Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10

Đầu óc Trác Lăng mơ hồ.

Tiểu Hoàng đế nói: "Trác Lăng, đi đi."

Trịnh Ngưu Long và Trác Lăng đi khỏi.

Trong phòng đen kịt, Thẩm Thượng thư dùng tay trái thắp sáng cây nến.

Tiểu Hoàng đế rốt cục thấy rõ mặt Thẩm Thượng thư.

Văn nhân ôn nhu tuấn tú kia, vẫn còn bộ dáng nhẹ như mây gió, chỉ là gầy gò rất nhiều, trên mặt cũng không còn hồng hào gì.

Thẩm Thượng thư nhẹ giọng nói: "Bệ hạ muốn nói cái gì cứ nói đi, thảo dân hơi mệt."

Tiểu Hoàng đế nói: "Trẫm còn chưa có cho phép ngươi từ quan, xưng thảo dân làm gì?"

Thẩm Thượng thư bất đắc dĩ: "Vi thần biết tội."

Y luôn có bộ dáng này, luôn giữ vẻ mặt bình tĩnh "Ngươi làm khó dễ ta rồi".

Tiểu Hoàng đế trầm mặc hồi lâu, mới miễn cưỡng nói một câu: "Ngươi thích trẻ con?"

Tay châm trà của Thẩm Thượng thư ngừng lại một chút, nhàn nhạt nói: "Không thể nói rõ là có thích hay không, chỉ là dù sao một người ở cũng hơi cô quạnh, muốn nuôi trẻ con cùng nhau ăn cơm thôi."

Tiểu Hoàng đế nói: "Hồi cung với trẫm, trẫm ăn cơm cùng ngươi."

Hắn nhớ tới đứa nhỏ kia, đứa đã... chết trong bụng Thẩm Đồng Thư. Hắn quá trẻ tuổi, còn chưa có học được cách làm một phụ thân, nhưng đứa con đầu tiên của hắn, cũng đã vĩnh viễn rời bỏ hắn.

Thẩm Thượng thư cười nhẹ: "Ngự thiện của bệ hạ quá quý giá, vi thần ăn dễ tiêu chảy."

Tiểu Hoàng đế vô cùng chật vật: "Thẩm Đồng Thư!"

Thẩm Thượng thư thở dài: "Nếu Bệ hạ không có chuyện gì quan trọng, mời trở về đi."

Y thực sự lười đàm luận nhân sinh với thằng nhóc cố chấp tùy hứng này.

Tiểu Hoàng đế trầm mặc một lát, nỗ lực hỏi: "Ngươi mệt mỏi không?"

Thẩm Thượng thư nói: "Vâng, vi thần mệt mỏi."

Tiểu Hoàng đế nói: "Vậy ngươi ngủ đi, trẫm chờ khi nào tinh thần ngươi tốt sẽ đàm luận với ngươi."

Thẩm Thượng thư nói: "Lúc vi thần ngủ, không quen có người khác ở bên cạnh."

Tiểu Hoàng đế cố chấp nói: "Ta sẽ bắt ngươi quen dần."

Thẩm Thượng thư không cãi lại tên thiếu gia bốc đồng này, không thể làm gì khác hơn là nằm ở trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.

Vị hoàng đế thiếu niên kia dập tắt cây nến, ngồi ngay ngắn trong căn phòng tăm tối lẳng lặng trông coi y.

Thẩm Thượng thư trở mình.

Y xác thực rất không thích người ngồi bên cạnh khi ngủ.

Trong phủ Thượng thư chỉ có vài ba người hầu quét sân nấu cơm giặt giũ cơ bản, buổi tối đều về ngủ trong phòng người hầu, chừa cho Thẩm Thượng thư cả một đêm thanh tĩnh.

Chỉ có... chỉ có lúc y bận bịu xử lý chính vụ ngủ ở trong cung, nửa đêm thường thường có một tên nhóc con khóc lóc đến gõ cửa sổ.

Thẩm Thượng thư không thể làm gì khác hơn là khoác quần áo đứng dậy, mở cửa sổ ra ôm tên nhóc đã khóc thành một bãi vào trong, lòng không gợn sóng vừa ngáp vừa hỏi làm sao vậy.

Thẩm Thượng thư kỳ thực không tính là yêu thích trẻ con lắm. Cả đời y sợ nhất là phiền phức, mà con nít khóc lóc không ngừng, là phiền phức khó giải quyết nhất trên đời.

Thế nhưng tên nhóc con mập khoác long bào màu vàng kia, lại khiến người ta không nhẫn tâm từ chối được, dụ dỗ dụ dỗ mãi, cũng thành thói quen.

Thẩm Thượng thư nhớ lại những chuyện cũ ngổn ngang kia, bên tai là tiếng hít thở trầm thấp của hoàng đế thiếu niên.

Y đang nghĩ bậy nghĩ bạ giữa tiếng hít thở trầm ổn, trong mơ mơ màng màng thật sự ngủ thiếp đi.

Tỉnh lại sau giấc ngủ, trời đã sáng choang.

Thẩm Thượng thư ngáp một cái ngồi dậy, xốc màn lên vừa nhìn, Tiểu Hoàng đế kia còn ở bên ngoài, gục xuống bàn ngủ say sưa.

Thẩm Thượng thư nhẹ nhàng đi tới bên cửa sổ, hai người tối hôm qua phụng mệnh đi dạo phố đang đứng trên nóc nhà đối diện, mỗi người một chóp mái nhà nhìn quanh bốn phương tám hướng.

Trịnh Ngưu Long nhìn thấy Thẩm thượng thư, nhảy xuống nhỏ giọng nói: "Thẩm đại nhân, ngươi có muốn tới quân doanh ở mấy ngày không?"

Thẩm Thượng thư bất đắc dĩ: "Lẽ nào tới quân doanh, bệ hạ sẽ không tìm được ta sao?"

Trịnh Ngưu Long cau mày: "Tên hoàng đế thối này quấn lấy ngươi mỗi ngày, chẳng phải sẽ khiến cho ngươi không được bình yên sao?"

Thẩm Thượng thư nói mà lòng không gợn sóng: "Đại sự quốc gia còn ở phía sau, hắn muốn quấn thì kệ hắn, ngươi nghĩ có thể quấn lấy ta được mấy ngày?"

Thẩm Thượng thư nói không sai.

Tiểu Hoàng đế vừa tới Giang Nam hai ngày, cấp báo trong kinh thành lại bay đến giống như hoa tuyết, thúc giục hắn hồi cung.

Tiểu Hoàng đế ném cấp báo Trác Lăng đưa tới cho Lưu tổng quản, không nói tiếng nào đứng ở phía sau Thẩm Thượng thư nhìn y viết chữ.

Ông lão hôm nay tới chính là muốn viết thơ tình, gửi cho thê tử đã yêu sáu mươi năm của lão.

Ông lão không biết chữ, lại ngâm thơ từ bài này tới bài khác, tay trái Thẩm Thượng thư luyện chưa tốt có vẻ theo không kịp tốc độ đọc thơ của ông lão một chút.

Tiểu Hoàng đế kinh ngạc nhìn gò má Thẩm Thượng thư bất đắc dĩ mỉm cười, ánh mắt rơi vào trên tay phải Thẩm Thượng thư khép lại trong tay áo.

Hắn chợt nhớ tới, ngày hắn bị đâm đó, Thẩm thượng thư che ở trước người hắn, lòng bàn tay phải bị kiếm dài đâm xuyên qua.

Một luồng ý lạnh từ đáy lòng bay lên, Tiểu Hoàng đế đột nhiên nắm lấy tay phải Thẩm Thượng thư, lớn tiếng nói: "Tại sao ngươi không dùng tay phải viết chữ?"

Lòng bàn tay Thẩm Thượng thư đau xót.

Tay phải của y bị phế, cuối cùng viết không được chữ, vẽ không ra tranh.

Tất cả những thứ này chính là... chính là bởi vì... y đã cản một lần ám sát cho tên nhãi con không biết điều vô liêm sỉ này!

Thẩm Thượng thư tính cách rộng rãi, những đau đớn khuất nhục y hứng chịu, đều sẽ biến thành mây gió nhẹ nhàng lạ thường.

Nhưng y là con người.

Là người, sẽ yêu, sẽ hận, sẽ cảm thấy đau.

Nhìn ánh mắt phẫn nộ chất vấn của cái tên nhóc xấu xa kia, trong lòng Thẩm Thượng thư thật sự có chút đau.

Y lạnh lùng chậm rãi rút tay về: "Không muốn dùng, không được sao?"

Tiểu Hoàng đế có chút cuống lên, dùng sức muốn giữ chặt tay Thẩm Thượng thư, lại không cẩn thận nhéo vào miệng vết thương trong lòng bàn tay.

Sắc mặt Thẩm Thượng thư trắng bệch, rên lên một tiếng, tay trái cầm bút vẽ ra một đường mực đen dài ngoằng nghèo trên giấy tuyên chỉ.

Tiểu Hoàng đế cuống quít buông ra, nâng tay Thẩm Thượng thư dùng sức thổi. Giống như lúc hắn té gãy chân khi còn rất nhỏ, đau đến mức khóc lên, Thẩm Thượng thư cũng từng thổi vết thương của hắn như vậy, nói với hắn rằng thổi thổi một hồi liền hết đau.

Ngón tay Thẩm Thượng thư run lên, không biết là bởi vì đau hay do cái khác. Mặt y không thay đổi rút tay về, nói với ông lão còn đang đọc thơ: "Tiền bối, giấy này dơ rồi, ta viết lại tờ khác cho ngài."

Tiểu Hoàng đế run giọng nói: "Đồng Thư, tay ngươi..."

Thẩm Thượng thư cúi đầu sao chép bài thơ tình kia, làm như không thấy Tiểu Hoàng đế lảo đà lảo đảo bên người.

Tiểu Hoàng đế lại kéo ống tay áo Thẩm Thượng thư một cái: "Trở về với ta đi, ta có thể mời đại phu tốt nhất thiên hạ cho ngươi, đan dược tốt nhất. Ta có thể trị hết tay ngươi, ta nhất định có thể trị khỏi tay ngươi!"

Thẩm Thượng thư bình tĩnh mà nói: "Thả ra, ta không muốn viết lại lần thứ ba, bệ hạ."

Tiểu Hoàng đế bạch nghiêm mặt buông tay ra, ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm cánh tay phải bị thương của Thẩm Thượng thư, ánh mắt nóng bỏng cơ hồ muốn đi vào bên trong vết thương kia.

Thẩm Thượng thư cảm thấy tên nhóc này bị mình răn dạy như vậy, nhất định không chịu được liền tức giận trở lại kinh thành đi.

Buổi tối, Tiểu Hoàng đế không có quay về thư quán, cả Trác Lăng luôn thích đứng ở chóp mái nhà cũng không lại đây.

Chỉ có Trịnh Ngưu Long tới, hán tử cao mét chín chen vào khung cửa nho nhỏ, muốn nói lại thôi.

Thẩm Thượng thư dùng một tay dọn dẹp giấy và bút mực trên bàn, thở dài: "Trịnh tướng quân, có chuyện mời nói."

Trịnh Ngưu Long ấp a ấp úng nói: "Thẩm đại nhân, tay ngươi..."

Hôm nay hắn mới biết, tay Thẩm Thượng thư, bị một kiếm ngày đó của hắn đâm phế.

Hắn là kẻ thô lỗ, nhưng cũng biết đôi tay này quý giá bao nhiêu, một bộ tranh chữ của Thẩm Thượng thư đáng giá bao nhiêu.

Thẩm Thượng thư thở dài: "Trịnh tướng quân muốn nói gì?"

Trịnh Ngưu Long lấy dũng khí nói: "Tên hoàng đế thối kia, lỡ như thật sự có biện pháp chữa khỏi tay ngươi thì sao?"

Thẩm Thượng thư nói: "Cho dù hắn thật sự có biện pháp chữa khỏi tay của ta, ta..." Y nhìn bầu trời tối đen ngoài cửa sổ, thấp giọng nói: "Trịnh tướng quân, ta mệt rồi. Ngươi cũng biết, gần vua như gần cọp."

Y rốt cuộc không còn tâm lực đi theo một quân chủ vui buồn không rõ, mà một nhóc con mập mạp luôn khóc đến rối tinh rối mù kia trong lòng y, cũng đã không cần y chăm sóc.

Trịnh Ngưu Long trầm mặc không nói.

Thẩm Thượng thư nói: "Trịnh tướng quân, ngươi quay về đi. Sau đó... không cần trở lại đây nữa."

Trịnh Ngưu Long qua lại thân cận với mình, Tiểu Hoàng đế thông minh quá phận kia sớm muộn cũng sẽ phát giác có chuyện không đúng. Lỡ như tra ra được thích khách trong hoàng cung ngày ấy chính là Trịnh Ngưu Long, e sợ sẽ có một trận náo loạn phiền toái lớn.

Tiễn Trịnh Ngưu Long đi, Thẩm Thượng thư ló đầu nhìn trên đường.

Đêm khuya trong hẻm nhỏ yên lặng, chỉ có chó hoang lưu lạc tình cờ đi qua dưới cây liễu.

Thẩm Thượng thư đóng cửa sổ lại, thu thập hành lý sơ sơ một chút, lặng lẽ rời đi từ cửa sau.

Muốn trốn, phải lẩn đi trong im lặng.

Tốt nhất là một mực không đề cập tới chuyện xưa cố nhân, mới có thể tiêu dao tự tại.

Nếu không chỉ cần nhìn thấy, y liền không nhịn được mà bắt đầu bận tâm.

Trong khách điếm tốt nhất thành Diên Châu, Tiểu Hoàng đế đang phê duyệt tấu chương dưới ngọn đèn.

Một cái bóng uyển chuyển bay vào từ cửa sổ, cung cung kính kính quỳ gối trước bàn: "Bệ hạ."

Tiểu Hoàng đế để bút xuống ngẩng đầu: "Trịnh Ngưu Long đi nói cái gì?"

Trác Lăng trả lời có nề nếp: "Trịnh tướng quân khuyên Thẩm đại nhân hồi kinh chữa thương với bệ hạ."

Tiểu Hoàng đế lộ ra một chút ý cười nơi khóe miệng: "Tên Trịnh Ngưu Long đó, lúc này ngược lại khá thức thời." Trong lòng Tiểu Hoàng đế đánh bàn tính nhỏ, đang nghĩ nên lợi dụng tên Trịnh Ngưu Long này như thế nào mới tốt.

Trác Lăng lại nói: "Còn có một chuyện, một phút trước, Thẩm đại nhân mang theo hành lý rời khỏi thư quán, đi về hướng cửa thành bên kia."

Tiểu Hoàng đế ngây ngẩn cả người: "Ngươi nói cái gì? Còn không mau đuổi theo! ! !"

Lưu tổng quản mài mực cho Tiểu Hoàng đế, cười nói: "Bệ hạ đừng vội, đừng vội. Thành Diên Châu không mở cửa thành vào ban đêm, Thẩm đại nhân muốn đi, cũng phải chờ tới hừng đông mới có thể ra khỏi thành. Huống hồ, bệ hạ cũng không muốn tiếp tục làm tổn thương tình cảm của Thẩm đại nhân có đúng không?"

Tiểu Hoàng đế hít sâu một hơi.

Cả cuộc đời hắn, chưa từng bao giờ hốt hoảng như vậy.

Thật giống như chỉ cần nhớ tới khung cảnh như mây mù ảo mộng kia, liền hoảng loạn dữ dội, liều mạng muốn bắt lại, nhưng càng dùng sức càng không bắt được.

Cùng bầu bạn trong thâm cung mười bảy năm, hắn chưa từng nghĩ rằng, Thẩm Đồng Thư sẽ rời đi.

Tên văn nhân kia quá ôn nhu, quá bận tâm, giống như cả đời đều quấn quanh hắn và mảnh giang sơn to lớn này, bất kể phát sinh cái gì cũng sẽ không rời đi.

Nhưng Thẩm Đồng Thư rời đi, hơi ấm ôn nhu đó cách hắn càng ngày càng xa, dần dần không cảm giác được nữa.

Tiểu Hoàng đế rùng mình một cái giữa khoảng không lạnh lẽo vô hạn.

Thẩm Đồng Thư, trẫm không cho ngươi rời đi.

Trẫm không cho!

Trong tim hắn lạnh đến mức đau đớn, cơ hồ một khắc cũng ngồi không yên: "Người tới, trẫm muốn tới cửa thành chờ."

Thẩm Đồng Thư đi vào một quán rượu mở cửa suốt mười hai canh giờ, kêu hai lạng thịt bò một bình rượu hâm nóng, ngồi yên lặng ngắm hoa đào liễu rũ trong màn đêm.

Đêm tháng Ba ở Giang Nam luôn nổi gió ấm, đã không còn ai gọi thêm rượu hâm nóng.

Hầu bàn gác đêm mờ mịt nhìn vị khách tuấn tú kia: "Khách quan, ngài... ngài muốn hâm rượu?"

Thẩm Thượng thư nhẹ nhàng nói: "Ta đã trải qua biến cố lớn trong mùa đông năm kia, không uống được đồ lạnh."

Mùa đông năm ngoái, gió tuyết kinh thành lạnh đến mức thấu xương.

Y quỳ gối trong màn tuyết lớn kia, giữa sự băng lạnh và cơn quặn đau mất đi con trai mình.

Việc sẩy thai cuối cùng đã để lại bệnh nguồn trong thân thể y. Không chịu được gió, không uống được nước lạnh, mỗi ngày lấy ấm sắc thuốc làm đồ ăn, nuốt mấy tháng cũng không thấy tốt hơn.

Một chiếc xe ngựa dừng ở bên ngoài quán rượu, Thẩm Thượng thư nhìn thiếu niên dẫn ngựa, cau mày thở dài.

Là Trác Lăng.

Xem ra nhãi con kia, đang ngồi ở trong xe ngựa sao?

Quả nhiên, hoàng đế thiếu niên tự phụ kiêu căng xuống xe. Bảy, tám thị vệ thái giám che trước chắn sau đi vào quán rượu nho nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro