Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24: Trả thù

Tác giả: Bạch Nhứ Trầm

======


Thật ngọt,

Hương vị này, độ ấm này, máu tươi mới ra lò quả là ngon tuyệt, dù là hương vị hay năng lượng ẩn chứa bên trong, đều hoàn toàn ngon hơn và nhiều hơn so với những vảy máu đã lạnh lẽo, cứng ngắc kia.

Máu tươi nhè nhẹ trào ra từ chỗ dấu răng, còn chưa kịp ngưng tụ thành giọt, đã bị đầu lưỡi tham lam liếm láp mút lấy.

Bạch Úc kéo lấy vòng cổ giám sát, liếm sạch những tơ máu chảy ra ngoài, đến tận khi vết thương rất nhỏ lành lại dưới sự tác động của năng lực tự chữa lành cường đại, một tia máu đều thấm không ra mới thôi.

Cậu chưa đã thèm buông tay ra, một lần nữa nằm xuống giường, trở về lại trạng thái hơi thở mong manh yếu ớt, lộ ra một nụ cười suy yếu: " Đội trưởng Sở đừng áy náy, tôi đã ' trả thù ' lại rồi. "

Sở Trạch Hoài hoàn hồn lại từ sự ngạc nhiên, nhất thời cũng không biết nên nói gì, chỉ là " Ừ " một tiếng rồi về lại vị trí của mình.

Trả thù sao?

Đây mà là trả thù sao.

Ngọn lửa lúc đó của y mang theo mục đích một đòn giết chết kẻ địch, nhưng lúc ấy Bạch Úc lại ở ngay phía sau cánh cửa, trực tiếp dùng mặt nhận đợt công kích này, đối phương không chút phòng bị lại yếu ớt như vậy, giờ nằm trên giường bệnh chỉ vứt bỏ nửa cái mạng đã tính là vận khí rất tốt rồi.

Cái gọi là " Trả thù " của đối phương chính là cắn ra một dấu răng nhợt nhạt trên cổ y, miệng vết thương còn chưa đến một phút đã tự mình khép lại, nói thật, y thật sự là cảm giác gì cũng không có.

Không đúng.

Cũng không thể nói là không có cảm giác gì.

Cảm giác đau cơ hồ là không có, nhưng là xúc cảm khi cổ bị đầu lưỡi của đối phương liếm qua lại thật sự rất rõ ràng, ấm áp ướt át, hơn nữa còn có chút ngứa, rõ ràng chỉ là một khối nhỏ trên cổ bị cắn, lại như là chỉ trong nháy mắt, loại cảm giác tê tê dại dại đó đã chảy khắp toàn thân trên dưới.

Sở Trạch Hoài sống 27 năm, đây là lần đầu tiên có loại xúc giác kỳ kỳ quái quái này.

Lâm Mặc ở bên cạnh nhìn Bạch Úc lại lần nữa nằm trở về ở bên trái, rồi nhìn anh trai đã rơi vào trầm tư ở bên phải, muốn nói lại thôi.

Vì sao cứ cảm thấy trả thù của Tiểu Bạch không giống như là trả thù, càng như là... Khụ... Càng như là cảnh tượng trong bộ phim tối qua hắn thức đêm xem hơn?

Nghĩ đến khả năng đáng sợ này, Lâm Mặc lật đật vỗ vỗ mặt mình, làm bản thân mình tỉnh táo lại.

Sau hắn lại dùng đầu óc thức đêm xem phim đi phỏng đoán anh mình cùng Tiểu Bạch như vậy chứ?

Nhất định là Tiểu Bạch không muốn anh hắn áy náy vì đã ngộ thương đồng bạn, cho nên mới làm bộ làm tịch "Trả thù" một chút.

Lâm Mặc cảm thấy suy đoán này của mình mới là đáp án chính xác, không khỏi tâm sinh cảm động.

Bạch Úc đúng là dịu dàng thận trọng lại thiện giải nhân ý mà.

**

**

Bạch Úc đang nằm trong khách sạn xa hoa, hoàn toàn không biết hình tượng của mình đã lại lần nữa bị thay đổi.

Vốn dĩ sở Trạch Hoài còn muốn cưỡng ép cậu nằm viện thêm hai ngày nữa, nhưng Bạch Úc lo lắng thân thể không hề bị thương của mình không thể gạt bệnh viện lâu, dứt khoát tìm đại một lý do, rời đi bệnh viện ở vào khách sạn 5 sao tại thành phố Lâm Hải.

Đương nhiên, tiền là Sở Trạch Hoài trả.

Đối phương cũng không thể thời thời khắc khắc ấn cậu trên giường bệnh được, chỉ có thể lùi một bước, nhưng vẫn không cho phép cậu rời khỏi khách sạn, càng không cho cậu tham gia vào nhiệm vụ công tác còn lại.

Vì thế Bạch Úc vui vẻ nằm trên giường lớn mềm mại, một nửa thời gian dùng để đọc sách xem phim, tận lực tăng mạnh trình độ ngụy trang thành nhân loại bình thường của mình, một nửa thời gian còn lại dùng để trò chuyện cùng Lâm Mặc, nghe đối phương trào phúng đủ mọi chuyện về thành phố Lâm Hải, thuận tiện được đến một ít tin tức bên lề.

Ngẫu nhiên cũng sẽ giao lưu cùng hệ thống, chế định một chút kế hoạch tương lai, phục bàn lại những vấn đề xuất hiện khi bản thân mình ngụy trang thành nhân loại trước đó.

Ta cảm thấy hiện tại ngươi đã rất giống một nhân loại rồi, không có chút sơ hở nào cả, chỉ là thỉnh thoảng ngươi vẫn làm ra một vài hành động quá mức mạo hiểm.

Hệ thống hồi tưởng lại những việc Bạch Úc đã làm trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, cho dù đã qua rồi, nhưng nó vẫn không chịu nổi tâm kinh hoàng số liệu nhảy nhót.

Từ lúc bắt đầu chỉ có thể trộm lấy băng vải có máu bị Sở Trạch Hoài vứt bỏ, đến ' lơ đãng ' đụng vào miệng vết thương của người ta, rồi đến bây giờ thì trực tiếp cắn cổ người ta.

Hoàn toàn là đánh bất ngờ, dù người ta không có miệng vết thương, cậu cũng muốn mạnh mẽ chế tạo miệng vết thương cho người ta.

Mấu chốt là khi cậu làm xong những động tác nhỏ lớn mặt này, Sở Trạch Hoài không chỉ không phát hiện khác thường, mà còn cảm thấy áy náy với người này.

Khó trách có thể trở thành Boss thực vật khủng bố nhất trong các boss.

Nếu một phân đoạn nhỏ nào trong đó xảy ra vấn đề, bị đối phương nhận thấy được không thích hợp, Bạch Úc liền sẽ bị biến thành một mâm thực vật nướng thơm ngon ngay tại chỗ.

Hóa ra ngươi muốn nói cái này à. Không cần lo lắng, nhắm chắc ăn rồi ta mới làm đó chứ, gần đây ta xem rất nhiều sách về tâm lý học con người, cẩn thận phán đoán, lớn mặt xuất động, tinh chuẩn đắn đo, giả bộ lên một chút áp lực đều không có.

Bạch Úc lười biếng ưỡn mình trên giường lớn mềm mại, trong đôi mắt nửa mở mang theo tia lười biếng, không chỉ đã hoàn toàn không còn dáng vẻ yếu ớt phảng phất muốn chết đến nơi không lâu trước đó, mà thậm chí còn có một loại cảm giác thỏa mãn khi ăn uống no nê.

Vậy thì được, nếu không phải là chính tay ta đã dùng thẻ bảo hộ cấp vvvvvip mà chỉ có người chơi mới được dùng cho ngươi, lại tự mình kiểm tra được ngươi chỉ là bị nướng chín hai ngón tay, ngoài ra thì chuyện gì cũng không có, thì nói không chừng ta cũng sẽ bị ngươi lừa gạt rồi.

Hệ thống nhìn Bạch Úc như hai cây (người) khác nhau với trước đó, cho dù lại lo lắng, cũng không thế không thừa nhận kỹ thuật diễn của đối phương đã tiến bộ vượt bậc.

Chỉ mới qua mấy ngày ngắn ngủi, mà Bạch Úc đã từ một cây thực vật luôn lo lắng bị người khác nhận thấy được hành động dị thường dẫn đến nhìn thấu thân phận phi nhân loại, biến thành một cây thực vật biết giả bộ suy yếu tìm cớ quang minh chính đại uống máu người ta.

【 Sao mà chuyện gì cũng không có? Tế bào thực vật có trong hai ngón tay đó cũng rất trân quý nhé, cũng phải yêu cầu một lượng năng lượng nhất định mới có thể một lần nữa mọc ra đó. Chỉ là đúng thật là nhờ họa được phúc, năng lượng lấy được từ máu tươi, cao hơn nhiều so với số năng lượng bị tổn thất từ hai ngón tay này. 】

Bạch Úc nhướng mày, dư vị lại vị máu mới mẻ thơm ngọt kia, lại không nhịn được liếm liếм môi.

Khác với cảm giác sắc bén bình thường Sở Trạch Hoài luôn mang đến, làn da trên cổ đối phương lại trắng nõn mềm mại, chỉ cần hơi dùng sức một chút, là sẽ dễ dàng lõm vào trong.

Dòng máu thơm ngọt ấm áp chảy xuôi dưới làn da, còn có thể cảm nhận được tiếng tim y đập nhanh hơn vì động tác của cậu.

Dưới khoảng cách gần như là bằng không ấy, từ khóe mắt cậu có thể dễ dàng nhìn đến bên trong cổ áo đồng phục đen...

Hầu kết Bạch Úc khẽ nhúc nhích.

Cậu quả nhiên vẫn là mơ ước thân thể của đối phương.

Đồng phục màu đen của cục điều tra thành phố Thanh Hà khá xinh đẹp lưu loát, lúc trước khi đối phương dựa vào lan can bằng gỗ bên hồ trường đại học Thanh Hà, thân đồng phục màu đen này liền cực kỳ tôn lên dáng người xinh đẹp eo thon chân dài của đối phương.

Nhưng không thể không nói, có đôi khi đồng phục xác thật cũng rất vướng bận.

Nếu không có chúng, toàn thân trên dưới liền có thể tùy tiện để cậu cắn rồi, lượng máu ở cổ nhiều, nhưng bởi vì cổ là bộ vị trí mạng của con người, có nguy hiểm bị đối phương tấn công theo phản xạ, cho nên lúc trước Bạch Úc cũng không dám dùng nhiều lực cắn mạnh xuống, sau khi nhận thấy được tơ máu chảy ra liền nhanh chóng thu sức lại rồi mút lấy.

Tiếp theo có thể nếm thử cổ tay, mức độ nguy hiểm so với cổ thấp hơn nhiều, có thể cắn sâu hơn một chút.

Trong khi Bạch Úc còn đang tưởng tượng về một tương lai tốt đẹp sung sướng, thì hệ thống cũng đã chuyển hướng sang đề tài mới.

【 Bạch Úc, ta bỗng nhiên nhớ tới một chuyện. Hai căn cành khô Sở Trạch Hoài giúp ngươi chặt bỏ kia hiện tại vẫn còn đang đặt trong không gian hệ thống của ta, ngươi cảm thấy có thể dùng chúng để làm gì? 】

Sau khi hệ thống cắn nuốt một nửa ' Khách sạn tử vong ', cuối cùng cũng có đủ năng lượng để mở ra không gian hệ thống, Bạch Úc dứt khoát ném cành khô bị chặt bỏ của mình vào trong.

Bạch Úc thu hồi lại trí tưởng tượng từ tương lai sung sướng về, chống cằm suy nghĩ trong chốc lát: 【 Làm thành vũ khí đi, hiện tại thực lực của ta vẫn còn quá yếu. 】

Chuyện quan trọng nhất bây giờ, chính là không từ thủ đoạn tăng lên thực lực trở về trình độ đỉnh cao ban đầu, chuyện bị ' Hỏa tịch ' đuổi chạy lần này, tuyệt đối sẽ trở thành lịch sử đen trong thực (nhân) sinh của cậu.

Cành khô bị lửa đốt qua cực kỳ cứng, những cái gai ở bên trên có thể gia tăng thuộc tính hút máu, vào thời điểm quan trọng còn có thể tăng thêm một chút độc tố, rất thích hợp để chế tạo thành vũ khí.

【 Được, việc này cứ giao cho ta, vừa hay ta cũng am hiểu làm các loại đạo cụ. 】

Hệ thống đặt hết tâm trí vào việc chế tạo vũ khí, không tiếp tục nói chuyện nữa.

Trong đầu khó khăn lắm mới yên tĩnh, thì bên ngoài lại bắt đầu ồn ào.

Bạch Úc đứng dậy đến cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Chỉ thấy một con ốc biển to lớn cỡ ba người đàn ông trưởng thành cộng lại đang bám vào góc tường một tòa nhà thương mại, không ngừng dùng vỏ ốc của mình gõ ' loảng xoảng loảng xoảng ' vào tòa nhà, khiến bụi bặm bay đầy trời.

Những người buôn bán quanh đó chỉ trong nháy mắt đã dọn xong quán, rồi vừa nhanh chóng vừa trật tự đẩy quầy hàng của mình chạy đi, toàn bộ quá trình cực kỳ yên tĩnh, không có hoảng loạn cùng thét chói tai, giống như đã được diễn tập vô số lần trước đó.

Chỉ chốc lát sau ốc biển ô nhiễm vật đã bị điều tra viên chạy tới đánh chết, họ còn chưa kịp kéo ốc biển đi, thì những chủ quầy hàng trước đó rời đi tránh vào nơi an toàn đã một lần nữa đẩy quầy hàng quay trở lại, tiếp tục mở quán rao hàng.

Cứ như là chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Bạch Úc nhìn ốc biển to lớn dần dần bị kéo đi kia, lại nhìn sang phố ăn vặt không khác gì so với mười phút trước, nhịn không được cảm khái một câu, năng lực thừa nhận, phòng tuyến tâm lý cùng năng lực ứng biến của dân chúng thành phố Lâm Hải thật mạnh mẽ.

Cả con phố lại lần nữa tấp nập người, hương thơm nhàn nhạt theo cửa sổ bay vào trong phòng, không chỉ có mùi hương thơm ngon từ đồ ăn của con người, mà còn có mùi hương thơm ngọt từ nguyên liệu nấu ăn đỉnh cấp.

Bạch Úc lần theo mùi hương nhìn xuống dưới.

Sở Trạch Hoài đang đứng trước một quán nướng hải sản, và đang nhận lấy mấy chục que nướng hải sản từ chủ quán.

Hiếm lắm mới thấy y thu cánh vào trong, cũng không mặc đồng phục đen của cục điều tra thành phố Thanh Hà, khói trắng lượn lờ làm mờ đi sự sắc bén và tăng thêm vài phần mềm mại cho y.

Đôi mắt vàng cam kia cũng không còn lạnh như băng nữa, khi đối phương nhìn lên vừa vặn chạm mắt với Bạch Úc.

***

Mấy chục giây sau.

" Bạch Úc, cậu đã khỏe hơn chút nào chưa. "

Sở Trạch Hoài một tay cầm que nướng, một tay đỡ lấy khung cửa sổ, lộn người vào phòng.

" Đã khỏe hơn nhiều rồi,cảm ơn anh quan tâm. "

Bạch Úc ngồi ở mép giường dịch người vào trong nhường chỗ cho đối phương.

" Không cần cảm ơn đâu, cậu bị như vậy cũng là do tôi mà ra, huống chi, tôi còn nợ cậu một lời xin lỗi. "

Sở Trạch Hoài nhìn khuôn mặt vẫn có chút tái nhợt của cậu, nhớ tới sự ' trả thù ' đáng yêu của cậu, thở dài trong lòng.

Không hổ là người nhà, ý tưởng của y không khác gì với Lâm Mặc, đều cho rằng tiểu đội viên chỉ là muốn giảm bớt sự áy náy của y.

Y vươn tay xoa đầu đối phương: " Nếu cậu muốn được bồi thường, cứ nói trực tiếp với tôi, chỉ cần tôi có thể làm được tôi đều sẽ làm cho cậu.

Bạch Úc chớp chớp mắt, ánh mắt dừng trên những que nướng đang bốc khói kia: " Vậy tôi có thể ăn cái này không. "

Trong que nướng có loài cá đặc sản của thành phố Lâm Hải,thành phố Thanh Hà không có, Bạch Úc nhìn đến mức nổi cơn thèm ăn.

Người nào đó mới vừa rồi còn hứa hẹn lập tức quyết đoán từ chối: " Không được. "

Đồ nướng không tốt cho dạ dày, huống hồ ông chủ còn cố ý cho thêm rất nhiều ớt cay.

Bạch Úc:......

Yên lặng nằm trở lại cũng kéo chăn lên. Jpg

Hứ, có một que nướng mà cũng không cho, đây mà là bồi thường gì chứ?.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro