
Chương 7: Sự Gần Gũi Nguy Hiểm
(1)Cả tuần lễ sau khi được chọn vào Nhóm Học Tập Chất Lượng Cao, Lâm Hân Lạc sống trong một trạng thái căng thẳng tột độ xen lẫn hưng phấn bí mật. Cuốn sổ tay "Cẩm nang yêu thầm" của cô giờ đây chứa đầy những công thức và sơ đồ Toán học, thay vì những ghi chép về thói quen của Chu Tư Duệ. Cô miệt mài ôn tập, không phải chỉ để đạt thành tích, mà vì cô hiểu rằng, kiến thức chính là chiếc vé thông hành duy nhất để cô tồn tại trong thế giới của cậu ấy. Cô không muốn bị xem là một "gánh nặng" hay một "kẻ gây rắc rối".
Hôm đó là tối thứ Bảy. Hân Lạc mặc chiếc áo len mỏng bà ngoại mới đan, màu xám nhạt, cố gắng để trông thật giản dị nhưng không xuề xòa. Bà ngoại tiễn cô ra cửa, ánh mắt đầy lo lắng.
“Con đi học nhóm cẩn thận, về sớm nhé. Đừng thức khuya quá.”
“Dạ, bà đừng lo. Con sẽ về sớm.”
Hân Lạc không nói với bà ngoại rằng buổi học này có Chu Tư Duệ, người mà cô yêu thầm. Cô giữ mọi bí mật của mình thật kỹ.
(2)Phòng đọc trong thư viện trường vắng lặng. Chỉ có ba chiếc ghế được sắp xếp quanh một chiếc bàn lớn. Người thứ ba, một nam sinh xuất sắc và khá hòa đồng tên là Minh Anh, đã đến trước và đang ôn bài.
Vài phút sau, Chu Tư Duệ bước vào. Cậu ấy vẫn mang chiếc áo khoác đồng phục, mái tóc đen hơi rối, phong thái lạnh lùng quen thuộc. Cậu ấy không nói lời chào, chỉ gật đầu khẽ với Minh Anh và ngồi xuống chiếc ghế đối diện Hân Lạc. Khoảng cách giữa họ chỉ còn chưa đầy một mét. Sự gần gũi này khiến nhịp tim Hân Lạc lạc đi một nhịp.
Minh Anh là người bắt đầu buổi học với sự hào hứng, nhưng Tư Duệ nhanh chóng tiếp quản vai trò chủ trì một cách tự nhiên. Cậu ấy trình bày kế hoạch ôn tập một cách logic, dứt khoát, không lãng phí một giây nào.
“Hôm nay, chúng ta sẽ tập trung giải quyết chuyên đề Đại số nâng cao. Minh Anh sẽ phụ trách phần hàm số. Hân Lạc, cô sẽ làm phần tổ hợp và xác suất – phần cô còn yếu.”
Lời nói của Tư Duệ rất thẳng thắn, không hề nể nang, nhưng lại mang một sự thừa nhận về điểm yếu của cô, một sự thừa nhận mà Hân Lạc biết ơn.
(3) Họ bắt đầu làm việc. Hân Lạc tập trung cao độ. Cô không muốn làm chậm trễ cả nhóm.
Trong khi Minh Anh đang trình bày lời giải của mình, Tư Duệ quay sang Hân Lạc, đưa cho cô một tập tài liệu đã được in sẵn: “Đây là những bài tập bổ sung cho phần tổ hợp. Cần hoàn thành trước buổi sau.”
Khi Hân Lạc bắt đầu làm bài, cô gặp một khúc mắc nhỏ. Cô cố gắng giấu sự bối rối của mình, nhưng Chu Tư Duệ, người đang tập trung cao độ vào cuốn sách của mình, dường như nhận ra ngay lập tức.
Cậu ấy không nói gì. Cậu ấy chỉ đưa bàn tay về phía trước, dùng ngón trỏ gõ nhẹ hai lần lên chiếc bàn ngay cạnh chỗ cô đang khoanh tròn. Cậu ấy không nhìn cô, nhưng sự chỉ dẫn ấy lại chính xác đến kinh ngạc. Hân Lạc hiểu ngay: cô đã quên sử dụng công thức nhân thay vì công thức cộng.
Sự thấu hiểu phi ngôn ngữ: Đó là một sự giao tiếp hoàn toàn dựa trên sự thấu hiểu về tư duy học tập. Hân Lạc nhận ra, Tư Duệ không chỉ là một người học giỏi, cậu ấy còn là một người quan sát cực kỳ sắc bén. Cậu ấy không cần cô phải hỏi, cậu ấy đã biết cô vướng mắc ở đâu.
Suốt buổi học, điều này lặp lại vài lần. Cậu ấy luôn có những chỉ dẫn kín đáo và chính xác nhất, không bao giờ dùng lời nói thừa thãi. Đối với Hân Lạc, đó không phải là sự chỉ bảo, mà là một sự gần gũi nguy hiểm. Cô cảm thấy mình không chỉ bị thu hút bởi ánh hào quang của cậu ấy, mà còn bị cuốn hút bởi trí tuệ và sự tinh tế sâu sắc này.
(4) Minh Anh, sau khi giải xong phần của mình, bắt đầu cảm thấy mệt và đứng dậy đi mua đồ uống. Giờ đây, chỉ còn Hân Lạc và Tư Duệ trong phòng đọc. Sự im lặng trở nên căng thẳng.
Hân Lạc cảm thấy mình cần phải nói gì đó. Cô không thể cứ mãi chìm trong sự im lặng của mình.
“Cảm ơn cậu, Chu Tư Duệ,” Hân Lạc nói khẽ. “Về lon trà và… chiếc hộp sách.”
Tư Duệ dừng viết. Cậu ấy ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt cô. Ánh mắt cậu ấy vẫn lạnh, nhưng có một sự mềm mại khó nắm bắt.
“Tôi biết cô là người gửi bánh.”
“Bánh… bà ngoại tôi làm,” Hân Lạc vội vàng giải thích.
“Ngon.” Tư Duệ thốt ra một từ duy nhất, rồi cúi xuống viết tiếp.
Sự thừa nhận đơn giản này khiến Hân Lạc cảm thấy nhẹ nhõm và hạnh phúc đến mức muốn khóc. Cậu ấy đã chấp nhận món quà của cô, thừa nhận sự giao tiếp bí mật của họ.
Rồi Tư Duệ nói tiếp, giọng trầm hơn: “Cô đã làm tốt hơn nhiều so với bài kiểm tra trước. Đừng để quá khứ ảnh hưởng đến khả năng của cô.”
Câu nói này không chỉ là lời động viên, nó là sự thấu hiểu trực tiếp đến bi kịch cá nhân của cô. Hân Lạc biết, cậu ấy đã đọc được những dòng chữ trong sổ tay của cô, đã nhìn thấy nỗi sợ hãi và sự tuyệt vọng của cô. Cô cảm thấy trần trụi trước sự thấu hiểu này.
(5) Buổi học kết thúc. Minh Anh quay lại và chào tạm biệt.
Khi Hân Lạc đứng dậy, Tư Duệ dọn dẹp sách vở của mình. Cậu ấy đột ngột hỏi, không nhìn cô:
“Mục tiêu của cô là gì?”
Hân Lạc ngập ngừng. Cô đã từng viết trong sổ, nhưng đây là lần đầu tiên cô dám nói ra: “Tôi muốn… thi vào Thanh Hoa.”
Chu Tư Duệ dừng lại hoàn toàn. Cậu ấy quay lại, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, lần này không còn là sự lạnh lùng nữa, mà là một sự cam kết rõ ràng.
“Tốt. Tôi sẽ không mang theo một gánh nặng. Nếu cô muốn vào Thanh Hoa, cô phải theo kịp tôi.”
Đó là một lời hứa, một lời mời gọi và một lời thách thức gói gọn trong một câu nói. Cậu ấy không nói “Chúng ta sẽ cùng nhau vào Thanh Hoa”, mà là “cô phải theo kịp tôi”. Điều đó có nghĩa là, cậu ấy chấp nhận cô trong hành trình hướng tới ánh sáng của cậu ấy.
Hân Lạc cảm thấy nước mắt chực trào. Cô cúi đầu: “Tôi sẽ cố gắng.”
Trên đường về nhà dưới ánh đèn đường mờ ảo, Hân Lạc ôm chặt cuốn tài liệu dày mà Tư Duệ đưa. Mùi mực mới và mùi giấy thơm thoang thoảng. Cô biết, cô đã bước vào thế giới của cậu ấy. Sự gần gũi này đầy nguy hiểm, nhưng cô chấp nhận mọi rủi ro. Cuộc yêu thầm này giờ đây không chỉ là cảm xúc, mà là một cuộc chạy đua trí tuệ và một lời thề nguyện im lặng về tương lai.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro