
Chương 53 (2)
Bệnh viện trung tâm thành phố.
"Đào, vậy là ngày mốt mổ rồi, Đào đã hứa là sẽ đi với em rồi đấy."
Lâm Nhã Nghiên lần trước không dám nói với Tuấn Hạo nên đành một mình tới bệnh viện để bó bột cánh tay, lúc đó tâm lý vừa sợ sệt vừa đau, vậy mà lần này đi với Bình Tĩnh Đào, phải nói là khác một trời một vực, tâm lý cực kỳ thoải mái. Đúng là chỉ cần ở bên cạnh người mình yêu, thấy cái gì cũng đơn giản dễ dàng.
Cô bất giác cảm thấy có lỗi với Tuấn Hạo, cô nói với anh bây giờ cô đang phải đóng kịch để lôi kéo Bình Tĩnh Đào, như vậy vừa gây ra mâu thuẫn giữa Bình Tĩnh Đào với Danh Tĩnh Nam vừa đẩy kế hoạch lên nhanh một bước, và anh đã ngậm ngùi đồng ý. Nhưng mà... sao cứ càng ngày càng yêu con người kia không biết, kế hoạch gì gì đó cô đều quăng cả ra sau rồi, chuyện này mà chẳng may lộ ra, đừng nói là Bình Tĩnh Đào, ngay cả cô cũng khó lòng thoát được cơn thịnh nộ của Tuấn Hạo.
Nghĩ tới thôi mà sống lưng đã lạnh toát, cô đưa tay ra muốn nắm lấy bàn tay ấm áo của Tĩnh Đào thì lại chẳng thấy đâu, bỡ ngỡ nhìn sang bên cạnh cũng không thấy. Lâm Nhã Nghiên hoảng hốt ngó xung quanh, cuối cùng cũng thấy Tĩnh Đào đang đứng tuốt đằng xa, đứng bất động nhìn chằm chằm chiếc điện thoại.
"Đào làm gì vậy? Sao tự dưng lại dừng lại, làm em quay qua không thấy đâu, lo muốn chết." Lâm Nhã Nghiên đứng bên cạnh Bình Tĩnh Đào mà thở hồng hộc, làm cô phải chạy lại, người gì không biết.
Nhìn Tĩnh Đào cứ chăm chú với cái điện thoại, không để ý đến cô, liền giận dỗi cướp lấy điện thoại. Coi cái gì mà cô nói cũng không nghe, đáng giận.
Cô vừa nhìn vào đã thấy một đoạn video đang chạy dở, được upload lên confession của trường, với tốc độ lượt xem đang tăng lên đến chóng mặt. Video rất rõ nét, Lâm Nhã Nghiên không khỏi choáng, rốt cuộc lúc cô không ở trường, chuyện gì đã xảy ra vậy?
Video quay lại cảnh hỗn loạn xảy ra ở phía sau căn tin trường, được một sinh viên quay lại, đang trở nên cực hot.
Lâm Nhã Nghiên bấn loạn, ai cũng bàn tán về cặp bài trùng như hình với bóng này từ bạn thành thù vì một cô gái, mà ai cũng biết cô gái đó chính là bảo bối tâm can của Ilen quyền lực nhất trường, video này không hot mới lạ.
Chỉ có cô mới biết Tuấn Hạo đánh nhau với Minh Dương không phải vì lý do đó. Chẳng lẽ là mấy tấm ảnh, rõ ràng cô đã dặn khi nào cô kêu hành động mới được làm cơ mà.
Lại còn có cả Danh Tĩnh Nam xuất hiện nữa, sao lại trùng hợp quá vậy?
Lâm Nhã Nghiên một chút cũng không rời mắt khỏi màn hình. Vừa có chút lo lắng, lại hiếu kỳ. Đặc biệt, đoạn video về sau khiến cô không khỏi đắc ý. Vội vàng lay tay Bình Tĩnh Đào, người đang trưng khuôn mặt u ám kia xem.
"Này, Đào nhìn đi." Cô chỉ vào màn hình điện thoại, cảnh trong video thấy Tuấn Hạo đã bỏ đi, chỉ có Minh Dương đang khuỵu dưới đất, tay phải ôm lấy vai trái, còn Tĩnh Nam thì lại ngồi kế bên, không ngừng khóc, quan tâm hỏi han Minh Dương: "Nhìn cô ấy lo lắng chưa kìa, vừa khóc vừa lo cho Minh Dương, nhìn hai người họ cứ như đang yêu nhau ấy. Tình cảm quá cơ."
Nhã Nghiên hài lòng nhìn biến tấu trên khuôn mặt Tĩnh Đào thay đổi, cũng đồng thời ngoan ngoãn không châm dầu vào lửa nữa, làm quá Tĩnh Đào lại đâm ra ghét cô, khó lắm mới được người ta yêu thương quan tâm, ngu gì dại dột để mất.
Mà phải nói, ngày hôm nay thực sự may mắn. Lâm Nhã Nghiên trong lòng thầm cảm ơn Tuấn Hạo, không nhờ có anh thì bây giờ chẳng có kịch vui để coi rồi. Cô nắm chặt lấy tay Bình Tĩnh Đào, thoải mái dựa người vào.
"Đào, làm sao đây? Hai nhân vật chính đến rồi kìa."
Quả đúng như lời Lâm Nhã Nghiên nói, bước ra từ cánh cửa phòng trước mặt họ không ai khác chính là Danh Tĩnh Nam là Minh Dương.
...
Tĩnh Nam nhẹ nhàng dìu Minh Dương, tự nhiên anh lại bị thương vì em, khiến em cảm thấy tội lỗi quá. Anh vốn chẳng liên quan gì đến chuyện này, vậy mà...
"Em bỏ cái mặt đấy đi. Anh đã trách em cái gì đâu, cũng đã bảo không sao rồi, tới bệnh viện làm chi cho mắc công. Thấy chưa, chỉ là bong gân nhẹ thôi." Minh Dương mỉm cười xoa đầu em.
"Thôi, em thấy cứ kiểm tra cho chắc ăn. Chứ anh mà bị gì, từ giờ em không dám gặp mặt anh nữa đâu."
"Này, nói như vậy, nếu anh thật sự bị gì, em không gặp anh nữa tức em muốn rũ bỏ trách nhiệm đúng không? À, thì ra là như vậy nha, không được rồi, Tĩnh Nam xấu tính quá đi." Minh Dương nửa đùa nửa thật, giả vờ tổn thương trước mặt em.
Em thì không hiểu tại sao lại giãy đành đạch lên giải thích: "Anh nói cái gì thế? Em không có nha, cái này là anh nói đấy, anh mới xấu tính, anh á!"
Nhìn thấy em đỏ mặt, lại cuốn quých giải thích, khiến anh buồn cười không chịu nổi, càng muốn trêu ghẹo em: "Thôi đi, hồi nãy em vừa nói thế đấy, đừng có cố ngụy biện nữa."
"Đã nói là không phải mà..." Tĩnh Nam nói với theo, mặt ấm ức rất đáng thương.
"Hahaha..."
"Ôi trời ơi, hạnh phúc quá cơ."
Một giọng nữ chua chát vang lên, Minh Dương với Tĩnh Nam liền lập tức quay lưng lại tìm chủ nhân của giọng nói đó.
Danh Tĩnh Nam có chút đứng hình, có chút chạnh lòng, chỉ một chút thôi, bởi vì hôm nay nhận quá nhiều cú sốc rồi, nên em thấy giây phút này bình tĩnh quá, có sao đâu, chỉ là thêm một chút bằng chứng, củng cố thêm tính chân thật cho mấy tấm ảnh của Tuấn Hạo, như một cái tát thức tỉnh em.
Mạnh mẽ vậy mà chân cứ như nhũn ra, không kịp nắm lấy áo người kế bên có khi em lăn ra đất rồi cũng nên.
Chị và người đó tiến triển nhanh quá, còn dắt nhau đi bệnh viện, chắc để kiểm tra cái tay rồi, quan tâm lo lắng như thế. Còn em bệnh lại chẳng thấy chị đâu.
Cảnh này lại thấy quen quen, đúng rồi, trên ti vi đầy đấy thôi, giống đến từng nét, có khác chỉ là nam chính sẽ tỏ ra lúng túng, rồi có khi còn nằng nặc chạy theo đòi giải thích với nữ chính. Còn người yêu em khác ghê, cười khẩy nữa chứ. Mà cũng đúng, bởi từ đầu em đã là đỉa đeo chân hạc, vừa xấu vừa ngu lại còn mộng trèo cao.
Sao giờ em mới nhận ra nhỉ?
"Tĩnh Nam." Minh Dương lay lay vai em, lòng còn lo lắng hơn em nữa: "Em đừng sợ, anh sẽ giải thích rõ ràng với Tĩnh Đào cho, cậu ấy đang hiểu lầm thôi."
"Anh giải thích làm gì? Ai mới cần giải thích ở đây? Bộ chúng ta làm sai sao?"
Ngoại trừ khuôn mặt bắt đầu tím tái của Bình Tĩnh Đào ra, hai người trong cuộc còn lại đều trố mắt nhìn Danh Tĩnh Nam. Mấy lời này là của cô gái lúc nào cũng tôn Bình Tĩnh Đào lên như thánh sống đó hả?
Lâm Nhã Nghiêm cảm thấy mọi chuyện càng lúc càng thú vị, hưng phấn vỗ tay: "Tuyệt vời! Con thỏ nhỏ hôm nay lột xác rồi, đúng là có đàn ông bên cạnh là thay đổi hẳn. Mà em cũng nhìn lại em đi, tư cách gì mà nói tụi chị, bản thân cũng có sạch sẽ gì đâu mà chê trách người khác."
"Nè!" Minh Dương hét lên, nếu Lâm Nhã Nghiên không phải là con gái, anh đã đánh cho cô ta một trận rồi.
Ngược lại, Danh Tĩnh Nam lại không một chút để tâm đến câu nói độc mồm độc miệng của Lâm Nhã Nghiên, chỉ thẫn thờ từng bước tiến đến lại gần Bình Tĩnh Đào, mắt đỏ hoe, dùng tay đánh lên người chị.
"Sao? Tôi hỏi chị đấy. Giải thích đi. Giải thích đi chứ. Mọi hôm chị giỏi mấy vụ này lắm mà. Chị nói một câu tôi liền tin một câu, nói hai câu tôi liền tin hai câu. Chỉ cần chị nói cho rõ thôi. Nói đi. Nói đi!!!"
Lâm Nhã Nghiên nhìn thấy người yêu bị người khác đánh thì ức chế vô cùng, muốn xông lên tát Danh Tĩnh Nam một cái, ngặt nỗi Bình tĩnh Đào lại đang ở đây, cuối cùng giữ hình tượng chỉ đẩy Tĩnh Nam ra nói chuyện nhẹ nhàng.
"Nè bé. Thế sao bé không giải thích đi. Ông ăn chả thì bà ăn nem thôi. Có qua có lại bình thường. Bé buồn cười thật đấy, bé quen thằng đàn ông khác thì Tĩnh Đào cũng có quyền đó. Quyền công dân bình đẳng như nhau."
Bình đẳng như nhau cơ đấy.
Lén lút vụng trộm còn nói quyền này quyền nọ như thế.
Con người ai mà nhẫn nhịn mãi cho được, tức nước thì vỡ bờ. Chỉ tiếc là mọi thứ lúc này lại không đứng về em. Ngu ngốc chịu đựng cũng mất, mà kiên quyết chịu đựng thì kết quả cũng thế mà thôi.
"Tĩnh Nam!!!"
Trong cơn tức giận, vô thức hành động, đến khi nghe được tiếng hét của anh Minh Dương, sực tỉnh thì đã thấy Lâm Nhã Nghiên đang nằm ngã người dưới hành lang.
Là em đã xô ngã chị ta, xô rất mạnh.
Khóc lóc gì chứ, chị ta đáng bị như vậy mà.
Giả vờ hay thật, nếu Tĩnh Đào không ở đây, nhắm chừng đã lao đến đánh em rồi, chứ chị ta mà hiền lành sao.
Vậy mà chị còn lo lắng cho chị ta, dìu lên ôm vào lòng, hỏi han đủ thứ.
Buồn cười thật đấy, không, là nói dối thôi, thật ra là đau lắm, chẳng dễ chịu chút nào cả.
Vậy là cuối cùng, một lời giải thích cũng không có, trách mắng càng không, thậm chí là chẳng thèm nhìn em, chị chỉ ôm lấy người con gái đó đi, lướt qua người em như một cơn gió. Bây giờ, một chỗ đứng trong lòng chị, em cũng không còn nữa rồi.
Minh Dương không nói gì, im lặng lườm Bình Tĩnh Đào một cái lúc cậu ta rời đi. Anh chỉ bận tâm về cô gái trước mặt anh bây giờ thôi. Em quay lưng về phía anh, nhưng em đâu thế nào, anh đều biết cả.
Nhìn hai bờ vai nhỏ bé đang run rẩy thế nào kìa. Em mãi mãi yếu đuối như thế thôi. Cố mạnh mẽ làm gì chứ?
Người ta có còn quan tâm em nữa đâu.
"Tĩnh Nam." Anh thì thầm, đặt tay lên vai em: "Nếu em muốn, cứ dựa vào anh, anh sẽ làm điểm tựa cho em, cho anh một cơ hội, nghe thì có vẻ như anh đang cố tình thừa nước đục thả câu, nhưng em tin anh đi, ít nhất anh sẽ không khiến em mệt mỏi, đau khổ hết lần này đến lần khác như vậy."
Anh thở dài.
"Còn không, với tư cách một người anh trai, anh khuyên em nên đuổi theo đi, ba mặt một lời cho rõ. Tĩnh Đào lúc này vẫn là của em, có giành lại được hay không thì đây chính là cơ hội cuối đấy. Thế nhé, bây giờ em có hai quyền lựa chọn rồi. Ở lại hoặc đi. Anh sẽ bảo vệ em hay em sẽ phải một mình chiến đấu. Đều tùy em hết."
Em nhìn anh. Tại sao anh lại yêu em chứ? Em chẳng xứng đáng để một người như anh yêu em đâu. Con tim em chẳng thể nào chứa nổi thêm ai nữa, vì nó đã được lắp đầy bởi cái tên Bình Tĩnh Đào rồi.
"Em xin lỗi."
"Sao em phải xin lỗi chứ?"
"Bây giờ em chỉ muốn một mình... em xin lỗi..."
"Được rồi, anh đưa em về."
Danh Tĩnh Nam chỉ ậm ừ nhỏ một tiếng rồi bước đi. Dù lần này em không còn khóc to nữa nhưng nước mắt cứ chảy dài. Em không muốn đối mặt với chuyện gì cả, em sợ sẽ đưa ra quyết định sai lầm trong lúc bản thân đang mất lý trí.
.
.
.
Có lẽ, người ta không còn thương em nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro