Đi Cùng Mew?
Ngày mới lại đến,đồ đạt cậu đã để ở trước cửa,cậu vội chạy xuống,cậu mặt chỉ bộ áo trắng sơ mi,quần đen dài rồi đống thùng,nghe sơ có vẻ kh đặc sắc nhưng nhìn thấy thì rất mê
Cậu vừa chạy xuống thì Mew cũng vừa đến
Cậu và anh cũng để đồ lên xe rồi a chở cậu đến chổ công tác
*Tua khúc này đến buổi chiều ở bãi biển nhé".
.
.
.
.
.
.
Gulf đi ra bãi biển nhìn bình minh xuống,nhìn sống xô nhẹ rồi tấm vào bờ rồi ra lại dòng nước vốn có của nó,cũng như tình cảm,lại đến rồi đi về nơi đáng thuộc về dù sao đi nữa,dù là không cùng nhau nhưng cũng không máng trách chỉ cần bao dung tha thứ rồi điều tốt đẹp sẽ lại đến cho mình
Nhìn làn sống nhẹ nhàn yên bình ấy mà lòng cậu lại nhớ đến quê nhớ đến những chú chim bồng chanh đỏ,nhớ đến những con diều,nhớ những cái nắng tấm da dù đen dù có thể rát nhưng cũng chẳng có thứ gì vui bằng,cậu nhớ đồng cỏ,bờ lúa xanh,bên ven hồ những chú chim làm tổ,cậu cũng lại nhớ người con trai năm ấy cùng cậu tạo nên cả một tuổi thơ,bây giờ lại trầm tính đến lạ,cậu biết bây giờ anh nằm ở một vị trí rất mạnh cậu biết bản thân cậu hiện giờ đối với anh cũng chẳng bằng là hạt cát,cậu nhớ cậu nhớ hết tất cả,biển trời rộng lớn bao nhiêu cũng không bằng những thứ mênh mong trong lòng
Cho cậu xin hãy cho cậu xin một vé trở về tuổi thơ như một chuyến tàu đưa ta chở về tuổi thơ,ta vừa vui sướng khi gặp lại những hình ảnh của chính ta ngay thơ bé,vừa bồi hồi nhưng sao mà xa xôi quá?,ở đó chẳng có nổi lo thường trực về vật chất,cũng chẳng có những rạn vỡ đau đớn về tinh thần,có chăng cũng chỉ là những nổi buồn bâng quơ khi trốn học đi chơi bất thành,khi bị cha mẹ la mắng và cùng lắm là ê ẩm mình mẩy khi bị phết nhẹ mấy roi vào mông
Mỗi ngày mới trong thế giới kì diệu kia,lạ lùng thay,điều bắt đầu bằng những lời than thở "tôi cảm thấy cuộc sống này quá tẻ nhạt" lúc đó tôi cảm thấy cuộc sống chỉ có ăn ngủ,đi học,thức rồi ăn ngủ đi học,rồi lại học bài có đến vậy là cùng nên tôi quyết định,lập lên những phi vụ nghịch ngợm nhưng vô cùng đáng yêu
Đó cuộc sống lúc đó thật sự rất vui,nhưng giờ đây,một nụ cười cũng chẳng còn động lại trên mi mắt hay một cái cong ở môi
Ngẩm nghĩ rồi cậu lại hát lên một bài hát
🎶 Bồng bềnh, bồng bềnh, xuôi mái chèo, ta đón gió
Cơn gió miên man lùa vào trong mái tóc
Bồng bềnh, bồng bềnh, em thấy mình như chiếc lá
Trôi giữa mênh mang đại dương bao la
Bồng bềnh, bồng bềnh, anh có nghe cơn sóng vỗ?
Mang những tâm tư dạt trôi theo dòng nước
Bồng bềnh, bồng bềnh qua những ngày sống khốn khó
Ta có nhau trong bình yên nơi đây
Mọi phiền lo dang dở rồi sẽ hóa tan thành mây
Hóa cơn mưa về đây, làm dòng nước cuốn trôi xa biển sâu
Bình minh lên rạng rỡ, những nỗi buồn bỏ lại phía xa thật xa chân trời
Trong nắng xuân ngời, anh có nghe lòng thảnh thơi?
Cùng trôi trên ngọn sóng, ta hát ru giấc mơ bềnh bồng
Mình gieo những hạt giống, mong gió xuân làm bông hoa nở
Nắng gieo cho thêm lòng những giấc mơ, để ta lại ngồi đây và nhớ
Những phút bồng bềnh ta giữ cho riêng đôi mình
Bồng bềnh, bồng bềnh, xuôi mái chèo, ta đón gió
Cơn gió miên man lùa vào trong mái tóc
Bồng bềnh, bồng bềnh, em thấy mình như chiếc lá
Trôi giữa mênh mang đại dương bao la
Mọi phiền lo dang dở rồi sẽ hóa tan thành mây
Hóa cơn mưa về đây, làm dòng nước cuốn trôi xa biển sâu
Bình minh lên rạng rỡ, những nỗi buồn bỏ lại phía xa thật xa chân trời
Trong nắng xuân ngời, anh có nghe lòng thảnh thơi?
Bồng bềnh, bồng bềnh, xuôi mái chèo, ta đón gió
Cơn gió miên man lùa vào trong mái tóc
Bồng bềnh, bồng bềnh, em thấy mình như chiếc lá
Trôi giữa mênh mang đại dương bao la
Bồng bềnh, bồng bềnh, anh có nghe cơn sóng vỗ?
Mang những tâm tư dạt trôi theo dòng nước
Bồng bềnh, bồng bềnh qua những ngày sống khốn khó
Ta có nhau trong bình yên nơi đây
Mọi phiền lo dang dở rồi sẽ hóa tan thành mây
Hóa cơn mưa về đây, làm dòng nước cuốn trôi xa biển sâu
Bình minh lên rạng rỡ, những nỗi buồn bỏ lại phía xa thật xa chân trời
Trong nắng xuân ngời, anh có nghe lòng thảnh thơi?
Cùng trôi trên ngọn sóng, ta hát ru giấc mơ bềnh bồng
Mình gieo những hạt giống, mong gió xuân làm bông hoa nở
Nắng gieo cho thêm lòng những giấc mơ, để ta lại ngồi đây và nhớ
Những phút bồng bềnh ta giữ cho riêng đôi mình
Bồng bềnh, bồng bềnh, xuôi mái chèo, ta đón gió
Cơn gió miên man lùa vào trong mái tóc
Bồng bềnh, bồng bềnh, em thấy mình như chiếc lá
Trôi giữa mênh mang đại dương bao la
Mọi phiền lo dang dở rồi sẽ hóa tan thành mây
Hóa cơn mưa về đây, làm dòng nước cuốn trôi xa biển sâu
Bình minh lên rạng rỡ, những nỗi buồn bỏ lại phía xa thật xa chân trời
Trong nắng xuân ngời, anh có nghe lòng thảnh thơi?🎶
Cũng lúc đó,Mew bước ra biển tìm cậu,thấy giọng hát của cậu cất lên như vậy,trong lòng chẳng hiểu lí do gì khiến anh bồi hồi không nguôi
Mew:cậu hát bài gì vậy?
Gulf:ủa sếp ra đây khi nào?,em đang hát bài "Bồng Bềnh" thưa sếp
Mew:um,nhưng!
Gulf:sao thưa sếp?
Mew:tôi có thể hát cùng cậu?
Gulf:dạ đương nhiên rồi sếp!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro