Chương 1: Hành Trình Bắt Đầu
Vũ trụ sơ khai - Sự ra đời của Hội Vĩnh Cửu.
Từ bóng tối nguyên thủy, mười thực thể khổng lồ đứng trước một khoảng không vô tận. Mỗi người mang một phong thái riêng, nhưng tất cả đều tỏa ra luồng sức mạnh vượt ngoài sức tưởng tượng.
Trong khoảnh khắc đó, vũ trụ chỉ là một khoảng không trống rỗng, không có ánh sáng, không có sự sống. Nhưng họ không đơn thuần là những sinh vật quan sát. Họ chính là khởi nguồn của mọi thứ, người định hình nên sự cân bằng.
Kiếm Đế, vị lãnh đạo của họ, đưa ánh mắt sắc bén quét qua khoảng không. Ông trầm ngâm, thanh kiếm trong tay phản chiếu ánh sáng lấp lánh từ chính ý chí của mình.
"Thời khắc này là khởi đầu. Nhưng sự tồn tại của chúng ta không thể kéo dài mãi. Vạn vật phải tự mình vận động, không thể phụ thuộc vào chúng ta."
Hỗn Độn Đại Đế, giọng nói vang như tiếng sấm, xen lẫn tiếng cười trầm đục:
"Ngươi nói đúng. Nhưng nếu không có ai dẫn dắt, mọi thứ sẽ sụp đổ vào hỗn loạn. Chúng ta không thể ngồi yên."
Tinh Tú Đại Đế nhắm mắt, giọng nói dịu dàng như ánh sáng của dải ngân hà:
"Chúng ta cần để lại một dấu ấn, nhưng không phải bằng sức mạnh. Hãy chia sẻ bản thể của mình, để từng tia thần thức hòa vào những mảnh ghép của vũ trụ."
Cả mười người im lặng. Quyết định này không đơn giản. Bằng cách chia thần thức, họ sẽ mất đi một phần quyền năng, một phần bản ngã. Nhưng tất cả đều hiểu rằng, chỉ có như vậy, vũ trụ mới vận hành cân bằng.
Ánh sáng từ họ bùng lên, mạnh mẽ như một ngọn lửa bất diệt. Từng tia sáng rời khỏi cơ thể họ, tản mát khắp các vì sao. Từ đó, các tia thần thức bắt đầu hành trình luân hồi của mình, tìm kiếm hình hài, trải nghiệm sự sống và bảo vệ vũ trụ một cách vô hình.
---
Quá khứ của Hội Vĩnh Cửu
Hội Vĩnh Cửu không đơn thuần là những người cai trị vũ trụ. Ban đầu, mười Đế Thần không phải là đồng minh. Họ xuất hiện từ những vùng không gian khác biệt, mang theo các mục tiêu và lý tưởng trái ngược.
Kiếm Đế, người luôn tin rằng trật tự và kỷ luật là nền tảng của sự ổn định, đối đầu gay gắt với Hỗn Độn Đại Đế, kẻ coi sự thay đổi và hỗn loạn là con đường dẫn tới tiến hóa.
Tinh Tú Đại Đế, với ánh mắt dịu dàng nhưng kiên định, luôn cố gắng giữ hòa bình trong Hội, nhưng chính bà cũng mang một nỗi u sầu không rõ nguyên do.
Trong khi đó, Ma Đế và Minh Đế thường xuyên tranh cãi về cách thức đối phó với những thế lực nổi loạn trong vũ trụ, một người thiên về sức mạnh tuyệt đối, kẻ còn lại chuộng mưu lược và bí ẩn.
Hội từng đối mặt với những mâu thuẫn nội bộ căng thẳng, suýt dẫn đến sự tan rã. Tuy nhiên, sau hàng triệu năm, họ nhận ra rằng chỉ khi đoàn kết, họ mới có thể bảo vệ được sự cân bằng của vũ trụ.
Quyết định chia thần thức để bảo vệ vũ trụ được đưa ra không dễ dàng. Mỗi Đế Thần đều hiểu rằng, việc rời bỏ sức mạnh và ký ức sẽ khiến họ trở nên dễ tổn thương. Nhưng tất cả đều đồng lòng hy sinh vì mục tiêu chung.
---
Hiện tại - Ngôi làng Westrun.
Westrun là một ngôi làng nhỏ nằm dưới chân rừng Everwild, nơi dòng suối trong xanh chảy qua những cánh đồng hoa. Cuộc sống ở đây bình yên, dân làng sống chủ yếu bằng nghề nông và săn bắt.
Kian, chàng trai mồ côi, lớn lên với một cảm giác luôn khác biệt. Dù anh chăm chỉ làm việc và hòa đồng với mọi người, sâu thẳm trong lòng, anh luôn cảm nhận được một khoảng trống không thể lấp đầy.
Chiều hôm ấy, khi ánh hoàng hôn phủ một lớp vàng rực rỡ lên cánh đồng, Kian ngồi trên đỉnh đồi, ánh mắt lạc trong dòng suy nghĩ. Những giấc mơ kỳ lạ lại xuất hiện trong đầu anh. Trong mơ, anh thấy mình đứng giữa một không gian rộng lớn, xung quanh là những ánh sáng mờ ảo. Những giọng nói vang vọng, nhưng không rõ lời.
Ella đến, tay cầm rổ táo vừa hái, ánh mắt trách móc nhưng vẫn đầy ấm áp:
"Lại ngồi đây mơ mộng nữa à, Kian? Ngày mai là lễ hội rồi, sao không giúp dân làng chuẩn bị gì cả?"
Kian quay lại, nở một nụ cười gượng gạo:
"Anh chỉ... nghĩ ngợi chút thôi."
"Lại mấy suy nghĩ kỳ lạ về vũ trụ gì đó chứ gì?" Ella bật cười, nhưng nụ cười nhanh chóng nhạt đi. Cô ngồi xuống bên cạnh anh, nhìn vào mắt anh:
"Kian, anh luôn nói rằng anh cảm thấy mình không thuộc về nơi này. Nhưng anh có từng nghĩ, có lẽ anh không cần tìm kiếm điều gì vĩ đại đâu xa? Cuộc sống ở đây, với những người quan tâm anh, chẳng lẽ chưa đủ sao?"
Kian im lặng, ánh mắt vẫn nhìn xa xăm. Anh không biết phải trả lời thế nào, chỉ cảm thấy những lời của Ella không thể chạm tới sự trống rỗng trong lòng mình.
---
Biến cố trong rừng Everwild.
Đêm đó, Westrun trở nên tĩnh lặng hơn thường lệ. Dân làng đã ngủ say, nhưng Kian không thể yên lòng. Có gì đó trong không khí khiến anh cảm thấy bất an.
Anh khoác áo, lặng lẽ rời khỏi căn nhà nhỏ. Bước chân đưa anh đến khu rừng Everwild. Không gian xung quanh dường như thay đổi, lạnh lẽo và đầy áp lực.
Kian đứng giữa rừng, bóng cây rậm rạp che khuất ánh trăng. Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng khi anh cảm nhận một luồng sát khí mạnh mẽ đang tiến đến. Từng bước chân của kẻ lạ mặt nện xuống nền đất, chậm rãi nhưng chắc chắn, mang theo một áp lực vô hình.
Kẻ đó bước ra từ bóng tối, toàn thân bao phủ trong một chiếc áo choàng đen, chỉ để lộ đôi mắt sáng rực như ngọn lửa ma quái. Giọng nói lạnh lùng vang lên, như hòa lẫn với tiếng gió:
"Cuối cùng ta cũng tìm thấy ngươi, thần thức lạc lối."
Kian lùi lại, tay siết chặt thanh kiếm cũ kỹ bên hông. Anh chưa bao giờ gặp ai có khí thế như thế này, nhưng bản năng mách bảo anh rằng, nếu không chiến đấu, anh sẽ chết.
"Ngươi là ai? Ngươi đang nói gì?"
Kẻ áo đen không trả lời, chỉ nâng tay lên. Một luồng khí đen dày đặc xuất hiện, xoáy tròn trong lòng bàn tay, rồi bắn thẳng về phía Kian. Anh nhảy sang bên, né được trong gang tấc, nhưng mặt đất nơi anh vừa đứng đã nổ tung, để lại một hố sâu.
"Ngươi không cần biết ta là ai. Chỉ cần biết, ngươi không đáng tồn tại."
Kian rút kiếm, đôi tay run rẩy. Đây không giống như bất kỳ cuộc chiến nào anh từng trải qua. Nhưng khi kẻ lạ mặt lao đến, bản năng chiến đấu bùng cháy trong anh.
---
Cuộc chiến nảy lửa
Lưỡi kiếm của Kian vung lên, chặn lại đòn tấn công đầu tiên. Sức mạnh từ cú va chạm khiến cả cánh tay anh tê rần, nhưng anh không có thời gian để nghỉ. Kẻ áo đen di chuyển với tốc độ kinh hoàng, tung ra hàng loạt đòn đánh như vũ bão.
"Ngươi không biết sức mạnh thật sự của mình, phải không?" kẻ lạ mặt cười nhạt, ánh mắt đầy chế nhạo.
Kian không đáp. Anh cố gắng giữ bình tĩnh, tận dụng từng khoảng trống nhỏ để phản công. Nhưng dường như kẻ địch đoán trước mọi động tác của anh.
Trong một khoảnh khắc bất cẩn, Kian bị đánh văng ra xa, lưng đập mạnh vào thân cây. Thanh kiếm rơi khỏi tay anh, lăn trên mặt đất. Anh cảm thấy máu dâng lên cổ họng, khó khăn lắm mới nuốt xuống.
"Yếu ớt. Ngươi đúng là một thần thức chưa thức tỉnh." Kẻ lạ mặt tiến lại gần, bàn tay phủ đầy năng lượng đen.
Khi hắn chuẩn bị tung đòn kết liễu, Kian đột nhiên cảm thấy một luồng sức mạnh bùng lên từ sâu trong cơ thể. Trước khi kịp hiểu chuyện gì xảy ra, tay anh đã giơ lên, và một ánh sáng chói lòa bùng phát từ lòng bàn tay anh.
Luồng sáng mạnh đến mức đẩy lùi kẻ áo đen vài bước. Hắn khựng lại, nhìn Kian với vẻ ngạc nhiên.
"Thần thức... đã bắt đầu thức tỉnh?"
---
Lời cảnh báo bí ẩn
Kian không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng anh biết rằng mình phải tận dụng cơ hội này. Anh lao về phía thanh kiếm, chộp lấy nó trước khi xoay người đối diện kẻ thù.
"Ngươi là ai? Tại sao gọi ta là thần thức?!" Anh hét lên, giọng đầy tức giận và bối rối.
Kẻ lạ mặt không trả lời ngay. Hắn dường như đang cân nhắc điều gì đó. Cuối cùng, hắn cười khẩy:
"Ngươi còn quá yếu để hiểu. Nhưng nhớ kỹ, ngươi không thể trốn tránh định mệnh. Hội sẽ tìm thấy ngươi, và khi đó, sự thật sẽ hủy hoại ngươi."
Trước khi Kian kịp phản ứng, kẻ áo đen phất tay, một luồng khói đen bao phủ toàn bộ cơ thể hắn. Khi khói tan, hắn đã biến mất, chỉ để lại bầu không khí nặng nề và một Kian đang thở dốc.
---
Sau trận chiến
Kian đứng bất động giữa khu rừng yên tĩnh, nơi mà vài phút trước vẫn còn là chiến trường. Ánh sáng từ luồng sức mạnh bí ẩn đã biến mất, nhưng anh vẫn cảm nhận được dư âm của nó trong lòng bàn tay.
Anh nhìn xuống bàn tay mình, nơi ánh sáng kỳ lạ đã xuất hiện. "Thần thức thức tỉnh"... những lời đó vang vọng trong đầu anh. Anh không hiểu điều gì vừa xảy ra, nhưng anh biết rằng cuộc sống của mình sẽ không còn như trước nữa.
Với một cảm giác nặng nề trong lòng, Kian quay về làng, cố gắng trấn an bản thân rằng mọi thứ sẽ ổn. Nhưng anh không biết rằng, từ khoảnh khắc đó, anh đã bước vào một cuộc hành trình vượt xa trí tưởng tượng của mình.
---
Kian sau trận chiến
Khi trở lại làng, Kian ngồi trên giường trong căn nhà gỗ nhỏ, tay nắm chặt mảnh vải băng vết thương. Ánh sáng từ chiếc đèn dầu chập chờn, soi rọi khuôn mặt anh, nơi cảm xúc đang hòa lẫn giữa hoang mang và lo sợ.
Ký ức về trận chiến trong rừng không ngừng quay lại. Luồng sáng phát ra từ tay anh, kẻ bí ẩn gọi anh là "thần thức thức tỉnh". Điều đó có ý nghĩa gì? Anh không phải là một người đặc biệt. Anh chỉ là Kian, một chàng trai sống yên bình trong ngôi làng nhỏ này.
Tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên. Kian giật mình, bước ra mở cửa. Đứng đó là Ella, ánh mắt lo lắng:
"Anh không sao chứ? Hồi chiều thấy anh đi về trông rất lạ."
"Không có gì. Chỉ là... một con thú hoang trong rừng." Kian cố gắng lấp liếm, nhưng ánh mắt của Ella sắc sảo hơn anh nghĩ.
"Anh không giấu được em đâu. Nếu có chuyện gì, hãy nói với em. Em và mọi người luôn ở đây."
Lời nói của Ella khiến lòng Kian nhẹ nhõm đôi chút. Anh khẽ gật đầu, cảm ơn cô trước khi đóng cửa. Tuy nhiên, anh biết rằng những gì anh vừa trải qua vượt xa khỏi sự hiểu biết của mọi người ở đây.
---
Người đàn ông bí ẩn
Tại một ngôi đền bỏ hoang ở vùng biên cương vũ trụ, kẻ tấn công Kian quỳ trước một bức tượng đá khổng lồ. Thanh kiếm đen cắm xuống đất, luồng khói đen tỏa ra từ lưỡi kiếm, hòa quyện với không khí u ám trong căn phòng.
"Hắn đã thức tỉnh, nhưng vẫn chưa hoàn toàn."
Giọng nói vọng ra từ bức tượng, trầm đục và đầy uy quyền:
"Thần thức chỉ là một phần. Chìa khóa vẫn còn nằm sâu trong ký ức luân hồi của hắn. Ngươi phải mang hắn về trước khi những kẻ khác tìm ra."
Kẻ quỳ gối cúi đầu, ánh mắt rực cháy:
"Thần tuân lệnh."
---
Bí ẩn lời tiên tri
Trong giấc mơ đêm đó, Kian lại thấy mình đứng giữa không gian mờ ảo. Nhưng lần này, giấc mơ trở nên rõ ràng hơn.
Trước mặt anh, mười bóng dáng xuất hiện, mờ nhạt như những ảo ảnh. Một giọng nói vang lên, nhẹ nhàng nhưng đầy uy quyền:
"Ngươi không chỉ là một mảnh ghép nhỏ bé trong vũ trụ này. Ngươi là một phần của chúng ta."
Kian không hiểu. Anh cố gắng bước tới, nhưng mọi thứ đột nhiên biến mất, để lại một câu nói vang vọng trong không gian:
"Hãy tìm chìa khóa. Khi ký ức trở lại, ngươi sẽ hiểu."
Anh choàng tỉnh, mồ hôi lạnh chảy ròng trên trán. Giấc mơ đó không giống bất cứ giấc mơ nào anh từng trải qua. Nó chân thực đến mức đáng sợ.
---
Đời thường và mối gắn kết với dân làng
Sáng hôm sau, ngôi làng trở nên nhộn nhịp hơn bao giờ hết. Đó là ngày diễn ra lễ hội mùa xuân, một trong những sự kiện lớn nhất của Westrun. Người dân tụ họp tại quảng trường, cười nói rộn ràng.
Kian đứng bên lề, nhìn mọi người. Anh cảm nhận được sự ấm áp từ những tiếng cười, sự hồn nhiên trong ánh mắt trẻ nhỏ. Nhưng sâu trong lòng, anh lại thấy mình như một kẻ đứng ngoài, không thực sự thuộc về nơi này.
Ella kéo anh vào đám đông, đặt vào tay anh một chiếc bánh mì nóng hổi:
"Ăn đi! Anh cần phải vui vẻ hơn. Lúc nào cũng trầm tư thì chẳng ai dám lại gần đâu."
Kian bật cười, cảm thấy sự lo lắng trong lòng tạm thời lắng xuống. Dù gì đi nữa, anh vẫn trân trọng những khoảnh khắc này.
---
Hội Vĩnh Cửu quan sát
Tại ngai điện của Hội Vĩnh Cửu, các Đế Thần tiếp tục dõi theo Kian.
Thánh Đế, với giọng nói nhẹ nhàng nhưng sắc bén, lên tiếng:
"Cậu ta còn quá yếu. Nếu không cẩn thận, chúng ta sẽ mất cậu ấy trước khi quá trình hoàn tất."
Thiên Đế, người hiếm khi bày tỏ cảm xúc, nhíu mày:
"Thử thách là điều cần thiết. Nhưng có vẻ như những thế lực ngoài kia đã bắt đầu hành động. Ta nghi ngờ rằng Hội không còn an toàn như trước."
Kiếm Đế đứng dậy, giọng nói dứt khoát:
"Hãy để mọi thứ diễn ra tự nhiên. Nếu cậu ta không thể vượt qua, thì đó là số phận."
Không khí trong điện trở nên nặng nề. Các Đế Thần hiểu rằng, lần chia thần thức này không chỉ là một thử thách cho các tia thần thức của họ, mà còn là bài kiểm tra cho chính Hội Vĩnh Cửu.
---
Erast: "Tôi nghĩ chương 1 đã ổn, nhưng để lại quá nhiều câu hỏi. Cậu không nghĩ nên giải đáp một chút để độc giả đỡ hoang mang sao?"
Elruna: (mỉm cười) "Độc giả càng hoang mang thì càng muốn đọc tiếp. Nhưng được rồi, tôi hiểu ý cậu. Chúng ta có thể lồng ghép một vài gợi ý nhỏ mà chỉ khi đọc kỹ họ mới nhận ra."
Erast: "Chẳng hạn như gì? Về Hội Vĩnh Cửu? Hay về thần thức của Kian?"
Elruna: "Cả hai. Chúng ta đã nói rằng Hội từng là huyền thoại, nhưng cần làm rõ vì sao họ lại ẩn đi. Tôi nghĩ nên gợi ý rằng việc họ chia thần thức không chỉ là để quản lý vũ trụ, mà còn để trốn tránh một thứ gì đó."
Erast: (nghiêng đầu suy nghĩ) "Ý cậu là, một thế lực đủ mạnh để đe dọa cả Hội? Một điều gì đó khiến họ không thể đối mặt trực tiếp?"
Elruna: "Chính xác. Nhưng không cần nói rõ ngay. Chỉ cần để kẻ áo đen trong trận chiến ám chỉ: 'Hội không phải toàn năng như ngươi nghĩ. Chính họ cũng đang trốn chạy.' Điều đó sẽ tạo cảm giác Hội không hoàn hảo, và có một nguy cơ lớn hơn đang rình rập."
Erast: (hào hứng) "Hay đấy! Còn về Kian? Tôi muốn độc giả tò mò về thần thức của cậu ấy. Phải làm thế nào để họ thấy Kian đặc biệt mà không lộ hết mọi thứ?"
Elruna: "Để kẻ áo đen nói thêm vài câu, chẳng hạn: 'Ngươi là mảnh ghép quan trọng nhất. Nhưng ngươi vẫn chưa thức tỉnh.' Điều đó cho thấy Kian không chỉ là một thần thức ngẫu nhiên, mà là nhân vật trung tâm trong một kế hoạch lớn hơn."
Erast: "Như vậy sẽ gợi mở rằng Kian không phải người bình thường, nhưng không tiết lộ chính xác vai trò của cậu ấy. Một ý tưởng hay. Thế còn Ella? Cô ấy có nên tham gia vào bí ẩn không?"
Elruna: (nhíu mày) "Chưa vội. Ella có thể chỉ là điểm tựa cảm xúc cho Kian ở đầu câu chuyện. Nhưng nếu muốn làm sâu sắc thêm, có thể ngụ ý rằng cô ấy cũng có mối liên hệ gián tiếp với Hội, hoặc ít nhất, với những bí ẩn xung quanh thần thức."
Erast: "Ví dụ như việc gia đình Ella biết nhiều về các huyền thoại, hoặc có vật phẩm kỳ lạ được truyền qua các thế hệ?"
Elruna: (gật đầu) "Đúng vậy. Một chiếc vòng cổ, một cuốn sách cũ, hoặc một biểu tượng nào đó gắn với Hội. Nhưng tất cả sẽ chỉ là nền tảng, không giải thích ngay lập tức. Độc giả sẽ dần khám phá qua các chương sau."
Erast: "Hoàn hảo. Thêm những chi tiết này, chương 1 sẽ vừa hấp dẫn vừa gợi mở đủ để giữ chân độc giả. Tôi sẽ sửa ngay."
Elruna: (cười) "Tốt. Hãy để bí ẩn phát triển từ từ, Erast. Những gì ẩn giấu luôn là thứ cuốn hút nhất."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro