Chương 5. Cuộc truy đuổi
Cạch. Cửa bật mở. Một bóng đen đứng đó. Cao lớn. Lặng im. Một chiếc mặt nạ da người che gần hết khuôn mặt hắn, chỉ chừa lại đôi mắt đen ngòm, vô hồn. Tôi không kịp thấy rõ hắn làm gì. Chỉ nghe một âm thanh xoẹt đầy lạnh lẽo xé toạc không gian. Phập. Lưỡi dao cắm thẳng vào bụng mẹ tôi. Bà há hốc miệng, không kịp hét lên. Đôi mắt mở to, hoảng loạn. Tôi thấy cơ thể bà co giật dữ dội khi hắn vặn mạnh chuôi dao. Máu túa ra, đỏ rực cả chiếc áo ngủ trắng. "Bà nó—!!" Bố tôi hét lên, lao vào hắn. Nhưng hắn quá khỏe. Chỉ một cú thúc đầu gối vào bụng, hắn khiến bố tôi lùi lại, loạng choạng ngã xuống sàn. Mẹ tôi quỵ xuống ngay trước cửa, bàn tay run rẩy ôm lấy vết thương đang trào máu. Đôi mắt bà hướng về phía tôi, yếu ớt, cầu xin. Tôi... không thể làm gì được. Tôi đứng chết trân. Hắn không nói một lời. Hắn nhấc bổng mẹ tôi lên, kéo bà vào trong nhà như thể bà chẳng nặng hơn một con búp bê vải. Bố tôi nghiến răng, gượng dậy, lao đến. Hắn vung dao. Lần này, bố tránh kịp. Hai người vật lộn giữa phòng khách. Tôi thấy bố tôi, dù đã có tuổi, vẫn cố gắng đánh trả bằng tất cả sức lực của mình. Ông giáng một cú đấm vào mặt hắn, khiến chiếc mặt nạ lệch sang một bên, lộ ra một phần da thịt bên dưới—bầm tím, sần sùi, như một cái xác thối rữa. Nhưng rồi— Phập. Hắn đâm thẳng vào ngực bố tôi. Bố tôi khựng lại. Môi ông mấp máy, như muốn nói gì đó. Nhưng không có âm thanh nào thoát ra. Chỉ có máu. Máu tràn ra từ khóe môi. Hắn cứ thế, cứ thế đâm liên tiếp vào thân xác bố tôi.. Không. Không. Không. Không thể nào. Tôi cắn chặt môi đến bật máu để không hét lên. Hắn đứng đó, giữa vũng máu, chậm rãi quay đầu về phía tôi. Hắn biết tôi đang ở đây. Tôi quay người, trèo nhanh lên gác xép. Tôi phải trốn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro