Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Làm Quen

Đã nửa năm trôi qua kể từ ngày tôi được chuyển sinh. Tôi hiện tại đã dần thích nghi và quen hơn với cuộc sống nơi này.

Giờ đây, tôi đã hiểu được hầu hết những gì mà mọi người xung quanh nói—một bước tiến lớn đối với tôi.

Nhưng tôi vẫn nhớ rõ cảm giác lạc lõng trong những ngày đầu tiên, khi bị ném vào một thế giới xa lạ với ngôn ngữ hoàn toàn khác biệt, dù luôn được các hầu gái chăm sóc tận tình, tôi vẫn cảm thấy mơ hồ và cô đơn.

Vậy nên để hòa nhập với thế giới này sớm nhất có thể, tôi phải học được ngôn ngữ nơi đây.

Mỗi ngày, tôi lặng lẽ quan sát và lắng nghe các hầu gái trò chuyện, đối chiếu biểu cảm và cử chỉ của họ để đoán ra ý nghĩa của từng từ. Sau đó, tôi tập phát âm, nhại lại theo cách họ nói.

Ban ngày, tôi ghi nhớ từng từ một cách cẩn thận. Đến đêm, khi dinh thự chìm trong yên lặng, tôi nhẩm lại mọi thứ đã học, vừa để khắc sâu chúng vào trí nhớ, vừa để giữ bí mật về chuyện chuyển sinh của mình.

Thế nhưng, chính thói quen đó của tôi lại vô tình tạo ra một lời đồn rùng rợn bởi các hầu nữ trong nhà về những âm thanh kỳ lạ vang lên lúc nửa đêm.

Thế rồi, một đêm nọ, trong khi đang chăm chú tập luyện, một tiếng động nhỏ khẽ vang lên sau lưng tôi, phá tan sự tĩnh lặng của căn phòng.

Tim tôi thót lên, đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Tôi quay phắt lại, đôi mắt mở to cảnh giác, chỉ để bắt gặp một ánh mắt tròn xoe đang lấp ló sau khe cửa.

Cánh cửa từ từ mở ra.

Đó là một trong những hầu nữ trẻ của dinh thự, cô ấy đang nhìn tôi chằm chằm, đôi môi run rẩy như không thể tin nổi những gì mình vừa chứng kiến.

Khuôn mặt cô ấy dần tái nhợt, đôi mắt mở to kinh ngạc đến mức trông như muốn rơi ra khỏi hốc mắt.

....

Một thoáng im lặng đáng sợ trôi qua, không ai trong chúng tôi cử động hay nói một lời.

Cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng tôi khi nhận ra bí mật của mình đã bị phát hiện.

Tôi chưa kịp nghĩ cách phản ứng thì cô ấy chợt hoảng hốt lùi lại, đôi tay run rẩy đến mức làm rơi cây đèn dầu đang cầm trên tay.

Chiếc đèn rơi xuống đất, phát ra tiếng vỡ loảng xoảng, ngọn lửa nhỏ nhoi tắt phụt, kéo theo bóng tối tràn ngập cả hành lang.

Cô ấy hét toáng lên, giọng nói run rẩy đầy sợ hãi: "Cậu chủ... cậu chủ đang nói chuyện với ma!!!"

Âm thanh hoảng loạn vang vọng khắp dinh thự, xuyên qua từng bức tường, đánh thức mọi người khỏi giấc ngủ say.

Tôi tái mét mặt mày khi nghe tiếng bước chân dồn dập khắp nơi.

Chưa đầy một phút sau, tất cả các hầu gái trong nhà đã tụ tập lại, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa sợ hãi dán chặt lên người tôi.

Tôi hoàn toàn bối rối. Tình huống này vượt xa khỏi mọi dự đoán của tôi. Nhưng khi nhận ra không còn đường thoát nữa, tôi biết mình phải hành động thật nhanh nếu muốn giữ kín bí mật về việc chuyển sinh.

Hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh bản thân, tôi quyết định đánh cược tất cả vào một ván bài duy nhất.

Tôi nặn ra bộ mặt ngây thơ nhất có thể, cố gắng biểu hiện như một đứa trẻ vừa bị đánh thức khỏi giấc ngủ chứ không hề biết chuyện gì đang xảy ra.

Đôi mắt tôi mở to, cố gắng tỏ ra ngây ngô, đôi môi bập bẹ phát ra vài từ đơn giản.

"Ma... ma... ở đâu? " Tôi giả vờ nói lắp bắp, giọng điệu non nớt và rụt rè như một đứa trẻ thực sự.

Ngay khi âm thanh thoát ra khỏi miệng tôi, cả căn phòng như chết lặng. Những đôi mắt đang tràn ngập hoang mang giờ đây mở to đầy kinh ngạc.

Tôi có thể thấy rõ vẻ sửng sốt trên khuôn mặt từng người. Miệng họ há hốc, đôi mắt chớp chớp liên hồi như không dám tin vào những gì vừa nghe thấy.

"Cậu... cậu chủ vừa nói... phải không?" Một hầu nữ thì thầm, đôi bàn tay che miệng như cố nén lại tiếng thở gấp gáp.

"Không thể nào... cậu chủ mới chỉ có 6 tháng tuổi thôi mà!" Người khác thốt lên, giọng nói run rẩy nhưng đầy phấn khích.

Tôi thận trọng quan sát phản ứng của họ, sẵn sàng chuẩn bị tinh thần nếu có ai đó tỏ ra sợ hãi hay nghi ngờ.

Nhưng tôi đã hoàn toàn bất ngờ khi bị một hầu gái nhấc bổng lên khỏi mặt đất.

"Cậu chủ là thiên tài!" Cô ấy reo lên đầy vui sướng, ôm chặt tôi vào lòng đến mức tôi cảm thấy khó thở. Trước khi kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, cả đám hầu gái đã bu kín lấy tôi, đôi mắt họ ánh lên sự ngưỡng mộ và phấn khích tột cùng.

"Trời ơi! Cậu chủ giỏi quá!"

"Đúng là thiên tài! Chưa đầy một tuổi mà đã nói được rồi!"

"Cậu chủ đáng yêu quá đi mất!"

Họ thi nhau khen ngợi không ngớt lời, đôi bàn tay liên tục đưa ra như muốn chạm vào tôi để xác nhận rằng tôi thực sự tồn tại. Đầu óc tôi quay cuồng, hoảng hốt khi bị bọn họ tranh nhau bế lên, ôm hôn tới tấp đến mức suýt nữa thì nghẹt thở.

Tôi vui lắm, niềm vui trào dâng trong lồng ngực như một ngọn sóng lớn.

Đã bao lâu rồi kể từ lần cuối cùng tôi được khen ngợi như thế này? Tôi cố gắng lục lại ký ức, nhưng tất cả những gì tìm thấy chỉ là một khoảng trống mờ mịt.

Có lẽ, đã lâu lắm rồi... lâu đến mức tôi không còn nhớ nổi cảm giác ấy nữa.

Thật nực cười khi nhận ra rằng thứ tôi quen thuộc nhất lại là sự khinh thường và miệt thị. Những ánh mắt kinh tởm, những lời mỉa mai cay độc, tất cả đã hằn sâu vào tâm trí, trở thành một phần không thể thiếu trong ký ức của tôi. Tôi đã quen với việc phải gồng mình chịu đựng, cúi đầu nhẫn nhịn, đến mức dường như đã quên mất rằng trên đời này còn có thứ gọi là lời khen ngợi.

Vậy nên lúc này... tôi hạnh phúc lắm.

Tôi nhìn những gương mặt rạng rỡ của các hầu gái đang vây quanh mình, đôi mắt họ lấp lánh niềm vui và sự ngưỡng mộ. Họ không còn nhìn tôi như một kẻ thất bại hay một tên biến thái, mà là... một thiên tài.

Cảm giác được công nhận ấy...

...Thật tuyệt vời.

Trái tim tôi đập thình thịch, hai tay siết chặt lại như muốn giữ chặt lấy khoảnh khắc quý giá này. Tôi muốn được khen ngợi nhiều hơn nữa, muốn tiếp tục được nhìn thấy những ánh mắt tràn ngập sự ngưỡng mộ ấy. Nhưng tôi biết rằng để làm được điều đó, tôi phải trở nên thật vượt trội, phải trở thành xuất sắc nhất.

....

À mà phải rồi... vẫn còn một người đang đứng ở phía sau kia với đôi mắt kinh ngạc, toàn thân cứng đờ như tượng đá.

Cô hầu gái trẻ—người đầu tiên phát hiện ra tôi đang tập nói vào đêm khuya—vẫn chưa thể hoàn hồn.

Đôi mắt tròn xoe của cô ấy mở to, không chớp lấy một lần, dán chặt vào tôi như thể đang nhìn thấy thứ gì đó vô cùng kỳ dị.

Sắc mặt cô ấy tái nhợt, môi run rẩy không thốt lên lời, đôi tay nhỏ bé nắm chặt lại như để kìm nén nỗi sợ hãi đang dâng trào trong lồng ngực.

Giữa vòng vây của những người hầu khác đang bế bổng tôi trên tay, tôi khẽ quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt cô ấy.

"Suỵttt..." Tôi nhẹ nhàng đưa ngón tay lên môi, đôi mắt cố tình nheo lại đầy tinh nghịch, như muốn gửi một thông điệp bí mật.

Ánh mắt chúng tôi giao nhau trong tích tắc. Khoảnh khắc đó, tôi có thể thấy rõ sự hoang mang cùng nỗi sợ hãi thoáng hiện lên trong đáy mắt cô ấy.

Cả cơ thể cô gái như run lên, đôi chân lùi lại theo phản xạ, chạm vào bức tường phía sau phát ra tiếng "cạch" nhẹ.

Tôi thầm thở phào, hi vọng cô ấy sẽ biết giữ miệng.

....

Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi đi giữa những bức tường cao ngất và khu vườn rộng lớn, nơi những đóa hoa nở rộ theo mùa rồi lại lụi tàn.

Giờ đây tôi đã tròn ba tuổi

Tôi đã dần quen với nhịp sống ở đây, quen với từng ngóc ngách trong ngôi nhà xa hoa này, và trên hết là trở nên thân thiết hơn với rất nhiều hầu gái trong nhà. Sự dịu dàng của họ khiến cho tâm hồn tôi như được chữa lành. Tôi học được cách cười, cách khóc, và cả cách làm nũng như một đứa trẻ thực sự.

Nhưng trong số tất cả những người đã chăm sóc tôi, người mà tôi gắn bó nhất chính là chị Serlene—cũng là người con gái đầu tiên tôi đã nhìn thấy khi mở mắt ra ở thế giới này.

Chị Serlene sở hữu một mái tóc ngắn màu tím huyền bí, mềm mại như làn gió thoảng. Đôi mắt chị ấy long lanh, sáng ngời như viên amethyst. Làn da của chị trắng mịn, tinh khiết như tuyết đầu mùa. Vẻ đẹp dịu dàng và đầy hoàn mỹ của chị thực sự khiến người đối diện khó lòng mà rời mắt cho được.

Đôi khi tôi tự hỏi, phải chăng vì chị quá đẹp nên chưa lập gia đình dù năm nay đã 29 tuổi rồi. Đúng vậy, chị ấy hơn tôi tận 26 tuổi, nhưng tôi vẫn luôn gọi là "chị". Nghe có vẻ kỳ lạ nhỉ? Nhưng dù sao thì nếu tính cả tuổi ở kiếp trước, thì chúng tôi cũng chẳng chênh lệch là bao.

Tuy nhiên, điều tôi yêu quý nhất ở chị Serlene không chỉ là vẻ bề ngoài, mà còn là sự dịu dàng và ấm áp trong tính cách.

Chị luôn nhẹ nhàng, ân cần với tôi, dù tôi có nghịch ngợm đến đâu đi chăng nữa.

Mỗi khi tôi làm nũng, hay cố tình giả vờ ngã, chị đều vội vàng chạy tới, ôm tôi vào lòng, giọng nói đầy lo lắng: "Cậu chủ có đau không? Có chỗ nào bị thương không?"

Khi ấy, tôi sẽ mím môi làm bộ đáng thương, để rồi được chị dịu dàng dỗ dành, hôn nhẹ lên trán rồi xoa xoa đầu như thể tôi là báu vật quý giá nhất trên đời.

(Và chị ấy còn rất thoải mái khi tôi thỉnh thoảng nghịch ngợm cơ thể chị ấy nữa)

....

Trong khoảng thời gian này, ngoài việc tập trung học ngôn ngữ, tôi còn quyết tâm học chữ.

Tôi biết rằng kiến thức chính là tài sản quý giá nhất của nhân loại, vậy nên tôi muốn hiểu được những cuốn sách dày cộm trên giá cao trong thư viện rộng lớn của dinh thự này sớm nhất có thể.

Thế là, hầu như mỗi ngày, tôi đều kiên trì ghé thăm thư viện của dinh thự—một căn phòng rộng lớn với trần cao vút và các kệ sách gỗ chạm trổ tinh xảo kéo dài từ sàn lên tới trần nhà.

Lúc đầu, chỉ đơn giản là ngắm nhìn thôi cũng đủ làm tôi choáng ngợp. Những cuốn sách được sắp xếp ngay ngắn trên kệ, bìa sách được trang trí tinh xảo với hoa văn uốn lượn, đôi khi còn có cả những cuốn được bọc bằng da thuộc quý giá.

Tôi tò mò không biết bên trong chúng đang cất giấu những tri thức và câu chuyện tuyệt vời nào.

Thế nhưng, khi cầm một cuốn lên tay và mở ra, tôi chỉ thấy trước mắt mình là toàn những ký tự phức tạp nối liền nhau, vừa lạ lẫm vừa khó hiểu.

Tôi không thể nào đọc được một từ nào cả. Cảm giác bất lực ấy khiến tôi vô cùng khó chịu, như thể có một bức tường vô hình đang ngăn cách tôi với thế giới tri thức rộng lớn kia vậy.

Nhưng chính vào lúc ấy, chị Serlene đã xuất hiện. Chị ấy như một thiên thần được chúa phái xuống để trợ giúp tôi vậy.

Chị là một cô giáo giỏi, vô cùng kiên nhẫn và dịu dàng.

Chị không bao giờ nôn nóng hay cáu gắt dù tôi có học chậm tới đâu.

Có những lúc, tôi bực bội vì không thể nhớ nổi cách viết của một ký tự phức tạp, chị liền đặt bút xuống, rồi cười tươi: "Không sao đâu cậu chủ, từ từ rồi sẽ quen thôi. Ngày xưa khi còn bé, tôi cũng thấy khó lắm mà." Chị nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng như dòng suối nhỏ chảy róc rách bên tai.

Có những ngày trời mưa, tiếng mưa tí tách rơi trên mái nhà, tạo nên âm thanh nhẹ nhàng như bản nhạc ru ngủ. Trong không gian tĩnh lặng của thư viện, chị Serlene ngồi cạnh tôi, giọng nói trầm ấm vang lên đều đặn khi chị đọc cho tôi nghe một câu chuyện cổ tích. Tôi nằm trên đùi chị, im lặng lắng nghe, thi thoảng lại chớp mắt lén nhìn gương mặt dịu dàng của chị khi ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ chiếu vào.

Dần dần, tôi có thể đọc được những dòng chữ trong cuốn sách đơn giản đầu tiên, cảm giác vui sướng và tự hào ngập tràn trong lòng. Chị Serlene vỗ tay, ánh mắt rạng ngời khi thấy tôi bập bẹ đọc từng câu chữ. "Cậu chủ đúng là thiên tài, mới ba tuổi mà đã đọc được sách rồi." Nghe chị khen ngợi, tôi cảm thấy như mình vừa chinh phục được cả thế giới.

Nhờ có chị Serlene, tôi không chỉ học được chữ mà còn cảm nhận được sự yêu thương và quan tâm chân thành. Chị không chỉ là một cô giáo, mà còn là người chị dịu dàng, người bạn đồng hành quan trọng nhất của tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro