08. Lối thoát
Ngày hôm đó, ánh sáng mặt trời vẫn chiếu xuống thành phố, nhưng tâm trạng của Đức Duy lại u ám như những đám mây kéo về phía chân trời. Mặc dù em đã bắt đầu quen với việc có Quang Anh bên cạnh, nhưng cảm giác lo sợ, sự thiếu tự tin và những vết thương chưa lành trong lòng vẫn không ngừng nhói đau.
Đức Duy đã quyết định đối diện với những cảm xúc của mình, nhưng khi mọi thứ đã gần đến lúc phải thừa nhận, em lại không biết bắt đầu từ đâu.
Cả buổi chiều, Đức Duy không tham gia vào các buổi học nhóm như mọi khi. Em chỉ lang thang một mình trong thư viện, nơi mọi thứ đều im lặng và không có gì để che giấu. Em không muốn để lộ ra sự yếu đuối của mình, nhưng cũng không thể ngừng cảm thấy mình như một người lạc lõng.
Khi ánh sáng của hoàng hôn bắt đầu nhuộm vàng cả không gian, điện thoại Đức Duy lại vang lên. Lần này, không phải là những tin nhắn từ bạn bè hay thông báo từ trường, mà là một cuộc gọi từ Quang Anh.
Đức Duy nhìn màn hình, rồi đột ngột ngừng lại, không biết phải làm gì. Quang Anh đã không liên lạc suốt cả ngày, và giờ đây, giọng nói quen thuộc ấy lại vang lên trong đầu.
Em do dự một lúc rồi quyết định bắt máy.
“Alo?”
“Cậu đâu rồi?”
Giọng Quang Anh không hề có chút giận dỗi, chỉ là sự quan tâm quen thuộc.
“Mấy hôm nay tôi thấy cậu có vẻ không ổn. Tôi đến đón cậu nhé.”
Duy cảm thấy trái tim mình như bị siết lại. Em không muốn làm Quang Anh lo lắng, nhưng cũng không thể nói rằng mình ổn. Em chỉ đáp một cách hời hợt.
“Tôi ổn mà, chỉ là cần chút thời gian thôi.”
“Vậy ra cậu vẫn còn cố gắng che giấu à?”
Quang Anh nói với giọng nhẹ nhàng nhưng có chút buồn.
“Cậu không cần phải như vậy, Duy. Tôi biết cậu đang gắng gượng, nhưng đâu ai có thể một mình đối mặt với mọi thứ mãi mãi được. Cậu không cần phải mạnh mẽ quá đâu.”
Duy im lặng, lời nói của Quang Anh như đụng phải một vết thương sâu thẳm trong lòng em. Em biết Quang Anh nói đúng, nhưng lại không thể nào mở lời để thú nhận rằng em đang sợ hãi. Em sợ rằng khi mình thật sự yếu đuối, người khác sẽ rời xa mình, giống như những gì đã xảy ra trước đây.
“Tôi… chỉ là không muốn làm phiền đến anh.”
Duy đáp, nhưng giọng anh không đủ tự tin.
“Anh có việc riêng mà…”
Quang Anh không để Duy nói hết câu. Anh chỉ khẽ cười, một tiếng cười đầy sự hiểu biết.
“Thật ra, tôi không có việc gì cả. Tôi chỉ có một việc duy nhất là giúp cậu thôi, nếu cậu cho phép tôi.”
Duy khẽ rùng mình, cảm giác như một chiếc lông vũ đã chạm vào trái tim em. Em thở dài, rồi đưa tay lên xoa mặt, như thể muốn trút bỏ đi tất cả những nỗi lo đang đè nén.
“Tôi không biết phải làm gì nữa…”
“Đừng vội nói gì. Chúng ta có thể cùng ngồi lại, rồi từ từ tìm ra cách giải quyết. Cậu không phải tự mình chiến đấu với tất cả đâu.”
Quang Anh nói, giọng anh chắc chắn và ấm áp.
“Hãy để tôi giúp cậu.”
Duy cảm thấy một thứ gì đó mềm mại trong lòng mình. Quang Anh không chỉ là một người bạn, mà dường như là người duy nhất có thể hiểu những gì em đang trải qua, người duy nhất em có thể dựa vào.
“Vậy… tôi đi với anh được không?”
Duy hỏi, dù biết câu hỏi có phần yếu ớt. Nhưng chính lúc này, em mới nhận ra rằng, có những lúc chúng ta không thể một mình vượt qua mọi thử thách. Có người khác bên cạnh, có Quang Anh bên cạnh, có lẽ sẽ là cách duy nhất để em tìm lại sự cân bằng.
“Cùng nhau mà.”
Quang Anh đáp, nhẹ nhàng, nhưng có một sự chắc chắn trong giọng nói khiến Duy cảm thấy an tâm hơn bao giờ hết.
Khi bước ra khỏi thư viện, Duy không còn cảm thấy mình cô độc nữa. Dù phía trước còn rất nhiều khó khăn và thử thách, nhưng ít nhất em đã không còn phải đối mặt một mình. Và có thể, khi có Quang Anh bên cạnh, em sẽ tìm thấy con đường để chữa lành những vết thương trong lòng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro