Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Bức Tranh

Một bản nhạc không lời vang lên trong không gian tĩnh mịch của căn phòng tối, ánh trăng yếu ớt len qua ô cửa sổ, chiếu những vệt sáng mờ ảo lên mặt sàn. Tất cả đều như đang lặng lẽ chờ đợi một điều gì đó, một khoảnh khắc để thấu hiểu.

Người phụ nữ ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế sofa ánh sáng từ ngọn đèn mờ nhạt chiếu lên những nét vẽ tinh tế trên bức tranh. Cô cặm cụi vẽ chân dung của một người con gái, mỗi đường nét như chứa đựng những ký ức và cảm xúc chưa thể nói thành lời. Không gian xung quanh yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng bút chì lướt trên giấy.

Một lúc sau khi vẽ xong, Khả Anh cầm bức tranh trên tay, đôi mắt không rời khỏi những đường nét vừa hoàn thành. Cô khẽ vuốt tay qua khuôn mặt trong tranh, cảm giác như đang chạm vào làn da mềm mại của người trong tranh. Đôi môi cô run rẩy, rồi bật ra những lời mà cô đã giấu kín trong lòng:

- Tôi rất nhớ em...Tôi yêu em nhiều...

Tay sờ vào bức tranh, mắt vẫn đắm chìm trong hình ảnh người phụ nữ ấy.

" Tôi hận chị Khả Anh! "

Đột nhiên một giọng nói cất lên khiến Khả Anh rùng mình.

Cô lặng lẽ quay lại, ánh sáng từ chiếc đèn cây bên cạnh phản chiếu lên gương mặt đầy lo âu của cô, nhưng vẫn không thể che giấu được nỗi nhung nhớ trong đôi mắt ấy.

Giọng nói vang lên lần nữa, lần này rõ ràng hơn, như một cơn gió lạnh thổi qua không gian tĩnh lặng:

" Chị thật sự không thấy có lỗi với tôi sao, Khả Anh? "

Khả Anh ngước mắt lên, tim đập thình thịch. Cô không biết phải trả lời thế nào, bởi giữa cô và người phụ nữ trong bức tranh kia, những cảm xúc lạ lùng, những tình cảm chưa bao giờ được nói ra, luôn âm thầm tồn tại. Và giờ đây, giọng nói ấy lại làm dấy lên một nỗi dằn vặt khó tả trong lòng.

" Tại sao chị làm lại vậy với tôi? "

Giọng nói lại cất lên, lần này nhẹ nhàng nhưng đầy nỗi đau.

- Bởi vì tôi không muốn ai cướp lấy em cả...

Khả Anh ngồi quỳ xuống đất, tay vẫn ôm chặt bức tranh, như thể muốn giữ lấy những gì đã mất, những điều không thể quay lại. Những giọt nước mắt lăn dài trên má cô, nỗi hối hận như một cơn sóng dữ. Cô khóc, như thể chỉ có thể giải tỏa nỗi lòng qua những giọt nước mắt ấy, những lời chưa kịp nói.

- Tôi yêu em, tôi yêu em!

Lời thổ lộ vụng về vang lên trong không gian tĩnh lặng, nhưng có lẽ, trong căn phòng này, nó không còn đủ sức để xoa dịu vết thương trong lòng Khả Anh.

Sau khi đã khóc đủ, Khả Anh từ từ đứng dậy, lau vội nước mắt, rồi nhẹ nhàng đặt bức tranh lên trên tường. Mỉm cười một cái rồi cô quay lưng và rời khỏi phòng.

-----------------PHÒNG NGỦ-----------------

Ánh sáng mờ ảo từ đèn ngủ phản chiếu qua từng bước chân của Khả Anh khi cô nhẹ nhàng mở cửa phòng. Cô bước đi chậm rãi, sợ rằng tiếng động sẽ làm người nằm trên giường tỉnh giấc. Mỗi bước chân như mang một phần gánh nặng trong lòng cô, như thể càng gần lại, cô càng phải đối diện với những gì đã qua.

Khả Anh đến gần giường, rồi từ từ nằm xuống bên cạnh An Linh, cẩn thận không làm xáo trộn giấc ngủ của cô. Nhìn khuôn mặt dịu dàng của An Linh, một làn sóng ký ức ùa về trong lòng Khả Anh. Cô đưa tay vuốt ve mái tóc dài của An Linh, cảm nhận sự mềm mại ấy.

Khuôn mặt An Linh vẫn khả ái và bình yên, nhưng trong đôi mắt của Khả Anh, nó không giống với Diệp Linh - Người mà cô đã dốc hết tâm can để yêu, người đã từng là tất cả của cô. An Linh như một phần bức tranh hoàn hảo mà Khả Anh vẫn luôn khao khát, nhưng lại thiếu đi sự mãnh liệt, đam mê mà Diệp Linh từng mang lại. Cảm giác đó không thể lẫn lộn, dù An Linh có dịu dàng và xinh đẹp đến đâu.

Khả Anh cảm thấy trái tim mình bị chia cắt giữa hai người con gái, hai thế giới hoàn toàn khác biệt. Diệp Linh, người mà cô đã yêu say đắm, nhưng lại không thể giữ lại. Và An Linh, người cô đang ở bên cạnh, nhưng lại không thể dâng hiến toàn bộ trái tim mình, bởi một phần vẫn còn vướng víu trong ký ức về Diệp Linh.

Cô đưa tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt của An Linh, cảm nhận sự ấm áp từ làn da mịn màng, nhưng trong lòng, một nỗi trống vắng dâng lên. Mỗi lần nhìn An Linh, Khả Anh lại không thể ngừng so sánh, không thể ngừng tìm kiếm hình ảnh của Diệp Linh trong từng đường nét, từng hơi thở của người con gái đang ngủ say bên cạnh mình.

Khả Anh khẽ thở dài, lòng nặng trĩu.

" Liệu em có thể giống như Diệp Linh không"

Câu hỏi ấy lại vang lên trong tâm trí cô, nhưng câu trả lời vẫn mãi là một dấu chấm lửng, như một bài toán không lời giải.

Yêu là lựa chọn nhưng trái tim của Khả Anh vẫn chưa thể quyết định, vẫn còn lưu luyến với những ký ức về Diệp Linh.

Khả Anh nhẹ nhàng thở dài, tự hỏi liệu có còn cơ hội nào để sửa chữa, để tìm lại những gì đã mất. Liệu cô có đủ can đảm để đối diện với sự thật, và liệu An Linh có thể tha thứ cho những sai lầm của cô?

Cô khẽ thì thầm, trong lòng tràn đầy nỗi ân hận: " Nếu em biết hết tất cả sự thật liệu em có thể tha thứ cho tôi không, Linh? "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro