Khung Ảnh
Khả Anh siết chặt bàn tay, đôi mắt xanh lá bừng lên những tia giận dữ khi nghe cái tên " Lâm Tổng " thốt ra từ miệng Diệp Linh.
Khả Anh trầm giọng, cố gắng kiềm chế cơn ghen đang trào lên.
- Lâm Tổng dám đụng vào em sao?
Khi nhìn lướt qua cổ Diệp Linh, những dấu vết mờ nhạt trên làn da trắng mịn kia không ngừng đập vào mắt cô. Trái tim Khả Anh như bị bóp nghẹt, từng tế bào trong người chỉ muốn lao đến tìm kẻ đó để trả giá.
Diệp Linh ngồi co ro ở ghế bên cạnh tay nắm chặt váy. Cô không dám nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lẽo của Khả Anh, giọng nói nhỏ xíu:
- Em... em không muốn mọi chuyện lớn hơn. Là...lỗi của em, đừng làm gì cả.
Câu nói đó như đổ thêm dầu vào lửa. Khả Anh mặc dù đang nổi điên nhưng ánh mắt cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh giả tạo.
- Lỗi của em?
Giọng cô thấp mang theo sự lạnh lùng khó đoán.
- Linh, em đang biện hộ cho nó sao?
- Không phải!
Diệp Linh vội vàng phủ nhận, nước mắt lưng tròng.
- Em chỉ... không muốn liên lụy đến chị...chị đừng làm gì hết..
Nhưng ngay lúc này, ánh mắt yếu đuối và dáng vẻ mỏng manh của Diệp Linh khiến cơn giận ấy bị đè nén xuống. Người con gái mà Khả Anh yêu đang bị tổn thương, thứ nàng cần không phải sự giận dữ bùng nổ mà là sự an ủi và dịu dàng.
Khả Anh hít sâu, ép mình trấn tĩnh lại. Giọng cô trầm ấm mang một sự dịu dàng đến lạ:
- Chúng ta đi ăn nhé! Em chưa ăn gì đúng không?
Diệp Linh ngẩng đầu lên nhìn Khả Anh, đôi mắt ướt át, ngập ngừng.
- Nào~ nào đừng khóc nhé!
Khả Anh sờ lên má Diệp Linh xoa xoa rồi ôm chặt nàng.
- Em nghĩ tôi quan tâm đến chuyện liên lụy hay không sao? Em bị tổn thương là điều tôi không thể đứng nhìn.
Khả Anh khẽ nói giọng dịu đi.
Diệp Linh thấy rõ trong ánh mắt Khả Anh là sự kiên nhẫn và bao dung nên cô khẽ gật đầu.
Khả Anh nở một nụ cười nhẹ, lái xe hướng đến một nhà hàng quen thuộc.

Chiếc xe dừng trước một nhà hàng nơi cả hai thường ghé đến. Không gian quen thuộc với những bản nhạc nhẹ nhàng khiến bầu không khí giữa họ có chút dễ chịu hơn. Khả Anh kéo ghế cho Diệp Linh ngồi xuống, cô xoa đầu Diệp Linh như một lời trấn an.
Trong suốt bữa ăn, Diệp Linh chỉ cúi mặt thỉnh thoảng gắp vài miếng một cách gượng gạo. Khả Anh chăm chú quan sát nhưng không ép buộc Diệp Linh ăn nhiều hơn. Tuy nhiên, ánh mắt cô vẫn chưa hoàn toàn dịu lại, những dấu vết trên cổ Diệp Linh cứ ám ảnh cô mãi.
- Linh, em đừng giấu tôi bất cứ điều gì. Tôi không muốn em tự chịu đựng một mình!
Khả Anh đột ngột lên tiếng, giọng nói trầm ấm nhưng đầy kiên định.
Diệp Linh khựng lại, đôi tay siết lấy chiếc thìa, mắt cụp xuống.
- Em không muốn phiền chị đâu Khả Anh...!
- Đừng nói vậy. Tôi muốn là người bảo vệ em, là người để em dựa vào. Đừng đẩy tôi ra xa nữa mà Linh!
Khả Anh nhìn Diệp Linh chăm chú, ánh mắt sâu thẳm thoáng vẻ đau lòng. Cô siết nhẹ nắm tay, cố gắng giữ bình tĩnh trước sự xa cách của Diệp Linh.
Diệp Linh mím môi nhưng cô không nói gì chỉ khẽ gật đầu.

Sau bữa ăn, Khả Anh lại đưa Diệp Linh đến rạp chiếu phim. Cô chọn một bộ phim tình cảm nhẹ nhàng để giúp Diệp Linh quên đi những cảm xúc nặng nề trong lòng.
Diệp Linh ngồi lặng yên trong ghế, ánh mắt nhìn màn hình nhưng dường như không thật sự tập trung. Thỉnh thoảng, Khả Anh liếc qua, cố gắng tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào từ Diệp Linh.
Khi bộ phim đến đoạn hài hước, một nụ cười thoáng hiện trên môi Diệp Linh. Dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng nó đủ để làm dịu đi nỗi bất an trong lòng Khả Anh.
Ra khỏi rạp, Khả Anh cầm một chai nước suối đưa cho Diệp Linh.
- Em ổn hơn chưa?
- Cũng... ổn hơn chút.
Diệp Linh khẽ đáp giọng nói nhỏ nhẹ.
Khả Anh mỉm cười, ánh mắt ánh lên vẻ dịu dàng.
- Vậy giờ đi công viên nhé. Chiều nay trời đẹp không nên lãng phí.

Ánh nắng chiều tà nhẹ hắt xuống khu công viên nhỏ. Diệp Linh và Khả Anh sau một hồi vui chơi họ ngồi nghỉ trên chiếc ghế đá, từng cơn gió nhẹ lướt qua mang theo hơi thở dịu dàng của mùa thu. Hai cây kem vani trên tay dần tan chảy theo thời gian nhưng cả hai dường như không để ý đến.
Khả Anh nhìn Diệp Linh với ánh mắt lo lắng
- Linh, em có thể nói cho tôi biết ban sáng có chuyện gì không? Sao họ lại đánh em?
Diệp Linh khẽ siết chặt bàn tay, ánh mắt cô xa xăm.
- Khả Anh... chị có biết em đã phát hiện ra điều gì không?
Khả Anh nghiêng đầu, khẽ nắm lấy tay Diệp Linh
- Em phát hiện điều gì?
Hít một hơi thật sâu, Diệp Linh chậm rãi kể lại. Vài năm trước, trong lúc ham chơi Diệp Linh có lén vào phòng làm việc của ba mình. Cô khẽ đẩy cửa bước vào, cẩn thận từng bước chân để không bị phát hiện. Cô dừng chân trước tủ sách trên kệ xếp đầy những quyển sách dày cộp, mang theo mùi giấy cũ pha lẫn chút hương gỗ. Đôi mắt Diệp Linh lướt qua từng hàng chữ trên gáy sách nhưng không tìm thấy thứ mình cần. Cô khẽ nhón chân, vươn tay với lấy một chồng sách cũ đặt trên kệ cao. Bất chợt, một vật gì đó sau chồng sách rơi xuống đất với một tiếng "cạch" khô khốc.
Diệp Linh cúi xuống nhặt lên một khung ảnh nhỏ, phủ đầy bụi. Cô nhíu mày, nhẹ nhàng phủi lớp bụi mờ và lật mặt trước của khung ảnh ra. Trong khoảnh khắc ấy, tim cô như ngừng đập.
Bức ảnh hiện ra trước mắt trong đó là một cô bé mái tóc dài buộc hai bên, đôi mắt tròn xoe với nụ cười rạng rỡ. Điều khiến Diệp Linh sững sờ chính là... cô bé đó có nét giống cô một cách kỳ lạ.
Cô bé trong ảnh là ai? Và tại sao lại bị giấu sau những chồng sách cũ như thể ai đó không muốn ai tìm thấy nó?
Một luồng suy nghĩ mơ hồ thoáng qua trong đầu Diệp Linh khiến lòng cô dậy lên một cảm giác bất an.
" Mình hiểu rồi "
Diệp Linh nở một nụ cười nhạt, cô từ từ ngồi xuống, đôi mắt bắt đầu rưng rưng cảm giác như mọi thứ xung quanh đều trở nên xa lạ.
Diệp Linh nhớ lại ngày đầu gặp bà Đỗ ở Cưu Nhi Viện :

Vẫn như mọi ngày, khi nghe tin ông bà Đỗ đến thăm, lũ trẻ ở Cưu Nhi Viện đều hào hứng ra đón. Những tiếng cười ríu rít vang khắp sân, những đôi mắt trong veo ánh lên niềm vui sướng. Chúng xúm xít quanh ông bà Đỗ tranh nhau kể chuyện, nắm lấy tay mà líu lo không dứt.
Giữa khung cảnh náo nhiệt ấy, Diệp Linh vẫn lặng lẽ ngồi một mình trên chiếc ghế đá nơi góc sân dường như chẳng bận tâm đến sự xuất hiện của ông bà Đỗ.
Bà Đỗ vừa cười nói với lũ trẻ vừa vô thức đưa mắt nhìn quanh rồi ánh mắt bà chợt dừng lại ở Diệp Linh. Bà ngập ngừng một lúc rồi như có một sức hút kỳ lạ, bà rời khỏi đám trẻ và chậm rãi tiến về phía chiếc ghế đá.
Bà Đỗ đã đến bên cô, nhẹ nhàng bắt chuyện.
- Cháu gái...sao không ra chơi cùng các bạn?
Nhưng khi Diệp Linh quay đầu lại. Khoảnh khắc ấy, bà Đỗ bỗng sững sờ. Ánh mắt run rẩy như thể vừa nhìn thấy một điều không tưởng.
- Dạ thôi ạ..
Bà Đỗ chớp mắt, như vừa thoát ra khỏi cơn mê. Bà vội vàng trấn tĩnh, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự xúc động:
- Sao vậy?
Diệp Linh lắc đầu và không nói gì thêm. Cô chưa quen với sự quan tâm từ người khác.
Từ hôm đó, bà liên tục tìm cách gần gũi Diệp Linh, chăm sóc cô bằng một sự dịu dàng kỳ lạ. Và rồi, sau nhiều ngày, bà đưa cô đi xét nghiệm ADN. Kết quả cho thấy cô chính là con gái ruột của bà, người con gái thất lạc suốt bao năm qua.
Những ngày tiếp theo là một chuỗi những thay đổi đến chóng mặt. Từ một cô bé mồ côi không ai quan tâm, cô bỗng trở thành con gái của một gia đình quyền thế. Báo chí đưa tin, mọi người xung quanh nhìn cô bằng ánh mắt khác.
Dù sống sung sướng tại Đỗ Gia suốt một năm, Diệp Linh vẫn phải học nhiều thứ ngoài sở thích như đàn violin và bắn tỉa.


Cô dần nhận ra ba mẹ muốn cô trở thành một người khác, dù họ không nói ra. Nghĩ rằng họ chỉ mong mình phát triển, cô cố gắng hết sức. Thế nhưng, dù nỗ lực bao nhiêu, ba cô vẫn cho rằng cô yếu đuối, không như mong đợi và luôn ép cô theo ý họ. Cuộc sống của Diệp Linh dần trở thành chuỗi ngày áp lực và gò bó trong khuôn khổ gia đình.
Sau khi phát hiện bức ảnh, Diệp Linh sao chuỗi lại mọi chuyện và cay đắng nhận ra mình chỉ là kẻ thay thế. Hóa ra, tất cả yêu thương bấy lâu nay chỉ là một màn kịch được dựng lên khéo léo. Nếu suy đoán của cô đúng, ngay cả kết quả xét nghiệm ADN cũng là giả bà Đỗ đã cố tình sắp đặt để lừa cô.
Ký ức bất chợt ùa về, những lần cô gắng sức giành giải thưởng mong nhận được sự công nhận, nhưng đổi lại chỉ là ánh mắt lạnh lùng, những lời trách mắng và hình phạt vô tình. Cô đã từng tin rằng mình chỉ cần cố gắng hơn nữa, chỉ cần giỏi hơn một chút, rồi ba mẹ sẽ yêu thương cô hơn. Nhưng giờ đây, sự thật vỡ nát mọi thứ vốn dĩ chưa từng thuộc về cô.
Nỗi đau quá khứ trào dâng, đưa cô trở lại những ngày còn nhỏ. Người mẹ nuôi đã nhẫn tâm bán cô đi, đẩy cô vào tận cùng tuyệt vọng. Sau bao khó khăn, cô mới được cưu mang ở Cưu Nhi Viện, tưởng chừng hạnh phúc cuối cùng cũng mỉm cười với mình. Nhưng hóa ra, tất cả chỉ là một vòng tuần hoàn hết bị vứt bỏ rồi lại trở thành kẻ thế thân cho người khác.
Cô run rẩy siết chặt khung ảnh trong tay, nước mắt lặng lẽ lăn dài. Từng giọt rơi xuống như chính những mảnh vỡ trong lòng cô lúc này, vỡ vụn, đau đớn, và tuyệt vọng.
Bấy lâu nay, cô vẫn luôn tin rằng mình đã tìm được gia đình thật sự nhưng khoảnh khắc này... một nỗi sợ hãi vô hình đang len lỏi vào từng ngóc ngách trong tâm trí cô.
Diệp Linh kết thúc câu chuyện, ngước lên nhìn Khả Anh bằng đôi mắt đỏ hoe, chất chứa đau thương và tuyệt vọng.
Không kìm được cảm xúc, Khả Anh liền ôm chặt lấy cô, giọng nói đầy xót xa và chân thành:
- Diệp Linh, không ngờ suốt những năm qua em lại phải chịu đựng nhiều đến vậy! Tại sao em không nói cho tôi biết vậy?
Những lời nói ấm áp ấy như một luồng hơi ấm len lỏi vào trái tim đang tổn thương của Diệp Linh. Giữa những hỗn loạn, đau đớn và sợ hãi, ít nhất cô vẫn còn một người thật lòng quan tâm đến mình.
Khả Anh nhẹ giọng hỏi, ánh mắt đầy thương xót:
- Ban sáng... họ đánh em cũng là vì muốn ép em làm theo ý họ sao?
Diệp Linh khẽ gật đầu, giọng nghẹn lại:
- Đúng... Họ muốn em bằng mọi giá phải thuyết phục được Lâm Tổng... và... và em đã bị...
Lời chưa dứt, cổ họng cô nghẹn đắng, nước mắt cứ thế trào ra. Toàn thân run lên vì uất ức, vì tổn thương không thể nói thành lời.
Khả Anh siết chặt vòng tay vỗ về cô
- Thôi, không sao đâu... Không sao nữa rồi... Tôi sẽ bảo vệ em, không để ai có thể làm tổn thương em thêm lần nào nữa!
Nói rồi, cô nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt Diệp Linh, dịu dàng xoa đầu rồi ôm cô vào lòng như muốn che chở tất cả những đau thương mà cô đã phải gánh chịu.
Sau khi dỗ dành và biết rõ mọi chuyện, Khả Anh không chần chừ nữa mà lập tức đưa Diệp Linh về nhà, nhất định không để cô tiếp tục chịu đựng thêm giây phút nào trong nơi đầy rẫy tổn thương đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro