long thể như thế.

Có thể tưởng tượng ra bộ dáng thiếu niên kia không để ý hết thảy bảo hộ y ở dưới thân, liền không nhịn được cười và rơi lệ.

Rốt cuộc vẫn là trẻ con.

Yêu cũng tốt, hận cũng được, đều phải làm đến mức cảm thấy vui sướng tràn trề mới bằng lòng bỏ qua.

Ngự y từ trong phòng lui ra ngoài.

Lúc này Lưu tổng quản mới rảnh tay, kêu người đưa tới một bộ quần áo sạch cho Thẩm thượng thư: "Thẩm đại nhân, bệ hạ không sao rồi, ngài cũng nghỉ ngơi một lát đi."

Thẩm Thượng thư thay quần áo, đi tới trước giường Tiểu Hoàng đế, cười khổ một tiếng: "Tên nhóc vô ơn, ngươi có phải là trời sanh đến khắc ta?"

Tiểu Hoàng đế mơ màng lẩm bẩm: "Đồng Thư..."

Thẩm Thượng thư ngồi ở mép giường, vắt khô khăn lông lau chùi máu dính trên mặt cho Tiểu Hoàng đế: "Ngủ đi, ói ra nhiều máu như vậy, còn không cố gắng nghỉ một lát."

Tiểu Hoàng đế còn đang ngủ mê man nhỏ giọng lẩm bẩm cái gì, lẩm bà lẩm bẩm, nhưng không có ra tiếng.

Thẩm Thượng thư ngồi ở mép giường thất thần.

Gió ngoài cửa sổ thỉnh thoảng thổi vào một ít hơi ẩm, chẳng biết mưa to sẽ rơi xuống lúc nào.

Thẩm Thượng thư đóng cửa sổ lại, ngồi ở bên giường cùng Tiểu Hoàng đế ngủ một giấc.

Một đêm không mưa, hai người đều có một giấc mộng đẹp.

Sáng sớm hừng đông, xa xa đã là trời quang mây trắng.

Tiểu Hoàng đế đang ngủ mê man tỉnh lại, nghiêng đầu liền thấy gương mặt đang ngủ của Thẩm Thượng thư.

Trên gương mặt trẻ tuổi tái nhợt của hắn không kìm được nở nụ cười, khó khăn di chuyển ngón tay, nhẹ nhàng nắm góc áo Thẩm Thượng thư.

Thẩm Thượng thư mở mắt ra, khàn khàn giọng nói: "Sau này bệ hạ tuyệt đối không thể tiếp tục làm ra chuyện như vậy nữa."

Tiểu Hoàng đế lôi kéo góc áo của y nói: "Vậy ngươi vẫn sẽ rời khỏi trẫm sao?"

Thẩm Thượng thư nói: "Ước hẹn ba năm còn chưa tới."

Tiểu Hoàng đế nói: "Nhưng trong bụng Đồng Thư cũng đã có hoàng tử của trẫm."

Thẩm thượng thư: "Ngươi..."

Tiểu Hoàng đế nói: "Đồng Thư, về cung với trẫm, trẫm muốn phong ngươi làm hoàng hậu. Trẫm không thể để cho mẹ của hoàng trưởng tử trẫm không danh không phân."

Thẩm Thượng thư cười nhạo một tiếng: "Nếu như vi thần không mang thai?"

Tiểu Hoàng đế nói: "Vậy phong hậu trước, rồi nỗ lực sau..." Hắn thấy vẻ mặt Thẩm Thượng thư biến đổi không ngừng, vội vã cẩn thận nói: "Không có con cũng được, mắc công nhóc con đó giành mất sự chú ý của Đồng Thư với trẫm."

Thẩm Thượng thư than một tiếng: "Bệ hạ..."

Tiểu Hoàng đế lôi kéo tay áo của y, khi có khi không như lúc nhỏ đòi kẹo ăn vậy: "Đồng Thư, về nhà với trẫm đi..."

Thẩm Thượng thư không biết có nên rời khỏi không nữa.

Tiểu Hoàng đế nhẹ giọng nói: "Đồng Thư ngươi tới gần chút, trẫm có chuyện muốn nói với ngươi."

Thẩm Thượng thư cúi người ghé lỗ tai vào bên môi Tiểu Hoàng đế.

Tiểu Hoàng đế nhẹ nhàng cắn vào lỗ tai Thẩm Thượng thư, giọng nói trẻ tuổi tỏa ra hơi thở nóng bỏng: "Đồng Thư, trẫm yêu ngươi, muốn cưới ngươi làm vợ, được không?"

Thẩm Thượng thư hốt hoảng né tránh: "Ngươi học mấy thứ tầm bậy tầm bạ này ở đâu vậy hả?"

Trên gương mặt tái nhợt của Tiểu Hoàng đế hiện lên một chút đỏ ửng, nói: "Hiện tại thân thể trẫm không tốt, bằng không nhất định sẽ ôm Đồng Thư hôn nhiều nhiều nhiều cái rồi."

Thẩm Thượng thư trầm mặc hồi lâu, cầm quạt xếp gõ trên gáy Tiểu Hoàng đế một cái: "Thằng nhóc này học mấy cái câu tâm tình quê mùa gì vậy, lo dưỡng thương cho tốt đi."

Tiểu Hoàng đế bị thương quá nặng không thể đi đường dài xóc nảy, không thể làm gì khác hơn là tạm thời dưỡng thương tại một vùng đất ổn định ngoài thành Lịch Châu.

Lưu tổng quản thuê một tòa nhà của một người buôn muối, điều đến hơn mười cung nữ thái giám và đầu bếp từ trong cung, chỉ lo Tiểu Hoàng đế sẽ cảm thấy một chút khó chịu nào đó.

Tòa nhà của người buôn muối có bảy dãy nhà bảy cổng ra vào, hoa và cây cảnh xanh um nước chảy róc rách, phong cảnh cực kỳ đẹp.

Tiểu Hoàng đế ngồi lâu sẽ không thoải mái, không thể làm gì khác hơn là nằm kêu người đọc tấu sớ cho hắn nghe.

Thẩm Thượng thư ngồi ở bên cửa sổ ngắm phong cảnh, kiên trì nhẫn nại rèn luyện cánh tay phải vẫn cứ không có cách nào viết được chữ.

Tiểu Hoàng đế làm dấu im lặng với thái giám đọc tấu chương, cẩn thận nhẹ nhàng chống người muốn ngồi dậy.

Tiểu thái giám sợ hãi, ném sổ con đi dìu tiểu hoàng đế: "Bệ hạ ngài chậm một chút."

Thẩm Thượng thư nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại, cau mày: "Ngự y không phải đã nói bệ hạ không thể tùy tiện cử động sao?"

Tiểu Hoàng đế nói: "Trẫm nhìn bóng lưng của Đồng Thư, liền không nhịn được muốn đi tới ôm vào trong ngực."

Thẩm Thượng thư thở dài, để bút xuống đi tới, ngồi ở cạnh giường: "Ôm đi."

Tiểu Hoàng đế giơ tay ôm cho thỏa nỗi mong ước, hài lòng hít sâu một hơi, nói: "Đồng Thư, ngày mai chúng ta về kinh đi."

Thẩm Thượng thư nói: "Long thể bệ hạ không ổn định, cần phải an dưỡng thêm mấy ngày nữa mới được."

Tiểu Hoàng đế lẩm bẩm: "Đồng Thư đi chung với trẫm đi, chầm chậm thôi, kiểu gì cũng đến nơi mà."

Thẩm Thượng thư dở khóc dở cười: "Đến cùng bệ hạ đang gấp cái gì?"

Tiểu Hoàng đế nói: "Trẫm muốn mau mau làm đại hôn."

Khi còn bé hắn hay đọc lén mấy cuốn truyện bày bán ngoài đầu đường, thư sinh trong truyện kể luôn bồi hồi hàng đêm nghĩ tới người trong lòng ở phía ngoài bờ tường, đêm trước kết hôn càng gấp đến độ nhảy nhót tưng tưng vò đầu bứt tai.

Đợi đến lúc cô dâu xuống kiệu, chú rể càng gấp hơn, hận không thể xông lên ôm vào trong hỉ đường.

Khi đó tuổi Tiểu Hoàng đế còn nhỏ, vẫn còn chưa hiểu rõ tình ái là chuyện làm người ta nhức nhối cỡ nào.

Bây giờ mới biết, bên trong hỉ đường tẻ nhạt ba lạy chín gõ kia, đến cùng có ma lực gì, khiến chú rể gấp đến độ giậm chân tại chỗ.

Hiện tại hắn hận không thể lập tức mang Thẩm Đồng Thư về kinh, kết hôn phong hậu sinh con.

Thẩm Thượng thư nói: "Bệ hạ, vi thần nguyện theo bệ hạ về cung, làm thần tử dưới trướng bệ hạ, phân ưu vì bệ hạ. Còn chuyện lập hậu, bệ hạ đừng quậy tới nữa."

Tiểu Hoàng đế trầm mặc hồi lâu, nói: "Đồng Thư vẫn còn cảm thấy trẫm đang lấy vị trí hoàng hậu để quấy phá sao?"

Thẩm Thượng thư choáng váng: "Bệ hạ..."

Tiểu Hoàng đế trọng thương chưa lành sắc mặt tái nhợt, một đôi con ngươi thâm thúy trong trẻo nhưng thần thái kiên định: "Đồng Thư, trẫm có chút tùy hứng, cũng không đủ thành thục. Mà trẫm muốn cho Đồng Thư, đời đời kiếp kiếp, thiên thu vạn năm, đều đứng ở vị trí gần nhất bên cạnh trẫm. Trẫm, trong lòng đã quyết!"

Hắn nói ra như chặt đinh chém sắt, hai tay ôm eo Thẩm Thượng thư thật chặt, từng chữ từng câu cũng không chừa lối cho câu từ chối.

Thẩm Thượng thư sửng sốt hồi lâu, một câu "Bệ hạ không thể làm bừa" nằm trong cổ họng xoay mấy vòng trên đầu lưỡi, có làm sao cũng không phun được ra ngoài.

Tiểu Hoàng đế nói: "Đồng Thư, làm hoàng hậu của trẫm, đáp ứng trẫm, có được hay không?"

Thẩm Thượng thư có chút buồn cười, cười đứa nhỏ này ngây thơ tùy hứng. Nhưng y hãm sâu vào trong lòng Tiểu Hoàng đế, trên người hoàng đế thiếu niên thô bạo ấu trĩ nóng bỏng, càng nóng khiến cho y hồn vía lên mây.

Nghĩ đến nửa cuộc đời cô đơn tịch mịch phiêu bạt khắp nơi của mình, đã mất hơn phân nửa thời gian hao tổn trên người Tiểu Hoàng đế này.

Bây giờ... yêu cũng yêu, hận cũng hận.

Sống chết lang thang, ly biệt lại hợp.

Nếu như... nếu như... làm bậy một lần thì sao?

Thẩm Thượng thư như bị quỷ thần xui khiến nói: "Được."

Y cũng không phải thích vị trí hoàng hậu gì, chỉ là... Chỉ là muốn nhìn, cái miệng đầy lời thề của thiếu niên này, đến tột cùng có thể vì y làm đến mức nào.

Sau nửa tháng, bệ hạ hồi kinh.

Mất tích một năm dài Thẩm Thượng thư phục hồi chức cũ, một lần nữa về lại Thượng thư Tỉnh (*Tên gọi cơ cấu hành chánh thời xưa. ◎Như: trung thư tỉnh 中書省 sở quan cai quản việc quốc nội (thời xưa), nhà Minh đổi thành ti bố chánh.)

Nhưng dù thật vất vả mới trở về Thẩm đại nhân cũng rất ít đến đài thượng thư, chỉ kêu thủ hạ sửa sang đồ đạc xong đưa đến quý phủ của mình.

Trong phủ Thượng thư cỏ dại um tùm thập phần khủng bố, trong kinh dần dần có chút đồn đại, nói Thẩm Thượng thư đã chết trong trận động đất ở Lịch Châu, là bệ hạ không muốn mất đi vị thần tử đắc lực, đã dùng tà pháp triệu hồi hồn phách Thẩm Thượng thư, trốn khỏi quỷ minh xử lý chính vụ bên trong kết giới, không thể nhìn thấy mặt trời được nữa.

Thẩm Thượng thư ngồi ở trong thư phòng phủ Thượng thư vui khôn tả, tay trái múa bút vẩy mực như bay, một bên cười một bên phê duyệt sổ sách hạ nhân đưa tới: "Đám người kia, thật biết cách bố trí cho ta."

Cụ ông gác cổng híp mắt xoa bóp mặt Thẩm Thượng thư: "Còn nguyên vẹn, nóng hổi, tiên sinh còn sống."

Thẩm Thượng thư dở khóc dở cười: "Trương thúc, nếu ta thành quỷ, nhất định là ác quỷ lấy mạng, không có tốt bụng đi xử lý chính vụ cho cái tên nhóc con kia như vậy đâu."

Cụ ông cau mày: "Tiên sinh, vậy vì sao ngươi không chịu vào triều?"

Thẩm Thượng thư nói: "Lười đi."

Hiện tại y mới mang thai, so với lần đầu tiên phản ứng còn kịch liệt hơn, cả ngày đều biếng nhác không muốn cử động.

Hình như đứa bé này sợ chết trẻ như anh chị trước nó hơn nhiều, vì vậy liều mạng giày vò y, nỗ lực tuyên thệ sự tồn tại của chính mình.

Thẩm Thượng thư thở dài: "Trương thúc, trong phủ còn kẹo sơn trà không?"

Cụ ông hí ha hí hửng đi tới tủ bát tìm: "Ta nhớ mình còn tới tận hai bao, ta tìm cho ngài."

Trên nóc nhà Trác Lăng hơi nhướng mày, cấp tốc chạy về trong cung.

Tiểu Hoàng đế đang vào triều sớm.

Trác Lăng lặng yên không một tiếng động chạy đến bên cạnh hắn, nhỏ giọng nói: "Thẩm đại nhân muốn ăn kẹo sơn trà."

Tiểu Hoàng đế thấp giọng nói: "Tới tẩm cung của trẫm, lấy toàn bộ kẹo sơn trà trong tủ đem đến phủ Thượng thư."

Trác Lăng khéo léo nói: "Vâng."

Vì vậy, Thẩm Thượng thư cúi đầu nhìn giấy tờ, một bao kẹo sơn trà to vững vàng rơi xuống trên mặt bàn trống.

Thẩm Thượng thư thở dài: "Trác Lăng, ngươi đứng ở trên nóc nhà mỗi ngày, gió thổi vào mặt có đau không?"

Trác Lăng nhảy xuống, nói: "Không đau."

Thẩm Thượng thư nói: "Vào đây, giúp ta xem sổ sách."

Tính cách Trác Lăng hơi ngơ ngác, người lại rất nghiêm túc.

Thẩm Thượng thư kêu hắn xem sổ sách, hắn liền ngồi ngay ngắn xem sổ sách, vậy mà có thể thật sự chỉ ra được mấy chỗ không đúng.

Thẩm Thượng thư cầm phần giấy tờ cơ bản để riêng ra, cười lạnh: "Đám người bộ binh kia không còn quản thúc, lại bắt đầu nuốt quân lương."

Trác Lăng nói: "Để bệ hạ trừng phạt bọn họ."

Thẩm Thượng thư thở dài, nói: "Ta còn muốn tới cửa khẩu phía Bắc một chuyến nữa, tra rõ chuyện quân lương."

Trác Lăng cau mày: "Nhưng bệ hạ dặn dò, thân thể Thẩm đại nhân không ổn định, hạn chế hoạt động không cần quá vất vả."

Thẩm Thượng thư cười cười: "Bệ hạ lâm triều sao rồi?"

Trên triều một mảnh yên lặng như tờ, yên lặng đến mức không giống như trại chăn nuôi vịt trước kia.

Nửa ngày sau, một vị lão thần mới dũng mãnh đi ra, nặng nề quỳ xuống trước, run giọng nói: "Bệ hạ, hoàng hậu một nước, chính là gốc rễ vững chắc cho giang sơn, tuyệt đối không thể dễ dàng quyết định!"

Mặt Tiểu Hoàng đế không thay đổi ngồi ở ngai vàng: "Vậy theo góc nhìn của Chu đại nhân, người phương nào mới xứng làm hoàng hậu của trẫm?"

Gương mặt già nua của Chu đại nhân nhăn một cái: "Hiển nhiên là cần... cần... một người con gái hiền lương thục đức, gia thế thuần khiết, mới có thể coi là hoàng hậu một nước."

Ông là lão thần đã qua ba triều đại, thời điểm Trương Khích còn trị vì, ông cũng kiên định ở bên phe hoàng thất, còn kém chút bị công chúa tạo phản liên lụy đến mức giết luôn cửu tộc.

Bởi vậy, ông vốn rất hết sức bất mãn với Thẩm Thượng thư cùng phe với Trương Khích.

Vốn dĩ đàn ông làm hoàng hậu cũng đã là trái với luân lý, chớ nói chi thân còn mang tội nghịch tặc mưu phản.

Tiểu Hoàng đế cười lạnh: "Như vậy, hôm nay trẫm cũng không muốn xử lý chính vụ, không bằng Chu đại nhân thay trẫm nhìn xem, thiếu nữ nhà ai mới xứng với danh hoàng hậu một nước?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro