Chương 1
Trong kinh đồn đãi, vị quyền thần trứ danh Thẩm Thượng thư dẫn Hoàng Thượng chạy trốn giữa ban ngày ban mặt.
Về lời đồn đãi này, Thẩm Thượng thư bị xiềng chân còng tay trong lãnh cung phát ra kháng nghị khiển trách mãnh liệt.
Đáng tiếc lãnh cung hẻo lánh dân cư thưa thớt, chỉ có mấy con chuột già kêu chít chít mới có thể nghe được tiếng la hét của y.
Thẩm Thượng thư thở dài, hỏi những con chuột kia: "Các ngươi nói coi, nếu ta thật sự đi theo Thiều Khanh, có phải ít nhất cũng được ăn ngon hơn một chút so với hiện tại hay không?"
Đám chuột già tụ cạnh nhau phân chia ăn cái màn thầu cứng ngắc và nước canh đục ngầu của y, cũng không có phản ứng với loài động vật hai chân đang lải nhải không ngừng này.
Thẩm Thượng thư dựa lên bức tường đầy bụi và mạng nhện trong lãnh cung khe khẽ cười khổ.
Mới nửa ngày trước, y đã cả gan thả mỹ nhân sắp bị Tiểu hoàng đế mạnh mẽ cưỡng chế yêu quý đi mất.
Việc đó giống như là đoạt thức ăn trong miệng cọp, giành thịt từ mồm sói, giựt đồ chơi của nhóc con, còn quăng ra ngoài xa mười tám vạn dặm nơi nó không thể với tới.
Đáng tiếc thằng nhóc con này, chính là nhóc con quyền thế nhất tâm cơ nhất thiên hạ.
Không nên chọc vào, chính xác là không thể trêu chọc.
Đêm khuya, mấy con chuột ăn uống no đủ nằm trên đất ngủ ngon. Cửa lãnh cung "Kẹt kẹt" vang lên một tiếng, một chiếc đèn lồng trắng bệch bay vào như ma quái.
Thẩm Thượng thư không ăn một ngày, hai mắt như du hồn nhìn ngọn đèn lồng kia, một gương mặt tuấn tú so với quỷ càng giống quỷ, sâu kín nói: "Bạch Vô Thường, ngươi rốt cục cũng đến dẫn ta đi sao?"
Bạch Vô Thường không có tới, đi vào là thị nữ thiếp thân của Tiểu Hoàng đế.
Thẩm Thượng thư ai thán một tiếng.
Đúng như dự đoán, nhóc con có quyền thế nhất khắp thiên hạ âm trầm đi tới, nghiến răng nghiến lợi: "Đến cùng ngươi đã đưa Thiều Khanh tới chỗ nào! ! !"
Thẩm Thượng thư mỉm cười: "Bệ hạ, xin bớt giận, cứ dễ dàng phát hỏa thì người không cao đâu."
Tiểu Hoàng đế đã có vóc dáng rất cao rút kiếm chém rụng một góc bàn, lớn tiếng uy hiếp: "Nếu không nói trẫm liền giải ngươi vào Thiên Lao lấy đại hình hầu hạ!"
Thẩm Thượng thư thở dài: "Ta thật sự không biết."
Y chỉ phái người đưa Lý Thiều Khanh đi Giang Nam, nhưng những người kia nửa đường đều bị Cẩm y vệ chặn giết.
Một bầy ngựa điên mang theo một người mù, trời mới biết đã chạy đi nơi đâu.
Tiểu Hoàng đế tức giận đến sầm mặt lại rồi: "Nếu không phải... Nếu không phải nhìn tới..."
Thanh âm hắn có chút run, rốt cuộc không giữ được dáng vẻ long uy cuồn cuộn. Vì vậy, câu nói kế tiếp liền không có nói ra.
Hắn làm hoàng đế bù nhìn mười lăm năm, tận mắt nhìn tên thô lỗ kia nắm chắc binh quyền tru diệt phụ mẫu tỷ tỷ của chính mình, còn phải nhẫn nhịn hận ý cung cung kính kính gọi tên thô lỗ kia là thái sư.
Là họ Thẩm giúp hắn, vào thời điểm ý chí hắn u ám, họ Thẩm cứ như đùa với sủng vật lơ đãng dạy hắn làm sao chưởng khống triều thần, đoạt lại thực quyền.
Chính là điểm tình cảm mỏng manh ấy, mới làm cho hắn chưa hề ném họ Thẩm vào đại lao trọng hình đánh chết.
Tia sáng quá mờ, Thẩm Thượng thư không thấy rõ ánh mắt biến hoá thất thường của Tiểu Hoàng đế, không thể làm gì khác hơn là thở dài: "Bệ hạ, ngài rảnh rỗi ở đây ép hỏi vi thần, chẳng bằng thỉnh cái tên đại bán tiên tiếng tăm gì đó, tính tính giùm ngài ngũ hành Lý Thiều Khanh thuộc cái gì, có khả năng đi nơi đâu nhất."
Tiểu Hoàng đế vung một kiếm chém bay cái bàn, nổi giận đùng đùng phất tay áo mà đi.
Thẩm Thượng thư thở dài, ôn nhu động viên con chuột nào đó bị Tiểu Hoàng đế dọa sợ: "Đừng sợ, hắn chỉ có thể hướng về phía ta, không ăn các ngươi."
Thẩm Thượng thư là loại người thích ứng trong mọi hoàn cảnh, hoàng đế muốn nhốt y ở trong này, y liền ngoan ngoãn ở lại đây.
Cơm nước quá khó ăn, y sẽ ăn ít đi chút, còn lại dùng để nuôi chuột.
Ban đêm gió lạnh, y liền xé chút vải vóc lung ta lung tung đắp lên trên người, ngược lại cũng ngủ đến ấm áp thơm ngọt.
Trong tẩm cung, Tiểu Hoàng đế lại ngủ không được.
Hắn cứ một phút chốc nhớ tới Thiều Khanh của hắn, một phút chốc lại nghĩ tới cái tên Thẩm Thượng thư đáng ghét kia.
Tiểu Hoàng đế trằn trọc trở mình.
Cũng không biết họ Thẩm kia, lúc này đang làm gì.
Sẽ không lấy cơm nước hắn ban thưởng nuôi đám chuột kia đi! ! !
Tiểu Hoàng đế càng nghĩ càng giận, thở phì phò vọt tới khoác quần áo đứng dậy, vọt tới bên ngoài lãnh cung.
Bên trong lãnh cung đen kịt một màu, Thẩm Thượng thư đã ngủ từ lâu.
Tiểu Hoàng đế trầm mặc ở trong gió đứng một phút, giận dữ rời đi.
Mấy ngày sau đó, Tiểu Hoàng đế cũng không có tiếp tục tới lãnh cung nữa.
Hắn có quá nhiều việc phải làm. Những chuyện này, thậm chí còn quan trọng hơn việc tìm kiếm nơi trốn của Thiều Khanh.
Trương Khích tại vị nắm quyền mười mấy năm, cựu thần của Tiên đế bị thanh tẩy hầu như không còn, người lưu lại trừ sĩ tử trẻ tuổi hắn vừa đề bạt hai năm qua mới ra, chính là đảng cũ còn vương tơ lòng với Trương Khích.
Còn có mấy người, là người bên cạnh Trương Khích ngày xưa hắn thu mua được khi ưng thuận quan to lộc hậu cho họ.
Những người này, chỉ có thể làm một quân cờ trở mình lúc sinh tử, không có tác dụng lớn.
Vì vậy sơn hà chín quận trời đất rộng lớn, hết thảy đều muốn hắn bắt đầu lại từ đầu.
Thẩm Thượng thư ở bên trong lãnh cung nuôi chuột, thỉnh thoảng sẽ nhìn chân trời nghĩ: Thiều Khanh kia là tiểu thiếu gia được sủng từ nhỏ đến lớn, một người bỏ trốn nơi xa xôi.
Y có thể sống qua mùa đông này không?
Thẩm Thượng thư nghĩ đi nghĩ lại, liền không nghĩ nữa.
Người đưa cơm gần đây càng đến càng lười biếng, có lúc cách mấy ngày mới đưa tới cho hắn nửa sọt bánh màn thầu cứng, ngay cả rễ dưa muối đều lười cho thêm.
Thẩm Thượng thư biết, nhóc con tay cầm quyền thế đệ nhất thiên hạ, triệt để để y phơi mình nơi này, y cũng không xác định mình có thể sống qua mùa đông này không.
Thẩm Thượng thư bắt đầu nghiêm túc lập kế hoạch chạy trốn.
Y tìm ra một chút mực nhỏ và bút cùn từ trong tủ lãnh cung che kín mạng nhện, vẽ sơ đồ tuần tra phòng vệ trong cung. Y đã bị giam vài ngày, không biết Tiểu Hoàng đế có cải biến quy định tuần tra của Ngự lâm quân hay không, chỉ có thể thử vận may.
Khi nhàn hạ, Thẩm Thượng thư chỉ dựa vào ký ức mô phỏng mấy bức danh họa tiền triều, không tính quá thật, thế nhưng đã thừa sức lừa gạt nhóm phú thiếu ngu ngốc thích tỏ ra văn nhã này đó trong kinh thành.
Sau khi chạy ra khỏi hoàng cung, bán mấy bức họa này đi, cũng kiếm được đủ tiền để y đi Lịch Châu hoặc là loại địa phương nhỏ như Lang Châu tiêu dao khoái hoạt hai ba năm.
Thẩm Thượng thư đánh bàn tính vang cạch cạch.
Kế hoạch của y là đào tẩu trong mùa đông.
Vào mùa đông, bên trong ngự thiện phòng sẽ chồng chất rất nhiều bánh màn thầu cứng rắn, người trông chừng y ném một sọt bánh màn thầu như vậy cho y, mười ngày nửa tháng cũng sẽ không lại đây.
Trời thu năm đó, mưa to hết chín quận, cả chân tường kinh thành đều ứ nước đọng dày nửa thước.
Bậc thang lãnh cung thấp, nước mưa dột vào trong phòng, chảy vào trong động chuột, cả nhà chuột mập chết đuối.
Mấy sủng vật Thẩm Thượng thư nuôi hết nửa năm chết trong một chốc, trong lòng y có chút chua xót, thở dài một tiếng, đi vào sân đào mộ dựng bia cho một nhà đáng thương này. Còn vẩy mực múa bút một bài "Văn tế nhà chuột", cực kỳ chú tâm làm chuyện lạ lùng là đốt trước mộ phần.
Chờ y tế điện xong, ngẩng đầu lại nhìn thấy một góc vạt áo minh hoàng (*Màu vàng của long bào).
Tiểu Hoàng đế trẻ tuổi âm lệ kia, đã đứng ở dưới cây hòe già trước cửa lãnh cung, âm u nhìn y.
Thẩm Thượng thư ngửi thấy được mùi rượu, y mỉm cười: "Bệ hạ có chuyện phiền lòng?"
Trong mắt Tiểu Hoàng đế trẻ tuổi có chút men say, kinh ngạc mà nói: "Đê Việt Châu sụp, quốc khố... lỗ thủng cứu tế lấp không nổi... Thẩm đại nhân..."
Thẩm Thượng thư thở dài, đứng dậy vắt khô nước mưa trên vạt áo, nói: "Bệ hạ, vào nói."
Tiểu Hoàng đế trẻ tuổi thật giống như có chút choáng váng, thẳng tắp theo sát y đi vào, một cước giẫm vào vũng nước đọng trong phòng, bắn tóe ướt vạt áo long bào.
Tiểu Hoàng đế bị bắn tóe ướt một thân, vẫn ngơ ngác theo sau Thẩm thượng thư, từng bước từng bước dẵm bọt nước tung toé.
Thẩm Thượng thư quay đầu lại giơ tay: "Dừng."
Tiểu Hoàng đế ngoan ngoãn đứng tại chỗ.
Thẩm Thượng thư bất đắc dĩ, nói: "Ngồi."
Tiểu Hoàng đế ngồi ở trên chiếc ghế nghiêng nghiêng lệch lệch.
Thẩm Thượng thư đề bút: "Con số phủ Việt Châu báo lên, là bao nhiêu."
Tiểu Hoàng đế hoảng hốt một chút, nói: "Bảy mươi vạn lạng, còn có lương thực năm ngàn xe, vải vóc dược liệu, cũng là con số lớn."
Thẩm thượng thư: "Đừng nóng vội, ngươi từ từ bình tĩnh mà nói, ta cũng sẽ chậm rãi tính."
Thẩm Thượng thư ở trong triều hơn mười năm, từ một quan Lại bộ nho nhỏ hồ đồ làm đến chức Thượng thư nhị phẩm, hơn nửa thời gian là ở Hộ bộ. Tiền bạc và lương thực của Quốc khố tiến vào lại rút ra. Lấy vào ra sao, xuất ra như thế nào, sử dụng nhiều hay ít, tất cả đều được viết rất rõ ràng lên một cuốn sổ sách trong lòng y.
Y tinh tế hỏi tình hình tai nạn ở Việt Châu, khu đất đai gặp tai hoạ, lượng mưa mấy ngày kia ra sao.
Cuối cùng, y vẽ một vòng tròn trên dãy số: "Bốn mươi vạn lạng, là đủ."
Tiểu Hoàng đế cũng không biết tỉnh rượu được mấy phần rồi, hai mắt thẳng tắp cong cong nhìn chằm chằm tay Thẩm thượng thư.
Thẩm Thượng thư có một đôi tay rất đẹp, trắng nõn, thon dài, khớp xương rõ ràng. Như trong sách nói, tay văn sĩ vung bút như múa kiếm.
Tiểu Hoàng đế cau mày, hồn đã bay đến chín tầng trời bên ngoài.
Thiều Khanh... tay Thiều Khanh không phải như vậy.
Tay Thiều Khanh rất nhỏ, mềm mại giống như không có xương cốt, nắm trong tay ấm áp thư thích, như là mật hoa quế sắp chảy mềm.
Thẩm Thượng thư ngẩng đầu: "Bệ hạ, ngươi cảm thấy thế nào?"
Tiểu Hoàng đế như vừa tình giấc chiêm bao, cắn răng nghiến lợi nghĩ, chính là cái tên hỗn trướng này, làm mất Thiều Khanh của hắn rồi!
Thẩm Thượng thư nói: "Đoàn vật tư cứu trợ thiên tai đầu tiên có thể lấy trước bảy phần mười lương thực, hai phần mười dược thảo, một phần hiện ngân. Còn bệ hạ tự mình phái người thân tín cầm thánh dụ trong tay áp giải từng đoàn, cần phải đưa lương thực và dược thảo đến trong tay bách tính."
Tiểu Hoàng đế trầm mặc, cúi đầu nhìn tờ giấy tính toán của Thẩm Thượng thư, thật lâu không nói.
Thẩm Thượng thư bỏ bút xuống, không để ý nói: "Bệ hạ, chuyện của vi thần đã làm xong. Cụ thể phải làm như thế nào, còn phải thỉnh bệ hạ tự mình hạ chỉ quyết đoán."
Tiểu Hoàng đế nói: "Ái khanh nói rất khá."
Thẩm thượng thư: "? ? ?"
Tiểu Hoàng đế tỉnh rượu, hắn ngẩng đầu nhìn toà lãnh cung bị nước mưa nhấn chìm này, tâm lý không nói ra được là cảm xúc gì.
Nếu không có say rượu thất thố, hắn kiên quyết sẽ không đến tìm Thẩm Thượng thư cầu viện.
Càng sẽ không nghĩ tới, Thẩm Thượng thư thật sự sẽ kiên trì giúp hắn phân tích thế cuộc đưa ra biện pháp giải quyết.
Hắn cho là, đối phương sẽ có chút phẫn uất, sẽ có oán hận. Khoảng thời gian bị hành hạ đến người không ra người quỷ không ra quỷ này, lòng người dù sao cũng nên có chút hận ý.
Ít nhất... Ít nhất nên châm chọc khiêu khích hắn vài câu, hoặc là từ chối cung cấp trợ giúp.
Nhưng Thẩm Thượng thư chỉ đứng ở nơi này, bên trong toà lãnh cung người không ra người quỷ không ra quỷ, đứng ở bên trong nơi tàn tạ và nước bẩn lầy lội, bất động thanh sắc thay hắn giải quyết một cái phiền phức đau đầu như búa bổ.
Hờ hững như sen, tự có thanh quý, không nhìn ra nửa điểm thần sắc bất đắc dĩ.
Phong hoa khí độ như vậy, càng làm cho hắn bỗng dưng sinh ra mấy phần hận ý không rõ nguyên do.
Tiểu Hoàng đế khôi phục âm lệ ngày xưa, cười lạnh: "Ái khanh ở đây, sống có tốt không?"
Thẩm Thượng thư nói: "Vẫn thế."
Tiểu Hoàng đế nói: "Trẫm muốn đổi nơi ở cho ái khanh, ái khanh nghĩ như thế nào?"
Thẩm Thượng thư nhìn nhóc con quyền thế ngập trời này, cuống họng đắng lại, không thể làm gì khác hơn là than thở một tiếng: "Thần, lĩnh chỉ tạ ân."
Thẩm Thượng thư vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười mang theo một chút mong đợi, muốn nhìn coi nhóc con này sẽ giày vò mình ra sao.
Nhưng Tiểu Hoàng đế lại vung tay lên, mang y vào trong tẩm cung của mình.
Trang hoàng bên trong Bàn Long điện không có đổi, kể cả chân nến trên bàn, cũng là cái do năm ấy bị Tiểu Hoàng đế năm tuổi làm sứt hỏng.
Trên bàn bày tấu chương có chút hỗn độn, vị trí bên tay trái để một túi kẹo sơn tra.
Thẩm Thượng thư kẹp một viên kẹo sơn tra lên, than thở: "Bệ hạ vẫn còn yêu thích ăn kẹo sơn tra."
Tiểu Hoàng đế trầm mặc hồi lâu, nhàn nhạt nói: "Thỉnh thoảng để giải ngộp thôi."
Thẩm Thượng thư cười xấu xa: "Ăn đường có thể giải ngộp, lại không giải được tương tư."
Tiểu Hoàng đế thẹn quá hóa giận: "Câm miệng!"
Thẩm Thượng thư vội vã nhẫn cười cúi đầu: "Bệ hạ thứ tội."
Tiểu Hoàng đế đứng thẳng bất động nửa ngày, nói: "Thôi, ngươi tới."
Thẩm Thượng thư đi tới.
Tiểu Hoàng đế giơ tay, thái giám thả một quyển sơn hà đồ từ trên giá sách xuống.
Thẩm Thượng thư nói: "Bản đồ lũ lụt ở Việt Châu?"
Tiểu Hoàng đế nói: "Đây là bản vẽ tình hình tai nạn phủ Việt Châu báo lên, ái khanh thay trẫm nhìn, có thể có chỗ gì không hợp với lẽ thường."
Thẩm Thượng thư thở dài, nhận mệnh mà đi tới, thay Tiểu Hoàng đế xem bản vẽ.
Y đại khái chính là mệnh lao lực trời sinh, không quản người ngồi trên vị trí này là ai, y đều muốn tận tâm tận lực mà đảm nhiệm chức trung thần mưu sĩ cộng thêm vai mẹ già ôn nhu.
Lũ lụt Việt Châu dằn vặt đến mùa đông mới kết thúc, cuối cùng một đoàn áo bông gỗ đá cũng được đưa đến khu tai nạn, Thẩm Thượng thư rốt cục thật sự thở phào nhẹ nhõm.
Thở phào một hơi, Thẩm Thượng thư đã hai tháng không có ngủ một giấc ngon, giờ khắc này gánh nặng trong lòng rốt cục thả xuống, chỉ cảm thấy trước mắt chợt lóe một mảng sáng chói mắt, thân thể bỗng nhiên thoát lực choáng váng một trận, thẳng tắp ngã xuống về phía sau.
Y cười khổ một tiếng, nghĩ rằng chính mình chắc sẽ ngã đập xuống trên nền đá xanh lát đất rồi.
Nhưng tiếp được y, chính là cánh tay của nhóc con.
Tiểu Hoàng đế lo lắng gọi: "Thẩm ái khanh! Thẩm ái khanh!"
Thẩm Thượng thư mơ mơ màng màng than thở.
Tên tiểu tử này, sao lại lớn đến cao to như vậy, cánh tay ghìm đến mức khiến y không thở được.
Y còn nhớ rất nhiều năm trước, đứa nhóc kia nho nhỏ như con chó con vậy, mặc long bào màu vàng lăn lộn đầy đất, mắt long lanh muốn ăn kẹo sơn tra.
Khi đó, y còn cảm thấy dù nhóc con nghiêm túc một chút, kỳ thực cũng thật đáng yêu.
Thẩm Thượng thư thở dài, mỏi mệt lâm vào giấc ngủ mê man.
Y không phải người thích tưởng nhớ quá khứ, ở nơi nào y cũng có thể sống đến mức như cá gặp nước.
Nhưng mấy ngày nay, y lại mơ về ngày trước.
Mơ tới hai người bạn tốt bỏ chạy nơi xa xôi không rõ sống chết, mơ tới nhóc con tròn vo nhỏ tuổi ngây thơ hồn nhiên màu vàng óng.
Khi đó thật tốt, một đứa nhỏ tròn tròn lăn lăn luôn nhút nhát lén lút trốn ở trong bụi cỏ nhìn y, sau khi bị y phát hiện lại đỏ mặt đi ra, trong tay nắm một quyển Thiên Quân Sách hoặc là Sơn Hà Luận, nhỏ giọng nói: "Thẩm ái khanh, trẫm... Trẫm... Đọc có chút không hiểu, ngươi nguyện ý vì trẫm giải thích nghi hoặc không?"
Y làm sao có thể nói không muốn?
Tỉnh lại sau giấc ngủ, ngoài cửa sổ là bầu trời mờ mịt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro