Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19: Đấu tranh (1)

Ismoye không lùi bước, ánh mắt trong veo như nước hồ mùa thu, không dao động. "Ta chỉ nói những gì mình nghĩ. Còn thực hiện hay không, ngài tự quyết.".

.

.

-o0o-

"Sao ngươi dám sát hại Pharaoh!" Tiếng hét vang lên giữa đại điện, từng lời như sấm rền dội vào tai Ismoye, chấn động tâm can nàng đến mức đôi chân nàng run rẩy, không đứng nổi.

"Mau đem nàng ta vào lao ngục!" Những tiếng la ó, buộc tội vang dội như từng đợt sóng dữ đổ ập xuống, nhấn chìm toàn bộ lý trí của nàng. Ismoye quỳ gối, hai tay run run cố bám lấy sàn đá lạnh, hệt như bám vào tia hy vọng mong manh cuối cùng.

"K-Không... không phải, ta không làm gì cả!" Giọng nói nàng nghẹn ngào, run rẩy, tựa như chiếc lá giữa cơn cuồng phong, muốn nói mà chẳng ai chịu nghe.

"Bằng chứng đã rõ ràng! Ngươi còn dám chối?" Một quý tộc chỉ tay về phía nàng, giọng nói như mũi tên xuyên thắng vào tâm trí nàng.

Ismoye cúi đầu, lòng ngồn ngang như sóng cồn. Lời buộc tội nối tiếp nhau, như từng nhát dao cứa vào da thịt, khiến nàng đau đớn đến mức không thể thốt nên lời. Nàng ng ng đầu lên, đôi mắt đẫm nước hướng về phía Setepenre.

"Không phải ta, ngươi tin ta mà... đúng không? Setepenre..." Giọng nàng khản đặc, mỗối từ như xé toạc cổ họng, ánh mắt tràn đầy hy vọng cuối cùng bấu víu lấy hắn.

Nhưng ánh mắt lạnh lùng của Setepenre, như bầu trời mùa đông không chút nắng ẩm, chỉ còn lại sự băng giá xuyên thấu tim gan.

"Ngươi đến giờ phút này vẫn không chịu thừa nhận sao?" Hắn nhìn nàng, giọng nói trầm như tiếng chuông nặng nề, đôi mắt vô cảm chẳng để lộ chút thương xót nào.

"T-Ta không làm.. không phải ta! Ta không mưu hại Pharaoh!" Nàng hét lên, nước mắt lăn dài trên gò má, rơi xuống nền đất từng giọt nóng hổi.

Một quan đại thần trẻ tiến lên, giọng nói lạnh lùng và sắc bén như lưỡi dao, cắt ngang những tiếng nức nở của nàng.

"Không cần biện hộ! Chứng cứ đã rõ. Chính Phi Ismoye ám sát Pharaoh. Mau lôi đi, đánh phế tay chân, chọc mù mắt rồi ném vào ngục!"

Lời tuyên án rơi xuống như một bản án tử, đâm sâu vào lòng Ismoye. Đôi mắt nàng mở to, sững sờ không dám tin vào những gì vừa nghe thấy. Thế giới trước mắt nàng dần nhòe đi trong dòng nước mắt. Hai binh lính bước tới, nằm chặt tay nàng, kéo nàng dậy một cách thô bạo.

"Không phải ta! Làm ơn, nghe ta nói! Nhất định có hiểu lầm! Làm ơn..." Nàng vùng vẫy, gào thét, giọng nói đầy tuyệt vọng như lời cầu cứu của kẻ bị dồn đến bước đường cùng. Nhưng đáp lại nàng, chỉ là sự im lặng lạnh lùng và những ánh mắt căm ghét.

Bị lôi đi giữa tiếng rì rầm của đám đông, Ismoye ngoái đầu lại, ánh mắt tuyệt vọng lần cuối cùng tìm đến Setepenre. Nhưng hắn vẫn đứng đó, như tượng đá không chút dao động, để mặc nàng bị kéo đi, như thể nàng chưa từng là gì trong mắt hắn.

"Không phải ta!!!"

Ismoye bật dậy, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, hơi thở gấp gáp như vừa chạy thoát khỏi một cơn ác mộng. Đôi mắt nàng mở to, nước mắt vẫn chưa kịp khô, gương mặt nhợt nhạt như vừa thoát khỏi vực thẳm của sự tuyệt vọng.

Hóa ra, tất cả chỉ là một giấc mơ.

Nhưng tại sao giấc mơ ấy lại chân thực đến vậy? Từng ánh mắt căm phẫn, từng lời buộc tội, từng bước chân lạnh lùng của Setepenre quay lưng đi... tất cả đều in sâu trong tâm trí nàng như một vết dao khắc vào đá, chẳng thể xóa nhòa.

Nàng ngồi thẫn thờ, đôi bàn tay run rẩy ôm lấy mặt mình.

Là điềm báo sao? Nàng tự hỏi, trái tim co thắt lại như bị một bàn tay vô hình siết chặt.

Nàng đã quên mất một điều quan trọng, thứ mà chính linh hồn từ ba ngàn năm sau đã nhắc nhở nàng. Seti-vị Pharaoh sẽ bị ám sát. Và hung thủ, chẳng biết vì lý do gì, sẽ đổ toàn bộ tội danh lên đầu nàng.

Nghĩ đến đây, Ismoye chợt sững lại.

"Không... không lẽ..." Nàng lẩm bẩm, vội vàng đứng dậy. Đôi chân trần lạnh giá chạm xuống sàn đá, nhưng nàng không để ý đến điều đó. Nàng lục tìm trong trí nhớ, cố gắng nhớ lại mọi thứ về "sự kiện" mà nàng đã đọc được trước khi đến đây.

Theo những gì nàng ta - Ismoye nói cho nàng biết, vụ ám sát sẽ diễn ra vào tuần thứ hai sau khi Pharaoh tổ chức buổi thiết triều lớn. Nhưng giờ đã qua tuần thứ hai từ lâu, mọi thứ vẫn yên ổn, không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy một âm mưu đang được tiến hành.

Liệu có sai sót nào không? Hay vì nàng can thiệp mà lịch sử đã thay đổi?

Nhưng nàng đến cùng vẫn chưa thay đổi điều gì.

Ismoye cắn chặt môi, lòng nàng rối như tơ vò. Những tiên đoán đó... liệu là đúng, hay sai?

Nàng không chắc nữa. Mỗi ngày trôi qua, sự yên ả của cung điện càng khiến nàng bất an hơn. Giống như bầu trời trước cơn giông, tĩnh lặng đến mức đáng sợ.

Ismoye ôm lấy đầu, đôi tay run rẩy như muốn tìm chút ổn định trong cơn sóng dữ cuộn trào. Những ngón tay lạnh ngắt vô thức siết lấy mái tóc bạc rối. Nàng ngồi co ro trên mép giường, ánh trăng bạc như dòng sông lặng lẽ chảy qua khung cửa, càng làm nàng thêm nhỏ bé giữa bóng tối bủa vây.

Rốt cuộc là phải làm sao...

Giọng nàng thì thầm, như một lời kêu cứu yếu ớt vang lên trong đêm lạnh. Những ký ức lộn xộn về giấc mơ ác nghiệt đó cứ không ngừng lặp lại, từng khung cảnh như một mảnh gương vỡ cắt vào tâm trí nàng. Nàng thậm chí còn không biết cái chết của Pharaoh sẽ xảy ra khi nào, mọi thứ mơ hồ như màn sương giăng phủ kín lối đi.

Từ khi nào mà biến số đáng lẽ phải xảy ra lại đi lệch từ lúc nào.

Rồi ý nghĩ bỏ trốn bất ngờ lóe lên trong đầu nàng.

Nếu nàng chạy đi, sẽ không còn phải đối mặt với tất cả những điều này nữa.

Nhưng ngay khi ý nghĩ đó vừa nhen nhóm, nó đã nhanh chóng bị dập tắt bởi chính nỗi sợ hãi của nàng.

Nhưng.... nếu trốn đi, chẳng phải nàng sẽ không bao giờ gặp lại hắn nữa sao?

Hình ảnh của Setepenre hiện lên trong tâm trí nàng, đôi mắt lạnh lẽo nhưng ẩn chứa một điều gì đó sâu xa mà nàng chưa bao giờ hiểu rõ. Nàng không thể phủ nhận rằng bản thân đã bị cuốn vào ánh mắt ấy, vào cái khí chất mạnh mẽ đầy quyền uy nhưng cũng vô cùng cô độc ấy. Bỏ trốn đồng nghĩa với việc chấm dứt mọi hy vọng, mọi cơ hội để cứu vãn mối quan hệ này, dù nhỏ nhoi đến mấy.

Nhưng nếu bỏ trốn thất bại, hậu quả sẽ còn kinh khủng hơn. Nàng sẽ bị coi là kẻ phản bội, kẻ mưu sát Pharaoh rồi tìm cách đào tẩu. Khi đó, không chỉ bản thân nàng mà tất cả những gì nàng từng cố gắng gìn giữ đều sẽ tan thành tro bụi.

Nàng rốt cuộc không thể trốn chạy, nhưng nàng cũng không biết phải đối mặt như thế nào...

Ismoye buông lỏng tay, cả cơ thể như kiệt sức. Ánh mắt nàng nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ, nơi bầu trời lặng lẽ nhưng chẳng mang lại chút bình yên nào.

-o0o-

Sáng hôm sau, Ismoye khoác lên mình một chiếc áo dài màu nhạt, mái tóc bạc được búi gọn gàng hơn, nhưng đôi mắt vẫn còn in hằn dấu vết của một đêm dài không ngủ.

Bước chân nàng chậm rãi tiến qua hành lang dài dẫn đến khu vườn phía sau cung điện. Đây là nơi duy nhất mà nàng cảm thấy có chút bình yên, dù chỉ là tạm thời. Những luống hoa sen nở rộ, nhưng vẻ đẹp của chúng chỉ càng làm nàng cảm thấy mình lạc lõng hơn.

"Phi điện hạ."

Giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng khiến nàng giật mình. Nàng quay lại, nhìn thấy Setepenre đang đứng đó, gương mặt hắn không chút biểu cảm, nhưng ánh mắt lại sáng lên một tia sắc bén.

"Ngài..." Nàng lúng túng, không biết nên bắt đầu từ đâu.

Setepenre bước tới, đôi mắt hắn lướt qua nàng như muốn nhìn thấu từng suy nghĩ trong tâm trí nàng.

"Chúng ta lại gặp nhau rồi" hắn nói, ánh mắt dán lên gương mặt lúng túng của nàng.

Nàng khẽ giật mình, nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh.

Hắn mở miệng, ánh mắt vẫn chăm chú quan sát nàng.

"Giải pháp mà phi điện hạ nói với ta..."

"Điện hạ... ta..."

Cả hai người gần như lên tiếng cùng lúc. Ismoye ngầng đầu, ánh mắt gặp ánh mắt hắn. Trong một thoáng, nàng thấy sự bất ngờ lướt qua gương mặt lạnh lùng của hắn, nhưng rất nhanh, hắn đã trở lại với vẻ điềm tĩnh thường ngày.

Ismoye, cố gắng che giấu sự bối rối trong ánh mắt.

"Mời phi Ismoye nói trước." Hắn nghiêng đầu, nhường lời, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi nàng.

Ismoye nhìn hắn, khi ánh mắt nàng chạm vào hắn, mọi lời nói như nghẹn lại nơi cổ họng. Nàng muốn nói về điềm báo của mình, nhưng sự nghi kỵ trong ánh mắt hắn khiến nàng không dám thốt ra.

"Không có gì" Nàng cuối cùng chỉ thốt ra ba chữ, giọng yếu ớt.

"Ngài nói đến giải pháp chính là vụ nước sông Nile đúng chứ?" Ismoye thay đổi chủ đề, cố gắng lảng tránh sang chuyện khác.

"Đúng vậy"

"Ta đã đề xuất ý kiến này với Pharaoh, ngài ấy có vẻ rất hài lòng."

Ismoye thoáng khựng lại, sau đó nhẹ nhàng thở ra, tựa hồ gánh nặng trong lòng được nhấc bớt.

"Tốt quá..." nàng đáp, giọng nói dịu dàng nhưng không giấu nổi sự nhẹ nhõm trong ánh mắt.

"Phi có vẻ rất vui nhỉ?" Hắn khẽ nghiêng đầu, đôi mắt đen sâu tựa hồ nước xoáy, chăm chú quan sát từng cử chỉ của nàng.

Ismoye ngẩng lên, đôi mắt sáng như ánh trăng rọi qua mặt hồ. Nàng mỉm cười, nụ cười ấy nhẹ nhàng mà tinh tế, mang theo nét duyên dáng.

"Giúp được ngài là niềm vui của ta," nàng nói, giọng mềm mại như làn gió đầu xuân.

Một khoảnh khắc yên lặng trôi qua, như thể thời gian cũng bị ngưng đọng. Trong lòng Ismoye thoáng hiện lên một tia hy vọng mơ hồ. Có lẽ, mối quan hệ giữa nàng và Setepenre có thể gần gũi hơn chút ít, giống như những chiếc lá sen dưới hồ, dù xa xôi nhưng cuối cùng vẫn chạm vào nhau.

Đột nhiên, giọng nói của hắn vang lên, trầm thấp và mang theo chút gì đó khó diễn tả.

"Đứng yên."

Ismoye giật mình, đôi mắt mở to nhìn hắn. Hắn bước tới, từng bước chậm rãi mà kiên định, bóng dáng hắn như ngọn núi lớn, khiến người đối diện không thể trốn tránh.

Nàng bất động, không biết phải làm gì. Hơi thở của nàng trở nên dồn dập, còn tiếng tim đập như nhịp trống vang vọng trong lồng ngực. Hắn tiến lại gần hơn, khoảng cách giữa hai người dường như ngắn lại, đến mức nàng có thể cảm nhận được nhịp thở trầm ổn của hắn.

Đúng lúc nàng còn đang bối rối, Setepenre vươn tay về phía nàng. Trong thoáng chốc, nàng cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay hắn, khiến nàng bất giác đỏ mặt.

Nhưng hắn nhanh chóng lùi lại, trong tay cầm một cánh hoa sen trắng nhỏ nhắn. Ánh mắt hắn vẫn lạnh lùng như thường lệ.

"Cánh hoa, tóc" hắn nói, giọng điệu chậm rãi.

Ismoye ngẩn người, lúc này mới nhận ra cánh hoa đã vướng trên mái tóc nàng từ lúc nào.

"C-Cảm tạ ngài..." Nàng cúi đầu, giọng nói nhỏ nhẹ, đôi má ửng đỏ.

Hắn chỉ gật đầu nhàn nhạt, như thể việc này chẳng đáng bận tâm.

"Có lẽ là do gió thổi lúc nãy..." Nàng lúng túng nói thêm, ánh mắt thoáng ngại ngùng.

"Cảm tạ vương tử."

"Ừm."

Bầu không khí có chút ái muội, má Ismoye thoáng ửng hồng, trên làn da trắng sáng ấy, biểu cảm xấu hổ của nàng hiện rõ hết thảy.

"Lời đã nói xong, ta đi đây." Hắn nói, rồi quay lưng bước đi.

Ismoye đứng lại, ánh mắt dõi theo hắn, trong lòng có một loại cảm giác không nói rõ thành lời. Nàng muốn gọi hắn, nhưng lời đã đến miệng lại hóa thành tiếng thở dài thật khẽ.

Nàng rốt cuộc vẫn không thể nói ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro