Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10: Đáy lòng chua sót

Gia đình đúng là một nơi kỳ quái lạ lùng. Càng muốn trở về lại càng muốn nhanh chóng rời đi.

Cảm giác này bạn sẽ được nếm trải khi bạn quả thực đã đến tuổi kết hôn.

* * *

Những cơn mưa bụi báo hiệu khúc giao mùa không ồn ào như những cơn mưa mùa hạ, càng không u uất như những cơn mưa phùn rả rích. Những hại mưa bụi không thành giọt lăn như những giọt sương treo mình trên những tán lá cây đỗ quyên cổ thụ. Hạt mưa bay bay buông lơi giữa bầu trời, vấn vương ngỡ như sợi tơ dệt trời.

Khung cảnh thi vị nên thơ nhuốm màu xuân sang ngập tràn.

Hắt xì!

Một tay giữ lấy chổi lông gà cùng khăn lau, một tay đưa lên dụi mũi, Khổng Minh Triết âm thầm cảm khái, thở dài một hơi.

Anh chỉ đơn thuần ngẩng đầu ngắm trời để hắt xì hơi thôi. Tâm hồn thi sĩ gì chứ!

"Mẹ, tại sao nhà mình lại bụi như vậy chứ. Đã bao lâu người không dọn nhà rồi." Khổng Minh Viễn không giữ hình tượng cất lời ca thán.

"Anh đừng có ở đó mà kêu gào, không mau dọn xong không được ăn cơm. Anh nhìn lại mình xem một năm chạm đến cây chổi được mấy lần. Không mang theo con dâu về thì còn dọn." Bà Khổng không khách khí cất lời, giọng nói vọng ra từ gian bếp.

Lúc này bà cũng đang tất bật với bếp núc. Ngày hôm nay con trai cả của bà trở lại, không biết chừng còn mang theo được cả con dâu về cho bà, bà cần chuẩn bị thật nhiều món ngon.

Cả năm trời không gặp con trai, không phải không muốn trách móc, nhưng bà càng không nỡ. Những chuyện nên biết bà đều biết, không nên biết bà cũng đã ít nhiều cảm nhận được. Bà đã già nhưng tư tưởng không cổ hủ giáo điều, không muốn can thiệp nhiều vào chuyện sự nghiệp của con trai, vì vậy cũng chẳng có nhiều lời phàn nàn trách móc, cứ vậy mà thuận theo tự nhiên.

"Mẹ, người nói thật đi, có phải anh trai mới là con ruột của hai người, còn con là con ghẻ không?" Vẫn tiếp tục ai oán cất lời từ ngoài phòng khách.

Con dâu, lại là con dâu, mẹ thật sự nghĩ rằng cưới được cô vợ hiền đơn giản như đi mua rau ngoài siêu thị sao? Còn phải nói, thời nay đi mua rau ngoài siêu thị chưa hẳn đã là điều đơn giản.

"Không phải", ngập ngừng đôi chút rồi thuận miệng đáp lại như một thói quen, "mẹ nhặt con từ thùng rác, không phải con đã biết sự thật này nhiều năm nay sao lại vẫn còn nhiều nghi vấn như vậy?"

Chặt đứt nghi vấn ngớ ngẩn của con trai, bà lại tiếp tục với công việc đang dở tay.

Thôi được rồi, anh không nên đôi co với mẹ già, bao nhiêu năm nay anh đã nghe đến hàng ngàn lý do chối bỏ huyết thống của hai người già cả trong nhà. Anh đã làm nên tội tình gì mà bản thân lại bị hắt hủi tới như vậy. Quả nhiên là xa thơm gần thối, năm tới người con ghẻ này của hai người nhất định sẽ rời đi, cho hai người có không gian mà trao tình gửi ý.

Lại nói, ba mẹ anh quả thật chưa từng phàn nàn về anh trai anh, cái người mà cả năm không về thăm nhà lấy một lần, càng không chịu cưới vợ sinh con. Có vẻ như uất ức của hai người đã dồn lên người anh cả rồi. Thật bất hạnh.

Cảm thán tới đây thôi, không mau chóng dọn dẹp xong nhà mẹ anh sẽ không cho anh ăn cơm thật không biết chừng.

Một mùa đông lại sắp qua đi.

* * *

Lâu lắm rồi bữa cơm của gia đình nhà họ Khổng mới tụ tập đông đủ như hôm nay. Bộ dạng hụt hẫng của hai người lớn trong nhà không che giấu nổi. Bà Khổng quay sang nhìn đứa con út đang ung dung bình thản nhai cơm liền không động tĩnh đưa chân đạp một cái cho bõ tức.

Khổng Minh Triết ngay khi nhận một đạp liền sững sờ, nghẹn họng nhìn bà trân trối. Không phải chứ, anh đã làm gì sai ư?

Mặc kệ ánh nhìn của con trai út, bà quay sang nhìn Khổng Minh Viễn cất lời:

"Viễn, con chỉ về một mình sao? Sao không dẫn theo bạn gái cùng trở về ra mắt cả nhà? Minh Viễn nó có nói thời gian qua con chú ý đến một cô gái trẻ mà."

"Bạn gái? Mẹ, hiện tại con vẫn chưa có bạn gái, nếu có con sẽ ngay lập tức đưa về ra mắt hai người." Dứt khoát không dài dòng, bình thản cất lời.

Lời của mẹ khiến anh lưu tâm, một cô gái trẻ? Minh Viễn? Em trai anh đã nói gì với mẹ của anh đây. Đầu óc xoay chuyển, vô thức lướt qua khuôn mặt của bà chủ nhà hàng đồ chay, ý em trai anh là cô ấy sao?

"Được, được rồi. Con ăn xong thì lên phòng nghỉ ngơi, lái xe đường xa đã mệt rồi, mẹ đã dọn phòng của con," hụt hẫng cất lời, ngay sau đó liền đánh ánh mắt hình viên đạn lườm cậu con trai út, nghiến răng cất lời, "lát nữa con rửa bát đi".

Sững sờ đón lấy ánh mắt của bà, vô thức nuốt xuống miếng cơm, đáy lòng chua sót. Anh cảm thấy anh giống như người con gái đáng thương bị mẹ kế đay nghiến, cả nhà hắt hủi vậy. Nước mắt lưng tròng, hậm hực cất lời.

Phải không vậy, giận giữ anh trai sao lại đổ lên đầu anh?

Hoa đỗ quyên nở đỏ rực cả một khoảng sân.

Không khí tết đến xuân sang tràn ngập Long Hải. Đây vốn và vùng quê ven thành, không khí tết truyền thống vẫn đầy hương đủ vị, quả thật đáng hoài niệm.

* * *

Yên Ninh là một thành phố phát triển, vì vậy người dân thành phố cũng hầu hết đều là dân nhập cư từ nơi khác đến. Tết đến, mọi người hầu như đều trở về quê hương xum vầy cùng gia đình dòng họ.

Anh rể cô không phải người ở thành phố này, chị gái cô đã cùng anh và Viễn Viễn trở về quê ăn Tết như mọi năm.

Mang vẻ mặt thiếu nữ u sầu lặng lẽ ngắm những bông hoa xinh đẹp ở ban công, Tịnh Kỳ thở dài một hơi, cô thật sự đã sâu sắc cảm nhận được sự lạc lõng trống vắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro