
Chương 12: Hơi Ấm Của Quá Khứ
(1) Sau buổi tối định mệnh, mối quan hệ giữa Lâm Hân Lạc và Chu Tư Duệ hoàn toàn thay đổi. Giữa họ có một giao ước im lặng, một sự đồng lõa về bi kịch của Tư Kỳ. Tư Duệ không còn lạnh lùng vô cớ nữa, cậu ấy đôi khi nhìn Hân Lạc với ánh mắt biết ơn và tin tưởng tuyệt đối.
Hân Lạc không dám nhắc lại chuyện Tư Kỳ hay căn phòng bí mật. Cô hiểu rằng, Tư Duệ cần thời gian để tự đối diện với nó. Cô chỉ tập trung vào việc đồng hành cùng cậu ấy trong học tập, cố gắng hết sức để trở thành một điểm tựa vững chắc về mặt trí tuệ.
(2) Một tuần sau, sau buổi học nhóm căng thẳng, khi Minh Anh đã về và chỉ còn Hân Lạc và Tư Duệ trong căn phòng làm việc lạnh lẽo. Tư Duệ đang chuẩn bị tinh thần cho một cuộc họp với mẹ cậu, bà Tô Vy, về một chương trình học hè. Gương mặt cậu ấy lại căng thẳng và mệt mỏi.
Hân Lạc lấy hết can đảm, nói:
“Chu Tư Duệ. Hôm nay, tôi nghĩ cậu nên nghỉ ngơi một chút.”
Tư Duệ cười khẩy: “Nghỉ ngơi? Cô thấy tôi có thời gian cho việc đó sao?”
“Có. Bà ngoại tôi làm rất nhiều bánh hạt dẻ. Bánh làm bằng công thức bí mật của bà. Lâu rồi cậu chưa ăn. Cậu đến nhà tôi đi.”
Lời mời này là một sự táo bạo và ngây thơ của Hân Lạc. Cô không mời cậu ấy đến một nhà hàng sang trọng, mà mời cậu ấy đến ngôi nhà đơn sơ của cô, nơi có bà ngoại và hơi ấm gia đình. Đó là nơi cô bị bỏ rơi, nhưng cũng là nơi cô được yêu thương. Cô muốn chia sẻ điểm yếu và niềm an ủi của mình với cậu ấy.
Tư Duệ ngạc nhiên. Cậu ấy nhìn Hân Lạc. Vẻ mặt cậu ấy không còn sự lạnh lùng mà là một sự do dự hiếm thấy.
“Nhà cô?”
“Vâng. Chỉ một chút thôi. Sẽ không lãng phí thời gian đâu. Bà tôi… rất muốn gặp cậu, người bạn học giỏi đã giúp tôi tiến bộ.”
Cuối cùng, Tư Duệ gật đầu. “Được. Tôi sẽ đi. Nhưng chỉ một giờ.”
(3) Hân Lạc và Tư Duệ đi bộ về nhà cô. Tư Duệ, người luôn được xe hơi đưa đón, lần đầu tiên bước đi trên những con phố nhỏ, cũ kỹ của khu phố lao động.
Ngôi nhà của Hân Lạc là một căn nhà cấp bốn nhỏ, ấm cúng và đầy hoa cỏ mà bà ngoại trồng. Mọi thứ đơn giản, không có vẻ hào nhoáng, nhưng có một mùi hương quen thuộc của đất, của bánh nướng và thảo mộc.
Bà ngoại Hân Lạc, người phụ nữ hiền hậu, tóc bạc trắng, bước ra đón họ. Bà không nói nhiều, chỉ nhìn Tư Duệ với ánh mắt hiểu biết và dịu dàng sâu sắc.
“Cháu là Chu Tư Duệ? Lần đầu tiên ta thấy Hân Lạc của ta có bạn học đến chơi. Cảm ơn cháu đã giúp con bé tiến bộ,” Bà nói, giọng ấm áp.
Bà không hỏi về học hành, không hỏi về thành tích, bà chỉ tập trung vào việc chào đón cậu ấy. Bà đặt trước mặt Tư Duệ một đĩa bánh hạt dẻ nóng hổi, một cốc trà hoa cúc tự tay bà làm.
(4) Họ ngồi trong căn bếp nhỏ, nơi ánh đèn vàng hắt lên sự ấm cúng. Bà ngoại lẳng lặng ngồi khâu vá ở góc phòng, tạo ra một sự hiện diện yên bình.
Tư Duệ không quen với sự ấm áp này. Cậu ấy ăn miếng bánh hạt dẻ, vị ngọt bùi tan chảy trong miệng, khác hẳn những chiếc bánh ngọt đắt tiền, hoàn hảo nhưng vô vị trong biệt thự của cậu.
“Bánh rất ngon,” Tư Duệ nói, và đó là một trong số ít lần Hân Lạc thấy cậu ấy nói ra một lời khen ngợi không liên quan đến học tập.
Hân Lạc nhìn cậu ấy: “Bà tôi luôn nói, thứ được làm bằng tình yêu thương thì luôn ngon.”
Tư Duệ trầm ngâm. Cậu ấy đặt cốc trà xuống và nói khẽ, gần như thì thầm: “Nhà tôi, không có mùi vị gì cả. Chỉ có mùi sách vở và sự yên lặng.”
Hân Lạc không nói gì, cô chỉ nhẹ nhàng đẩy cốc trà hoa cúc ấm áp về phía cậu ấy. Sự im lặng của cô là một sự chấp nhận và đồng cảm vô điều kiện.
Bà ngoại Hân Lạc ngước lên, nhìn hai đứa trẻ: “Tư Duệ à, đừng quá cố gắng. Ta biết cháu giỏi. Nhưng dù cháu có là ai, làm được gì, thì giá trị của cháu không nằm ở thành tích. Cháu là cháu.”
Lời nói này của bà ngoại, một lời nói đơn giản nhưng chân thật, đã chạm sâu vào bức tường kiên cố của Tư Duệ, nơi cậu ấy luôn phải vật lộn với những kỳ vọng của cha mẹ và cái bóng của người anh trai.
(5) Một giờ trôi qua thật nhanh. Khi đứng dậy ra về, gương mặt Chu Tư Duệ đã thư giãn hơn rất nhiều. Hân Lạc đưa cậu ấy ra cổng.
Tư Duệ quay lại, nhìn căn nhà nhỏ, ấm áp của Hân Lạc. Cậu ấy nhìn cô, ánh mắt giờ đây đã không còn sự mệt mỏi nữa.
“Cảm ơn, Lâm Hân Lạc. Về buổi tối nay.”
“Không có gì. Lần sau nếu cần nghỉ ngơi, cứ đến.”
Tư Duệ gật đầu. Cậu ấy nhìn thẳng vào mắt cô, và sau một khoảnh khắc ngập ngừng, cậu ấy đưa tay ra, nhẹ nhàng xoa đầu cô, một hành động thân mật mà cậu ấy chưa từng làm với bất kỳ ai.
“Cô bé ngốc, chăm sóc bản thân và bà cô.”
Hành động này, sự quan tâm ấm áp này, khiến Hân Lạc cảm thấy như một dòng điện chạy qua người. Nó vượt xa mọi cảm xúc yêu thầm thông thường, nó là sự tin tưởng và chấp nhận cô là một người quan trọng trong cuộc đời cậu ấy.
Khi Tư Duệ bước đi, Hân Lạc đứng lại, chạm vào nơi cậu ấy vừa xoa đầu. Cô biết, cô đã thành công trong việc mang hơi ấm của mình để chữa lành nỗi đau của ánh sáng.
Nội tâm Hân Lạc: "Thầm thích đã kết thúc. Tôi đã trở thành nơi trú ẩn của cậu ấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro