Chương 28: Trái tim nhỏ tặng anh
Tác giả: Bạch Nhứ Trầm
======
Việc nghiên cứu nấm thần bí đã được giao cho viện nghiên cứu, còn việc điều tra về xuất xứ của loại nấm này thì được giao lại cho cục nông nghiệp đã phê chuẩn cho hạng mục trồng nấm làm giàu lúc trước, ngoài ra thì việc liên lạc mở họp trao đổi nhiệm vụ với các cục điều tra ở những thành phố khác thì chủ yếu dừng ở trên người cục trưởng.
Vì thế mấy người vừa mới đi công tác trở về lại trải qua cuộc sống bận rộn như trước.
" Đều là một ít nhiệm vụ thanh trừ ô nhiễm vật rất đơn giản, có thể đến một ít nhiệm vụ khó...... "
Lâm Mặc nằm nhoài ra bàn, nhìn một chồng nhiệm vụ cấp E cấp D trên giấy thở dài.
" Ô Nhiễm Vật cấp E đối với chúng ta mà nói có lẽ là rất đơn giản, nhưng chúng vẫn sẽ tạo thành tổn thất về tài sản cho dân chúng thành phố Thanh Hà, thậm chí uy hiếp đến tính mạng bọn họ, Lâm Mặc, lời này lén nói thì được, nhưng đừng để người ngoài nghe thấy. "
Sở Trạch Hoài xoay bút, đôi mắt vàng cam liếc nhìn em trai mình, khiến người sau giật mình hoảng sợ.
Những bài báo bên ngoài đó quá biết cách đổi trẳng thay đen.
Lâm Mặc chỉ là một người trẻ tuổi mới hơn hai mươi tuổi, lại đạt được lực lượng trước giờ chưa từng có, cứ luôn muốn đi giải quyết một ít nhiệm vụ càng kích thích càng mạo hiểm.
Nhưng những lời này nếu bị người bên ngoài nghe được, không chừng sẽ cho ra một bài ' vị điều tra viên nào đó vì thành tích của mình, thế mà lại có thể công nhiên đưa ra ngôn luận hy vọng nhiều một chút ô nhiễm vật nguy hiểm khủng bố, xem thường mạng sống của người thường?! '
" Em sẽ chú ý, em chỉ là muốn được tham gia vào nhiệm vụ nấm thần bí kia, nhưng mẹ em...... Cục trưởng Sở không cho em đi, bà ấy chỉ cho phép em đi dọn dẹp một chút ' rác rưởi ' trong thành phố thôi. "
Lâm Mặc vội vàng giải thích, đồng thời làm một động tác kéo khóa miệng.
Mỗi lần anh hắn nói một câu dài như vậy, thì chính là đại biểu đối phương đang ở frong trạng thái rất nghiêm túc.
" Anh biết, công việc của cục điều tra còn đen tối tàn nhẫn hơn so với những gì em tưởng tượng, nếu có thể, anh thật sự hy vọng trên thế giới này chỉ tồn tại những ô nhiễm vật cấp thấp mà thôi. "
Sở Trạch Hoài nhỏ giọng nói, y nhìn văn kiện khắp bàn, đúng là ngoại trừ một nhiệm vụ cấp A, thì còn lại đều là nhiệm vụ cấp D.
" Khó trách anh đột nhiên bắt đầu xử lý những ô nhiễm vật cấp thấp khác, em còn tưởng là chỉ có ô nhiễm vật cấp A mới đáng để anh ra tay. "
Lâm Mặc duỗi cổ, thị lực cực tốt của loài chim giúp hắn thấy được văn kiện trên bàn đối phương.
" Cũng không phải hoàn toàn là nguyên nhân này. "
" Chẳng lẽ cục điều tra lại không đủ người? Đoạn thời gian trước không phải đã bổ sung thêm rất nhiều người sao. "
" Không phải, là anh tính tiếp tục đảm nhiệm chức vị quan chấp hành khu vực Đông Châu, về sau tần suất trở về sẽ giảm rất nhiều, cho nên muốn thừa dịp còn ở đây, làm nhiều một chút. "
" Cái gì?!?! "
Thanh âm chói tai khi chân ghế xẹt qua sàn nhà vang lên, Lâm Mặc trợn to mắt, khiếp sợ đến mức quên khống chế âm lượng của mình,
" Mẹ em có biết không? Bà đồng ý sao? Không được, em không đồng ý, trị số hiện tại của anh còn chưa ổn định mà? "
Sở Trạch Hoài nâng mắt lên nhìn đối phương một cái: " Anh và em không giống nhau, chuyện anh làm không cần phải có sự đồng ý của mọi người. "
" Nhưng...... " Lâm Mặc há miệng thở dốc, còn muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn vào đôi mắt vàng cam của anh mình, hắn đột nhiên lại cái gì cũng đều không nói ra được.
" Không có nhưng, Bạch Úc, cậu đi với tôi một chuyến. "
Sở Trạch Hoài dời mắt đi, đặt một trang giấy có chữ ký của y xuống bàn Bạch Úc.
" Cùng nhau đi làm nhiệm vụ sao? "
Bạch Úc đang ăn dưa không nghĩ tới đề tài sẽ đột nhiên chuyển lên trên người mình, cậu tiếp nhận trang giấy, hỏi.
" Ừ, những đối tượng nhiệm vụ trước kia quá nguy hiểm, cho nên không cho cậu đi, hiện tại độ khó của nhiệm vụ này vừa vặn thích hợp. " Cũng thuận tiện thực hiện một chút trách nhiệm của đội trưởng.
" Rō. "
**
Đây có thể xem là nhiệm vụ " Chính thức " đầu tiên của Bạch Úc.
Không có con người kinh hoảng thất thố nơi nơi chạy loạn, không có cảnh tượng máu tanh kích thích, cũng không có tồn tại khủng bố nguy hiểm nào.
Vào thời điểm ô nhiễm vật cây liễu bị đo lường kiểm tra ra kia, thì toàn bộ cư dân đều đã được thông báo là phải tránh ở trong nhà, khóa cửa nhà cùng bảo trì giao lưu thông thuận, toàn bộ tiểu khu bị người của cục điều tra kéo dây đen phong tỏa.
Chỉ còn mỗi ô nhiễm vật cây liễu là loạn hoảng trong tiểu khu, vô năng cuồng nộ.
Không ít cư dân còn ghé vào trên kính pha lê nhà mình, kinh hãi lại tò mò nhìn vô số cành lá đang quơ quào cuồng loạn ở phía dưới.
Tốc độ Bạch Úc giải quyết ô nhiễm vật cây liễu này rất nhanh, tính từ lúc cậu đi đến tiểu khu này, đến khi ô nhiễm vật cây liễu tê liệt ngã xuống trên mặt đất, cũng chỉ mới trôi qua mấy chục phút.
Rốt cuộc đều là thực vật, cậu đương nhiên so con người càng hiểu biết về nhược điểm của đồng loại hơn.
Đương nhiên, để cẩn thận tránh bị nghi ngờ, cậu vẫn là kéo dài một chút thời gian, cũng không có ở trước mặt người khác ăn sạch ô nhiễm vật cây liễu này.
Cậu còn chưa từng ăn qua ô nhiễm vật loại thực vật bao giờ, cũng không biết là có vị gì.
Bạch Úc âm thầm liếm liếm răng, trên mặt vẫn là một bộ dáng vẻ ôn hòa trấn định, hơi hơi nghiêng đầu. " Đội trưởng Sở, đã giải quyết xong rồi. "
" Ừm, so với tôi nghĩ còn nhanh hơn một chút. "
Sở Trạch Hoài ý bảo những nhân viên công tác khác kéo thi thể ô nhiễm vật cây liễu đi,
" Cậu nên đi kiểm tra lại cấp bậc của mình, hẳn là đã tăng lên rồi. "
Bạch Úc " Vâng " một tiếng, có chút nuối tiếc nhìn thi thể ô nhiễm vật cây liễu bị kéo đi.
Sau khi kiểm tra ra cấp bậc đã cao hơn, thì có thể tự mình nhận nhiệm vụ giết ô nhiễm vật, sẽ càng tiện cho việc ăn những thi thể ô nhiễm vật đó hơn.
Chỉ là là chất lượng cùng số lượng khẳng định sẽ kém hơn khi đi theo sau Sở Trạch Hoài nhặt của hời.
Nhưng nếu sau này tần suất trở về của đối phương thấp đi, của hời này khẳng định cũng sẽ giảm thấp xuống theo, vậy thì cũng không cần phải vẫn luôn đem bản thân định vị trên vị trí hậu cần vận chuyển thi thể cùng viết công văn nữa.
Trong lòng Bạch Úc đang so sánh lợi hại giữa hai bên, thì có một bóng đen bỗng nhiên đánh úp lại từ trên cao, tốc độ nhanh đến không thể tưởng tượng.
Cậu theo phản xạ dùng dây đằng bó chặt lấy bóng đen kia, dưới ánh mặt trời, chân thân của đồ vật kia bị nhìn không sót gì.
Là...... Một bịch que cay.
Bạch Úc cùng Sở Trạch Hoài đồng thời mờ mịt một giây.
Ngay sau đó, động tác này giống như là đã mở ra một cơ quan nào đó, cửa sổ những nhà dân ở các chung cư xung quanh đều sôi nổi mở ra, vô số đồ ăn vặt bị ném ra ngoài, bùm bùm, rơi xuống chỗ hai người họ đứng.
Bên trái tiếp được một cái, bên phải lại bay qua tới một cái.
Bên phải tiếp được hai cái, bên trái lại bay qua tới ba cái.
Que cay, hạt dưa, trái cây khô, khô bò......
Chỉ với vài phút, hai người đã bị bao phủ ở trong đống đồ ăn vặt, không biết làm sao.
" Đội trưởng Sở. "
Toàn bộ những bộ phận có thể biến thành dây leo trên người Bạch Úc đều bị quấn đầy đồ ăn vặt, hai mắt mờ mịt nhìn Sở Trạch Hoài,
" Giờ phải làm sao đây? "
Đây vẫn là lần đầu tiên cậu đối mặt với loại tình huống bị nhân loại nhiệt tình cho ăn thế này.
" Đều là đồ ăn cư dân trữ ở trong nhà...... Cậu có nhớ là những nơi nào ném xuống không? Đưa về đi, so với chúng ta bọn họ càng cần những đồ ăn này hơn. "
Sở Trạch Hoài duỗi tay gỡ xuống một dây kẹo mắc trên cánh mình, cũng hơi có chút đau đầu.
" Hẳn là còn nhớ rõ...... "
" Cạc cạc cạc cạc —— "
Một bóng đen có tốc độ rớt xuống nhanh hơn nhiều so với những đồ ăn vặt lúc trước, hình thể cũng càng to hơn từ trên trời giáng xuống, lông chim bay loạn, nhấc lên một trận gió nhỏ.
Sở Trạch Hoài theo phản xạ tiếp được, lòng bàn tay truyền đến xúc cảm ấm áp.
Y nhìn vật trong tay, rơi vào trầm mặc.
Sao lại có cư dân ném gà xuống dưới lầu thế này, không phải, là thực sự có người nuôi gà trong chung cư sao.
Chú gà trong lòng ngực cùng y bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên, chú ta mở cánh ra, tiếng cạc cạc cạc vốn đầy hoảng sợ biến thành một loại tiếng khanh khách càng bén nhọn càng kỳ lạ, lông gà trên người đều dựng hết lên, hình như là đang cực lực triển lãm lông gà đẹp đẽ quý giá mỹ lệ của mình.
" Đội trưởng Sở, tiếng kêu của nó, hình như là đang...... " Đang theo đuổi phối ngẫu đó.
" Câm miệng, không được nói. "
" Ờ. "
**
Cuối cùng toàn bộ đồ ăn đều được Bạch Úc dùng dây đằng đưa về lại.
Bao gồm cả chú gà đã xem Sở Trạch Hoài thành đồng loại mà theo đuổi phối ngẫu kia.
Bạch Úc cảm thấy, nếu chú gà này không phải là tài sản của quần chúng nhân dân, cần thiết phải đưa về lại, thì đối phương tuyệt đối sẽ nướng chú ta ngay tại chỗ rồi.
Khụ, không thể cười, sẽ bị đánh.
Bạch Úc thao túng dây leo đưa mỗi một món đồ ăn vặt về đến từng nhà, có nhà không thu, phải đẩy kéo vài lần mới có thể đưa trả lại được.
" Tôi nhớ dây kẹo này được ném xuống từ chiếc cửa sổ ở tầng 18 kia. "
Sở Trạch Hoài đưa dây kẹo mềm hình gấu nhỏ cho Bạch Úc, nhìn đối phương thao tác mấy chục sợi dây leo đưa mỗi một món đồ ăn trở về.
Kỹ năng này đúng là rất tiện.
Chính y cũng có thể làm được, nhưng hiệu suất khẳng định không nhanh bằng đối phương, nói không chừng còn sẽ bị quần chúng nhân dân nhiệt tình mạnh mẽ kéo vào trong nhà.
Vào thì dễ, ra lại khó.
Sở Trạch Hoài nhớ đến một ít chuyện cũ trong trí nhớ, biểu tình bắt đầu trở nên nghĩ lại mà sợ.
Rồi y nhìn thấy vẻ mặt của Bạch Úc dần dần trở nên kỳ lạ.
" Tôi cảm thấy có người đang sờ tôi. " Giọng Bạch Úc trở nên kỳ quái.
" Có biến thái sao? " Sở Trạch Hoài ngẩn ra.
" Hình như cũng không phải. "
Bạch Úc thu dây leo đã đưa xong đồ vật về, đồ ăn vặt đã được cậu đặt xuống sàn nhà, phía trên sợi dây leo lại nhiều thêm một chiếc nơ bướm hồng nhạt.
Nơ bướm rất thường thấy, là loại nơ thường có trên hộp quà, nhưng ở giữa lại có một tấm card nhỏ, phía trên có một dòng chữ ngắn với nét viết thanh tú.
Yêu yêu Bạch Úc❤❤❤❤❤❤❤❤❤
Bạch Úc ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy một cô gái đứng sau cửa kính thủy tinh ở tầng 18 đang nhìn xuống, còn vươn tay lên đỉnh đầu làm hình trái tim với cậu, sau khi nhận ra cậu thật sự đang nhìn qua, lập tức thả tay xuống, bụm mặt chạy về trong phòng.
Đây là tư thế biểu đạt yêu thích của nhân loại sao?
Y cũng học theo bộ dáng của đối phương, dùng dây đằng màu xanh lục bày ra một trái tim màu xanh lục.
" Đội trưởng Sở, xem này. "
" Hở? "
Sở Trạch Hoài đang nói chuyện với nhân viên công tác phụ trách giải trừ phong tỏa tiểu khu, nghe Bạch Úc gọi thì quay đầu lại, liền thấy bên cạnh thanh niên là một chuỗi dài hình trái tim lớn nhỏ khác nhau được làm từ dây leo.
Dưới ánh mặt trời, dây leo màu xanh lục cùng lá cây lay động trong gió, đối phương mi mắt cong cong, cười khanh khách nhìn y:
" Tôi làm thật nhiều trái tim nhỏ, đều tặng cho anh. "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro