Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 33: Hoa hồng nguyệt quý

Tác giả: Bạch Nhứ Trầm

======

" Bạch Úc ở sao? Có người nói là có việc gấp muốn tìm cậu, tôi cũng gọi cho cậu không được, nên dứt khoát đưa người lại đây. "

Nhân viên công tác đỡ lấy hai thanh niên vừa vặn đụng vào nhau, theo sau nói với Bạch Úc.

" Chu Dật? Có việc gì quan trọng sao? "

Bạch Úc không khỏi nhướng mày, cậu cũng không nghĩ tới Lâm Mặc sốt ruột ra cửa thế mà sẽ một đầu đụng phải bạn tốt tới tìm mình.

" Là tao nè, tao có việc gấp, nhưng mày vẫn luôn không trả lời tin nhắn, điện thoại cũng gọi không được, cho nên tao dứt khoát trực tiếp lại đây, hy vọng không có quấy rầy đến công việc của mày. "

Chu Dật vịn vào khung cửa ổn định lại thân thể, nhỏ giọng nói với bạn tốt.

Bạch Úc cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, mặt trên xác thật có mấy tin nhắn bị cậu xem nhẹ, còn có một tin nhắn thông báo nạp tiền điện thoại.

Đã quên nạp tiền điện thoại.

[ Chu Dật: Bạch Úc, phương pháp lần trước kia còn có thể lại dùng sao? Tao có người bạn bè thân thiết cũng khá nghiêm trọng, hiện tại đang bị người trong nhà hắn nhốt dưới tầng hầm ngầm, con người hắn rất rất tốt, tao có thể bảo đảm, hắn tuyệt đối sẽ không để lộ ra ngoài. ]

[ Chu Dật: Bạch Úc! Nhìn thấy tin nhắn thì trả lời tao nhé, điện thoại của mày gọi không, rất gấp rất gấp, người nhà hắn tính ngày mai liền đưa hắn đến cục điều tra, nói không chừng sẽ bị giết đó! ]

[ Chu Dật: Mày còn không trả lời, thì tao đến tìm mày đó. ]

Bạch Úc:..... Mày liền vội vã đem bạn tốt của mày cũng biến thành hình dạng của tao như vậy sao?

" Chuyện này chúng ta nói đi, không phải ngày mai mới quyết định sao, còn có vài tiếng đồng hồ. "

Bạch Úc đưa cất điện thoại đi, nhìn thoáng qua văn phòng, ý bảo đối phương chú ý hoàn cảnh hiện tại.

" Tao hiểu tao hiểu, đây là bí mật của hai người chúng ta, tao ai cũng không nói, mày cứ yên tâm. "

Chu Dật hạ giọng dán sát tai Bạch Úc nói.

Rốt cuộc là loại chuyện dựa vào quan hệ mới có thể để lấy được thuốc đặc trị mà trên thị trường không có lưu thông này, khẳng định không thể đem lên mặt bàn nói được.

Mọi người có thính giác đại đại tăng lên sau khi trở thành thức tỉnh giả:......

" Vậy tao chờ mày tan làm rồi lại liên hệ nhé. "

Chu Dật hoàn toàn không biết toàn bộ những lời nói của mình đều có thể bị những người khác nghe được trở về bình thường âm lượng, lúc này mới rảnh nhìn về phía Lâm Mặc đã đâm vào mình.

" Ờ thì.... Cậu không sao chứ. "

Đối phương không chỉ có đụng vào trên người hắn, còn bởi vì lực phản lại mà đụng đầu vào khung cửa.

Thang âm thanh thúy kia nghe liền biết sẽ rất đau.

" Không sao không sao, là do tôi chỉ lo mở cửa không chịu nhìn đường, lời này hẳn là tôi hỏi mới đúng. "

Lâm Mặc xoa xoa chóp mũi của mình, hắn là một thức tỉnh giả, đương nhiên không có khả năng bị người thường đâm bị thương.

Chu Dật vội vàng xua tay tỏ vẻ mình cũng không sao, khi hắn xoay người tính toán rời đi, lại chợt dừng bước, lại lùi lại trở về, cẩn thận quan sát Lâm Mặc: " Trông cậu quen quá. "

" Là bạn cùng trường, phỏng chừng đã từng ở vườn trường gặp qua nhau. " Bạch Úc nhắc nhở.

" Không phải cái này, là..... "

Chu Dật nhìn mặt Lâm Mặc, biểu tình dần dần rối rắm lên.

Hắn nhớ ra rồi, hắn từng ở trong vòng bạn bè của Hoàng Nhụy nhìn thấy mặt người này.

Lúc ấy Hoàng Nhụy còn xứng một câu " Hình như đụng phải crush rồi ", chính mình còn cảm khái, nếu Bạch Úc cũng thấy bài này, chỉ sợ lại muốn trốn ở trong chăn khóc.

Bạch Úc còn không biết bạn tốt của mình đang suy nghĩ gì: " Nếu không phải, thì chắc chính là thấy qua trên TV. "

Nhưng Chu Dật không thích xem tin tức trên TV, nếu không cũng sẽ không không biết cậu đã gia nhập cục điều tra, còn thường xuyên xuất hiện ở trên đài truyền hình thành phố.

" Thật đúng là không phải. "

Chu Dật nhìn Lâm Mặc, lại nhìn Bạch Úc, quay đầu đi xem Lâm Mặc, lại vặn trở về xem Bạch Úc, sắc mặt trở nên cực kỳ phức tạp, lại đè thấp thanh âm,

" Bạch Úc, cậu từ lúc nào lại có quan hệ tốt với tình địch của cậu như vậy? "

" Bang "

Thanh âm bút ký tên bị bẻ gãy vang lên ở trong văn phòng an tĩnh phá lệ rõ ràng.

Chu Dật chịu đựng ánh nhìn chăm chú cuat mọi người, thong thả dịch chuyển ra sau lưng Bạch Úc, trên mặt lộ ra một mạt mỉm cười xấu hổ lại không mất lễ phép.

# Luận một câu thành tiêu điểm toàn trường thì phải làm sao bây giờ? #

# Hắn cũng không biết tất cả mọi người đều có thể nghe được a #

" Tình địch gì, sao tôi chưa từng nghe các cậu nói qua? "

Sở Trạch Hoài ngồi ngay ngắn, ném bút ký tên bị bẻ gãy vào thùng rác.

" Em cũng không biết mà. "

Lâm Mặc trợn tròn mắt nhìn Bạch Úc, sao hắn cũng không biết hắn cùng Bạch Úc còn có một tầng quan hệ tình địch này?

" Không phải mày thích Hoàng Nhụy hả? Lần trước tao còn thấy mày theo dõi người ta rời đi —— "

" Mày im miệng cho tao, ra cửa chờ tao đi. "

Bạch Úc mạnh mẽ đẩy Chu Dật đi, kết quả lại cảm giác được cổ áo phía sau bị người túm chặt.

" Cho nên hai người các cậu hiện tại là muốn đi tìm cái này cái gì Nhuỵ, đúng không? "

Sở Trạch Hoài lôi người trở lại trong văn phòng, đôi mắt vàng cam nhìn về phía Lâm Mặc,

" Mình em đi đi, anh bỗng nhớ ra, anh đã từng thấy cô ấy ở một tiệm trà tên Xuân Phong. "

Nếu là để cho bọn họ cùng đi, không biết chừng sẽ sát ra chút lửa tình yêu gì đó.

Không được, y không cho phép.

Lâm Mặc nhìn anh trai mình một giây trước còn tinh thần uể oải, nói gì cũng nhớ không rõ, giây tiếp theo đã tinh thần sáng láng túm bạn tốt của hắn trở về, liền tên của địa điểm đều nói rõ ràng rành mạch, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói chút gì, chỉ là ngơ ngác gật đầu.

Cục diện vừa mới còn có chút hỗn loạn an tĩnh lại, Nguyên Tuyết cùng Yến Nhiên đang chuẩn bị ăn dưa đáng tiếc một chút.

Vốn cho rằng có thể nhìn đến một hồi trò hay đâu.

Kết quả liền ở thời điểm Bạch Úc bị túm trở về không vài giây, Lâm Mặc mới đi ra văn phòng hai bước, Chu Dật cư nhiên lại một lần nữa dò ra đầu:

" Đồng nghiệp của cậu nói rất đúng, Bạch Úc mày phải ngoan ngoãn ở chỗ này ngốc đi, tiệm trà Xuân Phong là chốn phong nguyệt ngầm, mày ngàn vạn đừng đi. "

Trường hợp lập tức an tĩnh lại.

Vẻ mặt Nguyên Tuyết bởi vì khiếp sợ mà có chút mờ mịt: " .... Chốn phong nguyệt..... Là chốn phong nguyệt trong tưởng tượng của tôi kia sao? "

Yến Nhiên cõng đao dựa vào bàn làm việc của mình: " A, nam nhân. "

Ngay cả Lâm Mặc cũng ngừng bước chân, vẻ mặt không thể tin tưởng, cuối cùng lại biến thành phức tạp: " Anh, khó trách vừa rồi anh ' nghĩ không ra '. "

Nếu không phải Bạch Úc muốn cùng hắn đi, chỉ sợ là anh hắn sẽ vẫn luôn ' nghĩ không ra ' nhỉ.

Sở Trạch Hoài đột nhiên lại phải tiếp nhận những ánh mắt phức tạp từ mọi người:..........

Từ từ, y thật sự chỉ là đi vào mua chút lá trà mang cho cô của y thôi, thật sự cái gì cũng không làm.

Chu Dật ở bên cạnh còn không có ý thức được tính nghiêm trọng từ câu nói của mình, lén lút tiến hành phổ cập khoa học cho Bạch Úc: " Bà chủ của tiệm trà là một quả phụ dáng người quyến rũ nóng bỏng, mang theo một đưa nhỏ tóc vàng kim sống một mình, nhưng phàm là nam nhân tuổi trẻ khí thịnh đều nhịn không được, mày tuyệt đối ngàn vạn ngàn vạn lần không được đến —— ngô —— "

" Mày câm miệng lại đi. "

Bạch Úc một phen bưng kín miệng hắn, lộ ra một nụ cười hiền lành.

Không nhìn thấy bây giờ Sở Trạch Hoài một bộ giây tiếp theo liền thiêu hủy toàn bộ cục điều tra hả?

Một tên Lâm Mặc không biết nói chuyện là đủ rồi, sao bạn tốt của cậu cũng là một bộ dáng này chứ?

Bạch Úc phi thường nghiêm túc mà suy xét có nên gửi cho đối phương quyển 《 Nghệ thuật nói chuyện 》 mà hệ thống download về không, để đối phương một lần nữa tu luyện lại hệ thống ngôn ngữ của mình.

**

**

Cuối cùng mọi người quyết định cùng đi đến tiệm trà Xuân Phong, thuận tiện còn kéo theo cả Chu Dật đang chờ ở bên cạnh.

" Tôi không biết nơi đó là cái..... Khụ, chốn phong nguyệt. "

Sở Trạch Hoài cùng Bạch Úc đi tuốt đàng ở đàng trước, nhưng vẫn có thể thoáng nhìn thấy hai cô nàng ở phía bên phải phía sau đang lặng lẽ nói chuyện.

Y loáng thoáng nghe được cái gì " Đều là như thế này " " Nam nhân " " Cơ bản toàn " " Dù sao tôi không sinh " loại lời nói này.

Nguyên Tuyết cùng Yến Nhiên rõ ràng càng biết rõ thính lực của thức tỉnh giả, thanh âm áp xuống còn thấp hơn cả Chu Dật, ngay cả y cũng nghe không được rõ ràng lắm.

Y thở dài, giải thích ở dưới loại tình huống này, luôn có một loại cảm giác giấu đầu lòi đuôi vậy.

Giải thích chính là che giấu, che giấu chính là sự thật.

" Tôi đương nhiên tin tưởng đội trưởng Sở. "

Bạch Úc vén tóc mái hơi dài ra sau tai, ngữ khí tùy ý tự nhiên.

Sở Trạch Hoài sửng sốt trong chớp mắt, theo sau khẽ " Ừ " một tiếng, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Chu Dật cùng Lâm Mặc đi sau cùng nhỏ giọng nói chuyện với nhau.

Có lẽ là do hai người đều có chung một điểm là không biết nói chuyện, nên vừa nói liền như đã quen từ lâu, nói từ đại học Thanh Hà đến cục điều tra, từ Hoàng Nhụy cho tới Bạch Úc, đề tài chưa bao giờ có dừng lại.

Rất nhanh, đã tới trước cửa tiệm trà Xuân Phong rồi.

Như những lời Chu Dật đã nói, bà chủ của nơi này đúng là rất xinh đẹp, dung mạo tinh xảo, dáng người nóng bỏng, biểu tình vũ mị, váy đen ngắn che khuất đùi thon, môi đỏ khẽ nhếch, hai ngón tay mảnh khảnh kẹp lấy một điếu thuốc lá.

Bước chân của Bạch Úc khẽ dừng lại, đôi mắt khẽ nheo lại.

Thật đúng là hoa hồng nguyệt quý.

" U, tới nhiều khách nhân như vậy à, xin mời vào trong. "

Quý Duyệt dụi tắt tàn thuốc trong tay, dẫm lên giày cao gót, dựa vào khung cửa cười nói.

" Không cần, cục điều tra thành phố Thanh Hà, hiện tại tiến hành kiểm tra nơi này theo thông lệ. "

Sở Trạch Hoài tiến lên đưa ra giấy chứng nhận của mình, bất động thanh sắc rời xa bà chủ đang muốn dựa vào trên người mình.

" Cái gì? Mấy ngày hôm trước không phải vừa mới kiểm tra sao? Trời ạ, khẳng định là có người xem tôi không vừa mắt nên cử báo, mệnh tôi sao lại khổ như vậy chứ? Ba ba của đứa nhỏ thì chạy theo tiểu tam trong lúc tôi sinh nở, một quả phụ như tôi đã phải cực cực khổ khổ mới nuôi được con, vất vả lắm mới có được một ít hy vọng, sao ông trời ác với tôi quá đi? "

Quý Duyệt sửng sốt trong chớp mắt, rồi không biết từ nơi nào lấy ra tới một chiếc khăn tay bắt đầu gạt lệ, khóc lóc than thở, phối hợp với dung nhan xinh đẹp, nhìn qua thật đúng là nhu nhược đáng thương,

" Nhưng các anh cứ yên tâm, cần phối hợp, tôi khẳng định vẫn là sẽ phối hợp, cô nhi quả phụ chúng tôi chính là lương dân tuân thủ pháp luật thành phố Thanh Hà. "

Nói xong, cô đứng lên, lấy một dáng vẻ nhu nhược nhưng cố nén kiên cường đi vào trong tiệm, lại không cẩn thận bị nền gạch làm vấp ngã trẹo chân, ngã mạnh xuống đất.

" A! Con, con của tôi! Đứa con mới hơn ba tháng của tôi! "

Quý Duyệt che lại bụng nhỏ của mình, máu tươi tràn ra, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy tái nhợt cùng thống khổ.

Bạch Úc không thể tin tưởng mà nhìn chằm chằm cô nàng.

Đều là thực vật, sao mà khác nhau quá?

【 Kỹ thuật diễn của hoa hồng nguyệt quý không tồi nha. 】 Hệ thống nhìn nữ nhân ngã dưới đất, cảm thán.

【 Trong khi ta còn đang học tập nghệ thuật nói chuyện của nhân loại, nàng cũng đã thuần thục kỹ thuật ăn vạ. 】 Bạch Úc tâm tình phức tạp, giữa thực vật cùng thực vật thật sự có khác biệt to lớn như vậy sao?

【 Không sao đâu, ngươi đã cường hơn những thực vật khác rồi. 】

Hệ thống an ủi,

【 Mà ngươi nghĩ nàng có nhận ra chúng ta không? 】

【 Không rõ lắm, rốt cuộc ta là đang chiếm một thân thể thuần nhân loại, hiện tại còn chưa hoàn toàn chuyển hóa xong thân thể này nữa. 】

Thời điểm một thực một thống nói chuyện phiếm, Lâm Mặc ở bên cạnh đã vọt lên muốn đỡ Quý Duyệt đưa đi bệnh viện, lại bị đối phương đẩy ra.

" Nam nhân thúi, đừng đụng vào tôi. A! A! Con của tôi! "

Vẻ mặt Quý Duyệt thống khổ lại mang theo một tia kiên định từ chối.

" Để tôi. "

Yến Nhiên bế đối phương lên chạy về phía bệnh viện, việc bế lên một cô gái với thức tỉnh giả hệ lực lượng như cô có thể nói là cực kỳ nhẹ nhàng, sức bật cũng cường, nháy mắt liền không có thân ảnh.

Bầu không khí xấu hổ bao phủ toàn bộ mặt tiền tiệm trà, những người còn lại hai mặt nhìn nhau.

" Ông xác định tình huống ông biết đến là chuẩn xác sao? "

Lâm Mặc quay đầu nhìn về phía Chu Dật, chần chờ nói.

Phát triển này đã hoàn toàn vượt qua mong muốn trước đó của họ.

Nếu là bà chủ sinh non thật thì phải làm sao bây giờ, thế chẳng phải là bọn họ đều phải bị cử báo à?

Lâm Mặc càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này, tâm đều bắt đầu luống cuống.

Mẹ hắn tuyệt đối sẽ đánh chết hắn đó.

" Nhưng lúc trước khi tui bị bạn mạnh mẽ lôi kéo lại đây, rõ ràng thấy được —— "

Chu Dật cũng vẻ mặt mờ mịt, theo sau hậm hực nói ở dưới ánh nhìn chằm chằm của Bạch Úc,

" Tui thật sự gì cũng không làm, chỉ nhìn nhìn mà thôi. "

" Có thể là thật sự tính sai...... "

Nguyên Tuyết nhỏ giọng nói, lời nói còn chưa nói xong, liền cảm giác được khí thế của người bên cạnh trầm xuống.

Hơi thở lạnh băng thổi quét qua toàn bộ không gian nhỏ bé này, sắc mặt Sở Trạch Hoài khó coi đến cực điểm, đôi cánh vàng kim sau lưng cơ hồ là mở ra trong nháy mắt.

Thời điểm khi y vừa tiến vào, còn cảm nhận được bên trong có hơi thở của rất nhiều người, nhưng liền ngay vừa rồi, những hơi thở này đã biến mất ngay lập tức, toàn bộ tiệm trà trống rỗng.

Bị lừa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro