chương 1: Cháo thịt gà nấm hương
Lý Minh Dương đã chết.
Hơn ai hết, cậu rất rõ ràng, cái con người tên Lý Minh Dương đã không còn tồn tại trên cõi đời này, có chăng chỉ là một du hồn âm u, lạnh lẽo.
Vậy mà không ngờ, hiện tại cậu lại nằm trên giường bệnh, tiếng dịch truyền nhỏ giọt tích tích bên tai, trong không khí ngập tràn mùi thuốc khử trùng đặc trưng, màn giường xung quanh một màu trắng xóa không lẫn vào đâu được.
Hết thảy đều chân thực đến vô cùng sống động.
Lý Minh Dương từ lúc tỉnh lại đã ngơ ngơ ngẩn ngẩn gần cả nửa ngày, thời điểm y tá vào kiểm tra dịch truyền, thấy cậu đã tỉnh, có hỏi qua một số chuyện, cậu câu có câu không đáp lại, cũng không nhớ được, rốt cuộc mình đã nói với y tá những gì.
Trong đầu một mảnh hỗn loạn, tứ chi bách hài đau nhức lợi hại, Lý Minh Dương khát khô cả cuống họng nhưng xung quanh lại không có ai để cậu nhờ vả, vừa chật vật nhổm dậy, đang định tự rót cho mình một ly nước thì cánh cửa bất ngờ bật mở.
www.fangirlsandme.wordpress.com
Không phải bác sĩ, cũng không phải y tá hay hộ lý, mà người bước vào là một người phụ nữ trung niên, tóc búi cao quý phái, mặc dù khóe mắt đã có vài dấu chân chim, nhưng gương mặt kia vẫn giữ lại được mấy phần tư sắc, có thể nhìn ra khi còn trẻ, bà là người phụ nữ đẹp như thế nào.
Lý Minh Dương ngây ngốc mà nhìn, cơ hồ không thể tin vào hai mắt của mình, cậu ngỡ mình đã vô phương gặp lại người thân yêu này, vốn dĩ lúc đầu cậu xấu hổ về tình trạng hôn nhân của mình, giấu giấu diếm diếm vài lần, cuối cùng giấu tận đến lúc cậu chết. Lý Minh Dương không thể nào quên được bộ dáng thẫn thờ của bà khi đến căn hộ của cậu, lặng lẽ gói ghém đồ đạc, mái tóc bạc phơ phất, cả hai con mắt đều sưng húp như quả hạnh đào (1) . Lúc đấy, cậu biết mình đã sai rồi, đã sai thật rồi, nếu như cậu chịu thẳng thắn với bà, thì hiện tại bà cũng không phải thương tâm đến mức như thế, mà cậu cũng không phải chịu đựng cảm giác lòng đau như cắt khi chỉ có thế bất lực đứng bên cạnh mà nhìn thân ảnh cô đơn của bà.
“Mẹ!”
Cậu khàn giọng cất tiếng, hốc mắt nóng lên, đôi tay bất tri bất giác siết chặt grap giường.
“Hừ, cậu còn biết gọi tôi là mẹ?”
Tạ Úy Nhiên dằn mạnh hộp giữ ấm (2) lên tủ đầu giường, bởi vì động tác của bà dùng sức quá mức mà tiếng rầm vang lên thật lớn, cái tủ tội nghiệp cũng run rẩy lợi hại.
“Cậu lớn rồi, đủ lông đủ cánh rồi, nên bây giờ có thèm coi cái bà già như tôi ra gì! Nếu như không có người gọi điện đến báo cậu đã ngất xỉu vì kiệt sức, phải nhập viện, có phải đợi đến khi cảnh sát tới nhà mời đi nhận xác, tôi mới có thể biết được cậu đã về đây hay không? Lúc trước là kẻ nào một khóc hai nháo ba thắt cổ đòi kết hôn với cái thằng đó cho bằng được? Lại còn cam đoan với tôi sẽ sống thật hạnh phúc cho tôi xem? Hiện tại cái hạnh phúc mà cậu bảo là đây hay sao? Cậu muốn sống muốn chết thế nào, tôi đây mặc kệ, tôi vốn đã coi mình không có đứa con này rồi, thế nhưng thằng Pooh có tội tình gì? Nếu cậu không thể chăm sóc cho nó tử tế thì đưa qua tôi, bộ cậu nghĩ tôi không có khả năng nuôi nó hay sao? Chuyện của cậu với cái thằng đó, tôi đây không quản, nhưng còn cháu của tôi, tôi không cho phép cậu đối xử với nó như thế! Pooh còn nhỏ, đáng lẽ ra phải nhận được sự yêu thương, quan tâm săn sóc từ cha mẹ mình, vậy mà cậu xem đi, nó đã không có cha bên cạnh, mà người rứt ruột sinh ra nó như cậu, lại suốt ngày cắm đầu làm việc, một chút thời gian cũng chẳng thể để dành cho nó, cậu dùng não của cậu suy nghĩ lại đi, cậu làm cha làm mẹ của nó như thế, có xứng hay không? Trước đây, tôi nuôi dạy cậu thế nào? Có để cậu phải chịu ủy khuất điều gì hay không? Hiện tại cậu vô trách nhiệm đối với con mình như thế, không tự cảm thấy thẹn với bản thân mình sao?”
www.fangirlsandme.wordpress.com
Tạ Úy Nhiên mắng sa sả không ngừng, bộ dáng phi thường giận dữ, mắt phượng trừng trừng, một tay xỉa xỉa vào bả vai Lý Minh Dương.
“Mẹ… là con sai rồi”
“Con xin lỗi”
Lý Minh Dương đưa tay chụp lấy bàn tay của Tạ Úy Nhiên, lung tung vuốt ve, hệt như hồi nhỏ vẫn dùng cách này để lấy lòng bà. Cái con người mở miệng ra là có thể mắng con mình không biết mệt mỏi, đôi khi còn ác mồm trù ẻo cho con mình chết bờ chết bụi để khỏi chướng mắt của bà, thực chất chính là người yêu thương cậu nhất trên đời, một mình nhẫn nhịn nuôi cậu khôn lớn, cơm no áo ấm không thiếu thứ gì. Lý Minh Dương một bên vừa vuốt tay mẹ mình, một bên nhìn Tạ Úy Nhiên mắng đến nước miếng tung bay, bất giác không tự chủ được rơi lệ.
“Tôi chỉ mới mắng vài câu mà cậu đã nước mắt ngắn nước mắt dài như thế là sao? Còn ra thể thống gì nữa? Học ở đâu cái thói ủy mị của đàn bà vậy?”
Tạ Úy Nhiên bị chọc, sinh khí không nhẹ, lồng ngực phập phồng, hai mắt như muốn tóe lửa.
“Mẹ, con biết con sai rồi, mẹ đừng giận nữa!!!”
Lý Minh Dương bất ngờ rướn người, ôm chặt lấy hông mẹ mình, tha thiết kêu lên.
“Cái đứa này! Ngồi ngay ngắn lại cho tôi!”
Tạ Úy Nhiên bị hành động của Lý Minh Dương dọa sợ, luống cuống ấn cậu nằm xuống giường, rồi loay hoay chỉnh lại dây truyền dịch đã bị cậu làm cho lộn xộn.
www.fangirlsandme.wordpress.com
Lý Minh Dương nhìn mẹ mình đứng bên cạnh, miệng thì liên miên cằn nhằn không ngừng, hai tay thì thoăn thoắt sửa sang lại giường nằm của cậu, trong lòng bỗng dưng nhen lên một ngọn lửa ấm áp không thôi. Một đời trước cậu vô tâm vô tình với mẹ, kiếp này cậu nhất định bù đắp lại cho bằng được. Ông trời đã rộng lòng cho cậu một cơ hội, cậu phải nắm lấy thật chắc, dốc lòng sinh sống, không phụ kỳ vọng mọi người.
“Mẹ, Pooh đâu rồi?”
Lý Minh Dương đã ngừng khóc, lấy tay áo lau qua loa một hồi, kéo mẹ mình qua, hỏi.
“Cậu để yên cho tôi múc cháo ra đã!”
Tạ Úy Nhiên cáu bẳn gạt tay cậu đi, chuyên tâm múc cháo từ trong hộp giữ ấm ra một cái tô nhỏ, khuấy khuấy một chút, rồi mới ngồi sang cạnh giường.
“Pooh đang ở cùng với Oánh Tú, con bé ôm đồ sang nhà được hai hôm rồi, nói là để thuận tiện chăm sóc thằng nhóc”
Tạ Oánh Tú là con gái lớn của cậu Út, cậu mợ Út không có con trai nên rất mực thương yêu cậu, coi cậu như con trai mà đối đãi, hai nhà ở gần nhau, qua lại rất thân thiết, từ nhỏ cậu và Tạ Oánh Tú cùng nhau đến trường, cùng nhau đi nghịch phá bạn bè trong lớp, cũng cùng nhau chịu ăn mắng phạt đòn từ thầy cô giáo, tình cảm gắn bó không khác gì anh em một nhà, đến thời điểm cậu kết hôn, Tạ Oánh Tú còn sống chết đòi đi theo cho bằng được, một mực lo sợ, không có cô ở bên cạnh hỗ trợ, Lý Minh Dương nơi đất khách quê người sẽ bị người ta khi dễ.
www.fangirlsandme.wordpress.com
“Tú Tú không đi làm sao?”
Lý Minh Dương đón lấy muỗng cháo đã được mẹ mình cẩn thận thổi nguội đưa tới, thoải mái hớp vào, hương thơm ngào ngạt của nấm hương quyện lẫn với thịt gà thấm đẫm đầu lưỡi, dịch cháo mềm mượt trôi tuột xuống cổ họng, lúc nuốt xong trong miệng vẫn còn thoang thoảng chút hương dầu vừng lưu lại.
“Oánh Tú hiện tại đang giúp cậu Út quản lý công ty, công việc so với lúc trước đã thuần thục hơn nhiều, làm sếp mà, muốn đem việc về nhà làm thì đem, con cũng biết tính tình con bé đấy thôi, có năng lực nhưng rất tùy tiện, ai cũng không quản được.”
Tạ Úy Nhiên vừa nói vừa cười, tay cũng không quên khuấy cháo uy cậu, trên mặt không còn một chút nộ khí lưu lại, Tạ Úy Nhiên là một con người như thế, dễ giận mà cũng chóng quên, miệng mồm hung hăng khó nghe nhưng tâm thì lại mềm như đậu hũ.
“So với cậu, con bé khiến tôi đây đỡ lo hơn nhiều”
Tạ Úy Nhiên trừng mắt một cái, Lý Minh Dương phối hợp bày ra bộ dáng rụt cổ le lưỡi, hai mắt chớp chớp, giả vờ đáng thương.
“Cha nhà cậu! Chỉ giỏi làm bộ làm tịch!”
Tạ Úy Nhiên cười cười, vỗ một phát không nhẹ lên đùi của Lý Minh Dương, khiến cậu kêu la oai oái.
“Mẹ, hiện tại con thấy khỏe hơn nhiều rồi, với lại cũng không có gì nghiêm trọng, mẹ xin cho con xuất viện chiều nay đi, con nhớ nhóc Pooh quá”
Lý Minh Dương đón lấy ly nước ấm từ mẹ, một hơi ừng ực uống hết, nói.
“Để mẹ đi hỏi bác sĩ thử xem. Con ngoan ngoãn nằm đây cho mẹ”
www.fangirlsandme.wordpress.com
Lý Minh Dương nhìn bóng dáng mẹ mình khuất sau cánh cửa, trong lòng ngũ vị tạp trần, cậu không hiểu vì sao mình có thể sống lại, nhưng lúc tỉnh dậy, cậu đã dùng sức, véo khắp người mình mấy cái, chỗ nào cũng đau, sau lại còn giơ ngón tay lên cắn thử một phát, mẹ nó, đau đến nhe răng trợn mắt, cậu mới xác định rõ ràng mình không nằm mơ, bởi du hồn Lý Minh Dương chưa từng nhắm mắt lại ngủ, cũng chưa từng có cảm giác gì trên thân thể mình.
Lại nói, sở dĩ Lý Minh Dương có thể xác định chắc chắn mình đã chết rồi, cũng vì cậu chưa từng thấy ai ngã xuống từ lầu mười lăm, đầu đập vào một khối bê tông cạnh đường, máu me văng ra tung tóe mà vẫn có thể tỉnh dậy thoải mái trong bệnh viện, thấy mình lông tóc vô thương, trên mu bàn tay chỉ cắm mỗi sợi dây truyền dịch. Thời điểm lan can ban công đột ngột gãy ngang, cậu theo định luật vạn vật hấp dẫn (lực hút của trái đất), lao đầu vùn vụt xuống đất, bên tai còn truyền đến tiếng gió xé rách màng nhĩ, thế rồi nhói lên một cái, cậu chết, chết ngay tại chỗ, không kịp để lời trăn trối, cũng chẳng có cơ hội được cấp cứu trong bệnh viện. Linh hồn cậu bị cưỡng ép tách khỏi thân thể, lơ lửng trôi nổi trong không khí, nhìn thấy những người dân xung quanh hiếu kỳ vây lại, nhìn thấy đội ngũ cảnh sát gấp gáp đến thu thập hiện trường, nhìn thấy cả Ittipat ôm lấy xác cậu mà gào rú, nhất quyết không để cho bất cứ ai lại gần, biểu tình hoang dại dường như đã mất kiểm soát.
Lý Minh Dương biết mình triệt để sai rồi.
www.fangirlsandme.wordpress.com
Kiếp trước cậu mang tội với quá nhiều người, có lẽ vì vậy mà khi chết đi, linh hồn cũng không được đầu thai siêu thoát, cứ mãi trôi nổi không điểm tựa, một mình quạnh quẽ, không thân thích, không bầu bạn, đến cả đầu trâu mặt ngựa cũng quên luôn cậu, không thèm đến tròng xích sắt kéo cậu đi ném vào vạc dầu như cậu đã tưởng tượng trong những ngày đầu cậu làm du hồn.
Cậu cứ luẩn quẩn lượn qua lượn lại trong tầm giới hạn của một du hồn, ngắm nhìn phố xá náo nhiệt, xe cộ tấp nập, người người vội vã, ngắm đến mệt mỏi chán chê, cũng không ngủ được một giấc. Ông trời như đang trêu ngươi, bắt cậu phải trơ mắt ra mà nhìn thế giới xung quanh tươi đẹp đến nhường nào, nhân sinh nơi nơi khoái hoạt ra làm sao, trong khi, thân thể của cậu chỉ còn là một mảng mơ hồ trong suốt.
Trong hơn một tháng đó, du hồn Lý Minh Dương nghĩ gì?
Chính xác thì, cậu nghĩ nhiều thứ lắm, nghĩ về mẹ, về Pooh, nghĩ về Ittipat, về bạn bè, còn cả, nghĩ về ‘người chồng’ mà sau gần hai năm ly dị, cậu vẫn dưa dứt tình ra được.
‘Người chồng’ đó sau ngày cậu mất chừng một tuần, có ghé qua căn hộ kia của cậu một lần, chỉ là nhìn đến cánh cửa khóa kín im ỉm thì cất bước đi về, từ đầu chí cuối, vẫn là biểu tình lạnh lùng xa cách, ánh mắt thâm trầm sâu không thấy đáy như mỗi lần hai người cãi nhau.
Lý Minh Dương cảm thấy rất mệt mỏi.
www.fangirlsandme.wordpress.com
Cậu cũng không hiểu vì sao một du hồn như cậu lại có thể có cảm giác mệt đến mỏi tuyệt vọng như thế. Cậu để mặc bản thân trôi nổi vô định, không chủ đích, không hoạch định, buông xuôi tất cả, cứ nhắm mắt mắt làm ngơ mọi thứ.
Cho đến một ngày, tấm thân trong suốt của cậu đột ngột nhẹ bẫng đi, càng ngày càng bay lên cao, muốn dừng cũng không dừng được, cứ bay lên cao, cao mãi, bất thình lình một đạo ánh sáng chói lòa bổ lên đầu cậu, sau đó cái gì cậu cũng không nhớ.
Chỉ là khi tỉnh lại, cậu đã thấy mình nằm trong bệnh viện.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro