Chương 1
Suốt quãng thời gian đó, Thư và tôi thường trao đổi với nhau bất cứ điều gì học được từ cuộc sống hay trong sách. Nhiều điều nhỏ nhặt mà chúng tôi tin là quan trọng như hương thơm của lúa, tốc độ của những chiếc xe chạy trên đường hay các đợt không khí lạnh tràn về. Ngẫm lại, hai chúng tôi cứ như những chú gấu tất bật chuẩn bị cho kì ngủ đông, đôi lúc lại thấy giống các nhân viên văn phòng đang tất bật đi làm, cốt mở mang tầm mắt về bao nhiêu thứ xảy ra trên cuộc đời này và thu gom những kiến thức thất lạc nằm rải rác khắp hành tinh. Ngày đó, hai đứa nhóc bọn tôi thực sự tin rằng những mẫu kiến thức ấy là hành trang không thể thiếu cho tương lai. Chính vì lí do trẻ con đó, Thư và tôi đều biết rất nhiều. Mặc dù thế tôi vẫn ghen tị vì khối lượng kiến thức mà em ấy đã trang bị được khi còn đang ở thành phố, nơi mà con người hầu như xuất hiện ở mọi lúc mọi nơi. Trước đây tôi chỉ nghĩ thành phố đơn giản chỉ là nơi có nhiều người sinh sống và làm việc hơn thị trấn nhỏ mà tôi lớn lên nhưng bây giờ suy nghĩ đó quả là sai lệch. Qua lời kể của Thư thì thành phố là nơi có thể nhìn thấy ánh mặt trời đỏ ối buổi hoàng hôn sắp tắt, những cơn gió đã lộng hành khắp phố phường, tràn vào những căn nhà mở cửa. Nơi mà mảng trời phía Tây vẫn còn vương vất những sợi tơ đỏ của ánh chiều tà. Những ánh đèn điện sáng rực dần thay thế cho mặt trời. Các đại lộ rộng thênh thang như dát vàng ánh sáng đèn điện, đông nghịt người xe. Tiếng còi xe, tiếng nói, cùng với sự hối hả trở về nhà giờ tan tầm tạo nên một bản hoà tấu nơi đô thị phồn hoa. Còn nhớ tất cả những điều vĩ đại và xa xôi ấy đều khiến tôi phấn khích khủng khiếp. Nhưng rồi tôi cũng lãng quên gần hết. Giờ nhớ lại, chúng chỉ như những mảnh vụn kiến thức đã một thời là chân lý trong tôi. Một cách tự nhiên, em và tôi nương tựa vào nhau, dành thời gian nghỉ bên nhau và tâm sự cùng nhau sau giờ học.
Vì thế, bọn tôi luôn là tâm điểm gán ghép của bạn bè cùng khối. Giờ ngẫm lại, những hành động và lời nói khi đó chỉ là trò trẻ con, nhưng phiên bản nhỏ hơn của tôi ngày ấy không giỏi xử lí mấy tình huống như vậy. Mỗi lần bị trêu chọc, tôi chỉ có thể chối bỏ hoặc lờ đi như không nghe thấy gì cả. Tuy nhiên những lúc như thế, tình cảm giữa hai chúng tôi lại càng bền chặt. Một ngày nọ, tôi đi ngang qua lớp học của em ấy, tôi bắt gặp Thư đang đứng chứng chôn chân một mình trong góc lớp. Bên dưới thì đám bạn cùng lớp thi nhau bàn tán, chỉ trỏ từ xa. Nhìn em khổ sở như vậy, tôi cứng cả người vì giận. Tôi xông thẳng vào lớp, kéo tay Thư chạy khỏi lớp học, bỏ mặc tiếng reo hò phấn khích của lũ ấy. Sự bạo dạn ngày hôm đó đến tôi còn không dám tin, và giây phút nắm chặt bàn tay em khiến tôi muốn nổ tung còn đầu óc thì mụ mị đi vì hạnh phúc. Lần đầu tiên trong đời, không còn điều gì có thể khiến tôi sợ hãi nữa, thi cử, chuyển trường hay gặp gỡ người lạ, miễn là có Thư ở bên, tôi sẵn sàng đương đầu với tất cả. Cảm xúc đó còn quá sớm để nói yêu nhưng có điều chắc chắn, tôi thích Thư và em ấy cũng có tình cảm tương tự dành cho tôi. Ngày mà hai đứa yên lặng nắm tay nhau cùng chạy khỏi lớp khiến tôi càng chắc chắn về những cảm xúc mãnh liệt trong lòng. Xuyên suốt bốn năm cấp 2, tình cảm của chúng tôi ngày càng sâu đậm. Cùng quyết tâm đỗ một trường trung học phổ thông cách nhà không xa, phấn đấu học hành và dành thời gian bên nhau nhiều hơn bao giờ hết. Cảm thấy bản thân chín chắn hơn bạn bè đồng trang lứa và đều sống nội tâm, chỉ thích quay quần trong cuộc sống riêng của mình, hai đứa thuyết phục nhau rằng đó là bước chân tất yếu để chuẩn bị cho việc lên cấp 3. Chúng tôi cũng hy vọng việc đó sẽ giúp củng cố và làm nảy nở thêm những cảm xúc mạnh mẽ về nhau. Có thể năm cấp 3 là thời điểm thích hợp để tôi và em ấy bộc lộ tình yêu của mình. Khoảng cách với thế giới hiện đại sẽ nhỏ lại, chúng tôi sẽ xích lại gần nhau, sẽ tự chủ và có nhiều tự do hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro