Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Giao Kèo Tạm Thời


Đầm Lầy Quên Lãng không bao giờ thực sự yên tĩnh.

Dưới ánh trăng nhạt nhòa, sương mù lan tỏa khắp bề mặt đầm lầy, lượn lờ như những linh hồn vất vưởng chưa tìm được nơi an nghỉ. Tán cây cao vút đổ bóng loang lổ lên mặt đất ẩm ướt, những chiếc lá mục nát rơi xuống lặng lẽ như chưa từng tồn tại.

Dyadia sải bước qua từng mảng rêu mềm, không vội vã cũng chẳng chậm rãi. Mái tóc xanh nhạt của cô lấp lánh dưới ánh trăng, tựa như dòng nước phản chiếu ánh sáng yếu ớt của bầu trời. Tà áo đỏ sậm phất nhẹ theo từng bước chân, lớp vải mỏng mềm mại nhưng không làm lu mờ sự uy nghiêm của một Đại Pháp Sư.

Cô không đơn độc.

Ở phía trước, bóng áo choàng trắng của Augran di chuyển lặng lẽ, vững chãi như một bóng ma lặng thinh giữa màn đêm.

Hắn biết cô đang theo sau.

Hắn chỉ đơn giản là phớt lờ sự hiện diện của cô.

Dyadia khẽ nghiêng đầu, ánh mắt mang theo chút thích thú khi thấy dáng người cao lớn trước mặt vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng đến đáng ghét.

Cô bước nhanh hơn, rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

"Ta nghĩ chúng ta nên hợp tác."

Augran dừng bước ngay lập tức.

Lương Duyên khẽ reo lên, bám lấy tay áo Dyadia.

"Chủ nhân! Ngài ấy đã phản ứng rồi!"

Oán Duyên khoanh tay, giọng đầy khinh bỉ.

"Thì cũng chỉ là dừng lại thôi, chưa chắc đã chịu nói chuyện với chủ nhân đâu."

Augran im lặng một lúc lâu, rồi chậm rãi quay lại.

Lớp mặt nạ bạc phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, đôi mắt hắn sâu như vực thẳm, không chút dao động.

"Không cần."

Dyadia nhướn mày, không hề ngạc nhiên.

"Ồ? Nhưng ngươi không phải là người duy nhất có lý do để ở đây."

Cô giơ tay, vén nhẹ một cành cây, để lộ dấu vết cháy xém trên thân cây phía sau.

Không phải dấu vết của lửa.

Không phải dấu vết của sét.

Mà là tàn dư của một loại linh hồn bị xé toạc.

Cô bước đến gần hơn, chạm nhẹ vào vết cháy, cảm nhận hơi lạnh âm ỉ còn đọng lại.

"Ngươi cũng đã nhận ra rồi, đúng không?"

Ánh mắt Augran thoáng tối lại.

Lương Duyên nắm chặt bàn tay bé nhỏ, hồi hộp thì thầm.

"Chủ nhân sắp thuyết phục được rồi!"

Oán Duyên liếc nhìn Augran, lẩm bẩm.

"Chắc chắn hắn vẫn sẽ từ chối."

Dyadia phớt lờ hai linh thể nhỏ bé bên cạnh, chỉ tập trung vào người đàn ông trước mặt.

Augran không đáp.

Nhưng hắn cũng không quay lưng bỏ đi như trước.

Sương mù vẫn trôi lặng lẽ.

Gió đêm vẫn rì rào trên những ngọn cây.

Nhưng không gian giữa họ như lắng xuống, như thể cả đầm lầy này cũng đang chờ đợi câu trả lời từ hắn.

Một lúc lâu sau, Augran chậm rãi lên tiếng.

"Ngươi không được gây cản trở."

Dyadia nhoẻn cười.

"Ta sẽ ngoan mà."

Lương Duyên giơ tay hân hoan.

"Chủ nhân thắng rồi!"

Oán Duyên khịt mũi.

"Ta cá là hắn vẫn hối hận vì quyết định này."

Giao kèo tạm thời – đã định.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro