Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Bằng Chứng Của Sự Cô Lập


(1)Sự xuất hiện chớp nhoáng của Trần Vân đã thổi bùng lên nỗi sợ hãi cũ kỹ trong Lâm Hân Lạc. Mẹ cô không chỉ là một người phụ nữ đã rời bỏ cô, mà còn là một nhân tố độc hại luôn đe dọa sự bình yên mong manh của hai bà cháu. Những lời nói lạnh lùng, xa cách của Trần Vân về sự "nhút nhát" và "không thay đổi" của cô bé đã cào xé vết thương cũ, khiến Hân Lạc lại co mình hơn. Cô hiểu rằng, sự dịu dàng và hướng nội của cô trong mắt mẹ chỉ là sự thất bại, là bằng chứng cho việc cô không thể vươn lên từ bùn lầy của sự nghèo khó.
Những ngày sau đó, Hân Lạc tập trung toàn bộ năng lượng vào việc học, coi nó như một phương tiện để tự cứu lấy mình. Cô không muốn trở thành gánh nặng hay sự thất bại trong mắt bất kỳ ai nữa. Bà ngoại nhận thấy sự căng thẳng và mệt mỏi của cô, nhưng bà chỉ biết lặng lẽ nấu những món ăn ngon hơn và xoa đầu cô vào mỗi buổi tối. Sự im lặng đầy yêu thương của bà là liều thuốc an thần tốt nhất cho Hân Lạc.
Tuy nhiên, áp lực học tập ngày càng tăng, và sự cô đơn bắt đầu trở nên nặng nề hơn. Hân Lạc cảm thấy mình đang chạy trên một vòng xoáy vô tận, không ai chia sẻ, không ai cổ vũ. Cô thường tìm đến "Cẩm nang yêu thầm" như một lối thoát. Những ghi chép về Chu Tư Duệ giờ đây không chỉ là sự ngưỡng mộ, mà là một lời cầu cứu thầm lặng.
(2)Trong giờ kiểm tra Toán quan trọng của tuần, Hân Lạc cảm thấy đầu óc mình trống rỗng. Bài toán khó nhất, một bài toán tổ hợp phức tạp mà Chu Tư Duệ đã từng giải một cách hoàn hảo, bỗng trở nên vô vọng đối với cô. Cô đã học rất kỹ, cô đã hiểu công thức, nhưng dưới áp lực tinh thần, ký ức và logic của cô như tan biến.
Cô nhìn sang Chu Tư Duệ, cậu ấy ngồi im lặng, tập trung, chiếc bút chì đang lướt nhanh trên giấy. Cậu ấy là một hòn đảo kiên cố giữa cơn bão của sự thất bại.
Nội tâm Hân Lạc: Một cảm giác tuyệt vọng đột ngột ập đến. Cô nhận ra, dù có cố gắng đến đâu, cô vẫn không thể chạm tới ngưỡng cửa của sự hoàn hảo mà cậu ấy đại diện. Sự thất bại này không chỉ là thất bại của điểm số, mà là thất bại của khát vọng được sánh vai với ánh sáng. Cảm giác bị bỏ rơi, bị cô lập, bị xem là "kẻ thất bại" từ quá khứ bỗng chốc quay về, nhấn chìm cô.
Giọt nước tràn ly: Cô không thể hoàn thành bài kiểm tra. Cô nộp bài với một tờ giấy trắng ở phần cuối cùng. Ra khỏi phòng thi, cô vội vàng chạy đến nhà vệ sinh, nơi cô có thể khóc mà không ai nhìn thấy.
Cô không khóc to. Cô chỉ úp mặt vào lòng bàn tay, những giọt nước mắt nóng hổi thấm vào da thịt, mang theo sự mệt mỏi và tuyệt vọng của nhiều năm tích tụ. Hân Lạc khóc vì sự cô đơn của mình, vì gánh nặng của bà ngoại, và vì tình yêu thầm kín, vô vọng của mình dành cho Tư Duệ.
(3) Hân Lạc không biết rằng, cô không hoàn toàn vô hình.
Trong lúc chạy trốn khỏi phòng thi, Hân Lạc đã vô tình làm rơi một cuốn sổ nhỏ. Đó là cuốn "Cẩm nang yêu thầm" của cô.
Và Chu Tư Duệ đã nhìn thấy.
Sau khi nộp bài, Tư Duệ bước ra hành lang. Cậu ấy nhìn thấy cuốn sổ nhỏ nằm trên sàn, gần góc cầu thang. Cậu ấy nhặt lên. Vẻ ngoài lạnh lùng của cậu ấy không cho thấy bất kỳ sự tò mò nào, nhưng một cái tên nhỏ nhắn, quen thuộc được ghi bằng nét chữ mềm mại ở bìa trong đã thu hút sự chú ý của cậu: Lâm Hân Lạc.
Tư Duệ lật qua vài trang một cách vô thức. Đôi mắt sắc lạnh của cậu lướt qua những câu chữ vụn vặt: "Cậu ấy thích trà xanh đá...", "Cậu ấy có vết sẹo hình trăng lưỡi liềm...", và cả câu: "Nếu tôi giỏi hơn một chút, liệu cậu ấy có nhìn thấy tôi không?"
Khuôn mặt Tư Duệ vẫn giữ sự bình thản, nhưng ánh mắt cậu ấy khẽ lay động. Cậu ấy nhận ra, tấm lưng lạnh lùng và sự cô đơn của mình đã bị một người nhìn thấu. Cậu ấy hiểu, những hành động "vô tình" giúp đỡ gần đây không phải là vô tình.
Chu Tư Duệ biết cô đang ở đâu. Cậu bước đến nhà vệ sinh nữ, đứng ở cửa, không tiến vào. Cậu nghe thấy tiếng nức nở nhỏ, bị kìm nén của cô.
Cậu không can thiệp trực tiếp. Cậu chỉ đặt cuốn sổ "Cẩm nang yêu thầm" lên bệ cửa sổ gần đó, cùng với một lon trà xanh đá không đường còn lạnh ngắt. Cậu ấy không muốn cô cảm thấy bị thương hại, cậu ấy chỉ muốn cô biết, cô không hoàn toàn một mình.
(4) Khi Hân Lạc trấn tĩnh và bước ra, cô nhìn thấy cuốn sổ tay của mình. Mừng rỡ vì nó không bị mất, cô vội vàng cầm lấy. Cảm giác quen thuộc của bìa sổ khiến cô an tâm.
Và cô nhìn thấy lon trà xanh đá. Cô ngây người.
Trà xanh đá không đường - đồ uống yêu thích của Chu Tư Duệ.
Hân Lạc mở cuốn sổ, lật nhanh đến trang cuối cùng. Dòng chữ cô viết sáng nay đã bị xoa đi. Thay vào đó, có một nét bút chì mờ nhạt được viết ở cuối trang (chính là nét bút chì mà Tư Duệ đã dùng để gõ lên bàn khi suy nghĩ).
"Bài toán 31.7, trang 142. Phần Tổ hợp, xem lại ví dụ 5."
Đó là một lời nhắc học tập không thể rõ ràng hơn, chỉ dẫn chính xác đến phần cô đã bỏ trống trong bài kiểm tra. Và đó là một sự thừa nhận thầm lặng rằng cậu ấy đã nhìn thấy cuốn sổ, đã đọc những suy nghĩ thầm kín của cô.
Hân Lạc cảm thấy trái tim như bị siết chặt. Không phải vì xấu hổ, mà vì sự thấu hiểu kinh ngạc và dịu dàng này. Cậu ấy không chế giễu, không làm ầm ĩ. Cậu ấy chỉ dùng cách của riêng mình, bằng những con số và sự im lặng, để nói với cô: "Tôi đã thấy bạn."
Hân Lạc trở lại lớp, cô tìm Tư Duệ. 5.Cậu ấy đang thu dọn sách vở, chuẩn bị ra về. Cậu ấy không nhìn cô. Cậu ấy vẫn là Chu Tư Duệ lạnh lùng của mọi ngày.
Hân Lạc không dám tiến lại gần, chỉ đứng từ xa, cúi đầu thật sâu. Một cái cúi đầu không lời, bày tỏ sự biết ơn và sự ngượng ngùng của mình.
Cậu ấy vẫn không nhìn cô, nhưng Hân Lạc thấy đôi vai cậu ấy hơi dừng lại trong một giây, rồi cậu ấy tiếp tục bước đi.
Đêm đó, Hân Lạc không chỉ học, mà cô lao vào học. Cô tìm đến trang 142, bài 31.7, ví dụ 5. Cô giải bài toán đó một cách hoàn hảo, trong sự yên tĩnh của đêm khuya.
Nội tâm Hân Lạc: Cô đã nhận ra: Chu Tư Duệ không phải là một ngôi sao không thể chạm tới. Cậu ấy là một đối tượng tương tác. Cậu ấy đã cho cô một tín hiệu. Tín hiệu của sự thấu hiểu.
Cô viết vào sổ của mình, bằng nét chữ mạnh mẽ và dứt khoát hơn: "Tôi sẽ không thất bại nữa. Tôi sẽ mạnh mẽ. Tôi sẽ học giỏi. Tôi sẽ không chỉ nhìn cậu ấy từ xa, tôi sẽ khiến cậu ấy phải nhìn tôi, một cách đường hoàng, không phải trong sự thương hại hay bí mật. Tôi sẽ chứng minh rằng, chiếc lá này, dù rơi xuống, cũng có thể rực rỡ."
Bi kịch gia đình đã cho Hân Lạc nỗi sợ hãi. Nhưng tình yêu thầm kín, cùng với sự can thiệp tinh tế của Tư Duệ, đã cho cô một mục đích sống mới: Phá vỡ sự vô hình và chinh phục ánh sáng của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro