Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10: Từ bỏ & Đến Cairo (2)

Ismoye đứng trước cửa sổ, nhìn ra khung cảnh Berlin sáng sớm. Hàng cây bạch dương bung nở, từng tán lá xanh mướt lấp lánh dưới ánh nắng đầu ngày. Dòng sông Spree uốn lượn qua thành phố, nước chảy êm đềm như những giọt sương mai còn đọng lại trên lá. Berlin, với vẻ đẹp cổ kính và yên bình, dường như đang chào tạm biệt nàng.

Hành lý đã được sắp xếp gọn gàng, chỉ còn đợi Erliy đến đón. Ismoye thở dài, cảm giác hồi hộp và háo hức đan xen trong tâm hồn. Nàng biết rằng cuộc hành trình này sẽ không dễ dàng, nhưng đó là bước đầu tiên để nàng đối mặt với quá khứ và buông bỏ những gì đã qua.

Tiếng chuông cửa vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng. Ismoye vội vã ra mở cửa. Erliy đứng đó, nụ cười ấm áp trên môi, mang theo sự an ủi và động viên.

"Chúng ta sẵn sàng chưa?" Erliy hỏi, giọng nàng ta đầy khích lệ, như muốn truyền thêm nghị lực cho nàng.

Ismoye gật đầu, đáp lại bằng nụ cười nhẹ. "Chúng ta đi thôi."

Hai người đón xe đến sân bay. Trong chuyến hành trình, Ismoye không khỏi suy nghĩ về những gì nàng ta kể lại. Những lời nói ấy vẫn khiến nàng băn khoăn, như một bóng mây mờ nhạt nhưng không thể xua tan.

Nàng lơ đễnh đưa mắt ra ngoài cửa kính xe, khung cảnh bên ngoài như một thước phim tua nhanh. Những dãy nhà, những con đường, những gương mặt lướt qua, tất cả đều trở nên mờ ảo. Một phần của nàng rất háo hức, nhưng phần còn lại không khỏi lo lắng cho chuyến hành trình ở phía bên kia trái đất.

"Cậu lại thở dài rồi" Erliy lên tiếng, thu hút sự chú ý của nàng.

"Tớ có sao!?" Nàng đã thật sự thở dài trong vô thức mà mình không hay biết.

"Đừng lo lắng, tớ đã lên kế hoạch hết rồi, chỉ cần đến Ai Cập và tận hưởng thôi." Erliy nói với vẻ mặt háo hức.

Đúng vậy, chuyến hành trình này Erliy đã trả tiền hết tất cả. Erliy muốn Ismoye thư giãn và tận hưởng mùa hè, tiền đối với nàng ta không thành vấn đề. Nhưng Ismoye không thể thoát khỏi những suy nghĩ về quá khứ, về những gì nàng ta kể lại, và về cuộc đời trước đây.

Ismoye nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. Trước mắt nàng là một hành trình dài, không chỉ về mặt địa lý mà còn về những bí ẩn không lời giải. Nàng biết rằng cuộc hành trình này sẽ đưa nàng đến những nơi mà nàng chưa từng nghĩ tới, mở ra những cánh cửa mà nàng chưa từng thấy, và có thể đối mặt với những ký ức mà nàng chưa từng dám chạm vào. Nhưng nàng hy vọng sau chuyến đi này, nàng có thể để nửa còn lại chấp nhận và không còn vương vấn.

"Khi đến nơi chúng ta sẽ đến đâu đây, Ismoye" Erliy lên tiếng, cùng nhau thảo luận những địa điểm sẽ ghé thăm khi đến Ai Cập.

Cả hai ngồi  nhau, trầm ngâm suy nghĩ. Cuối cùng, Erliy phá vỡ sự im lặng.

"Đến viện bảo tàng trước, cậu thấy sao?" Erliy đề xuất, đôi mắt sáng lên đầy háo hức.

"Ý hay đấy, sau đó chúng ta sẽ đến đền Abu Simbel," Ismoye đồng tình, nụ cười nhẹ nở trên môi, ánh mắt lóe lên niềm hy vọng.

"Được, quyết định vậy đi," Erliy đáp, sự hào hứng hiện rõ trên khuôn mặt.

Chuyến xe nhanh chóng chở hai nàng đến sân bay. Cả hai nhanh chóng làm thủ tục và lên máy bay hướng về Ai Cập. Trên máy bay, cả hai phải trải qua chuyến bay dài khoảng 4 giờ và 3 phút.

Thời gian đủ lâu để thảo luận những địa điểm, những khu du lịch nổi tiếng, những nhà hàng nổi tiếng, và tất cả những điều thú vị mà họ sẽ trải nghiệm tại Ai Cập. Trong không gian nhỏ hẹp của khoang máy bay, họ vẽ ra một bức tranh tươi đẹp về hành trình phía trước, như những nghệ sĩ tô màu cho bức tranh cuộc đời mình.

Cuối cùng, cả hai quyết định chợp mắt để dành năng lượng khi đến nơi. Giữa không gian yên tĩnh, tiếng động cơ máy bay rì rầm như một bản nhạc ru êm đềm, giúp họ chìm vào giấc ngủ.

Hai tiếng sau, Ismoye thức dậy. Đôi mắt nàng hé mở, còn chút mơ màng nhìn xung quanh. Nàng quay sang nhìn Erliy, thấy rằng nàng ta vẫn đang ngủ say. Nhìn đồng hồ trên tay, Ismoye nhận ra vẫn còn một tiếng nữa chuyến bay sẽ kết thúc.

Không thể ngủ thêm nữa, Ismoye lấy một cuốn sách ra để giết thời gian. Cuốn sách nàng đọc viết về sự tranh đấu vương quyền của Ai Cập. Những trang sách ghi lại lịch sử xuyên suốt ba mươi mốt vương triều, từ những cuộc hôn nhân giữa anh chị em đến những vụ tàn sát cướp ngôi đẫm máu. Đặc biệt, cuốn sách tập trung vào thời kỳ Tân Vương quốc, thời kỳ hoàng kim phát triển rực rỡ nhất trong lịch sử Ai Cập.

Khi mắt nàng lướt qua từng dòng chữ, hình ảnh của những kim tự tháp, những ngôi đền, và những bức tượng khổng lồ hiện lên rõ nét trong tâm trí. 

'Thật muốn mau chóng đến đó' Nàng lẩm bẩm thoáng qua, đầu quay qua cửa sổ máy bay nhìn ngắm bầu trời.

-o0o-

Trong lúc Ismoye vẫn đang mải mê đọc sách, giọng nói trầm ấm của cơ trưởng vang lên qua loa thông báo, báo hiệu đã đến nơi và chuẩn bị hạ cánh. Các tiếp viên hàng không cũng bắt đầu hướng dẫn hành khách chuẩn bị cho việc hạ cánh an toàn. Ismoye quay sang Erliy, nhẹ nhàng lay người nàng ta dậy.

"Chúng ta đến nơi rồi, dậy thôi Erliy" nàng nói, giọng dịu dàng nhưng đầy hứng khởi.

Erliy từ từ mở mắt, uể oải vươn vai như một chú mèo con vừa tỉnh giấc. 

"Cuối cùng cũng đến" nàng lẩm bẩm, giọng pha chút tinh nghịch, nhí nhảnh. Giấc ngủ sâu đã khiến nàng cảm thấy sảng khoái và tràn đầy năng lượng.

Cả hai nhanh chóng thu dọn đồ đạc, cẩn thận kiểm tra lại mọi thứ trước khi xuống máy bay. Họ bước theo dòng người, làm thủ tục nhập cảnh với sự háo hức không giấu nổi trong ánh mắt. Không gian sân bay đông đúc, nhưng trong lòng họ chỉ có cảm giác phấn khích về những điều đang chờ đợi phía trước.

Sau khi hoàn tất thủ tục, cả hai hướng thẳng đến khách sạn để nghỉ ngơi. Trên đường đi, họ ngắm nhìn khung cảnh thành phố Cairo đầu tiên hiện ra trước mắt - những dãy nhà cổ kính, những tòa nhà hiện đại, những con đường tấp nập người qua lại, và bầu không khí nhộn nhịp của những du khách và công dân nơi đây.

Khi đến khách sạn, Ismoye và Erliy nhận phòng và cất hành lý. Căn phòng rộng rãi, có hai phòng ngủ và hai phòng tắm, trang trí theo phong cách hiện đại đan xen truyền thống Ai Cập với những họa tiết đặc trưng và ánh sáng ấm áp, khiến họ cảm thấy như đang bước vào một thế giới khác.

Ismoye nhìn ra cửa sổ, thấy xa xa là những kim tự tháp sừng sững, biểu tượng của một nền văn minh vĩ đại. "Chúng ta thực sự đang ở đây rồi" nàng thở dài, cảm xúc lẫn lộn giữa sự ngạc nhiên và kỳ vọng.

Ismoye bước ra ngoài ban công, từ đây nàng có thể nhìn thấy tháp Giza hùng vĩ. Ánh mắt nàng lấp lánh niềm vui xen lẫn chút hồi hộp. "Erliy, nhìn kìa, chúng ta đã đến nơi thực sự rồi," nàng nói, giọng tràn đầy sự phấn khởi và xúc động.

"Đúng vậy, hãy sửa soạn và đi thôi, tớ đã mua vé rồi." Erliy nói, cười rạng rỡ. Nàng đẩy nhanh Ismoye vào phòng tắm.

Cả hai sửa soạn kỹ lưỡng cho buổi thăm viện bảo tàng. Erliy khoác lên mình chiếc váy hai dây chữ V màu xanh thanh thoát, tôn lên làn da trắng mịn màng. Ismoye lại chọn cho mình một chiếc váy cổ điển Pháp, tay phồng nhẹ, màu xám thanh lịch. Mái tóc trắng xõa dài xuống ngang eo của nàng, tạo nên vẻ đẹp dịu dàng và bí ẩn.

Hai trang phục gần như đối lập nhau.

Chiều hôm đó, khoảng bốn giờ, cả hai đến viện bảo tàng. Bước qua cánh cửa lớn, không gian trưng bày đồ sộ và cổ kính hiện ra trước mắt, như mở ra cánh cửa vào một thế giới khác. Ismoye, với ánh mắt kiên định, bỏ qua tất cả những vật phẩm trưng bày xung quanh, nhanh chóng bước đến gần bản đồ lớn treo trên tường.

"Không cần vội đâu, Ismoye" Erliy lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng.

Ismoye không để ý, đôi mắt xám chăm chú nhìn lên bản đồ. Nàng nheo mắt, xác định vị trí một cách cẩn thận rồi nhanh chóng bước đi, như một người dẫn đường đầy quyết tâm.

Erliy theo sau, ánh mắt không giấu nổi sự tò mò. Họ dừng chân trước một gian phòng trưng bày đặc biệt, nơi lưu giữ những hiện vật quý giá của thời kỳ Tân Vương quốc.

Ismoye đứng lặng một lúc, mắt nàng dán chặt vào lồng kính, nơi chứa đựng một xác ướp ba nghìn năm tuổi. Không gian xung quanh như ngừng lại, chỉ còn tiếng thở nhè nhẹ và ánh sáng mờ ảo của những ngọn đèn. Nàng thì thầm, giọng nói vang lên như một lời tiên tri đầy bí ẩn:

"Đây rồi" nàng thì thầm, giọng nói vang lên như một lời tiên tri đầy bí ẩn. 

Bên trong lồng kính là xác ướp Pharaoh Ramesses II. Ismoye tiến đến gần, đôi mắt nàng nhìn chăm chú vào dòng chữ được khắc trên tấm biển thông tin nhằm xác định chính xác hơn.

- Xác ướp Pharaoh Ramesses II -

"Erliy" nàng lên tiếng, giọng nàng khẽ nhưng đầy quyết tâm.

"Sao vậy?" Erliy ngạc nhiên hỏi lại.

"Để mình một mình được chứ." Ismoye nhìn bạn với ánh mắt dịu dàng, nhưng chứa đựng sự khẩn thiết.

Erliy hơi bất ngờ, nhưng rồi gật đầu.

"Vậy mình qua bên này xem" nàng nói, rồi lặng lẽ bước đi, để lại Ismoye một mình đứng đó.

Ismoye thở dài, ngước nhìn lên phía lồng kính. Cuối cùng, nàng đã gặp lại, nhưng theo một cách mà nàng chưa bao giờ tưởng tượng. Nàng là một người sống, còn hắn là một người đã chết.

Trong ánh sáng mờ ảo, gương mặt của xác ướp hiện ra rõ ràng hơn. Dù có chút , nhưng nàng chắc chắn đó là hắn. Ramesses II, người mà nàng từng yêu thương, giờ đây chỉ còn là một hình hài bất động trong lồng kính.

Nỗi đau và sự mất mát tràn ngập trong lòng nàng, nhưng cùng với đó là sự trân trọng những ký ức đã qua. Ismoye đứng đó, cảm nhận từng giây phút, từng nhịp đập của trái tim mình hòa cùng với những kỷ niệm xa xưa.

"Người đó ở đây."

 nàng lẩm bẩm, như đang kêu gọi.

Thân ảnh mờ ảo hiển lên đứng trước tủ kính, nàng ta nhìn đó hồi lâu.

"Cuối cùng cũng một pharaoh vĩ đại lại có thể thành ra thể này." Nàng ta nhìn, giễu cợt.

"Cuối cùng cũng do hắn mà thôi."  Nàng cười khuẩy, giọng điệu đầy sự châm biếm.

Càng nói, trong giọng điệu có chút cay đắng. Ismoye nhìn nàng ta, nhớ lại cái lúc nàng ta nói nàng 'đáng thương' và 'ngu xuẩn'. Thật không biết ai mới là người ứng với hai câu đó. 

Liệu rằng đó có phải những gì mà nàng ấy muốn không?

-o0o-

Mặt trời bắt đầu gam màu cam rực rỡ, báo hiệu một ngày sắp kết thúc. Những tia nắng cuối cùng của buổi chiều chiếu khắp không gian, tạo nên một bức tranh thiên nhiên kỳ diệu. Ismoye cùng Erliy đi đến một nhà hàng để thưởng thức bữa tối. Bước vào khung cảnh nhà hàng, họ cảm thấy thoải mái và ấm cúng. Không gian tràn ngập ánh đèn vàng ấm áp, những chiếc bàn ngọt ngào thể hiện tinh tế và hương thơm dễ chịu của các món ăn đặc trưng.

Cả hai gọi món, thưởng thức bữa ăn và trò chuyện về những điều thú vị họ đã trải nghiệm trong ngày.

"Thật tuyệt, tất cả đều là nhìn thấy bằng mắt thật, không phải trong sách. Những thứ bình gốm, trang phục, điêu khắc..." Erliy nói, sự thích thú hiện lên trong ôi mắt lam yểm ấy.

"Thật sự rất thú vị, chuyến đi để đời của tớ" Ismoye đồng tình. Nàng cảm thấy lòng mình thư giãn hơn, chí ít nàng đã bỏ được chấp nhận, tiến về phía trước. Trong lòng nàng nhẹ nhàng lên một tia hy vọng mong manh. Nếu chúa trời để ý đến, có lẽ sẽ lần nữa cho nàng gặp lại hắn chăng? Gặp lại ở thời đại này. Nếu không có lẽ kiếp này chưa đủ duyên, nhưng không sao không có hắn nàng vẫn sẽ tiếp tục sống.

Kết thúc bữa ăn, hai người trở về khách sạn để nghỉ ngơi, tiếp sức cho ngày mai. Giường của Ismoye nằm gần cửa sổ, ánh trăng nhẹ nhàng lên gương mặt nhỏ nhắn của nàng. Nàng nhìn ánh trăng hồi lâu, để ánh sáng dịu dàng đưa nàng vào giấc ngủ. Những giấc mơ mang theo hy vọng và những khát khao mơ hồ, tràn ngập trong tâm hồn nàng như những làn sóng nhẹ nhàng gió về.

Trên giường, Ismoye cảm nhận được từng nhịp đập của trái tim mình, hoà cùng nhịp điệu của Ai Cập về đêm. Mọi lo toan lúc này tan biến, chỉ còn lại sự an yên và những giấc mơ ngọt ngào ngọt ngào, đưa nàng lạc vào thế giới của những giấc mơ đang chờ đợi. Trên bầu trời cao, trăng vẫn tỏa sáng, như chứng nhân cho những khát và hy vọng của nàng.

Trong lúc nàng đang chìm vào giấc ngủ, thân ảnh mờ ảo hiện ra đăm chiêu nhìn nàng. Nàng ấy thở dài, đi đến gần cửa sổ ngồi xuống. Trong thâm tâm có nhiều suy nghĩ, gặp lại được hắn nhưng theo cách này thì có nghĩa lý gì. Muốn chạm vào hắn cũng không được huống hồ gì trả thù. Nàng ta cười khổ, tự chế giễu bản thân. 

"Nếu đã không thể trả thù thì sự tồn tại này có ý nghĩa gì cơ chứ?"  Nàng nhìn bàn tay mình, cứ mờ mờ ảo ảo, không có chút chân thực nào, giống như một làn khói mờ manh trong đêm.

Cứ thế này mà biến mất sao? Hay tồn tại như một vong hồn không siêu thoát? Cảm giác bi thương lan tỏa, nàng cảm thấy quả thật mệt mỏi, rất mệt mỏi. 

Thực sự mệt mỏi...., rất mệt mỏi. Trái tim nàng như bị bóp chặt, nhưng nàng làm gì có trái tim, nàng chỉ là một vong linh mà thôi. Đó chỉ là những cảm giác xáo rỗng nàng tự tạo ra. Đôi mắt nàng, tựa như mây mù chứa đựng nỗi buồn, trên từng đường nét khuôn mặt. Nàng ngồi đó, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi trăng bạc lẻ loi chiếu sáng, soi rọi những nỗi nhớ nước mắt yên tĩnh rơi. Mọi thứ trở nên hư vô, như những bông hoa lụi tàn trong ánh bình minh. Nàng chỉ mong trong khoảnh khắc này mình có thể tan biến, để thoát khỏi những đau khổ và mệt mỏi bao trùm lo âu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro