Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2. Giọng nói ngọt ngào

Mong nụ cười tìm thấy vào sớm mai sẽ xóa đi nỗi đau tìm trong quá khứ.

* * *

Phố đêm đã lên đèn.

Yên Ninh nơi anh đang sinh sống đã sớm trở thành một trong những thành phố phát triển hàng đầu của cả nước. Anh cũng không hiểu vì sao lại lựa chọn một nơi tấp nập như nơi đây làm địa điểm trú ngụ. Có lẽ cũng bởi do anh thích cái cảm giác cô đơn lạc lõng giữa phố xá đông đúc, rồi tự mình gặm nhấm cái nỗi đau sâu thẳm ấy một mình mặc kệ thế giới ngoài kia đang xoay chuyển ra sao. Ừ, anh biết mình là một cá thể cá biệt và kỳ cục.

Ánh sáng len lỏi khắp các ngõ ngách sâu kín của thành phố. Ánh sáng ấy không chỉ là của những ánh đèn chiếu rọi, còn là của sự văn minh, giàu mạnh và phồn vinh. Nơi đây, người giàu thì càng giàu, khoảng cách giàu nghèo ngày càng trở nên cách biệt, kéo giãn xa vời. Vậy nên cũng chẳng có gì kỳ lạ khi ta vô tình bắt gặp cảnh người vô gia cư bần cùng nào đó đang nằm rạp hay co ro người lại tựa lưng vào một tòa nhà cao chọc trời, coi đó như điểm tựa để dựa dẫm cho mau qua đi ngày dài tháng rộng. Những người dân trong thành phố cũng đã quá quen thuộc với những cảnh tượng như vậy, không mấy ai còn mảy may cảm thương, đi lướt qua vội vã chẳng kịp để lại một ánh nhìn thương hại.

Anh luôn tự hỏi, những con người nghèo khổ ấy rồi sẽ đi đâu, và về đâu?

Bỏ đi, dù sao cũng không phải chuyện của anh.

Hôm nay là ngày giỗ của cô ấy, một ngày đông lạnh lẽo. Ngày cô ra đi, trái tim của anh cũng đã hoàn toàn đóng băng. Đã bốn năm qua đi, bóng hình xinh đẹp, nụ cười rạng rỡ ấy vẫn luôn in sâu trong tâm trí anh, tình yêu của anh. Lái xe cả ngày trời chỉ để được đặt lên mộ của cô một bó hướng dương xinh đẹp, loài hoa cô yêu, tươi đẹp như chính nụ cười của cô.

Mẹ cô đã già đi rất nhiều, vẫn như vậy, vẫn là khóc ngất bên mộ của cô. Anh chỉ dám đứng từ xa, đợi mọi người rời đi cả rồi mới dám lại gần. Cô vẫn mãi là người con gái xinh đẹp, mộng mơ và ngọt ngào hai mươi lăm tuổi, còn anh ngày càng già đi theo năm tháng, già cỗi ở cả linh hồn và thể xác.

Mệt mỏi cùng ân hận giằng xé bóp nghẹt lấy trái tim của anh, khiến anh không thở nổi, anh không biết mình còn có thể gắng gượng cho tới khi nào.

Gục mặt xuống vô lăng, đầu óc anh đã không còn đủ tỉnh táo. Vô thức ngắm nhìn người đàn ông vô gia cư ở phía xa, anh cũng giống họ, không biết rồi cuộc đời này sẽ đi về đâu. Anh mong tất cả chỉ là ác mộng, một cơn ác mộng thật dài, tỉnh dậy, tình yêu của anh vẫn là bên anh. Nhưng hơn ai hết, anh biết rõ đâu là ảo mộng, đâu là thực tại, và hiện tại chính là một cơn ác mộng đau thương chân thực.

Có lẽ anh đã lầm rồi, anh không giống người đàn ông vô gia cư mang vẻ mặt khắc khoải khổ cực ấy. Chí ít, anh không được may mắn như vậy, cũng đã có người xuất hiện để cứu rỗi lấy người đàn ông ấy. Còn anh? Rồi đây sẽ có ai giúp anh thoát khỏi cơn ác mộng này?

Ngay lúc này anh cần một điếu thuốc, chỉ đơn giản là cần nó. Mở cửa bước ra khỏi xe, động tác châm lửa thuần thục liền mạnh, suy nghĩ vẩn vơ. Đoạn đối thoại đằng xa vô tình lọt vào tai anh.

"Này cô bé, hôm nay cháu lại đi làm về muộn sao? Con gái không nên đi đêm về muộn như vậy, rất nguy hiểm." Giọng nói run run thở ra làn khói trắng của người đàn ông nghèo khổ, có lẽ run vì xúc động, cũng có lẽ, thời tiết đêm nay đã lạnh quá rồi.

"Ông mau ăn đi, nhà con ở rất gần nơi này, tối nay quá đông khách nên con mới về muộn vậy, ông đừng lo lắng."

Là một giọng nói ngọt ngào, âm điệu nhẹ nhàng thánh thót, nghe như tiếng suối chảy róc rách hòa cùng tiếng chim hót ríu rít của mùa xuân. Giọng nói ấy như phá tan màn đêm lạnh lẽo này, hơi ấm dần lan tỏa.

"Cô bé, cảm ơn con, thật sự cảm ơn con rất nhiều."

Người đàn ông xúc động mở hộp cơm, và lấy và để những miếng cơm còn ấm nóng.

"Đã trễ rồi, ông ăn xong hãy nghỉ ngơi đi nhé, ngày mai con sẽ đem theo chăn bông nhà con đến. Tạm biệt ông." Đoạn nói liền lưu luyến quay lại chiếc xe đạp điện dựng gần đó.

"Tạm biệt cô bé, tạm biệt. Hãy đi cẩn thận."

Anh thầm nhủ, nếu đây là thị trấn Fort Lauderdale, Florida, Mỹ thì cô đã bị bắt giam vì việc cho người vô gia cư ăn rồi. Cũng may, đây là thành phố Yên Ninh, chẳng có luật pháp nào ngăn cấm việc đó cả.

Ngay khi cô gái ấy quay mặt ra, ánh đèn gần đó giúp anh nhìn rõ được khuôn mặt người con gái ấy. Khăn lông quấn kín cổ, cái mũi nho nhỏ đỏ đỏ sụt sịt có lẽ do gió lạnh tạt vào, khuôn mặt bầu bĩnh trắng nõn, đôi mắt to tròn cùng mái tóc xoăn dài buông xõa. Khuôn mặt không có gì gọi là xuất sắc trong thời đại ngày nay, nhưng trong trẻo, dịu dàng vô cùng. Hẳn đây là mẫu hình trong mơ của các chàng trai sinh viên đại học, đem lại cho người đối diện cảm giác muốn được bảo vệ, che chở.

Anh sơ sơ phỏng đoán, cô là sinh viên sinh sống quanh đây, đi làm thêm về muộn tiện đường mang theo ít cơm cho người đàn ông kia. Có lẽ đây cũng không phải là lần đầu. Có lẽ, đó cũng là một trái tim ngọt ngào, như giọng nói ấy vậy.

Dụi tắt điếu thuốc, bàn tay lạnh lẽo mở cửa xe, liền mạch lái xe trở về nhà. Lúc này anh không còn muốn suy nghĩ gì thêm. Cảnh tượng vừa rồi cũng mau chóng được anh quăng ra khỏi đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro