Tuổi Thơ
Khi Tử Anh lên tiếng gợi lại chuyện về Diệp Linh, Khả Anh lại nhớ về những ngày tháng u tối trong cuộc đời mình. Cô đã phải chiến đấu để trở thành người mạnh mẽ, nhưng có những vết thương trong quá khứ mà cho đến hôm nay cô vẫn không thể nào chữa lành.
- Chị, em vẫn nhớ khi chúng ta còn nhỏ.
Tử Anh bắt đầu với giọng nhẹ nhưng mang theo một nổi buồn không nguôi
- Mẹ chúng ta đã làm gì với ba. Mẹ ngoại tình, và chính họ đã hại chết ba khiến chúng ta phải sống trong sự đau khổ, không có nơi nào để đi.
Những ký ức đau đớn của quá khứ một lần nữa sống dậy trong lòng cả hai người. Khả Anh không nói gì nhưng trong mắt cô là một cơn sóng ngầm. Những ký ức về người mẹ tồi tệ và kẻ nhân tình như vết thương vẫn chưa lành. Khả Anh nhớ mãi ngày ba của mình qua đời. Người ba mà cô yêu quý bị hại một cách nhẫn tâm để lại một khoảng trống lớn trong tâm hồn cô và Tử Anh. Dù vậy, trước khi qua đời, ba cô vẫn để lại tài sản cho hai chị em họ. Tài sản ấy chính là chiếc chìa khóa giúp họ thoát khỏi sự kiểm soát của người mẹ ác độc.
Tử Anh tiếp tục nhưng giọng anh trầm xuống.
- Vì ba, chúng ta mới có thể thoát khỏi sự áp bức của mẹ và cha dượng. Chị biết không, nếu không có ba, chúng ta đã chẳng có được gì.
Khả Anh nhìn em trai mình, đôi mắt cô ánh lên vẻ buồn bã.
- Chị biết, Tử Anh. Nhưng chị không thể quên được những gì mẹ đã làm. Không chỉ là sự phản bội ba mà còn là những ngày tháng mẹ làm chúng ta phải sống dưới sự điều khiển của bà ta.
Cả hai im lặng, như để cho những ký ức cũ trở lại quấn lấy họ. Dù Khả Anh đã trở thành Chủ tịch công ty ZN, kế thừa tài sản của ba mình. Nhưng những ký ức ngày xưa vẫn luôn ám ảnh cô. Sự tàn nhẫn của mẹ, sự cay đắng khi nhìn thấy cái chết của ba mình. Tất cả khiến Khả Anh trở thành người mạnh mẽ, quyết đoán nhưng cũng lạnh lùng đầy sự thù hận với những kẻ đã gây ra bi kịch cho gia đình cô.
- Chị luôn tự hỏi, nếu ba còn sống, liệu ông có thể làm gì để giúp chúng ta không? Khả Anh nhìn về phía cửa sổ như thể đang tìm kiếm một câu trả lời từ quá khứ.
Khả Anh quay mặt đi, hơi thở trở nên nặng nề. - Ba đã để lại cho chúng ta công ty này. Còn lại, em thấy đó, chúng ta phải tự làm lấy. Những gì mẹ và cha dượng đã gây ra, không ai có thể thay đổi được.
- Chị...em biết chị có lý do để ghét họ, nhưng đôi khi em tự hỏi liệu có phải chính những vết thương đó đã khiến chị trở nên như thế này không? Dù có mạnh mẽ đến đâu, chị vẫn không thể thoát khỏi quá khứ đó.
Tử Anh nhìn chị mình nói với giọng trìu mến
Khả Anh mím môi, không trả lời ngay. Cô biết Tử Anh nói đúng. Quá khứ đã định hình cô trở thành người như bây giờ nhưng liệu có phải là quá muộn để thay đổi những gì đã qua?
Cuộc trò chuyện giữa Khả Anh và Tử Anh đưa họ trở về những ký ức cũ khi còn là những đứa trẻ đầy hy vọng và những buổi chiều trong căn biệt thự của ba mình. Ba của họ không chỉ là một người đàn ông thành đạt mà còn là một người thầy tuyệt vời. Ba họ không chỉ dạy cho họ những giá trị sống quý giá mà còn tạo cho họ niềm tin và hy vọng.
Tử Anh hỏi, giọng anh có chút thăm dò.
- Chị nhớ không, khi còn nhỏ ba từng dạy chị chơi violin?

Khả Anh khẽ mỉm cười, đôi mắt nhìn xa xăm.
- Nhớ chứ! Ba luôn nói, âm nhạc là cách tốt nhất để thể hiện cảm xúc mà không cần dùng lời nói. Đó là thứ mà chị sẽ không bao giờ quên.
Khả Anh nhớ lại những giờ phút ông ngồi dạy cô chơi violon, dạy cô cách cảm nhận từng âm điệu, từng nốt nhạc.
" Âm nhạc sẽ dạy con kiên nhẫn và sự tinh tế, Khả Anh. Mỗi nốt nhạc là một phần trong cuộc sống, con phải biết khi nào là thời điểm im lặng, khi nào là lúc cất lên tiếng nói "
Ba cô từng nói như vậy.
Tử Anh lại nói, ánh mắt anh trầm xuống.

- Em cũng nhớ những giờ ba dạy đàn dương cầm. Dù bây giờ không còn chơi nữa, nhưng em vẫn nhớ từng lời ba nói.
Những buổi học đàn dương cầm, những ngón tay nhỏ bé của anh lần theo những phím đàn làm quen với từng giai điệu. Ba của họ đã dạy anh không chỉ về âm nhạc mà còn là những bài học về sự kiên trì và niềm tin vào bản thân.
" Cuộc sống cũng giống như một bản nhạc, Tử Anh. Có những lúc con phải vượt qua những đoạn khó khăn nhưng nếu con kiên trì, con sẽ đạt được điều mình muốn"
Ba anh đã khẳng định như vậy.
Ngoài ra, ba của họ còn dạy họ cách giao tiếp, cách làm chủ các cuộc đàm phán, những bài học quý giá về kinh doanh. Những kiến thức ấy không chỉ giúp họ tạo dựng sự nghiệp mà còn giúp họ hiểu được giá trị của sự kiên nhẫn, sự mạnh mẽ, và cách đối mặt với những thử thách trong cuộc sống.
Những ngày tháng ấy, khi ba còn sống dù gia đình đầy sóng gió nhưng trong mỗi cuộc trò chuyện, ông luôn là người dạy dỗ, là người giúp họ bài học về cuộc sống về cách kiếm tiền, cách ứng xử trong xã hội và cả những bài học về âm nhạc vẫn luôn tồn tại trong lòng hai chị em.
Khả Anh hít một hơi dài rồi quay sang nhìn em trai.
- Ba đã dạy chúng ta rất nhiều thứ nhưng có lẽ bài học quan trọng nhất là cách chúng ta đối mặt với khó khăn. Không có ba, chúng ta sẽ không mạnh mẽ như bây giờ.
Tử Anh gật đầu.
- Em hiểu. Mặc dù ba đã đi nhưng những gì ông dạy chúng ta vẫn còn mãi.
- Khả Anh... dù thế nào đi nữa, em tin chị sẽ làm tốt. Chị không bao giờ quên những gì ba đã dạy.
Khả Anh im lặng nở một nụ cười yếu ớt. Cô biết những bài học đó đã giúp cô trở thành người như bây giờ. Nhưng phía sau sự mạnh mẽ ấy là một trái tim đầy đau thương, một trái tim không bao giờ có thể quên được quá khứ.
Không khí trong phòng dần lắng xuống. Đột nhiên Tử Anh đứng dậy đặt tay lên vai của Khả Anh
- Chị, em phải đi có việc một lát.
- Em phải đi gặp Thiên Vũ bé cưng của em
Tử Anh nói, ánh mắt đầy thông cảm.

Khả Anh nhìn em trai, gật đầu nhẹ.
- Em đi đi.
Giọng cô trầm xuống, có chút gì đó mệt mỏi.
- Tạm biệt chị, Khả Anh!!
Tử Anh bước ra khỏi phòng để lại Khả Anh một mình trong không gian tĩnh lặng. Cô ngồi lại đó ánh mắt vẩn vơ nhìn về phía cửa sổ, đầu óc mơ màng. Sự trống vắng trong phòng họp dường như không chỉ là sự kết thúc của cuộc họp mà còn là sự cô đơn trong lòng cô.
Ngay khi Tử Anh khuất bóng, ký ức của Khả Anh lại quay về ba năm trước. Thời điểm khi Diệp Linh vẫn còn ở đây, vẫn là giám đốc của công ty và cũng là người khiến trái tim cô thổn thức mỗi khi nhìn vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro